1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Xuân Phân - Phó Du (3/54) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Tác Phẩm: Xuân Phân.
      Tác Giả: Phó Du.
      Editor: Diệp Tâm
      Nội Dung: Đô thị, ngược luyến tình thâm,đen- thịt (warning).
      Số Chương: 54

      Giới thiệu:
      mười năm. hận mười năm.
      Nhân vật Chính: Mạnh Xuân Phân, Giang Kình.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1:


      Thời điểm Giang Kình từ Land Rover về, có năm phần men say.

      Đêm nay cùng vài mỹ nhân chiêu đãi Đại Vương Kim. là chiêu đãi, nhưng kì chính là hướng người vãn bối này thỉnh giáo vài việc làm ăn.

      Nghi Châu chính là địa bàn của Đại Vương Kim.

      Giang Kình năm nay 30 tuổi_ là lão bản của Giang thị, ở thế giới ngầm địa vị của còn cao hơn, mọi người gọi là Hắc lão đại

      Giang Kình thích công việc này, khi mới hai mươi điểm giấc mộng của chính là trở thành bác sĩ, cứu sống người.

      Đúng vào năm hai mươi tuổi ấy, cũng là mốc đánh dấu thay đổi trong cuộc sống của

      hôm nay đứng đỉnh núi, địa vị vững chắc, nhưng là ngược lại với ước mơ lúc ban đầu.

      Này---

      Có lẽ như người đời đó chính là vận mệnh của

      Giang Kình khó có được dịp vui vẻ như tối nay. Thuộc hạ bên cạnh nhìn có vài phần cao hứng, nên đề xuất đưa đến Thẩm Tiếu Điềm bên kia.

      Thẩm Tiếu Điềm là bạn thanh mai trúc mã của , tại thời điểm khó khăn nhất là luôn ở bên cạnh , đương nhiên tại thời điểm vui vẻ nhất hay chuyện tốt gì cũng đều cùng chia sẻ.

      Nhưng là cuối cùng, trong đầu của Giang Kình lại xuất gương mặt đầy thống khổ khác. Con mắt to tròn, khuôn mặt nhắn, môi cũng xinh, thoạt nhìn là khuôn mặt ốm yếu tong teo, nhưng thân thể lại là đầy đặn lồi có lõm có, làm cho người ta thèm thuồng.

      Tựa hồ bàn tay vẫn còn cảm giác được da thịt mịn màng trong lòng bàn tay, mơ hồ mang theo mùi hoa lài, Giang Kình chút do dự hất tay, muốn thoát ly cảm xúc ngọt ngào kia, đồng thời gương mặt tuấn lộ ra phần sát ý.

      "Qua bên kia." chút nghĩ ngợi, Giang Kình phất tay lạnh nhạt

      Cuộc sống sung sướng, nhưng muốn nhất chính là đem kẻ thù của mình giẫm dưới chân.

      Mà nữ nhân kia-----

      Chính là cừu nhân của .

      hận mười năm.

      Sau khi vào cửa, như bình thường, Mã tẩu vội vàng ra đón: " Giang thiếu, ngài trở lại?"

      Nhìn vẻ mặt kinh hoàng của Mã tẩu, Giang Kình híp híp con ngươi, nhìn bà ước chừng khoảng ba giây đột nhiên nở nụ cười.

      " ta đâu?"

      " ấy ..."

      Mã tẩu ngập ngừng vài cái, ánh mắt lấp lửng, lời lại ra.

      Giang Kình nở nụ cười, bề ngoài vốn là bộ dạng nhã nhặn, nhưng ai biết được vận mệnh lại biến thành lão đại hắc đạo. Bất quá cuộc sống này cũng làm thay đổi bất kì điểm gì khuôn mặt tuấn mỹ của .

      Phất phất tay, rượu cồn trong người như càng kích thích hơn, bực mình : "Làm sao vậy? Kim chủ của ta tới, làm tình nhân phải là nên ra nghênh đón tôi trước sao?"

      Mã tẩu thấy như vậy, trong lòng có vài phần lo sợ bất an, biết có nên giúp đáng thương lầu kia .

      theo cũng vài năm, biết được là tính tính bất định. Cộng thêm tính tình mềm mại của kia, cho nên bà liền kéo Giang Kình lại.

      "Giang thiếu, Mạnh tiểu thư, ấy bị ngã bệnh."

      "Ngã bệnh?" Gió lạnh thổi đến, Giang Kình như tỉnh ra vài phần, "Bệnh gì?"

      Mã tẩu thở dài tiếng, : "Cảm mạo nặng, người nóng tới ba mươi chín độ. Vừa rồi uống thuốc vừa mới ngủ."

      "Nha". Giang Kình nâng mi lên, hé ra khuôn mạnh lạnh lùng tối tăm, mặt nhìn ra tia tâm tình, chỉ là nhàn nhạt câu.

      "Xem ra, ta lại cho bà thêm nhiều phiền toái a. Quả nhiên.. còn có nhận thức ràng vị trí tại của chính mình."

      Giang Kình xong, chút do dự xoay người lên lầu.

      Để lại Mã tẩu phía sau, mi tâm siết lại. Bởi vì bà biết, nhiều hơn câu, người chịu khổ là Mạch Xuân Phân.

      Mạch Xuân Phân thân thể xưa nay cũng tốt, lúc từng bị rơi xuống sông, sau đó được cứu lên bờ, tuy có thể giữ được mạng sống, nhưng thân thể lại bị suy yếu. Từ liền bị bệnh ngừng, về sau là do người cha Mạnh Kim Bảo hết lòng chiếu cố, cuối cùng mói khỏe mạnh tới bấy giờ.

      May mà ttrong căn phòng này còn có người thiện lương là Mã tẩu chiếu cố. Biết bị bệnh, liền khẩn cấp tìm bác sĩ đến khám, nghĩ đến người sáng nay vừa , đêm nay tất về, vì vậy liền an tâm ngủ.

      Bất quá, vừa uống thuốc được bao lâu, còn mơ mơ màng màng ngủ, giữa hai chân truyền đến cảm giác tê dại làm cho thức giấc.

      Mạch Xuân Phân do có tác dụng của thuốc cảm mạo, nên ý thức còn có chút mơ hồ. Bị dị vật xâm nhập, chẳng qua là cảm thấy khó chịu, uốn éo thân thể, muốn né tránh dị vật kia, nhưng là ngang hông lại bị vòng tay cường tráng ôm lấy, vân vê eo , hung hăng hạ thấp xuống phen.

      Xâm nhậm qúa mức đột ngột làm cho lý trí mông lung của Mạch Xuân Phân hoàn toàn tan thành mây khói, mở mắt, quả nhiên nhìn thấy trước mắt là đôi con ngươi sắc bén, trong đêm tối phá lệ lóe sáng.

      Nghĩ đến bây giờ tàn ác và khuôn mặt nhã nhặn hoàn toàn khác nhau, tim Mạch Xuân Phân trở nên đau xót, nhưng là rất nhanh, cắn chặt răng, căm tức chống lại con ngươi sắc bén kia.

      " nổi điên cái gì?"

      "Nổi điên?" Giang Kình mang thân mùi rượu, Mạch Xuân Phân xưa nay hận nhất là nam nhân uống rượu, Mạnh Kim Bảo cũng là con sâu rượu, từ đến lớn, rất nhiều lần ở bên ngoài uống say như chết. Mặc cho Mạch Xuân Phân tức giận như thế nào, Mạnh Kim Bảo cũng chỉ là đáp ứng qua loa, ngày hôm sau tiếp tục uống trở lại.

      Có vết xe đổ Mạnh Kim Bảo này, Mạch Xuân Phân thề, về sau nhất định lấy nam nhân cần phải uống rượu. Lại nghĩ tới mộng đẹp bình thường như vậy, tùy tiện đâm cái, liền nát.

      Giang Kình cầm lấy cằm của , nâng khuôn mặt nhắn lên cười, dưới thân động tác lại trái ngược, mặt mũi của có vẻ nhã nhặn cùng ôn nhuận, chỉ là bên môi lại lên tia cười lạnh, làm cho Mạch Xuân Phân cảm thấy hết sức bất an.

      " muốn làm gì?"

      "Làm gì?" Giang Kình hoàn toàn giống như người bị điên, cúi người xuống hung hăng cắn lấy đôi môi mềm mại kia, Mạch Xuân Phân bị đau, theo quán tính giằng co lại.

      biết đêm nay Giang Kình bởi vì uống rượu nên mất sức chiến đấu, hay là bởi vì do Mạch Xuân Phân liều mạng nên thắng được, cự nhiên bị đẩy ra.

      "Có bản lãnh a". Giang Kình bị đẩy ra sau, lau tia máu bên môi, sau đó nhân lúc Mạch Xuân Phân chưa có phản ứng kịp, liền bắt lấy mái tóc vừa dài vừa đen của , hung hăng kéo về phía sau, nước mắt Mạch Xuân Phân thiếu chút nữa chảy ra.

      "Ngươi cái tên điên này!" Mạch Xuân Phân tức giận mắng.

      Giang kình cười lạnh, càng thêm dùng sức lôi kéo da đầu , "Tôi là kẻ điên vậy thế nào! bây giờ phải ở dưới thân người điên này mà rên rỉ a!?

      Mạch Xuân Phân đau đến nỗi nước mắt đảo quanh hốc mắt, lại bị hung hăng giữ lại, đè nén nước mắt khỏi rơi xuống. mới vừa ngã bệnh, thân thể hoàn toàn vô lực phản kháng, lại bi Giang Kình lăn qua lăn lại như vậy, rất nhanh liền mềm nhũn ra.

      Thấy Mạch Xuân Phân nằm giường thở dốc như vậy, Giang Kình dữ tợn cười tiếng, nắm hai tay của Mạch Xuân Phân áp ở đầu giường, bụng rắn chắc dán tại vòng eo mảnh khảnh của , hung hăng va chạm, đem đầu Mạch Xuân Phân 'bang, bang' đụng vào đầu giường.

      Mạch Xuân Phân trong lòng thầm kêu khổ. mặc dù thành ế, nhưng cũng thể chịu nổi va chạm kịch liệt như vậy. Ở mười năm trước, khi đó mới mười tám tuổi, là thiếu nữ còn hay mơ mộng. Có thể , khi đó đầu óc chắc bị co quắp mới coi trọng người đàn ông này.

      Mặc dù những năm này, hai người bọn họ đều biến thành hai người hoàn toàn khác nhau, nhưng ở phương diện này, lại làm cho Mạch Xuân Phân mơ hồ có cảm giác---

      Cho tới bây giờ tất cả đều thể thay đổi.

      Giang Kình bộ dạng tuy nhã nhặn, nhưng thủ đoạn lại là ngoan tuyệt tình, ở việc này, lại càng chẳng phân biệt được ngày, đêm.

      Ba tháng nay, Mạch Xuân Phân mặc dù cùng có quan hệ nhiều lền, nhưng là cũng chưa lần nào bị đối đãi qua như thế này.

      Mạch Xuân Phân tay chân bị cố định lại thể cử động, giống như con ếch bị thí nghiệp, Thân thể bị cây tráng kiện như lưỡi dao sắc bén vào. Theo động tác của nam nhân, đầy thống khổ, từ từ trở lên mãnh liệt hơn, đau đến chết sống lại, hết lần này tới lần khác nam nhân kia còn vân vê cằm của , mỗi lần đều hỏi có đau hay ?

