Xin chào Thiếu gia hắc đạo - Yến Hoan (5 chương)

Thảo luận trong 'Đoản Văn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Last edited: 13/1/15

    2. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 1:

      Tôi là Tô Hiểu, là một thiếu nữ xinh đẹp như ánh mặt trời. Đám bạn cũng biết người trong lòng tôi là hoàng tử u buồn Hàn Thanh Viễn của trường trung học phổ thông Nam Khải chúng tôi. Cậu ấy luôn mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ bước từng bước tao nhã ngang qua lớp chúng tôi, mỗi lần như vậy, ánh mặt trời rực rỡ sẽ ùn ùn chiếu xuống, khuôn mặt thanh tú của cậu ấy dưới ánh mặt trời sẽ phát ra sự lộng lẫy tuyệt mỹ kỳ lạ, đôi lông mi dài mảnh rũ xuống che mí mắt dưới vầng sáng thần bí. Cậu bình tĩnh tiêu sái, như việc nữ sinh công khai dán mặt chảy nước miếng tí tách vào cửa kính phòng học cũng có nửa điểm quan hệ với cậu.

      Cậu luôn có bộ dạng xa cách với những nữ sinh có ý đồ quấy rối cậu trong trường, tôi có thể chấp nhận. Nhưng tôi trăm triệu lần nghĩ tới, cậu ấy lại hẹn hò với nữ sinh trường phổ thông Dục Tài cách vách!

      Trong lúc nhất thời, đông đảo chị em trong trường hối hận, nhao nhao cảm thán, sớm biết cậu thích loại con gái dịu dàng thì có phải giả bộ thành búp bê thiên sứ cũng phải tóm được cậu!

      Tôi cũng hối hận đến xanh ruột, tôi sai rồi, tôi sự nên ba ngày hai bức thư tình hại cậu ấy bị doạ đến vừa nhìn thấy tôi liền run cả người. Tôi nên suốt ngày “vô tình gặp được” cậu ấy n + 1 lần ở trường. Tôi nên ngày nào cũng mặt dày cứ vừa thấy liền cười ngây ngô rồi giống nữ sắc lang gọi cậu ấy “Trai đẹp cười cho em nhìn một cái” thật to.

      An Hân —— chị trong đám chị em đã đe doạ dụ dỗ tôi, quyết đứng cùng mặt trận với tôi, cho nhỏ bạn thoạt nhìn rất búp bê kia của Hàn Thanh Viễn biết tay. Dạy ta biết đạo lý chân trời nào chẳng có cỏ thơm, cần gì phải chung tình với cành hoa.

      Ngày đó, Hàn Thanh Viễn ở lại trực nhật nên thể đúng giờ chờ búp bê trường bên cạnh được. Tôi với An Hân lén cười gian tập trung mấy nữ sinh khá bá đạo trong trường, bước lẹt xẹt nghênh ngang tới trước mặt búp bê mới ra cửa trường, rồi cực kỳ thương hương tiếc ngọc kéo ta vào ngõ cụt hẹp.

      Tôi châm điếu thuốc, mạnh mẽ hít hơi, phà khói vào khuôn mặt nhắn ửng hồng của búp bê, uy hiếp:

      bé, biết điều thì mau rời khỏi Hàn Thanh Viễn .”

      Búp bê chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp, mỉm cười: “Mình tên Cung Bắc Noãn.”

      Tôi trở mặt khinh thường: “ bị ngốc à?”

      Búp bê tiếp tục cười: “Vấn đề này phải là mình hỏi bạn, còn có, biết hút thì đừng hút, nhìn khó coi lắm.”

      Tôi giận. Nhưng cũng phải nói lại, tôi đúng là biết hút thuốc lá. Là con bé An Hân kia đây là chiến lược, búp bê thấy tôi nhả khói thì sẽ bị doạ ngừng.

      Tôi hung dữ lườm An Hân, lại thấy An Hân lườm lại tôi, ánh mắt rất ràng “Do cậu vô dụng chứ đừng trách mình”.

      Tiếng còi xe hơi kêu loạn lên.

      Mấy người chúng tôi rối rít quay đầu lại, thấy đầu ngõ bị chiếc xe hơi màu đen chắn rất kín, sau đó có hai người đàn ông cường tráng mặc vét đen xuống xe. Trong đó có người đàn ông rất cung kính mở cửa xe, hai người khom lưng 90° nghênh đón chàng trai trẻ tuấn phía sau.

      Chàng trai tuấn lạnh lùng nhìn chúng tôi, từ từ mở miệng: “Các làm cái gì đấy?”

      Tôi với An Hân và những chị em khác lạnh run lên. Lại thấy búp bê xinh đẹp kia cười đến vô cùng rực rỡ, hưng phấn gọi to:

      .”

      Chúng chị em ra sức đè búp bê bỗng thả tay, An Hân khẽ nói vào tai tôi: “Chết rồi, là Cung Bắc Triết!”

      Tôi đương nhiên biết chết chắc rồi. Hèn chi búp bê cho tôi biết ta tên là Cung Bắc Noãn. Cung Bắc Triết, Cung Bắc Noãn, ngờ bọn họ là em!

      Cung Bắc Triết là ai chứ? Cậu chủ tổ chức hắc đạo bậc nhất đấy!

      Tôi hận tôi hận! Sớm biết vậy chúng tôi nên kéo con bé Cung Bắc Noãn này đến con hẻm có hai lối ra. Giờ thì tốt rồi, phía trước là tường dày chắc chắn, phía sau là thiếu gia hắc đạo hung thần ác sát.

      Tôi vứt điếu thuốc cầm tay xuống đất, hết sức bi hùng nhìn Cung Bắc Triết, :

      “Người chủ mưu bắt nạt em gái là tôi, có quan hệ gì với chị em tôi, muốn chém muốn giết thì tìm tôi!”

      Cung Bắc Triết gật đầu, : “Được, mấy có thể rời .”

      An Hân và những chị em khác rối rít ôm tôi cái ôm nhiệt tình, trăm miệng lời: “Tiểu Tô Tô đáng , cậu phải bảo trọng!” Sau đó toàn bộ chạy nhanh như chớp.

      Các ấy vừa chạy tới đầu ngõ, tôi đã tại chỗ bắt đầu khóc to lên: “Hu hu hu ~ Mình đại thôi mà các cậu chạy nhanh vậy!!”

      Cung Bắc Noãn tới bên cạnh ấy, sau đó lên xe, : “, thôi , các ấy cũng làm gì em, em về nhà nhé.”

      Cung Bắc Triết mỉm cười sờ tóc em gái , quay đầu dặn thuộc hạ: “Các người đưa chủ về nhà.”

      Chờ tôi phản ứng lại thì cả con hẻm chỉ còn lại tôi với Cung Bắc Triết.

      Cung Bắc Triết hỏi: “Sao lại bắt nạt em tôi?”

      Tôi hít hít mũi, quyết định khai thật: “Em lại nhanh chân dụ dỗ nam sinh tôi thích.”

      Cung Bắc Triết hỏi: “ Hàn Thanh Viễn? Sao thích nó?”

      Hai mắt tôi lập tức nổi lên bong bóng màu hồng, hưng phấn mở miệng: “Khuôn mặt nhắn kia, đôi mắt nhỏ có thần kia, thân thể nhỏ nhắn kia, MN quá đẹp trai mà.”

      chậm rãi tới bên cạnh tôi, đẩy tôi dựa vách tường. Quan sát mặt khoảng cách gần, mới phát phải đẹp trai bình thường. Làn da trắng nõn giống Hàn Thanh Viễn, tôi chưa từng quan sát Hàn Thanh Viễn gần như vậy, nên biết khuôn mặt của Hàn Thanh Viễn có nhẵn mịn bóng loáng giống Cung Bắc Triết hay . Mắt Cung Bắc Triết là mắt hoa đào hẹp dài, con ngươi trong trẻo lạnh lùng dưới ánh mặt trời chiếu xuống như được khảm kim cương quý báu.

      Tôi ngơ ngác đến quên hít thở, chỉ si ngốc nhìn rồi nuốt nước miếng.

      từ từ vươn tay tới gần mặt tôi.

      Tôi cà lăm: “ có thể đạp tôi, nhưng xin đừng đánh vào mặt tôi.”

      thoáng cười xấu xa, giơ tay nâng gáy tôi, sau đó nghiêng người xuống… vậy mà lại hôn môi tôi!

      Tôi nước mắt lưng tròng. Nhưng trong lòng lại oán thầm, nếu hôn có thể dẹp trận đòn, thì tôi tình nguyện bị hôn. Dù sao cũng mất gì…

      “Cảnh sát tới cảnh sát tới! Tô Hiểu cậu phải sợ!” Giọng nói hùng hồn vang lên ở đầu ngõ.

      Tôi mở to mắt nhìn về nơi phát ra tiếng động, chỉ thấy An Hân và đám chị em hừng hực ý chí chiến đấu lấp kín cửa ngõ, mà các còn mặc đồng phục trai cảnh sát!

      Tên khốn Cung Bắc Triết này lại như nghe thấy gì, chỉ tiếp tục tập trung hôn tôi. A! Hỏng mất, tôi dùng hết sức đẩy hắn ra.

      Cung Bắc Triết tức giận, chỉ mỉm cười nhìn tôi: “Chỉ bằng cái này tôi đã đẹp trai hơn Hàn Thanh Viễn kia rồi.”

      囧!

      Trong đó có cảnh sát cười híp mắt hỏi An Hân: “Đây chính là cảnh đại ca xã hội đen tàn phá đóa hoa của tổ quốc trong truyền thuyết?”
      Last edited: 13/1/15

    3. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 2:

      An Hân cười híp mắt nhìn tôi, : “Bé con, ngày mai hình như là ngày 7 tháng 5 đó!”

      Tôi lén đảo mắt khinh thường, sau đó vẻ mặt “kinh hỉ”: “Thế á! Cưng ơi, muốn quà sinh nhật gì nè?”

      An Hân cúi đầu suy tư, trả lời: “Chúng ta là chị em tốt, cần gì phải khách sáo như vậy, cần tặng quà đâu.”

      Tôi nghe mà vui vẻ.

      “Sinh nhật lần này mình tính làm lớn chút, lỡ vượt quá kinh phí mẹ cho, mình đành phải ứng tiền tiêu vặt tháng sau bù vào.”

      Tôi run giọng: “Cho nên?”

      “Tháng sau cậu phải nuôi mình!”

      Thứ bảy, ngày 7 tháng 5. Party sinh nhật An Hân, tôi là bạn thân nhất của ấy, nên phải cho người ta mặt mũi chứ đúng ? Cho nên, bữa sáng và bữa trưa tôi đều ăn gì cả, chờ đến tối hát Karaoke suốt đêm sẽ ăn bù vào. Cầm mic cất giọng oanh vàng, là lá la ~ tối nay người hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu mạch bá[1] nhất định là tôi!

      [1] Mạch bá: chỉ người chiếm lấy micro và ngũ được đầy đủ, có ý chê bai.

      Sắp đến thời gian tập hợp, tôi duyên dáng làm điệu phen, rồi chạy thẳng tới quán K An Hân đã đặt.

      Trong quán K, tôi lấy di động chuẩn bị gọi hỏi An Hân đặt phòng nào. Tìm mãi tìm mãi, mới phát quá nhanh nên quên mang di động theo.

      Tôi tóm vị nhân viên tạp vụ, vội hỏi: “Học sinh tụ họp ở phòng nào?”

      “24…”

      Nhân viên tạp vụ còn chưa hết tôi đã xông vào phòng số 24 như gió lốc. Thoáng vọt đẩy cửa ra, chỉ thấy đầy người ngồi hàng ghế sô pha, ăn trái cây, vừa nói vừa cười, phía có nam sinh cầm mic hát ca khúc tình sến sụa rất xứng với thân thể tráng kiện của . Hừ ~ khiến người ta chịu được mà. Tôi nhìn chung quanh lượt, thấy bóng dáng An Hân nhân vật chính hôm nay đâu. Chẳng lẽ nhà vệ sinh rồi.

      Cũng nghĩ nhiều, tôi vọt tới đoạt lấy mic của chàng hát quá buồn nôn kia, chọn bài thật hay, vặn mông căng ̉ họng siêu lớn bắt đầu hát: Mặt trời xuất hiện tôi leo sườn núi, leo tới đỉnh tôi muốn ca hát…

      Tất cả mọi người có mặt đều dừng mọi động tác lại, trợn mắt há hốc mồm nhìn tôi. Ừ, tôi rất hài lòng kết quả này. Woa ha ha, xem ra kỹ thuật nhảy và giọng hát của tôi đột phá trình độ vốn có mà nâng lên tầng cao mới!

      Căn phòng to như vậy trong vòng ba mét trừ bỏ tiếng ca tuyệt diệu của tôi thì có bất kỳ thanh nào khác, tôi càng vui tợn, suýt cảm động khóc rống chảy nước mắt giàn dụa, các bạn học ở đây nghiêm túc và tỏ vẻ kinh ngạc là sự ̉ vũ tốt nhất dành cho giọng ca của tôi!

      Chờ tôi hát xong bài, mọi người đồng thanh: “Ai dắt đến vậy, kéo ra ngoài !!!”

      Chuyện gì vậy? = =||| Bây giờ mới để ý, ở đây tôi nhận ra ai hết. Mồ hôi lạnh a mồ hôi lạnh, chẳng lẽ tôi nhầm phòng rồi?

      Bỗng nhiên có giọng nói quen thuộc vang lên, “Tôi dắt đến”. Giọng nói đến từ góc trái, tôi vội nhìn qua, chỉ thấy thằng nhóc Cung Bắc Triết kia mỉm cười ngồi ở đó! OMG! Lôi công Điện mẫu, con đột nhiên nhớ… nhớ các người quá!

      Sau đó là cảnh hỗn loạn —— Hả hả! Á á! Oẹ oẹ! Thượng đế! Trời ơi! Mẹ ơi! Chờ mọi tiếng ồn ào huyên náo thét chói tai qua , mọi người khó có dịp đồng thanh:

      “Cung thiếu, quan hệ của các người là gì?!”

      Lúc này trốn còn đợi đến khi nào? Tôi đặt mic xuống, nhón chân di chuyển tới vách tường, các người cứ tiếp tục, ngàn vạn lần cần dán mắt vào tôi! Ôi, trời ạ! Đúng là vứt mặt tới thôn bên Mỹ mà. Tôi muốn chạy thoát thần biết quỷ hay…

      “Bà xã, em muốn WC à?” Chỉ thấy Cung Bắc Triết cười tủm tỉm nháy mắt về phía tôi.

      Tôi đặt mông chết một chỗ, hôn mê.

      Giả bộ bất tỉnh cũng phải cách, tôi bắt chước theo, chớp mắt như bị cát dính vào mắt, chân thành tới trước mặt Cung Bắc Triết trước mặt mọi người há to miệng có thể nhét trứng gà vào. Hai chúng tôi mặt đối mặt cười khúc khích như cùng bị điểm huyệt cười, tôi nắm thời cơ nhét quả táo to đỏ rực bàn trà vào miệng Cung Bắc Triết rồi chạy ra ngoài.

      Vừa chạy tới cửa liền đụng trúng An Hân, ấy vừa thấy tôi đã tiện tay nhéo tai tôi, phun nước miếng điên cuồng:

      “Con bé này dám giỡn mặt bà đây à, cần quà sinh nhật nên cậu trễ bù à?”

      =.=

      “Chúng mình phòng số mấy vậy?” có thời gian nói nhiều với cậu ấy, tôi kéo cậu ấy bỏ chạy, bị Cung Bắc Triết tóm được tôi nhất định sẽ hít được khí trong lành ngày mai đâu.

      tới phòng chúng tôi đặt, tôi đóng cửa thật chặt, khóa lại. Rốt cuộc cũng có thời gian để thở.

      Đối mặt với những khuôn mặt quen thuộc, tôi cười híp mắt: “Nên hát thì hát nên uống thì uống nên ăn thì ăn nên tán tỉnh thì tán tỉnh, mình dám cam đoan chúng ta ra khỏi cửa này còn có thể bộ về nhà nổi.”
      Last edited: 13/1/15

    4. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 3 + Chương 4:

      An Hân bị mọi người chuốc rượu, nhóc đỏ mặt liếc mắt đưa tình với tất cả cậu chàng độc thân đến nổi da gà. Tôi đùa giỡn hai câu với mấy chị em khác rồi lui người vào một góc hùng hổ ăn vô cùng bi tráng. Vì sao bi tráng? nhảm, nếu như ra khỏi cửa này có gặp chuyện bất trắc, thì làm quỷ no cũng coi như được an ủi.

      Bỗng nhiên, tôi bắt đầu tự trách cùng sám hối thật nhiều.

      Tôi ăn hết là được vì sao còn uống nữa?

      chai bia xuống bụng, tốt lắm… WC tha thiết kêu gọi tôi rồi.

      Tôi đổi tư thế n + 1 lần, vẫn chịu nổi cảm giác mãnh liệt kêu gọi kia. được, tôi phải ra cửa này để vệ sinh, bằng lúc đầu thai Mạnh bà hỏi tôi chết như thế nào, tôi há mồm câu “Vỡ bàng quang chết” cậu tôi có tục tĩu ?

      Tôi nhảy đến phía trước, đoạt lấy micro trong tay nữ sinh hát, mặt mỉm cười, ́ bình tĩnh hỏi: “Vị tiên sinh cao hơn mét 8 nặng hơn 60 cơ bụng sáu múi kia có nguyện ý toilet với tôi ?” Trong lòng tôi lặng lẽ thêm câu, có thể chống lại va chạm vật lý.

      “Tôi nguyện ý. Trừ nặng hơn 60 thì những thứ khác đều phù hợp với cầu của em.”

      Tôi phản xạ có điều kiện nhìn về nơi phát tiếng, chỉ thấy phòng chúng tôi thuê biết đã được mở ra từ khi nào. Còn người câu “Tôi nguyện ý” dựa vào cửa cười xấu xa.

      Tôi kinh hãi: “Cửa khoá rồi mà.”

      Cung Bắc Triết vươn tay kéo nhân viên phục vụ hơi cúi đầu đứng phía sau ra, cực kỳ vô tội:

      “Tôi để dùng chìa khóa mở cửa.”

      Tôi tức lên kêu to: “A a a tôi muốn kiện tội quấy rối nhân viên phục vụ.”

      đừng kiện, tôi bị đẹp trai này ép, ảnh nếu tôi mở cửa sẽ lột da tôi để làm thảm cho cún con nhà ảnh.”

      Wow, ác độc mà, hổ là thiếu gia hắc đạo.

      Chờ nhân viên phục vụ ngẩng đầu nhìn thẳng tôi, tôi lập tức giận càng giận hơn, ném thẳng micro qua:

      “Thằng nhãi nhà mày, bà chuẩn bị lát nữa tìm mày thì mày lại tự đưa tới cửa, dám sai số phòng với bà à!”

      Nhân viên phục vụ bộ dạng xun xoe vừa chạy vừa : “Tôi ràng phòng 24 với 38, tại chưa hết mà đã chạy tới phòng 24 chứ đâu có liên quan tới tôi!”

      Cung Bắc Triết cười híp mắt tới trước mặt tôi: “, nhà vệ sinh với tôi.”

      Tôi cực kỳ bi thương: “ ra, tôi thích giải quyết tại chỗ hơn…” Sau đó bị tên nào đó kéo ra ngoài.

      Chờ tôi giải quyết xong vấn đề cá nhân, mới ra tới cửa toilet, bị Cung Bắc Triết dồn vào tường, gương mặt tuấn tú sát vào tôi.

      “Họ tên?”

      “Họ Mỹ tên Nữ.”

      “Tuổi?”

      “Tuổi xuân mơn mởn.”

      “Chiều cao?”

      “Chiều cao tiêu chuẩn.”

      Khóe miệng Cung Bắc Triết co giật, khinh thường nhìn tôi, : “Tô Hiểu, 17 tuổi, cao 1 mét 58, nặng…” Xét thấy cân nặng của tôi tuyệt đối là số lớn, nên để nó thành bí mật . Tôi che miệng Cung Bắc Triết, vẻ mặt tức giận: “Tên khốn này!”

      4.

      “Tôi nghĩ, chúng ta cần hẹn hò một buổi.” Trước ̉ng trường đông biển người, Cung Bắc Triết mặc đồng phục tựa vào ̉ng, nhìn tôi nhếch miệng cười.

      Câu này như quả bom nguyên tử nổ tung lên. Tôi cảm thấy sát khí mãnh liệt, cùng nồng đậm oán khí. Nhìn những nữ sinh công khai chỉ tay vào tôi, tôi cười gượng, im lặng trao đổi với kẻ đầu sỏ qua cửa sổ tâm hồn.

      Tôi giật lông mày: muốn tôi bị các ấy xử hả?

      Cung Bắc Triết nhìn đôi mắt to đẹp tinh khiết như kim cương của tôi, mà tay kéo tay tôi rời . Chân tôi run như bị trúng gió, bước khó khăn như nàng tiên cá.

      Haiz, nắng trời đẹp như vậy, mà tâm tình tôi lại hỏng bét. Tôi ủ mày ủ mặt, a ~ ông trời ơi, ông quá tàn nhẫn mà. Buổi hẹn hò đầu tiên hoa lệ của tôi, tại sao nam chính lại thoát ly ảo tưởng tình tuyệt mỹ của tôi chứ!

      “Này, chúng ta hẹn hò đấy.” Cung Bắc Triết hiển nhiên bởi vì tôi kháng cự mà cảm thấy thất vọng, “Em có lấy nét mặt con gái hẹn hò ra thì bảo?”

      Tôi tức giận: “Đây phải hẹn hò, đây là mưu sát trá hình!”

      Cung Bắc Triết nhướn mi, cười lạnh: “Nếu em tích cực phối hợp với buổi hẹn hò nghiêm túc đầu tiên của tôi, tôi biến mưu sát trá hình thành trực tiếp mưu sát.”

      Máu chảy ngược, cả người run như bị ướp lạnh. Tôi há miệng rộng cười ngu ngơ, kéo chặt cánh tay người nào đó:

      , thế giới tốt đẹp như vậy, thể táo bạo như thế. Như vậy được, được đâu. Chúng ta hẹn hò ngay thôi!”

      Hẹn hò. Tôi hẹn hò. Tôi hẹn hò cùng nam sinh đẹp trai khôi ngô tuấn tú mê người. Tô Hiểu, mày làm được mà, mày là thiếu nữ mạnh mẽ thời đại mới. muốn bị tàn nhẫn răng rắc tiêu mất, mày phải xuất chiêu co được dãn được của con gái, chứ lấy trứng chọi đá trước thế lực tà ác thì phải là hùng hảo hán, mà là bù nhìn bị nhét rơm đầy não.

      phải chỉ hẹn hò một buổi thôi sao, hứ, ai sợ ai chứ.

      Đoàng đoàng đoàng đoàng, sau đó chúng tôi chính thức bắt đầu hẹn hò.

      Tiết mục hẹn hò đầu tiên: Ăn cơm.

      “Có đói bụng ?”

      Tôi gật đầu điên cuồng: “Đói.”

      “Món Tây hay món Nhật?”

      Tôi xấu hổ: “Vậy món Tây .”

      Đoàn người chật chội trong KFC, Cung Bắc Triết rốt cuộc nhịn nổi nữa bèn ́c vào đầu tôi một cái. Tôi cúi đầu khom lưng:

      “Thức ăn nhanh của Tây, gọi tắt là món Tây.”

      Cung Bắc Triết bất đắc dĩ xếp hàng gọi món, tôi tinh mắt tìm được chỗ trống. Bỗng nhiên, có giọng nói vang dội xuyên qua tiệm thức ăn nhanh ồn ào mà đâm thẳng vào màng nhĩ của tôi ——

      “Tô Hiểu, em tới đây cho .”

      Tôi lắc mông chạy vội tới bên cạnh Cung Bắc Triết, nét mặt thắc mắc. Chỉ thấy cậu ấm Cung Bắc Triết nghẹn đỏ mặt :

      “Em nhắc lại suất em muốn ăn , nhớ được mớ lộn xộn này, chưa ăn mấy thứ này bao giờ.”

      Yên tĩnh, rất yên tĩnh. Dù là khách xếp hàng hay là nhân viên cửa hàng thì đều nhìn Cung Bắc Triết bằng bộ mặt đồng tình: Cậu bé đáng thương, lớn vậy rồi mà đến KFC cũng chưa được ăn.

      Tôi che mặt, ông trời ơi, con sai rồi, con phải để ông tướng này chiếm chỗ ngồi chứ phải xếp hàng!



      Tiết mục hẹn hò thứ hai: Xem phim.

      tới rạp chiếu phim lớn nhất thành phố, biết suất chiếu gần nhất là phim kinh dị. Cung Bắc Triết lôi kéo tay tôi, :

      rạp chiếu phim khác xem cũng được.”

      Tôi kiên quyết: “Ai quy định hẹn hò phải xem phim tình cảm chứ!”

      Cung Bắc Triết nhíu mày, chợt mỉm cười: “Phim kinh dị hình như cũng tồi.”

      Trong phòng chiếu phim tối đen, thêm màn hình lớn chiếu hình ảnh thần bí trầm, câu thôi: Thật có cảm giác. Tất cả người xem đều rất tự giác hoà mình vào khí kinh khủng, bị doạ sợ đến thở mạnh cũng dám. Thỉnh thoảng có cảnh doạ người xuất hiện, nào nhát gan sẽ hơi chui vào lòng bạn trai.

      Tôi liên tục ăn khoai tây chiên và uống coca, khỏi gật đầu cảm khái: haiz, mất mặt quá thể, nhát gan thì đừng xem phim kinh dị nữa!

      Cung Bắc Triết đột nhiên hỏi: “Em thấy sợ hả?”

      Tôi trả lời rất thành thật: “ sợ.”

      “Nhưng sợ.”

      Tôi còn chưa kịp phản ứng bị Cung Bắc Triết mạnh mẽ ôm vào lòng. Tôi tay cầm coca tay cầm khoai tây chiên, há hốc mồm bị tên nào đó ấn đầu vào ngực hắn, nghe tiếng tim đập dồn dập của . Tôi lắp:

      “Nếu sợ thì nhắm mắt lại ngủ , ôm tôi, tôi ăn được cái gì hết.”

      Cung Bắc Triết nhìn tôi bằng đôi mắt sâu thẳm, rốt cuộc buông ra, khóe miệng co giật phen, nhắm mắt lại bắt đầu ngủ.

      Tôi vừa ăn khoai tây chiên vừa nghĩ, thiếu gia hắc đạo danh tiếng lẫy lừng thế mà lại sợ phim kinh dị, tin này quá chấn động mà.



      Tiết mục hẹn hò thứ ba: Nắm tay dạo phố.

      Chợ đêm vô cùng náo nhiệt, bên đường bán đủ món ăn vặt. Nhiều đôi trẻ tuổi hạnh phúc dạo, hoặc ăn cái gì đó. Vào lúc này, tôi chỉ quan tâm đến đồ ăn. Bởi vì đây là lần đầu tiên có thể thoải mái ăn mà phải móc tiền túi, xúc động muốn rơi nước mắt.

      Cho nên, tôi liền chấn động lòng người ăn thịt xiên nướng, cá viên chiên, bắp rang bơ, cánh gà cay cùng mấy món khác. Cung Bắc Triết vốn giả vờ ăn mấy món “ vệ sinh” trong mắt hắn, rồi cũng vừa ăn vừa nhìn tôi muốn nói lại thôi.

      Tôi bị hắn nhìn đến chịu nổi, đành chủ động hỏi: “Cung đại thiếu nghĩ gì vậy?”

      luôn nghi ngờ rốt cuộc em có phải con gái hay ?”

      Tôi cười híp mắt: “Nhìn khuôn mặt nhắn đáng , dáng người nhỏ xinh lả lướt, giọng nói nhỏ nhẹ dịu dàng này, mà phải con gái à?”

      Mắt Cung Bắc Triết trợn trắng: “Em dạ dày bự à, dung tích của bụng em khiến phải thay đổi cách nhìn đấy.”

      Tôi rất đúng trọng tâm: “Thành ngữ dùng sai.”

      Cung Bắc Triết tiếp tục: “ xem phim tình cảm, phim kinh dị cũng được thôi, nhưng em biết , đã hy vọng em có thể giống mấy khác sợ hãi chui vào lòng cỡ nào! Nhưng em lại coi phim kinh dị thành phim hài! Em thật sự nghĩ sợ phim kinh dị à, chẳng qua muốn…” Người nào đó buồn bực được nữa.

      Tôi cũng buồn bực, thấp giọng : “ cũng đâu phải Hàn Thanh Viễn.”

      Sau đó Cung Bắc Triết rốt cuộc nhịn được mà nắm chặt tay. Cái đầu đáng thương của tôi!

      “Đây cho biết, đây rõ ràng cao 1 mét 58 phẩy 5, cái phẩy 5 đó quan trọng lắm có biết !”

    5. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 5:


      [​IMG]

      Tôi đã khiến toàn bộ nữ sinh phải thất vọng rồi, tôi thật lòng xin lỗi các ấy. Các vốn tưởng rằng tôi vinh quang trở thành bạn chính quy của Cung Bắc Triết. nghĩ tới, sau hôm hẹn hò, Cung Bắc Triết đã cùng ra cùng vào với một nhóc kawaii[2] trường họ.

      [2] Kawaii: dễ thương, đáng .



      Cung Bắc Triết, được lắm! Muốn tôi bị mất mặt đúng , tìm tôi cũng tìm. Tôi gửi tin nhắn cho tất cả nam sinh tôi biết trong trường: Ai dám quen mình! Sau đó di động của tôi rung lên ngừng, hồi đồng đều chưa từng có: dám.

      An Hân an ủi tôi: “Bé con, cùng lắm chúng mình bách hợp.”

      Hu hu hu ~ chơi an ủi kiểu này.

      Hừ, ai quen thì tôi vẫn sống vui vẻ thoải mái. Tiếp tục chơi đùa điên loạn với nhóm An Hân, bắt nạt giáo viên trẻ, giương nanh múa vuốt chọc trai đẹp.

      Nhưng, tôi lại cảm thấy vô tâm vô phế như trước nữa. Còn lý do cụ thể là gì, tôi cũng rõ.

      Cho đến khi trường chúng tôi cùng trường cấp ba bên cạnh tổ chức trận bóng rổ hữu nghị, quan hệ của tôi với Cung Bắc Triết mới thay đổi.

      Hôm đó trời quang nắng đẹp, bầu trời xanh thẳm. Học sinh hai trường cùng gào thét ngất trời trong sân bóng rổ trường tôi. Nhóm nữ sinh thổi loa nhỏ quơ tay ̉ vũ hoàn toàn rơi vào trạng thái điên cuồng. Chịu thôi, ai bảo sân có hai át chủ bài của hai trường chứ.

      “Cung thiếu cố lên, Dục Tài tất thắng!” Nữ sinh trường bên cạnh đồng loạt hô khẩu hiệu.

      Tôi phụt cười, khẩu hiệu này cũng quê quá rồi. Mà tôi thân là Đội trưởng Đội cổ động viên của trường, tôi biết tôi phải gánh vác trách nhiệm quan trọng người. Tôi kiên quyết muốn trường tôi bị mất mặt.

      Tôi hít sâu hơi, bắt đầu dẫn đầu đọc khẩu hiệu: “Thanh Viễn Thanh Viễn em !”

      Giọng đội viên Đội cổ động vang dội: “Tựa như chuột gạo!”

      Tôi cười híp mắt tiếp tục hô: “Trai đẹp trai đẹp phải tranh giành!”

      Tiếp tục là khẩu hiệu đồng đều: “Tranh được hạng nhất em sẽ tìm !”

      Làm học sinh thời đại mới, phải có xu thế mới, nhìn , nhiệt huyết của tôi dâng trào đây này.

      Bỗng nhiên, tôi cảm thấy khí hơi kỳ lạ, cẩn thận quan sát, hoá ra người phát ra khí tràng kỳ lạ này là bạn học Cung Bắc Triết. Chỉ thấy bỗng nhiên chạy cũng chẳng nhảy, chỉ đứng giữa sân nhìn tôi. Sau đó, tôi bị n ánh mắt khán đài vây công. Haiz, làm nữ sinh đã khổ, làm nữ sinh từng mập mờ với Cung Bắc Triết càng khổ hơn.

      Được rồi, tôi câm miệng nữa. Tôi rất cam lòng mà chuyển chức Đội trưởng Đội cổ động viên cho An Hân ngay tại chỗ. Chỉ thấy cậu ấy vui vẻ vô cùng, thổi loa “bíp bíp”, căng họng hô to:

      “Cố lên cố lên, để bọn họ rơi lệ đầy mặt. Cố lên cố lên, để bọn họ thua ngã xuống đất!”

      Bỗng nhiên, An Hân im lặng, phải là, toàn trường đều ngừng mọi tiếng động.

      Cung Bắc Triết và Hàn Thanh Viễn đã va chạm nhau lúc nhảy lên cao đoạt bóng trung, rồi cùng nằm ngã xuống đất. Hai người nhìn nhau cười tiếng, chuẩn bị đứng dậy, lại đồng thời ngã quỵ. Va chạm kịch liệt như vậy, xem ra hai người đều bị thương rồi. Toàn trường lại huyên náo lần nữa, có nữ sinh đã vội khóc lên. Vài giáo viên tổ Thể dục luống cuống lên sân cố đỡ hai át chủ bài ra ngoài.

      Mà tôi, lại chẳng kịp nghĩ ngợi, đã theo bản năng nhảy xuống khán đài, chạy tới giữa sân.

      “Đau lắm hả?” Tôi ngồi xổm xuống bên cạnh Cung Bắc Triết, khẩn trương chỉ biết hỏi thừa.

      Cung Bắc Triết lại cười mỉm: “ đau.”

      “Nói đau thì mất mặt à?”

      Hàn Thanh Viễn cũng cười mỉm: “Cậu ấy đau thật đó.” Vừa vừa đứng dậy nhảy nhót. Mà Cung Bắc Triết cũng đỏ mặt đứng dậy từ mặt đất.

      Giáo viên cấp cứu cùng học sinh toàn trường nhìn nhau, biết hai cậu đẹp trai này giở trò quỷ gì.

      Mà lúc này, cuộc tranh tài sân cũng kết thúc.

      “Hù người vui lắm hả?” Tôi điên lên.

      Hàn Thanh Viễn mang vẻ mặt xin lỗi, cười bất đắc dĩ: “Mình cũng bị ép đấy chứ, tên nào đó muốn mình với giả bị thương, xem thích có phản ứng gì?” Sau đó nhìn Cung Bắc Triết cười cười: “Cung đại thiếu, có hài lòng ?” xong liền rời .

      Cung Bắc Triết càng đỏ mặt hơn, chăm chú nhìn tôi, thậm chí còn cười hơi ngượng ngùng:

      ngờ em lại là người đầu tiên hỏi có đau , em biết điều này có nghĩa gì ?”

      có nghĩa gì hết.”

      Cung Bắc Triết lườm khinh thường, “Bé ngốc à, em thích rồi đấy.”

      cũng phải Hàn Thanh Viễn.”

      Lúc này Cung Bắc Triết giống lần trước mà thưởng cho tôi ́c rồi rời , mà cười híp mắt vuốt ve đầu tôi, cười mắng:

      “Đồ ngốc.”

      Sau đó sau đó, tôi liền trở thành bạn ai ai cũng biết của Cung Bắc Triết. Thề với trời, tôi là bị ép! Nhưng ở bên Cung Bắc Triết cũng rất vui. Cho nên, tôi liền tạm thời quên mất Hàn Thanh Viễn, toàn tâm toàn ý thích Cung Bắc Triết thôi.

      Ngày nào đó rảnh rỗi hết việc, tôi lại bắt đầu có ý ̣nh kiếm chuyện với Cung Bắc Triết ——

      “Cung Bắc Triết, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt liền hôn em, nếu vậy , chính là tên khốn thấy gái đẹp liền dê mà!”

      Cung Bắc Triết bĩu môi: “Cỡ em cũng dám xưng gái đẹp?”

      Tôi bỏ qua: “ tiếng sét ái tình với gái xấu?”

      Cung Bắc Triết cười híp mắt, ôm tôi vào lòng, rủ rỉ : “Rất lâu rất lâu trước đây, có bé trai bởi vì gặp chuyện vui, nên thoát khỏi bảo tiêu lén chạy tới quán bar uống rượu. Uống say biết gì, đường bộ về nhà thì gặp cướp, bé trai đã đánh nhau với bọn chúng. Bé trai vì uống rượu say nên đủ sức chống lại, đối thủ lại nhiều người, nên bị đánh đến đứng dậy nổi. Mà lúc đó, lại có một bé gái xuất kêu to “Cảnh sát tới”. Bọn cướp nghe vậy liền bỏ chạy. Bé gái gọi taxi đưa bé trai tới bệnh viện, trả tiền xong liền vội vàng rời . Bé trai lúc đó đã thích bé gái tốt bụng kia. Sau đó, bé trai gặp lại bé gái, bởi vì ngày đó bé trai bị đánh sưng mặt nên bé gái mới có nhận ra …”

      Tôi cười híp mắt: “Sau đó?”

      Vẻ mặt Cung Bắc Triết dịu dàng, cưng chiều nói: “Về sau bé trai rất cực khổ cưa được bé gái, sau đó bọn họ liền hạnh phúc bên nhau, vẫn sẽ tiếp tục hạnh phúc.”


      THE END
      milary thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :