1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Xin chào, chàng trai trẻ - Y Phương

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      XIN CHÀO, CHÀNG TRAI TRẺ

      Tác giả: Y Phương

      Convert: NgocQuynh520

      Edit: Sun520

      Độ dài: 55 chương + Kết thúc

      Giới thiệu:


      lớn tuổi tiêu sái* bỏ rơi kim chủ kết thúc cuộc sống làm người tình, vốn là muốn gả cho người đàn ông tốt, nhưng cuối cùng lại bị kim chủ hèn hạ quay đầu lại ăn , biết rằng, ngay sát vách nhà chàng trai trẻ phúc hắc.

      (*) phong độ, phóng khoáng.

      cách đơn giản là, nhờ ánh sáng của Thánh Mẫu (Đức Mẹ Maria) hấp dẫn, giống như chuyện xưa có chàng trai trẻ phúc hắc ngoảnh đầu PK với con ngựa, thắng được, dĩ nhiên là - khối cỏ già này. . . , cỏ rất ngon . . . . . Ai ăn người ấy biết. . . . .

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      TA: Tuy xưng hô của nhân vật nam chính hơi lộn xộn, lúc : Tôi - bác , lúc Tôi - , lúc Tôi - chị nhưng cuối cùng vẫn là - Em. Các nàng đừng thắc mắc nhé! Ta chỉ edit theo mạch truyện thôi. Cảm ơn các nàng ủng hộ.

      Chương 1

      Edit: Sun520

      "Hôm nay họp đến đây thôi, tan họp."

      Tổng giám đốc vừa xong, Hạnh Cẩn Ngôn nhìn thấy vẻ mặt của mấy vị quản lý ngồi giống như đại thần lấy được đặc xá của Hoàng đế muốn rơi nước mắt cảm ơn, nhưng dám phô trương quá mức, chỉ đành phải vui vẻ chịu đựng, vừa đứng dậy vừa giọng trò chuyện với nhau, phòng họp rộng lớn vang lên nhiều giọng ồn ào khác nhau như vậy, Cẩn Ngôn nhìn thấy Nhiễm Sĩ Duệ vẫn ngồi tại chỗ nhíu mày.

      Tâm tình của tốt, gần như là khẳng định.

      Bắt đầu từ mùa đông đến nay là tháng đầu tiên, mà công ty xây dựng Hoành Đức lại xuất hai cố ở hai công trường, thời gian trước là ở khách sạn Duy Cảnh xuất chuyện khách uy hiếp, hôm nay đột nhiên Nhiễm tổng tự mình đứng ở cửa công ty điều tra nhân viên làm, vốn là mùa đông, lại có tuyết rơi, người đến trễ có thể nghỉ việc,lúc vào công ty quẹt thẻ thấy sắc mặt của giống như trư can* . . . . .

      (*) đại loại như heo ấy.

      Cẩn Ngôn muốn cười nỗi đau của người khác, đúng rồi, cần phải cộng thêm chuyện, tối hôm qua bọn họ thiếu chút nữa là tranh cãi. . . . . .

      Vốn nghĩ rằng Nhiễm tổng rất bình tĩnh, bao giờ nổi giận, ai ngờ giữa buổi trưa bắt gặp quản lý lấy việc công làm việc tư làm cực kỳ tức giận, buổi chiều vừa làm thông báo các quản lý họp, vừa vào phòng họp mắng rất nặng lời, lúc này tất cả quản lý đều nơm nớp lo sợ, nhìn bộ dáng của đáng sợ lại lạnh như băng.

      ngồi tại chỗ nhúc nhích, Cẩn Ngôn cũng ngồi tại chỗ nhúc nhích, thời gian bọn họ chung đụng hơn năm năm, năm tháng dài như vậy, lâu ngày sinh tình có thể là lừa gạt thiếu nữ ngây thơ, cũng thể tránh khỏi quen thuộc, cái ánh mắt của , khi nhíu mày, động tác của truyền đạt nhiều ý tứ, bản thân gần như là biết rất , rất lâu, Cẩn Ngôn suy nghĩ, hiểu như vậy có phải là bất hạnh của hay , bởi vì thấy , ràng là người rất vô tình, cũng may sau đó tỉnh táo lại, giống bất kỳ nào bị mê hoặc, coi như trong bất hạnh có may mắn vậy.

      lúc sau, trong phòng họp có ai, Cẩn Ngôn đứng dậy khóa kín cửa phòng họp, gian to như vậy chỉ còn lại hai người bọn họ, nhiệt độ của máy điều hòa khí hơi cao, nhìn người đàn ông cách đó xa, chợt cảm thấy khó chịu thở thông, giống như là bụi bậm quá nhiều, chận cổ họng lại, lẳng lặng đứng bên, chờ phân phó.

      "Tới đây xoa bóp cho tôi."

      Giọng lạnh nhạt của truyền đến bên tai, Cẩn Ngôn khéo léo tới, để tay vai , xoa bóp bả vai , đèn ở phòng họp cũng có mở toàn bộ, tây trang của hơi sẫm màu, tay đặt bả vai của , tầm mắt của dừng ở tay của mình đặt vai , mảnh khảnh như vậy, giống như chỉ bằng phần mười bả vai của , vai rộng như vậy, nhưng lại thể gánh nổi kỳ vọng hạnh phúc của .

      Năm năm qua, sớm chấp nhận này, phải là có thể, mà là muốn, khác nhau trời vực, trước kia với rồi, tâm chết từ lúc nào, cũng biết nữa.

      "Hôm qua, đó. . . . . ." Đột nhiên, mở miệng: "Đó là con người bạn của mẹ tôi, vừa mới về nước . . . . ."

      Cẩn Ngôn khe khẽ ừ tiếng, ra cần phải giải thích với , mấy năm qua cũng hỏi, bởi vì lâu trước kia từng giận dữ : "Hạnh Cẩn Ngôn, ai cho cái quyền chất vấn chuyện riêng của tôi, tốt nhất nhớ kỹ thân phận của mình cho tôi."

      Thân phận của là gì, phải vợ, phải bạn , cũng phải là Tiểu Tam, chỉ là người tình của Nhiễm Sĩ Duệ, đúng vậy, bên cạnh Nhiễm Sĩ Duệ chỉ có người phụ nữ là , mà chỉ là người tình, công khai, cũng có kết quả, hợp đồng mới bắt đầu, quyết định nghĩa vụ của , trong mấy năm qua, từng nghĩ tới, nếu Nhiễm Sĩ Duệ có bạn , bỏ lâu rồi, nhưng năm năm qua, có kết hôn, cũng có công khai thừa nhận bạn , ngay cả truyền ra tình huống mập mờ, hình như cũng nhiều.

      Ở phương diện tình cảm này, vẫn là người bạc tình lại lạnh nhạt, ghét những phụ nữ nữ tới làm phiền mình, thậm chí ghét cả mùi nước hoa người của những phụ nữ đó, cho nên, chỉ có , để cho giải quyết nhu cầu sinh lý, có lẽ như vậy là đủ rồi, đến đúng lúc, tìm môn đăng hộ đối kết hôn, mất hết tác dụng, cuộc sống của tiếp tục hướng phía trước.

      Cuộc sống của tốt, còn cuộc sống của sao, sớm bị cắt đứt, nhưng thời gian này, dạy học được cách tiếp nhận .

      Từ sau khi câu đó, thấy những , và những danh viện có mập mờ, thậm chí có nhiều lần truyền ra tin tức sắp kết hôn, đều hỏi, chưa bao giờ hỏi, cũng muốn, bởi vì muốn, cũng đau, hợp đồng năm năm, ngàn tám trăm hai mươi lăm ngày, hôm nay rốt cuộc cũng đến ngày cuối cùng.

      Giải thoát, nên cảm thấy vui mừng.

      Thế nhưng lại vui mừng chút nào, quay đầu sang, hung dữ nhìn chằm chằm : "Hạnh Cẩn Ngôn, xoa bóp lâu như vậy, trong lòng em cũng muốn hỏi tôi chuyện gì sao?"

      Cẩn Ngôn giật mình, hiểu mình có trêu chọc gì , muốn hỏi cái gì? "Muốn giảm lực đạo chút hả?" hỏi.

      "Tùy em. . . . . ." càng phát ra nổi giận, ánh mắt nhìn chằm chằm như muốn nuốt vào trong bụng vậy, bất đắc dĩ Cẩn Ngôn giảm lực đạo để chút, tính tình Nhiễm Sĩ Duệ càng ngày càng kỳ quái, chỉ là tình cờ nhìn thấy kia ăn cơm, chuyện gì cũng làm, thậm chí thức thời giả bộ như nhìn thấy , phản ứng của giống như phá hư cuộc hẹn, vô cùng tức giận.

      Thậm chí tối hôm qua, còn tranh cãi ầm ĩ với chuyện này.

      "Em đâu?"

      Vừa về đến nhà tra hỏi, nụ cười mặt Cẩn Ngôn cứng lại, vào phòng ngủ thay quần áo, cũng hiểu tại sao hôm nay Nhiễm Sĩ Duệ đến sớm như vậy, trước kia, khi đến đây, phải hơn mười giờ, nhìn đồng hồ tay, mới chín giờ, thậm chí nhàm chán ra ban công nhìn xem có mặt trăng hay , hay mặt trời lên rồi.

      "Em xem phim với bạn." Tâm trạng Cẩn Ngôn tệ, nghĩ đến ngày có thể rời khỏi , cho dù càng thêm xấu tính khó chịu như thế nào cũng chịu đựng được, vào bếp rót chén nước xong ra thấy đứng đối diện nhìn mình.

      "Vậy sao, nhìn em rất vui vẻ đấy." Giọng của kỳ quái : "Bạn trai."

      Là nam hay nữ có liên quan gì với nhau chứ, nghĩ Nhiễm Sĩ Duệ ghen, từng có lúc ngây thơ nghĩ như vậy, tìm người đàn ông để dò xét , nhưng kết quả chứng minh, chỉ rước nhục mà thôi.

      Sai lầm phạm lần thứ nhất có thể tha thứ, phạm lần thứ hai chính là ngu ngốc.

      "Ừ." Cẩn Ngôn gật đầu cái: "Chính là người cùng ăn cơm đó."

      "Phim có hay ?" Lông mày Nhiễm Sĩ Duệ nhảy lên, trong nháy mắt giống như dâng lên ngọn lửa.

      "Rất hay." Cẩn Ngôn có chút kích động, hổ là danh gia năm năm mài kiếm tác phẩm, có làm cho người ta thất vọng.

      "Em . . . . ." Cơn giận của giống như muốn giết . Thế nhưng lại giận đến dường như muốn giết , nảy lên, rồi chán nản ngồi trở lại, Cẩn Ngôn hiểu đến tột cùng tức giận cái gì, xoay người vào thư phòng mở máy vi tính, còn công việc chưa làm xong, đếm xỉa tới nữa.

      theo vào, ngừng hỏi : "Tại sao em lại đến nhà hàng đó ăn cơm. . . . . có chuyện trùng hợp như vậy chứ, có phải em cố ý hay . . . . . ."

      có thủ đoạn trêu chọc đùa giỡn thú vị như vậy, Cẩn Ngôn lắc đầu cái, nhìn , lời giải thích đều dư thừa.

      Thấy Cẩn Ngôn có ý muốn giải thích, ta thô bạo □ và máy vi tính: "."

      Cẩn Ngôn bất đắc dĩ dời tầm mắt: "Sau khi xem phim xong, em đói bụng, cho nên em với bạn đến nhà hàng đó ăn cơm."

      " chỉ là trùng hợp, hay là. . . . . ." có phần mong đợi nhìn , cảm thấy có chút hiểu, mong đợi tức giận nhiều chút, kịch liệt chút, hai năm qua, sống quá yên tĩnh rồi, bình tĩnh và hoảng hốt giống như bao giờ tồn tại vậy, cũng biết bắt đầu từ lúc nào, nhớ nhất lúc mới bắt đầu, Hạnh Cẩn Ngôn là là rất hay tranh cãi ầm ĩ.

      Nhưng nghĩ lại, đúng, người đó là đàn ông, xem phim rồi ăn cơm, ràng là nghĩ như vậy, tức giận bừng bừng nổi lên.

      "Hạnh Cẩn Ngôn. . . . . ."

      Cẩn Ngôn có ngẩng đầu, cho dù tin, gặp đó, đó có thân phận như thế nào, cũng liên quan đến , cũng lười đáp lại, thậm chí còn vui sướng khi có người gặp họa, chẳng lẽ kia biết điểm kỳ lạ giữa hai người bọn họ, cho nên tìm Nhiễm Sĩ Duệ gây phiền phức, cho nên, mới đến gây với .

      Nhớ lại tình hình tối hôm qua, Cẩn Ngôn nhíu nhíu mày, tiếp theo nghe tiếng gắt gỏng của vang lên.

      "Hạnh Cẩn Ngôn, em nghĩ tôi ngu hay là bị điếc, mà những lời đó với tôi.."

      Bên tai là giọng gắt gỏng của , Cẩn Ngôn chỉ thấy mơ hồ nhìn chằm chằm, hình như muốn thiêu cháy lông mày rồi, Cẩn Ngôn tiếp tục im lặng, gì chứ, rất tức giận, vừa rồi khách khí mắng trận, có lẽ là xấu hổ nên mới mắng như vậy, nhưng nhân viên đến trễ, làm sao có thể khống chế được, làm quản lý của bộ phận nhân , chế độ của công ty đủ hà khắc rồi, nhưng. . . . . .

      "Ừ, em viết bản kiểm điểm." , ngày cuối cùng, tranh cãi chỉ vô vị thôi, nếu chia tay, cũng để lại hình ảnh đẹp chút, từ khi bắt đầu gặp gỡ tính là tốt, kết thúc cũng nên làm việc tốt , nhưng vừa xong, chỉ cảm thấy vai có thêm đôi bàn tay, sau đó nghe tiếng thở dài nhàn nhạt của .

      Còn vừa lòng? cũng có cách nào, qua hôm nay, những chuyện này cũng cần buồn phiền, nghỉ việc là quyết định sáng suốt, chỉ là muốn rời khi gặp rắc rối, qua hôm nay, rời xa người đàn ông này, rời công ty này, nghĩ, sống cuộc sống bình thường như mọi người.

      "Đúng rồi, buổi tối cùng nhau ăn cơm ." Cẩn Ngôn nhàn nhạt mở miệng, giọng giấu giếm mấy phần hưng phấn, cũng biết đồng ý hay , năm năm qua làm người tình, nhưng thời gian ăn cơm chung với cũng nhiều, thói quen của là bảo làm ấm giường, nhưng có thói quen ăn thức ăn mà nấu,thậm chí là có chút coi thường, cho nên, nghĩ, bữa ăn tối cuối cùng này, hay là ăn ở bên ngoài.

      "Như vậy có được ?" chủ động mời, Nhiễm Sĩ Duệ cảm thấy khó hiểu, kỳ lạ, nhưng cũng có cảm giác nguy cơ: "Được tôi đặt bàn." Nhìn mỉm cười, cũng tự giác dịu dàng.

      Trước khi tan sở, nhận được điện thoại của , nơi hẹn ăn cơm cách chỗ ở của xa, nhà ở, dĩ nhiên là Nhiễm Sĩ Duệ mua, Cẩn Ngôn sờ sờ cái chìa khóa trong túi xách, buổi chiều Tiểu Mỹ đến nhà thu dọn đồ đạc rồi, sau khi cơm nước xong, trả chìa khóa lại cho , ngày mai gởi đơn xin nghỉ việc, và người đàn ông này, còn quan hệ gì nữa.

      Nhiễm Sĩ Duệ ghét xì căng đan, cho nên chưa bao giờ ngồi xe của đến chỗ ở của , bữa ăn tối cuối cùng này, cũng hy vọng xa vời, đón taxi đến nơi hẹn đến, có lẽ là chờ lâu rồi, tâm tình được tốt lắm, mở miệng : "Tại sao đột nhiên em lại trước, gọi điện thoại cũng nhận."

      Cẩn Ngôn lấy điện thoại ra ngoài nhìn, hết pin rồi.

      "Em đói bụng." Cẩn Ngôn muốn ngồi ở đây chuyện này.

      Nhiễm Sĩ Duệ buồn bực trong lòng, gọi phục vụ.

      Ngồi xuống, chọn món ăn, lúc ăn cơm Nhiễm Sĩ Duệ nhiều, cực kỳ ưu nhã, ăn tốc độ*, góc độ cầm đồ ăn, thời gian nhai kỹ, giống như quân nhân nghiêm khắc khống chế nghiêm, tự hạn chế chính là như vậy, làm cho người ta rất khó chịu.

      (*) Mức độ nhanh chậm.

      Cũng may, qua hôm nay, cũng cần nhịn, tầm mắt Cẩn Ngôn từ tay thu lại, cắt miếng thịt bò bít tết, có lẽ hôm nay tâm tình phức tạp, cũng bất chấp lễ nghi, thanh đồ ăn đụng nhau phát ra thanh thúy, chợt Nhiễm Sĩ Duệ ngẩng đầu lên, nhưng cũng gì.

      biết Đạt Phân Kỳ vẽ bữa tối cuối cùng – Jêsu và 12 môn đồ có tâm tình gì, thậm chí bây giờ mình đến tột cùng có tâm tình gì, trong đĩa thức ăn, rất nhanh còn dư lại bao nhiêu, bữa ăn tối ăn nhiều, ăn như thế này, là nhiều rồi, liếc mắt nhìn đồng hồ cổ tay, bảy giờ mười phút, vừa đúng.

      Thời khắc cuối cùng, lại lời gì đặc biệt với , năm năm chung đụng, đàn ông và phụ nữ, tình cảm và dục vọng, kết luận đến cuối cùng, vẫn chỉ có hai chữ "xa lạ", Cẩn Ngôn sửng sốt, đầu trống rỗng, thở dài——

      "Nhiễm tiên sinh. . . . . ." để đồ ăn xuống, Nhiễm Sĩ Duệ bởi vì cách gọi xa cách này mà nhíu mày, Cẩn Ngôn làm bộ như nhìn thấy, tiếp tục : " biết còn nhớ hay , năm năm trước vào lúc bảy giờ đêm như hôm nay, tôi và ký hợp đồng trong năm năm, bây giờ là bảy giờ mười phút, đến gần hai ngàn ngày, hợp đồng hết hạn, Nhiễm tiên sinh, tôi ăn no rồi, tôi nghĩ, quan hệ của chúng ta, đến đây chấm dứt, cần gặp lại."

      ngạc nhiên, vội vàng kịp chuẩn bị, mũi dao hơi lệch, xẹt qua tay trái, máu đỏ tươi rỉ ra, như hoa hồng bàn ăn bình thường đẹp đẽ.

      Cẩn Ngôn cầm túi xách lên, đứng dậy, thậm chí có nhìn vẻ mặt của , mặc dù bước chân hơi chậm, nhưng quay đầu lại.

      Rời người, cũng khó khăn như trong tưởng tượng.
      dhtt thích bài này.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 2
      Edit: Sun520

      Lúc về nhà mới, vừa vào cửa thấy Tiểu Mỹ có hình tượng nằm dài ghế sa lon xem ti vi, chân đặt ghế sa lon, chân đặt bàn trà, đầu tóc rối bời, trong miệng còn nhai bỏng ngô, thấy về, có động tĩnh gì lớn, chỉ giương mắt lên : " ràng."

      Cẩn Ngôn gật đầu cái."Ngày mai mình gởi đơn thôi việc, mình và ấy còn quan hệ gì nữa."

      " cần trước tháng cho Nhiễm Sĩ Duệ biết hả?" Tiểu Mỹ vẫn có chút bận tâm: "Cậu làm nghề này, nên biết quy củ, còn nữa, Nhiễm Sĩ Duệ để cho cậu dễ dàng như thế?"

      " cần, Nhiễm Sĩ Duệ phải là người liều chết quấn người như vậy đâu, huống chi. . . . . ." Cẩn Ngôn dừng chút."Mình chỉ là nhân viên cấp dưới mà thôi, nghỉ việc, tốt hơn làm người tình rất."

      " là quá tốt." Tiểu Mỹ từ ghế salon nhảy dựng lên, ôm cổ của : "Cậu rốt cuộc thoát khỏi khổ ải chạy về phía cuộc sống mới rồi, Mao chủ tịch vĩ đại vạn tuế, Hồ vĩ đại vạn tuế, Tiểu Mỹ vĩ đại vạn tuế."

      Tiểu Mỹ bày tỏ cách vui vẻ chính là như vậy —— cho người nào ——, Cẩn Ngôn cười cười, ra Tiểu Mỹ cũng còn , cũng gả vì □ rồi, chẳng qua năm đó mấy chị em ở túc xá, ấy tuổi nhất, ấy cũng ở lại nơi thành thị này, cho nên mấy năm này hết sức gần gũi, Tiểu Mỹ sớm mong có thể thoát khỏi Nhiễm Sĩ Duệ, tìm người đàn ông tốt sống qua ngày, Tiểu Mỹ chỉ với lần, nhìn qua Nhiễm Sĩ Duệ vừa đẹp trai vừa có tiền nhưng lại là người đàn ông có khuôn mặt lạnh như băng, cho tới bây chỉ thích hợp cho các YY.

      Có thể những biết, lần đầu gặp Nhiễm Sĩ Duệ, Tiểu Mỹ YY ngay, mấy năm qua như vậy, giống như đối ngẫu, đối với người đàn ông, cũng nhìn thấu rồi, người thủy chung muốn lớn lên, thủy chung *là phải học nhìn về phía trước, những năm tháng còn trẻ, từng trả giá cao, có lẽ nhớ lại bọn họ mới thuộc về nơi đó.
      (*)thủy chung: từ đầu đến cuối, trước sau.

      " thu dọn xong?" Cẩn Ngôn khẽ lướt nhìn quanh bốn phía."Vất vả cho cậu rồi."

      "Chị em mà, khách sáo làm gì, cũng còn bao nhiêu thứ, cần dọn dẹp nữa." Tiểu Mỹ tiếp tục nhìn TV chằm chằm.

      Cẩn Ngôn về phòng ngủ thay quần áo ở nhà ra, nửa năm trước mua căn nhà này khoảng sáu mươi mét vuông, khi đó chuẩn bị để rời khỏi Nhiễm Sĩ Duệ, trước đây ở trong căn nhà rất lớn, hơn ba trăm mét vuông, trống rỗng, rất lâu, cũng chỉ có người là , cùng với , cũng chỉ có đơn, Cẩn Ngôn từng làm chuyện rất nhàm chán, chính là nhìn phòng khách lớn tiếng rống, sau đó nghe thanh phản hồi lại hay .

      Cho nên khi chọn căn nhà này, cũng có chọn nhà lớn gì, sáu mươi mét vuông, gồm phòng ngủ, thư phòng, và phòng khách , như vậy là đủ rồi.

      Thời gian lắp đặt thiết bị tốn hơn tháng, thiết kế giao cho công ty xây dựng, cầu của chỉ có hai chữ, ấm áp, lúc trước căn nhà của Nhiễm Sĩ Duệ đơn giản, thực dụng, thậm chí có chút u lạnh lẽo, đồ dùng trong nhà nguội lạnh, còn phong cách lắp đặt thiết bị đơn điệu, màu sắc tối tăm, hình như năm năm qua chỉ là người vô hình, có quyền can thiệp, càng quyền hỏi, cũng có quyền thay đổi.

      Cho nên, đây là nhà của , phải theo thích của , cầu của , màu sắc ấm áp xinh đẹp, đồ dùng đáng lại có chút ngây thơ, nồi chén bồn bầu toàn mới, nghĩ, có thể gia đình sống ở đây, nghênh đón cuộc sống mới của mình.

      Lúc hơn chín giờ ông xã Tiểu Mỹ - lão Trang đến đưa vợ về, Tiểu Mỹ ra dáng người lớn bảo nghỉ ngơi tốt, còn chờ mấy ngày nữa dẫn gặp những người đàn ông ưu tú.

      Cẩn Ngôn cười cười, Tiểu Mỹ đối với chuyện gả ra ngoài trở thành công việc để làm, mỗi khi có người đàn ông tốt, vội bảo xem chút, nhưng mỗi lần đều bị từ chối, tình huống như vậy, thể làm cho yên tâm thoải mái gặp những người đàn ông khác, sau nhiều lần, Tiểu Mỹ cũng ý thức được mình phạm sai lầm gì, đến chuyện này nữa, nhưng tháng qua, tro tàn lại bắt đầu cháy rồi.

      Cẩn Ngôn đoán được cuộc sống sau này của mình ngày ngày quá tốt.

      Tiễn Tiểu Mỹ và lão Trang ra ngoài, Tiểu Mỹ còn chịu bỏ qua chuyện này, lão Trang lớn hơn Tiểu Mỹ bảy tám tuổi, rất biết quan tâm người khác, mỗi lần Tiểu Mỹ đều trường hợp của mình cho Cẩn Ngôn nghe, mỗi lần như thế Cẩn Ngôn cũng chỉ là nghe vào tai trái, ra tai phải.

      Tiểu Mỹ hiểu, cũng phải là giống , có thể may mắn tìm được ông xã cho mình, đây là duyên phận, cầu còn được.

      Cho tới bây giờ dường như cũng có ngờ tới trong cuộc đời xuất người như Nhiễm Sĩ Duệ, cuộc đời của bị thay đổi như vậy, nhưng nghĩ đây cũng là duyên phận, chỉ là khongu giống với Tiểu Mỹ, đây chính là nghiệt duyên.

      Cả đêm ngủ ngon, ít nhất so với lúc ngủ ở nhà Nhiễm Sĩ Duệ, đây là nhà của , phòng ở của , hết kì hạn cũng có ai đuổi , cũng có ai tìm tới cửa đoạt ông xã của người khác, càng cần lo lắng nửa đêm đột nhiên có thân thể áp sát người của , cảm giác an toàn này, đủ để chống đỡ mộng đẹp cả đêm.

      Khi tỉnh lại trễ giờ làm, Cẩn Ngôn bốc đồng nghĩ, trễ rồi cho trễ luôn , mấy năm qua, vô luận là mệt mỏi, cho dù Nhiễm Sĩ Duệ dây dưa với , muốn rời giường thế nào, đều có bị trễ, cố gắng làm việc, chỉ vì muốn Nhiễm Sĩ Duệ coi thường , muốn người khác bởi vì có Nhiễm Sĩ Duệ mới bò đến vị trí này, mặc dù có người biết quan hệ của bọn họ.

      Sau này mới dần dần hiểu, vừa bắt đầu có lẽ là bởi vì có thái độ kiêu ngạo, sau lại chỉ muốn mình chịu trách nhiệm, vì bất kỳ kẻ nào, vì bất kỳ tâm tình nào, cuộc sống của mình, phải của người khác, làm việc vui vẻ trong công ty, khẳng định chính mình, thỏa mãn này, là Nhiễm Sĩ Duệ mua bao nhiêu túi xách hàng hiệu, bao nhiêu quà tặng đắt tiền cũng đổi được.

      Hôm nay là ngày làm việc cuối cùng ở Hoành Đức, cho phép mình đến trễ, từ từ mặc quần áo,thậm chí thời gian trang điểm lâu hơn với bình thường chút, nhìn xem thời gian còn sớm, định kì kèo ở nhà lát, rồi ra ngoài ăn cơm trưa, đường đến công ty nhìn thấy cửa hàng bán gối ôm bằng vải tệ, Cho nên Cẩn Ngôn vào xem lát, sau đó mới từ từ lái xe đến công ty.

      Vừa vào công ty cảm giác khí bị ép đến thấp nhất, tới phòng làm việc của mình trước, ngay cả thư ký của có ở đây, người chạy đâu rồi, Cẩn Ngôn nghi ngờ mở cửa phòng làm việc của mình ra, ngẩng đầu thấy Nhiễm Sĩ Duệ ngồi ghế của , mặt trầm nhìn chằm chằm người vừa mới vào, cũng chính là —— .

      Sao lại ở đây, Cẩn Ngôn ngạc nhiên.

      "Bảng báo cáo tôi cần đâu rồi, ngày hôm qua giao cho làm. . . . . . Mọi người tìm được, thái độ làm việc của thế hả. . . . ."

      Đột nhiên vang lên giọng nam có mấy phần bất ngờ, Cẩn Ngôn cười cười, làm sao biết được suy nghĩ trong đầu của Nhiễm Sĩ Duệ chứ, Nhiễm Sĩ Duệ chưa bao giờ đợi , trước kia tin, cố ý đến trễ, nhưng kết quả bị trễ chính là, lỡ cuộc hẹn, tự gánh lấy hậu quả.

      có nhiều lần bị dạy dỗ như vậy, nhưng vẫn loạn tưởng, Cẩn Ngôn nhắc nhở mình cần phải phạm sai lầm, tới, gửi tài liệu trong máy vi tính đến hộp thư của , cuối cùng xác nhận.

      Dường như Nhiễm Sĩ Duệ vội vàng nhìn , hoặc giả hung ác nhìn chằm chằm, chỉ sợ khi chú ý, bỏ chạy, thấy, tối ngày hôm qua, hời hợt kết thúc quan hệ giữa bọn họ, sau khi phục hồi lại tinh thần, lúc đuổi theo, thấy bóng dáng của đâu nữa, điên cuồng lái xe về nhà, mới phát có người trong nhà, người - nhà trống, ngay cả quần áo của , mỹ phẩm còn có nhiều vật lộn xộn lung tung, tất cả đều thấy.

      Biến mất hoàn toàn như thế, giống như từ trước tới giờ chưa từng xuất như vậy, có chút sợ, vội vàng lấy điện thoại gọi cho , cũng kết nối được, có lẽ muốn nhận, Nhiễm Sĩ Duệ thể nào nghĩ như vậy, sau đó liều mạng nhớ lại, có thể chỗ nào, những nơi quen thuộc, nhưng trong đầu trống trơn mảnh, mấy năm qua cảm thấy rất ấm áp khi qua đêm ở đây, nhưng có quen thuộc chủ nhân của thân thể kia.

      cũng hiểu, giữa bọn họ phải tốt sao, sống chung vô cùng tốt, , thậm chí trước cho biết, tìm chuyện chút, có lẽ chuyện chuyển biến tốt hơn, tự nhận mình là người rất được phụ nữ chào đón, còn tiếng, hay thử dò xét , giống như những phụ nữ khác vậy, ít thủ đoạn đùa bỡn, tự cho là đúng nghĩ rằng trong lòng , là nhất.

      Trước kia Hạnh Cẩn Ngôn, phải làm như vậy sao, ngây thơ, cho nên, lần này lặp lại chiêu cũ, mấy năm, vẫn còn làm mấy thủ đoạn , nhàm chán.

      Cho nên cố ý đến trễ, nghĩ như thế, Nhiễm Sĩ Duệ trong lòng xông ra mấy phần tức giận, nhìn chằm chằm ánh mắt của cũng bộc phát lạnh lẽo, đột nhiên cảm thấy người phụ nữ trước mắt đáng ghét như thế, cũng ràng lắm là ghét rời hay là ghét sống quá bình thản.

      "Em náo đủ chưa, cố tình giày vò như vậy, em nghĩ thế nào ràng ."

      Cẩn Ngôn nắm con chuột trong tay ngơ ngẩn, chậm rãi ngẩng đầu lên, lại cảm thấy thoải mái, giống như trước kia trong nhà có chú chó , sau khi chết, ảo tưởng chó có thể tỉnh lại chạy đến bên sủa gâu gâu, nhưng đợi lâu, rốt cuộc tuyệt vọng. Trước mặt người đàn ông này, có lẽ sớm tuyệt vọng, cho nên cảm thấy thoải mái, ngay cả cảm giác tức giận cũng có, rốt cuộc có thể lưu luyến rời .

      "Dạ, tôi náo đủ rồi." Cẩn Ngôn thản nhiên ."Cho nên tôi quyết định rời , rời , rời Hoành Đức, tôi có cuộc sống mới, công việc mới, người đàn ông mới, ông xã mới, tất cả tất cả, đều mới."

      "Em. . . . . . Em . . . . . Em có ý gì. . . . . ."

      Có lẽ làm ta tức điên, Cẩn Ngôn nhìn có chút hả hê, nếu tức giận tại sao vẻ mặt lại co quắp như vậy, ngay cả cũng liên quan, Cẩn Ngôn cười lạnh tiếng, thông minh như Nhiễm Sĩ Duệ, bây giờ tại sao lại trở nên hồ đồ như thế rồi, mở bên ngăn kéo ra, từ trong lấy ra lá thư, ném tới mặt , ngẩng đầu ưỡn ngực : "Ý tứ chính là, tôi nghỉ việc, tôi làm, Nhiễm Sĩ Duệ, cút sang bên cho tôi."
      dhtt thích bài này.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 3
      Edit: Sun520

      Nghỉ việc? Hai chữ rất bình thường chui vào lỗ tai của , Nhiễm Sĩ Duệ ngẩn ra, nhìn Cẩn Ngôn, chỉ thấy Cẩn Ngôn cũng có yếu thế chút nào nhìn lại chằm chằm, ánh mắt nghiêm nghị, hình như bên trong cất giấu hai ngọn lửa,dáng vẻ của đầy ý chí chiến đấu, trong chốc lát hoảng hốt, dáng vẻ này của Cẩn Ngôn, hình như đó chính là dáng vẻ của Cẩn Ngôn lúc đầu, có dũng khí, có suy tính, chịu thua, nhưng bây giờ ánh sáng trong mắt rất kiên định lại làm cho hoảng hốt lúc, loại cảm giác này tốt. . . . . .

      Tối ngày hôm qua trở lại căn nhà đó, trống , công nhân vệ sinh đến tổng vệ sinh sạch , sạch đến mức còn chút hương vị của .

      tàn nhẫn, túi ga giường hình chữ nhật cũng đưa giặt sạch rồi, trong phòng để quần áo cũng có quần áo của , trong tủ lạnh cũng có đồ ăn vặt mà thích, ngay cả trong máy vi tính, những bài hát mà thích nghe, những bộ phim điện ảnh mà thích xem, đuọc cất giấu chen lẫn bên trong trang web tình , tất cả đều được dọn dẹp sạch .

      Khi đó còn chưa có cảm giác gì, phụ nữ mà, là động vật hay kích động, cho dù chạy thế nào, vẫn là nhân viên của , vẫn là quản lý nhân của công ty , cho dù như thế nào, mỗi ngày vẫn có thể nhìn thấy , thậm chí còn có thể trêu chọc , tâm tình tốt tìm gây phiền toái.

      Sáng sớm hôm nay, cố ý sớm mua đồ ăn sáng cho , cũng biết được Cẩn Ngôn thích ăn cái gì, người đàn ông, đường đường là tổng giám đốc, sao có thể nhớ mấy chuyện vụn vặt như vậy, chỉ nhà hàng Duy Cảnh bảo đầu bếp làm thức ăn nhanh chút, rồi cầm đến công ty, nhưng còn chưa đến.

      trễ, hận nghiến răng nghiến lợi, Hạnh Cẩn Ngôn là cánh mọc cứng cáp rồi, kết thúc hiệp ước bắt đầu vô pháp vô thiên, trước kia cho tới bây giờ bao giờ trễ, nhưng mới rời ngày, lại tới trễ.

      Được rồi, mỗi tháng phụ nữ đều có mấy ngày tính tình cổ quái, bỏ qua cho , trở về phòng làm việc làm việc, ném mọi chuyện qua bên, chín giờ gọi điện thoại đến chỗ thư ký của hỏi.

      tới.

      Mười giờ gọi điện thoại hỏi.

      Cũng chưa tới.

      Mười giờ gọi điện thoại hỏi.

      Vẫn tới.

      Mỗi lần thư ký nghe điện thoại, cảm giác được giọng của Nhiễm Sĩ Duệ giống như cầm thú chưa thỏa mãn dục vọng, Nhiễm tổng tức giận, có tổ chức, có nguyên tắc, có kỷ luật, là. . . . . . móc điện thoại ra, tự mình gọi điện thoại cho , chỉ trong nháy mắt chờ nghe đó dừng lại chửi rủa ——"Hạnh Cẩn Ngôn, em cần công việc này rồi hả, cần dựa vào quan hệ bí mật của chúng ta, mà có thể muốn làm gì làm."

      Nhưng vang lên tiếng, vang lên hai tiếng. . . . . . Vang lên n tiếng.

      Lời chuẩn bị sẵn có cơ hội mắng ra.

      xin lỗi, số điện thoại ngài gọi tạm thời gọi được, xin ngài gọi lại sau.

      Còn TMD Trung văn tất cả tới lần, Nhiễm Sĩ Duệ tức giận thiếu chút nữa là ném điện thoại luôn rồi, phần thức ăn bàn cũng thế, rất chướng mắt, cầm lên ném vào thùng rác.

      Thư ký đẩy cửa vào nhìn thấy bộ dáng mà hoảng sợ, lập tức đóng cửa lại lui ra ngoài.

      Mãi cho đến lúc ăn cơm, điện thoại cũng gọi được, chịu đựng lửa giận, buổi trưa sau khi tiếp hai khách hàng, trước khi thư ký ra : Gọi điện thoại cho quản lý Hạnh, gọi khi nào ấy nghe máy mới thôi.

      Cơm nước xong trở lại, vòng qua bộ phận nhân , thấy thư ký của Hạnh Cẩn Ngôn hỏi ngay.

      " ấy đâu."

      "Điện. . . . . . Điện thoại. . . . . . có gọi được."

      khắc kia, Nhiễm Sĩ Duệ cảm thấy lửa giận của mình hình như thay đổi bản chất, lẽ xảy ra chuyện gì sao, nghĩ, thái độ làm việc của Hạnh Cẩn Ngôn rất nghiêm túc, thăng chức cho , tuyệt đối có quá nhiều tình cảm riêng tư ở bên trong, vậy tại sao còn chưa đến. . . . . . Có phải là bị bệnh hay , hay là đường xảy ra chuyện gì, hay cao chạy xa bay rồi. . . . .

      Lòng có chút loạn, quyết định ở phòng làm việc của đợi.

      Tốt lắm, buổi chiều đến công ty sớm xấp xỉ nửa giờ, lại tự nhiên đẩy cửa ra vào, hình như còn rất vui vẻ, khó hiểu nhìn , vẻ mặt như muốn hỏi tại sao ở đây. Nhiễm Sĩ Duệ nhíu nhíu mày, theo thói quen quát: "Bảng báo cáo tôi cần đâu rồi, ngày hôm qua giao phó cho . . . . . . Mọi người tìm được, thái độ làm việc của là gì. . . . . ."

      Lại có ngờ tới, chờ , lại là tin nghỉ việc.

      "Tại sao em muốn nghỉ việc . . . . ." Trong lòng của giống như có cảm giác sợ hãi, bản năng biết, lần này Hạnh Cẩn Ngôn có đùa giỡn, rời , dọn dẹp sạch , bây giờ còn muốn nghỉ việc, vậy về sau thế nào, cũng thể gặp . "Công việc này phải tốt sao? Em hài lòng chuyện gì, có thể với tôi, Cẩn Ngôn. . . . . ." tự chủ, giọng của rất dịu dàng.

      Cẩn Ngôn vốn cũng phải là người có tính khi hay nổi nóng, thấy ta hòa hoãn lại, tự mình cũng dịu lại, dù sao đây cũng là lần cuối cùng, nên để lại ấn tượng xấu.

      "Sĩ Duệ. . . . . ." nhàng ."Nghỉ việc là chuyện sớm quyết định, tôi muốn sống cuộc đời mới, cuộc sống mới."

      "Cho nên. . . . . ." Tính tình của khi nghe "cuộc đời mới, cuộc sống mới" bị chọc giận: "Tôi đánh em, còn mắng em, em tha cho Hoành Đức, em , em nghĩ em sống trong xã hội cũ sao, giẫm đạp em sao, cho em cơm ăn sao, Hạnh Cẩn Ngôn, đừng thấy nể mặt mũi mà lên mặt, em ra ngoài, tìm được chức vị tốt như ở Hoành Đức tốt sao, tiền lương tốt như vậy."

      Xuy. . . . . . Xuy. . . . . . Cẩn Ngôn là hận chặt được đầu óc của mình, cũng nên ôm hi vọng đối với tên khốn Nhiễm Sĩ Duệ này, cái gì là người cặn bã, cái gì là tổn thương, đây chính là lời dạy dỗ trần trụi nhất, khuôn mặt chút thay đổi lạnh lẽo, tại sao từng người như vậy, là bị đầu heo ngu ngốc lừa gạt trái tim rồi.

      "Dạ, tôi đúng là cho mặt mũi mà lên mặt rồi. . . . . ." Cẩn Ngôn hận hận : "Tôi biết xấu hổ cho xem, tôi ti tiện cho xem, Nhiễm Sĩ Duệ, tôi nghĩ việc ngay lập tức, cho dù có cầu xin tôi, tôi cũng trở về Hoành Đức, là tên khốn kiếp. . . . . ." đẩy ra, cầm túi xách lên ra ngoài. " có cầu xin tôi, tôi cũng trở lại. "Cẩn Ngôn vừa vừa mắng trong lòng , MD, KAO, nắm cái rãnh, quả hận được vứt toàn bộ những lời thô tục lên đầu của Nhiễm Sĩ Duệ.

      Nhiễm Sĩ Duệ tức giận nhìn bộ dạng tức giận hồ hồ, . . . . . . . . . . . . thừa nhận, mới vừa rồi những lời kia có chút đả thương người, nhưng. . . . . . phải vô cùng tức giận ư, ra cuộc sống của Cẩn Ngôn và phải là cuộc sống bình thường, giống cuộc sống của người khác.

      "Cẩn Ngôn. . . . . ."

      Hạnh Cẩn Ngôn dừng bước, nếu như muốn xin lỗi, đương nhiên phải dừng lại nghe.

      "Tôi. . . . . ."

      "Cái gì. . . . . ." Cẩn Ngôn xoay người, chăm chú lắng nghe.

      "Bảng báo cáo tôi cần đâu rồi, em tìm cho tôi ."

      Cẩn Ngôn thở mạnh thở mạnh nữa.

      "Trong máy vi tính, tự mình tìm ." Đá cánh cửa, còn tia lưu luyến.

      "Ai. . . . . ." Lúc Nhiễm Sĩ Duệ chạy theo vừa đúng cánh cửa bật ngược trở lại, lỗ mũi lại cao, đụng cái, phốc, giống như là dì cả của cha tới, lệ rơi ngừng, máu chảy thành sông, nhưng mấy chữ kia đến khóe miệng lại ra được."Cẩn Ngôn, xin lỗi."

      Cẩn Ngôn tức giận về đến nhà nhận được điện thoại của mẹ.

      "Tại sao điện thoại lại gọi được, còn tưởng rằng con bị bắt cóc rồi đấy?"

      Cẩn Ngôn lấy điện thoại ra, điện thoại này có chút vấn đề, luôn thích tự động tắt nguồn nghỉ ngơi, mua máy mới, nhưng cũng chưa có đổi, chỉ vì lý do buồn cười đó, đây là điện thoại Nhiễm Sĩ Duệ đưa cho .

      Lần này mở máy, xuất mấy chục cuộc điện nhắc nhở, đa số là của thư ký gọi đến, số điện thoại của , chỉ có cuộc kết nối, có lẽ chính là tìm lấy bảng báo cáo chết tiệt, Cẩn Ngôn hít hít mũi, may có kỳ vọng gì lớn, cho nên có đau lòng nhiều.

      "A, điện thoại xảy ra chút vấn đề." Cẩn Ngôn giải thích với mẹ: "Mẹ, chuyện gì thế."

      "Cũng có gì chuyện." Mẹ Hạnh ở bên kia : " lâu rồi thấy con về nhà, lúc nào về nhà thế, mẹ rất nhớ con."

      Mẹ Hạnh nhớ , sợ rằng có chuyện quan trọng hơn, hai mươi mấy năm làm mẹ con như vậy, điểm này Cẩn Ngôn rất giác ngộ, suy nghĩ chút, lâu rồi chưa có về nhà, mấy năm qua, rất ít khi về nhà, bởi vì nhìn thấy mẹ, Cẩn Ngôn phát trong lòng mình từng vượt qua cửa ải kia, mẹ xuất từ gia đình dòng dõi Nho học, từ cầu cực nghiêm đối với , tên của , chính là mẹ đặt.

      Cẩn Ngôn, Cẩn Ngôn, thận trọng từ lời đến việc làm.

      Mà mấy năm này cuộc sống của , hoàn toàn có thể xếp vào loại mà mẹ rất khinh thường.

      "Cẩn Ngôn, có còn nghe điện thoại hay , con bé này, để hồn đến nơi nào rồi."

      " có, mẹ. . . . . . Con nghe mà. . . . . ." Cẩn Ngôn phục hồi tinh thần lại, dù sao bây giờ cũng nghỉ việc rồi, vừa hay được rỗi rãnh, trải qua chuyện này, cũng là kế hoạch trong ghi chép, trở về bên cạnh cha mẹ cũng tốt."Ngày mai con về."

      "Được, được. . . . . . Vậy mẹ sắp xếp chút." Mẹ Hạnh rất hưng phấn.

      "Mẹ, mẹ lại sắp xếp cho con xem mắt." Cẩn Ngôn cười cười.

      "Con cần phải xem mắt làm gì. . . . ." Mẹ Hạnh vô cùng bất mãn, giống như lảm nhảm với con ."Con cũng hai mươi lăm tuổi rồi, ngay cả bạn trai cũng chưa có, con phải gấp gáp, mẹ thay con gấp gáp rồi, có bạn trai, con còn là lão xử nữ."

      Lão xử nữ? sớm phải, với thân phận thấp kém, nhưng luôn luôn chuyện đúng mực mẹ lại có thể toạt ra mấy từ này, xem ra là rất vội rồi.

      "Được rồi, con nghe theo sắp xếp của mẹ." Cẩn Ngôn sảng khoái đồng ý, nhưng biết, còn có người đàn ông ông nào, có thể chấp nhận được đoạn quá khứ này của .

      từng trải qua quá khứ vui, bắt đầu cuộc đời mới, cuộc sống mới, vẫn luôn hy vọng, nếu như vậy, phải dũng cảm bước ra bước đầu tiên, cúp điện thoại, Cẩn Ngôn thong thả đến bên cửa sổ, lầu dưới có mai vàng, màu sắc vàng óng ánh, mùi hương xông vào mũi.
      dhtt thích bài này.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 4
      Edit: Sun520

      Lúc Tiểu Mỹ và ông xã từ siêu thị ra bên ngoài bị mấy người áo đen ngăn lại, chủ nhật siêu thị hay giảm giá, thời tiết lại lạnh, quyết định vòng mua những đồ cần thiết về tích trữ, tay hai người xách nhiều cái túi lớn, cười cười nhốn nháo cũng rất vui vẻ, nên có chú ý, cái túi đựng sữa tươi rớt ra ngoài.

      vừa mới khom người xuống nhặt lên,nhưng có người còn nhanh hơn giúp nhặt lên rồi, ngẩng đầu lên định cám ơn, cũng chưa có mở miệng chữ cám, hai mắt nhìn thấy, hai người đàn ông thân tây trang màu đen chặn đường của , mà sữa tươi của , ở trong tay của người đàn ông đó.

      "Cám. . . . . . Cám ơn. . . . . ." Tiểu Mỹ bình thường tuỳ tiện, cảm thấy hai người này phải là người tốt, nhận lấy sữa tươi muốn bỏ chạy cùng với ông xã, nhưng cánh tay lại ngăn cản đường của , còn ——

      "Tiểu thư, thể , Nhiễm tiên sinh muốn gặp ."

      Nhiễm tiên sinh, Nhiễm tiên sinh là ai, ngoài Nhiễm Sĩ Duệ, còn có tên khốn kiếp nào tên Nhiễm tiên sinh, mấy ngày nay gọi điện thoại nhiều lần tới phiền , từ đầu đến cuối Tiểu Mỹ cắn răng chịu , làm cho tức giận, cho nên mới phái vệ sĩ đến.

      Cường bạo , nhà giàu mới nổi kết phái bè cánh, trong lòng Tiểu Mỹ hung hăng mắng.

      Lão Trang lên nắm tay của , nhìn nhàn nhạt cười tiếng. "Nhiễm tiên sinh ở đâu, dẫn chúng tôi đến đó ."

      Phản đồ, Tiểu Mỹ khách khí giậm chân xuống nhìn lão Trang.

      Nhiễm Sĩ Duệ ở quán trà chờ bọn họ, phòng bao an tĩnh, ngoài cửa sổ là hình ảnh cây cầu có dòng nước chảy đầy chất thơ, mai vàng nở vừa lúc, cành còn có bông tuyết, hình ảnh ấy lạnh lẽo, hình như cứ như vậy rơi vào trong lòng của Tiểu Mỹ, nhưng tất cả, cũng thua kém sắc mặt rét lạnh của Nhiễm Sĩ Duệ.

      " ấy đâu?" Hai chữ vô cùng ngắn gọn, tựa như tóc của rơi xuống, rất ngắn, kiểu tóc lưu manh, nét mặt bây giờ của cũng xứng với hai chữ “lưu manh”, con ngươi màu đen giống như là sắt thép lạnh lẽo, vừa lạnh lại vừa cứng, lông mày ngọn núi như kiếm, sắc bén mà kiên cường, ngay cả môi mỏng cũng mím chặt, hình như cũng có khắc hai chữ “lạnh lẽo”.

      "Tôi biết." Tiểu Mỹ cắn môi cho mình thêm can đảm, khi còn là thiếu nữ cảm thấy dáng vẻ của người đàn ông này là khốc, sau khi lớn lên lại chỉ cảm thấy đáng sợ, cảm thấy đau lòng cho Cẩn Ngôn: "Cẩn Ngôn chia tay với rồi, nên làm phiền ấy nữa."

      " quan hệ?" lạnh lùng khẽ hừ, ràng chê cười cách của . " ấy đâu rồi, trốn nơi nào rồi hả?"

      "Tôi cho biết." Tiểu Mỹ cắn răng , vừa nhìn Nhiễm Sĩ Duệ biết phải là người tốt, mấy năm qua thấy trong mắt Cẩn Ngôn đầy đau lòng, vất vả Cẩn Ngôn mới nhảy ra khỏi hố lửa này, đẩy ấy trở về nhà mẹ ghẻ lần nữa. "Ông xã, chúng ta thôi."

      Chỉ nghe phía sau lưng thanh hừ lạnh truyền đến, mười phần khinh thường, Tiểu Mỹ xách đồ tới gần cửa, hai người áo đen đưa tay ngăn bọn họ, cũng chuyện.

      " ấy đâu?" Sau lưng vang lên giọng đầy tức giận.

      Tiểu Mỹ nghiêng người hít sâu hơi. "Nhiễm Sĩ Duệ, là đàn ông cũng cần phải quấy rầy Cẩn Ngôn như vậy, ấy quyết định rời , ấy có cuộc đời mới, bạn trai mới, ông xã mới, cũng là thương nhân, chữ “tín” viết như thế nào hả, có biết hay , các người là ký hợp đồng, bây giờ hợp đồng hết hạn, ấy còn quan hệ gì với nữa, cho dù ấy xem mắt, ấy và người đàn ông khác lên giường, cũng liên quan gì đến ."

      "Tôi hỏi ấy ở đâu?" Đột nhiên Nhiễm Sĩ Duệ đập mạnh tay lên bàn, cởi áo khoát ra, nhìn qua giống như là cầm thú linh hoạt, ánh mắt nhìn thẳng vào giống như muốn xé nát ra, nhả từng chữ từng chữ , giống như đạn từ trong súng bắn ra: " cho tôi biết, nhanh lên." rống lên.

      Mặc dù bình thường Tiểu Mỹ giẫm Nhiễm Sĩ Duệ dưới lòng bàn chân mà mắng, nhưng đó chỉ là mắng sau lưng, hôm nay vừa thấy nét mặt của Nhiễm Sĩ Duệ, sợ, phục hồi tinh thần lại sau đó cảm thấy trái tim mình nhảy thình thịch rất nhanh, thể khống chế đại não cho nên tiết ra loại cảm giác sợ hãi: "Lão Trang. . . . . ." Tiểu Mỹ thả đồ cầm tay xuống đất, trốn sau lưng lão Trang, còn kém lau nước mắt khóc nữa thôi. " ta hung dữ, ta bắt nạt bà xã của đó. . . . . . Ông xã. . . . . ."

      Khụ khụ, ông xã của Tiểu Mỹ hào hoa phong nhã, đây chính là luyện Taekwondo, bản lãnh quạt gió thổi lửa của Tiểu Mỹ, lão Trang biết rất .

      " ấy về nhà, nơi ấy được sinh ra." Lão Trang ôm bà xã, đè móng vuốt quơ loạn của xuống, giọng nhàn nhạt : "Nếu như muốn tìm ấy, trước hết phải suy nghĩ lại ràng quan hệ mấy năm qua của hai người." Lão Trang nắm tay Tiểu Mỹ, nhặt từng túi đồ vật mặt đất lên, từ từ tới cửa, lần này, có bị ngăn cản nữa.

      Lên xe, Tiểu Mỹ bắt đầu tính sổ rồi."Tại sao bán Cẩn Ngôn như vậy, đây phải là hại ấy sao, Cẩn Ngôn nên cách xa Nhiễm Sĩ Duệ ba mét, ta là con cầm thú nguy hiểm."

      Trang vuốt vuốt tóc dài của bà xã: "Phải giải quyết mọi chuyện, cứ kéo dài tránh né như vậy, tốt đối với tất cả mọi người, cho ràng, cho dù kết quả là gì, hai người bọn họ cũng nên mình dứt khoát lần."

      Tiểu Mỹ hừ hừ.

      Những ngày sau đó, Cẩn Ngôn ở nhà rất thanh thản, hơn tám giờ sáng rời giường, sau đó với mẹ lên phố mua điểm tâm, ở trấn sữa đậu nành nồng đậm hơn thành phố lớn, còn có mấy nhà bán sữa đậu nành mài bằng tay, mùi thơm nồng đậm, vừa ngửi là có thể làm cho tâm tình người ta hưng phấn cả ngày, còn có bánh tiêu, bánh bao, mua mỗi thứ ít, sau đó dọc theo đường phố từ từ trở về, mùa đông đường phố quang cảnh trơ trụi, nhìn có chút tiêu điều, vui mừng nhất chính là gặp được những hàng xóm cũ, bọn họ đều khen ngày càng trở nên xinh đẹp, sau đó hỏi có bạn trai chưa.

      Lúc đó, Cẩn Ngôn chỉ mỉm cười, sau đó nghe những hàng xóm đến nhà nào có nam thanh niên, mẹ bộ dáng nghiêm túc lắng nghe, đôi khi Cẩn Ngôn có ý nghĩ xấu, nếu như mẹ cầm theo giấy bút ra ngoài, có thể nhất nhất ghi lại những nam thanh niên vừa độ tuổi hay .

      Về nhà ăn điểm tâm xong, giúp đỡ mẹ dọn dẹp lại phòng, sau đó lên phòng nghỉ ngơi, máy tính ở trong nhà rất cũ kỹ rồi, có mang laptop về, thể chơi trò chơi, nên lấy truyện cười tiếu lâm ra đọc.

      Buổi trưa ăn cơm, sau đó ngủ trưa lúc, buổi chiều, lại dạo với mẹ, sau đó mua thức ăn trở lại làm cơm tối, sau bữa cơm tối mấy người ngồi ở ghế sa lon xem ti vi, mẹ nhất định ở bên tai càu nhàu chuyện lớn cả đời của . . . . . .

      Còn có cha, về nhà được mấy ngày rồi, mà cha vẫn dám nhìn thẳng vào mặt của , Cẩn Ngôn biết, chuyện năm đó, cha vẫn chưa gỡ bỏ nút thắt trong lòng, mặc dù là con , nhưng mấy năm qua lại xa cách rất nhiều, còn nhớ rất khi còn bé cha rất thương , mỗi ngày tan sở trở lại cũng ôm , thương , sau đó gạt mẹ mua cho các loại mùi vị đường.

      Nhưng kể từ kiện kia, cha lại ít khi gặp , mấy năm qua thời gian gọi điện thoại cho cũng rất ít, ra trong lòng Cẩn Ngôn còn trách cha, chuyện qua rồi, thời gian năm năm, chẳng qua là nháy mắt mà thôi, nhưng mà cha, Cẩn Ngôn nghĩ, có lẽ chính bản thân của cha cũng thể tha thứ cho mình, có lúc, tha thứ cho người khác dễ dàng hơn tha thứ mình nhiều, huống chi, người này, là con của mình, cho nên cha tự trách, cũng có dũng khí nhìn con .

      Sau khi mẹ Hạnh nhận điện thoại trở về giống như rất phấn khởi.

      "Ngôn Ngôn, mẹ cho con nghe chuyện. . . . . ."

      "Mẹ . . . . . ."

      "Chính là con trai của đồng nghiệp Triệu A Di, ngày mai từ trong nội thành đến trấn chơi, lúc trước mẹ có , mới từ nước ngoài trở về, làm việc ở công ty xây dựng, nghe rất được ông chủ coi trọng, người cũng tệ, tiền lương tồi, ngày mai con phải ăn với người ta bữa cơm, gặp mặt. . . . . . Tâm . . . . . ."

      Theo bản năng Cẩn Ngôn muốn từ chối, nhưng nghĩ tới mình muốn bắt đầu cuộc sống mới, nhìn cha chút, mặc dù cha nhìn ti vi chằm chằm, nhưng ánh mắt như có như nhìn , trong lòng Cẩn Ngôn đau nhói, những năm qua, đau lòng nhất, khó khăn nhất là cha của , còn có Tiểu Mỹ có thể tâm chút, trong lòng vui còn có thể tìm cách phát tiết ra ngoài, còn cha sao, mẹ lại hoàn toàn biết chuyện này, biết, có thể mấy chục năm sau mới biết , cuối cùng, dưới tình huống này, cha lại tìm thấy lối cho mình, cho nên cho tới bây giờ, còn tự trách bản thân mình như vậy.

      Có lẽ chỉ khi nào bắt đầu lại lần nữa, tìm được hạnh phúc của mình, cha, mới có thể gỡ bỏ việc này, nghĩ đến đây, Cẩn Ngôn cười cười, : "Được, mẹ."

      Mẹ Hạnh được con phối hợp nên bà cảm thấy được an ủi gấp bội.

      Khi Nhiễm Sĩ Duệ đến trấn là nửa đêm, đoạn đường này giày vò làm cho có chút phiền muộn, vốn là có thể đến sớm, nhưng thời tiết lạnh, tuyết lại rơi, đường cao tốc giao thông hạn chế, bỗng nhiên làm cho tốn chút thời gian, đến lúc gọi điện thoại cho Cẩn Ngôn, nhưng vẫn là giọng nữ máy móc cho biết: Xin lỗi, số máy ngài gọi tạm thời gọi được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.

      Trong lòng Nhiễm Sĩ Duệ mắng Cẩn Ngôn trận, đành phải tìm nhà trọ ở lại, ở nơi này nhà trọ làm sao vượt qua được khách sạn ở thành phố lớn, trong đêm mà hoảng sợ, sáng sớm ngày thứ hai rời giường, nghĩ tới đánh nhanh thắng nhanh, đưa người về sớm chút, còn có số công việc chờ nữa, cũng có thời gian cùng với Cẩn Ngôn làm bộ làm tịch ở đây.

      Trấn cũng lớn, nhưng biết làm thế nào mà tìm được nhà của Cẩn Ngôn, vừa xuống xe, thấy , biết trong lòng có tư vị gì.

      Cẩn Ngôn xinh đẹp, áo khoác lông dài màu hồng, phần eo được thắt bởi sợi dây dài , vốn là màu sắc của tiểu nữ sinh, nhưng mặc ở người lại tương đối thích hợp, khuôn mặt nhắn giấu ở trong cổ áo, chỉ lộ ra ánh mắt tròn , miệng mỉm cười, đôi chân mang giày tuyết vừa vừa dài.

      Trẻ trung lại xinh đẹp.

      Ở bên cạnh , này bao giờ hồn nhiên như vậy, Nhiễm Sĩ Duệ nhớ lại gần hết mọi chuyện nhưng có cảm giác gì, bây giờ điều quan trọng là, mặc xinh đẹp như vậy làm gì?
      dhtt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :