1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Xấu vương dã thê - Thiên Cầm (CHƯƠNG 94) [DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      XẤU VƯƠNG DÃ THÊ

      Tác giả: Thiên Cầm

      Tình trạng bản gốc: Hoàn

      Thể loại: Cổ đại, ngôn tình, xuyên

      Convert: viewtopic.php?t=96656

      Edit: Vô Ưu bảo bảo

      Note: Số chương nên ta tự chia.

      Vì là lần đầu tiên edit nên có gì sai sót xin mọi người thứ lỗi

      Nguồn: http://vouubao27.wordpress.com/


      Giới thiệu

      Trình Nhạc Nhạc – thiên kim nhà giàu có cuộc sống sung sướng, vì cố mà trở về ngàn năm. Nàng ở ngàn năm trước chỉ là tỳ nữ đáng kể. Đối mặt với chế độ quân chủ tàn bạo, nơi hậu cung tranh đấu người lừa ta gạt. Nàng, thực mệt mỏi.

      Hoàng đế – minh quân được vạn người ủng hộ, hậu cung ba nghìn giai lệ, nhưng lại đối với tỳ nữ cưng chiều có thêm. Chính vì, thân là thiên tử, chế độ tàn bạo nên cho rằng thể xác và tinh thần của tỳ nữ ấy đều thuộc về .

      Dục vương – vì là đệ đệ song sinh của hoàng đế nên khuôn mặt giồng hoàng đế như từ khuôn đúc ra. Từ , y bị hoàng thái hậu cho là điềm xấu, phải nhận hết đối đãi lạnh nhạt của mọi người. Vì người nên mà phải nhận trừng phạt lãnh khốc của hoàng đế, chỉ dung mạo bị hủy, lại còn bị trở thành phế nhân.

      Đối mặt với hai thâm tình như đại dương mênh mông, Trình Nhạc Nhạc nên chọn ai…​
      linhdiep17 thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1: Tình cờ gặp mặt trong tiệc tối
      Trong biệt thự Dương gia, đèn chiếu sáng trưng, chiếu sáng toàn bộ đại sảnh. Hôm nay là ngày Dương Tử Hằng về nước ngày thứ ba, cha đặc biệt vì làm bữa tiệc giới thiệu, chính thức cho kế thừa chức lãnh đạo tập đoàn Dương thị. Trong đại sảnh, bữa tiệc bắt đầu, mọi người đến dự mặc quần áo đủ loại màu sắc sặc sỡ. Nhưng vẫn có thể liếc mắt tìm Dương Tử Hằng, thân hình thon dài được bao phủ bởi lễ phục kéo dài màu lam đậm, khuôn mặt nghiêm nghị có chút vô ý cười, xuất làm cho mọi người sôi trào như thủy triều chuyển động.
      Yến hội hôm nay, dẫn đến số đối tượng nữ trưởng thành. Muốn cùng Dương Tử Hàng kết đoạn tình duyên, trở thành phần tử Dương gia, đây là giấc mộng của biết bao nhiêu nữ nhân. Chính là, hôm nay các nàng xem như đến .

      Chỗ đại môn, Trình Nhạc Nhạc áo trắng tuyết, nét mặt tươi cười như hoa, ăn mặc tỉ mỉ giúp nàng trở nên linh lung vô cùng. Dương Tử Hằng nhướng mày, hơi mở ra hai tay, Trình Nhạc Nhạc tựa như chú chim hoạt bát xông đến: “Tử Hằng ca ca, lâu thấy.”

      Trình gia, Dương gia, phụ mẫu hai nhà đều bị cái mỉm cười tươi vui ảnh hưởng, đây là Trình Dương hai nhà công nhận đôi trai .

      “Nhạc Nhạc, ngươi càng lớn càng xinh đẹp nha.” Dương Tử Hằng đánh giá người trong lòng, thoải mái , thích nàng, biết từ khi nào bắt đầu thích.

      “Tử Hằng ca ca mới là càng ngày càng đẹp trai.” Trình Nhạc Nhạc cười , nhìn lướt qua nhóm nam nữ ngưỡng mộ.

      “Sắp thi vào trường cao đẳng , có nắm chắc ?”

      “Đương nhiên! Ta là ai?” Trình Nhạc Nhạc biết xấu hổ , làm mọi người mảnh cười vui.

      Trình phu nhân nhích lại gần, : “Nhạc Nhạc, hôm nay là yến hội của Tử Hằng ca ca, ngươi cấp Tử Hằng ca ca tấu khúc .”

      “Ân, có ý này.” Dương Tử Hằng , lôi kéo nàng hướng Piano tam giác màu ngà. Trình Nhạc Nhạc cũng từ chối, mười ngón trắng muốt đặt hắc bạch xen kẽ phím đàn, tiếng đàn chợt vang lên, ôn nhu mà du dương.

      Đám người nhất thời im lặng, dường như bị tiếng đàn này hấp dẫn.

      Đàn tam giác màu ngà sa hoa, nàng giống như thiên thần gảy đàn.

      Dương Tử Hằng nhìn chằm chằm hình ảnh duy mỹ đến cực điểm trước mắt, ánh mắt nóng như lửa, đáy lòng nổi lên ngọt ngào.

      Trình Nhạc Nhạc bị Dương Tử Hằng nhìn có điểm ngượng ngùng, ánh mắt lên chút tự do nhìn xuyên qua hõm vai Dương Tử Hằng, dừng khuôn mặt nam hài. Đó là khuôn mặt đẹp thua gì Dương Tử Hằng, nhưng lại lên chút u buồn, ánh mắt hai người đối diện, đều là sửng sốt. Khi lại ngẩng đầu, Trình Nhạc Nhạc nhìn tới cái nam hài kia.

      Tấu xong khúc, Dương Tử Hằng ôm Trình Nhạc Nhạc khiêu vũ, nhảy ở vị trí trung gian. Dương Tử Hằng ánh mắt tập trung như vào cõi thần tiên. “Nhạc Nhạc.” gọi.

      Trình Nhạc Nhạc ứng thanh, vẫn như cũ tìm nam hài khiến nàng rung động. thấy, căn bản là thấy.

      “Ngươi chuyên tâm nga.” Dương Tử Hằng dùng tay gõ vào trán nàng.

      Trình Nhạc Nhạc hoàn hồn, ha ha cười di động bước nhảy.

      Mục đích của bữa tiệc là tạo ấn tượng với mọi người nên Dương Tử Hằng luân phiên cùng các mỹ nữ khiêu vũ,

      Trình Nhạc Nhạc dần dần né tránh tầm mắt đám người, hướng lầu hai tới, thấy nam hài vừa nãy đứng lầu hai nhìn nàng. Phòng tầng hai rất nhiếu, đồ nội thất dùng hằng ngày cũng rất nhiều, Trình Nhạc Nhạc giống như mê cung, giày cao gót đạp lên gạch men sứ bạch quang tạo thành tiếng vang quay quẩn trong căn phòng lớn.



      Chương 2: Tình cờ gặp mặt trong tiệc tối (p2)

      Cửa phòng cũng khóa lại, nàng nhìn trộm như tên trộm, tim đập bang bang giống như con nai chạy trốn. Ánh đến nhợt nhạt chiếu xuống bức tường. Trừ bỏ tiếng giày cao gót gõ mặt sàn cùng với tiếng thở của nàng, ngoài ra im lặng đến mức làm cho người ta sinh ra tia khung hoảng hiểu.

      Đứng ở góc khuất bên ngoài cửa phòng, nàng thở sâu, nâng tay cầm lấy cái vặn cửa, vặn sang bên trái. Bất đồng với các gian phòng khác có đèn thắp sáng trưng, trong gian phòng này tối đen mảnh.

      Ánh sáng ở hành lang chiếu vào, Trình Nhạc Nhạc chỉ thấy khẩu súng đối diện với ngực chính mình, ngẩng đầu lên chút, nhìn thấy đúng khuôn mặt nàng luôn tìm kiếm, khiến nàng phản ứng kịp. Lúc này, y ngồi cửa sổ, thấy mặt người tới, thu súng, cũng vẻ mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm Trình Nhạc Nhạc. “Ngươi ~~.” Trình Nhạc Nhạc mở miệng trước, lại biết nên cái gì, sau đó chỉ có thể thêm từ “hảo”.

      “Ngươi làm sao có thể đến đây?”Nam hài nhìn nàng chằm chằm, trong bóng tối ánh mắt sáng như lửa.

      Trình Nhạc Nhạc cứng người, nàng làm sao có thể đến nơi này ? Là nha, nàng cũng nghĩ biết. “Ta cũng biết.” Nàng hướng y, đánh giá y, nam hài trước mắt, tuổi cùng Dương Tử Hằng sai biệt lắm, có lẽ hơn chút.

      Nam hài chìa tay, ôm ngang thắt lưng nàng nhấc lên, Trình Nhạc Nhạc kinh hô tiếng, kịp giãy dụa, phát giác chính mình ngồi cửa sổ bên người y. Mà bên ngoài, đúng là cửa sau biệt thự, ỷ sơn tọa lạc, tối đen mảnh.

      Trình Nhạc Nhạc nghiêng đầu, theo dõi y : “Ngươi tên là gì?”

      “Dương Tử Phàm.”

      “Là đệ đệ Dương Tử Hằng ?”

      “Có thể coi như vậy.”

      “Nhưng ta cho tới bây giờ chưa thấy qua ngươi, cũng có nghe nhắc tới ngươi.” Trình Nhạc Nhạc thực kinh ngạc.

      “Bởi vì các ngươi đều rất quý trọng thời gian bên nhau, chị dâu !” Dương Tử Phàm đem hai chữ phái sau đặc biệt kéo dài.

      Trình Nhạc Nhạc nhất thời lúng túng : “Ai là chị dâu của ngươi, ta cũng nghĩ gả cho ngươi.” .

      Dương Tử Phàm cũng cùng nàng tranh cãi, chăm chú ngắm nghía cây súng.

      “Ngươi như thế nào xuống dưới lầu chơi?” Trình Nhạc Nhạc đánh giá y .

      Dương Tử Phàm nhìn nàng cái: “Ta thích náo nhiệt.”

      Trình Nhạc Nhạc ‘ nga ’ tiếng, khẽ đảo mắt đánh giá phòng y, nhìn quanh vòng ánh mắt dừng dùng ở khẩu súng tay y. Nhất thời tâm tình đùa giỡn nổi nên, liền dưa tay đoạt lấy, tò mò xem: “Tàng trữ súng là phạm pháp.”

      “Cẩn thận, đừng bóp còi.” Dương Tử Phàm cả kinh, ra tay muốn đoạt lại.

      Trình Nhạc Nhạc né người trốn, tránh thoát khỏi tay y : “Ta có thể tố cáo ngươi, bất quá súng này ngươi phải tặng cho ta.”

      “Ngươi muốn nó làm cái gì?” Dương Tử Phàm dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ nàng bóp còi.

      “Vậy ngươi muốn nó làm cái gì?” Trình Nhạc Nhạc hỏi lại, thấy y đáp được, hì hì cười : “Chờ ta chơi , tự nhiên trả lại ngươi.”

      Dương Tử Phàm vẻ mặt bất đắc dĩ, biết làm gì với nàng bây giờ.

      Đột nhiên, ‘ ba đát ’ tiếng, đèn trong phòng toàn bộ được bật sáng, trong bóng tối lâu Trình Nhạc Nhạc nhất thời thích ứng được ánh sáng này, vội vàng lấy tay che mắt lại. hồi sau mới nhìn ra là Dương Tử Hằng bật đèn, lúc này đứng trước cửa.

      “Tử Hằng ca ca.” Trình Nhạc Nhạc lên tiếng.

      Dương Tử Hằng khóe môi cong lên, cho nàng cái mỉm cười ôn hòa, đến gần: “Tất cả mọi người tìm ngươi đấy.” xong giơ tay đem nàng từ cửa sổ bế xuống dưới.

      Trình Nhạc Nhạc quay đầu hướng Dương Tử Phàm vẫy vẫy tay, kịp lời tái kiến, liền bị Dương Tử Hằng bế ra khỏi phòng.

      chuyện gì?” Dương Tử Hằng lại cười , đem tay Trình Nhạc Nhạc nắm chặt, nhàng di chuyển cước bộ.

      Trình Nhạc Nhạc cũng có phát giác..”Cái gì cũng chưa tới kịp , chỉ đoạt được chiến lợi phẩm trở về.” Trình Nhạc Nhạc cười đến nghịch ngợm đáng .

      “Là cái gì?”

      Nàng cười thần bí: “ cho ngươi.”

      Dương Tử Hằng mặt thoáng có tia lãnh ý, Trình Nhạc Nhạc cũng có phát giác.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3: Tình cờ gặp mặt trong tiệc tối (p3)

      Bữa tiệc mảnh huyên náo chấm dứt, bên trong xe Porsche cao cấp, Trình phu nhân tâm tình tốt, vuốt ve Nhạc Nhạc : “Thế nào? Tử Hằng ca ca của ngươi so với ngươi càng ngày càng thành thục ?”

      Trình Nhạc Nhạc quay người lại mắt nhìn chằm chằm Trình phu nhân, đáp hỏi lại: “Mẹ, vì sao ta cho tới bây giờ đều biết Tử Hằng ca ca có đệ đệ?”

      “Biết làm cái gì?” Trình phu nhân làm biểu tình cho là đúng.

      “Mẹ, người ta tò mò, người kể mà.” Trình Nhạc Nhạc bộ dạng trẻ con, lắc lắc cánh tay Trình phu nhân,

      Trình phu nhân bị nàng lắc đến váng đầu hoa mắt, vội : “Mau, đừng lắc! Cũng phải cái gì bí mật, ta là được.”

      “Mẹ tốt.” Trình Nhạc Nhạc đứng đắn ở mặt Trình phu nhân hôn cái.

      Trình phu nhân từ trong ví lấy ra gương , bên để ý dung trang bên tùy ý : “Dương Tử Phàm là Dương bá bá ngươi ở bên ngoài cùng nữ nhân sinh, mười năm trước nữ nhân kia đưa đứa bệnh nặng đến, cùng Dương bá bá bỏ ra trăm vạn chạy chữa mới cứu được tính mạng. Ai, nữ nhân kia, hèn hạ gì sánh bằng, ngươi làm cái gì làm, lại làm nhị phu nhân người ta~~~~.”

      “Ngừng!” Trình Nhạc Nhạc đánh gãy nàng thao thao bất tuyệt.

      thích nghe ?” Trình phu nhân hứng khởi , đột nhiên bị đánh gãy có chút bất mãn.

      “Dương Tử Phàm vì sao tham gia yến hội?” Trình Nhạc Nhạc muốn biết chính là cái này, mà phải nữ nhân làm nhị phu nhân, làm nhị phu nhân có gì đáng ngạc nhiên, kỹ nữ như cỏ dại lan tràn.

      “Ngươi từng gặp qua mẹ kế sinh đứa có người tức giận sao?” Trình phu nhân tức giận .

      “Nguyện ý cho ở Dương gia lớn lên, Dương đại phu nhân muốn là Bồ Tát sống .”

      “Dương bá bá có khả năng đối với nhi tử thân sinh của mình mặc kệ hỏi đến.”

      Trình phu nhân cười nhạo: “Cái gì nhi tử thân sinh, chỉ là con mèo bệnh sắp chết.”

      “Mẹ, ngươi còn như vậy ta với ngươi tuyệt giao!”

      “A!” Trình phu nhân bật cười đánh giá nàng, : “Cùng ta tuyệt giao, ngươi với mẹ kế ngươi nha, cho ngươi, Dương Tử Phàm là cái ngươi mệnh yểu.”

      Trình Nhạc Nhạc cũng có tâm tư cùng nàng giỡn, : “Dương Tử Phàm bị bệnh gì? Nghiêm trọng sao?”

      “Tim bẩm sinh, mệnh tốt có thể sống được tháng nữa.”

      Nàng tùy ý , Trình Nhạc Nhạc lại cả kinh trợn mắt há hốc mồm, tháng? Vừa nãy phải bình thường sao, ràng phải bộ dạng bị bệnh. phải chết sao?

      “Phải chết cũng phải Tử Hằng, ngươi thương tâm cái gì? !” Trình phu nhân thấy nàng hốc mắt đỏ lên, an ủi .

      Trình Nhạc Nhạc nhìn chằm chằm cảnh vật ngoài cửa xe, trong lòng như có hòn đá nặng đè ép vô cùng khó chịu. Dương Tử Phàm, nàng lần đầu tiên cùng gặp mặt, cũng có có thể là cuối cùng, có lẽ đây là mọi người thường “Phù dung sớm nở tối tàn.” Tay nàng đụng vào túi xách có chứa khẩu súng, nhớ tới vẻ mặt tái nhợt của y, còn có mâu trung u buồn tràn đầy hai vành mắt. Tình cảm đáy lòng ngừng sinh sôi, là thương hại? Lo lắng?

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 4: Chết non và say đắm

      Chuông tan học vừa vang, vườn trường giống nồi chảo, trong nháy mắt sôi trào! Biển người ngừng mà từ các phòng học tuôn ra.

      “Nhạc Nhạc, buổi trưa cho ta mượn bài tập cóp chút” Vương Tâm Ảnh liếc mắt Trình Nhạc Nhạc, tiếp tục thu thập sách vở.

      Trình Nhạc Nhạc Nhạc Nhạc đem cuốn vở ném đến trước mắt nàng: “Cho ngươi.”

      “Này, ngươi nghĩ cự tuyệt chút sao? Như thế là tàn hại mầm non của quốc gia.” Vương Tâm Ảnh nhảy lên tiếp được cuốn vở, trở mình mắt trợn trắng .

      Trình Nhạc Nhạc ha ha cười, giả vờ chăm chú đánh giá nàng: “Mầm non của quốc gia vẫn còn, tiếp qua tháng thành gỗ mục.”

      “Ta tức giận! ” Vương Tâm Ảnh đeo cặp sách lên vai, miệng lẩm bẩm, ta nhẫn.

      “Thực hảo hài tử thành thục.”

      Trình Nhạc Nhạc trêu đùa. Trình Nhạc Nhạc ngồi ở ngồi ở phía sau xe đạp của Vương Tâm Ảnh, ôm thắt lưng của nàng, gió lạnh lẽo phất vào mặt, nàng nhắm mắt hưởng thụ. Con đường này, qua ba năm, cuối cùng cũng phải tốt nghiệp, cần nữa rồi.

      Phía trước đúng là bệnh viện, là bệnh viện Dương Tử Phàm ở, nàng lần đầu tiên chú ý đến đại bệnh viện này. Bên trong được xây dựng hình lưới, là hoa viên được xây dựng đẹp, cho phép rất nhiều bệnh nhân tản bộ, chuyện phiếm.

      Nhạc Nhạc vô ý thức tìm kiếm bóng dáng khiến mình thông cảm và tò mò. Trong đám người, bóng dáng Dương Tử Phàm như như , khuôn mặt đẹp trắng thuần vẫn như cũ ánh nên vẻ u buồn, ánh mắt theo bóng dáng Trình Nhạc Nhạc di động mà động.

      Bốn mắt giao nhau, Trình Nhạc Nhạc muốn hô ra thanh kêu gọi nhưng lại bị kẹt lại giữa hầu, ngẩn ngơ tùy Vương Tâm Ảnh vẫn tiếp tục đạp xe , đến khi bóng dáng y tiêu thất trước mắt. Thậm chí nàng kỳ thực nàng có thể nhảy xuống xe, có thể vào cái hoa viên kia.

      ——— —————-

      Ngày này, Trình Nhạc Nhạc có ngồi xe của Vương Tâm Ảnh để về nhà, ngoài cửa bệnh viện có những đóm hoa hồng nở, nàng hái xuống nhánh, cầm giữa hai ngón tay. Trình phu nhân cho nàng tái kiến Dương Tử Phàm, nàng là vụng trộm tới. Dương Tử Phàm ở ngủ yên, nàng cúi người, làm càn quan sát khuôn mặt tuyệt mỹ gì sánh được của y. Cầm bông hồng để tại chóp mũi y, tay kia từ lâu chống cằm ngắm khuôn mặt y, chỉ chốc lát sau, Dương Tử Phàm liền bị mùi hoa làm cho tỉnh lại.

      “Trình Nhạc Nhạc?” Dương Tử Phàm tức giận trừng mắt nàng, để che giấu kinh hỉ trong lòng.

      “Ta đợi hơn tiếng đồng hồ.” Trình Nhạc Nhạc hắc hắc cười , tay chống cằm tùy ý hướng đến phía bàn.

      Dương Tử Phàm liếc mắt nhìn đồng hồ tường: “ dối.”

      Trình Nhạc Nhạc tiếu cười, cầm bông hồng tới: “Tặng cho ngươi.”

      “Cảm ơn.” Y chút khách khí mà chìa tay, Trình Nhạc Nhạc nhưng lại né tránh, : “Ta có điều kiện.”

      ! “

      ” Chờ ta sau khi thi vào trường cao đẳng ngươi nhất định phải dạy ta bắn súng.”

      “Ta cũng có điều kiện.”

      ! “Trình Nhạc Nhạc học khẩu khí của y.

      ” Ngươi phải cho ta ôm 5 phút.”

      “3 phút.” 5 phút quá dài, nàng hít thở thông.

      Dương Tử Phàm xuy cười tiếng cười tiếng, liếc mắt nàng: ” Ngươi tại cửa bệnh viện trộm hoa hồng, ta muốn bị vạ lây.”

      “Được rồi!” Trình Nhạc Nhạc đánh giá chính mình, cam tâm tình nguyện : “Ngày hôm nay có lớp thể dục, người hẳn là bẩn, để ngươi ôm cái.”

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 5: Chết non và say đắm (p2)

      Dương Tử Phàm đắc ý cười ra tiếng, vươn song chưởng đem nàng ôm vào trong ngực, y để mặt tóc nàng, nghe mùi thơm ngát người nàng. Hai tròng mắt lạnh lùng lần đầu tiên bị nhu tình thay thế, thế giới này, người làm cho y lưu luyến duy nhất chỉ có Trình Nhạc Nhạc, y muốn chết, từ bốn năm trước lần đầu tiên trông thấy nàng tình cảm này xuất . năm nọ, nàng vẫn còn là tiểu nương, bởi vì Dương Tử Hằng xuất ngoại tại sân bay nàng khóc đến hết hơi.

      ” Tặng cho ngươi.” Dương Tử Phàm chẳng biết từ chỗ nào biến ra hộp phấn hồng tinh mỹ, nhét vào tay nàng.

      Trình Nhạc Nhạc liếc cái hộp, muốn, nhưng sợ có lừa đảo: “Điều kiện là cái gì?”

      nên lấy tiểu nhân đo lòng quân tử.” Dương Tử Phàm tức giận .

      “Ngươi như thế nào biết ta đến? Còn chuẩn bị lễ vật?” Trình Nhạc Nhạc tiếp nhận hộp, mở, bên trong là cái dây chuyền bạch kim, mặt dây chuyền km cương, đúng là lễ vật truyền thống! cao hứng nhận lấy, hì hì cười : “ đóa cây hoa hồng đổi lại cái dây chuyền kim cương, hôm nay đến .”

      ràng thích! ” Dương Tử Phàm phiêu liếc mắt nhìn nàng cái, đủ dối trá.

      “Tử Phàm ca ca tặng lễ vật, ta thế nào lại thích? Chỉ bất quá là quá quý trọng.”

      ” Nếu như ngươi ngượng ngùng, hãy lấy giấy tuyển sinh đưa cho ta làm lễ vật.”

      Trình Nhạc Nhạc tràn đầy tự tin mà ngẩng đầu lên: “Đến lúc đó cho ngươi ấn tượng thập phần! “

      ” Khẩu khí ! “Lặng im! lâu sau. “Ngươi có đúng hay mỗi ngày tại thời gian ta tan học nhìn lén ta? “Trình Nhạc Nhạc bày ra bộ dạng chất vấn, ngẩng đầu trừng mắt y.

      Dương Tử Phàm bộ dạng như làm chuyện xấu bị bắt quả tang, xấu hổ sờ sờ mũi : “Kỳ thực cũng phải mỗi ngày, ba năm tính nhiều nhất cũng chỉ có hơn 300 ngày.”

      Ba năm? Trình Nhạc Nhạc kinh ngạc mà theo dõi y, nàng thế nhưng lại chút nào cảm kích. Nếu như phải Trình phu nhân cho nàng Dương Tử Phàm ở tại cái bệnh viện này, nàng cũng để ý, tại cũng phát y mực yên lặng nhìn chăm chú vào người của chính mình. Ba năm qua, nàng cũng điên điên khùng khùng mà cùng đồng học vui đùa ầm ĩ, cùng Vương Tâm Ảnh tranh đoạt xe đạp đến người sống ta chết. Hết tất thảy, có hay đều rơi vào trong mắt y? ” Rình coi người khác có đạo đức.” Trình Nhạc Nhạc che giấu đáy lòng rung động, vui đùa .

      ” Lần sau .” Dương Tử Phàm , lời này xong có chút thê lương, y, lập tức phải ly khai thế giới này, cũng nhìn thấy bóng dáng hoạt bát của nàng. Y thương cảm lời rơi vào trong tai Trình Nhạc Nhạc.

      Trình Nhạc Nhạc dừng ở y, lại biết nên an ủi như thế nào. Đối với người sắp chết, an ủi chỉ làm y tăng thêm thương cảm. Sau nửa tháng nữa là thi vào trường cao đẳng, Trình phu nhân y chỉ còn sống quá tháng, nàng, sợ y chết . “Tử Phàm ca ca, đừng quên ngươi chuyện của ta.” Trình Nhạc Nhạc ôm cổ y, làm nũng .

      ” Đương nhiên.” Y ôm thân thể xinh của nàng, mặc dù nghĩ muốn ôm thêm nhiều chút, thế nhưng tay càng ngày càng có lực, cuối cùng chỉ có thể trượt từ lưng nàng xuống.

      ” Tử Phàm ca ca! “Trình Nhạc Nhạc sợ hãi kêu, chìa tay thử hoi thở của y, Dương Tử Phàm bộ dạng cùng tỉnh lại giống nhau. Suy nghĩ, chau mày. “Tử Phàm ca ca ? ? ? ?” Trình Nhạc Nhạc lẩm bẩm, tùy ý bác sĩ y tá xô nàng rơi mặt đất.

      Bác sĩ thuần thục mà tại người Dương Tử Phàm kiểm tra. vài phút sau, như người dưng mà ra khỏi phòng bệnh, chỉ để lại y tá đem nước biển cắm vào tay y.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :