1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xui tới ba đời mới gặp anh - Hắc Khiết Minh (10/10) Hoàn - Đã có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Xui tới ba đời mới gặp
      [​IMG]

      Tác giả: Hắc Khiết Minh
      Convert: ngocquynh520 aka Quỳnh súc vật
      Editor: hoacodat

      Thể loại: đại, hài, sủng, thanh mai trúc mã
      Độ dài: 10 chương
      Nhân vật chính: Lâm Tử Kiệt và Chung Thục Phương

      Nguồn edit: Sưu Tầm

      Nguồn eBook: cungquanghang.com

      Thể loại: đại, hài, sủng, thanh mai trúc mã
      Độ dài: 10 chương
      Nhân vật chính: Lâm Tử Kiệt và Chung Thục Phương




      Giới thiệu:

      Đần đần đần! là siêu cấp vũ trụ đại ngu ngốc.

      Ác ma chuyên lấy làm thú vui trở về nước, còn mau trốn xa tới chân trời góc bể.

      Ngược lại còn ngây ngốc tự chui đầu vào rọ để cho bắt cá bỏ giỏ.

      dùng khuôn mặt như thiên sứ, nụ cười mê hoặc lòng người lừa gạt người chết đền mạng.

      Chỉ có mới biết giấu tâm địa xấu xa dưới cái mặt nạ thiên sứ ấy.

      Mối tình đầu ngọt ngào bị phá hoại còn lấy ra bỡn cợt đáng giá xu.

      Bây giờ càng quá đáng hơn, dứt khoát đem đẩy vào mộ phần hôn nhân.

      Gả cho tên bại hoại như thế cuộc đời của càng thêm tăm tối có ánh sáng.

      Đêm trăng mật lại gặp tai nạn máy bay mà lạc vào hoang đảo.

      vất vả mới có thể trở về thế giới văn minh lại bị uy hiếp bởi bom đạn.

      Ai! cũng biết gặp phải là ba đời gặp vận xui mà…….

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 22/1/16
      Trâutrạch nữ thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Mở đầu

      Đó là ngày có ánh nắng mặt trời rực rỡ.

      Đó là cái nhà tao nhã xinh đẹp.

      Cỏ ngoài sân xanh mướt tươi non, những cây đại thụ cao lớn, tường rào màu trắng, những cành hoa hồng uốn cong theo cổng vòm sắt cong cong đua nhau khoe sắc, dễ thương nhất là hình ảnh rồng nhả ngọc ở bên cạnh tường rào, trong vườn hoa thậm chí còn có mái đình đẹp để ngồi nghỉ mát……

      Xa xa, nhìn phía sau bức tường cây thất lý hương, là mảnh sóng nước mênh mông xanh biếc.

      Hồ bơi? Hồ bơi ư! Oa –

      Bơi, lặn, hồ bơi, cái này –

      Trong lòng tự giác, cái miệng nhắn khẽ nhếch buông lỏng bàn tay thô ráp nắm chặt.

      Những cái này hết thảy sao mà hoàn mỹ chút khuyết điểm, nhìn giống cho lắm.

      Đến bên cạnh hồ, nhịn được đưa tay vọc vọc vào mặt nước xanh biếc lạnh lẽo.

      Trước cửa lớn có giọng vọng đến, trong nước lại xuất cái bóng bé.

      Hoảng hốt đứng dậy, nhìn thấy là đứa bé trai có gương mặt thiên sứ ta tự chủ trừng mắt lớn, miệng há to, nhìn đến sững sờ.

      Oa…… là xinh đẹp……

      Trong lúc nhất thời, ta ngượng ngùng đến đỏ cả mặt, luống cuống biết làm thế nào để mở miệng chuyện với cậu ta.

      “Nhà giàu mới nổi.” Cậu ta , câu chữ rất ràng.

      Trong khi ta kinh ngạc còn chưa kịp phản ứng cậu ta đưa tay đẩy ta.

      Ta ngơ ngác ngã ra phía sau, thể tin nhìn vào gương mặt thiên sứ ấy.

      “Bõm” tiếng, bọt nước ở xung quanh ta văng tung tóe khắp nơi.

      Lúc đó mặt trời rực rỡ chói chang nhất.

      Nước lúc ấy có màu xanh nhàn nhạt.

      Cậu ta cười.
      Trâu, Snowtrạch nữ thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1.1

      Đèn huỳnh quang, bật sáng.

      Bên trong phòng làm việc, cột mái tóc đuôi ngựa chuyên tâm nằm sấp ở bàn vẽ vời ở công ty thiết kế nội thất, ở phía trước từng trận thanh ồn ào trong TV chậm rãi truyền tới, lại hề chú ý đến.

      Đến lúc bảy giờ có người đẩy cửa vào.

      “A Phương, ăn cơm.”

      “À?” A Phương ngẩng đầu lên, cười cười với tóc ngắn này, “Chờ lát nữa, em lập tức tới liền.”

      “Ăn trước , ăn xong rồi vẽ tiếp, dù sao nó cũng chạy mất.”

      chút nữa là xong rồi.” cầm thước lần nữa cúi đầu đo đo gạch gạch.

      tóc ngắn chợt nhíu mày, xách theo thức ăn nhanh, trực tiếp tới tắt đèn bàn của .

      “Quyên tỷ - ” A Phương kéo dài thanh , ai oán .

      “Ngay bây giờ.” Duẫn Tú Quyên đem đồ tiện lợi nhét vào trong tay , để cho đối phương có cơ hội thương lượng nào, uy hiếp : “ ăn chị đuổi việc em.”

      “Thiệt là, kêu em ăn bữa cơm mà giống như muốn đòi mạng em vậy, sớm biết như vậy bảo em đến phòng thiết kế, cả ngày đều chỉ biết bám lên bàn, em là con mọt của cái bàn này à!” Đặt mông ngồi ở ghế sôpha, Duẫn Tú Quyên mở túi sườn thức ăn nhanh, bên nhịn được lảm nhảm, bên cầm remote TV đem thanh trong TV mở càng ngày càng lớn.

      A Phương lúng túng cười cười, thông minh nên nhiều, chỉ cúi đầu ăn thức ăn nhanh.

      “Em, bản thiết kế kia chừng nào mới có thể xong được?”

      “Hai ngày nữa.” A Phương cầm lên miếng sườn gặm cái.

      “Buổi tối, đừng ở lại đây quá lâu, đợi lát nữa Trung ca trở lại, chị lại để cho ta chở em về.”

      cần, em tàu điện ngầm là được rồi.”

      “Tiểu thư, em cho rằng nhà em ở bên cạnh trạm xe điện ngầm à? tàu điện ngầm, em chịu, còn chị dám đâu đấy, đợi lát nữa cha em xách dao giết người, mọi người ăn được còn mất miếng gạo. Cửa công ty vừa mới thay xong, cầu xin em thương xót cho nó, coi như là giúp công ty tiết kiệm chi phí thay cửa , OK?” Duẫn Tú Quyên đùa giỡn .

      A Phương đỏ mặt xin lỗi, chỉ có thể gật đầu đồng ý.

      Hết cách rồi, ai bảo và cha trời sanh có khí lực quá mạnh, nhưng mà hai cha con tính khí lại tốt chút nào, mỗi lần bị kích động liền thể nào khống chế lực đạo, năm đó muốn làm ở bên ngoài, đúng là làm huyên náo đến nghiêng trời lệch đất, mấy lần chống đối và phản kháng, trong nhà đều sắp bị và cha phá hủy muốn hết.

      Sau lại, mặc dù cuối cùng cha cũng đồng ý để cho ra ngoài làm, nhưng mấy năm nay, khó tránh khỏi chút vấn đề nho làm bộc phát bất mãn của ông, vì vậy cửa ở trong công ty cũng vì vậy mà thường gặp nạn.

      may, công ty bọn họ là chuyên về thiết kế, muốn điều cánh cửa tới, tính là khó khăn lắm. Cũng nhờ chuyện này mà được phúc, năm đó ở trong công ty chuyện thứ nhất học được, chính là làm thế nào để thay cửa –

      “Chậc, tại kinh tế khó khăn, vẫn có hợp đồng đến bốn mươi tỷ sao.” Duẫn Tú Quyên nhìn tin tức tờ báo, nhịn được phê bình, “Oa dựa vào! Trời ơi ông bất công mà, ông có mắt, kẻ có tiền nên có thể ngồi mà hưởng, đồ đầu trâu mặt ngựa! Tại sao lại vậy, công bằng –

      Cũng vào lúc bảy giờ, người tạo nên mạng Mia Lâm Tử Kiệt, ra khỏi cửa máy bay.

      Mạng Mia tại thế giới xếp thứ ba nhà mạng thích nhất, ở trong nước nhà mạng bị phá sản.

      Chỉ có mạng Mia bị liên lụy, sau xu thế vẫn tương đối được coi trọng.

      Lần này, Lâm Tử Kiệt tiên sinh trở về nước, cùng các công ty mạng trong nước thương lượng các vấn đề tồn đọng trong việc thống nhất hợp đồng chuyển nhượng.

      Theo tin tức người thành lập mạng Mia Lâm Tử Kiệt mười hai năm trước đến Mỹ để du học, tám năm trước ở bên Mỹ sáng lập ra Mia……

      Trong tivi, gương mặt đẹp trai xinh đẹp bị vây trong đám phóng viên tin tức tay cầm microphone, đứng ở cổng chính sân bay quốc tế, năng ràng, tiết tấu thanh thoát thông báo đây là tin tức tiêu điểm nóng bỏng nhất trong mấy ngày gần đây.

      Ống kính lúc này quay đặc tả hơn, chỉ nhìn thấy gương mặt tuấn tú xuất màn ảnh.

      Người đàn ông tươi cười rạng rỡ, gương mặt đẹp trai đó rất chính trực nhưng có thể sánh ngang với minh tinh điện ảnh. ta ăn mặc nhàng, cũng chẳng phải mặc tây trang thẳng thớm, ngược lại chỉ là thân trang phục nhàng đơn giản, đường ra đều gật đầu mỉm cười, mặc dù bên người luôn có vệ sĩ bảo hộ chặn các phóng viên lại, thế nhưng vẫn có số phóng viên vẫn liều mạng đưa microphone tới gần.

      Sau hồi tức giận bất bình oán trách, Duẫn Tú Quyên rốt cuộc cũng thốt ra câu kết luận, “Hét! Nhìn thấy cảnh này, người bình thường biết còn tưởng là siêu sao quốc tế nào đó đến Đài Loan đấy, còn phải là PR, có đúng hay ?”

      vừa vừa quay đầu hỏi A Phương, ai ngờ lại nhìn thấy Chung Thục Phương hai tay cầm thức ăn nhanh, khuôn mặt nhắn trắng bệch nhìn chằm chằm vào màn hình tivi, bộ dáng giống như nhìn thấy quỷ.

      “Này, sao vậy? Em sao chứ? A Phương?”

      “À?!” hốt hoảng quay đầu lại, thức ăn nhanh cũng xuýt chút nữa trượt khỏi tay xém rơi xuống.

      “Ái! Cẩn thận!” Duẫn Tú Quyên đưa tay giúp đỡ miếng thức ăn nhanh, kỳ quái nhìn : “Em có chuyện gì vậy? Sao mặt trắng như vậy, thoải mái sao?”

      A Phương quay đầu lại, nhìn , mặt trắng bệch lại nghiêm túc, cứng ngắc cười khan hỏi câu –

      “Quyên tỷ, nhà chị có phòng nào còn trống ?”

      ☆☆☆

      Trước năm tám tuổi, Chung Thục Phương cho là cuộc đời này khổ cực, cũng là do ông trời ban cho khí lực quá lớn; sau năm tám tuổi, khí lực trời ban cho chỉ là chuyện đáng nhắc đến.



      Bởi vì gặp phải ta – Lâm Tử Kiệt.

      Lâm Tử Kiệt, đứa con độc nhất của tập đoàn Lâm thị, sau khi sinh ra, trở thành người thừa kế đời thứ hai của tập đoàn Lâm thị, như hạc đứng giữa bầy gà, đặc biệt nổi bật.

      Từ , trong mắt các trưởng bối Lâm Tử Kiệt chính là đứa trẻ ngoan, nho nhã lịch , thông minh hơn người, nhân phẩm học vấn đều ưu tú, ngũ quan cân đối, lại biết tiến biết lùi, biết chừng mực, ở nhà là đứa con có hiếu, ở trường là học sinh gương mẫu.

      Chỉ cần là người biết đến đều hận mà than thở, đứa bé trai tuấn tú khéo léo này sao phải là đứa con của mình chứ.

      đây –

      Tất cả đều là giả!

      Là giả đó –

      Mỗi lần trở về, Chung Thục Phương đều hận thể dùng loa phát thanh hét to ra ngoài, vạch trần cái mặt nạ giả dối của ta.

      Chỉ là, có can đảm.

      Từ ngày đầu tiên gặp mặt, lần đó bị ác ý đẩy xuống hồ bơi, liền hiểu được người này rất đáng sợ.

      Đáng sợ, phải là tốt; đáng sợ, chính là bản lãnh biến đổi sắc mặt của còn nhanh hơn cả lật sách.

      Khi bị ướt sũng nước vừa nhếch nhác chịu nổi vừa sợ hãi ở trong hồ bơi gào thét được người cứu lên dĩ nhiên ta cũng làm giống như vậy đứng ở đàng kia, lấy gương mặt thiên sứ, thừa dịp còn chưa khôi phục hô hấp, còn ho sặc sụa ta lại chạy tới bên người lớn kể là tự mình “ham chơi trượt chân rơi xuống nước”.

      thiếu chút nữa vì câu này mà bị sặc đến sắp chết, đợi phục hồi lại, muốn giải thích ta lần lại lần hỏi han ân cần chặn đứt lời giải thích của , dáng vẻ hết sức quan tâm, thậm chí làm hoài nghi chính bản thân mình.

      Cho đến sau đó có lần thứ hai, lần thứ ba, lần thứ tư, lần thứ n…… màn kịch quái ác kia cứ lần nữa xảy ra, mới chính thức nhận bản chất ác ma của ta.

      Ngay cả bản thân là mgười bị hại cũng bởi vì ta dùng khuôn mặt thiên sứ và cách ăn khéo léo, mà có loại ảo giác này, chứ đừng đến những người đứng xem.

      Kết quả là, trở thành món đồ chơi của , dùng làm trò tiêu khiển cho qua ngày, là nơi để xả giận.

      Mọi người xung quanh, chỉ có mới biết bộ mặt của ta, cũng chỉ có hiểu được khi ta dùng cái khuôn mặt thiên sứ kia, sau lưng có bao nhiêu gian trá giảo hoạt.

      từng qua, tiếc rằng ai tin tưởng , hơn nữa đến cuối cùng thông thường chỉ đổi lấy những cái nhíu mày lắc đầu đồng ý còn bị những người lớn mắng té tát cho hồi, còn làm cho trả thù càng tà ác hơn.

      Cũng vì ta, từ cơ hồ là bị lập mà lớn lên, thậm chí ngay cả mối tình đầu thời niên thiếu của cũng do tay phá nát.

      Cả đời này, chỉ sợ nhất là ta.

      Vốn tưởng rằng tất cả chuyện này, kết thúc khi ta ra nước ngoài du học, ai biết chuyện cách nhiều năm như vậy, ác ma này lần nữa trở lại.

      Ác ma trở lại……

      Chỉ là ý nghĩ thôi cũng làm rùng mình run rẩy.

      được, được, sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất!

      Mặc dù chuyện cách mười hai năm, nhưng có ai biết được người này ác tính có thay đổi hay chưa?

      Nếu như sau khi về nhà, gặp lại ta, cuộc sống yên bình của lại bị đảo lộn, chứ đừng đến mẹ nhất định lấy lý do hai nhà kết thông gia láng giềng càng hòa thuận, mời đến nhà ăn cơm, đến lúc đó thấy để biết đến càng khó khăn hơn.

      Đừng giỡn chứ, vất vả mới thoát khỏi ma trảo của Ma vương muôn mặt này, lúc này mới cần lần nữa tự chui đầu vào rọ.

      Quyết định, chỉ cần người này ở Đài Loan ngày, liền ngày quay về nhà!

      ☆☆☆

      Đèn xanh bật sáng, chiếc xe hơi màu đen lại tiếp, theo đường núi quanh co chạy lên .

      lát sau, đèn đóm thưa dần, đèn đường ở hai bên chiếu rọi nhìn thấy máy theo dõi ngừng treo khắp tường rào.

      Nơi này thể so sánh với dưới chân núi, bởi vì mỗi hộ ở đây đều là những nhà giàu có, vì vậy canh gác càng nghiêm ngặt hơn, đèn đóm sáng sủa, nhưng lại có rất nhiều đèn quang điện.

      Xe hơi dừng ở cánh cửa sắt khắc hoa.

      Cánh cửa sắt tự động mở cửa, xe lái vào, cửa sổ xe lúc này cũng chậm rãi hạ xuống.

      Ngồi sau xe, là người đàn ông, diện mạo lịch tuấn tú, kính mắt sống mũi thẳng tắp, phản xạ ngọn đèn của ngôi biệt thự bên cạnh.

      hai tay nắm chặt ở đùi, nhàn nhã nhìn sang ngôi biệt thự sát vách, dưới cặp kính đen lóe lên tia sáng giảo hoạt.

      “Thiếu gia, đến rồi.” Tài xế dừng xe lại, xuống xe giúp mở cửa.

      Mới xuống xe, cửa lớn biệt thự phía trước liền mở ra.

      “Cha, mẹ, con trở về.” lên phía trước, ôm lấy hai người, lễ phép khẽ ôm lấy mẹ, lại gật đầu chào cha mình.

      “Trở về là tốt rồi, có mệt hay ? Có muốn ăn cái gì hay ? Mẹ bảo má Vương nấu ít món ăn con thích ăn nha.” Lâm Vệ, Thục Viện lâu nhìn thấy con trai dịu dàng mở miệng hỏi.

      Mặc dù ra muốn tắm trước, vẫn đè mệt mỏi xuống, mỉm cười hòa cùng, “Được.”

      bàn ăn, như mẹ mong muốn ăn những món ăn kia mà “nên” thích ăn, trả lời cha mấy vấn đề trong công việc.

      Suốt giờ sau, mới quay về phòng của mình, tắm rửa sạch .

      Nhưng cho đến hai giờ sau đó, tắm xong, khoác áo tắm, cầm ly rượu, đứng ở ban công, nắm vào lan can cẩm thạch trắng toát, ngắm nhìn vào cánh cửa sổ của phòng ngủ chính diện của biệt thự Chung gia, lòng mới chân chính buông lỏng xuống.

      ra , có hơi xa.

      Từ nơi này đến nơi kia, ước chừng khoảng mấy chục mét.

      Lấy mắt kiếng xuống, thậm chí còn thể nhìn thấy hình dáng cửa sổ là như thế nào.

      từng cảm thấy rất xa, nhưng bây giờ lại biết nó rất gần, ít nhất chỉ cách có vài chục thước rừng cây tường rào, so với cách cả biển Thái Bình Dương gần.

      Rất gần.

      Bầu trời lóe lên tia chớp , gió núi thổi hiu hiu.

      nâng chén với cửa sổ trước mặt, khẽ mỉm cười, nhấp hương rượu đỏ thuần khiết.

      Rất gần……

      Chương 1.2

      tuần sau đó, Lâm Tử Kiệt mới phát nghĩ tất cả mọi chuyện quá đơn giản.

      Cái gì cũng chú ý đến, chính là quên trốn tránh .

      “Tiểu Kiệt, là xin lỗi, bác biết nha đầu A Phương này xảy ra chuyện gì, nó gọi điện thoại về công ty nó cử nó công tác, bác hỏi nó công tác ở chỗ nào, nó lại chịu ……” Chung mẹ sắc mặt lúng túng cười trừ.

      sao, ngày mai con lại đến.” khẽ mỉm cười, khóe mắt lại giật giật.

      Lễ phép cùng Chung mẹ hàn huyên buổi, mới rời khỏi nhà Chung gia.

      Bên ngoài trời nắng to, nhiệt độ nóng đến bức người, xem ra mùa đông kết thúc.

      giương mắt nhìn về phía cửa sổ phòng , vén rèm cửa sổ lên nhìn nhà bên trong có người hay , chỉ có lớp kính thủy tinh phản xạ ánh mặt trời sáng chói.

      Cũng quên Đài Loan lúc này là nóng nhất.

      Ngồi vào trong xe, tài xế khởi động xe, đưa đến chi nhánh công ty ở Đài Loan.

      “Sao rồi, lại có ở đây?” Niko đem tầm mắt từ bảng báo cáo laptop dời đến , trong mắt lóe lên nụ cười hài hước.

      Lạnh lùng liếc nhìn Niko cái, đẩy cái kính mắt ở mũi, “Tra được thế nào rồi?”

      “Tìm ra được tiểu thư Phạm Di Nông.”

      “Ở đâu?”

      ấy lập gia đình.” Niko cười cười. “Gả cho Lữ Hạo Đình”

      Lâm Tử Kiệt sửng sốt chút, hỏi lại: “TMR?”

      biết Lữ Hạo Đình, mặc dù phải cùng nghề, nhưng dù sao đều có liên quan đến ngành điện tử khoa học kỹ thuật, chỉ là làm Internet, Lữ Hạo Đình là làm trò chơi điện tử.

      “Gần đây hình như bọn họ có đến bàn bạc chuyện hợp tác?”

      “Đúng, chính là cái công ty gần đây sáng tạo ra trò chơi điện tử gian 3D “Atlantis 2056” công ty TMR, tháng trước TMR từng phái người đem tới bản đề án hợp tác trò chơi liên tuyến bản Internet “Atlantis 2056”, đúng rồi, người tạo hình các nhân vật còn là do Phạm Di Nông thiết kế.”

      Lâm Tử Kiệt nhíu mày, nhớ Phạm Di Nông, chính là trong các năm đó, trừ A Phương bên ngoài, có chút gân cốt, ngờ người đầu tiên kết hôn là ấy.

      ấy làm ở TMR?”

      “Đúng, chỉ là ấy cần phải đến công ty, tất nhiên nhân viên TMR đều làm việc tại nhà.” Niko gõ gõ hai cái, nội dung cần thiết, hỏi “Chỗ tôi có địa chỉ của Lữ gia, muốn trực tiếp đến ?”

      Lâm tử Kiệt nhìn cảnh vật ngoài cửa xe cứ nhanh chóng bị lướt qua, giật giật khóe miệng : “, chúng ta đến công ty.”

      “Nhưng ấy có ở công ty ……” Niko cau mày, hiểu.

      “Người Trung Quốc có câu ……” liếc Niko cái, thần bí : “Xạ tương tiên xạ mã.” (chắc nghĩa là đánh trận trước tiên phải bắn ngựa của địch trước, lười tìm hiểu hihi).

      “WHAT?”

      Lâm Tử Kiệt chỉ cười .

      Tiếng Trung Quốc đúng là phiền toái, lông mày Niko khẽ nhíu, hỏi thêm gì nữa, quyết định đợi mình tra từ điển chút, bởi vì hiểu rất ông chủ của mình, nếu tỏ ra ngu ngốc lại tiếp tục hỏi , kẻ ngốc cũng biết là trêu cợt mà thôi.

      Ánh mặt trời làm cho thành phố lúc sáng sớm tạo nên màu sắc xinh đẹp, những tòa cao ốc ở đường tạo nên những cái bóng trải dài mờ ảo, gió thổi êm dịu từ từ lướt qua, bên đường là cảnh mọi người đua nhau vội vã, hàng cây ven đường lá xanh theo gió chập chờn xào xạt.

      Trời, rất xanh.

      Mây, rất trắng.

      Nơi đây thay đổi rất nhiều, ít nhất là giao thông so với mấy năm trước ở đây thuận lợi hơn.

      Lâm Tử Kiệt từ cửa xe nhìn ra ngoài, hoảng hốt, đường xuất bóng dáng hai người mấy năm về trước……

      Lúc ở tiểu học lạc đường ở công ty Bách Hóa, chút hoang mang đứng chắn trước cửa, cả khuôn mặt bởi vì tò mò mà cơ hồ dính sát lên cửa kính; vì quả bóng hơi rơi xuống nước, thiếu chút nữa từ cầu suýt rơi xuống; học cấp ba ở bên ngoài phòng thi nhạc quốc gia, đến trễ mà nổi giận.

      Lễ hội thả diều kỷ niệm ngày sinh lãnh tụ, ước hẹn tại thành Tây Môn, thời kỳ thương nghiệp internet phát triển hỗn loạn……

      Mấy năm nay, từ bé nữ sinh ngây thơ ngốc nghếch nhà giàu mới nổi, biến thành thiếu nữ thanh xuân ngây thơ đáng , có gương mặt đỏ bừng hồng thắm, hồn nhiên thiện lương, phản ứng giống như thú vị đáng .

      Rất lâu sau đó, mới dám thừa nhận với chính mình luôn trêu chọc , là bởi vì phản ứng thú vị, nhịn được mà hù dọa chút.

      Mà cũng chính bởi vì – thích .

      Nguyên nhân có lẽ bắt nguồn từ ngày đầu tiên gặp mặt bể bơi, hưởng thụ ấm áp, cảm nhận là ngọt ngào, đáng , hư ảo.

      Bộ dáng ngây thơ bất an của lại có nụ cười cực kỳ mơ hồ, làm cho khỏi tức giận, vì vậy nhịn được đưa tay đẩy .

      biết mình đúng, nhưng mà vẫn cứ như cũ theo khi dễ .

      Từ , mãi cho đến lớn.

      thiết kế để cho cùng học trường, ngồi chung lớp, sắp xếp cho cùng ngồi bàn với , ở trước mặt mọi người thể ra đứa trẻ ngoan, cũng chỉ ở trước mặt mới thể ra bản tính kia thôi.

      mỗi lần nhìn thấy đều muốn chạy, mỗi lần nhìn thấy cũng đều muốn hù dọa , cho đến khi lúc học cấp ba chạy thoát được, dám thi thần tượng nhạc.

      Sau đó, bên người bắt đầu xuất những cái đuôi, tất cả cũng bắt đầu thay đổi……

      ☆☆☆

      đến ký kết hợp đồng?”

      Lữ Họa Đình chợt nhíu mày, nhìn đại thiếu gia lịch phía đối diện, mặc dù người này tương đối lịch , cũng phải cho rằng vị Lâm Tử Kiệt trước mặt này dễ dàng chuyện, nếu như những năm này ở thương trường nghe được sai, vị Lâm Tử Kiệt này căn bản là con sói đội lốt cừu.

      Lúc trước công ty bọn họ xác thực cùng đối phương đề cập đến vấn đề hợp tác trò chơi trực tuyến, nhưng mà chuyện này, có cần thiết phải đích thân tổng giám đốc mạng Mia trực tiếp đến TMR đến bàn bạc sao?

      cho là Lâm Tử Kiệt đến đây để đến chuyện hợp tác.

      Lữ Hạo Đình mỉm cười gật đầu nhìn Lâm Tử Kiệt, cũng vội cầm bút ký hợp đồng, chỉ tỉnh táo cẩn thận mở miệng hỏi: “ có thêm điều kiện phụ nào sao?”

      Mấy năm nay có quá nhiều công ty điện tử ở đây bị Mia hợp tác mua bán, từ cùng Mia tương tác khai thác trang web, đặc biệt cung cấp thanh hình ảnh cho nhà mạng công ty Mia, chuyên là lực lượng khai thác sáng tạo của công ty, thậm chí dịch vụ thư mạng (email). Những công ty này đều lục tục bị công ty Mia hợp mua, dạy Lữ Hạo Đình thể cẩn thận

      Lăn lộn ở trong thương trường nhiều năm như vậy, tất nhiên ràng người nào mới là nhân vật lợi hại.

      Người trước mắt này hiển nhiên chính là thế, hơn nữa còn là kiệt xuất trong kiệt xuất.

      “Tôi tin tưởng kế hoạch các đưa tới lúc trước và hiệp ước đều thỏa thuận xong.”

      Lữ Hạo Đình lấy tay nhận hợp đồng, tận tường nhìn qua nội dung lần, nhìn qua lượt xác thực có thêm điều kiện phụ nào bất lợi cho mình.

      “Tôi thấy trò chơi trực tuyến của thế giới tương lai có chút khả quan, các đề xuất phương thức hợp tác cũng hết sức hợp lý, cơ chế của công ty cũng khá tốt.” Lâm Tử Kiệt khẽ mỉm cười, lời khách sáo xã giao, “Tin tưởng trong tương lai chúng ta lại hợp tác thêm, hợp tác vui vẻ.”

      Lữ Hạo Đình ngẩng đầu nhìn cái, đề án này ra cũng phải bàn bạc thương lượng khoảng thời gian, có lẽ đúng như người này từng , chỉ là thừa dịp trở về đây nên xử lý luôn những đề án hợp tác này.

      Đối với TMR mà , cùng nhà mạng Mia hợp tác, làm cho bọn họ dễ dàng bắt kịp với thị trường trò chơi điện tử thế giới hơn, thực tế dù phải chịu thiệt chút cũng tính là gì.

      Xác định hợp đồng này ký cũng tổn hại gì, liền rất nhanh cầm bút lên tay lật tới trang cuối cùng của hợp đồng, ký tên lên hợp đồng.

      vui mừng có thể hợp tác cùng .” Lâm Tử Kiệt thấy thế, nụ cười trong mắt càng sâu, liền đứng lên, đưa tay.

      “Hi vọng hợp tác vui vẻ.” Lữ Hạo Đình cũng đứng lên, nắm tay đối phương.

      “Hi vọng.” Lâm Tử Kiệt đẩy đẩy mắt kính sống mũi, lần nữa lại nhếch khóe miệng.

      Dự án hợp tác lớn kết thúc tốt đẹp, trong lòng Lữ Hạo Đình cũng buông xuống mấy phần, đem hợp đồng thu lại.

      Tiếng gõ cửa phòng lại đột ngột truyền đến.

      Thư ký này càng ngày càng tình huống, bảo được quấy rầy, sao giờ lại tới gõ cửa?

      Lữ Hạo Đình nhíu nhíu chân mày, nhưng mà vẫn cất giọng : “Vào .”

      “SURPRISE!” tiếng mềm mại giòn tan dễ nghe vang lên, cửa lớn bị người đẩy vào, phía sau cửa vang lên tiếng cười vui vẻ của , tay còn bưng cái bánh kem dâu tây cao cao che mặt.

      “Sinh nhật vui vẻ!” như cơn gió lốc cuốn vào trong phòng, cười giống như hoa hướng dương rực rỡ nhất.

      Lữ Hạo Đình còn kinh ngạc, đem bánh kem dâu tây đặt lên bàn, ôm hôn cái.

      “Nông Nông, sao em đến đây?” lập tức đỏ mặt, trong lòng vừa lúng túng lại cảm thấy ngọt ngào. may khi ngẩng đầu nhìn Lâm Tử Kiệt đối phương rất thức thời nhiều lời, mặc dù khóe môi của hết cong lại giương lên hết cỡ.

      “Sinh nhật nha! Em tới chúc mùng sinh nhật nha!” Phạm Di Nông cười ha ha .

      “Sinh nhật ?” Lữ Hạo Đình nghe hiểu mô tê gì hết, “Sinh nhật là tháng sau mà.”

      “Ah?” Nông Nông ngẩn người, kinh ngạc : “Nhưng buổi sáng hôm nay em nhận được thẻ sinh nhật người ta gởi cho mà! Nhìn !” rút thẻ ra, chỉ chỉ cho nhìn thấy.

      Lữ Hạo Đình lại sững sờ lần nữa, còn chưa nhìn thấy chân diện mục là như thế nào, trai đẹp tóc vàng vẫn đứng bên cạnh Lâm Tử Kiệt lại mở miệng: “Xin lỗi, là do chúng tôi nhớ lầm sinh nhật Lữ tổng.”

      Nông Nông nghe tiếng quay đầu lại, lúc này mới phát ra trong phòng này còn có người khác, mặt mày đỏ lên, tiếp theo lại trơn to mắt, chỉ vào vị đứng bên cạnh người kia thốt lên tiếng.

      “A, …… phải là hàng xóm ở cạnh nhà A Phương sao, tên là gì Lâm Lâm Lâm –”

      “Lâm Tử Kiệt.” mở miệng tự mình báo danh, mỉm cười đưa tay, nhíu mày hỏi thăm: “Phạm Di Nông, đúng ?”

      “Đúng đúng vậy, xin lỗi, lâu gặp, nhất thời nhớ ra. “Nông Nông ngượng ngùng vươn tay cười cười, hỏi: “Đúng rồi, phải ở nước ngoài hay sao, quay về lúc nào thế? Sao em nghe A Phương tới?”

      Nghe được chủ động nhắc tới Nhóc Ngốc nghếch, con ngươi trong mắt Lâm Tử Kiệt chợt lóe ánh sáng, mặt vẫn duy trì bộ dáng lịch tao nhã, tỏ vẻ có chút ngạc nhiên mà hỏi: “ mới trở về mấy ngày nay, ấy ở nhà, tưởng ấy ở chỗ của em, có sao?”

      có nha, ấy đến tìm em.” Nông Nông sửng sốt chút.

      “Vậy sao……” hạ mắt kiếng mũi, cười khổ.

      Nông Nông thấy thế, bất giác hỏi “Thế nào, muốn tìm ấy gấp lắm sao?”

      gật đầu cái, mơ hồ : “Là có chút chuyện, em biết bây giờ ấy ở đâu ?”

      Nông Nông nghi ngờ gì, “A Phương a, mấy ngày nay em cũng có gặp ấy, hỏi xem La Lan xem sao, có lẽ ấy biết.”

      “La Lan, Hồng nương thế gia.” (Gia đình chuyên làm nghề mai mối hôn nhân)

      “Vâng.” gật đầu.

      Lâm Tử Kiệt khẽ mỉm cười, hỏi “Làm sao để tìm ấy?”

      “Chờ chút, em ghi số điện thoại cho .” xoay người cầm giấy bút ở bàn, vừa viết vừa : “Trước tiên điện thoại hỏi ấy chút, do là hai ngày nay La gia gấp rút tổ chức hôn cho La Lan, điện thoại gọi tới cũng gọi được đâu, nếu rất gấp, có thể trực tiếp đến đó.”

      Nhìn Phạm Di Nông viết số điện thoại của La Lan, khóe miệng mỉm cười của càng thêm sâu sắc.

      Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu vào mắt kính mặt , tạo thành ánh sáng phản xạ chói mắt.

      Lữ Hạo Đình ở bên hếch mày, đột nhiên cảm thấy người đàn ông này giống như sói đội lốt cừu.

      Chẳng biết tại sao, trực giác mách bảo ngay từ đầu cái Lâm Tử Kiệt muốn chính là nghe được tin tức từ người Nông Nông, mặc dù ý niệm này khá hoang đường, nhưng cảm giác mãnh liệt kia quá mạnh thể xua tan.

      Nếu như đây là thực, vậy vị quái kiệt Internet này phải kẻ ngốc chính là thiên tài!
      Last edited by a moderator: 3/12/15
      SnowNguyệt Kim thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 2.1

      La gia.

      Ngày tháng .

      Mùng tết, là ngày tốt lành.

      Con của hồng nương thế gia kết hôn, quả nhiên phô trương ai sánh nổi, Lâm Tử Kiệt nhìn thấy từng chiếc lại từng chiếc xe hơi sang trọng xếp thành hàng dài trước ngõ nhà La gia.

      tìm được nơi đậu xe, xuống xe trước cửa nhà La gia, bảo tài xế lái xe dạo xung quanh gần đây.

      Gọi điện đến La gia, quả nhiên là gọi được, may là có tiền tìm được trợ lý, hơn nữa còn là trợ lý rất giỏi; mặc dù Niko là nam, song xử lý công văn tài liệu và mấy chuyện vặt này, ngược lại lại là cao thủ.

      Tóm lại, rốt cuộc mấy ngày trước thông, hơn nữa còn chuyển đến chính xác tay dâu La Lan, sau khi xác định được ý tứ của , trong khung cảnh ồn ào ầm ĩ, truyền rè rè bỏ lại mấy câu: “Em cũng biết cậu ấy ở đâu, chỉ là cậu ấy đến tiệc cưới của em, ngày tháng , nhớ mang theo bao đỏ.” xong tiếng liền cúp điện thoại.

      Vì vậy, mới đến nơi này.

      vào La gia như vậy mới nhận thấy được cách tổ chức theo kiểu cách tân, chỉ thấy người đến người , trong sân lớn, lại đầy cả bạn bè người thân của La gia. Dĩ nhiên, trong đám người ở La gia thiếu chính là đội quân tóc dài, được mấy bước, bị gặp những ba bà sáu lắm mồm ngăn cản, hỏi họ gì, tên gì, nhà ở đâu, chỉ hận muốn nhất nhất báo cáo chi tiết ràng tổ tông mười tám đời, sau đó đến cuối cùng, bày ra mấy cuốn album chứa toàn hình các chưa chồng –

      Chỉ là từ cửa chính vào trong phòng, phải dùng đến 20 phút, khi biết La Lan ở nơi nào, khó khăn xuyên qua bức tường người đến hành lang tầng hai lại tiêu tốn thêm gần nửa tiếng.

      Bị cưỡng ép đẩy mạnh tiêu thụ nhiều lần như vậy, cho dù có là thần tiên sức chịu đựng tốt đến mấy, cũng làm cho thiếu chút nữa phát điên, nụ cười mặt càng ngày càng đơ. Chờ vất vả mới thoát khỏi người, chưa được hai bước lại bị người khác cản lại.

      Nhất thời dưới tình thế cấp bách, tiện tay bắt từ phía trước người từ trong phòng ra, đụng vào , mỉm cười gật đầu hướng về bà mai đứng phía trước : “Cháu có bạn .”

      kia sửng sốt nhìn , ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn .

      ra cậu là bạn trai của Uy Uy à?” Tam trừng lớn mắt, phản ứng siêu khoái bắn liên thanh (phản ứng vui vẻ nhanh nhẹn, năng vừa nhanh vừa nhiều) cười hỏi: “Ai nha, sao sớm, mắt nhìn tệ, mắt nhìn tệ, Uy Uy điều kiện rất tốt đấy. Hai người các cháu qua lại bao lâu? Định bao giờ kết hôn?”

      – “ gọi là Uy Uy mặt mày đỏ bừng lúng túng, mới vừa mở miệng, cánh tay từ sau lưng đưa đến, tách rời Lâm Tử Kiệt và bàn tay của , ôm quanh hông nàng.

      sững sờ, quay đầu, chỉ thấy chàng trai mặt mày tái xanh nhìn rất quen, lạnh giọng : “ xin lỗi, tôi vị tiên sinh này nhận lầm người rồi.”

      “Ah?” Tam ngẩn ra.

      Thấy tư thế chiếm làm của riêng cùng với sắc mặt khó coi của chàng trai kia, Lâm Tử Kiệt lập tức chợt hiểu mình muốn chết được tử tế nên bắt nhầm vị hoa có chủ, nhưng mắt vẫn chớp, nụ cười suy, chỉ hời hợt : “Xin lỗi, thị lực tôi tốt, nhất thời nhìn nhầm, a, đợi chút – “

      được nửa câu, khóe mắt lên bóng người làm cho đột nhiên dừng lại, tiếp theo thân thủ lanh lẹ, nhanh như chớp bắt lấy người từ trong phòng ra, bóng dáng nhắn lén lén lút lút muốn chạy ngang qua .

      “Oa a – ” Bị tóm Chung Thục Phương khẽ kêu lên tiếng, lại vẫn bị kéo vào trong ngực.

      Mấy người khác ở xung quanh đều sững sờ, còn chưa kịp phản ứng, lại thấy Lâm Tử Kiệt khẽ mỉm cười, bình chân như vại ôm quanh hông A Phương, “Người này mới đúng.”

      “Cái gì chứ? Tôi mới phải á ……, cần lung tung á!” A Phương kinh hoảng kêu gào.

      Lâm Tử Kiệt căn bản để ý đến kháng nghị của , vẻ mặt tươi cười : “Thực tế, tháng sau hai chúng tôi kết hôn, đến lúc đó hoan nghênh các vị tới uống rượu mừng.”

      “Cái gì?!” A Phương nghe vậy trừng lớn con mắt, khuôn mặt đỏ bừng nhìn , giải thích, “Mới…… Mới có, ai muốn kết hôn với , đầu tôi cũng chưa hư mất đâu!”

      sao?” nhíu mày, nụ cười mặt vô cùng dịu dàng, giọng từng chữ từng chữ: “Em, thực, xác định?”

      Mặt A Phương trong nháy mắt đỏ lên, nhưng vẫn còn thử giãy giụa lần cuối, “Này…… Tiên sinh, tôi…… Tôi tôi tôi lại quen , …… nên đùa giỡn kiểu này nha……”

      biết ?” híp mắt cái, đôi mắt đen dưới đôi mắt kiếng thoáng qua lửa giận, nhưng vui vẻ mặt lại vẫn chưa giảm phần nào. “Chúng ta cũng đính hôn, làm sao em lại quên đây? Mấy năm nay trong lòng đây mỗi phút mỗi giây đều nhớ đến em đấy.”

      Giống như bị hạ Định Thân chú, A Phương nghe vậy cứng đờ người, “Vậy…… Này chẳng qua là đồng ý của mẹ tôi, tôi lại đồng ý – “

      “Đó, chính em nhớ ra rồi đó.” Khóe miệng Lâm Tử Kiệt khẽ giương, hả hê nhìn về phía mọi người, “ xin lỗi, tôi nghĩ tôi và vợ chưa cưới có chút vấn đề nho cần phải giải quyết, xin lỗi, xin phép trước.”

      “Lâm Tử Kiệt, được bậy a…… Tôi phải là vị hôn thê của – “ A Phương gấp gáp kháng nghị.

      ra, em vẫn còn nhớ tên sao.” Bởi vì đánh khai, nụ cười mặt xem như hiền hòa hơn chút. “ thôi, hôn lễ sắp bắt đầu, vừa khéo em theo , đừng lại “ cẩn thận” lạc mất, lại lo lắng.”

      xong nắm chặt đôi tay bé của , vô cùng lễ phép chào hỏi những người xung quanh nhìn ngây ngốc, rồi mạnh mẽ mang theo A Phương rời khỏi.

      “A a dừng…… muốn, dừng lại…..”

      vô dụng khóc lóc kêu gào.

      hoàn toàn phớt lờ, chẳng qua chỉ dùng gương mặt tuấn lịch nhã nhặn, mỉm cười lừa gạt người đời, những người bị tiếng gào khóc mà quay đầu lại nhìn, ra khiến đầu óc người ta cảm thấy choáng váng.

      Ô ô ô…… Lần này chết chắc……

      Thấy có ai tiến lên để cứu , mặt A Phương khỏi buồn bã, khóc ra nước mắt.

      ☆☆☆

      Tại sao lại là ?

      chỉ hỏi qua mình lần như vậy, thậm chí cũng hỏi .

      Nhưng mà cho đến nay vẫn biết được đáp án.

      Tránh né hơn nửa tháng, vốn cho rằng quên , ngờ lại tìm được mình từ tiệc cưới của La Lan, sớm biết như thế tình nguyện đội tóc giả, trang điểm đậm, cũng cần lấy gương mặt mà gặp người.

      Ai……

      Len lén liếc mắt nhìn sang nam nhân bên cạnh luôn treo nụ cười nhàn nhạt mặt, Chung Thục Phương cũng thầm thở dài.

      Dọc theo đường nghe lẩm bẩm đông thở dài hơi, tây buồn bã tiếng, làm mí mắt ở sau tròng kính của cơ hồ co rúm, khóe miệng cười yếu ớt lại chưa từng giảm .

      “Nghe mẹ em em làm việc trong công ty thiết kế?” vẻ ngoài cười nhưng trong cười hỏi .

      “Ách……” ngồi nép mình ở cạnh xe, chợt nghe giọng của , giật cả mình, e sợ ngẩn đầu lên nhìn , sau đó hốt hoảng vội vàng gật đầu, “Vâng……”

      Thấy vẻ mặt của hốt hoảng, giống như là ác quỷ bằng, khóe miệng giương lên càng cao, “Công việc thế nào? Nặng nhọc?”

      “Mới – mới phải……” A Phương mặt mày đỏ lên, thanh kháng nghị càng bốc lên cao, thấy nhíu mày, tâm lại bắt đầu sợ sệt yếu đuối, “Này…… Này này này…… Này chẳng qua là mới bắt đầu……”

      sao?” cong khóe miệng, nghiêng người liếc nhìn , ràng là tin.

      “Tôi – Tôi tôi tôi…… Tôi cũng có vẽ thiết kế……” ưỡn ngực, tự với chính mình cần phải sợ , cam lòng cãi lại.

      “Nhà xí sao?” xấu xa trêu cợt.

      Miệng A Phương há to, cứng đơ ngay tại chỗ, gương mặt xinh đẹp xấu hổ đỏ bừng.

      …… Cười cái gì mà cười?!” A Phương vừa xấu hổ vừa nhìn chằm chằm , lắp bắp: “Xí…… Xí nhà vệ sinh cũng là phương án…… Xí xí xí…… Nhà vệ sinh cũng là nội thất…… Nội thất ở trong phòng…… Con người đều phải nhà vệ sinh…… Chẳng lẽ phải cũng dùng đến sao? …… dựa vào cái gì lại xem thường nhà xí nha!”

      xem trọng.” vẫn còn cười, tiếng cười vọng đến từ trong lồng ngực.

      Thấy ngừng cười, A Phương khỏi mờ mịt, chóp mũi đau xót, nắm chặt hai nắm đấm căm giận bất bình : “Cười đủ chưa? …… trở về chính là muốn cười nhạo tôi sao?”

      Biết mình thái quá, ngưng cười, khóe miệng vẫn khẽ nhếch, nhìn , đơn giản chỉ là hai chữ trở về thôi sao.

      phải.”

      “Vậy là vì chuyện gì? …… ở nước Mỹ phải sống tốt lắm sao, sao lại ở lại nước Mỹ sống cho tốt!”

      Ngay lúc đó chiếc xe dừng lại, liếc nhìn cái lại trả lời, chỉ xuống xe, A Phương vội theo xuống xe, hô lớn: “Này – rốt cuộc muốn như thế nào?”

      lên bậc thang trước cửa nhà biệt thự Lâm gia xoay người lại, hai tay bỏ vào túi quần, giống như người mẫu quảng cáo thời trang tây phục, ở cao nhìn xuống , mang theo nụ cười thân thiết như thiên sứ, ác ma dùng giọng quyến rũ mê người :

      “Đương nhiên là kết hôn với em, thân .”

      

      “Đừng đùa giỡn quá trớn nha! Cái chuyện đính hôn gì đó năm đó phải chỉ là tùy tiện cùng người chơi sao?”

      “Ai chơi với con chứ.”

      “Mẹ - ”

      “Đừng gọi mẹ, ba con thu nhận sính lễ của người ta rồi.” Mẹ Chung cầm tờ báo lật lật xem tin tức giải trí, dáng vẻ việc liên quan đến mình.

      “Cha – ”

      “Gả cho Tiểu Kiệt có cái gì tốt? Lâm gia có tiền có địa vị, Tiểu Kiệt lại có tài, con gả cũng chỉ là chờ hưởng vinh hoa phú quý, nước rót tận tay, cơm lay tận miệng, loại con rể rùa vàng này xem như mơ giữa ban ngày cũng thấy, bây giờ người ta tự dâng đến cửa, con còn ngại đông ngại tây.” Ba Chung đeo kiếng lật xem tờ báo kinh tế tài chính, vừa quở trách con hiểu chuyện.

      “Mọi người biết đâu, Lâm Tử Kiệt ta – “

      “Em , kính nhờ người chớ lại dùng cái bộ dạng người hai mặt gì đó kia nữa……” Chung Thiên Húc ở bên uống cà phê ngẩng đầu lên liếc nhìn cái, xong lại mát, “Ta cũng nằm trong phái ma quỷ đó, cũng phải là nhà khoa học Peter Pan! Người ta là Lâm Tử Kiệt nhân phẩm học vấn từ mọi mặt đều giỏi giang, cậu ta nhìn trúng là tổ tiên Chung gia chúng ta tích đức mấy đời, nếu , ta đúng là hiểu sao người ta lại có thể coi trọng nha đầu như được.”

      “Con lại ham thích những thứ ấy của ta!” A Phương tức giận nhìn chằm chằm lão ca nhà mình.

      “Mặc kệ ham hay ham, ba nhận sính lễ của người ta, mẹ nhận tiền của người ta, tiệc cưới đính, thiệp mừng cũng in ấn gửi , chuyện hôn này có quyền được phản đối.” Chung Thiên Húc nhìn em nhà mình, nhàng nhắc nhở tựa như xem kịch vui.

      “Cái gì?!” A Phương vừa nghe, ngây ngẩn cả người, mới về nhà có mấy ngày, chuyện sao diễn biến ra thành thế này?

      “Người phải gả là con mà! Mọi người sao lại có thể tự tiện làm chủ!” chấn động nhìn người nhà nhà mình, rơm rớm nước mắt thể tin nổi, trong lòng ủy khuất, cuồn cuộn ngừng ở trong ngực, “Vì muốn xu nịnh nhà Lâm gia, mọi người liền đơn giản mà đem con bán như vậy sao?”

      “Chung Thục Phương!” Ba Chung để tờ báo xuống, trợn trừng mắt cảnh cáo con .

      gì là bán đứng ? Ông phải là vì muốn tốt cho sao!

      “Con là đứa con , sớm sắp đến 30 còn chưa lấy chồng, nếu như con có nghề gì đó ra trò, hoặc là làm việc khôn khéo, đầu óc thông minh có thể nuôi sống chính bản thân mình cũng coi như xong, nhưng từ con lơ mơ, khó được Lâm Tử Kiệt chê bai con, nguyện ý chăm sóc con cả đời –“

      “Con có thể nuôi sống mình! Con có việc làm!” A Phương tức giận .

      “Em rót trà mà coi là công việc cái rắm gì!” Ba Chung nổi trận lôi đình hầm hừ.

      A Phương bị tức giận của ba Chung làm cho sợ đến hết hồn, môi mím chặt, bất giác rơi lệ, “Con mới phải là em rót trà! Con lấy đâu! lấy ta! Đầu con cũng phải hỏng mất, ta từ đến lớn đều khi dễ con – “

      Phanh –

      Ba Chung nổi giận vỗ bàn cái, đứng lên : “Chuyện này cho bàn bạc gì nữa hết!”

      “Con chính là lấy!” A Phương cũng đứng lên rống lớn chống lại, “Con trưởng thành, con muốn dọn ra ngoài ở, ba thể ép buộc con!”

      “Ta thể?!” Ba Chung tay nổi gân xanh, méo mặt, gầm hét lớn: “Con nếu dám lấy, lão tử liền phá nát cái công ty thiết kế nội thất kia.”
      Last edited by a moderator: 3/12/15
      SnowNguyệt Kim thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 2.2

      lấy chồng.

      Vào ngày có ánh nắng mặt trời rực rỡ.

      Nhưng nội tâm của lại là mây đen bao trùm, vô cùng xám xịt.

      Hết cách rồi, Quyên tỷ và Trung ca luôn luôn đối tốt với , thể tổn hại bọn họ được, bây giờ kinh tế rất khó khăn, nếu ba lại đạp lên thêm cước, làm phòng làm việc thêm họa vô đơn chí.

      Huống chi, mọi người, trừ ra, đều tán thành tràng hôn này, bao gồm cả mấy bạn tốt nhiều năm của .

      Trong tiệc cưới, chính thương danh lưu* đều tới, Quyên tỷ, Trung ca cũng tới, Nông Nông, La Lan, Uy Uy, Bạch Vân mấy bạn tốt cũng đều đến đông đủ, nhưng lại có cơ hội vài câu với các ấy, bởi vì người quá nhiều, lại ngừng bị người ta đưa tới gian phòng thay bộ lại bộ lễ phục.

      *Chính thương danh lưu: thương gia, chính khách nổi tiếng.

      Lại ăn được bao nhiêu, trà ngược lại uống cả bụng.

      Vốn là phải uống rượu, chỉ là có người len lén lấy rượu Brandy của đổi lại thành trà Ô Long.

      Mãi chờ đến lúc được lên xe trở về nhà, người cũng sớm mệt mỏi rã rời, cái mông mới đặt xuống ghế, liền ngủ say như chết……

      thực tế, ngủ say như heo, thậm chí khi về đến nhà Lâm Tử Kiệt đường ôm lấy bước xuống xe, vào cửa, lên lầu, cho đến khi đặt lên giường, lại tổn hao sức lực cởi lễ phục người thay , thay bằng áo ngủ tơ tằm, cũng hề thức giấc.

      Lẽ ra muốn gọi dậy tắm rửa tháo bỏ nữ trang, nhưng thấy mệt mỏi quá độ, giấc ngủ sâu, liền dứt bỏ ý niệm đó, dứt khoát tìm người đến giúp đỡ.

      Trong quá trình tháo bỏ nữ trang, từng mơ hồ tỉnh lại, nhưng hiển nhiên ý thức được chút nguy cơ cũng có, vừa thấy người trước mắt là nữ, liền mặc cho người ta sắp đặt ra sao cứ mê mang ngủ say.

      “Thiếu gia, có muốn tôi thay thiếu phu nhân gỡ tóc tết xuống ?”

      cần, tôi làm là được rồi, xuống .”

      Chờ người khỏi, vào phòng tắm tắm rửa tẩy sạch thân mệt mỏi, trở ra, lăn đến cạnh giường, chỉ thiếu chút nữa từ giường rớt xuống.

      tới nâng chuyển đến chính giữa giường, vẫn như cũ tỉnh lại.

      Tẩy sạch hết lớp trang điểm, hồi phục trở lại vẻ thanh tú đơn thuần, đôi môi mọng nước làm cho người ta muốn hôn chụt cái.

      Cả ngày, khuôn mặt nhắn của , vẫn là mặt ủ mày ê, dáng vẻ khóc ra nước mắt.

      Suy nghĩ này chỉ mới thoáng qua, lại nhìn thấy khóe mắt rơi lệ.

      “Đồ mít ướt……” bĩu môi cứ nhắc nhắc lại, thế nhưng vẫn đưa tay lau nước mắt mặt .

      vẫn rất thích khóc, mặc dù từ có sức mạnh khác thường, nhưng vẫn giống như các bình thường khác, chỉ có chút chuyện vẫn làm cho khóc lóc……

      

      “Các em học sinh, bắt đầu từ ngày hôm nay bạn học Chung Thục Phương học trong lớp chúng ta, chúng ta hãy vỗ tay hoan nghênh bạn học mới nào.”

      Sau câu của thầy Chu, tiếng vỗ tay lưa thưa chậm rãi vang lên.

      “Tốt lắm, Chung Thục Phương, con ngồi ở chỗ - ” thầy Chu lật xem sơ đồ chỗ ngồi, sau đó : “Hàng thứ ba, chỗ ngồi thứ tư .”

      A Phương nghe vậy liền nhìn xuống vị trí kia, lại kinh ngạc phát ngồi bên cạnh chỗ ngồi đó chính cái cậu trai có gương mặt thiên sứ, ngây ngốc nhìn vẻ mặt hờ hững nhưng vẫn xinh đẹp như cũ của cậu ta, vừa mong đợi lại vừa sợ bị thương tổn, lưng mang cặp sách lớn hướng về chỗ ngồi trống này tới, nhưng mới chưa được hai bước, nam sinh đùa giỡn ngáng chân, giây tiếp theo, cả người đổ ập ngã xổng xoài mặt đất, phát ra tiếng vang lớn.

      “Ha ha ha ha ha ha – “ các bạn cùng lớp thấy thế cười vang khắp phòng.

      ngượng ngùng chỉ muốn có cái lỗ để chui vào, hoảng hốt lồm cồm bò dậy.

      “Vương Công Minh!” Thầy Chu cau mày quát lớn trách mắng trò đùa giỡn của học sinh.

      “Xin lỗi nha, chân quá dài.”

      Nam sinh kia hề có ý muốn lời xin lỗi làm cho A Phương càng thêm xấu hổ hơn.

      cúi đầu xác định còn ai vươn chân ra nữa, mới vội vội vàng vàng tới chỗ ngồi ngồi xuống, lấy ra bài tập mới dạy, lật đến trang thầy giáo .

      Sau đó, bao lâu, phát máu mũi mình vấy bẩn lên bài tập tạo nên màu rất bắt mắt.

      Trong nháy mắt kia, hiểu chính mình nhất định chút cũng ưa thích ngôi trường quý tộc này.

      Nước mắt, nóng lên, xuống, cùng với máu mũi xen lẫn vào nhau.

      chiếc khăn tay tơ tằm thượng hạng ở bên đưa tới, kinh ngạc quay đầu lại nhìn cậu ta, chỉ thấy cậu trai gương mặt thiên sứ mỉm cười làm người ta lóa mắt mê muội : “Đây, lau ……”

      A Phương cực kỳ cảm động, với tay nhận khăn tay, trái tim bé ở trong ngực bỗng đập thình thịch. “Cảm –“

      chữ “cảm” của mới ra khỏi miệng, lại nghe cậu ta thêm câu: “Đồ ngốc.”

      A Phương kinh ngạc đến sững sờ tại chỗ, thể nhìn thấy trong mắt cậu ta chính là vẻ khinh thường và chán ghét.

      Ánh nắng sớm mai làm bừng tỉnh lại, A Phương nhìn gương mặt tuấn tú gần ngay trước mắt, có chút mờ mịt hiểu.

      hiểu, tại sao cậu ta cười như thiên sứ nhưng đồng thời, miệng vẫn có thể thốt ra lời lẽ tổn thương người đến vậy?

      Tám tuổi lúc đó hiểu, bây giờ sắp qua hai mươi năm sau, vẫn thể hiểu.

      Hết cách rồi, đầu óc của được tốt, có thể cả đời cũng thể hiểu tại sao lại có thể ở trước người ta là dạng này, sau lưng người ta là cái dạng khác, vậy sao lại thích đùa bỡn đến vậy!

      Có lẽ vĩnh viễn cũng hiểu dạng người thông minh như ta trong đầu rốt cuộc suy nghĩ cái gì……

      Mím môi buồn bã, A Phương thầm thở dài.

      Ông trời chính là công bằng ở chỗ này, cho ta cái đầu thiên tài, còn biếu ta vẻ đẹp trai đến làm cho người ta choáng váng mặt mày.

      đây?

      Chỉ có gương mặt trẻ con vĩnh viễn trưởng thành cùng với cái đầu ngốc nghếch, và thân thể có sức mạnh khác thường có chỗ dùng đến……

      Ai nha, hai mắt mở ra, lông mi của ta dài nha, cặp mắt đen kia giống như đầm nước sâu, quả cực đẹp.

      A a a? Làm sao lại gần đến vậy à?

      A Phương ngây ngốc chưa kịp phản ứng, môi của dán lên môi .

      Đôi môi của dịu dàng xúc cảm làm trừng lớn mắt, đợi đưa tay nâng gáy , đưa lưỡi cạy đôi môi lúc này mới hoảng sợ mà tỉnh táo hoàn toàn.

      Ui mẹ ơi?! Đây phải là mơ sao?

      “Ư” sợ đến hết hồn, đôi mắt to tràn đầy vẻ kinh hoảng.

      Trời ạ trời ạ, ta làm gì mà đưa lưỡi vào trong miệng của ?

      A Phương bị sợ đưa tay đẩy ra, nhất thời đẩy ra, hơn nữa còn vì dùng sức quá mạnh, hại té chổng vó xuống giường.

      …… làm gì thế?!” vừa kinh ngạc vừa hoảng loạn kêu lên thất thanh.

      Cái té này, cũng làm cho tỉnh táo trở lại, Lâm Tử Kiệt mặt mày xanh mét, cực kỳ nhếch nhác mà ngồi dậy, tức giận lấy mắt kiếng đầu giường đeo lên, cực kỳ khó chịu nhìn : “Em thử xem?”

      A Phương cứng đờ người, nhìn thấy chiếc gương trang điểm dán hai chữ song hỷ màu đỏ thẫm, trong nháy mắt nhớ lại hôm qua mình gả cho , khuôn mặt nhắn của đỏ lên, xẩu hổ đến cả người nóng bừng.

      “Ách…… Em…… Xin lỗi……” nhút nhát mở miệng, đỏ mặt cúi đầu, dám nhìn , “Em…… có quen……”

      Lâm Tử Kiệt mày hếch mày, mắt lóe lên nụ cười, miệng lại được lời có ích, “Tốt nhất em nên sớm quen , muốn cứ mỗi lần lên giường cũng phải kinh tâm táng đảm.” (kinh tâm táng đảm: thất kinh đến độ nhảy dựng)

      …… xin lỗi……”

      trả lời, A Phương vừa ngẩng đầu lên, nghe tiếng nước chảy, mới phát vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.

      nhất thời thở phào nhõm, nhưng tức khí này thể phả ra, đột nhiên lại nhớ tới tối qua là đêm tân hôn của hai người bọn họ.

      mạnh mẽ cúi đầu, giật mình nhìn mình mặc áo ngủ.

      Trời ạ, chẳng lẽ bị

      đúng, nhưng làm sao lại cảm thấy đau đớn gì cả? Lần đầu tiên phải đau lắm sao?

      vừa sợ vừa vén lên chăn ấm, muốn xem chút ở giường đơn có để lại dấu vết gì , nhưng giường lớn chỉ có mảnh trắng toát, hốt hoảng từ đầu giường xem đến cuối giường, từ bên này xem sang đến bên kia, cũng nhìn thấy bất kỳ dấu vết nào giống như vết máu, thậm chí chút màu hồng cũng có.

      A, thảm rồi!

      Hai tay A Phương nắm chặt khuôn mặt nhắn trắng bệch, kinh hãi nghĩ tới, nếu cảm thấy giữa hai chân đau, giường lớn lại tìm thấy vệt máu nào, chẳng lẽ tối qua –

      Bởi vì quá mức sợ hãi, cho nên sử dụng hết sức lực khác thường của mình cự tuyệt ?!

      Chuyện đó, thể nào?

      bị sợ đến nhảy dựng, vội vàng tìm kiếm dấu vết tàn phá của sức mạnh khác thường ở trong phòng, nhưng cửa phòng tốt, bàn ghế cũng tốt, chân giường cũng tốt, trong phòng có bất kỳ đồ vật nào bị phá hư.

      vừa mờ mịt lại nghi hoặc ngồi ở bên giường, cố gắng nỗ lực nhớ lại, lại chỉ nhớ ngày hôm qua ngồi vào trong xe, sau đó chuyện xảy ra như thế nào cũng nhớ nổi.

      Chẳng lẽ…… nhào vào công kích sao?

      Trong lòng hoảng hốt, A Phương cảm thấy sợ hãi, chút suy nghĩ liền bật người vọt vào phòng tắm, nhưng mới vừa vào cửa, liền lập tức thét ra tiếng chói tai.
      Last edited by a moderator: 21/12/15
      SnowNguyệt Kim thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :