1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Westlife - Chuyện Của Chúng Tôi

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Westlife - Chuyện của chúng tôi


      Tác giả : Westlife
      NXB : Hội Nhà Văn
      Năm XB : 2013

       +++

      Giới thiệu
      Hơn 50 triệu album được bán ra với 14 đĩa đơn đứng đầu bảng xếp hạng nhạc tại , chỉ đứng sau The Beatles và Elvis, Westlife khẳng định được vị thế của mình trong lịch sử nhạc pop. Từ 5 chàng trai Ai-Len vô danh, họ làm thế nào để chạm tới ngưỡng danh vọng ấy? Những sóng gió, khó khăn và biến đổi nào diễn ra trong cuộc đời của họ kể từ khi bước chân vào ngành công nghiệp đầy thử thách này? Qua Westlife - Chuyện của chúng tôi, các thành viên của Westlife đưa chúng ta đến với hành trình 10 năm của họ - Hành trình của ban nhạc thành công nhất trong lịch sử nhạc pop nước .

      Westlife thành lập năm 1998. Các thành viên ban đầu gồm Kian Egan, Mark Feehily, Brian McFadden, Nicky Byrne và Shane Filan. Năm 2004, Brian rời nhóm để theo đuổi nghiệp solo của riêng mình.


      ĐOẠN TRÍCH


      “Vậy, Westlife, các nghĩ sao về Brazil?”

      Chúng tôi ngồi nóc chiếc xe buýt lưu diễn lắc lư và trả lời phỏng vấn DJ nổi tiếng ở Rio de Janeiro, phát trực tiếp sóng radio.

      Xung quanh là 3.000 người hâm mộ Westlife, ai nấy đều hò hét và cổ vũ cuồng nhiệt.

      Ở UK [1] , chúng tôi có bảy đĩa đơn đầu tiên, liên tiếp, đứng đầu bảng xếp hạng, kỉ lục mà chưa ban nhạc nào đạt được trước đó. Chúng tôi bán ra hàng triệu album khắp thế giới, và từ nhóm nhạc vô danh thèm khát nổi tiếng ở Ai-len đến việc có mặt khắp các trang bìa của các tạp chí nhạc toàn cầu chỉ trong hơn năm.

      Westlife là tượng, nghi ngờ gì nữa.

      Chúng tôi đến trường thu thanh Rio, nhưng có quá nhiều người hâm mộ đợi bên ngoài, nên chúng tôi thể tiến vào trong. an toàn của các thành viên trong nhóm bị đe dọa nếu chúng tôi cứ thế bước ra khỏi xe, chúng tôi bị xé lẻ mỗi người nơi.

      Khi vừa rẽ vào góc đường, chỉ trong chớp mắt, đám đông hò hét chạy đến vây kín xe và bắt đầu đập thình thình vào thành xe, vẫn cuồng nhiệt hò hét. náo loạn.

      vài người trong số chúng tôi phải tì lưng và vai vào cửa sổ vì sợ chúng bị đẩy lật vào trong.

      Chúng tôi cảnh tượng này.

      Chúng tôi lấy máy quay ra để ghi lại sôi động của người hâm mộ, trong lúc họ cũng quay chúng tôi. tuyệt.

      Bảo vệ phải dẫn chúng tôi trèo lên nóc chiếc xe buýt và thực buổi phỏng vấn đó.

      Bởi vậy, dường như chỉ điều duy nhất chúng tôi có thể để trả lời câu hỏi của DJ: “Chúng tôi Brazil!”

      Tiếng hò reo rền lên ầm ĩ, chúng tôi nghĩ tai mình sắp sửa bục ra đến nơi.

      Từ Rio de Janeiro trở về vùng quê Sligo và khu ngoại ô Dublin, Ai-len yên bình là cả chặng đường dài, nhưng hành trình đến với nóc chiếc xe buýt đó - và cả về sau - có nhiều thay đổi và ngã rẽ hơn bất kì ai trong chúng tôi có thể tưởng tượng.

      Và đây là chặng đường mà chúng tôi qua.
      <div align="

      <hr align="center" size="2" width="100%" />


      Chú thích:

      [1] UK: United Kingdom (ND).

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      PHẦN I
      Chương 1
      Thành phố của những kỉ niệm

      Suốt 35 năm, bố mẹ tôi - Mae và Peter Filan - điều hành quán cà phê Carlton ở trung tâm Sligo, thuộc bờ Tây Ai-len. Cả gia đình tôi - gồm chín người - sống trong ngôi nhà phía quán. Chúng tôi cuộc sống ở đó.

      Tôi, Shane Steven Filan, sinh ngày 5 tháng 7 năm 1979, là út trong số bảy người con. Chỉ Chúa mới biết làm thế nào bố mẹ có thể chăm sóc cho cả bảy chúng tôi. Ngoài tôi ra còn có các chị: Yvonne, Denise và Mairead; các : Finbarr, Peter và Liam. Bố tôi là đầu bếp, còn mẹ chăm lo nhà hàng. Họ làm việc rất vất vả để chúng tôi lớn lên mà thiếu thứ gì. Đừng hiểu lầm, nhà chúng tôi giàu nhưng nếu chúng tôi cần thứ gì, họ tìm mọi cách để có đủ tiền mua nó. Lúc nào cũng độ chừng vài bảng .

      Ngôi nhà phía quán cà phê là nơi đem lại cho tôi những kí ức đầu tiên trong đời. Lúc ba tuổi, tôi bị bỏng khi nghịch chơi trong bếp. Tôi vẫn còn nhớ như in, như thể nó chỉ mới vừa diễn ra hôm qua: tôi đụng tay vào mặt bếp, rồi khóc rống lên khi nó bắt đầu bỏng rát. Tôi vẫn nhìn thấy con chó nhà tôi đứng ngoài nhìn vào và chứng kiến tất cả náo loạn diễn ra bên trong. Mẹ dỗ dành tôi và đổ sữa lên vết bỏng để làm dịu cơn đau. Đó là kí ức sâu sắc, mãnh liệt đầu tiên của tôi.

      Tôi rất thích có nhiều chị em bên mình. Bố mẹ tôi sinh bốn người liền kề nhau, mỗi người cách nhau tuổi. Rồi ba người tiếp sau đó, mỗi người cách nhau hai tuổi. Mẹ sinh tôi khi bà ở tuổi 42. Vì số lí do nào đó, bà luôn muốn có bảy người con, và bà dừng lại cho đến khi sinh đủ số mà bà muốn. Hồi đó, việc có ít nhất bốn người con là chuyện bình thường, có chỉ hai con mới là bất bình thường. Ngày đó có nhiều gia đình đông con nhiều cháu hơn bây giờ, ít nhất ở Tây Ai-len là như vậy.

      Tôi bao giờ bị ai bắt nạt, vì tôi có nhiều trai, bởi thế cuộc sống của tôi khá dễ dàng so với nhiều người khác. Có thể đôi khi tôi được nuông chiều thái quá vì là con út, nhưng thành thực mà , do có tất thảy bảy người nên bố và mẹ chẳng có thời gian để nuông chiều chúng tôi, lo cho chúng tôi đủ ăn đủ mặc và thiếu thốn gì khiến họ đủ bận rộn. Đó là cuộc sống yên bình và tốt đẹp.

      Chúng tôi thường xuyên ăn khoai tây chiên, rất nhiều khoai tây chiên! Có lẽ tôi nhớ lầm, nhưng chúng tôi ăn khoai tây chiên dễ đến năm, sáu buổi trong tuần. Cũng chẳng có gì khó hiểu, giờ tôi có gia đình riêng nên tôi biết nuôi đứa trẻ tốn kém đến mức nào. Khoai tây chiên, Fanta và Coke - cứ mỗi khi nhìn thấy chúng tôi lại nhớ tuổi thơ của mình. Tôi cuộc sống đó; quán cà phê rất bận rộn và luôn có những người thú vị ghé thăm, cũng như những điều mới lạ xảy đến.

      Kí ức tiếp theo là ngày đầu tiên tôi đến trường tiểu học Fatima khi lên bốn. Trường được điều hành bởi các nữ tu; tôi vô cùng sợ hãi. Tôi đứng xếp hàng ở cửa đợi ghi danh, nắm chặt tay mẹ. trong số những thằng nhóc chạy ra khỏi hàng, nữ tu bước tới thét vào mặt thằng bé điều gì đó và đánh vào mông nó cái đét.

      “Các bà sơ trông được vui vẻ lắm mẹ ạ”, tôi .

      Mẹ chỉ cười và bảo tôi đừng lo lắng.

      Vài ngày sau, tôi bắt đầu quen dần, nhưng vẫn còn chút bất an. trong số các trai tôi học ở trường đối diện bên kia đường. hôm, tôi thấy ấy kê mũi lên cửa sổ, vừa làm mặt hề vừa vẫy tay với tôi. Có thế mà tôi cũng bật khóc nức nở. Dù sao đó cũng chỉ là những băn khoăn trẻ con. Fatima là ngôi trường tuyệt vời.

      Tôi bắt đầu ca hát khi còn ở trường tiểu học. Buồn cười là, Uptown Girl của Billie Joel là “bản nhạc tiệc tùng” của tôi. Tôi thường xuyên bị lôi ra trong những buổi liên hoan gia đình; mẹ thường bắt tôi đứng trước mặt dì chú bác và hát ca khúc đó. xấu hổ. Có thể coi như ngay từ hồi ấy tôi tập bài hát này cho Westlife.

      Gia đình tôi hề có truyền thống nhạc. Bố tôi có giọng hát khá hay và Yvonne - chị tôi - có thể hát tốt tất cả các bài thánh ca ở nhà thờ, nhưng theo đuổi nhạc chuyên nghiệp trong gia đình tôi là có. Tôi lớn lên cùng với nhạc của Michael Jackson. Tôi là fan điên cuồng của ấy. Album Bad được tôi bật lên ngừng nghỉ - Man in the Mirror và đủ các bài hát đó, cả Thriller nữa. Chúa ơi, tôi khao khát được trở thành ngôi sao, ca sĩ nổi tiếng, được đứng sân khấu. Tôi có thể đứng trước gương hoặc trước các chị tôi và hát tất cả các ca khúc của Micheal Jackson, nhưng tôi lại rất sợ phải hát trước đám đông. Hồi đó, tôi chỉ biết đem Micheal ra làm hình mẫu để bắt chước - tôi khá giỏi trong việc bắt chước người khác. Dần dần, tôi tự xây dựng cho mình phong cách và giọng hát riêng, và tôi cảm thấy tự tin hơn khi hát trước đám đông, nhưng vẫn chưa đủ can đảm để đứng sân khấu cho đến khi 12 tuổi.

      Trong lớp, tôi là học sinh tạm ổn, thường bị điểm C+, lâu lâu được B, giỏi cũng dốt. quan tâm của tôi thay đổi rất nhanh. có môn học nào tôi thực thích. Tôi phải mẫu người học thuật và cũng chưa từng mơ trở thành luật sư hay bác sĩ. Lớp của tôi là lớp khá ổn, có học sinh cá biệt hay khờ khạo nào cả, tôi thích ở bên bạn bè, mọi người cùng nhau chơi đùa vui vẻ. Nhưng thành thực mà , ngoài những điều vừa kể tôi thực thích trường học cho lắm, nó chỉ là nơi đến nỗi tệ.

      Điều thú vị nhất của việc học là sau khi tan trường. Chúng tôi luôn bàn nhau, cố để quyết định xem làm gì sau giờ học: “ đâu đây? Làm gì đây?” Tôi có tham gia chơi bóng bầu dục và bóng Gaelic chút, nhưng tất cả những gì tôi muốn làm là được hát. có lớp học nào cho việc đó, nên tôi nghĩ, “Được rồi, mình học vì mình buộc phải , nhưng thực mình muốn được tham gia ban nhạc nào đó”.

      Rồi tôi bắt đầu tham gia thử giọng cho các vở nhạc kịch ở trường. Những buổi thử giọng, tập dượt và trình diễn đó mới là những kí ức thân thương nhất của tôi về quãng thời gian học. Trường tôi là trường nam sinh, nên các bạn phải lặn lội từ trường của họ đến để tập dượt, chúng tôi thường tập mải miết trong suốt ba, bốn giờ đồng hồ. Quãng thời gian đó chỉ kéo dài chừng sáu tuần trong mỗi năm, nhưng nó là tất cả đối với tôi, cả cuộc đời tôi xoay quanh nó.

      Bước đột phá đầu tiên của tôi là ở nhà hát Hawks Well trong vở kịch Grease. Tôi được chọn bởi người phụ nữ có tên Mary McDonagh. Bà ấy là nhà sản xuất, đạo diễn và biên đạo múa khá nổi tiếng ở Sligo. Bà thuyết phục nhiều người thuộc đủ mọi tầng lớp, cho họ vai diễn đầu đời và giúp họ có được tự tin sân khấu. Bà là đạo diễn tài giỏi. Bà phân cho tôi vai em trai của Danny Zuko trong phiên bản Grease này của bà. Trong dàn diễn viên còn có cậu bé khác hơn tôi tuổi mà tôi thấy vài lần trong thị trấn. Tên cậu ta là Kian Egan.

      * * *

      “Mẹ, chúng ta có thể tới feis được chưa?”

      “Được rồi, Kian, nào, nhưng chúng ta phải nhanh chân lên.”

      Tôi ngồi trong phòng đợi của bác sĩ sau khi vừa khám xong, tôi bị nhiễm trùng tai. Tôi rất nóng lòng được ra khỏi đó, vì mẹ đăng kí cho tôi tham dự cuộc thi thơ ca địa phương, có tên là feis. Tôi chỉ mới bốn tuổi, nhưng đây là cuộc thi phổ biến ở Ai-len, đặc biệt trong tuần lễ Phục Sinh. Họ tổ chức feis, bạn đứng sân khấu và ngâm thơ. Đôi khi có đến hơn 100 đứa trẻ tham gia dự thi. Tôi được khỏe vì chứng nhiễm trùng tai này. Mẹ rất lo lắng và đưa tôi khám, vậy nên tôi vắng mặt, thể dự thi. Khi rốt cuộc chúng tôi cũng đến nơi, mẹ thuyết phục ban giám khảo cho tôi được phép thi lại.

      Tôi thắng.

      Mẹ và bố tôi - Kevin và Patricia Egan - là vậy, luôn luôn động viên khích lệ con cái. Tôi sinh ra trong gia đình đông đúc với bốn em trai và ba chị em : Viveanne, Gavin, Fenella và Tom lớn tuổi hơn tôi, Marielle và Colm ít hơn. Bố mẹ tôi gặp nhau tại vũ hội, họ trở thành bạn nhảy và bắt đầu hẹn hò. Họ sinh con đầu lòng khi mới 20 tuổi. Tôi ra đời vào ngày 29 tháng 4 năm 1980.

      Bố tôi là thợ điện của công ty cung cấp điện Ai-len nên suốt ngày ông ở ngoài đường, chỉ đạo thợ trẻ leo trèo và làm việc. Nhà nghèo nên ông phải bắt đầu làm từ khi mới 16 tuổi. Mẹ tôi ở nhà nội trợ. Bà phải chăm tất cả bảy đứa con nên chẳng có phút thảnh thơi.

      Bố tôi lớn lên ở Leitrim, vùng quê hẻo lánh và yên bình. Tuổi thơ ông mang đậm chất bờ Tây Ai-len. Về sau, ông lập gia đình ở gần Sligo. Đó là gia đình đông đúc và bận rộn. Có những lúc cả bảy hay tám người chen chúc trong nhà, ép mình vào những chiếc giường đôi, chiếc này gắn chiếc kia.

      Chúng tôi giàu, nhưng chẳng sao cả. Tôi có nhiều kỉ niệm đẹp của thời thơ ấu và chúng tôi vẫn rất gần gũi với nhau cho đến tận bây giờ.

      Mẹ tôi chẳng có khiếu nhạc chút nào. Tôi thường kéo bà ngồi xuống đàn piano và dạy bà chơi Baa, Baa, Black Sheep, nhưng bà chẳng thể nào học được. Bố tôi ngược lại, ông có thể chơi chỉ sau năm phút được hướng dẫn. Ông chưa từng chơi bất kì loại nhạc cụ nào. Khi còn trẻ, ông có cơ hội theo đuổi nhạc. Nếu ông có ngỏ ý muốn được chơi trong ban nhạc, câu trả lời ông nhận được chỉ là, “Đủ rồi đấy, quay trở lại làm việc ”. Những năm về sau tôi nhận ra tình lớn lao mà ông dành cho nhạc, và cũng khám phá ra bộ sưu tập đĩa nhạc khổng lồ của ông.

      Tất cả chúng tôi đều chạm tay tới nhạc. cả của tôi, trong mắt tôi là thiên tài piano. ấy là phó hiệu trưởng trường học ở Sheffield với tấm bằng danh dự về piano và ghi-ta. Ngay từ khi còn , ấy tay piano cừ khôi, dạy piano cho tôi hồi còn bé xíu. Tất cả các thành viên trong gia đình tôi đều được học piano, trai còn lại của tôi bắt đầu chơi kèn trôm-bon trong dàn hợp xướng, rồi chơi bass cho ban nhạc rock của riêng ấy.

      Tôi tham gia cuộc thi ngâm thơ hằng năm từ khi lên bốn, và thường giành được năm hay sáu giải nhất mỗi năm. Mẹ hay ngồi trong bếp và dạy tôi về thi ca. Tôi luôn luôn xuất sắc. Ngoài ra, tôi cũng bắt đầu chiến thắng ở các cuộc thi kể chuyện nữa. Tôi là đứa trẻ khá tự tin trong khoản đó. Tất cả là nhờ mẹ, bà luôn dành hết tâm trí dạy dỗ và giúp đỡ tôi. Nếu có bà, chắc chắn tôi có mặt trong Westlife lúc này.

      Điều tuyệt vời hơn là bà luôn như vậy với tất cả bảy người con chứ chỉ riêng tôi. Bảy người là con số khổng lồ, bà phải dựng từng đứa chúng tôi khỏi giường vào mỗi buổi sáng thứ Bảy để học diễn thuyết và đóng kịch, piano vào tối thứ Ba, ghi-ta vào tối thứ Tư và bóng đá vào thứ Năm. Bà vẫn làm vậy với thằng em trai tôi cho đến tận bây giờ.

      Sau này, chị của tôi bắt đầu tham gia các buổi nhạc kịch khác nhau ở tòa nhà cộng đồng. Cùng với mẹ, chị ấy tổ chức biểu diễn tất cả các lĩnh vực như hát, diễn kịch, đóng hài. Tôi là tay ghi-ta, ca sĩ, diễn viên hài và cũng là tay hóa trang thành phụ nữ. em họ đầu tiên của tôi, Gillian, người sau này cưới Shane, cũng góp mặt.

      Tôi tất cả những trò đó, vì tôi là kiểu trẻ con mà tôi hay gọi “bên ngoài trường học”. Đó là nơi tôi thấy mình hạnh phúc nhất, chứ phải lớp. Các vị giáo viên cực kì ghét tôi vì tôi rất lơ đãng trong giờ học; trừ phi đó là môn tôi ưa thích, còn lại tôi ngơ ngác như con bò lạc.

      Tôi tham gia các cuộc thi ngâm thơ cho đến khi 16 tuổi, nhưng thực, lúc đó tôi biết đến nhạc rock và mất hứng thú với việc đọc bài thơ. trong các trai của tôi tham gia ban nhạc rock, và tôi bắt đầu nghe các thể loại nhạc như của Metallica, Guns N’Roses, Bon Jovi, Green Day, Pearl Jam, các ban nhạc rock và metal rock. Tôi bật ngừng nghỉ các album như Dookie, và cũng như hàng triệu đứa trẻ khác, tôi ngồi trong phòng ngủ hàng giờ tập hát Seek & Destroy cùng với hàng tá các ca khúc khác của Metallica.

      Bố mua cho tôi cây ghi-ta điện. Tôi nì nèo cả năm trời xin ông mua nó, rồi hôm, chị tôi từ trường đại học về thăm nhà với gói quà bất ngờ cho tôi, cây ghi-ta đen - Aria Pro 2, NA20B. Tôi vẫn nhớ chính xác số hiệu. Giá của nó là 300 bảng , cái giá lố bịch cho cây ghi-ta. Dĩ nhiên, là đứa trẻ vị thành niên, tôi dừng lại ở đó. Tôi đòi bố mua cho bộ li: “Phải có bộ li kèm với ghi-ta nữa mới được bố ạ!” Tôi cứ bám riết lấy bố cho đến khi ông mua cho tôi bộ li Orange cũ - trong những chiếc li cổ điển nhất bạn có thể tìm được. Tôi biết điều đó, chỉ biết nếu tôi cắm ghi-ta vào, nhấn bàn đạp bộ biến lên mức 10 và vặn loa to hết cỡ, thanh rất tuyệt vời.

      Và hiển nhiên, tôi bắt đầu thành lập ban nhạc riêng của mình. Trong quãng thời gian học, tôi có rất nhiều ban nhạc, nhóm nhạc khác nhau, được biết đến nhiều nhất là Skrod - từ Ai-len mà dịch ra gần nghĩa với phần riêng tư nhất của phụ nữ. Sau đó, chúng tôi đổi tên thành Pyromania và bắt đầu cạnh tranh khốc liệt với ban nhạc rock của trai tôi, Bert và Cookie Monsters. Còn lâu mới được như Oasis đối đầu với Blur, nhưng lúc đó, nó quan trọng làm sao đối với chúng tôi. Chúng tôi khắp trường xé bỏ những tấm áp-phích của họ và họ cũng làm điều tương tự với chúng tôi. Họ hầu như chiến thắng mọi cuộc đối đầu giữa hai ban nhạc, vì họ lớn tuổi hơn, nhưng chúng tôi nghĩ, chúng tôi là tuyệt nhất.

      Trong đêm diễn đáng nhớ ở cao đẳng Summerhill, tôi mời giáo viên xinh đẹp nhất trường, đứng trước đại sảnh chật ních các sinh viên, hát tặng ấy bài Wonderful Tonight của Eric Clapton rồi hôn lên má . Tôi trở thành ông hoàng trong vài tuần sau buổi biểu diễn đó.

      Tôi tham gia nhiều nhóm nhạc khác nhau, có rất nhiều thay đổi. Chúng tôi thường luyện tập trong phòng khách ở nhà các thành viên, bao gồm hai người bạn có tên Michael Walsh và Derek ‘Buff’ Gannon. cả của Gillian tham gia ban nhạc có tên Repulse - loại dụng cụ để đập kim loại. Có lần họ được mời biểu diễn trong chương trình ti vi sáng thứ Bảy, Chúa mới biết bằng cách nào, và tất cả chúng tôi rất phấn khích, bọn tôi theo để cổ vũ cho họ. Bạn có thể thấy tôi với mái tóc dài sẫm màu đứng sau sân khấu, đầu lắc lư, miệng hô tên Repulse.

      Tôi trở thành tay ghi-ta cừ khôi, nhưng rồi ngày, tôi hoàn toàn nhấn chìm cơ hội trở thành Metallica tiếp theo của mình. Hồi đó, tay trống của chúng tôi có chiếc mô tô, hôm ấy chúng tôi đỉnh đồi. Cậu ta , “Nhảy lên , Kian, tớ chở cậu xuống chân đồi.” Là thanh niên 15 tuổi, tôi ngần ngại nhảy lên yên sau và chúng tôi phóng như bay xuống dưới.

      Cuối chân đồi là khúc cua và bức tường.

      Chúng tôi với tốc độ cực nhanh.

      Cậu ta kịp rẽ.

      Tôi ngã dập mặt vào tường.

      Ở bên má phải của tôi vẫn còn sẹo cho đến giờ. Nhưng tệ hơn, ngón tay của tôi bị gãy. đúng ra là xương ngón tay đứt lìa, cứ thế chọc ra ngoài, trông phát khiếp. Tôi rất đau và xe cứu thương được gọi tới. Tôi phải trải qua ba cuộc phẫu thuật. Và tóm lại, để tiết kiệm thời gian của bạn, kết quả của vụ đó là ngón tay của tôi dài ra được nữa. Vậy nên, giờ nó ngắn hơn tất cả các ngón còn lại và lại còn bị cong nữa.

      Đó hiển nhiên phải là tin vui nếu bạn muốn trở thành James Hetfield tiếp theo.

      Tệ hơn, lúc đó chúng tôi lọt vào vòng chung kết toàn Ai-len, và tôi là trong các tay ghi-ta. Tôi chỉ có hai tuần để học cách chơi đoạn của mình với hai ngón tay bó chặt vào nhau. Tôi vẫn có thể chơi, nhưng chỉ những đoạn quá nhiều biến tấu. Tai nạn đó kết thúc nghiệp ghi-ta mà tôi gầy dựng.

      Nếu bạn từng học cùng trường với tôi, có thể bạn nghĩ tôi là thằng nhóc ngang tàng, hống hách. Chắc chắn lũ con trai lớn tuổi nghĩ vậy, và điều đó đem lại cho tôi ít tai họa. Nếu tôi bắt gặp ai đó gây với Tom của tôi chẳng hạn, cho dù ấy có thể tự lo cho mình, nhưng tôi vẫn chạy lại bảo vệ ấy. “Thả tao ra!” Tôi hét lên như vậy, mà vốn chỉ luôn làm Tom xấu hổ hơn, bởi vì tôi là em trai ấy.

      may là tôi bị đánh khá nhiều lần. Hồi đó tôi phải trải qua khá nhiều giai đoạn khó khăn. Giờ nhìn lại, chúng toàn vì những điều ngớ ngẩn. Nhưng với bạn, đến giờ tôi vẫn khá cay cú vì quãng thời gian đó. có những ngày tăm tối.

      Tôi cũng có chút tiếng tăm trong trường. Tôi được nhiều người biết đến và được nhiều ở mọi nơi trong vùng để ý. Chỉ là những đứa trẻ chơi trò tình ái, nhưng lũ con trai ở cùng khu với các bạn nữ ấy lại hài lòng chút nào. Kết quả là tôi bị các lớn hơn, khỏe hơn bắt nạt vài lần. Tôi hơi miễn cưỡng khi gọi nó là bắt nạt, vì nó vừa đúng vừa đúng. Ban đầu nó là lăng mạ bằng lời , sau đó nhanh chóng chuyển sang bạo lực tay chân. Tôi nhớ có lần trở về nhà từ vũ hội ở trường với cặp môi rách rưới và thân thể bầm dập. Lần khác tôi đường ba đứa con trai chạy lại và - BỤP! BỤP! BỤP! - tôi bị chúng đánh mà chẳng hiểu vì lí do gì.

      Quá nhiều lần tôi bị thâm tím mắt, nhưng may chưa lần nào bị gãy mũi, cho dù họ nhiều lần cố gắng làm điều đó với tôi. Bờ Tây Ai-len toàn những người cứng cỏi, mạnh bạo. Ý tôi phải là bạo lực, mà toàn những người trải qua cuộc sống khó khăn, vất vả. Vậy nên những trận ẩu đả như vậy chỉ là chuyện cơm bữa, trừ phi bạn phải vào viện vì nó, bằng chẳng có gì đáng để bận tâm.

      Dù sao nó cũng ngày tệ hơn. Có lần tôi ở nhà có người gõ cửa. Tôi mở cửa, và BỐP! gã đứng đợi ở đó để tẩn cho tôi đấm vào mặt. Mẹ tôi khiếp đảm và gọi cảnh sát, nhưng chẳng ai thèm đến.

      Rồi cuối cùng nó cũng đạt đến giai đoạn khi tôi thể vào thị trấn, đặc biệt vào dịp cuối tuần, vì tôi biết có sẵn nhóm thanh niên luôn rình rập để nện cho tôi trận.

      Đến lúc này tôi chẳng bao giờ đánh trả. Tôi nghĩ nếu tôi đánh lại họ ngày hôm sau có mười tên nữa đứng đợi ngoài cửa nhà tôi. Chắc chắn là vậy, nghi ngờ gì hết.

      Mọi chuyện giờ đỡ hơn rất nhiều, nhưng cũng như các thị trấn khác, Sligo là nơi cam go, tôi thể tới hầu hết các địa điểm trong thị trấn nếu có các trai cùng. Nó ảnh hưởng to lớn đến tôi trong thời gian. Tôi cầu xin mẹ cho tôi học ở trường nhạc nước ngoài, vì tôi rất muốn khỏi thị trấn đó. cả Gavin của tôi kể cho tôi nghe về những ngôi trường nơi tập hợp các ban nhạc rock và đủ các loại khác, chúng nghe tuyệt, nhưng lí do hết khiến tôi muốn học ở nước ngoài là bởi vì tôi muốn biến khỏi Sligo này. Dĩ nhiên bố mẹ tôi đủ sức chi trả cho việc đó, nên tôi phải cắn răng chịu đựng. Tôi bắt đầu tập tạ và có được thân hình rắn rỏi khá nhanh - phải để cạnh tranh với những gã thanh niên khác, mà chỉ vì tôi muốn có được tự tin cho chính mình.

      Rồi ngày, khi tôi bước sang tuổi 16, tôi đánh trả.

      Hôm đó tôi cùng với Gillian, chỉ là dạo quanh các siêu thị thành phố. ấy hay giới thiệu cho tôi số loài chim và thường nó rất thú vị. Nhưng hôm đó .

      Vài hôm trước đó, khi tôi đến xem trận đấu của đội bóng Sligo Rovers tới và : “Hãy cẩn thận, có người săn lùng cậu vì nghe cậu gọi mẹ điếm.” Cậu ta đến gã cục xúc trong vùng. Tôi biết ngay rằng tên này rồi cũng với gã cục xúc đó rằng, “Tớ gặp Kian Egan ở sân bóng và gọi mẹ cậu là con điếm”.

      Tôi và Gillian ở sảnh vòm trông thấy gã cục xúc đó và năm tên bạn của gã ở phía đối diện. Tất cả bọn chúng nhìn tôi chằm chằm.

      thôi, Gillian.”

      “Tại sao vậy?”

      “Tên đó tính gây với .”

      “Tại sao đến gặp gã và làm mọi chuyện?” Gillian bao giờ chịu bị oan ức.

      , . thôi.”

      Tôi túm tay Gillian và ra ngoài sảnh, nhưng ngay lập tức tôi có thể cảm nhận được bọn chúng bám theo. Khi chúng tôi vừa đến cuối con phố và rẽ vào ngõ chúng đuổi kịp.

      Tôi sợ phát khiếp.

      “Egan! Có phải mày gọi mẹ tao là con điếm?”

      . Tôi còn chẳng biết là ai, tôi chưa bao giờ gặp trong đời.” Rồi tôi tiếp, “Mẹ tôi đợi tôi cùng mua giày.”

      Dở tệ.

      “Gặp tao ở bãi đỗ xe sau 15 phút nữa. Chúng ta giải quyết vụ này”, ta .

      Việc này lố bịch.

      “Nghe này, nếu muốn đánh tôi đánh luôn . Tôi muốn phải đợi 15 phút, đánh lẹ lên.”

      thực, tôi sợ đến ị cả ra quần. Tôi rất kinh hãi.

      ta vung tay và tôi phản ứng lại. Tôi chặn tay và đánh trả... mạnh. Tôi dồn tất cả vào , thực đánh mất chính mình. Đó là giải phóng của ba năm khốn khổ. chọn nhầm ngày để đụng vào tôi.

      Nhưng tôi vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm. Tin tức lan truyền rằng tôi đánh trả và số những kẻ ngu si này coi đó là thử thách. Vậy nên khi tôi lớn hơn chút nữa, đến các hộp đêm và để cơn giận trào lên là điều hơi mạo hiểm. Tôi thường cùng với người bạn tên là Graham, người về sau cùng gia nhập với tôi trong những chương đầu của Westlife. Graham là người cứng cỏi, luôn có khả năng tự bảo vệ bản thân. Cậu ấy khá có tiếng vì đến từ khu khá phức tạp trong thị trấn. Nếu cùng Graham, mọi người để tôi yên; cậu ấy thường , “Nếu mày đánh nó, tao đánh mày!” Nếu mình hoặc với ai đó khác ngoài Graham đôi khi phiền phức chút. Rất nhiều lần tôi bước chân vào quán, nhìn thấy số khuôn mặt quen, tôi quay ngoắt hình chữ U bước ra về.

      Dù sao đôi khi chạm trán là thể tránh khỏi, nhưng thậm chí ngay cả khi đó, tôi cũng cố hết sức đánh trả, trừ phi còn cách nào khác. Thường tôi để cho người ta đánh ba lần trước khi tôi tấn công lại. Tôi nhận thấy rằng, khi mọi người đánh tôi quá ba lần, tôi cần phải làm gì đó để tự bảo vệ mình. Tôi vẫn thường : “Tao muốn đánh nhau với mày, bỏ qua .” Nhưng đôi khi tôi vẫn bị dồn vào chân tường.

      Phải rằng, tôi bao giờ có ý định bước tới bước tiếp theo: bạo lực thân thể người khác. Tôi muốn đánh ai cả, tôi chưa bao giờ là kẻ ưa đấu đá, tôi chỉ đánh người khác khi còn lựa chọn, bạn biết đấy, tôi chỉ bảo vệ chính mình mà thôi. Chỉ ngồi đây chuyện về những gì tôi trải qua với những tên đó cũng khó chịu, nó khiến tôi tức giận. Trẻ con đáng lẽ nên phải đối mặt với những chuyện như vậy.

      Nhưng tôi nghĩ quãng thời gian khó khăn đó giúp tôi mạnh mẽ hơn. Nó dạy cho tôi nhiều điều về cuộc sống ở tuổi còn rất trẻ và giúp tôi trở thành con người như tôi nay.

      Sau khi Westlife trở nên nổi tiếng, vài người trong số đó đến tìm tôi ở Sligo và xin lỗi vì hành động của họ khi xưa, họ còn ngỏ ý được mời tôi nhậu. Tôi nhận lời đề nghị, nhưng thú vị khi thấy con người ta thay đổi.

      Phải thú thực với bạn, đôi khi tôi quay sang bắt nạt những người hơn tôi. Tôi chưa bao giờ đánh họ nhưng tôi văng tục, chửi thề với họ. Rất xấu hổ khi rằng, nó khiến tôi thấy khá hơn, dù chỉ trong giây lát. Tôi bị mắc kẹt giữa bên là những chàng trai lớn tuổi hơn, vạm vỡ hơn, những người khiến bạn sợ dám chường mặt ra ánh sáng ban ngày và những người trầm tính hơn, thường từ các vùng quê lên học. Đó là trật tự cay độc kì lạ. hôm, chúng tôi dồn thằng nhóc với bộ đồ thể thao vẫn còn mới nguyên mặc người vào trong nhà tắm. Tên của nó là Mark Feehily.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :