1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Xơi tái tiểu nha hoàn - Diệp Khuyết (11) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      XƠI TÁI TIỂU NHA HOÀN

      Tác giả: Diệp Khuyết

      Conveter: gachuaonl

      Editor: JuuSan

      Thể loại: Cổ đại, 2S, HE

      Tình trạng: Hoàn bản chính

      Số chương: 154 trang (tác giả phân chương ~,~)

      **** Bắt đầu từ ngày 29/9/2015 ****


      Giới thiệu:

      Tiểu nha hoàn Trúc của Viên phủ mười sáu tuổi, nguyện vọng duy nhất của nàng chính là cố gắng tích góp tiền để chuộc thân cho mình, sau đó tìm tướng công trung thực hiểu lòng người.

      Nhưng nàng biết rằng, với dáng vẻ tiểu mỹ nhân dáng của mình, sớm con sói xám núp phía sau nhìn chòng chọc, bất cứ lúc nào cũng có thể đem nàng ăn vào bụng…

      Chuộc thân? Kiếp sau ~\(^3^)/~
      _________________

      @JuuSan: Đây là câu chuyện về tiểu nha hoàn lanh lợi luôn tìm cách kiếm tiền chuộc thân cho mình, nhưng bất hạnh lại lọt vào mắt xanh của con sói, làm cho nàng bị nó trêu chọc, phá rối,… để cho nàng kiếm tiền chuộc thân. Thiếu gia PK Nha hoàn, biết thắng bại thuộc về ai đây.

      Giọng văn nhàng, có sắc, nhiều tình huống kịch tính lắm, hài, chương truyện ngắn, truyện này chủ yếu đọc cho vui thôi, chứ ra JuuSan vẫn còn ôm bộ Nữ nhi Lạc gia, nhưng vì muốn thay đổi khí chút nên mới làm bộ này *he he*
      Hale205Cố Huân Nhiên thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 1: Chuộc thân là quan trọng nhất

      Edit by JuuSan

      Ở thành Tây Lệ Châu, Viên phủ chính là hộ thương nhân lớn nhất phương Bắc, sở hữu Bát Thiên Phú Quý.

      Mấy ngày nay, toàn bộ Viên phủ lại bận rộn chưa từng có, chỉ vì tới sinh thần bốn mươi tuổi của Đại phu nhân Viên phủ, chính là đương gia chủ mẫu Viên gia, do vậy, Đại phu nhân muốn sinh thần của mình náo nhiệt cũng có gì đáng trách cả, Viên phủ cũng có thể chống đỡ chi phí buổi tiệc mừng sinh thần này.

      Trong phòng bếp, Trúc lặng lẽ lấy tay che miệng, ngáp cái, thanh lại đè thấp cực kỳ, sợ bị người khác phát . Lúc chín tuổi, Trúc được bán đến Viên phủ, luôn làm việc ở phòng bếp, món điểm tâm làm rất ngon, nên được chủ tử khen ngợi, bởi vì thế mà thời gian qua, nàng sống cũng tệ lắm. Lúc này vì tới sinh thần của Đại phu nhân, nên nhiều ngày rồi nàng ngủ ngon. Mặc dù có chút khổ cực, nhưng nghĩ đến sau buổi tiệc được Đại phu nhân ban thưởng nhiều hơn ngày thường, động lực của nàng lại tràn đầy.

      "Phấn son ngỗng ngực..."

      "Đường chưng yếu mềm lạc..."

      "Hoa hồng lỗ tử..."

      "Còn có món Đại tiểu thư thích ăn nhất: vú trâu hấp thịt cừu con..."

      Quản phòng bếp báo lên danh sách món ăn, Trúc kìm lòng được nuốt nước miếng, Viên phủ giàu có, nhưng do vì thân phận thương gia nên thể mặc tơ lụa gấm vóc, nên đối với thức ăn đều vô cùng lãng phí, đều là những món ăn tinh xảo, cũng chỉ có hoàng cung mới có thể so được.

      "Bánh ngọt mứt táo hãm củ từ..."

      Lúc Trúc thất thần, Liêu ma ma đọc xong danh sách điểm tâm, Trúc giật mình, động tác tay vô cùng nhanh, nghiêng đầu nhìn Liêu ma ma , cười tiếng: “Liêu ma ma, bánh ngọt mứt táo hãm củ từ có thể chưng ngay lập tức rồi.”

      Liêu ma ma liếc nàng: “Này này, ngươi cũng được dùng mánh lới để lười biếng đấy!”

      "Đương nhiên, nô tỳ luôn ở đây nhìn á.” Trúc tiếp tục ngây ngô cười, nâng tay áo dính bột mì xoa xoa khuôn mặt, Liêu ma ma thấy bộ dạng chật vật của nàng, khéo miệng kéo ra nụ cười vui vẻ, quay người ra khỏi phòng bếp.

      Trợ thủ Tiểu Điệp đứng bên cạnh Trúc vui, hừ tiếng: “Liêu ma ma đúng là biết lên mặt mà!”

      "Liêu ma ma là người của Đại phu nhân đó.” Trúc để trong lòng, .

      "Chẳng qua chỉ là tái giá, tuy nhìn Đại phu nhân uy phong, nhưng bụng lại tốt, nhiều năm như vậy mà chỉ sinh ra vị tiểu thư, Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia là con của cố Đại phu nhân sinh ra, phải con ruột của bà ta, cho nên sau này, gia nghiệp của Viên phủ chắc chắn đến lượt bà ấy quản rồi.” Trong lòng Tiểu Điệp cho là Đại phu nhân đúng, bất mãn .

      Trúc sợ hết hồn, nhìn chung quanh chút, thấy có người chú ý các nàng, mới nghiêm túc với Tiểu Điệp: "Lời này về sau nên nữa."

      "Trúc , ngươi chính là người nhát gan!” Tiểu Điệp thở phì phò, đem đám bột mỳ nhào mạnh. Edit by JuuSan

      "Cẩn thận chút vẫn tốt hơn.” Trúc ấp úng, cũng đem oán hận của Tiểu Điệp để trong lòng. Nàng cũng ở phòng bếp Viên phủ bảy năm rồi, cho nên nàng biết rất biện pháp để sống an toàn ở đây, chuyện chủ tử nên nghị luận nhiều, nếu , đến lúc chết cũng biết mình chết như thế nào. Tháng trước nàng đủ mười sáu tuổi rồi, nàng cố gắng tích góp tiền chuộc thân, cho nên nàng muốn lưu lại ấn tượng xấu cho chủ tử.

      Lúc trước, Viên phủ mua nàng với giá năm lượng bạc, nếu muốn chuộc thân, dựa vào thể diện của nàng, năm lượng chắc đủ, tích góp tiền chuộc thân khó, nhưng vì để có cuộc sống thoải mái khi rời phủ, nàng quyết tâm chờ thêm nửa năm, kiếm thêm chút bạc, rồi mới xin chuộc thân ra ngoài.

      Nếu nàng có nhiều đồ cưới, sau này khi gả, ở nhà chồng có địa vị hơn, tướng công cũng thương nàng, Trúc vui vẻ nghĩ thầm. Mặc dù làm nha hoàn rất vất vả, nhưng vì cuộc sống tốt sau này, những thứ vất vả này đáng vào đâu.

      ____Hết chương 1____

      Chương 2: Kết cục của nha hoàn thông phòng

      Edit by JuuSan

      Nếu nàng có nhiều đồ cưới, sau này khi gả, ở nhà chồng có địa vị hơn, tướng công cũng thương nàng, Trúc vui vẻ nghĩ thầm. Mặc dù làm nha hoàn rất vất vả, nhưng vì cuộc sống tốt sau này, những thứ vất vả này đáng vào đâu.

      "Chúng ta chính là mệnh khổ." Trong lòng Tiểu Điệp biết Trúc người phúc hậu thành , nên cái gì cũng dám với nàng, mặc kệ nàng có vui lòng nghe hay : “Nếu lúc trước chúng ta được phân đến chỗ Đại thiếu gia hay Nhị thiếu gia , chừng có thể tốt hơn nhiều! Đều là nha hoàn nhị đẳng, nhưng Nhã Cầm bên viện Đại thiếu gia có thể diện hơn chúng ta biết bao nhiêu lần, cả ngày đều ăn mặc trang điểm xinh đẹp, người nào còn biết tâm tư của nàng ta chứ?! Đáng tiếc với cái bộ dạng kia, chỉ khi Đại thiếu gia đui mù mới để ý đến nàng ta nha.”

      Tiểu Điệp nửa câu đầu vẫn còn cảm khái, nhưng tới nửa câu sau lại trở nên cay nghiệp, Trúc đáp lời, chỉ cúi đầu để ý chưng món điểm tâm bếp cho tốt.

      Viên phủ hào phú, hai vị thiếu gia trưởng thành còn chưa đón dâu, nên thể trách bọn nha hoàn trong phủ nổi lên tâm tư nên có. Quan trọng nhất là, mặc dù là gia đình thương nhân, đích thứ ở Viên phủ cũng có khác nhau, nhưng cũng giống như các gia đình quan lại để ý nặng địa vị, chỉ cần con vợ kế có bản lĩnh, trong phủ vẫn có chỗ cho ngươi ngồi đếm bạc, nếu làm di nương con vợ kế mà sinh được con, tự nhiên cả đời được hưởng vinh hoa phú quý, mà bình thường di nương từ chỗ nha hoàn thông phòng lên.

      "... Đại thiếu gia tài cao như vậy, nếu có cơ hội hầu hạ đại thiếu gia, đó chính là phúc hậu tu luyện mấy đời.” Tiểu Điệp lại bắt đầu mơ mộng hão huyền nữa rồi.

      Mắt Trúc khẽ nhìn khuôn mặt tàn nhang của Tiểu Điệp, phúc hậu nàng cái gì cũng . Nàng biết Tiểu Điệp chỉ là mơ mộng mà thôi, chứ nếu gặp Đại thiếu gia, nha đầu kia ngay cả câu cũng được, chứ đừng gì đến đùa giỡn tâm cơ.

      Nhưng làm nha hoàn thông phòng có đúng là tốt hay ? Ít nhất cho đến bây giờ Trúc vẫn thấy đây là chuyện tốt. Dù sao vận mệnh nha hoàn thông phòng luôn gặp nhiều chuyện xấu, nếu vận khí tốt, gặp phải chủ mẫu cay nghiệp có thể trực tiếp bị bán . Tuy gia đình thương nhân quá khắc khe trong việc này, nhưng như thế nào cũng có chút quy củ. Chủ mẫu ở quan phủ luôn muốn mang danh hiền thê, nên thể trực tiếp đánh đuổi người, nếu muốn đuổi cũng cấp chút bạc, để thể phúc đức của chủ mẫu quan lại. Nhưng đến Viên phủ phải vậy đâu, Đại phu nhân bán nha hoàn thông phòng còn ít sao? Cũng thấy Đại lão gia tiếng nào nha.

      Nhớ tới số phận của những nha hoàn thất thân kia, Trúc kìm lòng được run rẩy cả người. Mặc kệ người khác nghĩ thế nào, nàng nhất định phải chuộc thân cho mình, sau đó gả cho tương công trung thực, hiểu lòng người. Với tay nghề làm điểm tâm của nàng, tuy thể kiếm được nhiều bạc, nhưng để nuôi gia đình sống qua ngày vẫn thành vấn đề. Edit by JuuSan

      Tiểu Điệp nửa ngày, thấy Trúc có phản ứng gì, có chút rầu rĩ. Nàng ở trong phủ nhiều năm rồi, mà chưa có thấy qua nha hoàn nào đẹp hơn Trúc , nhưng mỗi ngày Trúc đều lấy tro bôi đen mặt mình, làm cho nhiều người thấy Trúc xinh đẹp bao nhiêu.

      Nếu như bản thân có dung mạo xinh đẹp như vậy, cần mình tranh, cũng được Đại thiếu gia coi trọng! Nàng vừa nghĩ tới đây liền mạnh mẽ xoa xoa khuôn mặt tàn nhan của mình, giống như chỉ cần giơ tay qua những vết tàn nhan biến mất vậy!

      "Tiểu Điệp, chúng ta phải đem đĩa bánh ngọt củ từ đến tiểu viện của Đại phu nhân.” Trúc nhắc nhở nàng.

      "Ừ, vậy chúng ta thôi.” Tiểu Điệp lập tức hưng phấn, lúc này nếu đến tiểu viện của Đại phu nhân, chắc chắn được nhiều tiền thưởng nha.

      ____Hết chương 2____
      PhongVy thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 3: quý sinh mạng, ra cửa gặp thiếu gia.

      Edit by JuuSan

      Các nàng mỗi người đều cầm hộp cơm ra, ở trong phòng bếp lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể ra ngoài hít thở khí rồi. Trúc vừa , vừa suy nghĩ trong bụng, mấy ngày nay, vì đến sinh thần của Đại phu nhân mà các nàng vô cùng bận rộn, tiền thưởng chắc chắn gấp đôi hơn ngày thường, còn nếu có thể làm Đại phu nhân hài lòng, số tiền thưởng nhiều hơn nha, chừng chỉ cần , hai tháng là nàng có thể rời phủ rồi.

      Cuối cùng vẫn phải tiếp tục cố gắng thôi! Trúc thầm động viên chính mình.

      Con đường từ phòng bếp đến tiểu viện của Đại phu nhân, mỗi ngày các nàng đều hai lần, vô cùng quen thuộc, Trúc lén suy nghĩ trong lòng, mực cúi đầu về phía trước, ai ngờ Tiểu Điệp lại đột ngột kéo nàng lại.

      Trúc bị đau, trừng mắt nhìn Tiểu Điệp, thấy khuôn mặt đỏ bừng của nàng, nàng giọng với Trúc : “Là Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia!”

      Trúc im lặng ngẩng đầu, quả nhiên thấy Đại thiếu gia Viên Cẩm An và Nhị thiếu gia Viên Cẩm Trình.

      Viên Cẩm An và Viên Cẩm Trình đều là con do cố Đại phu nhân sinh, nghe người ta cố Đại phu nhân là nữ tử xinh đẹp, do vậy mà tướng mạo và khí độ của hai vị thiếu gia này hơn hẳn người thường, đây cũng là nguyên nhân khác khiến cho đa số nha hoàn trong phủ nổi lên tâm tư, xuân tâm nhộn nhạo.

      Năm nay Viên Cẩm An hai mươi hai tuổi, khí chất trầm ổn nội liễm, mày kiếm mắt sáng, sống mũi cao thẳng, hoàn toàn giống người làm ăn khắp nơi, Trúc thầm nghĩ, chỉ sợ rất nhiều công tử thiếu gia của công hầu vương tử cũng sánh được vị Đại thiếu gia Viên phủ này. Mà Nhị thiếu gia Viên Cẩm Trình, tuy khuôn mặt có góc cạnh như huynh trưởng, nhưng lại luôn luôn treo nụ cười ôn hòa môi, thoạt nhìn mười phần dễ thân cận.

      Ngay tại lúc Trúc thầm cân nhắc, đột nhiên cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo giằng co người nàng, làm cho nàng thoáng sững sờ, ngước lên thấy Viên Cẩm An quan sát nàng, hai con ngươi đen như mực, sâu thấy đáy, nhưng lại có chút ánh sáng .

      Trúc bị hù dọa, rùng mình cái, đầu vội vàng cúi thấp, lui sang bên đường, cung kính : “Nô tỳ thỉnh an Đại thiếu gia, Nhị thiếu gia!”

      Tiểu Điệp giống như mới hoàn hồn, mặt đỏ, cũng giọng thỉnh an, trong lòng nơm nớp lo sợ, mặc dù Đại thiếu gia rất tuấn tú, nhưng tính tình lại tốt, nàng vừa thấy sợ hãi, ở đâu mà dám ló đầu nhéo mũi chứ?

      "Xìiii!" tiếng cười khẽ từ miệng của Nhị thiếu gia Viên Cẩm Trình, "Đại ca, sao đệ lại cảm thấy hai nha hoàn này rất sợ ca nha?”

      Viên Cẩm An hé mắt, đánh giá hai tiểu nha hoàn ‘hôi đầu thổ kiểm’ chút, đột nhiên lên tiếng: “Hai người các ngươi là trong phòng bếp sao?”

      Ách?

      Đột nhiên Đại thiếu gia có hứng thú với các nàng, chỉ sợ phải chuyện gì tốt , Trúc có dự cảm xấu, nhưng cũng dám trả lời: “Thưa Đại thiếu gia, phải ạ!”

      "Ngươi tên là gì?" thanh vẫn hề thay đổi, hỏi.

      Đáy lòng Trúc run lên, có chút chần chờ, nhưng lúc này lòng dũng cảm của Tiểu Điệp lại nổi lên, : “Thưa Đại thiếu gia, nô tỳ tên là Tiểu Điệp.”

      "Gia có hỏi ngươi.” Viên Cẩm An hề nhìn nàng, mắt chỉ nhìn chằm chằm vào người Trúc .

      Mặt Tiểu Điệp lập tức đỏ lên, vừa thẹn vừa sợ. Trúc ngờ tới mình chỉ nhìn Đại thiếu gia nhiều thêm vài lần, lại làm vị gia này khó chịu, trong lòng hối hận, ruột cũng xanh rồi, đành phải kiên trì trả lời: “Đại thiếu gia, nô tỳ tên là Trúc .”

      "Ừm, Trúc ..." Viên Cẩm An nghiền ngẫm đọc tên nàng lần, đột nhiên lạnh lùng hừ cái, : “Sinh thần của Đại phu nhân mà bộ dạng của ngươi lại như vậy, có phải muốn làm Đại phu nhân thấy ngột ngạt ?”

      Mặt của Trúc cũng đỏ lên, nhưng đỏ là vì tức giận. Thời gian qua nàng cẩn thận thu người, ngoài trừ muốn tránh chọc phải phiền toái cần thiết, cũng là vì công việc ở phòng bếp, cả ngày chỉ thấy bột mỳ và khói dầu, làm sao có thể ăn mặt đẹp được chứ? Đây phải muốn gây khó xử cho người khác sao?

      Trực giác của nàng là muốn phản bác, nhưng sau khi nghe Viên Cẩm An xong câu kế tiếp, cả người nàng đều tê cứng hết rồi.

      ____Hết chương 3____

      [​IMG]

      Chương 5: Tiền thưởng có chút gì

      Edit by JuuSan

      Trúc đáng thương nhìn vị ôn thần kia xa, sau đó đành nhờ hai tiểu nha hoàn đúng lúc ngang qua mang điểm tâm đến chỗ Đại phu nhân, việc tốt như vậy có nha hoàn nào muốn làm, nhìn xem bộ dáng hai tiểu nha hoàn kia vui mừng kìa! Trúc như thấy mấy thỏi bạc mọc cánh bay khỏi tay nàng T^T

      Còn có tháng này mất nửa tiền công! Nghĩ đến đây, Trúc chỉ cảm thấy hồn bay phách lạc.

      Mặc dù Tiểu Điệp cũng mất cơ hội có thêm tiền thưởng, nhưng ít ra cũng mất tiền công, bởi vậy nàng rất đồng tình nắm tay Trúc : “Trúc , ngươi đừng khổ sở nữa, từ trước đến nay Đại thiếu gia đều nhúng tay vào chuyện trong phủ, có lẽ ngày mai quên thôi, chỉ cần ngài ấy quên, chúng ta cũng cần báo việc này lên, dù sao tiền làm công tháng cũng phải ngài ấy phát.”

      Trúc nghe thế, lập tức cảm thấy nhân sinh lại tràn đầy hy vọng, mặt cũng nhiều hơn phần tươi cười: "Đúng, ngươi đúng! Đại thiếu gia trăm công nghìn việc, ở đâu còn nhớ đến chuyện nhoi này chứ!”

      Đại thiếu gia nha, mau mau quên chuyện này ! Ngàn vạn lần đừng có đến chỗ Đại phu nhân việc này á! Gây khó xử cho tiểu nha hoàn cũng quá bôi nhọ thân phận của ngài rồi đó! Trúc thầm cầu nguyện.

      Chỉ tiếc ông trời nghe lời khẩn cầu của nàng, khi nàng và Tiểu Điệp vừa về đến phòng bếp, liền bị Liêu ma ma làm ầm lên, la trận.

      "Tiểu nha đầu da mặt dày! biết làm gì mà đắc tội với đại thiếu gia, mà liền lụy đến ta cũng bị răn dạy. Nhưng đại thiếu gia thiện tâm, chỉ khấu trừ nửa tháng tiền lương của ngươi, ta thấy tháng này ngươi cũng đừng nhận lương là đúng đó.”

      Trúc vừa nghe, lập tức sụp đổ, ngơ ngác nhìn Liêu ma ma, câu cũng nên lời.

      Liêu ma ma thấy bề ngoài Trúc có chút chật vật, nhưng thể che giấu hết khuôn mặt xinh đẹp của nàng, mặt xẹt qua tia ghen ghét, la mắng tiếp: “Bình thường thấy ngươi cũng là người yên phận, còn tưởng rằng đàng hoàng, ai biết lại an phận như vậy, thấy nam nhân liền nhịn được, cũng nên nhìn chính mình là thứ gì! Mau thu lấy ý nghĩ si tâm vọng tưởng của ngươi ! Ngươi nên cả đời ăn khói bụi, bếp dầu á.”

      Nếu như chỉ là bị khấu trừ tiền tiêu hàng tháng, Trúc còn có thể tự mình xui xẻo, nhưng những lời của Liêu ma ma ràng là chỉ trích nàng tâm tư bất chính rồi, ngôn ngữ còn hết sức độc ác, Trúc chỉ cảm thấy cơn tức giận chạy đến đỉnh đầu, cũng sắp phá hủy hết lý trí của nàng!

      Nàng biết thời gian qua Liêu ma ma thích nàng, có thể là do lớn tuổi, nên Liêu ma ma thấy các tiểu nha nha có bề ngoài xinh đẹp đều nổi lên tâm ghen ghét, cho nên trong thời gian qua, Trúc luôn thu mình, làm mình trở nên vô cùng bình thường, có chuyện gì tốt cũng ra mặt, coi như Liêu ma ma cũng khá dễ tha thứ cho nàng, nhưng hôm nay bắt được cơ hội, nể mặt mà hết!

      Hôm nay chính là tai họa bất ngờ, thậm chí nàng còn biết mình làm gì sai, đậu nga cũng có oan như nàng nha!

      Mặt Tiểu Điệp cũng đỏ lên, hôm nay nàng cũng có gặp Đại thiếu gia, giờ Liêu ma ma lại đó là ‘si tâm vọng tưởng’, mặc dù thấy Liêu ma ma là mắng Trúc , nhưng sao giống như nghe chửi mình vậy, nhịn được mà phản bác: “ đường , nô tỳ và TRúc đùa giớn ầm ĩ, bị đại thiếu gia phát , nên mới bị phạt, cũng giống như Liêu ma ma đâu!”

      "Ơ, còn dám cãi, ngươi tiểu tiện tỳ này cũng tốt lành gì.”

      "Hôm nay là nô tỳ làm sai, kính xin ma ma bớt giận.” Trúc nghe tiếng mình vẫn còn tĩnh táo như xưa: “Chỉ là ma ma có chút hiểu lầm rồi, nô tỳ có tâm tư gì, để chứng minh nô tỳ trong sạch, sau này nô tỳ chỉ ở trong bếp làm điểm tâm, để cho các vị tỷ muội khác mang , tuyệt đâu cả.”

      ____Hết chương 5____
      PhongVy thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 6: Rủi ro tai họa chưa hết

      Edit by JuuSan

      tiền viện, chẳng khác nào chủ động bỏ qua cơ hội nhận tiền thưởng, lại thể biểu diễn trước mặt chủ tử, cái việc tự phạt này thể nặng được. Trong phòng bếp, từ nha hoàn đến bà tử đều đồng tình nhìn Trúc , mặc dù nhân duyên của Trúc sai, nhưng họ vì e ngại Liêu ma ma, mà có ai dám bước ra cầu tình cho nàng.

      Nghe được Trúc như vậy, Liêu ma ma cũng chỉ hừ tiếng: "Còn mau làm việc! thấy phòng bếp bận rộn thế nào hả?”

      Ngay lập tức, Trúc và Tiểu Điệp cũng dám tranh cãi nữa, vội vàng chạy vào phòng bếp làm việc, nhìn thấy Liêu ma ma vừa đắc ý, vừa bước ra ngoài, Tiểu Điệp cũng kìm nén được, hung hăng đập cục bột bàn, tay run vì tức, : “Cái lão bà tử thúi này! đống tuổi rồi mà còn thoa son điểm phấn, ràng bà ta tâm thuật bất chính mà người khác! Ta khinh!”

      Trúc dùng sức mở trừng hai mắt, đem nước trong mắt ép trở về: "Bà ta là người ngoài miệng như thế, nhưng lại thể nào làm gì chúng ta đâu. Chỉ tiếc vài ngày kế, sợ là chúng ta có chút thua thiệt .”

      Nghe vậy, Tiểu Điệp khổ sở: “Ta còn nghĩ Đại thiếu gia là người tốt, ai biết chính là ôn thần chứ. Hầu hạ cũng phải chuyện tốt gì.”

      Nhớ tới thái độ hôm nay của Viên Cẩm An, đột nhiên Trúc có chút bất an, sao nàng lúc nào cũng cảm thấy vị gia này phải vì tâm tình tốt mà bắt nạt nàng, mà vốn là thấy nàng mà khó chịu? Chẳng lẽ nàng từng đắc tội với ? Nếu là vậy, nàng khóc ra nước mắt rồi.

      ***

      Sinh thần Đại phu nhân vẫn trong bầu khí bận rộn chuẩn bị, tất cả mọi người đều bận tới mức chân thể chạm đất, chuyện hai tiểu nha hoàn Trúc và Tiểu Điệp chọc giận Đại thiếu gia cũng làm nhiều người chú ý, sau khi Liêu ma ma bày ra uy phong xong đem chuyện đó quăng ra sau đầu, dù sao lúc gã sai vặt bên người Đại thiếu gia đến chuyện này cho bà ta, cũng chỉ cần trừng phạt các nàng thôi, cho nên chuyện này cũng ‘ cần cho Đại phu nhân biết’, về phần tiền phạt của các nàng, ‘coi như hiếu kính ma ma’ , có chuyện tốt như vậy, tất nhiên Liêu ma ma cũng đem phiền toái đến cho Đại thiếu gia.

      Duy nhất gặp xui chỉ có hai tiểu nha hoàn Trúc và Tiểu Điệp, hơn nữa Trúc còn xui xẻo hơn vì bị khấu trừ bạc tháng.

      Bận rộn ngày, sau khi kéo thân thể mệt mỏi về phòng hạ nhân, Trúc thở dài, nương nhờ ánh sáng của mặt trăng lấy ra tất cả gia sản của nàng, bạc vụng cộng lại vừa đúng năm lượng bạc, như vậy là nàng có thể chuộc thân rồi, còn lại chút tiền đồng và vài cây trâm, chúng cũng đáng bao nhiêu tiền. Các nàng làm việc ở phòng bếp, thường xuyên gặp mặt chủ tử, cơ hội nhận tiền thưởng cũng ít, ngẫu nhiên có thưởng gì, phần lớn đều bị Liêu ma ma lấy, bằng hai lương bạc mỗi tháng, nàng tích góp được năm lương bạc cũng dễ dàng gì.

      Nếu như ở tình huống biết lúc nào đắc tội với Đại thiếu gia, chỉ sợ chuyện chuộc thân này nàng phải sớm quyết định thôi, nghĩ tới đây, nàng lặng lẽ cất kỹ tiền, rồi lên giường ngủ.

      Mà cũng vào lúc đó, tại viện Tụ Phúc của Đại thiếu gia, gã sai vặt Phúc Thuận báo cáo.

      "... Cuối cùng, Trúc nương vì để cho Liêu mụ mụ nguôi giận, đáp ứng vài ngày sau đều tiền viện, coi như đem phần thưởng cho các nương khác.”

      Hai mắt Viên Cẩm An híp lại: "Gia biết rồi, xuống ."

      Phúc Thuận thở phào nhõm, nghe vị gia này , hình như tâm tình tốt, liền đánh bạo : “Gia, mấy ngày gần đây tiểu nhân thấy Trúc càng lớn càng xinh đẹp như tiên nữ, khó trách lại được gia nhớ kỹ như vậy, chỉ cần gia có tâm, trực tiếp với Trúc nương được sao? Nếu được gia cất nhấc, trong phủ nương nào chịu á.”


      ____Hết chương 6____

      Chương 7: Nội đấu ở viện Tụ Phúc

      Edit by JuuSan

      Phúc Thuận thở phào nhõm, nghe vị gia này , hình như tâm tình tốt, liền đánh bạo : “Gia, mấy ngày gần đây tiểu nhân thấy Trúc càng lớn càng xinh đẹp như tiên nữ, khó trách lại được gia nhớ kỹ như vậy, chỉ cần gia có tâm, trực tiếp với Trúc nương được sao? Nếu được gia cất nhấc, trong phủ nương nào chịu á.”

      Viên Cẩm An nhàn nhạt liếc Phúc Thuận, ngón tay thon dài chầm chậm gõ mặt bàn: “Phúc Thuận, lá gan tiểu tử ngươi cũng ngày càng lớn đấy, ngay cả tâm tư của gia cũng dám đoán?”

      Phúc Thuận cười làm lành, : “Tại tiểu nhân thay gia sốt ruột thôi.”

      "Lăn xuống ! Gia còn cần ngươi hả? Nhớ ngậm chặt miệng lại cho gia, nếu để lộ ra chút gì, cẩn thận gia chặt đứt hai chân của ngươi đấy!”

      "Vâng vâng, tiểu nhân lăn xuống ngay, hì.” Phúc Thuận nhanh nhẹn lui xuống, lúc ra khỏi phòng, ánh mắt của có phần đắc ý.

      Làm sai vặt bên người Viên Cẩm An, còn được Viên Cẩm An tín nhiệm, bất quá trong lòng Phúc Thuận hiểu rất , nếu muốn chủ tử trọng dụng, còn được chủ tử thầm sai làm số việc bí mật. Chỉ là chủ tử có phương thức bày tỏ với nương khác biệt với nguwoif ta, nhớ đến bộ dáng sau khi bị mắng mà khóc ra nước mắt của Trúc , Phúc Thuận nhịn được có chút đồng tình với nàng.

      Trong thư phòng, Viên Cẩm An tựa vào ghế, tay nâng cằm, tư thái lười biếng, giống như trầm tư, chỉ chốc lát sau, như nghĩ tới điều gì, đột nhiên đứng lên ra ngoài.

      Nhất đẳng nha hoàn của Tụ Phúc Viện là Hồng Liên lập tức bước tới hành lễ, khẽ mỉm cười: “Gia, ngài có gì phân phó?”

      Viên Cẩm An nhìn lướt qua búi tóc của Hồng Liên, bỗng nhiên : “Hồng Liên,, cái trâm đầu của ngươi ở chỗ nào có? Rất đẹp mắt.”

      Mặt Hồng Liên đỏ mặt, lập tức trả lời Viên Cẩm An: “Gia, ngài trêu chọc nô tỳ ! Hầu hết nha hoàn nhất đẳng trong phủ đền có cái trâm này, hơn nữa nô tỳ đeo nhiều ngày, sao trước giờ cho nghe gia khen câu á?”

      "Ôi, là gia sơ sót, Hồng Liên nên tức giận." Viên Cẩm An thản nhiên cười tiếng, "Gia ra ngoài chuyến, ngươi phân phó người phía dưới an trí , cần đợi."

      "Vâng." Hồng Liên trầm tĩnh mỉm cười trả lời, cũng có hỏi cái gì khác, nàng có thể ở sân viện của Đại thiếu gia làm tới chức nhất đẳng nha hoàn, hoàn toàn là dựa vào ý thức bổn phận của mình, nàng có thể nhận vị tríc của mình, cho nên đối với Viên Cẩm An thuận miệng khen câu, nàng cũng để trong lòng, dù sao vị gia này thỉnh thoảng vài cử chỉ khác người, nàng cũng cần suy nghĩ viễn vong.

      Nhưng nàng thèm để ý, có nghĩa là người ngoài thèm để ý, Viên Cẩm An xa, bóng người xinh đẹp từ trong góc khuất nhảy ra, kỳ quái : “Đại thiếu gia xa rồi, Hồng Liên tỷ tỷ còn muốn nhìn tới khi nào?”

      Hồng Liên định thần nhìn lại, người chuyện là Nhã Cầm luôn trang điểm xinh đẹp nhất ở Tụ Phúc Viện.

      "Đại thiếu gia cần chờ ngài trở lại, người cũng mau chóng về .” Đối với việc Nhã Cầm châm chọc, Hồng Liên cũng để trong lòng, xoay người rời .

      Nhã Cầm thấy bộ dạng khinh thường của Hồng Liên, trong lòng càng câm phẫn. tại có thể nàng có lòng dạ Tư Mã Chiêu rồi, đáng tiếc trời sinh nàng bình thường, mặc dù tư thái có thướt tha tới đâu, nhưng chưa bao giờ nàng nhận được cái liếc mắt của Viên Cẩm An, ngược lại lài nể trọng bộ dáng thanh tú của Hồng Liên, trong nội tâm nàng khỏi coi Hồng Liên là kẻ địch lớn nhất, mặc dù các nàng đều hầu hạ Đại thiếu gia lâu, nhưng Hồng Liên là nhất đẳng nha hoàn, còn nàng lại chỉ là nhị đẳng nha hoàn, cho nên hoàn toàn thể làm gì Hồng Liên được.

      Chúng ta nhìn ! Nhã Cầm nhìn bóng lưng Hồng Liên, hung hăng nắm chặt khăn tay trong tay mình.

      ____Hết chương 7____
      sanone2112PhongVy thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 8: Vì người khác làm đồ cưới

      Edit by JuuSan

      Trời tờ mờ sáng, Trúc và Tiểu Điệp lần lượt rời giường.

      mệt nhọc nhiều ngày, đến hôm nay mới phát tác, cả người Trúc đều đau nhức, chút khí lực cũng có, nhưng khi nghĩ đến bộ mặt hung ác của Liêu ma ma, nàng thể giữ vững tinh thần.

      Ngày mai chính là ngày sinh thần của Đại phu nhân, cho nên, những việc hôm nay càng nhiều hơn, làm cho Trúc và Tiểu Điệp gấp rút tới chân chạm đất, mắt thấy từng món điểm tâm do chính tay mình làm ra, nhưng lại thể đưa cho các nha hoàn, bà tử mang lên chính sảnh, rồi cầm tiền thưởng về, Trúc cảm thấy tâm mình rỉ máu từng giọt!

      Buổi trưa chính là lúc sân trước của Đại phu nhân bày tiệc nên toàn bộ phòng bếp có thể nghỉ ngơi chút, Trúc kiếm chỗ vắng vẻ ngồi xuống, xoa bốp cánh tay nhức mỏi của mình. Lúc này, Khâu ma ma chuyên phụ trách nhóm lửa trở về, mặt hớn hở vui vẻ, người quen biết với bà là Lưu ma ma liền đến hỏi: “Lão bà tử ngươi có chỗ tốt gì mà cười vui vẻ thế?”

      Khâu ma ma nhìn bốn phía, hạ thấp giọng : “Lúc ta đưa điểm tâm đến tiền viện, được khen thưởng ít, Đại thiếu gia còn cố ý thưởng cho ta nén bạc đấy!”

      Lưu ma ma kinh hãi: “Nén bạc?”

      "Đúng vậy, chính là chúng á.” Khâu ma ma mở năm ngón tay ra, kiềm được vẻ mặt đắc ý xuân phong: “Nghe là Đại thiếu gia khen rượu hoa hồng ngọt ngào thuần hậu, bởi vậy mới cố ý ban thưởng.”

      Lưu ma ma có chút chần chừ: “Rượu hoa hồng kia phải là do…”

      " chính là nha đầu Trúc kia làm, nhưng thế nào chứ? Chính nàng bỏ qua phần thưởng này, phải là ta giành bạc của nàng á!” Khâu ma ma hừ tiếng: “Huống chi vài ngày trước nha đầu đó đắc tội với Đại thiếu gia, nếu để Đại thiếu gia biết rượu đó là do nàng làm, chỉ sợ ban thưởng cho nàng đâu, bằng để ta lấy chút tiện nghi .”

      Lưu ma ma nghe vậy, mặc dù trong lòng cảm thấy có chút đúng, nhưng chuyện này cũng thể trách Khâu ma ma được, liền hâm mộ, ghen tị : “Ngược lại ngươi gặp may.”

      " chút nữa ta mời ngươi uống rượu!” Khâu ma ma cẩn thận cất bạc, chuẩn bị làm việc, vừa quay đầu lại thấy Trúc .

      Nhất thời bà có chút ngượng ngùng: “Nha đầu Trúc , là ngươi nha.” Edit by JuuSan

      Tất nhiên là Trúc nghe được đoạn đối thoại giữa hai người, nhưng nàng có thể làm gì đây? Ngày hôm qua chính nàng bỏ qua cơ hội nhận thưởng, cho nên đừng Khâu ma ma được năm lượng bạc, chính là năm mươi lượng, năm trăm lượng, nàng cũng thể mặt dày mà đòi, do vậy, nàng gian nan giật giật khóe môi, bưng chậu cuối đầu ra.

      Nhưng…năm lượng bạc đấy! Lúc nàng được bán vào phủ chính là bằng số bạc này đó, bây giờ chỉ chưng cất rượu hoa hồng có năm lượng, tuy sớm chuẩn bị, nhưng Trúc thể thấy khó chịu được.


      Tiểu Điệp cũng ngang qua, nghe được lời Khâu ma ma , tức giận giậm chân: “Khâu ma ma biết xấu hổ á! Biết rượu đó là do ngươi cất, thế mà để ý mặt mũi độc chiếm! Đây chính là năm lượng bạc đó!”


      "Thôi…Tiểu Điệp, lần sau mang đồ lên ngươi cũng , ngày hôm qua Đại thiếu gia cũng chỉ phạt mình ta, ngươi chỉ là bị ta liên lụy mà thôi.” Giọng Trúc khàn khàn.

      "Sao ta có thể bỏ lại mình ngươi được hả?” Tiểu Điệp nghĩa khí .

      Trúc cười cười: "Ngươi , ít nhiều cũng có tiền thưởng, nên để người khác chiếm được tiện nghi nha!”

      "Ngươi đúng." Tiểu Điệp suy nghĩ chút, gật đầu , "Nếu ta được thưởng chia cho ngươi phần.”

      Trúc có chút nản lòng thoái chí, lắc đầu: " cần, ngươi cứ giữ lại cho mình , đây cũng là công sức của ngươi mà.”

      Tiểu Điệp còn muốn mở miệng, lại bị giọng bén nhọn cắt đứt: “Mọi người dừng công việc lại cho ta.”

      ____Hết chương 8____

      Chương 9: Trâm cài đầu

      Edit By JuuSan

      Mọi người lập tức an tĩnh lại, nhìn về phía cửa, ra là Liêu ma ma và Thanh Thanh nương bên cạnh Đại phu nhân, người lên tiếng là Liêu ma ma, bà thấy ánh mắt của mọi người đều dừng bên này, nên liền thân trọng nhìn về nử tử đứng bên cạnh.

      "Thanh Thanh nương, ngài có gì phân phó mời !” Liêu ma ma nịnh nọt .

      "Đa tạ Liêu ma ma.” Thanh Thanh hé miệng cười lành cái, nhìn về phía mọi người, thần sắc có chút kiêu căng, “Mấy ngày nay các ngươi cực khổ rồi, sáng ngày mai, sinh thần của Đại phu nhân chính thức mở tiệc, lúc đó tất cả nhân vật quan trọng ở Lệ Châu đến phủ nếm thử tay nghề của chúng ta, mong rằng mọi người giữ vững tinh thần, Đại phu nhân thương cảm các ngươi, nên cố ý phân phó ta đến đưa tiền thưởng trước. Đợi sau ngày mai, nếu các ngươi là cho Đại phu nhân hài lòng, tất nhiên thiếu thưởng bạc.”

      Thanh Thanh vừa dứt lời, phòng bếp đều vang lên tiếng hoan hô vui mừng. Mặc dù Đại phu nhân quản phủ rất nghiêm, nhưng khi ra tay lại rất hào phóng, dù sao Viên phủ cũng giàu có và đông đúc, nếu nàng keo kiệt, khiến người khác chê cười rồi.

      "Liêu ma ma, đây là tiền thưởng, bà phát .” Thanh Thanh cười dài đem rổ tiền đưa cho Liêu ma ma.

      Mặt mũi Liêu ma ma đầy tươi cười nhận lấy: “Thanh Thanh nương khổ cực, lão nô từ chối bất kính rồi!”


      Chuyện nhận tiền thưởng là chuyện mọi người cầu còn được, bởi vậy, tất cả đôi mắt đều trông mong nhìn về Liêu ma ma, ngay cả ngực Trúc cũng cảm thấy ngột ngạt, nếu như có thể lấy được tiền thưởng của Đại phu nhân, mấy ngày nay cũng khổ cũng đáng mà, phải ?

      Nhưng Liêu ma ma vòng, phát mỗi người trăm văn tiền, duy chỉ có nàng là có!

      Mắt Trúc thấy Liêu ma ma qua trước mặt nàng, cũng thèm nhìn nàng, trực tiếp đến trước mặt Thanh Thanh tranh công, chỉ cảm thấy trong lòng mảnh lạnh buốt! Nếu Đại phu nhân khen thưởng phòng bếp, cũng vô duyên vô cớ có nàng, nếu như có phần của nàng, chỉ có thể ra là Liêu ma ma chiếm lấy bạc của nàng.

      Hai ngày kế tiếp, biết mình tổn thất bao nhiêu, mà bây giờ bà ta còn lấy phần thưởng của nàng? Đấy là trăm văn á, mặc dù đối với nàng là ít, nhưng khẳng định thể nào lọt mắt Liêu ma ma, vậy sao phải khó xử nàng chứ? Ngay cả Tiểu Điệp cũng có, còn vui vẻ đếm, hơn nữa, cũng có ai phát Liêu ma ma bỏ qua Trúc .

      Trúc gắt gao cắn môi, trong lòng mảnh xám tro. Nàng nghĩ đến ngày hôm qua chính mình mới vừa trở về phòng bếp liền bị Liêu ma ma khiển trách, trong nội tâm mơ hồ có chút hiểu, Liêu ma ma làm như vậy là có người chỉ điểm.

      Chỉ là, đến cùng là vì cái gì? Đại thiếu gia đến tột cùng có bao nhiêu oán hận với nàng, luôn muốn gây khó dễ với tiểu nha hoàn tầm thường như nàng chứ?

      Khi nàng xuất thần, đột nhiên thần sắc bất thiện của Liêu ma ma nhìn về phía nàng, hất cằm : “Trúc , theo ta ra đây.” Edit by JuuSan

      Trong lòng Trúc nhảy lên, cắn răng theo Liêu ma ma ra ngoài, thấy Liêu ma ma lấy ra cây trăm cài đầu: “Đây là phần thưởng của ngươi, là Đại thiếu gia cố ý phân phó, đem tiền thưởng của ngươi đổi thành cây trâm cài đầu.”

      "... Cái gì?" Trúc ngây dại.

      "Mau cầm lấy!” Liêu ma ma hừ hừ: “Chỉ là Đại thiếu gia muốn vì chuyện hôm qua mà làm ngươi sinh lòng oán hận, chịu làm tốt công việc của mình, cho nên mới cố ý phân phó như vậy, ngươi cũng đừng hẹp hòi nữa.”

      Trúc giơ cây trâm lên, nửa ngày mà còn chưa lấy lại tinh thần. Cây trâm cầm trong tay nhìn rất quen mắt, Trúc liền nhận ra đây chính là trâm dành cho nhất đẳng nha hoàn trong phủ. Chỉ là, Đại thiếu gia cố ý đem tiền thưởng của nàng đổi thành cây trâm như vậy là vì cái gì? Nàng phải nhất đẳng nha hoàn, trâm này cũng thể cài, phía có dấu ấn Viên phủ nên cũng thể mang bán lấy tiền, nếu cầm cũng đến trăm văn tiền . Nếu Đại thiếu gia hối hận vì gấy khó dễ cho nàng vào hôm qua, sao dứt khoát thưởng cho nàng chút bạc, bù vào tiền tiêu nửa tháng của nàng, mà lại đưa cây trâm căn bản nàng thể dùng được?

      Trúc muốn khóc. Nàng muốn chạy đến trước mặt Đại thiếu gia kia, chất vấn đến tột cùng nàng đắc tội thế nào, để cho chơi khăm nàng như vậy á?

      ____Hết chương 9____
      Last edited: 20/10/15
      sanone2112PhongVy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :