1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xà Vương Tuyển Hậu - Bổn Túi Túi (394C + 24PN + 83PN Hắc Khi Phong - Huyên Trữ )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Xà Vương Tuyển Hậu

      XÀ VƯƠNG TUYỂN HẬU [Nhặt Được Tân Nương]

      [​IMG]
      Tác giả: Bổn Túi Túi
      Thể loại: Ngôn tình, xuyên , huyễn huyễn, cung đình, HE.
      Editor:

      Các nhà tham gia edit:
      http://th0xjnh.wordpress.com/

      (chương 1-131)
      Editor chính: th0xjnh


      http://nangbt233.wordpress.com/

      (chương 132-187)
      Editor chính: Tiếu Hồng Trần


      https://bongbongbien.wordpress.com/

      (chương 188-394 + phiên ngoại)
      Các editor tham gia:

      Nguyệt Viên
      Tiểu Tuyết
      Hân Hân
      MeoCon
      Yên Vũ Phi Phi
      Bùm Bùm
      Ranbubam
      ♣♣♣♣♣
      ThienThien

      Độ dài: 394 chương chính văn + 24 chương phiên ngoại + 83 chương phiên ngoại riêng cho Hắc Khi Phong - Huyên Trữ

      Nguồn: https://bongbongbien.wordpress.com/

      Văn Án:
      (Tiếu Hồng Trần (NangBT) edit)

      Nàng gọi là Tô Bối Bối, tên vừa thất bại lại vừa xui xẻo, người của nàng sinh ra cũng giống theo tên của nàng — “Bối” !
      Trời ạ, nàng chẳng qua là thích hưởng thụ cảm giác bay từ đỉnh cao nhất của núi tuyết trượt xuống mà thôi, mới trượt được lần liền bay đến quốc gia biết năm nào tháng nào – cổ đại sao?
      “A —— cứu mạng a ——” Tô Bối Bối vừa rơi xuống vừa hét to.
      “Cái gì? Ta dĩ nhiên có chết! Oa, núi này mặt đất cũng mềm, gì? ấm …” Tô Bối Bối vui vẻ ngồi dậy, đưa tay lục lọi mặt đất có nhiệt độ.
      Tuy nhiên, khi nàng cảnh giác cao độ nhìn ràng –——
      “Xà… Ta dĩ nhiên ngồi ở con rắn to, a…”
      Hai mắt vừa đảo, nàng rất sợ hãi rồi té xỉu, mất ý thức, sau đó nàng tự nghĩ —— vì sao xà – thân thể lại ấm , xà phải động vật máu lạnh sao?
      Nàng bất quá xuyên qua, cẩn thận rơi đến này Xà Vương người mà thôi. Liền xui xẻo để bò lên! muốn chọn hậu cung nàng có liên quan gì? Vì sao cũng muốn nàng vào cùng? hiểm xảo trá, nàng cần!
      “Này này này, ngươi tại sao đem ta đến nơi này?” Bối Bối kinh hoảng phòng bị.
      “Cho ngươi cục cưng, ngươi tác quái được nữa!” Mỹ nam Xà Vương cười khốc khốc tà ác lườm nàng.
      “Xà… Xà cục cưng? Ta ta ta… Ta cần…” Bối Bối run run, cả người tóc gáy dựng lên. “ phải do ngươi!” Khốc khốc – Xà Vương cười đến quỷ dị tà ác, nhún người trườn tới…
      tart_trung thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.1 - Chương 1: XÀ VƯƠNG NGỰ HÀN



      Trời mênh mông đất rộng lớn, màu trắng bao trùm khắp nơi, gió nổi tuyết rơi, băng tuyết với khí rét căm căm tàn sát thế giới, hàng những cung điện điêu lan ngọc thế cao ngất trùng điệp, sơn son thiếp vàng, khí thế bức người.


      hành lang dài trong cung điện, cứ năm bước lại có tả hữu thị vệ vận sắc phục đứng trang nghiêm, cương thương cầm trong tay, đầu thương sắc bén vô cùng, sáng lấp lóe trong khí, mười phần uy hiếp.


      Khung cảnh cung điện yên lặng chút tiếng động bị phá hỏng bởi đám người tranh cãi kịch liệt gây ồn ào .


      Chỉ thấy lão già áo xám râu tóc bạc trắng, dẫn các đại thần đuổi theo sát vị nam tử trẻ tuổi, vận bạch y phiêu phiêu nhàng nương theo gió bay vút lên trời cao.


      “Vương, ngài mau dừng lại, nghe lão phu lời, căn cứ vào những gì lão phu bấm đốt ngón tay tính, tương lai lâu xà giới gặp phải đại nạn xưa nay chưa từng có, ngài thân là vua của xà giới, nhất định phải gánh chịu trách nhiệm, tìm được hắc tinh ngọc bội trong truyền thuyết mới có thể hóa giải tai kiếp, Vương, Vương.” Lão già vừa thở hồng hộc vừa hướng lên trung hò hét.


      Thân ảnh màu trắng như như cánh nhạn lướt , bay vút qua mặt hồ, nhàng đứng mặt nước, quay đầu nhìn về phía bờ bên kia nơi đám người vẫn kiên quyết đuổi theo, hừ lạnh tiếng.


      Gió cuốn tung đôi ống tay áo trắng toát, cuốn loạn mái tóc đen dài của , trong mơ hồ, thấy lộ ra khuôn mặt tuyệt mỹ của , môi đỏ mọng như máu mê hồn, vừa ôn nhu lại vừa đa tình, đôi mắt đen đẹp như phóng điện, những sợi tóc lòa xòa tản ra xung quanh, đôi môi đẹp tuyệt giống như cánh hoa nở rộ, cả người toát ra loại khí chất thần bí mà tao nhã.


      “Trưởng lão, ngươi cũng nên dành chút khí lực thu xếp lễ tế tháng sau . Truyền thuyết? Tai kiếp? Xuy!”


      “Vương, cái này chỉ là truyền thuyết, là thiên tượng bình thường, quẻ tượng khải kì, hắc tinh ngọc bội trong tay nữ tử, chỉ cần hoàng thượng kết hôn cùng nàng, là có thể tiêu tai họa, giải kiếp nạn, Vương” Trưởng lão vẫn tha tận lực khuyên bảo.


      Xà Vương nhíu nhíu lông mày, cười nhạo tiếng, xem ra trưởng lão chỉ vì muốn lập hoàng hậu sớm chút, đúng là dùng hết mọi cách đây!


      Lập hậu? tuổi trẻ tuấn tiêu sái như vậy, làm sao lại muốn để vị Vương hậu đường đường chính chính trông nom suốt ngày đây? Đáng ghét!


      Nghĩ xong, liếc sang bờ kia, nhìn đủ lượt những kẻ theo, cười gian manh: “Bổn Vương rảnh chơi cùng các ngươi”


      Vừa nghĩ tới việc tiếp tục bỏ trốn, đột nhiên xuất người…. chặn lại.


      “Vương, tế ti trưởng lão ở Xích Diễm quốc đức cao vọng trọng , thỉnh ngài nghĩ lại những lời trưởng lão .”


      Xà Vương hơi cau mày, mắt phượng hơi đảo, có chút bực bội : “Thương Tuyệt Lệ, phải ngươi đừng gọi ta là Vương sao, muốn gọi gọi là Ngự Hàn, vậy, khi nào về tới Vương cung xóa sạch những giao tình của chúng ta!”


      Thương Tuyệt Lệ ôm quyền cúi đầu, nghiêm chỉnh: “Khi học nghệ, dựa theo môn quy, Vương là sư đệ, thuộc hạ là sư huynh, sư huynh đệ danh xưng là do môn quy, trở lại Vương cung, Vương nhất định là Vương, thuộc hạ dám có nửa phần mạo phạm.”


      Ngự Hàn chớp chớp đôi mắt đẹp, trong đôi mắt ngọc mày ngài nét cười, phất tay áo cách khoáng đạt, tư thế tiêu sái, cúi người ghé sát bên tai Thương Tuyệt Lệ, khẽ có chút mập mờ: ” Bổn Vương lệnh cho ngươi chiều nay qua đêm tại tẩm cung, để cho Bổn Vương…”


      Thương Tuyệt Lệ thoáng nghe, sắc mặt ửng hồng, từ hồng chuyển sang tím, Vương phải là có… phích đoạn tay áo chứ?


      Cố ý kéo dài thanh, Ngự Hàn ánh mắt láo liên, cười xấu xa, sau đó cuối vừa thốt ra, lại trở nên đứng đắn: “Để bảo vệ tốt cửa lớn tẩm cung của bổn Vương, ha ha ha…”


      Nghe vậy, Thương Tuyệt Lệ trong lòng mới thoải mái,vừa rồi căng thẳng đột ngột, cảm giác căng chùng này làm hơi thất thần.


      Nắm ngay khắc cơ hội này, Ngự Hàn ánh mắt biến đổi, nghiêng thân nhảy vèo, nhanh chóng vòng qua Thương Tuyệt Lệ, lăng bay ra ngoài cung, nhấp nhô mấy lần, tung ảnh của dĩ nhiên biến mất.


      Nhìn trung vắng vẻ, Thương Tuyệt Lệ ảo não tạ tội: “Trưởng lão, thuộc hạ xấu hổ.”


      “Quên , lấy tu vi của Vương, tại cũng khó tiếp tục đuổi theo, chúng ta về đại điện thương lượng lại vậy.” Trưởng lão phất tay, thở dài tiếng rời , chúng đại thần cũng lục đục bám theo.

      Q.1 - Chương 2: RẮN HỒNG SÁNG LÓNG LÁNH



      Đưa mắt nhìn lại, tuyết trắng tinh khiết, những bông truyết mỏng manh như vẽ trước mắt làm sung sướng mỉm cười: “Xem ra ta tìm được nơi an tĩnh, tốt để ngủ.”


      Mắt phượng nhíu lại, con ngươi thoáng lên sắc hồng, thân thể của từ từ trong suốt thành dải sương hồng lững lờ, chỉ chốc lát sau, sương hồng ngưng tụ thành con rắn to sắc hồng, nằm cuộn lại.


      Chớp chớp xà nhãn, Ngự Hàn nhìn đất cứng bên người… Tốt… Đất màu nâu tro, để tránh thú vật, rất nhanh con rắn to lớn từ màu hồng lóng lánh biến thành màu nâu, hoàn toàn hòa lẫn với lớp đất xung quanh.


      Thời gian yên lặng trôi qua, giữa đám bông tuyết tung bay giữa trời, Ngự Hàn biến thành hình rắn hài lòng tiến vào mộng đẹp…





      Nhân giới, dưới chân Tuyết Sơn…


      lão nhân gia mặc trang phục miền núi dẫn Tô Bối Bối leo từng bậc mà lên.


      “Tiểu thư, ngươi thích trượt tuyết, chúng ta tới Tuyết Sơn này là đúng nơi, cho ngươi biết, tuyết ở chỗ chúng ta là tinh khiết nhất, tự nhiên nhất, chúng ta những người miền núi từ đều thích tới núi này trượt tuyết, cho tới bây giờ cũng có xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn, vừa kích thích lại an toàn.


      Tô Bối Bối hăng hái bừng bừng nhìn cảnh tuyết xung quanh, cười lộ ra hàm răng như tuyết trắng: “ ? A bá ngài cũng nhất định là cao thủ trượt tuyết nhỉ?”


      “Ha hả… Ta hồi trẻ mỗi ngày trượt lần chịu nổi… cho ngươi biết, chúng ta có truyền thuyết rằng tuyết sơn có tinh linh bảo vệ, nếu như là người hữu duyên còn có thể trò chuyện ước nguyện với tinh linh nữa đó”


      Nghe lão bá xong, thần thái nghiêm túc đầy thành kính, Tô Bối Bối ngọt ngào cười tiếng: “Có ? Ta thực hy vọng có thể hứa nguyện.”


      ngờ, lão bá ngừng lại, nghiêng đầu nhìn nàng, trong mắt có chút kinh ngạc: “Tiểu thư, ngươi tin tưởng lời của ta hả ?”


      Gật gật đầu, nụ cười Tô Bối Bối rất mộc mạc, ánh mắt lóng lánh trong sáng: “A bá ra phải muốn cho ta tin tưởng sao? Cái thế giới này ngay từ khi sinh ra có rất nhiều điều mới lạ, rất nhiều thứ nhìn thấy nhưng có nghĩa là nó tồn tại.”


      Nãi nãi thường xuyên dạy nàng như vậy – vũ trụ từ khi sinh ra mang đủ những cái lạ. Nàng được nãi nãi nhặt về nuôi lớn, phải đó chính là duyên phận, là cái thứ muốn sờ thử cũng được hay sao?


      “Ha hả… Tiểu thư, tâm của ngươi như viên ngọc tinh khiết, rất nhiều người tuổi trẻ thấy ta đều cười nhạt, nhân tâm đều bị bóng ma thực tế bịt kín.” Lão bá có chút cảm khái.


      “Có thể là ta phải người hiểu thời thế, ha ha…” Tô Bối Bối cười khan.


      “Ha hả a…”


      ….


      Đứng ở tít cao, giữa bóng tuyết mênh mông, Tô Bối Bối cười híp mắt: “Tuyết đẹp, cái thế giới này đẹp a!”


      Hưng phấn, nàng đột nhiên nhớ ra truyền thuyết xa xưa ở Tuyết Sơn được nghe từ lời người miền núi, đôi tròng mắt trong sáng khẽ lay chuyển, trong lòng chợt nảy ra ý.


      Nàng khum tay sát khóe miệng, hướng ra sườn dốc mù mịt tuyết phía dưới hét lớn: “A —— ta vui vẻ a! Tinh linh nơi xứ tuyết, các ngươi nghe được tiếng của ta ? trả lời là coi như các người nghe được nha, nghe tốt lắm sao, ta muốn hứa nguyện, nguyện vọng của ta là hy vọng rằng sở nguyện của nãi nãi thành thực nha!”.
      tart_trung thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.1 - Chương 3: ĐẠP LÊN CỰ XÀ



      Tiếng trong trẻo, lanh lảnh vang khắp gian, Tô Bối Bối đưa tay xoa xoa hai bên má: “Vù vù, da tay nứt nẻ hết rồi, lạnh quá, coi như được trải nghiệm cuộc sống ở trong đông lạnh. Ha ha, nhanh chóng trượt xuống sườn núi thôi, ta muốn bắt đầu bay lượn a…”


      Nàng sửa lại áo bông trắng dầy, chỉnh lại mũ nhung, kiểm tra trang bị trượt tuyết, sau đó hít hơi sâu: “Xuất phát!”





      Trượt xuống mạch, bông tuyết bay tán loạn mặt, băng tuyết lạnh lạnh, cảm giác băng xượt qua cũng tuyệt đẹp.


      Tuy nhiên tốc độ trượt xuống càng lúc càng nhanh như có điểm dừng, Tô Bối Bối bắt đầu cảm thấy ổn, nàng nhìn hai bên toàn băng tuyết trôi nhanh về phía sau, thào tự : “ đúng a, A bá phải rồi từ từ biến thành dốc thoải sao? Tại sao càng ngày càng dốc đứng?”


      Muốn dừng lại, nhưng cách nào khống chế được tốc độ, Bối Bối bắt đầu luống cuống: “Trời ạ, như thế nào dừng lại được, mau dừng lại a…”


      Nàng biết làm thế nào cho phải, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình dần trượt vào tuyết vô tận, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh…


      Đột nhiên, phía trước nổi lên vòng xoáy cuồn cuộn, hạt tuyết bay tứ tán, đập lên mặt nàng, bỏng rát, gió tuyết thổi cuồn cuộn quét tới, như muốn cuốn nàng theo luôn.


      “A —— “


      Sợ hãi kéo đến quá đột ngột khiến nàng thể tiếp nhận, vội nhắm mắt lại thét chói tai, tiếng kêu chìm ngập trong gió tuyết, mang theo nàng cực kỳ hoảng sợ.


      “A —— nãi nãi cứu mạng a… Thần a, tinh linh a…”


      Nàng cảm giác thân thể của mình đột nhiên bay lên rồi lại rơi xuống, gió lạnh thốc mạnh vào cổ, gió lạnh tràn vào trong cơ thể, lạnh đến nỗi làm răng lập cập ngừng.


      “A… !”


      Hò hét biết bao lâu, nàng ngã mạnh xuống đất, cuối cùng cơ thể cũng dừng lại được.


      Nhắm chặt mắt dám mở ra, chỉ sợ thấy tiếp tục rơi xuống.


      Chờ đợi hồi lâu, rốt cuộc cũng thấy có bất cứ phản ứng gì, ngay cả gió tuyết cũng ngừng. Sao? Chẳng lẽ nàng chết? Nếu thân thể tại sao cảm giác được đau đớn? Cũng cảm giác được lạnh?


      “Trời ạ, ta cần chết sớm như vậy! Ta vừa mới qua tuổi mười tám, cuộc sống vừa mới bắt đầu, còn chưa làm kiếm tiền phụng dưỡng nãi nãi nữa, Diêm Vương sao lại tàn nhẫn tước quyền được sinh tồn của ta…”


      Bối Bối cười khổ oán trách, nàng cam lòng nhanh chóng mở mắt, cho dù chết, nàng cũng phải tìm Diêm Vương lý luận phen!


      Tuy nhiên, đập vào mắt phải cái cảm giác tối tăm giống Diêm Vương điện, mà là tầng tuyết tinh khiết bao la, lại thêm hương hoa mai tràn ngập, liếc mắt nhìn lại, bông tuyết trắng nõn cùng hoa mai bay lất phất.


      “Nơi này đẹp quá! Quả thực giống như là thế ngoại đào nguyên*!” Bối Bối tự chủ được than .


      Nàng chống tay muốn đứng lên, lại bị cảm giác ở lòng bàn tay hấp dẫn, hơi ấm? Nàng cảm giác được có hơi ấm ở trong tay truyền lại! Có hơi ấm, cách khác nàng còn chưa chết?


      “A? Ta dĩ nhiên có chết! Oa, đất ở núi này mềm quá . Ơ? Ấm ấm …” Tô Bối Bối có phần vui vẻ ngồi dậy, đưa tay sờ nắn thứ đất màu nâu.


      ___


      *Thế ngoại đào viên : nơi cảnh đẹp bị tách biệt với bên ngoài!

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.1 - Chương 4: MẮT RẮN ĐẸP!



      Trong ranh giới nguy hiểm, khi nàng tìm kiếm, đột nhiên cảm giác được từ phía sau truyền đến tia khí nóng bỏng, theo bản năng nàng quay đầu nhìn lại…


      “A —— rắn a ——” Máu huyết trong người Bối Bối tức khắc đông cứng lại, khí lực mất hết, cả người nhũn ra.


      Trời! Là con rắn to! đáng sợ!


      Nó trơ mắt nhìn nàng! Trời ạ trời ạ, nó phun cái lưỡi, nó… muốn ăn nàng chứ?


      Nuốt ngụm nước bọt, Bối Bối chậm chậm lùi về phía sau, đầu rắn cũng vươn theo sát, Bối Bối sợ đến vô phương nhúc nhích, chỉ có thể gân cổ lên : “Xà… Xà lão đại, ngài cao quý cần ăn ta, thịt ta thể ăn, ta hơn mười ngày thèm tắm rửa, rất thối, người còn có khả năng chứa vi khuẩn chết người, xà… Xà lão đại, ta vĩnh viễn nhớ kỹ đại ân đại đức của ngài…”


      Bối Bối năng mạch lạc nổi, trong đầu chỉ có ý nghĩ, đó chính là —— nàng muốn chạy trốn!


      Nàng chống tay muốn chạy, tuy nhiên, sau khi xem xét tỉ mỉ, cả người nàng cứng đơ như thạch cao, mắt trợn tròn nhìn phía dưới chân nhúc nhích, nàng khóc ra nước mắt: “Rắn… Ta ngồi người con rắn to, a ——”


      Biến thành rắn, Ngự Hàn nhịn được khẽ nhíu cái trán bóng loáng, trong đôi mắt sáng lóng lánh thầm dâng lên phẫn nộ, người này thanh thực bình thường, đâm thẳng vào lỗ tai đau gần chết!


      Nữ nhân này vừa ngu xuẩn lại vụng về, tại là rắn, nàng dĩ nhiên chuyện với con rắn, cầu xin ăn thịt nàng, là ngốc hết mức! Rắn thông thường có thể nghe hiểu tiếng người sao?!


      Nàng kêu la cái gì, kẻ nên kêu la là mới đúng, ngủ êm đẹp, dĩ nhiên bị nữ nhân ngu ngốc biết từ nơi nào rơi lên người, thiếu chút nữa làm tắt thở quá!


      Càng nghĩ càng giận, nhìn ánh mắt hoảng sợ của nàng, thâm tâm càng thêm khó chịu, như thế nào cũng là vua rắn siêu cấp vô địch tuấn mỹ, sao nàng làm như gặp quỷ bằng.


      Hừ! Dứt khoát phải dọa nàng!


      Ngự Hàn giật giật thân rắn, trong chớp mắt liền quấn quanh Bối Bối, sau đó xách nàng giơ lên giữa trung, vươn đầu đến trước mặt nàng, mắt đối mắt, mũi đối mũi, trò đùa dai tiếp theo là phun khí vào mặt nàng.


      “A —— đừng ăn ta, đừng ăn ta…” Bối Bối bị dọa cơ hồ hồn phi phách tán, thực tế nàng hy vọng bản thân ngất , ít nhất phải đối mặt với đầu rắn làm lạnh cả da đầu.


      Bị quấn chặt vô phương nhúc nhích, Bối Bối chỉ có thể mắt đối mắt với con rắn, trong con ngươi rắn, nàng thấy ràng cả mặt mình.


      Đột nhiên, nàng chú ý trong mắt rắn như như màu đỏ rất hấp dẫn. Ánh mắt nó hình như có luồng sáng đỏ đậm lóng lánh lưu động xoay chuyển, dị lóng lánh, như muốn mê hoặc người.


      “Ánh mắt rắn cũng có thể đẹp mê người như vậy sao?” Bối Bối ngây ngốc lầm bầm lầu bầu.


      Dù sao cũng phải chết, dứt khoát phải chết lừng lẫy, trước khi chết phải đánh giá con rắn này kỹ càng, sau khi biến thành quỷ nàng nhất định tìm nó tính sổ!


      thấy sợ hãi trong mắt nàng càng ngày càng nhạt dần, còn xinh đẹp, Ngự Hàn vui vẻ chút nào, đó là từ để hình dung đàn bà, nàng dĩ nhiên dùng để miêu tả cái diện mạo hiên ngang phong lưu phóng khoáng của Xà Vương như , quả thực là quá mức sỉ nhục .


      Như thế nào? Nàng sợ ?


      cam lòng là bản thân dọa được nàng, liền há to miệng, thẳng tới mặt nàng…


      Bối Bối liều mạng tự thôi miên mình rằng bản thân sợ, dù sao chỉ là đau lần rồi lập tức còn cảm giác, nhưng là, khi nàng nhìn tới cái mồm rắn mở ra to đùng, thậm chí khi cái lưỡi màu đỏ liếm phớt qua da mặt nàng, nàng có cách nào thản nhiên nhắm mắt nữa, cuồng loạn thét chói tai: “A —— “


      Hai mắt trợn tròn, nàng lập tức té xỉu cách thiếu chí khí. Mất ý thức, nàng vẫn vô thức nghĩ đến —— vì sao thân thể rắn lại ấm ? Rắn phải động vật máu lạnh sao?

      Q.1 - Chương 5: LẠC BÀO*



      Trong thạch động, gió lạnh gào thét, Ngự Hàn đặt Bối Bối nằm tảng đá bóng loáng, quan sát nàng… Trắng trắng mềm mềm, nho , rất khả ái, nhất là mặt nàng, vừa mới liếm cái, cảm nhận được làn hương thanh tân. Nhưng là nhát gan, bị dọa cho ngất xỉu.


      Bất quá đứa con loài người xíu sao lại chạy đến xà giới đây?


      “Lạnh, lạnh quá…” Bối Bối trong lúc mê man, hàm răng run lên, sắc mặt tái xanh như đóng thành băng.


      Ngự Hàn nhíu nhíu mày, lạnh? Có lạnh như thế sao? Nhìn nàng run chắc thế .


      đưa tay vỗ vỗ mặt nàng: “Này, lạnh cần ngủ, tỉnh dậy lạnh, nhóc con loài người này ..”


      Đánh hồi, thấy nàng chút phản ứng cũng có, vẫn liên tục kêu lạnh, Ngự Hàn miễn cưỡng giương mắt, cười gian tiếng, chỉ chốc lát sau, liền biến thành con rắn lớn màu đỏ sậm, chậm rãi vây quanh Bối Bối, cuốn chặt nàng ở trong.


      Nhìn nàng ngủ, dần dần cũng thấy buồn ngủ, nếu vậy, cùng ngủ cho rồi, thích mùi vị người nàng, ngửi được, ngủ càng thêm thoải mái.


      Tựa đầu gác bên cạnh cổ nàng, nhắm mắt lại, cũng ngủ luôn.


      lát sau , thân thể run rẩy của Bối Bối dần dần bình ổn lại,đôi mày nhíu chặt cũng dần dần buông lỏng ra.


      là ấm áp… Bối Bối vuốt ve cái gối ôm mềm mềm, mặt nó ngừng tỏa hơi ấm, từ từ đuổi đám khí lạnh thấu xương mới rồi.


      Thời gian im lặng trôi qua, Bối Bối mơ mơ màng màng dần lấy lại cảm giác, sau đó chậm rãi mở mắt, có chút mê man nhìn đỉnh đầu? Gì? Gian phòng của nàng như thế nào biến thành nham thạch lấm tấm đỏ ? Gì? Con gấu ôm của nàng từ bao giờ cũng biến thành màu đỏ nữa ?


      Bối Bối day day mắt làm cho bản thân tỉnh hẳn, nghiêng đầu, trong khoé mắt chợt xuất tia kinh hãi : “Xà… Đầu rắn, ta cùng nhau ngủ với rắn, a —— ”


      Nàng lăn lông lốc giãy dụa lết ra, run rẩy nhìn con rắn vừa to lại vừa đỏ, nằm cuộn thành trái núi trước mặt, trí nhớ trước lúc té xỉu chợt lên, nàng nhớ kỹ té ngã vào thân con rắn to màu nâu tro, sau đó… Cái con rắn kia muốn ăn nàng…


      “Ta ta ta… Như tại sao may như vậy a, tại sao núi này nhiều rắn lớn như vậy, ta ta ta… Cứu mạng a!” Bối Bối cả kinh lên lời, thét chói tai, bỏ chạy.


      Nghe được tiếng bước chân dần dần xa, Ngự Hàn chậm rãi mở mắt, nhìn thân ảnh xinh cố sống cố chết chạy trốn, tỏ vẻ bất mãn: “Làm cái gì, ta có phải may hay ? Ý tốt cần báo đáp, nếu phải ta cống hiến ra cái thân thể ấm áp này, ngươi sớm bị chết rét, hừ!”


      Đảo tròn đôi mắt hồng trong suốt đầy tinh nghịch, “Vèo” tiếng quăng ra ngoài, bám chặt theo Bối Bối, muốn cho nàng biết ràng, con rắn đầy lòng tốt lại vừa phong cách , phải cái loại thấp hơn cả bò sát thấy là làm cho người khác rùng mình như trong mắt nàng!


      Nghe phía sau truyền đến tiếng “Sàn sạt”, Bối Bối nhìn lại: “Oa a, như thế nào đuổi theo ra tới, nó phải ngủ sao?”


      “Trời ạ, cần nhanh như vậy, ta có chạy nhanh như vậy a, chậm chậm, cần nhanh như vậy a xà lão huynh…”


      Tiếng kinh hô lại vang khắp rừng mai tuyết tung bay, làm cho… gian yên tĩnh lạnh lẽo tăng thêm sức sống.


      ___


      *Lạc bào: thạch động!
      tart_trung thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.1 - Chương 6: LẤY OÁN TRẢ ƠN?



      Bối Bối chạy trốn ngay cả hô hấp cũng dám, thủy chung có cách thoát khỏi truy đuổi của hồng xà , dùng từ “truy đuổi” tuyệt quá!


      biết tại sao, nàng mơ hồ cảm giác được hồng xà này đáng lẽ sớm đuổi kịp nàng mới đúng, nhưng vẫn duy trì khoảng cách nhất định theo sau nàng, giống như là… cố ý trêu cợt nàng.


      Có khả năng sao? Rắn cũng trêu cợt người? thể tưởng tượng nổi !


      biết chạy bao lâu, nàng rốt cục vô phương chống đỡ, đôi chân mềm nhũn, té ngã tuyết, sợ hãi quay đầu nhìn lại? Gì? Con rắn kia thế nào cũng dừng lại?


      Ngự Hàn thả lỏng đuôi, nhìn phía trước cái…tiểu nữ nhân kia té ngã cũng bộ dạng vụng về như vậy, tràn ngập vui vẻ, là tiểu nữ nhân vụng về, bất quá tư thế té ngã cũng khả ái, xem tứ chi nàng giãy dụa, bộ dáng giống như gấu mèo rơi xuống đất.


      Bối Bối trợn to đôi mắt, nàng hoa mắt phải , dĩ nhiên cảm giác được con cự xà kia cười, hơn nữa là cái kiểu cười này, y hệt như điệu cười của bọn tiểu nhân đắc ý. Nhìn nó ở cách đó xa buông lỏng cái đuôi, bộ dáng ưu nhã nhởn nhơ, trong lòng Bối Bối tức dâng lên cơn giận biết tên, nàng khẳng định con rắn này cố ý coi nàng là chuyện cười!


      “Uy! Ngươi muốn ăn muốn giết cứ lại đây, ta Tô Bối Bối nhận thức được, bất quá ta phải cho ngươi, ta thành quỷ cũng buông tha cho ngươi, đến lúc đó ta nhất định cho ngươi muốn sống cũng sống nổi.” Bối Bối quay nhìn nó , cũng mặc kệ nó có nghe được hay .


      Ha ha… Xem lúc nàng tức giận khuôn mặt tròn trịa càng ngày càng khả ái, uy hiếp ? Coi như nàng làm quỷ cũng vô phương đối phó với , trời dưới đất, với tu vi của ngay cả Ngọc Hoàng đại đế cũng nể ba phần, huống chi cái Diêm Vương nho . Mà nàng nếu như trở thành quỷ càng thấp cần bàn tới .


      phun khí, vươn cao đuôi rắn, như rất thảnh thơi.


      “Ai nha, ngươi, con rắn biết tốt xấu, cư nhiên còn dám cười ta, biết lượng sức? Xem ta đánh chết ngươi.” Bối Bối trừng mắt nhìn qua, nắm lên nắm tuyết hướng phía nó ném mạnh.


      Nàng phát điên rồi, cảm giác được bản thân nhìn được biểu cảm của rắn, cảm giác được rắn cũng cười nhạo người.


      Ngự Hàn tránh sang bên, tránh được dễ dàng khối lại khối tuyết cầu nàng ném tới, ha ha, xem ra người tiểu nữ nhân này chơi rất tốt, chỉ có chuyện ầm ỉ với rắn, còn đùa giỡn với , lá gan hình như . cùng nàng chơi đùa coi như trò chơi .


      Trong lúc hốt hoảng, Bối Bối tự nhiên thấy phía trước cách đó xa hình như có cái giống như bẫy kẹp, nàng chớp mắt nhìn lại, là bẫy thú, là cái bẫy gập to chuyên môn dùng để săn bắt.


      Nàng đảo đảo đôi tròng mắt, nảy ra kế, cả người thoáng chốc tràn ngập ý chí chiến đấu, giống tiếng trống cổ vũ làm tinh thần hăng hái dâng lên, nàng quay đầu lại làm cái mặt quỷ với hồng xà, sau đó tiếp tục chạy nhanh về phía trước.


      Ngự Hàn thấy nàng chạy, lập tức cũng đuổi sát theo sau......


      Ha, nó quả nhiên theo tới, hừ, xem lần này ta cho ngươi chết rất khó xem nha!


      Đôi mắt của Bối Bối nhuộm đầy vẻ đắc ý, mắt thấy cạm bẫy cách nàng càng ngày càng gần, nàng bắt đầu tăng tốc, thay đổi tốc độ chậm chạp, cấp tốc chạy vội về phía trước.


      Ngự Hàn nhìn tiểu nữ nhân tự xưng tên là Tô Bối Bối kia đột nhiên chạy trốn nhanh như vậy, có chút kinh ngạc, xem ra nàng còn rất có sức lực nha, nhưng mà, như vậy đùa mới vui phải sao? Dù sao bất kể nàng chạy trốn nhanh bao nhiêu, cũng đuổi theo kịp!


      Ngay lúc nhàn nhã khinh địch đuổi nhanh đến, đột nhiên, Bối Bối chuyển hướng, Ngự Hàn đắc ý kịp phản ứng, liền nhanh chóng ngã vào cái hố to, cái đuôi nhất thời bị trận đau đớn.


      Chết tiệt, tiểu nữ nhân này thế nhưng dùng cạm bẫy đến ám toán ! Cái đuôi...... Đau quá!


      nhìn lại, chỉ thấy cái đuôi bị cái kẹp bằng sắt kẹp chặt, chảy máu......


      “Ha ha...... Ngu ngốc, ta ta bỏ qua của ngươi, hừ! Cho ngươi thấy lợi hại của bổn tiểu thư, ha ha...... Bye bye, tiễn!” Bối Bối chỉ vào hồng xà thể nhúc nhích kia, cười đến đắc ý.


      Nhưng mà nàng cũng dám ở lại lâu, vạn nhất cự xà này giãy giụa thoát được, chơi vui rồi.


      Nhìn bóng dáng của Bối Bối chạy xa, Ngự Hàn giận đến nghiến răng nghiến lợi, xà mắt màu đỏ trong suốt lưu chuyển ánh lửa:“Nữ nhân đáng chết, thế nhưng lấy oán trả ơn, đối đãi với ta - ân nhân hai lần cứu mạng nàng ta - như vậy, giữa chúng ta kết thù lớn rồi!”


      Tô Bối Bối à, ngươi bỏ chạy , chúng ta nhất định gặp lại, đến lúc đó nhất định cho ngươi nếm thử lợi hại của bổn vương!

      Q.1 - Chương 7: ĐẠI HỘI TUYỂN HẬU!



      Ngự Hàn vừa mới bước vào Vương cung, đột nhiên bị trưởng lão nhảy ra dọa cho giật mình.


      “Vương, ngài hồi cung, tốt quá!” Trưởng lão vừa nhìn thấy Vương, cảm động đến rơi nước mắt, Vương rốt cục xuất , mấy cái khớp xương già này cần tiếp tục bị gây sức ép tìm người.


      “Trưởng lão nhiệt tình hoan nghênh Bổn Vương hồi cung như vậy ư.” Ngự Hàn tiêu sái vào ngự thư phòng, cười tủm tỉm .


      Trưởng lão nhắm mắt theo sát phía sau Ngự Hàn, ngoắc ngoắc tay vài cái về phía sau, mấy người hầu biết từ chỗ nào chạy lại, trong tay cầm chồng tranh cuộn, trưởng lão mặt mày hớn hở giới thiệu:


      “Vương, thỉnh xem qua.”


      Ngự Hàn nhướng mày kiếm, tùy tiện hỏi : “Những … cái này là cái gì?”


      Chưa từng chú ý những tranh cuộn này, tùy tiện hướng tới ghế cao nhất ngồi xuống, tuy nhiên, vừa tiếp xúc đến cái ghế dựa mềm mại, cái mông ngay lập tức truyền đến trận đau đớn, đau đến mức muốn nhe răng trợn mắt.


      Đau đến chết! Tô Bối Bối chết tiệt, thù này trả phải quân tử!


      Trưởng lão nâng lên số tranh cuộn giải thích, nhưng phát thần thái Vương hơi khác thường, hình như… có vẻ được thoải mái, ân cần hỏi: “Vương, ngài có chỗ nào khỏe? Cần thỉnh ngự y ?”


      Ngự Hàn vội vàng xua tay: “ cần, ta sao. Trưởng lão mới vừa rồi muốn ta xem cái gì?”


      Ngự y? cần, muốn cho người biết đường đường Xà Vương của Xích Diễm quốc như bị tiểu nữ nhân kẹp thương cái đuôi, chắc chỉ còn nước úp mo vào mặt.


      “Thưa, là như vậy, sau khi quần thần hội họp, thấy rằng Vương đến lúc nên vì Xích Diễm quốc lập hậu, cho nên tìm kiếm bức họa các khuê nữ, bất luận là tiểu thư khuê các hay con cưng, nơi nào cũng có, thỉnh Vương xem qua, nếu như đặc biệt chán ghét, vậy dựa theo danh sách an bài lập đại hội tuyển hậu.” Trưởng lão mỉm cười hài lòng trả lời.


      “Tuyển hậu đại hội? Nhiều tranh cuộn như vậy, xem ra các ngươi chuẩn bị tốt hết rồi?” Ngự Hàn liếc mắt nhìn trưởng lão, nổi lên tính toán lưu quang –đáy mắt xẹt qua tia nguy hiểm, miệng thơn thớt bụng bồ dao găm.


      Thấy ánh mắt sắc bén của Vương, da đầu trưởng lão thoáng tê tê, xem ra Vương bắt đầu cao hứng, kiên trì cười khan: “Vương, dân chúng cả nước chờ mong Vương nạp hậu, chúng thần lòng vì Vương truyền đạt ý dân.”


      “…” Ngự Hàn nhắm lại hàng mi đen cong vút, trầm ngâm chốc, sau đó tiếp nhận vài bức họa, thoạt nhìn có vẻ nghiêm túc.


      Muốn tuyển hậu đến như vậy? liền thuận theo ý trưởng lão, cũng như oanh tạc liên tục của các đại thần, nhưng nếu… Tuyển trúng cũng nên trách !


      ai để‎ ý thấy, khóe môi hơi nhếch lên thành nét cười gian xảo…


      Chạy bừa trong rừng mai, Bối Bối cảm giác được thân thể sức lực tới cực hạn.


      Chân mềm nhũn quỳ mặt tuyết, nàng thở như trâu: “Vù vù, ta được, mệt mỏi quá, đói…”


      “Ùng ục, ùng ục…” Bụng rỗng ngừng vang lên những thanh kháng nghị.


      Bông tuyết lất phất, mũ nhung nàng biết đánh rơi từ lúc nào, mái tóc đuôi ngựa có chỗ rối tung, tóc mai bị bông tuyết bao trùm, bộ dáng chật vật.


      Đói muốn ngất, nàng đưa mắt nhìn xung quanh, ở xa xa, nàng nhìn thấy gian nhà gỗ , ánh mắt sáng lên: “ tốt quá, hy vọng bên trong có đồ ăn giúp no bụng, trời xanh phù hộ.”


      Miệng lẩm bẩm, nàng kéo thân thể tới trước nhà gỗ , nghiêng người đẩy, gần như dùng hết khí lực toàn thân “Choang”, cửa mở, ai ngờ, trong lúc nàng vừa định than may mắn vì tìm được chỗ đặt chân nghỉ, liền cảm giác được cổ phát lạnh, lưỡi kiếm lóe sáng vụt kề vào cổ.


      “Oa a, các ngươi… Các ngươi…” Bối Bối tay chỉ vào bên trong – nam nữ, bọn họ sao có thể vận y phục cổ trang …ở nơi vùng hoang vu dã ngoại? Hơn nữa cái…người nam này còn rất hung ác cầm kiếm uy hiếp nàng, này này này…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :