1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xà hạt mỹ nhân của Lãnh vương - Ngạn Thiến (116C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Xà hạt mỹ nhân của Lãnh vương

      [​IMG]

      Tác giả: Ngạn Thiến

      Thể loại: Ngôn tình, xuyên , ngược

      Edit: lephngoc & phungthuhong

      Beta: Quinn & Carrotlucky

      Ngày hoàn thành: 5/5/2012

      Nguồn: https://ngontinh.wordpress.com


      Văn án

      Sống hai mươi lăm năm, đột nhiên lại có người với nàng, nàng thuộc về thế giới này, nàng còn có sứ mệnh chưa hoàn thành………..
      Nàng cần quan tâm, nàng cũng muốn quan tâm, bởi vì nàng lập tức kết hôn, gả cho người mà nàng thương, lúc này nàng làm sao có thể trở về quá khứ, lại , chuyện của người khác liên quan gì đến nàng………
      Nhưng mà, cuối cùng nàng vẫn thoát khỏi an bài của vận mệnh, quyển gia phả kỳ lạ, làm cho nàng xuyên qua tới triều đại có trong lịch sử……..
      Chuyện khiến cho nàng thể tưởng tượng được chính là, chủ nhân của thân thể này ra là xà hạt mỹ nhân, nham hiểm độc ác là bản sắc của nàng, tướng công để ý tới nàng, mọi người trong vương phủ đều coi nàng như kẻ thù, oa oa, nàng cần, nàng muốn trở về…….
      Nhưng mà phương pháp trở về chỉ có , đó chính là làm cho tướng công hận nàng thấu xương phải thương nàng. Trời ạ, điều này sao có thể chứ? Nhìn ánh mắt lạnh như băng của , dường như chỉ muốn đem nàng bắn chết, làm sao còn có thể thương nàng…………
      Nhưng mà, vì có thể trở về, vì có thể cùng người mình sống bên nhau đến trọn đời, nàng nhất định phải đấu tranh, dụ dỗ cũng được, quyến rũ cũng được, nàng phải sử dụng hết tất cả mọi thủ đoạn………..
      tart_trung thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 001



      Chương 001 — Nhốt Vương phi


      Ánh mặt trời tháng ba nhàng nhu hòa phủ lên đình viện, vài nhành đào nở rộ những bông hoa màu hồng nhạt kiều diễm ướt át, có nữ tử tuyệt sắc mặc bộ xiêm y màu vàng đứng dưới tang cây. trận gió thổi qua làm những cánh hoa đào rơi lên thân thể nàng ,càng làm tăng thêm vẻ mông lung xinh đẹp.


      Nàng chính là Trữ An công chúa của Hạ triều – Mạn Tâm, giờ cũng là phi của Mộ Dung Ưng của Thiên triều, vị Vương phi được sủng ái mà còn bị giam lỏng.


      “Công chúa, công chúa.” tỳ nữ ăn mặc thanh thanh lịch, thở hổn hển chạy vào.


      “Song Nhi, thế nào? Có nhìn thấy Vương gia ?” Mạn Tâm nhàng xoay người lại, ánh mắt trong suốt bình tĩnh liên tiếp mấy ngày qua đóng cửa cho ai đến thăm viếng, làm cho nàng sớm đoán được kết quả.


      có.” Song Nhi lắc đầu, rũ mắt xuống,bản thân hoàn toàn nhìn thấy Vương gia.


      được, ta thể ngồi đây chờ chết được. Song Nhi,ngươi với ta.” mặt Mạn Tâm mang theo tức giận, vung ống tay áo, xoay người bước .


      Càng nghĩ nàng càng hiểu mình lạc vào thế giới kỳ lạ nào, trong giấc ngủ mơ mơ màng màng, bên tai luôn có người với nàng rằng nếu muốn trở về nàng phải được Vương gia thương, giải quyết xong đoạn tình duyên của đời này.Nhưng từ khi tỉnh lại,nàng cũng chưa gặp Vương gia lần nào mà còn bị giam lỏng. Bên cạnh nàng chỉ có duy nhất nha hoàn Song Nhi cho nàng biết rằng: năm trước, kể từ đêm động phòng hoa chúc cho đến mãi sau này Vương gia cũng hề đến phòng nàng lần nào.


      Nàng biết giữa bọn họ lúc đó xảy ra chuyện gì, cũng biết vì sao lại đối xử với Vương phi của mình lãnh khốc như vậy, nàng chỉ biết là nàng thể bị giam cầm tự do minh bạch như vậy, nàng muốn mau chóng giải quyết xong đoạn tình duyên của kiếp này, bởi nàng biết ở tương lai xa xôi còn có người mong nàng trở về.


      Mấy ngày nay, từ miệng của Song Nhi nàng cũng ít nhiều hiểu biết chút về Mộ Dung Ưng, Song Nhi cực kỳ tuấn mỹ,tâm tư cẩn mật, mưu lược hơn người. Thiên triều cũng phải là đại quốc cường thịnh gì cả, cho nên liên tục bị nhiều bị nhiều quốc gia khác ức hiếp, nhưng từ sau tiếp quản việc triều chính, dù ở triều đình, cũng có thể bày mưu tính kế, quyết thắng ở xa ngàn dặm, mấy năm qua, phối hợp cùng các tướng sĩ nơi quan ải đánh thắng vô số trận, cũng làm cho những quốc gia khác dám coi thường, tùy tiện khơi mào chiến tranh.


      Hôm nay nàng gặp nam nhân trí dũng song toàn nhưng đồng thời cũng cực kỳ lãnh khốc.


      Vừa mở cửa viện muốn ra ngoài hai thị vệ lập tức ngăn nàng lại, cung kính : “ xin lỗi, Vương phi. Vương gia có lệnh, người thể ra ngoài.”


      “Tránh ra.” Mạn Tâm nhìn bọn họ, sắc mặt trầm lạnh lùng phun ra hai chữ.


      “Thỉnh Vương phi thứ tội, thuộc hạ cũng chỉ là phụng mệnh làm việc. Xin Vương phi đừng làm khó chúng thuộc hạ. Nếu có chuyện gì, thuộc hạ có thể thay Vương phi bẩm báo Vương gia.” Thái độ thị vệ vẫn cung kính như trước nhưng có tránh ra.


      “Ta lần nữa, tránh ra.” Mạn Tâm nghiến răng đưa ra mệnh lệnh.


      “Vương phi đừng làm chúng thuộc hạ khó xử.” Thị vệ chắp tay đứng đó, vẫn hề di chuyển.


      Mạn Tâm nhìn bọn họ chằm chằm, sắc mặt cực kỳ phẫn nộ, hôm nay nàng nhất định phải gặp được cái tên nam nhân trong truyền thuyết kia.Nàng lập tức rút thanh kiếm người thị vệ, chỉ kiếm vào bọn họ lần nữa đưa ra mệnh lệnh: “Tránh ra.


      “Nếu Vương phi cứ khăng khăng muốn ra ngoài, vậy hãy giết thuộc hạ trước, nếu thuộc hạ tuyệt đối tránh ra.” Thị vệ đứng thẳng người, chút sợ hãi nhìn mũi kiếm trước ngực. phải bọn họ sợ bị đâm chết, nhưng Vương gia căn dặn, nếu để Vương phi ra khỏi Mạn Tâm các, để cho bọn họ chôn cùng, dù sao cũng đều phải chết, cho nên bọn họ thể tránh ra.


      “Ngươi…” Mạn Tâm muốn đâm cho nhát, nhưng nàng còn chưa có ý muốn giết người, nên đột nhiên xoay kiếm đặt ở cổ mình. “Nếu ngươi tránh ra ta chết ở đây.”


      “Vương phi, có gì từ từ , người hãy buông kiếm ra .” Thị vệ luống cuống, Vương phi chính là công chúa hòa thân, sinh tử của nàng là vô cùng quan trọng.


      Chương 002



      Chương 002 — Tự tổn thương thân thể


      Mạn Tâm nhìn thấy bọn họ vẫn chịu tránh ra, hung hăng cầm kiếm vận dụng chút lực, lập tức vết máu đỏ tươi xuất làn da cổ trắng nõn mịn màng.


      “Công chúa, đừng.” Song Nhi kinh hoàng hô lên.


      “Song Nhi ,dẫn đường. Mang ta gặp Vương gia.” Bỏ qua đau đớn nhè ở cổ, Mạn Tâm bước ra ngoài.


      “Vương phi, cần thương tổn chính mình.” Thị vệ cũng sợ hãi lùi lại phía sau bước.


      “Công chúa trước hết người hãy buông thanh kiếm ra ,Vương gia ở thư phòng, nô tỳ dẫn người .” Song Nhi như sắp khóc,vừa dẫn đường vừa ngừng quay đầu lại xem chừng nàng, công chúa ngàn vạn lần thể xảy ra chuyện gì.


      Hai thị vệ lại cẩn thận theo sợ nàng lại làm tổn thương đến thân thể.


      Cứ giằng co như vậy, cuối cùng bọn họ cũng đến thư phòng của Vương gia.


      “Công chúa, tới thư phòng rồi.” Song Nhi dừng lại, nhìn thấy cổ nàng chảy máu mà lo lắng: “Công chúa hãy để nô tỳ giúp người băng bó vết thương chút nha.”


      cần.” Mạn Tâm trực tiếp thẳng đến cửa thư phòng.


      Thị vệ canh cửa thấy nàng đặt kiếm cổ, lại còn bị thương, tuy biết chuyện gì xảy ra nhưng vẫn lập tức ngăn nàng lại.


      “Vương phi, xin dừng bước.Vương gia cùng Dương công tử ở thư phòng chuyện, bất kì ai cũng được vào.Thỉnh Vương phi chờ.”


      Mạn Tâm chỉ lạnh lùng nhìn cái, cũng câu, thanh kiếm trong tay vẫn đặt sát cổ, tiến lên phía trước.


      “Vương phi đắc tội.” Thấy nàng nhúc nhích liền rút ra thanh bảo kiếm chỉ vào nàng với ý đồ ngăn cản nàng.


      Mạn Tâm cũng nhăn mặt nhíu mày chút, tựa như phát kiếm chỉ trước ngực mình mà vẫn tiếp tục tới. phải nàng sợ chết mà vì nàng tin tưởng thị vệ nho tuyệt đối dám thương tổn đến vị Vương phi như nàng.


      “Công chúa.” Song Nhi bị dọa đến mức sắc mặt thay đổi, cả người mềm nhũn, nàng chưa từng thấy qua công chúa như vậy.Từ lúc công chúa bị thương, rồi tỉnh lại dường như là người khác.


      Thị vệ nhìn nàng dường như thấy chết sờn cũng dám lấy kiếm đả thương nàng, đành phải lui sang bên, dưới tình thế cấp bách đành phải lớn tiếng bẩm báo: “Bẩm Vương gia, Vương phi cầu kiến.”


      Ầm, đợi người trong phòng trả lời, Mạn Tâm cước đá văng cửa phòng liền thấy nam nhân mặc bộ y phục cẩm bào màu trắng, bên hông đeo mảnh ngọc bội, tóc buộc lên cao, nam nhân tuấn mỹ vừa uy nghiêm vừa tản ra khí chất tôn quý nhìn nàng chằm chằm.


      Lông mày tựa kiếm, mũi cao, lông mi vừa rậm vừa dài như cánh quạt, khuôn mặt tuấn hoàn mỹ như được điêu khắc, thế nhưng giờ phút này lại giống như bị bao phủ bởi tầng khí lạnh thấu xương, hàn ý thâm thúy, hai tròng mắt thâm thúy tựa như hàn băng ngàn năm. Mặc dù khóe môi khẽ cười nhưng lại mang theo trào phúng, nàng khỏi ngây ngẩn cả người, đời còn có nam tử tuyệt mỹ lạnh lùng như thế sao?


      Trong lòng có cảm giác mãnh liệt, , hẳn là Ưng Vương – Mộ Dung Ưng.


      “Chậc chậc, biết Trữ An công chúa đây lại muốn giở chiêu gì? ” giọng mang theo trào phúng từ bên cạnh truyền đến.


      Nghe được thanh ấy Mạn Tâm mới xoay người nhìn sang bên cạnh, ghế ngồi có nam nhân chừng hai mươi mấy tuổi, mặc bộ y phục màu xanh, khuôn mặt tuấn mỹ, dáng người thon dài, khóe môi hàm chứa nụ cười bất cần đời, ánh mắt lại nhìn nàng với vẻ khinh bỉ.


      “Ta muốn giở chiêu gì, ngươi xem phải biết sao ?” Mạn Tâm lại mỉm cười, hẳn là người mà Song Nhi nhắc tới, huynh đệ kết nghĩa của Ưng Vương – Dương Tử Vân.


      Hả? Dương Tử Vân sửng sốt chút liền đứng dậy đến trước mặt của nàng, ánh mắt tùy ý đánh giá nàng: “Từ khi nào Trữ An công chúa ngoại trừ lòng dạ độc ác, còn miệng lưỡi lợi hại như vậy?”


      “Ta chẳng những miệng lưỡi lợi hại mà kiếm của ta cũng rất sắc bén, ngươi có muốn thử lần hay ?” Mạn Tâm cười cười, kiếm trong tay đột nhiên hướng về phía , ràng tên này cố ý muốn làm khó dễ nàng. Mấy ngày nay nàng chịu đủ ủy khuất, giờ còn muốn nàng chịu vũ nhục của sao ?

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 003



      Chương 003 — Nghĩa vụ phu quân


      Keng, Dương Tử Vân cũng thèm trốn tránh, dùng hai ngón tay kẹp lấy kiếm của nàng, nhàng dùng chút lực, kiếm liền tuột khỏi tay nàng rơi xuống đất tạo nên tiếng vang trong trẻo.


      hừ lạnh : “Với chút bản lĩnh này của ngươi, muốn giết ta? Đúng là biết tự lượng sức mình.” Huống chi, nàng hoàn toàn biết chút võ công nào cả.


      “Ta có muốn giết ngươi sao?” Mạn Tâm nhướng lông mày, thản nhiên hỏi vặn lại câu.


      Mộ Dung Ưng khẽ nhíu mày chút, ánh mắt bắn ra tia sáng u lạnh lẽo, nàng lại có ý đồ gì nữa đây? Lại dám trắng trợn khiêu khích Tử Vân như vậy, nghĩ làm liên lụy đến người huynh đệ của mình, liền lập tức phân phó: “Tử Vân, đệ lui xuống trước .”


      “Vâng, đại ca.” Dương Tử Vân tức giận bất bình, hung hăng trừng mắt liếc nàng cái rồi mới chịu xoay người rời .


      Mộ Dung Ưng nhìn chằm chằm vết thương chảy máu cổ nàng, ánh mắt thâm trầm hề có chút tiếc thương nào, lạnh lùng : “Khi nào Trữ An công chúa lại biết làm ra chuyện thương tổn chính mình vậy, ngươi am hiểu nhất chính là làm tổn thương người khác mà.” Ánh mắt đột nhiên phát ra tia sắc lạnh: “Hao tâm tổn sức diễn khổ nhục kế để tới gặp bổn vương, ngươi lại muốn làm cái gì?”


      người đột nhiên tản mát ra hàn ý làm cho Mạn Tâm nhịn được rùng mình, nhìn thấy trong mắt đều là chán ghét cùng oán hận khiến trong lòng nàng nảy sinh nghi ngờ. Tuy rằng Song Nhi từng qua thích nàng, nhưng nàng tuyệt đối ngờ lại hận nàng như vậy? Tại sao chứ?


      “Ngươi suy nghĩ cái gì? Là muốn tìm cách nào để hại người phải ?” Mộ Dung Ưng thấy nàng lời nào, lập tức bắt lấy cổ tay nàng.


      Cổ tay đau đớn làm cho nàng nhăn mặt nhíu mày, oán khí của nhiều ngày qua cứ muốn theo đó mà bùng nổ, nàng nhìn chằm chằm , cười lạnh : “Dục gia chi tội, hà hoạn vô từ [muốn gán tội cho người khác sợ gì có lý do], nếu ngươi thích ta, có thể hưu ta, cần dùng thủ đoạn đê tiện để giam giữ ta, lạnh nhạt ta.”


      Hừ, hừ, Mộ Dung Ưng hừ lạnh vài tiếng: “Trữ An công chúa lại dùng thủ đoạn này để uy hiếp bổn Vương ? Hai nước giao chiến, ngươi cho là bị tổn thất chỉ là dân chúng của Thiên triều ta sao? Đừng quên còn có dân chúng Hạ triều nữa. Có điều…” đột nhiên dừng chút, khóe môi nhếch lên thành nụ cười trầm: “ tại, bổn Vương cẩn thận suy nghĩ, bổn Vương hưu ngươi, hưu ngươi, quá dễ dàng cho ngươi, bổn Vương chính là muốn giam cầm ngươi, cho ngươi cả đời sống ở vương phủ này, để chuộc tội cho những gì mà trước kia ngươi phạm phải.”


      “Ta phải chuộc tội gì?” Từ trong đáy lòng Mạn Tâm dâng lên cơn ớn lạnh, nàng nhìn , nàng phạm phải tội ác gì thể tha thứ được chứ? Để bị đối xử tồi tệ như thế.


      “Ngươi phạm phải tội gì? Ngươi còn dám hỏi bổn Vương như vậy? Bản thân ngươi làm chuyện gì, ngươi còn biết sao? Đừng ở đó vọng tưởng cùng bổn Vương so đấu tâm cơ. Nếu ngươi chết nơi chôn thây. Hãy trở về Mạn Tâm Các của ngươi. Bổn Vương muốn nhìn thấy ngươi nữa.” Mộ Dung Ưng lạnh lùng cảnh cáo xong lập tức buông cánh tay nàng ra.


      Bị mất thăng bằng, Mạn Tâm lảo đảo lui về phía sau vài bước cơ thể mới có thể đứng vững được, nhìn chằm chắm . là khó hiểu, hà cớ gì nàng phải chịu đựng loại vũ nhục như thế, mặc dù rất muốn quay đầu bước , nhưng bây giờ phải là thời điểm làm theo cảm tính cá nhân, nàng muốn cho chú ý mình, thương mình.


      Bước vài bước tiến đến trước mặt , cũng lạnh lùng : “Được, ngươi hưu ta, ta vẫn là Vương phi của ngươi, vậy ngươi phải thực nghĩa vụ phu quân của mình.”


      Nam nhân vì tình dục mà , lại , thân thể này vốn dĩ chính là nữ nhân của , Song Nhi từng qua, tuy rằng bọn họ chỉ ở chung với nhau đêm động phòng, nhưng khăn gấm màu trắng có vết máu, khi như vậy, nhiều lần ít lần cũng có khác gì nhau đâu? Nàng thầm nghĩ nhanh chóng chấm dứt đoạn tình duyên kiếp này để trở lại tương lai.


      “Nghĩa vụ phu quân ?” Bỗng nhiên vẻ mặt Mộ Dung Ưng suy tư, ánh mắt sắc bén nghi hoặc bắn về phía nàng: “ vậy là có ý gì?”


      “Ý gì ngươi còn sao?” Khóe môi Mạn Tâm nhếch lên nụ cười lạnh: “Thành thân năm, kể từ sau đêm động phòng, ngươi liền đối xử lạnh nhạt với ta, để cho ta mình phòng gối chiếc, chẳng lẽ ngươi biết nữ nhân cũng có nhu cầu sao? Thời điểm ngươi muốn thỏa mãn, có thể thanh lâu, chỉ có ta đáng thương trong đêm dài đằng đẵng, sắp biến thành khuê phòng oán phụ rồi, cho nên, ta muốn ngươi phải thực nghĩa vụ của phu quân, ngươi có thể thích ta, nhưng giường chẳng qua là đòi hỏi thân thể lẫn nhau thôi.”

      Chương 004



      Chương 004 — Dâm oa đãng phụ


      Nghe xong lời kinh thế hãi tục này của nàng khiến người ta phải trợn mắt há mồm, sắc mặt Mộ Dung Ưng xanh mét, cười điên cuồng: “ tưởng tượng được, Trữ An công chúa chẳng những nham hiểm độc ác mà còn là ngân oa dâm phụ. Những lời như vậy cũng ra, ngươi muốn có nam nhân như vậy sao? tiếc tổn thương mình để gặp được Bổn Vương nữa chứ.”


      “Trong lòng muốn đừng đẩy cho người, ngươi có thể trái ôm phải ấp tiểu thiếp, tới thanh lâu phong hoa tuyết nguyệt hàng đêm. Đừng quên nữ nhân cũng là người, huống chi ngươi là phu quân của ta thỏa mãn ta ở giường cũng là việc thiên kinh địa nghĩa mà thôi.” Mạn Tâm mặt đỏ, hơi đổi nhìn .


      “Ha ha ha ha ha.” Mộ Dung Ưng lạnh lùng cười, ánh mắt rét lạnh nhìn chằm chằm nàng, gằn từng chữ, ngữ khí như hàn băng : “Nếu bổn Vương đáp ứng ngươi?”


      “Nếu ngươi thực cũng được, vậy cũng đừng trách ta…” Mạn Tâm cố ý dừng lại chút, mới tiếp: “Ta hồng hạnh ra tường, hai thị vệ canh giữ ở cửa trông cũng tệ lắm, thân thể rất khỏe mạnh, chắc hẳn công phu giường cũng tồi.”


      “Ngươi cho là bổn Vương để ý sao? Trong mắt Bổn vương, ngươi chẳng qua chỉ là vật phẩm ngoại giao hai nước mà thôi. Nếu ngươi muốn nam nhân đến thế, Bổn vương có thể vì ngươi mà chuẩn bị nhiều thêm chút.” Mộ Dung Ưng cười lạnh, chút cũng thèm để ý.


      Mạn Tâm khẽ nhếch khóe môi mang theo nụ cười trào phúng: “Ngươi có lẽ thèm để ý cơ thể ta, người của ta, nhưng chẳng lẽ ngươi cũng cần để ý đến thanh danh của ngươi trong mắt mọi người? Ta dù sao cũng vẫn là Vương phi của ngươi, sau này khi về Ưng Vương trí dũng song toàn vang xa ngàn dặm, cái mà người ta đàm luận nhiều nhất chính là ngươi vài lần làm Ô Quy vương bát [người bị cắm sừng]. Thế nào hả, thanh danh cả đời, ngươi có để ý ?”


      Sắc mặt Mộ Dung Ưng càng lúc càng nặng nề, ánh mắt trầm phẫn nộ tựa hồ muốn giết người. thèm để ý nữ nhân này nhưng thể để ý đến sỉ nhục của và thanh danh của Thiên triều, lạnh lùng : “ có lệnh của Bổn Vương ngươi cho rằng có người dám chạm vào ngươi sao?”


      “Vương gia, hình như ngài quên câu này rồi ‘chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu’ nha, huống chi ta so với hoa mẫu đơn xinh đẹp hơn ngàn vạn lần, chỉ cần ta đích thân câu dẫn, nam nhân xin chết thiếu.” Điểm này nàng tự tin có thừa.


      “Ngươi dường như rất tự tin. Nhưng đừng quên loại nữ nhân lòng dạ ác độc, tâm địa nham hiểm rắn rết như ngươi cho dù khoác lên người bộ dáng xinh đẹp tất cả nam nhân cũng chỉ kính nhi viễn chi [kính trọng nhưng dám đến gần]. Mộ Dung Ưng cười lạnh, nàng độc ác,nham hiểm thế nào cả Vương phủ ai chẳng biết.


      “Phải vậy ? Nếu Vương gia người để ý,vậy mời người tìm cho ta mấy nam nhân . Đúng rồi, người vừa rồi ra ngoài kia xem ra cũng tệ lắm.” Mạn Tâm cố ý khiêu khích , chỉ có chọc giận nàng mới có nhiều cơ hội tiếp xúc với , tuy rằng nàng cũng hiểu được vì sao lại nàng như vậy.


      “Muốn thương tổn Tử Vân sao? Ngươi muốn chết.” Mộ Dung Ưng đột nhiên ra tay bóp chặt cổ nàng, con ngươi đen thâm thúy nhìn nàng vằn lên tia máu phẫn nộ: “Ngươi tưởng Bổn Vương dám giết ngươi sao?”


      “Muốn giết ngươi cứ việc động thủ, còn phải chọn lựa, hoặc thực nghĩa vụ phu quân hoặc cho ta hồng hạnh ra tường.Tùy ngươi lựa chọn.” Mạn Tâm cố sức . vì sao phẫn nộ khống chế được như vậy, nhưng nàng còn đường lui rồi.


      “Bổn Vương …” Mộ Dung Ưng vận lực mạnh hơn, ánh mắt hiểm muốn bóp chết nàng đột nhiên biết nghĩ gì lại buông tay thả nàng ra: “Ngươi muốn nam nhân sao? Bổn Vương cố hết sức thỏa mãn ngươi.” Lấy tay nâng cằm nàng lên : “Đây chính là cầu của ngươi, đến lúc đó đừng hối hận.”


      Hối hận? Mạn Tâm nghi hoặc chút, vậy ý là sao? Nhưng mà cuối cùng cũng hoàn thành mục đích của mình là quyến rũ : “Vậy đêm nay ta xin đợi Vương gia đại giá quang lâm.” xong liền nghênh ngang mà .

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 005



      Chương 005 — Giáo huấn ngươi


      “Công chúa, vết thương của người thế nào rồi?” Song Nhi nhìn thấy nàng ra khỏi thư phòng vội vàng hỏi.


      sao.” Mạn Tâm bất an lắc đầu, nàng vẫn mải suy nghĩ lời vừa rồi. Xem ra, còn nhiều chuyện Song Nhi chưa với nàng, có lẽ trở về phòng rồi hỏi nàng ấy chút.


      Đột nhiên trước mắt chợt lóe sáng lên, thanh bảo kiếm từ đâu liền hướng về phía chóp mũi nàng, theo bản năng nàng dừng chân lấy tay che mặt lại, hét lên tiếng “aaaaaa….”


      “Ha ha ha ha ha, Trữ An công chúa hóa ra cũng có lúc biết sợ hãi.” Tiếng cười cùng tiếng châm chọc từ đỉnh đầu truyền đến, nàng lập tức buông tay trừng mắt tức giận nhìn nam nhân trước mặt.


      “Ngươi làm gì thế? Đùa như vậy vui lắm sao?”


      “Đùa? Ai với ngươi ta đùa giỡn, ta giết ngươi, ngươi tin hả?” Ánh mắt Dương Tử Vân mang theo hận ý, giọng điệu lạnh lùng, mũi kiếm lại gần chóp mũi nàng thêm tấc.


      Mạn Tâm mắt lạnh lùng nhìn : “Please…đổi chiêu khác đa dạng hơn , chiêu này Vương gia dùng rồi.” hiểu trước kia Trữ An công chúa làm gì mà khiến họ phải cừu hận đến thế.


      “Phải vậy ?” Dương Tử Vân lời còn chưa dứt nàng liền cảm giác trận kiếm quang lên.


      Tiếng tra bảo kiếm vào vỏ vang lên, lúc này Mạn Tâm mới nhìn thấy ngoại y người tan thành từng mảnh ,chỉ còn lại nội y màu trắng. Kiếm lướt qua mặt tước đoạn tóc, nếu ra chiêu chính xác e là mạng của nàng cũng còn.


      “Hãy nhớ lấy giáo huấn này, mặc kệ ngươi có mưu gì, nhưng nhớ kỹ, tuyệt đối cho phép ngươi làm tổn thương đại ca ta.” Dương Tử Vân lên tiếng cảnh cáo.


      “Hừ.” Mạn Tâm hừ lạnh tiếng: “Ngươi thấy mình quá nhiều chuyện sao? Ngươi với chẳng phải cha con, cũng chẳng phải vợ chồng, so với ngươi quan hệ của ta với còn thân cận hơn nhiều. Ngươi có rảnh rỗi lo chuyện của mình, bớt lo chuyện người .”


      “Rảnh rỗi?” Dương Tử Vân hừ lạnh tiếng “Giống ngươi, rảnh rỗi câu dẫn, quyến rũ, lại còn vu oan giá họa người khác, đê tiện, vô sỉ, nham hiểm độc ác ”


      Nhìn dùng tất cả những từ khó nghe để nhục mạ mình, sắc mặt Mạn Tâm chuyển sang phẫn nộ: “Mặc kệ ngươi ta vẫn là Vương phi, là đại tẩu của ngươi. Đại Tẩu như mẹ, vậy mà ngươi cuồng vọng nhục mạ, nếu giết phải giết ngươi trước.”


      “Đại tẩu? Haha…” Dương Tử Vân đột nhiên cười điên cuồng chỉ tay vào mặt nàng: “Ngươi đừng vũ nhục hai chữ đại tẩu. Ngươi hãy nhớ kỹ , mối thù của Nhị ca, sớm muộn gì ta cũng báo.” xong liền giận dữ quay người bỏ .


      Mạn Tâm ngây ngốc đứng ở đó. cái gì? Sao lại nhảy ra vị Nhị ca nào nữa đây?


      “Công chúa, chúng ta nên nhanh chóng về phòng để băng bó vết thương thôi.” Lúc này Song Nhi mới dám tới .


      “Ừ.” Nàng gật gật đầu. Miệng vết thương khiến nàng hơi đau.


      “Công chúa, tình vừa rồi hù chết nô tỳ. Nô tỳ nghĩ Dương công tử muốn giết công chúa rồi.” Song Nhi vừa nhàng bôi thuốc lên miệng vết thương vừa .


      “Song Nhi, vì sao Vương gia lại thích ta? Và tại sao Dương công tử đối với ta thù sâu như biển vậy?” Mạn Tâm vẫn nghĩ đến vấn đề này.


      “Bởi vì, bởi vì…” Song Nhi quanh co, ánh mắt cũng lảng tránh dám nhìn vào Mạn Tâm.


      .” Nàng nhận ra nhất định có vấn đề gì đó.


      “Bởi vì công chúa là kim chi ngọc diệp, từ nhận biết bao sủng ái, vì vậy nên khi phải rời xa quê hương có chút mất mát cho nên tính tình tốt cho lắm.” Song Nhi càng lại càng thấy trong lời đầy lo lắng.

      Chương 006



      Chương 006 — Có mục đích khác


      “Tính tình tốt? Chỉ sợ là đơn giản như vậy.” Mạn Tâm nhìn bộ dáng bất an của nàng, chỉ sợ là nàng dám . lẽ Trữ An công chúa quá mức kiêu căng, biết đạo lí? Nhưng cho dù là vậy bọn họ cũng hận đến mức muốn giết chết nàng. Song Nhi nhất định còn điều gì đó giấu diếm, liền lập tức hỏi: “Thế Nhị ca mà vị Dương công tử kia nhắc đến là thế nào?”


      Song Nhi ngẩng đầu liếc nhìn nàng cái rồi mới : “Vương gia vốn có người em kết nghĩa nữa tên là Tiêu Lăng. Kỳ nô tỳ cũng biết ngày đó xảy ra chuyện gì, chỉ thấy bị thương, rồi bị Vương gia đuổi ra khỏi cửa. Sau nghe mọi người , nguyên do là bởi vì công chúa.”


      “Có chuyện như vậy sao?” Mạn Tâm hơi nhíu mày. Như vậy,chuyện xảy ra phải rất nghiêm trọng,bằng dùng hai chữ báo thù.


      “Công chúa, ra nô tỳ…” Song Nhi nhìn nàng tựa hồ suy nghĩ có nên hay .


      “Gì vậy?” Mạn Tâm nhìn nàng.


      “Công chúa…” Song Nhi đột nhiên quỳ xuống: “Nô tỳ thỉnh cầu người, nên đấu với Vương gia. Dù sao công chúa cũng bị gả đến nơi này, đây phải Hạ quốc ai thương tiếc công chúa, sủng ái, chiều theo ý của công chúa. Tuy họ kiêng kị thân phận của công chúa nhưng nếu chiếm được lòng của Vương gia những ngày tháng sau này, người phải làm sao để vượt qua đây? Nô tỳ chỉ hy vọng công chúa có được hạnh phúc.”


      “Song Nhi, ngươi đứng lên .Cám ơn ngươi suy nghĩ cho ta như thế. Chuyện trước kia ta thể nhớ nên ta cũng muốn đấu với Vương gia. Đúng rồi, ta quyết định muốn cùng Vương gia ở chung chỗ.” Mạn Tâm lấy tay nâng nàng dậy, trong lòng có chút cảm động, tuy rằng nàng có mục đích khác.


      vậy sao? Công chúa, người nghĩ thông suốt vậy tốt quá.” Song Nhi mở to mắt, trong ánh mắt vẫn còn có chút thể tin được, nhưng cũng cao hứng đến nỗi nước mắt viền quanh mi.


      “Nha đầu ngốc, đương nhiên là . Ta cũng muốn cả đời bị nhốt ở đây. Chuẩn bị y phục cho ta nhanh lên, tối nay Vương gia ở lại đây.” Mạn Tâm nhịn được nở nụ cười.


      “Dạ, công chúa, nô tỳ nhất định chuẩn bị cho công chúa xinh đẹp như tiên nữ.” Song Nhi liền chạy nhanh chuẩn bị quần áo.


      Nụ cười của Mạn Tâm chậm rãi biến mất, nghĩ vẻ đẹp nàng khiến nhìn nhận nàng quả là dễ hơn làm, nhưng nàng có lòng tin rằng làm cho thương nàng.


      Trong nhà ăn.


      Dương Tử Vân buông bát trong tay, vu vẻ : “Đại ca, có muốn cùng đệ ra ngoài tối nay ? Nghe hôm nay Vũ lâu xuất hoa khôi tuyệt sắc, chúng ta thưởng thức chút.”


      “Ngươi cũng trưởng thành rồi, có việc gì đừng hở chút lại chạy đến thanh lâu, hãy tu tâm dưỡng tính, thành gia lập nghiệp.” Mộ Dung Ưng bất động lườm .


      “Đại ca, đệ có ngày nào tu tâm dưỡng tính, chỉ là đệ muốn thành thân với nữ nhân nhiều, đệ đây tình nguyện thành thân khi nào cảm thấy đến lúc. Huống chi đệ tới thanh lâu cũng chỉ là xem các nàng đánh đàn, ca hát.” Dương Tử Vân lập tức ủy khuất phản bác .


      “Vậy sao?” Mộ Dung Ưng nhìn chút rồi bâng quơ : “Nghe Tiểu Nguyệt nương ở Túy Hồng lâu…” Lời còn chưa xong bị chặn lại.


      “Đại ca, chuyện gì cũng đều thể gạt được huynh rồi, nhưng huynh cũng nên biết nam nhân cũng có ngoại lệ chứ, luôn có lúc cần nữ nhân..” Dương Tử Vân vừa cười gượng giải thích vừa xoay người vọt ra cửa: “Đại ca, huynh cứ từ từ ăn, đệ trước.” xong liền biến mất thấy bóng người.


      là… lúc nào cũng vậy.” Mộ Dung Ưng bất đắc dĩ lắc đầu. Đột nhiên nghĩ đến lời mời của nàng, sắc mặt nháy mắt lạnh xuống, xoay người đến nơi ở của Mạn Tâm. muốn xem rốt cuộc nàng định đùa giỡn thế nào đây.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 007



      Chương 007 — Như ngươi mong muốn


      “Thuộc hạ tham kiến vương gia.” – Mộ Dung Ưng vừa đến Mạn Tâm các, thị vệ canh giữ ở cửa vội vàng hành lễ.


      “Các ngươi trước tiên lui xuống.” – phân phó.


      “Dạ, Vương gia.” Thị vệ lui xuống.


      Trong phòng, Mạn Tâm cùng Song nghe được thanh từ cửa truyền đến. Song Nhi : “Công chúa, Vương gia đến đây, nô tỳ xin lui xuống trước.”


      “Ừ, .” Mạn Tâm gật gật đầu.


      Song Nhi mở cửa ra, vừa lúc nhìn thấy tới cửa, hơi hơi hành lễ : “Nô tỳ tham kiến Vương gia.” Sau đó đóng cửa kỹ rồi lui xuống.


      “Người đến rồi.” – Mạn Tâm nhìn thấy , tùy ý bắt chuyện.


      Mộ Dung Ưng nhìn chằm chằm nàng, quần áo màu lam nhạt, tóc tùy tiện vấn lên, cài cái ngọc trâm đơn giản, duyên dáng kiều đứng ở nơi đó làm cho người ta cư nhiên có chút cảm giác tươi mát thoát tục.Sao có thể dùng những từ ngữ ngày để hình dung nàng? Nàng tuy cũng rất đẹp nhưng là lòng dạ cùng mỹ mạo của nàng chính là hai thái cực đối lập. Ai mà tin được nữ nhân xinh đẹp như vậy cư nhiên lại có tâm địa như rắn rết.


      Lời lạnh như băng mang theo tia ấm áp, thậm chí cực kỳ chán ghét: “ ra ngươi muốn làm cái gì? Thẳng thắn , Bổn vương có thời gian cùng ngươi diễn trò.”


      Mạn Tâm cười ảm đạm, nhàng đến bên người . Ngón tay ngọc phất qua vạt áo “Vương gia, trí nhớ của người dường như tốt. Người đến chính là làm nghĩa vụ của phu quân, tại sao lại là cùng ta diễn trò? Cho dù là diễn trò, người cũng là diễn viên, phải sao?”


      “Hãy bớt mói nhảm !” Mộ Dung Ưng lập tức bắt lấy cổ tay nàng, ánh mắt bắn thẳng về phía nàng “Ngươi khẳng định muốn bổn vương phải đến làm nghĩa vụ phu quân??!”


      Mạn Tâm nhìn thấy hai tròng mắt sắc bén của thâm lại như hắc đàm (hồ nước đen), tuy rằng nghe ra là có dụng ý khác nhưng vẫn là cười quyến rũ, dùng bàn tay ôm lấy cổ “Đương nhiên.” Cứ đưa lên giường trước, lại dù sao thân thể này vốn chính là lão bà của .


      “Được, bổn vương thành toàn cho ngươi.” Mộ Dung Ưng lạnh lùng xong, liền ôm lấy nàng ném lên giường, chỉ cần dùng tay xé áo khoác của nàng bị ném ra ngoài.


      mặt Mạn Tâm có lấy tia kinh hoảng, vẫn nhúc nhích nằm ở nơi đó, tùy ý xé rách quần áo của chính mình. Lên giường, đây là phương thức cùng ở chung nhanh nhất, cũng là trực tiếp nhất.


      tia thương hương tiếc ngọc, thô lỗ gần như là cường bạo. Trong nháy mắt, toàn bộ thân thể của nàng cũng chỉ còn lại cái yếm đỏ tươi mê người cùng cái khố.


      Da thịt tuyết trắng non mịn tia tỳ vết liền như vậy trắng trợn lõa lồ ở trước mặt , bầu ngực cao ngất kia run nhè , eo uyển chuyển kia bị nắm chặt cùng cặp đùi đẹp thon dài, thứ gì hấp dẫn .


      Cơ thể nhanh chóng nổi lên phản ứng, ánh mắt bắt đầu trở nên thâm trầm mê mang, trong nháy mắt máu huyết sôi trào toàn thân.


      Ham muốn của nam nhân liên quan đến tình , mà đó chính là dục vọng nguyên thủy nhất của thân thể, nếu nàng chủ động dâng lên cũng cần khách khí.


      vuốt ve cánh tay trắng nõn của nàng, thân thể liền đè ép xuống.


      Trong nháy mắt khi thân thể tiếp xúc, Mạn Tâm nhanh chóng cảm giác được vật cứng rắn của cọ vào người nàng, hai tròng mắt hoàn toàn bị dục vọng chiếm hữu, hơi thở bắt đẩu trở nên dồn dập…


      Mộ Dung Ưng chìm trong tình dục mà đánh mất lý trí, nhìn thấy nàng bình tĩnh tia thất kinh làm cho người ta thể tin được. Trong lòng lên tia nghi hoặc, đêm nay cùng đêm động phòng năm trước, biểu của nàng hoàn toàn khác hẳn?! ra là nàng thay đổi hay là đùa giỡn mưu gì? Tay đột nhiên túm lấy chiếc yếm nhô lên trước ngực nàng…..…

      Chương 008



      Chương 008 — Nhục nhã cực hạn


      Thân thể Mạn Tâm nhịn được trở nên run rẩy. Tuy rằng trong lòng cũng chuẩn bị nhưng giờ phút này, nhìn ánh mắt giống như sư tử đoạt lấy con mồi, vẫn là làm cho nàng có chút kinh hoảng.


      “Ngươi sợ hãi sao? Nhưng ngươi cảm thấy bây giờ chậm sao? Đây chính là do ngươi muốn câu dẫn bổn vương, cũng nên biết lãnh hậu quả này.” Ngón tay Mộ Dung Ưng nhàng vuốt ve đôi môi nàng, sắc mặt đột nhiên phát lạnh mang theo trừng phạt cắn mạnh lên đôi môi cánh hoa của nàng.


      “A…” Đau đớn làm cho nàng nhịn được hét ra tiếng. kịp nghĩ ngợi liền nắm chặt tay đánh về phía mặt .


      Mộ Dung Ưng nghiên người né tránh công kích của nàng, buông đôi môi nàng ra, gằn từng chữ cảnh cáo: “Ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn chút, nên khảo nghiệm tính nhẫn nại của bổn vương!”


      Lời còn chưa dứt, nàng liền cảm giác trước ngực mát lạnh, cái yếm đỏ tươi ở giữa trung vẽ vòng cung sau đó dừng ở mặt đất.


      Nàng theo bản năng lấy tay che ngực.


      “Bỏ tay ra! Ngươi đừng quên đây chính là ngươi chủ động mời gọi bổn vương đến thỏa mãn ngươi.” Mộ Dung Ưng bắt lấy hai tay nàng, giam cầm nơi đỉnh đầu, làm cho nàng hoàn toàn trần trụi nằm ở dưới thân . Dục vọng trong thân thể bắt đầu rục rịch, thể để cho nàng lùi bước.


      “Ngươi có hiểu tư tưởng này hay , ta gọi nó là “dục cự còn nghênh” [muốn cự tuyệt nhưng vẫn phải nghênh tiếp] nhuộm đẫm khí.” Mạn Tâm cười nhìn , chịu thừa nhận trong lòng mình có chút bối rối.


      “Tư tưởng?” Mộ Dung Ưng cười lạnh tiếng. “Loại nữ nhân như ngươi cũng xứng đáng đến tư tưởng ư? Có điều, nếu ngươi muốn đến tư tưởng, bổn vương liền thỏa mãn ngươi, bổn vương cũng rất muốn nhìn thấy bộ dạng thấp hèn dục cầu bất mãn [chưa thỏa mãn dục vọng]của ngươi cầu xin bổn vương.”


      Nhìn thấy mặt nụ cười châm chọc cùng lời ác độc, Mạn Tâm nhịn được liền mắng: “Ngươi đê tiện! như thế nào ta cũng là Vương phi của ngươi, nhục nhã ta phải cũng là nhục nhã chính ngươi sao?”


      “Tức giận sao? Đối với loại nữ nhân nham hiểm độc ác, quỷ kế đa đoan như ngươi, bổn vương cần.” Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của nàng, khóe môi nhếch lên thành hình vòng cung.


      “Đủ rồi, rốt cuộc ta làm cái gì khiến cho ngươi oán hận nhục nhã ta như vậy??” Mạn Tâm nhìn vũ nhục mình như thế, nhịn được quát: “Coi như ta có ngàn tội danh cũng phải cho ta lý do!”


      “Lý do? Ha ha …” Mộ Dung Ưng đột nhiên cười ha hả “Ngươi còn dám hỏi bổn vương lý do? làm cái gì bản thân ngươi còn biết sao? Đừng đóng kịch với bổn vương. ngày nào đó, ngươi phải trả giá đắt vì điều này. Bây giờ, hãy để cho bổn vương nhìn xem bộ dáng rên rỉ dâm đãng của ngươi.”


      rồi, kéo tay nàng ra, cúi đầu xuống cắn đỉnh ngực nàng. Bàn tay vò nắn bầu ngực còn lại, bầu ngực mềm mại bị xâm phạm thô bạo, năm ngón tay in đỏ màu da trắng nõn nà. Nàng vùng vẫy, giãy dụa nhưng bàn tay kia của siết chặt eo lưng nàng, ghìm chặt nàng xuống giường.


      Nhìn hết sức vũ nhục mình, Mạn Tâm càng phẫn nộ, bởi vì giờ phút nàng cảm giác được chính mình vô cùng nhục nhã. Vốn tưởng rằng thân thể này phải chính mình cái gì cũng đều sao cả. tại mới phát ra, loại cảm giác này cũng rất chân . Nếu cùng ở chung chỗ như vậy, chẳng phải là nàng phản bội Vân. Sau này nàng còn có mặt mũi nào trở về gặp Vân.


      , nàng thể. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?


      Dưới tình thế cấp bách, nàng dùng sức rút tay về, lập tức rút ngọc trâm cài đầu ra, đâm về phía .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :