1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Xà công tử: Tiểu tướng công? Cút đi!!! – Thiên Lạc Họa Tâm (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Xà công tử: Tiểu tướng công? Cút !!! – Thiên Lạc Họa Tâm

      Tác giả: Thiên Lạc Họa Tâm

      Thể loại: Cổ đại, ngôn tình, người – , sắc..

      Converter: ngocquynh520

      Editor: Tieutam

      Lịch post: có lịch post cụ thể.

      Số chương: Tác giả chia chương *khóc ròng* nên mình tự chia, bao nhiêu chương, đại khái khoảng 600 trang word nhé!


      Chú ý: vấn đề là truyện này có nhà làm rồi, nhưng mới đăng được số chương, và drop từ năm 2011 nên mình nhận về làm, nếu bạn nào có bất kì thắc mắc nào thoải mái ý kiến nhé!



      Giới thiệu:

      Mỗi đêm vào giờ Tý, từ tiểu oa nhi biến thành nam tử mị, diêm dúa lẳng lơ có thừa, hấp thụ tinh lực của nàng, vì để nàng sinh con cho , lại chăm chỉ hằng đêm.

      “Đại ca muốn nhận oa nhi này làm Tứ đệ sao?” Người nào đó hỏi.

      , ta muốn làm tiểu tướng công của nàng, có được hay , có được hay ?” chu miệng làm nũng, cằm cũng muốn rơi xuống đất.

      Cắt, cái gì mà đại ca, nàng ràng là nữ nhân được ? Xem ra cũng chỉ có mình biết thân phận của nàng, khỏi đắc chí.

      Trước mặt công tử đoạn tụ theo đuổi nàng dứt, tiểu tướng công cởi bỏ nam trang của nàng, cười híp mắt đẩy đẩy ra cái yếm của nàng.

      “Ngươi xem, nàng có yếm có yếm, phải nam nhân nha!”

      Đưa tới cái cốc đầu kiêm gầm thét: “Đều cút hết cho ta!”

      Mặc kệ, mặc kệ, dù sao với thân phận đứa , lúc nào cũng ỷ vào nàng.

      “Tỷ tỷ, ta mệt mệt, chúng ta ngủ .”

      “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, Lộ nhi đau bụng, tỷ tới thổi thổi .”

      “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỷ xem ta ấp trứng, ấp ra con gà con.”

      Kim Bảo Nhi được gọi là tỷ tỷ chịu nổi, cước đạp xuống giường, “Cút !”


      Nội dung: Tình tỷ đệ, đấu trí đấu dũng

      Nam chính: Thông minh, cơ trí, thâm sâu khôn lường.

      Nữ chính: Tính cách dã man

      Bối cảnh: Chết cháy, mất hết quyền lực

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 11/10/15

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      *Chương 1: Thiêu cháy
      Đám lửa hừng hừng đốt đỏ bầu trời, ngọn lửa thiêu đốt hướng lên , bó củi chưa khô phát ra tiếng vang bùm bùm, vòng người đứng xung quanh hô to.

      “Thiêu , thiêu , thiêu chết !” Tiếng hô gào sóng sau cao hơn sóng trước, mặt mỗi người đều ửng hồng, hưng phấn dị thường.

      Bên cạnh đống lửa, đứng lầu, đạo nhân áo bào màu xám phấp phới, giơ tay lên, hướng bốn phía ra hiệu, dưới đài nhất thời yên tĩnh trở lại.

      “Mọi người, lão đạo ta vì dân trừ hại, thiêu chết con tinh rắn này, bảo vệ Vĩnh Hoa trấn an bình!” Lão đạo nhân hét lớn, vẻ mặt uy phong lẫm liệt, bộ dạng thần tiên.

      “Thiêu , thiêu , thiêu chết !” Đám người nắm chặt quả đấm, vừa cao giọng hô to, vừa dịch ra thành đường .

      Ở lối chính giữa, ba gã đại hán dùng hai thanh gỗ lớn làm thành Thập Tự giá (十), từ từ ra, quay mặt về phía đám đông, càng thêm ưỡn ngực thẳng tắp.

      “Mang xà đến.” Lão đạo sĩ đứng lầu quát xuống đạo sĩ trẻ tuổi.

      Đạo sĩ lĩnh sư mệnh, định về phía lồng sắt phía sau đem xà bị trói lại ra, đột nhiên, chỉ thấy đại hán trông coi nghiêng ngả lảo đảo điên cuồng chạy tới.

      tốt, tốt, lão đạo tiên, con xà kia chạy trốn rồi.” Lời như tiếng chuông nổ oanh trong đám người.

      “Cái gì, xà chạy trốn? Nó có thể tới trả thù chúng ta hay ?”

      “Nếu vậy phải làm như thế nào mới tốt đây?, được, mau, tuy đây là nơi lão tổ sinh sống, nhưng thể vì thế hệ chúng ta mà đoạn tử tuyệt tôn nha!”

      “Nhanh về nhà, nhanh về nhà, nhi tử!” thiếu phụ vẻ ửng hồng mặt biến mất, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, dắt nhi tử, cúi đầu khỏi.

      “Mọi người mau chạy , chừng xà trở lại báo thù, đều là do cái lão đạo sĩ kia, hại người nha! Thiêu xà bất tử, chừng chúng ta bị xà ăn thịt luôn.” Trong đám người, giọng non nớt vang lên.

      Nhất thời, cả đám bừng tỉnh, tất cả vừa rồi còn sùng bái lão đạo sĩ, giờ lại ném trứng chim định ném lên người xà hướng về phía lầu cao, nhưng chỉ tới khoảng giữa rơi xuống.

      Lão đạo sĩ tức giận đến nỗi chòm râu cũng run run, dựng râu trừng mắt, nhìn thẳng đến tiểu oa nhi hiểu chuyện, trách cức nó lung tung.

      “*** con lừa, phải ngươi muốn thiêu chết ta sao? Đến ? Bản công tử chờ ngươi.”

      Giọng non nớt ràng vang lên bên tai , trêu đùa bất lực của .

      Đây phải là xà vừa rồi châm ngòi ly gián trong đám người hay sao! Lão đạo sĩ tức giận tới mức mặt đỏ bừng, ánh mắt nhanh chóng quét qua đám người lùng tìm, quả nhiên, ở dưới lầu, tiểu oa nhi nhìn về phía lè lưỡi làm mặt quỷ.

      “Bình Sinh, mau bắt xà kia cho ta!” Lão đạo sĩ gấp rút lao xuống dưới lầu, cuống quít gào thét đồ đệ.

      “Xà ? Ở đâu? Sư phụ?” Hiển nhiên, đạo hạnh của đạo sĩ trẻ đủ, nghi hoặc nhìn đám người xung quanh, đâu có bóng dáng nam tử mị kia đâu?

      “*** con lừa, Bản công tử có thời gian bồi ngươi chơi, ngươi cứ từ từ bò xuống , cẩn thận đừng ngã thành rùa bốn chân.” Tiểu oa nhi tiếp tục dùng thuật truyền kích thích lão đạo sĩ, vỗ vỗ mông rời .

      Lão đạo sĩ nóng nảy, để ý còn cách mặt đất ba thước, vẫn nhảy xuống, quả , ngã lăn thành rùa bốn chân!

      “Sư phụ!” Đạo sĩ trẻ hoảng sợ, cuống quít chạy tới nâng dậy, nhìn xem có ngã bị thương .

      “Ôi, này, xà ngàn năm, đừng để bản đạo tóm được ngươi, ta rút da của ngươi, hủy ngàn năm thuật của ngươi, ôi! Đau chết mất!”

      Rút da của mình? Tiểu oa nhi nhìn như năm tuổi mân mê miệng , đôi mắt to ngập nước cong thành hình lưỡi liềm, tại chỗ rẽ quay đầu nhìn thoáng qua, huýt sáo…
      Mikovu, Hale205linhdiep17 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      *Chương 2: Gia đấu phần phật

      Kim Bảo Nhi đau đầu nhìn phu thê Kim Khoáng bên trái, lại nhìn phu thê Kim Chuyên bên phải, cúi đầu, tiếp tục tính toán gạch gạch xóa xóa sổ kế toán, coi như bốn người kia tồn tại.

      Cái gọi là là phu thê Kim Khoáng và Kim Chuyên là bốn người Kim gia là cho người ta đau đầu, cũng là hai người đệ đệ và em dâu của Kim Bảo Nhi nàng, học vấn, nghề nghiệp, cả ngày chỉ nghĩ muốn tiếp quản quyền lực tài chính của Kim gia, đối với nàng vừa đấm vừa xoa, mới đem Kim gia giao vào tay bọn họ ngày, Kim Bảo Nhi lập tức đoạt lại sổ kế toán, cơ hồ gào bọn họ cút !

      Nếu phải mình là do chính thất sinh ra, là “Đại ca” của bọn họ có khi sớm bị bọn cho xuống đài rồi.

      Từ để bảo vệ vị trí chính thất của mình, mẫu thân cho nàng giả dạng làm nam nhi, may mắn rằng phụ thân ngày ngày ra ngoài cướp đoạt mồ hôi nước mắt của dân chúng chưa từng phát giác, mà tiểu thiếp tuy là sinh nam nhi nhưng khí thế sánh bằng mẫu thân xuất thân danh môn, cũng dám lỗ mãng.

      Nhưng từ lúc nàng mười tuổi, phụ thân mang theo mẫu thân và tiểu thiếp xuất môn nhưng ai còn sống trở về, nghe là phụ thân tự mình điều khiển xe ngựa vì nhặt đồng tiền bên cạnh vách núi đen, mà khiến cho mọi người toàn bộ chôn cùng dưới khe núi. Mà nàng, cũng phải gánh vác cái gia đình này.

      “Đại ca, tướng công qua tuổi 17, cũng tới lúc học quản lý mọi việc, huynh làm sao có thể để chàng cả ngày có việc gì ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, bại hoại thanh danh của Kim gia chứ.” Giọng của em dâu cả Y Đình sắc bén, nhưng lại tỏ vẻ chim nép vào người phu quân.

      “Lần trước chỉ cho trông giữ hậu viên, cơ hồ thiêu cháy hết phòng bếp, các ngươi muốn gặp cha mẹ, ta cũng ngăn cản đâu.” Kim Bảo Nhi thản nhiên trả lời, nhìn thoáng qua sổ kế toán của Liễu thôn, sao còn có nhà chưa nộp thuế? Mười ngày đầu tháng qua, cơ hồ kéo dài tới mười ngày.

      Kim Khoáng tự biết chính mình gây chuyện, khỏi lôi kéo cổ tay áo Y Đình, hai người bất đắc dĩ bại trận đầu tiên.

      “Đại ca, lúc tướng công của ta cai quản hậu viện cũng xảy ra hỏa hoạn gì, vì sao cho chàng tiếp tục cai quản chứ?” Nghĩ rằng phu quân của mình lúc này khác với nhị ca, em dâu thứ Vân Tinh đẩy Kim Chuyên lên phía trước.

      Dừng bút lại, Bảo Nhi hiểu rằng nếu hôm nay cho bọn lời giải thích phòng chừng gây sóng gió, phải phạt nha hoàn của mình cũng cố ý phá nát thư phòng.

      “Kim Chuyên, ra đệ cai quản quả tốt hơn Kim Khoáng chút, nhưng mà, cho đệ cai quản hậu viên, đệ lại đem gạo vừa mua vào giảm giá rồi bán ra ngoài, xảy ra án mạng, nhưng lại lấy của chung cho vào túi riêng!” Kim Bảo Nhi nghiến răng, tay vỗ bịch cái xuống bàn, bút mực văng lên hạ xuống, tóe mực nhuộm đen giấy trắng bên cạnh, “Các ngươi với bọn giá áo túi cơm(*) có gì khác nhau? có khả năng ngoan ngoãn làm sâu gạo cho ta, muốn học đông học tây hãy học thứ cơ bản nhất cho ta!”

      (*)Giá áo túi cơm: kẻ bất tài, vô tích .

      Bị nàng quát nhảy dựng người lên, Kim Chuyên vừa bị đẩy lên bước, lập tức xoay người trốn sau phu nhân của mình.

      “Nhưng mà đại ca, huynh để bọn họ cả ngày khiêng gạo, phải là mệt chết người sao, nương tử chúng ta nhìn thấy đều đau lòng, thế nào bọn họ cũng là Nhị công tử và Tam công tử của Nhị gia chúng ta, ra ngoài bị người ta chỉ tay năm ngón làm sao chịu được đây.” Vợ của nhị đệ Y Đình rụt rè , nhuệ khí nhất thời hạ xuống ít.

      Ngày thường lúc đại ca tức giận bọn họ còn có thể thuyết phục mấy câu, ngẫu nhiên có thể làm chưởng quầy nào đó, nhưng bây giờ, ngoài trừ làm người khuân vác đại ca đúng là muốn đưa ra chút thực quyền nào, chẳng lẽ, Kim gia về sau chỉ có thể do đại ca quyết định sao?

      “Chịu nổi? Chịu nổi cút ngay, tin các ngươi thử rời khỏi Kim gia thử xem, xem các ngươi có thể tự nuôi sống chính mình .” Kim Bảo nhi cười lạnh, cầm sổ kế toán lên, đứng dậy ra khỏi thư phòng.

      Kiểu cậy thế này cơ hồ mỗi ngày phải chịu lần, bọn họ khó chịu nhưng chính mình lại sức cùng lực kiệt, có chút bản lĩnh nào lại muốn là đại tổng quản, nếu não mình có vấn đề hay bị lừa đá mới có thể đáp ứng.

      “Đinh tổng quản, Liễu thôn thu sổ sách.” Nàng vung tay lên, gọi người ở bên ngoài, nàng cũng quản ánh mắt oán độc phóng tới từ phía sau, lập tức ra khỏi cửa.
      Mikovu, Hale205linhdiep17 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      *Chương 3: Nhặt được tiểu oa nhi

      “Kim công tử, phải chúng tôi muốn nộp tiền thuế, đóng nổi, thượng lưu Tương Thủy ở Ngô thôn bị ngăn
      “Kim công tử, phải chúng tôi muốn nộp tiền thuế, đóng nổi, thượng lưu Tương Thủy ở Ngô thôn bị ngăn chặn, đều lấy nước để tưới hết ruộng đất của bọn họ, người Liễu thôn chúng tôi tìm bọn họ chuyện, nhưng lại bị đánh bị thương mấy người, ngài xem, chuyện này…” Thôn trưởng của Liễu thôn mặt mày ủ ê, giơ hai tay, thỉnh thoảng gấp đến độ bóp chặt hai tay.

      cầm sổ kế toán xem xét tiền thuế, Kim Bảo Nhi dừng tay lại, Ngô thôn? phải là nơi thu thuế của nhà Mộ Dung sát vách Kim gia sao? Có lẽ, ra là cố ý muốn chính mình tìm rồi… Nghĩ đến người đó, nàng lại khỏi đau đầu.

      “Tháng này miễn , tháng sau nộp.”, nàng nép sổ sách ném cho Đinh tổng quản ở phía sau, rồi nhảy lên ngựa, “Thôn trưởng yên tâm, ta giúp các ngươi giải quyết vấn đề nguồn nước, tháng sau cần lo lắng, nếu như giải quyết được vậy tháng sau cũng cần nộp thuế.”

      Đinh chủ quản theo sau nhảy lên ngựa khỏi bội phục chủ tử, nàng ngoại trừ giải quyết công việc quyết đoán, còn có thể thiện lương cực khó có được.

      “Đa tạ Kim công tử, đa tạ Kim công tử!” Thôn trưởng cảm động đến rơi nước mắt, cúi khom người, vẻ mặt vui vẻ.

      “Còn nữa, tiền thuốc men cho mấy người Liễu thôn bị đánh, ta cũng làm cho bên kia chi tiền, ngài cứ việc yên tâm là được.” nàng lường trước mấy người ham tiền tài kia ngại mấy đồng tiền lẻ đó, cũng đợi thôn trưởng cảm ơn tiếp, giơ roi lên quất ngựa rời .

      Tới rồi sao? Đúng giờ Thìn, bóng dáng nho nhếch lên nụ cười quỷ dị, bước từng bước ra giữa đường, lấy tay nhéo đùi, nhất thời nước mắt chảy ra ròng ròng.

      Chạy khoảng dặm đường, chợt thấy tiểu oa nhi khoảng năm tuổi khóc ở giữa đường, Kim Bảo Nhi vội vàng ghìm cương ngựa, nàng nhìn xung quanh chút cũng thấy người nào, tiện tay xoay người xuống ngựa.

      “Ngươi là con của ai thế?” Nàng ngồi xổm xuống, đây là oa nhi nhà ai, bộ dáng thông minh lanh lợi như vậy, như thế nào lại vứt bỏ ở nơi hoang dã người thế này?

      Chỉ thấy tiểu oa nhi này má phấn, miệng phấn nộn, lại còn ngập nước mắt, quả là vô cùng đáng .

      “Người nào nhặt được ta là gia đình của ta, tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỷ thấy ta có ngoan ,c ó ngoan hay là ?” lau nước mắt, nũng nịu ôm cổ nàng cọ tới cọ lui.

      Quả đúng là đứa bị vứt bỏ, nếu làm sao lại ra những lời này, Kim Bảo Nhi đau lòng sờ nắn , mơ hồ thấy mùi sữa mẹ, ngạc nhiên hơn là đứa lại gọi mình là tỷ tỷ, ràng mình mặc thân nam trang, chắc là quá nên lung tung rồi.

      tựa hồ phát ra nàng thương tiếc mình, càng ngừng chui vào lòng nàng, tay đặt lên bộ ngực của nàng, vùi đầu vào, nhất thời làm cho Kim Bảo Nhi mặt đỏ tai hồng.

      “Chủ tử, nơi này là núi hoang, nếu có sói tới tiểu oa nhi này có thể là hài cốt vô hồn rồi.” Đinh tổng quản ngồi lưng ngựa, quan sát địa hình bốn phía, mặt nhăn mày nhíu.

      “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, ta đói, ta đói…” Tiểu oa nhi ngẩng đầu, miệng lẩm bẩm, cũng biết đúng sai cầm vải dệt trước ngực nàng hít hít, nước miếng tràn đầy ra.

      Kim Bảo Nhi xấu hổ ôm lấy , để tránh cho mình bị xấu mặt, hít hơi, may mắn là từ trước đến nay đều dùng bọc quấn thân, mặc dù bị nước miếng làm ướt cũng ra đường cong.

      “Được rồi, mang người trở về ăn cái gì đó, có điều, ngươi thể gọi ta là tỷ tỷ, bởi vì ta là ca ca.” Nàng thoải mái nhảy lên ngựa để ra đằng trước, tay ôm eo , định điều khiển ngựa tiểu oa nhi này lại lớn mật xoay người lại, dùng hai chân kẹp lấy eo của nàng, hai tay thân thiết ôm lấy vị trí bộ ngực của nàng.

      Nàng nghiêng mặt nhìn sang thấy Đinh tổng quản tựa hồ để ý, nàng thở ra, giơ tay vung cương ngựa lên, ngựa lại tiếp tục chạy, con đường gập ghềnh làm thân người khỏi nhảy lên nhảy xuống.

      Sợ tiểu oa nhi ngồi chênh vênh mà rơi xuống, nàng dùng tay vòng qua ôm lấy eo của , hai người chặt chẽ dán sát vào nhau.

      Tiểu oa nhi thoải mái híp híp mắt, mặt đỏ ửng, lại càng dán chặt vào nàng, cực lực đè xuống thanh muốn tràn ra.

      Lúc đó đột nhiên Kim Bảo Nhi cảm thấy vật cứng chạm vào nơi tư mật của mình, khỏi kỳ quái lườm tiểu oa nhi trước mặt, lại thấy từ từ nhắm hai mắt, hàng lông mày dài khẽ run. Bộ dáng thích làm màu da càng thêm trắng nõn, môi hồng hào nhếch lên, sắc mặt hồng hồng, trán toát ra chút mồ hôi.

      Tiểu tử kia, phải là bị kinh sợ rồi chứ? nghĩ thêm nữa, nàng lại ôm sát hơn, tập trung về phía trước.

      Phút chốc, mi mắt vừa đóng lại chậm rãi mở ra, ánh mắt của tiểu oa nhi lộ ra vẻ quỷ dị, hoàn toàn giống đứa ngây thơ, tà mị nhếch môi, nhìn thoáng qua hạ thân của mình ngẩng lên, lại càng dính chặt vào nàng, mắt nhắm lại, cảm thụ khoái cảm.
      Last edited by a moderator: 11/10/15
      Mikovu, Hale205linhdiep17 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      *Chương 4: Ta là tiểu tướng công của nàng

      Xuống ngựa, nàng nghĩ muốn để tự đường, nhưng tiểu oa nhi giống như ngũ trảo, dùng hai tay hai chân cuốn lấy nàng, bộ dáng hề muốn xuống chút nào.

      “A, đại ca, chẳng lẽ đây là con của huynh sao? Nhiều năm như vậy thấy huynh thành thân, tưởng tượng được hóa ra là kim ốc tàng kiều.” Kim Khoáng nhàn rỗi vô nhìn thấy, bèn đưa chim họa mi giao cho hạ nhân xử lý, tiến lên trêu đùa.

      “Chủ tử, thuộc hạ còn có việc phải xử lý, cáo lui trước.” Đinh tổng quản đưa sổ sách trong tay ra, thấy Kim Bảo Nhi gật đầu, nhanh chóng bước .

      “Ngươi muốn ta cho Y Đình ngươi có bao nhiêu phu nhân ở bên ngoài sao?”, Kim Bảo Nhi lạnh nhạt , “Tâm tư bất chính, chớ để người khác cũng hiểu sai.”

      nghĩ tới đại ca lại ràng cả việc bí mật của mình như vậy, Kim Khoáng nhất thời cúi thấp người, cười nịnh nọt lấy lòng.

      “Đừng, coi như nhị đệ chưa từng cái gì, cái gì cũng .”

      vốn định như vậy trốn , lại bị Kim Bảo Nhi kéo tay áo lại, lau mồ hôi mặt, phải đại ca muốn cáo trạng với Y Đình chứ? Vậy tối nay chỉ sợ mình phải quỳ ở bàn giặt quần áo rồi.

      Vụng trộm xoa hai đầu gối, trong lòng thầm chuẩn bị.

      gọi phu nhân của ngươi, gọi cả Tam đệ và vợ của Tam đệ đến đại sảnh, ta có lời muốn với các ngươi.” Nàng buông tay, ôm tiểu oa nhi rảo bước tới đại sảnh.

      Sắc mặt Kim Khoáng trắng bệch, nhưng cũng chỉ có thể theo lời đại ca phân phó làm.

      trận gió thổi qua, mới được vài bước, Kim Bảo Nhi liền dừng lại, như thế nào cảm thấy đũng quần của mình có chút lành lạnh? Nàng muốn cúi đầu xem chút, nhưng bởi vì phía trước có bốn chi của tiểu oa nhi ôm lấy mình che khuất tầm mắt, nên nàng chỉ có thể để sang bên.

      “Đại ca, huynh tìm chúng ta có việc gì, có phải tướng công có thế trở thành tổng quản hay ?” Y Đình vừa vào cửa tươi cười mở miệng, đằng sau chính là Kim Khoáng mặt mày trắng bệch.

      “Nhị tẩu, phải Vân Tinh khoe khoang, nhưng năng lực của tướng công ta mạnh mẽ hơn nhị cao, mà ngay cả đại ca cũng như vậy, như thế nào cũng nên đến phiên tướng công của ta mới đúng.” Vân Tinh ôm cánh tay Kim Chuyên, nhàng cười cười theo sau.

      “Ngươi!” Y Định tức đỏ cả mặt.

      “Ngừng!” Ngồi ở ghế chủ vị, Kim Bảo Nhi hét lớn tiếng, “Ta tìm các ngươi phải vì chuyện này!”

      Hóa ra phải vì chuyện này sao… Hưng phấn của ba người nhất thời giảm sút, mỗi người đến vị trí ở hai bên ngồi xuống, chỉ có Kim Khoáng vẫn như cũ thỉnh thoảng liếc trộm đại ca cái, nuốt nước miếng.

      “Đây là tiểu oa nhi ta vừa nhặt về, bắt đầu từ hôm nay coi như là phần của Kim gia, gọi các ngươi tới chính là để cho các ngươi chuyện này.” Nàng hơi có chút bất đắc dĩ .

      “Nhặt về sao?” Y Đình tò mò vươn cổ ra, khuôn mặt tiểu oa nhi này vùi ở trong lòng đại ca, khỏi có chút tò mò, “Chẳng lẽ, đại ca muốn nhận nó làm Tứ đệ?”

      Nghe nàng như vậy, ba người kia đều khẩn trương, nếu vậy phải lại nhiều thêm đối thủ cạnh tranh sao?

      , ta muốn làm tiểu tướng công của nàng”, tiểu oa nhi vùi đầu đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt kinh ngạc, chu môi lên, ôm eo của nàng cọ cọ, “Có được hay , có được hay ?”

      Được… Mới là lạ!

      Kim Bảo Nhi dở khóc dở cười nhìn bốn người trong đại sảnh cằm rơi xuống đất hết, xem ra, lần này lại có lời đồn nhảm bay loạn xung quanh rồi.
      Last edited: 9/1/15
      Mikovulinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :