1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Ái phi trẫm là đặc công - Dương Giai Ny (199c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      [​IMG]
      Ái phi trẫm là đặc công

      Tác giả: Dương Giai Ny
      Số chương: 199c + 1 kết thúc
      Converter: Ngocquynh520
      Editor: TieuKhang
      Ảnh bìa: mèo mỡ
      Nguồn edit:



      Giới thiệu

      từng là đặc công cao cấp thuộc bộ phận hành động của cục Quốc An khu A, danh hiệu là Đoạt Mệnh: Cùng với Tia Chớp, Bò Cạp, Ly Miêu* tập hợp chung hành động đặt tên là Tứ Đại Vương Giả!” (*con Báo)

      Còn tại, là phi tử thân mang tội bị trói ngọn lửa bốc cháy hừng hực để chờ thiêu thành tro bụi!

      hoàng tẩu của mình, bất chấp lễ chế thế tục giam giữ nàng ở hậu cung: Nhưng rồi có ngày, bỗng phát ra người con ấy từ lâu trở nên vô cùng xa lạ.


      Link ebook cho các nàng nào k tiện đọc online
      Last edited: 16/3/15

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 1: Tra hỏi
      Trong phòng thẩm vấn của ngành tình báo tại nước nào đó, có vô cùng xinh đẹp bị trói chặt ghế điện.
      Thỉnh thoảng còn có dòng điện le lói bắn ra tán loạn, thế nhưng khuôn mặt đó vẫn hề yếu thế mà còn cố nở nụ cười vặn vẹo.
      “Khai ra người tiếp theo, chúng tôi suy nghĩ lại đưa em trở về nước!” Tiếng phát ra từ miệng người đàn ông tóc vàng ở phía đối diện với .
      ghế điện phá lên cười sang sảng, giống như đối phương câu chuyện đáng buồn cười.
      Đôi mắt đặc biệt quyến rũ thoáng ngước lên theo người đàn ông đứng dậy, ngay sau đó cất lên giọng khàn khàn rất suy yếu :
      gì thế? Vệ Lai nghe hiểu!”
      “Nghe hiểu sao?” Người đàn ông ấy chỉ nhướng lông mày , “Vệ Lai, cấp bậc đặc công làm việc cho cục hành động khu A tại Quốc Gia nước X, mã số là 009, danh hiệu là Đoạt Mệnh: Cùng Tia Chớp, Bò Cạp, Ly Miêu* tập hợp chung lại hành động có tên là Tứ Đại Vương Giả!” (*con Báo)
      “Ôh! Học bài là tỉ mỉ!” Vẻ mặt cũng có chút biến hóa nào vẫn tươi cười như cũ, có điều ở trong lòng dâng lên tia nho cam lòng.
      Nghĩ xem Vệ Lai mình từ năm bốn tuổi được Trưởng Quan mang về cục Quốc An, 22 năm qua từ bé nhìn thấy con chuột cũng có thể bị dọa khóc, nay từng bước từng bước rèn luyện trở thành tinh .
      Đến hôm nay, có thể mình lẻn vào khắp nơi thịt nát xương tan chiến trường để lấy đầu của nhân vật mục tiêu.
      ai có thể tưởng tượng được mình ở nơi này phải trải qua quá trình thê thảm đến cỡ nào: Nhưng đúng như lời người đàn ông tóc vàng này , và ba chị em khác cố chịu đựng cho tới ngày hôm nay, cùng tập hợp hành động trở thành Tứ Đại Vương Giả.
      Nhưng mà...
      Vệ Lai theo bản năng ngẩng đầu lên, chống lại với ánh mắt người đàn ông tóc vàng đó, đột nhiên trong mắt chảy ra giọt lệ.
      “Higor!” gọi tên người đàn ông đó, “Higor, tuy tôi , nhưng tôi từng nghĩ cùng tới chân trời góc biển sống cuộc sống bình thường. Đáng tiếc, kết quả sau cuộc lãng mạn dây dưa qua lại mới phát ra phải là người hiền lành gì, mà tôi cũng phải là loại con yếu đuối như từng nghĩ: xem, chúng ta đều vì tổ chức bán mình bán mạng, cuối cùng rốt cuộc là vì cái gì đây?”
      Người đàn ông có tên là Higor ở phía đối diện khi nghe như vậy bỗng hơi sững sờ.
      từng nhận vô số nhiệm vụ, cũng từng tra hỏi gián điệp vô số lần.
      Nhưng mà lần này, động lòng.
      Từ khi ở chung với người con này đến ngày thứ 14 động lòng.
      Nhưng cả hai đều rất bất đắc dĩ, nhiệm vụ của là phải tìm ra tên đặc công của kẻ địch núp trong nước mình.
      Mà nhiệm vụ của là dùng sắc đẹp để quyến rũ cả đời.

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 2: Vệ Lai chết
      Trước đây phải là chưa từng hoài nghi , nhưng theo nghĩ, chỉ cần bị bại lộ thân phận ở trước mặt người khác, nhiệm vụ này cứ thế vẫn tiếp tục thi hành cũng có gì xấu.
      Như thế thậm chí là cả đời, chỉ cần , cho dù chỉ là cuộc mưu lợi dụng lẫn nhau, nhưng nếu như có thể lừa nhau cả đời, vậy so với có gì khác nhau?
      Chỉ tiếc, bọn họ bên này so đo quyết liệt, nhưng gián điệp nước X cũng núp ở nơi này lại chịu nổi tra hỏi khắc nghiệt tiết lộ thân phận của Vệ Lai ở trước mặt lãnh đạo cấp của .
      Đêm hôm đó, ban lãnh đạo gọi khẩn cấp Higor về cục biết, tất cả tới đây nên kết thúc rồi.
      “Tôi rồi!” nhắm hai mắt lại, muốn nhìn thấy gương mặt xinh đẹp thê lương đó, “Khai ra người tiếp theo, chúng tôi có thể sắp xếp đưa em trở về nước.”
      Người ghế điện rất lâu lên tiếng, khi nhìn lại , khuôn mặt Vệ Lai chợt trở nên trắng bệch, nhíu chặt vùng lông mày để chống chọi với luồng điện giật mới ở ghế dựa.
      Higor nhanh chóng nhấn nút dừng lại, nhìn chằm chằm khuôn mặt quật cường của , tức giận : “Quả nhiên là Đoạt Mệnh, bị điện giật như thế mà cũng hề thốt lên tiếng.”
      Khi vừa trở lại bình thường được chút, lúc này Vệ Lai mới có hơi sức để ngẩng đầu lên trở lại.
      “Dù có cầm dao róc thịt tôi, tôi cũng hề thốt ra tiếng, tin ?”
      “Hừ!” thèm để ý tiếp tục nhắc lại, “Khai ra người tiếp theo, tôi đưa em về nước!”
      “Về nước ư?” Vệ Lai đột nhiên cười ha hả, giống như người này chuyện gì buồn cười nhất đời: “Higor, cho rằng đặc công là đồ vô dụng sao? Chẳng lẽ Quốc gia của các người có thể dễ dàng tha cho tên gián điệp khai ra tin tức mà còn được sống?”
      Higor nhíu mày , “Nhưng theo tôi được biết, khai ra người kia ít nhất em cũng phải chết!”
      Vệ Lai lắc lắc đầu.
      “Hôm nay chết, cũng có nghĩa ngày mai còn có thể tiếp tục sống: Higor...” ngẩng đầu hơi cao làm động tới vết thương bị điện giật người, đau đến đầu đổ đầy mồ hôi, “ dễ nghe, chúng ta là viên chức đặc công được Quốc gia coi trọng! khó nghe, chúng ta chính là vật hy sinh chết tiệt! Bà đây bán mạng hơn 20 năm qua đủ rồi! quá đủ rồi!”
      Tiếng vừa dứt, khóe miệng Vệ Lai bất chợt xuất tia máu: Đậm đặc, từ đỏ rồi đến đen, rất nhanh nhuộm hết vạt áo.
      Higor quay đầu chỗ khác, đành lòng trơ mắt nhìn người con xinh đẹp giống như loài hoa túc lúc này thấm đẫm đầy mồ hôi.
      sớm biết, ở bên trong răng vẫn luôn cất giấu độc dược.
      Cũng sớm biết, khi bước chân vào phòng thẩm vấn này, rất có khả năng cũng có cách nào còn sống để ra ngoài.
      muốn giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng cho , người con xinh đẹp nhưng kiêu ngạo này từ nay về sau biến mất trong cuộc đời .
      Nhưng hoàn toàn như thế, vĩnh viễn cũng thể...
      Vệ Lai cứ như vậy gượng cười đau khổ mặc cho hơi thở tính mạng mình từng chút biến mất ở trong cơ thể.
      khắc cuối cùng trước khi thần trí tan rã, ở trong đầu lại thoáng qua đồng bạn “Tia Chớp” vào hai năm trước từ bỏ tổ chức.
      Vệ Lai nghĩ, thời điểm ‘Tia Chớp’ chết chắc hẳn là cũng nghĩ giống như mình, đây chính là giải thoát sao?
      Rốt cuộc nhắm hai mắt lại, hoàn toàn đoạn tuyệt với cái thế giới này.
      Nếu như có kiếp sau, thực chỉ muốn mình làm con của gia đình bình thường thôi: Thỉnh thoảng nghịch ngợm gây , thỉnh thoảng làm nũng ăn vạ: Chỉ cần còn bị người khác khống chế nữa, ngại cuộc sống bần cùng hay nghèo khổ suốt đời...

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 3: Cả đêm tận tình
      Nước Thiên Sở, mùa Thu Thừa Nguyên năm thứ ba.
      Mùa Đông năm nay, tuyết dường như đến hơi sớm, quang cảnh chưa tới tháng Mười mà bông tuyết bay đầy trời.
      Tuyết rơi cả đêm, tuy rằng rơi xuống liền tan chảy, nhưng vì nhiệt độ khí xuống thấp vào sáng sớm cho nên cả vùng đất Đô Thành vẫn bị đóng thành lớp băng mỏng.
      Trong phủ Trạm Vương cạnh phía Tây thành Sở Đô suốt cả đêm đèn đuốc sáng rực.
      Từng đỉnh kiệu được bốn người khiêng ngừng tới tới lui lui ở trước cửa phủ, trong mỗi đỉnh kiệu là ngồi đoan trang ngay ngắn.
      Có quản gia đến xem xét đối chiếu từng người ở trong kiệu với bức họa vẽ chân dung, cuối cùng khi nhìn đến người thứ bốn mươi ba hơi hài lòng gật gật đầu, ngay sau đó kêu gọi hạ nhân tới dẫn người con đó vào phủ để tắm rửa cơ thể sạch .
      Triền miên cả đêm, từ chậm đến nhanh, từ nhàng đến thô bạo.
      Người con ấy hầu hạ cho đến khi còn chịu nổi tấn công mãnh liệt đó nữa, từ thở gấp hoàn toàn biến thành kêu rên, người đàn ông phủ ở người nàng ta lúc này mới gầm lên phóng thích lần cuối cùng, ngay sau đó ngừng lại động tác xoay người bước xuống giường.
      Vươn tay kéo qua trường bào giường khoác lên người, sau đó cũng cần biết đến người con kia thống khổ rên rỉ, đẩy ra cửa sổ nhìn về phía hạ nhân gác đêm ở bên ngoài quát lên —
      “Tiếp tục tìm cho Bổn vương! Hãy mở to mắt ra mà nhìn, người này có chỗ nào giống với trong bức tranh kia?”
      “Dạ! Dạ!”
      Tiểu gia nô sợ tới mức đường điên cuồng chạy tìm quản gia chuyển lời, số còn lại đều cúi thấp đầu xuống, lo sợ Vương gia lại đem cơn thịnh nộ này trút hết lên người mình.
      “Hai ngươi vào khiêng người ra!” thanh ra lệnh hơi , hung bạo như mới vừa rồi, nhưng vẫn chứa phần khí phách bá đạo.
      Người con vẫn trần truồng ngã nhào giường, hạ thể bừa bãi còn chảy ít máu tươi, trông vô cùng thê thảm.
      Nhóm hạ nhân kiềm được liên tục rùng mình, đây là lần thứ sáu rồi, nhưng rốt cuộc là vì chuyện gì mà khiến cho Trạm vương trong mấy ngày ngắn ngủi lại biến thành như vậy?
      Còn nữa, bức họa trong tay quản gia rốt cuộc là ai?
      Lúc mang người ra khỏi phòng bầu trời sáng trắng, ít bông tuyết rơi xuống dần dần biến mất thấy gì nữa trong tia nắng sớm đầu tiên của ánh mặt trời rạng đông.
      Hoắc Thiên Trạm từ đầu đến cuối hề liếc mắt nhìn đến người con đó dù chỉ lần, với , đó chẳng qua cũng chỉ là người thế thân, có lẽ ngay cả chức thế thân cũng xứng.

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 4: Nước Thiên Sở có chuyện vui


      qua cửa ải của quản gia, nhưng trong mắt , giống chính là giống: Cho dù dáng dấp có giống nhau như đúc với người con kia chăng nữa cũng vẫn thấy giống.
      “Chủ tử!” Quản gia Chu Hi ngoài 50 lặng lẽ đứng ở bên cạnh Hoắc Thiên Trạm, cung kính khom người giọng : “Nên vào cung rồi.”
      “Vào cung?” Hoắc Thiên Trạm cười khổ, “ đòi ly rượu mừng để tế lễ Bổn Vương nhu nhược?”
      “Vương gia quá lời rồi.” Chu Hi mặt đổi sắc thêm lời gì khác, vẫn lại : “Mời Vương gia thay quần áo, lão nô chuẩn bị xong xe ngựa rồi, bên phía hoàng cung cũng đợi người đấy!”
      “Bỏ !” giơ tay lên, “Ngươi đem bức họa kia cất vào chỗ kín nhất trong thư phòng, bắt đầu từ hôm nay ... được lấy nó ra nữa!”
      “Dạ!”
      ...
      Lúc bấy giờ, nước Thiên Sở sắp có chuyện lớn xảy ra, có người là vui, cũng có người là buồn.
      Tuy nhiên, dù là thế nhưng vẫn là có rất nhiều người đứng trật tự con đường cái Hoa Thiên rộng lớn nhất thành Sở Đô ôm theo tư tưởng đến xem náo nhiệt.
      Bởi vì náo nhiệt này xem ra cũng phải là nhà dân chúng bình thường, mà chính là người có được quyền lực tối cao nhất Hoàng Triều Hoắc thị nước Thiên Sở!
      Hôm nay là ngày Sở Hoàng thành thân!
      ra e rằng có người cười, Hoàng đế nạp phi mà, náo nhiệt tất nhiên là phải có, việc này cũng có gì quái lạ: Nhưng tại sao lại khiến cho dư luận xôn xao, khiến cho toàn bộ người dân ở thành Sở Đô đều tranh nhau chen lấn đường lớn Hoa Thiên để vây xem lần?
      Cứ thế, tiếng nghi vấn hoặc nhiều hoặc ít rôm rả sôi nổi ở trong đám người, vì thế có người hiểu được việc bắt đầu giải thích:
      “Sao có thể kỳ quái được chứ! Đúng ra là chỉ nạp vị phi tử mà thôi, nhưng mà so với đại điển phong hậu năm đó thậm chí còn long trọng hơn rất nhiều: Khoan hãy đến vị phi tử này có phải xinh đẹp đến mức giống như tiên nữ trời hay , chỉ về vị Hoàng hậu trong cung kia, trong lòng cảm thấy như thế nào đây? Hậu cung lại được bình yên rồi!”
      “Này!” Có người cười tiếp lời, “Hoàng đế người ta còn vội, ngươi vội cái gì chứ!”
      “Ơ hay! Ngươi móc mắng ta là thái giám sao?”
      “Nghe vị phi tử sắp vào Thành chính là con của Tộc Trưởng - Tộc Nhu Thiên, dáng dấp cũng được coi là người thanh tú xinh đẹp!”
      “Năm đó Hoàng thượng vừa mới đăng cơ phải từng đến Tộc Nhu Thiên cầu thần ư? Còn nghe ở nơi đó bị trúng độc nữa...”
      hồi bàn tán xôn xao, ngay cả dân chúng bình thường cũng nhìn ra được số điểm quái lạ, nhưng Hoàng gia thành thân đương nhiên là vẫn phải dựa theo mọi thứ chuẩn bị xong có trình tự từ trước mà tiến hành.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :