1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không - Đồng nhân] Thân ái hắc quản gia - Hỏa Chi Lầu Các

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      [Đồng nhân Hắc quản gia] Thân ái Hắc quản gia

      Tác giả: Hỏa Chi Lầu Các

      Thể loại: Xuyên , đồng nhân Hắc quản gia

      Editor: Ngọc Nguyệt

      Nguồn: http://www.tangthuvien.vn/forum/

      Lịch post: 1-2 chương/tuần



      Giới thiệu Sebastian: "Ngài muốn ký khế ước với ta ? Ngài có thể có lực lượng của ta, trung thành của ta, thậm chí là tất cả của ta!" Tia: "Ta từ chối. Ta có hứng thú với nam nhân của ông cố mình!" Nội dung nhãn: Linh hồn chuyển hoán, tây phương Roman Tìm tòi mấu chốt: Nhân vật chính: Tia Phantomhive, Sebastian Michealis | phối hợp diễn: | cái khác: Hắc quản gia​
      Last edited by a moderator: 28/9/16
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Chương 1. Nữ bá tước Tia Phantomhive


      Editor: Ngọc Nguyệt



      Souren vuốt nếp gấp vốn tồn tại mép áo, chỉnh lại trang phục, mới đẩy cửa vào.

      Bức màn nhung thiên nga dày như đem toàn bộ ánh mặt trời ở bên ngoài, bên trong tối tăm, nhưng Souren chỉ cần liếc mắt cái liền thấy được ngồi giường lớn xa hoa.

      ước chừng mười ba, mười bốn tuổi, váy ngủ thuần trắng làm cho thân thể của nàng thoạt nhìn tinh tế, tóc dài đen hơi rối. Ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, sắc mặt hơi tái nhợt, thần sắc như có bệnh. Đôi mắt màu lục, như hồ sâu lắng đọng, gợn sóng sợ hãi. Chỉ khi nhìn thấy nữ bộc, trong mắt xẹt qua cảm xúc kịch liệt mà phức tạp, lập tức khôi phục vẻ hờ hững.

      Souren bình tĩnh, giọng nhàng: "Chào buổi sáng tiểu thư! Tối qua ngài ngủ ngon ?" lẳng lặng nhìn nàng, nâng tay ý bảo nàng đến gần.

      Souren tiến lên vài bước. "Ngươi là ai?" mở miệng, giọng yếu ớt, nhưng giọng điệu lại rất bình tĩnh.

      Souren lắp bắp kinh hãi, miễn cưỡng cười : "Tôi là Souren, tiểu thư."

      cúi đầu, dường như tự hỏi cái gì. Souren bất an chờ, vừa định mở miệng, lại ngẩng đầu, tung ra vấn đề còn khiến nàng khiếp sợ hơn trước.

      "Vậy, ta là ai?"

      Souren ngẩn ngơ, khuôn mặt thanh tú nhắn tràn đầy vẻ mờ mịt khó hiểu.

      "Tiểu thư, tôi hiểu ý của ngài..."

      "Ta nhớ được ta là ai~ trong đầu ta trống rỗng, có trí nhớ gì."

      Souren nghe, đôi mắt nâu càng ngày trừng càng lớn, nàng cũng hiểu việc nghiêm trọng cỡ nào,

      "Thánh mẫu Maria! Ngài, ngài chờ chút, tôi gọi người đến!"

      Nàng hoang mang chạy ra ngoài, ở cửa còn suýt vấp ngã.

      nghe tiếng bước chân của nàng dần xa, trong mắt xuất giọt lệ, lại giọt. Nàng cúi đầu nhìn hai tay tinh tế hoàn mỹ lại xa lạ của nàng, lộ ra vẻ tươi cười còn khó coi hơn so với khóc.

      "Quả nhiên là xuyên qua a!"

      Rốt cuộc nàng nhịn được lệ rơi đầy mặt.

      Bất qua sau giây lát nàng liền ngẩng đầu, lấy tay lau nước mắt mặt, hít sâu vài lần, khiến cho mình bình tĩnh trở lại. Trừ đôi mắt đỏ lên, nàng có gì khác với lúc nữ bộc mới vào. Cảm xúc khẩn trương đều bị nàng giấu ở sau cặp mắt màu lục kia, để cho người khác nhìn thấy.

      Tiếng đập cửa vang lên.

      "Mời vào." Đẩy cửa vào là người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, thân váy xám, sống lưng thẳng tắp, bộ dáng như vị nữ hiệu trưởng của quốc.

      "Thực có lỗi khi quấy rầy ngài, Souren với ta ngài cảm thấy thoải mái?"

      nhếch miệng, hỏi lại: "Xin hỏi, ngươi là vị đó?"

      Người phụ nữ nhìn biểu tình mặt , xác định nàng giỡn, cũng chưa từ bỏ ý định lại hỏi: "Ngài thực chút cũng nhớ tôi là ai sao?"

      thành thực lắc lắc đầu."

      "Vậy còn tôi? Tiểu thư, ngài còn nhớ tôi ?" đám nữ bộc khác thay nhau hỏi.

      Tuy nàng mặc trang phục của nữ bộc, tuổi cũng lớn, chỉ tới mười sáu mười bảy tuổi, ánh mắt phỉ thúy, bên má còn có tàn nhang, ra vài phần trẻ con.

      " nhớ ."

      Tiểu nữ bộc lộ ra biểu tình chịu đả kích, như là ngay sau đó khóc.

      "Tại sao có thể như vậy?! Tiểu thư nhớ chúng ta! Làm sao bây giờ?!"

      "Im lặng!"

      Người phụ nữ trung niên cắt ngang tiếng của nữ bộc, giọng nghiêm túc: "Tôi là Mey-Rin, bộc dịch của ngài. Đây là Souren, nữ bộc bên người của ngài. Còn có Wendy."

      gật gật đầu.

      biết tên cùng thân phận ba người, nhưng với vấn đề trước mắt cần giải quyết cũng giúp được gì.

      Ý thức được điểm này, Mey-Rin nhíu mày, suy nghĩ tiếp theo nên làm cái gì, trong đầu suy nghĩ, mà vẻ ngoài vẫn trấn định tự nhiên.

      Souren vẻ mặt chấn kinh, bộ dáng biết làm sao. Wendy lúc lại nhìn bên này, rồi lại nhìn bên kia, bộ dáng có lời muốn , lại ngại Mey-Rin vừa khiển trách, im lặng.

      Ngay tại lúc khí trầm mặc, đột nhiên chuyện.

      "Có thể để ta thay quần áo được ? Tuy thể xác định nhưng vẫn nên mời vị bác sĩ đến kiểm tra, chừng có thể biết nguyên nhân khiến ta như vậy để giải quyết chuyện này."

      Mey-Rin ngoài ý muốn nhìn , nghiêm túc trả lời: "Đương nhiên, là tôi sơ sót. Wendy, mời bác sĩ Hocter đến đây. Souren, ngươi ở lại giúp tiểu thư rửa mặt chải đầu, rồi mang bữa sáng lên, được chứ?"

      "Được, phiền các ngươi rồi."

      Mey-Rin nhíu mày, như muốn cái gì lại thôi, rời cùng Wendy có vẻ tình nguyện. Souren lặng hầu rửa mặt chải đầu, sau đó mang lên bữa sáng phong phú. Tình huống phức tạp như vậy, có khẩu vị gì, miễn cưỡng ăn ít.


      Ăn xong bữa sáng, Mey-Rin dẫn tới người đàn ông trung niên vào phòng ngủ. Người đàn ông ước chừng năm sáu mươi tuổi, thân hình có chút mập, người mặc âu phục, khuôn mặt sạch , mỉm cười thân thiết, làm cho người ta sinh hảo cảm.

      "Vị này là bác sĩ Hocter, là bác sĩ của ngài từ khi còn ." Mey-Rin giới thiệu.

      "Chào ngài." gật đầu.

      "Buổi sáng tốt lành tiểu thư. Tình huống của ngài tôi nghe nữ bộc Mey-Rin rồi, nhưng tôi vẫn muốn xác nhận lại. Ngài thực nhớ gì sao, thậm chí ngay cả chút ấn tượng mơ hồ cũng nhớ sao?"

      "Đúng vậy."

      Bác sĩ Hocter gật gật đầu: "Trừ vấn đề về trí nhớ, thân thể có thoải mái ? Ví dụ như đau đầu?"

      " có."

      "Được rồi. Tiếp theo tôi kiểm tra cơ thể ngài, xác định thân thể bình thường."

      "Được."

      Hocter kiểm tra nhịp tim, huyết áp, sau đó mỉm cười: "Thân thể ngài có gì lo ngại."

      "Còn vấn đề trí nhớ của ta?"

      Hocter biểu tình khó xử: "Tôi rất tiếc phải thông báo, cho dù tại y học phát triển, nhưng đến bây giờ hiểu biết vẫn vô cùng hẹp, còn rất nhiều vấn đề chưa thể giải đáp. Nhưng chỉ cần thân thể ngài khỏe mạnh, tôi tin việc khôi phục trí nhớ phải vấn đề gì lớn, chỉ là cần ít thời gian. Ngài cần lo lắng quá, cứ thuận theo tự nhiên."

      nhíu mày, như muốn cái gì, khi đến miệng lại đổi lời.

      "Ta biết rồi, rất cảm ơn ngài."

      "Đây là việc tôi nên làm. Thời gian sau này, tôi chú ý thân thể ngài. Nếu có gì khỏe, cứ tìm tôi."

      "Được."

      Bác sĩ Hocter rời , vừa ra khỏi phòng nhìn thấy Mey-Rin ở hành lang.

      "Bác sĩ, tiểu thư thế nào?"

      "Thân thể có vấn đề gì, có thể yên tâm."

      "Vậy nguyên nhân mất trí nhớ..."

      "Chỉ sợ là do tâm lý."

      "Quả nhiên là việc kia!"

      Hai người im lặng, như cùng nghĩ đến việc.

      Mey-Rin hỏi: "Ngươi xem trí nhớ của tiểu thư có thể khôi phục lại hay ?"

      "Ta cũng chắc chắn, bất quá nếu có thể có ấn tượng, khả năng khôi phục vẫn tương đối lớn."

      Hocter dừng chút, nhìn Mey-Rin vẻ mặt trầm tư, hỏi: "Quan trọng là... hy vọng tiểu thư nhớ lại sao?"

      Mey-Rin trầm mặc lát mới khô khốc đáp: "Ta có quyền thay tiểu thư quyết định chuyện này, ta chỉ hy vọng trí nhớ của tiểu thư khôi phục là do nàng muốn."

      "Ta hiểu. Nếu tiểu thư có gì ổn cứ cho ta."

      "Chuyện đó là đương nhiên. Wendy, tiễn bác sĩ Hocter."

      Mey-Rin nhìn bác sĩ cùng Wendy ra ngoài, xoay người đến trước cửa phòng ngủ, gõ cửa.

      ngồi ngay ngắn sô pha, như chờ nàng đến.

      "Ngươi gặp bác sĩ Hocter?"

      "Vâng thưa tiểu thư."

      "Tình huống của ta ngươi cũng biết. Trí nhớ của ta trong thời gian ngắn thể khôi phục, bởi vậy những thông tin liên quan đến tình huống của ta, vẫn nên cho ta biết chút." bất động thanh sắc nhìn phản ứng của Mey-Rin.

      Mey-Rin gật đầu: "Ta đồng ý quyết định của tiểu thư."

      "Tốt lắm. Vậy, trước tiên là tên và thân phận của ta."

      "Ngài là người thừa kế của gia tộc Phantomhive cao quý, nữ bá tước Tia Constans Dine Phantomhive!" Mey-Rin kích động , chút che dấu sùng kính cùng kiêu ngạo với dòng họ này.

      Đáng tiếc, với , chỉ có ba chữ 'Nữ bá tước' mới khiến nàng cảm thấy chấn động. Theo suy đoán của nàng, khối thân thể này vượt quá mười lăm tuổi, theo lý thuyết trẻ tuổi như thế thể được phong tước vị.

      Nàng áp chế nghi vấn, lại hỏi: "Cha mẹ ta, bọn họ đâu?"

      "Cha ngài, bá tước Kelly Phantomhive cùng mẫu thân ngài, bá tước phu nhân Finnie, bất hạnh, qua đời nhiều năm trước." Trong mắt Mey-Rin lên tia ảm đạm.

      Tia - mặc kệ trước kia linh hồn được gọi là gì, tại chỉ có thể sử dụng tên này - nhất thời biết nên cái gì, im lặng chốc lát lại hỏi: "Vậy ông bà của ta đâu?"

      "Khi cha mẹ ngài vẫn còn là đứa bọn họ qua đời."

      "Hình như ta cũng chị em gì."

      "Vâng, ngài là con ."

      " chị em họ đâu?"

      " họ lớn nhất của ngài, lúc lái xe đường về nhà, tốc độ quá nhanh, bất hạnh bỏ mình. họ thứ lên núi thám hiểm, gặp bão tuyết mất tích, đến nay vẫn chưa tìm thấy. Chị họ ngài khó sinh qua đời. Còn ...."

      "Được rồi! Ngươi ngắn gọn chút, cho ta biết, ta có còn thân nhân nào còn sống!" Mey-Rin dừng lại chút, đáp: "Chỉ sợ tại chỉ còn ngài là người còn sống mang họ Phantomhive." "Ta hiểu rồi."

      Tia vỗ trán, tâm tình phức tạp, đồng thời cũng nhàng thở ra, cũng có ai là thân thích tiếp xúc.

      lâu sau, nàng phát Mey-Rin còn khiêm tốn. Gia tộc nhà Phantomhive bị người khác coi là gia tộc bị nguyền rủa. Nghe ông cố nội của nàng từng làm giao dịch với ác ma, lấy linh hồn của đổi lấy tài phú lớn, bởi vậy toàn bộ người trong gia tộc đều bị nguyền rủa. Hậu nhân chết oan chết uổng cũng là ốm yếu chết sớm. Đến thế hệ của nàng, cần phải , cũng còn ai sống sót, chỉ để lại cho nàng, mới mười bốn tuổi, tước vị và tài sản của tổ tiên.

      Cũng căn cứ vào điểm này, Nữ hoàng bệ hạ đặc biệt ân chuẩn cho nàng, mới vị thành niên nhưng được phong tước vị, đảm bảo mồ côi như nàng bị người coi thường và khi dễ, thế nên mới có nữ bá tước mười bốn tuổi.

      Tuy có người thân, nhưng người hầu trong nhà cũng ít. Trừ người gặp là Mey-Rin, Wendy cùng Souren, còn hai mươi bốn nữ bộc, đầu bếp, lái xe, hơn mười người làm vườn cùng công nhân tạp dịch, cùng đội cảnh vệ gồm hai mươi người, còn năm mươi người nhưng chỉ có từng đó người ở đây hàng ngày làm việc.

      Ba trăm năm qua, lâu đài này là gia tộc Phantomhive có được, rừng rậm cùng phụ cận cũng thuộc gia tộc Phantomhive, cứ cho là cường thịnh của gia tộc giảm sút rất nhiều nhưng vẫn có thể so sánh với giới quý tộc, trừ diện tích lớn , quan trọng hơn, nơi này cách thủ đô Luân Đôn chỉ có hai ba giờ xe.

      Chỗ này cũng như lâu đài, có gần trăm gian phòng. Gần phòng ngủ nàng còn có sân bóng rổ, còn có phòng khách để tiếp đãi bạn bè, cùng phòng sách riêng tư, đầy đủ các phòng. Trước mắt, rất nhiều phòng vì có ai dùng mà bị phong bế, việc lau dọn là vấn đề lớn, lại càng đến việc hàng năm tu sửa.

      Trừ đất phong thu vào, gia tộc Phantomhive còn có vài công ty vô cùng tốt, cùng vài bất động sản, hơn nữa còn tích lũy lên tài phú, có thể là tương đối giàu có. Trước khi nàng trưởng thành, tài sản nàng sở hữu chỉ có quyền sử dụng mà có quyền xử trí. Trước mắt tài sản đó đều do chuyên gia quản lý.

      Mey-Rin giới thiệu ít rồi dừng, lại Tia cần phải nắm giữ thứ của bản thân, thể lần là xong.

      Tia cần thời gian để tiêu hóa vấn đề. Xuyên qua rất có thể xảy ra, nhưng phải ai cũng có vận khí tốt như vậy, mở mắt là trở thành quý tộc trẻ tuổi ở quốc, cộng thêm phú bà giàu nhất.
      Last edited by a moderator: 28/9/16
      linhdiep17, Trâuly sắc thích bài này.

    3. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Chương 2. Sebastian Michaelis...


      Editor: Ngọc Nguyệt



      Đêm khuya.

      Màn đêm rộng lớn, chỉ có vài ngôi sao, tản ra ánh sáng ảm đạm. Rừng cây bao vây lâu đài Phantomhive. Đám sương bao phủ phát ra khí thương cảm. Thời gian trôi qua, nhân biến hiên, chỉ còn nơi này vẫn vậy, nhưng cảnh còn người mất.

      Giờ phút này lâu đài rất yên tĩnh, trừ cảnh vệ còn trực đêm tuần tra ở ngoài, hầu hết các bộc dịch đều ngủ.

      bóng người màu đen dài lặng yên chậm rãi bước trong hành lang lâu đài, tư thái nhàn nhã thong dong, thậm chí còn rất quen thuộc, như qua hành lang này hàng trăm lần.

      Bóng người qua đại sảnh hoa lệ, bỗng nhiên dừng lại trước cửa.

      Phía sau cửa là phòng chứa sách.

      Đây là phòng hình trứng, có cửa sổ, bốn vách tường giá sách cao tới trần nhà. Ở giữa phòng có bàn trà hình chữ nhật, quanh bàn trà là ghế sô pha.

      "Tiểu thư, đêm khuya, ngài nên nghỉ ngơi." Souren nhìn thoáng qua đồng hồ cũ để bàn, nhịn được nhắc nhở.

      "Biết rồi."

      Tia chút để ý lên tiếng, lát sau mới phản ứng lại, ngẩng đầu : "Ngươi ngủ trước , ta ở lại đây lát rồi về phòng."

      "Nhưng..."

      " sao, ta cần ngươi ở đây."

      Souren tình nguyện : "Vâng, tôi trước. Tiểu thư, ngài cũng phải nghỉ ngơi sớm."

      Tia tùy ý gật đầu, lực chú ý lại tập trung vào thứ tay. Ngón tay nàng thon dài lướt qua trang sách, trong phòng ngoài tiếng đồng hồ kiểu cũ để bàn phát ra tiếng, chỉ có tiếng của trang sách. biết qua bao lâu, nàng khép lại quyển sách cuối cùng, mờ mịt nhìn lên. Gian phòng này là phòng sách từ bao đời gia tộc Phantomhive, trong đó đủ loại sách đơn lẻ, đáng tiếc là có thứ nàng cần.

      tại nàng ở ngoại ô nào đó quốc Luân Đôn, thời gian khoảng năm nghìn chín trăm sau công nguyên, vương thất quốc công bố tin tức Vương phi Diana cùng vương tử Charles ly hôn.

      Nàng tự dưng có ý niệm trong đầu - hay là nàng phải 'xuyên ' mà là 'trọng sinh'? Linh hồn nàng vấn ngưng lại ở thế giới kia, chẳng qua dựa vào bất đồng thời gian vào thân thể quý tộc. So với xuyên qua đến dị thế thời , khả năng này cao hơn chút.

      Nếu đúng như vậy, cũng có nghĩa là nàng có thể gặp lại cha mẹ cùng bằng hữu, thậm chí có thể thay đổi vận mệnh ban đầu của nàng!

      Nghĩ đến điều này, người bình tĩnh như nàng khỏi tim đập nhanh hơn, đứng ngồi yên, hận thể lập tức bay về cố hương gặp người thân.

      Bất quá cuối cùng nàng cũng bắt mình tỉnh tao lại. Nàng thuộc người bi quan, nàng tin vận mệnh lại ưu ái nàng như vậy. Bởi vậy phải chứng minh giả thiết của nàng là đúng .

      Vì thế nàng lật xem những quyển sách mà nàng tìm được, đáng tiếc là có rất ít dữ liệu về quốc gia từ Đông Phương kia, mặt dù cũng tính là quốc gia hoặc khu vực, nhưng cũng giúp nàng nhiều.

      Đương nhiên, việc cần làm lúc này là đến cố hương, nhưng tình huống trước mắt cho phép nàng làm như vậy.

      Đối với thân phận mới, nàng còn chút nghi vấn. Nghi vấn lớn nhất là lý do nàng đưa ra là mất trí nhớ, sao có thể dễ dàng chấp nhận như vậy.

      Lúc đó nàng còn bị khiếp sợ mờ mịt cùng chột dạ khi vừa xuyên qua, có nghĩ sâu, giờ ngẫm lại quả thực khả nghi. Đây là , phải tiểu thuyết, người bình thường dưới tình huống này, mọi người phải là phải đem bệnh nhân đến bệnh viện kiểm tra toàn diện, tìm ra nguyên nhân bệnh, mà phải tùy tiện đo nhịp tim, nhiệt độ cơ thể, rồi chấp nhận lý do của nàng, sau cũng tiến hành châm cứu, trị liệu.

      Nàng nghĩ, giải thích hợp lý duy nhất đó là trước khi nàng xuyên qua, Tia cũng từng mất trí nhớ, biết chuyện này cho nên đám người Mey-Rin mới có thể dễ dàng tin tưởng nàng. Nhưng mỗi khi nàng hỏi chuyện trước khi mất trí nhớ, Mey-Rin lảng sang chuyện khác biết, làm nàng thể biết.

      Mặt khác, dòng họ Phantomhive này làm nàng cảm thấy có chút quen, tuy nàng hoàn toàn biết gì về quý tộc quốc.

      Tình thế ràng, nàng sao dám tùy tiện đến quốc gia xa lạ?

      "Quên , trước cứ thuận theo tự nhiên ! Dù sao ta cũng vẫn còn vài năm nữa." Tia bất đắc dĩ .

      Nàng đứng dậy dọn lại sách. Bỗng nhiên có cảm giác lạ, khó hiểu nhìn xung quanh. ....Là nàng nhầm sao? Trong phòng dường như chỉ có mình nàng.

      "Ai ở đó?" Nàng giọng hỏi, ánh mắt rơi xuống chỗ giá sách.

      Dưới ánh nhìn của nàng, bóng đen đột nhiên xuất . Từ cái bóng ra bóng dáng. Ngoại hình là nam nhân, mặt bộ đồ đen. thân màu đen, hai mắt đỏ đậm, khuôn mặt tuấn mỹ thêm vài phần tà mị.

      .....Đây là....... Ác ma?!

      Tia cảm thấy khiếp sợ. Nàng chắc chắn thế giới của bản thân hề tồn tại sinh vật này, như thế......

      Nháy mắt, ý niệm trong đầu khiến nàng quên cả sợ hãi.

      Qua hồi lâu, nàng hít sâu, kiếm chế kinh ngạc cùng thất vọng, lạnh lùng hỏi: "Ngươi là ai?" Người tới quan sát phản ứng của nàng, đến khi nàng mở miệng hỏi, mới dùng ngoại hình dị hoàn toàn hợp tư thái tao nhã, trả lời: "Sebastian Michaeles tham kiến ngài, tiểu thư tôn kính.

      "Sebastian?"

      Tia nhíu mi. Tên này làm nàng cảm thấy quen tai, như là nghe qua ở đâu. Sau khi suy nghĩ, thần sắc đại biến.

      Thế giới của nàng có bộ truyện tranh, trong đó nhân vật chính là người bề ngoài là người, kỳ thực là ác ma quản gia, tên của là Sebastian, mà nhân vật chính khác có họ là Phantomhive! cách khác...... cách khác, nơi này kỳ là thế giới 'Hắc quản gia'!

      "Ngài nghe qua tên của ta?" Sebastian như chỉ là thuận miệng hỏi.

      Tia trong lòng căng thẳng, nhưng nàng hiểu phản ứng vừa rồi thấy, phủ nhận là thể, đành phải thừa nhận gật đầu.

      "Đúng vậy."

      Nàng đánh giá vị Hắc quản gia nổi tiếng này, cùng người trong trí nhớ của nàng bất đồng, có lẽ đây mới chính là bộ dáng chân chính của khi là ác ma.

      "Nếu ta nhớ lầm, ngài từng đảm nhận vị trí quản gia của gia tộc Phantomhive." Sebastian nhìn nàng, trong mắt có kinh ngạc cùng hoài nghi.

      "Ta quên hết, nhưng cũng có ngoại lệ."

      Tia nhớ lại, hôm qua xem gia phả gia tộc Phantomhive, lúc ấy để ý lắm, nhưng giờ nhớ lại ông cố của nàng là Ciel, người làm giao dịch với ác ma. Nàng lại xuyên qua thành cháu của 'Ciel'!

      Sau khi hồi tưởng lại, Tia cũng bội phục bản thân, ở trước mặt ác ma dối, khác gì 'múa rìu qua mắt thợ'.

      Sebastian vuốt cằm: " sao? lạ, sao ta lại biết Ciel có thói quen ghi nhật ký, còn để lại quyển nhật ký?"

      "Như ngươi , đó là nhật ký 'bí mật'." Tia trấn định trả lời.

      Sebastian sửng sốt, sau lại thấp giọng cười. thể thừa nhận, ác ma là loại sinh vật am hiểu dụ hoặc, chỉ là tiếng cười cũng đủ để khiến người ta tâm tình lay động.

      Sau đó đột nhiên hỏi: "Ngài có muốn ký kết khế ước cùng ta ? Như ông cố của ngài vậy. Ngài có thể có trung thành cùng lực lượng của ta."

      Tia ngây ngẩn cả người, hiểu hỏi lại: "Hình như ngươi tìm lầm người, khế ước, phải là do người triệu hồi được ngươi ký kết sao?"

      "Đúng là như thế, bất quá nguyên nhân ở ta, cho dù có triệu hồi, ta cũng có thể vào thế giới này."

      Thói đời ngày sau sao? Nàng vừa xuyên qua gặp chuyện này. Tia khỏi có vài ý nghĩ. "Trung thành, lực lượng, nghe hấp dẫn, đáng tiếc đó phải là những thứ ta cần lúc này, ít nhất đáng dùng linh hồn của ta đổi."

      "Vậy ngài muốn gì? Thế nhân hâm mộ mỹ mạo? Gia tộc vinh quang? Tài phú mấy đời xài hết? Hay là tâm của nam nhân? Chỉ cần ngài muốn, ta đều có thể làm cho ngài."

      Tia hết chỗ rồi. Tâm của nam nhân? Thế mà cũng dám ra.

      "Ta thừa nhận những điều ngươi đều hấp dẫn, đáng tiếc phải là thứ ta muốn. Giống như ngươi thể làm ông cố, cha mẹ ta sống lại, thứ duy nhất ta muốn, ngươi thể làm được."

      " tại ta muốn xem cuốn nhật ký để lại của Ciel."

      "Nếu có cơ hội." Tia rụt rè mà lạnh nhạt .

      Sebastian nhìn nàng, dường như biết được thể thay đổi chủ ý của nàng, ít nhất đêm nay được. Ác ma rất thông minh, làm gì vô dụng.

      "Được rồi, ý nguyện của ngài mới là tốt nhất. Bất quá ta tin ngài đổi ý, trước đó, đề nghị của ta vẫn hữu hiệu."

      "Vậy sao? Đáng tiếc ta có niềm tin như ngài! Cho dù có được sinh mệnh vô tận như ác ma, cũng lãng phí thời gian."

      " sao, chờ đợi đều đáng giá.....vì bữa tối mỹ vị."

      Đương nhiên, vài từ cuối chỉ có Sebastian mới nghe .

      "Vậy, ngủ ngon, tiểu thư thân ái."

      lui ra sau vài bước, bóng dáng lại dung nhập bóng tối.

      Tia nhìn về hướng của cho đến khi biến mất, khẽ hừ .

      Dùng linh hồn làm giao dịch? Thân thể này, tên tại, thân phận địa vị đều phải của nàng, thứ thuộc về nàng cũng chỉ có linh hồn này! Giao dịch, chẳng phải là nàng thua thiệt sao?

      Nàng nhíu mi. Lời của lúc sắp rời dường như có điểm mờ ám, bị nhân vật như vậy nhớ thương cũng phải chuyện gì tốt, nàng căn bản có ý nguyện ký kết khế ước. Thoát khỏi chắc chắn rất khó khăn, trừ phi tự động buông tha, nhưng nếu buông tha, ngay từ đầu tới tìm nàng.

      Ciel chết tiệt, sao quản Sebastian, người của ngươi. Tia thầm mắng.

      Ánh mắt nàng lơ đãng dừng ở bộ sách dày cùng tạp chí bàn trà, biểu tình phức tạp.

      "Đúng là trở về được!"

      Nàng giọng , lộ ra mỉm cười như bi ai như đùa cợt.
      Last edited by a moderator: 28/9/16
      Mikovuly sắc thích bài này.

    4. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Chương 3. hồi sợ bóng sợ gió


      Editor: Ngọc Nguyệt



      Ánh mặt trời xuyên qua những tầng lá rậm rạp, rơi xuống người Tia. Trời xanh, mấy đám mấy tròn tròn có thể khiến người khác thèm ăn. Thời tiết như thế có từ nhiều năm ở lâu đài Phantomhive, có thể là ngày bình thường.

      Tia thoải mái dựa vào ghế dưới gốc cây, tay cầm thư [Song thành nhớ] của Charles. bàn là tách hồng trà cực phẩm, vài chú bướm bay ngoài tiểu viên. Cuộc sống như vậy, nhân sinh cũng còn gì hối tiếc.

      Nàng buông thư, uống ngụm hồng trà, suy nghĩ tới chuyện khác.

      đêm kia, nàng xác định được mình thể quay về cuộc sống trước kia. Sau khi hoàn toàn hết hy vọng, ngược lại có thể dễ dàng tiếp nhận , tiếp nhận thân phận Tia Phamtomhive, tất cả tùy theo vận mệnh.

      Mặc kệ có phải nữ bá tước , làm mười bốn tuổi, trước mắt quan trọng nhất là giáo dục.

      Hóa ra Tia Phantomhive đến trường mà có giáo sư tới nhà giảng bài. Chương trình học của nàng chủ yếu là: Ngôn ngữ, ngoài tiếng mẹ đẻ còn học tiếng Pháp và tiếng Latin; Lễ nghi, bao gồm hình thể, chọn lựa, phối hợp; Nghệ thuật; Lịch sử; Chính trị và thời ; Quản lý công ty; Và những cái khác cần học ở trường. Thân thể tốt, còn muốn học thêm cưỡi ngựa và bắn. Nàng đột nhiên 'mất trí nhớ', chương trình học thể tạm dừng để xem lại tiến trình, khiến cho các giáo sư cảm thấy có chút phiền toái. So với bọn họ, đương là nàng lại đau đầu thôi. Nguyên bản nàng cảm thấy may mắn cần học lại tiếng , thân thể này đem tiếng thành bản năng, ngờ kết quả vẫn là trốn thoát vận mệnh bi thảm phải học ngoại ngữ, hơn nữa phải học hai môn. Còn chương trình học các môn khác, đừng học, cả chút nội dung nàng cũng chưa nghe qua.

      Oán giận oán giận, học vẫn phải học. Nàng biết những người thường muốn học tương lai tươi sáng. Đối với người cần làm gì cũng được hưởng địa vị và tài phú như nàng mà , nhất định giống bọn họ, tri thức cũng giống.

      Nhiều ngày nghỉ học nên học lại, nhưng bởi vì thời tiết trở lạnh, bệnh của nàng tái phát, thể nghỉ học. Nàng cũng mới biết được thân thể này chỉ có bệnh về hô hấp mà tim cũng có chút vấn đề, dường như là di truyền từ người mẹ của nàng. Bất quá chỉ cần chú ý chút là cũng ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường.

      Tia lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn lại, thấy Sebastian đứng dưới gốc cây sồi xa. vẫn bộ dáng ác ma, đôi mắt đỏ đậm, dung nhan tuấn mỹ, khóe miệng thản nhiên cười, dưới ánh nắng ban ngày, thoạt nhìn chân .

      Tầm mắt hai người giao nhau. Sebastian tới. xác định được Tia phát ra phải ngẫu nhiên, linh lực của nàng rất mạnh, vượt xa người bình thường, gián tiếp chứng minh linh hồn của nàng giống với người thường. Trong mắt xẹt qua tia nóng cháy, rồi biến mất.

      Nhìn thấy , Tia mới xấu hổ ý thức được bản thân cứ lo tới vấn đề học nghiệp, hoàn toàn quên nơi này là thế giới Hắc quản gia.

      Đối với bộ truyện tranh Hắc quản gia, nàng cũng biết tên và thân phận của hai nhân vật chính, về phần tình tiết hoặc loại hình, căn cứ theo ấn tượng của nàng, dường như là tình cảm đam mỹ chủ tớ, cũng ứng dụng thực tế, khiến cho nàng gặp hậu quả xấu.

      tại Tia còn cảm thấy tức giận với Sebastian, nghĩ lại, nửa đêm xuất bên cạnh giường của nàng cũng rất lễ phép. Nghĩ vậy nàng cũng còn tức giận như trước, đồng thời cũng cảm thấy nên bày ra tư thái chủ nhân.

      "Xin chào, ngài Sebastian. Ngài có muốn dùng trà chiều ."

      "Cảm ơn ngài mời. Bất quá ta có hứng thú với thực vật của nhân loại."

      Tia gật đầu: "Ta là mạo muội. Thân là ác ma, khẩu vị của ngài đương nhiên là khác với chúng ta."

      Sebastian làm như có chút kinh ngạc, hỏi: "Vậy đối với đề nghị lúc trước của ta, ngài nghĩ sao?" Tia cần vài giây mới phản ứng được chỉ cái gì, thành thực trả lời: "A, ta hoàn toàn quên mất chuyện này."

      Sebastian cảm thấy thực buồn bực. Căn cứ vào quan sát mấy ngày nay, đương nhiên biết nàng , thân. Chưa có ai có thể bỏ qua đến trình độ này, điều này khiến cho lòng tự trọng mà nhân loại (nếu đúng như lời ) hơi bị tổn thương. Bất quá có chút khó khăn mới thú vị, dễ dàng đắc thủ hay, ở điểm này, nhân loại hay ác ma đều giống nhau. Nghĩ vậy, tươi cười mặt sâu hơn.

      Tia sờ cánh tay đột nhiên nổi da gà của mình, nghĩ xem có nên Souren mang áo khoác tới đây .

      " sao, ngài vẫn có thể tiếp tục suy nghĩ. vị quản gia cường đại mà trung thành là rất cần thiết, điểm này ngài hiểu."

      xong quỷ dị cười, sau đó lại biến mất như lúc đến. Cùng lúc đó, Tia nghe được tiếng bước chân từ xa tới. Nàng nhìn lại, Souren cùng đội trưởng cảnh vệ Arclund bước nhanh tới chỗ nàng.

      "Tiểu thư, xin lỗi vì quấy rầy ngài, nhưng mời ngài lập tức quay trở lại lâu đài." Arclund nghiêm túc .

      Thân hình cao lớn rắn chắc, ánh mắt lợi hại, hóa ra là thành viên của hải báo đội của quốc. Sau khi xuất ngũ vì lương cao nên đến đảm nhiệm chức đội trưởng đội cảnh vệ.

      Tia ngồi thẳng, vuốt nếp uốn làn váy, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?''

      Arcland còn hơi do dự nhưng nhìn đến vẻ mặt trấn định của nàng, lập tức trả lời: "Có vài tên khả nghi xâm nhập, chúng ta vẫn chưa xác định được thân phận và mục đích của bọn họ. Để an toàn, mời ngài trở về."

      "Ta biết rồi, vậy bên ngoài giao cho ngươi." Tia cầm lấy thư, chút do dự về lâu đài. Souren lập tức đuổi kịp.

      Arclund nhìn theo bóng dáng của nàng, trong mắt lên chút tán thưởng. lấy micro, bên hỏi tình huống, bên đến vị trí của đội viên.

      Mey-Rin đứng ở cửa vào, khi thấy Tia tới, vẻ khẩn trương mặt cũng thả lỏng.

      "Tiểu thư, ngài sao chứ?"

      "Ta ổn, chỉ tiếc lãng phí buổi chiều."

      "Xin lỗi tiểu thư, nếu ngại ngài có thể dùng phòng khách tiếp tục nghỉ ngơi." "Chỉ có thể làm vậy. Souren, giúp ta chuẩn bị trà, như lúc trước."

      "Vâng, tiểu thư."

      "Mey-Rin, ngươi cũng đến đây , ta có vài chuyện muốn hỏi ngươi."

      Tia vào phòng khách, nàng ngồi lên ghế sô pha gần lò sưởi, Mey-Rin đứng ở bên, trầm tĩnh.

      Tia trầm tư, bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Mey-Rin, ngươi đoán thân phận người xâm nhập sao?"

      "Đương nhiên , tiểu thư."

      "Ta hỏi cái khác, ngươi có biết có người nào có địch ý với gia tộc Phantomhive ?"

      "Mỗi gia tộc quyền thế đều bị vài người cừu thị. Ta hiểu ngài đột nhiên hỏi như vậy." "Ta chỉ cảm thấy, chỉ là vài người xâm nhập mà làm đến mức đó, có phải là chuyện bé xé ra to rồi ?" Tia vừa hỏi vừa mỉm cười nhìn Mey-Rin.

      "Tuyệt đối phải!" Mey-Rin nghiêm túc trả lời: "Chỉ cần ngài an toàn, cẩn thận thế nào cũng quá. Ngài khỏe mạnh và an toàn vĩnh viễn là quan trọng nhất, cho dù làm cho ngài bị kinh hách cũng là thất trách lớn của chúng ta."

      "Cho tới bây giờ ta cũng chưa từng hoài nghi trung thành và tẫn trách của ngươi. Xin lỗi, ta là hỏi nhiều."

      Souren bưng khay trà tiến vào, sau đó đứng ở bên.

      Tia nhìn chất lỏng đỏ thẫm trong ly trà, mỉm cười : "Ta nghĩ tới, chỗ này hình như thiếu người."

      Thân thể Mey-Rin đột nhiên cứng ngắc: "Ý ngài là?"

      "Đương nhiên là quản gia."

      Tuy mấy ngày nay mọi việc lớn đều do Mey-Rin xử lý, nhưng Tia nhớ ngày nàng tỉnh lại ở thế giới này, Mey-Rin tự giới thiệu có nhiều bộc dịch nhưng có quản qua. tòa nhà lớn như vậy, nhiều nô bộc mà quản gia thể nổi.

      Mey-Rin cẩn thận chú ý vẻ mặt của Tia, thấy nàng có gì dị thường, chậm rãi đáp: "Quản gia trước đây, ngài Herbert, vì ít tư nhân nên tạm rời cương vị công tác, tiếp nhận chức vụ mới."

      "Dù sao nhiều người như vậy mà vị quản gia được."

      "Đúng vậy, tiểu thư."

      Mey-Rin hạ mi mắt, che dấu ánh mắt biết là thất vọng hay là nhàng thở ra.

      Tia cười tủm tỉm. Có quản gia, có thể làm cho vị hắc quản gia kia hết hy vọng!

      Sau khi Arclund bước đến phòng khách , Tia mới nhớ tới chuyện có người đột nhập.

      "Đội trưởng Arclund, bên ngoài thế nào?"

      " biết được thân phận người thâm nhập, là vài tên học sinh lạc đường, chúng ta nơi này là tư nhân, bọn họ rời ." Arclund nghiêm túc báo cáo.

      "Vậy ta có thể ra hoa viên hưởng thụ thời tiết tốt này sao?"

      "Đương nhiên có thể, vì phải thông báo mà ta lại quấy rầy ngài rồi."

      " sao, đây là chức trách của ngươi."

      Tia vuốt cằm, sau khi xong, đứng dậy ra ngoài, Souren theo nàng.

      Sau khi bóng dáng nàng biến mất, Arclund mới quay lại nhìn Mey-Rin, vẻ mặt ngưng trọng. "Tình huống rất nghiêm trọng sao?" Mey-Rin khẩn trương hỏi.

      Arclund vẻ mặt tối tăm trả lời: "Vài tiểu tử bị thương, bất quá cũng nghiêm trọng, chỉ là đáng tiếc bọn họ chạy thoát. Lần này là sơ sẩy của ta, ngờ bọn họ dám ba ngày ban mặt xâm nhập."

      "Chúng ta đều nghĩ đến, những người này lại to gan lớn mật như thế, để gia tộc Phantomhive vào trong mắt!" Mey-Rin phẫn nộ , nàng thở sâu, tự bình tĩnh rồi tiếp. "Ngài Arclund, ngài là chuyên gia ở phương diện này, ta mong ngài có thể cho ta vài ý kiến."

      "Ta cho rằng cần thêm nhiều người, phạm vi tòa nhà quá lớn, số người trước mắt đủ, đồ dùng cũng cần tăng thêm."

      "Được, người và đồ dùng ngài hãy phụ trách, tài chính là vấn đề, chỉ cần có thể đảm bảo tiểu thư được an toàn, tốn nhiều tiền hơn nữa đều đáng giá."

      " thành vấn đề, ta làm mọi thứ tốt nhất. Mặt khác, ta đề nghị nên lấy danh nghĩa của gia tộc Phantomhive liên hệ với Scotland Yard."

      "Scotland Yard?" Mey-Rin có chút do dự.

      Arclund khuyên nhủ: "Ta biết quan hệ giữa gia tộc Phantomhive và Scotland Yard tốt lắm, bất quá thời gian này, chỉ cần phòng thủ rất dễ bị động, chúng ta phải biết thân phận và mục đích của những người đó, cần lực lượng của Scotland."

      Mey-Rin suy nghĩ lát, đáp: "Ta biết rồi, ta gọi điện thoại."

      "Được." Arclund dừng chút, hỏi. "Về việc này, ngươi tính cho tiểu thư sao? Tiểu thư của chúng ta chỉ sợ còn kiên cường hơn so với tưởng tượng của chúng ta."

      nghĩ đến phản ứng của Tia khi vào nhà tạm lánh, trấn định mù quáng.

      "Chuyện đó thể nghi ngờ, trong thân thể tiểu thư là dòng máu của gia tộc Phantomhive, người của gia tộc này luôn kiên cường hơn so với người khác." Mey-Rin kiêu ngạo . "Ngài Arclund, ta hiểu ý của ngài, ta với tiểu thư ở thời điểm thích hợp."

      "Được rồi. còn việc gì ta đây." "Chuyện an toàn hoàn toàn nhờ ngươi, ta hy vọng chuyện bi thảm như vậy lại xảy ra." Mey-Rin .

      Arclund nghiêm mặt, dùng sức gật đầu.
      Last edited by a moderator: 28/9/16
      Mikovuly sắc thích bài này.

    5. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Chương 4. Cuộc chiến quản gia


      Editor: Ngọc Nguyệt



      Tia vừa vào phòng ngủ, liền để ý hình tượng, gục xuống giường, lớn tiếng oán giận : "Mệt chết ta! Ta hận tiếng Latin!"

      Chương trình học bị gián đoạn thời gian cuối cùng cũng tiếp tục. Đối với Tia, mấy môn công khóa thành vấn đề, chỉ có hai môn ngôn ngữ, cũng có phương pháp học tập. Thiên phú ngôn ngữ của nàng cũng chỉ bình thường, giáo sư dạy tiếng Latin lại rất nghiêm khắc, hận thể đem hết toàn bộ chương trình học nhét vào đầu nàng, hai giờ học làm cho nàng cảm thấy tế bào não của bản thân bị mưu sát hơn nửa.

      Khó có khi Tia có biểu trẻ con, Souren cười, lập tức lại có chút lo lắng : "Tiểu thư, nếu ngài mệt mỏi như vậy, vậy nghỉ ngơi vài ngày ."

      Tia ngồi xuống, khoát tay: " cần, ta chỉ oán giận chút mà thôi, học cũng là loại lạc thú."

      Lúc này vang lên tiếng gõ cửa.

      "Vào ."

      Mey-Rin đẩy cửa bước vào, thi lễ với Tia.

      "Có chuyện sao?"

      "Vâng, về chuyện tân quản gia. Công ty đề cử vài người, nhưng người được chọn vẫn là do ngài quyết định."

      "Đưa ta xem."

      Tia lấy văn kiện từ Mey-Rin, đặt ở giường xem. Thông tin mỗi người được đề cử đều rất tỉ mỉ, xác thực, có bản lý lịch tường tận. Đương nhiên về điểm cảnh đẹp ý vui, vài người này cũng hơn Sebastian, nhưng cũng khiến nàng mất hứng thú.

      "Mey-Rin, chọn người nào ngươi quyết định là được, ta chỉ có cầu, nhanh chóng tìm quý phủ nhâm." Nàng gấp lại văn kiện.

      Mey-Rin nghĩ nghĩ, : "Vậy chỉ có thể là ngài Djar Vince, vài vị nhiệm kỳ đều chưa tới."

      ", gọi ."

      "Tôi gọi đến công ty, mời chiều nay đến đây để tiểu thư gặp. Như vậy được chứ?"

      "Như vậy tốt rồi."

      "Còn có, ngài muốn dùng bữa trưa lúc nào?''

      Tia quay sang hỏi Souren: "Buổi chiều có khóa học gì?''

      "Là khóa học cưỡi ngựa, tiểu thư."

      Tia hai mắt sáng ngời: "Vậy dùng bữa sớm chút . Sau bữa trưa ta muốn nghỉ ngơi lát, buổi chiều có sức học."

      "Vâng, tôi phòng bếp chuẩn bị."

      Sau khi nghỉ trưa, Tia thay bộ quần áo để cưỡi ngựa, đến chuồng ngựa xa.

      Gia tộc Phantomhive chỉ có đầy đủ chuồng và đường chuyên dùng cho huấn luyện, còn có loại ngựa quý hiếm, trong đó nhiều tuổi nhất là tiểu mã tên Verney mà Tia hay ngồi. Toàn thân bộ lông màu nâu, chỉ có bốn vó và tai là màu trắng. Tiểu mã là do nàng cố ý mua khi bắt đầu học cưỡi ngựa, theo cách của Mey-Rin, đó là "Chỉ có loại ngựa có huyết thống cao quý như vậy, mới xứng với tiểu thư của gia tộc Phantomhive."

      Giáo sư dạy cưỡi ngựa là lão sư Mary Dorothy hơn ba mươi tuổi, tóc hồng, làn da hơi đen, thân kỵ mã quanh thân hình cân xứng, tư thế oai hùng hiên ngang, khiến Tia rất hâm mộ. Mary Dorothy từng tham gia vận hội cưỡi ngựa, làm người dạy cưỡi ngựa cho vị tiểu thư quý tộc lãng phí. Nàng bị hấp dẫn tới đây trừ chuyện lương cao còn có nhiều loài ngựa quý.

      Tiểu mã Verney có vài phần quen thuộc với Tia, sau khi cùng nàng mấy vòng, hảo cảm lập tức bay lên. Sau khi thành lập quan hệ giữa người và ngựa, Mary Dorothy bắt đầu chỉ đạo ít động tác cơ bản cho nàng.

      Khi Tia học khóa cưỡi ngựa rất thuận lợi, cùng lúc đó có chiếc ô tô màu đen chạy ở ngoại ô Luân Đôn, đến lâu đài Phantomhive.

      Buổi chiều, Djar Vince đến công ty tìm người, thể tin vào tai của mình. Khi đó còn vui khi mình thất nghiệp. Chủ nhân cũ của đầu tư thất bại mà phá sản, là bộc dịch. Tuy rằng phải lỗi của nhưng vẫn cảm thấy suy sụp thất bại. Đúng lúc này biết được gia tộc Phantomhive cố ý mời làm quản gia.

      Gia tộc Phantomhive, là gia tộc có huyết thống quý tộc. Có thể làm quản gia, nghi ngờ là chức nghiệp lớn nhất kiếp này của , vô cùng vinh quang. bắt đầu cảm thấy cố chủ phá sản cũng phải là chuyện tốt.

      Djar Vince cố gắng khắc chế tâm tình hưng phấn của chính mình, suy nghĩ khi gặp nữ bá tước Phantomhive nên ứng đối thế nào, để đối phương có ấn tượng sâu với mình. Đột nhiên, bóng đen từ trời giáng xuống, dừng ở trước ô tô, ép thân xe chấn động mạnh. Sau đó nhìn thấy đôi mắt đỏ đậm chỉ có ở ác ma.

      Djar Vince hoảng sợ hét, tay nắm vô lăng vô thức quay , ô tô mất chế lao xuống quốc lộ. Sebastian nhìn ô tô có khói trắng, khóe miệng lộ ra tươi cười vừa lòng.

      "Tuy rằng hơi thô lỗ nhưng cạnh tranh là chuyện tàn khốc như vậy."

      Sau đó bóng dáng của như bị gió thổi biến mất.

      Sau hai khóa cưỡi ngựa, Tia có thể cưỡi ngựa chạy chậm. Đối với người đầu tiên cưỡi ngựa như nàng mà , kết quả này khiến cho nàng rất vừa lòng và vui vẻ.

      Nàng thay quần áo, ngồi trong hoa viên thưởng thức trà chiều, chuyện phiếm với Wendy. Wendy là nữ bộc đầu tiên nàng nhìn thấy sau khi tỉnh lại ở thế giới này. Nàng là nhi, được gia tộc Phantomhive giúp đỡ cuộc sống và chuyện giáo dục, làm nữ bộc. Mey-Rin khuyên can vài lần được, đành phải để nàng bên người, phòng ngừa tính trẻ con là gây họa. Tuy nàng gần tuổi Tia nhưng quan niệm chủ tớ của gia tộc Phantomhive nên hai người cũng thân thiết.

      Trò chuyện, bỗng nhiên Tia nhớ tới trước bữa trưa, Mey-Rin nhắc tới quản gia được đề cử đến vào buổi chiều, nhân tiện . "Wendy, ngươi thay ta hỏi Mey-Rin, lúc nào quản gia của chúng ta đến?"

      ''Tiểu thư, chúng ta cần có quản gia sao?" Wendy nhiệt tình .

      "Đúng vậy, ngươi biết là mình Mey-Rin làm rất vất vả sao?"

      "Cũng đúng, nhưng ngài Herbert đáng thương!"

      Tia vốn muốn hỏi vì sao 'ngài Herbert đáng thương', nhưng Wendy vội vàng tìm Mey-Rin, nàng đành phải từ bỏ.

      Thời gian Wendy rất lâu, nàng ngồi chờ đến khi có chút kiên nhẫn, mới thấy Mey-Rin tới.

      "Tiểu thư, vừa rồi bệnh viện phụ cận gọi điện thoại tới."

      Tia lắp bắp kinh hãi. "Cái gì?"

      "Là ngài Djar Vince đến nhận lời, đường tới đây xảy ra tai nạn."

      "Trời ạ! có sao ?"

      "Tính mạng còn nguy hiểm, nhưng chân bị chặt đứt, não bị chấn động , phải nằm tĩnh dưỡng giường, sợ là thể đến nhậm chức quản gia trong thời gian ngắn." Mey-Rin cứng nhắc .

      Tia thở dài. " bất hạnh, nhưng còn cách nào khác. Ngươi cho người đến bệnh viện thăm ."

      "Vâng tiểu thư. Vậy còn quản gia mới?"

      "Chỉ có thể chọn lại. Ngươi cho bọn họ, chỉ cần có người đến, chúng ta có thể trả tiền."

      "Ta hiểu, ta làm ngay."

      Sau khi Mey-Rin rời , Tia nhìn rừng cây rậm rạp xa xa, : "Chỉ là ngoài ý muốn, sao ta lại có dự cảm tốt?"

      may hai ngày sau dự cảm tốt của nàng ứng nghiệm.

      "Ngươi vị khác được chúng ta chọn làm quản gia, lý do ở dưới sông Thames suốt đêm, bị viêm phổi nghiêm trọng, ta vậy đúng chứ?"

      Tia cố gắng bình tĩnh nhưng ngữ điệu ngừng lên cao tiết lộ cảm xúc của nàng. "Vâng, đúng vậy tiểu thư." Souren lắp bắp trả lời.

      Tia nghiến răng nghiến lợi : "Tốt lắm, rất tốt!"

      "Ngài sao chứ?" Nữ bộc quan sát vẻ mặt của nàng, cẩn thận hỏi.

      Tia bình tĩnh trở lại, miễn cưỡng cười.

      "Ta sao, ngươi lui xuống , ta muốn nghỉ ngơi."

      "Vậy ngủ ngon, tiểu thư. Nếu có việc gì cứ gọi ta."

      Souren nhàng đóng cửa phòng.

      Tia lẳng lặng ngồi trước gương trang điểm suy nghĩ. Trong phòng chỉ còn tiếng của đồng hồ. Bỗng nhiên nàng nhận ra điều gì, ngẩng đầu nhìn về góc.

      "Ngài Sebastian?"

      "Cảm giác của ngài sâu sắc."

      Thân ảnh của Sebastian từ bóng ma ra, tay phủ ngực, hai mắt đỏ đậm hơi nheo lại, như mang theo ý cười.

      "Hành động của ngài làm cho người ta kinh ngạc. Ngài gặp hai vị quản gia được đề cử của ta." Tia mặt chút thay đổi .

      " sai, cuộc gặp mặt nho ."

      "Có phải bọn họ 'tai nạn xe cộ ngoài ý muốn' và 'bất hạnh rơi xuống nước' có liên quan đến ngài? Hay là ngay cả 'việc ' đó ngài cũng phủ nhận?"

      "Kỳ chỉ là nhìn thoáng qua, đẩy , ngờ tạo ra kết quả như vậy." Sebastian cực kỳ vô tội trả lời.

      Tia tức giận đến hộc máu. Ngươi là ác ma, dùng loại thủ đoạn này ngáng chân nhân loại tìm bát cơm, biết xấu hổ!

      Nàng vẻ mặt giả dối tươi cười, hỏi: "Ta rất ngạc nhiên, chỉ là chức quản gia, đáng giá để ngài làm vậy sao?"

      Sebastian nhàng xoa ngón tay. " , ngài sai rồi. Ta làm tất cả là vì muốn chứng minh cho ngài thấy quyết định của ngài chính xác, những người này đủ năng lực đảm nhiệm chức quản gia của gia tộc Phantomhive."

      " như vậy là ta phải cảm tạ ngài sao?"

      " cần đâu, ta rất thích cống hiến sức lực vì ngài, đương nhiên sau khi ký kết khế ước, ta còn làm nhiều điều cho ngài nữa."

      Tia đau đầu xoa xoa thái dương. Sebastian này đúng là bám riết tha. Khi nàng suy nghĩ nên làm thế nào để ứng phó, Sebastian đột nhiên lắc mình lui vào bóng đêm, đồng thời cửa truyền đến hai tiếng gõ cửa.

      "Mời vào."

      Nhìn người đẩy cửa vào là Mey-Rin, Tia có chút giật mình. Mey-Rin là người nghiêm khắc tuân thủ lễ nghi, quấy rầy nàng.

      "Có phải xảy ra chuyện gì hay ?"

      " có lỗi, có chuyện quan trọng phải thương lượng với ngài, thể quấy rầy ngài nghỉ ngơi."

      " sao, chuyện gì?"

      "Về chuyện chọn quản gia có chuyện ngoài ý muốn, ngài nghe từ Souren rồi chứ?"

      "Đúng vậy, nàng vừa cho ta biết."

      Mey-Rin nghiêm túc : "Về chuyện này ngài thấy thế nào?"

      "Thấy thế nào? Có chút kỳ quái. lần có thể quên , nhưng liên tiếp xảy ra.... Quả thực giống như có người cố ý đối nghịch với gia tộc Phantomhive."

      Tia xong, cố ý liếc mắt về vị trí Sebastian vừa xuất . Sau đó ánh mắt nàng quay lại người Mey-Rin, thấy nàng ta vẻ mặt vui mừng nhìn nàng.

      "Ngài có thể nghĩ như vậy trưởng thành."

      Tia có chút mờ mịt. "Mey-Rin, ngươi....."

      "Ta cũng cho rằng, chuyện cả hai người được đề cử gặp chuyện 'ngoài ý muốn' là có người cố ý!"

      Tia kinh ngạc mở to mắt. Sao Mey-Rin như vậy? Chẳng lẽ.....chẳng lẽ nàng biết chuyện về Sebastian?
      Last edited by a moderator: 28/9/16
      ly sắc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :