1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Xuân Miên Bất Giác Hiểu - Kính Trung Ảnh (Huyền Huyễn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      [​IMG]
      Xuân miên bất giác hiểu


      Tác giả: Kính Trung Ảnh
      Edit: lam Phượng Hoàng, Khánh Linh, Hằng Lê
      Thể loại: Huyền Huyễn, kiếp trước kiếp này


      Văn án:​


      Kiếp trước, nàng là người mà trượng phu nhất, nhưng nhược thuỷ ba ngàn, nàng lại phải là tồn tại duy nhất.

      Những đêm phòng lẻ bóng, nước mắt của nàng ướt đẫm gối thêu, tan nát cõi lòng tổn thương sâu đậm.

      Nên nàng ngừng khẩn cầu với thần tiên ở trời cao rằng: Cầu kiếp sau có được mối lương duyên mà có người thứ ba.

      Kiếp này, nàng vẫn là người mà trượng phu nhất, chỉ mỗi mình nàng, dù dương chia đôi đường đôi ngã, nhưng vẫn hề cắt đứt được mối tình thắm thiết này.

      Quay về dương thế, tất nhiên là ân ái vĩnh hằng, nhưng thể mang thai con nối dòng cho người mình quý, đó là niềm đau khổ day dứt mãi trong tim nàng.

      Cha mẹ chồng nàng mong cháu đến sốt ruột, nàng nên làm như thế nào?

      Người tình cũ của kiếp trước tới tìm? Phải lựa chọn như thế nào? Kiếp trước, kiếp này, nàng phải làm sao đây...

      Ba hồn chín vía của nàng bị chấp niệm mạnh mẽ của nam nhân kiếp trước lưu lại mảnh hồn.

      Sau khi chuyển thế, được ở bên cạnh người nàng , nhưng cũng bởi vì thiếu mảnh hồn phách đó mà phải nhận đau đớn, bênh tật quanh năm, thể an hưởng dương thọ,

      Khi vừa tròn mười sáu tuổi đột nhiên qua đời, người của nàng dùng hết tâm tư và sức lực, cưỡng chế lưu lại mảnh hồn phách trong thân xác của nàng dương thế…

      linh hồn lại thiếu hai hồn sáu phách khác, tạo thành rắc rối cho địa phủ.

      Chủ quản sổ sinh tử là Phán Quan sợ Diêm Vương quở trách nên thầm sắp xếp nàng làm chấp nho ở địa phủ.

      Chờ câu hồn sứ giả mang toàn bộ hồn phách còn lưu lạc chốn nhân gian của nàng về rồi để nàng vào vòng luân hồi đầu thai làm người, vào gia đình phú quý bình an xem như bồi đắp.

      Thế nhưng ràng nàng qua cầu Nại Hà, nên quên hết những chuyện cũ ở kiếp trước mới đúng, vì sao bên tai lại luôn có thể nghe thấy thanh nức nở của người nam nhân nỉ non ngừng?

      Nàng có bất kì kế hoạch hay nguyện vọng lớn nào cả, chỉ mong được đầu thai ở nơi nàng có thể sống vui vẻ, vùi đầu ngủ suốt ngày, chẳng lẽ cũng được sao?

      Nhân vật chính: Xuân Miên (Luyến Dương), Nguyên Mộ Dương, Dương Khải

      [​IMG]

      MỤC LỤC
      Tiết tử
      Chương 1 - Chương 2 - Chương 3 - Chương 4 - Chương 5
      Last edited by a moderator: 4/3/19

    2. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Lót dép

    3. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Đặt gạch (♥ω♥ ) ~♪
      ♪\(*^▽^*)/\(*^▽^*)/
      lolemcalas thích bài này.

    4. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Hố này coi bộ độc là nè, ko lẽ cuối cùng 2 người luôn
      Thảo17linhdiep17 thích bài này.

    5. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Tiết Tử
      Hấp hối (kiếp trước)


      Đây là gian khuê phòng xinh đẹp đến gì so sánh nổi. Mỗi vật trang trí hay từng vật gia dụng bên trong đó đều do trượng phu của nữ chủ nhân khuê phòng này tỉ mỉ sưu tầm, chỉ vì muốn nhìn thấy được nụ cười và giọng dịu dàng của giai nhân. Mỗi khi giai nhân nở nụ cười, luôn có thể làm cho nam nhân quên hết tất cả những ưu phiền của thế gian, đắm say và vui sướng. Nhưng tại, nụ cười của nữ chủ nhân gian phòng này lại hề mang đến cảm giác vui vẻ cho người nam nhân ấy, chỉ có đau, đau thấu tim.

      "Khải Đệ, thiếp..." Người phụ nữ giường tựa đầu lên chiếc gối mềm mà nha hoàn vừa lót vào, bởi vì bệnh ma quấn thân, nên gò má phơn phớt hồng ngày xưa nay còn nữa, chiếc gối gấm màu đỏ là mái tóc đen dài được chải chuốt tỉ mỉ làm nộ bật thêm gò má trắng bệch gần như trobg suốt của nàng. Đôi tay gầy trơ xương của nàng giờ phút này được người nam nhân trước giường nâng niu với tất cả lòng quý trọng."Khải Đệ, thiếp phải rồi..."

      “Đừng, đừng nữa!” gương mặt tuấn trẻ tuổi của nam nhân bởi vì quá thống khổ mà vặn vẹo, tua sáng trong đôi mắt y lại sáng lên mãnh liệt cách quỷ dị, "Cho ta thời gian, hãy cho ta ít thời gian, Luyến nhi, chỉ cần cho ta thêm chút thời gian…”

      "Đồ ngốc." Người phụ nữ giơ bàn tay gầy guộc lên sờ mặt nam nhân, bởi vì hồi quang phản chiếu, nàng rốt cuộc dùng hết tất cả sức lực, vuốt ve gương mặt trượng phu của nàng lần sau cuối, coi như kết thúc đoạn nhân duyên của kiếp này, "Sinh tử do con người định đoạt, thiếp muốn cho, Diêm Vương cũng chịu.”

      ", Luyến nhi, nàng hãy nghe ta , ta tìm được Tuỳ Trần đạo trưởng đến rồi, chỉ cần ông ta luyện thành đạo phù cuối cùng..."

      "Khải Đệ... Thiếp có lời muốn với chàng, chàng hãy nghe thiếp có được ?" Ngay giờ phút cuối cùng của sinh tử đời người, nàng thể dễ dàng tha thứ khi xuất những người khác chen ngang giữa họ thêm lần nào nữa, nàng muốn tại thời khắc này, ít nhất chỉ có và nàng.

      "Luyến nhi..." Nam nhân khẽ hôn lên từng đầu ngón tay của nàng, "Chỉ cần nàng cho ta thời gian, nàng muốn gì, ta đều nghe."

      “Lời thề ngày chúng ta kết hôn, trong đêm động phòng, chàng có còn nhớ ?"

      "Nhớ, ta đương nhiên nhớ rất !" Nam nhân siết chặt người phụ nữ dù ốm đau vẫn mất vẻ kiều diễm mà chàng hết mực mến kia, chân thành thâm tình "Chúng ta thề với trời, nguyện đời đời nhau, kiếp kiếp bên nhau.”

      Người phụ nữ mấp máy cánh môi hồng nàng đặc biệt dặn dò nha hoàn thoa son lên trước khi nam nhân vào phòng, cười xin lỗi, "Chỉ sợ, thiếp thể giữ lời hứa hẹn này rồi.”

      "... Cái gì?"

      “Chúng ta từng hứa với nhau, cần biết người nào trước, cũng phủ chờ người còn lại để cùng nhau chuyển thế, nhưng… Thiếp muốn ở kiếp sau, được thể nghiệm tình chỉ có hai người, thực xin lỗi, Khải Đệ, ta thể giữ được lời hứa đời đời kiếp kiếp bên nhau…”

      Thân thể nam nhân chấn động, sắc mặt trắng bệch hơn cả người phụ nữ nằm giường: “Luyến nhi, nàng… Nàng vẫn còn oán ta, trách ta, đúng ?"

      "." Người phụ nữ lắc đầu cười: “Chàng đối xử với thiếp tốt như thế, chân thành như thế, chưa từng gì xuất của Kỵ Hà và Vân Tú mà thiếp ít dù chỉ chút. Thiếp hề oán trách chàng, đây là .”

      ", ngoài miệng nàng luôn oán trách ta, kỳ thực nàng vẫn luôn oán trách ta! Bằng , bằng sao nàng lại muốn tìm người khác, sao nàng..." muốn giả vờ tức giận, giả vờ tức giận nàng, nàng nhất, chỉ cần giả vờ tức giận hoặc phẫn nộ, mọi thứ đều thuận theo ý , nụ hôn đầu của nàng, cũng bị gạt như thế, đêm đầu tiên của nàng, cũng do dùng cách này để lừa được. phá vỡ ba mối hôn nhân của nàng, làm cho nàng đến năm hai mươi hai tuổi vẫn còn là khuê nữ, nàng cũng hề trách tiếng nào, nàng luôn là người hiểu nhất, nhất đời này..."Mặc kệ như thế nào, nàng hứa với ta đời đời kiếp kiếp, ta muốn chúng ta đời đời kiếp kiếp!"

      Nhưng lần này người phụ nữ kia thuận theo ý , "Thiếp chỉ muốn... Muốn biết tình chỉ có hai người là như thế nào... Thiếp muốn khẩn cầu trước mặt Diêm Vương trước mặt đoạn nhân duyên như thế, ta muốn biết... Khải Đệ, thực xin lỗi, chỉ lần này, hãy để thiếp tùy hứng lần này, được ?"

      "Nàng muốn bất cứ gì ta đều có thể cho nàng, cho dù nàng muốn làm hoàng hậu ta cũng có thể vì nàng đoạt thiên hạ về tay! Nhưng sao nàng có thể bảo ta đồng ý để nàng thương người khác? ! bao giờ! bao giờ! Nếu như nàng muốn thể nghiệm tình chỉ hai người... Kiếp sau ta chỉ có mình nàng, được ? Được ? Cả kiếp này cũng thế, ta lập tức đưa bọn họ ngay, ngay lập tức!"

      "Khải Đệ, đừng như vậy, cho dù chỉ là lời , cũng làm các nàng ấy đau lòng, hãy đối xử tốt với các nàng, các nàng là người làm bạn bên chàng cả đời..." Người phụ nữ đến đây, sức lực đột nhiên suy kiệt, như đèn cạn dầu, nàng có thể nhìn thấy Hắc Bạch vô thường đứng ở đầu giường, cầm xích toả hồn trong tay, chỉ đợi nàng trút hơi thở cuối cùng, "Khải Đệ, hãy sống như tên của chàng, vĩnh hưởng vui vẻ, trân trọng bản thân..."

      ", , ! Luyến nhi, nàng thể , nàng vẫn chưa hứa với ta, nàng vẫn chưa hứa mà..." Khi thấy đôi mắt đẹp của người phụ nữ đóng lại, hơi thở gần như cạn kiệt, nam nhân đưa tay ôm nàng ấy vào lòng, đau thương hét to, "Ta cho phép nàng , cho phép!"

      Đôi má lúm đồng tiền xinh đẹp khẽ lên gương mặt nữ nhân, ngón tay bé gầy guộc vô lực rủ xuống.

      " ——" Nam nhân thét lên tiếng thét đau đớn, thảm thiết tận tâm can, thẳng đến tận mây xanh.


      Hấp hối (kiếp này)

      Gió xuân say lòng người lướt qua, ánh nắng chiếu rực rỡ báo hiệu ngày nắng ấm, trong sắc màu rực rỡ đó, có tiếng cười như chuông bạc vang vang trong gió, đôi nam nữ dựa sát vào nhau thầm lời đương vương vấn.

      "Tiểu Nhật nhi, tiểu Nhật nhi, tiểu Nhật nhi..." Chủ nhân của tiếng cười vươn đôi bàn tay trắng noãn vòng qua chiếc cổ rắn chắc, khuôn mặt thanh tú nghiêng nghiêng đầu nhìn gương mặt tuấn tú như thiên thần trước mắt, "Tiểu Nhật nhi, chàng chỉ mỗi mình ta thôi ta đúng ? Trong lòng chỉ có ta thôi đúng ?"

      "Đúng." Nam nhân trả lời cách bắc đắc dĩ nhưng tràn đầy cưng chiều, hai tay cẩn thận nâng thân thể mỏng manh của nàng lên: “ ngày nàng muốn hỏi mấy lần mới đủ đây?”

      “Lời ngọt ngào nghe bao nhiêu cũng đủ nha." cười ngọt ngào, trong đôi mắt linh hoạt tràn đầy là hình ảnh của người thanh niên trước mắt, "Ai bảo chàng khó chịu như vậy chứ, đợi người ta hỏi mới chịu .”

      Nam nhân cúi đầu khẽ cọ lên trán nàng, vốn là muốn trừng phạt, nhưng cũng chỉ làm tượng trưng cho có, bé này, mảnh mai giống như thủy tinh, dám dùng chút sức nào."Bởi vì dù sao nàng luôn hỏi ta, ta mới đợi nàng đến hỏi thôi.”

      chu môi, "Người ta hỏi là bởi vì chàng chịu , bây giờ còn muốn đổ lỗi hết cho người ta? Sao chàng lại nghĩ, những lời này đối với người ta mà là trân quý biết bao nhiêu? Biết đâu ngày nào đó ta ra , vì thế..."

      " cho phép như vậy!" Nụ cười nuông chiều đôi môi nam nhân đột ngột tắt lịm, thanh tàn khốc nhanh, "Ta tức giận!"

      "Đừng tức giận mà... Được rồi, được rồi, Miên nhi sai rồi, Miên nhi sai rồi, tiểu Nhật nhi đừng giận Miên nhi nha..." chu đôi môi hồng lên nịnh nọt hôn vào đôi má của nam nhân, mãi đến khi gương mắt tuấn tú làm mình luôn như si như say kia lại xuất nụ cười, rồi để cho người nam nhân kia nếm đủ ngon ngọt đôi môi nàng mới thôi.

      "Miên nhi, phải ở bên cạnh ta vĩnh viễn, có biết ? Nếu như nàng dám trước, ta tức giận, rất tức giận."

      "Nhưng mà..."

      " được nhưng mà."

      Bá đạo tiểu Nhật nhi."Nếu còn nhưng nữa tiểu Nhật nhi tức giận, thèm quan tâm Miên nhi nữa? chỉ quan tâm những nữ nhân khác, biết ?"

      "Nếu như Miên nhi muốn để cho tiểu Nhật nhi của nàng có cơ hội quan tâm những nữ nhân khác, hãy luôn ở bên cạnh ta, quản thúc ta, trông chừng ta, được rời khỏi ta.”

      "Nếu lỡ như ..."

      " cho phép ‘nếu lỡ như’ luôn."

      "Nếu lỡ như ..."

      "Miên nhi, ta tức giận."

      "Hây da, người ta muốn là nếu lỡ như Miên nhi có ra sao, tiểu Nhật nhi chỉ được có mình Miên nhi mà thôi. Tuy rằng ta biết như thế hơi quá đáng, bởi vì biết lúc nào ta ..."

      Đôi mắt của nam nhân đột nhiên trầm, làm cho nàng lập tức nuốt luôn những từ còn lại vào lòng, thầm bổ sung câu tiếp theo trong lòng mình. Thiệt là, là con người dù thế nào cũng đâu có thoát khỏi con đường kia chứ, người ta chỉ sớm hơn người khác chút, sao tiểu Nhật nhi vẫn chịu nghĩ thông. "Miên nhi muốn khi Miên nhi còn đời này, tiểu Nhật nhi lại đơn lẻ bóng. Nhưng tiểu Nhật nhi nè, lúc Miên nhi vẫn còn ở bên cạnh chàng phải có mỗi Miên nhi thôi nha.”

      "Muốn ta vĩnh viễn chỉ có mỗi mình nàng, nàng phải ở bên cạnh ta vĩnh viễn, hứa với ta , Miên nhi, vĩnh viễn." Đôi mắt của nam nhân bức ép nàng, muốn từ miệng nàng nghe được lời hứa trân quý kia.

      Vĩnh viễn ư... Tiểu Nhật nhi là, biết nàng... Hây da.

      "Miên nhi, ta đợi nàng đó." Nam nhân rất kiên nhẫn .

      "...Được." cong cong, nở nụ cười duyên, "Cả cuộc đời này của Miên nhi vĩnh viễn ở bên cạnh tiểu Nhật nhi."

      "Nàng còn phải hứa với ta, chúng ta phải cùng năm cùng tháng cùng chung ..."

      " được, được!" Sao nàng có thể rủa tiểu Nhật nhi thế chứ, thân thể của nàng nàng hiểu rất , từ nàng chuẩn bị sẵn chờ ngày đó đến, nhưng tiểu Nhật nhi phải sống dài lâu, phải có đống con trai con vây quanh gọi cha ơi… Còn, người gọi là tướng công, tha thứ cho nàng, lòng dạ nàng hẹp hòi, muốn nghĩ đến người này.

      "Cái gì được? Tại sao lại được? Nàng chán ghét ta rồi chăng?" Nam nhân ủ rũ thất vọng.

      Tiểu Nhật nhi giảo hoạt mà, biết nàng chịu nỗi mỗi khi nhìn thấy như thế, hết lần này tới lần khác luôn dùng cách này để lừa gạt nàng, bộ tưởng nàng biết giận sao?"Hừ, tiểu Nhật nhi, ta cũng tức giận!"

      Nam nhân khẽ nhướng mày hỏi, " sao?”

      "..." Xem thường nàng à? Là con người ai cũng có lúc giận, biết ?"Ta rất tức giận, rất tức giận!"

      " sao?"

      "Đương nhiên là !" Nàng nghiêm túc ngưỡn cổ lên, trợn tròn đôi mắt hạnh, tận lực làm cho mình khí thế, sau đó cao giọng, "Ta tức giận... Ách?"

      Sao… Sao đột nhiên lại… , đừng mà! Nàng muốn ở bên cạnh tiểu Nhật nhi thêm chút nữa, chút nữa thôi đủ, đừng mà….

      "Miên nhi?" Giọng của nam nhân bỗng nhiên gấp gáp, sau đó lại từ từ từng chút , "Miên nhi, Miên nhi, đừng sợ, nghe lời ta, từ từ hít vào, thở ra, nào..."

      ... Vô dụng thôi... được, lần này được... quyến luyến nhìn ngắm trượng phu của mình, ra lời, nước mắt lặng lẽ chảy xuống, muốn rời khỏi chàng, nàng muốn rời khỏi chàng đâu mà... Nhưng, ủy sai cầm sẵn xích tỏa hồn đứng đợi ở bên cạnh rồi, nàng phải .

      "Miên nhi, thở nào, thở nào, dốc hết sức mà hít vào, chỉ cần thở thôi, Miên nhi, ta van nàng!"

      Nam nhân van cầu nàng. Nam nhân rực rỡ giống như hạt minh châu, hay ngọc quý sáng lấp lánh như ánh mặt trời đó cầu xin nàng, nhưng, xin lỗi, tiểu Nhật nhi...

      "Miên nhi, nàng dối ta, nàng mới hứa với ta là vĩnh viễn ở bên ta, sao lại nuốt lời chứ? Ta tức giận, rất tức giận... Miên nhi..."

      Xiềng xích quấn thân, nàng phải lên đường, đường phủ mở, khúc nhạc chiêu hồn vang lên...

      "Miên nhi..." Thân thể mềm mại của rũ xuống, nam nhân ôm nàng quỳ rạp xuống đất, trong đôi mắt có dấu vết giọt nước mắt, miệng ngừng quở trách nàng thất tín nuốt lời, nhưng mãnh liệt phun ra là ngụm máu tươi... Chất lỏng nóng hổi rơi vào gương mặt tái xám như tro tàn của vừa mới chết, cũng xuyên qua linh hồn vừa mới thoát khỏi thể xác của, vẩy lên thảm cỏ xanh biếc kia…
      Chris, Hale205, Hòa Yên Linh3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :