Vụ Bí Ẩn Người Mù Ăn Xin Có Vết Thẹo - Alfred Hitchcock (Trinh Thám)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      [​IMG].

      Vụ Bí Người Mù Ăn Xin Có Vết Thẹo

      Tác giả: Alfred Hitchcock

      Dịch giả: Đài Lan

      Thể loại: Trinh tháma

      Nhà xuất bản: Trẻ

      Tủ sách: Tuổi Hồng

      Số quyển / 1 bộ: 1

      Hình thức bìa: Bìa mềm



      -----------------------------------



      Nguồn: http://vnthuquan.net

      Đánh máy: HanAn

      Chuyển sang ebook (TVE): santseiya

      Ngày hoàn thành: 19/08/2010

      Nơi hoàn thành: Việt Trì - Phú Thọ

      http://www.thuvien-ebook.com




      LỜI CỦA ALFRED HITCHCOCK.





      Xin chào tất cả các bạn thích bí !

      Tôi cảm thấy vui mừng và tự hào khi được Ba Thám Tử Trẻ mời viết lời tựa cho cuộc phiêu lưu mới nhất này. Đây là vụ khá đặc biệt: có ví tiền bị đánh mất, có ngân hàng bị đánh cướp, có băng khủng bố gây rắc rối chính trường, mà trụ cột dường như là người đàn ông mù có vết sẹo mặt.
      Tôi dám nhiều, sợ làm mất hay câu chuyện. Nếu trí tò mò của các bạn bị đánh thức mời các bạn hãy lao ngay sang chương và bắt đầu đọc. Nhưng nếu lỡ các bạn chưa biết Ba Thám Tử Trẻ, tôi xin được thêm rằng bộ ba thám tử tài giỏi này sống ở Rocky, thành phố bang California nằm ven Thái Bình Dương, cách Holywood vài cây số. Hannibal Jones là thủ lĩnh của nhóm, với trí nhớ siêu đẳng và bộ óc xuất sắc đặc biệt. Lòng tự tin và bạo dạn cũng gây kinh ngạc với bạn trẻ tuổi như thế.
      Peter Crentch, phó của Hannibal, là cậu thiếu niên to khỏe, lực lưỡng, nhưng liều lĩnh như Hannibal. Bob Andy, thám tử thứ ba, chuyên về điều tra và có bí danh là “lưu trữ nghiên cứu”, cũng có tính khí liều mạng, giống như sếp, khiến cậu rơi vào những tình huống đôi khi khó xử.
      Bây giờ, ta hãy xem người mù ăn xin có vết sẹo này là ai?

      ALFRED HITCHCOCK




    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      1. NGƯỜI MÙ CÓ VẾT SẸO





      - Nếu thời tiết cứ xấu mãi như thế này, chắc tôi phải hét lên quá! Người phụ nữ mặc áo mưa xanh dương tuyên bố.

      cơn gió bão luồn vào đại lộ Wilshire, thổi ngược lại mạnh. Trong nháy mắt cơn gió lật ngược cây dù của người phụ nữ, rồi như hài lòng về trò đùa của mình, bắn mạnh những giọt mưa to vào tủ kính của các cửa hàng xung quanh.

      Thoạt đầu, Bob Andy, chờ ở trạm xe buýt, nghĩ rằng người phụ nữ hét lên. Bà trừng mắt nhìn cây dù hư của mình. Rồi ánh nhìn đe dọa của bà chuyển sang cậu bé vô tội. Bà bất ngờ phá lên cười.

      - Đáng đời tôi! Bà thốt lên rồi vứt cây dù vào thùng rác bên lề dường. Ai bảo dám ra đường khi bão như thế này!

      Rồi bà ra ngồi băng ghế.

      Bob rùng mình rụt cổ lại để chống lạnh. Chưa bao giờ thấy tháng tư mà nhiều mưa như thế này. tin nổi! Sáu giờ chiều thứ hai Phục Sinh, mà tưởng như còn mùa đông. Cộng thêm trời tối do cơn bão nữa. Bob đến Santa Monica đầu giờ chiều, để công chuyện cho mẹ. Cậu sẵn sàng hi sinh vài giờ trong kì nghỉ để giúp mẹ. Nhưng bây giờ khi chờ xe buýt về Rocky, Bob bắt đầu cảm thấy thời gian lâu quá. Bob bực mình lau kính, có lẽ đến lần thứ hai mươi.

      - À! Ông mù đến! Người phụ nữ ngồi băng thông báo.

      Bob ngước mắt lên. Nổi lên thanh của trời mưa, Bob nghe thấy tiếng lọc cọc của cây gậy và tiếng leng keng của đồng xu va vào nhau trong cái ca của người ăn xin.

      - Tội nghiệp ông ấy quá! Người phụ nữ tiếp. Khoảng thời gian gần đây, trong xóm thường thấy ông xuất . Tôi luôn cho ông tiền, khi gặp.

      Bà lục bóp tiền trong khi người ăn xin tiến lại. Dáng người ông mảnh khảnh và hơi khòm. Cổ áo bẻ lên đến tận tai, còn mũ nỉ sụp xuống mắt. Cặp mắt được giấu kín sau cặp kính đen. Bob nhìn thấy ngực người đàn ông mang tấm biển bọc nhựa có ghi dòng chữ dễ đọc: "Tôi bị mù. Xin bà con thương”.

      - Thời tiết hôm nay xấu quá! Người phụ nữ và đứng dậy bỏ đồng xu vào ca.

      Người mù khẽ lời gì đó nghe giống như cám ơn. Cây gậy trắng của ông men theo lề đường rồi chạm vào băng ghế. Người ăn xin mò mẫm thêm để định hướng, rồi ngồi xuống.

      Bob và người phụ nữ mặc áo mưa xanh nhìn ông hồi, rồi quay đầu sang nhìn cửa kính sáng đèn của ngân hàng phía bên kia đại lộ.

      Đội vệ sinh ngân hàng vừa mới làm xong công việc. Mặt quầy sáng bóng, hàng ghế sắp xếp ngay ngắn. Đội vệ sinh gồm người dàn ông mặc quần yếm, với mái tóc dài bạc xõa lù xù vai và người phụ nữ thấp mập. Cả hai chờ trước cửa ngân hàng. Đó là tiền sảnh của tòa nhà cao chứa nhiều công ty khác nhau.

      bảo vệ mặc đồng phục tay huơ xâu chìa khóa chạy ra từ ngân hàng, ông vài lời với người đàn ông và người phụ nữ, rồi mở cửa cho họ ra. Hai người băng qua tiền sảnh, rồi biến mất vào thang máy.

      Bob lại chuyển chú ý sang ông mù, vài sợi tóc bạc lòi ra khỏi mũ nỉ. Hai má người ăn xin lởm chởm mấy cọng râu cứng. Nhưng điều gây ấn tượng nhất đối với Bob là vết sẹo khủng khiếp chạy ngoằn ngoèo ở bên má ông.

      Có lẽ tai nạn gây nên vết sẹo kinh khủng này, Bob thầm nghĩ. Và có thể đó là nguyên nhân gây mù lòa cho ông.

      Người ăn xin cúi ra phía trước, như định đứng dậy, nhưng bị mắc chân vào gậy và loạng choạng. Thấy ông sắp ngã, người phụ nữ mặc áo xanh, theo phản xạ vội nắm lấy tay ông lại.

      Ca sắt của ông mù rơi xuống đất, nảy lên. Các đồng xu lăn ra tứ phía.

      - Tiền của tôi! Người mù la lên.

      - Ông cứ ngồi yên, tôi nhặt lên cho - Người phụ nữ rồi cúi xuống lượm đồng xu rơi xuống lề đường ướt. Bob nhặt những đồng xu lăn vào rãnh cống. Cuối cùng người phụ nữ tìm thấy cái ca phía sau thùng rác công cộng, bà cho tiền vào và đưa lại đủ cho người ăn xin.

      - Có đủ ? Ông mù lo lắng hỏi - Tôi mất cả ngày mới xin được từng ấy tiền.

      Bob cho ba đồng xu cuối cùng vào ca.

      - Xong - Bob . Dường như lượm lại được tất cả rồi.

      Có lẽ ông mù đếm tiền trước rồi, nên sau khi dùng tay sờ nắn các đồng xu, ông khẽ.

      - Đúng! thiếu gì. Cảm ơn!

      - Ông có xe buýt ? Người phụ nữ hỏi. Xe tới kìa.

      - , thưa bà! Tôi ở gần đây.

      Xe buýt còn khá xa, ở mút đại lộ. Bob máy móc nhìn sang bên kia đường và thấy người đàn ông tóc bạc thuộc đội vệ sinh xuất trở lại trong tiền sảnh tòa nhà. Bob lại thấy ông gõ cửa ngân hàng. Cũng như lúc nãy, người bảo vệ chạy ra, tay cầm xâu chìa khóa, ông mở cửa, rồi sau khi trao đổi nhanh, tránh sang bên để cho người đàn ông mặc quần yếm bước vào.

      Đúng lúc đó, người mù rời khỏi băng ghế và bỏ , gõ gậy vào lề đường.

      - Tội nghiệp ! Người phụ nữ áo xanh thở dài. Hy vọng đường về nhà ông xa.

      Bob nhìn theo người ăn xin bước chậm đại lộ.

      - Ồ! Người phụ nữ áo xanh đột nhiên thét lên. Ông ấy vừa mới đánh rơi cái gì đó.

      - Ông ơi! Bob gọi. Chờ !

      Ông mù nghe và cứ tiếp tục bước xa dần.

      - Chờ ! Bob lập lại và chạy tới.

      Bob lượm vật do người ăn xin vừa đánh rơi, đó là bóp tiền.

      Khi ngồi dậy, Bob chỉ kịp thấy người mù dừng ngay mép lề đường, chuẩn bị băng qua con đường cắt ngang đại lộ. Ông cầm gậy thẳng trước mặt, bước xuống đường.

      Khi đó mọi việc xảy ra rất nhanh. Hình bóng mảnh khảnh của ông mù đột nhiên bị mắc vào giữa hai chùm sáng của đèn pha chiếc xe chạy đến. Người lái xe thắng ở đèn đỏ để dừng, nhưng xe bị trượt nhựa đường ẩm ướt và cứ tiến tới. Người phụ nữ mặc áo mưa xanh hét lên. Bob cũng la to. Tiếng thắng xe kêu rít. Người mù quay lại định tránh chiếc xe lao thẳng vào ông. Vô ích. Ông bị va, ngã xuống mặt đường.

      Cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại. Người lái xe nhảy ra. Bob chạy đến, cùng người phụ nữ áo xanh. Cả ba cúi xuống người mù nằm dưới đất.

      Người lái xe có lỗi quì xuống cạnh ông, đưa tay để đỡ ông dậy.

      - ! Người mù ré lên.

      Ông đấm vào người lái xe và la thêm nữa:

      - Kiếng của tôi đâu!

      Người phụ nữ áo xanh vội vàng lượm cặp kính đen. Cũng may kính bị vỡ. Người mù nhanh tay chụp lấy cặp mắt kính, đeo vào mũi, rồi dùng tay tìm gậy. Lái xe là người đàn ông trẻ. Dưới ánh đèn pha, Bob thấy mặt ông tái xanh do xúc động. Chính ông là người lượm gậy lên, nhét vào tay người mù.

      Người mù từ từ đứng dậy. Rồi ông quay đầu sang trái, sang phải, như để tìm đường , như thể ông có thể nhìn được nếu cố gắng. Rồi đột nhiên, lời nào, ông bước vào con đường hông. Ông cà nhắc và dường như bị đau nhiều.

      - Ông ơi! Người lái xe gọi. Chờ chút!

      - Ta nên lập biên bản - người phụ nữ gợi ý - Chắc chắn ông mù bị thương.

      Trong khi đó, ông mù vẫn tiếp tục xa dần, gõ gậy xuống mặt đường, cà nhắc, hổn hển, nhưng vẫn tiến tới với tốc độ đáng kinh ngạc: ông mù gần như chạy.

      Bob lao theo ông, vừa gọi vừa kêu chờ.

      Ông mù rẽ vào lối giữa hai cửa hàng. Bob rẽ vào theo. Rất tiếc lối tối tăm đến nỗi Bob vấp ngã. Bob chậm lại, hai tay giang ra phía trước phòng chướng ngại vật có thể có. Ở cuối lối , Bob bước ra cái sân . Bóng đèn điện sáng phía cửa sau của tòa nhà.

      Đèn chỉ chiếu sáng thùng rác to tướng và thùng giấy bị nước mưa làm rã dần dần.

      Khi đó Bob thấy lối thứ nhì dẫn trở ra đại lộ Wilshire. Nhưng còn dấu vết ông mù đâu hết.

      Ông mù ăn xin biến mất!




      2. BÓP TIỀN BỊ ĐÁNH MẤT





      - thể được! Ông ấy ! Bob . Làm thế nào người bị mù lại có thể di chuyển được nhanh như thế?

      - Người mù có thể di chuyển nhanh nếu quen thuộc với trường, Hannibal Jones nhận xét. Mà những người dùng được mắt thường quen lại trong bóng tối hơn người khác.

      Hôm sau, Bob, Hannibal và Peter Crentch tập hợp trong xưởng của Thiên Đường Đồ Cổ. Trời tạnh mưa. Thời tiết đẹp và mát, ba thám tử xem xét chi tiết các kiện ngày hôm qua. Bóp tiền bị đánh mất nằm bàn thợ.

      - Nhưng cho dù đó có là người mù giả nữa, tại sao lại bỏ chạy như vậy? Bob . Tưởng như ông mù sợ mọi người!

      Bob suy nghĩ thêm hồi, rồi thêm:

      - Dường như mọi người xử cách hợp lý. Người phụ nữ chờ xe cùng mình bỏ trong khi mình lao theo ông mù. Mình đoán bà lên xe buýt. Còn chàng lái xe ngay khi nghe mình báo rằng nạn nhân của ông biến mất. Cuối cùng chỉ còn lại mình mình với cái bóp tiền này. Đáng lẽ mình phải báo cho chàng lái xe biết tên ông mù ăn xin và cả tên mình nữa.

      - Lúc đó cậu bị sốc, Hannibal giải thích. Trong các trường hợp này người ta thường hành động lạ lùng.

      Hannibal vừa nghe Bob vừa táy máy cái truyền hình cũ của chú Titus vừa mang về. Hannibal thay ống tuýp cũ bằng ống mới và cố gắng sữa các bộ phận bị hư khác. Sau khi kê truyền hình bàn thợ, Hannibal xoay thử nút. Tiếng ù ù đầy hứa hẹn vang lên.

      - A ha! Hannibal mừng rỡ reo lên.

      Bob và Peter mỉm cười.

      Hannibal Jones là thiên tài sửa chữa món đồ nào đó. Hoặc chế tạo món mới từ những bộ phận rơi thu thập được trong kho bãi đồ linh tinh của chú Titus. Hannibal sửa chữa lại được ba máy bộ đàm, mà ba thám tử dùng rất thường. Thám tử trưởng cũng sửa lại máy in, rất có ích. Cũng chính nhờ tài khéo tay của Hannibal, mà bộ tham mưu của Ba Thám Tử Trẻ được trang bị kính tiềm vọng cho phép nhìn thấy người ta đến từ xa. Bộ tham mưu này chẳng qua là chiếc xe lán cũ giấu gần xưởng của Hannibal giữa những núi đồ phế thải. Chú Titus và thím Mathilda quên mất chiếc xe lán từ lâu rồi.

      Tuy nhiên, chú thím của Hannibal quên rằng cháu mình, cũng như Bob và Peter say mê các cuộc điều tra hình . Chú thím biết rằng bộ ba tự xưng là Ba Thám Tử Trẻ. Nhưng chú thím biết ba bạn thành công như thế nào trong lãnh vực này. Chiếc xe lán cũ được trang bị đủ thứ máy móc nhằm giúp cho công việc điều tra của ba thám tử. Có phòng thí nghiệm , với đầy đủ đồ nghề để lấy dấu vân tay, có cả kính hiển vi. Ba thám tử tự rửa hình trong buồng tối. Còn có bộ hồ sơ to tướng, đầy phiếu ghi chép. Và cuối cùng trang thiết bị còn có cả máy điện thoại: ba thám tử trẻ tự trả tiền thuê bao và cước gọi bằng số tiền kiếm được khi làm việc ở kho bãi đồ linh tinh.

      Và bây giờ dường như sắp có máy truyền hình nữa. Máy mà Hannibal vừa mới sửa đột ngột chạy được. Có hình ảnh rung màn hình, dần. Giọng bình luận viên vang lên…

      Bắt đầu, phát ngôn viên chào khán giả, rồi thông báo rằng cơn bão mới nhất từ Thái Bình Dương qua Los Angeles và thời tiết miền nam California đẹp và tốt suốt mấy ngày tới.

      “Có những vụ trượt lở xảy ra vùng núi Malibu - Phát ngôn viên tiếp. Dân ở Big Tujunga Canyon phải bỏ nhiều công sức xây lại nhà ở...

      "Về tin hình , phóng viên chúng tôi ở Santa Monica, nơi vừa mới diễn ra vụ cướp táo bạo cách đây chỉ hai giờ tại Thrift and Savings Company.

      "Bọn cướp đột nhập vào ngân hàng này tối hôm qua, giả danh nhân viên đội vệ sinh. Sau khi nhốt bảo vệ vào phòng làm việc, bọn chúng chờ nhân viên đến. Ngay khi ngân hàng mở cửa lúc tám giờ bốn mươi lăm sáng nay, ông Samuel Henderson, phó chủ tịch ngân hàng bị ép phải mở két sắt ra. Bọn cướp lấy được khoảng phần tư triệu đô-la tiền mặt và phần tiền chứa trong các két sắt cá nhân khách hàng của ngân hàng. Chúng tôi cung cấp thêm chi tiết trong buổi phát tin trưa nay."

      - Úi chà! Hannibal vừa thốt lên vừa tắt truyền hình.

      - Trời! Bob kêu. Đúng ngân hàng Santa Monica chỗ mình chờ hôm qua! Mình đứng ở đó, ngay bên kia đường, khi ông mù có vết sẹo...

      Bob đột ngột ngưng , mặt tái mét.

      - Mình dám cá mình thấy trong bọn chúng! Bob thêm.

      Peter và Hannibal nhìn Bob tiếng nào.

      - Phải, mình chắc chắn là như thế, Bob tiếp. Từ trạm xe buýt, mình nhìn thấy bên trái ngân hàng rất . Mình thấy đội vệ sinh gồm ông và ra, leo lên thang máy tòa nhà. hồi sau, người đàn ông quay lại, gõ cửa ngân hàng, ông bảo vệ ra mở.

      - Ông ấy quay lại à? Hannibal hỏi. Cũng người đó?

      - , có lẽ vậy... Bob nhăn trán suy nghĩ. ra mình cũng biết. Ông mù làm rơi cái ca. Mọi người lao đến để lượm lại mấy đồng xu lăn tứ phía... Sau khi trả của lại cho ông mù, mình mới thấy nhân viên đội vệ sinh ở ngay cửa ngân hàng.

      - Vậy cũng có khi là người khác? Hannibal .

      - Có thể.

      - Kế hoạch tài tình quá! Peter thốt lên. Đội vệ sinh làm xong công việc, bấm thang máy lên lầu. Rồi người ăn mặc giống như nhân viên đội vệ sinh ấy đến gõ cửa. Ông bảo vệ tin tưởng mở cửa và bị cho vào chuồng cừu, xong! Bảo vệ bị vô hiệu hóa, nhốt vào phía sau. Tên cướp cho đồng lõa vào. Cả bọn như ở trong nhà mình. Hệ thống báo động làm việc, chẳng có gì lạ. Chỉ còn mỗi việc chờ người của ngân hàng đến.

      - Cậu đúng, Bob đồng tình. Có lẽ mọi việc xảy ra như thế.

      - Bob ơi ! Hannibal hỏi. Cậu có thấy “nhân viên vệ sinh giả" đến từ đâu ? Ý mình muốn ... vào tiền sảnh từ thang máy hay từ cửa ngoài đường?

      Bob lắc đầu.

      - Mình biết. đứng sẵn ngay cửa ngân hàng khi mình thấy . Đương nhiên là mình nghi bước ra từ thang máy. Nhưng cũng có thể từ ngoài đường, nếu là nhân viên vệ sinh giả.

      - Vậy là ta có thể tưởng tượng số giả thuyết - Hannibal vừa tuyên bố vừa lấy bóp tiền mà Bob để bàn thợ. Giả sử đến từ ngoài đường, ông mù làm rớt tiền đúng lúc nhân viên vệ sinh giả đến gần cửa. Bob và người phụ nữ ở trạm xe buýt cúi xuống, như bất cứ ai làm, để giúp lượm tiền lên. Bob và người phụ nữ tập trung nhặt đồng xu, nên cúi mặt hồi, thể thấy tên cướp bước vào tiền sảnh tòa nhà. Cậu có ý kiến gì ?

      Bob nuốt nước miếng rồi khẽ:

      - Ông mù là đồng lõa!

      Hannibal xem xét bóp tiền:

      - Bóp tiền này rất đẹp, Hannibal đánh giá. Bằng da đà điểu, mua ở cửa hàng Neiman - Marcus... trong những cửa hàng sang nhất thành phố.

      - Ủa mình để ý, Bob . Mình chỉ mở ra xem ông mù có số điện thoại để gọi . Nhưng có.

      Hannibal xem xét phần bên trong bóp tiền.

      - Thẻ tín dụng - thám tử trưởng thông báo - hai mươi đôla tiền mặt, bằng lái xe. Bằng lái xe có ích gì cho người mù nhỉ?

      - giúp ích được gì, tất nhiên! Bob đáp.

      - Biết lắm mà. Ông này đâu có mù!

      - Hector Sebastian, Hannibal đọc lớn tiếng bằng lái xe. Cư ngụ tại 2287, đường vực hẻm cây Bách. Ở Malibu.

      - Malibu là khu nhà giàu, Peter tuyên bố. Có khi nghề ăn xin cũng dễ kiếm ăn đấy!

      - Cũng có khi đây phải là địa chỉ của ông mù, - Hannibal nhận xét. Có khi ông mù ăn xin của cậu là kẻ móc túi chôm được món tiền này. Hoặc lượm được ở đâu đó. Xem thử có tên Hecto Sebastian trong danh bạ ?

      - thấy, Bob trả lời sau khi tìm nhanh.

      Hannibal đứng dậy.

      - Có thể chuyện này làm cho cảnh sát quan tâm đấy. Ngoài ra việc người mù đánh mất bóp tiền có thể có nghĩa gì. Đường vực hẻm cây Bách cũng gần đây thôi. Hay ta hãy thử đến đó trước khi quyết định.

      - Sáng kiến hay! Bob kêu.

      Ba bạn lấy xe đạp. Năm phút sau cả ba đạp cật lực con đường dọc biển về hướng bắc, phía Malibu. Chỉ trong vòng nửa tiếng, ba thám tử qua trung tâm thương mại của bãi biển danh tiếng của Hollywood.

      Đường vực cây Bách là con đường khá hẹp, nhiều khúc quanh quẹo và nhánh lẻ, leo rất dốc rồi song song bờ biển, nhưng nằm khá sâu trong đất liền.

      Ba thám tử vừa đạp xe con đường này, vừa nghe tiếng xe cộ chạy đường cái vang lên. Thỉnh thoảng ba bạn nhìn thấy được biển óng ánh giữa hàng cây phía bên trái. Còn bên phải sườn đồi rất dốc thẳng lên về hướng bầu trời xanh biếc.

      - Mình ngờ lại có người dám đến đây ở. Bob vừa đạp xe con đường đất khó vừa . Mà có thấy nhà nào đâu? Hay địa chỉ bằng lái là địa chỉ giả?

      - Bí dày đặc thêm - Peter . Tại sao ông mù lại có bằng lái? Và nếu là bằng lái , tại sao lại ghi địa chỉ giả?

      Con đường đâm xuống chỗ đất trũng có con suối , qua khỏi đó, con đường lại lên dốc tiếp. Đến đỉnh dốc, ba thám tử dừng nghĩ lát. Đường bị dòng suối cắt ngang. Gần sát bên bờ mương có tòa nhà cũ kỹ, kiểu kho thóc được tu sửa lại, khá tồi tàn. Có bảng hiệu đề tên tiệm “Charlic”.

      - Nhà hàng hả? Bob hỏi .

      Hannibal lấy bóp tiền ra khỏi túi, liếc nhanh bằng lái.

      - Số 2287! Đúng số ghi hộp thư mới toanh kia! Thám tử trưởng nhận xét.

      Đúng lúc đó, ba bạn nghe tiếng xe chạy đường phía sau lưng. Ba thám tử tránh ra nhường đường cho xe chạy. Đó là chiếc xe thể thao màu đỏ, người lái là người đàn ông trẻ, tóc xám, nét mặt khá đẹp nhưng rất buồn. Ông có vẻ như để ý đến bộ ba, ông cho xe chạy vòng quanh sân trước tiệm Charlic rồi tắt máy, chậm chạp bước xuống xe, lấy cây gậy yên sau rồi từng bước thận trọng đến tòa nhà cũ. Cánh cửa khép lại sau lưng ông. Ông biến mất.

      - Ông ấy cà nhắc! Peter nhận xét. Này Bob, ông ăn xin của cậu cũng cà nhắc khi chạy trốn tối hôm qua, đúng ?

      - ra ông ấy cà nhắc sau khi xe tông. Chuyện bình thường thôi.

      - Nhưng người kia có thể là ông mù của cậu chứ? Hannibal hỏi. Trông có giống ?

      Bob nhún vai.

      - Tầm vóc và tuổi tác cỡ nhau. Mình chỉ có thể thế thôi. có nghĩa lắm, có hàng triệu người giống ông ấy.

      - Thôi được - Hannibal khẽ.

      Hannibal đột ngột như tỉnh lại rồi cương quyết .

      - Mình vào trong đó.

      - Để làm gì? Peter hỏi. Cậu định mua khúc bánh mì kẹp thịt hả?

      - Cũng có thể, hoặc giả vờ hỏi đường. Nhưng bằng cách này hay cách khác, mình hỏi thăm về con người này. Bob, mình khuyên cậu nên tránh xa ra. Nếu đúng ông này có mặt gần ngân hàng Santa Monica tối hôm qua ông ấy nhận ra cậu... và có thể nguy hiểm.

      - Mình chờ cùng Bob - Peter quyết định. Mình hay dị ứng với những kẻ có khả năng trở nên nguy hiểm.

      - Đồ nhát gan! Bob trêu.

      - Mình chỉ là người có nhiều tham vọng - Peter chỉnh. Tham vọng của mình là sống thà.

      Hamibal mỉm cười, rồi bỏ lại hai bạn ven đường. Thám tử trưởng dắt xe đạp đến sân đậu xe trước cửa tiệm Charlic. Hannibal dựng xe đạp vào tường nhà, rồi bước lên các bậc thềm trước cửa. Cậu mạnh dạn đẩy cửa bước vào. Vì chuyển đột ngột từ ánh nắng mặt trời sáng sủa vào bóng tối, Hannibal thấy được sàn nhà lót gạch và tấm gỗ lót tường của tiền sảnh. Qua khỏi cánh cửa thứ nhì, nặng nề hơn, Hannibal tìm thấy gian phòng rộng lớn, có người. vách phòng hoàn toàn làm bằng cửa kính cho phép thấy biển ở xa qua hàng cây. Xưa kia gian này là phòng ăn của nhà hàng. Còn chính nhà hàng ràng là còn nữa từ lâu rồi. Kế tiếp phòng ăn là phòng khách . Sau đó là nơi bụi bặm cất đầy bàn ghế hư và chén đĩa mẻ. Có lẽ nơi này dùng làm quán bar.

      Trong góc, Hannibal nhìn thấy những thùng giấy và thùng gỗ, sạch bụi. Có thùng gỗ mở để lộ mạt cưa dùng để bảo vệ vật chứa trong thùng.

      Thám tử trưởng để ý thấy ba cánh cửa bên tay phải. Hannibal thận trọng bước tới và cảm thay sợ im lặng bao trùm. Cậu chuẩn bị gọi thử xem có ai , nghe tiếng điện thoại nhắc lên. Hannibal đứng sững tại chỗ lắng tai nghe. người mà cậu thấy được quay số.

      Im lặng lát, rồi giọng đàn ông vang lên:

      - Sebastian đây!

      Sau hồi im lặng ngắn nữa, giọng tiếp:

      - Phải. Tôi biết là đắt, nhưng cái gì cũng có cái giá của nó. Tôi trả cái giá cần thiết.

      Đúng lúc đó, vật và cứng đâm vào lưng Hannibal ngay phía dây thắt lưng.

      - Đưa tay lên... cao tận trần nhà! giọng dịu dàng . Đứng yên tôi bắn!

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      3. BÍ MỚI





      Hannibal đưa hai tay lên cao, đúng theo mệnh lệnh. Cậu cảm thấy rùng mình.

      - Tôi chỉ muốn... Hannibal bắt đầu .

      - Suỵt? Đứng yên! Giọng phía sau ngắt lời. Tiếng chân bước vang lên. Người đàn ông mà ba thám tử thấy xe đến vừa mới bước vào.

      Ông đứng lại ngước nhìn Hannibal.

      - Có chuyện gì vậy, Don? Ông hỏi. Thằng bé này là ai vậy?

      Hannibal nhăn trán. Gương mặt người đàn ông quen quen... hay là giọng ... hay là cách nghiêng đầu sang bên. Hannibal gặp ông bao giờ chưa? Nếu rồi bao giờ và lúc nào?

      - Thằng này đột nhập vào đây - người cầm súng dọa Hannibal giải thích. Tôi bắt quả tang nó lén nghe ông chuyện điện thoại.

      - Cháu chỉ muốn hỏi đường thôi - thám tử trưởng vội phân trần. Bảng hiệu bên ngoài có đề Charlic - nhà hàng, đúng ? Cháu hề có ý xấu, cháu thấy cửa mở nên bước vào.

      - À, dĩ nhiên! Người đàn ông tóc xám .

      Ông bước cà nhắc đến gần Hannibal.

      - Đúng hồi xưa đây là nhà hàng và cửa luôn mở.

      Hannibal nhận thấy hai má và mũi của người đàn ông đỏ do cháy nắng. Thậm chí da bắt đầu lột ở vài nơi. Dưới cặp mày rậm, hai mắt xanh biếc.

      - Hạ tay xuống cậu bé. Dù có muốn Don cũng bắn cậu được đâu.

      Hannibal chậm chạp tuân lệnh, rồi vẫn hơi lo sợ quay lại nhìn người đàn ông có tên là Don.

      - Cậu tưởng tôi cầm súng phải ? Người này mỉm cười .

      Đó là người Châu Á, cao hơn Hannibal bao nhiêu, rất mảnh khảnh với gương mặt tử tế. Ông cầm trong tay cái muỗng bằng gỗ, cán muỗng chĩa vào cậu bé.

      - Tôi chỉ đùa thôi. Tôi từng thấy cái mẹo này ở truyền hình.

      - ấy xem truyền hình để nâng cao tiếng . Người đàn ông tóc xám . Tôi nhận thấy truyền hình cũng dạy được cho những điều bổ ích.

      Don cúi mình chào.

      - Nếu bị nhốt trong phòng ở lầu cao tôi biết rằng cách tốt nhất để trốn ra là xé chăn ra thành dải để làm dây. Nếu chăn đủ chắc, phải tuột xuống theo ống nước.

      Ông lại cúi mình chào, rồi tiến vào trong bóng tối quầy bar. Hannibal ngạc nhiên nhìn theo.

      - Cậu vào đây hỏi thăm à? Người đàn ông tóc xám hỏi lại.

      - Ồ! Hannibal giật mình kêu. Dạ phải. Cách đây vài bước có dòng nước chắn ngang đường . Chú có thể cho cháu hỏi qua khỏi dòng nước có đường tiếp ? Nếu có, băng qua dòng chảy ở đoạn nào?

      - Rất tiếc là con đường dừng gần như ngay sau dòng thác. Tôi khuyên cậu nên thử băng qua, nước dòng thác sâu lắm.

      - Dạ cám ơn chú! Hannibal chú ý nghe nhưng vẫn trả lời.

      Thám tử trưởng chú ý đến chồng sách tràn ra từ thùng đặt dưới đất. Tất cả sách cùng tựa. Bìa sách đen nháy, dòng chữ đỏ chói nổi bật lên. Minh họa bìa là con dao găm cắm vào xấp tài liệu. Tựa là "Khoản gia tài đen tối".

      - Hector Sebastion! Thám tử trưởng đột ngột nghĩ ra.

      Cậu bước nhanh đến, lấy quyển lên xem. Hannibal lật sách lại và thấy hình tác giả ở mặt sau... là hình người đàn ông đứng bên cạnh cậu.

      - Hóa ra là chú! Hannibal thốt lên. Chú chính là Hector Sebastian!

      - Phải!

      - Cháu có đọc “Khoản gia tài đen tối”, Hannibal tiếp với giọng để lộ kích động. Sách hay tuyệt! Cháu cũng rất thích "Các điệp viên bình dị". Ô, chú Sebastion ơi, ràng là chú hề cướp ngân hàng!

      - Bộ cậu có tình nghi tôi ăn cướp à? Hector Sebastian mỉm cười. Nào! Tôi đoán rằng cậu đến đây phải chỉ để hỏi đường. Cậu hãy cho tôi biết .

      Hannibal đỏ mặt.

      - Cháu ... cháu... cậu bắt đầu ấp úng. Thưa chú Sebastian, chú có bị mất bóp ạ?

      Nhà văn giật mình, đưa tay lên túi áo, rồi thốt lên:

      - Trời! Tôi còn nữa. Cậu tìm lại được bóp tôi hả?

      - phải cháu. Mà Bob, bạn cháu tìm được.

      Khi đó Hannibal kể tóm tắt lại cuộc phiêu lưu của Bob tối hôm qua. Hannibal mô tả ông mù đánh rơi bóp tiền, đến vụ trộm ngân hàng và đến vụ tai nạn xe mà nạn nhân là ông mù ăn xin có vết thẹo.

      - Để cháu gọi Bob. Hannibal kết luận. Bạn ấy chờ cháu ở ngoài.

      Hannibal chạy ra ngoài.

      - Vào đây! Hannibal gọi. Chú Sebastian muốn gặp các cậu. Các cậu có biết chú đó là ai ?

      Bob và Peter nhìn nhau, rồi Peter lắc đầu.

      - biết, Peter thú nhận, bộ đáng lẽ phải biết hả?

      - Chứ còn gì nữa! Hannibal nở nụ cười rộng khẳng định. Chính mình cũng là đáng trách vì sớm nhận ra chú ấy. Đó là tác giả danh tiếng của các quyển “Khoản gia tài đen tối”, “Canh gác đêm khuya” và “Điệp viên bình dị”. Khoảng thời gian gần đây, người ta đến chú nhiều lắm. Sắp làm phim truyền hình dựa theo quyển tiểu thuyết của chú ấy.

      Nét mặt Peter sáng lên.

      - Ồ! Đúng rồi! Mình có nghe ba mình về “Điệp viên bình dị" sắp dựng thành phim. Vậy ông này là Hetor Sebastian à?

      - Đúng, Peter à, Hannibal rạng rỡ . Nghề đầu tiên của chú ấy là thám tử tư ở New York. Rồi hôm đó, chiếc máy bay riêng của chú ấy ấy bị rơi khi hạ cánh. Chú ấy chỉ bị gãy chân thôi. Khi phải nằm yên, chú ấy tiến hành viết tiểu thuyết dựa theo vụ án mà chú ấy giải. Chú ấy đặt tựa là “Canh gác đêm khuya"... thành công vang dội. Sau đó, chú viết thêm quyển khác “Khoản gia tài đen tối”, kể về người giả chết để cho vợ hưởng khoản tiền bảo hiểm nhân mạng có dựng thành phim. Các cậu nhớ ? Khi đó chú Sebastian từ bỏ nghề thám tử để viết tiểu thuyết trinh thám. Các cậu vào làm quen với chú ấy ! Bob, cậu giữ bóp tiền của chú ấy, đúng ?

      - Mình đưa cho cậu rồi mà! Bob phản đối. Cậu quên rồi sao? ràng gặp được nhà văn Sebastian làm cho đầu óc cậu lộn ngược lên!

      - Ồ! Hannibal thốt lên.

      Rồi sau khi lục túi, thám tử trưởng :

      - Phải, cậu đúng. !

      Peter và Bob theo Hannibal vào nhà và được Hannibal giới thiệu với nhà văn. Ông Sebastian mời ba vị khách trẻ vào gian phòng lớn có cửa sổ kính rộng, rồi ngồi quanh bàn có mặt bàn bằng kính giống như các loại bàn để gần hồ bơi hoặc sân thượng. Trong phòng chỉ có bàn, vài cái ghế xếp và máy điện thoại.

      - Ở đây chú có đầy đủ tiện nghi, ông Sebastian giải thích. Tôi và Don vừa mới tới chưa đầy tuần, chưa kịp tháo hành lý và đồ đạc ra hết.

      - Chú định sống ở đây à? Peter hỏi.

      - Tôi sống ở đây rồi mà!

      Ông đứng dậy, cà nhắc đến cuối phòng và gọi Don.

      - Còn ba cậu bé này? Sebastian hỏi. Trong tủ lạnh có nước ngọt chứ?

      - Có nước chanh - Don đọc vanh vách - Nước trái cây và đường. Nước chanh tuyệt vời. Uống hoài chán.

      Hannibal nhận ra trong những lời rao quảng cáo thịnh hành. Có lẽ Don học được khi xem truyền hình.

      - Nước chanh được ? Ông Sebastian hỏi.

      Ba vị khách trẻ vội vàng gật đầu. Don lại liếc mắt xuống nhà bếp, phía sau lưng quầy.

      - Ước gì Don học được mấy bài nấu ăn dạy truyền hình thay vì mấy lời quảng cáo vô ích. Don hay dọn những món ăn rất khó nuốt.

      Ông chuyển sang kể về nhà hàng "Charlic" cũ và kế hoạch sửa chữa để biến thành ngôi nhà tiện nghi.

      - Tôi biết là ngôi nhà trông rất tồi tàn, nhưng cái gian phòng lầu bố trí rất tốt, kiến trúc rất hay. Tôi hỏi ý kiến của kiến trúc sư và nhà thầu xây dựng rồi mới mua. Tôi rất hài lòng về quyết định này. Các cậu có biết xây ngôi nhà to như thế này gần biển tốn bao nhiêu ?

      - Chắc chắn là số tiền khổng lồ! Hannibal .

      - Đúng. Ở đây, ít nhất đầu có mái nhà dột, là điều hề có trong căn hộ tôi ở tại New York suốt hai mươi ba năm.

      Don trở ra cùng nước chanh. Trong khi Don ngồi với khách, Sebastian lấy bóp tiền mà Hannibal bỏ bàn.

      - Vậy là ông mù ăn xin đánh rơi bóp tiền này? Ông Sebastian hỏi.

      Rồi sau khi kiểm tra nhanh bóp tiền, ông thêm:

      - Ông mù ăn xin này cần tiền! Ông ta xài cắc nào.

      - Vậy mà ông ấy ăn xin - Bob - Ông cầm cái ca đầy tiền xu, và lắc để tiền kêu leng keng.

      Hector Sebastian chau mày.

      - hiểu ông ấy lượm được bóp tiền ở đâu? hiểu ông ấy có mù ...

      - đó, Hannibal , Người mù thấy những thứ nằm dưới đất. Nhưng có thể ông vấp phải bóp tiền mà cúi xuống lượm. Khi nào chú cầm bóp tiền lần cuối trong tay?

      - Cậu hỏi như người chuyên nghiệp vậy, nhà văn nhận xét. Có thể tưởng cậu sắp rút cây viết và sổ ghi chép ra.

      - Tụi cháu là thám tử mà! Hannibal hãnh diện trả lời.

      Hannibal rút bóp trong túi, lấy danh thiếp đưa cho Sebastian:

      Ba thám tử trẻ

      Điều tra các loại

      ? ? ?

      Thám tử trưởng: HANNIBAL JONES

      Thám tử phó: PETER CRENTCH

      Lưu trữ và nghiên cứu: BOB ANDY

      - Ồ! Sebastian kêu. Hay quá! Nhiều khi các thám tử tư gặp nhiều chuyện ly kỳ lắm.

      - Dạ đúng. Hannibal đồng tình. Riêng tụi cháu từng phải giải quyết những vụ rất kì lạ. Thậm chí đó là chuyên môn của tụi cháu. Tụi cháu thường thành công những vụ cảnh sát thất bại.

      - Tôi tin cậu. Thanh niên tuổi các cậu thường suy nghĩ lanh lợi và bị các thành kiến và nể nang thường gây cản trở cho người lớn.

      Bob cúi về phía trước.

      - , Bob giải thích với giọng điệu như tiết lộ bí mật, tụi cháu quan tâm đến ông ăn xin mù vì tụi cháu nghi ngờ ông ấy đồng lõa với bọn cướp ngân hàng. Thưa chú, hôm qua chú có ở Santa Monica ? Chú có mất bóp tiền ở đó ? Hay chú bị móc túi?

      Hector Sebastian ngả lưng về phía sau.

      - Tôi chắc chắn là sáng hôm qua vẫn còn. Tôi còn nhớ là nhét vào túi khi ra khỏi nhà để đến Denicola. Và tôi nghĩ đến bóp tiền nữa cho đến hôm nay. Có lẽ tôi bị mất bóp tiền ở Denicola vì đó là nơi duy nhất mà tôi đến ngày hôm qua. thể là vụ trộm được. Tôi hề đứng giữa đám đông để bị móc túi và tôi hề thấy ông mù nào.

      - Denicola có phải là cơ sở gần biển cho thuê tàu đánh cá ? Peter hỏi.

      - Đúng. Đó là chỗ tôi cất ca nô. Chỗ đó rất tiện đối với tôi. Khi tôi cần dùng tàu, cậu thanh niên làm cho bà Denicola lấy xuồng chở tôi ra điểm đậu ca nô. Hôm qua tôi vòng ra biển. Có thể bóp tiền bị rơi xuống kè... hay là chỗ đậu xe.

      - Và ông mù lượm được, Peter gợi ý.

      - Và giữ luôn cho mình, Bob tiếp, rồi đến Santa Monica. Tại đó ông mù ra đứng đối diện ngân hàng cho đến lúc bọn cướp đội lốt nhân viên làm vệ sinh chuẩn bị đánh cướp ngân hàng. Chắc ông ấy cố tình làm động tác nghi binh bằng cách thả rơi cái ca và buộc mọi người ở trạm xe buýt phải lo lượm tiền giúp.

      - Cậu đừng vội buộc tội ông mù. Có thể ông ấy vô tình làm rơi ca tiền. cố này chưa chắc là chứng cớ đồng lõa.

      - Nhưng ông ấy bỏ rất nhanh sau khi làm rơi bóp tiền, Hannibal nhấn mạnh. Bob phải chạy theo để trả lại. Và cả khi bị xe tông, ông ấy cũng bước rất nhanh.

      - Đó cũng phải là bằng chứng - nhà văn , có thể lương tâm ông ấy bình yên vì ông bóp tiền phải của mình. Cảnh sát thường tỏ ra rất nghiêm khắc với người hành khất. ra có gì khẳng định được rằng ông mù đồng lõa với bọn cướp ngân hàng. Nhưng sao các cậu gặp các cơ quan có chức năng, và kể những gì các cậu vừa kể cho tôi? Nếu cần cứ nêu tên tôi. Tôi sẵn sàng hợp tác, nếu có giúp gì được.

      - Dạ... dạ phải... Hannibal thất vọng khẽ. Đúng là tụi cháu nên làm như vậy. Có lẽ chú đúng khi nghĩ rằng ông mù liên quan gì đến vụ cướp. Cháu nghĩ vụ điều tra này kết thúc, khi chưa kịp bắt đầu.

      - Dường như là vậy - Hector Sebastian đồng tình. Nhưng tôi rất cảm ơn các cậu mang trả bóp tiền cho tôi. Ông bắt đầu rút vài tờ giấy bạc từ bóp tiền.

      - Đây là việc đương nhiên phải làm thôi ! Peter vội vàng .

      - Và tụi cháu rất mừng là giúp được chú - Bob thêm và đẩy trả số tiền.

      - Dù sao tôi rất muốn hậu tạ các cậu - nhà văn . Các cậu thích gì nào? Hay chơi vòng ngoài biển? Các cậu có muốn cùng tôi lần sau, khi tôi lấy tàu ra biển ?

      - Thích chứ! Peter thẳng.

      - Nếu phiền chú, Bob thêm.

      - phiền đâu. Cứ cho tôi số điện thoại để liên lạc, tôi gọi.

      - Trong vòng nửa tiếng là tụi cháu có thể có mặt ở đây, Peter mừng rỡ .

      Peter ghi số điện thoại nhà cho Hector Sebastian.

      Hannibal và Bob cũng làm theo. Khi ba thám tử ra về, cựu thám tử tư trở thành nhà văn tiễn ba cậu ra cửa và nhìn theo ba cậu đạp xe .

      - Chú ấy tử tế quá ! Peter bình luận khi xa.

      - Phải, Hannibal thừa nhận. Dường như ông ấy hơi buồn khi thấy ta ra về. hiểu ông ấy có cảm thấy đơn ở Calirornia . Ông ấy sống cả cuộc đời ở New York mà.

      - Dù sao nữa, nếu ông ấy tìm bạn chơi cùng ngoài biển mình sẵn sàng! Bob .

      Đúng lúc đó, chiếc ô tô màu vàng xuất đường. Xe chạy chậm qua ba thám tử, chạy chậm lại trước nhà Hector Sebastian, rồi đậu ngoài sân. người đàn ông đứng tuổi bước xuống. Ông đến cửa vài lời với nhà văn vẫn còn đứng đó.

      Ba thám tử dừng lại, nhưng ở quá xa để nghe, chỉ chăm chú nhìn. Ba bạn thấy Hector Sebastian ra mời khách vào nhà.

      - Thấy ! Bob thốt lên. Có thể là cuộc điều tra chưa kết thúc đâu!

      - Sao cậu lại thế? Peter ngạc nhiên hỏi.

      - Bảo vệ ngân hàng! Bob trả lời. Người lái chiếc xe này chính là ông bảo vệ ngân hàng Santa Monica... chính kẻ cho phép bọn cướp đột nhập vào trường! hiểu tại sao ông ấy đến gặp ông Sebastian...




      4. KHÁCH HÀNG CHO THÁM TỬ TRẺ





      - Vô lý! Hannibal đáp. Hector Sebastian giàu, cần cướp ngân hàng đâu! Sách ông thuộc loại bán rất chạy!

      - Đồng ý, Bob . Nhưng nếu có liên quan gì đến vụ cướp tại sao ông bảo vệ lại đến nhà?

      - Mình biết.

      Cuộc bàn luận lại tiếp tục tại Bộ tham mưu bí mật của Ba thám tử trẻ, ngay từ đầu giờ chiều. Ba bạn chờ đường cho đến lúc ông bảo vệ ngân hàng rời nhà hàng "Charlic". Khi đó cả ba lưỡng lự biết có nên quay lại để chuyện với Sebastian về người khách ? Cuối cùng Hannibal phán là nên.

      Bây giờ ngồi quanh bàn viết cũ, ba thám tử nghiên cứu vụ án theo mọi góc độ. Bob ghi tất cả những chi tiết quan trọng vào sổ.

      - Tối hôm qua ông ăn xin cà nhắc, sau khi bị xe đụng, Bob lưu ý, và Hector Sebastian cũng cà nhắc.

      - Hector Sebastian bị gãy chân nhiều chỗ và luôn cà nhắc, Hannibal nhấn mạnh. Bob, cậu cố nhớ xem trước khi bị xe đụng, ông ăn xin có cà nhắc ?

      - Mình nhớ chắc lắm.

      - cà nhắc có thể chỉ là ngẫu nhiên thôi, Peter .

      - Nhưng còn bóp tiền? Còn chuyện kẻ giúp bọn cướp đánh trộm ngân hàng đến thăm ông Sebastian. Ba lần ngẫu nhiên, hơi nhiều đấy!

      - Hay đến cảnh sát ? Bob đề nghị. Đó cũng chính là việc ông khuyên bọn mình làm. Và nếu ông ấy có liên quan đến vụ cướp ngân hàng, có lý do gì ông ấy thúc bọn mình làm chuyện này.

      - Ông ấy buộc phải khuyên bọn mình như thế thôi - Peter nhận xét - Nếu làm vậy, ông ấy có vẻ khả nghi.

      - Chính sát! Hannibal vừa suy nghĩ vừa khẽ. E rằng cảnh sát thấy giả thiết chúng ta hết sức điên rồ. Làm sao có thể tưởng tượng được rằng ông Sebastian lại đồng lõa với bọn cướp? Dù sao vẫn có thể có mối liên quan giữa ông ấy với vụ trộm. Biết đâu, ông Bonell giúp ta tìm ra!

      - Ông Bonell à? Bob hỏi lại.

      Hannibal lật tờ báo địa phương đặt bàn ra. Hannibal ghé mua ở sạp báo, khi ba bạn dừng lại ăn pizza đường về.

      - Walter Bonell là tên của ông bảo vệ ngân hàng - thám tử tưởng giải thích. Câu chuyện được đăng ở trang nhất có nêu tên ông ấy.

      Hannibal với lấy cuốn danh bạ, lật xem.

      - Xem nào... Santa Monica... Có ông Walter Bonell ở số 1129, đại lộ Cá Heo. Gần bãi biển.

      - Hannibal ơi! Có tiếng gọi bên ngoài. Hannibal ơi! Cháu đâu rồi? Thím cần cháu!

      Hannibal thở dài.

      - Thím Mathilda có vẻ bực bội. Thím thấy mặt mình từ sáng đến giờ. Từ đó, có lẽ thím ra được danh sách công việc dài dài để giao cho mình.

      - Mẹ mình chắc cũng thắc mắc biết mình biến đâu mất - Peter .

      - Mình định đề nghị gặp ông Bonell - Hannibal tuyên bố. Hoãn lại tối nay vậy, nhưng đừng trễ quá. Hi vọng các cậu được!... Hẹn gặp nhau trước quán Rocky lúc mười chín giờ. Ta đạp xe xuống bờ biển để tìm ông bảo vệ tại nhà và hỏi thăm.

      - Đồng ý! Peter kêu.

      - Được! Bob theo. Ngày mai học. Như vậy dễ hơn. Hẹn tối nay vậy!

      Ba bạn chia tay nhau, Hannibal làm việc ở kho bãi suốt buổi chiều.

      Đến giờ, sau khi ăn tối sớm cùng chú thím, thám tử trưởng đến điểm hẹn. Hannibal đứng tựa vào xe đạp thấy Bob và Peter đến, chỉ trễ năm phút. Ba thám tử cùng lên đường Santa Monica.

      ra đại lộ Cá Heo, nơi ông Bonell ở, chỉ là con đường , bị những lầu xây cất ngẫu nhiên biến thành ngõ cụt. Số 1129 tương ứng với ngôi nhà có vườn. Chiếc xe màu vàng, mà ba thám tử thấy, đậu trong lối . Mặt trước ngôi nhà tối om, nhưng sau khi vòng ra sau, ba bạn thấy cửa sổ có đèn sáng.

      Ba thám tử đến gần và thấy đó là cửa sổ nhà bếp. Ông bảo vệ ngân hàng ngồi mình, rầu rĩ nhìn khoảng trước mắt. Trông ông có vẻ già và yếu đuối hơn lúc sáng. Tóc bị rụng nhiều, mắt bị quầng tím.

      Ba thám tử im lặng nhìn ông hồi, rồi ba bạn nghĩ đến chuyện vòng trở ra trước để bấm chuông ở cửa, nhưng kịp. người đàn ông chắn ngang đường , tay cầm khẩu súng lục.

      - Các cậu đến đây làm gì? Người lạ mặt hỏi.

      Vũ khí của ông nhắm vào ba thám tử, giọng ông có gì hung dữ, nhưng Hannibal có cảm giác cả ba bị nguy hiểm, như trong cơn ác mộng.

      cái gì đó lạnh lùng và biết thương hại trong thái độ của kẻ cầm súng. Cái miệng mỏng và thẳng, để lộ chút khôi hài nào. Cặp kính râm vén cao trán khiến ông như có cặp mắt thứ hai.

      Peter kiềm được giật nảy mình. Người đàn ông ra lệnh:

      - được nhúc nhích!

      Cửa sổ nhà bếp mở ra, đầu ông Bonell xuất :

      - Selby! Có chuyện gì vậy?

      Người đàn ông cầm súng chỉ ba thám tử:

      - Tôi bắt dược quả tang ba thằng này nhìn qua cửa sổ.

      - À! Bonell ngạc nhiên kêu.

      Rồi ông kêu lại lần thứ nhì, với giọng điệu lo lắng:

      - Vào nhà! Người đàn ông cầm súng ra lệnh. Phải! Bước vào nhà qua cửa sau!

      Ba thám tử tuân lệnh, bước vào nhà bếp.

      - Chuyện này có nghĩa là sao? Bonell hỏi. Sáng nay, khi tôi đến thăm ông Sebastian, ông ấy kể tôi nghe rằng trước đó có ba cậu bé đến gặp ông. Có phải các cậu ? Tôi nhớ dường như có thấy các cậu đường, cùng xe đạp.

      - Dạ phải, thưa chú Bonell, Hannibal trả lời. Đúng là tụi cháu.

      - Ngồi xuống ! Ông bảo vệ kéo ghế mời.

      Người đàn ông cầm súng hỏi:

      - Kìa, Walter, thế này là sao? Ba cậu bé này là ai?

      - Shelby à, cất súng . Tôi thích vũ khí.

      Kẻ tên Shelby lưỡng lự. Rồi ông kéo ống quần lên, nhét súng vào cái bao súng cột da. Peter kinh ngạc nhìn, nhưng tiếng nào. Đáp lại lời mời của ông bảo vệ, ba thám tử ngồi quanh bàn.

      - Ông Sebastian có với tôi, Bonell bắt đầu , rằng các cậu có để ý kẻ khả nghi quanh ngân hàng.

      Shelby ngắt lời ông, gần như hét lên:

      - Có chịu cho tôi biết chuyện này nghĩa là gì ? Có vấn đề gì vậy?

      Bonell thở dài:

      - Bộ ông đọc báo, nghe đài sao? Sáng sớm hôm nay ngân hàng bị đánh cướp.

      - Cướp à! , tôi biết gì. Chuyện xảy ra như thế nào? Các cậu này đến đây để làm gì? Tôi hiểu gì hết.

      Khi đó ông bảo vệ ngân hàng tóm tắt các kiện.

      - Và chính tôi mở cửa cho bọn cướp, ông buồn bã kết luận. Dường như cảnh sát nghĩ tôi đồng lõa với bọn chúng.

      Người đàn ông tội nghiệp có vẻ bối rối.

      - Tôi hành động suy nghĩ, ông bảo vệ thừa nhận. Nếu chịu khó nhận mặt kẻ gõ cửa, tôi thấy ra người lạ rồi. Tôi có tội bất cẩn, nhưng tôi phải là tên cướp. Cả đời tôi chưa bao giờ có hành vi bất lương nào. Nhưng dĩ nhiên là cảnh sát biết tôi. Vậy tôi cần người giúp chứng minh tôi là người vô tội.

      - Luật sư! Shelby ngay.

      Ông có vẻ tự mãn, như kẻ biết giải đáp cho câu hỏi.

      - Walter à, nên gặp luật sư. Nhưng tôi xin hỏi lần nữa, ba cậu bé này có dính líu gì đến chuyện này? Tại sao lại rình rập ông qua cửa sổ nhà bếp?

      Bonell trông chán nản hơn nữa.

      - Có lẽ các cậu này cũng nghi ngờ tôi!

      Ông thở dài, quay sang Hannibal :

      - Trong cơn tuyệt vọng, tôi cứ nghĩ rằng ông Sebastian có thể giúp được tôi. Tôi vừa mới thấy ông trong buổi phát hình tivi. Ông rằng, có khi, người ta gặp rắc rối, chỉ vì có mặt đúng lúc. Đúng trường hợp của tôi! Thế là tôi nghĩ ông Sebastian quan tâm đến tôi. Có nhân viên ngân hàng cũng nghĩ như tôi và cho tôi địa chỉ ông ấy. Tôi đến gặp ông...

      - Walter, hãy cho hơn! Shelby nóng lòng. Ông Sebastian là ai vậy?

      Hannibal giải thích:

      - Ông Sebastian vừa là nhà văn viết tiểu thuyết vừa viết kịch bản. Nhưng trước đó, ông làm nghề thám tử. Tụi cháu có đến gặp ông sáng nay. Có kẻ đánh rơi bóp tiền của ông Sebastian ở gần ngân hàng. Chính bạn Bob lượm được.

      - Dường như cháu đứng ngay đối diện ngân hàng khi tên cướp đứng trước cửa. Và cháu thấy bác mở cửa cho , bác Bonell à!

      - Rồi sáng nay, Peter tiếp, tụi cháu thấy bác khi bác gặp ông Sebastian. Cho nên tụi cháu nghi ngờ. Tụi cháu nghĩ là có thể có mối liên quan giữa bác, ông Sebastian và... vụ cướp ngân hàng.

      Peter ngừng chút rồi đỏ mặt thêm:

      - Đáng lẽ cháu nên thẳng thắn như vậy.

      - Như giải thích, tôi cứ hy vọng rằng ông Sebastian giúp tôi, ông Bonell tuyên bố. Nhưng ông ấy bắt đầu quyển tiểu thuyết mới và có thời gian dành cho tôi. Ông ấy có đưa cho tôi tên và địa chỉ của nhiều thám tử tư ở Los Angeles, và khuyên tôi hỏi ý kiến luật sư thêm. Theo lời ông tôi có gọi điện thoại cho mấy nơi chiều nay. Nhưng các cậu có biết chi phí thuê luật sư là bao nhiêu ? Còn thám tử tư? Tôi đủ khả năng thuê dịch vụ của bất cứ nơi nào!

      Hannibal ngồi thẳng lại ghế.

      - Thưa bác Bonell, cháu thừa nhận khi đến đây tụi cháu nghi ngờ bác rất nhiều. Nhưng nay các hoài nghi của tụi cháu tan biến. Cháu nghĩ tụi cháu có thể giúp được bác. Phải với bác rằng chính tụi cháu là thám tử tư!

      Hannibal lấy danh thiếp trong bóp ra, đưa cho Bonell.

      - Trời! Shelby kêu khi đụng qua vai ông Bonell.

      - Buồn cười quá!

      Nghe giọng điệu mỉa mai ấy, Hannibal lạnh lùng đáp:

      - Buồn cười là từ đúng. Phải rằng tụi cháu làm việc rất hữu hiệu. Tụi cháu dành được chiến thắng mà nhiều hãng tư có thể ganh tị. Tụi cháu bị kiềm hãm bởi số thành kiến như người lớn. Tụi cháu tin tưởng rằng có gì là bất khả - và tụi cháu làm theo bản năng. Thưa bác Bonell, cháu tin rằng bác có tội gì trong vụ cướp ngân hàng. Và hai bạn của cháu cũng nghĩ như vậy!

      Thám tử trưởng vừa vừa dò hỏi Bob và Peter bằng ánh nhìn, và cả hai gật đầu.

      - Nếu bác chịu cho tụi cháu tham gia, ba thám tử trẻ sẵn sàng giúp bác, Hannibal kết thúc.

      Walter Bonell có vẻ chưng hửng. Rồi ông khẽ:

      - Các cậu còn tuổi quá!

      - Có phải là trở ngại ? Hannibal hỏi.

      Ông bảo vệ căng thẳng bẻ các ngón tay.

      - Có lẽ có lẽ tôi nên gặp thám tử tư , ông ấp úng. Nhưng... nhưng...

      - Ôi! cứ thử, có mất mát gì đâu? - Shelby . Rồi kéo ghế ngồi xuống! Đó là người đàn ông trẻ, tóc vàng thẳng. Ông tháo cặp kính đen, nhét vào túi.

      - Tôi hiểu tại sao lại do dự, Walter à! Ông tiếp. Theo hệ thống pháp lý, vô tội vì thể chứng minh được rằng có tội.

      - Nhưng tôi cảm thấy mình hoàn toàn vô tội. - Bonell thú nhận - Chính tôi để cho chúng vào.

      - Người ta thể bỏ tù vì tội này! Shelby khẳng định. Thôi! Nếu cảm thấy yên tâm, sao nhận lời đề nghị của mấy chú bé này? Tôi nghĩ các cậu ấy chứng minh vô tội, nhưng biết đâu tụi nó thành công sao?

      - Tụi cháu hết sức cố gắng! Peter tuyên bố.

      - Các cậu có vẻ muốn giúp tôi, Bonell thở dài. Tôi rất cảm động. Ngày nay ít ai để ý đến nỗi khổ của người khác. Tôi nghĩ nếu các cậu có thể làm cái gì đó cho tôi, là tôi sẵn sàng trở thành thân chủ của các cậu. đến lúc tôi cần có người giúp tôi!

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      5. CÂU CHUYỆN CỦA ÔNG BONELL





      - Tôi có cảm giác như bị cơn ác mộng - ông bảo vệ tiếp và lo lắng nhìn ba vị khách trẻ. Ngân hàng cầu tôi tạm nghỉ việc cho đến khi làm vụ cướp. Người ta chửi thẳng vào mặt tôi là ăn cướp, nhưng cũng y như thế thôi. Làm sao người ta có thể nghi ngờ tôi? Bộ trông tôi giống như kẻ dám ăn trộm ngân hàng sao? Cái nhà này có giống sào huyệt bọn cướp ?

      Ba thám tử trẻ nhìn ông Bonell, rồi nhìn cái nhà sạch ngăn nắp. Hannibal nén nụ cười. vậy, Hannibal tưởng tượng nổi ông Bonell tội nghiệp nhúng tay vào mưu bất lương nào đó và tin rằng chưa có ai từng làm điều gì mờ ám trong nhà ông.

      - Ôi! Shelby đột ngột kêu lên. Đồ tôi mới mua!

      Ông chạy ra cửa sau. Hannibal quay sang ông Bonell.

      - Thưa bác Bonell, hay bác kể lại từ đầu - Hannibal đề nghị - Nếu bác kể lại vụ cướp từ đầu, có thể bác nhớ lại chi tiết nào đó.

      Người đàn ông tội nghiệp có vẻ hi vọng nhiều lắm.

      - Ông Sebastian cho rằng chứng minh người bị tình nghi là vô tội - nhất là khi người đó có chứng cứ ngoại phạm - là khó hơn chứng minh rằng người ấy có tội.

      - Nhưng bác có chắc chắn là bác có chứng cứ ngoại phạm ? Hannibal hỏi. Giả sử bác thuộc băng cướp bác phải dùng phần thời gian, những ngày trước vụ cướp để chuẩn bị cho vụ này. Bác có thể cho tụi cháu danh sách các hoạt động của bác hai tuần vừa qua.

      Ông bảo vệ buồn bã lắc đầu. Hannibal vẫn :

      - Chú Shelby, bạn của bác có giúp được ? Theo cháu hiểu, chính chú ấy ở đây. Có thể chú ấy nhớ ra bác dã dùng thời gian rảnh rỗi để làm những gì hai tuần vừa qua.

      Ông Bonell lại lắc đầu.

      - Shelby ở đây, có thuê phòng, nhưng ít khi ở nhà lắm. ấy thường công tác xa cho công ty sản xuất máy tính. Tôi hề gặp ấy suốt tuần vừa qua, kể cả thứ bảy, chủ nhật. Có hãng ở Fresno đặt đơn mua hàng lớn và cần ấy lắp đặt và cho chạy máy. ấy vừa mới về. Mà cả khi có mặt ở đây, Shelby cũng quan tâm đến tôi nhiều. Khi tôi còn làm cùng công ty với ấy - công ty máy tính TX-4 ấy tỏ ra thân thiện nhiều người!

      - À! Bác từng làm việc cho công ty TX-4 à?

      - Phải, ngay khi công ty đó mua công ty máy tính Jones-Templeton.

      Lần đầu tiên, ông Bonell tự hào ngẩng đầu lên, ông :

      - Tôi làm cho Jones-Templeton hơn ba mươi năm. Tôi bắt đầu làm ngay sau chiến tranh thế giới thứ hai và leo khá nhiều cấp bậc. Có lúc trong bộ phận tôi có mười hai người làm việc và tôi là phó phòng. Chỗ làm rất tốt, gia đình tôi thiếu thốn gì. Phải, chỗ làm tốt và ổn định.

      Ông Bonell đứng dậy biến mất vào phòng bên cạnh, rồi quay trở ra tay cầm khung hình. Đó là hình ông khi còn rất trẻ... chàng trai tóc nâu dày. Bên cạnh là tóc vàng, mặt tròn và hai đứa bé.

      - Vợ tôi, Eleanor! Ông giải thích. Chúng tôi lấy nhau năm sau khi hết chiến tranh. Bà xã tôi mất bốn năm sau vì bệnh tim. Chết lúc còn quá trẻ.

      Ông dừng hồi, tằng hắng.

      - Cháu rất tiếc. Hannibal khẽ.

      - Buồn lắm! Chuyện như vậy có khi lại xảy ra. Về sau tôi cảm thấy rất đơn khi hai đứa con ra . Con trai tôi làm về điện tử, còn Debra lấy chồng làm môi giới bảo hiểm. Hai vợ chồng sống ở Bakersfield và có hai đứa con. Có lẽ tôi phải cám ơn số phận vì nuôi dạy được hai đứa con nên người. Nhưng tôi rất tiếc là chúng ở gần tôi. Khi tôi còn làm ở công ty TX-4, tôi nghĩ là đỡ cảm thấy đơn nếu cho người ở trọ. Hoá ra Shelby - Shelby Tuckerman - tìm chỗ ở. Thế là dọn đến đây và tôi cũng có thêm khoản thu nhập .

      Cửa phía sau mở ra và Shelby xuất , tay ôm các loại thức ăn. thẳng đến tủ lạnh, chất các gói đồ ăn đông lạnh vào.

      - Hay ta trở lại về chuyện xảy ra tối hôm qua? Hannibal gợi ý. Phiền bác kể lại cho tụi cháu nghe chi tiết toàn bộ câu chuyện được ạ?

      - Nếu điều này có thể giúp được gì... ông bảo vệ đồng ý. Lúc đầu như mọi ngày thôi. Tôi làm việc này được năm rồi. Tôi bắt đầu ca vào lúc mười hai giờ trưa, thực những công việc lặt vặt... có gì quan trọng cả. Tôi nhận lời làm việc ở ngân hàng này, vì thấy thời gian trôi qua lâu quá từ khi rời khỏi TX-4. Các cậu biết ... người ta thay rôbô vào chỗ của tôi. Thế là ở ngân hàng, tôi làm đủ thứ hết. Khi ngân hàng đóng cửa, tôi giám sát công việc của đội vệ sinh. Đội này ở tại chỗ mãi. Thường họ kết thúc công việc lúc sáu giờ. Rồi họ ra về, tôi đóng cửa lại. Tôi tuần tra vòng kiểm tra xem mọi thứ có đâu vào đấy hay . Sau đó, tôi mới về. Tôi phải là người bảo vệ đêm. Ngân hàng thuê bảo vệ đêm. Ngân hàng cho là cần, vì có hệ thống an toàn ở phòng kín. ai có thể vào phòng két sắt mà phát động tín hiệu báo động đánh thức mọi cảnh sát trong xóm.

      - Vì vậy mà bọn cướp giữ bác suốt đêm, Bob nhấn mạnh. Bọn chúng thể ra tay khi chưa tắt hệ thống an toàn.

      - Đúng. Có ba tên tất cả... ba gã đàn ông... biết về hệ thống báo động. Có lẽ bọn chúng chờ bên ngoài, canh cho đến lúc đội vệ sinh ra về bằng thang máy. Ít lâu sau, có tên đến gõ cửa. Cửa vào tòa nhà được chiếu sáng tốt lắm và khi nhìn qua lỗ nhìn, tôi thấy người đàn ông tóc bạc, mặc trang phục lao động. Mũ kết che hết phần mặt . Tôi cứ tưởng là Rolf bỏ quên cái gì đó. Tôi tin tưởng mở cửa. vào. những phải là Rolf, mà còn cầm súng trong tay chĩa vào tôi. Quá trễ, thể làm gì được nữa! Rồi hai gã đàn ông khác lại đến. Bọn chúng đeo tóc giả, ria giả và râu giả. Bọn cướp đẩy tôi vào văn phòng thể nhìn thấy từ ngoài đường. Bọn chúng ở lại canh tôi suốt cả đêm, hề thử đến gần phòng kín. Rồi đến sáng, khi nhân viên đến, bọn chúng buộc họ vào cùng phòng sau với tôi. Và khi đến lượt ông Henderson đến - ông là người duy nhất biết mã số để mở phòng kín - bọn chúng buộc ông mở phòng kín ra, sau khi tắt hệ thống báo động.

      Shelby Tuckerman đến ngồi gần Peter.

      - Tôi nghĩ có kẻ trong xóm theo dõi - ông với ông Bonell. Hoặc trong mấy ông bạn ở câu lạc bộ quyết định rằng đánh cướp ngân hàng của vụ khả thi.

      Ông bảo vệ có vẻ phiền.

      - Shelby à, ông , nếu là bạn hay hàng xóm, chắc chắn tôi nhận ra rồi. Tôi có thể khẳng định rằng bọn cướp đêm đó hoàn toàn lạ.

      Shelby đứng dậy đặt ấm nước bên bếp.

      - Nhưng bọn chúng cải trang mà, đúng ? Ông vẫn . Tôi nghĩ mấy cậu bé đây nên kiểm tra hàng xóm .

      - Sao lại ? Hannibal đáp. Cháu hiểu rằng bác thích nghi ngờ người hàng xóm, bác Bonell à. Tuy nhiên, ràng có kẻ biết từ A đến Z về công việc thường ngày của ngân hàng. Bác có dám chắc là có ai rình rập bác những ngày gần đây ? Có ai hỏi han về công việc của bác ?

      Nước trong ấm sôi, Shelby tự pha cho mình tách cà phê, rồi ngồi xuống nhâm nhi. Ông nhìn hết ông Bonell đến Hannibal, rồi ngược lại.

      - Có khi ta phải chứng minh rằng ai đó có tội, mới chứng minh được rằng bác vô tội, Hannibal tuyên bố. Có thể ta có manh mối.

      - Manh mối hả? Bonell hỏi lại. Manh mối nào?

      - Ở giai đoạn này của cuộc điều tra, tụi cháu thể khẳng định đó là manh mối - thám tử trưởng thận trọng giải thích. Cho nên tụi cháu chưa dám bàn bạc với bác. Tụi cháu tiếp tục tìm tòi và khoảng hai ngày nữa, gọi điện thoại lại cho bác. Nếu để ý thấy thái độ bình thường nơi người quen, hay nếu ai đó tò mò hỏi han bác, xin bác cho tụi cháu biết. danh thiếp có số điện thoại của tụi cháu.

      - Được!

      Ba Thám Tứ Trẻ ra về. Khi cánh cửa đóng lại phía sau, Bob khẽ:

      - Manh mối hả? Ý cậu bóp tiền hả? Có phải là manh mối ?

      - Manh mối rất ít, Hannibal thừa nhận, nhưng là tất cả những gì ta có được. Mình nghĩ ta kết luận được rằng cả ông Sebastian lẫn bác Bonell tội nghiệp đều phải là tội phạm. Tuy nhiên, nếu ông mù có vết thẹo có dính líu đến vụ cướp ngân hàng, rất có thể ông Sebastian có tiếp xúc với tên cướp vào thời điểm nào đó. Bóp tiền của ông là mắt xích trong dây chuyền. Vậy đó là hướng cần phải theo.

      - Nếu cậu , cứ theo! Peter thở dài. Nhưng ráng đừng lôi kéo bọn mình vào nơi mà người ta luôn cầm súng trong tay.




      6. GIẤC MƠ KHỦNG KHIẾP





      Sáng sớm hôm sau Bob Andy lên dường Santa Monica. Bob dự định hỏi những người buôn bán gần ngân hàng bị cướp xem, từ sau vụ trộm, họ có thấy ông mù quay lại khu này hay . Sau đó, Bob phải quay nhanh về Rocky, nơi Bob làm việc bán thời gian ở thư viện thành phố.

      Phần mình, Hannibal và Peter điều tra ở hãng cho thuê tàu đánh cá Denicola. Chỗ đó nằm cách cầu tàu hai bước và gây chú ý mấy. Hai thám tử dừng lại phía bên kia đường để quan sát. Dù buổi sáng mùa xuân rất lạnh, người đánh cá ra dọc theo bãi biển và cuối cầu tàu. Gió thổi mạnh đại dương, làm cho ngọn sóng có bọt trắng.

      - Thời tiết tốt để ván lướt sóng! Peter thèm thuồng đánh giá.

      Nhưng Hannibal quan tâm gì đến ván lướt sóng và nhìn chiếc tàu đậu ở cầu tàu. Chiếc Maria III có vẻ chắc chắn, thiết kế để đánh cá số lượng lớn. người đàn ông trẻ dường như kiểm tra máy.

      Cách đó xa, hai bạn nhìn thấy chiếc canô máy màu trắng xinh xắn, cột vào phao chết và có tấm bạt bảo vệ.

      - Chắc là tàu của ông Sebastian, Hannibal . Này Peter! Cậu ở lại đây canh chừng xe đạp.

      Peter, thèm thuồng theo dõi những người lướt ván sóng biển, chỉ đòi hỏi có bấy nhiêu. Hannibal băng qua đường cái. Có con đường mòn dẫn đến cầu tàu. Bên trái có bãi đậu xe, trống . Bên phải, lối dẫn đến ngôi nhà , phía trước có chiếc xe tải đậu. Giữa cầu tàu và ngôi nhà kiến trúc với cửa sổ lớn ba mặt và cánh cửa ở mặt nhìn ra biển. Nhìn xuyên qua kính cửa sổ. Hannibal thấy phụ nữ tóc bạc, mặc đồ đen, ngồi trước bàn xem sổ sách. người phụ nữ trẻ hơn, tóc xoăn màu hung chói sáng, chuyện điện thoại.

      Hannibal bước đến gần, mỉm cười qua kính cửa sổ với người phụ nữ tóc hung xinh đẹp, đẩy cửa bước vào.

      Văn phòng hãng cho thuê tàu Denicola có mùi nước mặn, mùi ủng cao su và mùi rong rêu. Có băng gỗ chạy dọc theo bờ tường. Những tờ gấp quảng cáo về đánh cá các loại chất đống bàn. Bản đồ vùng được dán dối diện lối vào.

      - phút nữa tôi tiếp cậu, người phụ nữ tóc hung vẫn cầm điện thoại .

      - Em chờ được. Hannibal lịch .

      Người phụ nữ kia ngước mắt lên và, ngay lập tức, Hannibal có cảm giác khó chịu rằng mình trở nên trong suốt dưới cái nhìn dò xét ấy. Thám tử trưởng tưởng như bà guốc trong bụng mình. Nhưng bà lại cúi đầu xuống đọc sổ sách tiếp.

      Hannibal nhìn ra ngoài thấy người đàn ông trẻ mặc đồ thủy thủ nhảy lên cầu tàu, vừa húyt sáo vừa bước về hãng. bước vào đúng lúc người phụ nữ trẻ gác máy xuống, quay sang Hannibal.

      - Tôi có thể giúp gì được cho cậu? hỏi.

      - Em đến hỏi xem chị có tìm thấy bóp tiền . Ông Sebastian bị mất bóp tiền cách đây hai ngày.

      - Ông Sebastian hả? Gần đây ông ấy có đến à? Tôi gặp ông ấy. Erny, cậu có chở ông ấy ra ca nô ? Có hả? Vậy cậu hãy nhanh ra xem ông ấy có bỏ quên bóp tiền đó ?

      - Chắc chắn là có rồi! chàng vừa mới vào trả lời. Đúng là em có chở ông Sebastian lên tàu, nhưng sau khi ông ấy về, em kiểm tra và dọn dẹp ca nô, nếu có bóp tiền, em thấy rồi.

      quay sang nhìn Hannibal với vẻ hoài nghi.

      - Tại sao ông Sebastian tự mình đến? Hay tại sao gọi điện thoại?

      - Chú ấy bận lắm, Hannibal giải thích. Chú ấy phải nhiều hai ngày gần đây và nhớ nổi mình bỏ quên bóp tiền ở đâu. Em đề nghị tìm giúp. Thà chịu khó đến tận nơi hơn là gọi điện thoại. Như vậy chắc ăn hơn.

      Cậu định rằng ông Sebastian nhìn thấy người đàn ông tóc bạc, bị mù và có vết thẹo, nhưng trước khi kịp mô tả người ăn xin, người phụ nữ lớn tuổi lại ngước mắt lên nhìn.

      - Cậu tìm bóp tiền, bà . Lạ . Tối qua, tôi nằm mơ thấy bóp tiền.

      Người phụ nữ tóc hung mỉm cười:

      - Mẹ chồng tôi ghê lắm - tiết lộ với Hannibal. Giấc mơ của bà luôn thành thực.

      - Tôi ghê đâu - người phụ nữ lớn tuổi đáp. Mà chính mấy giấc mơ của tôi mới ghê. Tôi hôm qua tôi mơ thấy người lạ đến đây. lượm bóp tiền lên, hấp tấp nhét vào túi. Tóc bạc giống như ông Vincenzo nhà tôi trước khi mất, nhưng và trẻ hơn chồng tôi. đeo kính đen. Bị vết thẹo mặt, như bị ăn dao. vừa vừa gõ gậy phía trước, như bị mù. Nhưng biết tôi nhìn . Còn tôi biết là mối nguy hiểm đối với tôi. Giấc mộng xấu... nhưng rất ... Eileen à, tôi xin cam đoan với chị rằng khi thức dậy, tôi thấy rất sợ.

      Tình cờ mắt Hannibal nhìn trúng thanh niên đứng gần mình. Erny tái mặt. Thậm chí dường như run.

      - Erny, cậu bị sao vậy? tóc hung hỏi. Mô tả như vậy giống người cậu biết hả?

      - ! có! Erny phản đối. Chính cách bà Denicola kể lại giấc mộng mới làm em sợ.

      ai tiếng nào suốt hồi. Rồi Hannibal cám ơn, bước ra về với Peter vẫn xem người lướt ván sóng.

      - Trúng phóc! Hannibal thông báo. Bà già ngồi văn phòng chính là bà Denicola. tóc hung phụ giúp bà là con dâu. này bảo bà Denicola thường có những giấc mơ linh tính báo hiệu.

      - Ý cậu bà mơ thấy những điều về sau thành hả? Peter hỏi lại.

      - Đúng. Nhưng bà cũng mơ thấy những điều xảy ra rồi. Bằng chứng: bà mơ thấy người đàn ông tìm thấy bóp tiền, nhét vào túi. Người đàn ông đó bị mù... và là mối nguy hiểm đối với bà!

      - Cậu dóc mình!

      - Hoàn toàn . Mình chỉ lập lại trung thực cho cậu nghe những gì bà ấy . ràng, bà rất sợ. Còn chàng ta thấy sửa máy tàu còn hoảng sợ hơn bà nữa. Khi nghe bà kể, mặt tái mét và run rẩy toàn thân. Chắc chắn ta biết cái gì đó về ông mù, nhưng chịu . chàng này là mảnh trong bộ ghép hình của ta. Và mình kiên quyết tìm xem ta giấu giếm điều gì.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      7. PETER KHÁM PHÁ ĐIỀU MỚI!





      - Nghe này! Peter . Nếu nhân viên của gia đình Denicola có dính líu đến vụ này, tốt nhất là tìm hiểu về ta. Mình theo dõi ta. Còn cậu đứng ngoài chuyện này. ấy biết mặt cậu, nếu thấy cậu lảng vảng gần đó, ta nghi.

      - Đồng ý, nhưng cậu cẩn thận nhé!

      - cần căn dặn đâu. Mình lúc nào cũng cẩn thận. Cậu mới nên chú ý thận trọng.

      Trong khi thám tử trưởng ra , Peter đậu xe đạp dưới cầu tàu, dùng khoá cột xe đạp vào cột. Peter rất thận trọng, tỏ ra quan tâm đến hãng thuê tàu Denicola. Sau đó, Peter ra bãi biển, ngồi xuống cát, nhìn về hướng tàu Maria III. Erny trở lên đó và lau chùi.

      Buổi sáng trôi qua khá dễ chịu đối với Peter. Đám trẻ con đến chơi gần Peter. Đoán bọn trẻ ở trong xóm, Peter bắt chuyện với tụi nó. Nhờ vậy cậu biết được rằng Erny sống trong ngôi nhà gần đó, cùng hai người khác, dường như người lạ.

      Đến trưa, Peter mua khúc bánh mì thịt ở chợ gần đó. Rồi cậu lại theo dõi Erny đến năm giờ chiều. Lúc đó, nhân viên làm thuê cho hãng Denicola rời bỏ công việc về nhà. Ngôi nhà lụp xụp có mặt trước nhìn ra đường cái và phía sau kéo dài về hướng bãi biển.

      Sau khi thấy Erny biến mất vào trong nhà, Peter biết phải làm gì. Làm cách nào tìm hiểu được thêm về Erny, là người có thể đồng mã với ông mù?

      Đột nhiên chiếc xe tải cũ kỹ xuất đường và dừng lại trước nhà Erny. người đàn ông trẻ bước xuống, vẫy tay cám ơn người lái rồi vào nhà. Gần như ngay sau đó, thanh niên khác dừng chiếc Buick cũ lái trước nhà, và cũng bước vào.

      Bây giờ chỉ còn vài ba người đánh cá bãi biển. Mặt trời lặn ở dường chân trời. Peter quyết định canh gác thêm mười phút nữa, rồi lấy xe đạp về nhà.

      Peter vừa mới quyết định như thế cửa nhà mở ra, Erny và hai người kia bước ra. Sau khi băng qua con đường phía sau hãng Denicola, cả ba leo lên đoạn dốc - có lẽ là đường tắt - dẫn lên Khách sạn Đại Dương. Sân phía trước khách sạn nằm khá cao so với biển. Peter phân vân biết có nên leo lên theo bộ ba hay , hai chiếc xe chạy đến, lần lượt dừng lại đường gần Peter. Hai người đàn ông bước xuống, leo lên sân trước ngay. Sau đó đám thanh niên chạy xe gắn máy đến, và cũng lên đó. Rồi tiếp những người khác... Peter lưỡng lự nữa. Khi chiếc xe vừa mới đến, có cặp vợ chồng và hai đứa con bước xuống xe, Peter bước theo đoàn người kỳ lạ.

      Lên đến , mọi người về khách sạn, chỗ có bãi đậu xe cho khách và hồ bơi. Chỗ này rất sáng. Peter thấy nhiều ghế xếp đặt thành hàng quanh hồ bơi và xa hơn nữa, cho đến tận bãi đậu xe.

      Trong khoảng trống, Erny và hai người bạn dựng những cái giá to và căng hình to ra đó. trong các tấm hình to trắng đen này, là người đàn ông tóc bạc mặc đồng phục đầy kim tuyến. Tấm hình thứ nhì, màu, cho thấy thành phố nhuộm vàng do ánh nắng mặt trời lặn. Nhưng hình thứ ba làm cho Peter giật mình. Bởi vì đó chính là hình người mù có vết thẹo, y như Bob tả.

      Peter cảm thấy khó chịu đột ngột, Peter có mặt mà hề được mời. Cậu đột nhiên cảm thấy muốn bỏ chạy. Nhưng nếu bỏ , Hannibal bao giờ tha thứ. Sắp có cuộc họp nào đó và nếu ở lại tham dự, có thể Peter biết được người đàn ông có vết thẹo là ai. Cuộc họp này có vẻ tự do: có ai soát vé. Mà cũng có ai để ý đến Peter. Cậu cảm thấy yên tâm và quyết định ở lại.

      Peter ngồi xuống ghế và thậm chí mỉm cười với người đàn ông mập đến ngồi ghế bên cạnh. Đám đông to dần. Chẳng bao lâu các ghế đều có người ngồi. Thấy cửa sổ khách sạn vẫn tối, Peter suy ra rằng khách sạn chỉ mở cửa vào mùa hè.

      Trời gần tối khi buổi họp bắt đầu. người bạn của Erny giăng lá cờ xanh dương viền vàng và ở giữa có thêu lá sồi vàng. Rồi người phụ nữ bắt giọng hát. Trong nháy mắt, tất cả đứng lên hát đồng thanh. Peter cũng đứng dậy và nhép miệng giả vờ hát. Đây là lần đầu tiên Peter nghe điệu nhạc này, nghe giống như bài ca quân đội hoặc bài ca nước. Khi nhạc đệm theo chấm dứt, mọi người ngồi xuống.

      Khi đó người đàn ông lớn tuổi bước lên cái bục dựng vội và tiến hành đọc bài diễn văn bằng tiếng Tây Ban Nha. Peter chửi thầm trong bụng. Cậu hiểu tiếng này. đáng tiếc là Hannibal có ở đây!

      Người diễn thuyết lúc đầu rất bình tĩnh, về sau hăng say lên, và thậm chí có vẻ giận dữ. Ông huơ nắm đấm hung dữ chống lại kẻ thù vô danh ở phía xa. Khi ông im lặng, tiếng vỗ tay rầm rộ vang lên. tóc vàng đứng lên và la lên tiếng gì đó giống như khẩu hiệu. Đám đông lập lại theo , rồi lại vỗ tay, giậm chân.

      Khi im lặng trở lại, bắt đầu hăng say, vừa vừa chỉ mấy tấm hình phía sau lưng. Mỗi khi ngón tay chỉ vào bức chân dung của ông mù có vết thẹo, tiếng hoan hô vang lên từ cử toạ. được vỗ tay nhiệt liệt.

      Sau đó Erny gọi đại từng người trong đám người diện, cầu người đó đứng dậy và phát biểu. Tất cả tuân lệnh và chuyện bằng tiếng Tây Ban Nha. Peter cảm thấy nguy hiểm sắp đến. vậy, chẳng bao lâu Erny chỉ vào Peter và mọi người nhìn chằm chằm vào Peter. Peter lắc đầu từ chối, nhưng bị người ngồi bên cạnh vỗ vai khuyến khích. Khi đó cậu đứng dậy, đầu óc sôi sục. Peter chỉ có vài giây để bia ra cái gì đó. Xung quanh Peter, mọi người bắt đầu thấy im lặng này kỳ lạ. Khi đó, sáng kiến loé lên trong đầu Peter. Cậu đưa tay lên cổ họng và phát ra thanh khàn khàn. Người ngồi bên cạnh dịch giùm:

      - Aha! Viêm họng hả?

      Peter gật đầu, mỉm cười để xin lỗi. Cử toạ có vẻ thông cảm và Peter nhõm ngồi xuống. Sau đó tóc vàng quyên góp. Peter cho đô-la vào rổ.

      Đột nhiên có người kêu lên báo động. Rổ quyên góp, lá cờ và mấy tấm hình biến mất như có phép lạ. Trong nháy mắt, Erny và hai cậu bạn xuất bục với ghi ta và phong cầm. Cả ba chơi điệu nhạc , tóc vàng bắt đầu hát. Đám đông hát theo.

      Tiếng máy xe phá vỡ cảnh tượng thần tiên này. Peter thấy người xe môtô mặc đồng phục chạy lên dốc. Tiếng ca dần, rồi dứt hẳn.

      Ông cảnh sát đặt chân xuống đất, bước đến gần bục:

      - Xin lỗi. Ai tổ chức cuộc họp này?

      - Tôi! Erny trả lời. Ông Sanderson cho phép chúng tôi tập diễn ở đây.

      - Sanderson hả? Chủ khách sạn à?

      - Dạ phải, ông ấy cho chúng tôi thuê hội trường. có muốn xem biên nhận ?

      - cần. Tôi tin . Nhưng ở đây phải là hội trường. Người ta báo cho rằng tòa nhà này bị hư hỏng nhiều và nguy hiểm à? cũng thấy là nó bị đóng cửa rồi. Nền đất đồi này trơ nên rất trơn sau mấy trận mưa vừa qua. Có thể trượt bất cứ lúc nào. Mà làm gì vậy? Mấy người này là ai?

      Nụ cười của Erny càng ngây thơ hơn nữa khi trả lời:

      - Chúng tôi thuộc Liên đoàn Ca nhạc Sunset Hills và chúng tôi diễn tập chuẩn bị cho buổi liên hoan sắp được tổ chức ở Coliseum ba tuần nữa. Ông Sanderson có báo trước rằng tòa nhà này an toàn, nhưng quá trễ để dời ngày diễn tập. số thành viên đến từ rất xa và thể định ngày khác để . Nhưng thay vì ở trong hội trường, chúng tôi quyết định diễn tập ngoài trời cho an toàn. Nếu khách sạn bị sụp, ai bị thương.

      - Đừng có tưởng thế - cảnh sát trả lời. Ở lại đây rất nguy hiểm.

      Rồi cảnh sát lớn tiếng:

      - Xin mời quý vị giải tán và ra nhanh! được hoảng hốt, nhưng phải làm nhanh!

      Đám đông ngoan ngoãn tuân lệnh ngay. Trong khi xuống đồi giữa đám người, Peter vẫn còn nghe Erny với cảnh sát môtô:

      - Tôi đồng ý là phải làm nhanh, nhưng phải để cho tôi thời gian cất đàn ghita vào bao chứ!

      chàng Erny này là liều lĩnh! Peter lắc đầu, vẫn còn chưng hửng về các kiện vừa mới chứng kiến. Khi nghe kể lại, biết bộ mặt Hannibal ra sao!




      8. HƯỚNG ĐIỀU TRA MỚI





      - hiểu mấy người đó mưu cái gì, Peter tuyên bố ở cuối phần báo cáo, nhưng mình dám cá tiền túi tháng tư của mình là nó chẳng có liên quan gì đến liên đoàn ca nhạc.

      qua sáng hôm sau, Ba Thám Tử Trẻ tập hợp ở bộ tham mưu.

      - Sợ cậu bị thua độ, Hannibal thản nhiên khẳng định khi đọc lại đoạn thông báo trong Tuần báo Los Angeles. Đúng là có liên hoan ca nhạc ở Coliseum trong ba tuần nữa.

      Hôm qua Bob tìm được gì thêm về ông mù ăn xin và rất buồn bực. Nhưng bản tường thuật của Peter làm cho Bob quên mất nỗi thất vọng. Bob ngước mắt lên khỏi quyển Atlas đọc và thông báo:

      - Peter ơi, lá cờ mà cậu mô tả phải là cờ Mêhicô hay cờ Tây Ban Nha. Mà cũng phải là quốc kỳ của quốc gia Trung Mỹ.

      - Có thể phải là quốc kỳ của nước, Hannibal , mà là cờ của tổ chức nào đó.

      - Khoan ! Bob chúi đầu vào sách và la lên. Mesa d'Oro! Là quốc gia xíu ở Nam Mỹ. Theo quyển sách này nước đó có hai quốc kỳ. Cái thứ nhất màu xanh lục với con sư tử biển ở giữa, cái thứ nhì màu xanh dương với những lá sồi vàng ở giữa. Cái đầu tiên là quốc kỳ chính thức, cái kia là của nền Cộng Hoà cũ. Màu xanh dương vẫn được sử dụng tại tỉnh xa, bởi số nhóm bảo thủ.... Mesa d’Oro (tiếng Tây Ban Nha nghĩa là cái bàn vàng) có cảng ở Thái Bình Dương. Quốc gia này xuất khẩu cà phê và len. Nước này trồng đại mạch ở vùng cao nguyên phía nam thủ đô là thành phố cảng mang tên Cabo de Razon. Dân số ba triệu rưỡi.

      - Còn gì nữa ? Peter hỏi.

      - Vậy thôi. Quyển Atlas bình thường đâu có cung cấp nhiều thông tin lắm.

      - Hay lắm! Hannibal tuyên bố. Cuộc họp có quyên góp tiền, có lẽ cho quốc gia ở Nam Mỹ. Những người tổ chức cuộc họp hành động lén lút và ngần ngại láo với người đại diện luật pháp. Hình ông mù có vết thẹo. Người chủ trì buổi họp chẳng ai khác là nhân viên của gia đình Denicola, cũng chính kẻ tỏ ra bối rối khi bà Denicola già kể lại giấc mơ thấy ông mù lượm bóp tiền. Cần phải biết những người tập họp ngày hôm qua làm cái gì. Họ có dính líu đến vụ cướp ngân hàng ? Hay chỉ là vụ bí thêm, hoàn toàn riêng biệt? Có điều chắc chắn: họ thèm với cảnh sát!

      - Chắc chắn họ mưu tội phạm gì, Bob tuyên bố. thể vậy được. Có quá đông người và họ giữ ý lắm. Bằng chứng là Peter dễ dàng trà trộn vào họ được.

      Hannibal nhíu mày, véo môi dưới, dấu hiệu suy nghĩ dữ dội. Peter gợi ý:

      - Hay người có thẹo hình phải là người mà Bob thấy trước ngân hàng. thế giới này đâu chỉ có người mù có thẹo duy nhất!

      - Trùng hợp quá lớn! Hannibal nhận xét. Đừng quên rằng: có lẽ ông Sebasstian đánh rơi bóp tiền ở chỗ Denicola và Erny tái mặt khi bà Denicola mô tả người mù trong giấc mơ. Chắc là cùng người. Nhưng có mối liên quan gì với Mesa d'Oro? Và ông có đồng loã với bọn cướp hay ?

      - Có thể Erny làm tình báo và ông mù là người liên lạc của Erny? Peter thử. Nếu Erny là tên gián điệp, đương nhiên phải giấu tên tuổi với cảnh sát môtô và chỉ mình là ca sĩ.

      - Peter! Bob lầm bầm. Cậu xem phim truyền hình nhiều quá. Ngoài đời, đâu có ai làm thế.

      - Còn mình, mình nghĩ có khi ngoài đời còn ghê hơn nữa kìa - thám tử trưởng khẳng định. Tạm thời ta còn biết quá ít về Erny và đồng bọn để hiểu chuyện. Báo cáo của Peter cũng cung cấp thêm cho ta manh mối. Trước tiên là Mesa d’Oro. Ta phải tiếp tục điều tra để chứng minh ông Bonell vô tội.

      - Mình phải có mặt ở thư viện lúc mười giờ - Bob . Ở đó mình cố gắng thu thập thêm thông tin về Mesa d’Oro.

      - Hannibal ơi! Giọng thím Mathilda gọi. Hannibal! Cháu ở đâu vậy?

      - Rồi! Peter thở dài. Thím cần cậu rồi đó!

      Bob mở cửa sập dưới sàn xe lán. Cửa sập này dẫn xuống ống gang rộng lớn. Đó là Đường hầm số Hai, chạy dưới núi đồ phế thải và dẫn ra xưởng của Hannibal, ngoài sân. Đó chỉ là trong rất nhiều lối mật mà Ba Thám Tử Trẻ dùng để trốn tránh ánh nhìn của thím Mathilda và chú Titus, khi muốn lại tự do.

      Ba Thám Tử Trẻ chỉ mất có vài giây để bò ra khỏi đường hầm. Ở cuối ống gang có tấm lưới, phải đẩy ra để vào xưởng. Từ đó, ba bạn bước ra sân.

      - À! Cháu đây rồi! Thím Mathilda với cháu. Sao cháu trả lời khi thím gọi! Hans cần cháu giúp tay để giao hàng. Peter! Cháu luôn , sẵn có cháu ở đây! Giao bàn ghế... các cháu nhớ , mấy cái bàn và băng mà chú Titus sơn màu xanh dương, xanh lục và vàng ấy? hiểu ông này còn tưởng tượng ra cái gì nữa... phải thấy tận mắt mới tin được! Vậy mà có bà đến xem, thấy đẹp và mua ngay. Bà ấy mở vườn trẻ ở Sana Monica, đại lộ Dalton. Cũng may là bà ấy thích lô bàn ghế này, nếu chắc phải để đó đến ngày tận thế. Bob, cháu đâu vậy?

      - Cháu làm. Cháu phải có mặt ở thư viện trong vòng mười phút nữa!

      - Vậy cháu nhanh !

      Chính thím cũng vội vàng trở về với công việc làm, trong khi Hannibal và Peter tìm Hans, trong hai em người Đức làm thuê cho ông bà Jones. Khi giúp Hans chất bàn và băng lên xe, hai bạn leo lên ngồi cạnh và lên đường!

      Vườn trẻ tương lai nằm con đường Santa Monica vuông góc với bờ biển. Ngay bên cạnh là tòa nhà của Câu lạc bộ những người lớn tuổi, giữa bãi cỏ xinh đẹp. Đúng lúc đó, bốn người đàn ông dang ngồi chơi bài quanh cái bàn trong vườn. nhân vật thứ năm chống gậy đứng nhìn mọi người chơi. Trông ông có vẻ mệt mỏi và buồn bã. Khi thấy ông, Hannibal nén được tiếng thở dài. Đó là Walter Bonell. Peter cũng để ý thấy ông.

      - Dường như bác ấy chợp mắt được cả đêm - Peter nhận xét.

      - Đúng.

      - Trừ phi mình tưởng tượng. nhưng dường như mấy bác kia thèm để ý đến ông ấy.

      - Dường như thế. Khi bị tình nghi, là vậy đó! Người ta biết phải có thái độ như thế nào với bác.

      - Hai em biết ông này hả? Hans tò mò hỏi.

      - Bác là khách hàng - Hannibal ngắn gọn. Lát nữa em ra chuyện chút với bác, mặc dù có gì nhiều để . Tụi em cố giúp bác ấy.

      - Vậy bác ấy có thể yên tâm! Hans tuyên bố.

      chàng người Đức bước xuống xe và đến bấm chuông ở cửa vườn trẻ. Trong khi chờ mở cửa, Peter, nhìn phía bên Câu lạc Bộ, thúc cùi chỏ vào Hannibal.

      - Cẩn thận! Xem ai đến kìa!

      Peter trượt xuống sàn xe, để bị thấy. Khi đó Hannibal nhìn thấy rất xinh bước đến hướng hai thám tử. Mái tóc vàng dài gợn vai. Con chó to cùng .

      - Ai vậy? Hannibal thầm. Cậu quen này hả?

      - ở buổi họp... chính phát biểu được mọi người vỗ tay.

      - Hừm!... À, ấy quẹo vào lối dẫn đến Câu lạc bộ. Và đúng rồi... ấy hôn hai má bác Bonell.

      - Cái gì? Peter thốt lên và chồm dậy để xem.

      tóc vàng xinh đẹp, thả dây dắt chó, quàng tay quanh vai bác Bonell và mỉm cười thân thiện với ông. Ông bảo vệ ngân hàng đỏ mặt, dường như vừa do bối rối vừa do vui mừng.

      - Ra thế! Peter thốt lên. Đây chính là mối liên quan giữa bác Bonell, vụ cướp ngân hàng, ba chàng chỗ Denicola, bóp tiền ông Sebastian và ông mù có vết thẹo!

      - Vậy cậu nghĩ này chính là mối liên quan đó hả? Hannibal hỏi.

      - Chứ còn gì nữa! Đơn giản thôi. thuộc băng cướp. ấy xoay xở để làm quen với bác Bonell và moi thông tin: giờ mở cửa, giờ đóng cửa, hệ thống báo động, giờ đến của đội làm vệ sinh, và mọi thứ khác! Ông mù là thủ lĩnh bọn cướp. Chính đứng canh gác trong khi bọn kia đánh cướp ngân hàng. Tại sao kia thể là tên trộm? Rất có thể ta hoá trang để bác Bonell nhận ra được. Trừ phi ta chỉ là tên chỉ điểm.

      - Giả thiết của cậu nghe cũng được, Hannibal thú nhận. Nhưng còn mấy người tham dự buổi họp tối hôm qua sao?

      - ... ừ... có thể những người vô tội bị lừa, Peter gợi ý. Bọn cướp dùng họ để... để...

      Peter dừng lại, biết gì nữa.

      - Cậu có nghĩ rằng những kẻ vừa mới cướp được phần tư triệu đô-la - Hannibal hỏi - lại vẫn cần tiền đến nỗi phải quyên góp ?

      - Ừ… phải... dĩ nhiên....

      - Dù sao - thám tử trưởng tiếp - đây lại thêm trùng hợp lạ lùng. tối hôm qua giữ vai trò hàng đầu trong cuộc họp, lại có vẻ quen biết nhiều với bác Bonell. Khi nào chuyện riêng được với bác, ta hỏi bác xem này cỏ hỏi gì bác về ngân hàng hay .

      Đúng lúc đó, con chó bị mắc dây vào cây dâm bụt và cố gỡ nó ra.

      - Cậu ở lại đây để giúp Hans, Hannibal . Mình theo dõi này, xem ấy ở đâu, bạn bè là ai. Nhanh lên, núp xuống! ấy đến kìa!

      lần nữa, Peter trượt xuống sàn xe để bị khả nghi nhìn thấy. Nhưng bước qua mà thèm nhìn chiếc xe tải.

      Hannibal chờ hồi, rồi nhảy khỏi xe, lao theo .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :