1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Xin hãy quên em đi - Hà Kiều Ân

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Xin hãy quên em

      ~*~

      Tác giả: Hà Kiều Ân

      ~*~

      Converter: Ngocquynh520


      ~*~

      Editor + beta-er: Hoàng Phủ Vũ Nguyệt​

      ~*~

      Giới thiệu

      Ai có thể cho biết, đây phải là ? , ...

      vậy mà lên giường với Quyền Thiên Trạm.

      ! Đây là sai lầm, phải nhanh chóng rời khỏi đây.

      chỉ là thợ trang điểm nhoi bên cạnh ca sĩ.

      lại là ca sĩ nổi tiếng quốc tế, nhanh chóng quên thôi.

      Vậy mà trốn tránh như thế nào, cũng xuất trước mặt .

      Ngay cả lúc gặp khó khăn nhất cũng cầu làm bạn trai .

      , là vì muốn bị bạn trai cũ dây dưa.

      Cũng là vì để có thể trốn tránh việc bị ba mẹ bức hôn.

      , tốt, xứng đáng với người đàn ông tốt,

      Cho dù toàn bộ thế giới này có bỏ rơi , cũng mãi ở bên .

      Thậm chí còn , người muốn, luôn chỉ có mình

      cảm nhận được, giữa , từ đêm hôm đó thể tách rời ra được.
      ChrisHale205 thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Mở đầu

      Vào buổi tối thứ sáu đầu tiên mỗi tháng, là ngày tụ họp định kỳ của nhà họ Quyền.

      Cho dù là trời mưa gió lớn, trời rét đất lạnh, nghiệp to lớn của ba em nhà họ Quyền cũng phải bỏ hết, quay về biệt thự núi Dương Minh để ăn cơm với cha mẹ.

      Mười năm qua ai dám vắng mặt, khí ngày hội họp nhà họ Quyền luôn hài hòa và ấm áp.

      Náo nhiệt.

      "! thể! Sao bà ta có thể chết chứ? Vất vả lắm con trai bà ta mới công thành danh toại, con dâu cũng khôi phục trí nhớ, đứa cháu cũng sắp ra đời rồi, mọi thứ gần kết thúc rồi, làm sao bà ta có thể chết chứ?”

      Trước tivi 58 inch, Mã Hã Lan – nữ chủ nhân quyền lực của nhà họ Quyền chợt hét lên đau đớn, bà hoàn toàn ngờ chiều hướng lại quay quắt 180 độ như vậy. Cái miệng nhắn của bà miếu máu, nước mắt tuôn rơi, bộ dạng đau lòng, phảng phất như nhìn thấy chính mình qua nhân vật trong phim.

      "Đừng buồn, bây giờ mới tới tập 138, bà ta nhất định sống lại.” Quyền Phương Trí – nam chủ nhân có quyền uy nhất trong nhà ngồi ghế sa lon bên cạnh nhanh chậm ôm vợ vào lòng. Ông cầm khăn giấy được chuẩn bị từ trước, lau nước mắt giùm bà.

      "Nhưng… Nhưng con dâu bà ta sắp sinh rồi, nếu bà ấy chết lúc này thể thấy được cháu của mình, hu hu… sao ông trời có thể tàn nhẫn như vậy chứ? ràng bà ta làm gì xấu…” Mã Hạ Lan vẫn khóc ngừng.

      "Đừng khóc, nếu khóc thành bệnh đau lòng." Quyền Phương Trí nhàng an ủi.

      "Em mặc kệ, bây giờ lập tức gọi điện lên đài truyền hình, kêu họ đổi kịch bản, kêu diễn viên diễn lại hết, bà ta thể cứ chết như vậy được, là quá đáng.” Mã Hạ Lan càng nghĩ càng tức, cuối cùng dứt khoác cầm điện thoại lên, cố tình gây muốn ông gọi điên đến đài truyền hình.

      Đời này, Quyền Phương Trí chưa bao giờ từ chối vợ , cho nên lần này cũng .

      Ông cầm điện thoại, lưu loát bấm số điện thoại sớm thuộc làu, nghiêm chỉnh .

      Đối mặt với việc ba mẹ tự mình hành động, ba em nhà họ Quyền cũng có hành động gì.

      cả Quyền Thiên Sóc, cầm bút viết quyển sách tiếng nước ngoài dày, nhanh chóng viết xuống mấy chữ mà ai xem hiểu, ánh mắt của sắc như chim ưng, khuôn mặt nghiêm tức đầy chăm chú, hơi thở quý phái tản ra khắp người ai có thể bì kịp, cạnh hai chân thon dài rắn chắc là hơn mười quyển sách tiếng nước ngoài rơi lả tả, từ lịch sử chiến tranh Nhật Bản đến bình luận về điện ảnh của các quốc gia.

      hai Quyền Thiên Trạm, đeo tai nghe, ngón trỏ tay phải gõ nhịp, còn lại tay trái ở bản nhạc ghi xuống nốt nhạc và ký hiệu, ánh mắt lạnh như băng của lộ ra vẻ người lạ đừng đến gần, gương mặt điển trai nhưng lạnh lùng làm cho phụ nữ muốn thét chói tai, cho dù là ngồi ở ghế sô pha cũng làm cho người ta phải sợ hãi.

      Cậu út Quyền Thiên Kỳ, điều khiển con chuột phê duyệt thiết kế quảng cáo, thiết kế tiêu thụ, công văn điện tử và sách tài chính, cho dù lượng công việc khổng lồ, ánh mắt của cũng là nhàng thanh thản, khuôn mặt vô cùng tuấn vẫn giữ nụ cười ôn hòa, dường như cái mà đối mặt phải là áp lực khiến người ta khó thở mà là trò chơi thú vị.

      Mặc dù tính cách và vẻ ngoài của ba người có hơi khác nhau nhưng đều là người xuất chúng.

      Trong TV lại truyền đến tiếng khóc, Mã Hạ Lan nhìn chằm chằm màn hình, ôm ngực khóc theo. Quyền Phương Trí thấy vợ lại khóc, sau khi trong điểm liền vội vàng chạy tới ôm vợ .

      "Sao lại khóc rồi?"

      Mã Hạ Lan lập tức nhào vào ngực chồng.

      "Ông xã, con dâu vì quá đau lòng nên bị động thai, bây giờ đường đến phòng cấp cứu…, sau đó… sau đó… nhạc hết phim lại nổi lên, hu hu… tại sao cái chương trình này lại như vậy? Mỗi lần đều dừng đúng lúc, nếu ấy bị sinh non làm sao bây giờ?”

      Bà vừa khóc vừa oán trách, Quyền Phương Trí liên tục dỗ dành vợ , trong phòng khách lớn như thế tất cả đều là tiếng chuyện cao thấp của hai người và tiếng nhạc bi thương của phim khi kết thúc. Ba phút trôi qua, cuối cùng bộ phim đó cũng kết thúc.

      "Mẹ, đó là giả."

      Quyền Thiên Sóc khép lại quyển sách, ung dung .

      Mã Hạ Lan tức giận đến ngừng thở, bà thể tin vào những gì mình nghe được.

      "Giả? Giả? Vậy mà con giả được à?" Bà chữ lại chữ với giọng ngày càng lớn: "Con, cái tên khốn khiếp này, có gan lại lần nữa!"

      phải là tên khốn kiếp, nhưng có can đảm.

      "Bi kịch vốn là giả, với lại kịch bản này là do con viết." đặc biệt nhấn mạnh điểm này. "Đó là lí do ba cần gọi điện thoại đến đài truyền hình gây phiền phức cho con.”

      Mã Hạ Lan giận đến cắn răng nghiến lợi, toàn thân run lên, muốn chửi ầm lên giọng khéo léo xen vào.

      "Cuối cùng cũng diễn xong rồi sao? Ba mẹ, nếu như hai người có việc gì khác muốn dặn dò, con có thể trước ?" Quyền Thiên Kỳ khép máy vi tính lại, từ từ đứng lên từ ghế sa lon.

      Sau đó, Quyền Thiên Trạm cũng cầm nhạc phổ, MP4 nhanh chóng đứng dậy. Ngay sau đó Quyền Thiên Sóc cũng liền xách cặp sách to, đuổi kịp bước chân của hai người em trai.


      Mã Hạ Lan thấy ba em an ủi mình còn muốn rời , bà lập tức giận dữ.

      "Ai cho mấy đứa ? Mau ngồi xuống đây cho mẹ!" Cọp mẹ phát uy!

      Ba em ăn ý nhìn nhau rồi cùng ngồi xuống ghế.

      "Con! Con! Còn có con!" Mã Hạ Lan trừng mắt nhìn ba đứa con đẹp trai, thông minh, có năng lực nhưng lại vô tình rất tức giận, muốn xách dép lên đập vào đầu chúng: “Mẹ mấy đứa cũng khóc thành như vậy, vậy mà ba đứa các con . Các con còn xem mẹ là mẹ của các con sao? Mẹ thấy ngay cả sinh con heo, cũng tốt hơn các con!"

      Heo?

      Mặc dù ba em có ý kiến với từ này nhưng mặt vẫn đổi màu, tiếp thu lời chửi bới, ai tranh cãi.

      Nhưng Mã Hạ Lan càng mắng càng tức, dứt khoát mắng lần cho thoải mái.

      "Mẹ thông cảm cho các con bận rộn với nghiệp của mình cho nên ngày thường cũng làm phiền các con. Khó được tháng gặp nhau lần, các con lại chỉ biết ăn cơm và làm việc, vừa đến giờ là lập tức chạy lấy người, ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng biết cái gì gọi là hỏi han ân cần, quan tâm chia sẻ, ba người các con ngay cả cái rắm cũng biết đánh!"

      Ba em mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, vẫn buồn lên tiếng.

      "Được rồi được rồi, đừng tức giận, em khó chịu cũng buồn." Quyền Phương Trí ở bên cạnh nỡ để vợ tức giận liền khuyên nhủ hết lời.


      "Cho dù bị chọc tức cũng là do ba đứa con ngoan này của làm hại!" Mã Hạ Lan vẫn tức giận : "Ngay cả trong phim, phụ nữ nào phải ở trước năm mươi tuổi có cháu để ôm? Kết quả ba đứa con ngoan của kéo dài tới bây giờ cũng còn chưa có câu trả lời. Nếu như ngày nào đó em giống như bà TV, đột nhiên may, thể nhìn thấy đứa cháu ra đời, em đây… hu hu…" Vừa được nửa khóc.

      Cho dù ngày thường Quyền Phương Trí thấu tình đạt lý đến thế nào nữa chỉ cần nghe vợ câu cũng tránh khỏi sưng mặt lên, nghiêm túc nhìn về phía ba đứa con.

      "Mẹ con đúng, ba đứa con cũng trưởng thành rồi, có phải cũng nên dự tính cho tương lai rồi ?"

      Ba em hơi hơi nhíu mày, càng lúc càng khâm phục với năng lực hát đôi của hai vợ chồng.

      Về chuyện kết hôn này, ba mẹ họ nhắc đến nhiều lần. Ba em liền có thể kéo liền kéo, nhiều lần trốn thoát được. Nhưng mà xem tình hình hôm nay, trong lòng ba người biết bản thân ắt phải có câu trả lời.

      Quyền Thiên Sóc mở miệng : "Tương lai của con, kết hôn phải là chuyện quan trọng nhất." thành

      "Làm sao con có thể kết hôn!" Sắc mặt Mã Hạ Lan thay đổi, thiếu chút nữa là tóm áo của con lớn, thưởng cho cái tát."Cả ngày báo chí đều có tin tình cảm của con, bên cạnh con có nhiều nữ diễn viên như vậy, chắc chắn phải có người con thích chứ?"

      " có."

      " người cũng có?" Mã Hạ Lan tin.

      Quyền Thiên Sóc chịu nổi mẹ mình, như đinh đóng cột: " có chính là có, chẳng qua nếu như mẹ tình nhân giường, con cũng thiếu."


      Đối với thái độ vô lý của con lớn, hai vợ chồng vừa tức vừa giận lại dám ép buộc, thể làm gì khác hơn là áp chế lửa giận đầy mình, chuyển hướng mũi nhọn lên người bị hại tiếp theo.


      "Vậy còn con?" Hai vợ chồng chờ mong nhìn về phía Quyền Thiên Trạm, hi vọng con thứ hai có thể đừng trả lời như nó.

      Quả nhiên Quyền Thiên Trạm làm bọn họ thất vọng.

      "Con có thích người" nhìn bản nhạc trong tay, thấp giọng .

      " ? Người đó đâu? Tại sao mang về đây? Lúc nào các con muốn kết hôn?" Tin động trời này là rất tốt! Mã Hạ Lan xúc động muốn khóc.

      " thể được."

      "Tại sao lại thể được?" Mã Hạ Lan trở mặt còn mau hơn lật sách, mới nghe được câu trả lời của con lập tức liền nghĩ ra lý do: "Đáng chết! Con phải phụ nữ có chồng chứ?"


      " ấy còn chưa kết hôn."


      Hai vợ chồng lập tức thở phào nhỏm.

      "Chỉ là người đàn ông khác" bổ sung câu.

      Nếu giết người phạm pháp, Mã Hạ Lan nhất định ngay tại chỗ bóp chết con của mình. Nam chưa lập gia đình nữ chưa gả, chẳng lẽ biết nghĩ "Biện pháp"cướp người về sao?

      Làm sao bà lại sinh ra con trai vô dụng như vậy!

      Quyền Thiên Kỳ thấy mẹ tức giận đến toàn thân run rẩy, đỉnh đầu sắp bốc khói tự nhiên bỏ đá xuống giếng.

      "Mẹ, có thể con cũng thể kết hôn, bởi vì con là GAY."

      Mã Hạ Lan đờ người ra, còn Quyền Phương Trí trợn mắt há mồm.

      Nhưng Quyền Thiên Kỳ tiếp tục lại thêm dầu vào lửa. "Con có ' nửa' rồi, nếu hai người phản đối, con sẵn lòng mang ' nửa' của con về đây, hai người bằng lòng gặp ấy ?" chân thành, nụ cười mặt dịu dàng đủ để làm người chìm đắm.

      Ầm!

      Câu trả lời của Mã Hạ Lan là lật bàn! Hai tay bà chống nạnh, chân đạp lên quả cầu thủy tinh bàn bị đỗ ngã, con ngươi lộ vẻ hết sức uy nghiêm suýt nữa muốn phun ra lửa.


      Tốt!

      Rất tốt!

      Vô cùng tốt!

      Bà chẳng qua muốn ôm cháu mà thôi, ba đứa khốn khiếp này liền mang ra nhiều lý do như vậy. Con lớn muốn nuôi tình nhân kết hôn, con thứ hai chỉ biết biết đoạt, con út tự nhận mình là gay…

      Chúng nó cho rằng bà ngu ngốc hay là mắc bệnh đãng trí của người già? Chúng nó tuỳ tiện tin là sao?

      Cái gọi là sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Chúng nó có dũng khí hù dọa bà, bà chờ xem em nó có thể làm ra cái quỷ gì! Bà trợn mắt nhìn ba đứa con, Mã Hạ Lan giận quá thành cười. Sau khi đá văng quả cầu thủy tinh cản đường, lại điềm tĩnh ngồi trở lại sô pha.

      " khi như vậy, vậy mang về đây ." Nụ cười dịu dàng của bà làm mọi người run sợ.

      Ba em nhìn theo quả cầu thủy tinh chậm rãi lăn trở lại bên người mẹ.

      "Tình nhân cũng tốt, phụ nữ của người khác cũng được, cái đồ ‘ nửa’ gì gì đó cũng được, tất cả mang về đây cho mẹ. Mẹ muốn nhìn thử, đến tột cùng là phụ nữ và đàn ông như thế nào mới có thể làm cho các con trở nên ngu ngốc như vậy, đến mức có ý định kết hôn!"

      "Mẹ..."

      "Mẹ chỉ cho các con tháng, lần sau, mẹ muốn nhìn thấy người!"
      Last edited by a moderator: 30/6/16
      Chris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 1

      Khóa cửa bị hư.

      , lại xui xẻo bị nhốt trong phòng.

      Do có người dọn dẹp phòng đạo cụ nên cả căn phòng toàn mùi ẩm mốc, đạo cụ vứt tùm lum. Ngay cả bóng đèn cũng chớp tắt chớp tắt làm người ta phải sợ hãi. Nhưng đây cũng phải là tình huống xấu nhất.

      Tình huống xấu nhất là ở đây quá vắng vẻ lại có cửa sổ nên hề bắt được cột sóng nào.

      Tính đến bây giờ ở trong này ba tiếng, hề có ai ngang qua đây mà điện thoại của lại sắp hết pin.

      Chân Ôn Uyển đứng phía sau cánh cửa, ghé sát lỗ tai vào cánh cửa lần thứ N. cẩn thận lắng nghe tiếng động, cầu mong có ai ngang qua đây, phát ra .

      Bóng đèn phía sau lưng ngừng chớp tắt, hắt lên thân người nhắn của .

      mái tóc dài mềm mại, được cột ngay ngắn sau gáy. Chỉ có vài cọng dính vào gò má mịn màng.

      suy nghĩ.

      Suy nghĩ có nên gọi cho 112 hay 855 trước khi điện thoại của hết pin hay ? Nhưng bị thương, hai là nguy hiểm đến tính mạng, có lẽ nên lãng phí tài nguyên của đất nước…

      Cộp cộp cộp. Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.

      tốt quá, rốt cục cũng có người qua!

      Ôn Uyển thoáng qua tia vui mừng, vội vàng đứng thẳng người, dùng sức đập vào cánh cửa, cố gắng gây chú ý.
      "Xin lỗi, xin chờ chút, tôi bị nhốt trong phòng đạo cụ, bạn có thể kêu người khác lại giúp tôi chút được ?” lên tiếng cầu xin, cho dù trong tình trạng xấu nhưng vẫn lễ phép.

      Hình như người ngoài cửa chú ý đến tồn tại của , bởi vì giọng trầm ấm lập tức vang lên phía bên kia cánh cửa.

      "Ôn Uyển, có khỏe ?"

      "Hả?" Cặp mắt sáng rỡ của nháy nháy mấy cái: “Tôi vẫn khỏe, xin hỏi là…” là ai? Làm sao có thể ngay lập tức nhận ra ?

      "Tôi là Quyền Thiên Trạm." Người đàn ông ngoài cửa nhanh chậm trả lời câu hỏi của .

      Cho dù Chân Ôn Uyển thấy được mặt của đối phương nhưng trong đầu nhanh chóng xẹt qua gương mặt lạnh lùng…

      Quyền Thiên Trạm, người nào biết, nhạc sĩ vàng nay.

      Tinh thông nhạc cổ điển, nhạc đại, cảm tuyệt vời, những ca khúc sáng tác nhiều lần gây ra những làn sóng to lớn cả trong và ngoài nước.

      là giáo chủ nhạc, là người mọi người ngưỡng mộ lại luôn mang theo gương mặt lạnh lùng như băng ngàn năm. dễ dàng viết ca khúc cho người khác, cũng như tiếp xúc thân mật với người khác.

      có nhiều bạn tốt, trong đó có Thiên .

      Nhờ mối quan hệ với bạn trai của Thiên , mới có thể may mắn quen biết . Nhưng mà bọn họ cũng có quan hệ gì, nhiều nhất chỉ là quen biết sơ sơ, vậy mà chỉ cần nghe giọng liền nhận ra sao?

      Hơn nữa làm sao có thể xuất ở đây? Chẳng lẽ Thiên phát mất tích nên nhờ giúp tay?

      Vốn là tâm trạng của bình tĩnh bây giờ lại chợt thấp thỏm yên. Mặc dù sớm đoán được việc nếu Thiên phát ra mất tích nhờ người tìm giúp. Nhưng ngờ lại là người tìm ra .

      Thân là nhà trang điểm theo Thiên , cũng thường xuyên chạm mặt nhưng cũng biết làm sao để chuyện với . Thỉnh thoảng khi chạm phải ánh mắt đen xoáy của đều luống cuống, biết phải làm gì...

      " bị thương sao?"

      Giọng trầm thấp vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của .

      Cho dù cách cánh cửa nhưng giọng của vẫn kiên định. Mặc dù giọng có chút lạnh lẽo nhưng lại có sức hút.

      lắc đầu cái, thành ." có."

      "Vậy tốt."

      Giọng của truyền đến, biết có phải là bị ảo giác nhưng khi nghe thấy giọng lại cảm thấy rất an tâm.

      "Chuyện gì xảy ra?" Quyền Thiên Trạm tiếp tục hỏi, đồng thời mở khóa cửa.

      Khóa cửa bị uốn éo cái nhưng vẫn đóng chặt, hiển nhiên là khóa cửa có vấn đề.

      "Tôi tới giúp tìm đạo cụ, nhưng hình như khóa cửa bị hư, mà trong này lại bắt được sóng." trả lời nhanh gọn, hiểu với , giây phút cũng rất quý báu. chịu ra tay giúp đỡ , rất cảm kích, làm sao dám làm lãng phí thời gian của thêm nữa chứ.

      " Quyền, phiền báo cho nhân viên đài truyền hình để họ có thể tìm thợ sửa khóa đến được ?” Chỉ cần có thợ sửa khóa có thể thoát khỏi đây mà cũng cần tốn thời gian ở đây nữa, đây là biện pháp vẹn cả đôi đường.

      " cần."

      "Hả?" sửng sốt chút.

      " lui về phía sau, cách cánh cửa càng xa càng tốt, tôi mở cửa ra liền." ra lệnh.
      muốn mở cửa? Mở như thế nào? Chẳng lẽ biết mở khóa sao?

      Mặc dù nghi ngờ nhưng vẫn nhanh chóng lui về phía sau. Khi xác định mình cách đủ xa lên tiếng.

      "Xong rồi!"

      Quyền Thiên Trạm trả lời.

      Ôn Uyển đứng phía sau cái ghế dài suy nghĩ khi ra ngoài phải cảm ơn tốt mới được. Chợt cánh cửa truyền đến tiếng động kịch liệt, tiếp theo đó cánh cửa bị văng xa cả đoạn.

      Cái miệng nhắn của mở lớn, lâu sau vẫn khép lại được.

      Trời ạ, ra biết mở khóa.

      chẳng qua là phá cái cửa luôn.

      " hù dọa chứ?"

      Giọng trầm thấp lại vang lên, Ôn Uyển nhanh chóng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Quyền Thiên Trạm.

      Đèn huỳnh quang chớp tắt đỉnh đầu càng làm gương mặt trở nên lạnh lùng hơn.

      Phòng đạo cụ rất chật chội, hôm nay lại vì có ở đây mà càng trở nên chật hẹp hơn.

      "Vẫn tốt." mỉm cười, cố gắng dùng nụ cười che giấu lo lắng của mình, cúi đầu, đem lực chú ý chuyển dời đến cánh cửa sàn.

      Ổ khóa bị biến dạng nghiêm trọng, hiển nhiên là nó bị ngoại lực to lớn tác động tới.

      Ặc... Làm thế nào mà có thể phá được cánh cửa đó? Chẳng lẽ lúc nào cũng mang búa theo bên người?

      lặng lẽ nhìn về phía tay nhưng lại thấy tay trống nên khỏi càng thêm nghi ngờ.

      " Quyền, cám ơn , ngại là làm lãng phí nhiều thời gian của như vậy." xin lỗi .

      " có lãng phí thời giờ của tôi." nhìn thẳng vào : “Chỉ cần sao là tốt rồi.”. bình thản , sau đó nhanh chóng lấy hai cái ghế chắn trước mặt ra, nhường đường cho .

      Ôn Uyển thụ sủng nhược kinh nháy nháy mắt, thể tin được nhìn .

      "À... Cám ơn ." cám ơn lần nữa, biết gì ngoài lời cảm ơn.

      gật đầu cái, coi như là đáp lại.

      "Nơi này khí tốt, thôi." dẫn đầu xoay người, vẫn lãnh lùng ít như vậy.

      "Được." dám chần chờ, nhanh chóng theo sau .

      Ở nơi tràn ngập mùi ẩm mốc trong ba tiếng, khi thoát khỏi nơi đó khỏi hít sâu ba lần. Cuối cùng cũng có cảm giác sống lại. Chỉ là mặc dù máy điều hòa trong đây làm khí rất sạch nhưng nhiệt độ lại quá thấp.

      theo bản năng vòng hai tay quanh người, yên lặng theo sau . nghĩ nên gì để đánh vỡ trầm mặc này lại đột nhiên dừng bước.

      "Sao vậy?" phản ứng rất nhanh, lập tức lễ phép ngẩng đầu hỏi thăm, dám chậm trễ.

      Đối với hỏi thăm của , Quyền Thiên Trạm chỉ im lặng, cởi áo khoác tây trang người ra dùng tốc độ nhanh nhất khoác lên người . tây trang còn lưu lại hơi ấm của , trong nháy mắt như run lên.

      Chỉ trong thời gian ba giây, bọn họ lẳng lặng nhìn nhau. Cho đến khi xoay người xa nhiệt độ từ tây trang truyền tới cứ như đánh thẳng vào lòng

      "A, Quyền, Quyền, xin chờ chút!" vội vàng đuổi theo ." cám ơn nhưng sắp đến phòng chụp hình nên cái áo khoác này…” vội vàng cởi áo khoác xuống, định đem trả lại xoay người lại nhíu mày.

      Gương mặt lạnh lùng hề thay đổi chỉ lên chút tức giận.

      "Mặc." ra lệnh .

      thở dốc hơi, do dự mấy giây, vẫn như cũ dám tùy tiện nhận ý tốt của .

      " cần, tôi...”

      "Mặc." lại ra lệnh lần nữa, giọng điệu làm người ta sởn cả gai ốc: “Mấy hôm nay sắc mặt của rất kém, thường xuyên nhức đầu, chẳng lẽ muốn bị cảm sao?”

      sửng sốt, khỏi kinh ngạc hỏi ngược lại: "Làm sao biết tôi thường bị nhức đầu?"

      im lặng nhìn , ánh mắt sắc bén như đốt người.

      "Mấy ngày nay phải trời luôn mưa sao?" trả lời, ý nghĩa lời mơ hồ làm cho người ta sờ được đầu mối…

      Áo khoác tây trang có giá trị trượt khỏi người nhưng lại có cảm giác.

      ghét trời mưa.

      Có thể là sợ hãi.

      Mỗi khi trời mưa lo lắng, ngay cả ngủ cũng khó khăn. Bởi vì lòng vết thương tồn tại hơn hai mươi trước, mặc dù dùng đủ mọi cách nhưng vẫn trị khỏi vết thương này.

      Về vết thương kia, vẫn dấu kín, ngay cả bạn trai qua lại hơn hai năm... ngay cả Thiên cũng biết, làm sao có thể...

      Chẳng lẽ chú ý tới?

      Hay chẳng qua là suy nghĩ nhiều?

      Đôi môi mềm mại nhàng chuyển động, muốn dùng đề tài nào đó để che giấu sợ hãi trong lòng. Vậy mà ánh mắt phức tạp thần bí kia lại làm cách nào mở miệng được.

      Cách đó xa, mấy nhân viên nữ trùng hợp ngang qua, phát nhân vật tiếng tăm lừng lẫy Quyền Thiên Trạm đứng trước mắt khỏi vui mừng chạy tới.

      " Quyền, có thể kí tên cho chúng tôi ?" trong ba nữ nhân viên vội vàng lấy giấy viết ra, hưng phấn thôi. Gương mặt tươi trẻ che giấu nổi tình say đắm. Những người khác mặc dù cầu ký tên nhưng cũng theo mãi dứt.

      Cho dù Quyền Thiên Trạm bị đám người bao vây nhưng ánh mắt vẫn nhìn như cũ.

      Ánh đèn huỳnh quang sáng ngời, trong ánh mắt như thoáng qua điều gì đó mà nhận biết được.

      níu chặt làn váy, run lên vì sợ. Đợi đến khi ký tên xong, cuối xuống nhặt áo khoác mới bừng tỉnh.

      Khi tiến gần đến hoảng sợ lui về phía sau, tí xíu nữa là quên hết mọi thứ xoay người chạy trối chết.
      Chris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 1 (tiếp)
      "Có lầm hay , cậu bệnh như thế này mà tên kia cũng thèm quan tâm sao?”

      Xà Thiên vừa lái xe vừa mắng, giọng lớn đến nỗi làm người đường cũng nghe thấy.

      Chân Ôn Uyển ngồi ở ghế phụ, nhịn được co rụt lại. Khuôn mặt nhắn tiều tụy, sắc mặt tái nhợt làm người ta phải thương tiếc. Cho dù rất khó chịu nhưng vẫn chuyện thay cho bạn trai.

      " phải là ấy quan tâm tớ, chẳng qua là ấy quảng cáo ở phía Nam.”

      "Con mẹ nó quảng cáo! Đây là lần thứ mấy rồi? Tên khốn kiếp kia luôn dùng cái cớ này chẳng lẽ cậu tức giận? Cậu là bạn của , cho dù có bận như thế nào nữa cũng phải dẫn cậu khám bệnh chứ, sao chết .” Xà Thiên chấp nhận lý do rách nát này, càng mắng càng hăng, càng mắng càng lôi mười tám đời tổ tông của ra chửi.

      Ôn Uyển thấy bạn tức giận nên thể làm gì khác hơn là im lặng. Cho đến khi bạn tốt hạ hỏa được chút mới yếu ớt : "Thiên , đừng như vậy, ấy cố ý, huống chi tớ cũng cho ấy biết là tớ bị bệnh."

      Quách Tuyển, bạn trai qua lại hơn hai năm. Trong giới nghệ sĩ cũng có chút danh tiếng, luôn có rất nhiều việc phải làm.

      Lúc trước bọn họ chẳng qua là quan hệ đồng nghiệp, sau này do tính tình hợp nhau mới biến thành người . Chẳng qua là quan hệ của họ giống như người thường là có thể đương công khai cuồng nhiệt, vì hai người đều rất bận nên khi ở chung đều rất tôn trọng nhau.

      Có lẽ đơn quen, hình thành thói quen làm mọi thứ mình nên muốn làm phiền .

      " cho biết?” Giọng của Thiên như phát ra tia lửa: “Tại sao cậu lại cho biết? Hôm nay thiếu chút nữa là cậu ngất xỉu ở đài truyền hình, cậu có điên hả?”

      Ôn Uyển nhàng lắc đầu cái, mặc dù đầu rất đau nhưng giọng điệu của vẫn rất nhàng. Giọng của du dương như tiếng đàn, thấm đẫm lòng người.

      "Tớ muốn làm cho ấy lo lắng, hơn nữa gần đây ấy mới nhận thêm người mới, còn bận chuyện quảng cáo, tớ muốn vì chuyện này mà làm phiền ấy.”

      "Cậu cũng bệnh nặng như vậy rồi mà còn lo đến chuyện đó?" Xà Thiên gần như rống lên: “Cậu làm tớ tức chết mà, rốt cuộc cậu có hiểu cái gì là đương ? Bạn trai chính là để dựa vào, nếu như cậu muốn dựa vào đương làm gì?” vừa mắng vừa lái xe.

      Có lẽ là do sửa đường nên đường xá được tốt cho lắm.

      Bất kể là đường lớn hay , nơi nào cũng chật nít xe. Vì để cho Ôn Uyển có thể đến bệnh viện nhanh chóng mà Thiên ngừng len lỏi hết các con đường nhưng điều đó lại làm đầu càng đau hơn.

      Ôn Uyển nhắm mắt lại đem gương mặt nóng của mình dán lên cửa kính lạnh băng nhằm làm giảm đau đớn.

      nhịn đau gượng cười nhìn bạn tốt.

      "Cám ơn cậu suy nghĩ vì tớ, nhưng mỗi người có cách khác nhau. Tớ có bất mãn nào với Quách Tuyển nên cậu cũng cần phải tức giận." an ủi bạn tốt.

      "Làm sao tớ có thể tức giận? Nếu phải tại tên khốn kiếp kia thất hứa cậu cũng cần phải ngu ngốc chờ đợi ngoài trời lạnh, cũng bị bệnh, tớ đánh là tốt lắm rồi.” Hiển nhiên là Xà Thiên hề chấp nhận, nhanh nhẹn lái xe vào con hẻm.

      Cho dù là quẹo sang đường mới, miệng vẫn ngừng mắng chửi.

      Chân Ôn Uyển bất đắc dĩ thở dài, cũng quen với tính nóng nảy của bạn tốt.

      Ngay từ khi quết định qua lại với Thiên càng ngày càng phản đối gay gắt. Chỉ cần làm sai chút xíu cũng bị mắng thành đầu heo.

      người là bạn tốt, người là bạn trai, rất khó xử. Mặc dù nhiều lần ra mặt nhưng mối quan hệ của hai người càng ngày càng xấu.

      Có lần lén hỏi có đắc tội với Thiên liền có. cũng vui với nghi ngờ của , cãi nhau với trận…

      Két!

      Xe chạy băng băng đường lại đột nhiên thắng gấp.

      Ôn Uyển khỏi quay đầu nhìn Thiên .

      Chân mày nhắn nhăn lại, nhìn về phía trường tai nạn.

      Mặc dù tình huống nghiêm trọng lắm, nhưng đối phương lại lôi kéo nhau ra giữa đường cãi cõ. Trong đó có đôi nam nữ như vợ chồng, đôi nam nữ khác hình như là…

      Chân Ổn Uyển phát bạn trai mình đáng lý ra phải ở phía nam quảng cáo lại ở phía trước thân mật ôm ấp khác, kiên nhẫn cãi cọ với đôi nam nữ kia.

      Chuyện gì vậy? phải Quách Tuyển làm quảng cáo ở phía nam sao? Tại sao ấy lại ở đây? bên cạnh phải là nghệ sĩ mới nổi gần đây sao? Tại sao lại thân mật với ta như thế.

      Rất nhiều câu hỏi xoay vòng trong đầu làm thể nào suy nghĩ được. chỉ có thể nhìn Quách Tuyển dịu dàng an ủi kia.

      "Khốn kiếp!"

      Xà Thiên chợt la lên, thở phì phò tông cửa xông ra ngoài.

      Gió rét lạnh thấu xương xông thẳng vào xe, Ôn Uyển ôm cánh tay mình, đáy lòng lạnh giá.

      Động tác của Xà Thiên rất nhanh, xông tới đánh tới tấp vào Quách Tuyển, mọi người xung quanh đều ngạc nhiên.

      Mặc dù là trẻ nhưng Thiên lại hề muốn giữ hình tượng trước mặt mọi người. Thậm chí còn lên tiếng chửi mắng, qua những câu chữ đó, Quách Tuyển nhanh chóng nhìn thấy người ngồi xe.

      Cách lớp cửa kiếng, thẩn thờ nhìn . hốt hoàng đẩy trong ngực ra, dưới những lời chỉ trích của Thiên chột dạ chạy về phía .

      Qua lại hai năm, chưa bao giờ thấy chật vật đến thế.

      Giờ phút này, hốt hoảng, chật vật cùng chột dạ làm lòng lạnh giá.

      "Khốn kiếp, cái gì mà quảng cáo, ngờ là bắt cá hai tay. Muốn ăn vụng xa chút, chẳng lẽ mày cho rằng Ôn Uyển bận rộn nên dễ lừa gạt à, chuyện này mãi mãi bị phát à? , tên khốn kiếp!"

      Xà Thiên đuổi theo Quách Tuyển, vừa vừa mắng. Có lẽ là chịu nổi nữa rống lại.

      " đủ chưa?"

      "Chưa đủ!" Xà Thiên rống lớn hơn, khí thế vang xa mười mét: “Từ tám trăm năm trước, tao nghi mày có vấn đề. Như bây giờ cũng tốt, tao xem mày giải thích với Ôn Uyển thế nào.” nổi giận lôi đình, hận thể đánh thêm mấy cái.

      "Đây là chuyện riêng của tôi với ấy, đừng nhứng tay vào.”

      "Con mẹ nó chuyện riêng, vừa bắt cá hai tay vừa cho Ôn Uyển leo cây, hại ấy bị cảm. Coi như mày là tổng thống tao cũng muốn nhúng tay vào.” Xà Thiên tiếp tục mắng chửi, bảo vệ Ôn Uyển như gà mẹ.
      Quách Tuyển nhíu chặt chân mày, muốn mở miệng phản kích cùng nhanh chóng lại.

      tính đẩy ra nhưng kia rơi nước mắt, lại mềm lòng ôm vào lòng.

      Ôn Uyển cảm thấy mình như lạc giữa biển khơi, toàn thân lạnh băng, thể hít thở được.

      run rẩy mở cửa xe xuống, muốn hít thở thêm nhưng chỉ thấy được sắc mặt đen thui của Quách Tuyển.

      "Quách Tuyển, mày có ý gì!" Xà Thiên thể tin nổi độ vô sỉ của .

      Quách Tuyển để ý tới Xà Thiên chỉ lo ôm bên cạnh. cúi đầu suy nghĩ mấy giây, sau đó dứt khoát với người ngồi trong xe.

      "Chúng ta chia tay !"

      Chân Ôn Uyển choáng váng, hoa cả mắt, nghi ngờ mọi thứ chỉ là giấc mộng. nhất định là hôn mê nên mới gặp phải cơn ác mộng này, nhưng Quách Tuyển lại

      " ra bị bắt gặp cũng tốt, tôi sớm muốn chia tay với .”

      Cái gì?

      " cũng cần trách tôi, muốn trách nên trách chính . Cho đến bây giờ tôi cũng chưa gặp người phụ nữ nào nhàm chán như , biết làm nũng. Ở chung với tôi có cảm giác gì là mùi vị phụ nữ.”

      Tại sao phải làm nũng? Cái gì gọi là hương vị phụ nữ? phải lúc đầu rất thích cá tính độc lập tự chủ của nên mới muốn qua lại với sao?”

      "Quan trọng nhất là, tôi có cảm giác là cần tôi. mạnh mẽ như vậy, nếu như có tôi cũng sao.”

      Mạnh mẽ? sao?

      Ai ! hề mạnh mẽ, chẳng qua là muốn gây phiền phức làm người khác ghét nhưng cũng đau lòng.

      nhìn người qua lại hơn hai năm với mình, giờ phút này cứ như người xa lạ. Ôn Uyển muốn hét lên to nhưng giọng cứ như mắc trong họng.

      Xà Thiên cũng nghe nổi nữa, nhịn được muốn đánh tiếp.

      Chợt bầu trời xẹt qua tiếng sét, chẳng bao lâu sau liền đổ mưa.

      Ầm ầm!

      Sau tiếng sét chói tai, chút ký ức xét qua đầu .

      Quách Tuyển đứng trước mặt bỗng nhiên biến thành người khác, cũng là vào ngày trời mưa như hôm nay, cũng là ngày khó chịu như vậy, có người, từng tàn nhẫn sỉ nhục , bỏ rơi .

      Mà khi đó, chỉ mới sáu tuổi.

      Ký ức chôn sâu trong đầu cứ như cơn đại hồng thủy tràn ào ạt vào đầu.

      níu chặt làn váy, cái trán trắng nõn thấm đẫm mồ hôi lạnh. Khuôn mặt nhắn tái nhợt.

      Từng giọt mưa theo cơn gió bay qua cửa xe tạt thẳng vào mặt . Đầu đau muốn nứt ra nhưng Quách Tuyển ngoài cửa xe chỉ lạnh lùng nhìn , sau đó xoay người bỏ .

      , đừng !

      Đừng bỏ rơi !

      Ôn Uyển mở đôi môi trắng bệch ra nhưng vẫn thể phát ra thanh nào. bất lực nhìn hình ảnh trước mặt, gần như muốn ngừng thở.

      Cơn đau càng lúc càng mãnh liệt cho đến khi trước mặt chỉ là mảnh đen tối.

      Ôn Uyển, em có khỏe ?

      Trong cơn đau, mơ hồ nghe được tiếng của Quyền Thiên Trạm.

      Em sao chứ?

      Mặc dù giọng có chút lạnh lùng nhưng tìm , bỏ rơi .

      Nhưng lại bị vây trong sương mù lần nữa.

      bị vây trong nỗi sợ hãi, cho dù giãy giũa như thế nào cũng thoát ra được.

      Mấy ngày nay trời vẫn mưa phải ?

      Chỉ cần mưa lần nữa là đủ rồi.

      Nếu như có thể hiểu được nỗi đau của .

      có thể cứu lần nữa ?
      ly sắcChris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 2

      "Ôn Uyển, hôm nay là ngày thứ hai rồi, cậu còn muốn ngủ bao lâu nữa? Tại sao cậu cũng hạ sốt? Tớ lo lắng cho cậu, cậu có biết ?"

      Tiếng lo lắng phảng phất như truyền đến từ nơi rất xa xôi.

      Chân Ôn Uyển muốn mở miệng chuyện nhưng làm được. mệt quá, mệt giống như lâu được ngủ ngon giấc.

      "Y Sinh là do tâm bệnh tạo nên, đều là tớ tốt. Nếu hôm đó tớ ngừng xe cậu cũng biến thành thế này, cậu tỉnh lại . Đừng dọa tớ nữa…” Là giọng của Xà Thiên .

      "Đừng lo lắng, Y Sinh mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát, em cứ để Ôn Uyển nghỉ ngơi .” Lại có giọng khác, là bạn trai của Thiên … Trình Minh.

      "Nhưng mà... "

      "Đừng quên em còn có buổi biểu diễn, A Trạm chăm sóc Ôn Uyển, đưa em đến công ty trước.”

      "Ôn Uyển cũng như vậy rồi, làm sao em có tâm trạng biểu diễn chứ…”

      Giọng oán trách chợt xa, Ôn Uyển nhíu mày, đột nhiên cảm thấy sợ hãi.

      Tại sao lại yên lặng như vậy? Thiên ? Trình?

      Có ai ở đây ?

      Đừng để mình, sợ…

      "Đừng sợ." giọng trầm thấp vang lên bên tai : “Còn có ở đây." Người kia vừa vừa vuốt ve trán , lau mồ hôi cho . nghe được tiếng hít thở, nghe tiếng bước chân trầm ổn của , nghe tiếng đóng cửa, nghe tiếng kéo chăn cho .

      Lòng chợt thấy bình yên.

      "Ngủ tiếp lát , em cần nghỉ ngơi tốt."

      Cuối cùng, lại trở về bên cạnh , nắm tay chặc. Lòng bàn tay của vừa thô lại dầy, làm cho có cảm giác an toàn. Cho dù chìm trong bóng tối nhưng an tâm.

      " phải sợ, luôn ở bên em." , giọng tràn đầy kiên định.

      Chân mày của chậm rãi buông ra, muốn biết giọng này là ai, là…

      là Quyền Thiên Trạm.

      ***

      vẫn mơ thấy ác mộng.

      Ở trong mộng, bị cha ruột vứt bỏ trong cơn mưa lớn giữa mùa đông lạnh giá, cho dù kêu khóc thế nào cũng thể tìm ra được bóng dáng quen thuộc…

      Hốt hoảng, sợ hãi, tuyệt vọng, thống khổ, kèm theo nước mưa lạnh như băng, hoàn toàn làm sụp đổ.

      khóc lên, cơ thể suy yếu run rẩy. Ngay lúc sắp suy sụp Quyền Thiên Trạm xuất trước mặt , lôi kéo tay , mang ra khỏi bóng tối lạnh băng kia.

      Hai tay ấm áp, giọng thành khẩn kiên định. lần lại lần an ủi cho đến khi hết khóc thút thít run rẩy, cho đến khi bị cơn ác mộng quấy nhiễu.

      Hai mươi năm, chưa bao giờ cảm thấy yên lòng như vậy.

      Khi có bảo vệ, quên hết đau buồn và sợ hãi, yên ổn ngủ giấc sâu

      Thời gian lặng lẽ trôi qua, khi mở mắt ra lần nữa, phảng phất giống như trở lại thời học sinh, tâm trang yên bình.

      Gió làm rèm cửa bay nhàng, bên có thêu đóa hoa sinh động. Ánh mặt trời ấm áp xuyên thấu vào phòng. con chó khổng lồ chợt xuất trước mặt .
      Có vài giây, chỉ có thể lẳng lặng nhìn chằm chằm nó... à, con chó ngẩn người.

      xác định đây là phòng của mình, nhưng vấn đề là, nuôi chó khi nào chứ?

      Chẳng lẽ còn chưa tỉnh ngủ?

      Chắc là nằm mơ?

      "Hơ."

      Con chó bỗng nhiên ngáp cái to.

      Con chó ngáp rất bình thường nhưng vấn đề là con chó kia lại đưa chân trước lên che miệng mình.

      À... có lẽ... có lẽ... có lẽ nằm mơ.

      Ôn Uyển kinh ngạc, nhịn được đưa tay dụi dụi con mắt, quyết định ra lệnh cho mình mau mau tỉnh lại. Chẳng qua là mới cử động con chó lại đột nhiên ngồi dậy.

      Nó nhìn chằm chằm, mà cũng nhìn nó.

      giây, nghĩ là nó há miệng cắn nhưng nó chỉ cười tươi, từ từ lại phía .

      Nó ngồi chồm hổm ở bên giường, thấp giọng ư ử tiếng, sau đó đưa chân lên…

      "À!" Ôn Uyển lại ngây người lần nữa, nhìn nụ cười mặt nó, lại nhìn cái chân xù lông của nó, suy nghĩ vài giây mới khẳng định : "Xin hỏi, à… mày muốn bắt tay với tao sao?"

      gì, chẳng qua là nụ cười càng lớn hơn, cố gắng duỗi chân trước ra.

      Nét mặt của nó đáng như vậy, trước giờ chưa từng thấy con chó nào “giống người” như nó. Từ người nó, hề cảm thấy nguy hiểm nào chỉ cảm thấy nó đơn thuần.

      Cho dù nó hơi to làm người ta phải sợ hãi, cái răng bén nhọn có thể xé rách hai tay nhưng lại tự chủ được vươn tay phải ra, bắt tay nó.
      Bàn tay của nó ấm áp mà thô ráp, bộ long trắng đen mềm. người còn tỏa ra mùi thơm, có thể thấy được là chủ của nó rất quan tâm nó.

      "Rốt cuộc là mày đến từ đâu, tại sao lại xuất trong phòng của tao?” xuống giường đến bên cạnh nó.

      Vậy mà đối mặt với nghi vấn của , con chó lại tới chân giường, cắn đôi dép tới cho mang, lấy lòng , lắc cái đuôi mạnh.

      Rất hiển nhiên, nó còn rất phong độ đấy!

      Cho dù là có rất nhiều câu hỏi trong đầu nhưng nhìn gương mặt đáng của nó vẫn nhịn được mà bật cười. Đột nhiên nó chạy nhanh về phía cửa lớn, dùng chân trước uốn éo muốn mở cửa.

      Nếu như con chó trước mặt có thế nấu cơm cũng ngạc nhiên.

      Leng keng! Leng keng!

      Lúc mang dép tính đến cửa xem có chuyện gì có tiếng chuông cửa truyền đến.

      A, có phải là Thiên trở lại ?

      Trong giấc mộng, từng nghe thất giọng của ấy và Trình, còn có giọng của Quyền Thiên Trạm, là vẫn luôn ở bên , chăm sóc ...

      À! Vẫn luôn ở bên ? Chăm sóc ?

      Người kia là nhạc sĩ vàng Quyền Thiên Trạm?

      Cái người chỉ có quan hệ sơ sơ với đó sao?

      Ông trời ơi.

      Ôn Uyển khiếp sợ che môi đỏ mọng, khỏi hoài nghi giấc mơ của mình lần nữa. Quyền Thiên Trạm lại có thể chăm sóc sao?

      Leng keng! Leng keng!

      Tiếng chuông cửa càng lúc càng dồn dập, sợ tiếng chuông làm ảnh hưởng đến hàng xóm nên thể làm gì khác hơn là kiềm chế nỗi sợ trong lòng, bước nhanh về phía cánh cửa. Chẳng qua là người ngoài cửa lại phải là Thiên hay Trình Minh.

      Là Quách Tuyển!

      " đến đây làm gì?" Sắc mặt của Ôn Uyển lạnh xuống trong nháy mắt.

      "Tôi có việc hỏi , mau mở cửa.” Quách Tuyển trả lời, chỉ là mặt kiên nhẫn chỉ vào cánh cửa, cao ngạo ra lệnh.

      "Có vấn đề gì, cứ ở đây ." Vẻ mặt hờ hững, giọng lạnh nhạt.

      dám tin còn mặt mũi xuất trước mặt . phản bội tình của , phản bội mối tình đầu của vậy mà còn dám xuất trước mặt sao.

      Hình như cảm thấy Chân Ôn Uyển tức giận con chó to lập tức đứng dậy, nhìn chằm chằm vào Quách Tuyển đứng ở cửa.

      " xác định?" vẫn duy trì ngạo mạn: “Nếu như muốn bị hàng xóm chế giễu, tôi cũng có ý kiến gì, chắc cũng muốn mọi người biết quá khứ của chứ?" cười nhưng nụ cười lại đầy xấu xa.

      Lòng Ôn Uyển rét lạnh, nắm chặt tay cầm cửa.

      Lúc chia tay vẫn hy vọng hai người có thể chung sống hòa bình nhưng ngờ bây giờ lại uy hiếp .

      là Quách Tuyển quen biết sao?

      Hay cho tới bây giờ vẫn chưa nhìn ?

      hít sâu hơi, còn cách nào khác đành mở cửa ra cho vào nhà. Đầu ngón tay run rẩy nhưng vì muốn nhìn ra khiếp sợ mà giả bộ như có gì.

      cần sợ, muốn vào tòa nhà này phải ghi danh với quản lý. Ngoài ra ở cửa và thang máy đều có camera, dám làm gì đâu.

      Ôn Uyển lặng lẽ an ủi mình, vậy mà Quách Tuyển lại đột nhiên kéo tay .

      là đau!

      Mắt ngân ngấn nước, bong đen báo trước dũng mãnh nhảy về phía Quách Tuyển.

      ngờ trong nhà lại còn có thứ khác, Quách Tuyển hoảng sợ buông tay ra, lui về phía sau ba bước.

      Con chó lại chịu bỏ qua, bước lại bước ép đến vách tường, miệng gầm gừ, vẻ mặt cứ như ngụm cắn chết .

      Sắc mặt Quách Tuyển trắng bệch, hai chân run rẩy kịch liệt.

      "Đáng chết, mau, mau, mau kêu nó ra. báo với công ty tôi qua lại với người mới, hủy hoại hình tượng của tôi, bây giờ còn muốn kêu chó cắn tôi sao?” hốt hoảng rống to, mặt cũng còn vẻ cao ngạo, chỉ còn lại sư sợ hãi.

      Cho dù bị kinh sợ nhưng bây giờ Ôn Uyển lại cảm thấy rất vui.

      Bất luận là ai để con chó này lại cũng rất cám ơn người đó. Bởi vì nó những bảo vệ còn thay hả giận.

      "Tôi hiểu gì?" Ôn uyển nhanh chóng đem tay bị đau giấu ra sau lưng.

      " đừng giả bộ, nếu phải là làm sao công ty lại sa thải tôi chứ, ngay cả người tôi vất vả bồi dưỡng cũng tiêu luôn.” Quách Tuyển tức giận gào thét.

      Ôn Uyển nhíu mày."Mấy ngày nay tôi đều ở nhà, căn bản biết công ty xảy ra chuyện gì. Cho dù công việc của có vấn đề cũng thể đổ lỗi cho tôi.” lạnh lùng . Ác giả ác báo, những lời này dùng cho đúng.

      "Ít giả bộ ! Cho dù phải là cũng là xúi Thiên và Trình Minh trả thù tôi. Chẳng qua là tôi bỏ rơi thôi, có cần để ý như vậy ? …” Con chó lại từ từ đến gần .
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :