1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Xin Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ - Phù Hoa (On Going)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Quy Linh Cao

      Quy Linh Cao Active Member

      Bài viết:
      17
      Được thích:
      449
      [​IMG]

      向师祖献上咸鱼
      Tác giả: Phù Hoa - 扶华
      Editor: Quy Linh Cao
      Số chương: chưa
      Tiến độ edit: 2c/1 tuần​
      Văn án:

      Liêu Đình Nhạn - đệ tử mới nhập môn, bối phận thấp nhất lại trị được đại ma đầu sư tổ vô cùng đáng sợ của Canh Thần Tiên phủ, khiến mọi người phải bàn tán xôn xao.

      Xin hỏi Liêu sư muội, bí quyết của ngươi là gì?

      Liêu Đình Nhạn: . . . Nhờ vào bản năng của cá muối* chăng?
      *Cá muối - 咸鱼: những người lười nhác, ước mơ, lý tưởng.

      Mục lục

      Chương 1 - Chương 2 - Chương 3

      Chương 4 - Chương 5 - Chương 6 - Chương 7 - Chương 8

      Chương 9 - Chương 10 - Chương 11

      Chương 12 - Chương 13 - Chương 14 - Chương 15 - Chương 16

      Chương 17 - Chương 18 - Chương 19

      Chương 20 - Chương 21 - Chương 22 - Chương 23 - Chương 24

      ...​


      Last edited: 22/6/19
      amandatruc, AELITA, KhaiDoanh_34717 others thích bài này.

    2. Quy Linh Cao

      Quy Linh Cao Active Member

      Bài viết:
      17
      Được thích:
      449
      Chương 1: Liêu Đình Nhạn


      Trâu Nhạn phát tình hình rất chi là tình hình.

      Nàng ở trong căn phòng cổ kính, tiên khí phiêu đãng, mặc váy xanh ngồi cái bồ đoàn, hai tay trong thế liên hoa ấn như tu luyện.

      . . . Chẳng phải tối qua nàng sửa bản thiết kế đến rạng sáng, về đến nhà chưa kịp rửa ráy gì nằm vật ra giường rồi sao? Bàn tay trắng trẻo xinh xắn này giống tay nàng tí nào. Trong lúc ngồi nghiên cứu đôi tay thon dài trắng nõn kia, tiếng gõ cửa bỗng vang lên.

      "Cốc cốc cốc."

      Trâu Nhạn giật mình, chần chừ ngồi dậy, hít thở sâu ba lần xốc lại tinh thần rồi mới ra mở cửa.

      Ngoài cửa là đại ca tầm ba mươi mặc đạo bào màu xanh tro, tuấn tú xuất trần, mỉm cười với nàng: "Liêu sư muội, sư phụ gọi muội đến Trúc Khúc U phố."

      Trân Nhạn: Liêu sư muội? Sư phụ? Trúc Khúc U phố? Cái gì thế này, nếu nàng xuyên , vì sao có trí nhớ đính kèm, vì sao có hướng dẫn tân thủ hả hả? Ặc! Muốn chết!

      "Ừm . . . Sư huynh ạ?" Trâu Nhạn hỏi dò.

      Đại huynh vô cùng hiền hòa : "Sư muội khẩn trương hả? Đừng sợ, sư phụ chỉ muốn dặn dò muội vài lời thôi, đến nhanh nhé." xong rồi chuẩn bị cáo từ, Trâu Nhạn vội vàng gọi với lại.

      Đại huynh thắc mắc quay đầu lại, Trâu Nhạn kiên trì hỏi: "Sư huynh có thể dẫn muội qua đó được ?" Ngay cả bản đồ cũng có, có người dẫn đường nàng đến đó kiểu gì ? !

      Đại huynh cũng lấy làm lạ, tốt bụng dẫn đường cho nàng.

      "Liêu sư muội, muội đừng lo lắng quá, Thanh Cốc Thiên chúng ta cũng như mấy nơi khác, cần để tâm mấy cái này."

      Trâu Nhạn ra vẻ lắng nghe đằng sau, thỉnh thoảng gật đầu hưởng ứng, ra trong lòng đầy nghi vấn. Đờ mờ cái gì đây, chẳng hiểu gì cả!

      đường có mấy đệ tử mặc áo xanh, bọn họ đa số mỉm cười vuốt cằm, thỉnh thoảng cũng có người đến chào hỏi, kêu Liêu sư muội và Tô sư huynh. Còn có vài đồng tử hơn ăn mặc mộc mạc chào nàng là Liêu sư tỷ. Cả đoạn đường, Trâu Nhạn quan sát những người lạ mặt này, đầu nhanh chóng nảy số ra vài từ khóa – hồn xuyên, tu tiên, môn phái lớn.

      Chết mất chết mất, chuyên ngành của nàng là hội họa chứ có phải diễn xuất đâu! Giờ tính sao đây, nhỡ mà lộ ra chẳng biết gặp phải chuyện gì nữa trời ơi!

      để nàng suy nghĩ vẩn vơ quá lâu, Tô sư huynh dẫn nàng tới rừng trúc, bảo nàng tự vào xong rồi thong dong mất.

      Trâu Nhạn hết cách, cuối cùng chỉ đành bất chấp vào trong, con đường dẫn vào rừng trúc cứ cách khoảng cổng trúc, qua chín cái cổng đấy mới nhìn thấy điện bằng trúc nằm bên trong.

      có bảng tên. Từ từ , sao lại có tên? Thế đây có phải Trúc Khúc U phố ? Nàng quanh quẩn ngoài cửa lúc, trong điện mới có gọi: "Đình Nhạn đồ nhi, sao còn vào trong."

      Ồ, đúng địa chỉ rồi. Hơn nữa nàng còn có thêm kết luận, thân thể mới này của nàng họ Liêu tên Đình Nhạn. Trâu Nhạn vào trong, thấy người tầm hai mươi xoay người lại, nhìn nàng đầy từ ái.

      Trâu Nhạn: ". . . Sư phụ." Còn trẻ vậy sao? Đùa nhau à?

      Người trẻ tuổi: "Vào sư môn ba tháng rồi mà còn gò bó thế làm gì, chẳng phải vi sư bảo rồi sao, con rất giống con ta, cứ coi ta như phụ thân là được, đừng khách khí."

      Trâu Nhạn: ". . ." Ngài nghiêm túc đấy à? Ngài trông còn trẻ hơn cả ta, chức cha này có phải hơi nặng đô ?

      nhiều sai nhiều, Trâu Nhạn triệu hồi skill đối phó với họ hàng mỗi năm mới – cười.

      Những vấn đề nào nhất thiết phải trả lời, cứ mỉm cười là được rồi.

      Qủa nhiên sư phụ trẻ tuổi cũng tỏ vẻ gì, bảo nàng ngồi xuống uống trà, rồi bắt đầu dùng giọng chủ nhiệm lớp tâm cùng học sinh : "Lần này ta kêu con đến đây là vì lần tuyển chọn ba ngày sau, con cần lo lắng. mọi chuyện cứ tùy duyên là được. Con nhập môn khá muộn, tu vi cao, bối phận cũng thấp, đợt này bát đại cung đều cử những đệ tử xuất sắc nhất đến, Thanh Cốc Thiên cũng ta cũng chỉ góp cho đủ nhân số thôi."

      Trâu Nhạn giật mình, còn tưởng đây là chủ nhiệm lớp an ủi học sinh áp sổ. Tơ lơ mơ ngồi nghe xong hồi, sư phụ trẻ tuổi mới : “Ba ngày sau, vi sư đưa con , con nhớ chuẩn bị sẵn sàng.”

      Trâu Nhạn theo bản năng nhìn lên đầu người nọ, cảm thấy chỗ đó hẳn phải có quyển sách hoặc dấu chấm than mới phải. Nàng thấy sư phụ này cứ như NPC giao nhiệm vụ trong game vậy.

      Mãi đến khi nàng mò lại về cái phòng lúc mới tỉnh lại mới thở phào cái. Rồi lại bắt đầu phiền não gãi gãi đầu. được, giả mạo người khác khó quá, muốn tự tử quay về!

      Trong lúc vô tình quay đầu lại nhìn qua mặt gương trong góc, Trâu Nhạn ngẩn người, rồi giật nảy lên xoa xoa mặt mình, má ơi đại mỹ nhân ở đâu ra thế này! Cái cơ thể này là tiên nữ hả, ăn cái gì mà xinh quá vậy! Thôi thôi, ta làm được, muốn chết nữa, sống được ngày nào hay ngày đó.

      Dù sao cũng biết phải quay về thế nào, chỉ còn cách giả làm Liêu Đình Nhạn thôi.

      Làm Liêu Đình Nhạn ra cũng đến nỗi khó khăn lắm, bởi vì nàng nhanh chóng biết được vài tin tức quan trọng qua các đệ tử và đồng tử khác xung quanh, ví dụ như tin năm nay nàng mới được Động Dương chân nhân thu làm đệ tử, tu vi thấp kém mới đến Luyện Khí kỳ, tư chất Tam linh căn rất bình thường.

      Chỗ nàng ở là môn phái lớn nhất Tu Chân giới – Canh Thần Tiên phủ, nghe Canh Thần Tiên phủ rất lớn, đệ tử nhiều đến nỗi có thể lập ra được quốc gia. Sư môn của nàng là mạch tên Thanh Cốc Thiên, là nhánh của động phủ thuộc cung trong Bát đại cung.

      Tổng kết lại, giờ nàng tu vi thấp, vai vế thấp, chỉ thuộc dạng tôm tép trong tổ chức lớn toàn quái vật.

      Ngoài ra nàng còn hóng được chuyện, nghe sư phụ nhận nàng làm đồ đệ là bởi vì nàng giống hệt con mất mấy chục năm trước của Động Dương chân nhân, thế nên Động Dương chân nhân ai ai cả đường , rất thương tiểu đồ đệ là nàng, ngay cả mấy sư huynh ở Thanh Cốc Thiên cũng rất hiền hòa, mà nàng còn là nữ đệ tử duy nhất ở nơi này.

      Vì lý do này, Liêu Đình Nhạn mới nhận ra ý của sư phụ trong cuộc chuyện trước. Và cái này lại liên quan đến chuyện lớn.

      Chuyện lớn nhất mấy ngày gần đây ở Canh Thần Tiên phủ, chỉ khiến cả Canh Thần Tiên phủ phải bàn tán, mà là làm cho cả Tu Chân giới phải chú ý.

      — Vị sư tổ có bối phận cao nhất ở Canh Thần Tiên phủ, sắp xuất quan sau 500 bế quan!

      Vị lão tổ tông này, hiệu là Từ Tàng Đạo quân, vai vế rất cao, nếu xét từ chưởng môn tại của Canh Thần Tiên phủ đây chính là sư bá của chưởng môn, nếu so sánh với Hoàng đế ở nhân gian, y chính là Thái thượng hoàng. chỉ vậy, vị tổ tông này còn là câu hai thái, gấp đôi tổ tông.

      Nghe y chỉ bối phận cao, mà thân phận cũng rất đặc biệt. Từ khi khai sơn đến nay, Canh Thần Tiên phủ tồn tại mấy chục vạn năm. Người đầu tiên lập nên Canh Thần Tiên phủ họ Tư Mã, về sau mỗi người lên nắm quyền đều là họ Tư Mã, mấy trăm người độ kiếp thành tiên, nửa già đều mang họ Tư Mã, mà vị Tư Mã cuối cùng còn sót lại nay chính là Từ Tàng Đạo quân.

      Tổ tông nằm đỉnh chuỗi thức ăn sắp xuất quan, đúng là đại của đại .

      Bởi vì vị tổ tông này sắp xuất quan, những lãnh đạo cao cấp như chưởng môn, chưởng lão và cung chủ của tám cung quyết định cung cấp phục vụ tốt nhất lên, mà cái đầu tiên chính là chọn vài đệ tử có tư chất tốt đến hầu hạ. Cũng suy xét cái gì mà chỉ giới hạn trong nữ đệ tử, bởi vậy Liễu Đình Nhạn thân là nữ đệ tử duy nhất mới nhập môn của Thanh Cốc Thiên cũng có tên danh sách.

      Liễu Đình Nhạn: “. . .” Đây chẳng phải là Hoàng đế tuyển phi sao.

      Ngày thứ ba, vị sư phụ trông rất trẻ nhưng thực ra hơn ba trăm tuổi tự qua đón nàng đến nơi tuyển chọn. Giờ Liêu Đình Nhạn mới chiêm ngưỡng được Canh Thần Tiên phủ khổng lồ thế nào, lãnh đạo chỗ nàng dùng pháp bảo phi hành nhanh như vây rồi mà phải bay tầm hai canh giờ mới tới nơi, những chỗ qua nghe bảo chính là địa giới thuộc Canh Thần tiên phủ.

      “Cù đông ba mươi sáu tiên sơn, dài 8888 dặm, toàn bộ đều thuộc địa giới của Canh Thần Tiên phủ.” Hình như là biết Liêu Đình Nhạn nghĩ gì, Động Dương chân nhân : “Tông môn của chúng ta rất lớn, có vô số đệ tử cấp thấp cả đời chỉ sống ở trong những thành bên dưới, như con dân của những quốc gia thế gian.”

      Liễu Đình Nhạn: Ôi mẹ ơi, lượng kiến thức lớn quá.

      Xa xa, Liễu Đình Nhạn trông thấy quảng trường rộng lớn, nhìn qua như bình nguyên. Có vài chục cột đá sừng sững ở hai bên, cổng điện nguy nga mềm mại như con phượng hoàng, ở đó có rất nhiều đệ tử, nhưng vẫn rất nhiều người tiến vào. trường vô cùng đồ sộ làm Liêu Đình Nhạn hơi hoảng.

      Động Dương chân nhân như phụ huynh đưa con đến trường thi, đưa đến cửa xong cũng chỉ có thể cổ vũ nhìn nàng rồi chờ ở bên ngoài, để lại Liêu Đình Nhạn vào nơi đống mỹ nhân tụ họp.

      Liêu Đình Nhạn đứng trong góc, ngẩng mặt lên, cảm thấy như trong cuộc thi hoa hậu. Mà nếu đây là thi hoa hậu chắc sắp đánh nhau đến nơi rồi, bởi vì ai ở đây cũng đẹp như thần tiên, muốn chọn ra quán quân có vẻ hơi khó, nhìn lâu quá còn thấy hơi đau mắt.

      Nhìn lát, nàng thể cúi xuống để bảo vệ thị giác, mấy cái này quá kích thích.

      Ở đây phải vạn người, các mỹ nhân với đủ các màu sắc giọng chuyện phiếm, còn có người đến bắt chuyện với Liễu Đình Nhạn.

      “Sư muội đây là ở mạch nào vậy?”

      Liêu Đình Nhạn dù gì cũng là xã súc* tiêu chuẩn, giao tiếp kiểu chân chó vẫn phải biết, vậy nên nàng lập tức lễ phép mình là đệ tử của Động Dương chân nhân ở Thanh Cốc Thiên.
      * Xã súc ( Tiếng Nhật:しゃちく Shachiku): vật nuôi của công ty – giới công nhân viên vì công ty mà bỏ cả tự trọng, giấc ngủ, ăn uống, bán mạng làm việc.

      Đại mỹ nhân che miệng cười, mắt đầy khinh miệt: “Ồ, ra phải là sư muội mà là sư điệt ư.” rồi thèm quan tâm tới nàng nữa, có lẽ là cảm thấy chướng mắt.

      Liêu Đình Nhạn chỉ nghe qua thôi biết mấy mỹ nhân này phải Đơn linh căn cũng là biến dị Đơn linh căn, cao nhất chính là Song linh căn, toàn là những tư chất mười năm , trăm năm . Tất cả mấy thiên tài này đều tụ họp hết về đây như rau cải bày ngoài chợ.

      Mới cả các nàng đa số đều là đồng lứa của động dương chân nhân, thân phận cũng cao, lẽ dĩ nhiên là khinh thường đệ tử như Liêu Đình Nhạn, nếu phải mặt nàng quá đẹp làm nhiều người chú ý, người ta cũng chẳng thèm bắt chuyện với nàng làm gì.

      Liêu Đình Nhạn: Yên tâm rồi, xem ra quả đúng như lời của sếp, ta chỉ là diễn viên quần chúng ở đây thôi.

      "Keng ——”

      Sau tiếng chuông trầm đục, cả sân tức khắc yên tĩnh, ngay sau đó có ngũ sắc quang bay xuống, rơi xuống trước đại điện rồi biến thành năm người. Bởi vì ở quá xa, Liêu Đình Nhạn nhìn thấy diện mạo của họ, chỉ cảm thấy mỗi người đều có khí chất rất đặc biệt, uy thế vô cùng, khiến kẻ khác dám nhìn thẳng.

      Đây chính là sếp lớn.

      “Cả năm vị đều đến cả!”

      “Đúng đúng, mấy năm trước họa thế ma hàng lâm cũng chỉ có bốn vị cung chủ xuất , vậy mà hôm nay lại có tận năm vị đến đây. Xem ra bên rất quan tâm đến việc này.”

      Liễu Đình Nhạn vểnh lỗ tai nghe mấy mỹ nhân bên cạnh thầm bàn tán, giọng điệu vừa ngạc nhiên vừa hưng phấn.

      Bên đài, vị lão giả lên tiếng: “Hôm nay, chúng ta chọn ra trăm người ở đây, chờ đến khi Từ Tàng đạo quân xuất quan được cử phụng dưỡng.”

      Lão giả lại thêm vài câu, rồi mấy người bên cạnh giơ tay phóng ra vô vàn luồng sáng. Tất cả những người sân đều được bao phủ bởi hào quang, người Liêu Đình Nhạn cũng vậy. Luồng sáng này sau chốc tự động tắt, chỉ chừa lại trăm người, đây đều là những người này là những người được các cung chủ chọn ra.

      Liêu Đình Nhạn được hào quang bao phủ: “. . .” bảo là diễn vai quần chúng thôi mà, sao lại bị vào vòng trong thế này ? ? ?
      Last edited: 15/5/19
      minhminhanhngoc, Lee Đỗ, Chris_Luu33 others thích bài này.

    3. Quy Linh Cao

      Quy Linh Cao Active Member

      Bài viết:
      17
      Được thích:
      449
      Chương 2: Tam Thánh sơn mở


      “Nếu được chọn vào trong rồi cũng chẳng còn cách nào khác, cứ yên tâm thôi.” Động Dương chân nhân động viên: “Tuy rằng vi sư cũng chưa gặp Từ Tàng đạo quân lần nào, nhưng nhìn đạo hiệu này đoán chừng ngài ấy vị trưởng lão rộng lượng hiền hòa, con cứ thôi. Nên nhớ phải giữ đúng khuôn phép, gặp chuyện gì cố gắng đừng ra mặt là được.”


      Thôi, dù gì chuyện cũng tới nước này. Liêu Đình Nhạn bằng tâm lý của xã súc thời đại bình ổn lại tâm tình. Cứ coi mọi thứ như gió thổi qua tai, cuộc sống gì là vượt qua được, nếu có, cứ nằm xuống thôi, vạch xuất phát hay vạch đích cũng thế cả, nằm ở đâu mà chẳng là nằm.


      khi thông suốt, mọi chuyện trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.


      Trong khoảng thời gian chờ tổ tông xuất quan, Liêu Đình Nhạn phát mọi người trong tông môn ai cũng quan tâm đến việc này. mạch như Thanh Cốc Thiên của họ đến đâu cũng bị người khác xem thường, chỉ vì có trường hợp như nàng mà cũng bắt đầu náo nhiệt hơn. Nhìn qua cứ như trường tỉnh lẻ bỗng có người thủ khoa đại học vậy.


      Chẳng ai hiểu được, vì cớ gì mà mấy vị bên lại chọn ra kẻ như Liêu Đình Nhạn. Theo lý mà , có nhiều nữ đệ tử tham gia như thế, những người bị loại ai cũng xuất sắc hơn nàng rất nhiều. Mà ngay cả bản thân Liêu Đình Nhạn cũng chẳng biết vì sao mình lại được chọn, từ đầu đến cuối nàng như rơi vào sương mù, mấy sư tỷ sư muội đến nghe ngóng tình hình đành thất vọng ra về.


      “Nghe cả Bạch Đế sơn và Xích Thủy uyên đều cử người đến tham gia đại điển xuất quan của Từ Tàng đạo quân đấy.”


      chỉ có Bạch Đế sơn và Xích Thủy uyên thôi đâu, mấy môn phái dạng này thể nào chẳng tranh nhau đến, phải xem xem có cái tư cách đấy . Nghe bảo đại điển xuất quan này cho người ngoài tham dự, chỉ có những đệ tử nội môn của Canh Thần Tiên phủ như chúng ta và chủ của các mạch được đến Tam Thánh sơn cung nghênh Từ Tàng đạo quân thôi. Mấy đệ tử ngoại môn phải đứng ở dưới chân núi, người của phái khác càng được tới gần.”


      “Vậy chắc Liêu sư tỷ là được lên rồi, tỷ ấy chính là trong số trăm vị được chọn phụng dưỡng Từ Tàng đạo quân mà.” Mấy đồng tử vừa bàn tán về việc này, vừa hâm mộ nhìn Liêu Đình Nhạn.


      Liêu Đình Nhạn gật đầu trong ánh nhìn đầy mong chờ của bọn : “Đúng vậy, tỷ được thấy.”


      biết Từ Tàng đạo quân trông như thế nào nhỉ, ta cũng muốn được nhìn quá. Tiếc là mấy tiểu đồng như chúng ta chỉ được ở bên ngoài phục vụ thôi, vốn có tư cách được tận mắt thấy Từ Tàng đạo quân rồi.”


      “Liêu sư tỷ, nếu tỷ được nhìn thấy, vậy về sau khi về kể cho chúng đệ nghe được ạ?”


      “Được được.” Liêu Đình Nhạn đồng ý. ra trong tưởng tượng của nàng, lão tổ tông ấy chắc hẳn là ông cụ tóc tai bạc trắng, râu dài cả thước, vô cùng phù hợp với độ tuổi của ông ta; hoặc cũng giống như đạo hiệu của mình, là người mặt mũi hiền hòa, từ bi như bồ tát, có khi giữa trán còn có nốt ruồi son cũng chừng.

      Nàng nghe mọi người bàn tán nhiều, cảm tưởng như mình sắp phải gặp nguyên thủ quốc gia, dần dần cũng thấy hơi háo hức.

      Trong thế giới tu chân có cả ma quỷ thần tiên này, là người đứng đỉnh cao của sức mạnh, Từ Tàng đạo quân có sức ảnh hưởng rất lớn, tới ngày y xuất quan, cả Canh Thần Tiên phủ như nổ tung.

      Sáng sớm Liêu Đình Nhạn thấy mây tía phía đông dập dờn, mỹ lệ vô cùng. Đó phải cảnh tượng tự nhiên mà là do các đệ tử dùng pháp bảo tạo ra. Điều khiển thiên nhiên phải việc dễ dàng, cũng chỉ có Canh Thần Tiên phủ mới hoành tráng đến mức phái đệ tử làm mấy cái này để khuấy động khí.

      Thỉnh thoảng có tiên hạc to lớn và các loại chim xinh đẹp bay qua bay lại, lưng chúng nó chở lầu các hoặc đưa đón khách mời và các đệ tử ngoại môn trông giữ bên ngoài.

      Mây mù phiêu đãng trong khí đều là linh lực đậm đặc lại, do các vị trưởng lão mở địa mạch linh lực ra làm các linh mạch dưới Canh Thần Tiên phủ bốc hơi tạo thành những màn sương mờ ảo. Linh thảo được tẩm trong linh vụ tỏa ra mùi hương thấm vào ruột gan, những người đứng trong linh vụ cũng cảm thấy mọi lỗ chân lông cơ thể đều dãn ra, vô cùng sảng khoái.

      Liêu Đình Nhạn đến đây được thời gian, luôn thấy sầu não vì biết phải tu luyện thế nào, thế nhưng khi đứng trong linh vụ, nàng ngạc nhiên nhận ra cơ thể mình bắt đầu hấp thụ những linh khí ôn hòa này, cả người như bay bổng, đầu óc cũng minh mẫn hơn.

      Lần đầu tiên nàng cảm nhận được, tu luyện quá sảng khoái.

      Tiếc là nàng thể tu luyện kiểu này mãi được, nàng nằm trong đội cầm cờ đỏ . . . Nhầm nhầm, thuộc những người được cử phụng dưỡng, trước khi đến Tam Thánh sơn triều bái phải gặp mặt lãnh đạo cấp cao, chính là chưởng môn đại đại trong truyền thuyết, ông ta có vài lời dặn dò các nàng.


      Nàng mặc váy xanh của Thanh Cốc Thiên mà là váy trắng được phát cho, trăm nữ đệ tử đều thống nhất mặc y phục này.

      Như thường lệ, sư phụ đưa nàng tới nơi tập trung. mấy ngày qua, các sư huynh ai cũng được nở mày nở mặt, nhưng chỉ riêng sư phụ lại mấy vui vẻ, sau khi đưa nàng đến đại điện tập trung lo lắng dặn dò nàng nhớ đừng kết thù kết oán với ai.

      phải máu mủ nhưng lại tri kỉ hơn cả thân sinh.

      Đại điện Liêu Đình Nhạn đứng là nơi tráng lệ nhất nàng từng thấy, vách là vô số phù điêu điêu khắc tiên nhân đồ, được trang trí bởi mây tía bảy màu, hoa văn trùng điệp làm người nhìn hoa cả mắt. Thụy hạc, đèn vàng cao như người trưởng thành được đặt cạnh các ngọc trụ. Nền đất vừa dày vừa cứng, sáng đến độ có thể soi được biết tạo nên từ cái gì phản chiếu lại cảnh huy hoàng trong đại điện, như thế giới ảo trong gương.

      Có vài người cũng thấy kinh ngạc như Liêu Đình Nhạn, chẳng qua mấy nàng đều nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, đoan trang đứng giữa đại điện. Hoa sen lưu ly ở bên điện dần dần ra vài bóng người mông lung, mấy lãnh đạo cấp cao đến tận nơi mà dùng ảnh chiếu.

      Liêu Đình Nhạn: Video hội nghị à, chuyên nghiệp ghê.

      Đại lãnh đạo chưởng môn đầy thần bí đứng ở giữa nghiêm túc phát biểu: "Các ngươi tề tụ ở nơi đây, ta có vài điều muốn căn dặn. Ra khỏi cánh cửa này, tuyệt đối thể tiết lộ cho bất kì ai."

      "Sau khi Từ Tàng đạo quân xuất quan, các ngươi được đưa vào Tam Thánh Sơn. Vào trong đó rồi, nhớ phải cố gắng giành được biệt đãi từ Từ Tàng đạo quân. Nếu ai làm được, chỉ riêng những phần thưởng ra đây, mà còn nhận được những ưu ái gấp trăm ngàn lần nữa, thậm chí cả mạch của các ngươi đều có được vinh hiển vô thượng. Còn tất thảy mọi việc liên quan đến Từ Tàng đạo quân thu thập được, mọi người đều phải bẩm báo hết lên ."

      Liêu Đình Nhạn: ... Nghe câu này cứ là lạ sao ta.

      "Từ Tàng đạo quân phải người thường, các ngươi phải tận tâm phụng dưỡng, tuyệt đối được chọc giận y! Nếu , chỉ có con đường duy nhất là chết!"

      Liêu Đình Nhạn bắt đầu thấy căng thẳng, cái gì đây, trưởng bối hiền hòa như quảng cáo đâu, sao nghe ra còn nguy hiểm đến cả tính mạng thế này!

      Tiếc là giờ dù có sợ mấy cũng hết đường rút lui, đại lãnh đại xong rồi vung tay áo lên, mang mọi người ra khỏi đại điện đến Tam Thánh sơn.

      Chiêu tụ lý càn khôn này vô cùng thần kì, trong nháy mắt mang cả trăm người trăm dặm. Liêu Đình Nhạn cảm thấy trươc mắt tối sầm lại, trong tích tắc thôi, khi mở mắt ra lần nữa, nàng đến nơi.

      "Đây chính là Tam Thánh Sơn ư?"

      Người đứng cạnh nàng – chưa là sư tỷ hay sư bá nhìn ngọn núi trước mắt, kích động đến độ suýt bất tỉnh nhân . Liêu Đình Nhạn thấy thế cũng khẩn trương theo, chỉ sợ nàng ta ngất xỉu ra đấy.

      Ngọn Tam Thánh sơn trước mặt các nàng là ngọn núi đặc biệt nhất, thần bí nhất và có ý nhất đối với Canh Thần Tiên phủ, ngay cả ngọn Thái Huyền do chưởng môn quản hạt cũng còn kém xa. Nghe đồn, Tam Thánh sơn vốn được gọi là Tam Thánh sơn cũng là bởi, ba vị thánh nhân phi thăng thành tiên sớm nhất ở Canh Thần Tiên phủ từng tu hành ở nơi đây.

      Mà bây giờ, do Từ Tàng đạo quân bế quan, Tam Thánh Sơn bế núi năm trăm năm, ai có thể vào.

      Nhìn đằng trước - Tam Thánh sơn trong mây mù, tỏa ra hào quanh lấp lánh. Nhìn đằng sau - đống người hừng hực khí thế. Đây toàn là những đệ tử xuất sắc nhất trong Canh Thần Tiên phủ, ai ai cũng quy củ chờ đợi. bầu trời là những vị đại năng đứng đầu Canh Thần Tiên phủ, gồm chưởng môn và các vị cung chủ đứng đầu các cung, nhìn thấy dáng vẻ, cũng chờ đợi.

      Nhìn qua trông có vẻ giống đại hội duyệt binh. Cũng giống cả đám thiên binh thiên tướng đứng mười mấy tầng mây, chờ lão Tôn trong Tây Du Ký nàng xem hồi .

      liên tưởng này làm Liêu Đình Nhạn suýt bật cười, lúc nàng căng thẳng não động rất lớn, thể kiềm chế được mấy suy nghĩ này.

      "Đùng —— đùng —— đùng —— "

      Trong ánh mắt đầy cuồng nhiệt của hơn mười vạn người, Tam Thánh Sơn bỗng truyền ra tiếng chuông đầy nặng nề làm trời rung núi chuyển, làn sóng vô hình càn quét khắp bốn phương tám hướng.

      Liêu Đình Nhạn đứng khá gần, cảm thấy đầu óc choáng váng, cái mũi đau nhức, máu bắn ra.

      Liêu Đình Nhạn: "... Đậu má, chảy máu rồi."

      Nàng vẫn chưa phải trường hợp thảm nhất, khổ nhất là mấy lãnh đạo cấp cao đứng bên kia. Chỉ thấy vệt sáng xẹt qua, tất cả họ đều hét thảm tiếng, bay ra ngoài. Thậm chí còn có hai vị rơi xuống chỗ của các đệ tử bên dưới. Liêu Đình Nhạn còn trông thấy cán bộ cộm cán như chưởng môn còn hộc máu, quỳ xuống hô to: "Sư bá bớt giận!"

      Ngay cả chưởng môn còn phải quỳ xuống, những kẻ khác ai dám quỳ theo. Mặc dù hiểu sao vị sư tổ này lại nổi bão, nhưng bốn phía đồng loạt quỳ hết xuống, đồng thanh hô sư tổ bớt giận.

      Nhiều người như thế, tiếng hô vang dội bốn phương. Nhưng dù có như vậy, cả đống người ai cũng nghe thấy tiếng cười lạnh.

      Đó là tiếng cười lạnh đầy bất mãn và tàn bạo.

      "Chờ ta ra khỏi đây, các ngươi đều phải chết."

      Có vẻ là do lão tổ tông bên trong Tam Thánh Sơn .

      Liêu Đình Nhạn: "..." Từ từ , mấy người chắc chắn kẻ sắp xuất quan là lão tổ tông của chính đạo mà phải vị Ma tôn nào đấy chứ? Lão tổ tông của mấy người sắp đồ sát tới nơi rồi kia kìa, cái “Từ” của Từ Tàng đạo quân này có là hiền “Từ” đấy!

      chỉ có mình Liêu Đình Nhạn thấy hoảng, chưởng môn và mấy cung chủ cùng các lão động chủ còn thấy hoảng hơn. Các đệ tử hiểu vì sao lão tổ tông lại hung ác như thế, nhưng những kẻ sống mấy ngàn năm như họ tất nhiên là biết duyên cơ, bởi vậy mới càng cảm thấy mồm miệng đắng ngắt.

      hơn năm trăm năm rồi, lão tổ tông này chỉ thu liễm lại, trái lại còn càng ngày càng đáng sợ hơn vậy! Nếu giải quyết nhanh chuyện này, đại tông môn duy trì mấy chục vạn năm như Canh Thần Tiên phủ sợ rằng phải chấm dứt trong tay họ mất, đến lúc đó họ còn mặt mũi nào gặp mặt các lão tổ tông đây.

      Bây giờ chưởng môn cũng mặc kệ những chuyện khác, lửa giận của tổ tông này còn mãnh liệt hơn hẳn so với trong tưởng tượng của mấy gã, gã chỉ còn cách phòng ngừa trường hợp tệ nhất có thể xảy ra.

      "Sư bá, năm trăm năm trước, sau khi sư bá bế quan lâu, sư phụ liền thọ tận mà qua đời. Trước khi ông có để lại cho ngài bức thư, mong rằng có thể đưa tận tay cho sư bá." Chưởng môn kính cẩn quỳ gối trước bậc thềm của Tam Thánh sơn, còn thấy chút uy nghiêm nào như lúc đứng trước chúng đệ tử.

      Nhưng giờ ai quan tâm đến cái này, bọn họ đều chú ý đến mọi động thái của lão tổ tông.

      "Lên ."

      Chưởng môn đứng dậy vào màn sương mù của Tam Thánh sơn, để lại đống đệ tử mong ngóng ở bên ngoài.

      Liêu Đình Nhạn nghĩ thầm, giọng của lão tổ tông này có vẻ cũng già, chỉ già, mà trông còn rất trẻ, nhưng nghe vào rất hung ác.

      lâu sau, sương mù bỗng tản , Tam Thánh sơn ra trước mắt mọi người.

      Tam Thánh Sơn đóng núi năm trăm năm, những đệ tử trẻ tuổi chưa ai được trông thấy hình dáng chân chính của ngọn núi này. Giờ đây khi được chứng kiến, ai ai cũng phải trợn tròn mắt. Cả ngọn Tam Thánh sơn to lớn có nổi nhánh cây ngọn cỏ nào, toàn bộ đều được dựng nên từ ngọc thạch. Dùng quy luật huyền diệu xếp thành rất đồ án, nhìn qua có vẻ đơn giản, nhưng nếu xem xét kĩ càng có thể nhận ra nơi đấy chứa đựng vô vàn trận pháp.


      Giữa đỉnh núi là cung điện hình vòng cung, kiến trúc cao thấp xen lẫn với nhau bao bọc tòa tháp cao ở chính giữa. Tường đỏ ngói vàng, vô cùng lộng lẫy. Chỉ là quanh cung điện có mấy trăm cột tinh thiết đen đặc, bên mỗi cột đều có xiềng xích chằng chịt, tầng tầng lớp lớp phong tỏa ngọn tháp ở trung ương. Bên ngọn tháp ấy còn có ngọc bài khổng lồ đầy cấm chế lơ lửng.

      Chỗ này như được dùng để nhốt thứ rất đáng sợ chứ chẳng giống nơi bế quan tí nào, càng xem lại càng liên tưởng đến “Ngũ Hành sơn” trấn áp Tôn Ngộ . . .

      Liêu Đình Nhạn ngộ ra, lại nhìn cảnh mỹ nhân nơi nơi mỗi người vẻ, bỗng dưng cảm thấy hơi u mê. Nếu tổ tông này “Tôn đại thánh” rồi, sao kiếm Đường Tăng hay Như Lai Phật tổ đến đây , đẩy đống Bạch Cốt Tinh Xà Khổng Tước tinh vào đó làm chi, chẳng lẽ các nàng được cúng cho tổ tông giết chơi cho đỡ tức?

      Liêu Đình Nhạn: Cứu mạng. jpg


      Tác giả:

      Cá muối: Mị cảm thấy hơi hoảng, mị muốn đổi tư thế nằm.
      Last edited: 17/5/19
      minhminhanhngoc, Lee Đỗ, AELITA39 others thích bài này.

    4. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Hay quá
      Quy Linh CaoCá muối thích bài này.

    5. Quy Linh Cao

      Quy Linh Cao Active Member

      Bài viết:
      17
      Được thích:
      449
      Chương 3: Vị tổ tông tàn bạo

      đám đồ tử đồ tôn ở Canh Thần Tiên phủ đầy hoang mang chờ dưới chân Tam Thánh sơn hơn nửa ngày, chờ lâu đến nỗi tâm trạng hoảng hốt của Liêu Đình Nhạn tan thành mây khói, lại quay trở về trạng thái cá muối.

      Dù cho hiệu trưởng có đứng bục hô: "Đến khi kết quả thi đợt này ra rồi, mấy mấy cậu chết hết!" sau khi trạng thái sợ hãi của nàng biến mất, Liễu Đình Nhạn vẫn cảm thấy rất bình thản. Dầu gì ai chẳng giống ai, làm sao mà phải sợ. Giờ nàng cũng chẳng còn tâm sức đâu mà sợ bóng sợ gió nữa, trong đầu nàng chỉ còn cái chân mỏi nhừ trước mắt, rất muốn ngồi xuống đây cho đỡ mệt.

      Ở chỗ này chắc cũng chỉ có nàng là tu vi thấp nhất, vừa rồi còn bị sóng của tổ tông làm cho phụt cả máu mũi, khổ càng thêm khổ. Nàng dồn trọng tâm vào chân trái, rồi lại chuyển qua chân phải, đổi qua đổi lại mãi cuối cùng chưởng môn đại đại mình xông vào đầm rồng hang hổ mới bước ra khỏi phòng hiệu trưởng.

      Có vẻ gã bị tẩn cho trận, trông rất nhếch nhác. Ngọc quan đầu vỡ ra, lủng lẳng như sắp rơi xuống đắt. Khuôn mặt nho nhã tuấn tú bầm dập, thế nhưng biểu tình lại vô cùng phấn khích. Gã thở hổn hển, uể oải phân phó: "Sư tổ xuất quan, ngài thích kẻ khác làm phiền, tất cả về hết ."

      "Các ngươi nhanh vào trong, nhớ phải phụng dưỡng sư tổ cho cẩn thận." Câu này là cho nữ đoàn trăm người.

      Nữ đệ tử đứng đầu là thân thích của chưởng môn, là chỉ huy của cả đoàn. Lúc này nàng thấy chết sờn, nhìn chưởng môn đại đại cái, rồi như liệt sĩ cách mạng dẫn các tỷ muội vào Tam Thánh sơn.

      Bước chân của ai cũng rất nặng nề, hoàn toàn mất hưng phấn và mong chờ lúc ban đầu. Trong khoảng thời gian này mấy nàng tỉnh táo lại, nghĩ kĩ việc này rất kì lạ, bởi vậy nên trong lòng ai cũng đầy sợ hãi. Bước chân của Liêu Đình Nhạn cũng rất nặng nề, nhưng đó chỉ là do chân nàng quá mỏi mà thôi. Tam Thánh sơn rất lớn, nền đất được làm từ ngọc thạch dù có đẹp đẽ đến mấy cũng tể chối bỏ rằng chỗ này quá rộng, con người ở nơi đây chỉ như con sâu cái kiến, mãi cũng tới nơi.

      Đúng là trông gần nhưng rồi mới thấy, ở nơi đây có áp lực vô hình. Chờ đến khi tiểu đội nữ cảm tử đến khu kiến trúc chính, chỉ riêng Liêu Đình Nhạn, cả mấy tỷ muội có tu vi rất cao khác cũng mệt bở cả hơi tai.

      “Hình như ở đây thể tùy tiện vận linh lực, sao lại lạ vậy nhỉ?” Có người kìm được thầm .

      Còn có kẻ nhìn cột sắt và xiềng xích đen đặc cao chọc trời, lo lắng : “Mấy xiềng xích này dùng để làm gì vậy?”

      “Loại hoa này, hình như là, hình như là nhật nguyệt u đàm phải. Sao ở đây lại có nhiều nhật nguyệt u đàm thế.” qua tường cao màu đỏ ở ngoài cùng, lại có muội tử thấy là lạ, loài hoa trước mặt các nàng như mọc kín xung quanh tòa tháp này.

      Liêu Đình Nhạn nhìn loài hoa này, bông hoa giống mẫu đơn, nhưng màu sắc và vân hoa lại trắng như tuyết, nhị hoa màu đen, nhìn trông rất đẹp. Dù gì nàng cũng phải người ở đây, thường thức rất ít ỏi, biết nhật nguyệt u đàm là loại hoa gì mà có thể khiến mấy tỷ muội khác run rẩy như gặp ma.

      Nàng tò mò muốn hỏi, nhưng thấy mặt ai cũng trắng nhợt như màu hoa, trông rất dọa người, nên nàng cũng ngậm chặt miệng.

      Các nàng đến tận đây, chung quanh tĩnh lặng như tờ, cả cơn gió cũng có, biết phải về đâu.

      “Chúng ta vẫn phải về phía trước sao?”

      “Tất nhiên rồi, phải đến tận nơi bái kiến sư tổ mới phải lẽ.” Đại lão dẫn đầu cố giữ bình tĩnh.

      “Nhưng mà, chúng ta nên đâu đây?”

      Liêu Đình Nhạn nghe thấy vài thanh rất kì lạ, cái tiếng xì xì – xì xì này nghe y như tiếng rắn kêu. Nàng cảm thấy có cơn gió thổi qua đầu mình, lúc ngẩng mặt lên trông thấy con đại hắc xà uốn lượn thân cột, đồng tử dựng đứng màu đỏ thẫm lạnh lùng nhìn các nàng.

      Con rắn này quá khổng lồ, nó to đến chừng nào ư? Liêu Đình Nhạn nghĩ, nếu con rắn này mà muốn ăn thịt mấy nàng, muốn nuốt mười người cũng là chuyện rất đơn giản. Mà có ăn hết cả đoàn xong cũng chưa chắc nó no, nhìn eo nó to như thế cơ mà.

      Liêu Đình Nhạn sợ nhũn cả chân, bám lấy tay của vị sư tỷ lạ mặt bên cạnh, sư tỷ bên cạnh cũng nhũn cả chân, bám lấy tay của vị sư thúc đứng bên …

      Liêu Đình Nhạn: . . . ra chúng ta đến đây phải cho tổ tông giết chơi, mà là tới làm thức ăn cho rắn y nuôi.

      Nàng vừa sợ nổi cả da gà, vừa tranh thủ tự hỏi nếu con rắn đen này nuốt hết mấy nàng, mấy đồ trang sức linh tinh người các nàng chẳng biết nó có tiện thể tiêu hóa luôn nhỉ?

      Cuối cùng vẫn là dũng sĩ đội trưởng đứng ra, cung kính với đại xà: “Tiền bối, các đệ tử chúng ta đến đây bái kiến sư tổ, chưởng môn lệnh cho chúng ta tới hầu hạ ngài ấy.”

      Đại hắc xà bò từ cây cột xuống dưới, im lặng áp sát, cơ thể khổng lồ quấn thành vòng tròn quanh các nàng. Liêu Đình Nhạn đứng bên trong, cảm giác lớp vảy đen xì của con rắn này lướt qua tay mình, trái tim tí nữa đình công.

      Đúng là quá khổ, con rắn to như thế này. Đây là lần đầu tiên trong đời nàng gặp phải, cũng là lần đầu tiên nàng tiếp xúc gần như thế.

      Cũng may xà xà có ý định xơi tái mấy nàng, nó chỉ dùng con mắt như đèn pha quét các nàng lượt rồi bò .

      Xoèn xoẹt ——

      Đại hắc xà bò về đằng trước, xuyên qua đám nhật nguyệt u đàm.

      "Nhanh, mau theo tiền bối." Đại lão chỉ huy , đám người nghe thế vội vàng đuổi theo.

      Đại xà dẫn đường dẫn các nàng qua rất nhiều cung điện chằng chịt như mê cung tới tháp trung tâm. là lúc ở dưới chân núi nhìn lên, Tam Thánh sơn hào quang rực rỡ, vô cùng thánh khiết. Thế nhưng khi các nàng tới nơi đây mới nhận ra, bầu trời ở nơi đây khác hoàn toàn với cảnh nhìn thấy bên ngoài. Màn trời u ám bao trùm cả mảnh đất này khiến những kiến trúc tường đỏ ngói vàng cũng nhuốm mấy phần u, cộng thêm cả mấy cái cột đen và xiềng xích chỗ tháp trung tâm càng làm cho mọi người thấy rợn tóc gáy.

      Sau khi đại xà đến nơi bò lên cột tháp, đương nhiên mọi người thể leo cột theo, trước mặt các nàng có cầu thang.

      " lên thôi." Đại lão dẫn đầu ngẩng đầu ưỡn ngực lên. Nàng nghiễm nhiên thành lớp trưởng, mọi người đều nghe theo chỉ huy của nàng, cùng lên . Liêu Đình Nhạn cuối đội ngũ, lê bước mệt mỏi leo cầu thang.

      Tòa tháp cao như thế này, có nổi cái thang máy sao?

      Nàng cứ tưởng phải leo lên tận đỉnh tháp, ngờ chỉ mới leo được năm sáu tầng lầu mọi người dừng lại, bởi vì đằng trước có cầu thang bắc lên nữa.

      Tầng này có diện tích rất rộng, trước mặt các nàng là hành lang dài dằng dặc, ở cuối có cánh cửa. Hai bên hành lang là cảnh thần tiên ca múa tưng bừng, điểm thêm vào đó là hoa văn phi tiên đồ, hoa lệ thần bí. Nhưng mà bên những hoa văn xinh đẹp này lại dính đầy vết máu đỏ, giống như có ai đó tạt máu lên đây vậy. những thế, vết máu còn kéo dài đến tận cuối hành lang. Còn khủng bố hơn là, những vết máu này còn rất mới.

      Liêu Đình Nhạn lại nhớ đến chưởng môn đại đại, lúc ra ngoài biết có bị thương ở chỗ nào . Mà cũng chỉ có mình nàng hồi tưởng, bởi vì nàng nhận ra vị sư tỷ ở bên cạnh bắt đầu run cầm cập.

      Tiếng bước chân của các nàng ở nơi đây rất vang, ngay cả tiếng tim đập cũng thế. đến trước cánh của, cửa bỗng nhiên hé ra, sau khi đội ngũ qua, cánh của cũng im lặng khép lại.

      Ở đây, Liêu Đình Nhạn lại gặp con rắn đen kia lần nữa, nó quấn lên cây cột. Ngoài trừ mấy nàng và con rắn này ra, trong căn phòng trống trải này còn có người nữa.

      Người kia ngồi cái ghế duy nhất trong phòng, với các nàng: "Lại đây."

      Lần đầu tiên trong đời Liêu Đình Nhạn gặp được người có thể khiến hai chữ đầy đơn giản trở nên đáng sợ như thế.

      Lớp trưởng dẫn đầu các đồng chí tiến lên hành lễ với tổ tông: "Bái kiến sư tổ."

      Liêu Đình Nhạn theo đoàn người, tò mò nhìn về đằng trước, chỉ có thể nhìn thấy bàn chân trắng đến phát sợ.

      Người này chân dẫm lên mặt đất tối đen, mạch máu màu xanh lộ dưới lớp da. Bên cạnh là vạt áo rất rộng màu đen, lúc vạt áo hơi lay động lộ ra cái chân còn lại. Liêu Đình Nhạn phát bên chân trái của y có buộc sợi dây màu đỏ, tơ hồng có hạt Phật châu bằng gỗ.

      biết tại sao, chỉ sợi tơ hồng mỏng manh thế kia thôi cũng đủ khiến nàng thấy kinh tâm động phách, thể thở nổi.

      Vị tổ tông ngồi bên bỗng nhiên đứng dậy, Liêu Đình Nhạn thấy y về phía nàng, đôi bàn chân như như dưới vạt áo, cuối cùng nó dừng lại trước – vị sư tỷ bên cạnh nàng.

      "Đúng là gan to bằng trời."

      Dứt câu, Liêu Đình Nhạn cảm thấy có chất lỏng văng vào người mình, máu tươi phút chốc lan tràn nền đất đen đặc, thấm vào làn váy trắng của Liễu Đình Nhạn.

      Liễu Đình Nhạn cố quỳ bên cạnh: "..." Ụa.

      Xong rồi.

      Mị xong rồi.

      Người chết!

      Mị chết mất! Người chết! Á!

      Nàng thấy buồn nôn, nhưng cũng nhận thức được điều rất ràng rằng nếu bây giờ ói ra đây gặp phải hậu quả vô cùng đáng sợ, thế nên nàng đành nuốt ngược trở lại.

      ... Mọe, giờ còn thấy buồn nôn hơn!

      Thi thể của vị sư tỷ ấy oặt xuống, ngã vào lòng Liêu Đình Nhạn. Tận mắt nàng chứng kiến mặt của vị sư tỷ này dần biến hóa thành kẻ khác. Hở? Đổi mặt à? ?

      Cạnh đấy có người ngạc nhiên thốt lên: "Đây, đây phải Uyển Linh sư muội, đây là ai?"

      Mấy kẻ khác rất bối rối: "Kẻ này trà trộn vào đây kiểu gì, sao lại có ai phát ra?"

      Vị tổ tông mới xử tử người bắt đầu di chuyển, y dẫm lên máu và thi thể, dừng lại trước mặt Liêu Đình Nhạn.

      Liêu Đình Nhạn: "..." Hình như nhìn mình phải? , tổ tông, đừng nhìn con!

      "Gan to đấy."


      Nghe xong câu này, Liêu Đình Nhạn rợn cả tóc gáy. Vị sư tỷ biết tên cạnh nàng vừa nãy, trước khi nàng ta chết cũng nhận được câu này của tổ tông.

      Làm sao mà nàng thành to gan rồi? Nàng làm cái gì đâu! Cháu oan quá cụ ơi!

      Cũng giống như khi tiêm, bởi vì biết kim tiêm sắp sửa đâm vào nên cơ thể rất nhạy cảm, giờ nàng cũng trong trạng thái này, thần kinh căng như dây đàn, biết chỗ nào cơ thể chịu trận đầu tiên.

      Lát sau, nàng chờ được cái tay. Cái tay ấy nắm cằm nàng, nâng mặt nàng lên.

      Lúc cái tay vừa trắng vừa nhợt nhạt chạm vào người nàng, Liêu Đình Nhạn chỉ thấy lông cơ thể mình dựng ngược hết lên, mồ hôi lạnh thấm ướt lưng áo, giống y như lúc con rắn khổng lồ kia bò đến gần nàng.

      Nàng bị ép ngẩng mặt lên, rốt cục cũng thấy được dáng vẻ của tổ tông.

      Mấy phỏng đoán lúc trước sai bét hết, đây là tiểu bạch kiểm.

      Da trắng như tuyết, môi đỏ như máu, tóc đen như gỗ mun, trăm phần trăm là phiên bản tả thực của công chúa Bạch Tuyết.

      Liêu Đình Nhạn nhìn đôi mắt y. Phảng phất như mới chớp mắt cái, rồi lại như trôi qua rất lâu, tổ tông bỗng buông nàng ra, trở lại chỗ của mình. Vừa nãy y còn trông bình thường, nhưng giờ khuôn mặt lại lộ vẻ đau đớn và tàn bạo, khóe mắt đỏ quạnh lên.

      "Cút, cút hết ra ngoài!"

      Y bỗng dưng bạo phát làm mọi người sợ xanh mặt, các muội tử liên tục xin cáo lui. Ngay cả đại hắc xà cũng sợ cúp đuôi lại, nhấc cái thi thể còn chưa lạnh kia cút ra ngoài cùng mọi người.

      điên là điên, chẳng lẽ tổ tông này bị thần kinh à? Đầu óc Liêu Đình Nhạn trống rỗng theo mọi người ra ngoài. Mãi đến lúc xuống cầu thang, đứng dưới chân tháp nàng mới hoàn hồn.

      Ủa? Thế mà lại ngủm?

      Nàng giơ tay lau mồ hôi trán, lúc hạ tay xuống mới thấy bàn tay mình đầu máu.

      Là máu của vị sư tỷ bên cạnh bắn vào người nàng.

      Nhắc đến chuyện này, nàng nhìn con rắn khổng lồ bên cạnh, nó cũng bị tổ tông đuổi ra ngoài giống các nàng. Bây giờ nó do dự cắn cái thi thể, nhưng nó cũng chần chừ lâu, rất nhanh há miệng ra nuốt gọn cái thi thể ấy vào bụng.

      Liêu Đình Nhạn: "... !"

      Giờ nàng có thể chắc chắn rằng, vừa nãy tổ tông giết mình là bởi vì muốn giữ lại sáng mai đút cho rắn ăn, lúc đấy giết cho thịt nó tươi.


      Tác giả:

      Cá muối nổ bùm bùm.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :