TRỜI SINH LẠNH BẠC Tác giả: Tinh Thuyết Nguồn: Box Convert TTV Edit: Ladybjrd Chặt chém: Ladybjrd Số chương: 90 Độc giả: Các bạn ^^! ( có văn án, các nàng tự khám phá nhé!) P/S: @Cindy.Cindy : Cờ hó nhà nàng, sao đánh số chương hả, làm ta đếm đếm lại mấy lần..Mà cái văn án đâu? Cần làm cái poster truyện này ơi @Nữ Lâm nhé, bảo nàng ý gửi vô hòm thư diễn đàn cho ta úp vô đây.
CHƯƠNG 1: LUÂN HỒI EDIT: Ladybjrd Chưa từng tin tưởng vào cái gọi là luân hồi, cho nên Kỳ An mở to mắt, đối với cảnh mưa máu đầy trời chỉ cảm thấy đây là giấc mộng, giấc mộng hoang đường. Hoàn toàn biết mọi chuyện xảy ra như thế nào, chỉ biết là trong nháy mắt, cả thế giới bỗng thay đổi. Cố chấp nhắm mắt lại, lại khô khốc vô lệ. Ông trời đối đãi với đúng là tệ, ngay cả chết cũng phải an bài cho khúc chiết như vậy. Kiếp trước, cha mẹ ly dị, rồi đều nhanh chóng có tổ ấm mới, chỉ có nàng là dư thừa. Người khác đều có cha mẹ để làm nũng, chỉ có thể cúi đầu, mượn gió thổi làm khô dòng lệ; tới bây giờ tỏ ra ủy khuất, chẳng qua là muốn làm cha mẹ phải suy nghĩ. cố gắng học tập, cố gắng lớn lên, khát vọng có được gia đình của chính mình. Cho tới khi xuất , hiền hậu cười, nụ cười thâu tóm hết những bất an trong . Hai người mến nhau, rồi kết hôn. Bảy năm qua . toàn tâm toàn ý , cùng sánh vai qua khó khăn, từ khi chỉ là viên chức bé cho đến khi trở thành thành viên thể thiếu của công ty, rồi thành lãnh đạo, sau đó là có tình nhân… Đến nay còn nhớ , về nhà, xoa xoa tay, có chút khẩn trương, lại có chút kìm nén được vui sướng, “Kỳ An, ấy mang thai rồi. Em yên tâm, đứa bé cũng là con em, mua cho mẹ con ấy căn nhà khác, xuất trước mặt em.” , “Kỳ An, ấy rất ngoan rất hiền, là rất tốt, ấy tranh giành với em bất cứ thứ gì.” , “Kỳ An, ấy rất đáng , là tốt, đừng hận ấy.” , “Kỳ An, bỏ rơi em, em là vợ , điều này vĩnh viễn thay đổi.” còn rất nhiều, rất nhiều, Kỳ An thể nhớ hết. Kỳ An nén lòng, mờ mịt biết phải làm thế nào. Mẹ vuốt đầu , nước mắt chảy dài, “Ly hôn? Như vậy sao được! Đàn bà con mà ly hôn có khác gì cái khăn lau bị vứt bỏ, còn ai quý ai trọng nữa. giống như đàn ông ly hôn, người giỏi giang vẫn thừa khả năng tìm cho mình trẻ trung xinh đẹp, người giỏi giang con lại muốn. Huống chi người sau này đâu chắc chắn ở bên con đến già. Hơn nữa, các con ly hôn rồi con cái phải làm sao bây giờ?” Bạn bè , “Kỳ An, cậu ngốc, ly hôn chính là tạo thêm tiện nghi cho ả kia. Huống hồ cậu cũng còn ít tuổi gì nữa, cũng nên ngây thơ tin vào tình nữa, hãy giữ chặt lấy Trương Sở Du . Ít nhất cậu mới chính là người vợ danh chính ngôn thuận của ta.” Nhưng, có thể như vậy sao? Chồng của , nửa thời gian là ở bên người khác, nửa thời gian giành cho , như vậy cũng có thể sao? Thà lần đau triệt nội tâm, sau đó dù có độc mà già vẫn là duy trì nguyên trạng, còn hơn cứ ngày ngày dày vò, ngày ngày chết lặng như vậy. Kỳ An cuối cùng cũng quyết định, , “Sở Du, chúng ta ly hôn . Em nuôi Sở Sở.” Trương Sở Du nhìn , trong mắt đong đầy hoài nghi lẫn khó tin, “Kỳ An, em sao vậy? rồi, ấy theo cũng ảnh hưởng đến em. vẫn giống như trước đây, chăm sóc em và Sở Sở. Ly hôn, em ra sao?” Kỳ An chậm rãi cúi đầu, nếu như ngày ngày đêm đêm phải đau đớn, bằng đau lần cho xong. Trương Sở Du thở dài, tỏ vẻ đành lòng, “Em hãy nghĩ lại , qua bên kia ở vài ngày. Sau khi về chúng ta bàn lại.” Đáng tiếc đợi được trở về. trận động đất chôn vùi tất cả. Trương Sở Du nếu có trở về nhìn, chẳng qua cũng chỉ thấy thị trấn thành bình địa, vợ và con ta vĩnh viễn vùi sâu trong lòng đất. Nếu cứ như vậy kết thúc tốt quá, Kỳ An ngừng thở dài. Trong trận động đất kinh khủng kia, ôm chặt con , từ từ chìm vào bóng tối, đến khi tỉnh lại, đến thế giới khác. Đây là thế giới chỉ thấy trong phim cổ trang. Vừa đến thế giới này, đập vào mắt là cảnh đao quang kiếm ảnh, màn gió tanh mưa máu. Cảm thấy lưng đau, hóa ra là nam nhân tay ôm ngang lưng , tay kia quơ đại đao, di chuyển khó khăn. Tên phóng tới, nam nhân kia dùng đao để chắn, ngăn được, liền dùng thân thể đón lấy. Nhìn thấy mũi tên phóng tới phía , Kỳ An cảm thấy cho dù nằm mơ cũng thực khiến cho người ta đau lòng, nàng mở miệng định , lúc này mới phát thanh suy yếu gần như còn phát ra tiếng động gì, “Ngươi, thả ta xuống.” Nam nhân đó quay đầu lại, vết máu loang lổ mặt, miễn cưỡng vẫn có thể nhìn ra đôi mắt trong veo trong đó, “Tiểu Thất, đừng sợ, tiểu ca đưa ngươi ra ngoài.” Bàn tay nắm chặt, tiếp tục hướng tới trước. Ngay lúc Kỳ An nghĩ rằng thể chống đỡ được nữa đạo kỵ binh tiến tới. Ô y thiết kỵ, khí thế bừng bừng, đầu lĩnh chính là nam tử khí vũ bất phàm, người ngay lập tức nhảy xuống ngựa, tay đỡ lấy bọn họ, “Tiểu Lục, ngươi thế nào?” Nam tử cõng Kỳ An thân mình mềm nhũn, gục người , miễn cưỡng cười , “Ngươi đến tốt rồi, tiểu Thất giao cho ngươi.” đem Kỳ An phóng tới trong lòng người kia, kéo tay nàng, “Tiểu Thất, ngươi xem, ta nhất định có thể đưa ngươi thoát ra.” Ngón tay đặt lên mạch , lòng Kỳ An chấn động, nhìn về phía , nửa ngày mới run rẩy môi , “Tiểu Thất chết, ta phải tiểu Thất của ngươi.” Nam tử nhàng nở nụ cười, làm như bất đắc dĩ, làm như tha, “Tiểu ca để tiểu Thất bị thương, cho nên tiểu Thất tức giận sao?” “Ta phải tiểu Thất.” tiểu Thất của chết rồi, tại còn sống là , Kỳ An. Nam tử cười cười, cố hết sức nhìn về phía thanh niên tướng quân thân mặc áo giáp kia, “Hoài Lễ, tiểu Thất nhà chúng ta giao cho ngươi.” Thanh niên tướng quân gật gật đầu, mắt hướng sang bên, đành lòng nhìn lại. Ánh mắt nam tử xuống, lôi kéo tay Kỳ An, “Tiểu Thất, gọi ta tiếng tiểu ca , được ?” Kỳ An mím miệng, nhãn tình nam tử đóng lại, nhắm chặt lại… “Tiểu ca!” Kỳ An kêu lên, giọt nước mắt rơi xuống. Nam tử kia mắt nhắm nghiền, tỉnh lại nữa, khóe miệng còn đọng lại nụ cười. Sau khi vương triều mới lên được mười năm tàn dư của triều đại cũ sau nhiều năm nấp đột nhiên nổi dậy phản loạn, vây công trấn quan trọng ở biên cương. Đại tướng quân Tiêu Dục vì bảo vệ cho dân chúng an toàn rút khỏi mà chết trận trong thành, người Tiêu gia đều tử vong, duy chỉ có nhất nữ* Tiêu Thất được Lạc Hoài Lễ, con trai của binh bộ thượng thư đương triều cứu thoát, nhưng cũng trọng thương hôn mê, tháng sau mới tỉnh lại, thần trí mơ hồ . Tiêu-Lạc hai nhà vốn quen thân, sớm có hôn ước. Tiêu gia cả nhà trung liệt, Hoàng thượng hạ chỉ phong Tiêu Thất làm công chúa khác họ, đưa vào trong cung để hoàng hậu tự mình chiếu cố. Sau ba năm giữ đạo hiếu cùng Lạc Hoài Lễ hoàn thành hôn ước. Kỳ An nghĩ, nhất định là ông trời cảm thấy việc ly hôn là quyết định sai lầm, cho nên nếu thể nhận được chế độ vợ chồng đem luôn đến nơi này, cho chịu cảnh ba vợ bốn nàng hầu đều danh chính ngôn thuận. Nếu như quen với cảnh vô số nữ nhân cùng chia sẻ trượng phu rồi, xem còn cái gì vừa ý nữa. đời này kêu Tiêu Thất. Kỳ An có cha mẹ ly dị biến thành Tiêu Thất cha mẹ song vong.
CHƯƠNG 2: BẮT ĐẦU EDIT: ladybjrd Điều làm Kỳ An thể ngờ chính là cho dù cả nhà Tiêu gia chỉ còn lại mình tiểu Thất mồ côi, người mà ngay cả mặt mũi gia nhân Tiêu gia ra sao cũng biết, lại nhận đủ mọi loại quan tâm. Hoàng thượng ôm nàng, nước mắt chảy quanh, “Tiểu Thất, về sau ngươi hãy coi trẫm là cha, ai dám khi dễ ngươi, trẫm giúp ngươi trút giận.” Tục truyền, Tiêu lão tướng quân và Hoàng thượng từ lớn lên bên nhau, giao tình nhạt. “Tiểu Thất, nhị ca ngươi khuất bóng có ta!” Đại lý tự khanh Mạc Nhược thương tiếc nhìn nàng. “Hừ, với ngươi có ích lợi gì. Tiểu Thất, cần xen vào, có chuyện gì bản cung thay ngươi ra mặt.” Vị ra vẻ khinh thường Mạc Nhược nghe tên là Hiên Viên Ký, thái tử đương triều, là đồng môn với lão đại Tiêu gia, từ cùng học võ công, cưỡi ngựa. Càng tới trong hoàng cung, có biết bao nhân sĩ biết tên từng được Tiêu tướng quân quan tâm trợ giúp. Có những người cao lớn thô kệch lại động tí rơi nước mắt ngay trước mắt nàng, khóc cho Tiêu gia gia tướng. Kỳ An bất đắc dĩ nhận hết thảy những thứ mà thân phận mới này mang lại cho nàng. Có nhiều đêm, nàng nhớ tới chồng và con ở kiếp trước, đau đớn đến tận cùng, chỉ có thể ngừng tự thuyết phục chính mình, hãy để Kỳ An qua , tại còn sống chỉ là Tiêu Thất mà thôi. Nàng là Tiêu Thất, là nữ nhân nhất Tiêu gia, là nữ nhân được sủng ái nhất tiểu Thất. giờ người nhà mất , nàng lại nhận được vô số sủng ái và thương tiếc. Nàng hề rơi lệ, nàng đối với Tiêu gia có cảm kích, đối với việc cả nhà họ thương vong thảm thiết, nàng rung động tiếc nuối, nhưng thủy chung có thiết thân bi thương. Nhưng ở trong mắt người khác nó lại biến thành kiên cường, biến thành cố nén bi thống mà thoát thai hoán cốt. Vị hôn phu của Tiêu Thất, Lạc Hoài Lễ kia thường thở dài, “Tiểu Thất, ngươi khóc , sao. Tiêu bá phụ trời có linh trách ngươi.” vẫn biết gia huấn của Tiêu gia là “chỉ cho đổ máu cho rơi lệ”, mắt thấy tiểu Thất trở nên trầm mặc hướng nội, chuyện cũ trước kia toàn bộ quên hết càng thêm lo lắng nàng qua được kiếp nạn này. May mà vết thương lưng chuyển biến tốt đẹp, tiểu Thất cũng chậm chạp tốt lên, tuy rằng vẫn trầm mặc ít nhưng cuối cùng vẫn là khôi phục huyết sắc. Trí nhớ mất rồi thôi, dù sao chỉ cần người còn sống có thể tạo ra trí nhớ mới. Kỳ An, hay giờ là tiểu Thất, lúc có thể lại chỉ ưa thích an tĩnh mình nằm phơi nắng ở hoa viên. Nghĩ tới tương lai, nếu như biến thành Tiêu Thất, như vậy tất cả những bi thống cùng rối rắm của Kỳ An đều có thể từ bỏ sao? Cảm thấy quyển sách mặt bị ai nhàng cầm lấy, Kỳ An mở mắt ra, ánh vào tầm mắt là khuôn mặt Lạc Hoài Lễ tươi cười. “Tiểu Thất, sao lại ngủ ở ngoài này, cảm lạnh phải làm sao?” Kỳ An nhìn thấy mỉm cười, “ , mặt trời rất ấm.” Lạc Hoài Lễ lắc đầu, đột nhiên cúi người ôm lấy nàng, Kỳ An khẽ kêu tiếng, thân thể cứng đờ, đôi mắt ngơ ngác nhìn Lạc Hoài Lễ, hắc bạch phân minh. Lạc Hoài Lễ vừa bước vào phòng vừa cúi đầu xuống với nàng, “Tiểu Thất, nếu phải tại cuộc chiến kia nàng giờ này sớm là thê tử của ta.” Kỳ An cụp mắt xuống, lại. Thê thế nào, thê bằng thiếp, thiếp bằng thâu, thâu được bằng thâu . Chế độ vợ chồng còn làm cho Trương Sở Du để ý đến nàng, huống chi chế độ chồng chung? Lạc Hoài Lễ phong độ nhàng, tuổi trẻ tài cao, biết là rể hiền trong mắt bao nhiêu người. Kỳ An ràng hơn ai hết rằng nàng thể hy vọng xa vời, cũng dám hy vọng xa vời. Nếu như trong đại, Tống Kỳ An còn có thể mong gặp được nam nhân chung tình, giờ đây, Tiêu Thất ngay cả hy vọng ấy cũng dám có. Người nào cũng thấy đó là chuyện tự nhiên, thiên kinh địa nghĩa, nếu nàng chấp nhất ngược lại trở thành lạc lõng. Cho nên khi hoàng hậu lấy Lạc Hoài Lễ là may mắn của nàng, nàng chỉ cười cười, gì cả. Kỳ có đôi khi nàng nghĩ mình nguyện theo nam nhân quá vĩ đại như vậy, vì như thế có ai đến tranh đoạt cùng nàng. Nếu như lúc trước, Trương Sở Du nghèo khó, chẳng có gì trong tay liệu nữ tử thiện lương, chỉ cần tình cần danh phận kia có nguyện ý chia sẻ trượng phu với nàng ? Cực khổ kiểu gì cũng có thể chịu được, chỉ có tình là nàng thể thỏa hiệp. Cho nên, nàng thà đơn. thế giới này nàng có người thân, có bằng hữu, thậm chí có được người hiểu được nàng. Mỗi khi nghĩ đến điều này, nàng lại cảm thấy bi thương. Nếu sớm biết mất Trương Sở Du trở nên độc như vậy, liệu nàng có đủ dũng khí chia tay ? Đông cung. Hiên Viên Ký thấy Mạc Nhược thất thần liền tiến lại gần, “Ta , Đại Lý Tự Khanh đại nhân, tốt xấu gì ngươi cũng phải nhìn thẳng vào thái tử ta chút , ta hỏi ngươi câu mà phải lặp lại ba lần rồi. Xin hỏi, có phải là muốn ta lại lần thứ tư ?” Mạc Nhược bình tĩnh ngước mắt lên, “Đúng, lần thứ tư .” Hiên Viên Ký nuốt trụ, trừng mắt lúc thất bại thở dài, “Ngươi , rốt cuộc là chuyện gì mà có thể làm khó được đệ nhất tài tử của chúng ta vậy?” Mạc Nhược đứng dậy, chắp tay sau đít, thong thả bước ra ngoài đại sảnh, “Ta muốn ngắm hoa sen.” Hiên Viên Ký sắc mặt ngưng lại, lâu sau mới , “Đúng, nên xem.” Chập choạng tối, Mạc Nhược tới Lê Tam cung, nơi Kỳ An ở. “Tiểu Thất, ngươi có nhớ lúc trước khi thành bị tấn công, có việc gì khác thường xảy ra hay ?” Kỳ An lắc đầu, “Ta nhớ .” Cho dù là có cũng theo Tiêu Thất rời , cùng nhau tiêu thất rồi. Mạc Nhược tới, vung tay kéo Kỳ An từ ghế xuống, nghiêm trang bảo, “Tiểu Thất, ngươi làm sao vậy?” Mạc Nhược sắc mặt ngưng trọng, “Trong khoảng thời gian gần đây, ta chưa từng nhìn thấy ngươi cười. Nhị ca ngươi từng , tiểu Thất nhà ngưng tụ nụ cười của cả nhà, khuôn mặt của nàng từ lúc nào cũng như cười. Ta vốn nghĩ ngươi cần thời gian điều chỉnh nhưng sao lại lâu vậy?” Kỳ An đẩy tay ra, “Thực xin lỗi, nhưng ta phải là Tiêu Thất mà ngươi .” Trong phòng trở nên yên tĩnh, Mạc Nhược nhìn nàng, cả nửa ngày mới từ từ mở miệng, “Như vậy tiểu Thất, ngươi muốn làm gì? Hay là có muôn ta dùng chút tài cán của mình làm giúp ngươi cái gì ?” Nhãn tình bộc lộ chân tình, Kỳ An gì, quay đầu chỗ khác. “Tiểu thất, thể sa sút như vậy được, cho ta biết, ta làm điều gì đó cho ngươi. Nhị ca rồi, từ nay về sau ta chính là ca ca của ngươi.” Cha mẹ thể dựa vào, trượng phu thể tin cậy. Vậy ca ca, ca ca có khả năng gì khác chứ? “Như vậy, ta muốn học y. Ngươi có thể an bài ?” Trước ánh mắt kinh ngạc của Mạc Nhược, Kỳ An thanh lãnh nở nụ cười. Nếu như ai cũng thể dựa vào chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi. Nàng ở đại chỉ là người bình thường, bây giờ lại sống trong thế giới kỳ quái như vậy, tự nhiên cũng có năng lực hô phong hoán vũ, võ đủ tự bảo vệ mình, văn thể an bang, tất cả đều tầm tầm như nhau. Cũng may ngày trước có học y, giờ lại học tiếp, cho dù ngày nào đó bị vô tình vứt bỏ cũng có thể miễn cưỡng tự nuôi thân. Trong phim truyền hình, các đại hiệp cả ngày bay tới bay lui, hiệp can nghĩa đảm, tựa hồ hoàn toàn khổ sở lo lắng kế sinh nhai, tự nhiên có bạc bay đến tay. Nàng cũng ngu ngốc mà tin vào đó, nàng biết, người còn sống là còn phải kiếm tiền. Dưới an bài của thái tử Hiên Viên Ký, Kỳ An chính thức bái thái y đứng đầu Hồ Khiêm làm sư. Theo như thái tử thổi phồng lên vị Hồ thái y này là tay châm cứu xuất thần nhập hóa, xương cong có thể bẻ thẳng, cốt dài có thể thu ngắn. Căn cứ vào y học đại, Kỳ An dám tin tưởng hoàn toàn, nhưng nàng vốn tôn trọng y học nên cũng dễ dàng hoài nghi. Tuy nhiên, chỉ gặp lão nhân kia lần, Kỳ An liền tin tưởng hoàn toàn. lại ngày đó, khi Hiên Viên Ký đưa Kỳ An tới cửa nhà lão, lão còn ngủ. Lão dám để cho thái tử điện hạ lẫn công chúa mới tấn phong đứng chờ dưới nắng đúng canh giờ. Hiên Viên Ký cười cười , tựa hồ cảm thấy bất kỳ thứ gì ổn ở đây. Sau khi gặp mặt lão nhân câu đầu tiên chính là, “Mạo muội tới đây là do bản cung phải!” Lão nhân thèm quan tâm đến lý lẽ, chỉ mở to đôi đôi mắt tí, nhìn Kỳ An từ xuống dưới, “Trước kia có học y chưa?” Kỳ An thành thành gật đầu. “Ba!” tiếng, lão nhân nhảy dựng lên, chưởng chụp lên đầu nàng, “Đem hết tất cả những gì học trước kia quên , lấy những điều lão phu dạy làm chuẩn, hiểu chưa?” Kỳ An chịu chưởng, vẻ mặt đau khổ, mơ màng gật đầu. “Tốt!” lão nhân rất vừa lòng, lại vỗ vỗ lên đầu nàng, thanh giọng , “Lão phu cần phải trước, ta loại ngươi nếu ngươi quá ngốc nghếch hoặc quá thông minh; vì nếu ngươi quá ngốc nghếch lãng phí thời gian của ta, còn nếu quá thông minh phí thời gian của ngươi. Trước tiên thử học ba tháng, lão phu xem xét ngươi, cần biết ngươi là cái gì đại tướng quân chi nữ, cái gì công chúa, toàn bộ đều cần.” Hiên Viên Ký làm bộ như phát ra mặt Kỳ An đỏ lên, chỉ cười gượng hai tiếng, “Tiểu Thất quá thông minh cũng thực ngốc, vừa vặn phù hợp!” “Hừ!” lão nhân hừ mũi. Trước khi rời còn tóm Kỳ An lại, câu, “Lão phu chưa bao giờ thu nữ đệ tử, việc ngươi bái sư, ngươi biết ta biết, thái tử điện hạ biết, còn những người khác, được phép biết.” Kỳ An gật đầu, lại lắc đầu, “Nhưng Mạc đại ca biết rồi.” Lão nhân trừng mắt, “Quên , dù sao tên tiểu tử dối trá Mạc gia kia hồn tiêu tan, nơi nơi đều có , sớm muộn rồi cũng biết.” Nàng rất muốn cùng thảo luận lý luận và thực tiễn về y học nhưng lại thể. Lão đem toàn bộ sở học trước kia quên hết, tốt nhất là quên . Nàng tin tưởng vào năng lực của lão. đường về, Kỳ An trở nên trầm mặc. Hiên Viên Ký kiên nhẫn được, với nàng, “Hồ thái y có quan hệ rất tốt với hoàng thất. Có vô số thế gia quý tộc muốn đem nữ nhân đến chỗ Hồ thái y học tập để lấy đường tắt gả nhập hoàng gia. Lúc trước từng xảy ra số chuyện nên từng tuyên bố trước mặt mọi người là thu nữ đệ tử nữa. sợ tin tức thu ngươi làm đồ đệ truyền ra lại làm ‘giang hồ dậy sóng’.” xong, chờ mong nhìn Kỳ An. Kỳ An gật gật đầu, “Nga!” tỏ vẻ minh bạch. Thái tử lúc này mặt đen nửa, đợi thêm lúc, lại thấy Kỳ An chỉ lo ngắm cảnh ven đường rốt cuộc nhịn được, “Tiểu Thất, ngươi hỏi vì sao mà lão ta nguyện ý thu ngươi làm đồ đệ sao?” Kỳ An quay lại, cười mà như cười, “Thái tử ca ca, ngươi đợi ta khen ngươi phải ?” Hiên Viên Ký nhìn ánh mắt Kỳ An, rầu rĩ đáp, “ có. Chẳng qua ta thấy lạ sao tiểu Thất lại hỏi nguyên nhân.” Nguyên nhân đơn giản như vậy còn cần phải hỏi sao? Kỳ An cười khẽ. Hiên Viên Ký nhìn nàng, đột nhiên khóe miệng cong lên, “Tiểu Thất, ngươi cười!” Kỳ An sửng sốt, Hiên Viên Ký vỗ vỗ đầu nàng, “Tiêu gia tiểu Thất rốt cục cũng nở nụ cười.” Nụ cười kia tươi mát tựa như trần gian nở rộ ngàn hoa, Hiên Viên Ký bắt đầu hiểu ra, vì sao mà mấy vị công tử Tiêu gia lại sủng nịnh vị muội muội này như vậy, tất cả đều là vì nụ cười này của nàng. Kỳ An vén màn kiệu, vươn nửa người ra, với thị vệ bên cạnh, “Vị đại ca này, có thể dạy ta cưỡi ngựa ?” Cưỡi khoái mã bay nhanh như gió, giơ roi ngao du sơn thủy từng là giấc mơ thời thiếu nữ của nàng. Ai có thể ngờ giờ lại có thể thực ? Kỳ An hất đám tóc hỗn độn vì gió ra sau, ánh mắt hứng khởi nhưng lại lặng yên sóng.