      Mạch Xuân Phân lúc bắt đầu còn có cảm giác đau đớn, dần dần, ngay cả hơi thở đều suy yếu xuống.

      Rốt cục, người tên cầm thú kia cũng liên tục run rẩy vài cái, Mạch Xuân Phân trong mơ màng chỉ cảm thấy bụng nóng lên, có vật gì đó nong nóng rơi vào bụng . Trong lòng cả kinh, nhưng mí mắt lại thể nâng lên nổi, chỉ có hai chân mềm mại theo quán tính co lại.

      Nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt kia cuối cùng cũng rơi xuống, Mạch Xuân Phân đem mình chìm vào giấc mộng.

      Đối với , tại chỉ có thể nằm mơ, mới là thời khắc tinh thần buông lỏng nhất.

      Ngày hôm sau tỉnh lại, bênh quả nhiên càng nặng thêm.

      Cả người đều mơ mơ màng màng tỉnh dậy, thân thể mềm nhũn nằm thảm, người mảnh vải, giữa hai chân lại càng đau nhức khó chịu, cúi đầu nhìn, ở chỗ kia còn có tia máu tràn ra.

      Mạch Xuân Phân trong lòng thầm mắng tiếng, nhìn lại tên cầm thú kia, giống như những lần khác, làm xong đều đem đá xuống giường, chính mình lại nằm giường ngủ say.

      Trong nháy mắt, rất muốn cầm thứ gì đó hung hăng nện nên đầu của .

      Nhưng là, thân thể lại bủn rủn, tầm mắt bắt đầu từ từ trở nên mơ hồ. Ý thức từ từ rời xa, Mạch Xuân Phân có cảm giác, nếu như giờ khắc này, chết ở địa phương này cũng tốt.

      ý nghĩ này vừa xuất , trong đầu lập tức xuất : gương mặt nghiêm khắc của Mạnh Kim Bảo, vẻ mặt mềm yếu nhưng lại xinh đẹp của Lập Hạ, cuối cùng…Tại trong sâu thẳm kí ức của còn có khuôn mặt ấy…

      Mạch Xuân Phân hít sâu hơi, muốn từ trong cơn bóng đè tỉnh lại. thể chết được, ít nhất phải là bây giờ.

      lắc lắc đầu dùng chút khí lực còn sót lại, bò đến giường, muốn với lấy lọ thuốc ở tủ đầu giường, nhưng là trước mắt lại tối sầm, cả người bỗng dưng mất toàn bộ ý thức.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 2:

      Khi Mạnh Xuân Phân lần nữa tỉnh lại, bên cạnh Mã tẩu đổi nước cho .

      Thấy tỉnh lại, Mã tẩu liền hướng khẽ mỉm cười, giọng thập phần hiền hòa, "Mạnh tiểu thư, tỉnh?"

      Mạnh Xuân Phân giãy giụa muốn ngồi dậy, lại bị Mã tẩu ngăn cản, "Đừng động, Mạnh tiểu thư, thân thể của còn chưa khôi phục khỏi hẳn, bác sĩ phải truyền thêm hai chai nước mới được..."

      Lúc này, Mạnh Xuân Phân mới giật giật người, ngẩng đầu lên, mới phát ra đầu giường treo hai chai nước, mà mơ hồ có thể thấy được mạch máu ở cổ tay thượng còn cắm cây châm truyền nước.

      Hít hơi sâu, chuẩn bị chuyện, trước mặt lại xuất cốc nước.

      "Mạnh tiểu thư, uống ngụm nước trước, hôn mê hai ngày ồi, nếu bây giờ mà mở miệng chuyện cổ họng chắc chắn khó chịu."

      Mạnh Xuân Phân tiếp nhận nước, quả nhiên là theo thói quen thường ngày của cô_ nước mật ong. Nước ấm ngọt ngào khẽ tiến vào bụng, quả nhiên cảm giác dễ chịu hơn nhiều, lúc này Mã tẩu liền cầm lấy cái gối đặt ra sau đầu cho gối ở phía sau, " làm tôi sợ muốn chết, Mạnh tiểu thư ngày đó sốt cao tới tận bấn mươi độ đó, nếu như phải do thiếu gia phát sớm chỉ sợ..."

      "Hừ... ước gì tôi chết còn chả được." Mạnh Xuân Phân để cái ly xuống, sắc mặt nhàn nhạt .

      Mã tẩu thấy thế, cũng tiếp tục nhiều chuyện nữa. Chỉ là sau khi thay nước cho Mạnh Xuân Phân xong, liền nhìn mặt tái nhợt trước mặt này, trong lòng đành lòng cuối cùng nhịn được hỏi: "Mạnh tiểu thư, muốn ăn cái gì ?"

      Mạnh Xuân Phân kỳ có khẩu vị, bị Giang Kình bắt lăn qua lăn lại như vậy, nửa cái mạng đều muốn mất. Nếu như ngã bệnh mà có thể tránh được tên cầm thú kia, ngược lại nguyện ý liên tục bị bệnh như lúc này.

      Trong lòng vừa nghĩ như vậy, khóe mắt lại quét qua quyển lịch ở tủ đầu giường, Mạnh Xuân Phân liền kinh hãi, giật bắn người lên hỏi, "Mã tẩu, lúc nãy bà tôi hôn mê bao lâu rồi?"

      Mã tẩu chuyện gì, nhưng nhìn vẻ mặt khẩn trương của Mạnh Xuân Phân, ngập ngừng chút, vẫn là hồi đáp: "Mạnh tiểu thư, hôn mê hai ngày."

      "Xong rồi xong rồi..." Mạnh Xuân Phân cầm lấy quyển lịch, bởi vì lo lắng ngón tay đều run rẩy lại, "Hôm nay là là ngày thăm Mạnh Kim Bảo... Xong rồi xong rồi..." Ba tháng trước Mạnh Kim Bảo bởi vì dính đến vụ rửa tiền của tổ chức xã hội đen nên bị công an mang , bởi vì bằng chứng vô cùng xác thực, coi như dù Mạnh gia có quyền thế lớn như thế nào nữa, cũng cứu ra Mạnh Kim Bảo_ người luôn ở Nghi Châu làm mưa làm gió gần nửa thế kỷ này.

      Từ xưa đến nay, thời cuộc rung chuyển, thắng làm vua thua làm giặc, chỉ là chuyện tình xảy ra trong nháy mắt.

      May mà Mạnh Kim Bảo lại luôn luôn an tâm, an ủi Mạnh Xuân Phân chỉ cần cùng Lập Hạ sống tốt, là được. Mạnh Xuân Phân trong lòng cuống cuồng, nhưng lại có bất kỳ biện pháp giải quyết nào, chỉ có thể vừa ổn định Mạnh Kim Bảo, vừa ở bên ngoài nghĩ cách cứu Mạnh Kim Bảo.

      Vụ án của Mạnh Kim Bảo ở Nghi Châu này lại là vụ án lớn, Mạnh Kim Bảo mới nhậm chức thư ký thị ủy dính phải việc này, mặc kệ Mạnh Xuân Phân đả thông quan hệ như thế nào, nhưng cuối cùng đều là 'Vô ích'.

      Bởi vì Mạnh Xuân Phân có cách nào, nên lúc này mới tìm tới người khởi xướng ra vụ việc - - Giang Kình. Nhớ lại việc này, Mạnh Xuân Phân sắc mặt có chút khó coi.

      Ngược lại, Mã tẩu thấy vội vàng muốn xuống giường như vậy, cuống quít đến đỡ dậy, mở miệng khuyên nhủ: "Mạnh tiểu thư, thân thể của còn chưa hồi phục tốt, cần phải xúc động đến như vậy..."

      "Mã tẩu, bà thả tôi ra, tôi muốn gặp ba..." Mạnh Xuân Phân cách nào tưởng tượng, được nếu mình nhìn thấy Mạnh Kim Bảo, Mạnh Kim Bảo lại nghĩ rằng bọn họ ở bên ngoài gặp chuyện gì đó!

      "Mạnh tiểu thư, được..." Mã tẩu đỡ Mạnh Xuân Phân, ý vị lắc đầu. Bà chiếu cố Mạnh Xuân Phân ba tháng, mặc dù hiểu Giang thiếu gia cùng này có thâm cừu đại hận gì, mỗi lần gặp mặt cơ hồ chính là vung tay, nhưng bà cũng mơ hồ nghe qua việc cha của Mạnh tiểu thư bị bắt, mà Giang thiếu gia tựa hồ có thể cứu ông ta.

      Trong lòng sốt ruột, tay Mạnh Xuân Phân biết khí lực từ nơi nào tới, ràng tránh thoát, lảo đảo hướng phía cửa chạy tới. Mã tẩu ngăn cản kịp, chuẩn bị qua xem chút, thấy Mạnh Xuân Phân chạy tới cửa, lại bị chận trở lại.

      Ngẩng đầu, Mã tẩu trong lòng chợt lạnh, quả nhiên... chủ nhân Giang Kình trở lại.

      " nơi nào a?" Giang Kình ở tại cửa ngăn cản con mèo bị bệnh này. Mèo con ngã bệnh, nhưng móng vuốt của nó lại có thể cho trảo.

      Gương mặt Mạnh Xuân Phân tái nhợt, ràng khuôn mặt gầy gò cùng tái nhợt cũng có gì khác biệt, hết lần này tới lần khác chỉ là quật cường.

      Giang Kình liền vẻ mặt quật cường này, trong lòng thầm nhắc nhở, ngày nào đó, nhất định đem cái người cao cao tại thượng trước mặt này giẫm mạnh dưới chân, hung hăng đánh nát vẻ quật cường của .

      Nam nhân mà, chinh phục nữ nhân chính là sở thích của họ.

      Bất quá còn nhiều thời gian, có rất nhiều thời gian cùng kinh nghiệm để làm việc này. Con mèo chút nghĩ ngợi đứng ở trước mặt Giang Kình cào phát, "Mắc mớ gì đến ?"

      Giang Kình nhíu mày, nhìn xem xuân quang Mạnh Xuân Phân giấu dưới áo ngủ mơ hồ lộ ra, trong lòng hơi động chút, "Phải xem Mạnh Kim Bảo sao?" Ngược lại Mạnh Xuân Phân lại nghĩ tới Giang Kình nhớ chút chuyện này. Bất quá đối với , có nhớ hay cũng có gì khác biệt cả.

      "Tôi trước."

      "Ai cho ?" Giang Kình cầm lấy cổ tay mảnh khảnh của Mạnh Xuân Phân, bởi vì lúc trước dùng lực để giật kim tiêm ra, cổ tay Mạnh Xuân Phân liền xuất vài giọt máu, phụ trợ cho cổ tay trắng càng thêm trắng nõn hồng nhuận.

      Giang Kình trong lòng bỗng dưng nóng lên, thanh cũng ôn hòa thêm vài phần.

      "Muốn thăm Mạnh Kim Bảo sao?"

      "Ừ." Mạnh Xuân Phân nhìn bộ dạng này của Giang Kình, xem ra hôm nay mềm mỏng đối kháng với được. Vì thể để cho cha lo lắng, Mạnh Xuân Phân cắn nát môi ngọc, từ trong lỗ mũi giận dữ hừ ra chữ.

      Nếu là lúc trước Giang Kình nhất định là tức giận, nhưng hôm nay tâm tình của tựa hồ rất tốt. Hướng Mã tẩu gật gật đầu, Mã tẩu thức thời lui ra ngoài, lúc này Giang Kình mới buông tay, buông ra Mạnh Xuân Phân, chính mình lại ngồi ở giường lớn, con ngươi đen thâm trầm, nhìn xem Mạnh Xuân Phân cười hắc hắc.

      " lại muốn làm gì?" Kia mâu quang quen thuộc, làm cho sau lưng Mạnh Xuân Phân chợt rét lạnh, vội vàng lui về phía sau ba bước, vẻ mặt cảnh giác nhìn lại nam nhân trước mặt, thấp giọng quát : " rốt cuộc muốn làm gì?"

      "Làm gì?" Giang Kình lại là cười, giọng thong thả lại kéo dài ra, rất giống với dã tính của người thợ săn, đem vẻ mặt đáng thương của con thỏ đẩy vào đường cùng.

      "Gặp Mạnh Kim Bảo, đương nhiên là có thể. Bất quá..." Gặp Mạnh Xuân Phân trong nháy mắt trở nên cảnh giác, nụ cười mặt của Giang Kình càng gia tăng, , "Để cho tôi vui vẻ. Tôi liền cho vui vẻ."

      Có đôi khi, Mạnh Xuân Phân rất muốn cùng trước nam nhân mặt người này đồng quy vu tận. Đoán chừng là do trong thời điểm ốm yếu, con người luôn luôn thiếu rất nhiều lý trí.

      Mạnh Xuân Phân nhìn thấy thần sắc này của Giang Kình kia, đầu óc chợt nóng lên, chút nghĩ ngợi nhặt lên bình hoa trong tay hướng Giang Kình đập tới.

      Giang Kình trốn cũng có trốn, ngược lại Mạnh Xuân Phân vì mất khí lực, bình hoa liền hơi chút trệch ra khỏi hướng quỹ đạo, cuối cùng chỉ xẹt qua cái trán của Giang Kình.

      Phanh - - tiếng, bình hoa đập đến tường, đồng thời, trán của Giang Kình, xuất tia máu từ từ chảy xuống.

      Nhìn thấy tia máu này, trong lòng Mạnh Xuân Phân liền cảm thấy trống rỗng.

      Xong rồi...

      lâu, mới là kịp phản ứng ra chuyện gì xảy ra, dựa theo mấy tháng chung đụng, hiểu, lại làm sai chuyện.

      Quả nhiên, ngón tay Giang Kình thon dài tựa như nhà Piano sờ sờ huyết sắc trán, tựa hồ cảm giác được đau đớn, bị thương còn cười đến quỷ dị.

      Mạnh Xuân Phân chỉ cảm thấy tầng tóc gáy sau lưng đều đứng lên, chẳng quan tâm đến thân thể hoàn hư yếu, liền mạnh mẽ hướng phía cửa chạy tới.

      Phanh - -

      tiếng vang lên, hung hăng bị bắt được, thân thể bị ép lên cánh cửa cứng rắn lạnh như băng.

      Yết hầu nóng lên, Giang Kình vẻ mặt hung ác nham hiểm đè ép, bàn tay hung hăng bóp lấy cổ họng của , nam nhân lạnh như băng lên tiếng, "Mạnh Xuân Phân! Đừng tưởng tôi cho chút mặt mũi mà lên mặt!"

      Giang Kình phải là nam nhân tốt. Nam nhân tốt chắc chắn sử dụng bạo lực đối với nữ nhân.

      Nhưng là ở người Giang Kình, Mạnh Xuân Phân nhìn ra điểm mà nam nhân tốt có, hoặc là bộ dáng bình thường.của nam nhân

      chỉ hiểu việc, Giang Kình tính tình tốt. Nhất là đối với , khi chọc tức , mặc kệ có cầu xin tha thứ như thế nào nữa, kết quả cuối cùng là - - tùy ý lăng nhục.

      Tựa như lúc này, tay chân bé của Mạnh Xuân Phân bị trói ở giường lớn, miệng đào bị buộc mở rộng ra, vật xấu xí kia của nam nhân bỗng dưng tiến tới gần, hốc mắt nóng lên, nước mắt ào ào rơi xuống, trong lòng lại càng phẫn hận tới cực điểm, nhất định phải cắn đứt vật ghê tởm đó.

      Tựa hồ là biết rồi tâm tư của , Giang Kình liền vỗ vỗ taylực đạo quá lớn làm cho mặt Mạnh Xuân Phân rất nhanh sưng phồng lên.

      "Tôi khuyên tốt nhất nên làm như thế. Nếu ..." Giang Kình hiểm cười rộ lên, tiến đến bên tai Mạnh Xuân Phân nhàng liếm liếm, " biết tôi làm như thế nào mà... Tôi liền làm cho Mạnh Kim Bảo hắc hắc... Tin tưởng tôi... Thắng làm vua, thua làm giặc, tôi rất có năng lực này."

      Hình ảnh mười phần vũ nhục lên trước mắt Mạnh Xuân Phân. Mắt trừng lớn nhìn người nam nhân trước mặt này, nhưng đổi đến lại đối phương càng cười đắc ý, mà cái miệng lại bị cưỡng bách mở ra càng thêm lớn.

      "Tôi rồi, để cho tôi vui vẻ, tôi cũng vậy làm cho vui vẻ. Làm sao vậy? Mạnh Xuân Phân, làm sao liền hiểu chuyện như vậy?"

      Mạnh Xuân Phân từ thân thể tốt, cũng may được Mạnh Kim Bảo thương. Cho dù như vậy, tính tình của Mạnh Xuân Phân cũng có bị dưỡng thành bất thường. từ luôn đối xử tốt với bạn học, nhiệt tình thương mọi người, đối đãi với người ngoài hiền hòa, từ đến lớn, người bên cạnh đều cùng chung đụng rất tốt. Qua nhiều năm như vậy, Mạnh Xuân Phân chưa từng bị những vũ nhục này, cổ họng nóng lên, vị tanh nồng quen thuộc đánh tới mặt, hốc mắt Mạnh Xuân Phân đỏ lên, nước mắt cố nén lại rốt cục cũng rơi xuống, như hạt trân châu trong suốt.

      Bộ dạng gầy yếu này của nữ nhân. Giang Kình hiển nhiên là rất thưởng thức loại vẻ mặt xinh đẹp này, hai mắt to mở ra, nước mắt từng giọt từng giọt lăn xuống, quai hàm bởi vì nuốt vào cự vật mà tựa như kẻ ăn được trộm, đáng hơn bình thường, bộ dáng khả ái hiểu lấy lòng Giang Kình.

      Trong lòng thoáng lên tia vui vẻ, nhưng là ngược lại, lực đạo va chạm càng thêm nặng.

      Mạnh Xuân Phân nước mắt rơi đầy mặt, biết qua bao lâu, khoang miệng rốt cục chết lặng, đối phương mới buông tha cho , phun đầy miệng .

      từ thân thể tới bên trong trái tim đều thể tiếp thụ được, sau khi Giang Kình buông ra, lập tức cúi người qua bên, muốn phun ra thứ buồn nôn kia.

      Lúc này, Giang Kình lại tới, vân vê cằm của , hài lòng thở dốc tiếng, thanh nhưng lại lạnh đến tận tủy.

      "Nuốt xuống."

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3:

      Mười năm nay Giang Kình thay đổi rất nhiều, còn giống với trong quá khứ.

      Sáng sớm sau khi mây mưa xong, huýt sáo làm. Mạnh Xuân Phân nằm ở buồng vệ điên cuồng phun vật kia ra, cuối cùng cũng đứng lên, nhưng trước mặt lại biến thành màu đen, may mắn Mã tẩu ở bên bưng nước vội vàng đỡ được .

      "Mạnh tiểu thư, có khỏe ?" kỳ tuy là làm việc ở dưới lầu nhưng Mã tẩu nghe được rất , cách của gian phòng này hiệu quả, cộng thêm thời điểm Giang Kình làm việc rất thích kích thích cùng khoái cảm, cho nên việc cách tốt hay cũng quan tâm nhiều.

      Mã tẩu gặp qua vô số lần hai người khắc khẩu thậm chí là đánh nhau, làm người hầu trung thành nhiều chuyện , đây cũng là rất cách để bà có cuộc sống yên ổn sau này, bà tại có thể làm chính là đè ép lương tâm của chính mình xuống, bình tĩnh như nước, tiếp tục thờ ơ lạnh nhạt với cực khổ của người khác.

      Mạnh Xuân Phân uống hớp nước, lại mạnh mẽ phun ra, tia máu chảy dọc theo khóe môi đỏ thẫm rồi từ từ xuống. Mã tẩu thấy thế, liền vội vàng đưa cho cuộn giấy kệ, Mạnh Xuân Phân nhận lấy xoa xoa vài cái, tựa hồ còn chưa hết giận, lại tiếp tục lau hơn mười cái, cho đến cánh môi trở lên sưng đỏ hơn, tia máu khắp miệng, mới buông tay khỏi.
      Mã tẩu đứng ở bên cạnh, đồng tình nhìn người trước mắt, phụ nữ làm việc như bà cũng có quyền lợi làm việc thiện. Giữ chặt lấy tay Mạnh Xuân Phân, Mã tẩu chần chờ lát, mới ra: "Mạnh tiểu thư, phải là còn muốn xem ba của mình sao?"

      Mạnh Xuân Phân lúc này mới phản ứng tới, bất đắc dĩ buông thõng hai tay xuống.

      ngược lại quên, thế giới này còn có rất nhiều người đáng giá để cần phải quan tâm, cần bảo vệ, làm sao có thể quên đây.

      Khóe môi sưng lên, cổ máu cũng tím bầm lại mảnh, hôm nay thể cứ như vậy mà gặp Mạnh Kim Bảo được.

      Mạnh Xuân Phân đầu váng mắt hoa, may có Mã tẩu nâng đỡ mới bò lên giường được.

      Mã tẩu cũng rảnh tay, thời điểm còn nghiêng người vào bồn cầu ói nôn mưa, ngoài cửa được thu dọn sạch .

      Đống chăn mền bừa bộn kia, còn có mảnh vụn của bình hoa bị vỡ, đều được thu dọn còn dấu vết giống như cơn ác mộng mà Mạnh Xuân Phân vừa mới mơ.

      Chỉ là - -

      Nếu như cuộc sống bây giờ, chỉ là cơn ác mộng, tốt rồi.

      "Mạnh tiểu thư, tôi đem nước lấy đến cho đây... Tiếp tục truyền nữa... Bác sĩ qua tối nay tinh thần khá hơn nhiều..." Mã tẩu bên đắp chăn kĩ cho Mạnh Xuân Phân, bên còn nhìn đáng thương giường kia liếc nhanh, "Đây là thuốc mỡ... Dùng cho da bị trầy..."

      Mã tẩu có chút khó có thể mở miệng. Bà sống hơn nửa đời người, cũng có kết giao qua nam nhân, tự nhiên cũng biết được mấy chuyện giữa nam nữ này. Bất quá cũng giống với mấy ý tưởng bình thường của nhiều nữ nhân khác, bà cho rằng làm chuyện như vậy có thể có bạo lực, nhưng nhất định phải có chừng có mực.

      Mạnh Xuân Phân mặc dù , nhưng mỗi lần chứng kiến vết thương người của , Mã tẩu liền cực kỳ khiếp sợ. Giang thiếu gia rốt cuộc ở giường hung mãnh đến cỡ nào, mới có thể mỗi lần đều khiến cho Mạnh tiểu thư mang thân đầy vết máu bầm sưng đỏ.

      Bình thuốc được đặt ở tủ đầu giường, Mạnh Xuân Phân cũng thèm nhìn tới, chỉ là trừng mắt, ngưng mắt nhìn trần nhà, nhúc nhích.

      Trong lòng Mã tẩu thở dài, cuối cùng cũng có cách nào, chỉ có thể lui ra ngoài trước.

      Vừa lúc đó, người giường đột nhiên động đậy, chậm chạp mở miệng câu, "Tôi đói bụng, Mã tẩu, có đồ vật ăn ?"

      Mạnh Xuân Phân hôm nay phá lệ ăn hai chén cơm. Quả nhiên, con người cần phải có cơm, ăn no bụng, lại uống thuốc, truyền dịch cũng xong, thời điểm buổi tối Mạnh Xuân Phân liền cảm thấy tinh thần khá hơn rất nhiều.

      Ngồi ở trước gương, đối với da thịt lộ ra bên ngoài khẽ dùng tay bôi thuốc. Giang Kình ra tay rất nặng, tại cổ của Mạnh Xuân Phân xuất vòng lại vòng các vết ứ đọng. Từ làn da của Mạnh Xuân Phân non mịn, tùy tiện đụng vào cũng để lại dấu vết, thuốc mỡ trong suốt kia, Mạnh Xuân Phân suy nghĩ, ngày mai khi nhất định phải đeo thêm chiếc khăn quàng cổ.

      Quả nhiên, ngày hôm sau vết máu bầm cổ Mạnh Xuân Phân càng thêm ràng. Sau khi dùng kem để che khuyết điểm, Mạnh Xuân Phân vẫn chưa yên tâm, lại cuốn thêm khăn quàng cổ mới từ từ ra cửa.

      Ba tháng này Mạnh Kim Bảo liên tục bị giam trong cùng ngục giam, bởi vì mỗi tháng đều đúng giờ đến thăm, người cai ngục cũng dần quen biết .

      Sau khi chào hỏi xong, Mạnh Xuân Phân liền vào thăm cha.

      Cách tấm ngăn bằng thủy tinh dày, Mạnh Xuân Phân gặp được Mạnh Kim Bảo. Nam nhân tuy khôi ngô nhưng khuôn mặt gầy gò ít, ư cũng may khí sắc còn tốt..

      "Ba..." Mạnh Xuân Phân gọi tiếng, trái tim chỉ có đau đớn cùng chua xót, nam nhân này từng là bầu trời chống đỡ cho , tại Hắc lão đại lớn nhất ở Nghi Châu lại như con Hổ bình thường bị giam hãm ở trong lồng như vây, gầm thét, lại mất tự do vĩnh viễn.

      Mạnh Kim Bảo trước sau như cười hì hì đến, tinh tế nhìn thoáng qua Mạnh Xuân Phân, : " bảo đừng có đến... có nhiều người nhìn con đấy... con tới đây làm gì..."

      "Ba..." Mạnh Xuân Phân có chút nhớ nhung khóc lên, "Để cho bọn họ nhìn chằm chằm , con là con của ba, làm sao có thể tới thăm ba được?"

      Tháng ba gió xuân thổi làm Mạnh Xuân Phân có chút lạnh, ràng gian phòng chỉ có mở ra cánh cửa sổ nho thôi, nhưng Mạnh Xuân Phân lại có thể cảm giác được gió lạnh thấu xương từ bốn phía thổi vào trong thân thể của .

      "Tốt lắm tốt lắm... khóc lóc làm gì, ba ở đây tốt lắm... Ngược lại là con, sáng sớm ăn mặc như vậy làm gì?"
      Ánh mắt cua Mạnh Kim Bảo uy nghiêm như hô, Mạnh Xuân Phân biết nếu còn tiếp tục về vấn đề này chắc chắn thể giấu được, liền vội vàng chuyển chủ đề khác.

      "Đúng rồi, Lập Hạ có tới thăm ba sao?"
      Nhắc tới tiểu nữ nhi Lập Hạ, Mạnh Kim Bảo thở dài tiếng, "Con cũng phải biết, tính tình của nó mềm, thân thể cũng kém, nghe gần đây trái tim thoải mái, mấy ngày hôm trước Trạch Hoài Chu mới đưa nó đến bệnh viện, như thế nào, con còn biết sao?"

      Mạnh Xuân Phân trong lòng nhảy dựng, trong khoảng thời gian này bị Giang Kình cầm tù, lâu có trở về, tự nhiên cũng biết Mạnh Lập Hạ mắc bệnh nghiêm trọng.

      "Con biết ... Bất quá nó sao, con cho rằng nó tới trước..." Mạnh Xuân Phân nghiêng đầu sang chỗ khác, dối làm cho có chút mất tự nhiên.

      Cũng may Mạnh Kim Bảo cũng là người cha tốt, tâm tư đầy bụng đặt ở người con Mạnh Lập Hạ, ngược lại để mắt đến vẻ mặt chột dạ Mạnh Xuân Phân.

      Hai cha con liền hàn huyên rất nhiều chuyện. Ý tứ của Mạnh Kim Bảo rất ràng, ông đời này làm nhiều việc thiện lẫn việc ác, đến cùng cuối cũng có báo, dù sao chuyện xấu cũng làm, bị trừng phạt là phải, Mạnh Xuân Phân cần phải vì chuyện của mà suy nghĩ nhiề,u cũng cần phải nghĩ cách giúp thoát khỏi tù ngục lần này, chỉ cần chiếu cố mình và em tốt là được.

      Mặc kệ Mạnh Kim Bảo như thế nào, Mạnh Xuân Phân đều nhất nhất đáp ứng, nhưng trong lòng đầy tâm thể ra.

      Thực tế , coi như có nghĩ đến chuyện buông tay, đối phương cũng chưa chắc chịu buông tha cho .
      "Đúng rồi..." thời điểm sau cùng Mạnh Kim Bảo đột nhiên mở miệng: "Nghe tiểu tử Giang gia kia trở lại? Mặc dù chyện lần này là do tiểu tử Quân gia ra tay quét ba, nhưng ba luôn cảm thấy chuyện đơn giản như thế... như vậy, tiểu tử Quân gia kia mới đến Nghi Châu lá gan thể lớn như vậy, đường nhất định là có người giúp ... Ừ... Giang Kình tới tìm con ?"

      Trong lòng Mạnh Xuân Phân nhảy dựng, vội vàng bình tĩnh lại tránh rung động trong lòng, vừa cười vừa : "Làm sao có thể... ... cho tới bây giờ cũng có thích qua con, như thế nào... Làm sao có thể trở về tới tìm con được?"

      "Hừ..." Mạnh Kim Bảo cũng là thẳng tính, nhìn nữ nhi, mở miệng ra: "Ba đương nhiên biết thích con, ba chỉ lo lắng là con còn thích ... Tiểu tử kia tính tình giống ba của , đều là người ngoan xảo trá. Xuân Phân, phải là ba đồng ý, các con thích hợp với nhau, mười năm trước con nên hiểu... con phải là người thích..."

      Trong thoáng chốc, Mạnh Xuân Phân nghĩ đến mười năm trước, Mạnh Kim Bảo cũng từng qua những lời này.

      Bất quá khi đó, Mạnh Xuân Phân cả gan làm loạn, có thể là vì đến cuồng si, làm sao có thể quản được nhiều chuyện như vậy.

      Bây giờ suy nghĩ chút, có lẽ chính đó chính là lần quyết định sai lầm của , để cho vận mệnh của bọn họ đều từ đó thay đổi.
      Dùng tình , lại tạo thành tội lớn tày trời.

      Bây giờ suy nghĩ chút, hết thảy đều là vận mệnh, được sắp xếp.

      Thời gian rất nhanh đến, Mạnh Xuân Phân cho người coi tù đưa thuốc lá ngon rượu ngon lên, nhưng đều bị trả trở lại. cũng quan tâm, dù sao chỉ cần bên kia Giang Kình có ra tay, bên này Mạnh Kim Bảo cũng có chuyện gì.

      Chỉ là biết, thời điểm ra cửa sắt, bên này cách dầy chống đạn thủy tinh, Mạnh Kim Bảo thất thần nhìn đến bóng lưng của , lẩm bẩm tự , "Xuân Phân, đừng làm chuyện điên rồ."

      Phanh - -

      Xương đùi truyền đến đau đớn kịch liệt, côn cảnh sát trong tay người coi ngục hung hăng dí vào người ông. Mạnh Kim Bảo tròn mắt đau đớn, chỉ đổi lại càng thêm tàn nhẫn cùng công kích.

      "Nhìn cái gì mà nhìn, cút vào cho ông đây!"

      Đêm qua bắp chân bị thương còn có khép lại, tại lại bị hung hăng gõ vào, Mạnh Kim Bảo thiếu chút nữa té ngã.

      Bất quá, tung hoành Nghi Châu hơn nửa đời người, mặc dù thẳng thắn vô tư, nhưng là cho dù chết, cũng chết chính chính.

      Trong lòng thoáng lên ý nghĩ, Mạnh Kim Bảo cắn răng, chống đỡ khởi thân thể hướng nhà tù đến.

      việc chút ít này- -

      Mạnh Xuân Phân cũng biết.

      Bên này Mạnh Xuân Phân còn cảm thấy Mạnh Kim Bảo sống quá khổ, nhớ ngày đó chính là sợ tính tình kia của Mạnh Kim Bảo, đắc tội ít người, bị giam trong tù nhất định bị tra tấn chút ít. Bất quá bây giờ xem ra, Giang Kình quả nhiên là giữ chữ tín.

      Vừa nghĩ như thế, tâm tình ngột ngạt của Mạnh Xuân Phân cũng dễ dàng nhõm hơn vài phần.

      Thừa dịp thời gian còn sớm, Mạnh Xuân Phân quyết định xem Lập Hạ chút.

      Lập hạ là em cùng cha khác mẹ với , theo lý thuyết, còn phải gọi mẹ của Mạnh Lập Hạ tiếng là tiểu Di. Mẹ đẻ của Mạnh Xuân Phân chết sớm, về sau biết nguyên nhân vì sao, Mạnh Kim Bảo liền đem dì vào nhà, về sau có Lập Hạ.

      Làm nữ nhân, thể Mạnh Xuân Phân đối với Mạnh Kim Bảo có hận. Nhưng là làm nữ nhi, cũng sâu hiểu được, Mạnh Kim Bảo mặc dù phải là người chồng tốt, nhưng tuyệt đối là người cha tốt.

      Ngay cả mặt mũi dung mạo của vợ trước đều nhớ , ngược lại Mạnh Kim Bảo nhìn bề ngoài nhìn thô lỗ nhưng kỳ đối với con mình lại xem như là tri kỷ, liên tục tồn tại trong thế giới của .

      Hơn nữa, mẹ của Mạnh Lập Hạ đối với cũng xem là tốt, nghĩ như vậy, còn có gì đáng giá hơn để để ý đây.

      Móc điện thoại, chuẩn bị gọi điện thoại cho Mạnh Lập Hạ, lại bị tiếng xe phanh lại trước mặt đột làm cho sợ hãi kêu lên.

      xe, nam nhân mặc áo sơ mi trắng đơn giản đeo giày boot cổ thấp nhảy xuống, nhìn thấy , nụ cười tràn ra, làm người ta cảm giác như tắm gió xuân.

      Nam nhân thấy , rất là ôn nhu hô lên tiếng, "Xuân Phân."
      tialia88 thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :