1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

(XUYÊN KHÔNG) ĐẤU THẦN - YÊU YÊU (Q2-160)(sắc+)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      [​IMG] ĐẤU THẦN[​IMG]
      [​IMG]

      Tác giả:
      Editor: HẠNH VĂN CAO
      Người đăng:
      @PHUONGLINH87^^
      Nguồn: http://yytruyen.com/
      Thể loại: Xuyên , Sắc +++

      Tình trạng: tiến hành

      [​IMG] [​IMG]

      VĂN ÁN
      “Nếu có ngày, ngươi xuyên qua , lại phát chính mình ở Bá Vương ngạnh thượng cung...... Cái kia, bạt vẫn là bạt!? Đây là vấn đề......”
      21 thế kỷ đứng đầu sát thủ xuyên qua dị giới. đối mặt chính mình “Nan kham” “ trạng”, hay hội lựa chọn “Tiếp tục” Đâu?
      Thần kỳ đấu khí thế giới, xuống dốc hào môn thế gia, chịu coi trọng gầy yếu con trai trưởng. Loạn trong giặc ngoài dưới, lãnh khốc sát thủ lại hội làm ra như thế nào lựa chọn!?
      Sách mới cấp bậc đặt ra: Nguyên khí, đấu giả, đấu sư, đấu vương, đấu hoàng, đấu tôn, đấu thánh, đấu thần, phong hào đấu thần.

      [​IMG] [​IMG]

      Last edited: 17/11/14
      honglak thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Quyển 1
      Chương 1: thể dừng lại


      - Lý Dật! Ngươi là tên hỗn đản… ngươi… ngươi… Mau buông ta ra! Bằng ...

      Chữ “” còn chưa thốt ra tiếng “chat” thanh thủy vang dội, mặt Lý Dật nhất thời có dấu bàn tay đỏ chói.

      - Ngươi kêu ! Ngươi kêu nữa ! Ngươi kêu rách yết hầu cũng có ai đến cứu ngươi đâu!

      Dưới loại tình hình này, dường như đây chính là câu trả lời tốt nhất, Lý Dật nở nụ cười dâm đãng, chỉ có điều khi lời này, đầu liền cảm thấy có chút mơ hồ.

      - Ta… ta… mẹ nó! Đây rốt cuộc là tình trạng gì?

      Trong đầu Lý Dật vô cùng hỗn loạn, ngừng muốn bản thân tỉnh táo, thế nhưng trong cơ thể dường như có gì đó ngăn cản, thể tỉnh lại được.

      Tình trạng trước mắt này khiến trong đầu lại rối loạn trở nên mơ hồ. Nếu như Lý Dật nhầm, bản thân mình ở thế giới ngầm chính là sát thủ nổi danh. giây đồng hồ trước, còn thoải mái vì hoàn thành nhiệm vụ, ngồi máy bay, lúc tu luyện môn Thần công thuần khiết nhất đó là “Sờ mó tiếp viên hàng bí tịch”, loại võ công vô tiền khoáng hậu.

      Ngay lúc cho rằng bản thân sắp hoàn thành mục đích, đem cánh tay bé của vị tỷ tỷ nắm chặt cái váy gạt ra, sau đó kéo nó xuống, trước mắt bỗng “Ầm” tiếng, ngay lập tức liền biến thành cái tình huống như thế này. Truyện "Đấu Thần "

      Đây là nơi thoạt nhìn khác gì so với sơn cốc bình thường. Dưới sơn cốc, có dòng suối bàng bạc chảy, bốn phía cây cối xanh ngắt, hoa thơm cỏ lạ, chim hót ríu rít.

      Mà bản thân… bản thân lúc này… lúc này trần truồng ghì sát vào tảng đá trơn tuột.

      Ách… bất quá như vậy lại có vài phần thỏa đáng…

      Bởi vì, nếu như con mắt của Lý Dật có vấn đề gì quá lớn, khứu giác, xúc giác và hệ thống sinh lý cũng có gì sai sót gì, lúc này hẳn phải là ghì lên tảng đá trơn tuột, mà là ghì lên người của thiếu nữ…

      Chuyện này càng nghĩ Lý Dật lại càng cảm thấy mơ hồ, hơn nữa loại mơ hồ này cảm nhận được ràng, cái bộ vị kia của mình, cái kia… dường như có chút cương cứng…

      Nếu như lý trí vẫn còn, như vậy dưới tình huống này, có phải bản thân phi lễ hay ?

      Điều này khiến Lý Dật dở khóc dở cười. Lý Dật phải loại háo sắc, thế nhưng vừa rồi nếu phải sau khi hoàn thành nhiệm vụ gặp được cực phẩm đó, cũng muốn dùng sức mạnh, dù sao có số việc miễn cưỡng cũng thể đem lại được hạnh phúc. Thế nhưng lúc này tại sao lại như vậy? Lẽ nào mình nằm mơ?

      Dường như muốn xác nhận chút, Lý Dật chậm rãi đưa tay sờ đến trước ngực nữ nhân, tuy rằng chỉ nhàng nắm chặt chút, thế nhưng trong lòng có thể khẳng định… thứ mềm mại đầy xúc cảm thế này… như thế nào có thể được gọi là mơ?

      Thiếu nữ trước mắt, khuôn mặt lô vẻ thanh tú, biết là vì xấu hổ hay giận dữ và tuyệt vọng mà sắc mặt của nàng tái nhợt, nàng mở trừng mắt nhìn chằm chằm vào Lý Dật, tựa như muốn đem nuốt chửng vậy. Truyện "Đấu Thần "

      Tuy nhiên, toàn thân nàng lại có chút khí lực, cái tát vừa rồi, dường như làm nàng tiêu hao hết tia khí lục cuối cùng.

      Thân thể của nàng cố gắn cử động – điều này làm Lý Dật càng thêm cảm nhận ràng vóc dáng của nàng tuyệt đối ngạo nhân.

      Thế nhưng cử động này của nàng, những đẩy được Lý Dật ra, phảng phất như còn khiến cho lửa dục của nổi lên.

      Lý Dật gầm lên tiếng như dã thú, phát tình trạng của mình có chút đúng, hiểu tại sao nhìn nữ nhân xích lõa trước mắt này, dưới tiểu phúc của lại dâng lên cỗ lửa nóng, bất luận dùng lý trí áp chế thế nào cũng được.

      Hơn nữa, dưới tình huống hương diễm trước mắt như thế này, liệu có bao nhiêu nam nhân có thể áp chế được ngọn lửa dục chứ?

      Rốt cục, Lý Dật thở mạnh tiếng, thứ che chở cuối cùng người thiếu nữ bị lột xuống, chỉ là đến giờ khắc này, Lý Dật đột nhiên có suy nghĩ kỳ quái: chẳng lẽ mình bị hạ dược sao?

      Loại suy nghĩ này khiến Lý Dật rốt cuộc còn tự chủ được trở nên cuồng loạn, có chút dở khóc dở cười.

      Thiếu nữ phát ra trận rên rỉ trầm thấp, lời tràn đầy sợ hãi và tuyệt vọng:

      - Lý Dật… ngươi dám… ngươi dám…

      Thế nhưng loại ngôn ngữ này lại càng khơi dậy dục hỏa tỏng con người Lý Dật, tia lý trí cuối cùng trong đầu rốt cục cũng biến mất, cả người hung hăng ép xuống…

      Tất cả mọi thứ lúc này, rốt cuộc, cũng thể dừng lại…

      oOo

      Sơn cốc u tĩnh, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng thở gấp và thanh rên rỉ. thanh hổn hển vang lên, lúc lâu sau mới trở lại yên tĩnh.

      Lý Dật biết từ lúc nào chậm rãi đứng lên, thiếu nữ thanh tú tảng đá lớn hôn mê rồi, thế nhưng trong lúc hôn mê, nàng phảng phất như nhìn thấy ác mộng, thỉnh thoảng lại kêu lên mấy tiếng:

      -Đừng… cầu xin người… dừng lại…

      Những lời này có chút khiến cho Lý Dật cảm thấy da đầu truyền đến những cơn nhức nhối. Lý Dật lúc này ràng rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

      Thế nhưng có điều minh bạch, đó là từ trước đến nay vẫn là người rất lý trí, dưới bất cứ tình huống gì đều có thể khống chế được cảm xúc của mình, đến mức làm việc theo cảm tính. Cho dù là bản thân bị hạ dược, cũng đến mức như vậy, dù sao cơ thể mình cũng kháng dược tính, dưới vô số lần vào sinh ra tử luyện nên. Từ trước đến nay Lý Dật vẫn luôn lấy điều đó để kiêu ngạo… Thế nhưng tại sao cuối cùng lại làm ra loại chuyện như vậy? Đây là tình huống quỷ quái gì chứ?

      Khổ sở suy nghĩ trong chốc lát, chỉ tìm thấy được vài phần ký ức hỗn loạn còn sót trong đầu, Lý Dật lúc này mới ràng, bản thân rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

      Nếu như đoán nhầm, lúc ấy máy bay phát ra tiếng “Rầm”, tám phần mười là máy bay gặp rủi ro rồi, chỉ là biết tình huống bây giờ như thế nào, ngờ bản thân mình vẫn chưa chết.

      Mà cơ thể của mình lúc này lại phải là của mình, mà thuộc về người tên là “Lý Dật” nhưng xảo hợp thay, cơ thể của bị mình “chiếm đoạt”.

      Nơi này cũng phải là địa cầu, mà là nơi gọi là Đế quốc Thiên Phong.

      Đế quốc Thiên Phong ở mảnh đất gọi là Đại lục Đấu Thần, mà cụ thể ở đâu, bản thân Lý Dật kia hoàn toàn . “” chỉ biết, đây là thành thị phía Tây của đế quốc, là Vạn Triều Thành.

      Về các loại tin tức khác, lúc này ký ức của Lý Dật vô cùng hỗn loạn, đến bây giờ nghĩ rằng thân thể này bị bản thân chiếm dụng, có lẽ chính là nguyên nhân dẫn đến từng trận đau đầu, khiến Lý Dật có cách nào tiếp tục nghĩ ngợi thêm được điều gì.

      Có lẽ là liên quan đến việc linh hồn cường hoành dung hợp, có lẽ là liên quan đến việc ‘chiếm dụng’ hoặc có lẽ là bởi vì vừa rồi quá phóng túng…

      chung là bất kể vì cái gì, Lý Dật bằng chút tri thức y học cũng mơ hồ phát , bản thân lúc này tuyệt đối tốt.

      đến việc đầu phát ra từng đợt đau nhức, chỉ thấy toàn thân truyền đến cảm giác đau đớn, khiến thiếu chút nữa thể đứng vững. Mà vừa rồi sở dĩ nhận ra mọi thức, có lẽ là bởi vì dục hỏa che mờ lý trí. Truyện "Đấu Thần "

      Mặc kệ như thế nào cũng được, tình huống lúc này nếu bị ngoại nhân nhìn thấy đều vô cùng bất lợi.

      Lý Dật tuy rằng biết phong tục ở Đại lục Đấu Thần này như thế nào, nhưng có thể tưởng tượng được, bất luận ở nơi nào mà cường hoành làm chuyện đó với nữ hài, đều là chuyện thỏa đáng.

      Nhất thời, Lý Dật thậm chí còn nổi lên tia sát cơ, muốn giết người diệt khẩu.

      Loại chuyện như giết người, bản thân Lý Dật làm ít.

      Thế nhưng vẫn lắc đầu, tiện tay nhặt bộ y phục kỳ quái dưới đất lên phủ lên người mình, cũng tiện tay nhặt bộ y phục của thiếu nữ kia mặc vào cho nàng.

      Đến lúc này, Lý Dật mới biết mình có vận khí tốt như thế nào.

      Thiếu nữ kia mặc dù vẫn còn hôn mê, thế nhưng thân băng cơ ngọc cốt, thanh thúy tao nhã, tuyệt đối thể che dấu được.

      Điều này khiến Lý Dật, trong lúc mặc quần áo cho nàng, có phần ngẩn ngơ suy tưởng.

      Lần này lý trí có tác dụng, nếu bây giờ mình lại làm chuyện xằng bậy nữa, chừng thực bị cái gì mà tinh tẫn nhân vong gì gì đó.

      Lúc giúp thiếu nữ mặc lại y phục, Lý Dật nhịn được nhìn đến đờ đẫn.

      Tiếp theo nên làm thế nào, vẫn chưa nghĩ ra cách gì khả thi. phải là trong trường hợp này thiếu suy nghĩ, mà là tình huống lúc này có chút khó hiểu, căn bản là biết nên làm như thế nào mới tốt.

      Điều quan trọng nhất, Lý Dật trước kia rốt cuộc có thân phận như thế nào? tại sao lại đem thiếu nữ kia đến địa phương này? Nếu như bản thân đoán sai, làm loại chuyện này nếu phải là con nhà phú quý cũng là đạo tặc liều mạng.

      Thế nhưng phân tích từ tình huống này, ‘bản thân’ có khả năng lớn nhất là con nhà phú quý. Dù sao trong lúc mặc quần áo, Lý Dật cũng mơ hồ nhận thấy, y phục này tuy thoạt nhìn cổ quái, thế nhưng chất lượng cực phẩm, đường may tinh xảo. So sánh với trang phục cổ đại ở địa cầu cũng có thể mơ hồ đoán ra, hẳn là ở Đại lục Đấu Thần cũng như vậy…

      Lý Dật muốn từ đầu mối này suy đoán tiếp theo, thế nhưng lúc này ở phía sau đột nhiên nghe thấy tiếng quát đinh tai nhức óc từ xa truyền đến:

      - Dâm tặc! Xem kiếm!!!

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 2: Thế giới đấu khí

      đạo kiếm quang giống như thiểm điện chém tới, thân kiếm mơ hồ còn có cổ khí tức thanh sắc, cuồn cuộn mãnh liệt.

      Người cầm kiếm thoạt nhìn là nam tử hai mươi tuổi, người mặc bộ trường bào trắng như tuyết, nhiễm chút bụi, mặt xem như có vài phần tuấn tú, nhưng lúc này khuôn mặt tuấn mỹ lại tràn ngập sát cơ.

      Thấy màn như vậy, trong lòng Lý Dật bỗng nhiên xuất mấy danh tự: đấu khí! Đối phương ngờ lại sử dụng đấu khí!

      Loại suy nghĩ này bỗng nhiên xuất , hiển nhiên là đối với ‘Lý Dật’ trước kia vổ cùng quen thuộc.

      Chỉ có điều, trong nháy mắt, lúc đạo kiếm quang bổ đến trước mặt Lý Dật nhanh chóng tránh ra, thế nhưng dưới chân lại có lấy điểm khí lực, kỳ lạ là trong lòng ngay chút sợ hãi cũng có, trái lại vẫn nghĩ đến: Đây… rốt cuộc là thế giới gì a!.

      Đinh~~~

      Đột nhiên, đạo kiếm quang từ bên cạnh Lý Dật phóng tới, bên bao trùm cổ khí tức hồng sắc, hai kiếm giữa trung va chạm cùng nhau, phát ra từng trận hỏa quang mãnh liệt.

      ngờ kiếm của gã áo trắng kia lại bị bức lui vài phần, thân hình của nhanh chóng hạ xuống đất, khí tức thanh sắc trường kiếm lại càng đậm. Mặc dù lúc này sát khí mặt phai nhạt vài phần, chỉ có điều vẫn chăm chú nhìn vào Lý Dật, quả khiến người khác khiếp sợ.

      Vài hắc y nhân nhanh chóng đáp xuống bên cạnh Lý Dật, vô tình đem Lý Dật bảo vệ bên trong, người cầm đầu, vừa rồi kiếm bức gã áo trắng thối lui, hừ lạnh tiếng, thản nhiên :

      - Mạc Thanh, đừng tưởng rằng ngươi là Tam Tinh Đấu Sư có thể muốn làm gì làm, muốn động đến Thiếu gia nhà ta, ngươi còn phải hỏi xem kiếm trong tay ta có nguyện ý .

      Gã áo trắng tên là Mạc Thanh vẻ mặt tức giận, nhìn chằm chằm mấy người bọn họ, khẽ quát:

      - Lý Nguyên, người khác sợ Vạn Triều Lý Gia các ngươi, nhưng Mạc Thanh chúng ta lại sợ! Đừng tưởng rằng bằng vào Lý gia, các ngươi có thể tay che trời! tên hỗn đản Lý Dật dám hạ thủ tiểu thư nhà ta, như vậy hậu quả như thế nào, chính bản thân ràng nhất!

      Người gọi là Lý Nguyên kia vẫn bất động, thanh sắc quay đầu nhìn thoáng qua, ánh mắt rơi người thiếu nữ còn hôn mê, khóe miệng lên tia cười nhạt, thoáng lóe lên tia lãnh ý, ngoài trừ Lý Dật ở phía sau, còn ai nhìn thấy.

      Lý Nguyên ngoảnh đầu lại khẽ gật, ý bảo lùi ra phía sau, lúc này mới quay đầu lại cười ha hả :

      - Hay! Hay lắm! Mạc Thanh, Mạc tiểu thư nhà các ngươi câu dẫn Thiếu gia nhà chúng ta, bây giờ thành công rồi. Trước hết mời tiểu thư nhà người trở về, ta báo cáo Gia chủ, đến lúc đó rốt cuộc phải xử lý như thế nào, Lý Gia chúng ta để Mạc Gia các ngươi chịu trách nhiệm.

      Mạc Thanh biến sắc, phẫn nộ quát:

      - Vô sỉ!

      xong, ngón chân điểm mạnh, cả người vọt tới, đồng thời thanh sắc đấu khí tay bạo tăng, mơ hồ tạo thành con vật màu xanh…

      - Xà Văn Kiếm!

      Đấu khí nhất thời giống như con rắn hướng đến Lý Nguyên chạy tới, chiếc lưỡi thụt ra thụt vào, miệng rắn mở lớn, dường như muốn đem tất cả mọi người nuốt chửng.

      Thấy kiếm này, Lý Nguyên chỉ cười lạnh, trầm giọng :

      - Mạc Thanh, ngươi chẳng lẽ cho rằng chỉ mình ngươi là Đấu Sư thôi sao!

      Dù vẫn chuyện, nhưng trường kiếm trong tay Lý Nguyên có chút rung động, từng đạo hồng sắc đấu khí giống như hỏa diễm phát ra…

      - Hỏa Liên Trảm!

      Hồng sắc đấu khí mãnh liệt bắn ra, hướng về phía thanh xà được hình thành từ thanh sắc đấu khí nghênh đón.

      Ầm~~~

      tiếng nổ vang dội, hai luồng đấu khí cùng lúc va chạm, gần như nổ tung cùng lúc.

      Những hắc y nhân theo Lý Nguyên thấy cuộc va chạm vừa rồi sắc mặt đều biến đổi, cấp tốc chắn trước mặt Lý Dật.
      cỗ lực lượng trùng kích mãnh liệt xoắn tới, thế nhưng đến trước mặt mấy người hắc y nhân bị chặn đứng lại.
      Truyện "Đấu Thần "
      Mà hai người Mạc Thanh, Lý Nguyên tại đương trường đều bị chấn lui cách xa nhau, tuy là như vậy, nhưng sắc mặt hai người mơ hồ đều có chút chật vật, còn thoải mái như trước nữa.

      Mạc Thanh nhìn Lý Nguyên chằm chằm :

      - Ngươi thăng cấp lúc nào, vì sao ta lại biết?

      Lý Nguyên thản nhiên :

      - Ta thăng cấp lúc nào quan trọng, vấn đề là ngươi thua, bây giờ phải làm sao đây?

      mặt Mạc Thanh lên tia độc, vẫn điền nhiên :

      - Dù ta thua, thế nhưng muốn đánh bại ta, ngươi chắc chắn cũng phải trả giá đắt.

      đến đây, cỗ thanh sắc đấu khí lần thứ hai lại xuất trường kiếm của Mạc Thanh, bất quá so với vừa rồi, ràng u hơn vài phần.

      Lý Nguyên thở dài hơi :

      - Cần gì phải như vậy, bằng trước tiên ngươi đưa Mạc tiểu thư trở về, chỉ cần biết tiếp theo nên làm thế nào, ta nghĩ Gia chủ nhất định cho Mạc Gia các ngươi cái công đạo.

      - Công đạo?

      Sắc mặt Mạc Thanh thay đổi, ánh mắt lãnh lại rơi người Lý Dật, giọng đầy căm hận :

      - Được! Ta muốn xem xem Lý Gia các ngươi có thể xuất ra cái công đạo gì?

      Dứt lời, thèm liếc mắt nhìn Lý Nguyên lấy cái, mà nhanh chóng đến bên người thiếu nữ kia, tay ôm nàng vào lòng, sau đó thân hình mới hướng về bên ngoài sơn cốc lao .

      Lý Nguyên nhìn bóng dáng Mạc Thanh rời mới quay đầu lại nhìn Lý Dật, cười tiếng :

      - Thiếu gia, bọn ta đều biết ngươi tham hoa háo sắc.

      chỉ vậy cũng sao, nhưng tại sao người lại đánh chủ ý với Mạc tiểu thư? Gia chủ ngàn lần nhắc nhở, vạn lần thể làm như vậy, tại sao Thiếu gia lại…

      Lý Dật lúc này cũng biết trả lời thế nào mới tốt, vừa định mở miệng, thế nhưng còn chưa kịp cả người ngã về phía sau…

      - Thiếu gia! Thiếu gia!

      oOo

      Cũng biết trải qua bao lâu, Lý Dật lần thứ hai tỉnh dậy, lúc này còn cảm thấy toàn thân đau đớn nữa. chỉ cảm thấy bản thân minh mẫn vô cùng, có thể là ký ức của Lý Dật kia cùng bản thân dung hợp lại cùng chỗ. Lý Dật đối với Đại lục Đấu Thần có vài phần lý giải. Truyện "Đấu Thần "

      Đại lục Đấu Thần, đây là thế giới trong truyền thuyết.

      thế giới này, có ma pháp huyễn lệ vô song, mà chỉ có duy nhất thứ làm chủ - đó là đấu khí!

      mảnh đại lục này, mấy nghìn năm qua, dưới nỗ lực của vô số người, đấu khí phát triển đến trạng thái đỉnh phong. Bất kể là cường giả của quốc gia nào, bất kể là chiến tranh hay quyết đấu, tất cả đều dùng đấu khí. Có thể tầm quan trọng của đấu khí trong thế giới này là thể thay thế được.

      Đương nhiên, bởi vì đấu khí phát triển mạnh mẽ, phương pháp tu luyện đấu khí Đại lục Đấu Thần cũng có nhiều vô số, mặc kệ là phương pháp tu hành nhiều hay ít, đều dựa vào Công pháp mạnh hay yếu, được chia làm bốn tầng Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ. Mà mỗi tầng của công pháp cũng được chia làm 3 cấp: thượng, trung, hạ.

      Bởi vậy, pháp môn tu luyện đấu khí Đại lục Đấu Thần cũng bị chia thành 12 giai đoạn. Tất nhiên, dưới điều kiện thiên phú nganh nhau, Công pháp tu luyện càng cao thành tựu càng cao hơn.

      Mà cùng tồn tại song song với Công pháp là Đấu kỹ.

      Nếu như , tu hành Công phpas là cơ sở của Đấu khí, như vậy Đấu kỹ chính là đem đấu khi phát huy bằng kỹ năng đặc thù. Cũng giống như Công pháp, cấp bậc Đấu kỹ cũng chia làm 12 giai đoạn, hơn nữa, Đấu kỹ cấp bậc càng cao, uy lực lại càng cường đại.

      nay, Công pháp và Đấu kỹ cao cấp Đại lục Đấu Thần là vô cùng hiếm hoi.

      Công pháp và Đấu kỹ Huyền Vũ có thể xem như tồi, lưu truyền trong dân gian rộng rãi, thế nhưng Công pháp và Đấu kỹ cấp Chu Tước chỉ có số gia tộc có thực lực hoặc các bang phái mới có. Đến Công pháp và Đấu kỹ cấp bậc Bạch Hổ, loại như vậy chỉ có những gia tộc truyền thuyền mấy nghìn năm hoặc là Hoàng thất đế quốc, tông phái thực lực hùng hậu mới đoạt được. Về phần Công pháp và Đấu kỹ Thanh Long, dường như chỉ tồn tại trong truyền thuyết, ai biết dưới loại cơ duyên nào mới có người may mắn đoạt được Công pháp và Đấu kỹ Thanh Long…

      Đương nhiên, lúc tu hành Công pháp và Đấu kỹ, người cũng phân thành cao thấp, mạnh yếu, phân chia độ mạnh yếu của người tu luyện, Đại lục Đấu Thần thời viễn cổ cũng truyền lại phương pháp phân đoạn.

      Có người tu luyện đấu khí lúc ban đầu gọi là Đấu giả, lần lượt tiếp theo là Đấu Sư, Đấu Vương, Đấu Hoàng, Đấu Tôn và Đấu Thánh.

      Có người , chỉ cần đạt đến cấp bậc Đấu Vương, như vậy có thể trở thành cường giả phương rồi.

      Mà nếu có thể tu luyện đến cấp bậc Đấu Hoàng, như vậy các gia tộc truyền thừa và Hoàng thất tuyệt đối dám xem nửa phần.

      Đương nhiên, ngoài những điều đó, ở Đại lục Đấu Thần, còn lưu lại truyền thuyết xa xưa. Đó chính là người nào có thể tu luyện đến cấp bậc Đấu Thánh, như vậy những có thể dời núi lấp bể, còn có thọ mệnh vô hạn. Mà đạt đến cấp bậc đó, có người còn có thể đạt đến cảnh giới trong truyền thuyết – Đấu Thần.

      Tới cấp bậc đó, trong mắt người thường chỉ là cường giả được mộ vô hạn, mà là, trở thành tồn tại của Thần.

      Đại lục Đấu Thần, tất nhiên cũng có tín ngưỡng tôn giáo giống như của Lý Dật kiếp trước. Thế lực tôn giáo trải rộng khắp đại lục, tuy nhiên được thay thế bằng Đấu Thần Điện. Đấu Thần Điện tất nhiên là cung phụng những cường giả trở thành Đấu Thần trong lịch sử. Truyện "Đấu Thần "

      Thậm chí, còn có người , gia tộc truyền thừa mấy ngàn năm, Hoàng thất… đều là những cường giả được xưng là Thần lưu lại truyền thừa, thế nhưng thực rốt cuộc như thế nào ai có thể biết được?

      chung, đây là đại lục tràn ngập kỳ tích, chỉ cần ngươi đủ mạnh, như vậy, mọi chuyện đều có thể đạt được.

      Mạnh hiếp yếu! Cường giả vi tôn! Đây là quy luật tối cao của Đại lục Đấu Thần!

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 3: SÁT KHÍ

      Mà bản thân, có thể là ‘Lý Dât’ trước kia, chính là người may mắn trong số những người của Đại lục Đấu Thần.

      sinh ra trong gia tộc truyền kỳ - Vạn Triều Lý Gia.

      Có người , tổ tiên của Lý Gia cũng từng xuất Đấu Hoàng, bất quá tổ tiên thích khai bang lập phái, mở rộng thế lực, cho nên chỉ để lại phần cơ nghiệp cho con cháu, rồi biết bỏ đâu.

      Con cháu Lý Gia dựa vào các loại Công pháp và Đấu kỹ mà tổ tiên lưu lại, đứng vững chân ở vùng đất Vạn Triều Thành, trở thành trong những gia tộc có thế lực.

      ‘Lý Dật’ trước kia là loại dựa vào gia thế, đáng lẽ phải thuận lợi trở thành cường giả mới đúng. Thế nhưng trong trí nhớ của , Lý Dật nhớ rất , tên kia hề muốn trở nên mạnh mẽ, chỉ là tên công tử bột, những thế còn tham lam, háo sắc chỉ biết dựa dẫm vào gia thế của mình, biết gây nên bao nhiêu tai họa cho các nữ tử nhà lành.

      Ngày hôm đó, vị công tử bột này biết vì sao lại đánh chủ ý tới Mạc tiểu thư – là tiểu thư của đại gia tộc khác trong Vạn Triều Thành. Hơn nữa, vị tiểu thư đó còn bị thuận lợi lừa đến sơn cốc, sau đó hạ mê dược.

      Bất quá, vị tiểu thư kia cũng là người tu luyện đấu khí, tuy rằng bị hạ mê dược, thế những trước lúc hư nhược hung hăng cho tên ‘Lý Dật’ kia chưởng.

      Nếu như Lý Dật đoán sai, vì chưởng kia, tên Lý Dật kia bị chết, mà bản thân lại cơ duyên xảo hợp mà nhập vào thân phận Lý Dật để sống tiếp.

      Chỉ có điều tuy rằng chết, nhưng bây giờ để lại cho mình cục diện vô cùng rắc rối…

      Kiếp trước làm sát thủ, Lý Dật dưới bất kỳ tình huống nào đều hành động bằng lý trí, loại tình huống mà thường nhân khó có thể tiếp thụ chỉ hít hơi dài tiếp thụ. Thậm chí, bắt đầu lo lắng tương lai làm sao để sống sót ở thế giới mà cường giả vi tôn như thế này.

      Duy nhất chỉ có điều khiến phiền muộn đó là cái thân thể này biết còn kém hơn cái thân thể trước kia bao nhiêu lần. Mà các công cụ được chế tạo tỉ mỉ của khiếp trước cũng có biện pháp nào đem đến, bằng , dựa vào vài thứ đó cũng có thể khai sáng con đường riêng cho bản thân rồi.

      Mà điều cấp thiết trước mắt là phải giả làm vị Thiếu gia ‘Lý Dật’ trước kia, sau đó tìm cơ hội thử tu luyện chút đấu khí, đó mới là lựa chọn tốt nhất.

      Lý Dật lắc đầu, rốt cuộc chậm rãi mở mắt, gian phòng cổ kính xuất trong tầm mắt của .

      Tất cả mọi thức trong phòng đều làm bằng gỗ, tuy nhiên mọi thứ đều tinh mỹ vô cùng. Mà ở trong góc căn phòng còn có cái đỉnh đốt, khói thơm nhàn nhạt từ bên trong chậm rãi lơ lửng trong trung.

      Lý Dật hơi nhíu mày, loại mùi hương này kỳ quái thể diễn tả, tuy rằng mùi vị rất tốt, còn có vài phần có tác dụng an thần dưỡng khí. Thế nhưng nó lại có vài phần độc tính, nếu sử dụng lâu dài có hại. Thân thể này yếu nhược như vậy cùng mùi hương này cũng có vài phần liên quan.

      Bốn phía im lặng, hiển nhiên là Lý Dật thiếu gia trước kia ‘ được nhân tâm’ cho lắm, thời gian này căn bản ai dám đến quấy rầy nghỉ ngơi. Thế nhưng Lý Dật cũng thích nhất loại tình huống này. Truyện "Đấu Thần "

      chậm rãi đứng lên, hoạt động thân thể chút, loại suy nhược này khiến nhịn được cười khổ vài tiếng, tới lấy chén nước bàn trong góc phòng, tiện tay dập tắt lửa trong cái đỉnh kia.

      Lát sau, trận tiếng bước chân rất vang lên ở bên ngoài phòng.

      Lý Dật trong lòng khẽ động, rất nhanh trở lại giường, tiếp tục giả vờ hôn mê nằm xuống.

      Lát sau, tiếng ‘két ~~’ vang lên, cửa phòng bị người khác đẩy ra.

      - Lý Dật thiếu gia…

      Người đến khẽ gọi.

      Lý Dật nằm giường, nhịn được hơi co người lại, người này ngữ khí thoạt nhìn tuy rằng cung kính, thế nhưng bất luận thế nào cũng che giấu được sát khí lộ ra, khiến cho tinh thần Lý Dật trở nên căng thẳng.

      cũng biết, tình trạng lúc này tuyệt đối mấy lạc quan, thế nhưng nghĩ mãi cũng ra, dưới tình huống như vậy, ngờ lại có sát thủ đến tìm mình.

      Người kia thấy Lý Dật vẫn nằm giường, nhúc nhích, tựa hồ cười lạnh tiếng. Nghe ‘tranh’ tiếng, đạo kiếm khí sáng rực lóe lên trong gian phòng, hướng về phía giường của Lý Dật hung hăng đâm xuống. Truyện "Đấu Thần "

      Đây là kiếm dồn sức phát động, hiển nhiên bản lĩnh của đối phương tệ, kiếm này dự tính xuyên lỗ người Lý Dật.

      Lý Dật hừ tiếng trầm thấp, cũng may là sớm có chuẩn bị, hai chân mạnh mẽ đạp lên tường cả người liền từ giường lăn xuống.

      Bất quá đối phương hiển nhiên là cao thủ, kiếm này dồn sức phát động, Lý Dật làm sao có thể hoàn toàn né tránh được?

      vừa mới hạ xuống đất liền cảm thấy sau lưng mát lạnh, đạo khí tức lạnh lẽo cắt lên y phục sau lưng , nhất thời máu tươi lai láng.

      Mồ hôi lạnh toàn thân Lý Dật trong nháy mắt đổ ra khiến áo ướt đẫm, tuy rằng thời khắc sinh tử quan đầu này, lúc trước trải qua vô số lần, thế nhưng đây là lần đầu tiên cảm thấy bất lực như vậy.

      Nếu như đổi lại là thân thể khiếp trước, đối phương sợ rằng còn chưa kịp chém trúng bản thân có thể khiến gặp Diêm Vương rồi.

      Thế nhưng thế giới này cũng có chuyện nếu như, Lý Dật chỉ có thể thầm oán hận trong lòng, lăn mặt đất vòng, liền thuận tay cầm cái ghế ném về phía đối phương.

      Chỉ thấy đối phương cười nhạt tiếng, trường kiếm trong tay chém đường, đạo kiếm khí rực rỡ liện lên, liền nghe ‘bình’ tiếng, chiếc ghế ngay lập tức bị chém vụn.

      Tuy chỉ trong chốc lát, nhưng Lý Dật kịp đứng lên, lui lại vài bước, quay đầu nhìn bộ dạng đối phương.

      Chỉ thấy đối phương thân hắc y, mặt cũng che miếng vải đen, chỉ là trong ánh mắt ngập sát khí, trường kiếm trong tay sáng loáng chỉ vào bản thân, nhìn thấy động tác vừa rồi của mình, vẫn thản nhiên cười, muốn tiếp tục tấn công nữa.

      Trường kiếm của đối phương léo lên đấu khí cuồn cuộn mãnh liệt ngừng, nếu như theo cách tiêu chuẩn của thế giới này, có thể đem đấu khí ngưng tụ vũ khí, đây là tiêu chuẩn của cấp bậc Đấu Sư rồi.

      Lý Dật, tuy rằng biết Đấu Sư có thể lợi hại đến trình độ nào, thế nhưng nhớ lại trận đánh ngày đó trong sơn cốc của Lý Nguyên và Mạc Thanh, có thể thấy, Đấu Sư là tuyệt đối khó đối phó.

      Bất quá cũng may là đối phương dường như cũng sợ làm kinh động tới người khác, cho nên dùng những loại Đấu kỹ cường đại, nếu phải như vậy cho dù bản thân có mười cái mạng cũng đủ chết.

      Còn điều tối quan trọng, đó là Lý Dật lúc này có thể ràng nhận thấy đối phương cũng phải là chuyên nghiệp.

      có thể là sát thủ, thế nhưng tuyệt đối phải là sát thủ chuyên nghiệp. cách khác, vừa rồi người này muốn ám sát Lý Dật, trong mắt Lý Dật tuy rằng lợi hại, thế nhưng cũng tuyệt đối là tên gà mờ.

      Nếu như dưới tình huống thực lực ngang nhau, Lý Dật tự tin có thể khiến cho đối phương chưa kịp nhìn thấy có thể đem giết chết rồi, cũng để đối phương gây rắc rối như vậy, có chút nào giống sát thủ sao? Truyện "Đấu Thần "

      Người nọ thấy Lý Dật vẫn nhúc nhíc, trường kiếm trong tay vung lên, chuẩn bị đợt tấn công lần thứ hai.

      Lý Dật lúc này vô cùng bình tĩnh, nhìn thấy kiếm đâm tới của đối phương, đá cái bàn trước mặt lên, nhân lúc cản trở đối phương chút, cùng lúc đó chộp lấy cái đỉnh đốt hương trầm mạnh mẽ nhằm vào đối phương ném tới.

      Chỉ thấy đối phương cười lạnh liên tục, trường kiếm trong tay lên đấu khí, sau hai tiếng ‘bình, bình’, cái bàn và cái đỉnh bị đánh vỡ thành nhiều mảnh . Thế nhưng lúc cái đỉnh vỡ thành nhiều mảnh đám tro bụi đổ ra, nhất thời trong phòng tràn nhập khói bụi, trước mắt hai người là mảnh trắng xóa, ai cũng nhìn thấy đối phương.

      Từ xa thanh truyền đến, người kia trong phòng liên tục chém mấy kiếm, thế nhưng cũng làm cho Lý Dật bị thương, nghe thấy thanh càng lúc càng gần, dậm chân cái, đẩy cửa phòng lao ra ngoài.

      lúc lâu sau, tro bụi trong phòng mới chậm rãi rơi xuống, Lý Dật nửa dựa người giường, trong lòng chỉ thầm thở dài: chuyên nghiệp, chuyên nghiệp a… Tên sát thủ này đúng là chuyên nghiệp, ngay cả ta nhảy lên giường cũng biết sao? Người như vậy cũng làm sát thủ, gặp phải loại người dễ bị bắt nạt còn được, nếu như gặp phải người lợi hại, sợ rằng ngay cả cơ hội bỏ chạy cũng có. Quả thực là mất mặt giới sát thủ a.

      Vài bóng người áo đen nhanh chóng lao vào phòng, người phía trước chính là Lý Nguyên, sắc mặt thoạt nhìn khó coi, nhìn thương thế của Lý Dật chút, nhịn được trầm giọng :

      - Thuộc hạ bảo hộ chu toàn, xin Thiếu gia trách phạt.

      Lý Dật hơi lắc đầu, bày ra bộ dạng phù hợp với thân phận lúc này.

      ‘hừ’ tiếng, quát to:

      - Mấy tên phế vật các ngươi làm gì thế hả? Để người khác tùy tiện vào trong phương viên Lý Gia chúng ta thế hả? Nếu như ta chết có phải các ngươi cũng chôn cùng hay ? Còn mau đuổi theo! giết được tên khốn đó, các người cũng cần trở về nữa!

      Khóe miệng Lý Nguyên tựa hồ lên tia lãnh ý, thế nhưng rất nhanh gật đầu, tiện tay chỉ hai hắc y nhân phía sau, trầm giọng :

      - Các ngươi hộ tống Thiếu gia đến phòng khác, những người khác cùng theo ta.

      Dứt lời, thân thế liền phóng ra ngoài, mấy bóng người khác cũng nhanh chóng phóng ra theo, chỉ để lại hai người vẻ mặt cung kính đứng trong phòng.

      Lý Dật trong lòng khẽ cười nhạt, thần tình tên Lý Nguyên kia toàn bộ đều rơi vào mắt . Nếu như là tên ‘Lý Dật’ trước kia tất nhiên hiểu đó là chuyện gì, thế nhưng Lý Dật vừa rồi nhìn thấy thần tình của đối phương mơ hồ lộ ra tia sát ý.

      Nếu như , chuyện kẻ vừa rồi ám sát mình và tên Lý Nguyên này liên quan, vậy đúng là có quỷ rồi…

      Nhớ lại chuyện trong sơn cốc trước đó…

      Bất luận nhìn như thế nào, tên Lý Dật thiếu gia kia, ngày hôm đó chết dễ dàng như vậy, bản thân mình cũng nghĩ qua.

      Mà mọi thứ tại sao lại như vậy, nếu như Lý Dật đoán sai, hơn phân nửa là bởi vì thân phận người kế thừa Gia chủ!

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 4: GIA CHỦ

      Hai hắc y nhân còn lại nhìn thấy vẻ mặt cam lòng của Thiếu gia, tên cẩn thận :

      - Thiếu gia, Gia chủ đại nhân có , nếu như thiếu gia tỉnh dậy, liền mời đến.

      Lý Dật liếc mắt nhìn bọn hó, khẽ gật đầu :

      - Giúp ta xử lý vết thương chút, rồi hãy qua đó.

      Hai hắc y nhân dám chậm trễ, mau chóng gọi hạ nhân xử lý vết thương, thay đổi quần áo và đồ dùng hàng ngày, mới dẫn Lý Dật chậm rãi về phía phòng khách.

      Phủ viện Lý Gia rất rộng, khắp nơi đều có thể nhìn thấy giàu có huy hoàng của nó, Lý Dật mặc dù muốn ngắm bố cục địa thế môt chút, thế nhưng lại ngại thân phận của mình, cũng chỉ có thể lộ ra biểu tình thiếu kiên nhẫn của mình, chậm rãi bước .

      Biểu tình này so với biểu tình của Lý Dật trước kia có gì bất đồng, bản thân biết loại hành vi này hơn phân nữa khiến người khác chán ghét, thế nhưng nếu bị người khác phát ra điều dị thường, như vậy ngược lại càng ổn.

      Theo hai hắc y nhân đến phòng khách có chút rộng rãi, hai hắc y nhân bước lên gõ hai cái lên cánh cửa, mới nhanh chóng lui xuống.

      Lý Dật hít hơi, đối với , ải trước mắt có thể vượt qua được hay mới có thể đến việc khác, nếu như bị người khác nhìn ra điều dị thường, chừng phiền phức lớn.

      Đẩy cửa chậm rãi bước vào, giương mắt lên nhìn, có thể thấy chính giữa căn phòng đặt cái ghế tràn ngập bá khí, hai bên trái phải cái ghế đó đặt dãy mấy cái ghế tựa.

      Ngồi ở chính giữa là người trung niên lạnh lùng, người mặc cái áo choàng rộng thùng thình, thế nhưng vẫn thể che dấu khí thế kinh người của ông ta. Tuy rằng chỉ ngồi chỗ, vậy mà toàn bộ gian phòng khách mơ hồ đều bị khí tức của ông ta bao phủ. Dưới tình huống như vậy, ai dám mở miệng gì.

      Người này chính là phụ thân tiện nghi của Lý Dật, Gia chủ Lý Gia – Lý Hàn.

      Lý Hàn chỉ là Gia chủ của Lý Gia, mà còn là vị Cửu tinh Đấu Sư, có người , chỉ cần chút nữa là có thể đột phá, tiến nhập vào cấp bậc Đấu Vương.

      Tuy rằng ông ta bây giờ còn chưa đột phá, thế nhưng cũng coi như là vậy. Bất kể là trong Lý Gia hay là trong Van Triều Thành cũng đều là cao thủ tuyệt đỉnh, có người vị Thành chủ của Vạn Triều Thành ở trước mặt Lý Hàn, ngay cả việc lên tiếng cũng dám.

      Mà ngồi hai bên trái phải của Lý Hàn là mấy lão già. Lý Gia còn bốn vị trưởng lão, thân công lực cũng thể xem thường. Tiếp theo chính là nhưng nhân vật hậu bối tinh có tiềm lực trong Lý Gia, từ già đến trẻ, sắp xếp từ xuống dưới.

      Những người này, Lý Dật có chút ấn tượng. Chỉ có điều, trong mắt Lý Dật, những người này hề che giấu vẻ khinh miệt, quả làm người khác nảy sinh phản cảm.

      Loại ánh mắt này khiến Lý Dật có chút khó chịu, thế nhưng chỉ ho khan tiếng rồi rất nhanh vào bên trong, dựa theo trí nhớ làm động tác thi lễ, thản nhiên :

      - Bái kiến phụ thân đại nhân, bốn vị trưởng lão.

      Bốn vị trưởng lão hừ tiếng, xem như là đáp lại, trong đó còn có người bĩu môi, thấp giọng :

      - Phế vật chỉ biết khắp nơi rước họa.

      thanh của mặc dù thế nhưng trong phòng khách lại chói tai vô cùng.

      Lý Dật trong lòng cười thầm, xem ra thân phận của mình lúc này, vẫn khiến mọi người ganh ghét. Tuy rằng Lý Dật cũng biết đối phương cũng phải mắng bản thân, nhưng tên ‘Lý Dật’ kia từ nay về sau mãi mãi biến mất, như vậy mắng và mắng bản thân mình có gì khác nhau chứ.

      Lý Dật có vài phần thích ứng được với thân phận nay, nghe vậy chỉ mỉm cười, ánh mắt rơi người lão già vừa mở miệng, giống như còn chờ tiếp nữa.

      Lão già kia hơi sửng sốt, như thế nào cũng nghĩ ra, cái tên Lý Dật phế vật vô dụng hàng ngày, ngờ lúc này lại dám nhìn như vậy, hơn nữa từ trong mắt đối phương, dường như cảm nhận được vài phần sát ý nhàn nhạt.

      Tuy rằng loại cảm giác này khiến vô cùng kinh ngạc, thế nhưng cũng nghĩ nhiều, chỉ hơi nhíu mày.

      Lý Hàn tuy rằng nhìn về bên này, thế nhưng mọi việc xảy ra đều lọt qua được cặp mắt , lập tức thản nhiên :

      - Tam trưởng lão, ngươi câm miệng cũng ai ngươi câm đâu. Lần này xem như cho qua, nếu còn lần sau, ngươi biết hậu quả là gì rồi chứ? Truyện "Đấu Thần "

      Người gọi là Tam trưởng lão kia hiển nhiên sớm có chuẩn bị, vỗ mạnh tay lên tay vịn của ghế, phẫn nộ :

      - Lý Hàn, tuy rằng ngươi là Gia chủ của Lý Gia, thế nhưng cũng phải muốn làm gì làm.

      Lý Hàn mỉm cười, liếc mắt nhìn Tam trưởng lão cái, thản nhiên :

      - Tam trưởng lão, nếu ngại chút xem, Lý Hàn ta, nếu vẫn muốn làm gì làm sao?

      Mấy trưởng lão đưa mắt nhìn nhau, Tam trưởng lão kia vẫn mở miệng:

      - Ngươi dung túng cho Lý Dật làm xằng bậy, những năm gần đây làm mất mặt Vạn Triều Lý Gia chúng ta. Những chuyện này còn chưa tính, thế nhưng hôm nay ngờ ngay cả Mạc Gia tiểu thư cũng…

      đến đây, khẽ nhíu mày, tiếp:

      - Bây giờ, người của Mạc Gia tìm đến tận cửa, Lý Hàn ngươi xem, chúng ta làm sao cho bọn họ cái công đạo đây?

      Lý Hàn cười khẽ tiếng, lạnh lùng :

      - Công đạo? bằng Tam trưởng lão ngươi Mạc Gia chuyến, đưa Mạc Nhu Tâm nhập vào Lý Gia là được. Truyện "Đấu Thần "

      Dật nhi bất tài như thế nào cuối cùng cũng là Gia chủ của Vạn Triều Lý Gia, như vậy thân phận của Mạc Gia bọn họ cũng bị bôi nhọ. Tam trưởng lão và Mạc Gia có quan hệ tốt như vậy, việc này phải càng tiện sao?

      - Tam trưởng lão có chút sửng sốt, khuôn mặt liền cứng đờ, dường như cũng ngờ rằng Lý Hàn lại ra những lời này.

      Tộc nhân Lý Gia xung quanh hiển nhiên lúc này mới biết, Lý Dật đem Mạc Gia tiểu thư – Mạc Nhu Tâm ‘nuốt chửng’, lời này vừa ra, nhất thời đại sảnh trở nên ồn ào.

      Lý Dật thậm chí còn có thể cảm thấy vô số nhãn thần khinh miệt lúc trước trở nên phức tạp gì sánh được. Tuy rằng việc cường bạo nữ nhân cũng phải là chuyện gì đáng đem ra khoe khoang, thế nhưng hiển nhiên rất nhiều người trong đại sảnh lúc này đều vô cùng muốn đổi vị trí với bản thân mình.

      Nghĩ đến đây, ánh mắt của Lý Dật lại rơi người vị phụ thân tiện nhi của mình.

      Trong trí nhớ của ‘Lý Dật’, Lý Dật ràng thấy đối với vị phụ thân này có chút e ngại. Bình thường ở bên ngoài làm xằng bậy tùy ý, thế nhưng mỗi khi gặp vị phụ thân này, liền giống như thành con rùa đen rút đầu, ngay cả thở mạnh cũng dám.

      Thế nhưng Lý Hàn cũng kỳ quái, thê tử của ông ta lúc còn sống, ông ta đối với nhi tử của mình có chút nghiêm khắc. Nhưng từ khi thê tử qua đời ngoài ý muốn, bỗng nhiên quan tâm đến nhi tử hơn vài phần. Ngay cả việc nhi tử suốt ngày chơi bời cũng xem như có chuyện gì, đều mắt nhắm mắt mở cho qua. thể tên Lý Dật thiếu gia trước kia suốt ngày làm điều xấu cũng có vài phần tâm tư, là muốn phụ thân quan tâm đến mình hơn.

      Thần sắc Lý Hàn lúc này chút thay đổi, vẫn hờ hững như cũ, giống như những lời vừa rồi phải là do ra vậy.

      Thấy thái độ của như vậy, Lý Dật muốn mở miệng đành phải nuốt xuống.

      ban đầu nghĩ rằng, tên Lý Dật kia làm ra nhiều chuyện xấu như vậy, nếu như phía sau có người giật dây, đánh chết cũng tin. xa xôi gì, chuyện Mạc Nhu Tâm, chỉ sợ cùng với số người trong đại sảnh có ít quan hệ.

      lúc này muốn tiến lên tìm vài lý do thoái thác, để mấy người này chờ đợi, rồi mới giải quyết chuyện khó khăn này, thế nhưng nhìn thấy thần tình của vị phụ thân tiện nghi kia, tám phần mười hẳn có tính toán trong lòng rồi.

      Điều này khiến Lý Dật bỗng nhiên có thêm vài phần tâm tư ngồi xem trò hay. lúc này tuy là diễn viên chính trong chuyện này, thế nhưng cũng gây trở ngại việc ở ngoài làm khán giả.

      lão giả vẫn híp mắt đột nhiên nhàn nhạt nở nụ cười, cười xong mới nhàng : Truyện "Đấu Thần "

      - Gia chủ đại nhân, tuy rằng là Gia chủ luôn do dòng chính của các ông đảm nhiệm… Thế nhưng chiếu theo quy củ, người trong Lý Gia, nếu hai mươi tuổi vẫn tu luyện được ít nhất trở thành Đấu Giả, nếu như ngay cả Đấu Giả cũng đạt được, như vậy bị ngoại phái quản lý mọi vụ và gia nghiệp của gia tộc, từ này về sau còn tư cách nắm đại quyền Gia chu… Lý Dật thiếu gia, nếu như là người thừa kế duy nhất của ông, nếu như lúc hai mươi tuổi trở thành Đấu Giả, ta nghĩ muốn trở thành Gia chủ, chắc cũng phải là có khả năng. Thế nhưng Lý Dật thiếu gia năm nay mười lăm tuổi rồi, nếu lúc 20 tuổi mà ngay cả tia đấu khí cũng có, như vậy làm sao có thể trở thành Gia chủ đây?

      Lý Hàn sắc mặt hơi đổi. Lý Dật có chút đấu khí này, trong lòng ông ta cũng biết, mấy tên trưởng lão này nếu viện cớ đó, lúc đấy cũng đành bó tay, lập tức bất động thanh sắc :

      - Đại trưởng lão sao lại đến chuyện này, ngươi làm sao biết Dật nhi bây giờ tia đấu khí chứ? Huống chi, lúc này nó có tư cách trở thành Gia chủ hay , dường như là do ta định đoạt, mà phải là chư vị trưởng lão các ngươi, đúng ?

      Đại trưởng lão ‘phụt’ tiếng bật cười đắc ý, thản nhiên :

      - Lý Dật thiếu gia có đấu khí hay , chúng ta nếu ngại có thể xem chút biết. Ta cũng muốn biết xem Lý Dật thiếu gia biểu như thế nào. Như vậy có phần hơi ép buộc, bất qua ba tháng sau là lúc Lý Gia tổ chức Đại hội Tông tộc hàng năm, Lý Dật thiếu gia nếu như có tư cách đó ngại đến lúc đấy để đám trưởng lão chúng ta đại khai nhãn giới phen. Còn bây giờ, vẫn mong muốn Gia chủ đại nhân nên nhắc đến việc này, nếu e rằng chúng nhân phục!

      Sắc mặt Lý Hàn trong nháy mắt trở nên trầm tới cực điểm. Đại trưởng lão trong gia tộc danh vọng khá cao, thân bản lĩnh cũng tầm thường. Mấy tên này tại chỉ muốn mượn chuyện của Mạc Nhu Tâm, hòng phế thân phận kế thừa gia tộc của Lý Dật, thế nhưng tại xem ra, mấy lão quỷ này cũng phải đơn giản…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :