1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[ Xuyên không ] Độc y thế tử phi tuyệt sắc - Ngấn Nhi (2/106c)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ĐỘC Y THẾ TỬ PHI TUYỆT SẮC

      Tác giả: Ngấn Nhi

      Convert: ngocquynh520

      Editor: Sam Sam

      Số chương: 106


      [​IMG] [​IMG] [​IMG]


      Con trong gia đình y học cổ truyền thời đại xuyên qua, thành thất tiểu thư được sủng ái trong phủ Tướng phủ. Vịt con xấu xí khôi phục dung nhan khuynh thành, tài năng sắc sảo làm kinh động thiên hạ!

      Chủ mẫu lòng dạ như rắn rết, ta từng bước xé vỏ bọc của ngươi, khiến ngươi bước dần đến mười tám tầng địa ngục.

      Tỷ tỷ giả nhân giả nghĩa muốn gả vào hoàng thất, ta lần lượt vén mặt nạ dối trá của ngươi lên, khiến giấc mộng làm hoàng hậu của ngươi vỡ tan.

      Di nương, thứ muội giấu tâm tư thâm độc, các ngươi có can đảm lại gần ta hay sao?

      Phụ thân vô lương tâm coi nàng là bàn đạp để lợi dụng, nàng cười lạnh, ông chắc chắn khống chế được ta sao?

      Những ai cho rằng nàng là mèo con biết chống cự, tay y thuật Quỷ Kiến Sầu lần lượt thu thập các ngươi.

      Tục truyền thất tiểu thư của Tướng phủ xinh đẹp như tiên, khuynh quốc khuynh thành, nuôi rắn độc làm sủng vật, phạm mệnh Thất Sát Tinh, bất luận kẻ nào đến gần nàng quá ba bước, đến trình diện Diêm Vương cũng gặp vô số tai nạn.

      Chỉ hôn với Nhị hoàng tử sao? Trước tiên hỏi sủng vật của ta có thích , thử độc dược của ta rồi hãy ! Nếu như dọa , vậy nàng chỉ có thể tùy tiện lấy nam nhân bày trò ám muội.

      Lôi kéo lần này, vậy mà cẩn thận kéo đến tình nhân trong mộng của mọi nữ nhân trong kinh thành, Long thiếu gia, Thể Tử của Long Hậu phủ, Long thế tử kia biết chuyện vui vẻ phối hợp, đóng vai thần tiên quyến lữ cùng nàng.

      ngày nào đó, Long thế tử mang theo mười rương trang sức màu đỏ tới cửa cầu thân, nàng cười hỏi: “Ngươi thực dám cưới ta?”

      phải là có người dám cưới sao? Ta cưới ai cưới?” giống như nàng lựa chọn nào khác.

      “Vậy ngươi dám thử độc dược của ta ?” Nàng lại trêu chút.

      “Được.” chớp mắt.

      Chỉ là, ai đổi độc dược của nàng thành mị dược…

      “Cho ta thuốc giải…” Thế tử tuấn mỹ mang gương mặt đỏ bừng ép hỏi.

      “Ách, thuốc này khó giải.” Nàng xoa xoa mười ngón tay nhìn lên trời.

      cười , kéo nàng vào lòng, “ sợ, vậy nàng chính là thuốc giải cả đời ta.”

      Nàng cho rằng mình lợi dụng , lại nghĩ bị con sói phúc hắc ăn vào bụng, có muốn hối hận cũng muộn rồi.
      Chris thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 1

      Editor: Sam Sam


      con đường dài u, bầu trời mù mịt vô cùng ngột ngạt, mới là tháng ba, mà mùa mưa bắt đầu kéo đến, chiếc xe ngựa màu đỏ vội vàng chạy đường, mặt đất gập ghềnh, trời đổ mưa nên con đường trở trơn trượt, xe ngựa bị lắc lư lên xuống, rất xóc.

      “Ôi, mông của ta!” giọng kêu lên, mành xe ngựa bị xốc lên, lộ ra gương mặt trái xoan xinh đẹp, kêu lên với phu xe: “Lâm đại thúc, có thể chậm chút hay ?”

      “Thất tiểu thư, có cách nào cả, chịu khó chút ! Chuẩn bị đến đêm rồi, chúng ta chạy tới trấn , tìm nhà trọ rồi nghỉ chân, nếu trời đổ mưa, nơi hoang sơn dã lanh này an toàn.” Người phu xe mặt chiếc áo to bằng vải bố vội vàng trả lời, lại hét tiếng “Giá…”

      Đặt chiếc mành xuống, vẻ mặt thiếu nữ trong xe tràn đầy đau khổ, hai tay nắm chặt cửa sổ xe, sợ mình cẩn thận bị ngã ra bên đường, mà ở bên kia, cánh tay cũng gắt gao bám lấy cửa sổ, là nha hoàn của nàng, tên là Tiểu Thất.

      “Tiểu thư, chịu khó chút ! đến kinh thành nhanh thôi, chờ đến nơi, ngày tháng tốt đẹp cũng đến rồi.” Tiểu Thất nhìn nàng khuyên nhủ.

      Đôi mắt to đen láy của Hạ Vân Nhiễm chớp chớp, miễn cưỡng chịu đựng lắc lư xe, ngày tháng tốt đẹp? Thực như vậy sao? tiểu thư được sủng ái, đột nhiên được lệnh hồi kinh, kiêu ngạo trong phủ tiểu thư lần nữa, đây là ngày lành sao?

      Hạ Vân Nhiễm xuyên đến nơi đây, cũng hai tháng rồi, trong trấn ở nơi kia, ít nhất nàng còn có hai người hầu lớn tuổi chăm sóc, đối xử với nàng như cháu , nàng cũng thấy đủ rồi, nhưng ai biết, mười ngày trước, đột nhiên tin tức truyền đến.

      Nàng bị phụ thân triệu hồi về kinh.

      Mà nàng cũng mới biết được, phụ thân của nàng là đương triều Tể tướng đại nhân, tiếng tăm lừng lẫy. Nàng là thiên kim của Tể tướng, con thứ bảy, được gọi là Thất tiểu thư.

      Lưu đại thúc luôn chăm sóc nàng vì điều này mà vui mừng hớn hở, tiểu thư mà bọn họ quan tâm thương , rốt cuộc cũng được về kinh rồi.

      Bỏ ra lượng bạc mua được nha hoàn Tiểu Thất, nàng về nhà mẹ đẻ, phải có nha hoàn bên cạnh.

      Mười ngày trôi qua, xe vẫn chạy suốt ngày đêm, ngựa dừng vó, mông của Hạ Vân Nhiễm nở hoa rồi.

      Hạ Vân Nhiễm híp mắt, khuôn mặt nhắn mười ba tuổi hơi đen, cơ thể non nớt nảy nở, da thịt chuyển thành màu đen vì quanh năm làm việc đồng áng, hơn nữa dinh dưỡng lại đủ. Thoạt nhìn nàng gầy gò bé, thấy bộ dáng của tiểu thư con nhà quyền quý.

      Tiểu Thất chỉ hơn nàng tuổi, cũng
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 2: Xảy ra án mạng.

      Editor: Sam Sam


      “Mời đại nhân. chúng tôi chuẩn bị cho ngài phòng tốt nhất.” Chủ quán run rẩy ra khỏi bàn, mời lên lầu.

      Chuyện xảy ra dưới lầu, Hạ Vân Nhiễm cùng Tiểu Thất lầu cũng nghe thấy, ai bảo phòng cổ đại lại cách kém như vậy chứ? Tuy vừa rồi Hạ Vân Nhiễm cùng Tiểu Thất thấy nhân vật kia tiến vào, nhưng nghe đến bị đuổi ra, nàng cũng vô cùng sợ hãi.

      Mưa lớn như vậy, bên ngoài lại là tiếng sấm đùng đùng, tia chớp lóe sáng, ở ngoài rất nguy hiểm.

      Thấy có việc gì, Hạ Vân Nhiễm cũng muốn gây chuyện, liền kéo Tiểu Thất về phòng.

      Trong đại sảnh, đám người còn trò chuyện rất náo nhiệt, giờ phút này lại im lặng, mắt bọn họ mở to, cũng dám thở mạnh, bên cạnh, có sáu bảy thị vệ đằng đằng sát khí ngồi bàn. Có thể bọn họ giết nhiều người rồi, cả người tỏa ra sát khí rất nặng.

      Tất cả mọi người đều dự đoán, biết cuối cùng vị thiếu niên kia là ai? Tại sao thị vệ bên cạnh lại đáng sợ như vậy?

      Đúng lúc này, trần nhà đầy mạng nhện, những con nhện bò khắp nơi, nhưng vì ẩm ướt nên dù chúng có tám chân cũng thể bám vững, con nhện theo sợi tơ mỏng nhanh chóng rơi xuống, trực tiếp rơi vào chén của người nam nhân trung niên, con nhện này lập tức phóng ra luồng độc tố để tự bảo vệ mình, nhưng vùng vẫy vài cái liền chìm mất.

      Mà bởi vì trời tối đen, ánh sáng đủ, di3^n~dd4n`L3^Qu'yDDo^n, trong chén lại là trà, người nam nhân trung niên phát trong ly trà của mình có con nhện, bưng lên uống vào miệng.

      Bên ngoài tiếng sấm lớn, vì ban đêm nên làm tăng thêm cảm giác sợ hãi, phảng phất tràn ngập mùi chết choc.

      Đột nhiên nghe thấy tiếng vỡ của chén, trong yếu hầu của nam nhân trung niên ngồi bàn phát ra thanh a a tuyệt vọng, cả người cứng ngắc, từ chỗ ngồi té xuống, ánh mắt trở nên trắng dã mở to, sắc mặt đỏ tía, nơi khóe miệng trào ra bọt mép, đưa tay lên ôm lấy cổ, chết kịp trở tay.

      Sáu Cẩm y vệ rút kiếm bên hông ra, ánh mắt cảnh giác nhìn xung quanh, dáng vẻ như gặp phải kẻ địch, làm khí xung quanh lập tức nặng trĩu, đột nhiên tất cả mọi người nhìn
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 3: Quà tặng của .

      Editor: Sam Sam


      Bị ánh mắt của nhìn chằm chằm, tim gan mọi người đều run sợ, giống như bị mãnh thú theo dõi, cũng dám thở mạnh, bọn họ quá oan uổng! Tới nơi này tránh mưa lại gặp phải tai họa như vậy.

      “Ngươi, ra đây cho ta.” Ngón tay của thị vệ chỉ vào nam nhân nhìn rất khả nghi, nam nhân kia mày gian mắt xếch, nhìn rất giống là người gây án.

      Sắc mặt nam nhân này lập tức trắng bệch, vội vàng quỳ xuống, “Đại nhân, oan uổng, oang uổng quá! Tiểu nhân giết người, tiểu nhân giết ta!”

      “Vừa rồi ngươi ngồi bên cạnh , trông giống người có tiền, ngươi vì muốn trộm tiền của nên tính kế giết người đúng ?”

      Nam nhân tự nhiên bị tội danh giết người lập tức sợ tới mức hồn bay lên trời, cổ họng nghẹn lại, á khẩu trả lời được, hoảng sợ tuyệt vọng. “Đại nhân… Ngài thể đổ oan cho tiểu nhân! Tiểu nhân chỉ uống trà cùng , hại ta!”

      Những người khác đều mở to mắt nhìn , có số người còn mặt kệ, ít nhất để chịu tội, bản thân cũng gặp họa nữa.

      Hạ Vân Nhiễm nhìn nam nhân nằm đất, cúi đầu suy nghĩ, ánh mắt của nàng chậm rãi nhìn lên trần nhà, đây là mùa mưa, nhện đến nơi khô ráo để tránh mưa, mà trần nhà, bởi vì bị sương mùa đông ăn mòn, nên rêu xanh mọc ra trơn trượt mảng lớn, khả năng nhện rơi xuống cũng thể có.

      Phần lớn nhện ở nơi núi non thế này là nhện độc, xem ra vận mệnh của nam nhân này chỉ có thể đến đây!

      “Lính đâu, bắt lại cho ta, dùng hình ép hỏi, ta xem ngươi có thể mạnh miệng đến khi nào.”

      Đội trưởng thị vệ ra lệnh, hai người thị vệ liền bắt người đàn ông gầy gò kia lại, đạp xuống đất, định dùng nhục hình.

      Tuy Hạ Vân Nhiễm muốn chuốc họa vào thân, nhưng mà dù sao con người cũng có nhân nghĩa, nàng cũng vậy, lại , ràng lúc này những người thị vệ kia đều cho rằng có người hạ độc, cho dù người nam nhân gầy gò kia nhận tội, có thể cũng nghi ngờ những người khác, vì muốn người khác bị oan, Hạ Vân Nhiễm can đảm , “Đại nhân, có thể ta bị oan.”

      giọng trong trẻo vang lên, khiến trong lòng mọi người run lên, tiểu nữ
      [​IMG]
      ChrisVũ Nguyệt Nha thích bài này.

    5. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 4: Tặng Ngọc Bội

      khoảng thời gian bất chắc cứ như vậy tan thành mây khói, những người kia đứng ngốc trong đại sảnh, đều kinh hoảng trừng mắt nhìn mạng nhện trần, chỉ lo cẩn thận bị thương.

      Hạ Vân Nhiễm và Tiểu Thất trở về phòng, thời điểm đóng cửa lại, Hạ Vân Nhiễm giơ ngọc bội trong lòng bàn tay ra xem, chỉ thấy ngọc bội điêu khắc đôi long phượng, bộ dáng long ngẩng đầu phượng phục tùng, khắc rất tinh xảo, dưới ánh đèn, khối ngọc bội này giống như dòng nước chảy, còn có ánh sáng lộng lẫy. Tinh tế quan sát, bên trong có cầu vồng , màu sắc long lanh, càng thể khối ngọc thượng đẳng.

      Hạ Vân Nhiễm buồn chán nằm giường, dưới ánh nến thưởng thức khối bảo ngọc này, nhìn chút, Hạ Vân Nhiễm chạm vào góc có khắc ấn của ngọc bội, nàng nheo mắt tỉ mỉ xem lại, thình lình phát chữ cái nho , nhưng chữ rất phức tạp, nàng nhận ra được

      Nghĩ đến chắc là tên của thiếu niên kia!

      Lười ngẫm nghĩ, Hạ Vân Nhiễm bây giờ rất buồn ngủ, từ sáng đến tối ở đường, nàng chẳng được giấc ngủ ngon.

      Ngày thứ hai, tạnh mưa, khí có chút lạnh, Hạ Vân Nhiễm gói gém y phục, trước khi trả tiền phòng trọ, lão bản nhà trọ trả lại bạc, là cảm kích tối hôm qua Hạ Vân Nhiễm có công lao phá án, tránh cho nhà trọ kiếp nạn.

      Phải biết, nếu như Hạ Vân Nhiễm phá án, Thiết thị vệ kia có thể hoài nghi đến đầu , dù sao tiệm này là mở, cũng có hiềm nghi.

      Lâm thúc thu lại bạc, tiếng cám ơn liền tiếp tục lên đường.

      Tiểu Thất có chút hiểu nhìn Hạ Vân Nhiễm, “Tiểu thư, làm sao ngài biết được tối hôm qua là do nhện độc gây lên?”

      Hạ Vân Nhiễm mím môi nở nụ cười, việc này đối với nàng mà , quá đơn giản, thân là cháu ruột cổ y thế gia, nếu điểm ấy mà nàng thể nhìn ra, vậy quá thảm hại.

      tại nàng phải là Hạ Vân Nhiễm trước kia, nàng là linh hồn đến từ dị giới, nàng muốn thay thế Hạ Vân Nhiễm tiếp tục sống tiếp.

      đường hơn nửa tháng, sớm chán ghét nghe tiếng vó ngựa và thanh bánh xe đơn điệu lạnh băng, rốt cục, giọng Lâm thúc từ ngoài xe truyền đến, “Tiểu thư, vào thành.”

      Lịch sử Hoàng thành, có ba trăm năm lịch sử dựng nước, có thể là lịch sử lâu đời, lúc bắt đầu xây dựng Hoàng Đô, từ tiểu quốc phát triển trở thành quốc gia rộng lớn mênh mông, hoàng đế chăm lo việc nước, ngừng mở rộng vùng đất biên cương hoang vắng, mở rộng bản đồ, kinh tế hùng hậu, quân cường thịnh, bộ tộc Man Khấu phục tùng, hàng năm tiến cống.

      quốc gia cường đại như vậy, kinh đô chắc chắn rất phồn hoa, khó diễn tả bằng lời.

      Mới vừa vào cửa thành, nhìn thấy đầu đường dòng người đông như mắc cửi, đường phố rộng rãi, cửa hàng san sát, thương nhân qua lại nhiều vô kể, biển hiệu tửu quán tung bay, tiểu thương gọi mua liên tiếp, thực rất náo nhiệt.

      “Oa, đây chính là kinh thành! lớn! là nhiều người!” Tiểu Thất nhìn thấy trố mắt há miệng, nhìn hoa cả mắt.

      Hạ Vân Nhiễm ở nông thôn ngây người hai tháng, cũng là lần đầu tiên thấy cảnh tượng quốc gia cổ đại cường thịnh, vô cùng thích thú.

      “Thất tiểu thư, sắp đến rồi.” Giọng Lâm thúc vang lên.

      Hạ Vân Nhiễm vén rèm xe lên nhìn phủ phía xa, chỉ thấy đây là phủ trạch an tọa ở đoạn đường yên tĩnh, tường lục mái ngói đỏ tươi, cây tử đằng thấp thoáng, cành cây xanh thăm thẳm xuôi theo tường phấp phới.

      Trái tim Hạ Vân Nhiễm khỏi căng thẳng, có lẽ thấy nhiều chỗ ở tiểu thuyết và kịch truyền hình! Phủ trạch này khiến trong tâm nàng cảm thấy cảnh giác.

      Hạ Vân Nhiễm lập tức gọi Lâm thúc, “Lâm thúc, chuyện xảy ra tại nhà trọ lần trước, tuyệt đối đừng cho người khác biết, thiếu liên kia giống người bình thường, ta muốn gây thêm phiền phức cho Hạ phủ.”

      Lâm thúc sửng sốt chút, gật đầu , “Thất tiểu thư yên tâm! Việc này ta cho ai biết.” Lâm thúc cũng là người thông minh, mặc dù biết công tử kia là ai, nhưng đại khái nhận ra người kia có địa vị bất phàm trong kinh thành, thân là tiểu thư phủ tể tướng, chuyện xuất đầu lộ diện như vậy nên kiêng kỵ.

      Lâm thúc dừng xe ngựa bên cạnh cửa hậu viện, xe ngựa rốt cục dừng lại.

      Trước cửa hậu viện, người quét rác nhìn thấy, lập tức để chổi xuống nhanh chạy thông báo.

      Chỉ chốc lát sau nữ tử trung niên dẫn mấy nha hoàn bước nhanh lại đây, có nha hoàn đặt ghế bên cạnh xe, Tiểu Thất giẫm lên ghế xuống trước tiên, sát theo đó là Hạ Vân Nhiễm bước xuống

      Nàng vừa xuống xe, chỉ thấy nha hoàn phía sau nữ tử trung niên lập tức che miệng, phát ra tiếng cười trầm thấp, tiếng cười kia, phải là nghênh đón Hạ Vân Nhiễm, mà là tiếng cười nhạo.

      Hóa ra cái người được gọi là Thất tiểu thư, là nha đầu thân vải bố thô ráp, nhìn da thịt nàng đen sì, tóc khô như cỏ dại, thân thể gầy yếu, tùy tiện kéo nha hoàn bên trong phủ tể tướng so sánh với nàng chắc chắn trắng nõn hơn mấy phần.

      “Ừm hừ!” Nữ nhân kia nghiêm túc thấp giọng tiếng, “Còn mau hành lễ Thất tiểu thư?”

      Mấy nha hoàn lập tức thu liễm cười nín thở, cùng nhau khom gối hành lễ trước mặt Hạ Vân Nhiễm, “Gặp Thất tiểu thư.”

      Hạ Vân Nhiễm híp con mắt, nàng đương nhiên biết mình bị mấy nha hoàn này xem thường, chỉ là, nàng để ý, nàng nhàn nhạt gật đầu , “Đứng dậy !”

      “Thất tiểu thư, phu nhân ở tây sương phòng chờ ngài! Mời đến cùng nô tỳ.” Nữ tử váy gấm khí độ trầm ổn, dung mạo xinh đẹp, đại khái là quản trong phủ, nàng nhìn Hạ Vân Nhiễm, ra vẻ cung kính.

      Hạ Vân Nhiễm gật đầu, trực tiếp theo nàng, lúc này mới vừa bước vào trong sân, chỉ nghe thấy bên người truyền đến giọng bàn tán, theo cơn gió bay vào trong tai Hạ Vân Nhiễm.

      “Thấy , kia chính là Thất tiểu thư.”






      “A! Làm sao lại đen như vậy? Như một nha đầu thôn dã?”

      phải sao? Nghe bảy tuổi bị đưa đến vùng quê dưỡng bệnh, đến bây giờ mới trở về, hơn nữa khí hậu nông thôn ảnh hưởng tới khí chất, ràng là tiểu thư, nhưng lại có chút dáng vẻ tiểu thư.”

      “Đúng vậy, Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư, Tam tiểu thư, Tứ tiểu thư, Lục tiểu thư, đều là mỹ nhân! Làm sao đến Thất tiểu thư, liền biến thành dáng vẻ nha hoàn?”

      Tiểu Thất nghe mấy tiếng đùa cợt này, thay Hạ Vân Nhiễm cảm thấy phục, nhưng nàng chỉ là tiểu tử nha đầu có thể làm gì? Chỉ có thể cúi đầu, trừng mấy nha hoàn lắm mồm kia vài lần, lần này, đến Tiểu Thất cũng bị cười nhạo.

      “Người kia chính là thiếp thân nha đầu của Thất tiểu thư sao? Làm sao gầy như vậy?”

      “Lẽ nào ở nông thôn cho nàng cơm ăn sao?”

      Hạ Vân Nhiễm ngoảnh mặt làm ngơ, có tai như điếc về phía trước, bộ dáng này của nàng hồi phủ, bị cười nhạo là tất nhiên, nàng cũng để ý tới.

      Giờ nàng chỉ muốn biết, tại sao đột ngột gọi nàng trở về, lẽ nào phụ thân tể tướng đột nhiên nhớ tới nàng sao?

      đường tới tây sương viện, nha hoàn sớm đứng chờ ở cửa chính, thấy các nàng đến gần, vẻ mặt tươi cười hô tiếng, “Thất tiểu thư.”

      Có lẽ là nha hoàn bên người Đại phu nhân, quy củ giáo dục đều nghiêm khắc, Hạ Vân Nhiễm nhìn thấy các nàng cười nhạo, nàng cười gật đầu, tiến vào bên trong phòng.

      Chỉ thấy mặt đất lát gạch ngọc bóng loáng như gương, trần nhà treo đèn lồng tinh sảo, bình phong gỗ tử đàn chế tác tinh mỹ, cực kỳ xa hoa, chạm trổ phức tạp, làm người ta nhìn mà than thở.

      Tiểu Thất khỏi kinh ngạc nín thở, gian phòng là đẹp!

      Hạ Vân Nhiễm vốn nên giống như nàng kinh ngạc cắn lưỡi, dù sao sau khi bảy tuổi, nàng bị đưa đến nông thôn dưỡng bệnh, đối mặt với phú quý như vậy, nàng chẳng lẽ nên kinh ngạc sao?

      Thế nhưng, Hạ Vân Nhiễm phải là nha đầu có kiến thức, kiến thức của nàng là tinh hoa văn hóa phát triển năm ngàn năm, đối mặt cảnh tượng này, cũng quá kinh ngạc.


      Chương 5: Bị Người Cười Nhạo

      Nàng nhìn thấy trong phòng có vị phu nhân ngồi, chắc hẳn chính là đại phu nhân thể nghi ngờ.

      “Vân Nhiễm gặp qua đại phu nhân.” Hạ Vân Nhiễm mặc dù ghét những lễ tiết này, nhưng ở cổ đại, nàng cũng chỉ có thể theo thời đại thôi.

      Nữ tử ngồi đại khái chừng ba mươi tuổi, người mặc gấm lụa bó sát, vải người dệt hoa văn nổi hình nguyệt, đầu mái tóc dài đen nhánh, búi tóc kiểu lưu vân, trâm phượng bát bảo cài vào tóc mây, hai trâm vàng phượng hoàng, mi tâm điểm chấm, nhìn đoan trang thục nhã, cao quý phi phàm, nàng chính là đại phu nhân Hạ phủ, chánh thê Trình thị của tể tướng Hạ Huyền .

      Đôi mắt dài của nàng quan sát Hạ Vân Nhiễm bên dưới, cầm ly uống ngụm trà, thiếu chút nữa nhả ra, nàng có chút dám tin trợn lớn mắt hỏi, “Ngươi là Vân Nhiễm? Ngẩng đầu lên cho ta xem.”

      Hạ Vân Nhiễm khẽ ngẩng đầu lên, khuôn mặt đen kịt nhắn rất gây chú ý, Trình thị cố gắng khắc chế tâm tình của chính mình, nhưng cũng bị khuôn mặt nhắn này chọc nhịn được, nàng xì tiếng cười rộ lên, “Vân Nhiễm a! Những năm này, ngươi ở bên ngoài chịu khổ, có việc gì chứ?”

      “Nhờ phúc của phu nhân, ta có việc gì.” Hạ Vân Nhiễm lại cúi thấp đầu xuống, cười nàng sao? Được, trước hết cứ để cho các ngươi cười ! thành vấn đề, chỉ cần cho nàng thời gian, nàng tỏa sáng chói mắt hơn các ngươi.

      , gặp lão thái thái , nàng cũng nhớ ngươi rồi.” Trình thị xong, lại nhìn đánh giá chút vóc người của nàng, “Y phục này có thể nhận ra người, phải thay đổi, Tiểu Hồng, đến phòng Lục tiểu thư lấy bộ quần áo tới đây, nên chọn bộ hợp với tư thái Thất tiểu thư.”

      Nha đầu Tiểu Hồng lập tức liền chạy ra khỏi cửa, chỉ chốc lát sau, thấy trong tay nàng cầm bộ y phục màu sắc đỏ chót tới đây, Hạ Vân Nhiễm vừa nhìn thấy y phục, khóe miệng giật giật, đây là có lòng, hay là vô tình?

      Nàng vốn đen, còn nhất định phải phối hợp với màu đỏ chót, phải càng tăng thêm màu da đen của nàng sao?

      Đại phu nhân nhìn y phục này, khóe miệng cũng có chút giận trách, chỉ là, nàng cũng thêm cái gì, nhìn Hạ Vân Nhiễm : “Vân nhiễm! thay bộ y phục này ! Ngươi bây giờ là Thất tiểu thư của Tướng phủ, về sau phải mặc có chút thể diện mới được.”

      “Cám ơn đại phu nhân.” Hạ Vân Nhiễm cúi đầu cảm tạ tiếng, vào phòng trong cùng nha hoàn.

      Vóc người mười ba tuổi, Hạ Vân Nhiễm được coi là hơi gầy, chỉ là, y phục này mặc lên người vừa vặn, nha hoàn lại chải cho nàng kiểu tóc, hai sợi tóc thả trước ngực, đầu cài trâm tinh sảo, chân chính là giày hoa hồ điệp, tất cả đều ăn mặc theo thân phận tiểu thư.

      Hạ Vân Nhiễm nghĩ thầm, đại phu này cho mình mặc như vậy, cũng chỉ là tự dát vàng mặt nàng, cho nàng mặt mũi, làm cho người ta thấy nàng khoan hậu nhân ái, cay nghiệt thứ nữ mà thôi.

      Nhưng là, Hạ Vân Nhuộm có khuyết điểm chính là đen, coi như cài trâm bạc hàng đống người nàng, cũng chỉ làm lộ thêm việc nàng đen thôi.

      Đại phu nhân nhìn thấy Hạ Vân Nhiễm ra, khỏi quay mặt , dùng ống tay áo chặn lại khóe miệng cười nhạo, sau đó, ngay ngắn : “ thôi! Tất cả mọi người chờ gặp ngươi!”Hạ Vân Nhiễm gật đầu cái, theo đại phu nhân ra cửa, dọc theo đường nàng lại trở thành đối tượng cho bọn nha hoàn chỉ chỏ nghị luận, chỉ ngắn ngủn lát, nàng nổi tiếng trong phủ rồi.

      Đến Nam sương phòng của lão phu nhân, chỉ thấy đường trang trí tuyệt đẹp, đình đài lầu các san sát, cầu nước chảy, núi giả nhiều hình thù, kỳ trân dị thảo, tranh vẽ cây cỏ đan xen khiến người ta thấy thích thú.

      đường tới cửa Nam sương, Hạ Vân Nhiễm còn chưa kịp đến cửa, nghe thấy bên trong có tiếng cười ngừng, đại khái trong phủ này nữ nhân có địa vị đều đến! Quả nhiên, vừa vào cửa, chỉ thấy trâm quý phái lay động, tóc mai ngát hương, ai cũng ăn mặc sắc màu rực rỡ, dáng vẻ cao quý, hoàn toàn lộ ra khí thế đại gia khuê tú.

      Khi Hạ Vân Nhiễm xuất sau lưng đại phu nhân nhất thời trong đại sảnh hợp thành khúc vang, tất cả mọi người cười ồ lên, người cười đầu tiên ai biết, các phu nhân, các tiểu thư, bọn nha hoàn theo đều cười, ánh mắt quan sát Hạ Vân Nhiễm, giống như nhìn thấy cái gì mới mẻ thú vị.

      Hạ Vân Nhiễm nháy đôi mắt to đen, mím môi hết sức bình tĩnh thừa nhận phần cười nhạo này, còn lão phu nhân ho tiếng, uy nghiêm , “Tốt lắm, đây là Thất muội Vân Nhiễm của các ngươi, là tỷ muội của các ngươi, cười cái gì? Có gì đáng cười?”

      Trong đại sảnh nhất thời lại lắng xuống, bóng dáng của lão phu nhân uy nghi, ai dám cười lần nữa.

      “Thất muội, ngươi trở lại.” giọng thanh lệ, bóng dáng xinh đẹp đứng trước người Hạ Vân Nhuộm, Hạ Vân Nhiễm ngẩng đầu, trong mắt nhất thời lóe lên cái.

      đúng là nữ tử xinh đẹp, chỉ thấy eo nàng nhắn, khuôn mặt trái xoan, người mặc bộ lụa hoa vàng, quần lụa mỏng uốn lượn có hoa văn hạc tiên, người khoác gấm sa lăng màu vàng nhạt đáy in hoa hồ điệp. Châm ngọc cài tóc mây khẽ đung đưa, eo treo túi thơm, chân chính là giầy thêu hoa ngọc lan, cả người hồng hào tươi đẹp, da trắng nõn nà, rất có tư thế phi yến lâm phong.

      “Vị này là đại tỷ.” Giọng lão thái thái nhàn nhạt vang lên.

      Hạ Vân Nhiễm lập tức khẽ nhún người, hô tiếng, “Đại tỷ.”

      “Đừng khách khí, chúng ta là tỷ muội cùng cha khác mẹ nha!” Hạ Nguyệt Nhu mím môi cười tiếng, đưa tay dắt Hạ Vân Nhiễm đến trước mặt tổ mẫu : “Lão phu nhân, cho Thất muội muội ngồi chung cùng ta !”

      mặt Lão phu nhân lộ ra nụ cười nhàn nhạt “Tốt.”

      Hạ Vân Nhiễm liền bị Hạ Nguyệt Nhu kéo đến chỗ ghế lớn ngồi xuống, lúc này, bên cạnh tiếng hừ vang lên, Hạ Vân Nhiễm ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy thiếu nữ mặt như trái đào lộ vẻ khinh thường, cằm nhọn khẽ nhếch, người nàng mặc y phục tím nhạt in hoa cẩm tú, cũng khá đẹp, chỉ là thái độ người nàng mềm mại đáng , nhiều thêm hơi thở lành lạnh.

      “Đây là Nhị tỷ ngươi.” Hạ Nguyệt Nhu nhướng mày cười tiếng, lần lượt giới thiệu những thiếu nữ bên cạnh: “Đây là Tam tỷ ngươi, Tứ tỷ, Lục tỷ.”

      Hạ Vân Nhiễm cảm thấy buồn cười, sao phủ Tể tướng này chỉ có tiểu thư? Gien người phụ thân này là tốt? Có được rất nhiều nữ nhi? Chỉ là, thể , tiểu thư trong tướng phủ này đều xinh đẹp, nếu có cuộc so tài, mình bị cười nhạo đó là chuyện tất nhiên.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :