1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Xin cho tôi gọi cô là em yêu - Mary Higgins Clark

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      [​IMG]


      Nguyên tác: Let me call you sweetheart

      Tác giả: Mary Higgins Clark

      Dịch giả: Nguyễn Nhất Nam

      Nhà xuất bản: Nxb Phụ Nữ

      Số trang: 407

      Ngày xuất bản: 2005

      Giá bìa: 42.000 VNĐ


      *************************

      Sơ lược nội dung:

      Tình cờ, Kerry McGrath - phụ tá uỷ viên công tố, phát ra bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ Smith chỉnh hình khuôn mặt cho hai bệnh nhân của ông thành khuôn mặt của cùng người phụ nữ bị ám sát hơn 10 năm trước.

      Hồ nghi, Kerry mở lại hồ sơ cũ, nàng bị ngăn cản từ người chồng cũ, từ sếp của nàng, và kể cả vị thượng nghị sĩ mà nàng rất kính trọng.

      Chẳng bao lâu sau, tính mạng của chính nàng cùng con cũng bị đe doạ nếu nàng vẫn muốn khám phá ....

      Dẫn truyện:

      Xin đừng phủ lên ngôi mộ này

      Những đóa hồng mà nàng hết sức quí;

      Tại sao làm cho nàng ngất ngây bằng hoa hồng

      Mà nàng thể thấy hoặc ngửi được?

      Edna St Vincent Millay,

      Epitaph.

      Ông làm mọi cách để cố gắng gạt Suzanne ra khỏi tâm trí. đôi khi, ông tìm lại được yên tĩnh trong vài giờ hoặc thậm chí ngủ suốt đêm. Đó là cách duy nhất giúp ông tiếp tục sống, làm công việc hàng ngày.

      Phải chăng ông vẫn còn hay chỉ ghét ? Ông bao giờ có thể chắc chắn. đẹp, với đôi mắt sáng long lanh có cái nhìn chế giễu, với mái tóc sẫm bồng bềnh như mây, với đôi môi có thể mỉm cười cách hết sức mời mọc hoặc mím lại cách hết sức dễ dàng giống hệt đứa bé bị cấm ăn kẹo.

      Trong tâm trí ông, vẫn luôn luôn diện, như lúc nhìn ông vào phút giây cuối cùng của đời , trêu chọc ông và quay lưng về phía ông.

      Và giờ đây, gần mười năm sau, Kerry McGrath để cho Suzanne yên nghỉ. Những câu hỏi, rồi lại thêm những câu hỏi! thể chấp nhận được. Cần phải ngăn chặn ta.

      "Hãy để cho người chết chôn vùi người". Đó là ngạn ngữ cổ, ông nghĩ, và nó vẫn còn đúng. Phải ngăn chặn ta, bằng mọi giá.

      Thứ Tư, ngày 11 tháng 11

      Mục lục

      1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20
      21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40
      41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60
      61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80
      81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99(hết)
      Last edited by a moderator: 24/8/14
      Hyunnie0302, teacher.anhJenny Nguyen thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      CHƯƠNG 1

      Kerry vuốt phẳng chiếc váy màu lục sẫm của nàng, chỉnh lại sợi dây chuyền bằng vàng nàng đeo quanh cổ và luồn mấy ngón tay vào mái tóc ngắn màu vàng tro.Suốt buổi chiều nàng chạy như điên như khùng, rời khỏi tòa án lúc hai giờ rưỡi, đí đón Robin ở trường học, lái xe từ Hobokus xuyên qua những khu vực giao thông tắc nghẽn đường 17 và 4, rồi qua cầu George Washington tới Manhattan, cuối cùng đậu xe và đến phòng mạch của bác sĩ đúng hẹn lúc bốn giờ.

      Lúc này, sau khi hết sức hối hả, Kerry buộc phải ngồi chờ được gọi vào phòng khám, mong được phép ở bên cạnh Robin trong lúc những mũi chỉ được lấy ra.

      Nhưng bà y tá tỏ ra rất khó tính.

      - Trong lúc mổ xẻ, bác sĩ Smith cho phép bất cứ ai, ngoại trừ y tá, ở trong phòng cùng với bệnh nhân.

      - Nhưng cháu chỉ mới mười tuổi.

      Kerry phản đối, rồi mím môi lại và tự nhắc nhở rằng lẽ ra nàng phải mang ơn vì bác sĩ Smith chính là người được gọi đến sau tai nạn. Các nữ y tá của bệnh viện St. Luke's-Roosevelt quả quyết với nàng rằng ông là nhà phẫu thuật chỉnh hình tuyệt vời. Bác sĩ phòng cấp cứu thậm chí gọi ông là người làm nên phép mầu.

      Hồi tưởng lại ngày hôm ấy, cách đây tuần, Kerry nhận thấy nàng vẫn còn chưa tỉnh trí khỏi cơn sốc gây ra bởi cú điện thoại đó. Nàng ở lại văn phòng của nàng ở tòa án Hackensack trễ để nghiên cứu vụ giết người mà nàng phải truy tố, lợi dụng chuyện đó cha của Robin, chồng cũ của nàng là Bob Kinellen, bất ngờ tỏ ý muốn đưa con của họ xem đoàn xiếc Big Apple của thành phố New York, sau đó dẫn nó ăn tối.

      Lúc sáu giờ rưỡi, điện thoại reo. Đó là Bob. Có tai nạn. xe tải đụng mạnh vào chiếc Jaguar của trong lúc ra khỏi bãi đậu xe. Mặt của Robin bị mảnh kính cắt. Nó được khẩn cấp đưa tới bệnh viện St. Luke's-Roosevelt, và nhà phẫu thuật chỉnh hình được gọi ngay đến đó. Mặt khác nó có vẻ khỏe, mặc dầu nó được khám xét để xem có bị thương bên trong hay .

      Nhớ lại buổi tối khủng khiếp đó. Kerry lắc đầu. Nàng cố gắng gạt ra khỏi tâm trí nỗi đau khổ trong lúc nàng vội vã lái xe vào New York, toàn thân run lên theo những tiếng khóc nức nở khô khan, đôi môi chỉ thốt ra hai tiếng:" Xin Người đừng để cho nó chết, nó là tất cả những gì con có. Con xin Người, nó chỉ là đứa bé. Xin Người đừng lấy mất nó..."

      Robin ở trong phòng mổ lúc Kerry đến bệnh viện, vì vậy nàng phải chờ trong phòng đợi, Bob ngồi bên cạnh - ở gần nhưng cùng với .Lúc này có vợ và hai đứa con khác. Kerry vẫn còn có thể cảm thấy nỗi nhõm vô hạn mà nàng trải qua khi trông thấy bác sĩ Smith xuất với họ, bằng giọng trang trọng và hạ mình cách khác lạ: "May mắn thay các vết cắt sâu. có sẹo. Tôi muốn gặp lại bé tại phòng mạch của tôi sau tuần".

      Robin bị vết thương nào khác, nó hồi phục cách nhanh chóng sau tai nạn, chỉ nghỉ học hai ngày. Nó tỏ ra khá hãnh diện về những chỗ băng bó của mình. Chỉ ngày hôm nay, đường vào New York đến nơi hẹn,nó mới có vẻ hơi lo lắng khi nó hỏi:

      - Con bình thường, phải , mẹ? Con muốn bộ mặt của con bị sây sát chứ?

      Với đôi mắt to màu xanh, khuôn mặt hình trái xoan, cái trán cao và những nét khắc họa cách hoàn hảo. Robin là bé xinh đẹp, giống cha. Kerry trấn an nó với nồng nhiệt mà nàng hy vọng là thành thực. Giờ đây, để khuây khỏa, Kerry đưa mắt nhìn quanh phòng đợi được bày biện cách thẩm mỹ với nhiều sofa và ghế bành bọc cùng loại vải in hoa . Ánh đèn mờ dịu, thảm lát sàn sang trọng.

      phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, mang miếng băng mũi, kiên nhẫn chờ tới phiên mình. người khác, có vẻ hơi lo âu, tỉ tê với chị bạn trông có vẻ quyến rũ, ngồi bên cạnh chị ta:

      - Lúc này mình ở đây, mình vui mừng vì cậu gọi mình tới. Cậu tuyệt vời.

      Đúng thế, Kerry nghĩ trong lúc nàng ngượng ngùng lấy hộp phấn trong túi xách. Mở nắp hộp ra, nàng nhìn mình trong gương. Hôm nay nàng vừa tròn ba mươi sáu tuổi, kém ngày. Nàng biết rằng nhiều người nhận thấy nàng quyến rũ, nhưng nàng vẫn luôn ngượng ngùng về diện mạo của mình. Nàng đánh phấn lên sống mũi, cố gắng che giấu những vết tàn nhang đáng ghét, ngắm đôi mắt và xác nhận mỗi lúc nàng mệt mỏi, như hôm nay chẳng hạn, màu sắc của chúng lại đổi từ xanh lục sang nâu đục. Nàng nhét mớ tóc bung ra vào phía sau tai, rồi với tiếng thở dài, đóng nắp hộp phấn và vuốt mép tóc cần cắt tỉa.

      cách lo âu, nàng dán mắt vào cánh cửa dẫn tới những phòng khám. Tại sao lại mất nhiều thời gian như thế này để rút chỉ cho Robin? nàng tự hỏi. Phải chăng có biến chứng?

      lát sau, cánh cửa chợt mở, Kerry ngước mắt lên, đầy hy vọng. Tuy nhiên, thay vì Robin, phụ nữ trẻ xuất , tuổi khoảng chừng hai mươi lăm, với mái tóc đen bao quanh gương mặt cực kỳ xinh đẹp." ta luôn có vẻ như vậy hay ?", - Kerry nghĩ trong lúc nàng ngắm hai gò má cao, cái mũi thẳng, đôi môi trề cách gợi cảm, cặp mắt sáng, lông mi uốn cong.

      Có lẽ cảm thấy mình bị quan sát, đưa mắt nhìn Kerry với vẻ dò hỏi trong lúc ta qua trước mặt nàng. Cổ họng của Kerry chợt thắt lại. Tôi biết , nàng suýt buột miệng. Nhưng từ đâu? Nàng nuốt nước bọt, miệng đột nhiên khô khốc. Khuôn mặt đó...mình từng trông thấy.

      Ngay sau khi khỏi, Kerry tìm gặp nhân viên tiếp tân và giải thích rằng nàng tin chắc nàng biết vừa ra khỏi phòng mạch của bác sĩ. Rồi nàng hỏi tên ta.

      Tuy nhiên, cái tên Barbara Tompkins gợi ra điều gì trong tâm trí Kerry. Chắc hẳn nàng lầm lẫn. Thế nhưng, khi nàng ngồi trở xuống, cảm giác trông thấy vẫn ám ảnh tâm trí nàng. Ấn tượng đó hết sức kỳ lạ khiến nàng phải rùng mình.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      CHƯƠNG 2

      Kate Carpenter nhìn những bệnh nhân trong phòng đợi của bác sĩ bằng con mắt hằn học. Bà phụ tá cho bác sĩ Charles Smith từ bốn năm nay, làm việc bên cạnh ông trong những cuộc giải phẫu mà ông tiến hành trong phòng mạch của ông. tóm lại, bà xem ông như thiên tài.

      Tuy nhiên, về phần mình, bà bao giờ cảm thấy muốn được ông giải phẫu. Năm mươi tuổi, có vóc người rắn chắc, với khuôn mặt nhõm và mái tóc hoa râm, với bạn bè bà thường tỏ ra là người cực lực phản đối phẫu thuật chỉnh hình. "Ta nên để nguyên những gì ta có".

      Hoàn toàn thông cảm với những khách hàng có vấn đề thực , bà cảm thấy hơi khinh thường đối với những đàn ông và phụ nữ cứ liên tục đến xin giải phẫu để cố đạt cho kỳ được hoàn hảo về mặt hình thể. "Nhưng, bà với chồng, đó là những người trả lương cho em".

      Thỉnh thoảng Kate Carpenter tự hỏi tại sao mình tiếp tục trung thành với bác sĩ Smith. Ông tỏ ra hết sức cộc cằn với tất cả mọi người, bệnh nhân cũng như nhân viên,đến mức ông thường có vẻ khiếm nhã. Ông hiếm khi khen ngợi nhưng bao giờ bỏ qua cơ hội chỉ cách mỉa mai cay độc lỗi lầm bé nhất.

      Nhưng rồi lần nữa, bà quả quyết, lương bổng cùng các quyền lợi rất tốt và quả thực thích thú khi nhìn vị bác sĩ làm việc.

      Ngoại trừ điều đó, trong thời gian gần đây, bà nhận thấy ông trở nên cáu kỉnh hơn. Các bệnh nhân mới, bị thu hút bởi danh tiếng của ông, tức giận vì thái độ Những người duy nhất ông dường như đối xử với chăm sóc đầy vinh dự là những người được nhận "diện mạo" đặc biệt, và đó là vấn đề khác khiến Carpenter lưu tâm.

      kể việc ông dễ nóng giận, trong mấy tháng gần đây bà nhận thấy rằng vị bác sĩ có vẻ dửng dưng, thậm chí xa cách. Thỉnh thoảng, khi bà chuyện với ông, ông nhìn bà cách thất thần, tựa hồ tâm trí ông ở nơi khác.

      Bà xem đồng hồ tay. Như bà đoán trước, sau khi khám bệnh cho Barbara Tompkins, người cuối cùng được nhận "diện mạo", ông vào phòng riêng và đóng cửa.

      Ông làm gì trong đó? bà tự hỏi. Ông phải nhận thức ông trễ nải công việc. bé Robin ngồi mình trong phòng khám số 3 suốt nửa giờ, và còn có nhiều bệnh nhân khác trong phòng đợi. Nhưng bà nhận thấy rằng sau khi vị bác sĩ gặp trong những bệnh nhân đặc biệt, dường như ông luôn luôn cần ở mình trong lúc.

      - Bà Carpenter...

      Giật nẩy mình, bà y tá ngẩng đầu lên khỏi bàn viết. Bác sĩ Smith chằm chằm nhìn xuống bà. - Tôi nghĩ chúng ta để Robin Kinellen đợi khá lâu rồi. - Ông bằng giọng buộc tội. Phía sau cặp kính vành,đôi mắt của ông có vẻ lạnh lùng.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      CHƯƠNG 3

      - Con thích bác sĩ Smith,

      Robin thẳng thắn trong lúc Kerry lái xe ra khỏi bãi đậu đường 9 và chạy vào đại lộ 5. Kerry nhìn nhanh Robin.

      - Tại sao?

      - Ông ấy làm cho con sợ. Ở nhà, khi con gặp bác sĩ Wilson, ông ấy luôn luôn kể nhiều câu chuyện đùa. Nhưng bác sĩ Smith thậm chí mỉm cười. Ông ấy như tức giận con. Ông ấy số người được trời cho sắc đẹp trong lúc nhiều người khác phải cố gắng mới có được, nhưng ai được lãng phí trong bất cứ trường hợp nào.

      Robin được thừa hưởng ngoại hình đặc biệt của cha, và quả thực khá xinh đẹp. Đúng là ngày nào đó điều này có thể trở nên gánh nặng, nhưng tại sao vị bác sĩ lại chuyện kỳ lạ như thế với đứa bé? Kerry tự hỏi.

      - Đáng lẽ con nên kể với ông ấy rằng con chưa thắt dây an toàn xong khi chiếc xe tải đụng vào xe của ba, - Robin thêm, - thế là bác sĩ Smith bắt đầu lên lớp con.

      Kerry liếc con . Robin vẫn luôn luôn thắt dây an toàn. Việc lần này nó kịp thắt có nghĩa là Bob khởi động xe quá nhanh. Kerry cố gắng che giấu nỗi tức giận trong lúc nàng :

      - Có lẽ ba vội vàng ra khỏi bãi đậu xe.

      - Ba nhận thấy con có thời gian thắt dây, - Robin tự biện hộ, nhận thức vẻ bực tức trong giọng của mẹ.

      Kerry chợt cảm thấy đau lòng cho con . Bob Kinellen bỏ rơi hai mẹ con nàng khi Robin còn rất bé. nay, kết hôn với con của người cùng hùn vốn và là cha của đứa con năm tuổi và đứa con trai ba tuổi. Robin tôn thờ cha nó,và Bob luôn luôn tràn đầy ân cần mỗi khi ở bên cạnh nó. Nhưng thường xuyên làm cho nó thất vọng bằng cách gọi điện thoại vào phút cuối để hủy bỏ cuộc hẹn. Bởi vì bà vợ thứ hai của thích được nhắc nhở rằng còn có đứa con khác. Robin chưa bao giờ được mời tới nhà . Do đó nó thậm chí hầu như biết em và cậu em trai cùng cha khác mẹ.

      Vào đúng dịp hiếm hoi đến đúng hẹn và đưa nó chơi, lại có chuyện xảy ra, Kerry nghĩ. Tuy nhiên, nàng cố hết sức che giấu nỗi tức giận, quyết định tiếp tục vấn đề này.

      - Con phải ngủ chút cho tới lúc chúng ta đến nhà ông Jonathan và bà Grace, - nàng gợi ý.

      - Dạ. - Robin nhắm mắt.- Con cá là ông bà mua cho con món quà.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      CHƯƠNG 4

      Trong lúc chờ Kerry và Robin đến ăn tối, Jonathan và Grace Hoover cùng uống Martini vào cuối buổi chiều như thường lệ trong phòng khách của nhà họ ở Old Tappan trông ra hồ Tappan.Mặt trời lặn hắt những bóng tối dài mặt nước phẳng lặng. Những cây lớn, được cắt tỉa cách cẩn thận để giữ cho quang cảnh của hồ được nguyên vẹn, đỏ rực với các cái lá lấp lánh chẳng bao lâu rời khỏi cành.

      Jonathan đốt lò sưởi lần đầu tiên trong mùa và Grace vừa lưu ý rằng người ta đoán trước tối hôm nay có đợt sương giá đầu tiên trong mùa.

      Kết hôn từ gần bốn mươi năm nay, họ là cặp vợ chồng sáu mươi tuổi, gắn bó với nhau bởi nhiều mối liên hệ và sở thích hơn cả trìu mến và thói quen. Qua khoảng thời gian đó, dường như càng nhiều tuổi họ càng giống nhau. Họ có cùng những nét mặt quý tộc, với mái tóc dày bạc trắng và dợn sóng cách tự nhiên đối với Jonathan, ngắn quăn và còn dấu vết màu nâu pha hoa râm đối với Grace.

      Tuy nhiên, vẫn có khác biệt ràng trong cơ thể họ. Jonathan ngồi thẳng người chiếc ghế bành lưng cao, trong lúc Grace nằm dài chiếc sofa đối diện với ông, tấm chăn bằng da cừu đắp đôi chân vô dụng của bà, những ngón tay co quắp và bất động vế, chiếc xe lăn bên cạnh bà.

      Bị bệnh thấp khớp từ nhiều năm nay, càng ngày bà càng mất khả năng hoạt động.

      Jonathan vẫn tận tụy với bà trong suốt những năm dài đầy thử thách đó. Là thành viên lâu năm của công ty luật lớn ở New Jersey nổi tiếng về nhiều vụ án dân tầm cỡ lớn, ông còn là thượng sĩ từ hai mươi năm nay, nhưng nhiều lần từ chối ứng cử vào chức vụ thống đốc. "Tôi có thể hữu ích hoặc có hại cho Thượng nghị viện, ông thường tỏ ý, và dù sao nữa, tôi nghĩ mình thắng cử".

      Bất cứ ai biết ông đều tin những lời phản đối của ông. Họ biết Grace chính là lý do khiến ông thể đáp ứng những đòi hỏi trong cuộc sống của thống đốc, và họ thầm tự hỏi ông có nung nấu trong lòng phẫn uất mơ hồ vì tình trạng sức khỏe của bà cản trở ông hay . Tuy nhiên, nếu có, chắc chắn ông bao giờ tiết lộ.

      Phá tan im lặng, Grace uống ngụm Martini và thở dài.

      - Em thành thực tin đây là mùa em thích nhất trong năm. - Bà . - Trời hết sức đẹp, phải ? Thời tiết như thế này làm em nhớ lại lúc đáp tàu hỏa từ Bryn

      Mawr đến Princeton để xem các trận đấu bóng đá cùng với , rồi ăn tối ở quán Nassau.

      - Em ngụ tại nhà bà dì của em và bà ấy bao giờ chịu ngủ trước khi em an toàn về nhà, - Jonathan khúc khích cười. - thường cầu nguyện bà cụ chỉ cần ngủ sớm lần thôi, nhưng bà vẫn giữ kỷ lục hoàn hảo.

      Grace mỉm cười.

      - Đúng lúc chúng ta dừng xe trước nhà, đèn cổng bật sáng. - Bà chợt đưa mắt lo lắng nhìn về phía đồng hồ quả lắc lò sưởi. - Có phải chúng đến trễ? Em ghét nghĩ tới cảnh Kerry và Robin bị kẹt trong đám xe cộ dày đặc. Nhất là sau tai nạn tuần vừa qua.

      - Kerry lái xe rất giỏi. - Jonathan trấn an bà. - Em đừng lo lắng. Chúng đến ngay thôi.

      - Em biết. Chỉ vì...

      cần hết câu; Jonathan hiểu ngay ý bà. Kể từ khi Kerry, mới hai mươi mốt tuổi và sắp sửa vào trường luật, trả lời thông báo của họ để tìm giữ nhà, họ xem nàng khác gì con của chính họ. Chuyện đó cách đây mười lăm năm, và trong suốt những năm đó Jonathan vẫn thường giúp đỡ Kerry trong việc hướng dẫn và phát triển nghề nghiệp của nàng. Gần đây nhất, ông vận dụng thế lực của mình để nàng được ghi tên vào danh sách trúng tuyển chức thẩm phán trình lên thống đốc.

      Mười phút sau, tiếng chuông cửa vui vẻ thông báo Kerry và Robin đến. Như nó đoán, món quà chờ Robin, cuốn sách và trò chơi đố vui cho máy tính của nó. Sau bữa tối, nó mang cuốn sách vào trong thư viện và ngồi thu mình trong chiếc ghế bành trong lúc những người lớn kề cà quanh tách cà phê.

      Grace chờ cho Robin ra khỏi tầm tai mới thấp giọng hỏi:

      - Kerry, những vết mặt của Robin biến mất, phải ?

      - Đó chính là câu con hỏi bác sĩ Smith. Chẳng những ông ta bảo đảm những vết đó biến mất, ông ta còn làm cho con có cảm tưởng tựa hồ con sỉ nhục ông ấy khi bày tỏ nỗi lo lắng về chúng. Con phải với con có linh cảm vị bác sĩ tài ba này có lòng tự trọng rất lớn. Nhưng, tuần trước tại bệnh viện, bác sĩ phòng cấp cứu quả quyết cam đoan với con rằng Smith là nhà phẫu thuật chỉnh hình xuất sắc. Thậm chí ông ta gọi ông ấy là người làm nên phép mầu.

      Trong lúc thưởng thức giọt cà phê cuối cùng, Kerry nghĩ tới nàng trông thấy trong phòng mạch của bác sĩ Smith. Nàng nhìn Jonathan và Grace ngồi trước mặt nàng.

      - điều kỳ lạ xảy ra trong lúc con chờ Robin, - nàng .- Trong phòng mạch của bác sĩ Smith có người con trông hết sức quen. Thậm chí con hỏi nhân viên tiếp tân tên của ta là gì. Con chắc chắn con biết ta, nhưng con sao gạt bỏ cảm giác gặp ta. Con nổi da gà khi nhìn ta.

      phải là kỳ lạ hay sao?

      - Trông ta như thế nào? - Grace hỏi.

      - phụ nữ tuyệt đẹp, theo kiểu gợi tình, - Kerry trầm ngâm trả lời. - Con nghĩ chính đôi môi của ta cho ta cái vẻ đó. Chúng vừa đầy đặn vừa nũng nịu.

      Con biết, có lẽ đó là trong những bạn cũ của Bob, và con vừa cố nhớ ra. - Nàng nhún vai.- Ồ, chuyện này khiến con khó chịu cho tới lúc con làm sáng tỏ.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :