1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

XK KHI PHỤ NỮ XUYÊN ĐẾN THẾ GIỚI THÚ NAM (Tư Đồ Yêu Yêu) - (78c) (hoan)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      KHI PHỤ NỮ XUYÊN ĐẾN THẾ GIỚI THÚ NAM
      [​IMG]
      Tác giả: Tư Đồ

      Thể loại: ngôn tình, xuyên

      Converter + Editor: ngocquynh520

      Nguồn: ***************​
      Giới thiệu:

      Lý Mộ Tư là , nhưng, có ngày, lại giải thích được xuyên đến thế giới chỉ có đàn ông.

      Vì vậy. . . . . .

      đám đàn ông cao lớn quá mức, tuyệt đối vượt qua hai thước đồng tình nhìn 34C từng vô cùng tự hào, đồng tình : "Bị sưng ghê quá. . . . ."

      Lý Mộ Tư bình tĩnh: tôi giống giống cái của mấy người.

      Còn có người nhìn chằm chằm giữa hai chân , chấn kinh đến lời cũng có mạch lạc: ". . . . có. . . ."

      Lý Mộ Tư tiếp tục bình tĩnh: phải là có tiểu JJ (penis) sao? Ngươi thẳng , ta ngại, có ta mới phải để ý. Ngoài ra, về sau nên dùng từ "" để về ta.

      Nhưng, rất nhanh, Lý Mộ Tư liền bình tĩnh được. . . . . .

      Bởi vì khi rốt cuộc tin chắc mình cách nào trở về thế giới cũ mà chuẩn bị chọn ra người ở thế giới toàn đàn ông này để kết hôn sinh con, người đàn ông hơi con hợp ý lại lộ vẻ mặt như bị sét đánh với : "Mộ. . . . Mộ Tư. . . . Em em em cái gì? Tôi tôi tôi. . . . Tôi cũng là giống cái đó!"

      Lý Mộ Tư: ". . . . . ."

      trừ trầm mặc, còn có thể cái gì? Chẳng lẽ muốn , sao, chỉ cần chị có tiểu JJ, tôi liền có thể sinh con cho chị sao?

      Giới thiệu riêng:

      Mọi người vui lòng đọc kỹ trước khi xem truyện để tránh về sau gào thét phản đối ^^

      Xin truyện này nam chính với nữ chính 1vs1, có NP, nhưng có nhân vật phụ phát triển theo chiều hướng NP.

      Giống như tên truyện ghi, nữ chính xuyên đến thế giới thú nam, ở nơi này có đàn ông và phụ nữ, chỉ có giống cái và giống đực, hai giống này ngoại hình đều tương tự, giống cái hơn 1 chút và có thể sinh con thôi. Vì vậy cũng có thể xem như các giống thú ở đây là nửa đam mỹ nếu tính về ngoại hình, còn bản chất giống cái vẫn có tính cách của phụ nữ. Nhưng cũng có nhân vật phụ là đam mỹ nhé.

      Truyện có ngược gì cả, ngược tâm, có thể là ngược thân 1 chút xíu. Truyện đề cao đoàn kết, có tính xã hội, kể về cố gắng hòa nhập và sống sót của nữ chính. Từ lạ đến quen và xem thú nhân ở đó là người của mình. Nam chính rất sủng nữ chính.

      Có 1 điều cần nhấn mạnh, về cảnh H quá cao, mình nghĩ là 18+ thôi, nhưng truyện nhắc đến vấn đề "tế nhị và nhạy cảm" hơi bị nhiều, và có vài cảnh XXOO hơi lung tung... hơn là hơi nham nhở chút, vì đây là thế giới thú nhân, phải thế giới con người. Xin nhớ trước khi xem để tránh quá khích.

      Điều mình thích nhất và cảm thấy hay nhất ở truyện là... giống đực ở thế giới thú nam vô cùng thương và hết lòng bảo vệ giống cái. Thà để mình chết cũng phải bảo vệ giống cái, bất cứ giống đực nào cũng thế, chứ phải chỉ là giữa những người nhau. Ở thế giới này mưu lọc lừa, mọi người trong tộc đều đoàn kết bảo vệ nhau. Nữ nhân cần sợ nam nhân phản bội, lại càng có việc bị ngược đãi. Mình nghĩ... nếu thế giới con người mà cũng được thế tốt quá ^^​
      Last edited: 4/10/14
      fujjko, yui_9xMiki Quỳnh thích bài này.

    2. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 1:





      Lý Mộ Tư rất vô tội, chỉ lặn nước mà thôi, sao thói đời lại thay đổi thế?

      mặc bộ bikini, mái tóc ngắn ướt nhẹp, há hốc mồm nhìn đám đàn ông cao lớn khiến phải ngẩng đầu nhìn đến đau cả cổ vây quanh chỉ chỉ chõ chõ, kinh hãi lo âu.

      Kinh? Kinh cái mông! mới nên kinh hãi chớ? đám đàn ông có chiều cao tuyệt đối vượt qua hai thước, bắp thịt còn lớn và cường tráng hơn trâu chỉ quấn tấm da thú, để nửa thân trần vây chung quanh nhìn , cảm thấy áp lực rất lớn! Hơn. . . . Hơn nữa bọn đàn ông này còn mặc quần lót, thứ đồ chơi cũng tráng kiện như cơ thể bọn họ cư nhiên thỉnh thoảng đung đưa ở trước mắt . . .

      Tôi ! Rốt cuộc có người chú ý tới, chỉ bằng góc độ nhìn lên 45 độ của , lập tức là có thể xoay ngược lại thứ tự vây xem và bị vây xem ? em, dè dặt chút có được hay ?

      Xong rồi xong rồi, bị mọc mụn lẹo rồi.

      Lý Mộ Tư rất muốn cúi đầu, biểu ra vẻ mạnh mẽ nhiều lần dọa chạy đối tượng xem mắt, đáng tiếc, cây giáo dài ở dưới cằm lại khiếno hoàn toàn bỏ qua ý định này.

      Trời xanh thăm thẳm, mây rất trắng, cây cối chung quanh rất cao lớn —— đây chính là nhảm, nhưng chỉ muốn tả mà thôi. Ít nhất, muốn biểu đạt, trong hai mươi bốn n sống đời tuyệt đối tuyệt đối chưa từng thấy cảnh tượng sinh thái nguyên thủy này ở bất kỳ nơi nào —— tỷ như mấy cây đại thụ có thể che trời này.

      Bộ lạc người hoang dã châu Phi? Vô nghĩa quá! Có ai khắc trước vẫn còn lặn ở Hải Nam, khắc sau liền xuất ở bộ lạc Châu Phi ? Hơn nữa, những người này ràng trừ hàm răng và toàn thân dưới đều đen giống người châu Phi, chẳng có quan hệ gì hết?

      Được rồi, trừ xuyên qua nghĩ ra khả năng khác nữa.

      Lý Mộ Tư dám nhúc nhích dùng sức chuyển mắt, liếc về phía địa phương lúc nãy mình chui ra —— đầm nước, trong lòng yên lặng suy đoán, nếu như lẻn về, có thể trở lại thế kỷ 21 ?

      Lúc này đám đàn ông cơ bắp vạm vỡ còn khiếp sợ và khó xử hơn Lý Mộ Tư, ngừng líu ríu thầm .

      "Là giống cái sao? Bộ dạng khéo léo nhu nhược như thế chắc là giống cái?"

      —— Này này, chẳng lẽ phải dùng từ văn minh như phái nữ để hình dung sao?

      "Giống cái? Ngươi có thể cho giống cái xa lạ vào làng trong tình huống biết gì cả sao?"

      —— a a, ra muốn biết vấn đề này tuyệt đối chỉ các ngươi.

      ". . . . Ngực đó là bị gì thế? Sưng lên sao?"

      —— Khóc nha! khóc đấy! Đó tốt xấu cũng là 34C khiến kiêu ngạo vô cùng! Còn là kiểu quả đào!

      "Trời ơi! . . . . có. . . . có. . . ."

      Rốt cuộc, sau khi Lý Mộ Tư bị đám đàn ông dùng ánh mắt sắc bén xua cho ngoan ngoãn lên bờ, trong đám người bùng nổ cuộc loạn lớn nhất từ trước đến nay, tầm mắt của tất cả đàn ông đều tập trung ở giữa hai chân Lý Mộ Tư, tầm mắt giống như có thể ình thành năng lượng đâm vào khiến Lý Mộ Tư theo bản năng kẹp chặt hai chân —— dĩ nhiên, tin tưởng bất kỳ phụ nữ bình thường nào ở dưới tình huống ăn mặc mát mẻ bị đám mãnh nam vây xem cũng có hành động giống như , nhưng. . . .

      Này này! Có cần lộ vẻ khiếp sợ thế hả, phải là có tiểu JJ thôi sao? Có gì giỏi chứ, có bản lãnh đám đàn ông mấy người nhô lên cái cup C cho lão nương xem?

      Cái trán Lý Mộ Tư toát ra dấu #, hai dấu #, nổi giận ưỡn ngực, lại phát ánh mắt của đám đàn ông nhìn càng thêm tràn đầy đồng tình —— Lý Mộ Tư đột nhiên mất lòng tin với dáng người mà mình luôn kiêu ngạo.

      "A, sưng lên quá chừng. . . ."

      Lý Mộ Tư: ". . . . . ."

      Thôi, đừng so đo với đám đàn ông dã man. Lý Mộ Tư khổ sở vỗ trán.

      "Nhường chút, nhường chút!"

      Bức tường người chợt bị người ta từ bên ngoài đẩy ra, người đàn ông có khổ người tương đối bình thường phí sức chui vào, vừa chui vừa thở hổn hển mắng to: "Phải gió à Phí Lặc! Khổ người lớn thế cũng tránh qua chút?"

      Tên to lớn được gọi là Phí Lặc cười ngây ngô há há hồi, lại ràng giấu đầu hở đuôi ngừng cọ ở người người tới, khổ người chênh lệch khổng lồ khiến người tới nhất thời đứng vững, giận đến giơ chân.

      Mấy tên cao lớn chung quanh đều lộ ra nụ cười, có mấy người thậm chí cười vang, vươn cánh tay còn to hơn eo của Lý Mộ Tư của họ ra gào khóc kêu to: "Há, Lạc Nhĩ, đến chỗ các , các rất săn sóc nhường chỗ cho em, đừng để ý tên Phí Lặc kia!"

      Phí Lặc nhất thời phát ra tiếng gầm thét như dã thú từ trong cổ họng, hiển nhiên, trêu chọc như vậy khiến vô cùng tức giận.

      Lạc Nhĩ cũng chống nạnh trợn mắt, làm ra bộ dáng ghét bỏ: "Muốn chết à? Dám đùa bỡn tôi? Có tin tôi đánh mấy người ? Lần sau bị thương có muốn tôi chữa giúp ? Mau tránh ra! Tôi muốn xem bệnh nhân của tôi!"

      Lạc Nhĩ này ràng khéo léo hơn đám cao lớn kia nhiều, nhưng làm Lý Mộ Tư kinh ngạc là, rất có uy tín, vừa những lời này xong, đám đàn ông cao lớn vây quanh mặc dù còn hi hi ha ha, nhưng phần lớn đều nghe lời tránh ra, cho Lạc Nhĩ về phía Lý Mộ Tư.

      Bởi vì từ giữa đám đàn ông to lớn đến, càng khiến Lạc Nhĩ lộ ra vẻ khéo léo đối lập, mặc dù theo Lý Mộ Tư đoán đối phương có lẽ cao thước tám —— chiều cao này mà ở địa cầu ràng có thể kiêu ngạo giữa đám đàn ông.

      Lý Mộ Tư len lén đưa ra chút xíu đồng tình với Lạc Nhĩ —— đáng thương, đây là tàn tật mức độ thấp ở trình độ nào đó rồi? Nếu như là ở trong hoàn cảnh thế này. . . .

      Nhớ ngày đó, Lý Mộ Tư trổ mã muộn, mặc dù sau đó chợt cao đến 1m68 khiến rất là phát triển trong đám nữ sinh, nhưng từng cao 1m5 lại làm cho phải nhức đầu nhiều, còn như bây giờ. . . .

      Nhìn đám đàn ông ai cũng cao hơn hai thước ở xung quanh, Lý Mộ Tư cảm thấy giữ vững trầm mặc tốt hơn —— chỉ mới vừa vặn đến eo người ta! chênh lệch này quả giống như người lớn và đứa trẻ a a a!

      Khi Lạc Nhĩ chuyển sang Lý Mộ Tư, vẻ mặt hung dữ lập tức nhu hòa, dương dương rễ cỏ và lá cây trong tay, lộ ra nụ cười: "Há, xin chào, tôi tên là Lạc Nhĩ, là bác sĩ trong bộ lạc. A, đừng khẩn trương, tất cả mọi người phải người xấu."

      Tầm mắt rốt cuộc thể khống chế liếc bộ ngực cao vút của Lý Mộ Tư cái, Lạc Nhĩ hơi quỷ dị giật giật khóe miệng, nhưng vẫn an ủi: "A, cái này, có sao, đừng sợ a, y thuật của tôi rất lợi hại, tôi chữa khỏi cho ."

      Lý Mộ Tư giựt giựt khóe miệng, vừa muốn trả lời, chợt, biết là ai, lại bóp cánh tay cái, Lý Mộ Tư có phòng bị, thần kinh vốn căng thẳng liền rắc rắc đứt ra, làm ra phản ứng bình thường của đại đa số phụ nữ —— thét chói tai

      Tiếng kêu chói tai hơn đám đàn ông nhiều khiến người đàn ông đánh lén tóc đen cao lớn nhất thời ngẩn ra, duy trì động tác đưa tay cứng đờ.

      Lạc Nhĩ cố gắng thấu hiểu giống cái vừa xuất nhất thời hung hăng nguýt nhìn người đàn ông: "Carey! làm gì? quá nóng lòng! còn sinh bệnh!"

      Người đàn ông bị kêu là Carey lắp ba lắp bắp ngừng khoát tay: ", tôi chỉ. . . Tôi chỉ sờ cái, xem có phải . . . . là giống cái thôi." mặt của trong nháy mắt ra vệt đỏ ửng, giọng ngập ngừng , " mịn, còn mịn hơn tơ băng mà người cá dệt ra."

      Đám đàn ông cường tráng chung quan đều tai thính mắt tinh, lỗ tai liền dao động, trong ánh mắt nhìn về phía Lý Mộ Tư trừ đồng tình ra nhất thời còn thêm ít thứ gì làm da đầu nổ tung. ít đàn ông càng thêm bất mãn mở bàn tay to của họ ra vỗ lên đầu Carey, mắt len lén ngắm Lý Mộ Tư.

      Tiếng kêu của Lý Mộ Tư nhất thời bị mấy tiếng bành bạch dọa ngưng, há to miệng sững sờ nhìn tất cả trước mắt —— người đàn ông cao lớn tên Carey cư nhiên bị những bàn tay to như quạt hương bồ của đồng bọn của chút khách khí từ bốn phương tám hướng quạt bay ra ngoài, hoàn toàn cút ra khỏi tầm mắt , chỉ còn tiếng kêu thảm thiết "Khốn kiếp! Đám ngươi. . . ." còn ở lại bên tai.

      Hơ. . . . Người đó. . . . Chỉ bởi vì sờ soạng . . . . quá ác chứ?

      Lý Mộ Tư sững sờ nghiêng đầu, nhìn Lạc Nhĩ mặc dù biết tại sao, nhưng dường như đích xác rất có uy tín để hỏi ý.

      Lạc Nhĩ liên tục ngừng hung hăng trừng mắt liếc đám đàn ông gấp gáp chung quanh, cười khan kéo cánh tay Lý Mộ Tư dẫn xuyên qua lối đám đàn ông nhường lại về cái thôn cách đó xa, chỉ là trong lòng cũng ngừng nghĩ đến cảm giác mềm mịn mà Carey sợ hãi than thở lúc nãy.

      Chỉ sợ giống cái mới xuất có ấn tượng xấu gì với đám đàn ông trong bộ lạc bọn họ, Lạc Nhĩ luống cuống tay chân giải thích: "Đừng sợ, tên Carey nên bị thu thập tốt. Yên tâm, d dày thịt béo có việc, nhiều lắm là nằm giường mười ngày nửa tháng mà thôi. Dĩ nhiên dĩ nhiên, nếu như hài lòng, tôi gọi Phí Lặc hung hăng đánh trận nữa!" quơ múa quả đấm nhe răng trợn mắt.

      ra là nằm mười ngày nửa tháng cũng có chuyện gì sao? Vậy rốt cuộc cái gì mới gọi là có chuyện?

      Lý Mộ Tư rối rắm vì tiêu chuẩn hợp nhau.

      Lạc Nhĩ có chú ý tới những thứ này, cười híp mắt quay đầu lại: "Đúng rồi, còn chưa có cho tôi biết tên của đấy!" nháy mắt cố gắng dùng vẻ mặt hòa thiện nhất nhìn về phía Lý Mộ Tư cực kỳ nhu nhược —— , giống cái nhu nhược nhắn như vậy, cho dù là so sánh với giống cái như cũng nhắn quá rồi, sợ rằng căn bản có biện pháp gánh chịu trách nhiệm sinh con. Bị bệnh đáng sợ thế, khó trách bị bộ lạc vứt bỏ!

      Lý Mộ Tư biết ý tưởng của đối phương, chỉ yên lặng xoay đầu , giựt giựt khóe miệng thành trả lời: "Mộ Tư, Lý Mộ Tư, gọi tôi Mộ Tư là được rồi."

      —— nên trách phản ứng quá lớn, mặc dù biết Lạc Nhĩ này thuộc về chủng loại hình nhắn, nhưng, thấy người đàn ông cao lớn 1m8 cư nhiên giả bộ đáng ở trước mặt mình, cũng rất khó khống chế được cảm giác buồn nôn sinh lý!

      Đây rốt cuộc là. . . . Chỗ nào hả? Trong lòng Lý Mộ Tư chợt nổi lên cảm giác hay lắm.
      DangThuy, fujjkoyui_9x thích bài này.

    3. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 2:





      câu gọi "Nhìn núi làm ngựa chết", Lý Mộ Tư rốt cuộc cảm nhận được thắm thiết.

      ra sớm nên nghĩ tới, nếu mấy người đàn ông ở đây cao lớn thế, phòng ốc của bọn họ khẳng định cũng , cho nên, mấy căn phòng ốc có vẻ lớn lắm lại xa lắm ra hề gần hồ!

      Lý Mộ Tư mặc bikini, chân trần, tận lực đuổi theo bước chân của Lạc Nhĩ 1m8, luôn bị mặt đất lồi lõm cấn đến nhe răng trợn mắt.

      Lạc Nhĩ nỗ lực giới thiệu với Lý Mộ Tư dũng sĩ trong bộ lạc dũng cảm như thế nào như thế nào, giỏi săn thú như thế nào như thế nào, chịu mệt nhọc như thế nào như thế nào, tóm lại xem thế nào cũng là lựa chọn tốt của giống cái.

      đánh bàn tính vang, mặc dù giống cái này dường như có bệnh, nhưng y thuật của mình rất tốt, nhất định có thể chữa khỏi, cho nên khẳng định phải vấn đề! Hơn nữa, làn da này, vừa trắng mịn vừa non mềm như thế, ngay cả sờ cũng cảm thấy rất thích, tuyệt đối có giống đực ngại nhu nhược của ( chỉ LMT vì như , thế giới này toàn nam)! Ai ai, ai bảo giống cái bây giờ càng ngày càng trân quý đây? Chuyện các dũng sĩ vì giành giống cái mà đánh vỡ đầu càng lúc càng nhiều, biết bộ lạc của nghĩ thế nào, lại có thể đuổi giống cái trân quý ra ngoài?

      Lạc Nhĩ thầm, vừa quay đầu, liền nhìn thấy vẻ mặt khổ sở của Lý Mộ Tư, nhất thời kinh hô tiếng, ánh mắt dời xuống, mặt của Lạc Nhĩ nhất thời đỏ lên, điều này làm cho Lý Mộ Tư thích ứng được.

      "A. . . . A trời! là xin lỗi, lại hại . . . . Đều là sai lầm của tôi! Mộ Tư chờ tôi ở đây, tôi tìm giầy cho . Chỉ là. . . . Dáng người như rất khó tìm được giầy phù hợp."

      Lạc Nhĩ buồn nản vỗ vỗ cái trán, cảm thấy mình quả nhiên vẫn săn sóc tỉ mỉ bằng mẹ, khó tránh khỏi hơi buồn nản.

      Nơi này ra rất gần bộ lạc, Lạc Nhĩ vốn vì phối hợp Lý Mộ Tư nên mới chậm, nếu lúc này trở lại trong thôn rồi.

      Chung quanh đây sớm bị các dũng sĩ trong bộ lạc thanh lý sạch , mặt đất trống trải bằng phẳng đến mức nhìn cái là thấy được thôn làng xa, trong rừng cây xa hơn chút còn có thể mơ hồ thấy bóng dáng của tộc nhân tuần tra, có nguy hiểm gì mới đúng. Vì vậy, Lạc Nhĩ với Lý Mộ Tư tiếng liền chạy thẳng về thôn —— lúc nãy nghe ở phát giống cái bị thương ở trong hồ nước mới cố ý chạy tới, căn bản chuẩn bị quần áo, bây giờ suy nghĩ lại, mình dẫn giống cái ăn mặc ít ỏi rêu rao khắp thôn, đúng là ngớ ngẩn! Nếu như bị đám dã thú kia thấy được, biết gây loạn gì nữa!

      Nghĩ đến tình cảnh những dã thú chỉ biết động tình gào khóc kêu loạn đánh nhau chung với nhau, Lạc Nhĩ liền nhịn được run lên, tăng nhanh tốc độ chạy.

      Lý Mộ Tư chỉ thấy mái tóc dài màu vàng nhạt được buộc lại của lắc lư phía sau, dùng tốc độ theo kịp chạy về những căn nhà gỗ to lớn kề nhau. bị dáng vẻ hấp tấp của Lạc Nhĩ làm 囧 chốc, chỉ có thể nghe lời đứng đó cười gượng, sau đó cố gắng coi thường tầm mắt biết từ đâu phóng tới lại làm cho da thấy nóng rực.

      tù nhân mới đến, hoàn toàn quen thuộc tình huống, Lý Mộ Tư cảm thấy. . . . Thành chút mới có lợi, ít nhất chịu nỗi khổ da thịt gì. may là những người này xem ra giống có ác ý gì, cũng hoàn toàn kinh khủng như bộ lạc ăn thịt người.

      Lý Mộ Tư thở ra hơi dài, ôm cánh tay trần trụi nghĩ thầm, cho nên, vận khí của Lý Mộ Tư xem như rất tốt rồi, còn có thể mong muốn gì hơn?

      Nhưng, rất nhanh, Lý Mộ Tư liền phát tâm lý chắc chắn mình vừa dựng xong hoàn toàn đủ ứng phó tình trạng bây giờ —— đây đây đây. . . . Đây là. . . . Thế giới động vật sao? Trời ơi! Công viên kỉ Jura cũng đủ hình dung kinh khủng trước mắt!

      đám dã thú lớn màu lông khác nhau hình thù kỳ quái hoặc chạy hoặc bay hoặc nhảy từ thôn đến, vẻ mặt gắng gượng bình tĩnh của Lý Mộ Tư bị chấn động ùng ùng từ mặt đất làm bể tan tành, gương mặt trắng bệch, mới vừa lui về sau bước, tốc độ của những dã thú dáng vóc to lớn hiển nhiên nhanh hơn, con nanh dài. . . . con. . . . Con cọp sao? Nhảy cái, lập tức đè Lý Mộ Tư đất.

      Hồn của Lý Mộ Tư sắp bị dọa bay —— dĩ nhiên, tin tưởng bất kỳ người nào tiếp xúc thân mật với mãnh thú trong khoảng cách gần như vậy cũng kết quả như —— kêu thảm tiếng, thanh thảm thiết đến mức con cọp lớn đụng ngã cũng run cái, sau đó ở trong tiếng cười nhạo của đ thẹn quá thành giận há to miệng như chậu máu gào thét tiếng với giống cái bị đè ở dưới, cố gắng giản thân thể uốn éo cái mông bày ra thân thể bền chắc và nanh vuốt sắc bén của mình, cuối cùng tròng mắt lóe sáng nhìn phản ứng của Lý Mộ Tư.

      Về phần Lý Mộ Tư? sớm trợn tròn mắt!

      Bởi vì con cọp há to miệng chẳng những có cắn rơi đầu của , ngược lại đưa rađầu lưỡi đỏ thắm, ướt nhẹp liếm vài cái mặt —— Lý Mộ Tư tin chắc mình từ trong đôi mắt híp lại của con cọp kia nhìn thấu vẻ vừa lòng.

      Con. . . Con cọp cũng có thể nhân tính hóa như vậy sao? Nhưng. . . Nhưng nhân tính hóa tốt chứ sao! Càng nhân tính hóa càng dễ thấu hiểu! Cho nên, mặc dù bị cái lưỡi còn lớn hơn mặt liếm cho mặt đầy nước miếng, nhưng Lý Mộ Tư vẫn vui mừng —— sao cũng tốt hơn cắn cái rơi đầu nhiều chứ?

      Lúc này trái tim đập thình thịch của Lý Mộ Tư mới chậm rãi đập bình thường dù vẫn còn sợ hãi.

      Vậy mà, Lý Mộ Tư phát mình vẫn còn hiểu quá ít về thế giới này, khi rất vất vả mới chuẩn bị tâm lý tốt xác định phải giả chết để chờ người đến cứu và cũng bắt đầu hành động con cọp có nanh khổng lộ lại ùng ùng bay ra ngoài, đổi thành con báo Hoa Ban mong đợi nhìn .

      Lý Mộ Tư trơ mắt nhìn con cọp lớn bị đụng bay ra ngoài chừng hơn 20m, trực tiếp đào ra cái hào sâu mặt đất. Sau đó. . . . . .

      Sau đó liền bị nhiều mãnh thú hình thù kỳ quái bao vây hơn! Cho nên Lý Mộ Tư tiếp tục giả chết, cái gì mà rắn to, cái gì mà hổ răng kiếm, cái gì Voi ma mút, . . . . mới thấy gì hết!

      Lý Mộ Tư nhắm chặt hai mắt, cố gắng coi thường thanh ồ ồ bên tai và luồng khí nóng phun vào cổ, cùng với tiếng đánh nhau núi rung đất động, lừa mình dối người tự lẩm bẩm: "Tôi cái gì cũng thấy, nghe được, làm gì. . . ."

      " làm gì?" con sói bạc khổng lồ xoay quanh Lý Mộ Tư run lỗ tai, hào hứng bừng bừng h

      " biết, nhưng mà mùi của dễ ngửi, thơm quá." Con hổ có cái đầu sặc sỡ lại gần cổ của Lý Mộ Tư, ngửi lại ngửi —— nếu như Lý Mộ Tư có thể nghe hiểu lời của bọn họ, nhất định cho bọn họ biết, chỉ thoa chút kem chống nắng trước khi xuống nước mà thôi.

      "Đây là cái gì? Đây chính là chỗ sưng mà Lạc Nhĩ sao?" con rắn to màu xanh lá cây lè lè lưỡi, dùng cái đuôi tráng kiện của nó chọc chọc ngực Lý Mộ Tư, Lý Mộ Tư bị sợ đến giả chết trong nháy mắt run lên. Nhưng biết, độ mềm vô cùng của hai phần ngực cũng dọa con rắn to này hết hồn, vèo thu hồi cái đuôi dám đụng bậy.

      Lạc Nhĩ cầm y phục, dẫn mấy giống cái nghe Lý Mộ Tư đến cùng nhau chạy tới, xa xa liền nhìn thấy đám thú nhân choai choai vây quanh Lý Mộ Tư làm nũng sỗ sàng, nhất thời giận đến kêu to, chạy như điên tới: "Tiểu tử thúi! Các cậu làm gì? Đừng cho là tôi biết các cậu đều sắp trưởng thành! Còn dám đụng? Còn dám! Coi chừng tôi kêu Phí Lặc thu thập các cậu!"

      đám xem ra to lớn hơn Lý Mộ Tư nhiều nhưng ra lại là Thú Nhân choai choai còn chưa trưởng thành nghiêng đầu phục nhe răng trợn mắt với Lạc Nhĩ, nhưng khi Lạc Nhĩ đến gần lại giải tán lập tức, đám thú nhân hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang lượn lờ nơi xa chỉ có thể nhìn lén các thú nhân trưởng thành chưa cưới bằng ánh mắt hâm mộ ghen ghét, về phần có bao nhiêu tiểu tử thúi bị lén lút dọn dẹp, vậy ai cũng biết.

      " sao chớ?" Lạc Nhĩ cầm quần áo khoác lên người của Lý Mộ Tư, cảm thấy hơi ngượng ngùng vì lần đầu tiên người ta tới thôn cảnh ngộ như vậy, ai bảo bộ lạc Mộ Sắc tương đối đặc biệt đây? Nơi này phải do đồng tộc có liên hệ máu mủ tạo thành như các tộc khác, mà là hỗn hợp của các Thú Nhân mà bạn có khả năng tưởng tượng ra khắp đại lục này, ngay cả Trùng tộc bị thú nhân khác kỳ thị và thích cũng có mấy con, mọi người quen lộn xộn cách nào thống nhất.

      Thú Nhân trưởng thành đỡ hơn chút, bình thường đều dễ dàng gò bó, làm ra hành động quá mức gì, nhưng những Thú Nhân choai choai màu vừa vặnở thời kỳ xao động sắp trưởng thành, luôn luôn nghịch ngợm. Lạc Nhĩ cũng có biện pháp gì với họ.

      Hi giống cái mới tới này bị dọa . Bộ lạc Mộ Sắc lâu có giống cái từ ngoài đến rồi.

      Lạc Nhĩ liếc trộm Lý Mộ Tư mấy lần, lại phát sắc mặt Lý Mộ Tư ửng đỏ, lại. . . . Lại xấu hổ sao? Đây là giải thích. . . . vừa rồi những tiểu tử kia khoe khoang lực lượng và tốc độ khiến hài lòng sao?

      Ta giống đực ở bộ lạc Mộ Sắc của chúng ta là tốt nhất mà! Vị Thành Niên cũng thế!

      Lạc Nhĩ trong nháy mắt ngẩng đầu ưỡn ngực, tâm tình đột nhiên vui vẻ —— là trưởng tử của thủ lĩnh Khải Tư Đặc ở bộ lạc Mộ Sắc, mặc dù là giống cái, nhưng Lạc Nhĩ vẫn luôn rất suy nghĩ cho bộ lạc. Có thể làm hết sức để mang đến giống cái mới cho bộ lạc là chuyện vô cùng tốt.

      Lạc Nhĩ nhất thời quên mất vừa rồi vẫn còn thầm mắng những tiểu tử thúi kia, ở trong lòng lại hung hăng giá giá quả đấm hét to tiếng làm rất khá!

      " có việc gì." Lý Mộ Tư xin lỗi cười cười.

      hiểu, mới vừa rồi những dã thú kia căn bản hề dã, có lẽ là người nơi này nuôi?

      Quả nhiên là bởi vì vóc người quá to, cho nên nuôi thú cưng cũng cực kỳ vạm vỡ sao? Lý Mộ Tư thầm nghĩ, cũng suy nghĩ về thế giới trước kia, mấy người đàn ông mấy cường tráng còn thích nuôi chó ngao Tây Tạng để đột hiển mình rất mạnh mẽ rất cường tráng mà, đàn ông nơi này ai cũng vạm vỡ giống như Big Mac, nuôi mãnh thú cũng lạ.

      A a, tóm lại chính là mới đến, nhất định phải nhìn lâu nghe nhiều ít phát biểu ý kiến! Thủ tục sinh tồn này Lý Mộ Tư còn đến mức biết.

      Lạc Nhĩ hưng phấn giới thiệu cho Lý Mộ Tư mấy giống cái cùng đến. Mà chiều cao từ 1m7 - 1m8 của mấy người đàn ông này quả an ủi trái tim thấp thỏm của Lý Mộ Tư.

      Bởi vì Lạc Nhĩ vui mừng vì Lý Mộ Tư rất nhanh sáp nhập vào bộ lạc Mộ Sắc chút nào hay biết, vừa rồi Lý Mộ Tư đích xác là xấu hổ, nhưng phải do bị lực lượng và của thú nhân choai choai hấp dẫn như tưởng tượng, rất chờ đợi tình cảnh có thể vui vẻ hòa thuận trao đổi với "Giống cái" trước mắt mà quay đến phương hướng tuyệt đối khiến có thể tiếp nhận.

      Về phần Lý Mộ Tư. . . . Bất kỳ nào, chợt bị người ta tập kích ngực đều vừa thẹn vừa tức chứ? Dù đây chẳng qua là dã thú!

      Dĩ nhiên, sau khi biết chân tướng, Lý Mộ Tư cũng vô cùng tức giận, trực tiếp đưa đến bất hòa của Lý Mộ Tư với đồng bạn dùng tay quấy rối sau này —— hừ, tập kích ngực cái gì, ghét nhất rồi ! Nhất là thú tập kích!
      DangThuyfujjko thích bài này.

    4. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 3:





      Đây là lần đầu tiên Lý Mộ Tư được hưởng thụ đám nam nhân túm tụm, , nên hiểu lầm, quan trọng phải số lượng mà là chất lượng —— nếu như cầu xin có được số lượng này, còn bằng tự chen chúc xe lửa mùa xuân! Nhưng ạn cứ nhìn mấy người bên cạnh xem, ai ơ, đám đàn ông này quả muốn dáng người có dáng người muốn khuôn mặt có gương mặt! Dĩ nhiên, khẳng định có nhiều hơi thở đàn ông như đám đàn ông cao lớn hở ngực lộ vú kia, nhưng, ai bảo người e thẹn chứ? Che mặt thẹn thùng liếc ngang ~

      Được rồi, nên nhìn khinh bỉ như vậy, thừa nhận thừa nhận, . . . . phải đám đàn ông bắp thịt gần như lõa lồ cho áp lực quá lớn, hại tráim tim háo sắc bé của hoàn toàn thể chịu được, nhưng. . . . Nhưng, nếu như trước mặt bạn có người đàn ông cao hơn hai mét đứng đó, sắc tâm của bạn thể nào phát triển tốt đẹp được!

      Lý Mộ Tư cười khan theo lời giới thiệu ừ ừ a a của Lạc Nhĩ ( cho phép hiểu sai!), sau đó. . . . Sau đó liền bị hai mỹ nam nhiệt tình trái phải nhấc. . . . nhấc lên? !

      Há. . . . Trời ơi! Vậy quá nhiệt tình rồi! Đây. . . . đây đây đây đây chẳng lẽ chính là Thượng Đế ở đóng cửa lại thời điểm mở ra cái kia cánh cửa sổ sao?

      Khuôn mặt tươi cười của Lý Mộ Tư có lòng háo sắc có gan gáo sắc cứng ngắc dẫn đám "đàn ông" về phía thôn.

      Bởi vì Lý Mộ Tư tạm thời có chỗ ở, cho nên Lạc Nhĩ nhiệt tình dẫn đến nhà .

      Mà trải qua lộ trình tính là quá lâu này, dưới giúp đỡ của người đàn ông Lạc Nhĩ cao 1m8 lại nhiều, Lý Mộ Tư biết tình trạng căn bản của thôn này. Tỷ như, Lạc Nhĩ là con trưởng của thủ lĩnh Khải Tư Đặc, phụ trách xử lý số việc căn bản trong bộ lạc, tỷ như Lạc Nhĩ và Phí Lặc gì đó dường như có JQ (gian tình)... —— Lý Mộ Tư vẫn cho rằng chỉ có phụ nữ mới có thể nhiều chuyện thế, ra đàn ông cũng nhiều chuyện kém, ngay cả về mình cũng tám. Lại tỷ như, nếu về sau Lý Mộ Tư có khó khăn gì trong cuộc sống, có thể tìm —— đây là Lạc Nhĩ vỗ ngực .

      Lý Mộ Tư nhất thời cảm động.

      Mặc dù là người đàn ông cao mét tám, Lạc Nhĩ thích giả bộ đáng chút, nhiều chút, nhưng vì rất nhiệt tình nên Lý Mộ Tư liền quả quyết quyết định sau này ôm chặt lấy bắp đùi của để sống —— giỡn, người ta là con em quan lại đó! Sao cơ? Đừng cho rằng trưởng thôn phải là quan! Đầu năm nay làm quan trong thôn cũng phải giành bể đầu đó nhé!

      Xét theo chiều cao của đám đàn ông to lớn mà Lý Mộ Tư nhìn thấy, nhà ở nơi này quả nhiên cao dọa người, giống như phòng hội nghị nhân dân, ngay cả thềm cửa cũng cao gần đến eo của Lý Mộ Tư rồi.

      Lạc Nhĩ phát ra điểm ấy hơi lúng túng, cười khan nắm loạn mái tóc vàng: "Bởi vì chưa bao giờ gặp giống cái nhắn khéo léo như Mộ Tư, cho nên. . . ."

      Lý Mộ Tư ai oán liếc cái, dùng cả tay chân leo lên, muốn dùng động tác nâng cao chân bất nhã bay qua, liền cảm thấy lưng căng thẳng, luồng khí nóng phun vào sau lưng, cả người Lý Mộ Tư giật bắn, sau đó. . . . Sau đó hai chân liền lơ lửng.

      Lý Mộ Tư quay đầu nhìn lại, sắc mặt nhất thời trắng xanh, chỉ thấy con. . . . . . Ah ah ah, chó Samoyed[1] khổng lồ ngậm cổ áo của cái áo như áo ngủ mà vừa mặc vào rồi tha vào phòng.

      Mặc dù trước kia cảm thấy chó Samoyed đáng , nhưng lúc này Lý Mộ Tư vẫn tinh tường cảm thấy luồng khí lạnh lả tả xông lên đỉnh đầu, da đầu cũng sắp nổ tung, vừa muốn há mồm kêu to lại luống cuống tay chân che miệng lại, chỉ sợ con chó Samoyed lớn hơn con trâu bị kích thích cắn đứt đầu —— Cái . . . . Cái gì cũng phát triển theo dáng vóc to, ghét nhất rồi !

      Chó Samoyed màu trắng nghiêng đầu đặt mặt đất, khinh miệt phun phun lỗ mũi, sau đó vung cái mông, ngoắt ngoắt cái đuôi liền nghênh đón Lạc Nhĩ.

      Lạc Nhĩ phát Lý Mộ Tư sợ hãi chút nào. vui mừng vỗ đầu chó Samoyed, ôm. . . . , dùng từ đu lển để hình dung tương đối chính xác hơn. . . . Đu lên cổ của chó Samoyed vò loạn: "Tiểu tử thúi giỏi nha! Lại chạy đến chỗ nào?" nhìn Lý Mộ Tư, rời len lén lại gầ lỗ tain chó Samoyed, lông dài tuyết trắng rối bù của chó Samoyed che khuất đầu , hoàn toàn cản trở ánh mắt dò xét của Lý Mộ Tư.

      Lạc Nhĩ hề có áp lực, nhéo mạnh lỗ tai chó Samoyed: "Tiểu tử thúi! Bộ lạc vất vả mới có giống cái mới tới, em nhất định phải biểu tốt đó! Ngàn vạn đừng để tiểu tử thúi nhà khác đoạt có biết ? Còn dám bày ra bộ dáng như chết nữa xem có thu thập em !"

      Chó Samoyed hừ tiếng, hà hơi ra, khinh thường nguẩy đầu, khinh bỉ nhìn Lý Mộ Tư cái, ngạo mạn lắc đầu, hất đuôi rồi nằm sấp xuống.

      Lạc Nhĩ ngẩn người, lập tức kêu to oa oa, xông về phía đám lông khiến lòng Lý Mộ Tư hơi ngứa ngáy cổ con chó Samoyed, vừa ngắt vừa kéo, mạnh mẽ đến khiến cho ánh mắt của Lý Mộ Tư cũng sắp rớt ra: "Giỏi chưa! Em tỏ thái độ gì hả? Thái độ gì? Sao nghĩ xem vì ai chứ! Tiểu tử thúi, tức chết rồi !"

      Lý Mộ Tư lau mồ hôi đổ đầy ót, trơ mắt nhìn mấy cọng lông dài trắng như tuyết bị Lạc Nhĩ bứt bay đầy phòng, con chó Samoyed khổng lồ đau đến kêu gào, nhe răng trợn mắt, hàm răng trắng muốt như đao dài lúc lúc , cố tình lại thể làm gì.

      Lý Mộ Tư trợn to hai mắt tin chắc thấy được vẻ vặn vẹo mặt chó Samoyed, nhất thời tản đề phòng cười ha ha mừng rỡ.

      Hai giống cái mới vừa theo vào tới liếc mắt liền thấy Lý Mộ Tư nghiêng trước ngữa sau ở đằng kia, hai viên hình cầu trước ngực cứ tùy theo nhảy nhảy, nhảy nhảy. . . .

      Mễ Hiết Nhĩ có mái tóc ngắn màu nâu lớn tuổi lắm, nhất thời tò mò đưa tay bóp cái, sau đó lập tức xoay đầu kêu lên với giống cái khác: "Trời ạ A Lạc! mềm đó! Cục sưng của Mộ Tư hề khó sờ chút nào!"

      Giống cái tên A Lạc có vóc người cao gầy mảnh khảnh, có mái tóc dài màu xanh, vừa sải bước vào cửa hạm, có chút xấu hổ cười cười, vừa quay đầu lại chú ý thấy Lý Mộ Tư nháy mắt đưa đôi tay ôm ngực gương mặt đỏ đỏ trắng trắng, vội vàng bắt tay Mễ Hiết Nhĩ lại, áy náy với Lý Mộ Tư: "Mộ Tư, là ngại quá, đừng trách Mễ Hiết Nhĩ, còn tuổi, hơi hiếu kỳ."

      Lý Mộ Tư khoanh tay ôm ngực, vô lực cong người lại, lệ rơi đầy mặt vì bị tập kích ngực lần thứ hai trong thời gian ngắn.

      Thấy sắc mặt Lý Mộ Tư vẫn tốt lắm, A Lạc vội vàng kéo kéo tay áo Mễ Hiết Nhĩ, bĩu bĩu môi, giọng trách: "Mễ Hiết Nhĩ! Em đó! Xin lỗi Mộ Tư ." tiến tới bên tai Mễ Hiết Nhĩ, thở dài , "Thiệt là, sao em luôn vọng động như vậy? Mộ Tư mặc bệnh kỳ quái đó, nhất định hy vọng người khác nhắc tới, sao em lại cố tình. . . ."

      Nụ cười mặt Mễ Hiết Nhĩ lập tức thấy tăm hơi, cúi đầu, dịch hai bước, đứng ở trước mặt Lý Mộ Tư, nhìn nhìn với vẻ tội nghiệp, ảo não : " xin lỗi Mộ Tư, tôi phải cố ý. có bóp đau chứ?" nghĩ nghĩ, đưa tay, ở nhàng vuốt vuốt ngực Lý Mộ Tư. . . .

      Lý Mộ Tư: ". . . . . ."

      Chốc lát sau, tiếng thét chói tai đè ở trong cổ họng lâu rốt cuộc vọt ra.

      Lỗ tai của chó Samoyed bị Lạc Nhĩ khi dễ khò khè khò khè lắc lư đầu run lên, sau đó nhanh chóng cụp lại, chắn thanh chói tai này.

      ~~~~~~~~~~
      fujjko thích bài này.

    5. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 4:





      Người ở dưới mái hiên. . . . . .

      Lý Mộ Tư rơi lệ đầy mặt lắc đầu, dối lương tâm gắng gượng nhếch khóe miệng lên, cười dữ tợn với Mễ Hiết Nhĩ bị tiéng thét chói tai của dọa sợ: " có sao!"

      Mễ Hiết Nhĩ nhìn lát, vèo trốn ra sau lưng A Lạc, hồi lâu, mới thận trọng thò đầu ra nhìn .

      Khóe miệng Lý Mộ Tư giật giật: ". . . ." Wey wey Wey! Tôi nè, người đàn ông như cậu, lại làm ra bộ dáng "tôi rất sợ đó" là thế nào hả! Me mới là người bị tập kích mà!

      cửa vang lên hai tiếng gõ , thanh nhu hòa truyện vào: "Lạc Nhĩ, hái được ít cỏ cầm máu, còn tươi lắm, em có lấy ?"

      Khi thiếu nữ Lý Mộ Tư vô lực buồn lòng trước tình trạng này ngẩng đầu lên, nghiêng đầu nhìn, nhất thời sững sờ: ánh nắng vạn trượng làm bối cảnh đều là mây trôi mây trôi, mấu chốt là, vì sao nhìn thấy đại nhân Sephiroth[1] đây!

      Xem mái tóc bạch kim bồng bềnh kìa, xem dáng người tam giác tuyệt đối kìa, xem phong thái mê người lúc dựa vào cạnh cửa đưa tay lên gõ hai cái kìa, trong thanh vô cùng chậm rãi kia còn có sức quyến rũ vô hạn! Ai đây phải là đại nhân Sephiroth liền choảng người đó!

      Lạc Nhĩ bận nhéo lỗ tai chó Samoyed nghe vậy quay đầu lại, liên tục gọi người vào ngồi.

      "Muốn muốn, đám đàn ông trong bộ lạc suốt ngày dập đầu vào nơi này cũng đụng vào nơi kia, có cỏ cầm máu đúng là dễ làm! Nhưng, Tát Tư sao lại vào rừng rậm thế? mình quá nguy hiểm!" Lạc Nhĩ chống nạnh chỉ trích người tới.

      Tát. . . . Sars (phiên tiếng của Tát Tư là Sars) sao? Mặc dù nghe qua có chỗ hơi giống đại nhân Sephiroth, nhưng vì sao nghe kỹ lại có chỗ gì đó đúng.

      Lý Mộ Tư nhanh chóng bò dậy, bước qua, len lén đến gần Tát Tư, nhìn chốc, rồi đưa ta sờ mái tóc bạch kim bồng bềnh nhanh. . .

      NGAO...OOO, cảm giác là y hệt tơ lụa ~ hơn cả cánh sen chất lượng cao ~

      cảm giác hạnh phúc mãnh liệt xông vun vút lên đầu .

      Tát Tư quay đầu lại, gật đầu cười tiếng với Lý Mộ Tư, rồi mới đổi vẻ mặt dứt khoát trả lời Lạc Nhĩ ở trạng thái bà quản gia: ", phải mình, có Đặc Lý Á chung với . Yên tâm , có việc gì, vào sâu trong rừng rậm Mộ Sắc, cần lo lắng cho ."

      quay đầu cười trêu Lý Mộ Tư: "Em là giống cái mới tới à? Gọi là Mộ Tư sao? Tôi vừa về tới thôn nghe mọi người ở đây thảo luận về em rồi, quả nhiên xinh đẹp như họ . Em có vẻ rất thích tóc của tôi?"

      Lý Mộ Tư xem mắt mấy lần nhưng bởi vì quá mức dũng mà thất bại khó được thẹn thùng, cúi đầu ngẩng mặt thầm: "Tóc cái gì, mới phải, ra người ta thích cả người đó! Ngại quá ~! A a, đại nhân Sephiroth vạn tuế!"

      "Cái gì?" Tát Tư nhích gần chút, mặt lộ ra vẻ nghi ngờ.

      Lý Mộ Tư nhất thời địch lại sức quyến rũ của đại nhân Sephiroth bưng mặt lui vài bước, lắc mạnh đầu thác loạn như đồng hồ quả lắc: " có. . . . có. . . . có gì! có gì cả!

      Lỗ tai của chó Samoyed nằm ở bên cạnh liếm hai chân trước run lẩy bẩy, ngẩng đầu lên, khinh thường hừ tiếng xoay đầu .

      Lý Mộ Tư cơ mẫn bắt được thanh khác thường, trong nháy mắt quay lưng lại, len lén khoa tay múa chân dữ dội với con thú cưng to và hung dữ quá đáng kia —— buồn cười! Người , cả con sủng vật cũng dám cười nhạo , như vậy cũng được sao? !

      Con chó to ngẩn người, chợt nhếch miệng cười. . . . Cười. . . . Cười?

      Lý Mộ Tư dụi dụi mắt, tin chắc mình nhìn lầm, sau đó há hốc mồm nhìn con chó to lười biếng kia đứng lên, trong nháy mắt trở thành độ cao khiến ngưỡng mộ, tiếp đó khoan thai bước chậm đến trước mặt —— cảm giác bị áp bức đập ngay vào mặt —— chó Samoyed có áp lực chút nào nằm phục người xuống, hai chân chạm đất, há mồm, hất đầu, lông dài bay loạn, đột nhiên gầm lên giận dữ: "Ngao ——"

      Khí nóng theo lời kêu gào như gió phun đến mặt Lý Mộ Tư, thổi mái tóc ngắn của bay loạn hồi. hồi lâu, gió ngừng thổi, Lý Mộ Tư cũng tỉnh táo lại, vẻ đáng hoàn toàn mất hết —— được được. . . . Được rồi, ra , làm tù binh, địa vị của căn bản là kém hơn cả thú cưng, khóc ~

      Chỉ là, gì chứ, đây ra là trả thù sao? Chính là trả thù à? . . . . chỉ hơi uy hiếp nó thôi mà! Đầu năm nay cả chó cũng để ý mặt mũi thế à? Có để cho người ta sống hả?

      Lý Mộ Tư mang tâm tình như đưa đám nhất thời an phận, ngoan ngoãn ngồi xuống kế Tát Tư, ngay cả con chó to lớn kia cũng chợt có hứng thú, ngừng vòng tới vòng lui ở bên người , thỉnh thoảng dùng lỗ mũi ướt nhẹp cọ cọ bàn tay , hoặc là dùng cái đuôi quét quét mắt cá chân của , nhưng đều thể dao động ý chí kiên định của —— giỡn! Loại thời điểm này, dĩ nhiên chỉ có gương mặt hoàn mỹ của đại nhân Sephiroth mới có thể trấn an tâm hồn bị tổn thương của !

      quyết định rồi, về sau luôn ghét loài chó Samoyed!

      Tát Tư cũng cảm thấy kinh ngạc vì thân cận của Lý Mộ Tư cái gì, ngược lại Mễ Hiết Nhĩ chua chát cong miệng lên, ngừng ngắm Lý Mộ Tư: "Quả nhiên vẫn là Tát Tư được hoan nghênh nhất sao? ràng Mễ Hiết Nhĩ biết Mộ Tư trước mà!" xong liền dùng ánh mắt "Cậu hư! Cậu đáng ghét!" nhìn về phía Lý Mộ Tư.

      Cả người Lý Mộ Tư khẽ run rẩy, sống lưng toát ra từng dãy da gà —— mặc dù Mễ Hiết Nhĩ mặt tròn tròn mắt to rất đáng , nhưng tha thứ cho mới đến, suy nghĩ còn chưa có theo quỹ đạo với thế giới này, vô luận như thế nào cũng có biện pháp coi thường chiều cao ít nhất 1m75 của , mặc dù ở thế giới này vô cùng thon .

      Lạc Nhĩ thấy chó Samoyed nhiệt tình đảo quanh Lý Mộ Tư, sớm mở cờ trong bụng, lại bắt đầu tính toán, nhiệt tình mời: "Mộ Tư buổi tối có muốn ở nhà tôi hay ? Mặc dù trong bộ lạc có rất nhiều nhà trống, nhưng giống cái sống mình vẫn là rất nguy hiểm, dù sao cha tôi ở nhà, trong nhà vẫn còn phòng trống, Mộ Tư có thể tạm thời ở lại, sao đâu, ở đến lúc Mộ Tư tìm được bầu bạn cũng được!"

      Lạc Nhĩ có điều ngụ ý nghía chó Samoyed cái, nắm cái đuôi chó Samoyed kéo con chó to đến, với Lý Mộ Tư: " xem, màu lông rất đẹp rất sáng bóng phải ? Mộ Tư muốn sờ ? Cảm giác rất tốt! A, mặc dù là hơi , nhưng đệ ấy trưởng thành rất nhanh, cho nên cũng sao mà?"

      Lạc Nhĩ nhanh lược qua các phương diện " nhặt" khác, nhiệt tình kéo Lý Mộ Tư qua: "Đến đây, Mộ Tư siết chặt xem, dùng sức bóp, sao cả, . Xoa bóp chân sau ! Rất có lực phải ?" Lại đẩy cái miệng rộng của chó Samoyed bắt đầu giãy giụa ra, hàm răng dài nhọn nhất thời bại lộ ở trước mắt Lý Mộ Tư.

      "Hàm răng cũng rất sắc bén, rất biết săn thú đó! Mộ Tư hoàn toàn cần lo lắng vấn đề sinh hoạt!" Lạc Nhĩ vỗ vỗ bả vai con chó lớn, chợt nháy mắt tiến tới bên tai Lý Mộ Tư, lộ vẻ muốn thầm to nhưng giọng lại hề : "Hơn nữa eo cũng rất có lực, tuyệt đối làm cho Mộ Tư hài lòng!" xong, còn đụng Lý Mộ Tư cái.

      Hài. . . . Hài lòng? ? ?

      Lý Mộ Tư nghía con chó lớn dựng lông kia, thầm nghĩ: cái tính tình vừa chảnh vừa xấu này, tôi tuyệt đối hài lòng đâu! Hừ

      Chó Samoyed nhìn chăm chú vào , nghiêng đầu: hừ ——

      Lúc ba giống cái bên cạnh nghe được ám hiệu ràng của Lạc Nhĩ đỏ hết cả mặt. A Lạc ho quay đầu , ánh mắt bay loạn, Mễ Hiết Nhĩ kêu khẽ tiếng nhào tới người Lạc Nhĩ, vừa đánh vừa đá : "Lạc Nhĩ . . . cái tên này! Bị Phí Lặc dạy hư rồi!"

      Lạc Nhĩ lẽ thẳng khí hùng hất đầu, tự nhiên vô cùng: "Cái gì chứ! Đừng với Mễ Hiết Nhĩ em biết! Năng lực của giống đực cũng là điều kiện quan trọng để chọn bạn đời mà? Nếu như thể lực đủ, sao có thể khiến chúng ta thỏa mãn! Ma Da nhà mặc dù còn chưa trưởng thành, nhưng theo quan sát, tuyệt đối kém! là thành thực! Thành thực biết ?"

      Lúc này Tát Tư mới xoay đầu qua, vẻ mặt cũng có chút được tự nhiên.

      Mặc dù tuổi của lớn hơn họ khá nhiều, nhiều năm trước có bầu bạn, nhưng. . . . Bọn họ chỉ mới ở cùng nhau thời gian ngắn ngủi chưa đến năm Mễ Già Lặc . . . .

      vuốt vuốt cái trán, thầm suy đoán mình có phải già rồi , khác biệt với giống cái trẻ tuổi rồi, cam chịu : "Được rồi Lạc Nhĩ, cỏ cầm máu đưa cho em, liền về trước. Nếu , Ân Lợi Nhĩ có lẽ lại tới tìm ."

      Lạc Nhĩ và Mễ Hiết Nhĩ đánh nhau, liền cảm thấy ánh mặt trời đột nhiên tối sầm lại, nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy bóng người cao lớn tựa vào cửa, nhất thời cùng nhau thở dài, rồi cùng nhau lắc đầu: " phải ‘ có lẽ ’, là tới!"

      Lạc Nhĩ bất đắc dĩ giơ tay lên tiếng chào: "Chào Ân Lợi Nhĩ, muốn vào ngồi lát ? Thiệt là, Tát Tư ở trong bộ lạc, có nguy hiểm gì chứ! lo lắng quá mức rồi?"

      Lý Mộ Tư hoàn toàn hiểu tại sao Lạc Nhĩ và Mễ Hiết Nhĩ bởi vì con sủng vật cũng có thể gây lên liền nghe thanh trầm thấp buồn buồn lại rất có lực xuyên thấu vang lên: " hLý Mộ Tư tò mò nhìn qua.

      Đó là người đàn ông cực kỳ cao lớn điển hình, người có vài đường vân màu xám như xăm lên, có mái tóc ngắn cứng chỉa lên trời, hình dáng khuôn mặt thâm thúy, tựa như được tạc ra, cường tráng mà có hồn. đôi mắt sắc bén hoàn toàn khác thanh trầm muốn của chăm chú nhìn thẳng vào người của Tát Tư, trừ lúc chuyện với người khác hề dời .

      Có JQ! Lý Mộ Tư nhất thời híp híp mắt.

      Thấy Lý Mộ Tư nhìn chằm chằm Ân Lợi Nhĩ, Tát Tư cũng cảm thấy hơi được tự nhiên, tự chủ giải thích với Lý Mộ Tư: "Đệ ấy là Ân Lợi Nhĩ - đệ đệ sinh đôi của Mễ Già Lặc chồng tôi (Tát Tư dùng từ phối ngẫu có nghĩa là chồng hoặc vợ, Mộ Tư tự cho đó là vợ =D). Bởi vì Mễ Già Lặc xin đệ ấy chăm sóc tôi, cho nên đệ ấy mới. . . ."

      "A! Em vợ à (Mộ Tư dùng từ tiểu cửu tử, có lẽ là thời đó chưa có từ này nên Tát Tư hiểu lắm)!" Lý Mộ Tư hiểu gật đầu cái, nhưng sao nghe thế nào cũng cảm thấy có chỗ nào ổn?

      Rốt cuộc là nơi nào đây? Lý Mộ Tư cau mày suy tư, bỏ quên vẻ gì đó lóe lên trong mắt Ân Lợi Nhĩ lúc nghe thế.

      Tát Tư trở nên được tự nhiên, tranh thủ thời gian đứng dậy: "Vậy tôi về trước. Hôm nay hái được ít quả dại, vừa đúng có thể làm chút tương trái cây đấy."

      Thân thể Lý Mộ Tư mau hơn suy nghĩ, bắt lấy tay áo của , Tát Tư nghi ngờ nhìn nhìn , Lý Mộ Tư lúng túng hỏi: "À. . . . Xin hỏi, em có thể ở đến nhà của Tát Tư ?"

      Lạc Nhĩ ngẩn ngơ, tiếp theo chỉ tiếc rèn sắt thành thép trợn mắt nhìn Ma Da vô tội cái, lã chã chực khóc nhìn Lý Mộ Tư: "Ô ô, Mộ Tư thích tôi sao?"

      Lý Mộ Tư giật mình, tóc gáy cánh tay cùng nhau dựng lên, ngoài miệng cười ha hả: " có. . . . có, làm sao có thể chứ, ha ha ha. . . ."

      Lý Mộ Tư thầm đấu chí mười phần, nắm quyền, hai mắt tỏa sáng lấp lánh: dù sao đều là ngủ, đương. . . . Đương nhiên là muốn ngủ với đại nhân Sephiroth mới uổng cuộc đời này! Dù bị ánh mắt giết người của Ân Lợi Nhĩ nhìn. . . . Tuyệt đối cũng khuất phục!

      Vì vậy, xoay người, níu tay, dùng ánh mắt càng có vẻ lã chả chực khóc tội nghiệp nhìn Tát Tư —— giả bộ đáng , thỉnh thoảng cũng là loại thủ đoạn đó!
      fujjko thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :