1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

XUYÊN THỜI KHÔNG TU LA CHI NỮ - Ô NHA THẤT 7

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      [​IMG]

      Tác giả: Ô Nha Thất 7

      Dịch:aliceyang221990

      Nguồn: e-thuvien

      Tình trạng edit: Hoàn
      Văn án:

      Đường đường nổi tiếng là lão đại Hắc bang mới 19 tuổi, bị tổn thương vì tình, cẩn thận bị sát thủ dùng súng bắn, đến gian xa xôi mượn xác hoàn hồn, nhìn thấu tình cảm rẻ mạt của thế gian. Tính cách lúc nóng lúc lạnh hoàn toàn khác nhau, gặp được người thần bí, học được võ công chí chí ngận(ác), làm giáo chủ ma giáo, dấy lên trận hào kiếp của võ lâm...

      Dung nhan tuyệt sắc, đầu óc thông minh, thủ đoạn ác độc, , tựa như nữ tử đến từ địa ngục Tu La, ánh mắt khát máu, lên độc ác tàn bạo của . ràng là sát thủ giết người chớp mắt. Vương vấn giữa và hận, ai mới là người thực thương ?
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 1 - CON HẮC BANG 1

      Căn biệt thự độc lập màu trắng đứng giữa bụi hoa. Màn cửa sổ của thư phòng lầu hai hé mở, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào những đồ dùng sang trọng trong phòng. y phục trắng đứng trước cửa sổ, nhìn cảnh sắc bên ngoài qua cửa kính. Mái tóc dài cột thành đuôi ngựa, vài sợi tóc lam xen kẽ trong đó. Toàn thân tỏa ra khí chất lạnh băng và áp bức khiến người khác nhìn vào phải lùi bước

      tay cầm ly rượu chân cao giá trị , những giọt rượu màu đỏ sậm trong ly đung đưa qua lại. lơ đãng lắc ly rượu, cũng quan tâm những giọt rượu nồng nàn trong ly có đổ ra ngoài hay .

      Từ khi tiếp quản nghiệp Hắc bang của cha, phải bỏ dở việc học hành, mới 19 tuổi phải gia nhập vào Hắc bang đánh đánh giết giết. Lúc bắt đầu, rất nhiều người bất mãn với . nha đầu chưa dứt sữa, đạt được thành tích gì chứ ! Nhưng 2 tháng sau, mọi người đối với phương pháp quản lí và kĩ thuật bắn súng điêu luyện, trình độ đánh đấm của đầu cam bái hạ phong.

      Từ cha huấn luyện , là để sau này kế thừa nghiệp của ông, cũng dưỡng nên với thân thủ trí óc và khí chất bất phàm.

      "Tiểu thư, Tô Cách tiên sinh tới". Quản gia cung kính thông báo cho .

      dường như nghe thấy mà vẫn tiếp tục nhìn xa xăm. Nơi đó có chiếc xe hơi màu đen đỗ lại.

      Quản gia thông báo xong lui ra.

      lát sau, tiếng gõ cửa vang lên. Bước vào là nam nhân. ta mặc bộ Âu phục hàng hiệu, phong độ thanh thoát, khí chất phi thường. gương mặt đẹp đến mức khiến rất nhiều phải hâm mộ hét lên. Bởi vì bàn tay thường cầm súng, ngón trỏ cong lại theo thói quen. đứng bên, nhìn khuôn mặt nghiêng đẹp như điêu khắc của .

      dường như nhìn thấy vẫn đứng bất động như cũ, ánh mắt phiêu diêu ngoài cửa sổ. Tô Cách cũng lên tiếng, yên lặng nhìn .




      CHƯƠNG 2 - CON HẮC BANG 2

      Mộ Thiên Vẫn đến trước két bảo hiểm kế bên kệ sách, nhập mật mã vào, chọn ra cây súng lục trong đó, lại lên băng đạn. xoay khẩu súng, nhìn ánh sáng phản xạ lạnh lẽo cũa khẩu súng. cười lạnh lùng,kẻ dám phản bội ta, chỉ có con đường chết !

      biết tại sao trong lòng lại có thanh thốt lên : "Mộ Thiên Vẫn, đừng nghĩ đời này chỉ có là chúa tể, rồi người giết chết ! Chỉ trách tôi lúc trước có mắt như mù, ở bên cạnh kẻ tâm địa độc ác như !"

      Lăng Sở hận em đến vậy sao ? Việc trong bang hội, ai được, ngươi mềm lòng, chỉ có thể bị người khác giết ! Tình cảm giữa chúng ta, từ giây phút đó xa rồi. Nhưng có biết, đối với em quan trọng đến thế nào . gạt bỏ tình cảm của chúng ta như vậy, đau lòng sao ?

      Giống như có bàn tay vô hình, bóp chặt lấy lục phủ ngũ tạng của . Rốt cuộc có bao nhiêu đau lòng ? Mô Thiên Vẫn nắm chặt khẩu súng.

      đến 6h rưỡi. Quản gia khởi động chiếc Cadillac màu đen của . cho xe chạy như bay đến địa điểm tập hợp. Lúc đến nơi, người đến rất đông. Tô Cách đứng ở phía trước chờ đến. tắt đèn xuống xe, nhìn Tô Cách nở nụ cười, giao chìa khóa cho tên lâu la, để chạy xe .

      "Tôi triệu tập người, thứ đó cũng mang đến, Mã Lục bên đó cũng báo rồi, bây giờ chỉ chờ xem có tới hay ." Tô Cách cẩn thận từng chút với .

      Mộ Thiên Vẫn tán thành " biết đến chết chắc, nhưng đến cũng chết, chỉ là cái minh bạch cái mờ ám mà thôi. Cho nên, tuyệt đối tới, mà còn đem thuộc hạ tới nữa".

      Tô Cách gật đầu bái phục.

      Mộ Thiên Vẫn vẫn là thâm áo trắng quần trắng, chỉ là cổ tay trái đeo chiếc khăn màu đen.

      Tay trái tìmđược khẩu súng, khép mắt lại, vươn thẳng tay nhằm ngay con đường mà Mã Lục phải . con đường đó xuất con mèo kiếm ăn.

      "Ầm!" làm ra vẻ kêu lên tiếng, sau đó viên đạn bay ra, con mèo vô thanh vô tức ngã mặt đất, xa xa nhìn thấy thân nó xuất đóa hoa màu đỏ tươi.

      Tô Cách và những người xung quanh ngẩn người. Tuy rằng biết tài bắn súng của lão đại giỏi, nhưng xem ra chữ "giỏi" cũng đủ để hình dung. Ngắm chính xác xa như vậy, Mục tiêu chuẩn như vậy, động tác dửng dưng để ý như vậy, liên tiếp, khiến người khác rùng mình.

      Mộ Thiên Vẫn thu hồi súng, hạ giọng "Bọn họ đến rồi"
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 3 - TÂY MÔN NGẠO 1

      Tô Cách nhìn phía trước, đám người tiến vào.

      đầu là lão đại của bang Hải Kình mới nổi lên gần đây, cũng là mối họa lớn mà phải diệt trừ. cười thầm trong lòng, đến đây, đến người ta giết người ! Ánh mắt ngay lập tức trở nên sắc bén ngoan độc, khiến cho lão đại bang Hải Kình bị trận run rẩy. Ánh mắt này...Dường như là phải đem đuổi cùng giết tận. Nhưng điều chỉnh sắc mặt, để hoảng sợ lộ ra ngoài. thể thua khí thế được ! tỏ ra bộ dáng của lão đại hung thần ác sát, nhưng trong mắt của Mộ Thiên Vẫn, nghi ngờ gì là bộ dáng của kẻ tiểu nhân.

      Bọn họ đến gần. Tô Cách cúi đầu với Mộ Thiên Vẫn :"Lão đại đầu họ Giang, gọi là Giang Tường, 34 tuổi, làm việc chẳng chịu lép vế, đó là nguyên nhân tại sao bọn chúng tiến nhanh như vậy. thích tay trái cầm súng, là người thuận tay trái. Kĩ thuật bắn súng bình thường".

      vừa cười "Xem ra rất am hiểu về " vừa quan sát người của đối phương.

      "Đó là đương nhiên, tôi và từng giao thủ qua".

      " thắng?" tỏ vẻ dửng dưng.

      "Chiếm được chút thế thượng phong. bị tôi đánh bị thương cách tay, tôi chỉ bị đạn sượt qua làm trầy da chút".

      " biết tôi nuôi phế vật. Nếu cả cũng đánh thắng, vậy ở lại đây để làm gì"

      Tô Cách cười ngượng ngùng, thần sắc hết sức ngượng ngập.

      Đối phương dến trước mặt Mộ Thiên Vẫn. Giang Tường hai tay khoanh trước ngực, miệng ngậm điếu thuốc " Ngươi là Mộ Thiên Vẫn?"

      Bởi vì chuyện, nên điếu thuốc run run. Sau đó tàn thuốc rớt xuống. Mộ Thiên vẫn cau mày. Nhìn Giang Tường cao hơn cái đầu " Tên tiểu tử họ Mã đâu?"

      Giang Tường cười lớn : "Ở trong đám người đó, ngươi có bản lĩnh thỉ tự mà lôi ra !" Đám người cao lớn vạm vỡ phía sau cười rộ lên.

      liếc mắt, nhìn thấy Mã Lục lẩn trốn trong đám người, cũng cười. dằn cơn tức giận, bất động thanh sắc nắm chặt khẩu súng trong túi áo.

      " Nhiều người như vậy, làm sao lôi ra được đây? Mà lại là người của ông". liếc nhìn Tô Cách. Tô Cách hiểu .

      Giang Tường cười càng kiêu ngạo, căn bản để ý đến khẩu súng tìm được " ra đường đường Mộ Thiên Vẫn bất quá cũng chỉ là kẻ nhát như..."

      "A..." tiếng hét thảm thiết chặn ngang tiếng cười của . vội vã quay đầu nhìn, Mã Lục nằm vũng máu. cố áp chế sợ hãi bất ngờ kéo đến, tức lồng lộn nhìn Mộ Thiên Vẫn. Mà người phía sau lại dùng khẩu khí đáng tiếc " xin lỗi, tôi dùng súng giảm thanh, nhưng tổn hại đến người của ông"

      Người đầu tiên phản ứng móc súng ra xông lên phía trước, đánh thức đám người sững sờ. Nhưng phía Tô Cách phản ứng càng nhanh, vô số tiếng súng vang vọng khắp con đường . "Tô Cách, xử lý cho tốt!". bỏ lại câu rồi nhanh chóng rời .

      "Vâng!"








      CHƯƠNG 4 - TÂY MÔN NGẠO 2

      Màn đêm lan tỏa, dến bên bờ sông, gió đêm lướt y phục của , cảnh đêm bên sông rất đẹp. đứng bên sông, người khác kính sợ nhìn khiến người cảm thấy sợ hãi. Bên sông có rất nhiều tình lữ dựa vào nhau qua, nhắm mắt lại.

      "Thiên Vẫn, rất hi vọng chúng ta cứ bên nhau như vậy, vĩnh viễn".

      " ? Sở Sở, luôn em chứ?"

      "Ừ, Thiên Vẫn, luôn em, mãi rời xa"
      ......

      " Mộ Thiên Vẫn ! Tại sao lại giết bác tôi ! đúng là lòng dạ độc ác !"

      "Vì ông ta nên gạt em. Sở Sở emkho6ng biết đó là bác của , tha thứ cho em được ? Em rất !"



      Skip in 7...
      Advertisement in 01 seconds


      "? Người như cũng biết sao ? Người như nên xuống đại ngục !"

      "Sở..."

      "Đừng gọi tôi là Sở Sở ! Mộ Thiên Vẫn, đừng cho rằng đời này chỉ có là chúa tể, ngày có người giết chết ! Chỉ trách tôi lúc trước có mắt như mù, ở bên cạnh kẻ lòng dạ độc ác như !"

      Gió vẫn cứ thổi, dần dần lớn hơn. Thổi tung mái tóc của .

      Xung quanh đột nhiên xuất tịch mịch đặc biệt. Tuy rằng người ta vẫn huyên náo, nhưng vẫn cảm thấy trận sát khí và tịch mịch rất lớn.

      liếc nhìn xung quanh, phát thấy người lạ. Gió thổi qua, phía sau dường như có cái gì đó. bình tĩnh xoay người lại, trước mắt xuất khẩu súng. Sau đó là người cầm súng.

      Y phục đen, bao tay đen, đeo kính đen.

      "Họ coi trọng tôi, lại thuê Tây Môn Ngạo đến giết tôi. Mã Lục cho bao nhiêu tiền?" nở nụ cười chế giễu.

      Nếu phải nhớ đến Lăng Sở, Tây Môn Ngạo căn bản làm gì được .

      "Năm mươi vạn" ta nhàng " Ông chủ Mã trả trước 3 tháng. nên gặp cha rồi. Ông ta bằng , ý thức phòng bị koh6ng nhiều, mà , tôi khó khăn lắm mới tìm ra sơ hở".

      "Tôi sớm biết ba tôi là do giết. Ha ha, Tây Môn Ngạo".

      Mộ Thiên Vẫn nhắm mắt lại. phát đạn xuyên qua người .

      "Mộ Thiên Vẫn, đừng cho rằng đời này chỉ có là chúa tể, ngày có người giết chết ! Chỉ trách tôi lúc trước có mắt như mù, ở bên cạnh kẻ lòng dạ độc ác như !"

      Phải, Lăng Sở rất đúng, có người giết chết em rồi...
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 5 - TÁ THI HOÀN HỒN 1

      " Ngươi ấy có tỉnh lại hay ?"

      " Tỉnh chứ, đại phu có gì cả".

      " Sao ấy còn chưa tỉnh vậy?"

      "Ta biết"

      Tôi mơ mơ màng màng, có hai thanh ồn ào bên tai tôi. Tôi giận bốc lửa, lớn tiếng nạt : "Câm miệng cho ta ! Muốn chết !"

      Kết quả thế nào, ngay cả mở miệng cũng dám. Tôi giật mình, cố gắng mở đôi mắt nhắm chặt ra.

      Chỉ mơ hồ thấy hai người ăn mặc như nha hoàn đứng trước mắt.

      "A ! tỉnh rồi ! tốt, em báo với phu nhân !" Cả hai người đều thấy bóng dáng đâu.

      Tôi kiềm nén nhịp tim đập mãnh liệt của mình, quan sát xung quanh nơi này. Khung cửa sổ chạm khắc hoa văn kiểu cổ, có nhiều thứ vừa nhìn là biết đồ sứ tinh xảo --- nên gọi là đồ cổ . Tôi gắng gượng xuống giường, lấy tay cầm lấy cái bình chạm hoa trước mắt lên, xem xét cẩn thận. Tôi để ý đến những chữ ở dưới đáy bình, tỉ mỉ xem, viết : "Khanh Nguyên năm thứ 27". Khanh Nguyên là niên đại nào ? Tôi suy nghĩ kĩ lưỡng. Nghĩ ra trong lịch sử có triều đại này. Như vậy, đây chính là đồ giả .

      Có đồ giả nào lại ấn lên đó niên đại mà ai biết ? Thế là tôi lại quan sát căn phòng lần nữa, ra chiếc giường mà tôi nằm là dùng gỗ hồng điêu khắc thành, gối hình vuông, Tấm chăn tơ lụa.

      Tôi cười lạnh tiếng, đây chính là mê hồn trận mà đối phương tạo ra, dùng để làm rối loạn lòng tôi chăng ? Cũng rất dụng tâm, còn thay trang phục cổ cho tôi nữa.

      "Tiểu thư, phu nhân đến" thanh thanh thúy kéo suy nghĩ của tôi quay trở lại.

      nữ nhân mặc váy dài màu tím bước qua bậc cửa đến. Bà có cặp mắt thon dài, trán vẽ đóa mai, dáng vẻ quá 27, 28 tuổi. Bà tươi cười nhìn tôi. Tôi trừng lại bà ấy chút lưu tình. Bà sững người lát, ngay sau đó ngón trỏ nhàng xoa chóp mũi cười lớn.

      Tôi lạnh lùng nhìn bà ta cười xong. lời nào. Tình huống này phải đợi đối phương mở miệng trước, như vậy mới bị động.

      "Đúng rồi, ta vẫn chưa hỏi con tên gì" Bà ta từ tốn hỏi.

      "Mộ Thiên Vẫn" Tôi khẽ trả lời.

      Bà ta trầm tư lát, thử dò hỏi : " Con là người của Mộ Dung gia ?"

      Tôi họ Mộ, phải Mộ Dung. Tôi cau mày, chưa từng nghe qua có ai họ Mộ Dung. Tô Cách đâu ? ta đến tìm tôi chứ ? Đúng rồi, Tô Cách.... Tôi kinh ngạc, tôi phải là bị Tây Môn Ngạo bắn chết rồi sao ? phát xuyên tim, đó là phong cách giết người của , làm sao mà....


      CHƯƠNG 6 - TÁ THI HOÀN HỒN 2

      Bà ta nhìn thấy biểu tình thay đổi liên tục của tôi, rất khẩn trương

      Cuối cùng bà ta nhịn được lên tiếng : " Cái này....ta...."

      " phải" Tôi ngắt lời bà ta " Tôi phải là người của Mộ Dung gia tộc"

      Bà ta dường như trút được gánh nặng

      "Đây là đâu?" Tôi hỏi bà ta.

      " À, ta quên với con, đây là Thanh Phong Các. Hôm đó ta cùng nha hoàn vào rừng hái hoa, phát con hôn mê bất tỉnh bãi cỏ, ta nhẫn tâm nên mang con về Thanh Phong Các. Đại phu con trúng độc. Bọn ta đều tiếc thay cho con, đứa trẻ xinh đẹp như vậy, làm sao lại trúng độc. Cũng may đại phu giải được độc cho con. Đúng rồi, cuối cùng con làm sao trúng độc vậy ?"

      Cái gì đứa trẻ ? Cái gì trúng độc ? Tôi trông thấy chiếc tủ bằng gỗ hồng có gương đồng, liền nhích lại gần xem. Mặt gương màu đồng đen, vẫn mơ hồ thấy được hình dáng đứa trẻ khoảng 8, 9 tuổi. Tôi hít vào hơi, 8,9 tuổi ! Tôi thẫn thờ bước về sau mấy bước .

      Vị phu nhân đó nhìn thấy tôi như vậy cũng nỡ : " Đừng nghĩ nhiều nữa, độc được giải rồi, con....".

      " Phu nhân !" nha hoàn chạy đến, bên tai bà ấy mấy câu, Biểu của bà ấy rất vui vẻ, sau đó với tôi : " Thiên Vẫn, Ta ra ngoài trước, lát nữa ta quay lại thăm con". Rồi cùng nha hoàn ra.

      Tôi ngẩn người nhìn phía trước.

      "Họ đúng là coi trọng tôi, lại mời cả Tây Môn Ngạo đến giết tôi. Mã Lục cho bao nhiêu tiền vậy. " Tôi cười chế giễu.

      Nếu phải nghĩ đến Lăng Sở, Tây Môn Ngạo căn bản thể nào tiếp cận được tôi.

      "50 vạn." ta nhàng " Ông chủ Mã trả trước cho tôi 3 tháng. nên gặp cha của . Ông ta đúng là bằng , khả năng phòng bị quá kém, mà , tôi khó khăn mới tìm ra sơ hở".

      Tôi ràng chết rồi, làm sao lại ở trong thân thể của đứa trẻ 8,9 tuổi chứ ? Đây chính là tá thi hoàn hồn sao ? Tá thi hoàn hồn tại sao lại đến nơi mà tôi biết chứ ? Chẳng lẽ là xuyên ?

      Tôi cười khổ. Mộ Thiên Vẫn, làm sao vậy ? Sống được là chuyện tốt rồi, sống ở thời khác cũng tốt thôi.

      Trong phòng chỉ còn lại mình tôi. Tôi từ từ ra ngoài, bên ngoài là cái sân với những bụi hoa màu sắc rực rỡ, phía xa xa còn có hành lang uốn lượn, giố thổi , mặt nước gợn sóng lăn tăn.

      Tôi ngồi hành lang, đây hình như là nơi người giàu có ở. Tôi cười lạnh, cho dù thế nào, tôi cũng phải quay trở về, ai dám giết tôi, người đó phải chết ! Tây Môn Ngạo, ta nhớ phát súng của ngươi ! ngờ tôi lại tá thi hoàn hồn trong cơ thể của đứa trẻ trúng độc. Cũng tốt.

      Tôi cúi đầu nhìn hồ nước xanh rờn, mặt nước dập dềnh, tôi nhìn thấy gương mặt của tôi giờ, nụ cười xinh đẹp, yên ba lưu chuyển, đẹp như nhiễm khói bụi trần gian. 8,9 tuổi có dáng vẻ này, lớn lên càng cần phải . Khẳng định là nữ tử ganh ghét hạ độc. Như vậy chơi càng vui, kẻ muốn giết tôi đến mau đến đây !
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 7 - KHÚC TRANG 1

      Tôi vừa bước vào phòng phu nhân cũng vừa bước tới.

      Bà ta vui mừng kéo cánh tay tôi : "Thiên Vẫn, ta lại đến thăm con này".

      Tôi thu tay về lộ ra dấu vết gì " Đúng rồi, phu nhân, con còn chưa biết bà họ gì?"

      "À, ta họ Khúc theo phu quân. Nhà con ở đâu, phụ mẫu con chắc lo lắng lắm".

      Tôi suy nghĩ "Con có nhà".

      Bà ta than tiếng " ra là vậy. Chi bằng con tạm thời ở lại Thanh Phong Các . Ở đây là đất phong cảnh ở mặt bên của Khúc trang, bình thường cũng có ai lui tới. Có điều con phải cẩn thận Đại nương và Nhị nương". Thần sắc của bà có chút tức giận "Bọn họ có việc gì thích đến kiếm chuyện ở chỗ ta, may mắn lần này lão gia về rồi."

      Tôi gật đầu. Xem ra người phụ nữ này rất tội nghiệp. Bà ta giống như suy nghĩ cái gì, cười với tôi : " Hay là, con nhận ta làm nghĩa mẫu được ? Sau này con có gia đình. Vừa hay ta cũng có con".

      Tôi cười cười : "Vâng, nghĩa mẫu" Ở nơi như thế này, có người chiếu cố vẫn tốt hơn. Xem ra Khúc gia này cũng có chút gia thế.

      Bà vui mừng cười, xoay người ra ngoài. Ra đến cửa, bà lại quay đầu lại cười với tôi " Ta phân phó nhà bếp làm ít thức ăn cho nghĩa nữ khả ái Mộ Thiên Vẫn rồi, con nên ngủ giấc ".

      Tôi bằng lòng, leo lên giường tiếng nào nữa.


      CHƯƠNG 8 - KHÚC TRANG 2

      Buổi tối là lúc tôi ngủ cả ngày thức dậy. Tôi ở đại thường ngủ rất ít, đều tại cuộc đọ súng làm việc quá sức, thói quen này nhất thời khó thay đổi. Tôi lén lút qua, xuyên qua vườn hoa. Ban ngày xem xét kĩ Khúc trang, buổi tối quan sát cũng được. Tôi qua hành lang chín khúc lúc sáng, để ý thấy hai thân ảnh lay động bên rừng cây.

      Tôi nhàng qua, xem coi bọn họ làm gì.

      "Khúc Vô Loan, ngươi nghe cho kĩ đây, ta bất kể ngươi ở sau lưng cha gây rối ra sao ! Ta bất kể võ công của ngươi có cao hơn ta hay , tóm lại ngươi nên an phận chút !"

      Tôi bất động thanh sắc, nghe thấy người nam tử, thanh trầm đục, dường như cố ý áp chế xuống.

      Người tên Khúc Vô Loan cũng mở miệng, thanh rành mạch, như cơn gió, lại mang theo khẩu khí khinh đời ngạo vật : " Khúc Diệp Thương, ngươi cho rằng ta làm thế nào ? Khúc Kinh Thiên làm gì cho ta chứ ? Nếu có thể, ta phóng hỏa thiêu rụi Khúc trang này rồi!"

      Hai người đều gì nữa. Tôi cảm thấy có hứng thú, mâu thuẫn giữa hai người bọn họ, có cái gì đáng nghe chứ. Tôi xoay người, cẩn thận đụng phải chiếc lá bên cạnh. Tôi liếc mắt sang bên cạnh, khóe miệng khẽ nhếch cách lạnh nhạt, phát thôi rồi, muốn giết tôi diệt khẩu còn xa lắm.





      thanh kiếm sắc nhọn đặt vai tôi. Thân kiếm phát ra ánh sáng lạnh lẽo dưới trăng.

      "Ngươi là ai ?"

      "Vô Loan, bỏ , nó chỉ là đứa trẻ."

      "Đứa trẻ ? việc gì đến đây làm gì ! phải tai mắt của Khúc Kinh Thiên cũng là gian tế ! , ngươi đến đây làm gì !"

      Người cổ đại có phải ngu xuẩn , cậy tre đánh chết người thường. nhận định tôi là tai mắt cũng là gian tế, còn kêu tôi đến làm gì ? Tôi gì, vẫn về phía trước.

      Khúc Vô Loan dĩ nhiên nghĩ tới tôi phản ứng như vậy, tức lồng lộn đem tôi ném qua, bóp bả vai của tôi. Mạnh mẽ ấn xuống làm tôi đau chết được. Tôi rất tức giận, lập tức cho quyền : "Mẹ kiếp, có phải ngươi điên rồi ? Mộ Thiên Vẫn ta là người mà ngươi có thể đụng vào sao ? Ngươi đúng là ngu xuẩn !"

      Sau khi đánh xong, tôi chạy nhanh về phía trước, hoàn toàn để ý đến sắc mặt hai người phía sau.

      Về đến Thanh Phong Các tôi còn hứng thú dạo nữa, thế là tôi nằm dài giường " Ngủ thôi !"

      Tôi la lớn lên. lát sau mơ mơ màng màng ngủ .

      Khúc Vô Loan và Khúc Diệp Thương đó đến cuối cùng dài ngắn thế nào tôi cũng nhìn , bỏ , ngày tháng còn dài.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :