1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

When He Was Wicked (Bridgerton #6) - Julia Quinn (26 chương)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. jojolavender

      jojolavender Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      13
      [​IMG]

      WHEN HE WAS WICKED (BRIDGERTON #6)

      Tác giả: Julia Quinn

      Người dịch: Pomps

      Thể loại: Tiểu Thuyết

      Nguồn : TVE


      ‘When He Was Wicked’ là quyển thứ sáu trong series gia đình nhà Bridgerton. Series này có tất cả 8 cuốn, kể về 8 người con trong gia đình, được đặt tên theo thứ tự A, B, C, D, E, F, G, H. Mỗi quyển sách là cuộc hành trình tìm kiếm hạnh phúc của họ, phải lúc nào cũng bằng phẳng, mà là lắm chông gai. Mỗi quyển sách mang cho mình sắc màu. Có khi đó là màu hồng của câu chuyện tựa như cổ tích, cũng với hoàng tử và lọ lem; có khi đó là màu xanh thăm thẳm của bầu trời mà quá phụ trẻ lãng quên; có khi đó là màu rực rỡ của tất cả những bông hoa trong khu vườn ngày ấy…

      Giới thiệu ngắn của Ms. Shane_D:
      'When He was Wicked': Cũng như mẹ , Francesca Bridgerton phải chịu cảnh góa bụa, chỉ hai năm sau khi kết hôn và còn quá trẻ. bỏ cả bốn năm trời tiếp theo sống với trái tim khô héo, nhận ra trong suốt sáu năm ấy vẫn có người thể dứt bỏ tình cảm khỏi . đánh mất màu xanh trong cuộc đời mình, mãi cho đến ngày từng bước trả lại màu xanh ấy. Màu xanh của bầu trời khắc sâu vào tâm khảm, màu xanh nơi Scotland rộng lớn, màu xanh nơi thảm cỏ nằm, xanh của hy vọng, xanh ước mơ. , có lẽ, chính là màu xanh trong cuộc đời lúc ấy…

      Giới thiệu:

      Những bức thư, những đoạn trích ngắn ngủi ở đầu mỗi chương mang tới cho người đọc cảm giác mong đợi. Lá thư kế tiếp đến từ ai? viết gì trong đó? Có thêm thứ tình cảm mờ ảo, che dấu nào trong đó ? Có thêm chút thương và bối rối, ngập ngừng nào trong từng dòng chữ nữa ?

      Những lá thư kéo lùi thời gian.

      Khi Michael gặp Francesca lần đầu, đó là lá thư từ rất lâu gửi cho John.

      Khi tất cả đau đớn trước ra của John, đó là lá thư chỉ mấy ngày sau lễ cưới.

      Khi Michael trở về, là những lá thư được gửi và cả vò nát trong quãng thời gian ở Ấn độ.

      Và cả lá thư cuối cùng nữa. Cám ơn cháu, Michael, vì để con trai bác ấy trước...

      Phải, xanh Francesca. Cái tên mà Michael có lần nhắc đến.

      Suốt chiều dài của câu chuyện, sau tình cảm của Michael, có thể chỉ thấy màu xanh.

      Màu xanh đặc biệt của mắt . Màu xanh mà thể diễn tả được.

      Rồi màu xanh băng trong lễ cưới. Màu xanh mà chết tiệt nó, hề muốn nhớ.

      Nhưng đánh mất màu xanh ấy. Thay thế bằng màu xám ủ rũ và khóc vùi.

      nhớ về màu xanh ngô mà từng rất thích.

      Thế là từng bước, trả lại cho .

      kể cho nghe về màu xanh đến khắc sâu vào tâm khảm của bầu trời.

      trả lại màu xanh nơi Scotland rộng lớn.

      cho màu xanh ngát mềm mại nơi thảm cỏ nằm.

      đem đến cho xanh của hy vọng.

      Tất cả, hết, đều biếc xanh.

      Cuối cùng, có lẽ, chính là màu xanh trong cuộc đời ...


      Giới thiệu về series Bridgerton của Julia Quinn:

      Bridgerton #1: The Duke and I [Công tước và em] - kể về Daphne
      Bridgerton #2: The Viscount Who Loved Me [Tử tước và em] - kể về Anthony
      Bridgerton #3: An Offer From a Gentleman [Nàng Cinderella nhà Bridgerton] - kể về Benedict
      Bridgerton #4: Romancing Mister Bridgerton [ mình ] - kể về Colin
      Bridgerton #5: To Sir Phillip, With Love [Gửi Ngài Phillip, với tất cả Tình ] - kể về Eloise
      Bridgerton #6: When He Was Wicked - kể về Francesca
      Bridgerton #7: It's in His Kiss - kể về Hyacinth
      Bridgerton #8: On The Way to the Wedding [Đường đến đám cưới] - kể về Gregory
      The Bridgertons (The 2nd Epilogues): Happily Ever After [Hạnh phúc mãi mãi về sau]
      Last edited: 28/11/15

    2. jojolavender

      jojolavender Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      13
      CHƯƠNG 1

      ... Em ở đây rất vui vẻ thoải mái, nhưng cũng đến nỗi tệ thế. Dù sao, ở đây cũng có phụ nữ, và ở chỗ nào có phụ nữ, em buộc phải vui vẻ thôi.

      —của Michael Stirling gửi cho họ John, Bá tước Kilmartin, từ đội Bộ binh cảnh vệ số 52 trong Chiến tranh Napoleon

      Trong mỗi cuộc đời đều có bước ngoặt. thời khắc dữ dội, sắc nét và rệt đến mức người ta cảm thấy như vừa bị đánh thẳng vào ngực, thể thở nổi, và người ta biết, chắc chắn biết, hề có chút nghi ngờ nào rằng cuộc đời ta bao giờ còn như cũ nữa.

      Đối với Michael Stirling, thời khắc đó đến khi ánh mắt lần đầu tiên bắt gặp Francesca Bridgerton.

      Sau cả quãng đời theo đuổi đàn bà, mỉm cười ranh mãnh khi họ theo đuổi , tự để cho mình bị họ bắt được và đảo ngược tình thế đến khi là người chiến thắng, vuốt ve và hôn và làm tình với họ nhưng bao giờ thực để cho trái tim vướng bận, giờ chỉ nhìn Francesca Bridgerton lần và gục ngã nhanh và mạnh bởi tình , thế mà vẫn còn đứng được cũng là điều kỳ lạ.

      Tuy nhiên, may cho Michael, họ của Francesca chỉ còn là Bridgerton trong có vỏn vẹn ba mươi sáu giờ nữa; cuộc gặp gỡ của họ, thảm thương thay, là trong bữa tiệc chúc mừng lễ cưới sắp tới của với họ .

      Cuộc đời mỉa mai thế đấy, Michael thích nghĩ như vậy trong những lúc tâm trạng lịch chút.

      Trong những lúc tâm trạng kém lịch hơn, dùng tính từ hoàn toàn khác.

      Mà tâm trạng của , từ khi vợ của họ mình, thường được lịch .

      Ồ, giấu chuyện đó khá tốt. Để lộ gượng gạo ra mặt ổn lắm. Lúc đó có tâm hồn nhạy cảm nào đó nhận ra, và —Chúa ơi—hỏi thăm sức khỏe của . Và trong khi Michael Stirling có niềm tự hào đối với khả năng giả vờ và gạt gẫm (dù sao cũng từng quyến rũ nhiều đàn bà đến mức chẳng ai buồn đếm nữa, và làm được thế mà chưa từng phải nhận lời thách đấu nào) — Ừm, thực tế đáng ghét là chưa từng bao giờ, và nếu có lúc nào đó người đàn ông có thể đánh mất khả năng giữ vẻ mặt bình tĩnh trước những câu hỏi thẳng thừng, có thể bây giờ là lúc như vậy.

      Và thế là cười đùa, và rất vui vẻ, và tiếp tục quyến rũ đàn bà, cố để ý mình thường nhắm mắt khi lên giường với họ, và thôi hoàn toàn đến nhà thờ nữa, bởi vì việc cầu nguyện cho linh hồn cũng chẳng còn ích gì nữa. Hơn nữa, nhà thờ giáo xứ gần Kilmartin được xây từ năm 1432, và những tảng đá xập xệ ràng thể hứng chịu cú sét đánh trực tiếp.

      Và nếu Chúa muốn trừng phạt tội đồ nào đó, ngài thể kiếm được ai tốt hơn là Michael Stirling.

      Michael Stirling, Tội đồ.

      có thể hình dung ra cái đó tấm danh thiếp. thậm chí có thể in nó ra, — có cái máu hài hước quái dị như thế— nếu nghĩ rằng việc đó giết chết mẹ ngay tại chỗ.

      Làm tay chơi có thể, nhưng chẳng cần thiết phải tra tấn người phụ nữ sinh ra .

      buồn cười là chưa bao giờ xem những người đàn bà kia là tội lỗi của mình. Bây giờ cũng nghĩ thế. Tất cả bọn họ đều tự nguyện, tất nhiên; bạn thể quyến rũ người đàn bà tự nguyện, ít ra là nếu như bạn nghĩ đến ý nghĩa thực của từ quyến rũ và nhầm lẫn việc đó với cưỡng bức. Họ phải thực muốn chuyện đó, và nếu họ —nếu Michael cảm thấy chỉ thoáng vẻ thoải mái, quay mặt và bước . ham mê của chưa bao giờ quá tầm kiểm soát, đến mức thể bỏ cách nhanh chóng và dứt khoát.

      Và hơn nữa, chưa bao giờ quyến rũ trinh nữ, và chưa bao giờ ngủ với người đàn bà có chồng. Thôi được rồi, người ta phải thành với bản thân, ngay cả khi phải sống trong lừa dối— từng ngủ với phụ nữ có chồng, rất nhiều, nhưng chỉ với những người mà chồng của họ là những tên khốn, và ngay cả thế, chỉ sau khi ta sinh hai con trai; ba, nếu thằng bé có vẻ hơi ốm yếu.

      Rốt cục, người đàn ông phải có phép tắc của riêng mình.

      Nhưng chuyện này... Chuyện này vượt quá giới hạn. Hoàn toàn thể chấp nhận được. Đây là tội lỗi (và có nhiều lắm) mà rốt cục cũng làm tâm hồn đen kịt, hoặc ít nhất— và đấy là giả sử giữ được ý chí để bao giờ hành động theo ham muốn—biến nó thành màu xám than. Bởi vì chuyện này... chuyện này—

      khao khát vợ của họ mình.

      khao khát vợ của John.

      John.

      John, người mà, khỉ , giống như người em đối với , còn hơn cả người em của nếu có thể có. John, gia đình ấy cưu mang khi cha mất. John, cha ấy nuôi nấng thành người đàn ông. John, với ấy—

      A, khốn kiếp. có thực phải làm thế này với bản thân ? có thể bỏ cả tuần liệt kê những lý do tại sao xuống thẳng địa ngục khi chọn vợ John để mà . Và chẳng có gì có thể thay đổi thực tế đơn giản.

      thể có .

      bao giờ có thể có Francesca Bridgerton Stirling.

      Nhưng, khịt mũi nghĩ trong khi thả người xuống chiếc sofa và gác chân lên đầu gối, nhìn họ ở phía bên kia căn phòng khách, cười lớn và cười tủm tỉm, và đánh mắt với nhau đáng tởm, có thể làm ly nữa.

      "Tôi nghĩ tôi ," , và nốc cạn ly bằng tợp.

      "Gì thế, Michael?" John hỏi, ấy nghe cực , vẫn thế, khỉ .

      Michael nặn ra nụ cười hoàn hảo và giơ chiếc ly lên cao. "Khát thôi," , vẫn giữ nguyên hình ảnh tuyệt vời của tay chơi lịch lãm.

      Họ ở Ngôi nhà Kilmartin, ở London, khác với Kilmartin ( có Ngôi nhà, Lâu đài, chỉ Kilmartin), Scotland, nơi những cậu bé lớn lên, hay là Ngôi nhà Kilmartin kia, ở Edinburgh— chẳng có lấy người có tâm hồn sáng tạo nào trong các thế hệ trước, Michael thường nghĩ; còn có Nhà tranh Kilmartin (nếu người ta có thể gọi hai mươi phòng là nhà tranh), Tu viện Kilmartin, và, tất nhiên là Đại sảnh Kilmartin. Michael biết tại sao ai nghĩ đến việc đặt họ của mình cho trong những chỗ đó; "Ngôi nhà Stirling" nghe cũng hoàn toàn đủ oai nghiêm đấy chứ, theo ý . đoán là những người tiền bối dòng họ Stirling đầy tham vọng – và kém sáng tạo – quá say sưa với tước vị bá tước mới có được, đến mức họ thể nghĩ đến việc đặt cái tên nào khác cho bất cứ cái gì.

      khịt mũi bên ly whisky. Ngạc nhiên là sao uống Trà Kilmartin và ngồi chiếc ghế kiểu Kilmartin. Thực ra, có thể làm thế nếu bà của nghĩ ra cách thực điều đó mà để gia đính dính dáng đến việc buôn bán. Bà già nghiêm khắc từng rất tự hào, đến mức người ta có thể nghĩ bà sinh ra là người Stirling chứ phải chỉ lấy người mang họ đó. Tất cả những gì bà quan tâm là, Nữ bá tước Kilmartin (chính bà) cũng quan trọng như bất cứ nhân vật cao quý nào khác, và bà hơn lần cho thấy khó chịu khi được dẫn vào bữa tiệc tối phía sau nữ hầu tước hoặc nữ công tước mới lên.

      Nữ hoàng, Michael nghĩ cách thản nhiên. đoán bà từng quỳ gối trước Nữ hoàng, nhưng chắc chắn thể hình dung bà nhún mình trước bất cứ phụ nữ nào khác.

      Bà chắc hài lòng với Francesca Bridgerton. Bà Stirling chắc hếch mặt lên khi biết cha của Francesca chỉ là tử tước, nhưng nhà Bridgerton là gia đình lâu đời và rất nổi tiếng – và, khi họ nổi tiếng, rất quyền lực. Thêm nữa, lưng Francesca rất thẳng và cử chỉ của đầy kiêu hãnh, và khiếu hài hước của rất ranh mãnh và phá cách. Nếu già thêm năm mươi tuổi và hấp dẫn đến thế kia, có thể làm bạn rất ổn với Bà Stirling.

      Và giờ Francesca là Nữ bá tước Kilmartin, lấy họ John của , người ít hơn tuổi, nhưng trong gia đình Stirling luôn được cư xử với thái độ kính trọng cho người lớn; dù sao ấy cũng là người nối dõi. Cha của họ là em sinh đôi, nhưng cha của John ra đời trước cha Michael bảy phút.

      Bảy phút quan trọng nhất trong cuộc đời Michael Stirling, và thậm chí còn chưa hữu lúc đó.

      "Chúng ta làm gì để mừng hai năm ngày cưới?" Francesca hỏi khi bước qua căn phòng và ngồi xuống bên chiếc dương cầm.

      "Bất cứ cái gì em muốn," John trả lời.

      Francesca quay sang Michael, đôi mắt xanh cách ngạc nhiên, ngay cả trong ánh nến. Hay là chỉ bởi vì biết chúng xanh đến mức nào. Dạo này dường như toàn mơ thấy màu xanh. Xanh Francesca, màu đó nên được đặt tên như thế.

      "Michael?" , giọng cho thấy câu này được nhắc lại.

      "Xin lỗi," , hướng về nụ cười nửa miệng cố hữu mặt . ai nghĩ là nghiêm túc khi cười như vậy, và cái đó, đương nhiên, là mục đích chính. "Tôi để ý."

      " có ý tưởng gì ?" hỏi.

      "Về cái gì?"

      "Về buổi kỷ niệm của chúng tôi."

      Nếu mũi tên, cũng thể lụi nó thẳng vào tim mạnh hơn thế. Nhưng chỉ nhún vai, bởi vì giả vờ giỏi kinh khủng. " phải ngày kỷ niệm của tôi," nhắc .

      "Tôi biết," . nhìn , nhưng giọng có vẻ như vừa đảo mắt lên.

      Nhưng . Michael biết chắc điều đó. hiểu Francesca cách đau đớn trong hai năm qua, và biết đảo mắt. Khi muốn nhạo, hoặc mỉa mai, hoặc tỏ vẻ tinh quái, tất cả đều trong giọng và cái khóe miệng kỳ lạ. cần phải đảo mắt. chỉ nhìn người ta với cái lườm thẳng tắp đó, đôi môi khẽ cong lên, và—

      Michael nuốt khan theo phản xạ, rồi che giấu bằng cách nhấp ngụm đồ uống. Người ta nghĩ về tốt cho lắm nếu biết bỏ bao nhiêu thời gian để phân tích đường cong đôi môi của vợ họ mình.

      "Tôi đảm bảo với ," Francesca tiếp, rê đầu ngón tay cách lơ đãng mặt các phím đàn mà tạo ra thanh nào, "là tôi biết mình lấy ai."

      "Tôi cũng chắc biết," lẩm bẩm.

      "Gì cơ?"

      " tiếp ," .

      Môi cong lên vẻ giận dỗi. thấy vẻ mặt đó của khá nhiều lần, thường là khi tiếp xúc với mấy ông trai. "Tôi hỏi lời khuyên của ," , "bởi vì hay chơi bời."

      "Tôi hay chơi bời?" nhắc lại, biết rằng tất cả mọi người nghĩ về như thế nào— dù sao họ cũng gọi là Tay chơi vui vẻ, — nhưng ghét nghe từ đó phát ra từ môi . Nó làm cho cảm thấy mình lông bông, chẳng có căn bản gì hết.

      Và rồi còn cảm thấy tệ hơn, bởi vì có thể điều đó là thực.

      " đồng ý sao?" hỏi.

      "Tất nhiên là phải," lầm bầm. "Đơn giản là tôi quen bị xin cho lời khuyên về lễ kỷ niệm ngày cười, bởi vì ràng tôi chẳng có năng khiếu trong việc cưới xin."

      "Chẳng có gì ràng cả," .

      " phiền rồi," John cười khúc khích và , ngả người chiếc ghế với tờ Times sáng hôm đó.

      " chưa bao giờ thử kết hôn," Francesca chỉ ra. "Sao có thể biết rằng có năng khiếu cơ chứ?"

      Michael cố cười khẩy. "Tôi nghĩ điều đó là ràng đối với bất cứ ai biết tôi. Hơn nữa, tôi có cần gì? Tôi chẳng có tước vị, chẳng có tài sản—"

      " có tài sản," John xen vào, cho thấy rằng ấy vẫn lắng nghe phía sau tờ báo.

      "Chỉ chút xíu tài sản," Michael chữa lại, "mà tôi rất vui lòng để lại cho con của chị, bởi vì đằng nào chỗ đó cũng là của John cho tôi."

      Francesca nhìn chồng, và Michael biết chính xác nghĩ gì— rằng John cho mảnh đất đó bởi vì John muốn cảm thấy mình sở hữu cái gì đó, mục đích đúng hơn. Michael vật vờ suốt từ khi giải ngũ khỏi quân đội vài năm trước. Và mặc dù John bao giờ ra, Michael biết ấy cảm thấy có lỗi vì chiến đấu vì nước trong Lục địa, vì ở lại phía sau trong khi Michael đối mặt với hiểm nguy mình.

      Nhưng John là người nối dõi danh hiệu bá tước. ấy có nghĩa vụ phải lấy vợ, sinh con. ai trông đợi ấy phải tham gia chiến tranh.

      Michael thường hay băn khoăn rằng biết khu đất kia – căn nhà khá xinh xắn và tiện nghi với hai mươi acre đất – có phải là cách bày tỏ xin lỗi của John. Và nghi là Francesca cũng băn khoăn như vậy.

      Nhưng bao giờ hỏi. Francesca hiểu đàn ông ràng cách đáng thán phục - có thể vì lớn lên với cả đống em trai như thế. Francesca biết chính xác điều gì nên hỏi người đàn ông.

      Điều đó luôn làm Michael hơi lo lắng. nghĩ giấu tình cảm mình khá tốt, nhưng nếu biết sao? bao giờ về chuyện đó, thậm chí bóng gió về điều đó. nghĩ rằng họ, đáng buồn cười, giống nhau ở chỗ đó; nếu Francesca nghi rằng , bao giờ thay đổi thái độ theo bất cứ cách nào.

      "Tôi nghĩ hai người nên về Kilmartin," Michael đột ngột .

      "Về Scotland?" Francesca hỏi, khẽ ấn phím Si chiếc piano. "Khi mà mùa lễ hội sắp đến rồi?"

      Michael đứng dậy, bỗng nhiên thấy muốn . Dù gì cũng nên đến đây. "Tại sao ?" hỏi, giọng bất cần. " thích ở đó. John thích ở đó. Nó cũng chẳng phải chuyến quá xa nếu cỗ xe được giảm xóc tốt."

      " đến chứ?" John hỏi.

      "Tôi nghĩ là ," Michael nhanh. Làm như muốn chứng kiến buổi kỷ niệm ngày cưới của họ lắm vậy. tình, nó chỉ nhắc về thứ mà thể có được. Và rồi nhắc nhớ về cảm giác tội lỗi của mình. Hoặc làm nó tăng thêm. Và cũng chẳng cần được nhắc nhở; ngày nào cũng phải sống với nó mà.

      Ngươi Được Thèm Khát Vợ Họ Ngươi.

      Moses hẳn quên viết câu đó.

      "Tôi có nhiều việc phải làm ở đây," Michael .

      " sao?" Francesca hỏi, mắt ánh lên vẻ thích thú. "Việc gì?"

      "Ồ, biết mà," vẻ ranh mãnh, "tất cả những việc tôi phải làm để chuẩn bị cho cuộc đời mất ý chí và phương hướng."

      Francesca đứng dậy.

      Ôi Chúa ơi, ấy đứng dậy, và ấy về phía . Giờ mới là điều tệ nhất – khi thực chạm vào .

      đặt tay lên cánh tay . Michael cố hết sức nao núng.

      "Tôi mong kiểu đó," .

      Michael nhìn qua vai về phía John, người vừa mới nâng tờ báo lên đủ cao để ấy có thể giả vờ nghe thấy.

      "Có phải tôi sắp thành kế hoạch mới của đây?" Michael hỏi, hơi tàn nhẫn chút.

      lui lại. "Chúng tôi quan tâm đến ."

      Chúng tôi. Chúng tôi. phải tôi, phải John. Chúng tôi. nhắc nhở tinh tế rằng họ là . John và Francesca. Ông và Bà Kilmartin. có ý như vậy, tất nhiên, nhưng đằng nào cũng nghe ra như thế.

      "Và tôi quan tâm đến ," Michael , chờ đợi đám mây châu chấu bay ào qua căn phòng.

      "Tôi biết," , hề biết đến khổ sở của . "Tôi thể mong đợi người em họ tốt hơn. Nhưng tôi muốn hạnh phúc."

      Michael liếc về phía John, ném cho ấy cái nhìn ràng có ý muốn : Cứu tôi với.

      John thôi giả vờ đọc và đặt tờ báo xuống. "Francesca, em , Michael là người đàn ông trưởng thành. ấy tìm thấy hạnh phúc nếu ấy cảm thấy phù hợp. Lúc ấy cảm thấy phù hợp."

      Môi Francesca dẩu ra, và Michael có thể chắc bực bội. thích bị cản trở, và chắc chắn muốn thừa nhận rằng có thể được sắp xếp cái thế giới của – và những người sống trong thế giới đó – theo ý mình.

      "Tôi nên giới thiệu với chị em của tôi," .

      Chúa ơi. "Tôi gặp chị em ," Michael vội . "Thực ra là tất cả bọn họ. Ngay cả nhóc còn tập ."

      "Nó -" tự ngắt lời mình, nghiến răng. "Tôi đồng ý với Hyacinth phù hợp, nhưng Eloise —"

      "Tôi lấy Eloise," Michael rành rọt.

      "Tôi phải lấy chị ấy," Francesca . "Chỉ cần nhảy với chị ấy hai lần."

      "Tôi làm thế rồi," nhắc . "Và đó là tất cả những gì tôi làm."

      "Nhưng—"

      "Francesca," John . Giọng nhàng, nhưng ý rất . Ngừng lại nào.

      Michael có thể hôn ấy vì can thiệp. Tất nhiên John chỉ nghĩ là ấy cứu em họ mình khỏi trò mè nheo cần thiết của phụ nữ; ấy chẳng thể nào biết được thực – rằng Michael cố ước tính mức độ tội lỗi người ta cảm thấy nếu như vợ họ mình và em của vợ mình.

      Chúa ơi, cưới Eloise Bridgerton. Francesca định giết sao?

      "Tất cả chúng ta nên dạo," Francesca chợt .

      Michael liếc ra ngoài cửa sổ. Tất cả những dấu vết của ban ngày biến mất khỏi bầu trời. "Chẳng phải hơi muộn sao?" hỏi.

      "Chẳng muộn với hai người đàn ông mạnh khỏe hộ tống," , "và hơn nữa, các con phố ở Mayfair được chiếu sáng tốt. Chúng ta tuyệt đối an toàn. quay nhìn chồng. “Anh sao, ?"

      " có hẹn tối nay," John , vừa xem chiếc đồng hồ bỏ túi, "nhưng em nên với Michael."

      Lại thêm bằng chứng rằng John hề biết về tình cảm của Michael.

      "Hai người luôn vui vẻ khi ở cùng nhau," John thêm.

      Francesca quay về phía Michael và mỉm cười, lách sâu hơn chút vào trong tim . " chứ?" hỏi. "Tôi rất thèm chút khí trong lành và mưa vừa mới tạnh. Và tôi phải là tôi có cảm giác hơi khó ở suốt cả ngày nay."

      "Tất nhiên," Michael trả lời, bởi vì tất cả đều biết chả có cuộc hẹn nào. Cuộc đời là hình ảnh mất phương hướng mà cẩn thận xây dựng.

      Hơn nữa, thể từ chối . biết nên tránh xa ra, biết bao giờ nên cho phép mình được ở mình bên . bao giờ hành động theo ham muốn, nhưng thực , liệu có cần thiết phải tự bắt mình chịu đựng khốn khổ này? Rồi kết thúc ngày giường, dằn vặt khổ sở vì tội lỗi và ham muốn, gần như ngang nhau.

      Nhưng khi mỉm cười với thể . Và cũng đủ mạnh mẽ để từ chối giờ ở bên .

      Bởi vì có mặt của là tất cả những gì có thể có được. chẳng bao giờ có nụ hôn, chẳng bao giờ cái liếc ý hay đụng chạm. chẳng có những lời thầm tình , chẳng có những tiếng rên khao khát.

      Tất cả những gì có là nụ cười của bầu bạn, và đúng như thằng ngốc tội nghiệp, sẵn sàng chấp nhận.

      "Đợi tôi chút," , dứng lại trước cửa. "Tôi cần lấy cái áo khoác."

      "Nhanh lên nhé," John . ''Hơn bảy giờ rồi đấy."

      ''Em an toàn vì có Michael bảo vệ rồi,'' với nụ cười vui vẻ, ''nhưng đừng lo, em nhanh.'' Và rồi cười với chồng nụ cười tinh quái. ''Em lúc nào cũng nhanh.''

      Michael đưa mắt ngó lơ khi họ đỏ mặt. Có chúa ở cao, nhưng thực muốn biết ý đằng sau cái em nhanh kia. may, cái đó có thể là cả đống thứ, tất cả đều dính đến nhục dục nóng bỏng. Và nhiều khả năng lại phải tốn cả giờ liệt kê chúng ra trong đầu, tưởng tượng được nhận những cái đó.

      kéo kéo cà vạt. Biết đâu có thể trốn cuộc dạo với Francesca. Biết đâu có thể về nhà và tắm nước lạnh. Hoặc hay hơn nữa là, tìm được phụ nữ tự nguyện, với mái tóc dài màu hạt dẻ. Và nếu may mắn, có cả đôi mắt xanh nữa.

      ''Tôi xin lỗi về chuyện đó,'' John , ngay khi Francesca vừa .

      Đôi mắt Michael hướng về khuôn mặt ấy. ràng John bao giờ nhắc đến lời bóng gió của Francesca.

      ''Về cái trò mè nheo của ấy,'' John thêm. '' đủ trẻ. cần phải lấy vợ vội.''

      '' còn trẻ hơn tôi,'' Michael , chỉ để đáp lại.

      ''Đúng thế, nhưng tôi gặp Francesca.'' John nhún vai, như thể việc đó đủ để giải thích. Và tất nhiên thế là đủ.

      ''Tôi phiền chuyện ấy mè nheo.'' Michael .

      ''Tất nhiên có phiền. Tôi có thể thấy cái đó trong mắt .''

      Và đó là vấn đề. John có thể nhận ra điều đó trong mắt . Chẳng có ai thế giới này hiểu hơn. Nếu có chuyện gì đó làm bực bội, John luôn có thể biết được. Điều kỳ diệu là John nhận ra tại sao Michael lại bực mình.

      ''Tôi bảo ấy để yên,'' John , ''mặc dù chắc biết là ấy mè nheo bởi vì ấy quý .''

      Michael cố nở nụ cười khó khăn. Chắc chắn thể được từ nào.

      ''Cảm ơn đưa ấy dạo,'' John , và đứng dậy. '' ấy ngồi yên cả ngày hôm nay, lại còn mưa nữa. ấy cảm thấy bức bối lạ lùng.''

      ''Cuộc hẹn của vào lúc nào?'' Michael hỏi.

      ''Chín giờ,'' John trả lời khi họ bước vào sảnh. ''Tôi gặp Ngài Liverpool.''

      ''Công việc của nghị viện?''

      John gật đầu. ấy rất coi trọng vị trí của mình trong Thượng viện. Michael thường tự hỏi liệu có coi trọng nhiệm vụ của mình đến vậy , nếu sinh ra người có tước vị.

      Có thể là . Nhưng mà, dù sao việc đó cũng có ảnh hưởng gì đâu, phải nào?

      Michael nhìn John bóp bóp thái dương. '' ổn chứ?'' hỏi. ''Trông hơi...'' kết thúc câu , bởi vì biết trông John như thế nào. ổn. Đó là tất cả những gì biết.

      biết John. Từ trong ra ngoài. Có thể còn hơn cả Francesca.

      ''Đau đầu như quỷ,'' John lẩm bẩm. ''Tôi bị thế này cả ngày rồi.''

      '' muốn tôi gọi người mang thuốc giảm đau ?''

      John lắc đầu. ''Tôi ghét thứ đó. Nó làm tôi lơ mơ, và tôi cần tỉnh táo cho cuộc gặp với Liverpool.''

      Michael gật đầu. ''Trông hơi nhợt nhạt,'' . Tại sao, biết được. Chẳng phải bởi vì chuyện đó làm John đổi ý về thuốc giảm đau.

      '' sao?'' John hỏi, nhăn mặt khi ấn những ngón tay vào vùng da bên thái dương. ''Tôi nghĩ tôi nằm nghỉ, nếu phiền. Tôi chưa cần phải cả giờ nữa.''

      ''Đúng thế,'' Michael lầm bầm. '' có cần tôi dặn người đánh thức ?''

      John lắc đầu. ''Tôi tự bảo người hầu.''

      Ngay lúc đó, Francesca bước xuống cầu thang, bó mình trong chiếc áo trùm nhung dài màu xanh thẫm. ''Chào buổi tối, các quý ông,'' , ràng hút hết chú ý của những người đàn ông. Nhưng khi xuống đến chân cầu thang, nhíu mày. ''Có chuyện gì ổn sao, ?'' hỏi John.

      ''Chỉ đau đầu thôi,'' John . ''Chẳng có gì đâu.''

      '' nên nằm nghỉ,'' .

      John cố mỉm cười. '' vừa mới với Michael là định làm đúng như thế. bảo Simon đánh thức kịp giờ cho buổi hẹn.''

      ''Với Ngài Liverpool?'' Francesca hỏi.

      ''Đúng thế. Lúc chín giờ.''

      ''Về Đạo luật Sáu?''

      John gật đầu. ''Đúng, và cả việc phục hồi tiêu chuẩn vàng. với em trong bữa sáng, nếu em còn nhớ.''

      ''Hãy đảm bảo là –'' ngừng lại, mỉm cười và lắc đầu. ''Được rồi, biết em cảm thấy thế nào.''

      John cười, rồi cúi xuống đặt nụ hôn nhàng lên môi . '' luôn biết em cảm thấy thế nào, em ạ.''

      Michael giả vờ ngó chỗ khác.

      '' phải luôn luôn,'' , giọng ấm và có vẻ trêu ghẹo.

      ''Luôn luôn vào những lúc quan trọng,'' John .

      ''Rồi, cái đó đúng,'' thừa nhận. ''Thế là tong cố gắng trở thành quý bà bí của em.''

      hôn lần nữa. '' thích em là cuốn sách để mở.''

      Michael hắng giọng. Chuyện này lẽ ra khó khăn đến thế; cũng chẳng phải John và Francesca cư xử khác hơn lúc bình thường. Như giới thượng lưu từng bình luận, họ giống như hai hạt lạc trong củ lạc, luôn ăn ý tuyệt vời, và nhau mãnh liệt.

      ''Muộn rồi,'' Francesca . ''Em có lẽ nên ngay nếu như muốn hít chút khí trong lành.''

      John gật đầu, nhắm mắt lại lúc.

      '' có chắc là ổn chứ?''

      '' ổn,'' . ''Chỉ là cơn đau đầu mà.''

      Francesca vòng tay qua khuỷu tay Michael. ''Hãy nhớ uống chút thuốc giảm đau khi trở về sau cuộc gặp,'' với qua vai, khi họ ra đến cửa, ''bởi vì em biết uống bây giờ đâu.''

      John gật đầu, vẻ mặt mệt mỏi, rồi bước lên cầu thang.

      ''Tội nghiệp John,'' Francesca , bước ra bên ngoài với bầu khí ban đêm mát mẻ. hít hơi sâu, và thở dài. ''Tôi ghét đau đầu. Chúng luôn làm tôi cảm thấy đặc biệt tệ.''

      ''Tôi chưa bao giờ bị,'' Michael thú nhận, dẫn bước xuống các bậc thang xuống vỉa hè.

      '' sao?'' ngước nhìn , khóe miệng nhếch lên theo cái cách quen thuộc đến mức đau đớn. '' may.''

      Câu đó suýt làm Michael cười phá lên. ở đây, bước trong đêm với người đàn bà .

      may.

    3. jojolavender

      jojolavender Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      13
      CHƯƠNG 2

      ... và kể cả nếu chuyện đó tệ đến mức ấy, tôi nghĩ cũng với tôi. Còn về đàn bà, ít nhất hãy chắc chắn là họ sạch có bệnh tật gì. Còn lại, hãy làm bất cứ cái gì cần để có thể chịu đựng cho qua thời gian. Và làm ơn, cố đừng có chết. Dù có thể bị gọi là ủy mị, tôi cũng chẳng biết phải làm sao nếu .

      — của Bá tước Kilmartin gửi em họ Michael Stirling, qua đội Bộ binh cảnh vệ số 52 trong Cuộc chiến tranh Napoleon

      Dù cho tất cả những thiếu sót của ấy – và Francesca rất sẵn sàng thừa nhận rằng Michael Stirling có rất nhiều lỗi – vẫn là người thân nhất.

      ấy hay tán tỉnh cách khủng khiếp ( thấy hoạt động, và ngay cả cũng phải thừa nhận rằng đến những người đàn bà thông minh cũng như mất hồn khi muốn tỏ ra hấp dẫn), và ấy chắc chắn nhìn cuộc đời cách nghiêm túc hơn như John và muốn, nhưng ngay cả thế, vẫn thể quý .

      ấy là người hỗ trợ tuyệt nhất John từng có—cho đến khi lấy , tất nhiên— và trong hai năm qua, ấy còn trở thành người bạn tâm thân thiết của nữa.

      buồn cười, chuyện này. Ai mà nghĩ coi người đàn ông là bạn thân nhất của mình cơ chứ? khó chịu khi ở gần đàn ông; với cả bốn ông em trai thường tao nhã bị vắt sạch, ngay cả trong những sinh vật nữ tính nhất. Nhưng giống như chị em mình. Daphne và Eloise—và Hyacinth nữa, dù nghĩ nó còn hơi để có thể biết chắc—thường rất cởi mở và vui vẻ. Họ là kiểu phụ nữ giỏi săn và bắn súng – những kiểu thú vui thường làm cho họ được gọi là ''những người chịu chơi''. Đàn ông luôn cảm thấy thoải mái với có mặt của họ, và cảm giác đó, như Francesca quan sát, hoàn toàn từ cả hai phía.

      Nhưng khác. luôn cảm thấy hơi khác những người còn lại trong gia đình. họ mãnh liệt, và sẵn sàng đánh đổi cả cuộc sống vì họ, nhưng dù trông giống người Bridgerton, bên trong luôn cảm thấy hơi giống đứa bé bị đánh tráo.

      Khi cả nhà đều hướng ngoại, ... nhút nhát, chẳng hẳn là thế, nhưng kín đáo hơn chút, cẩn thận hơn trong lời . có tiếng vì hay kháy và sắc sảo, và phải thừa nhận, hiếm khi có thể cưỡng lại cơ hội được xỏ xiên các chị em của mình bằng câu nhận xét tỉnh bơ. Cái đó là hoàn toàn vì quý, tất nhiên, và có thể do có chút buồn chán do dành nhiều thời gian quá mức bên gia đình, nhưng họ đều trêu Francesca lại ngay, thế nên mọi chuyện coi như hòa.

      Đó là kiểu của gia đình . Họ cười, họ trêu chọc, họ cãi cọ. đóng góp của Francesca cho đám hỗn độn ấy chỉ hơi lặng lẽ hơn chút so với phần còn lại, và hơi tinh quái hơn.

      thường tự hỏi có phải bị John hấp dẫn phần nào do đơn giản là đưa ra khỏi hỗn loạn thường thấy trong nhà Bridgerton. Chẳng phải là ; . và kính trọng cho đến hơi thở cuối cùng trong cơ thể . là tâm hồn đồng điệu của , giống ở rất nhiều mặt. Nhưng đúng là, theo cách hơi lạ lùng, ra khỏi nhà mẹ giải thoát, để trốn đến nơi bình yên hơn với John, người có khiếu hài hước giống hệt .

      hiểu , có thể đoán được .

      làm được trọn vẹn.

      Cảm giác lúc gặp kỳ quặc, gần như thể mảnh ghép lởm chởm cuối cùng cũng tìm thấy cặp. Cuộc gặp gỡ đầu tiên của họ phải cuộc gặp gỡ choáng ngợp bởi tình và đam mê, mà đúng hơn, nó tràn ngập thứ cảm giác kỳ lạ rằng cuối cùng tìm được người mà với có thể hoàn toàn là chính mình.

      đến ngay lập tức. Nó bất ngờ. thể nhớ gì với , nhưng ngay khoảnh khắc ra câu đầu tiên, cảm thấy được về nhà.

      Và cùng với là Michael, em họ – mặc dù , hai người giống em ruột hơn nhiều. Họ được nuôi nấng cùng nhau, và họ gần tuổi với nhau đến mức họ chia sẻ tất cả mọi thứ.

      Ừm, gần như tất cả. John là người nối dõi tước vị bá tước, và Michael chỉ là em họ của , và thế nên cách tự nhiên hai cậu bé được đối xử giống nhau. Nhưng theo những gì Francesca được nghe, và theo những gì giờ đây biết về gia đình Stirling, họ được thương như nhau, và nghĩ đó là điều cốt yếu tạo nên tính hài hước tuyệt vời của Michael.

      Bởi vì mặc dù John được thừa kế danh hiệu và tài sản, và, ừm, tất cả. Michael dường như hề ganh tị.

      ấy hề ganh tị. Điều đó với đáng ngạc nhiên. ấy được nuôi như em của John – thậm chí là ruột của John – vậy mà ấy chưa lần ghen với John vì may mắn của .

      Và đó là lý do Francesca quý ấy hết mức. Michael chắc chắn giễu cợt nếu khen về chuyện đó, và cũng khá chắc chắn là ấy chỉ ra cả đống việc xấu của mình (chẳng có cái nào là quá, e vậy) để chứng minh rằng tâm hồn ấy đen kịt và ấy là thằng vô lại từ trong ra ngoài – nhưng thực của vấn đề là Michael Stirling có tâm hồn phóng khoáng và khả năng thương người khác người đàn ông nào có thể sánh được.

      Và nếu sớm tìm cho ấy vợ, phát điên mất.

      ''Chị tôi,'' , biết rằng giọng vừa đột ngột xuyên qua tĩnh lặng của ban đêm, '' có gì ổn?''

      ''Francesca,'' , và có thể nghe thấy cáu kỉnh—và, may, chút thích thú nữa— trong giọng , ''tôi lấy chị .''

      ''Tôi phải lấy chị ấy.''

      '' cần phải . Mặt như quyển sách mở sẵn rồi.''

      ngước nhìn , dẩu môi. '' còn thậm chí còn nhìn tôi.''

      ''Tất nhiên là tôi có, và dù sao, kể cả tôi nhìn cũng vậy. Tôi biết định làm gì.''

      đúng, và điều đó làm phát sợ. Đôi khi lo là ấy hiểu chẳng kém gì John.

      '' cần vợ,'' .

      ''Chẳng phải vừa hứa với chồng là thôi làm phiền tôi về việc này sao?''

      ''Tôi hứa, thực là thế,'' , nhìn với với vẻ bề . '' ấy cầu, tất nhiên—''

      ''Tất nhiên,'' Michael lẩm bẩm.

      cười phá lên. luôn có thể làm cười.

      ''Tôi tưởng vợ phải nghe theo ý muốn của chồng,'' Michael , nhướng mày bên phải. ''Thực ra tôi khác chắc chắn là cái đó nằm ngay trong lời thề hôn ước.''

      ''Tôi làm hại cách rất tệ nếu tôi kiếm cho vợ y như thế'' , nhấn mạnh ý kiến bằng cái khịt mũi đầy khinh miệt và rất đúng lúc.

      xoay người và nhìn xuống với vẻ mặt hơi gia trưởng. đáng ra nên là nhà quý tộc, Francesca nghĩ. quá vô trách nhiệm để gánh vác các nghĩa vụ gắn với tước hiệu, nhưng khi nhìn người ta theo kiểu kia, với tất cả vẻ kiêu căng và tự tin, hoàn toàn có thể làm công tước hoàng gia.

      ''Trách nhiệm của với tư cách là Nữ bá tước Kilmartin bao gồm việc tìm vợ cho tôi,'' .

      ''Đáng ra phải như thế.''

      cười, và điều đó làm vui. luôn có thể làm cười.

      ''Được rồi,â'' , tạm thời bỏ cuộc. ''Vậy kể cho tôi cái gì đó xấu xa xem nào. Cái gì đó mà John vừa lòng.''

      Đó là trò chơi họ từng chơi, ngay cả với có mặt của John, mặc dù John luôn ít nhất cũng giả vờ ngăn cản họ. Nhưng Francesca nghi là John cũng thích nghe các câu chuyện của Michael chẳng kém gì . khi hoàn thành việc than phiền bắt buộc của mình, luôn dỏng hết tai lên nghe.

      Cũng chẳng phải là Michael từng kể cho họ gì nhiều. ấy quá kín đáo về chuyện đó. Nhưng ấy gợi ý hoặc bóng gió, và Francesca và John luôn được thỏa mãn hết mức. Họ bao giờ đánh đổi hạnh phúc hôn nhân của mình cho bất cứ cái gì, nhưng ai mà thích nghe qua những câu chuyện chơi bời và chút gia vị chứ?

      ''Tôi e là tôi chẳng làm gì xấu xa tuần này hết,'' Michael , dẫn qua chỗ rẽ sang King Street.

      '' á? thể thế được.''

      ''Chỉ mới thứ ba thôi mà,'' nhắc .

      ''Đúng thế, nhưng kể cả tính Chủ nhật, tôi chắc chẳng dám báng bổ đến thế'' — ném cho cái nhìn như rằng biết khá chắc, phạm đủ tội lỗi theo mọi cách có thể, dù là Chủ nhật hay —''vậy vẫn còn Thứ hai, và người đàn ông có thể làm khá khá chuyện vào ngày Thứ hai.''

      '' phải ông này. phải Thứ hai này.''

      ''Thế làm gì?''

      nghĩ lúc, rồi , ''Chẳng gì cả, thế.''

      '' thể thế được,'' trêu. ''Tôi chắc chắn nhìn thấy thức ít nhất là giờ.''

      gì, và rồi nhún vai theo cách mà cảm thấy rất khó chịu và , ''Tôi chẳng làm gì cả. Tôi bộ, tôi chuyện, tôi ăn, nhưng cuối cùng, chẳng có gì cả.''

      Francesca xiết mạnh cánh tay cách vô thức. “Chúng ta phải kiếm cho cái gì đó,” .

      quay người và nhìn , đôi mắt màu bạc lạ lùng của nhìn vào mắt với dữ dội biết thường để lộ ra ngoài.

      Và rồi nó biến mất, lại trở lại là , ngoại trừ việc nghi rằng Michael hoàn toàn là người đàn ông mà muốn mọi người tin mình như vậy.

      Thậm chí, đôi khi, cả .

      ''Chúng ta nên về nhà,'' . ''Cũng muộn rồi, và John lấy đầu tôi nếu tôi để bị cảm lạnh.''

      ''John chỉ mắng tôi ngốc, biết điều đó mà,'' Francesca . ''Đây chính là cách với tôi đợi, có thể chẳng quấn mình trong cái gì ngoài những tấm chăn cái giường của ta.''

      quay qua và cười. Trông tinh quái và quỷ quyệt, và hiểu tại sao nửa giới thượng lưu – cái nửa là phụ nữ, cách chính xác – hằng tưởng họ , ngay cả khi có danh hiệu hay tài sản.

      '' muốn cái gì đó xấu xa, đúng ?'' hỏi. '' có muốn biết chi tiết hơn ? Màu của những tấm chăn, chẳng hạn thế?''

      đỏ mặt, khỉ . ghét khi mình đỏ mặt, nhưng ít nhất phản ứng đó được màn đêm che giấu. '' phải màu vàng, tôi hy vọng thế,'' , bởi vì thể để câu chuyện kết thúc bằng ngượng ngùng của mình. ''Nó làm cho người ta trông nhợt nhạt.''

      ''Tôi quấn chăn,'' kéo dài giọng.

      ''Kể cả vậy.''

      cười, và biết biết rằng chỉ vậy để kết thúc câu chuyện. Và nghĩ dành cho cái chiến thắng nho đó, nhưng rồi, ngay khi vừa định thở phào trong im lặng, , ''Đỏ.''

      ''Gì cơ?'' Nhưng tất nhiên biết ý là gì.

      ''Chăn màu đỏ, tôi nghĩ thế.''

      ''Tôi thể tin lại với tôi về cái đó.''

      '' vừa mới hỏi, Francesca Stirling.'' nhìn , và lọn tóc đen thẳm như màn đêm rủ xuống trán . '' còn may là tôi kể với chồng đấy.''

      ''John bao giờ lo lắng về tôi,'' .

      Trong thoáng nghĩ trả lời, nhưng rồi , ''Tôi biết,'' và giọng trầm và nghiêm túc. ''Đó là lý do duy nhất tại sao tôi trêu .''

      nhìn vỉa hè, kiếm những chỗ gồ ghề, nhưng giọng nghiêm trọng đến mức phải nhìn lên.

      '' là người phụ nữ duy nhất mà tôi biết bao giờ phản bội,'' , chạm vào cằm . '' biết là tôi ngưỡng mộ đến thế nào vì điều đó đâu.''

      ''Tôi họ ,'' thầm. ''Tôi bao giờ phản bội ấy.''

      thu tay về lại bên hông mình. ''Tôi biết.''

      Trông đẹp trai dưới ánh trăng, và khao khát tình đến mức thể chịu đựng nổi, điều đó làm trái tim như vỡ ra. Chắc chắn phụ nữ nào có thể cưỡng lại , thể với gương mặt hoàn hảo và cơ thể cao lớn, cơ bắp đó. Và bất cứ ai chịu bỏ thời gian khám phá cái ở bên trong hiểu về như hiểu – người đàn ông tốt bụng, trung thành và thực đàn ông.

      chút quỷ quyệt nữa, tất nhiên, nhưng Francesca đoán rằng đó là mới là cái đầu tiên hấp dẫn phụ nữ.

      ''Chúng ta chứ?'' Michael , bỗng nhiên lại trở lại vẻ hấp dẫn. nghiêng đầu về phía nhà, và thở dài quay lại.

      ''Cảm ơn đưa tôi ra ngoài,'' , sau vài phút im lặng dễ chịu. ''Tôi quá khi rằng tôi sắp phát điên vì cơn mưa.''

      '' thế,'' , và ngay lập tức tự đá cho mình phát ở trong đầu. ấy cảm thấy hơi khó ở, phải là sắp phát điên, nhưng chỉ có thiên tài ngớ ngẩn hoặc tên ngốc si tình mới nhận ra khác biệt.

      ''Tôi như vậy sao?'' nhăn trán. ''Được rồi, chắc chắn là tôi nghĩ thế. Tôi khá lờ đờ, nếu cần phải biết. khí trong lành làm tôi khá nhiều.''

      ''Thế tôi rất vui vì giúp được,'' vẻ lịch lãm.

      mỉm cười khi họ bước lên những bậc cấp Ngôi nhà Kilmartin. Cánh cửa mở ra ngay khi bàn chân họ bước lên bậc cùng—người quản gia hẳn nhìn thấy họ— và rồi Michael đợi trong khi Francesca cởi áo khoác trong sảnh trước.

      '' ở lại làm ly nữa chứ, hay là phải ngay cho kịp buổi hẹn?'' hỏi, mắt ánh lên vẻ tinh quái.

      liếc nhìn chiếc đồng hồ ở phía cuối sảnh. tám rưỡi, và trong khi chẳng có chỗ nào để — chẳng có nào đợi cả, mặc dù chắc chắn có thể tìm ra trong chớp mắt, và nghĩ là cảm thấy thích ở lại Ngôi nhà Kilmartin cho lắm.

      ''Tôi phải ,'' . ''Tôi có nhiều việc phải làm.''

      '' chẳng có việc gì để làm hết, và biết thế,'' . '' chỉ muốn tỏ vẻ xấu xa.''

      ''Đó là trò giải trí khá tuyệt,'' lầm bầm.

      mở miệng để phản bác, nhưng rồi Simons, người hầu mới thuê của John, xuống cầu thang.

      ''Thưa bà?'' ta hỏi.

      Francesca quay về phía ta và nghiêng đầu, ra hiệu ta tiếp tục.

      ''Tôi gõ cửa phòng ông và gọi tên ông ấy—hai lần— nhưng ông có vẻ ngủ rất say. Bà vẫn muốn tôi đánh thức ông dậy chứ?''

      Francesca gật đầu. ''Ừ. Tôi rất muốn để ấy ngủ. ấy làm việc rất căng dạo gần đây'' — hướng đoạn cuối về phía Michael—''nhưng tôi biết cuộc gặp của ấy với Ngài Liverpool rất quan trọng. nên— , đợi , tôi tự đánh thức ấy dậy. Thế tốt hơn.''

      quay về phía Michael. ''Tôi gặp ngày mai?''

      ''Thực ra, nếu John chưa , tôi đợi,'' trả lời. ''Tôi bộ đến đây, nên tôi cũng có thể mượn xe ấy khi ấy xong việc.''

      gật đầu và bước nhanh lên cầu thang, bỏ lại Michael chẳng có việc gì để làm ngoài việc ngâm nga khe khẽ trong khi lơ đãng quan sát những bức tranh trong sảnh.

      Và rồi kêu thét lên.

      Michael nhớ mình chạy lên cầu thang, nhưng hiểu bằng cách nào có mặt ở đây, trong phòng ngủ của John và Francesca, căn phòng duy nhất trong nhà bao giờ xâm nhập. ''Francesca?'' thở dốc. ''Frannie, Frannie, có chuyện—'' ngồôi bên cạnh chiếc giường, nắm chặt cánh tay John, cánh tay thả lửng bên cạnh. ''Đánh thức ấy dậy , Michael,'' kêu. ''Đánh thức ấy . Vì tôi. Đánh thức ấy dậy!''

      Michael cảm thấy như thế giới của như trôi tuột . Chiếc giường ở phía bên kia căn phòng, cách xa cả mười hai feet, nhưng biết.

      ai hiểu John như . ai cả.

      Và John có ở đó trong phòng. ấy rồi. Cái ở giường kia—

      Đó phải là John.

      ''Francesca,'' khẽ, chầm chậm tiến về phía . Tay chân cảm thấy lạ lẫm, kỳ quặc và lờ đờ cách kinh khủng. ''Francesca.''

      ngước nhìn với cặp mắt mở lớn, đau đớn. ''Đánh thức ấy dậy, Michael.''

      ''Francesca, tôi—''

      ''Ngay bây giờ!'' gào lên, lao người về phía . ''Đánh thức ấy dậy! làm được mà. Đánh thức ấy! Đánh thức ấy!''

      Tất cả những gì có thể làm là đứng đó trong khi đấm tay vào ngực , đứng đó trong khi túm cà vạt mà lắc mà kéo cho đến khi há miệng để hớp khí. thậm chí thể ôm , thể an ủi , bởi vì chính cũng hoảng loạn và vỡ tan y như vậy.

      Và rồi ngọn lửa như vụt tắt trong , và gục xuống trong cánh tay , nước mắt ướt đẫm áo sơ mi của . '' ấy đau đầu,'' nấc khẽ. ''Chỉ thế thôi. ấy chỉ bị nhức đầu thôi. Chỉ là cơn đau đầu thôi mà.'' ngước nhìn , mắt dò khắp gương mặt , tìm kiếm câu trả lời bao giờ có thể cho . ''Chỉ cơn đâu đầu thôi mà,'' lại .

      Và trông như vỡ vụn.

      ''Tôi biết,'' , mặc dù biết thế là đủ.

      ''Ôi, Michael,'' nức nở. ''Tôi phải làm gì đây?''

      ''Tôi biết,'' , bởi vì biết. Từ Eton, Cambridge, và quân đội, được luyện tập quen với mọi thứ mà cuộc sống quý ông người có thể mang đến. Nhưng chưa được luyện tập cho chuyện này.

      "Tôi hiểu," , và đoán rất nhiều, nhưng chẳng có gì có ý nghĩa đối với đôi tai của . thậm chí đủ sức để đứng, và cả hai cùng ngồi thụp xuống thảm, dựa và thành giường.

      nhìn trống rỗng vào bức tường phía kia, tự hỏi tại sao khóc. cảm thấy tê dại, người nặng trịch, và thể rũ bỏ cảm giác rằng tâm hồn bị lôi tuột ra khỏi cơ thể.

      phải John chứ.

      Tại sao?

      Tại sao?

      Và khi ngồi đó, lờ mờ nhận ra những người hầu tụ tập ngay bên ngoài cánh cửa để mở, nhận ra Francesca nấc lên đúng những lời như vậy.

      " phải John chứ."

      "Tại sao?"

      "Tại sao?"

      " có nghĩ bà ấy có mang ?"
      Michael nhìn chằm chằm Ngài Winston, thành viên mới và ràng là hăng hái quá mức của Ủy ban đặc quyền của Thượng viện, cố hiểu xem ông ta gì. John mới chết chưa đầy ngày. Vẫn còn khó để có thể hiểu được bất cứ thứ gì. Và giờ đây người đàn ông béo múp này, cầu gặp mặt, lải nhải về nghĩa vụ thiêng liêng nào đó với hoàng gia.

      ''Quý bà,'' Ngài Winston . ''Nếu bà ấy mang thai, nó làm mọi chuyện phức tạp hơn.''

      ''Tôi biết,'' Michael . ''Tôi hỏi ấy.''

      '' cần phải làm. Tôi chắc rất háo hức được quyền quản lý tài sản mới của mình, nhưng thực chúng ta phải xác định xem bà ấy có mang bầu . Hơn nữa, nếu bà ấy thực mang bầu, thành viên của ủy ban chúng tôi phải có mặt vào lúc sinh nở.''

      Michael cảm thấy mặt dài thuỗn ra. ''Gì cơ?'' chỉ có thể được thế.

      ''Đánh tráo em bé,â'' Ngài Winston vẻ trầm trọng. '' có những trường hợp—''

      ''Vì Chúa—''

      ''Đó là để bảo vệ cũng như bất kỳ ai khác,'' Ngài Winston chen vào. ''Nếu quý bà sinh bé, và nếu có ai có mặt để chứng kiến, có gì có thể ngăn bà ấy tráo đứa bé bằng bé trai?''

      Michael thậm chí thể cho phép mình trả lời.

      '' cần phải tìm hiểu xem bà ấy có mang ,'' Ngài Winston nhấn mạnh. ''Cần phải có nhiều chuẩn bị.''

      '' ấy mới góa chồng hôm qua,'' Michael sẵng. ''Tôi làm ấy thấy nặng nề hơn với những câu hỏi thọc mạch như thế.''

      ''Còn nhiều cái bị ảnh hưởng ở đây hơn là cảm xúc của quý bà,'' Ngài Winston đáp trả. "Chúng ta thể chuyển giao tước hiệu bá tước nếu có nghi ngờ về người kề tục."

      "Kệ xác danh hiệu bá tước," Michael nổi khùng.

      Ngài Winston há hốc miệng, lùi lại với vẻ sợ hãi thấy . "Ngài nên quên câu đó , thưa ngài."

      "Tôi phải ngài của ông," Michael sẵng giọng. "Tôi chẳng phải của ai—" dừng lời, ngồi sụp xuống cái ghế, cố vượt qua thực là gần như muốn phát khóc. Ngay ở đây, trong phòng làm việc của John, với người đàn ông tí tẹo đáng nguyền rủa này, người dường như thể hiểu rằng có người vừa mới chết, phải chỉ là bá tước, mà là người, Michael muốn khóc.
      , đoán vậy. Ngay khi Ngài Winston , và Michael có thể khóa cửa lại và đảm bảo ai nhìn thấy , vùi mặt vào hai bàn tay và khóc.

      "Phải có ai đó hỏi bà ấy," Ngài Winston .

      " phải tôi," Michael với giọng thấp.

      "Vậy tôi làm."

      Michael bật dậy từ chiếc ghế và ghim chặt Ngài Winston vào bức tường. "Ông đến gặp Qu‎ý bà Kilmartin," gầm gừ. "Ông thậm chí được thở chung bầu khí. Tôi đủ chưa đây?"

      "Đủ rồi," người đàn ông hơn ho lên.

      Michael buông tay, lờ mờ nhận ra mặt Ngài Winston bắt đầu chuyển sang màu tía. " ra," .

      " cần—"

      " ra!" gầm lên.

      "Tôi trở lại ngày mai," Ngài Winston , bước vội. "Chúng ta chuyện khi có tâm trạng bình tĩnh hơn."

      Michael dựa lưng vào tường, nhìn chằm chằm vào lối ra mở. Chúa ơi, sao nó lại thành ra thế này? John thậm chí còn chưa được ba mươi. ấy là hình ảnh của khỏe mạnh. Michael xếp thứ hai trong thứ tự thừa kế ngôi vị bá tước, nếu như John và Francesca có con, nhưng chẳng ai từng thực nghĩ được thừa kế.

      Thế mà nghe thấy những người trong câu lạc bộ gọi là người đàn ông may mắn nhất nước . Qua đêm, từ rìa xã hội quý tộc vào thẳng ngay trung tâm của nó. Dưởng như chẳng ai hiểu rằng chưa bao giờ muốn chuyện này. bao giờ.

      muốn danh hiệu bá tước. muốn họ của trở lại. Và dường như ai hiểu điều đó.

      Ngoại trừ, có thể là, Francesca, nhưng ấy quá ngập chìm trong đau đớn của chính mình để có thể hiểu được nỗi đau trong tim Michael.

      bao giờ cầu phải thế. , khi mà chính héo hắt .
      Michael vòng tay quanh ngực mình khi nghĩ đến . Suốt cuộc đời còn lại của , thể quên hình ảnh gương mặt của Francesca khi mà thực cuối cùng cũng được thừa nhận. John ngủ. ấy dậy nữa.

      Và Francesca Bridgerton Stirling, với tuổi hai mươi hai trẻ trung, là người buồn rầu nhất người ta có thể tưởng tượng được.

      mình.

      Michael hiểu tuyệt vọng của hơn bất kỳ ai có thể nghĩ được.

      Họ đặt vào giường đêm đó, và mẹ , người vội đến sau khi được tin nhắn gấp của Michael. Và ngủ như đứa trẻ, thậm chí hề thút thít, cơ thể rũ ra sau cú sốc.

      Nhưng khi tỉnh dậy sáng hôm sau, mím chặt môi theo kiểu quen thuộc, quyết tâm tỏ ra mạnh mẽ và vững vàng, xử lý hàng loạt những thứ vụn vặt đổ xuống ngôi nhà sau cái chết của John.

      Vấn đề là, chẳng ai trong bọn họ có chút khái niệm nào về những thứ lặt vặt đó. Họ còn trẻ, họ còn vô tư. Họ chưa bao giờ nghĩ họ phải ở bên cái chết.

      Ai mà biết được, ví dụ như là, Ủy ban đặc quyền nhúng tay vào? Và cầu ghế hạng nhất chứng kiến thời khắc đáng ra là rất riêng tư của Francesca?

      Nếu ngay cả khi thực có mang.

      Khỉ , hỏi .

      ''Chúng ta cần phải cho mẹ ấy,'' Francesca sáng hôm đó. Thực ra, đó là điều đầu tiên . Chẳng có mào đầu, chẳng có chào hỏi, chỉ là, ''Chúng ta cần phải cho mẹ ấy.''

      Michael gật đầu, bởi tất nhiên là đúng.

      ''Chúng ta cũng phải cho mẹ nữa. Cả hai đều ở Scotland; họ chưa biết được đâu.â''

      lại gật đầu. Đó là tất cả những gì có thể.

      ''Tôi viết lời nhắn.''

      gật đầu lần thứ ba, tự hỏi biết phải làm gì.

      Câu hỏi đó được trả lời khi Ngài Winston đến gặp, nhưng Michael thể chịu đựng nổi khi nghĩ về cái đó lúc này. Nó có vẻ quá khó chịu. muốn nghĩ về tất cả những gì có sau cái chết của John. Sao lại có người có thể như thể có điều gì đó tốt đẹp từ sau tất cả những chuyện này cơ chứ?

      Michael có cảm giác tuột dần xuống, trượt mặt tường cho đến khi ngồi bệt sàn nhà, hai chân gập lại phía trước, đầu tựa lên hai đầu gối. muốn thế này. Phải ?
      từng muốn Francesca. Chỉ thế thôi. Nhưng phải thế này. bằng cái giá này.

      chưa bao giờ ghen tị với John về may mắn của ấy. chưa bao giờ thèm khát danh vị đó, tiền bạc đó hay quyền lực đó.

      chỉ thèm khát vợ ấy thôi mà.

      Giờ phải tiếp nhận danh hiệu của John, thay thế vị trí ấy. Và cảm giác tội lỗi xiết chặt nắm tay khoan nhượng của nó quanh tim .

      Phải chăng mong như thế này? , thể. .

      Có phải ?

      ''Michael?''

      nhìn lên. Đó là Francesca, vẫn với cái nhìn trống rỗng đó, gương mặt cái mặt nạ rỗng tuếch và nó cứa vào tim còn sâu hơn tất cả những lời khóc than buồn phiền của có thể gây ra.

      ''Tôi gửi thư cho Janet.''

      gật đầu. Mẹ của John. Bà vụn ra mất.

      ''Và cả mẹ nữa.''

      Bà cũng như người mất hồn, giống hệt như vậy.

      ''Còn có ai nữa mà nghĩ—''

      lắc đầu, nhận ra rằng nên đứng dậy, nhận ra rằng phép tắc cầu phải đứng lên, nhưng thể gom nổi sức lực. muốn Francesca nhìn thấy yếu đuối như vậy, nhưng thể cưỡng lại được.

      '' nên ngồi xuống,'' cuối cùng . '' nên nghỉ.''

      ''Tôi thể,'' . ''Tôi cần phải... Nếu tôi dừng lại, chỉ tích tắc thôi, tôi ...''

      Câu của ngắt quãng giữa chừng, nhưng cái đó quan trọng. hiểu.

      ngước nhìn . Mái tóc màu hạt dẻ của túm lại đơn giản phía sau, và gương mặt nhợt nhạt. Trông trẻ, như vừa mới ra khỏi lớp học, chắc chắn là quá trẻ để chịu đựng nỗi đau kiểu này. ''Francesca,'' , câu của hẳn là câu hỏi, giống như lời thở dài hơn, là vậy.

      Và rồi . cần phải hỏi.

      ''Tôi có mang.''

    4. jojolavender

      jojolavender Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      13
      CHƯƠNG 3

      ... Em ấy phát điên. Phát điên! , em chết mất nếu ấy.

      — của Nữ bá tước Kilmartin gửi cho chị Eloise Bridgerton, tuần sau lễ cưới của Francesca

      ''Mẹ tuyên bố, Francesca, con là bà mẹ tương lai khỏe mạnh nhất mà mẹ từng thấy.''

      Francesca mỉm cười với mẹ chồng, người vừa bước vào khu vườn thuộc tòa nhà tại St. James họ ở. Qua đêm, có vẻ như Ngôi nhà Kilmartin thành ngôi nhà của phụ nữ. Đầu tiên Janet đến ở, và rồi Helen, mẹ của Michael. Đó là căn nhà toàn những bà Stirling, hoặc ít nhất những người có cái tên đó nhờ hôn nhân.

      Và cảm giác khác biệt.

      lạ lùng. từng nghĩ cảm thấy có mặt của John, cảm thấy đâu đây, nhìn thấy trong những khung cảnh họ chia sẻ với nhau hai năm qua. Nhưng thay vào đó, chỉ đơn giản là mất, và cơn ngập lụt phụ nữ làm thay đổi hoàn toàn màu sắc của căn nhà. Francesca đoán thời điểm này thích hợp; cần hỗ trợ của những người đàn bà ngay lúc này.

      Nhưng cũng lạ, việc sống giữa những người đàn bà. Giờ có nhiều hoa hơn—lọ hoa ở khắp nơi, dường như thế. Và còn cái mùi xì gà của John vương vất nữa, hay mùi xà phòng bạch đàn mà thích.

      Ngôi nhà Kilmartin giờ toàn mùi hoa oải hương và nước hoa hồng, và mỗi thoáng hương đó lại làm tim Francesca như vỡ ra.

      Ngay cả Michael cũng có vẻ xa cách lạ lùng. Ồ, ấy vẫn đến thăm— vài lần tuần, nếu ai đó để ý đếm, mà Francesca phải thú nhận là có đếm. Nhưng ấy ở đó, theo cái cách mà ấy vẫn thường như thế trước cái chết của John. ấy còn như xưa, và nghĩ nên trách vì điều đó, dù chỉ trong ý thức.

      ấy cũng đau đớn.

      biết thế. tự nhắc mình như vậy khi thấy , và đôi mắt xa xăm. nhắc mình như vậy khi biết phải gì với , và khi trêu .

      tự nhắc mình khi họ ngồi với nhau trong phòng khách và chẳng biết gì.

      mất John, và có vẻ giờ mất cả Michael. Và ngay cả với hai bà mẹ luôn xúm xít xung quanh—ba, nếu tính cả mẹ nữa, người đến thăm mỗi ngày— cảm thấy đơn.

      Và buồn.

      ai từng với rằng buồn đến thế nào. Ai mà nghĩ đến việc phải cho biết chứ? Và ngay cả nếu ai đó , ngay cả nếu mẹ , người cũng từng phải góa chồng khi còn trẻ, giải thích về nỗi đau đó, sao có thể hiểu được chứ?

      Đó là chuyện người ta phải trải qua rồi mới hiểu được. Và ồ, Francesca ước mình là thành viên cái câu lạc bộ buồn thảm này biết bao.

      Và Michael ở đâu? Sao thể an ủi ? Sao nhận ra cần đến mức nào? , chứ phải mẹ . phải mẹ ai hết.

      cần Michael, người duy nhất hiểu về John theo cách hiểu ấy, người duy nhất cũng ấy đầy đủ như . Michael là gạch nối duy nhất với người chồng mất, và ghét xa cách.

      Ngay cả khi ở đây tại Ngôi nhà Kilmartin, trong cùng căn phòng buồn tẻ với , nó còn như trước nữa. Họ đùa, họ trêu chọc. Họ chỉ ngồi đó với vẻ buồn bã và đau đớn, và khi họ , có gượng gạo mà trước đây chưa từng có.

      Liệu có bất cứ cái gì có thể còn như trước lúc John chết? chưa bao giờ nghĩ rằng tình bạn của và Michael cũng bị giết chết theo.

      ''Con cảm thấy thế nào, con ?''

      Francesca ngước nhìn Janet, nhận ra hơi muộn rằng mẹ chồng vừa hỏi câu hỏi. Vài câu, có thể thế, và quên trả lời, chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình. rất hay như vậy dạo gần đây.

      ''Con ổn,'' . '' khác mấy so với mọi khi.''

      Janet lắc đầu vẻ ngạc nhiên. '' khác thường. Mẹ chưa bao giờ nghe chuyện như thế này.''

      Francesca nhún vai. ''Nếu phải vì con còn thấy tháng nữa, con thể biết có gì đó khác biệt.''

      Và điều đó đúng. buồn nôn, đói, gì cả. Mệt mỏi hơn bình thường chút, nghĩ thế, nhưng đó cũng có thể là do sầu muộn. Mẹ từng với rằng bà cảm thấy mệt mỏi cả năm trời sau khi cha mất.

      Tất nhiên mẹ có tới tám đứa con để chăm sóc. Francesca chỉ có mình thân , với cả đạo quân người hầu phục vụ như bà hoàng tàn tật.

      ''Con may mắn,'' Janet , ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Francesca. ''Khi mẹ có mang John, mẹ nôn mửa mỗi sáng. Và gần như cả tất cả các buổi chiều nữa.''

      Francesca gật đầu và mỉm cười. Janet kể với chuyện này, vài lần rồi. Cái chết của John biến mẹ thành người nhiều, luôn luôn tán chuyện, cố lấp im lặng trong nỗi buồn đau của Francesca. Francesca ngưỡng mộ bà vì việc đó, vì cố, nhưng nghĩ thứ duy nhất có thể làm dịu đau đớn của là thời gian.

      ''Mẹ mừng vì con có mang,'' Janet , nghiêng về phía trước và xiết tay Francesca cách tự nhiên. ''Điều đó làm chuyện này dễ chịu đựng hơn chút. Hoặc mẹ nghĩ là đỡ thể chịu đựng hơn chút,'' bà thêm, thực mỉm cười, nhưng có vẻ bà cố.

      Francesca chỉ gật đầu, sợ rằng chỉ cần thôi cũng làm nước mắt trào ra.

      ''Mẹ từng luôn muốn có thêm con,'' Janet thú . ''Nhưng điều đó đến. Và khi John mất, mẹ— Ừm, thôi hãy rằng có đứa cháu nào có thể được thương hơn đứa bé con mang.'' Bà ngừng lại, giả vờ lấy khăn tay lau mũi mà thực ra là hướng nó về đôi mắt. ''Đừng kể cho ai nhé, nhưng mẹ quan tâm đó là bé trai hay . Đứa bé là phần của nó. Đó là tất cả những gì quan trọng.''

      ''Con biết,'' Francesca khẽ , đặt bàn tay lên bụng mình. ước có dấu hiệu nào đó của em bé bên trong. biết rằng còn quá sớm để có thể cảm thấy cử động; thậm chí còn chưa được ba tháng, theo như ước tính cẩn thận của . Nhưng những chiếc váy của vẫn hoàn toàn vừa vặn, và thức ăn vẫn có vị như chúng luôn thế, và đơn giản là hoàng toàn cảm thấy thay đổi thói quen bất thường hoặc những chứng bệnh mà những phụ nữ khác thường kể với .

      rất vui lòng tống hết các thứ trong dạ dày ra mỗi sáng, như thế có thể tưởng tượng rằng em bé vẫy vẫy tay với câu vui vẻ, ''Con ở đây!''

      ''Gần đây con có gặp Michael ?'' Janet hỏi.

      '', từ Thứ hai,'' Francesca . '' ấy đến thăm thường xuyên nữa.''

      ''Nó nhớ John,'' Janet khẽ .

      ''Con cũng thế,'' Francesca trả lời, và phát hoảng vì giọng hơi sẵng của mình.

      ''Chuyện này hẳn rất khó khăn đối với nó,'' Janet lơ đãng.

      Francesca chỉ nhìn bà chằm chằm, môi mở ra vì ngạc nhiên.

      ''Mẹ có ‎ý chuyện này khó khăn với cả con nữa,'' Janet nhanh, ''nhưng thử nghĩ đến vị trí lỏng lẻo của nó mà xem. Nó biết chắc mình có phải bá tước cho đến sáu tháng nữa.''

      ''Con chẳng thể làm gì được về chuyện đó.''

      '', tất nhiên là rồi,'' Janet khẳng định với , ''nhưng chuyện đó đặt nó vào tình thế rất kỳ quặc. Mẹ nghe thấy ít hơn bà mẹ họ thể coi nó là người cầu hôn tiềm năng cho con họ, cho đến khi và chỉ khi con đẻ . Lấy bá tước là chuyện. Lấy ông em họ nghèo khó của ta là chuyện hoàn toàn khác. Và ai biết rằng nó là ai.''

      ''Michael nghèo,'' Francesca vẻ bực bội, ''và hơn nữa, ấy bao giờ lấy vợ trong khi còn để tang John.''

      '', mẹ cũng nghĩ vậy, nhưng mẹ thực hy vọng nó bắt đầu tìm kiếm,'' Janet . ''Mẹ mong nó được hạnh phúc. Và tất nhiên nếu nó thành bá tước, nó phải sinh đứa con nối dõi. Nếu tước vị về bên cái nhánh Debenham tệ hại của gia tộc.'' Janet rùng mình vì ý nghĩ đó.

      ''Michael làm những gì ấy phải làm,'' Francesca , mặc dù cũng biết chắc. khó tưởng tượng ấy lấy vợ. Lúc nào cũng khó vậy thôi—Michael phải kiểu người có thể hết mình với người đàn bà trong thời gian dài— nhưng giờ chuyện đó còn có vẻ kỳ cục. bao năm, có John, và Michael là bạn đồng hành của họ. Liệu có thể chịu được nếu ấy cưới vợ, và rồi trở thành người ngoài cuộc? Liệu trái tim có đủ bao dung để có thể hạnh phúc vì ấy trong khi đơn?

      dụi dụi mắt. cảm thấy rất mệt, và thực ra còn thấy hơi yếu người nữa. dấu hiệu tốt; từng nghe phụ nữ có thai đáng ra phải mệt hơn thường cảm thấy. nhìn sang Janet. ''Con nghĩ con lên lầu và chợp mắt chút.''

      '' ý kiến tuyệt vời,'' Janet đầy tán thưởng. ''Con cần phải nghỉ ngơi.''

      Francesca gật đầu và đứng dậy, rồi bám lấy tay ghế để đứng vững khi lảo đảo. ''Con biết có chuyện gì với mình,'' , cố nở nụ cười gượng gạo. ''Con cảm thấy rất chuếnh choáng. Con—''

      im bặt khi Janet há hốc miệng.

      ''Janet?'' Francesca nhìn mẹ chồng vẻ lo lắng. Bà tái nhợt , và bàn tay run rẩy đưa lên chặn môi.

      ''Chuyện gì vậy?'' Francesca hỏi, và rồi nhận ra Janet nhìn . Bà nhìn cái ghế của .

      Với khiếp sợ bắt đầu dậy lên, Francesca nhìn xuống, cố bắt mình nhìn vào chỗ vừa ngồi.

      Ở đó, ngay giữa tấm đệm, vệt màu đỏ.

      Máu.

      Cuộc đời có thể dễ dàng hơn, Michael nghĩ cách cay đắng, nếu như thả mình chìm vào rượu. Nếu có lúc nào đó để mà uống say, để nhận chìm nỗi buồn của người ta vào trong chiếc chai, giờ là lúc đó.

      Nhưng , bị nguyền rủa với cơ thể cường tráng và khả năng tuyệt vời để uống mà vẫn có thể ngay ngắn, sáng suốt. Nghĩa là nếu muốn đạt đến trạng thái đầu óc tê dại và quên sạch mọi thứ, phải nốc cạn cả chai whiskey kia nằm bàn , và thậm chí còn phải thêm chút nữa.

      nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời vẫn còn chưa tối. Ngay cả , tay chơi thối chí đúng như cố để trở nên như vậy, cũng thể cho phép mình uống sạch chai whiskey trước lúc mặt trời lặn.

      Michael gõ ngón tay lên mặt bàn, hy vọng biết mình phải làm gì. John mất được sáu tuần, nhưng vẫn sống trong căn hộ khiêm tốn của mình ở khu Albany. thể cho phép mình đến sống ở Ngôi nhà Kilmartin. Đó là nơi ở của bá tước, và người đó phải là ít nhất sáu tháng nữa.

      Hoặc có thể là bao giờ.

      Theo như Ngài Winston, người mà Michael cuối cùng cũng phải chịu đựng những bài giảng của ông ta, tước vị được treo cho đến khi Francesca sinh nở. Và nếu sinh bé trai, Michael giữ nguyên vị trí mà vẫn nắm lâu nay—em họ bá tước.

      Nhưng phải tình thế oái oăm của Michael khiến phải tránh xa. vẫn do dự về việc chuyển vào Ngôi nhà Kilmartin ngay cả nếu Francesca có mang. vẫn ở đó.

      vẫn ở đó, và vẫn là Nữ bá tước Kilmartin, và ngay cả nếu là bá tước, có nghi ngờ tranh chấp tước vị gì hết, vẫn phải là nữ bá tước của , và biết có thể chịu đựng được trêu ngươi đó .

      nghĩ rằng nỗi đau đớn của có thể cuối cùng cũng mạnh hơn khao khát đối với , rằng cuối cùng cũng có thể ở bên thèm muốn , nhưng , hơi thở của vẫn đứt quãng mỗi khi bước vào phòng, và cơ thể vẫn căng ra khi lướt qua , và trái tim vẫn quặn lên vì nỗi đau .

      Ngoại trừ việc là bây giờ nó còn được phủ thêm lớp tội lỗi nữa — cứ như là chưa có đủ cái đó lúc John còn sống. đau đớn, và nhớ nhung, và cần phải an ủi , chứ phải ham muốn . Chúa ơi, John thậm chí còn chưa lạnh ở trong mồ. là loại quỷ dữ gì khi cừ thèm khát vợ ấy vậy?

      Người vợ có mang của ấy.

      thay thế vị trí của John ở rất nhiều mặt. hoàn tất phản bội bằng cách thay thế vị trí của ấy đối với cả Francesca.

      Và thế là tránh xa. hoàn toàn; như thế lộ liễu quá, và hơn nữa, thể làm thế, thể khi mẹ và mẹ John ở Ngôi nhà Kilmartin. Thêm nữa, tất cả mọi người đều trông vào để quản lý các công việc của bá tước, mặc dù tước vị thể trở thành của trong ít nhất sáu tháng nữa.

      làm việc đó, dù vậy. để ý đến tiểu tiết, bận tâm khi dùng vài giờ mỗi ngày coi sóc cái tài sản có thể thuộc về người khác. Đó là việc nhất có thể làm cho John.

      Còn với Francesca. thể buộc mình làm bạn với , thể theo cái cách mà nên làm, nhưng có thể đảm bảo các vấn đề tài chính của luôn ổn thỏa.

      Nhưng biết là hiểu. thường đến gặp trong khi làm việc trong phòng làm việc của John ở Ngôi nhà Kilmartin, cắm cúi với những báo cáo đến từ những người quản lý đất đai và luật sư. Và có thể chắc rằng tìm lại thân thiết ngày xưa của họ, nhưng đơn giản thể làm thế được.

      Cứ gọi yếu đuối, gọi là nông cạn. Nhưng thể làm bạn của . Chưa thể, dù sao nữa.

      "Ông Stirling?"

      Michael nhìn lên. Người hầu của ở cửa, cùng là người chạy việc mặc đồng phục xanh lục và vàng lẫn vào đâu được của Ngôi nhà Kilmartin.

      "Có tin cho ngài," người chạy việc . "Từ mẹ ngài."

      Michael đưa tay ra khi người chạy việc bước qua phòng, tự hỏi biết lần này là việc gì. Dường như mẹ vẫn gọi đến Ngôi nhà Martin hai ngày lần.

      "Bà việc rất gấp," người chạy việc thêm khi ta đặt chiếc phong bì vào tay Michael.
      Gấp, hử? Cái này mới. Michael liếc nhìn người chạy việc và người hầu, ánh mắt nghiêm nghị của ràng có ý bảo họ lui, và rồi, khi căn phòng vắng người, liếc con dao mở thư vào phong bì.

      Đến nhanh, là tất cả những gì ghi ở đó. Francesca mất đứa bé.

      Michael suýt chết khi lao đến Ngôi nhà Kilmartin, phi lưng ngựa với tốc độ chóng mặt, mặc kệ những tiếng quát của những người đường giận dữ khi suýt làm họ mất đầu trong lúc vội vã.

      Nhưng giờ ở đây, đứng trong sảnh, và hoàn toàn biết phải làm gì.

      Sẩy thai? Chuyện này thực là chuyện của đàn bà. phải làm gì chứ? Đó là bi kịch, và cảm thấy tệ cho Francesca, nhưng họ nghĩ có thể gì? Tại sao họ muốn ở đây?

      Và rồi ngỡ ra. giờ là bá tước. Thế là xong. Chậm mà chắc, sắp sống cuộc sống của John, lấp đầy tất cả các ngóc ngách cái thế giới từng thuộc về họ .

      "Ôi, Michael," mẹ , bước vội ra sảnh. "Mẹ rất mừng con ở đây."

      ôm bà, hay tay vòng quanh bà gượng gạo. Và cái gì đó hoàn toàn vô nghĩa kiểu như, " bi kịch," nhưng gần như là chỉ đứng đó, cảm thấy mình ngốc nghếch và chẳng hợp nơi hợp lúc chút nào.

      " ấy thế nào?" cuối cùng hỏi, khi mẹ lui lại.

      "Bị sốc," bà trả lời. "Nó khóc suốt."

      nuốt khan, muốn được nới lỏng cái cà vạt của mình vô cùng. "Ừm, cái đó có thể đoán được," . "Con—con—"

      "Nó dường như thể ngừng được," Helen chen vào.

      "Khóc?" Michael hỏi.

      Helen gật đầu. "Mẹ biết phải làm thế nào."

      Michael nghe hơi thở của mình. Đều đặn. Chậm. Vào và ra.

      "Michael?" Mẹ nhìn chờ đợi câu trả lời. Có thể là chờ đợi chỉ dẫn.

      Làm như biết phải làm gì vậy.

      "Mẹ nó qua đây," Helen , khi mà ràng Michael gì. "Bà ấy muốn Francesca quay về Nhà Bridgerton."

      "Francesca có muốn ?"

      Helen nhún vai buồn bã. "Mẹ nghĩ là nó biết. cú shock."

      "Đúng vậy," Michael , lại nuốt khan. muốn ở đây. muốn khỏi.

      "Bác sĩ chúng ta được di chuyển nó vài ngày, trong bất cứ trường hợp nào," Helen thêm.
      gật đầu.

      "Và tất nhiên, bọn mẹ gọi con."

      Tất nhiên? Chẳng có gì là tất nhiên trong chuyện này cả. chưa bao giờ cảm thấy lạ lẫm hơn, hoàn toàn biết phải gì hay làm gì.

      "Giờ con là Kilmartin," mẹ khẽ.

      gật đầu lần nữa. Chỉ cái. Đó là tất cả những gì có thể làm để xác nhận.

      "Mẹ phải là mẹ—" Helen ngừng lại, môi bà cong lên theo kiểu kỳ lạ, đột ngột. "Ừm, người mẹ luôn muốn cả thế giới cho con mình, nhưng mẹ — mẹ bao giờ—"

      "Mẹ đừng ," Michael giọng khàn đặc. chưa sẵn sàng để nghe bất cứ ai đây là chuyện tốt. Và có Chúa, nếu ai đó chúc mừng ...

      Ừm, chịu trách nhiệm vì thô bạo.

      "Nó đòi gọi con," mẹ .

      "Francesca?" hỏi, đôi mắt mở lớn vì ngạc nhiên.

      Helen gật đầu. "Nó nó muốn gặp con."

      "Con thể," .

      "Con phải."

      "Con thể." lắc đầu, hoảng hốt làm cho cử động của nhanh quá mức. "Con thể vào đó."

      "Con thể bỏ nó," mẹ .

      " ấy chưa bao giờ là của con để mà bỏ."

      "Michael!" Helen há mồm. "Sao con có thể điều như thế?"

      "Mẹ," , cố gắng cách tuyệt vọng hướng câu chuyện sang hướng khác, " ấy cần phụ nữ. Con làm gì được?"

      "Con có thể làm bạn nó," Helen , và cảm thấy mình lại như mới tám tuổi, bị mắng vì sai sót nông nổi.

      "," , và giọng làm phát khiếp. Giọng như con thú bị thương, đau đớn và hoảng loạn. Nhưng có điều mà chắc chắn. thể gặp . phải bây giờ. Chưa được.

      "Michael," mẹ .

      '','' lại . ''Con ... Ngày mai, con ...'' Và bước ra cửa với duy nhất câu ''Hỏi thăm ấy hộ con.''

      chuồn, thằng nhát gan là .

    5. jojolavender

      jojolavender Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      13
      CHƯƠNG 4

      ...Chị chắc chuyện đó cũng đáng phải cường điệu quá như thế. Chị phải chuyên gia để biết hoặc hiểu về tình lãng mạn giữa chồng và vợ, nhưng chắc chắn nó toàn năng đến mức mất người này hủy hoại hoàn toàn người kia. Em mạnh mẽ hơn em nghĩ đấy, em ạ. Em chắc chắn sống được tốt khi có cậu ấy, dù điều này có thể chẳng có ý nghĩa gì.

      —của Eloise Bridgerton gửi em , Nữ bá tước Kilmartin, ba tuần sau lễ cưới của Francesca

      Tháng sau đó, Michael chắc mẩm, thực là bản sao gần nhất của địa ngục trần gian mà con người có thể trải qua.

      Với mỗi buổi lễ mới, tất cả những giấy tờ nhận ra mình ký với tên Kilmartin, hay những cái "thưa đức ngài" mà buộc phải chịu đựng, như thể linh hồn John bị đẩy dần ra xa vậy.

      Rồi sớm thôi, Michael nghĩ cách trống rỗng, rồi ấy như chưa bao giờ tồn tại. Ngay cả đứa bé—lẽ ra là phần cuối cùng John để lại đời—cũng mất.

      Và tất cả những gì từng là của John giờ thuộc về Michael.

      Trừ Francesca.

      Và Michael định giữ nguyên như vậy. , thể bồi thêm cho họ mình sỉ nhục cuối cùng đó.

      phải gặp , tất nhiên, và dùng những lời an ủi tốt nhất, nhưng bất kể gì, đó cũng phải là câu trả lời đúng, và chỉ quay đầu và nhìn thẳng vào bức tường.

      biết phải gì. trắng ra, thấy nhõm vì bị thương tổn nhiều hơn là thấy buồn rầu vì đứa bé mất. Những bà mẹ—mẹ , mẹ John, và mẹ Francesca— cảm thấy cần phải kể lại với về cái vụ máu me đó chi tiết đến mức phát sợ, trong những hầu thậm chí giở những tấm trải giường dính máu ra, cái mà ai đó giữ lại để chứng minh rằng Francesca bị sẩy thai.

      Ngài Winston gật đầu vẻ hài lòng nhưng rồi lại thêm vào rằng ông ta để mắt đến nữ bá tước, để đảm bảo rằng những tấm trải giường đó thực là của , và bụng to ra. Đây phải là lần đầu tiên có người cố lợi dụng luật về quyền thừa kế, ông ta thêm.

      Michael muốn quẳng người đàn ông bé lắm mồm đó ra ngoài cửa sổ, nhưng thay vào đó, chỉ mời ông ta ra cửa. còn hơi sức đâu để mà giận dữ kiểu đó nữa, có vẻ vậy.

      vẫn chưa dọn vào ở Ngôi nhà Kilmartin. vẫn chưa sẵn sàng cho việc này, và cái ý nghĩ sống ở đó với những người phụ nữ làm muốn ngạt thở. phải làm như thế sớm thôi, biết; đó là điều bá tước cần làm. Nhưng bây giờ, thấy đủ thỏa mãn với căn hộ của mình.

      Và đó là nơi ở, trốn tránh các trách nhiệm, khi Francesca cuối cùng cũng tìm đến .

      "Michael?" , khi người hầu của dẫn vào phòng khách .

      "Francesca," trả lời, choáng váng vì xuất của . chưa bao giờ đến đây. Chưa bao giờ khi John còn sống, và đương nhiên là cả sau đó. " làm gì ở đây thế?"

      "Tôi muốn gặp ," .

      Thông điệp là: tránh mặt tôi.

      Đó là , đương nhiên, nhưng tất cả những gì là, "Ngồi xuống ." Và rồi hơi muộn: "Xin mời."

      Việc này có đứng đắn ? ở trong căn hộ của ? chắc. Hoàn cảnh và vị trí của họ kỳ quặc, lộn xộn đến mức thể biết quy tắc hay nghi thức nào được áp dụng cho họ nữa.

      ngồi, và làm gì cả ngoài việc vuốt vuốt các ngón tay chiếc váy của mình trong cả phút, và rồi ngước nhìn , đôi mắt nhìn vào mắt với cương quyết đến mức đau nhói, và , "Tôi nhớ ."

      Những bức tường như ép lại xung quanh . "Francesca, tôi—"

      " từng là bạn tôi," đầy vẻ trách móc. "Ngoài John, là bạn thân nhất của tôi, và giờ tôi chẳng còn biết là ai nữa."

      "Tôi—" Ôi, cảm thấy như thằng ngốc, hoàn toàn bất lực và bị hạ gục bởi đôi mắt xanh và cả núi tội lỗi.

      Tội lỗi về cái gì, thậm chí còn biết chắc nữa. Dường như cái đó đến từ nhiều nguồn, từ nhiều hướng, đến nỗi thể ghi nhớ nổi nữa.

      "Có chuyện gì với vậy?" hỏi. "Tại sao tránh mặt tôi?"

      "Tôi biết," trả lời, bởi vì thể dối và bảo là như vậy. quá thông minh để có thể làm thế. Nhưng cũng thể cho hay .

      Đôi môi run lên, và rồi cắn môi dưới. nhìn chằm chằm vào đó, thể rời mắt khỏi miệng , tự căm ghét bản thân vì khao khát chợt ập đến trong .

      " đáng ra phải là bạn tôi," thầm.

      "Francesca, đừng."

      "Tôi cần ," khẽ. "Tôi vẫn cần ."

      " cần," trả lời. " có các mẹ, và những chị em của nữa."

      "Tôi muốn chuyện với chị em của tôi," , giọng trở nên quyết liệt. "Họ hiểu được."

      "Ừm, tôi chắc chắn cũng hiểu," bật lại, tuyệt vọng làm cho giọng như có góc cạnh.

      chỉ nhìn chằm chằm, trách cứ lên trong đôi mắt.

      "Francesca, —" muốn giơ hai tay lên trời nhưng thay vào đó chỉ khoanh tay lại. " sẩy thai."

      "Tôi biết điều đó," gằn.

      "Tôi biết gì về chuyện đó cơ chứ? cần phải chuyện với phụ nữ."

      " thể rất tiếc sao?"

      "Tôi tôi rất tiếc!"

      " thể thực nghĩ vậy sao?"

      muốn gì ở ? "Francesca, tôi thực nghĩ thế."

      "Tôi rất giận dữ," , giọng càng tăng vẻ dữ dội, "và tôi buồn, và tôi đau khổ, và tôi nhìn và tôi hiểu tại sao như vậy."

      Trong lúc hề cử động. "Đừng bao giờ như vậy," thầm.

      Mắt ánh lên vẻ giận dữ. "Ừm, có cách thể điều đó hay ho đấy. chẳng bao giờ đến, chẳng bao giờ chuyện với tôi, và hiểu—"

      " muốn tôi hiểu cái gì?" bật ra. "Tôi có thể hiểu được cái gì? Vì Ch—" dừng lại trước khi chửi thề và quay lưng lại phía , dựa người vào bậu cửa sổ.

      Sau lưng Francesca chỉ ngồi im lặng, im lặng như chết. Và rồi, cuối cùng, , "Tôi biết sao tôi lại đến. Tôi ."

      "Đừng ," giọng khàn khàn. Nhưng quay người lại.

      gì; hiểu ý là gì.

      " vừa mới đến," , giọng nhát gừng và gượng gạo. " nên uống tách trà , ít ra thế."

      Francesca gật đầu, mặc dù vẫn nhìn .

      Và họ cứ như vậy trong vài phút, quá lâu, cho đến khi thể chịu đựng im lặng thêm nữa. Chiếc đồng hồ tích tắc ở góc phòng, và làm bạn với chỉ có cái lưng của Michael, và tất cả những gì có thể làm là ngồi đó nghĩ và nghĩ và băn khoăn tại sao lại đến đây.

      muốn gì ở ?

      Cuộc sống của dễ dàng hơn sao nếu biết.

      "Michael," , tên tuột ra khỏi môi trước khi kịp nhận ra.

      quay người. , nhưng trả lời bằng mắt.

      "Tôi..." Tại sao lại gọi ? muốn gì? "Tôi..."

      Nhưng, vẫn . Chỉ đứng đó và đợi sắp xếp lại các ý nghĩ, và làm cho mọi việc càng trở nên khó khăn hơn.

      Và rồi, nó trào ra, trong sợ hãi của . "Tôi biết tôi phải làm gì bây giờ," , nghe giọng mình vỡ ra. "Và tôi rất giận, và..." dừng lại, thở dốc—bất cứ cái gì có thể ngăn những giọt nước mắt.

      Phía bên kia, Michael mở miệng, nhưng chỉ chút, và rồi ngay cả thế, chẳng có lời nào thoát ra.

      "Tôi biết tại sao nó lại ra thế này," nấc lên. "Tôi làm gì? Tôi làm gì chứ?"

      " gì cả," đảm bảo với .

      " ấy , và ấy trở về, và tôi ... ..." ngước nhìn , cảm thấy đau đớn và giận dữ dần mặt mình. " công bằng. công bằng khi đó lại là tôi chứ phải ai khác, và công bằng nếu đó là bất cứ ai, và công bằng vì tôi để mất—" Và rồi nghẹn lại, và tiếng thở dốc trở thành những tiếng khóc thút thít, và tất cả những gì có thể làm là khóc.

      "Francesca," Michael , quỳ xuống bên cạnh chân . "Tôi rất tiếc. Tôi thực rất tiếc."

      "Tôi biết," nấc, "nhưng điều đó cũng chẳng làm chuyện này khá hơn."

      "," lẩm bẩm.

      "Và cũng làm nó trở nên công bằng."

      "," lại .

      "Và nó — Nó —"

      cố nốt câu hộ . mong làm vậy; bao năm nay mong làm như vậy, bởi vì có thể như thế cái gì đó phải, và có thể như thế dựa vào , và có thể như thế để cho ôm .

      Nhưng ôi, Chúa ơi, nhớ cảm giác được ôm biết bao.

      "Tại sao lại ?" khóc. "Tại sao thể giúp tôi?"

      "Tôi muốn thế— —" Và rồi cuối cùng chỉ , "Tôi biết phải gì."

      đòi hỏi quá nhiều. biết vậy, nhưng chẳng quan tâm. quá phát ốm vì đơn rồi.

      Nhưng ngay lúc đó, ít ra trong chốc, đơn. Michael ở đó, và ôm , và cảm thấy ấm áp và an toàn lần đầu tiên sau bao nhiêu tuần. Và chỉ khóc. khóc nước mắt của bao tuần qua. khóc vì John và khóc vì đứa bé bao giờ được biết.

      Nhưng hết khóc cho chính mình.

      "Michael," , sau khi hồi lại đủ để . Giọng vẫn còn run rẩy, nhưng được tên , và biết còn phải thêm nữa.

      "Gì cơ?"

      "Chúng ta thể cứ mãi như thế này."

      cảm thấy có gì đó thay đổi trong . Cái ôm của chặt hơn, hoặc là nó lỏng hơn, nhưng có cái gì đó còn như cũ. "Như thế nào?" hỏi, giọng khàn và lưỡng lự.

      lùi lại để có thể nhìn , thấy nhõm khi cánh tay của buông thõng xuống, và phải cựa mình thoát ra. "Như thế này," , mặc dù biết hiểu. Hoặc là có hiểu, nhưng chỉ giả vờ biết. "Như khi lờ tôi ," tiếp tục.

      "Francesca, tôi—"

      "Theo khía cạnh nào đó, đứa bé cũng như con của ," buột miệng.

      tái mặt, tái như xác chết. Đến mức thể thở nổi trong lúc.

      là gì?" khẽ.

      "Nó cần người cha," , nhún vai vẻ bất lực. "Tôi——đó phải là ."

      " trai," ho lên.

      "Họ biết John. theo cái cách biết."

      lùi ra, đứng dậy, và như thể chưa đủ, lùi lại hết mức có thể, đến tận bên cửa sổ. Mắt hơi ánh lên, và trong thoáng có thể thề là trông như con thú sập bẫy, bị dồn vào chân tường và hoảng sợ, đợi cú kết liễu cuối cùng.

      "Tại sao lại với tôi về việc này?" , giọng vô hồn và thấp.

      "Tôi biết," , nuốt vào cách khó khăn. Nhưng biết. muốn đau khổ như đau khổ. muốn đau theo tất cả những cách mà đau. Như thế là công bằng, như thế là tốt, nhưng thể cưỡng lại được và cũng cảm thấy cần phải xin lỗi về việc đó.

      "Francesca," , và giọng lạ, trống rỗng và sắc nhọn, và giống bất cứ cái gì từng nghe.

      nhìn , nhưng quay đầu chậm, sợ phải nhìn cái có thể thấy gương mặt .

      "Tôi phải John," .

      "Tôi biết điều đó."

      "Tôi phải John," lại , to hơn, và tự hỏi liệu thậm chí nghe thấy chưa.

      "Tôi biết."

      Mắt nheo lại và nhìn chăm chú vào với quyết liệt đến mức nguy hiểm. "Nó phải đứa bé của tôi, và tôi thể là cái mà cần."

      Và trong , có cái gì đó bắt đầu chết. "Michael, tôi—"

      "Tôi thay thế vị trí của ấy," , và quát lên, nhưng nghe như có vẻ muốn thế.

      ", thể. —"

      Và rồi, bằng cử động chớp nhoáng đến mức đáng sợ, ở bên , rồi túm lấy vai và lôi đứng dậy. "Tôi làm thế," kêu lên, và lắc , và rồi giữ đứng yên, và rồi lại lắc . "Tôi thể là ấy. Tôi ấy."

      thể , thể thốt ra từ, biết phải làm gì.

      biết là ai.

      thôi lắc , nhưng những ngón tay bấu sâu vào vai khi nhìn chằm chằm xuống , đôi mắt màu bạc của cháy lên cái gì đó đáng sợ và buồn. " thể cầu tôi điều đó," thở dốc. "Tôi thể làm được."

      "Michael?" thầm, nghe thấy cái gì đó kinh khủng trong giọng mình. sợ hãi. "Michael, làm ơn thả tôi ra."

      , nhưng cũng chắc nghe thấy . Đôi mắt như lạc mất, và dường như ở nơi xa, thể với tới.

      "Michael!" lần nữa, và giọng lớn hơn, hoảng loạn.

      Và rồi, bỗng nhiên, làm như , và lật bật lùi lại, gương mặt là tấm chân dung của ghét bỏ bản thân. "Tôi xin lỗi," khẽ, nhìn chằm chằm vào hai bàn tay mình như thể chúng là những vật lạ. "Tôi rất xin lỗi."

      Francesca nhích ra phía cửa. "Tôi nên ," .

      gật đầu. "Phải."

      "Tôi nghĩ—" ngừng lại, nghẹn lời khi nắm lấy quả đấm cửa, xiết lấy nó như thể nó là vật cứu rỗi của . "Tôi nghĩ chúng ta nên gặp nhau thời gian."

      gật đầu nhát gừng.

      "Có thể..." Nhưng gì nữa. biết phải gì. Nếu hiểu được chuyện gì vừa xảy ra giữa họ có thể tìm ra lời để , nhưng giờ quá quay cuồng và sợ hãi để có thể nghĩ ra được.

      Sợ hãi, nhưng tại sao? chắc chắn sợ . Michael bao giờ làm đau . hy sinh cả mạng sống vì nếu đến lúc phải như thế; khá chắc chắn về việc đó.

      Có thể chỉ sợ ngày mai. Và ngày tiếp theo đó. mất tất cả mọi thứ, và giờ có vẻ mất cả Michael, và hoàn toàn chắc phải làm thế nào để chịu đựng tất cả những cái đó.

      "Tôi ," , cho cơ hội cuối cùng để ngăn lại, để gì đó, để bất cứ điều gì có thể xua tan tất cả những chuyện kia.

      Nhưng . thậm chí còn gật đầu. chỉ nhìn , đôi mắt im lặng đồng ý.

      Và Francesca . bước ra khỏi cửa và ra khỏi ngôi nhà của . Và leo lên cỗ xe của và về nhà.

      lời nào. bước lên cầu thang vào leo lên giường.

      Nhưng khóc. cứ nghĩ là nên khóc, cứ nghĩ là có thể muốn thế.

      Nhưng tất cả những gì làm là nhìn chằm chằm lên trần nhà. Cái trần nhà, ít nhất, cũng thấy phiền vì ánh mắt của .

      Tại căn hộ của ở khu Albany, Michael vớ lấy chai whiskey và tự rót cho mình ly, mặc dù cái liếc qua đồng hồ cho biết vẫn chưa quá trưa.

      chìm xuống sâu hơn, ít ra điều đó cũng ràng.

      Nhưng có cố gắng mấy, cũng thể biết có thể làm gì hơn. Chẳng phải là cố ý làm đau đớn, và chắc chắn ngừng lại, suy nghĩ và quyết định Ồ đúng, tôi thực tin là tôi nên cư xử như thằng khốn, nhưng dù cho phản ứng của có vội vàng và bột phát, nghĩ có thể cư xử theo bất cứ cách nào khác.

      tự biết bản thân mình. phải lúc nào cũng—và dạo này còn thường xuyên—thích bản thân mình, nhưng biết mình. Và khi Francesca quay lại nhìn với đôi mắt xanh thẳm đáy đó, và , "Theo khía cạnh nào đó, đứa bé cũng như con của ," làm tan nát đến tận tâm hồn.

      biết.

      hề biết.

      Và chỉ cần biết về tình cảm của đối với , chỉ cần hiểu tại sao có cách nào khác ngoài việc tự ghét bản thân mình mỗi bước thay thế John, thể ở gần . Bởi vì còn những điều như thế.

      Và đơn giản là biết mình có thể chịu đựng đến mức nào.

      Và thế là, trong khi đứng trong phòng làm việc của mình, cơ thể căng ra vì đau khổ và tội lỗi, nhận ra hai điều.

      Điều đầu tiên dễ. Whisky chẳng hề giúp giảm đau đớn, và nếu như rượu whiskey hai mươi lăm năm, lấy thẳng từ Speyside, làm cho cảm thấy khá hơn, chẳng có gì đất này có thể làm được.

      Điều đó dẫn đến việc thứ hai, cái này chẳng dễ chút nào.

      Nhưng phải làm thôi. Hiếm khi những lựa chọn trong cuộc đời lại ràng đến thế. đau, nhưng là ràng cách đau đớn.

      Và thế là đặt ly của mình xuống, hai lóng tay thứ chất lỏng vẫn còn lại trong đó, và bước qua sảnh về phía phòng ngủ của mình.

      "Reivers," , khi gặp chàng người hầu đứng bên tủ quần áo của mình, cẩn thận gấp chiếc cà vạt, " thấy Ấn Độ thế nào?"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :