1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Xuân sắc thâm mấy phần - Lưu Vân (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Minami~

      Minami~ Well-Known Member

      Bài viết:
      43
      Được thích:
      580
      Xuân sắc thâm mấy phần
      [​IMG]



      [​IMG]
      Tác giả: Lưu Vân

      Thể loại : Cổ đại, đại, Kinh dị.

      Số chương: 9

      Nguồn convert: Poisonic

      Editor: Minami~

      Beta: Hằng Lê


      [​IMG]
      Giới thiệu :

      Khẩu vị nặng, tìm kiếm cái lạ…

      << MINH HÔN>>

      Năm mười tám tuổi ấy,Du Uyển Nhi xuất giá, gả cho người chết.

      <<TÙ NỮ>>

      Hai chàng trai ở cách vách , người là nam thần, người là tên khốn nạn.

      Như vậy, ai mới là tên biến thái giết người đây?
      [​IMG]


      Truyện vô cùng, vô cùng đặc biệt :034::034: mời mọi người nhảy hố :037:
      Last edited by a moderator: 2/8/17
      Khủng Long, Kimanh1257, Yên Hoa29 others thích bài này.

    2. Minami~

      Minami~ Well-Known Member

      Bài viết:
      43
      Được thích:
      580
      <<MINH HÔN>>

      Chương 1 : Xuất giá


      Năm mười tám tuổi , Du Uyển Nhi xuất giá, gả cho người chết.

      Ngày ấy nàng thân mũ phượng khăn quàng vai, tùy ý để kiệu hoa đong đưa, vụng trộm vén lên góc của khăn voan đỏ, theo khe hở của cửa sổ để nhìn lén cảnh tượng bên ngoài.


      Chỉ thấy mười dặm hồng trang, kèn pháo động trời, lụa hồng tung bay phấp phới, người đưa dâu vẻ mặt cứng ngắc, tiếng sáo tiếng kèn vang dội suốt đoạn đường nhưng hề có chút xíu cảm giác vui mừng nào.


      Hỉ Nương phát hành động của nàng, dùng quả cân gõ mạnh vào màn cửa sổ :’’Tân nương tử mau đem khăn voan kéo xuống , điềm xấu.’’


      Du Uyển Nhi rụt người về, im lặng .


      Hôn lễ này vốn là hình đồng tang lễ, làm sao còn có điềm xấu hơn.


      Ba năm trước, Tô gia cùng Du gia bàn xong việc hôn ước, đem nàng gả cho Tô Phùng An, thứ nữ cùng thứ tử, cũng coi như môn đăng hộ đối.


      Đáng tiếc, trời cao mưa gió thể lường trước được, tháng trước Tô Phùng An chết thảm lí do, khiến cho toàn bộ Tô gia dưới hoảng sợ, vì để trấn an vong linh liền nghĩ ra phương pháp minh hôn, đem Du Uyển Nhi cưới về Tô gia.


      Theo phong tục của Tống triều, khi nam nữ đính hôn, mặc dù nhà trai qua đời, nữ tử cũng phải xuất giá thủ tiết, nếu cho dù có gả cho người khác, cũng bị gọi là Tang môn khắc tinh, bị người kì thị.


      Gia nghiệp của Du gia lớn bằng Tô gia, phụ thân sợ mất thể diện nên đồng ý cuộc hôn này, dù sao Du Uyển Nhi cũng chỉ là con của nha hoàn hoàn hồi môn sinh ra, có ai quan tâm sau này nàng sống cảnh chăn đơn gối chiếc khổ sở như thế nào.


      hơn mười dặm đường, rốt cuộc cũng ngừng kiệu bên ngoài cửa Tô phủ, nàng được Hỉ nương đón ra kiệu hoa, lúc bước qua chậu than tiến vào hỉ đường, ánh mắt liếc nhìn qua lớp khan voan, có bàn tay thon dài cầm lấy đầu lụa hồng còn lại tay nàng.


      Người đó toàn thân áo đỏ, nhưng phải tân lang.


      hôn có tập tục là huynh đệ ôm linh vị để thay vong linh cử hành hôn lễ.


      Nếu Du Uyển Nhi đoán nhầm, chính là đệ đệ của Tô Phùng An, cũng chính là con trai trưởng của Tô gia Tô Tĩnh Hiên.


      Khi người chủ trì lớn tiếng hô, hai người bái thiên địa. Đợi khi phu thê giao bái, mũ phượng của Du Uyển Nhi xém chút rơi xuống, may là động tác của Tô Tĩnh Hiên nhanh nhẹn, vững vàng tiếp được mũ phượng.


      Bàn tay của vô tình chạm vào trán nàng, nhàng mà ấm áp.


      Hốc mắt của nàng nóng lên, sống mũi cay cay.


      Vì sao người mà nàng được gả, lại phải người sống.


      Nàng chỉ có thể oán trách số mệnh.


      Sau khi đưa vào động phòng, hỉ nương dọn dẹp hôn phòng, nên nghỉ ngơi sớm, liền đóng cửa rời .


      Ép buộc ngày, thể xác và tinh thần Du Uyển Nhi đều mệt mỏi, cởi xuống hỉ phục phức tạp, ngay cả nến đỏ cũng thổi ngã xuống liền ngủ.


      Gió đêm thổi vù vù, ‘’ Két ‘’ tiếng cửa sổ bị đẩy ra, ánh đèn chập chờn, sau đó tắt phụt.


      Hình như nàng nghe được tiếng động gì đó, mở to mắt cảnh giác, khăn voan đỏ còn che đầu, trước khi nàng ngủ ràng gỡ xuống, móc lên giá áo ở đầu giường.


      Du Uyển Nhi muốn đưa tay lên gỡ khăn voan xuống, bàn tay đột nhiên cầm lấy tay nàng.


      ‘’Khăn voan hẳn là để tân lang vén’’


      Dứt lời, khăn voan đỉnh đầu bị ai đó vén lên, ngoài cửa sổ ánh trăng mỏng manh lẻn vào, chiếu lên thân hình tao nhã, đồng thời làm mê ly hai tròng mắt của nàng.


      Bóng đen đột nhiên ôm lấy nàng, đem áo lót của nàng cởi xuống, dán sát vào làn da của nàng, nhưng thân thể của người nọ lạnh lẽo truyền đến, làm cho nàng run nhè .


      ‘’Ngươi là ai? Ta kêu người..A.. ‘’


      cúi xuống, dùng nụ hôn bịt miệng nàng, nuốt lấy lời của nàng.


      ‘’Cùng nàng trải qua đêm xuân, đương nhiên là phu quân của nàng, nương tử của ta.’’
      Chương 2: Đêm xuân (H)

      Nam nhân này sao có thể là phu quân của nàng, Tô Phùng An phải chết rồi sao?


      Trừ phi, là quỷ…


      Du Uyển Nhi bình tĩnh lại, tiếp tục cùng : “Ngay cả mặt ngươi ta còn chưa thấy qua, ngươi lấy cái gì chứng minh ngươi là Tô Phùng An? ‘’


      Nam nhân cầm lấy tay nàng, xoa lên mặt nàng:’’ Nàng có thể sờ mặt của ta.’’


      Đầu ngón tay của nàng sờ lên trán rồi xuống, đụng phải gương mặt xương thon thả, mũi cao thẳng, đôi môi mỏng đẹp đẽ.


      Xem ra hình dáng khuôn mặt này, phải là nam nhân cực kỳ tuấn tú.


      Nhưng mà thân thể , vì sao lạnh đến thế.


      chút độ ấm, chỉ có thể là người chết.


      phát nàng ngây người, bật cười khẽ thành tiếng :’’Nương tử, đêm xuân đáng giá nghìn vàng, đừng lãng phí thời gian.’’


      Hơi thở nam nhân xa lạ bao trùm nàng, nàng ở trong lòng giống như con thỏ bị bắt, đem thân thể rút lại, đôi mắt bị bao phủ tầng sương mù mông lung, khó nén nao núng đối với việc nam nữ.


      Càng sợ hãi là, biết đối phương là người hay quỷ.


      Ngón tay như ngọc của lạnh như vậy, mân mê theo từng đường cong tinh tế, như mân mê vật bằng sứ xanh vô giá, xâm nhập u cốc giữa hai chân thiếu nữ, đột nhiên chút thương tiếc nào, tiến nhanh vào miệng huyệt, tạo ra chút đau đớn.


      Nàng như là khẩn cầu, yếu ớt :’’ cần, đau…’’


      như đè nén gì đó, giọng khàn khàn:’’ thoải mái nhanh thôi.’’


      Hoa hạch bị chà xát mang đến cảm giác nhột nhạt nhè , phần cảm xúc đó cực kỳ xa lạ, khỏi vô thức kẹp chặt hoa huyệt. ngờ càng khiến ngón tay thâm nhập càng sâu, rút chọc mãnh liệt ở huyệt đạo, mật hoa trong cơ thể bị quấy chảy ra ngoài.


      Thân hình nam nhân cúi xuống đè thấp chút, hung khí lạnh lẽo như băng chen chúc giữa hai đùi nàng, cứng rắn đâm vào hoa huyệt mềm mại.


      Nàng có dự cảm tốt, dùng khuỷu tay chống đẩy ngực , bị năm ngón tay của ấn lại gối, hung khí mạnh mẽ vọt vào cơ thể mềm mại của nàng.


      Đau, đau, đau…


      Đau đến mức như thân thể bị xé thành hai mảnh, nước mắt giống như vỡ đê từ hốc mắt chảy xuống, được nam nhân thương tiếc hôn , hung khí còn đổ máu trong dũng đạo, nông sâu rút chọc.


      nắm lấy tay nàng, chạm vào bụng nàng, ái muội :’’ Giờ này khắc này, ta ở trong cơ thể của nàng, có cảm nhận được ?’’


      Nàng chạm vào vật thô dài gồ lên bụng nàng, , theo nam nhân nhấp nhô trong đêm đen, ở thân thể ngây ngô rút ra cắm vào.


      Loại cảm giác này hết sức kỳ diệu, nơi riêng tư của hai người dính chặt vào nhau, sinh ra cảm giác kích thích khôn kể.


      Đau đớn bởi vì rút chọc mà chậm rãi biến mất, loại khoái cảm như nước chảy đổ ra khắp tứ chi bách hải, đột nhiên hóa thành sóng triều vỗ đến.


      Hung khí chôn sâu hung hăng va chạm, cảm giác duy nhất là như lạc vào sương mù, mọi thứ biến mất hầu như còn.


      Tất cả những chuyện tiếp theo, nàng hoàn toàn nhớ .


      Ngày kế tiếp tỳ nữ hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu trang điểm, Du Uyển Nhi thiếu chút nữa xuống giường được, cảm giác giữa hai chân ràng như vậy.


      Trong gương thiếu nữ sơ búi tóc hướng vân, mày cong như liễu, gò má rực hồng như cánh hoa đào, đôi mắt long lanh ngập nước, tràn đầy xuân ý.


      Tân nương mới cưới, có lẽ chỉ thế này thôi.
      Last edited: 14/7/17
      ly sắc, AChu, nhoklovely9276 others thích bài này.

    3. tialia88

      tialia88 Active Member

      Bài viết:
      160
      Được thích:
      185
      hehe...chào mừng hố thịt của nang nhoa<3<3
      Linh Le 1980Minami~ thích bài này.

    4. nhimxu

      nhimxu Active Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      158
      Mới vô thấy lôi cuốn quá... thanks ad
      Linh Le 1980Minami~ thích bài này.

    5. Minami~

      Minami~ Well-Known Member

      Bài viết:
      43
      Được thích:
      580
      Chương 3: Ân oán
      Edit: Minami~
      Beta: Hằng Lê

      Ngày tân hôn thứ hai, con dâu vốn nên bái kiến cha mẹ chồng, nhưng mẹ cả Tần thị thích ra khỏi phòng, suốt ngày tụng kinh niệm Phật, tục lệ này cũng chỉ có thể bỏ qua.

      Toàn bộ Tô phủ giống như bị lớp sương mù dày đặc bao phủ, u tối nặng nề mờ mịt, đè ép đến nỗi khiến cho con người ta khó chịu.

      Nô tài trong phủ đều cúi đầu, vội vã làm tốt bổn phận của mình. Lúc Du Uyển Nhi hỏi tới nguyên nhân Tô Phùng An chết, sắc mặt mỗi người đều biến đổi, giọng điệu bối rối biết, vòng qua nàng rời giống như chạy trốn.

      “Tẩu tẩu, chúc mừng tân hôn, đêm qua ngủ ngon ?’’

      Quả phụ như nàng đương nhiên là phòng gối chiếc, lời chúc này nghe vào thế nào cũng cực kỳ châm chọc, mà người đến đúng là con trai trưởng Tô Tĩnh Hiên.

      Lúc này vừa tới mùa đông, gió lạnh thổi vù vù, vài bông tuyết lẻ loi tung bay.

      thân áo choàng lông cáo, lông tơ màu trắng đầu vai khe khẽ phất phới, làm nền cho khuôn mặt phá lệ tuấn tú, thu lại biểu cảm ngã ngớn, mặt đầy vẻ tươi cười nhìn về phía Du Uyển Nhi.

      Tô Tĩnh Hiên phô trương mà là rất nổi danh ở bên ngoài, thế nên Du Uyển Nhi cũng muốn thấy , thuận miệng trả lời liền xoay người định rời , kết quả bị cánh tay của duỗi ra ngăn lại.

      “Tẩu tẩu, gấp như vậy làm gì, ta vừa nghe tẩu hỏi thăm chuyện của đại ca, tẩu chẳng lẽ muốn từ trong miệng ta biết được chuyện gì sao?’’

      Du Uyển Nhi được lời, nghe liên miên ngừng.

      Tô gia độc quyền về vải vóc ở Ly Châu, trong phạm vi trăm dặm có thể là có quyền thế. Tô Phùng An tuy là địa vị thứ tử hèn mọn, nhưng làm người lại lão luyện thành thục, ở phương diện kinh doanh cực kì có hiểu biết, tương đối được phụ thân Tô Đàm coi trọng. nghĩ tới tháng trước Tô Phùng An vận chuyển hơn mười xe vải vóc, chạy tới Ngự Châu cách rừng sâu con đường , gặp phải đám thổ phỉ hung tàn, trong lúc giằng co liền bỏ mình.

      xong, cười đầy ý:’’ Cưới tẩu vào cửa, chính là ý kiến của ta.’’

      ra kẻ hại nàng phải thủ tiết là , nàng giận dữ muốn phát tác hậu viện đột nhiên truyền đến tiếng thét to.

      ‘’Có người chết chìm, người đâu mau tới đây, có người trong giếng…’’

      ‘’, xem.’’ Tô Tĩnh Hiên vô cùng tự nhiên nắm lấy tay Du Uyển Nhi, về phía giếng nước ở hậu viện.

      Từ xưa đến nay khoảng cách của thúc tẩu phải có người dị nghị, đến nơi có nhiều người nàng dùng sức thế nào cũng rút tay ra được, may là cổ áo của rất rộng che khuất được đôi tay nắm chặt của hai người.

      như hiểu :’’ Nước giếng hôm nay rất lạnh’’

      luồng khí lạnh lẽo bức người, bàn tay lớn của chặt chẽ nắm lấy tay nàng, làm Du Uyển Nhi có chút hoảng hốt, khỏi nhớ tới đêm xuân tối qua. Bọn họ dù sao cũng là huynh đệ, nghe khuôn mạo có vài phần giống nhau, có lẽ khiến cho người khác cảm giác có chút giống nhau.

      Nhưng mà so với quỷ hồn Tô Phùng An khác ở chỗ tay có hơi ấm của người bình thường.

      Vài đại hán khiêng lên thi thể nữ, từ miệng giếng hẹp kéo ra, thi thể nữ này mặc váy màu xanh của tỳ nữ, làn da bị ngâm nước giếng chỉ nhăn lại chút nhìn như vừa chết lâu.

      “Qủy hồn, lại là quỷ hồn quậy phá.’’

      “Xuỵt, đừng nữa, cẩn thận báo ứng rơi vào đầu ngươi.’’

      Du Uyển Nhi giọng hỏi Tô Tĩnh Hiên kế bên: “ Vì sao nô tài này lại là quỷ hồn làm hại?’’

      Tô Tĩnh Hiên bày ra khuôn mặt tuấn tú bình tĩnh đáp, đến khi đám nô bộc tản hết, thở dài tiếng: “ Oan quỷ nô bộc đó tới chính là Tô Phùng An ca ca của ta, chết nhắm mắt nên oán khí khó tan, đem tẩu vội vã cưới về ra là để xung hỉ.’’

      Du Uyển Nhi kinh ngạc hỏi:’’Tô Phùng An là bị sơn tặc làm hại làm sao có thể đem oán khí báo thù người nhà?’’

      Tô Tĩnh Hiên trả lời Tô Phùng An mặc dù được Tô Đàm coi trọng, nhưng Tần thị lại cảm thấy như vậy. Hơn nữa, cái gọi là coi trọng cũng chỉ là lợi dụng mà thôi, kế thừa gia nghiệp phải là con trai trưởng trước khi chết Tô Phùng An đối với người nhà là hận, sau khi chết trong Tô phủ liền toàn là oán khí của .

      Đêm đầu thất của Tô Phùng An, tối đó Tô Đàm đến phòng tiểu thiếp ngủ lại, Tần thị ngủ mình trong phòng, nửa đêm đột nhiên nghe được tiếng mèo hoang kêu thê lương, bóng đen chớp ngừng ngoài cửa sổ, truyền đến tiếng đòi mạng mơ hồ của oan hồn.

      Ngày hôm sau bà mở cửa ra ngoài, nhìn thấy bóng trắng bên ngoài, sợ tới mức hoa mắt chóng mặt dựa vào tường.

      Chỉ thấy dưới mái hiên rủ xuống nữ nhân treo cổ, nữ nhân này chính là tỳ nữ thân cận nhất của Tần thị.

      Gia đinh canh giữ linh cữu còn chính mắt nghe thấy, con mèo đen kêu meo meo nhảy qua nắp quan tài, rồi sau đó trong quan tài truyền tới tiếng gõ bang bang.

      Sau đó cũng xuất ít chuyện kì lạ, mời đạo sĩ và hòa thượng tới cũng chịu được mấy ngày mà đều bị dọa đến mức chạy mất dạng.

      Du Uyển Nhi hỏi:’’Nếu chỉ là tâm nguyện bình thường, vì sao lại nghe được tiếng đòi mạng?’’

      Tô Tĩnh Hiên hơi sửng sốt, bỗng nhiên cười tiếng: “Lại bị tẩu phát , ra ca ca muốn đòi nợ cho mẫu thân huynh ấy.’’

      ra mẹ đẻ của Tô Phùng An là kỹ nữ thanh lâu có danh tiếng, được Tô Đàm lấy số tiền lớn chuộc thân lấy làm thiếp. Tần thị ghen tị mỹ mạo trẻ tuổi của nàng, khi nàng mang thai được tám tháng lén bỏ chút hoa hồng vào thuốc dưỡng thai, thầm nghĩ cho nàng ta lưu sản, nghĩ tới lại làm cho Tô Phùng An sinh non, mà mẫu thân của bởi vì lần sinh sản này khiến cho thân thể suy yếu, qua được mấy ngày liền bệnh chết.

      Du Uyển Nhi nghe hết chuyện xưa này, trầm mặc .

      Trước khi rời , Tô Tĩnh Hiên bỗng nhiên :’’Vài năm trước đại ca của ta từng gặp tẩu.’’

      Du Uyển Nhi dừng chân chút:’’Rồi sau đó?’’

      ‘’Tâm nguyện của huynh ấy là cưới tẩu, nếu hồn phách huynh ấy thực ở trong phủ, cũng coi như là bồi thường.’’

      “Là vậy sao…’’

      Nàng biết nên gì cho phải.

      Đêm đó, Tô Phùng An lại đến tìm nàng, đôi môi lạnh lẽo hôn vào trán nàng, làm nàng lạnh đến tỉnh lại.

      ‘’Nương tử, nơi đó còn đau ?’’

      xoa u cốc giữa hai chân nàng, khiến nàng kẹp chặt hai chân hơi run rẩy lại.

      Nàng hỏi: “Ngươi là Tô Phùng An?’’

      đáp:’’Là ta.’’

      “Là ngươi hại chết nữ nhân trong giếng?’’

      “Đúng, nàng ta thể chết.’’

      “Vì sao? Ngươi lẽ ra sớm phải luân hồi chuyển thế, nên quyến luyến nhân gian.’’

      “Nàng đơn giản rồi, ta muốn họ nợ máu phải trả bằng máu.’’

      “Nhưng mà..’’

      Ngón tay mang hơi lạnh của điểm lên môi của nàng, tay kia xoa lên bộ ngực sữa mềm mại.

      ‘’Nàng suy nghĩ vì Tô gia như vậy, là muốn giúp họ đuổi ta , sao dùng thân thể của nàng thử xem, chừng ta nghĩ lại.’’

      ====================
      Cảm ơn mọi người ủng hộ ta :yoyo14::yoyo14::yoyo14:
      Last edited: 14/7/17
      rjnchan, AChu, Vân Kibo78 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :