1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xấu nữ tung hoành thiên hạ - Dật Danh (Hoàn - Ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481

      Xấu Nữ Tung Hoành Thiên Hạ

      Tác giả : Dật Danh - 佚名


      Chuyển ngữ : Miki

      ~*~


      Làm ebook : JR94

      ~*~


      Nguồn : http://phongnguyetchu.wordpress.com/

      ~*~

      Thể loại : Ngôn tình cổ đại, hài, xuyên , NP, HE.

      ~*~


      Giới thiệu :


      Bề ngoài vốn dĩ vô cùng xấu xí, nào ngờ còn bị người ta đuổi giết, ta muốn sống nữa nên tự sát, định tới tòa nhà phía trước để nhảy lầu lại bị xe tải tông.

      Số ta biết có nên gọi là may mắn đây.

      Phải là xui xẻo mới đúng!

      Xuống địa phủ mà vẫn còn bị người ta ghét.

      Diêm vương chết tiệt kia ông muốn thế nào hả? cho tôi đầu thai, tưởng tôi là kẻ dễ bắt nạt chắc?



      ~*~​

      Các file đính kèm:


    2. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      CHƯƠNG 1

      Ta xấu, xấu, vô cùng xấu…


      Mỗi lần nhìn thấy ta mọi người đều kinh sợ, tinh thần hoảng hốt cho rằng gặp ta là chuyện tuyệt đối may mắn. Người quen biết động chân động tay với ta, người biết sơ sơ chào hỏi cho qua lấy lệ.


      Nhưng xấu cũng là cái tội sao? Dù như vậy cũng đâu phải lỗi tại ta, mọi người nghĩ có đúng . Ta cũng chưa từng nghĩ là hại người, ta cũng chỉ mong có được cuộc sống bình thường mà thôi. ra ngoài mua chút đồ, chỉ cẩn thận bị người ta thấy lại hại phải nhảy lầu tự sát, là chỉ có làm như vậy mới có thể rửa mắt. Chính vì vậy mà ít người dựng lá cờ trừ dân hạ nước mà đuổi giết ta. Thế là mỗi ngày ta đều bị người người đòi giết, quả thực là chịu quá đủ rồi.


      Ta quyết định, chấm dứt cuộc đời mình…


      Nhìn phía trước là dòng xe đông đúc đường, ta hạ quyết tâm đến tòa nhà đối diện để tự sát. Nhưng khi ta vừa mới bước được bước bỗng có ánh sáng lóe lên chớp nhoáng…


      ổn rồi, có người bị xe đụng”. Chốc lát sau mọi người xung quanh đều vây lại quanh ta. Nhìn thân thể mình lẳng lặng nằm mặt đất, cảm giác cũng thấy hơi đau lòng. Tuổi trẻ của ta… tong như vậy.


      Tên tài xế biết tình huống nguy cấp liền vội vàng xuống xe và lớn tiếng hô “ phải lỗi tại tôi, chỉ vì vừa nhìn thấy ta xấu quá, đầu óc bị dọa đến choáng váng, kịp tránh ta. Ngay cả xe cũng bị ta hù cho chết khiếp nên mới làm chủ được.”


      cái gì, là tự tôi đâm vào chắc? Chiếc xe làm chủ được khi thấy tôi nên mới xảy ra chuyện sao? là loại người gì thế hả? Nếu có kiếp sau... hà hà, tôi thề làm vợ của . Tôi nhớ kỹ bộ mặt của . Tôi nhớ kỹ , cứ chờ đó mà xem... hahahaha”. đến đây linh hồn của ta từ từ bay lên.


      Tên tài xế bỗng dưng lạnh run. Quái lạ, sao đột nhiên lại lạnh sống lưng thế này.


      CHƯƠNG 2

      “Aaaaaaaaaaa, hu hu hu… tại sao lại cho tôi đầu thai? Tại sao, tại sao!!!” Lúc này ta phủ, cố sống bằng chết lôi lôi kéo kéo tên tiểu quỷ gặng hỏi vì sao cho ta đầu thai.


      “Khụ …khụ…khụ… tiểu thư, làm ơn đừng lôi kéo tôi nữa mà, đâu phải là tôi cho đầu thai. Bởi vì Mạnh bà gặp là xỉu ngay tại chỗ, Diêm Vương thấy đầu óc choáng váng. Bọn họ đều là hai đại quan ở đây, ngay cả gặp lần thứ hai cũng dám há tới lượt bọn tiểu quỷ có quyền chức như chúng tôi. Tóm lại tôi cũng giúp được gì cho đâu”. Tên tiểu quỷ quả là bất đắc dĩ vừa vừa nhắm tịt mắt lại, cứ như thể chỉ cần nhìn thấy ta là lập tức hồn bay phách tán.


      “Tôi mặc kệ, tôi nhất định phải đầu thai, tôi muốn ờ cái nơi quỷ quái này đâu !! Aaaaaaa”.

      giờ bọn họ cũng dám gặp mặt nữa, cũng coi như xong rồi, hay là sống làm quỷ vong hồn cũng hay lắm! Mà trông cũng đâu khác gì bọn chúng đâu”. Tiểu quỷ ăn ngay . Quả tử vong thành là nơi hội tụ những quỷ nha có bộ mặt ‘đáng ’ nhất.


      “Tôi làm việc xấu, tại sao lại bắt tôi vào đó chứ. Nơi ấy chẳng phải phạm tội ác tày trời mới vào sao? ”


      “Kìa tiểu thư, hiểu lầm rồi, nơi đó phải chỉ có những người phạm tội ác tày trời mới có thể vào, mà những người xét diện được đầu thai cũng đều phải tới cả.”


      “Tôi đây cũng đâu phải là được đầu thai! Cái gì chứ, cho tôi đầu thai? Diêm Vương gặp tôi để tôi gặp ông ta”. xong mặc cho tiểu quỷ ra tay ngăn cản, ta cứ nhắm thẳng điện Diêm Vương mà xông vào.


      Bao nhiêu là tiểu quỷ bám sát đằng sau nhưng chúng nhắm mắt thế kia làm sao mà tìm thấy ta được. Chỉ cần nhìn mặt ta cái là bọn chúng lập tức đâm thẳng vào tường, lăn ra bất tỉnh.


      Hahaha, vừa lúc có người... à .. lũ quỷ ngăn cản, ta thoải mái khoan thai bước thẳng vào điện Diêm Vương. thẳng vào trong, tội gì phải sợ, quỷ mà nhìn thấy ta cũng phải ngã lăn ra đất.


      “Diêm Vương, Diêm Vương, ông mau ra đây cho tôi” .


      “Là ai mà dám ngang nhiên làm loạn ở địa phủ hả?”


      “Hahaha… cuối cùng cũng tìm được ông, Diêm Vương. , tại sao cho tôi đầu thai. Tôi cũng có làm hại ai cả, ông mau! Tại sao?”. Sao ông ta phản ứng gì thế. Ta ngẩng đầu lên nhìn, trời ạ, Diêm Vương mở to hai mắt như muốn rớt cả ra ngoài nhìn về phía ta, còn cái miệng há to hết cỡ, ông ta lại ngây cả ra nhìn ta, à , là choáng váng mới đúng, là đáng ghét, bộ ta đáng sợ đến vậy sao, chỉ là xấu có tí thôi mà.


      Toàn bộ quỷ nha và Diêm Vương đều trố mắt nhìn nhau, mãi sau Diêm Vương mới khôi phục được tinh thần, “Bổn vương chẳng phải phán ngươi tử vong thành sao? Cớ gì ngươi lại chạy đến đây làm loạn vậy? biết mình sai chưa? ”


      “Tôi muốn tới đó ! Vì tôi hại người, tôi phục. Ông phán oan cho tôi.”


      “Ngươi phục? Được, ta hết tội của ngươi cho mà nghe”. Diêm Vương vung tay lập tức ra quyển sổ sinh tử màu bạc.


      “…” Ta biết gì, là lấy nhầm mới đúng. Diêm Vương đưa mắt hỏi: “Thế nào”. “Diêm Vương ông thấy mặt sổ ghi là “ súc sinh sinh tử” à. Mà tôi phài là súc sinh làm sao mà ông tìm được đây.


      “A…” Diêm Vương thẹn thùng đỏ cả mặt vội vội vàng vàng lục lọi tìm kiếm mò mẫm mọi thứ bàn cuối cùng lấy ra quyển sổ khác với cái tựa “Sinh tử” chìa ra trước mặt ta. lúc sau ta bỗng nổi sùng lên, mặt hầm hầm lớn tiếng “Cái gì…..người thấy tôi mà chết có 123 người, 456 người bởi biết tôi muốn tới chỗ họ nên chết, vì biết có tôi mà chán sống có 789 người, những người này đều tính ra từ đầu tôi sao?”

      “Hả… Ngươi cái gì? ” Diêm Vương thấy bắt đầu nhức não và choáng váng tập hai.


      “Đủ rồi, địa phủ phải là nơi để cho ngươi có thể tùy tiện làm loạn”


      Ta tìm nơi phát ra tiếng mà nhìn lại, kia chẳng phải là Mạnh bà bị ta dọa cho ngất xỉu đó ư? Lại còn trừng mắt nhìn ta, tay bà ta còn cầm sợi dây thừng buộc vào đầu con trâu. Chắc phải bị ta dọa tới mức đổi làm nghề chăn trâu đấy chứ.


      “Muốn tôi làm loạn cũng đơn giản thôi, cho tôi đầu thai là xong.”


      “Thả ngươi đầu thai để rồi ngươi lại nguy hại đến nhân gian à. bao giờ. Bây giờ ta muốn nhìn thấy ngươi và cũng muốn ngươi đứng đây mà nhiều lời vô nghĩa. Lập tức cút ngay về tử vong thành cho ta.”


      “Hừ, tôi cũng chẳng rảnh rỗi mà làm trò vô nghĩa với các người. Nếu cho tôi đầu thai, tôi vẫn ngồi ở đây xem mấy người làm gì được tôi.”


      “Xem ra, ngươi rượu mời uống lại thích uống rượu phạt phải ?”. Chỉ thấy Mạnh bà thả dây thừng cột trâu ra, nhàng “A ngưu, xông lên.”


      Con trâu nghe lệnh vô cùng hưng phấn, à phải, ta nghĩ nó hưng phấn như vậy là vì nhìn thấy ta mới đúng. Lập tức hai lỗ mũi của nó phì phò ra cả khói nhắm tới chỗ ta đứng.


      “A…….” Đáng ghét, là tên chết tiệt nào lúc chết mà mặc quấn áo màu đỏ khi chết biến thành quỷ muốn làm cái gì làm cái đó. Cho nên lúc chết ta mặc cả người toàn màu đỏ, tại lại bị trâu đuổi, nên nghe theo cái lời đồn chết tiệt này.


      Nhân gian chủ nhà thả chó ra tiễn khách còn đằng này địa phủ lại thả trâu mới hoành tráng. Ta bị xe tông chết chưa đủ sao, giờ còn muốn thả trâu húc chết ta à.


      “A …….” Giẫm chân nhận ra có gì. “Cứu mạng, cứu mạng, tôi…… biết …bơi”. giờ ta bị trâu duổi nhưng lại vùng vẫy trong nước.


      xong rồi, ta nhảy vào sông nghịch sinh.”


      “Nghịch sinh? Phải chăng chính là nơi có thể chuyển đổi sinh mệnh theo bất kì hướng nào?”.


      “Chính xác, ngờ lũ tiểu quỷ các ngươi lại hiểu biết nhiều như vậy, hà hà”.


      Thấy Diêm Vương khôi phục thần khí, tên tiểu quỷ quỳ xuống cách cung kính “Đại vương!”.


      “Haha, đứng lên .”


      Ta mà rơi xuống đây chắc chắn bị chết đuối, vậy mà đám bọn họ lại có thể thản nhiên đứng tán phét sao. “Mau cứu, cứu…” Tính mạng còn chưa được bảo toàn nghe tiếng Diêm Vương “Vốn ngươi đại náo địa phủ, ta phải đày ngươi xuống mười tám tầng địa ngục mới đúng, nhưng bổn vương từ bi bỏ qua cho ngươi, đó là phúc đức của ngươi. Coi như đó là tạo hóa của bản thân ngươi, đâu ”.


      Cái gì…. được….lại thêm tên nữa…ta nhớ kỹ bản mặt của ông. Thấy Diêm Vương kia cười tươi như hoa nở, nhưng loại sắc đẹp như vậy trông đáng ghét. Lần sau nếu để ta gặp lại ông, ta tuyệt đối bao giờ bỏ qua cho ông. Thân thể mặc cho dòng nước đẩy trôi dập dềnh đến nơi nào đó.

    3. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      CHƯƠNG 3

      “Tên Diêm Vương đáng ghét, tôi đánh chết ông, đánh chết ông”. Bây giờ ta dùng sức giặt quần áo, tay kia cầm cây gậy ra sức đập, ta đập đập đập. Chỉ đáng thương cho quần áo bị ta đập tới mức thê thảm, nhưng cũng thể trách ta được, theo dòng nước chẳng ngờ lại trôi dạt tới cái nơi cổ đại ai biết này. vậy lại còn để ta thành tên ăn mày cả người hôi kinh khủng, mỗi ngày ta đều ra sức tắm rửa nhưng vẫn thể tẩy sạch được cái mùi hôi chết tiệt đó, vậy ngờ lại còn bị bán đến thanh lâu, hay . Tuy vậy thân thể này khác mấy so với cái thân thể cũ, bộ dạng vẫn thay đổi, đảm đương được vị trí kĩ nữ nên mới bị đuổi đến cái nơi giặt giũ với đống quần áo chất cao như núi. Giặt hoài giặt mãi mà đống đồ vẫn vơi tí nào, đáng ghét. Nhìn cái chồng chất cao như núi này, ta thấy khó hiểu, phụ nữ có nhất thiết phải mặc nhiều quần áo như vậy ? cuối cùng đằng nào chả phải cởi, còn mặc làm quái gì chứ! Cứ thế nằm giường mà chờ người tới có phải bớt việc hơn .


      “A.. chàng xem, kia chẳng phải là nữ nhân xấu xí mà mọi người đồn đại sao? Nghe đâu nam nhân mà nhìn thấy ta mất hứng gặp người khác luôn. Hahaha”


      Nghe thấy tiếng cười,ta hung hăng quay người lại, trừng mắt nhìn. Tiếng cười đó là của tân hoa khôi mới vào – Liễu Yến.


      “Nhìn cái gì mà nhìn, đồ quái dị, có tin ta móc hai con mắt của ngươi .”


      “Tôi nhìn vì tôi thấy Liễu tỷ tỷ có nhan sắc như phù dung tỷ tỷ, hahaha….”


      “Đương nhiên. Mọi người đều rằng ta xinh đẹp như đóa hoa sen mới nở, hahaha.~~”


      Đương nhiên ta biết phù dung tỷ tỷ mà ta đến là ai, lại còn tự cho mình là mỹ nhân, haha… ta cố nén nhịn trận cười dữ dội.


      ta chính là người mà nàng là thiên hạ đệ nhất xấu nữ?” Từ sau lưng Liễu Yến bước ra con heo, đúng, là con người nhưng lại vô cùng giống heo! Dám dùng ánh mắt tò mò nhìn ta từ xuống dưới, coi ta chẳng khác nào tinh tinh trong vườn thú, quái nhân dị dạng làm cho ta vô cùng khó chịu.


      “Đúng đó Trương công tử, nghe ta xấu đến mức làm cho người nhìn vào cũng muốn tự sát đó”. Giọng nũng nịu làm cho ta nổi hết cả da gà.


      “Vậy sao? Được rồi, ta cũng muốn nhìn chút” xong còn dùng bàn tay ngả ngớn vuốt ve tấm vải thô che mặt ta. Buồn nôn, ta chút do dự lau sạch vết tích của móng giò kia.


      “Á à, còn dám khinh ta, để ta nhìn mặt của ngươi”. Trương công tử ra tay đồng thời cầm cây tiêu hướng đến miệng ta, “Đừng…” Ta ra sức trốn tránh, thấy Liễu Yến kia đứng bên xem kịch vui, ánh mắt đầy vẻ chế giễu chờ xem ta bị tên Trương heo này làm nhục.


      Chết tiệt, ta thể nhịn được nữa, ta kéo tấm vải che mặt xuống xoạt tiếng. Ngươi muốn nhìn ta cho ngươi nhìn đủ, ha ha~~~~~


      “A…………………”


      CHƯƠNG 4

      Chỉ nghe thấy tiếng hét thảm thiết vang lên, Trương công tử tay run run chỉ vào ta : “Xấu quá…………”sau đó ngã rầm xuống đất.


      A di đà phật, thiện tai thiện tai, phải ta cố ý đâu nha, là ngươi bức ta, Diêm Vương ông đừng có đổ lỗi chết là do ta à nha, chính muốn nhìn chứ phải ta cố ý, đúng ? Mà sao Liễu Yến kia thấy phản ứng gì nhỉ? Vẫn kiên trì giữ tư thế, vẻ mặt tươi cười như trước, lợi hại, rất lợi hại, ta bội phục rồi đó, đây là lần đầu tiên có người nhìn thấy ta mà vẫn phản ứng.Ta mang theo vẻ mặt thưởng thức nhìn nàng.


      “Trời ạ, Yến nhi ngoan của ta, hóa ra ở trong này làm hại ta tìm khắp nơi”. Đại nương thanh lâu đẩy Liễu Yến, nhưng sao có phản ứng? “Yến nhi làm sao thế, chẳng phải rất muốn gặp Long công tử sao?” Đại nương lại đẩy thêm chút “Bịch…” Liễu Yến cứ đứng như trời trồng chút động tĩnh, rồi ngã xuống cũng kêu tiếng.


      Oa!! phải là bị ta hù chết đó chứ? Trời ạ, lại có thêm người chết do ta, ta có mị lực lớn như vậy sao?


      Thấy bộ dạng của Liễu Yến, đại nương sợ tới mức ngây người ra lúc, rồi lại nhìn tới mảnh vải che mặt của ta, lập tức hiểu được mọi chuyện “Nha đầu thối, đồ nha đầu chết tiệt này, đeo khăn lên mau bằng ngày mai đừng hòng nhìn thấy mặt trời”. chuyện mà bà ta cũng dám mở mắt nhìn ta chút là sao?


      đáng ghét, sao lúc trước lại thu nhận nha đầu thối này cơ chứ, bây giờ ngân lượng đâng ở ngoài kia chờ ta thu về, có hoa khôi đáng tiếc. Ài…..đại nương khẽ thở dài “Mang vào xong chưa?”


      “Rồi ạ”.


      Nghe được câu trả lời của ta. Đại nương mới thở phào nhõm, nhìn hoa khôi nằm mặt đất rồi lại nhìn sang ta “, theo ta”.

    4. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      CHƯƠNG 5

      “Đại nương… bộ này là..?” Lúc này ta được thay y phục tuyết trắng bằng lụa mỏng, mỗi bước đều nhàng rung động cảm giác như bay mây vậy, đẹp quá. Đẹp? đúng vậy, lần đầu tiên ta cảm thấy mình dường như đẹp lên, mặt cũng mang chiếc khăn che tương xứng với bộ y phục.


      Ngắm mình ở trong gương, nếu bỏ cái khăn che này ta nhất định ảo tưởng mình là tiên nữ, đến ta cũng si mê lúc lâu nữa là.


      “Được rồi, đừng có ngắm nữa, mau ra tiếp khách ”.


      Tiếp khách? phải chứ ~? “Đại nương, bà tôi tiếp khách? Tôi?” Ta kinh ngạc há hốc cả miệng ra.


      “Đúng vậy, chính tiếp khách, ta cho biết, vị khách hôm nay giống bình thường, nếu làm hỏng …hà hà…” Đại nương thầm cười gian xảo, ánh mắt ngừng đảo quanh phòng, ta có dự cảm là bà ta tính kế để đối phó ta như thế nào.


      “Nhưng mà bộ dạng này của tôi sao mà tiếp khách được, tôi xấu như thế này, vị khách đó mà nhìn thấy chừng ngất mất.” Ta phải tranh thủ lần cuối mà từ chối mới được.


      vậy sao nào? ta thấy rất tốt, chỉ cần tháo cái khăn che mặt này ra đến ta cũng thấy chẳng khác nào nữ nhân bình thường”.


      “Nhưng mà…nhưng mà vị khách đó cũng chưa từng gặp tôi, lỡ họ muốn nhìn mặt tôi biết làm thế nào?”


      “Làm thế nào tự mà giải quyết, tóm lại ta lần cuối cùng, nếu để ta phải dùng biện pháp cưỡng chế ta làm cho sau này sống bằng chết”


      “Có thể tìm người khác được ~~~” Hu hu, sao số ta lại khổ như vậy chứ..


      “Nếu được như ta tìm từ lâu rồi, nơi này đông khách, nhắm mắt cũng có thể ra tên các vị nương ở đây, tìm người khác được bởi vì nghe có hoa khôi mới cho nên ra giá gặp riêng Yến nhi, nhưng…nhưng Yến nhi bị dọa làm cho bất động, sao có thể cho ra gặp khách được” Đại nương xong nghiến răng nghiến lợi.


      Ồ ~~ Hóa ra Liễu Yến chết, chỉ bị dọa đến bất động thôi ~~~~ A di đà phật, ta có tạo nghiệp chướng.


      “Cho nên…chỉ có mới chưa từng gặp, hơn nữa Yến nhi cũng là bị dọa, tất nhiên phải chịu trách nhiệm rồi".


      Ta thèm vào, đại nương này và Diêm vương đúng là giống nhau biết phân biệt phải trái! Ta cố ý, thế mà cứ người là do ta hại, nghiệt là do ta gây ~~~~


      Ài…. phật tổ, sao ông mở to mắt mà nhìn tiểu nữ đáng thương này , hu hu...


      “Đại nương, Long công tử giục đòi gặp người rồi”.


      “Ta biết rồi, cậu với , Yến nhi lập tức đến ngay”.


      Đại nương cầm lấy tay ta ra cửa phòng.


      CHƯƠNG 6

      Cánh cửa định mệnh nhàng mở ra.


      Haizz, phật tổ bồ tát có linh thiêng hãy phù hộ cho ta.


      “Long công tử, Yến nhi đến đây, haha….” Đưa ta vào trong phòng, sau đó đại nương lập tức rời khỏi.


      Trong phòng có hai người, người ngồi ở ghế bên cạnh bàn, còn người kia ngồi ở ghế dài bên cạnh cửa sổ, nhìn ra ánh trăng sáng ngời bên ngoài.


      “Nàng chính là Liễu Yến?” Người đàn ông mặc áo xanh ngồi bên cạnh bàn lên tiếng hỏi trước.


      “Vâng, chính là tiểu nữ”. Ta cuối đầu thi lễ theo kiểu điệu bộ của tiểu thư khuê các.


      “Ngẩng đầu lên cho ta xem nào.”


      Ta khẩn trương quay đầu, chậm rãi ngẩng lên. ! Sao lại giống tên tông xe vào ta thế kia, là ghét. Lập tức ánh mắt nhìn của ta trở nên hung dữ.


      “Nàng… biết ta à?”


      , tiểu nữ hề biết công tử.”


      ư? Vậy sao lại phải che mặt? Nữ tử chốn thanh lâu mà còn sợ bị người ta nhìn thấy mặt à?” Lúc xong còn lấy cây quạt ngả ngớn mơn trớn cái khăn che mặt của ta.


      Tên này đáng ghét, ta nghĩ tới việc kéo khăn che mặt xuống để dọa ngất : “Nếu như dám làm cho đại nhân của ta bỏ , ta làm cho sống bằng chết…” Nhớ tới lời của đại nương cùng với tiếng cười khủng bố của bà ta nên đành phải ngừng ý định đó lại, nhưng biết ứng phó ra sao đây...


      “Nếu tiểu nữ được đưa đến trước mặt ngài muốn nhìn cũng vội~, giữ chút thần bí chẳng phải hay hơn sao?” Mau được nào, ngươi ta khóc liền đó nha.


      “Hahaha, được thôi.”


      Phù….thở phào hơi, nhưng biết vô tình hay cố ý mà cầm cây quạt quạt lướt qua tấm lụa mỏng mặt ta. Sợ quá ta đành phải đứng cách xa ra chỗ .


      “Haha… Yến nhi, sao lại đứng xa ta như vậy, mau tới đây nào, chẳng phải hôm nay nàng tới để giúp ta vui vẻ ư? Sao cách xa vậy, làm thế là được nha… haha…”


      “Ngài là Long công tử?”


      “Đúng vậy… đến bây giờ vẫn còn chưa nhận ra à?… hahaha”.


      Đáng ghét, hóa ra là kẻ hay dạo thanh lâu để sàm sỡ nữ tử, thảo nào bộ dạng lại buồn nôn thế kia, khiến ta liên tưởng đến con cóc.


      Nhưng bên cạnh ta đâu thể làm theo suy nghĩ được. Ta tới phía trước, lập tức ôm ta vào trong ngực, ta muốn nên mới miễn cưỡng cho phép ta đứng ở vị trí gần nhất.


      “Nàng lấy đàn tỳ bà thể khúc cho ta nghe .”


      Muốn ta đàn tỳ bà! Ta đàn thế nào được. Nhưng ta chỉ có thể kiên trì tới cùng, lôi đàn ra: “Tinh tinh tang tang tinh tang tang tang…” Ta cố gắng, nỗ lực, nhưng dù đàn thế nào cũng chỉ gảy ra được vài tiếng này, là muốn ta chết mà, nhạc tuyệt vời ơi, mi ở phương nào~~~ để ta tới chào mi có được ? Hu hu…


      “Phì… hahahahahahahaha, đừng là nàng biết đánh đàn đó, là hoa khôi mà ngay cả đàn cũng biết."


      Nghe thấy những lời chế nhạo của , gân xanh mặt ta lập tức nổi lên. Giơ cây đàn lên cao 'ầm' , đàn bị ta đập vỡ.


      “Nàng…”


      “Bổn nương muốn tốn thời gian học mấy thứ vô ích đó, bản thân tôi giỏi nhất là hát".


      “Ồ, vậy sao?”


      “Đúng, vậy để tôi hát bài cho ngài nghe xem thế nào".


      “Được, ta chăm chú lắng nghe bài hát hay nhất của nàng"


      Nếu phải hát cho người cổ đại nghe ta nghĩ tới bài Vũ Điệp (cánh bướm trong mưa) trong phim Hoàn Châu Cách Cách.


      "Muốn quay về lần kỷ niệm của ngày xưa


      Người ơi sao màn đêm mịt mù


      Đời giăng bao nhiêu phong ba


      Muôn ngàn gió bão gây ngăn cách tình ta


      Ở nơi này mình lẻ loi lạnh lùng


      Lòng em luôn đau thương và nhớ


      Vườn hoang thiếu ánh nắng ấm


      Chim trời gãy cánh chới với giữa trời xanh


      Người như ngọn gió xua cát bay mịt mù


      Người như là nắng soi trái tim ngục tù


      Người như ngàn ánh sao lung linh trời mây


      Ấm áp như vầng trăng mênh mông giữa đêm rằm


      Đời em là cánh bươm bướm bay chập chờn


      Trời kia lộng gió sấm chớp giăng mịt mùng


      Thầm mong người đến đây, em nổi trôi xua tan màu tăm tối..."

    5. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      CHƯƠNG 7

      ….Yên tĩnh tiếng động….


      Sao phản ứng gì thế? Hay là ta hát hay? Hay là người ở đây thích nghe bài hát kiểu như vậy.


      Tên họ Long nhìn chằm chằm vào ta, ngươi bị bộ dạng của ta dọa làm ơn có chút phản ứng có được ?


      “Bài hát này tên là gì?”


      Người ngồi bên cạnh cửa sổ kia xoay người lại từ lúc nào thế nhỉ? đôi mắt u buồn nhìn ta. Ồ!


      Đúng là mỹ nam tử, vận bạch y ngồi dưới ánh trăng mông lung mờ ảo, đẹp quá…


      Ta nhìn đến ngây cả người . “Bẩm công tử, bài hát đó tên là Vũ Điệp"


      “Vũ Điệp! Nàng biết Vũ Điệp ư?” Mỹ nam tử nghe đến hai từ Vũ Điệp kích động nắm lấy tay ta lay ngừng.


      Đừng lay nữa, ta bắt đầu chóng mặt rồi đấy. “Công tử, tôi biết người nào tên Vũ Điệp cả, chỉ là trùng hợp bài hát vừa nãy cũng tên là Vũ Điệp thôi".


      sao?” Vẻ mặt có chút thất vọng.


      “Yến nhi, ta càng ngày càng muốn nhìn thấy gương mặt của nàng, có thể hát bài hay như vậy biết nàng trông như thế nào đây… hahahaha”. xong còn định kéo khăn che mặt của ta xuống, ta vội vàng nhảy lên nhanh tay bảo vệ khăn che mặt.


      “Ô! Tiểu Yến nhi còn thẹn thùng sao, đừng sợ …hahahaha…” Long công tử vừa vừa định túm lấy ta.


      Còn ta tránh né, chớp mắt cái bị tóm được, bóng đen tiến lại gần.


      “Đủ rồi, Long huynh, nếu nàng muốn người ta nhìn thấy khuôn mặt cùa mình miễn cưỡng làm gì.”


      Oa, mỹ nam tử bảo vệ ta, cảm động, cảm động quá… nếu phải sớm có người trong lòng tôi nhất định chết mất…hahaha


      “Ta làm vậy có gì sai à? Tần huynh để ý tới nàng, chẳng lẽ huynh quên rằng huynh là người của Điệp nhi sao?


      “Ta quên”.


      “Vậy vì cớ gì mà huynh che chở cho nàng ta như vậy, nàng hôm nay được ta bao, huynh tránh ra!” Long công tử thô lỗ đẩy mỹ nam tử ra.


      Nhưng mỹ nam tử hề nhúc nhích, ta có cảm giác an toàn, ta thích ta thích hahaha…


      “Ngươi! Nếu ngươi tránh ra đừng trách sao ta khách khí.”


      “Ngươi định khách khí thế nào?” Mỹ nam tử làm ra vẻ như bị làm phiền.


      Oa~ Sắp sửa xảy ra đại chiến rồi, lần đầu tiên có người đàn ông đánh nhau vì ta, cảm động quá, đánh , đánh , ai đánh thắng ta theo người đó, hi hi….


      “Thiếu gia…thiếu gia…lão gia tìm người”. Tiếng đập cửa vang lên.


      “Đáng ghét, ta biết rồi. Ta về ngay đây.”


      Long công tử phục lườm mỹ nam tử, rồi lại nhìn sang ta. “Tiểu Yến nhi, nếu lần sau chúng ta gặp lại, ta chỉ muốn nhìn thấy nàng mà nhất định có được nàng".


      Nhìn ánh mắt lâm vào tình thế bắt buộc của , lòng ta khỏi bồn chồn, được, ta nhất định phải rời khỏi chỗ này. Bằng lần sau gặp lại nhất định ăn ta mất.


      xong ra ngoài.


      Trong phòng chỉ còn lại ta với vị mỹ nam tử kia. “Việc vừa nãy...đa tạ công tử cứu giúp”. Ta lại nhàng cúi người, học theo tiểu thư khuê các sao mà thấy mệt mỏi quá.


      “Nàng biết Vũ Điệp sao?”


      Hóa ra là nhớ đến ai kia…ta lại nhận ra được thêm lần nữa, ta có hy vọng, hy vọng làm cho thích ta, ánh mắt nặng tình ấy đáng tiếc lại thuộc về ta, sống mũi có hơi cay cay.


      “Tiều nữ biết người nào tên là Vũ Điệp cả, nhưng hình như nàng ta rất quan trọng với công tử phải?"


      “Hahaha…” Mỹ nam tử bất đắc dĩ cười, “Nàng còn quan trọng hơn cả mạng sống của ta, nhưng ta lại biết nàng ở đâu, Vũ Điệp của ta”.


      Lòng chua xót, biểu lộ u buồn, khiến ta muốn ôm vào lòng mà an ủi.


      “Nếu nương biết tin tức của vũ điệp, ta đây cũng quấy rầy nữa, xin cáo từ.” xong quay người bước .


      chút lưu luyến cũng có. Hic, ta đau lòng quá....


      CHƯƠNG 8

      Cứ như vậy bọn họ đều hết.


      Chỉ còn lại ta trong phòng mình, cảm giác độc..


      “Trời ạ, tiểu bảo bối, lợi hại quá!”


      Tiểu bảo bối? Toàn thân ta lại nổi da gà “Đại nương, bà bị sao đấy chứ?”


      “Ta đâu có sao”


      sao mà cứ gọi người ta bằng cái kiểu sởn da gà như vậy!


      “Nhưng ta rất ngạc nhiên, xấu như thế nhưng lại biết hát, ta ở bên ngoài đều nghe thấy hết, hát hay thiệt đó nha!”


      sao?” Linh cảm xấu của ta càng lúc càng trỗi dậy.


      “Cho nên ta nghĩ ngày mai, lên đài biểu diễn tài hoa nhé, ta nghĩ để thay thế Liễu Yến, trở thành con át chủ bài Dạ Xuân các~~~ha ha~~~”


      Biểu diễn tài hoa ta đây rất sung sướng, nâng ta lên làm ngôi sao ta cũng rất vui vẻ đồng ý, nhưng ta muốn tại cái nơi nguy hiểm như thế này đâu, thấy ánh mắt sáng như đèn pha của đại nương, ta tuyệt đối có dự cảm lành. Bà ta đâu có để ta làm trò dễ dàng như vậy được, nhất định là bắt ta bán thân, như vậy ta lại càng hạ quyết tâm rời khỏi nơi này.


      Tối hôm sau…


      Quả nhiên ta bị bắt lên đài....


      “Các vị khách quan, hôm nay Dạ Xuân các của chúng ta có hoa khôi mới, tên là Bạch Ngọc, bây giờ nàng biểu diễn ca khúc *Ngoạn hồng trần*, hy vọng được mọi người ủng hộ.”


      Đại nương xuống phía dưới mang vẻ mặt tiếp đón.


      Tiếng hát vang lên…ca khúc này là ta giành cả buổi sáng ngủ bù để tập hát đó, bây giờ ta buồn ngủ quá à, rất muốn ngủ, hát nhanh lên chút, nhanh nhanh rồi chạy khỏi đám người này.


      Vũ công nhàng múa theo nhịp, di chuyển xung quanh ta, cảm giác chân thực như ngôi sao tivi, nếu đây phải thanh lâu có lẽ ta vô cùng sung sướng rồi.


      “Hồng trần nực cười


      Si tình là thứ nhàm chán nhất


      Tự cao tự đại cũng tốt, cuộc đời này tình ái có được bao nhiêu


      Thầm muốn đổi nửa đời tiêu dao


      Người cười trong mộng hoàn toàn quên mất trời tối quá sớm


      Kiếp sau khó xoá hận


      Uống rượu xướng ca nguyện vui vẻ đến già


      Cơn gió lạnh và hoa đẹp cản được ta ngao du


      Trời càng cao lòng càng ít hỏi sao nhân quả có bao nhiêu, mình say trong giấc nồng


      Hôm nay khóc ngày mai cười cầu ai thấu hiểu bản thân kiêu ngạo


      Vừa hát vừa múa ca


      Đêm dài từ từ trôi qua


      Tìm kiếm khóa hoạt khắp nhân gian”


      Ta hát xong, phía dưới liền vang lên tiếng vỗ tay ngớt.


      “Hay, hát rất hay”


      “Thêm bài nữa !!"


      Vỗ tay ngừng, ủng hộ ngừng, ta lập tức lấy lại tinh thần.


      Nhưng khi nghe được câu bên dưới ta liền có cảm giác như bị hắt chậu nước lạnh vào người.


      vạn lượng, đêm đầu tiên của nàng, ta mua”.


      Đêm đầu tiên của ta! Là tên nào muốn sống dám mua đêm đầu tiên của ta hả? Ta xuống dưới tìm bằng được cái tên muốn sống kia, nhìn ra lại chính là tên công tử mặt lợn? chết à!


      Chỉ thấy tên mặt lợn kia cười ha ha, còn nháy mắt với ta, chứng minh còn sống, hơn nữa còn sống rất tốt, hề có việc gì ~~~~~~~ miệng tên lợn béo kia còn ngừng hôn gió với ta.


      Hoá ra là chết? Liễu Yến chết, tên mặt lợn cũng chết, chẳng lẽ khả năng của ta giảm rồi sao?


      Chỉ thấy đại nương ngừng gật đầu, ngừng cười, còn ta thấy tai vạ sắp đến tới nơi rồi, thể trốn. Nhưng biết trốn thế nào đây!!! Thần tiên ơi,các người ở đâu mau tới cứu ta ~~~~~~

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :