1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Xin Anh Đứng Đắn Một Chút - Minh Nguyệt Thính Phong (33/72)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Xin em đứng đắn chút
      Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phòng

      Thể loại: chưa
      Edit: quacauphale + thuthuv + tiểu an nhi


      Giới thiệu



      Doãn Đình (phiền muộn): Tôi theo đuổi nam sinh, mỗi lần đều nhận định sai mục tiêu, cho nên luôn thành công. Lần sau tôi nhất định phải chọn chính xác mới hạ thủ.

      Cừu Chính Khanh (nghiêm túc): Vì sao đều theo đuổi được, em thổ lộ đều như thế nào, cho nghe thử. Đứng đắn chút, đây là chuyện nghiêm túc đấy. Giả sử chính là mục tiêu, em thổ lộ với , phải như thế nào?

      Doãn Đình (thở dài): Chính là, em thích , chúng ta kết giao nhé!

      Cừu Chính Khanh (nghiêm túc): Được.

      Doãn Đình (lăng ngốc): Hả?

      Cừu Chính Khanh (nghiêm túc): được, đáp ứng em.

      Doãn Đình (lăng ngốc): . . .​

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1
      Edit: quacauphale

      Cừu Chính Khanh đánh tay lái, để xe quẹo qua khúc quanh. Lúc này xa xa thấy bóng dáng nhìn rất quen, đường đối diện, vừa đúng ngược lại hướng . lái xe hơi, mà cưỡi xe đạp.

      Là Doãn Đình.

      Lái tới gần nhìn , khẳng định là .

      Doãn Đình mặc T-Shirt quần jean đơn giản, buộc đuôi ngựa phía sau, cưỡi chiếc xe đạp hơi cũ. Lúc này mông rời khỏi yên, thân thể nghiêng về phía trước, hai chân ra sức đạp bàn đạp. Bởi vì từ chỗ tiến lên, là đoạn đường dốc rất dài.

      Xe hơi của Cừu Chính Khanh cách xe đạp của bằng chiều rộng nửa con phố, lướt nhau mà qua.

      Thời gian ngắn ngủi, cự ly xa, mấy lần để Cừu Chính Khanh thấy ràng, ánh mặt trời hắt lên người Doãn Đình, trông rạng ngời, nhìn qua đúng là —— tương đối có sức sống.

      Nữ sinh này là bạn tốt của đại tiểu thư Tần Vũ Phi công ty nhậm chức, bọn họ từng gặp mặt mấy lần, tính là rất quen, có giao tình gì, nhưng ấn tượng khắc sâu. và Tần Vũ Phi đều là thiên kim nhà giàu, ngờ lại có thể biết cưỡi xe đạp chạy ở đường.

      Công ty Cừu Chính Khanh làm tên Vĩnh Khải, là tập đoàn buôn bán nổi tiếng trong nước, phía dưới có nhiều nhãn hiệu nổi tiếng. Nghề nghiệp của Cừu Chính Khanh là quản lí, ba mươi ba tuổi nhậm chức Phó tổng tập đoàn, khiến rất nhiều người hâm mộ. Hơn nữa còn do chính ông chủ Tần Văn Dịch bồi dưỡng và nâng lên vị trí này, gặt hái thành công trong nghiệp.

      Hôm nay là chủ nhật, thời gian nghỉ ngơi. Bình thường cuộc sống như thế đối với Cừu Chính Khanh mà cũng chỉ là đem công việc từ công ty chuyển về nhà, nhưng hôm nay hiếm khi ra cửa, cũng ít khi bởi vì có hẹn riêng.

      Người hẹn là bạn học thời đại học Mao Tuệ Châu. như , điều kiện gia đình đều tốt, năm đó học đại học dựa vào học bổng và làm việc ngoài giờ để kiếm tiền sống qua ngày. Danh sách học bổng có hạn, cho nên hai người bọn họ tranh rất khổ sở, chỉ sợ lấy được. Mấy năm bọn họ học đại học, các bạn học gọi đùa hai người bọn họ là song sát học phách. Phòng tự học, thư viện, trong đám người chịu khó học tập đến đêm khuya, luôn có bóng dáng của hai người bọn họ.

      Tuy là đối thủ cạnh tranh, nhưng bởi vì bối cảnh khá giống nhau, cũng đều là người khắc khổ nỗ lực, cho nên giữa bọn họ mặc dù , nhưng sinh ra phần cảm tình tương liên. Nếu như đối phương biết có cơ hội làm việc vặt, cũng tin tức cho đối phương biết, hoặc là tranh thủ đề cử đối phương. Nhưng vừa quay đầu, lại liều mạng học tập, thành tích đánh nhau sống chết.

      Sau khi tốt nghiệp, mọi người đường ai nấy , đều tìm được công việc phù hợp, gặp nhau ăn mừng, nhưng cũng gọi điện thoại chúc mừng. Mao Tuệ Châu còn với ở trong điện thoại, cám ơn tồn tại đối thủ là , nếu như bốn năm này cạnh tranh làm bạn, nhất định có thành tích xuất sắc nhất như bây giờ, có phiếu điểm xinh đẹp này, cũng thể nào tiến vào công ty lớn ước mơ tha thiết mưu chức (tìm cách lên chức) được.

      ra những lời này, Cừu Chính Khanh cũng trong lòng. Sau nhiều năm ngẫm lại, suy nghĩ những nữ sinh từng xuất trong cuộc đời , có lẽ Mao Tuệ Châu là tồn tại rất đặc biệt.

      Mấy năm đại học, Cừu Chính Khanh toàn thân toàn ý vùi đầu vào học tập và làm việc kiếm tiền ra hoàn toàn chưa từng nghĩ đến đương. Sau khi tốt nghiệp lập tức làm việc, lại gặp phải cạnh tranh kinh doanh tàn khốc, lại toàn tâm ra nhập, thề phải làm tốt nhất, tranh lần, bất tri bất giác, công việc mười năm, trở thành tinh trong kinh doanh, tình cảm lại có chút nào.

      Mà hai năm sau Mao Tuệ Châu có được cơ hội thăng chức trong công việc, bị cấp cử ra nước ngoài thường trú. Vì vậy liên lạc vốn nhiều nay lại thành cắt đứt liên lạc với Cừu Chính Khanh. Năm nay trở về nước, gửi thư điện tử cho Cừu Chính Khanh, nhiều năm như vậy, địa chỉ hòm thư của Cừu Chính Khanh vẫn đổi, vì vậy hai người lại liên lạc lần nữa.

      Hai người trao đổi điện thoại, tăng thêm vào khoản mục Internet, thuật lại tình hình của mình những năm này, rốt cuộc lại tương tự đến kinh người. nghiệp thành công, thành tích mở rộng, cũng chưa từng đương. Cừu Chính Khanh khỏi bật cười, hai người bọn họ là rất giống, như là giới tính khác của .

      Liên lạc web khoảng thời gian, hai người phân tích từ kinh tế đến chính trị đến ngành nghề phát triển cũng vô cùng hợp, mấy ngày trước Mao Tuệ Châu điện thoại tới hẹn chủ nhật gặp mặt, Cừu Chính Khanh hớn hở đồng ý.

      Mặc dù Mao Tuệ Châu hẹn hò, nhưng thân là đàn ông, Cừu Chính Khanh vẫn chủ động đưa ra cầu mời khách cùng với phụ trách đưa đón. bao gian phòng ăn rất nổi tiếng, trước kia từng ăn cơm bàn việc với vài người, thiết bị lắp đặt trong tiệm rất đẳng cấp, hoàn cảnh cũng an tĩnh.

      Mao Tuệ Châu rất hài lòng đối với sắp xếp của Cừu Chính Khanh, cũng có bắt tội khiến Cừu Chính Khanh đợi lâu. Xe vừa đến, xuống dưới. Sau khi tốt nghiệp đại học đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt. Thấy đối phương khỏi bật cười.

      Lột trẻ trung của thanh xuân, mười năm xã hội tôi luyện khiến bọn họ đều dát lên tầng ánh sáng tinh , tự tin, lão luyện, dĩ nhiên, còn có thành thục. Hai người đều thay đổi rất nhiều, chỉ là từ vẻ bề ngoài vẫn có thể nhận ra đối phương.

      Hai người cười hồi lâu, ngồi lên xe liền bắt đầu tán gẫu. Mao Tuệ Châu cảm thán thời gian qua mau, Cừu Chính Khanh : " sống uổng là tốt rồi."

      Mao Tuệ Châu cười: " chuyện với cậu quả nhiên vẫn có phong cách và giọng như trước!"

      Cừu Chính Khanh cũng cười: "Vậy cũng coi là bảo trì được đặc sắc riêng mình. ra cậu thay đổi rất nhiều, trước kia chuyện khá cứng ngắc."

      "Tớ là con đấy, ra ngoài xã hội đánh liều, cứng ngắc bị người ta giết chết. Luôn luôn khôn khéo chút. Phương diện này đàn ông các cậu chiếm tiện nghi rồi, coi như đùa bỡn, xã hội này bao dung với các cậu hơn nhiều so với con ."

      "Có ?" Cừu Chính Khanh nổ máy xe lên đường, "Tớ ngược lại cảm thấy, giới tính quan trọng, bối cảnh và lai lịch lại có ảnh hưởng rất lớn."

      Lời này vào trong lòng Mao Tuệ Châu, người có bối cảnh có lai lịch, muốn bọn họ để thành tích dưới mắt, quả phải bỏ ra rất rất nhiều cố gắng. "Chúng ta đều khổ cực." mỉm cười, nhìn Cừu Chính Khanh cái.

      Cừu Chính Khanh cũng liếc nhìn cái, nghĩ đến chuyện cũ: "Là rất cực khổ, ban đầu ở phòng tự học gặp cậu, tớ nghĩ tớ thua bởi cậu."

      "Haiz, tớ cũng thế."

      Hai người cùng cười, đường trò chuyện vui vẻ, Cừu Chính Khanh chợt phát bóng dáng nhìn quen thuộc ven đường.

      Sao vẫn còn ở chỗ này?

      Cừu Chính Khanh thả chậm tốc độ xe, lái tới gần nhìn. Bây giờ quay về chốn cũ, mới vừa lái qua đường dốc dài lại xoay nhìn, nhìn Doãn Đình mới vừa rồi còn tràn đầy sức sống đạp xe lên nay ngồi ở dưới bóng cây, xe đạp của dừng ở ven đường. Lái tới gần rồi, nhìn thấy hoá ra xe đạp bị đứt xích.

      Cừu Chính Khanh do dự chút, cuối cùng vẫn quyết định qua hỏi câu. lái xe qua đó rồi dừng lại. Lúc này Doãn Đình đứng lên vỗ vỗ quần jean, thấy có xe hơi dừng ở bên cạnh xe đạp của , dừng động tác lại.

      Tiếp đó cửa xe bên ghế lái xe hơi mở ra, nhìn thấy Cừu Chính Khanh từ trong xe ra ngoài, hỏi : "Xe của sao vậy?"

      Hai mắt Doãn Đình sáng lên, nét mặt kia quả viết lên mặt ba chữ" thấy cứu tinh" rồi.

      "Thù tổng! ! !" Ngay cả giọng cũng lộ ra hàm nghĩa"thấy cứu tinh" này.

      Cừu Chính Khanh bị biểu kích động của làm cho bật cười, chỉ chỉ xe đạp của : "Hỏng à?"

      "Đúng vậy!" Đây phải là rất ràng sao? Doãn Đình nhảy đến trước mặt Cừu Chính Khanh, " vất vả đạp lên sườn núi, kết quả nó lại hỏng." Dây xích đứt, phanh xe đứt, bị chết rất bi tráng.

      "Vậy làm sao? có bạn hoặc là người nhà tới đón chứ?" Cừu Chính Khanh hỏi.

      " mang điện thoại." Doãn Đình đáp rất ràng.

      Cừu Chính Khanh nhăn chân mày, suy nghĩ là mượn điện thoại cho dùng hay tiễn đoạn đường, kết quả Doãn Đình chủ động : "Cừu tổng, có thể giúp tôi chuyển xe đoạn ? Công viên phía trước có cửa hàng sửa xe. đưa tôi đến đó được ?"

      Tiếng còn chưa xuống, cửa xe bên này mở ra, Mao Tuệ Châu từ trong xe xuống. Lúc này Doãn Đình mới thấy xe còn có người, còn là mặc trang phục lộng lẫy, tóc ngắn già giặn, khuôn mặt tinh sảo, đồ công sở hàng hiệu.

      Hẹn hò? Tinh thần bát quái của Doãn Đình nhất thời cháy hừng hực, ánh mắt của sáng lên, nhưng còn nhớ phải cố gắng khắc chế, vội vàng có khí chất có lễ phép hỏi câu nữa: "Có được hay ?"

      "Có thể. Dù sao cũng thuận đường." Cừu Chính Khanh đặt phòng ăn vừa đúng gần công viên. gật đầu với Mao Tuệ Châu cái, chỉ chỉ Doãn Đình: "Đây là bạn đồng nghiệp tớ, tên Doãn Đình."

      Doãn Đình toét ra nụ cười nhiệt tình chào hỏi: "Xin chào, xin chào, ngại quá, làm phiền hai người, hi vọng có quá quấy rầy." Nụ cười quá rực rỡ, làm cho mặt Cừu Chính Khanh đen lại. giới thiệu tiếp: "Vị này là bạn tôi. . . . . ."

      còn chưa hết, Mao Tuệ Châu liền tiếp lời : "Xin chào, tôi tên là Zoe."

      Cừu Chính Khanh ngẩn ra, nhớ tới ký tên dưới thư sau khi về nước Mao Tuệ Châu gửi cho , ID Internet còn có điện thoại tới tự xưng quả đều là Zoe, lại nghĩ tới lúc đại học tên Mao Tuệ Châu từng bị bạn học cười nhạo là quê mùa, cũng hiểu được. Xem ra vẫn rất để ý cái này.

      cũng nhiều lời, theo ý Mao Tuệ Châu : "Zoe, xe Doãn Đình hỏng, chúng ta đưa ấy đoạn nhé."

      Mao Tuệ Châu dĩ nhiên hai lời, vì vậy Cừu Chính Khanh giúp Doãn Đình nhét xe đạp vào cốp xe của . Ba người lên xe, tiếp tục .

      Doãn Đình ngồi ở ghế sau, tò mò ngắm nghía hai người trước mặt. Cừu tổng đại nhân cư nhiên hẹn hò! Bát quái này chấn động, phải nhớ gọi điện thoại báo cáo cho Tần Vũ Phi! Đáng tiếc mang điện thoại di động.

      Cừu Chính Khanh lái xe, cảm giác sau lưng có tầm mắt nhìn chằm chằm . liếc mắt nhìn kính chiếu hậu, chỗ ngồi phía sau vẻ mặt bát quái kích động của Doãn Đình khiến muốn thở dài. nên trách trước lúc chìa tay giúp đỡ lại do dự chút, đại tiểu thư Tần Vũ Phi là người thể trêu chọc. . . .
      AnAn, Tiểu yêu tinhfujjko thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2

      Cừu Chính Khanh liếc mắt nhìn Mao Tuệ Châu, đoan trang ngồi an tĩnh, cảm thấy ánh mắt của , nhìn lại cái, cười cười. xe thêm người khí quả nhiên bất thường, cũng có ý gợi ra đề tài, chỉ muốn nhanh chóng đến mục đích.

      Cừu Chính Khanh ho khan cái, hỏi Doãn Đình: "Đem đến chỗ sửa xe là được à?" Sau đó sửa xe xong là có thể tự mình về chứ.

      "A, đúng rồi, Cừu tổng, có thể cho tôi mượn chút tiền được chứ?" Doãn Đình nhắc tới tiền, Mao Tuệ Châu nhìn cái.

      "Sao vậy?" Cừu Chính Khanh cau mày: " mất ví?"

      "Tôi mang theo." Doãn Đình trả lời tiếp tục duy trì phong cách ngắn gọn linh hoạt.

      Cừu Chính Khanh cau mày chặt hơn: " mang điện thoại di động, mang tiền, muốn đạp xe đâu?"

      " đâu cả. Chỉ là tại thời tiết tốt, tôi cảm thấy ra ngoài hóng gió khẳng định rất thoải mái, tôi liền đạp xe . Kỳ thực chỉ định đạp xe quanh chung cư năm phút đồng hồ là về nhà, cho nên mang theo ba lô. Kết quả mây trời rất đẹp mắt, tôi chỉ muốn đạp qua đám mây là quay đầu lại, kết quả mây còn chạy trốn nhanh, tôi cẩn thận liền đạp xa."

      Cừu Chính Khanh im lặng. Mao Tuệ Châu vén vén tóc, cũng gì.

      Doãn Đình an tĩnh năm giây, lại hỏi: "Vay tiền thành vấn đề chứ? Nếu có tiền sửa xe." Xe sửa xong có thể đạp về nhà.

      " thành vấn đề." Cừu Chính Khanh đồng ý tiếng, suy nghĩ chút bỗng nhiên : " phải là chìa khóa cũng mang chứ?"

      "Ah?" Doãn Đình bắt đầu lật túi.

      "A." Xem ra là mang.

      "Ừm." Doãn Đình liên tiếp kêu ba tiếng trợ từ khiến Cừu Chính Khanh muốn đỡ trán.

      " sao, khẳng định tôi ở nhà. Thời điểm tôi ra cửa ấy còn ngủ." Doãn Đình có chút ưu sầu. Cừu Chính Khanh rất muốn than thở, rất muốn hỏi có thể nghiêm chỉnh đối đãi với sơ ý này hay . Chỉ là phải nhân viên của , nhịn!

      lát sau nhịn được, vẫn quyết định triển khai phê bình giáo dục. "Lần sau nên chú ý chút, tình huống như thế, nếu tôi ngẫu nhiên ngang qua làm thế nào?"

      " quan trọng." Doãn Đình tranh trả lời. Cừu Chính Khanh nghẹn lời, đây phải là vấn đề hỏi được ? chỉ giảng đạo lý trước làm nền, cái này gọi là lời dạo đầu.

      Nhưng Doãn Đình hiển nhiên có hiểu nghệ thuật của lời này, tranh tiếp: "Cừu tổng, cứ yên tâm. Vừa rồi xe tôi đột nhiên hỏng hơn nữa hỏng quá thảm nên mới cảm thấy có chút như đưa đám, cho nên dừng ở ven đường nghỉ ngơi lát."

      ràng nghỉ ngơi gần hai mươi phút. Cừu Chính Khanh suy đoán thời gian theo lúc mình lái xe tới, nhìn thấy sau khi xe hỏng lâu, cho nên bó tay hết cách đợi rất lâu ở ven đường.

      "Mới vừa rồi tôi chuẩn bị vẫy xe taxi chở giúp tôi. Ý định của tôi là đưa xe đến cửa hàng sửa chữa, sau đó bảo taxi chở tôi về nhà, khi trở về nhà có tiền trả tiền xe. Sau đó nữa có tiền tới cửa hàng sửa xe chuộc xe của tôi. xem, rất dễ giải quyết."

      Cừu Chính Khanh lại nghẹn nữa, may là mới vừa rồi có phát biểu, nếu rất ngu ngốc. Nhưng chờ chút, trọng điểm phải vấn đề phương án giải quyết, mà là vấn đề thái độ. Có phương án giải quyết, nhưng thái độ đứng đắn liên tiếp lọt vào sai lầm và ngừng tìm kiếm phương án giải quyết bao biện. Đúng, muốn khuyên bảo chính là cái này.

      Doãn Đình lại tiếp: "Cho dù gọi được xe cũng sao, tôi đem xe đẩy thẳng đến cửa hàng sửa xe cũng thành vấn đề, tôi thường rèn luyện, thể lực tốt. Đến cửa hàng sửa xe, hỏi ông chủ mượn điện thoại gọi cho tôi ok rồi."

      Rất tốt, kế hoạch phương án giải quyết b, hơn nữa còn thể thực lực nữ hùng của . Cừu Chính Khanh nhếch miệng, : "Còn nữa ?"

      "Còn có cách đơn giản hơn, chính là tùy tiện cản người đường, hỏi họ mượn điện thoại gọi cho tôi, sau đó tất cả được giải quyết. Tôi ngồi chờ trai tới là được."

      Miệng Cừu Chính Khanh mím chặt hơn, kế hoạch phương án giải quyết c được ra. Nhưng muốn hỏi về vấn đề này, ràng là nhẫn nhịn được dùng giọng châm chọc. Bình thường cấp dưới nghe được lời này của , lập tức câm miệng chờ hạ chỉ thị. Được rồi, phải nhân viên của , nhịn!

      Nhưng nhịn được, nghĩ nên với câu. " có nghĩ tới nếu như trước khi ra cửa chuẩn bị xong kế hoạch, lười biếng, mang theo ba lô, ra cửa cần qua loa tùy ý, chú ý cho kỹ an toàn của mình, cũng gặp phải những thứ trắc trở khổ cực phía sau hay ?" vừa , vừa nhìn Doãn Đình ở trong kính chiếu hậu.

      Doãn Đình mở trừng hai mắt, mặt vô tội: "Cừu tổng, đừng lo lắng, những thứ này đều là vấn đề thôi."

      Cừu Chính Khanh bị nghẹn, phải lo lắng, ràng là khiển trách. vừa muốn chuyện, Doãn Đình lại chỉ về đằng trước kêu lên: "Đến, đến, chính là cửa hàng màu xanh lá cây."

      Cư nhiên đến nhanh như vậy? Cừu Chính Khanh hơi nhíu mày, chưa có khuyên bao xong nên hơi tiếc nuối. Chỉ là thôi, cũng phải là nhân viên của .

      Cừu Chính Khanh dừng xe đến ven đường, giúp Doãn Đình lấy xe đạp xuống. Cửa hàng sửa xe buôn bán được, lại phải xếp hàng, ông chủ cho Doãn Đình, ít nhất phải chờ tiếng.

      "Được, để chiếc xe kia ở đây trước, ông sửa cho tôi, lát tôi quay lại lấy." Doãn Đình với ông chủ, quay đầu lại với Cừu Chính Khanh: "Cừu tổng, tôi cần vay tiền nữa. Tôi gọi xe về nhà trước."

      Cừu Chính Khanh lên tiếng, móc điện thoại di động cho . Doãn Đình nhìn điện thoại di động với vẻ mặt mờ mịt.

      "Gọi điện thoại cho trai trước, xác nhận ta ở nhà, xác nhận ta ở nhà chờ mở cửa cho ."

      "À." Doãn Đình nhận lấy điện thoại di động, hồi tưởng hồi lâu mới ấn xong số điện thoại của , sau đó bắt đầu .

      "! A, xin lỗi, gọi nhầm rồi." Cuộc điện thoại thông đầu tiên của Doãn Đình thất bại, Cừu Chính Khanh ở bên cạnh nghe xong chân mày nhịn được lại muốn nhăn. Nếu như trai , nhất định bắt nhớ số điện thoại di động của cả nhà.

      Doãn Đình gọi điện thoại lần thứ hai thông đúng rồi. Nhưng chân mày Cừu Chính Khanh còn nhíu lại. Bởi vì Doãn Đình còn chưa bắt đầu tình huống của bắt đầu kêu la: "Cái gì? Lúc em ra cửa phải còn ngủ ư, sao đảo mắt bay tới vùng ngoại ô rồi hả ? leo núi với bạn à? A, như vậy à, cũng tốt, nên tiến hành vận động chút cho khỏe mạnh, hay thức đêm còn vận động, thân thể tốt. Leo núi tốt, hít thở khí nhiều mới tốt, được hút thuốc lá đấy. Được rồi, em càm ràm, vậy em cúp đây. phải leo tốt, nhất định phải đến đỉnh núi đấy."

      Doãn Đình cúp điện thoại, đứng ở đó trầm tư.

      Cừu Chính Khanh cảm giác mình người tỉnh táo, cũng biết trong đầu rốt cuộc chứa cái gì. Người có tiền, có chìa khóa, vào nhà được, sau đó còn leo núi tốt, nên tiến hành chút vận động cho khỏe mạnh.

      Đầu óc bị ngấm nước ư?

      "Trong nhà còn có ai?" kiên nhẫn, phải kiên nhẫn.

      "Sáng sớm ba tôi câu cá với bạn, cũng ở trong thành phố."

      Rất tốt, vô cùng tốt. Cừu Chính Khanh nắm tóc. đề cập đến mẹ , nhưng giọng điệu này giống như là trong nhà có người khác. "Nếu liên lạc với Tần Vũ Phi, bảo đợi ấy ở đây."

      Mao Tuệ Châu ở xe nhìn tình huống bên này hình như có chút ổn, xuống xe tới, vừa lúc nghe được Doãn Đình hỏi Cừu Chính Khanh: "Cừu tổng, có thể cho tôi mượn 400 đồng chứ?"

      "Làm cái gì?" Cừu Chính Khanh hỏi ngược lại. 400 đồng là , nhưng nghĩ được muốn cầm tiền này làm cái gì. Chẳng lẽ tìm thợ khóa mở khóa nhà ? Chẳng lẽ suy tính đến chuyện nhờ Tần Vũ Phi, hoặc là bạn khác cũng được.

      "Tôi đói rồi." Doãn Đình trả lời quả khiến Cừu Chính Khanh cười ngất.

      "Đói bụng?" Người phụ nữ này tuyệt đối có đầu khác với người thường.

      Doãn Đình dùng đầu gật đầu cái, chỉ chỉ phòng ăn hạng sang duy nhất đối diện cách bọn họ gần cũng nằm đường này."Nhà hàng đó có miếng thịt bò bít tết 358 đồng. Tôi đói rồi, dù sao xe cũng chưa sửa xong, cửa nhà mở được, cho nên ăn bữa cơm trước tương đối thích hợp hơn. Sau đó bên này sửa xe mất tổng cộng 45 đồng, tôi cơm nước xong tới lấy xe, sau đó có thể đạp xe viện phúc lợi trẻ em gần đây chơi, chơi đến khi buổi chiều cha tôi trở lại tôi lại về nhà. Như vậy rất vừa vặn."

      "Nhưng còn thiếu ba đồng." Cừu Chính Khanh nghiêm túc .

      "Cái gì?" Mặt Doãn Đình mờ mịt.

      " phần thịt bò bít tết mất 358 đồng cộng thêm 45 đồng tiền sửa xe tổng cộng là 403 đồng, chỉ hỏi tôi mượn 400 đồng, còn thiếu 3 đồng."

      "Hả?" Doãn Đình mở trừng hai mắt, đếm ngón tay, "Tôi cho là còn thừa hơn 7 đồng."

      Cừu Chính Khanh hoàn toàn muốn tiếp lời , trình độ số học này, có cách nào đối thoại. ý bảo lên xe: ", tôi vừa lúc định ngồi ở phòng ăn đó, cùng chứ."

      Ah, vậy phải thành kỳ đà cản mũi à? Như vậy cho quá nhiều cơ hội bát quái, tốt sao, lo lắng mình nắm giữ được.

      Doãn Đình hơi hưng phấn, nhìn Cừu Chính Khanh lại nhìn Mao Tuệ Châu. Sau đó lại tâm nhắc nhở Cừu Chính Khanh, phòng ăn kia trừ thịt bò bít tết ra, đồ khác làm giống như nhau, nhưng giá tiền đắt đến chết, tính giá bằng. Hơn nữa công việc buôn bắt rất tốt, khí tĩnh lặng, hoàn toàn thích hợp để tình nhân hẹn hò. Hôm nay cũng có lựa chọn khác mới quyết định đến nhà hàng này. biết ít địa điểm tốt thích hợp để hẹn hò, có thể đề cử.

      Chỉ là thức thời, hơn nữa người ta nguyện ý cho vay tiền ăn cơm, vẫn nên nhiều tốt hơn.

      Trong lòng Mao Tuệ Châu có chút thoải mái. Hẹn hò hôm nay rất quan trọng đối với , lại gặp phải Doãn Đình xáo trộn. Hơn nữa nhìn nữ sinh này còn rất thức thời, ăn bữa cơm còn cố ý muốn tìm món hơn ba trăm đồng, mở miệng là vay tiền, là chiếm tiện nghi của người ta. Cừu Chính Khanh mang ta ăn cơm, hai mắt ta lập tức tỏa ánh sáng, điều này làm cho Mao Tuệ Châu càng cảm thấy nữ sinh này kém cỏi. Bạn đồng nghiệp mà thôi, lại quen, tốt với ta như vậy là có ý gì?

      Mao Tuệ Châu liếc mắt nhìn Cừu Chính Khanh, thấy sắc mặt như thường, hình như cũng để ý những chuyện này. Mao Tuệ Châu cũng chuyện. Trước mắt còn chưa nâng quan hệ kia cùng Cừu Chính Khanh, cũng biết Doãn Đình, cho nên nhịn phát biểu bất kỳ ý kiến gì.

      Ba người rất nhanh đến phòng ăn. Mao Tuệ Châu toilet. Doãn Đình đứng ở trước bàn trầm tư. Cừu Chính Khanh hỏi : "Sao vậy?"

      Doãn Đình : "Tôi nghĩ mình ngồi ở bên cạnh bàn kẹp ở giữa hai người với làm kỳ đà cản mũi cái nào thất lễ hơn."

      "Ngồi xuống." Cừu Chính Khanh tức giận.

      Doãn Đình vội vàng ngồi xuống. Có người giúp quyết định là quá tốt. Kỳ đà cản mũi gì mà kỳ đà cản mũi, người ta ngại, lại càng để ý. . . .

      -----
      Last edited: 11/4/15
      fuckingbicth, AnAnfujjko thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3:

      " ngồi xuống bên cạnh , mất thể diện chính là tôi đó." Mặt Cừu Chính Khanh cứng ngắc nhắc nhở Doãn Đình.

      "Đúng, đúng." Doãn Đình kiểm điểm, quả có suy tính đến điều này.

      Trong phòng rửa tay, Mao Tuệ Châu vừa rửa tay vừa giương mắt nhìn trang dung của mình trong gương, suy tư xem tìm cơ hội nào với Cừu Chính Khanh. Đây đương nhiên là phải đợi sau khi Doãn Đình . Hôm nay hẹn Cừu Chính Khanh ra ngoài là có chuyện quan trọng muốn . Sau khi gặp mặt, càng cảm thấy ý nghĩ của mình tệ. Cừu Chính Khanh khiến rất hài lòng. Thời gian mười năm, người chỉ để lại phong cách thành thục và chững chạc, lão luyện và tinh . Đầu kém cỏi, bụng to, vóc người cao lớn, tướng mạo đường đường. Đúng là đối tượng tốt, đối tượng rất thích hợp với .

      Mao Tuệ Châu nhìn lại mình trong kính, cũng rất tốt, vịt con xấu xí sớm lột xác thành thiên nga, chỉ là con thể so với đàn ông, 33 tuổi, ở thân người đàn ông được kêu là số tuổi hoàng kim, ở người , lại gọi " ế". Đây là mặt trái kết quả những năm này liều mạng cố gắng đánh liều lấy được thành tích lưu lại, con thành công phải trả giá cao.

      dĩ nhiên cười lạnh đối với từ " ế", chẳng thèm ngó tới, tiếp nhận, nhưng cải biến được cái nhìn của những người khác. Chung quanh càng ngày càng nhiều bạn quan tâm chuyện hôn nhân của , những thân thích nghèo quê nhà càng cần phải . Coi như xuất ngoại nhiều năm, cho dù lời và việc làm của hoàn toàn khác nhiều năm trước, nhưng vẫn cải biến được bối cảnh sau lưng, cản được lời huyên thuyên của thân thích. Huống chi, cũng cảm thấy, thời điểm này nên thành lập gia đình rồi.

      Chỉ là trong lòng vẫn rất truyền thống, có hứng thú gì đối với việc gả cho người nước ngoài, ở nước ngoài cũng gặp được đối tượng người Hoa thích hợp. Lần này trở về, sau mấy lần liên lạc với Cừu Chính Khanh, nhớ lại quá khứ. Trong năm tháng đó, chưa từng có cảm tình đối với người đàn ông trẻ tuổi khắc khổ nhưng liều mạng này, chỉ là khi đó nghĩ tới những thứ này. Hơn nữa biết mình, mặc dù xuất thân cùng khổ, nhưng mục tiêu của cao xa, thề nhất định phải bằng vào năng lực của mình trở nên giàu có và được tôn trọng, tại làm được. Mà khi đó Cừu Chính Khanh cũng nghèo khổ như , cho nên Mao Tuệ Châu biết, trở lại quá khứ, cũng có ý nghĩ gì đối với chàng Cừu Chính Khanh này.

      Chỉ là tại giống vậy. Cừu Chính Khanh có thua kém , điều này làm cho vui mừng. Vì vậy, ý nghĩ tự nhiên xông ra. nghĩ, có đối tượng thích hợp với hơn Cừu Chính Khanh. Bọn họ hoàn toàn như nhau, xem thường , cũng nịnh bợ , những thân thích nghèo của , họ có rất nhiều quan điểm, ý nghĩ và hành động, đương nhiên cũng có thể hiểu. nghĩ rằng, chung sống với đối tượng như thế rất dễ dàng. có tự ti cùng kiêu ngạo, hai người hoàn toàn bình đẳng, lại vừa hay thích hợp.

      Mao Tuệ Châu lau tay sạch , chỉnh đốn xong tâm tình, ra toilet. Hi vọng hôm nay tất cả đều thuận lợi, nhưng đầu tiên, phải đợi Doãn Đình kia rời .

      Mao Tuệ Châu mới vừa trở lại chỗ ngồi liền nghe được Doãn Đình hướng nhân viên phục vụ chọn món thịt bò bít tết 358 đồng. Mao Tuệ Châu nhịn được nhìn cái, nàng này đúng là khách khí, bạn đồng nghiệp mà thôi, ta đúng là dám chọn. quan sát Doãn Đình chút, ăn mặc bình thường, cũng trang điểm, cưỡi xe đạp rách, hẳn là có quá nhiều cơ hội đến phòng ăn như vậy. Nghĩ tới đây làm cho trong lòng càng thoải mái. có cảm tình với Cừu Chính Khanh, cho nên hoàn toàn có hảo cảm đối với Doãn Đình.

      Mao Tuệ Châu tùy tiện chọn trong thực đơn, chọn mỳ Ý, salad rau dưa cùng nước ép hoa quả. ra ăn cái gì cũng quá quan trọng, chú ý hay so đo những thứ này. Mục đích hôm nay của chủ yếu là muốn gặp Cừu Chính Khanh, dù sao nhiều năm như vậy, cũng biết biến thành hình dáng gì. Điện thoại, web trò chuyện ăn ý, nhưng người cũng đừng trở nên quá tệ mới tốt. Cũng may, thành tích nghiệp của Cừu Chính Khanh cũng tốt như , ngay cả dáng ngoài hay thân hình đều duy trì rất tốt. quả nhiên là người rất có trách nhiệm đối với cuộc sống của mình.

      Hơn nữa lần này hẹn hò có thể nhìn ra Cừu Chính Khanh rất có phong độ, cảm thấy rất hài lòng. Chỉ là người đàn ông rất có phong độ cũng phải là chuyện tốt, Mao Tuệ Châu nhìn lại Doãn Đình cái, rất có phong độ, tạo cơ hội cho những người khác chiếm tiện nghi.

      Bên này Cừu Chính Khanh cũng chọn xong món ăn, phục vụ lấy thực đơn , còn dư lại ba người bọn họ mắt to trừng mắt .

      Doãn Đình bắt đầu tìm đề tài: "Zoe, làm gì?" Thân là kỳ đà cản mũi, tự giác có trách nhiệm giúp tay điều chỉnh khí.

      Mao Tuệ Châu vừa trả lời vừa theo thói quen mở túi lấy danh thiếp ra, đưa danh thiếp cho Doãn Đình. Phó tổng công ty nước ngoài to ở khu vực Trung Quốc.

      Mặt Doãn Đình xạm lại, chỉ tùy tiện hỏi chút, chị này cần nghiêm túc như vậy chứ? Còn có cuối tuần nghỉ ngơi hẹn hò mà còn mang danh thiếp, thích hợp sao? Doãn Đình nghiêm túc nhận lấy danh thiếp, khen ngợi công việc của Mao Tuệ Châu. Mao Tuệ Châu lễ phép cười cười, được Doãn Đình khen cũng thấy kiêu ngạo. Lại phản ứng kịp mình theo thói quen móc danh thiếp có chút ngu ngốc, đưa danh thiếp cho ta có ích lợi gì? Người ta đại khái còn có thể cho là khoe khoang.

      Bên này Doãn Đình quay đầu nhìn về phía Cừu Chính Khanh, cũng mang danh thiếp chứ? Có chút tò mò. thử thăm dò giọng hỏi: "Cừu tổng, có danh thiếp chứ?"

      Cừu Chính Khanh nhướng nhướng mày: " muốn?"

      mặt Doãn Đình tiếp tục thêm vạch đen, muốn có thể ? suy nghĩ chút, quyết định vẫn lễ phép. "Cám ơn." .

      Cừu Chính Khanh nhìn , thầm nghĩ cám ơn là muốn hay muốn? Quấy rối sao? có việc gì muốn danh thiếp của làm gì?

      Bên này Mao Tuệ Châu thuận tay đưa tấm danh thiếp cho Cừu Chính Khanh, dù sao lấy ra, bọn họ còn chưa trao đổi danh thiếp. Cừu Chính Khanh nhận lấy, trả lễ lại cũng móc danh thiếp ra đưa tới. Doãn Đình sững sờ nhìn màn này.

      Đây là, trời sinh đôi!

      Đừng nghĩ quá nhiều, dám đánh cuộc hai người này tuy giả vờ trao đổi danh thiếp, nhưng thực tế nhất định là có chút gợn sóng. lấy trực giác của người con , cộng thêm kinh nghiệm theo đuổi nam sinh phong phú, dĩ nhiên, kết quả vẫn có theo đuổi thành công này thể có kinh nghiệm, tóm lại nhạy bén nhận ra giữa bọn họ cái loại đó quan hệ thần kỳ.

      Doãn Đình xem chút cái này, lại nhìn chút cái đó. Cừu Chính Khanh chuẩn bị cất ví, thấy nhìn sang, lại nhìn lại. Doãn Đình vội vàng cười cười, Cừu Chính Khanh than thở ở trong lòng, cảm thấy cười ý là muốn danh thiếp. Mặc dù cảm thấy cho danh thiếp có ý gì, nhưng người ta lên tiếng, thôi cho.

      Doãn Đình ngượng ngùng nhận lấy danh thiếp Cừu Chính Khanh đưa tới, tiếp tục giữ vững nụ cười. Trả lại danh thiếp là chuyện quá lễ phép. cám ơn, nhét danh thiếp của hai người này vào trong túi quần jean.

      Mao Tuệ Châu nhìn danh thiếp của Cừu Chính Khanh, thấy chỗ đặt cao ốc công ty, nhớ tới người bạn cũng ở cao ốc đó, lại tình đầu ý hợp. Vì vậy thuận mồm câu, Cừu Chính Khanh cũng biết tham gia vào, vì vậy hai người còn đến vài hạng mục họ biết, rất tự nhiên thảo luận đến tư cách vận hành, thao tác đưa ra thị trường, ảnh hưởng ngành nghề sản xuất.

      Doãn Đình ở bên khiêm tốn uống nước. Từ tấm danh thiếp đưa tới thảo luận vấn đề kinh tế, hoàn toàn nghe hiểu. Mong bữa ăn nhanh lên chút, rất đói.

      Tựa như nghe được tiếng kêu trong lòng Doãn Đình, phục vụ đưa tới phần món ăn Doãn Đình chọn trước đó, lát bánh mì, trứng cá muối, salad, súp đậm còn đợi đưa cơm tới. Bày gần nửa bàn lớn. Mao Tuệ Châu và Cừu Chính Khanh ngừng chuyện, nhìn phục vụ mở tiệc. Doãn Đình có chút ngượng ngùng, hỏi: "Các người có muốn thử hay ?"

      Mao Tuệ Châu cười cười: " cần khách khí, lát nữa đồ của chúng tôi cũng lên."

      "Vậy tôi khởi động trước." Doãn Đình cũng có khách khí, sau khi xong, bắt đầu ăn ngấu nghiến.

      Vì vậy Mao Tuệ Châu và Cừu Chính Khanh lại tiếp tục tán gẫu đề tài kinh tế của họ, lát sau, bữa ăn của bọn họ lên, món chính của Doãn Đình cũng đưa tới, bàn đầy bát đĩa, hai phần ba đều là được Doãn Đình ăn.

      Mao Tuệ Châu yên lặng nhìn ấy cái, nhìn ấy ăn rất ngon lành, quyết định thôi, nhìn tình trạng này nữa, dù sao cũng phải là bạn , về sau cũng gặp mặt. Ngược lại Cừu Chính Khanh, có cơ hội nhắc nhở tiếng, đối với bạn đồng nghiệp, cần quá khách khí chu đáo, phải nhìn người đó thế nào.

      ra Doãn Đình cũng nhìn thấy tình cảnh bàn, phải là hối hận, sớm biết coi như ăn ngon cũng chọn chỗ khác. nào nghĩ tới hai người này có ý, ra ngoài hẹn hò ăn cơm và bàn chuyện làm ăn quá lãng mạn. tại thấy cục diện bàn, chỉ có thể vội vàng tiêu diệt từng thứ, bảo phục vụ mau dọn dẹp bàn , mất thể diện.

      Cố gắng ăn, rốt cuộc mặt bàn có khó coi nữa. Doãn Đình thở phào nhõm, dừng lại nghỉ chút. Hai vị tinh trong xã hội hàn huyên tới tình hình kinh tế ở châu Âu. Doãn Đình than thở trong lòng, người lo nước thương dân lo thiên hạ là người làm chuyện lớn.

      Nếu hai người này kết thành đôi, tuyệt đối thể tin. Qủa xứng đôi!

      Doãn Đình uống cạn rượu vang trong ly, kết thúc nghỉ ngơi giữa trận. tiếp tục nghiêm túc ăn, mười phút sau, rốt cuộc giải quyết hết.

      Ăn no, thỏa mãn.

      Phục vụ tới dọn dẹp bàn sạch bong, Doãn Đình nhất thời nhàng khoan khoái trước mặt bàn sạch . bắt đầu suy nghĩ xem nên tạm biệt thế nào. kỳ đà cản mũi phải khéo hiểu lòng người, ăn no phải rút lui. chuẩn bị xong.

      Doãn Đình trầm tư khiến Cừu Chính Khanh liếc mắt nhìn, mà Cừu Chính Khanh liếc mắt cũng làm cho Mao Tuệ Châu liếc mắt vì vậy Doãn Đình vừa ngẩng đầu, phát hai người kia đều nhìn mình.

      "Tôi ăn đủ rồi." Lời dạo đầu trước khi rút lui quá đơn giản, tiếp theo chính là biểu đạt cám ơn cùng áy náy. "Bữa ăn rất ngon, cảm ơn Cừu tổng chìa tay giúp đỡ. Tôi quấy rầy lâu như vậy, là ngại quá. Vậy tạm biệt trước." Kế tiếp chính là biểu đạt cầu xin. "Chỉ là kính xin Cừu tổng cho tôi mượn 45 đồng nữa. Tôi lấy xe của tôi. làm phiền Cừu tổng."

      Làm liền mạch, mạch lạc ràng, lưu loát quả quyết, Doãn Đình rất hài lòng về mình.

      Cừu Chính Khanh lấy ví tiền ra, móc ra hai trăm đồng đưa cho : "45 đồng hơi ít, ngộ nhỡ lại xảy ra chút gì ngoài ý muốn. Số tiền dư ra giữ lại dự phòng, ngộ nhỡ vào nhà được, có thể đạp xe ăn bữa cơm."

      Cừu Chính Khanh hào phóng khiến Mao Tuệ Châu cau mày. Doãn Đình cũng có khách khí: "Được." hào phóng nhận lấy. Sau đó đứng lên mấy câu với Cừu Chính Khanh và Mao Tuệ Châu, sau tạm biệt rời .

      Mao Tuệ Châu nhìn bóng lưng Doãn Đình vui sướng ra phòng ăn, nhịn được hỏi Cừu Chính Khanh: " ấy làm gì?"

      "Hình như là làm hành chính trong xưởng in ấn." nếu như nhớ lầm, trước kia Doãn Đình từng làm việc trong xưởng in ấn của ba .

      "Bạn đồng nghiệp? Quen lắm sao?"

      " tính là thân quen."

      " ấy quỵt nợ trả sao?"

      Cừu Chính Khanh bật cười: " đến nỗi." tin tưởng Doãn Đình để mấy trăm đồng vào mắt.

      "Đối với cậu mà có lẽ là chuyện . Nhưng có vài người cảm thấy có tiện nghi chiếm uổng, nếu bị người ác ý quỵt nợ, cho dù chỉ có mấy trăm đồng cũng khiến cho trong lòng thoải mái."

      "Cám ơn cậu, đừng lo lắng, " Giọng Cừu Chính Khanh nhàn nhạt, ràng muốn nhiều đến chuyện này. Bỏ qua chuyện Doãn Đình có khả năng thiếu mấy trăm đồng hay , bởi vì hiểu tình huống mà dùng chuyện chưa xảy ra để ác ý suy nghĩ người, hề tán thưởng. Người nào có thể chung đụng, có nên cho vay tiền hay , có đáng giá để giúp hay , cảm thấy chuyện này vẫn có đủ sức phán đoán, rất thích người khác vung tay múa chân với . Ở điểm này, Cừu Chính Khanh thừa nhận mình là người đàn ông hơi chủ nghĩa.

      Mao Tuệ Châu thức thời , vì vậy cái đề tài này dừng lại. còn chưa có quan hệ với Cừu Chính Khanh, đương nhiên thể quản chuyện cho ai mượn mấy trăm đồng, chỉ là loại phong cách chủ động coi tiền như rác này cho người quen vay làm ủng hộ. Chỉ là vấn đề này cũng dao động được phán đoán cảm thấy Cừu Chính Khanh là đối tượng rất thích hợp để kết hôn. Mao Tuệ Châu uống hớp nước, quyết định quanh co lòng vòng, có thể thẳng vào chủ đề chính.

      "Cừu Chính Khanh, còn nhớ tốt nghiệp năm đó, tôi gọi điện thoại cho cậu , cám ơn tồn tại đối thủ như cậu chứ?"

      Cừu Chính Khanh cười: "Nhớ. Lời này tôi vĩnh viễn quên. ra lúc ấy tôi , nhưng đây cũng là ý nghĩ trong lòng tôi. Cạnh tranh mang đến áp lực, áp lực thúc đẩy tiến bộ, khi đó may nhờ có đối thủ mạnh mẽ như cậu, tôi mới có thể có được thành tích tốt để tìm công việc lý tưởng ở công ty."

      "Ha." Mao Tuệ Chân rất vui vẻ, "Xem ra chúng ta chẳng những giống nhau ở mọi mặt mà còn tâm ý tương thông."

      Cừu Chính Khanh cười cười.

      Mao Tuệ Châu tiếp: "Hơn nữa cách xa nhau nhiều năm, chúng ta lại gặp mặt mà lại còn độc thân. Tôi cảm thấy hai chúng ta rất có duyên. Cho nên tôi muốn hỏi cậu, cậu có nguyện ý lấy kết hôn là điều kiện tiên quyết để lui tới cùng tôi hay ?"....
      Last edited by a moderator: 3/2/15
      AnAnfujjko thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 4

      Cừu Chính Khanh sửng sốt. trực tiếp gọn gàng dứt khoát quả nhiên là phong cách của nữ cường nhân.

      Nếu muốn lui tới, đương nhiên phải lấy kết hôn là điều kiện tiên quyết. cũng có thời gian chơi trò đương, cũng có tâm tình đó. Mao Tuệ Châu khá đặc biệt đối với , cũng quả có hứng thú tương đầu, chuyện phiếm cùng với cũng rất vui vẻ. Nhưng mới vừa suy đoán nhắc đến việc Doãn Đình vay tiền , khiến cho hơi để ý. rất mạnh mẽ, mạnh mẽ lại thích nhúng tay vào những chuyện vụn vặt nhoi này sao, Cừu Chính Khanh cũng tỏ thái độ, lập tức đồng ý.

      ra trước lúc hẹn hò, mơ hồ cảm thấy có thể Mao Tuệ Châu có ý tứ này, có lẽ là trực giác của đàn ông. Mà rất vui mừng cũng có chút mong đợi, đây là lòng hư vinh của phái nam sao. Mà coi như có ý đó, cũng rất vui lòng vì gặp mặt . Tóm lại, lý trí cho biết, bàn về học thức luận kinh nghiệm bàn về cá tính, Mao Tuệ Châu là đối tượng lý tưởng đối với . Nhưng lời mới vừa ra, cũng là lý trí cho biết, có lẽ đối tượng này cũng phải rất quá lý tưởng.

      Thân là người đàn ông bận bịu chuyện công tác chuyên nghiệp, cưới người vợ mạnh mẽ cũng ngại, cảm thấy nửa kia của mình độc lập giỏi giang là tốt, rất thích hợp với . Nhưng nếu như mạnh mẽ mà vẫn thích quản chuyện vặt vãnh của , khó chịu.

      hơi do dự bị Mao Tuệ Châu nhìn vào trong mắt, khẽ mỉm cười, tự nhiên rộng rãi: "Bây giờ cần lập tức trả lời tớ, dù sao đây là chuyện nghiêm túc. Cậu có thể suy nghĩ kỹ, chúng ta giữ vững liên lạc, nếu trong lòng cậu có kết quả, có thể cho tớ."

      Cừu Chính Khanh thở hơi, đáp lại bằng nụ cười, "Tốt." quả vẫn cần thời gian đánh giá và suy tính lại, căn cứ vào thái độ chịu trách nhiệm cùng tinh lực và thời gian quý báu, khi đồng ý lui tới, dốc hết toàn lực hoàn thành mục tiêu kết hôn này. Mà quả vô cùng nghiêm chỉnh nghiêm túc, thể kết luận mù quáng qua loa.

      Cừu Chính Khanh thích phong độ tự nhiên rộng rãi của Mao Tuệ Châu, ở trong lòng yên lặng tăng thêm điểm số khả thi cho hạng mục này.

      Ba ngày sau, thứ tư.

      Khoảng gần năm giờ chiều, Cừu Chính Khanh họp ở trong phòng hội nghị cùng với cấp dưới, hội nghị gần tới hồi cuối, quản lý tiêu thụ kế hoạch cuối cùng. Lúc này Cừu Chính Khanh xuyên qua tường thủy tinh phòng họp thấy Doãn Đình qua ở bên ngoài phòng họp. nhớ tới chuyện chủ nhật, cảm thấy Doãn Đình là tới trả lại tiền.

      Quả nhiên, nhìn thấy Doãn Đình dừng lại ở cửa phòng làm việc của , cái gì cùng thư ký của . Thư ký của cho biết họp, bởi vì thấy Doãn Đình nghiêng đầu nhìn qua hướng bên này. nhìn thấy , phất phất tay hướng , mặt lộ ra nụ cười tươi rói. Lại giơ bức thư trong tay lên, dùng ngón tay chỉ chỉ, ý bảo giao phong thư này cho thư ký của .

      Cừu Chính Khanh khẽ gật đầu cái coi như là chào hỏi. đoán trong phong thư hẳn là tiền. xoay đầu lại tiếp tục chuyên tâm nghe báo cáo, sau đó đơn giản tóm tắt rồi phê duyệt, tiếp tan họp. mở ít hội nghị, ghét nhất nhảm trong buổi họp, làm chận trễ thời gian của mình cũng làm chậm trễ thời gian của người khác, ảnh hưởng hiệu suất.

      Cừu Chính Khanh ra khỏi phòng họp đầu tiên, ngang qua chỗ thư ký thư ký đưa cho lá thư Doãn Đình lưu lại: "Doãn tiểu thư trả tiền cho ."

      Cừu Chính Khanh gật đầu cái, trở lại phòng làm việc ngồi xuống, giật giật cổ cứng ngắc, lơ đãng thấy cái ly bàn trống , quyết định tự rót cho mình ly trà. Cừu Chính Khanh thích tự mình phòng giải khát pha trà rót coffee, thứ nhất khi ngồi lâu ở trong phòng làm việc đây là cơ hội lại hoạt động, thứ hai đường phòng giải khát xuyên qua hơn phân nửa khu làm việc, có thể quan sát thái độ làm việc của các nhân viên. Bản thân chính là người liều mạng nỗ lực, cho nên rất là để ý thái độ làm việc của cấp dưới. Từ hướng này mà , cũng được coi là cấp nghiêm khắc.

      Cầm cái ly từ từ , dọc đường ngang qua cửa phòng làm việc của đại tiểu thư Tần Vũ Phi, nghe được giọng Doãn Đình.

      "Phúc tinh cao chiếu."

      Giọng của vừa giòn vừa vang dội, Cừu Chính Khanh nghe cũng có thể tưởng tượng ra mặt mày hớn hở. Bước chân hơi chậm lại, nghe được Doãn Đình ở bên trong tiếp tục . Chỉ là thanh có bốn chữ vang dội "Phúc tinh cao chiếu", nghe được hoàn chỉnh, chỉ mơ hồ nghe được cái gì mà "Xin đứng đắn chút" , "Bạn " , "Chở xe sửa" , "Kỳ đà cản mũi", Cừu Chính Khanh cảm thấy nhất định là .

      "Xin đứng đắn chút", năm chữ khiến cực kỳ hứng thú. Có ý gì? phải là bí danh chứ? Có bí danh dài như vậy ư?

      Cừu Chính Khanh dứt khoát đứng ở cửa phòng làm việc của Tần Vũ Phi, nghe thử xem Doãn Đình rốt cuộc cái gì.

      Doãn Đình quả nhiên là bát quái chuyện của .๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n. cảm thấy vị Zoe và rất có tướng vợ chồng, phong cách tương đồng, hứng thú tương đầu, sau đó bọn họ nghe hiểu, lại ghét bỏ biết chọn phòng ăn, còn lúc ấy muốn đề cử cho phòng ăn thích hợp đương, bất quá thời cơ đúng nên chỉ có thể kìm nén.

      Cừu Chính Khanh nhếch miệng, đương? hoàn toàn cảm thấy đương, đương hẳn có công việc thú vị, nhưng Mao Tuệ Châu và đúng là đẳng cấp. cũng thấy phải cần Mao Tuệ Châu , chỉ là tuổi đến, cần thành lập gia đình rồi, mà bọn họ rất hợp duyên, mới có thể trở thành bạn bè tốt. cùng với Mao Tuệ Châu đại khái đều có là ý nghĩ như vậy.

      Doãn Đình làm người ngoài, chỉ dùng thời gian ngắn như vậy xác định ra và Mao Tuệ Châu là đôi thích hợp, có lẽ là thích hợp. Trong lòng yên lặng tự thêm điểm số cho con mắt có tính khả thi này.

      Trong phòng chủ đề của hai nữ sinh vòng qua đến kinh nghiệm Doãn Đình nhiều lần theo đuổi nam sinh nhưng luôn thất bại, phiền não vì chuyện tình cảm giữa mình và bạn trai nên Tần Vũ Phi hỏi Doãn Đình: "Cậu thất tình nhiều lần như vậy, làm sao qua được?"

      "Tớ chỉ nghĩ, chân trời chỗ nào có cỏ thơm, gốc cây có cây tiếp theo. Đều gặp được người thích hợp thôi. Nếu xui xẻo vẫn gặp được, tớ cũng trôi qua rất tốt để uổng phí cuộc đời này. So với trốn tránh thầm mến cũng kiên cường hơn."

      Cừu Chính Khanh cong cong khóe miệng, có chút buồn cười, là nữ sinh , còn có thể nghĩ thoáng đến thế. định , đề tài nữ sinh thích hợp để nghe. Chốc nữa cũng phải nhắc nhở Tần Vũ Phi cái, mặc dù ấy là thiên kim của ông chủ, công chúa đại nhân của Tập đoàn Vĩnh Khải, nhưng thân là nhân viên trong công ty, giờ làm việc phải chăm chỉ làm việc mới phải. tại ấy có khách, cũng thể trực tiếp.

      Nhưng vừa muốn xoay người, Tần Vũ Phi lại phát . Ánh mắt kia quét tới, ngay sau đó ánh mắt Doãn Đình cũng quét tới, bắt được nghe lén. Lần này Cừu Chính Khanh cũng lập tức rời , vì vậy hắng giọng cái, : "Đầu tiên cải chính chút, nữ sinh kia là bạn học thời đại học của tôi, còn chưa phải là bạn của tôi."

      "À." Doãn Đình gật đầu, rất có thể tùy cơ ứng biến, "Còn phải ý là, về sau là chứ?"

      Cừu Chính Khanh nhíu mày, làm như thế nào định nghĩa chuyện này đây? ra phải phụ trách, mà cũng chưa có xác định chắc chắn phát triển quan hệ cùng với Mao Tuệ Châu. Doãn Đình thấy trầm ngâm suy tư, hiểu, vội vàng với Tần Vũ Phi: "Tình báo của tớ tính là sai, chỉ tính là sai lệch thời gian."

      Cừu Chính Khanh cau mày, tính toán chút, cần thiết phải giải thích vấn đề này cùng các . muốn xác nhận vấn đề: "Xin đứng đắn chút là có ý gì?"

      Tần Vũ Phi giả bộ ngu lời nào, Doãn Đình mở trừng hai mắt: "Đúng là, ừ, cái đó, là biệt hiệu của ."

      ". . . . . ." đúng là. Cừu Chính Khanh có che giấu vẻ mặt mặt mình.

      Người đặt biệt hiệu nhất định biết hàm nghĩa cái từ "đơn giản" này. Chỉ là ngược lại thoả mãn nội tâm, bởi vì rất muốn câu này trước mặt hai vị đại tiểu thư —— Xin em đứng đắn chút. Sinh ở gia đình điều kiện tốt, càng nên biết quý trọng, nghiêm túc phụ trách đối đãi với công việc cùng cuộc sống mới đúng.

      Chỉ là Tần Vũ Phi lại phá vỡ nhân sinh quan "tích cực" của Cừu Chính Khanh, : "Cừu tổng, tiểu Đình tìm tôi có việc, tôi tan việc sớm lát." xong còn hết sức ràng cho Doãn Đình ánh mắt.

      Doãn Đình hiểu ý, rất trượng nghĩa lập tức bênh vực ấy: "Đúng, đúng."

      Cừu Chính Khanh có tức giận: "Vì sao Doãn tiểu thư tự mình trốn việc chạy tới chỗ chúng tôi, bây giờ còn dụ dỗ nhân viên của tôi về sớm?"

      Doãn Đình sững sờ, há miệng, đúng thế, mặc dù đây cũng phải là ý của , nhưng tình huống tại giống như là như vậy.

      Tần Vũ Phi mới mặc kệ phản ứng của hai người này, bởi vì bạn trai Cố Kiệt bệnh nằm viện mà õng ẹo náo loạn, tại hối hận, muốn thăm ấy, ai cũng ngăn được! thu thập xong túi xách kéo Doãn Đình . Doãn Đình chạy mấy bước sau lại quay đầu lại, thấy Cừu Chính Khanh còn đứng ở đó nhìn họ, đột nhiên cảm thấy vị Cừu tổng đại nhân này có chút đáng thương. Mỗi ngày chỉ biết công việc với công việc, ngay cả quầy rượu cũng đến, bây giờ còn bị Tần Vũ Phi khi dễ.

      Chỉ là, thái độ của , rất nghiêm túc. Nghiêm túc đến độ khiến có chút buồn cười. Doãn Đình nhịn được làm cái mặt quỷ với Cừu Chính Khanh: "Xin đứng đắn chút, may là phải là ông chủ tôi."

      Người ôm chí lớn giống như , người nghiệp, nếu là cấp dưới của Cừu Chính Khanh, nhất định rất thảm.

      A di đà Phật, phúc tinh cao chiếu.

      Tần Vũ Phi và Doãn Đình chạy mất. Cừu Chính Khanh tiếp tục chậm rãi hướng phòng giải khát, dọc đường thấy có vài nhân viên nhìn Tần Vũ Phi trốn việc, mặt lộ vẻ hâm mộ. Nhìn thấy , cần chuyện, những nhân viên kia đều vội vàng cúi đầu làm việc cho giỏi. Cũng đúng, người ta có thể tự do bị cản trở bởi vì cha người ta là ông chủ lớn.

      Cừu Chính Khanh đoán được bọn họ suy nghĩ gì, rất vui rót trà trở về phòng làm việc. nhất định phải hàn huyên với
      Tần Vũ Phi mới được, loại thái độ làm việc chậm chạp của ấy phải ngày hay hai ngày rồi, như vậy cho mọi người hình mẫu tốt. khiến người ta cảm thấy lý tưởng phụ lòng với khả năng làm việc và tiền lương của mình, bằng , cũng có ý tưởng tiêu cực, cảm thấy dù cố gắng thế nào đều vô dụng, xuất thân tốt, điều kiện gia đình tốt nên nhất định có lý tưởng.

      Như vậy đúng. Đây mới là hình mẫu vô cùng tốt. Cừu Chính Khanh hy vọng mọi người nghĩ như vậy.

      Theo ý , vô luận điều kiện gia đình như thế nào, bối cảnh gia đình như thế nào, đều phải là yếu tố quyết định cuộc sống của trải qua như thế nào. Điều kiện tốt đúng là tăng hạn chế, nhưng cơ hội là cho người chuẩn bị tốt. Ví như , tốt nghiệp có thể nhậm chức ở công ty lớn, có thể từng bước leo lên vị trí cao, có thể được Tần văn Dịch nhìn trúng khai thác và trả lương cao, có thể trở thành tinh trẻ tuổi trong ngành, tất cả đều dựa vào cố gắng. có cha mẹ làm chỗ dựa cho , gia đình có địa vị mở đường cho , tất cả phải dựa vào mình.

      Như vậy mới là chính xác nhất.

      Cừu Chính Khanh vừa mở lá thư Doãn Đình gửi ra vừa nghĩ xem ngày mai phải tìm Tần Vũ Phi chuyện như thế nào. Lá thư mở ra, Cừu Chính Khanh sững sờ chút, bên trong trừ 560 đồng tiền, còn có tờ giấy màu hồng. mở tờ giấy hồng ra, sợi tơ hồng rơi bàn.

      Đây là ý gì?

      Cừu Chính Khanh muốn gọi điện cho Doãn Đình, lại nhớ tới mình có số của .

      Lúc này điện thoại di động của vang lên, Cừu Chính Khanh tiếp thông, bên đầu kia điện thoại là thanh nhàng của Doãn Đình: “ Cừu tổng à?”

      “ Vâng” đúng là khéo muốn cái gì cái đó đến.

      “ Tôi quên cho biết, trong lá thư có tơ hồng. Cái đó tôi cầu được ở trong miếu, có trợ giúp đối với nhân duyên. Tơ hồng đặt ở trong túi giấy đỏ, sau đó mang túi hồng bên mình, ví như để trong ví tiền chẳng hạn, như vậy là tốt rồi.”

      Cừu Chính Khanh nhíu chân mày: “ Cảm ơn.” Ừ, nên như thế nào đây? “ Khiến hao tổn tâm trí.” là lễ lớn. Nhìn tơ hồng tay , bọn họ quen thuộc đến mức có thể đưa loại vật này chưa?

      “ Đừng khách khí. Lần đó tôi xin tổng cộng năm cái, mình giữ lại cái, còn có bốn cái đều cầu giúp chị em tốt. kết quả sau khi tôi cầu trở lại, có người cưới chui gả rồi, cần dùng nữa. Nên dư ra cái. Ngày đó tôi thấy tình huống hẹn hò của hai người, cảm thấy rất cần, cho nên tặng cho thôi.”

      Mặt Cừu Chính Khanh xạm lại. Này còn bằng giải thích. Đồ còn dư lại cho coi như xong, cái gì gọi là thấy tình huống hai người hẹn hò cảm thấy rất cần, có coi là đồ thừa muốn vứt bỏ?

      “ Nhận lấy nhé, nó mang đến vận may cho . Ba chị em khác của tôi cũng tìm được chân mệnh thiên tử rồi, rất linh.”

      Cừu Chính Khanh thầm nghĩ vậy còn ? tự mình cầu, vì sao còn có đối tượng? Chỉ là lời ác độc như vậy với nữ sinh.

      Kết quả giây kế tiếp Dõan Đình lại : “ Có phải muốn vậy còn tôi hay , vì sao tôi còn tìm được? Tôi với rồi, biểu của tôi gặp trắc trở nên sau này tôi nhất định có hạnh phúc rất lớn. phải thấy mặt tích cực, đừng tin tưởng. Ý nghĩa rất quan trọng.”

      Được rồi, dầu gì người ta còn có mặt tích cực, mặc dù phải nghiệp mà là theo đuổi mặt tình cảm, miễn cưỡng coi như trong lòng đầy năng lượng.

      Cừu Chính Khanh nhìn lại cái túi đỏ kia: “ Được lắm, vậy tôi nhận. vứt bỏ như vậy có tinh thần, nhất định lấy được đơn đặt hàng.”

      Đơn đặt hàng?

      Doãn Đình tiêu hóa lâu cái từ này.

      Cái này so với dụ đúng là—mới mẻ độc đáo.

      Doãn Đình ngồi xe taxi về nhà, nhìn quang cảnh thành phố phía ngoài cửa xe, tưởng tượng trán Zoe tiểu thư có khắc ba chữ “ đơn đặt hàng”, khỏi bật cười. biết tiểu thư đơn đặt hàng có hài lòng đối với biệt hiệu này hay nhỉ?

      Cừu Chính Khanh biết Doãn Đình cười cái gì, sau đó nghe : “ Cũng chúc lấy được đơn đặt hàng. Vậy tôi cúp, bái bai.”

      Cừu Chính Khanh đáp lại, hai nêm cùng nhau cúp điện thoại. nhìn sợi tơ hồng, suy nghĩ chút, dựa theo lời Dõan Đình , dùng giấy đỏ gói kĩ tơ hồng, bó vào trong ví tiền.

      xe taxi, Doãn Đình mở ví tiền của ra, nhìn túi tơi hồng bên trong, nhịn được cười, về sau tìm được bạn trai, phải gọi ấy là đơn đặt hàng tiên sinh, xưng hô này là thú vị….
      Last edited by a moderator: 14/2/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :