1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vu nữ gặp thú nhân - Hàn Băng Duệ (12) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Vu nữ gặp thú nhân
      Hàn Băng Duệ
      Nguồn: https://khuvucvip.wordpress.com
      Edit:heolaulinh
      Giới thiệu

      A? ! Nàng chỉ là muốn đến thế giới loài người thí luyện, điều phải muốn thú nhân thế giới thí luyện a? !

      A? ! Báo nhân, ngươi muốn làm gì? ! được thoát quần áo của ta...

      A? ! Sắc Tiểu Báo,đem cái đuôi của mi lấy ra , được ăn đậu hũ của ta...

      A? ! Ta điều phải giống cái, ta là vu nữ...

      ...

      Thương cảm đích tiểu nữ vu a, cứ như vậy bị đám chết tiệt thú nhân thoát quần áo, ném vào trong ổ của mình

      Ở đây rất nguy hiểm, nàng phải về Trái Đất!​
      linhdiep17, luongnhu96lyly thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 1:XUYÊN

      Thời gian: Buổi chiều ngày xx, tháng xx, năm xx, ánh nắng ấm áp, bầu trời rất xanh.

      Địa điểm: thần điện gia tộc phù thủy.

      thiếu nữ vừa qua tuổi mười tám, lại bị xem như đồ vật ném vào giữa Tinh Mang trận, hơn nữa, bà lão còn hét to với : “Con nhóc chết tiệt kia! Nếu như con học được cách tự mình sinh tồn cần quay về đâu…”

      “Hả?! Sư phụ, nên á a a….” kêu thảm thiết rồi dần dần biến mất giữa ánh sáng vàng.

      Lúc này, cửa chính thần điện được mở ra, nhóc chừng chín tuổi vào, toàn thân mặc trang phục màu đen của phù thủy, mái tóc đen nhánh kéo xuống tới mắt cá chân, dù nhìn thấy mặt nhưng ở nhóc lại có loại cảm giác thần bí, tĩnh lặng hơi quỷ dị…

      bé ấy là phù thủy của gia tộc phù thủy thần bí- Hoa Duệ!

      “Bà tạo nhầm trận pháp rồi…” Hoa Duệ thản nhiên mở miệng, trong giọng trẻ con kia lại lộ ra giọng điệu bình thản khiến thần điện đen tối càng lộ ra kỳ dị lạ thường.

      “Cái gì?” Lão phù thuỷ cả người mặc đồ màu đen bối rối.

      Hoa Duệ đưa tay lên chỉ vào trang giấy màu vàng: “Mở trận mới là ‘Truyền tống trận xuyên ’…”

      “Còn cái trận này…” Bà lão giơ tay lên, tờ giấy màu tím cầm trong tay mở ra.

      “‘Truyền tống dị giới trận’!”

      “Hả?!” Bà lão kêu thảm thiết. Bà đưa đệ tử tới đâu vậy?! là đáng thương mà… Bà chỉ muốn tiết kiệm tiền hơn thôi, ngờ lại như vậy…

      “…” Hoa Duệ biết gì, kia cuối cùng tới đâu? phải với ta rồi sao? nên phá hoại đồ của bà ấy, giờ tốt rồi, vì tiết kiệm tiền, ngay cả đệ tử cũng tống tới “Thế giới loài người” để thể nghiệm cuộc sống tiếc tiền, mở truyền tống trận, kết quả…

      lần đưa , liền đưa tới thế giới song song kia…

      Nếu như là phù thuỷ mạnh có vấn đề gì, có năng lực cũng sợ bị người ta bắt nạt; Hơn nữa, sau khi xuyên qua cũng có thể tự mình quay lại. Vấn đề ở chỗ, đây là kẻ vừa trưởng thành, phải “Huyết phù thuỷ”, cũng phải “Phù thủy bất tử”, chỉ là kẻ bình thường, vẻn vẹn là nữ phù thủy có chút ma pháp… Hơn nữa thiếu nữ này, tại chỉ mới học được pháp thuật– thủy cầu, là thủy cầu cấp , lực công kích mạnh, chỉ như cái trứng gà lớn, miễn cưỡng đánh vỡ được quả dưa hấu…

      *thủy cầu: quả cầu nước.

      Tiếp đó, có rất ít nữ phù thủy như vậy bị đưa đến thế giới kia, còn chưa biết thời đại bị đưa tới, chưa biết… Đến con hổ thường cũng có thể cắn chết !

      trẻ đáng thương…

      Hoa Duệ mặc niệm giúp kia trong chốc lát, vỗ vỗ vai lão phù thuỷ: “Ai cũng có cái số của mình…”


      Ở gia tộc phù thủy, tất cả các phù thuỷ vừa ra đời đều có thể rất mạnh, ví dụ như — nhóm học viên phù thủy, các ấy phần lớn đều giống như những đứa bé bình thường, trưởng thành, học tập rồi sau đó trở nên rất mạnh! Còn việc các ấy ở mức độ nào ai biết!

      Những phù thuỷ bản lĩnh như vậy, đúng là ông trời ban cho! Các bình thường chỉ là phù thuỷ bán huyết, trước khi trưởng thành, các phù thuỷ nửa dòng máu liên tục ngủ say, cho đến khi…

      *bán huyết: nửa dòng máu

      Cho tới khi đến ngày tỉnh dậy!

      Tả Tả chính là thiếu nữ nửa phù thuỷ, mẹ của người bình thường, bố phù thuỷ ở gia tộc phù thủy! biết có phải hay vì bố của “Huyết thống phù thủy” rất loãng mà ảnh hưởng đến quá trình tu luyện của , so với bạn cùng lứa chậm hơn rất nhiều, cho tới bây giờ mười tám tuổi mà vẫn học được các phép thuật công kích loại yếu!

      Bố mặc dù là phù thuỷ của gia tộc nhưng vẫn sinh hoạt tại thế giới loài người. Vốn là khi được sinh ra cũng có thể cùng gia đình sống tại thế giới loài người, có lẽ sau đó cũng như bình thường, học tập, làm việc, kết hôn rồi sinh con…

      Nhưng mà khi Tả Tả bảy tuổi, máy bay mà ba mẹ nhân kỷ niệm ngày kết hôn lại gặp tai nạn, hai người may qua đời. Mà mẹ Tả Tả lại là trẻ mồ côi, người chăm sóc, vì vậy được gia tộc phù thủy bên bố nhận về, sau đó trưởng thành đến bây giờ!

      Các phù thuỷ bán huyết giống đến năm mười tám tuổi, gia tộc phù thủy đưa họ trở về “Thế giới loài người”. Nếu như năng lực vẫn hề thức tỉnh, họ giống những người bình thường, có sinh lão bệnh tử, phải ở đó cả đời!

      Tả Tả ở gia tộc phù thủy sống mười năm, vô cùng hạnh phúc, có rất nhiều “”, “chú” chăm sóc, rồi đám “ họ”, “chị họ” trông nom. Còn có sư phụ, chỉ là sư phụ rất tiền, có chút “khác người”! nỡ rời khỏi nơi này nên làm náo loạn mấy ngày, muốn .

      Nhưng mà ngờ là sư phụ “khác người” này lại có thể… Có thể vì tiết kiệm tiền mà tuỳ ý làm “Truyền tống trận” đem “quẳng ”?!

      Sư phụ, con là đệ tử tốt nhất mà người thương, sao người có thể…

      Lúc này, Tả Tả nhìn rừng cây um tùm nguyên thuỷ đỉnh đầu, nên lời. Sư phụ, người đưa con đến nơi nào thế này?! Người chắc chắn đây là Trái Đất chứ?! Khỉ mốc, thấy thành phố, thấy người? tới Châu Phi đấy chứ?!

      Tả Tả rầu rĩ, lôi kéo bộ đồ phù thuỷ màu đen mình. Sư phụ, con biết ngoại ngữ, núi Đại Hưng An con có thể chịu được, ít nhất ở đó vẫn là ở Trung Quốc… Mẹ của con là người Trung… Con ở thế kỷ 21 sống bảy năm cũng là ở Trung Quốc…

      Tả Tả ngờ vực bò lên chỗ, giẫm lên lá rụng rất dày, lên phía trước. Dù thế nào cũng phải rời khỏi khu rừng này mới được.

      Tả Tả biết được khu rừng nay nguy hiểm cỡ nào, dường như ở gia tộc phù thủy sống mấy năm, qua ít rừng cây, nhưng chưa thấy qua dã thú! Hơn nữa, tinh rằng sư phụ dù có “khác người” cỡ nào cũng đưa đến nơi nguy hiểm có người sống…

      Chẳng qua, tuy Tả Tả rất xinh, nhưng mà vận may rất tệ. Hai ba giờ đầu, chính là gặp được chút nguy hiểm gì! chỉ là nhìn cây cối to lớn bên cạnh, chiều rộng của cái cây so với mông còn tròn, to hơn, mơ hồ nghĩ– đây là cây gì vậy?

      Nhưng mà, nghiên cứu thực vật, ngoại trừ biết vạn niên thanh, dương liễu gì gì đấy biết gì nhiều!

      *vạn niên thanh:Cây vạn niên thanh là cây thân thảo thấp & thường xanh sống lâu năm. Đây thuộc loại thực vật lá màu, hình elip, đốm cẩm thạch hoặc màu trắng ngà tổ điểm nền lá màu xanh lá cây. Các gân lá hình xương cá biancho. (tìm hiểu thêm tại đây)

      *dương liễu: Tên khoa học là Salix babylonica. Cây có nguồn gốc từ Trung Quốc. Cây gỗ , phân cành nhiều, mềm cong rủ xuống. Cành non có lông mịn, màu lục hay tím nhạt. Lá mọc cánh, hình dải, đầu và gốc thuôn đều, mép có răng cưa , mặt màu lục nhạt, mặt dưới mốc trắng, nhẵn, cuống ngắn cong, đưa lá rủ xuống. Cụm hoa dạng đuôi sóc ngắn. Quả nang mở 2 mảnh . Mùa hoa tháng 3-4. Mùa quả tháng 5-6. Cây có dáng đẹp, mềm mại rất thích hợp với trồng cảnh ven lối bên hồ. (tìm hiểu thêm tại đây)

      Vì vậy, thực vật trước mắt này căn bản phải sinh vật ở Trái Đất!

      Tả Tả cao khoảng 1m57, thân hình nhắn, chẳng qua thể lực lại rất tốt. Nếu uổng công sư phụ của huấn luyện nhiều năm! Mấy cái kia luyện được nhưng thể lực lại cứ tăng! Mấy giờ sau, ngoại trừ thấy hơi mệt, cũng cảm thấy khó chịu! Cũng khó trách rơi xuống khu rừng cũng thấy nôn nóng!

      Nôn nóng cái gì? cũng phải là tiểu thư nhà giàu được nuông chiều, thể lực của rất tốt, phép thuật rành nhưng đói hai ngày cũng thành vấn đề! Hai ba ngày này, chỉ cần uống ít nước, với tinh thần của chắc là có ảnh hưởng quá lớn!

      thể , cơ thể của có tố chất đặc biệt “hơn người”!

      Cuối cùng qua giờ, nàng nghe thấy tiếng nước chảy tách tách truyền đến.

      Oa… tốt quá! Có nước! Tả Tả hét tiếng sung sướng, lập tức chạy tới.

      Khà khà… Tắm thôi…

      có cách nào, cây trong rừng rất cao, cỏ rất ướt, nhiệt độ khí cũng quá cao, nhưng mà mấy giờ, người ẩm ướt hết, rất thoải mái!

      Tả Tả có sở thích gì khác ngoài sạch , có lẽ là di truyền từ người bố qua đời của !

      ăn cũng có thể chống đỡ vài ngày, uống nước cũng được, biến ra “nước”. Nhưng thể chịu được chính là– sạch !

      Con suối sâu lắm, chỗ sâu nhất cũng chỉ tới mười thước. Con suối trong vắt, có thể nhìn thấy đáy, dưới đáy sông có chút sỏi, rong, còn có mấy con cá bằng ngón út…

      Tả Tả vội vã cởi đồ, cả người trần truồng nhảy xuống nước…

      “Oa…” Thoải mái… Cảm giác lành lạnh khiến nhiệt độ khí giảm rất nhiều! Dựa vào tảng đá lớn gần bờ, mặt nước vừa vặn che khuất ngực của , nhiệt độ lúc sau cũng rất vừa. Tả Tả thoả mãn vô cùng…

      Chỉ chốc lát sau, lại nổi hứng hát.

      chú ý rằng ngay lúc mình chạy vội tới bờ suối ở bên kia bờ, cây đại thụ vươn ngang tới mặt sông kia, trong bụi rậm xanh um dày đặc là con báo dài hai thướt ngủ trưa ở đó. xuất của lập tức khiến đôi mắt xanh biếc của con báo nheo lại, nấp.

      Ngâm mình đến chán, tiểu bạch Tả Tả mới nhớ đến nhìn trời để biết lúc lên đường.

      Vừa nhìn lên, lập tức kinh ngạc: “Hai… hai mặt trời?!”

      Ngón tay của chỉ vào trung, ngây dại. Cái gì?! Trái Đất khi nào có hai mặt trời rồi?! đúng đúng…

      Tuy tiểu bạch Tả Tả cũng ý thức được điều bất thường, lắc đầu quầy quậy, lâu mạnh hai mắt. Hu… nhưng mà vẫn con hai mặt trời!!! có thể thề ở Trái Đất chắc chắn có hai mặt trời…

      “A…aa…” Tả Tả thét chói tai: “Sư phụ…” người đưa con đến nơi nào thế này?!

      Con , Truyện Tống Trận đừng có dùng bậy, rất dễ gây ra sai lầm… Sư phụ, người đùa con đấy à?!

      Hu hu… Sư phụ…

      Vẻ mặt Tả Tả tủi thân. Xác định chắc chắn là vị sư phụ “khác người” kia làm sai, đưa đến nơi cái gì cũng biết?! Lúc trước, đọc trong mấy truyện tiểu thuyết khi đọc đến tiểu thuyết xuyên , chạy tới chỗ sư phụ hỏi bà, nếu gia tộc phù thủy lợi hại như vậy chắc cũng có thể xuyên đúng ? còn , nếu như có thể xuyên rất nhiều lần để du lịch rồi…

      Lúc đó, sư phụ như thế nào? Sư phụ chỉ lên trời mà thề– gia tộc phù thủy xuyên!

      Sau đó, tin…nhưng còn bây giờ…

      Hu… Sư phụ, con chỉ muốn đùa chút, cái gì cũng chưa chuẩn bị, người lại quăng con tới đây… Ngộ nhỡ người ném con tới nơi nguy hiểm, phải là con thảm rồi sao? Rất may, ở đây nguy hiểm…

      Chương 2: Bị nhìn lén khi tắm


      Tả Tả đáng thương, đến giờ vẫn ý thức được – – nguy hiểm tới rồi!
      Sau khi tốt quá” rồi liền suy nghĩ cuối cùng đây là thế giới gì? Phép thuật? Cổ đại? Nếu như là thế giới phép thuật, bằng kẻ có chút phép thuật công kích nào như là xác định chết thảm rồi, bị đánh cho te tua! Nếu như là cổ đại, chế độ nam tôn nữ ti gì đó, với công phu mèo quào của …cũng tiêu đời…

      Hu hu… Sư phụ, xuyên có phải là trò đùa đâu! Vẻ mặt Tả Tả bi thương. nghĩ xuyên có thể chơi thoải mái rồi, nhưng mà cũng phải là trong tình trạng còn giữ được mạng mình!
      Nhưng nếu như… nếu như… Nếu như là thời đại nữ tôn nam ti… Tả Tả nuốt nước miếng. Trai đẹp aa… thích nhất là trai đẹp…

      Ừ, nghĩ xem, mặc kệ bây giờ ra sao việc phải làm là mặc quần áo lại, xem xét thế giới này! Chỉ cần biết được đây là thế giới nào có khả năng sống sót!
      Ha ha… quên mất điều, rừng nguyên thủy này trừ thế giới phép thuật, hay cổ đại ra còn có… thời viễn cổ na~

      Tả Tả đáng thương bò lên bờ, mặc từng lớp đồ phù thủy lên người.
      Lúc ngồi xuống để mang giày phía sau chợt động, phốc –
      bị cái gì nhào tới. Đầu đột nhiên chúi xuống đất, gặm đống cỏ…
      Lúc này còn suy nghĩ, tốt quá tốt quá, là bãi cỏ… Nếu mà là đá thảm rồi!
      cảm giác có cái gì ở cái cổ trần của ngửi ngửi, rồi liếm liếm…
      Chó con?! đúng, chó lớn như vậy, cái con đè này lớn hơn chó rất nhiều, ít ra còn lớn hơn cả … Sinh vật nguy hiểm?!
      Tả Tả giật mình. Có gặp nguy hiểm vậy?!
      nghiêng đầu thấy…

      Hả?! Báo?! Dã thú ăn thịt?!

      Con báo này dĩ nhiên là lớn hơn so với khi ở “cùng thiên nhiên” với mấy con báo khác, vậy hàm răng còn sắc bén khiến phát lạnh, đặc biệt lúc nó cúi đầu thở ra hơi mặt , để thấy miệng của nó rất gần với cổ , hơn nữa trong hàm răng sắc bén của nó còn lè ra đầu lưỡi thô to liếm rồi liếm, xem như đồ ăn à?!

      Tả Tả cũng thấy sát ý trong con ngươi màu xanh xinh đẹp kia, trái lại thấy giống con vật hiếu kỳ và nghi ngờ. giống như chú chó con từng nuôi, khi cầm vật gì lạ chó con để lộ vẻ ngây thơ, tò mò…
      Điều này làm Tả Tả thở dài hơi. Tốt quá tốt quá, con báo này xem như vật lạ, phải đồ ăn. cách khác, còn cơ hội sống sót!
      hiểu , nếu nó muốn ăn sớm phát cắn chết rồi, cũng chẳng có cơ hội thấy nó đâu!

      Đây là con báo hoa rất đẹp, lông màu nâu có đốm đen sáng bóng. Có thể thấy nó rất khỏe, còn nữa, nó rất thích sạch , làm bộ lông của mình sạch vô cùng!

      Lướt sơ qua bốn chân đè của nó, cảm thấy bốn chân nó rất có lực, đồng thời lực khống chế rất lớn, nếu bằng cả người nó cũng phải chỉ vừa chặn lại mà làm bị thương! Cho nên có thể đoán được, con báo này cùng to khỏe!
      Con báo thấy phản kháng giống như rất vui, đầu lưỡi linh hoạt liếm mặt, cổ , lướt xuống chút. Thậm chí còn dùng miệng cắn váy của , bắt đầu liếm từ vai xuống…

      Tả Tả biết gì. Tốt quá tốt quá, bộ đồ dành cho phù thủy được tạo thành từ loại vải đặc biệt, móng vuốt bình thường thể làm rách, nếu , nghi rằng mình trần trụi mất!

      Á…Đùa chứ, quên mất rằng, khi tắm, người ta nhìn thấy hết của rồi à…

      Tả Tả nghĩ, nhịn chút là được, chừng nó chỉ hứng thú với lúc, nhịn cho nó liếm cũng sao! Liếm qua liếm lại, cùng lắm là qua vai chút, mất miếng thịt nào…

      Kết quả là vạt áo càng ngày càng bị kéo xuống, toàn bộ phía sau lưng đều lộ ra.
      Nhưng con báo vẫn chưa hài lòng, trở mình lại, ngay cả phía trước cũng buông tha…

      Hu… cả nửa người của lộ ra, ngực bị con báo đụng chạm?!
      Ngọn đồi trắng nõn trước ngực cứ như vậy bị nước bọt của con báo làm ướt nhẹp.

      Áo choàng cứ dần dần bị kéo xuống…

      Tả Tả nhanh chống kéo lên, lại bị kéo xuống, thực rất chật vật.
      Tả Tả kéo lên, con báo cắn áo choàng kéo xuống, thoáng chốc, người và báo giằng co.

      “Grào…” Kéo nửa ngày, cái áo nhất định xuống, con báo nổi giận nhìn chằm chằm , mắt xanh thây đổi, gầm tiếng.

      Vừa gầm xong, Tả Tả phản xạ có điều kiện liền thả lỏng tay ra.
      Sau đó, con báo hài lòng, hừ —

      Cả cái áo choàng bị nó cắn xé, từ người Tả Tả kéo xuống. Tả Tả đáng thương chỉ còn quần lót, cơ bản là — trần trụi!

      Thấy con báo còn muốn liếm cả chân mình, liếm rồi liếm, Tả Tả muốn khóc: Hu… bị con báo quấy rối?! Sư phụ, người đưa con đến nơi nào thế này…
      Chờ nó liếm xong, Tả Tả nghĩ, chắc nó tha cho mình rồi nhỉ?
      Nhưng mà, chỉ thấy cơ thể con báo thay đổi, ánh sáng nhạt chiếu lên người đẹp trai xuất trước mặt .

      Cái gì?! Trai đẹp?! Mắt Tả Tả sáng ngời. Chỉ thấy có mái tóc nâu dài… đến thắt lưng, đôi mắt xanh lục như mắt báo, khuôn mặt góc cạnh ràng lên vẻ tuấn tú, giống như được khắc thành, đẹp đến lạ thường… Thân hình hơi gầy, cơ thể tam giác ngược từng khối cơ, cơ thể này còn đẹp hơn cả thầy giáo môn thể dục! Nhưng mà, nhìn xuống dưới… khụ khụ… cái gì, cây gậy thức tỉnh kia…

      Hu… gậy to…
      Tiểu bạch Tả Tả đỏ mặt. rất thuần khiết nha, sư phụ “khác người” cũng cho xem mấy cái thứ kỳ lạ… Thứ này, vẫn là lần đầu tiên thấy…
      Ánh mắt Tả Tả nhìn rồi nhìn, liếc ra phía sau ta, nơi đó còn có cái đuôi báo to lớn!
      Lúc còn kinh ngạc — cái gì? Báo biến thành đẹp trai?! Còn kinh ngạc — đẹp trai trần trụi?!

      Mà mấy giây sau, còn chưa hồi phục tinh thần, chỉ cảm thấy trận đảo trời đất, phát mình bị vác vai người báo?!

      Đuôi của ta cuốn lấy áo choàng và giày của , sau đó đem chạy nhanh. Tốc độ này có thể so với ôtô á!

      Trước mắt là trận hỗn loạn, Tả Tả nhắm mắt lại. Bụng đè vai người báo, bị gập lại, Tả Tả càng thêm khó chịu. Nôn… choáng váng, muốn nôn.
      “Hu…” Tả Tả đấm mạnh vào ngực người kia. Thả tôi xuống… tôi muốn nôn…
      Nhưng mà, nắm đấm bé của gãi ngứa còn chưa đủ. Mà người ta lại lơ cách oanh liệt.

      Nôn… sắp nhịn được rồi… Tả Tả cũng kịp nghĩ gì nữa, cứ như vậy ói ra.
      Ọc ọc… ọe —

      mùi khó ngửi bao trùm lấy cả người ai kia.
      “Grừ…” Người báo gầm lên giận dữ. Dừng lại, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của lại thêm hoảng sợ, cũng quan tâm người bị bẩn mà sờ sờ trán của .

      Tả Tả chóng mặt, chỉ cảm thấy lần này hình như là bị ôm kiểu “Ôm công chúa”, sau đó hôn mê bất tỉnh.

      Chương 3: Sơn động



      Lúc Tả Tả tỉnh lại phát mình nằm trong sơn động, người là lớp da thú. Đồ của bị ném trong vỏ trứng cạnh giường, nửa vỏ trứng giống cái thùng to, bên trong có thể đựng rất nhiều thứ.

      Sơn động rất lớn, ít nhất cũng trăm mét vuông. Miệng hang lớn lắm, cao tầm ba thước. Trong sơn động sạch , sạch đến mức trừ đá vẫn là đá, đến cả cọng cây cũng chẳng có!

      Người báo có ở đây.

      Tả Tả đứng lên, lấy quần áo của mình trong vỏ trứng ra rồi mặc vào.

      Lúc mặc, chỉ thấy người báo chui vào sơn động. Hình như ta mới tăm về, tóc toàn nước, rừng rậm ở thân dưới cũng tích mấy giọt ngọc , “Chim ” yếu đuối nằm trong rừng sâu.

      “Grừ…” Người báo thấy giống như rất vui, bên cởi đồ của ra, bên đem đặt nằm “giường”.

      Hu… thích cái gì chứ? lại nghe hiểu tiếng ta “gào thét”. Tả Tả rụt cổ, “ có thể “tiếng người” ? Tôi hiểu…” Lúc tỉnh lại, Tả Tả tỉ mỉ nghĩ, ta có thể biến thân, như vậy phải là ma thú hay tình! Trước là ở thế giới phép thuật, sau tinh cổ đại! Bất kể là loại nào, chỉ cần có thể biến hóa hẳn là có thể “tiếng người”! Chỉ cần biết “tiếng người” có thể chuyện, sợ mình bị “ăn”… Còn nữa, bất kể là tinh hay ma thú ta cũng nên mặc quần áo chứ?

      “Người, ?” Người báo hiểu, năng cũng trôi chảy.

      như vậy là đó!” Tả Tả có chút lo lắng, ta nghĩ là mắng mình mà xé xác chứ? , “ là ai? Sao lại bắt tôi?”

      “Thần Mặc!” Người báo rất lưu loát tên mình.

      “Sao lại bắt tôi?” Trước tiên phải biết có nguy hiểm hay .

      “Mi, ta!” Thần Mặc khịt khịt mũi ngửi mùi người , hương vị mê người thoáng qua mũi . Mùi hương này chỉ có ở giống cái. Nhưng mà, cảm thấy rất lạ, hình dáng của giống cái này lạ!

      Giống cái này còn trắng hơn những giống cái khác, cũng nhắn hơn nhiều… Thực giống như con nhóc chưa trưởng thành! Còn nữa, trước ngực còn có hai cái bánh rất lạ, mềm lại còn to nữa, lần đầu tiên nhìn thấy nó người giống cái… Nhưng mà người của rất thơm, còn thơm hơn mấy giống cái khác! Khiến nhìn được muốn liếm hết người

      Giống cái thơm thơm này, thích! muốn cùng giao phối!

      “Hở?”

      “Giao phối!”

      “Hả?!” Giao phối?! Tả Tả sợ hãi kêu lên. ta… Tả Tả đường nhìn xuống thân thể trần truồng của , nhìn thấy “chim ” trong rừng kia, khuôn mặt liền đỏ bừng. Hu… sao lại mặc đồ chứ?!

      Thần Mặc kéo áo choàng của xuống, lần thứ hai liếm hết người , lúc này trông đáng , nghĩ thế rồi liếm hai cái bánh to to ngực , chút chút chút, vui vẻ liếm món ngon…

      Tả Tả kinh hoàng nên căn bản biết phải phản ứng như thế nào. bị con báo cầu hoan?!

      Thần Mặc kéo quần lót của xuống, ngửi ngửi hồi có chút thất vọng. Sao lại chưa đến kì động dục chứ?

      Thần Mặc nhìn “chim vô cùng hăng hái người mình, chỉ có thể gầm tiếng rồi nhấc người rời khỏi hang đá.

      Tả Tả bị dọa cho ngây người ngồi “giường” dậy, lần này chẳng còn chút sạch nào, liếm cả người đầy nước bọt thế kia. Cuối cùng mặc lại đồ lần hai, cũng mang xong giày vào.

      bước tới cửa hang, vừa nhìn thấy … Trời ạ?! Vách núi?! Đúng vậy, đây là vách đá dốc đứng, giống như bị đao chém ngang qua, lù lù xuất trong rừng sâu như thế. Cái động này cách mặt đất cũng cả trăm mét, Tả Tả bắt đầu cảm thấy choáng váng.

      Hu… Công chúa tóc dài người ta ở trong tòa tháp, còn ai ngờ rằng lại trú ngụ nơi vách đá cheo leo?! Đối với những phù thủy khác đây là vấn đề gì, chỉ có điều…

      Chính xác là, bị chứng sợ độ cao aaaa!!! Đây cũng chính là nguyên nhân chủ yếu… khiến thể học được phép… cưỡi chổi!

      Mặt Tả Tả trắng bệch, lo kéo người bước vào trong. Vách núi cao như vậy, nếu té xuống xác định là chết mất xác rồi!

      Tả Tả làm được gì, chỉ có thể ngồi im trong hang đá. nghĩ, chờ lát nữa Thần Mặc trở về, phải hỏi cho đây là thế giới gì! Như vậy cũng có kế hoạch tốt, sống sót ở nơi này như thế nào…

      Sư phụ quăng tới thế giới này, biết là vô tình hay cố ý! Tả Tả chỉ biết, mặc kệ sư phụ có tới tìm hay , trước khi người xuất , phải cố gắng sống cho tốt! May mắn duy nhất của là, còn biết chút phép thuật — tạo ra thủy cầu to bằng quả trứng gà!

      Tuy lực công kích yếu nhưng muốn cố gắng vững vàng mà nghĩ, chừng ngày nào đó, nó có thể giúp sống sót!

      Nhân lúc Thần Mặc chưa quay lại, Tả Tả nhàm chán ngồi giường cũng chỉ có thể cựa quậy thân mình, chọt chọt ngón tay, lần rồi lần tạo ra thủy cầu. Trước đây, bởi vì biết trở về “thế giới loài người” để sống, cơ bản dùng được pháp thuật gì, bởi vậy lười biến, nên bây giờ mỗi lần tạo ra thủy cầu phải nghỉ tới hơn mười giây mới có thể tạo ra tiếp! Lực công kích yếu rồi, giờ đến tốc độ cũng chậm cách quỷ khóc thần sầu!

      Bây giờ, nhất định phải nhanh hơn chút, mạnh hơn chút! Nếu , lỡ gặp chuyện gì nguy hiểm…

      Tả Tả rùng mình. nhất quyết cho rằng con báo này là ma thú hay tinh gì đó, mới đem ăn tươi, nên giờ mới có cơ hội sống sót. Nhưng mà, lại chưa từng nghĩ tới nếu mạnh hơn chút nữa, trước lúc phát ra hành động của con báo, nhất định đánh lại nó, tệ hơn chính là, có thể…

      Có thể bây giờ cũng chẳng an phận mà ngồi trong cái hang động này! Hu… giao phối! Muốn giao phối cùng ma thú hay tinh gì đó à? cũng có kỳ thị dị tộc, nhưng vấn đề ở chỗ đó là phải bình đẳng với nhau. Bây giờ, vị trí của hai người ràng là bình đẳng, con báo kia tùy ý giơ bàn chân lên thôi cũng đủ lấy mạng rồi…

      Cho nên vì trinh tiết của mình, phải cố gắng tăng cường luyện tập phép thuật! Khốn kiếp, sao trước đây cố gắng tập luyện chứ? Nếu sớm biết có ngày mình xuất ở cái nơi phải “Gia tộc phù thủy” , cũng chẳng phải “thế giới loài người” này, có thể cũng chẳng lười biếng như vậy,

      Đáng tiếc, thế giới này có “nếu như”!

      Lúc Tả Tả tạo ra thủy cầu, cuối cùng có thể từ hơn mười giây mới tạo ra được thủy cầu hạ xuống còn mười giây cửa hang truyền đến tiếng động…

      Binh —

      Thần Mặc ở hình báo vừa cắn… vừa vác lưng con lợn rừng nhảyvào, đem quăng con vật bị cắn chết đó đất.

      Sở dĩ là lợn rừng vì nó rất giống, nhưng mà lại có chút khác biệt, trừ cái đầu to lớn dọa người kia ra, còn có cái thứ “răng heo” từ trong miệng lòi ra cũng vô cùng ghê gớm.

      Tả Tả nhìn thoáng qua, lặng lẽ so sánh với răng nanh của Thần Mặc, lại run lên. Quả nhiên, thể đoán trước được điều gì ở thế giới này mà! Thế giới kỳ lạ aaa….

      người con vật là bộ long đen bóng, vừa thô vừa chứng, có thể so với cây kim. Để xem thử phán đoán của mình, Tả Tả đưa tay ra.

      Chích cái, đầu ngón tay bị đâm chảy ra giọt máu. Mặc dù phải kim, nhưng là cứng mà…

      “Mi, làm, gì?” Thần Mặc hóa lại thành hình người nhìn thấy, tức giận nắm lấy tay , lè lưỡi, liếm liếm.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 4:huhu... bị đánh

      những vậy, Thần Mặc còn xem như đứa trẻ, dùng đuôi cuốn lấy eo của rồi đặt ngồi lên đùi mình.
      Bốp bốp
      Bốp bốp
      Bốp bốp
      giơ tay đánh vào mông .(heo:nàng này lần đầu nek)
      “Hu… đau quá…” lớn như vậy rồi mà sư phụ ngay cả cọng lông cũng nỡ chạm vào đó! Tiểu Tả lần đầu bị người ta đánh liền bật khóc nức nở. Con báo thối tha này lại ra tay mạnh như vậy…
      Tả Tả cảm thấy vô cùng hận nhưng mà đánh lại ta…
      Thấy khóc đáng thương như vậy, Thần Mặc đành lòng, chỉ có thể dừng tay lại. Ai… phải những việc làm đều vì sao? Ai bảo yếu như vậy? Tự làm mình bị thương.
      Thôi, ai bảo săn con heo rừng đó về chứ? Lần sau bắt con cừu về là được rồi.
      Tuy Thần Mặc tha cho Tả Tả nhưng vẫn cảm thấy tủi thân mà. dựa vào cái gì mà đánh mông chứ?
      Khẽ xoa mông mình, Tả Tả núp ở góc tự oán tự trách. thầm… Chờ đấy, đợi đến lúc pháp thuật của mạnh hơn đánh lại vào mông của !
      thể Tả Tả là tiếu bạch mà, sao nghĩ rằng nếu giờ chọc người ta vui chừng còn bị giết đấy chứ! Còn ở đó mà cáu với kỉnh?
      Lực tay của Thần Mặc rất lớn, giơ vuốt đâm vào bụng heo rồi lột da, cắt chỗ thịt mềm nhất đưa cho Tả Tả.
      Nhìn miếng thịt máu chảy đầm đìa trước mặt, Tả Tả quay đầu sang chỗ khác, ăn.
      “Ăn.” Thần Mặc nó.
      Ăn!” Tả Tả chống cự.
      “Ăn.”
      ăn.”
      Kiên nhẫn của Thần Mặc nhiều cho lắm, ít thịt đầy máu nhét thẳng vào miệng Tả Tả. Ánh mắt Thần Mặc có chút bất mãn, là con nhóc biết nghe lời mà!
      Mùi máu tươi nồng nặc lập tức khích thích dạ dày của Tả Tả, vốn nôn ra còn chút gì giờ lại ói đến mức xém ra cả mật vàng. Khuôn mặt nanh tái nhợt lại càng thêm trắng bệch!
      Thần Mặc bị dọa: “Sao, vậy?”
      “Hu…” Tả Tả bị ức hiếp cả ngày bỗng nhiên khóc lớn. Tên khôn lại ăn hiếp ? mặc quần áo vào còn cứ cởi ra, chỉ nhìn thử con “heo” của thế giới này đánh , ăn cái thứ đồ nhầy nhụa gì đó lại ép
      gì chứ, tôi chỉ là thiếu nữ mười tám tuổi, trừ lúc ba mẹ qua đời ngoài ý muốn vẫn luôn được bảo vệ rất tố, cần phải trải qua sóng to gió lớn gì. Còn giờ đây lại đột nhiên xuyên qua thế giới lạ lẫm có chút hiểu biết gì về thế giới này, nhưng khi Thần Mặc xuất lại làm cảm thấy chỗ nào cũng có “nguy hiểm”. Tới giờ vẫn chưa gặp chút “nguy hiểm” gì làm sao có thể áp lực được chứ? Chẳng qua trông vô cùng tiểu bạch, ngay cả khóc cũng tỏ ra cực kỳ tiểu bạch…
      Cũng bởi vì của tiểu bạch nên mười tám năm qua sống rất hạnh phúc, cũng bởi vì rất hạnh phúc nên cuộc sống trong mười tám năm cũng rất tiểu bạch!
      , khóc!” Thần Mặc khẽ rống tiếng, biết làm sao đễ dỗ cho nín, thế là lè lưỡi ý muốn liếm nước mắt mặt , còn đưa tay ra sau vỗ lưng .
      Có thể là cảm thấy thiện ý của nên Tả Tả nhào vào ngực Thần Mặc, trét hết nước mắt lên người .
      Thần Mặc cũng để ý mấy. cảm thấy đối với nhóc này nếu muốn dạy dỗ tốt phải chiều chuộng vào! trắng ra là, ráng trồng cho táo thêm tươi!
      Tả Tả khóc xong lại ngủ mất.
      ra Tả Tả rất ít khi khóc, trừ lúc ba mẹ qua đời, khóc đến ngất Tả Tả vẫn luôn rất hạnh phúc!
      Ngủ thẳng đến nửa đêm, Tả Tả đói bụng nên tỉnh dậy!
      Ục ục…
      Bụng kêu gào hồi rất lâu. Lúc tỉnh lại thấy mình nằm bụng của Thần Mặc khi ở dạng thú, lưng còn bị đuôi của quấn lấy.
      Tả Tả là do ói hết thứ ăn trong bụng nên mới đói đến vậy! cổ tay phải của đeo chiếc vòng có đính bảy viên ngọc màu đen, từng hạt ngọc có kích thước gần trăm mét vuông. Tả Tả rất thích món quà sinh nhật này của sư phụ bới từng hạt ngọc đều chứa đồ vật bất kỳ!
      hạt chứa thực vật, chứa quần áo, hạt chưa thuốc chữa bệnh, đồ linh tinh, ba hạt còn lại vẫn trống . Trong mấy hạt ngọc mà sư phụ đưa cho có vài hạt là của những phù thủy khác gắn vào!
      Mỗi năm, họ sưu tập được rất nhiều đồ vật rồi sau đó cất vào trong hạt ngọc. Bởi vậy nên người Tả Tả cũng chứa bao nhiêu đồ trừ quần áo và giày, hay cây chổi đen, cũng chỉ là ít vải vóc. Đây chính là trong mười đại phù thủy đưa cho – Phi Khinh Ngữ!
      Đại phù thủy của gia tộc đưa sao có thể là đồ bình thường được chứ?
      Bộ đồ đen này mặc chung với đôi giày cũng coi như có thể phối thành bộ, đông ấm hè mát, rất tiện lợi! Chất liệu gỗ vô cùng đặc biệt đều là do sư phụ cùng với mấy phù thủy đặc biệt đưa cho ! Mà tấm vải đen này, ở thời điểm mấu chốt còn có thể dùng làm vũ khí —— chỉ cần ghìm chặt cổ người khác, có thể nhàng mà lấy mạng của người khác!
      Bây giờ, chỉ cần Tả Tả lấy chiếc khăn quấn vào cổ Thần Mặc…
      Tả Tả cũng là người biết suy nghĩ. Nhưng mà nắm tình hình ở bên ngoài, biết gì về thế giới này, lại có năng lực để tự bảo vệ! thế nào chăng nữa tại chỉ Thần Mặc mới có khả năng uy hiếp !
      Tả Tả nhìn người ngủ say có chút đề phòng nào kia, kéo kéo tay lấy ra lọ sữa chua, ổ bánh mì, rồi bắt đầu ăn. Có rất nhiều đối với “Lần đầu tiên” hay bị say đắm, Tả Tả đến thế giới này lại gặp phải người đầu tiên là “người thú” cũng có cảm xúc rất lạ, hơn nữa người ta có thể dễ dàng giết chết nhưng cuối cùng chỉ ăn đậu hũ của mình chút rồi quan tâm chăm sóc mình, cảm giác như thế giống như gợn sóng cứ lăn tăn trong lòng…
      cầm lòng được cũng chẳng giải thích nổi là cái gì. Chỉ là lúc còn rất , nghe ba của mình : “Trước đây, khi ba đến tới thế giới loài người mẹ của con là người đầu tiên ba gặp.”
      luôn cho rằng “lần đầu tiên”phải vô cùng đặc biệt!
      Giống như ba của vậy, lần đầu đến thế giới này gặp mẹ ; Còn đến đây, người đầu tiên gặp chính là
      Sau khi Tả Tả ăn uống no say, cuối cùng mới nhìn cái, vặn vẹo người bụng của chút rồi chọn tư thế thoải mái để ngủ.
      biết rằng lúc ngủ, con báo vốn “ngủ say” kia lại mở mắt ra nhìn chằm chằm vào rất lâu. Ánh mắt của anhcứ liếc qua liếc lại tay . từng cởi sạch đồ của , đương nhiên biết người có cái gì, Thần Mặc cảm thấy hứng thú với thứ cầm tay rồi sau đó “ăn” cái…
      Thần Mặc biết đó là cái gì. nghi ngờ nhìn giống cái thơm mát kia, cho rằng hề giống , chỉ là trắng chút, thơm chút, yếu chút, thực rất thích hợp!
      Người thú dù cũng có trực giác trời sinh của loài dã thú, đương nhiên nhận ra ở giống cái này hề có chút lực sát thương nào—— nếu phải rất yếu chính là có vật gì có thể đánh người được; Mà trong mắt , có ý công kích! Đối với mọi thứ giống như chỉ khi nhận chút uy hiếp mới bắt đầu phản ứng lại…
      Cho nên mới có thể “yên tâm” với . Cũng phải là yên tâm toàn bộ, nếu cũng chẳng nửa đêm ngủ được rồi nhìn chằm chằm vào , chỉ cần có chút hành động kỳ là
      thể rằng đôi khi, tiểu bạch Tả Tả vô cùng may mắn, cái tiểu bạch của có thể cứu mạng!
      linhdiep17Trâu thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 5:Lần đầu nướng thịt...


      thể trực giác của Thần Mặc rất chuẩn!

      Phần lớn phù thủy ở gia tộc phù thủy đều thuộc dạng chủ động công kích, chỉ khi bị khiêu khích hoặc có uy hiếp họ mới đánh trả lại!


      Tả Tả sống ở gia tộc phù thủy tất nhiên cũng ngoại lệ. Tuy rằng phép thuật giỏi là mấy những cũng có nghĩa là có chút tính công kích nào, chỉ là chủ động đánh mà thôi! Cũng bởi vì chủ động áp đảo nên mới bị Thần Mặc bắt được! Tuy hành động như vậy có thể bị thương, thậm chí còn chết người nhưng mười tám năm nay có nguwoif che chở, thói quen khắc vào trong xương cốt rồi, nếu muốn thay đổi quả là rất khó!

      Ngày thứ hai, lúc Tả Tả tỉnh dậy Thần Mặc săn về.

      Lúc này đây, kéo con vật trông giống như con cừu vào, đầu nó có đôi sừng cong, lông cũng rất dầy, mới nhìn sơ trông có chút nguy hiểm nào, giống với cừu trái đất!

      Nhưng mà Thần Mặc lại với rằng: “Nguy, hiểm.”

      ra, loại động vật ăn cỏ này cũng trang bị cho mình loại vũ khí chết người, ví như cặp sừng trước mặt này, sở dĩ nó là sừng dê cũng bởi vì nó là cái sừng! Nếu nhìn chằm chằm vào sừng của nó bị mê hoặc, sau đó cứ lao vào cặp sừng nhọn hoắc đó rồi chết…

      Còn về việc tại sao lại bị mê hoặc Thần Mặc giải thích , chỉ biết là bị như vậy thôi!

      Sau khi Thần Mặc lột da dê, kéo chân con dê đầm đìa máu nhưng vẫn như chiều hôm qua, muốn ăn chút. Dĩ nhiên bây giờ cũng có ép buộc mà nhét thẳng vào miệng .

      Tả Tả nhìn chòng chọc hồi rồi lên tiếng: “Tôi ăn chín!”

      “Chín?” Thần Mặc hiểu gì, khuôn mặt đẹp trai lên vẻ ngu ngơ.

      đều ăn sống như vậy sao?”

      Sống? Tuy rằng Thần Mặc giải thích được ý này nhưng có lẽ vẫn hiểu rằng đó chính là cách ăn của . gật đầu, biết có gì đúng hay !

      tìm mấy cành cây khô với lá khô mang về đây !”

      “Tại, sao?” Thần Mặc động đậy.

      mang về rồi tôi cho biết!”

      Thần Mặc nhìn hồi rồi giống như lo lắng ăn nên bắt đầu rời .

      Lát sau, gốc cây to được lôi vào động.

      Tả Tả cảm thấy vô cùng khâm phục sức mạnh to lớn của ! Thực ra đối với mấy lời mình vừa với , có hy vọng rằng nghe lời! Thấy gật đầu cũng yên tâm cho lắm rằng có thể tìm thấy cho vài nhánh cây. Giờ tốt rồi, nguyên cái cây bị chặt gãy rồi lôi lên, thế đấy!

      Tả Tả thấy chặt gãy cây, lấy tay bức hết mấy cành lá thân. Chỉ lát sau toàn bộ cành cây biến thành bó củi .

      Tả Tả gom đống lá cây lại, mấy cây rồi mấy cây to hơn để làm cũi, lấy cái bật lửa từ trong hạt trân châu ra.

      Ánh lửa khiến Thàn Mặc giật mình lùi lại, gầm lên tiếng: “Grào…” Giống như chất vấn việc làm!

      Chỉ lát sau, lửa cháy.

      Thần Mặc lùi tới tận miệng động, hóa thành hình thú, bộ lông xù hẳn ra, cứ uy hiếp mà gầm , nếu phải vì có lửa ngăn cản giống như xông thẳng đến cắn đứt cổ !

      Tả Tả cũng giải thích gì nhiều, cầm miếng thịt cắt lúc này treo vào thanh sắt được lấy ra từ hạt châu, sau đó nướng lên!

      Tách tách tách.

      Mùi thịt thơm ngon bay lên.

      Thần Mặc vốn gầm uy hiếp cũng còn phát ra tiếng nữa mà ngồi xổm ở miệng động, nhìn cách tò mò.

      Rưới gia vị lên thịt, chỉ lát sau miếng thịt lớn bằng lòng bàn tay óng ánh lớp mỡ vàng, nhìn qua rất hấp dẫn!

      Tả Tả cười vẫy vẫy tay với : “Có muốn ăn thử ? Ngon lắm đó…”

      Thần Mặc bán tín bán nghi thèm nhúc nhích.

      Tả Tả còn cách nào khác chỉ có thể cầm thanh sắt chứa thịt bước tới, đứng cách khoảng xa.

      Thịt mới nướng xong còn rất nóng, Tả Tả chạm vào thử rồi rụt tay lại ngay: “ chờ chút nữa , để thịt bớt nóng chút rồi…”

      vừa dứt lời Thần Mặc liền cử động, hành động nhanh như chớp, chỉ trong chốc lát hóa thành người rồi chộp lấy miếng thịt. cắt miếng rồi đưa tới miệng . Tuy thịt rất thơm khiến phải chảy nước miếng…

      Tả Tả thấy yết hầu của ngừng lên xuống, hiểu sao lại cười ha ha. Thổi thổi miếng thịt để nguội bớt rồi mới há miếng cắn lấy, vừa ăn vừa cười ngớt.

      Thấy cười rất vui Thần Mặc cũng vui lây! chưa từng gặp giống cái nào có thể cười vui vẻ như vậy… Ánh mắt Thần Mặc nhìn chằm chằm vào miếng thịt trong tay, mùi thịt thơm nồng dụ dỗ muốn cắn lấy nó ngay lập tức! chưa bao giờ biết rằng hóa ra thịt để ngọn lửa đáng sợ kia nướng có thể thơm đến vậy. chỉ biết là lúc sét đánh đốt cháy thân canh, lửa kia nướng hét đồng bọn của mình…

      nuốt rồi nuốt nước miếng. Giống cái này quá kỳ lạ!

      Tả Tả ăn được nửa rồi cầm lấy tay đưa miếng thịt tới miệng : “ cầm lấy , tôi nướng thêm ít…”

      Thần Mặc nghe thế cũng nhiều, bỏ nguyên miếng thịt vào miệng.

      Hưm… thơm quá… ngọt nữa… ngon miếng thịt này đủ để nhét vào kẻ răng, Thần Mặc híp đôi mắt báo lại rồi bật người kêu “Hưm hưm”. chưa từng ăn món nào ngon đến như vậy…

      Thấy Tả Tả về chỗ đống lửa, cố sức xé miếng thịt rồi đến đặt lên lửa, tách.

      Xé ra rồi đặt cái đùi dê đầm đìa máu.

      Tả Tả nhìn chút thịt dê còn xót lại, : “ ăn hết nguyên con dê à?”

      Thần Mặc gật đầu, có thể ăn tươi lần hai con!

      “Vậy , nướng hết nha?”

      “Ừ…” Thần Mặc mở to mắt, gật đầu mạnh.

      ra phải ăn thịt chín mà là vì chưa từng ăn nó! Tả Tả bắt đầu sai, nướng, rưới gia vị rồi dạy cách nướng! Thế nào chứ đó là nguyên con dê, chỉ có mình cầm được thôi chứ cầm nổi!

      Con dễ này, khi Tả Tả chia thành hai nửa rồi cuối cùng hai tiếng sau mới nướng xong!

      Tách tách.

      Mỡ vàng tạo thành lớp thân dê trông vô cùng hấp dẫn, Thần Mặc nhìn nó chằm chằm. Dù lúc ra khỏi động rất khổ cực mới tha về được gốc cây khô nhưng như thế cũng bằng long! Lửa này, còn sợ nữa!

      Vì món ăn ngon, chấp nhận liều mạng…

      Hai người phối hớp với nhau nướng hết cả con dê, cuối cùng Thần Mặc cũng có thể ăn được thịt! Chỉ là sau khi cả con dê đều nằm trong bụng vẫn thấy chưa thỏa mãn, thế nào chứ bình thường phải ăn tới hai con dê cơ… suy nghĩ, nếu ăn tươi con dê kia trước mang về nướng hết là được rồi…

      Thấy bộ dạng còn chưa thèm đưa tay lên liếm của Thần Mặc sau khi ăn dê cùng mới đôi mắt xanh xinh đẹp lộ ra vẻ mặt thỏa mãn khiến Tả Tả cười ha ha. uổng công trước đây ăn nhiều món ngon, học khóa học nấu ăn… Ngay cả con ma thú hay tinh gì này cũng bị tài nghệ của mua chuộc rồi!

      Ha ha… có thể thấy được tài nghệ của tồi lắm! Nếu dễ dàng gì mà mua chuộc được rồi!
      linhdiep17, Trâuluongnhu96 thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 6: Lần đầu báo nhân uống canh

      Kế hoạch của Tả Tả là hỏi về nơi này, chừng có thể nhờ đưa đem tham quan thế giới này thứ!

      Sau khi Tả Tả bóng gió hồi biết được chuyện- thế giới này phải là thế giới phép thuật hay cổ đại như vẫn nghĩ! Mà chính là thời kỳ chưa băng hà- thời viễn cổ?! Giống với thời vượn người ở trái đất?!


      Chỉ là ở nơi này khác cái là, vượn người tiến hóa mà lại là các loại dã thú?!

      Thế này này này này…

      Tả Tả xém chút xỉu. Đây là thế giới gì vậy?! Sao còn chưa xuất loài người?!

      Hơn nữa, Thần Mặc còn kiêu ngạo cho biết rằng, trong vòng trăm dặm này đều là địa bàn của ! cách khác, là vua ở địa bàn của mình!

      có người thú khác à?” Tả Tả nghi ngờ hỏi.

      Thần Mặc đột nhiên biến thành hình thú, bước mấy bước diễu võ giương oai rồi gầm lớn, cào xuống đất, trong lúc cào lại lộ vẻ to lớn dọa người biểu rằng mình mạnh với !

      “…” Tả Tả còn gì để . biết rất mạnh, nhưng hỏi là có còn người thú khác ở đây !

      Thần Mặc trở lại hình người: “Giao phối! Ta, mạnh!” Sợ tin, còn nhảy vọt ra khỏi hang động.

      Vài giờ sau, liên tục mang về sáu bảy xác động vật.

      Từ đầu, Tả Tả chẳng hiểu làm gì, nhưng cứ vài lần như vậy rồi, ra muốn cho biết có thể bắt được rất nhiều đồ ăn!

      Tả Tả nhanh chóng ngăn lại: “Đừng nữa! Tôi biết rất mạnh rồi…”

      Thần Mặc hóa thành hình người rồi cười ôm lấy , bắt đầu cởi đồ ra rồi liếm khắp người , liếm rồi liếm. còn quên : “Giao phối, với, ta!”

      Khỏe miệng Tả Tả co rút. lại bị “Đùa giỡn” rồi!



      Nhìn thi thể động vật chất đống, Tả Tả ảo não, thế này sao mà ăn cho hết! Cuối cùng, còn cách nào khác, ném toàn bộ xác động vật vào viên ngọc ngay trước mặt , dù sao cũng còn tới ba viên ngọc.

      Thần Mặc thấy vậy cứ liếc ngang liếc dọc nhìn chăm chú, ánh mắt đầy vẻ hiểu kỳ. Biến đâu hết rồi? Biến đâu mới được chứ?

      Thậm chí còn muốn kéo thử cái áo choàng Tả Tả vừa mới mặc lại xong.

      Tả Tả bật người kéo tay : “Là phép thuật!”

      “Phép, thuật?” Thần Mặc hiểu.

      “Giống như thế này này…” xong, Tả Tả biến ra thủy cầu. Bây giờ, vô cùng tự tin có thể biến ra nhiều thủy cầu cùng lúc trong chốc lát, giờ gọi được cỡ mười mấy thủy cầu rồi. Mấy ngày nay cố gắng tập luyện quả nhiên là vô cùng thành công mà! tinh rằng trong tương lại có thể tự bảo vệ mình!

      “A?!” Thần Mặc kinh ngạc đưa tay ra, vừa đụng cái quả thủy cầu tan mất. nhìn , ý bảo biến thêm lần nữa.

      Tả Tả biến ra ba cái tiên tiếp.

      Thần Mặc chọt bể từng cái: “Muốn nữa…”

      “…” Tả Tả liếc mắt, tạo ra thủy cầu rồi ném vào người .

      “Ha ha ha…” Thần Mặc cười đến rung cả lồng ngực, giống như tìm được đồ chơi mới, để ném.

      Hu hu… Thủy cầu của sao lại thành đồ chơi cho ?! Tả Tả mất hứng, phép thuật này sao có chút lực sát thương gì hết thế này?!

      Binh.

      Bộp.

      Bộp.



      Tả Tả tạo ra đống thủy cầu rồi ném vào kẻ da thịt dầy kia. Hừ! Ta ném, ta ném cho chết, có ngày ta đập chết mi…

      Với thứ đồ chơi mới này, Thần Mặc sớm quên mất đống xác động vật kia biến mất thế nào, chơi thủy cầu được buổi chiều, cuối cùng còn bắt dạy cách “biến”!

      Tả Tả chỉ có thể bất đắc dĩ giải thích- đây là khả năng trời sinh!!!

      Tả Tả dối, biết phép thuật cũng là do di truyền từ ba mình!

      Mấy ngày sau, Tả Tả nhóm lửa bị hung đến đen thui, “ép buộc” quấn lấy Thần Mặc khiến phải mang ra bờ sông. Nguyên nhân cũng chỉ vì, nửa tháng rồi chưa tắm, kẻ thích sạch như tất nhiên thể chịu được rồi; Hai là muốn ra bờ sông tìm mấy loại cây, củi cũng dễ kiếm hơn.

      Thần Mặc đưa đến bờ sông rồi quẳng lên gốc cây to, cách mặt đất cũng phải ba bốn mươi mét rồi cứ thế phóng săn.

      Tả Tả biết phải gì. đưa ra bờ sống phải để ngắm cảnh mà là để tắm đó!

      Mãi cho đến hai giờ sau, Thần Mặc mới kéo hai con dê về mới được xuống cây.

      Thần Mặc nhặt mấy bó củi ở bờ sông, còn nhảy xuống sông tắm.

      Lúc tắm xong, Thần Mặc cũng nhặt được ít.

      Tả Tả lôi ra từ viên ngọc cái nồi to khoảng nửa thước, Thần Mặc lôi hết nội tạng của con dê ra rồi rửa sạch , sau đó bỏ vào nổi. Còn cái nồi này ở đâu ra … hình như trước đây khi mua đò, người ta có giảm giá rồi tặng thêm hay sao ấy!

      Chất đống củi lên, Thần Mặc phụ trách nướng hai con dê, còn Tả Tả lo nồi canh.

      Tả Tả lấy ra ít nấm hương bỏ vào, còn cho thêm rất nhiều gia vị khác. Chỉ lát sau, nước thịt ngấm, nồi canh tỏa ra hương thịt! Mùi bị còn hấp dẫn hơn với đám dê nướng kia, hại Thần Mặc xém chút chảy cả nước miếng!

      Hừm… giống cái này nấu ăn ngon quá… Lúc này, Thần Mặc nhìn về phía Tả Tả, bắt được vàng phải có cảm giác, muốn số lượng có số lương. nghĩ, sau này chỉ cần ở cạnh được ăn thêm rất nhiều đồ ăn ngon!

      Ừ… nghĩ nhất định mình phải để làm giống cái của mình! Lúc đó có thể ăn đồ ngon cả đời rồi!

      Mùi thịt bay xa, lan vào trong rừng thu hút đống động vật ăn thịt khác đến. Chỉ là chúng nó dám đến gần, chỉ có thể nhìn từ xa. Ai bảo Thần Mặc ở đây chứ? là vua của vùng này đó!

      Vất vả lắm mới nướng được ít dê!

      Thần Mặc bật người ngồi xổm trước cái nồi, ánh mắt đầy vẻ thèm thuồng.

      Tả Tả buồn cười. Trước đây khi nuôi chó, lúc cầm khúc xương dụ nó nó cũng chảy nước miếng như vậy, nhìn cách thèm thuống…

      Tả Tả sờ đầu : “Ăn thịt trước rồi mới được uống canh!”

      “Hừm…” Thần Mặc tủi thân, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn ăn thịt.

      Cái kia ăn ngon hơn mấy con dê này, thế nào cũng ăn gần nửa tháng nay rồi, cho dù có muốn cũng chẳng ăn nổi nữa! Thần Mặc ăn thịt, ăn hoài mà cảm thấy chút mùi vị gì, mắt chỉ nhìn chằm chằm vào nồi canh!

      Nhìn vất vả gặm xong hai con dê rồi bật người nhảy đến trước mặt, đôi mắt báo cứ ngốc ngốc nhìn .

      Tả Tả chỉ có thể lấy từ trong viên ngọc cái chén, để cho mình cái chén riêng rồi : “Được rồi, cái nồi đấy là của …”

      Thần Mặc bật người dậy chồm đến ôm nồi, chuẩn bị uống.

      Tả Tả nhanh chóng ngăn lại: “Chờ !”

      Sao thể uống chứ? Thần Mặc tỏ vẻ đáng thương nhìn .

      Thấy gương mặt đẹp trai của cư nhiên lại lộ ra biểu tình của chú chó , Tả Tả hơi bất đắc dĩ. Ai bảo lại là người thích động vật cơ chứ? xoa xoa tai : “Nóng lắm, uống từ từ thôi! Được rồi, giờ uống …”

      Vừa nghe xong câu đó, Thần Mặc chờ được nữa, uống ngụm lớn. Há… nóng quá…

      Phụt…

      Phun miếng nước canh ngon ra, khuôn mặt đầy ai oán. Giống như nồi canh này có lỗi với vô cùng vậy!

      “Ha ha…” May là Tả Tả chưa uống canh, nếu bị chọc cho cười sặc rồi.

      Tiếng cười của Tả Tả khiến Thần Mặc bất mãn bỉu môi, nhìn về chỗ . Giống như : Sao lại cười ta? Sao vẫn thể uống được?

      Tả Tả lấy từ trong túi ra cái thìa rồi đưa cho : “Lấy cái này để uống.”

      Lúc này, Thần Mặc khôn hơn được chút, biết thổi thổi để bớt nóng rồi mới uống. Mùi vị vừa chạm vào đầu lưỡi lập tức lan ra, hương vị vốn đặc biệt gì bởi vì có thêm nấm mà trở nên ngọt hơn, vô cùng hấp dẫn…

      Nồi canh này được mình Thần Mặc uống hết!

      biến lại thành hình thú, vuốt vuốt bụng bên bờ sông, thèm nhúc nhích.

      Hừm hừm… ăn nhiều quá, giờ khó chịu rồi… giương đôi mắt báo tỏ vẻ đáng thương nhìn Tả Tả. Ai bảo được ăn ngon như vậy chứ… làm sợ hết mất mới phải ăn thiệt nhiều…

      Tả Tả cười thầm, là tên ham ăn… ha ha…
      linhdiep17, luongnhu96Trâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :