1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Xoay chuyển vận mệnh - Tiểu Yêu Trùng Sinh (22) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      XOAY CHUYỂN VẬN MỆNH

      Tác giả: tiểu trùng sinh

      Nguồn: Tàng thư viện

      Converter: Boozin

      Editor: Mộc Lăng


      Giới thiệu


      câu giới thiệu tóm tắt 】: đây là nương nhận hết khuất nhục đau khổ, sau đó chết rồi bất ngờ trùng sinh, vì thay đổi vận mệnh bảo vệ người nhà bị thương tổn, học y từ vũ danh dương thiên hạ, hành trình báo thù, sau đó tìm thấy tình đời mình.

      Nàng là đích nữ tướng phủ , cũng là tôn nữ trân bảo của phủ Định Quốc Công , thân phận cao quý.

      Kiếp trước, nàng dốc hết tất cả trợ giúp từ cái tên hoàng tử vô danh leo lên ngôi vị hoàng đế, lại cấu kết với dưỡng tỷ trong nhà:

      Phế bỏ vị trí hoàng hậu của nàng , hãm hại nhà ngoại tổ phụ nàng, nhi tử năm tuổi bị chó hoang cắn chết!

      Bên trong lãnh cung, dung nhan tuyệt thế của nàng bị hủy diệt sạch , dưỡng tỷ đầu đội phượng quan kiều mà cười:

      -“ Ta vốn dĩ phải con cố nhân phụ thân, mà chính là con ruột của phụ thân, trưởng nữ tướng phủ, Tô Tâm Li, là người chính người chiếm vị trí vốn thuộc về ta, ta tại chỉ là mang thứ thuộc về mình lấy về thôi”.

      lần nữa mở mắt, Tô Tâm Li trở lại năm mười ba tuổi.

      Năm đó, Phương di nương có bị đỡ thẳng, Tô Diệu Tuyết chỉ là dưỡng nữ của tướng phủ, Nhan Ti Minh vẫn còn là hoàng tử được coi trọng, có quyền, có thế.

      Được sống lại, đời này, nàng thà rằng phụ cả thiên hạ, cũng để thiên hạ phụ nàng!

      Di nương ác độc, hai mặt? đao chậm rãi tiễn ngươi về Tây thiên!

      Tra tỷ giả vờ thiện lương, mưu hãm hại? Ta lột cái vỏ Bạch Liên hoa của người xuống!

      Tra nam có dã tâm sao, muốn tiếp tục lấy lòng ta sao? Đời này người xác định cùng ngôi hoàng đế vô duyên rồi!

      Đến cuối cùng, tra nam dính lấy cầu xin giúp đỡ, phụ thân bỏ xuống mặt mũi mà thân cận, di nương, tỷ tỷ quỳ xuống xin tha….

      Tha thứ? Đó là cái gì?

      Nàng chỉ biết, đối với kẻ địch lòng dạ mềm yếu, chính là tàn nhẫn đối với mình.

      Kẻ nào thiếu nợ ta, hại chết ta, ta đòi bằng sạch!

      Nàng dung nhan thanh lệ, tuyệt thế vô song, nhưng tâm lạnh lẽo như hàn băng.

      Đời này, nàng nghĩ chính mình độc tới già , ai biết cái người nam tử cao quý như trăng sáng kia lại như cao chó dính lấy nàng , làm sao cắt đuôi được, ba năm, năm năm được nhân cơ hội đêm tối mà xông vào khuê phòng của nàng. (đó là loại cao dán rất chắc, khó bỏ ra- đại loại là vậy)

      "Nàng là nữ nhân rắn rết , ta chính là ngụy quân tử." Hơi thở như lan, mắt sáng như sao, : "Chúng ta là đôi trời sinh."

      "Li Nhi, chờ ta từ chiến trường trở về, liền mang mười dặm hồng trang tới cưới nàng làm thê tử , lấy bình thê, cưới thiếp thất, thu thông phòng, đời này kiếp này chỉ người là nàng."

      【 Nam cường nữ cũng cường, nữ chủ hờ hững tàn nhẫn, nam chủ xấu bụng, sủng văn, đời kiếp đôi người, cầu ủng hộ, xoa dịu tâm tình ta 】
      linhdiep17, Biệt Chi, Chris2 others thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 1: Chết rồi trùng sinh
      "Mười , mười hai, mười ba, mười bốn. . . . . ."

      Lãnh cung um tùm, từng trận gió lạnh thổi lên, ngoại trừ lạnh lẽo thấu xương, còn nồng nặc mùi chua thối gay người.

      gần đến canh năm, thế nhưng lãnh cung so với bất kì nơi nào càng thêm quạnh, chút hơi ấm con người.

      Tô Tâm Li nằm mặt đất, mặc kiện áo lụa mỏng, hoàn toàn thể chống lại từng trận gió lạnh, nhìn vào tấm gương, những vết tích ở mặt, ở người vẫn còn chảy máu, nét phong hoa tuyệt đại ngày nào thể nhìn thấy nữa.

      "Muội muội ngoan, tỷ tỷ đến xem ngươi đây!"

      Kẻ chuyện, tỷ tỷ tốt của nàng được cung nữ đỡ vào, chầm chậm bước tới.

      Đôi mắt phượng nhìn thấy Tô Tâm Li nằm đất vừa bẩn vừa thối lộ vẻ đố kỵ hung ác, nhưng khi thấy những vết tích mặt lại lộ nụ cười xinh đẹp.

      Cái dung nhan tuyệt thế nghiêng nước nghiêng thành, rốt cuộc cũng bị nàng phá hủy.
      Tô Tâm Li nghe được thanh của Tô Diệu Tuyết, bỗng mở to hai con mắt mê man.

      -"Tiện nhân!"

      Tô Tâm Li mắng chửi, nhìn Tô Diệu Tuyết thân mang phượng bào, suy yếu mở miệng, nghĩ tới nàng ta nhanh như vậy liền thay thế được nàng trở thành hoàng hậu.

      -"Ta muốn gặp hoàng thượng, ta thực oan uổng !"

      Tháng trước, đến thỉnh an nàng có Mai phi mang thai năm tháng và Lệ tần mang thai ba tháng, sau canh giờ, cả hai người liền đồng thời xảy thai, đương kim hoàng thượng Nhan Ti Minh giận dữ, sai người tra khắp lục cung, lại ở trong Khôn Li cung của nàng tìm thấy thuốc trợ sản, mà đại cung nữ Thu Hòa của nàng trước mặt mọi người khai báo, thuốc đó là do chính nàng sai bảo cho vào trong trà, hơn nữa còn oan uổng nàng cùng Cổ Nam Y tư thông.

      Nhan Ti Minh tức giận chịu nổi, hạ chỉ đầy nàng vào lãnh cung.

      Từ khi bị nhốt vào lãnh cung đến nay hơn tháng, ngoại trừ cung nữ mang thuốc đến ép nàng uống, cũng chỉ có Tô Diệu Tuyết thỉnh thoảng đến xem nàng mấy lần.

      Đương nhiên, nàng ta cũng chẳng tốt đẹp gì mà thăm viếng nàng mà mục đích chỉ là dằn vặt nàng mà thôi.

      Mặt của nàng chính là tự tay nàng ta hủy hoại, vết roi người cũng là nàng ta ban tặng, mà những cái gương đồng thượng đẳng hoàn toàn phù hợp với lãnh cung u này cũng được chuyển đến vào ngày mà nàng bị hủy dung, để cho chính nàng có thể nhìn thấy khuôn mặt xấu xí của mình.

      -"Tô Tâm Li, chuyện đến nước này ngươi vẫn chưa sao? Thiết kế để Mai phi Lệ tần sinh non, vu hại ngươi với Cố Nam Y, này hết thảy tất cả, đều tuân theo lệnh của hoàng thượng !"

      -" thể!"

      Cho tới nay, nàng đối đãi Nhan Ti Minh toàn tâm trả giá, nhiều lần nghe khuyên cáo, cầu xin ông ngoại với Cố đại ca, trợ giúp từ tên hoàng tử cái gì cũng có leo lên ngai vàng cửu ngũ chí tôn .

      Tô Diệu Tuyết cười to lên:

      - "Hôm nay ta liền để ngươi chết được ràng. Bởi vì ta và hoàng thượng mới là lòng nhau, nếu như năm đó phải là bởi vì muội muội ngươi mang thân phận là nữ nhi của chính thất, còn có nhà Định Quốc Công chống đỡ, hoàng thượng làm sao có khả năng lấy loại nữ nhân bại hoại danh tiếng như người làm chính thê. tại khác, Định Quốc Công nhà bị diệt, nhưng còn Cố tướng quân chính là đại họa khác, hoàng thượng cũng ăn ngủ yên."

      - "Ta bất quá là đưa ra chủ ý, dùng ngươi để bắt Cố Nam Y, hoàng thượng nghe liền biết ý, ngay lập tức đồng ý. Chẳng những có thể diệt trừ Cố Nam Y tay nắm trọng binh, còn để ngươi triệt để biến mất trước mặt , và kẻ có thể sánh được với nhan sắc của ta nữa, mũi tên trúng ba con chim, cớ sao ta làm đây?"

      Tô Diệu Tuyết cười đắc ý , " đến Cố tướng quân đối đãi với muội muội thực vô cùng si tình si a, sau khi biết muội muội gặp chuyện, liền suốt đêm từ biên quan khổ cực trở về. Vì thể lòng trung thành, chọc mù hai mắt còn , còn tự mình moi tim ra nữa, có thể coi là giải quyết nỗi lòng cho hoàng thượng a!

      -"Ngươi gì?"

      Tô Tâm Li miễn cưỡng từ mặt đất chống tay ngồi dậy, tâm như tro tàn, mê man hai con mắt nồng đậm thù hận.

      -"Mới thế mà chịu được? Tỷ tỷ còn chưa hết đâu."

      Tô Diệu Tuyết cười ha hả chói tai.

      -"Tiểu Hoàng Tử nghe Cố tướng quân trở về, vô cùng phấn khởi chạy Dưỡng Tâm điện tìm , vốn là muốn Đại tướng quân cứu ngươi, vị mẫu hậu vô dụng ra khỏi lãnh cung, lại vừa vặn nhìn thấy màn máu me kia, liền mắng hoàng thượng là bạo quân, hôn quân, thánh thượng giận dữ, sai người đánh mười đại bản. Tiểu hoàng tử thân thể cao quý, lại có phúc phận của hoàng thượng che chở, phát sốt hai ngày liền khỏe lại, nhưng đáng tiếc a….

      Tiếng cười của khanh khách của Tô Diệu Tuyết làm cho Tô Tâm Li ngày càng run sợ, lời sau cùng của nàng ta trực tiếp làm cho Tô Tâm Li rơi thẳng vào địa ngục.

      -"Tiểu Hoàng Tử đường tới lãnh cung tìm người, bị đàn chó hoang biết từ đâu tới cắn chết ."

      Tô Tâm Li nghe xong, cả người dường như bị mất hết sinh khí, có khí lực chống đỡ mà mạnh mẽ ngã xuống đất.

      Mới vừa rồi mắt sáng như sao, giờ khắc này chỉ còn lại u với tuyệt vọng.

      -“ Thời điểm bổn cung chạy tới, tay phải của tiểu hoàng tử bị chó cắn đứt, cái khuôn mặt trắng nõn đó cũng bị tranh giành nha, đâu đâu cũng là máu, vài con chó tranh nhau gặm cánh tay nữa.

      Tô Tâm Li nằm đất, nếu phải có nước mắt chảy xuống ai chắc cúng nghĩ kia là người chết.

      -"Súc sinh chính là súc sinh, thân thể Tiểu hoàng tử chính là từ ngọc mà đúc ra, chúng nó lại dám cắn a?"

      -"Tại sao? Dục nhi nó vẫn còn là đứa trẻ , tại sao lại muốn đối với nó tàn nhẫn như vậy? Nó cũng coi như là cháu ngoại của ngươi mà!"

      Nếu như phải nàng nhớ tới tình cảm, đem Phương di nương đưa lên chính thất, để Tô Diệu Tuyết làm con trren danh nghĩa của Phương di nương, để cho nàng ta gả cho Nhan Ti Minh, nàng ta làm sao có ngày hôm nay?

      -"Nó vốn dĩ là cháu ngoại của ta, muội muội người còn chưa biết , ta căn bản phải nữ nhi cố nhân của phụ thân, mà chính là con ruột của , trước khi mẫu thân người gả cho phụ thân, ở cùng mẫu thân ta rồi, chuyện của với mẫu thân người chính là do tay mẫu thân ta bày mưu, để cho phụ thân có được con đường làm quan bằng phẳng, nhanh chóng thăng chức. Cho tới nay phụ thân người cũng chỉ có ta với mẫu thân ta."

      Tô Diệu Tuyết vỗ về cái bụng có chút lớn của mình, -"Còn có a, kỳ thực mẫu thân cùng ca ca ngươi phải bị loạn thần tặc tử giết chết mà chính mẫu thân ta thuê người giết đó, chuyện phủ Định Quốc Công tư thông bán nước, mọi chứng cớ đều do tay hoàng thượng sắp xếp, Định Quốc Công với Cố tướng quân đều bị diệt, tỷ tỷ ta sao có thể để ngươi chiếm lấy vị trí hoàng hậu này chứ."

      Tô Diệu Tuyết đắc ý mà ác độc cười cợt loại người não phắng, lập tức nàng ta hừ lạnh tiếng, ánh mắt lạnh lẽo trầm trừng mắt Tô Tâm Li.

      - "Tô Tâm Li, ngươi biết ? Ta ràng hận thể đem giết chết người, rút gân người, lột da của ngươi, uống máu của ngươi, nhưng lại phải làm bộ thích, tôn trọng ngươi, nhiều lần ta tưởng như thể nhịn nữa, nhưng lại cố gắng chịu đựng, rốt cục, ta thắng lợi, mà người---- người cũng giống như mẫu thân người, đều là những kẻ đáng thương, nhưng ngươi so với mẫu thân ngươi may mắn hơn nhiều, chí ít ngươi phải làm con quỷ hồ đồ."

      Tô Diệu Tuyết xong, tùy ý cười to.

      - "Tô Diệu Tuyết, ta liều mạng với ngươi!"

      Có lẽ phải chịu kích thích quá lớn, tuy bị hạ độc nhưng biết Tô Tâm Li lấy đấu ra sức lực, đột nhiên từ mặt đất đứng lên, muốn đập vào cái bụng to của Tô Diệu Tuyết.

      - "Tiện nhân!"

      tia sáng chói mắt lóe lên, hai cánh tay giơ ra định đẩy Tô Diệu Tuyết lập tức đứt lìa khỏi người, bụng bị đạp mạnh cước, Tô Tâm Li buộc phải lùi liên tục về sau mấy bước, đụng phải tấm gương đồng rơi xuống vỡ tan tành. Khi Tô Tâm Li ngã ra, những mảnh vỡ cũng vừa vặn đâm người nàng.

      Ánh sáng của thanh kiếm chớp nhoáng, trong nháy mắt thấy thanh kiếm lướt qua, hai cánh tay nàng ồ ạt chảy máu, nghe tiếng vỡ nát của gương đồng tâm nàng lúc này tựa như bị cái gì đó nghiền nát, còn mảnh.

      Hai mắt trợn to, máu ở hai tay vẫn phun ra, nhìn Tô Tâm Li tựa ác quỷ, thù hận, cam lòng nhìn đôi nam nữ ngọt ngào ôm nhau trước mặt.

      Nếu có kiếp sau, Tô Tâm Li nàng thề bao giờ bước chân vào cung cấm, dù lên trời hay xuống đất, dù làm người hay làm quỷ, cũng nhất định bắt những kẻ hại nàng nợ máu phải trả bằng máu...

      Ngực của nàng ngày càng đau đớn, cái đau khiến người ta thể thở được. Tô Tâm Li rùng mình cái, chợt mở choàng hai mắt, kéo ra chiếc bao tải làm cản trở tầm mắt.

      Bầu trời đêm rộng lớn, mặt trăng chót vót cao, bị mây đen che khuất phần, ánh trăng mờ mờ ảo ảo, trong khí ẩm ướt mù xác thối nồng đậm khiến người ta cảm thấy buồn nôn.

      Tô Tâm Li yếu ớt giật giật ngón tay, cảm giác hai tay như để ở trước mũi người nào đó, nhưng nàng lại cảm nhận thấy hơi thở và nhiệt độ. Có điều gì đó đúng, đột nhiên Tô Tâm Li ngồi bật dậy, đập vào mắt là cái chân người mục nát, trong lòng hơi run sợ, nàng đứng lên đồng thời rút tay đè lên cái chân đó về.
      Dựa vào ánh trăng mờ ảo, Tô Tâm Li phát xung quanh mình đều là thi thể, có cái còn mục nát căn bản nhìn ra hình dạng gì nữa, có lẽ trước đó có mưa nên những thi thể đó trương phình lên cùng với màu da trắng nhợt nhạt, nhìn vô cùng đáng sợ!

      Nàng biến thành quỷ rồi sao?

      Nàng tại là biến thành quỷ sao? Tô Tâm Li lặng lẽ liếc nhìn lần nữa, nàng lại thành hồn dã quỷ sao?

      Tô Tâm Li cụp mắt, nhìn cái bóng của mình kéo dài, bỗng sợ hết hồn, muốn lấy tay che miệng, nhưng chưa kịp đưa lên, nàng chợt nhớ ra điều gì đó, duỗi ra cái tay còn lại, phải Nhan Ti Minh chặt đứt hai tay của nàng rồi sao?

      Tô Tâm Li đem hai tay giơ lên trước mặt nhìn kỹ chút, lại cúi đầu liếc nhìn thân hình mình, miệng mở càng lớn, dáng người trông cũng , cũng chỉ khoảng mươi mấy tuổi thôi.

      Chuyện gì thế này?

      - "Đại ca, cũng tối lắm rồi, nếu con nhóc kia tỉnh lại cũng bị dọa cho ngất , chúng ta mau trở về thôi, sáng mai trở lại trông cũng được”

      thanh của nam nhân, có chút sợ sệt, nghe giọng điệu còn có phần run rẩy

      Tô Tâm Li ngẩng đầu, nhìn theo hướng phát ra thanh, thấy hai nam nhân mặc quần áo thô sơ đến tiến đến chỗ nàng.

      -“ Vạn nhất con nhóc đó chạy mất phải làm sao? Chúng ta nhận tiền của cố chủ rồi, nếu xảy ra chuyện gì, hai huynh đệ chúng ta liền mất mạng đó, biết ?"

      Cố chủ? Tô Tâm Li nhìn đôi tay với thân thể còn chưa phát triển của mình, bỗng nghĩ tới năm nàng mười ba tuổi…..

      Năm đó, đúng dịp sinh thần ba mươi tuổi của phụ thân, vì muốn biểu lòng hiếu thảo, nàng Lạc Diệp tự dâng hương cầu phúc, đường lại gặp phải kẻ xấu...Lúc nàng tỉnh lại ở bãi tha ma, vì nửa đêm mới tỉnh nên khi nhìn thấy xung quanh toàn xác thối bị dọa hôn mê bất tỉnh mất ngày đêm, cũng bởi vậy mà bỏ lỡ lễ sinh thần của Tô Diệp Nhiên.

      Tô Diệu Tuyết vốn là dưỡng nữ Tô gia thay thế thân phận của nàng, làm náo động vô cùng lớn tiệc rượu hôm đó. Mà nàng cũng bởi sợ hãi quá độ, thời gian dài đều đau ốm dậy nổi. Sau đó chuyện Tướng quân phủ tìm thấy nàng ở bãi tha ma truyền khắp Kinh Lăng, nàng còn chưa cập kê danh tiếng bị hủy hoại toàn bộ!

      Đoạn thời gian đó, Phương di nương đối với nàng chăm sóc che chở đủ mọi đường. Tô Diệu Tuyết cũng ngày đêm vất vả, nghỉ ngơi, tấc cũng rời quan tâm nàng. Vì vậy, khi qua ba năm để tang mẫu thân, nàng liền với bên nhà ngoại, mời phụ thân đưa Phương di nương lên là chính thê, để Tô Diệu Tuyết làm con dưới danh nghĩa của Phương di nương. Giờ nghĩ lại, tất cả mọi chuyện đều do tay mẹ con nàng ta tạo nên.

      Lúc trước nàng Lạc Diệp tự, phải hai người Phương di nương cùng với Tô Diệu Tuyết cố hết sức giật dây sao?

      Tô Tâm Li nhìn những khuôn mặt dữ tợn của thi thể mặt đất, sắc mặt lạnh lẽo, sợ hãi trong lòng dần biến mất, nàng cũng chết lần rồi, sao có thể sợ người chết đây.

      Gần đó, hai huynh đệ nọ trong bãi tha ma đốt đống lửa lên, ánh lửa bập bùng, rọi sáng khoảng gian , ngón tay trong hai nam nhân chỉ chỉ Tô Tâm Li đứng cạnh đống xác chết, trợn to hai mắt, bộ dạng khiếp sợ, lắp ba lắp bắp lên tiếng:

      -“Đại……đại..ca…..ca, huynh…..nhìn….., quỷ quỷ……..aaaa!”

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 2: Sống lại ở bãi tha ma


      Sắc mặt Tô Tâm Li bị nước mưa rơi xuống trắng bệch , chỉ có đôi môi vẫn giữ được chút màu đỏ nhạt, búi tóc lộn xộn rối bù bờ vai mảnh khảnh, trâm vàng cài đầu, ánh mắt sắc nhọn lạnh như băng, hề có độ ấm , dung mạo như ma nữ đẹp nghiêng nước nghiêng thành lạnh lùng lên dưới ánh lửa bập bùng.

      Tô Tâm Li thấy mình bị phát tránh né, cũng chẳng hoảng loạn chạy , tay tùy ý đưa lên đỉnh đầu, nắm chặt trâm vàng trong tay. khẽ mỉm cười với hai nam nhân trước mặt.

      -"Ma nữ này đẹp!."

      Nam nhân mới vừa rồi còn sợ hãi đến lắp ba lắp bắp thèm muốn nuốt nước miếng

      -"Tiểu nương tử, theo chúng ta vui vẻ a!!!."

      Tên còn lại thân hình tương đối cao lớn, cũng tràn đầy kinh diễm, chà sát hai tay, đôi mắt hẹp bé ti hí nhìn chằm chằm Tô Tâm li, hận thể dính chặt lấy khuôn mặt nàng, còn vội vã muốn chạy như trước nữa.

      Trong đêm tối, Tô Tâm Li thấy hai nam nhân càng ngày càng gần mình, khuôn mặt bình tĩnh chút tâm tình nào.

      Kẻ có thân hình cao lớn hơn bước đến trước mặt nàng, hắc hắc cười hai tiếng, bàn tay vươn tới mặt của Tô Tâm Li, Tô Tâm Li bắt lấy cánh tay rồi nhanh chóng bẻ quặt ra sau, dùng sức đá cước thẳng vào ngực , nam nhân bị đá liên tiếp lùi về phía sau vài bước, ngã vào đống lửa cháy, ói ra đầy miệng máu, tóc và quần áo cháy làm luống cuống tay chân , lửa lan ra đốt cháy da thịt, lăn lộn kêu gào mặt đất.

      -"Tiểu mỹ nhân mạnh mẽ, bất quá gia càng thích."

      Tên còn lại nhìn đồng bọn lăn lộn đất, chạy lên giúp đỡ, hai con mắt lớn chừng hạt đậu dâm đãng nhìn Tô Tâm Li, hèn mọn nở nụ cười, giơ hai tay tới muốn ôm chầm lấy Tô Tâm Li.

      Trước con mắt háo sắc của chỉ có mỹ nhân trước mặt, thèm quan tâm đến đồng bọn vừa bị nàng đánh nằm đất kia.

      Tô Tâm Li nhìn kẻ chạy tới kia né chẳng tránh, hai hàm răng cắn chặt lại, nét mặt trong ánh lửa cháy như sắp đóng thành băng tuyết, nàng rút cây trâm đầu, nắm chặt trong lòng bàn tay.

      Mắt nhìn thấy mình sắp ôm được mỹ nhân vào trong tay, nụ cười hưng phấn của nở rộ , lộ ra hàm răng ố vàng lởm khởm, trông càng hèn mọn hơn.

      khắc trước khi bị đẩy ngã xuống đất, Tô Tâm Li giơ trâm vàng trong tay lên, nhắm thẳng vào động mạch ở cổ hết sức đâm xuống.

      Thoáng chốc, máu tươi phun mạnh ra.

      Hai mắt trợn to, dù chết nhưng khuôn mặt vẫn giữ nguyên cái vẻ hèn mọn.

      Tô Tâm Li chút để ý đem đẩy người ra, đứng lên, tay, mặt ngay cả y phục dính đầy máu tươi. Trong màn đêm tĩnh mịch, cây trâm vàng đẫm máu liên tục từng giọt từng giọt, tí tách rơi mặt đất.

      -" tại, đến lượt ngươi ."

      Nàng lộ vẻ khát máu, ánh mắt lạnh lẽo làm người ta run sợ, trâm vàng trong tay máu như ác ma từ địa ngục trở về

      Tên có thân hình cao lớn kia vừa mệt bở hơi tai mới dập tắt hết lửa cháy , đau đớn người vẫn giảm bớt, thể nhúc nhích, ngơ ngác nhìn vết đâm cổ đồng bọn vẫn trào máu, cả người sợ sệt run rẩy, ánh mắt nhìn Tô Tâm Ly tràn đầy sợ hãi

      -" nương tha mạng, chúng ta chỉ là phụng mệnh làm việc."

      nhìn Tô Tâm Li tới ngày càng gần, sợ hãi, ngừng dập đầu trước mặt nàng.

      -"Kẻ nào sai khiến các ngươi?"

      Nghe thấy đáp án mắt buồn động, Tô Tâm Li cũng cảm thấy bất ngờ.
      Nàng Lạc Diệp tự dâng hương ngoại trừ nha hoàn thiếp thân Thu Hòa, còn mang theo thị vệ. Vốn cho rằng hai người này là cao thủ, vì nhớ tới những người bắt cóc nàng là mấy người mặc đồ đen có võ công vô cùng cao cường. Vì vậy khi tỉnh lại nàng mới trực tiếp cứng đối cứng, hai người này với nhóm người kia phải cùng đám.

      -"Tiểu nhân, tiểu nhân cũng biết, xế chiều hôm nay, có hai người mặc áo đen đưa cho chúng tôi cái bao tải bảo ném vào trong bãi tha ma, sau đó canh chừng ở đây, xong việc chúng bọn tiểu nhân có thể nhận được năm mươi lượng vàng."

      -"Cố chủ kia là nam nhân hay nữ nhân?"

      "Là nam nhân ."

      thấy Tô Tâm Li có động tĩnh, lén lút ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt hung tàn, biết lấy cái gì từ trong tay áo, giơ lên, Tô Tâm Li nhìn thấy cái ống trúc trong lòng bàn tay của , xung quanh được bện chặt bằng dây thừng , khỏi cả kinh, nhanh chóng bước lên trước, muốn đá rơi đồ tay nhưng vẫn chậm bước.

      Chỉ nghe thấy tiếng vang cực kì nhức tai, đêm đen đột nhiên lóe sáng, Tô Tâm Li có thời gian nhìn ngắm, đầu cũng chẳng kịp nhấc, nắm chặt trâm vàng tay muốn đâm vào cổ .

      Còn chưa kịp ra tay, nam nhân vừa quỳ trước mặt lùi lại, ánh sáng lóe lên, tay phải của con dao phay hướng thẳng đầu gối của Tô Tâm Li bổ xuống.

      Tô Tâm Li cả kinh, trong chớp mắt, bỗng nhiên nhảy lên, mũi chân dùng sức đạp vào cằm , ngã ngửa ra sau, dao phay mất lực, ở giữa trung rơi xuống, trong ánh mắt khiếp sợ của , đâm thẳng xuống ngực của , chỉ nghe thấy tiếng hét thảm thiết, máu tươi tung tóe ra xung quanh.

      khí ẩm ướt lạnh lẽo, ngoài mùi thối của xác chết, còn nồng nặc mùi máu tươi, xen lẫn với nhau, khiến người ta buồn nôn.

      Xin tha, thả pháo tín hiệu, hóa ra cuối cùng là muốn mạng của nàng, nếu như chú ý của nàng bị phân tán bởi pháo tín hiệu kia hoặc phản ứng chậm chạp chút, kẻ nằm đất chắc chắn là nàng.

      Nhân từ với kẻ địch, dù chỉ mảy may do dự, chính là có trách nhiệm với tính mạng của mình, Tô Tâm Li ảo não nhìn tia sáng cuối cùng tàn lụi bầu trời, nếu như nàng trực tiếp động thủ, có cơ hội thả pháo tín hiệu.

      Tô Tâm Li nắm chặt trâm vàng trong tay, ánh mắt lạnh lẽo nhìn quanh, chút biểu cảm, ngồi xổm mặt đất , cẩn thận tìm kiếm gì đó.

      Trời vừa tạnh mưa lâu, con đường hẻo lánh lầy lội, những nơi hai tên vừa rồi qua nhất định để lại vết chân.

      Sau khi Tô Tâm Li phát vết chân, xé mảnh vải ở váy của mình, treo ở bụi cây, rồi chạy ngược lại so với hướng của những vết chân bọn họ để lại.

      Những kẻ bắt nàng với hai tên kia chắc chắn là cùng nhóm, tám chín phần bọn chúng nhất định chạy theo con đường của hai tên kia đuổi đến, nếu nàng chạy ra bằng con đường đó, có khả năng tự mình chui đầu vào lưới

      Làn váy bị xé mảnh rất lớn, lúc nàng chạy cũng thuận tiện hơn nhiều.

      Men theo bụi cỏ, Tô Tâm Li chạy vào trong rừng rậm, tiếng gió thổi vù vù bên tai mang theo cái lạnh giá của tiết trời đầu xuân.

      Chạy được khoảng nửa canh giờ, xen lẫn với tiếng nước suối rả rích, tiếng xé gió hun hút vang vọng lại đây, những bước chân hỗn loạn nhưng nhàng cách nàng ngày gần hơn…
      linhdiep17, Christhuyt thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 3: Ngọc bội thiếp thân.


      Mẫu thân nàng khi còn sống, thường hay dẫn nàng với ca ca sang bên nhà ngoại tổ phụ chơi, Trình gia dương thịnh suy, cho nên ngoại tổ phụ với mấy cữu cữu đặc biệt cưng chiều nàng, cũng bởi vì lo lắng nàng bị bắt nạt, hay thay phiên nhau dạy nàng ít công phu phòng thân, võ công mèo cào của nàng đối phó với hai người kia còn ứng phó được, chứ gặp phải cao thủ cũng chỉ bó tay chịu trói.

      Tô Bác Nhiên thích con vũ đao lộng thương, từ khi mẫu thân với ca ca qua đời, cộng thêm gặp phải kinh hãi ở bãi tha ma, lá gan của nàng liền biến lại, trước khi gả cho Nhan Ti Minh, nàng hầu như đóng cửa ra ngoài, vì thế Phương di nương và Tô Diệu Tuyết cũng biết chuyện này.

      Quả hổ là Phương di nương, tâm kế vô cùng ác độc, kín kẽ khe hở, trừ hai tên nam nhân kia, phía sau còn có hậu chiêu.

      Bốn phía cây cỏ rậm rạp có thể dễ ràng che dấu, nhưng nếu giơ đuốc cẩn thận tìm tòi, nàng căn bản có khả năng trốn được như trước, ngược lại tự tìm đường chết cho bản thân.

      Nàng biết bơi, so với việc giấu mình vào lùm cây, nhảy vào trong dòng suối, nếu nước đủ sâu, nếu lặn dưới nước chạy trốn, tuyệt đối là lựa chọn tốt nhất.

      Hai chân Tô Tâm Li trầy xước, cánh tay đầy vết va quệt bởi cành cây, đau rát vô cùng, nhưng nàng có thời gian để ý đến vết thương, tập trung cố gắng chạy đến phía dòng nước,

      Nửa khắc đồng hồ sau, nàng rốt cuộc thấy đoạn nước suối , nước trong suốt, dưới ánh trăng mờ ảo thấy cả đáy, nước cũng khá cạn, chỉ đến khoảng eo của nàng, nếu mình vào đó, cũng dễ ràng bị tìm thấy.

      Trong buổi đêm tĩnh lặng, tiếng bước chân đặc biệt ràng, ngay cả tiếng chuyện cũng vang vọng tới tai nàng.

      Tô Tâm Li sợ hãi quay đầu lại, ba người mặc đồ đen cầm đuốc, chạy về phía bên này, hẳn bọn chúng phát ra nàng, cặp mắt trong đêm đen lộ vẻ hung hãn nhìn về phía nàng, bước chân cũng theo đó mà tăng tốc chạy tới gần nàng.

      Phía sau bọn chúng, ngày càng nhiều người mặc áo đen xuất .

      Thân hình cao lớn, mạnh mẽ, vừa nhìn liền biết khác với hai tên vừa bị nàng giết chết, có lẽ bọn chúng toàn bộ là cao thủ.

      Tô Tâm Li trầm xuống, ánh mắt nhìn về phía xa xa trầm tư pha lẫn hoảng sợ, Phương di nương dốc hết vốn liếng để đối phó với nàng a, có thể mời nhiều cao thủ thế này quả quá coi trọng nàng.

      Lẽ nào hôm nay nàng phải bỏ mạng ở đây sao?

      Nếu như ông trời cho nàng sống lại, tại sao cho nàng nhiều thời gian hơn chút ?

      Nàng còn chưa xoay chuyển vận mệnh của mình, còn chưa báo thù rửa hận. mà ngay lập tức chết ở đây sao, nàng cam lòng!

      Trong khí, mùi thơm của đồ ăn ngào ngạt bay ra, Tô Tâm Li đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy ánh lửa le lói cách đó xa, con mắt bỗng nheo lại.

      Bên cạnh dòng suối là bãi cỏ non màu xanh lục, đống lửa chiếu sáng gian u, vây quanh đó ba nam tử ngồi quây lại với nhau, có hai người bên cạnh tay phải đặt kiếm.

      Cây đại thụ bên cạnh có buộc hai con ngựa to khỏe, toàn thân trắng như tuyết, thảnh thơi nhai cỏ non dưới chân, gần đó là chiếc xe ngựa trông vô cùng khí phái.
      Mắt thấy những người phía sau sắp đuổi tới gần, Tô Tâm Li hít hơi sâu, thẳng hướng phía chiếc xe ngựa mà chạy...

      Có tia sáng lóe lên, cắt ngang bầu trời đêm, hướng về phía nàng , còn chưa chạy tới gần, tiếng gió mãnh liệt kéo tới.

      -"Kẻ nào?"

      Tô Tâm Li vừa chạy vừa quay đầu nhìn về phía sau , mãi đến tận lúc nàng cảm giác có gì đó đúng, bỗng nhiên xoay người, kiếm sắc bén lóe sáng hướng về phía nàng tập kích.
      Tô Tâm Li cả kinh, miễn cưỡng né qua, còn chưa kịp có phản ứng gì, vai trái lập tức trúng chưởng của nam nhân kia.

      Ngực chợt đau xót, liên tục lùi về sau vài bước chân, chỉ cảm thấy toàn thân khí huyết dâng trào, cơ thể mềm nhũn, ngã co quắp đất, trong miệng cảm giác tanh ngọt trào lên, máu theo khóe miệng chảy xuống

      -"Người ở bên kia, nhanh chân lên."

      Đôi mắt tối sầm lại, Tô Tâm Li cảm tưởng sắp ngất đến nơi, nghe thấy tiếng vang lên, hai tay dính đầy máu tươi, cố gắng chống lên ngồi xuống bãi cỏ.

      Tầm nhìn của nàng mơ hồ, nhắm chặt mắt rồi mở choàng ra, nhìn nam tử áo tím ngồi dựa vào cây đại thụ phía trước, bưng ly rượu như ngọc trong tay.

      Nam tử kia có vẻ là chủ nhân của hai người bên cạnh

      Tô Tâm Li giật giật khóe môi, trực tiếp ói ra miệng máu, cũng đưa tay lên lau, lại nhìn chằm chằm nam tử kia, vào lúc này, có lẽ là hi vọng duy nhất của nàng.

      Tô Tâm Li nhìn nam tử mặc áo tím kia, bình tĩnh , “Công tử hôm nay có ân cứu mạng, tiểu nữ vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng, ngày sau nhất định báo đáp”.

      Giờ khắc này, Tô Tâm Li xiêm y lộn xộn, tóc tai rối bù, khắp người toàn máu, mặt tái nhợt nhuộm đỏ bởi máu, trông vô cùng khủng bố, cả người chật vật, nhưng cặp mắt dị thường sáng ngời, oán hận cùng với cam lòng làm lu mờ ánh sáng của xung quanh, ánh mắt lạnh lẽo quyết tuyệt, giống như băng tuyết núi Thanh Phong , lộ ra từng đợt hàn ý.

      Tề Lỗi đứng bên cạnh khỏi run rẩy chút, quay đầu dò ý nam tử nhâm nhi ly rượu.

      -“ Đỡ nương lên xe”

      Thanh phiêu lãng như gió, nhanh chậm, tao nhã thong thả

      Sắc mặt Tô Tâm Li bình tĩnh, gian nan đứng lên, khóe miệng khẽ nhếch lên ý cười dễ thấy.

      Nàng có vẻ đánh cược thắng.

      Tề Lỗi ngẩn người, hết nhìn Tô Tâm Li, lại nhìn nam tử áo tím, tựa như có hơi bất ngờ, liền nhanh chóng đỡ Tô Tâm Li lên xe ngựa.

      Tô Tâm Li còn chưa kịp ngồi vào xe ngựa, mấy người đuổi theo sau nàng chạy tới..

      -“ Các người là kẻ nào? Biết điều mau đưa nữ nhân kia giao cho chúng ta, ta tha tội chết cho các ngươi!.”

      Tên mặc áo đen cầm trường kiếm trong tay chỉ về phía Tề Lỗi đỡ Tô Tâm Li, khẩu khí càn rỡ mười phần.

      -“ Các người là kẻ nào? Biết điều mau chút cút cho ta, quấy rầy nhã hứng phẩm rượu của công tử nhà ta, giết tha!”

      Tề Vân giơ bảo kiếm trong tay, nhếch miệng lên, hờ hững , nhíu mày, hoàn toàn để mấy người kia để vào trong mắt, trái lại mở miệng khiêu khích.

      "Muốn chết!"

      Người mặc áo đen bị làm cho tức giận, rút kiếm trong vỏ ra, hướng về phía Tề Vân đâm tới.

      Khóe miệng Tề Vân ngả ngớn ý cười như trước, linh hoạt tránh khỏi công kích của đối phương “Đến phiên ta nha”

      chuyện, trường kiếm của cũng rút ra khỏi vỏ, đạo ánh sáng trắng lóe lên, trong chớp mắt, máu tung tóe đầy đất, người mặc đồ đen hai tay giữ chặt lấy cổ, nhàng ngã xuống, con mắt mở to, tràn ngập cảm giác thể tin được
      Tô Tâm Li được đỡ lên xe ngựa, ngồi ngay cửa xe, nhìn kẻ nằm đất, cũng kinh sợ kém.

      Mấy người mặc áo đen Phương di nương phái tới có thể dễ dàng giải quyết hơn năm mươi tên hộ vệ của Tướng phủ, tất nhiên phải có võ công tệ, thế nhưng lại bị người này chiêu lấy mạng

      -"Lão Tứ."

      Mấy người còn lại đến vừa vặn trông thấy nam tử áo đen bị giểt chết, liền cùng nhau hướng về phía Tề Vân lao tới.

      -"Cái này, cho ngươi ăn vào."

      Lực chú ý của Tô Tâm Li đặt cuộc chiến kia, căn bản hề chú ý tới Tề Lỗi ở bên cạnh, khi kịp phản ứng lại, viên thuốc tròn trong miệng từ cổ họng nuốt vào trong bụng.

      Cái gì thế? Tô Tâm Li nhanh chóng giữ chặt cổ họng, muốn nhổ ra nhưng kịp.
      Người áo đen trước mặt khinh địch nên mới bị chiêu lấy mạng, bảy, tám người phía sau dám sơ sẩy , vô cùng cẩn thận, chiêu nào chiêu nấy đều vô cùng tàn nhẫn, nhưng Tề Lỗi và Tề Vân hai người phối hợp ăn ý, cũng bị rơi vào thế hạ phong.

      Ánh mắt Tô Tâm Li loe lóe, nghiêng người chui vào trong xe ngựa nghỉ ngơi, vừa nhắm mắt lúc, mành xe liền bị nhấc lên. Thấy người tới là tên mắc áo đen, kinh hãi, đưa tay lên muốn lấy trâm vàng đầu, đột nhiên rít gào lên tiếng, ngã ngửa đất.

      Ngay cổ , cắm cái chén sứ , nhưng lại có máu chảy ra.

      Tô Tâm Li nhìn về phía nam tử áo tím, ly rượu trong tay chẳng biết từ khi nào biến mất

      Nàng lần đầu tiên nhìn thấy có người dùng ly rượu để giết người, còn thấy máu..
      linhdiep17, Christhuyt thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 4: Ngọc bội thiếp thân.


      Có lẽ nhìn thấy nam tử áo tím dùng chén lấy mạng người. hơn nữa lại dính giọt máu, võ công cao thâm khó dò, mấy người áo đen còn lại sợ hãi tự động rối loạn trận tuyến, ý định xoay người chạy trốn.

      -"Đừng để cho bọn họ rời !"

      Thanh lạnh lẽo của Tô Tâm Li vang lên, còn chưa hết câu, hai hộ vệ của nam tử áo tím bay lên trước, tia sáng chớp nhoáng màu trắng ở trong trung xẹt qua, tên trong mấy người áo đen ngã xuống.

      tên khác thân người hơn khinh công tệ, tránh được công kích của Tề Vân, dần biến mất khỏi tầm mắt của Tô Tâm Li.

      Tề Vân, Tề Lỗi chút do dự theo sát phía sau, mang theo ý định nếu tên áo đen chết, hai người họ quyết bỏ qua. Hai người bọn họ là tùy tùng của vị nam tử áo tím này, nên nhất định phải do câu của nàng mà đem mấy người kia giết sạch.

      Nàng muốn nhổ cỏ tận gốc bởi vì nàng thể để việc này tiết lộ ra ngoài làm tổn hại danh tiếng của nàng như đời trước, cũng thể để Phương di nương biết nàng xuất trong tiệc sinh thần phá hỏng kế hoạch làm nổi danh của Tô Diệu Tuyết. Vậy nam tử áo tím này vì sao???

      Những hắc y nhân này mục đích nhằm vào nàng, do Phương di nương thuê, nam tử áo tím này đối với bọn họ có thâm thù đại hận gì, lẽ nào cũng giống nàng, muốn tung tích bị người khác phát ?

      Tô Tâm Li ánh mắt lóe lên, bám vào cửa , từ xe ngựa nhảy xuống đất, trong nháy mắt, nàng sờ sờ vai trái của mình, cũng đau đớn như lúc mới bị thương, hơn nữa, trong người cũng suy yếu như ban nãy.

      Nhớ lại hình dạng cái mình vừa nuốt, chắc hẳn là thuốc trị thương loại tốt.

      -"Đa tạ ân cứu mạng của công tử."

      thân cẩm bào màu tím, eo chiếc thắt lưng màu xanh ngọc, khác với loại thắt lưng nạm bảo thạch biểu lộ phú quý của các công tử quý tộc trong kinh thành, gương mặt tuấn tú như được điêu khắc tỉ mỉ mang theo nụ cười yếu ớt, làm mờ cả ánh lửa bên cạnh, tay trái cầm bầu rượu, ngón tay trắng nõn thon dài như hòa cùng thể với ấm rượu bằng ngọc, đẹp nên lời.

      Nhìn thấy Tô Tâm Li tới gần, cũng chỉ ngẩng đầu nhàn nhạt liếc mắt nhìn, vẻ mặt chút thay đổi.

      Vừa rồi bị người đánh chưởng làm hoa mắt, nên lúc này Tô Tâm Li mới phát xung quanh được sắp xếp vô cùng chỉnh tề, nơi nam tử sao tím ngồi, được lót đệm sạch , ngay cả cây đại thụ dựa lưng vào cũng được gấm vóc màu lam nhạt bao xung quanh.

      Trong lòng Tô Tâm Li thở dài, nam tử này quả rất xuất sắc, cho dù ở nơi hoang dã này, cũng ảnh hưởng đến khí chất tao nhã của , còn làm cho rừng núi hoang vắng trở thành khung cảnh hài hòa lạ thường

      Đây ràng là kẻ ưa thích sạch , lại vào khách điếm thanh tịnh nghỉ ngơi, mà dừng chân nơi rừng núi hoang vắng này, tất có điểm kì lạ.

      Nhìn tướng mạo của , chắc hẳn là người nước Lưu Ly khí chất thanh quý so với những hoàng tử như Nhan Ti Minh chỉ có hơn chứ kém, đương nhiên phải con cái nhà bình thường, các quý tử của gia đình giàu có, nàng cũng đều biết, nhưng có bất kỳ chút gì liên quan đến .

      Liếc nhìn la quần của mình có lốm đốm vết máu như hoa mai, Tô Tâm Li dừng chân, cách đống lửa cháy, chờ đợi nam tử áo tím.

      -" nương chuẩn bị lấy cái gì để báo đáp?"

      Tô Tâm Li cho rằng nam tử chỉ là việc cần đến, nghĩ tới lại thẳng thắn cầu, trong đầu thoáng qua, ngẩng đầu nhìn nam tử áo tím trước mắt. đôi mắt trong suốt như suốt, chút sợ hãi, khóe miệng trái lại nhàn nhạt ý cười, thản nhiên hào phóng, “ Vậy cũng phải đợi công tử chịu cho cơ hội mới được”.

      Vừa nãy cứu nàng cũng đại biểu tha mạng cho nàng

      Nam tử áo tím tay cầm bầu rượu đưa cho Tô Tâm Li, khẽ mỉm cười, “ Mùi máu tanh người nương quá nặng”.

      Giọng điệu hoàn toàn như trần thuật, vẻ mặt nhàng như mây gió nhìn ra chút ghét bỏ nào, Tô Tâm Li tiếp nhận bầu rượu.

      Trong khí mùi thơm nồng nàn của rượu hoa mai thượng đẳng, hòa với thoang thoảng mùi lan đâu đó.

      Tô Tâm Li xoay người, hạ thấp người xuống, rửa sạch máu tay và mặt, thuận tiện uống chút thấm cổ họng.

      Nhìn mặt đất rượu hoa mai bị nhuộm màu máu, Tô Tâm Li có chút ràng nguyên nhân khi nàng vừa xuất , người kia dùng kiếm đả thương mình. Toàn thân đầy vết máu, mặt mũi nhìn ràng, dù ai nhìn cũng coi là phần tử nguy hiểm.

      -“ Đem mặt lau chút .”

      Tô Tâm Li nhận lấy chiếc khăn tay của nam tử áo tím, mùi hoa lan nhàn nhạt bay vào mũi, ra đó là mùi người nam tử này.

      Tô Tâm Li đem mặt và tay lau khô ráo, thể , dùng rượu hoa mai thượng đẳng để rửa tốt hơn dùng nước nhiều, coi như y phục vẫn dính máu, thế nhưng người còn mùi tanh, hương mai như có như thoang thoảng quanh người, Tô Tâm Li cảm giác như sắp say đến nơi rồi, thần kinh căng thẳng tự chủ mà thả lỏng ra rất nhiều.

      Cầm khăn tay, suy nghĩ chút, vẫn nên cầm lại hơn, người có bệnh sạch thích mùi máu tanh làm sao có thể dùng lại khăn tay mà nàng dùng qua chứ.
      Tô Tâm Li quay đầu lại, ở gần nam tử áo tím ngồi xuống, thời điểm quay người bỏ qua ánh mắt kinh diễm, tán thưởng còn có chút kinh ngạc của nam tử áo tím.

      -“ Người hầu vô lễ, mong nương thứ tội, Tề Lỗi, mau chuẩn bị trà với điểm tâm cho nương”

      Nam tử mặc áo tím nhàn nhạt cười, lúc này Tô Tâm Li quay đầu mới phát ra hai nam tử đuổi theo người áo đen biết quay về từ lúc nào.

      Hai người nhìn giống nhau như đúc, hẳn là đôi song sinh, chỉ là người tên Tề Vân kia gò má bên trái có vết sẹo dài.

      Tề Vân tới, khóe miệng nở nụ cười đùa cợt, phối hợp với khuôn mặt đó lại chút khó coi, trái lại có vẻ tiêu sái lỗi lạc cảm giác nên lời, ngồi xuống bên cạnh nam tử áo tím.

      Nhìn thấy mặt Tô Tâm Li, đầu tiên hơi ngẩn người, sau đó quét mắt nhìn quần áo nàng, cười ra tiếng, “ Quả là tiểu mỹ nhân”.

      Tề Vân hì hì cười cợt, nhưng Tô Tâm Li cũng nhìn thấy cặp mắt nồng đậm sát ý kia.

      -" Tiểu mỹ nhân, nửa đêm canh ba, nương chịu ở trong nhà, lại chạy tới nơi này làm gì, còn bị nhiều người truy sát như vậy?”

      -"Trong nhà, di nương nhìn quen ta cản trở con nàng ta, liền bày trò hãm hại ta!”

      Tô Tâm Li nhàng ra, cũng có ý định giấu diếm.

      -“ Chuyện đêm nay, ta tuyệt đối tiết lộ ra ngoài nửa lời”.

      Sống lưng thẳng tắp, ánh mắt Tô Tâm Li kiên định nhìn thẳng về phía nam tử mặc áo tím

      -“Vẽ hổ khó vẽ xương, biết người biết mặt nhưng biết lòng, nếu như nương qua cầu rút ván, chỉ cảm ơn ân cứu mạng công tử chúng ta , sau lại giết người diệt khẩu, chúng ta chẳng phải là tiền mất tật mang?"

      Hai tròng mắt khẽ chuyển động, bọn họ quả nhiên sợ người khác biết hành tung, trong mắt Tô Tâm Li lóe lên tia quyết tuyệt, dùng sức gỡ ngọc bội cổ xuống đưa tới trước mặt nam tử áo tím, “Đây là ngọc bội thiếp thân của ta”.

      giống bạch ngọc, tử ngọc bình thường, ngọc bội của Tô Tâm Li màu đỏ cực kỳ diễm lệ, dưới ánh lửa viên ngọc óng ánh, ở giữa chạm khắc con phượng hoàng bay trông cực kỳ sống động.

      Ánh mắt nam tử áo tím lóe lên, con người màu đen chợt mở to, ngẩng đầu nhìn Tô Tâm Li chăm chú, vẻ kinh ngạc chỉ thoáng qua nhưng vẫn bị Tô Tâm thấy được.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :