1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ yêu nữ cảnh sát của thượng tướng - Tiểu Dã Áp (293c - Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      VỢ NỮ CẢNH SÁT CỦA THƯỢNG TƯỚNG

      [​IMG]

      Tác giả: Tiểu Dã Áp

      Thể loại: Ngôn Tình

      Số chương: 293

      Nguồn: DDLQD; Editor: caoviyen_73

      Tình trạng: Hoàn thành

      Nữ cảnh sát nóng tính và thượng tướng chung tình có khả năng nảy sinh tình ?

      Đọc truyện Vợ Nữ Cảnh Sát Của Thượng Tướng là tác phẩm của tác giả Tiểu Dã Áp để trả lời cho câu hỏi .Truyện thuộc thể loại ngôn tình.

      Các bạn có thể đọc truyện Vợ Nữ Cảnh Sát Của Thượng Tướng full và download file prc của truyện để đọc máy di động của mình.

      Cái gì? Muốn gả mình cho người đàn ông hứa hôn từ bé, đùa gì thế, đây là thế kỷ 21 có được , chưa từng gặp mặt người đàn ông kia, ai biết đối phương là mèo hay chó, dầu gì cũng là cành hoa trong giới cảnh sát, đàn ông theo đuổi xếp hàng từ trái đất đến sao Hoả, kiên quyết lấy.

      Nhưng ông nội - Người thân duy nhất lại mang tâm nguyện cuối cùng của mình ra uy hiếp , hơn nữa còn , để bọn họ chung sống trước!

      "Cái gì? Bị thương?" Cái cứt chó gì thế, còn là thượng tướng, mình thấy là nhuyễn tướng có, dễ dàng bị thương như vậy? Hơn nữa còn muốn chăm sóc !

      muốn , nhưng nhìn thấy vẻ mặt bi thương của ông nội nên nhắm mắt đồng ý, , cũng là dịp tốt để cho biết chút về vị hôn phu là thượng tướng kia của mình, và cũng để “chiêu đãi” tốt.

      Mạc Thiên Kình, vị thượng tướng trẻ tuổi nhất trong lịch sử, bề ngoài tuấn tú khác thường, từ khi ông nội cho biết vị hôn thê được hứa hôn từ bé liền bắt đầu bận tâm đến chuyện hôn nhân nữa.

      Đối mặt với người vợ chưa cưới gây khó khăn khắp nơi, đối nghịch khắp nơi, để xem từng bước làm sao thuần hóa từ mèo hoang biến thành Tiểu Bạch Thỏ ngoan hiền!

      Huệ Nguyễn, dunggghonglak thích bài này.

    2. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 1: Mưu Kế Của Ông Nội

      Vào sáng sớm, ánh nắng mặt trời êm dịu chiếu xuống khắp nơi, Yến Oanh ca hót, yên tĩnh và thanh bình, khí mát mẻ trong lành. Vậy mà, trong biệt thự nép mình dưới những tán cây xanh um tươi tốt ——

      "Đinh linh. . . . . . Đinh linh. . . . . ."

      Ngọc Sính Đình chợt từ giường ngồi bật dậy, cầm điện thoại lên : "Tôi là Ngọc Sính Đình, có chuyện gì xin mời !" Từng chữ ràng, vang lên mạnh mẽ. Gương mặt trông rất xinh đẹp, nhưng đầu tóc lại rối bời, thân mặc bộ đồ ngủ in những nhân vật trong phim hoạt hình, rộng thùng thình, tuy nhiên vẻ buồn ngủ gương mặt biến mất.

      "Sính Đình, ông là ông nội!"

      Giọng của đối phương rất ôn hòa, khiến Ngọc Sính Đình nhất thời nhụt chí, đổ người ngã xuống giường.

      "Ông nội, là ông a!"

      Còn tưởng rằng cục cảnh sát có chuyện gì, trong tháng này mỗi ngày đều bận điều tra vụ án giết người liên hoàn, tháng nay chưa được nghỉ ngơi, ngày hôm qua mới phá án vất vả, vậy mà mới sáng tinh mơ ông nội gọi điện thoại tới, khiến sợ hết hồn, còn tưởng rằng lại có vụ án nào xảy ra!

      Ngọc Kỳ Lân cười ha ha mấy tiếng, thanh ấm áp cưng chiều, nếu ai biết trước kia ông là cảnh sát trưởng của cục cảnh sát, chắc chắn nghĩ ông chỉ là ông già bình thường.

      "Sính Đình, năm nay cháu bao nhiêu tuổi?" Ngọc Kỳ Lân nghiến răng, Sính Đình năm nay cũng 23 rồi, đúng lúc phải gả rồi, hơn nữa cháu trai của lão Mạc kia cũng đến tuổi kết hôn, mấy ngày trước hai người vừa gặp nhau, nâng cốc cười, liền định xong hôn của hai đứa bé.

      Ông và lão Mạc là chiến hữu cùng vào sinh ra tử ngày trước, khi vợ họ mang thai bàn bạc, nếu sinh được nam nữ kết làm thông gia, nhưng hai người đều sinh con trai, chuyện kết thông gia này này liền tiếp tục rơi vào hai đứa con trai của họ. Cũng may hai đứa sinh nam nữ, cho nên hôn này rốt cuộc cũng định xong.

      Chỉ có điều tính khí của nha đầu Sính Đình này rất nóng nảy, giống y như ông vậy, nóng tính chịu được, tuổi còn trẻ nhưng là cảnh sát điều tra, hàng ngày đều đắm chìm trong trong vụ án, nếu muốn kết hôn, dường như có khả năng!

      tại ông chỉ còn mỗi là người thâni, con trai con dâu cũng là cảnh sát điều tra, nhưng may mất sớm.

      "23, còn trẻ. còn việc gì cháu ngủ tiếp!"

      Ngọc Sính Đình vừa nghe thấy ông nội hỏi tuổi mình liền muốn cúp điện thoại, ý đồ của ông nội sao mà biết, từ khi được 20 tuổi bắt đầu muốn lập gia đình, nhưng điểm chết người chính là, ông nội vị hôn phu được hứa hôn từ bé!

      Mẹ nó, ai biết người đàn ông kia có vẻ ngoài ra sao, nếu là chó hay mèo cũng muốn gả cho sao? Dù sao cũng là cành hoa trong giới cảnh sát, sao có thể để ông nội cổ hủ gả ột người đàn ông chưa từng gặp mặt chứ.

      Đánh chết cũng gả!

      "Chờ chút!"

      Ngọc Kỳ Lân tức giận rống to câu, "Giới hạn cho con mười phút phải quay về biệt thự!"

      Lão già ta phát uy cháu tưởng ta già cỗi phải , tính khí của Ngọc Kỳ Lân cũng tương đối nóng nảy, mà Ngọc Sính Đình chính là di truyền tính khí của ông nội, nóng nảy khác thường, nhóm cảnh sát dưới tay , có mấy người là chưa bị oanh tạc.!

      " về được, cháu còn có chuyện!"

      Chết tiệt, cũng biết ông nội vừa đấm vừa xoa, nhưng mà lần này nghiêm trọng đến độ gọi trở về biệt thự, nhất định là có chuyện.

      Đánh chết cũng về.

      " trở lại cháu chờ nhặt xác ta !" Ngọc Kỳ Lân nóng nảy rống to câu, chờ Sính Đình cúp điện thoại cúp trước.

      "Chết tiệt, lại giở chiêu này!"

      Ngọc Sính Đình nổi trận lôi đình, cầm gối đầu giường ném ra phía cửa, gương mặt xinh đẹp đầy vẻ tức giận.

      Tuy nhiên vẫn phải rời giường, mặc xong bộ trang phục màu đen, sau khi rửa mặt, cầm túi xách và chìa khóa xe, đóng sầm cửa rồi tới nhà để xe. . . . . .

      Chương 2: Chăm Sóc Vị Hôn Phu!

      Giữa ộ chính, chiếc xe thể thao cao cấp hiệu SCK màu trắng bạc nở nóc chạy băng băng từ nội ô thành phố A tới khu biệt thự vùng ngoại ô.

      Ngọc Sính Đình xách giò tức giận đùng đùng tới ngôi biệt thự cổ kính rộng khoảng 200m2 cách đó xa, thèm nhìn những đám cây xanh hai bên, đạp con đường trải đầy đá cuội tới cửa chính.

      Còn chưa kịp bước vào, nghe thấy tiếng cười sang sảng bên trong, phóng khoáng nhàng khoan khoái.

      "Ha ha ha. . . . . . Như vậy là tốt nhất, tôi thấy tiểu tử kia quá khô khan, tôi nghĩ cháu của ông tuyệt đối thích hợp với nó!"

      Mạc Tử Khiêm toàn thân mặc quân phục, nhìn nổi giận đùng đùng tới, cau mày.

      "Cháu chính là Sính Đình sao, lớn như vậy, đúng là đến tuổi kết hôn rồi!"

      Mạc Tử Khiêm rất hài lòng về cháu dâu này.

      Mặc dù thoạt nhìn có vẻ nóng tính, nhưng lại xinh đẹp nổi trội mà mất vẻ chính khí bên ngoài, cứng cỏi hơn nhiều so với những Yến Yến Oanh Oanh giàu có khác.

      Ngọc Sính Đình lúc này mới phát ra có khách, nỗ lực kềm nén lửa giận, nhìn nụ cười cưng chiều gương mặt của ông nội.

      ràng ông già bảy mươi tuổi, khuôn mặt thon gầy, làn da ngăm đen, hàng lông mày nhàn nhạt, ánh mắt lấp lánh có hồn, nhưng ràng phải là ông lão hiền lành, tính khí nóng nảy muốn chết, hơn nữa còn giống như đứa bé, la lối om sòm. (Chính là uy hiếp về nhặt xác đó a)

      "Xin chào, cháu là Ngọc Sính Đình!" Sính Đình rất nỗ lực kềm nén của mình lửa giận hừng hực cháy trong lòng mình, nhưng khi vừa nhìn thấy gương mặt đó ông nội liền khống chế được, gương mặt xinh đẹp vì kìm nén mà đỏ bừng.

      Dưới ánh mắt của người nhìn, rất xinh đẹp.

      "Ừ, tệ!"

      Sính Đình cười gượng hai tiếng, rất lễ phép nhìn ông nội bên cạnh .

      "Ông nội, cháu có việc tìm ông, ông qua đây chút!"

      Mang mặt nụ cười nhàn nhạt, cũng quản Ngọc Kỳ Lân có đồng ý hay , kéo ông lên lầu hai.

      "Ông nội, cầu xin ông đừng trêu chọc cháu có được hay , cháu rất bận!"

      Ngọc Sính Đình cố gắng đạo lý với ông nội, nhưng bây giờ Ngọc Kỳ Lân chỉ chấp nhận đúng chuyện, đó chính là phải gả cháu trai của lão Mạc.

      "Sính Đình a! Ông nội già rồi, sống được mấy ngày, cháu thuận theo ông nội lần , trước hết chỉ cần cháu và tiểu tử kia sống chung mấy ngày, nếu thích nhau ông cũng có lý do tốt để cự tuyệt người ta phải sao? Nếu cứ như cháu lấy cũng gả, ông nội rất khó chuyện với lão Mạc. Cháu cũng biết đấy, lão Mạc và ông nội là bạn chí cốt, cháu hãy thuận theo ông nội lần này !" Trong giọng của Ngọc Kỳ Lân tất cả đều là bất đắc dĩ và bi thương, Ngọc Sính Đình muốn phát giận, nhưng ngọn lửa bị những lời này dập tắt.

      "Ông nội, ông sống lâu trăm tuổi!" Ngọc Sính Đình đột nhiên ôm ông nội, giọng nghẹn ngào, ông nội là người thân duy nhất của mình ở cõi đời này, thể có ông nội.

      "Chỉ cần ông sống khỏe mạnh, Sính Đình đều đồng ý với ông!"

      phải chỉ là gặp mặt thôi sao? Xem mắt, đồng ý, chỉ cần ông nội sống lâu chút.

      "Nó bị thương, lão Mạc sắp xếp xong xuôi rồi, cháu chăm sóc nó mấy ngày, chờ nó phục hồi như cũ, nếu như cháu vẫn thích nó, đến lúc đó ông nội giúp cháu với lão Mạc." Vẫn là ông nội hiền lành như cũ, khi nghe thấy người trong ngực ‘vâng’ câu, khuôn mặt già nua tất cả đều là nụ cười.

      "Ông nội, tại sao ta bị thương!" Sính Đình tò mò hỏi, chẳng lẽ là người tàn phế?

      "Nó tên là Mạc Thiên Kình, là sĩ quan trong quân đội, chức vị thượng tướng!"

      "Cái gì, thượng tướng mà còn bị thương!"

      Cái gì mà thượng tướng thấy chính là nhuyễn tướng có, đoán chừng tám phần chính là dựa vào thế lực của ông nội ta để mà leo lên, khinh thường!

      "Nhiệm vụ lần này quá nguy hiểm!"

      Ngọc Kỳ Lân giải thích nhiều, bí mật quân thể tiết lộ, mà ông cũng biết lắm.

      "Vâng!"

      Chết tiệt, mềm yếu vô dụng làm mình bị thương lại còn do nhiệm vụ quá nguy hiểm, ta cho rằng hiểu biết chút nào sao?

      Muốn chăm sóc ta, OK, thành vấn đề! tận tình chăm sóc vị hôn phu của !
      Huệ Nguyễnluongnhu96 thích bài này.

    3. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 3: Thượng Tướng? Nhuyễn Tướng!

      Trong biệt thự xa hoa rộng 200m2 tại khu ngoại ô phía Bắc , người đàn ông ngồi ở xe lăn, tay chân quấn đầy băng gạc màu trắng, vẻ ngoài lạnh lùng kiên nghị, sóng mũi thẳng đứng, bờ môi mỏng khêu gợi, đôi mắt đen sâu như biển, nhìn chằm chằm những người công nhân làm việc ở đối diện, đôi môi mỏng mím chặt, thỉnh thoảng cau mày, hình như hài lòng với những biểu của bọn họ.

      Mặc dù giờ phút này ngồi xe lăn, nhưng vẫn có thể thấy được dáng người của cao lớn rắn rỏi, cái chân thon dài có bị thương gác ghế salon ở bên, làn da màu đồng khỏe mạnh, tuy người mặc cái áo sơmi màu trắng nhưng có thể nhìn thấy rất bộ ngực và cơ bụng cường tráng, dáng người cũng tệ.

      Ước chừng sau tiếng đồng hồ, cuối cùng công trình cũng hoàn thành!

      "Như thế mà có thể bảo vệ tốt an toàn của cháu?"

      Mạc Thiên Kình nhíu lông mày, nhìn ông nội vận động người giúp cài đặt công nghệ cao trong biệt thự, biết gì.

      Nếu phải do lần này mình bị thương quá nặng, trăm người tới giết cũng chưa hẳn là đối thủ của , nhưng mà lựa chọn dưỡng thương ở chỗ này, là bởi vì ông nội , vị hôn thê của qua đây!

      biết là người phụ nữ như thế nào?

      Trong lòng có chút mong đợi, nhưng cũng có chút sợ sệt, nếu là mê trai làm thế nào?

      cũng muốn bị người phụ nữ mê trai dính vào mình.

      suy nghĩ, ngoài cửa chợt truyền đến tiếng phanh xe khẩn cấp, cường độ vừa phải.

      Mạc Thiên Kình nhướng mi, vẻ mặt khá hài lòng, ánh mắt khỏi nhìn ra.

      Trước mặt biệt thự là cửa kiếng cực lớn, có thể nhìn thấy ràng những tình huống xảy ra bên ngoài.

      chiếc xe thể thao SCK màu trắng bạc mở nóc chạy băng băng vào rồi dừng ở cửa, người vóc dáng nóng bỏng, mặc bộ trang phục màu đen, trong tay mang theo cái túi du lịch nhàng tới biệt thự.

      Vệ sĩ?

      Chân mày Mạc Thiên Kình nhăn thành dấu ngã, yếu ớt đến nỗi phải cần nữ vệ sĩ chứ? Ông nội rốt cuộc làm cái gì!

      "Mạc Thiên Kình!"

      thanh tiếng chuông mạnh mẽ vang lên, đôi giày cao bảy tấc bước vào biệt thự, ngoài cửa vào, liếc nhìn xung quanh cái, rồi đem chiếc túi du lịch ném ghế sa lon, ánh mắt cuối cùng rơi vào người bị thương ngồi xe lăn.

      Cau mày, rồi lại cau mày!

      tới, chiều cao 170cm từ cao nhìn xuống Mạc Thiên Kình.

      " là vệ sĩ do ông nội mời tới?"

      Giọng Mạc Thiên Kình rất lạnh, mặt đầy vẻ vui, xem ra mình đoán sai!

      Ngọc Sính Đình sững sờ, tùy tiện .

      "Tôi là do ông nội phái tới chăm sóc , vị hôn thê chưa cưới được hứa hôn từ trong bụng mẹ!"

      Ngọc Sính Đình giương môi cười tiếng, đem mấy từ “vị hôn thê hứa hôn từ bé” rất ràng.

      Chỉ cần vừa nghĩ tới những suy nghĩ bảo thủ của ông nội và ông lão nhà , liền nổi giận!

      " là Ngọc Sính Đình?"

      Mạc Thiên Kình kinh ngạc, ngờ vị hôn thê chưa từng gặp mặt lại là cái bộ dáng này, xem ra phải là dê non ngây thơ!

      "Thượng tướng, hoạt động tốt, chúng tôi trước!"

      Cảm giác hơi thở áp bức tràn ngập trong khí, những công nhân kia co cẳng chạy, lúc ra quên đóng cửa cho bọn họ!

      "Thượng tướng? Hừ. . . . . . Mình thấy là nhuyễn tướng mới đúng, dễ dàng bị thương như vậy, là vô dụng!"

      Ánh mắt lạnh lẽo của Ngọc Sính Đình quét qua, bình luận rất khách khí.

      " cái gì!"

      Mạc Thiên Kình chưa từng nghĩ tới miệng lưỡi người phụ nữ này lại lợi hại như thế, thực lực của ai từng thấy đều sợ hãi, vậy mà lại là nhuyễn tướng?

      Nếu sau khi ta biết mình phải chiến đấu với hơn trăm tên, mới bị như vậy còn có thể thế sao?

      Nhưng mà nếu ông nội đây là vị hôn thê, như vậy cũng hân hạnh tiếp đón .

      Ai bảo trong cuộc đời này nhất định chỉ có thể cưới người phụ nữ này!

      Chương 4: Nhìn Thấy Vết Thương Mà Giật Mình!

      Ngọc Sính Đình nhìn thẳng vào , nhìn bộ dáng như giờ của , dù tức giận như thế nào, còn có thể là đối thủ của sao?

      Đôi chân thon dài bước tới bước, ngồi xuống ghế sa lon, quay đầu nhìn xung quanh.

      " có người giúp việc?"

      Ngọc Sính Đình phát , trong biệt thự này trừ giọng của hai người ra hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả vũng nước đọng sàn nhà do vừa làm xong cũng có ai lau.

      " có, chỉ có mình !"

      Mạc Thiên Kình nhìn thấy sắc mặt kinh ngạc của , khóe miệng vểnh lên, giọng cũng trở nên vui vẻ.

      "Chết tiệt, bọn họ, cư nhiên kêu mình tới làm người giúp việc, làm vệ sinh, nấu cơm, ta đây làm!"

      Ngọc Sính Đình vừa nghe xong lập tức bão tố nổi lên thốt ra câu này, khiến Mạc Thiên Kình ở bên nhịn được bật cười.

      Người phụ nữ này là rất thú vị, cảm giác mình trong khoảng thời gian dưỡng thương này chắc mình cảm thấy hiu quạnh!

      " cười cái gì!"

      Ngọc Sính Đình muốn gọi điện thoại cho ông nội, ngờ nhìn thấy cười đến bỉ ổi như vậy. . . . . .

      ( ra chỉ là bị tiếng la mắng của khiến bật cười thôi, ai là bỉ ổi?)

      Mạc Thiên Kình nghiêm sắc mặt, cười nhạt , " có gì, đáng !"

      Ngọc Sính Đình nghe thế, gương mặt trở nên ngây dại, lạnh lùng trừng mắt liếc cái, xoay người lên lầu.

      "Ngọc Sính Đình, tôi đói rồi !"

      Sính Đình vừa mới lên lầu, Mạc Thiên Kình ở phía dưới kêu lên, Sính Đình tiện tay cầm lên vật đánh vào người Mạc Thiên Kình, Mạc Thiên Kình vội vàng né, tránh khỏi kiếp nạn này.

      "Bản lĩnh tệ!"

      Mạc Thiên Kình khen ngợi , Ngọc Sính Đình cũng quay đầu lại tìm phòng, trống ? Nhìn lại, vẫn là trống .

      Cả lầu hai cư nhiên chỉ có phòng?

      "Mạc Thiên Kình, xem tại sao nơi này chỉ có căn phòng?"

      sắp phát điên, phong thái tu dưỡng 23 năm của bị tức giận làm ất hết!

      Mạc Thiên Kình nhún nhún vai, vẻ mặt sợ .

      "Bây giờ cái gì tôi cũng làm được, vì vậy việc ăn uống vệ sinh hoàn toàn chịu trách nhiệm, cho nên phải ở cùng phòng với tôi!"

      Cười rất tà ác, ra hoàn toàn nghĩ như vậy.

      Chỉ có điều khi nhìn thấy bộ dáng muốn phát điêncủa , nhịn được muốn trêu chọc !

      Ngọc Sính Đình nghe ăn uống vệ sinh đều do phục vụ, cả người cũng bối rối.

      đến để chăm sóc em bé sao? Tại sao còn phải đổ cứt đổ nước tiểu!

      "Tôi làm!"

      Ngọc Sính Đình đạp mạnh vào vách tường cước, bị đau đến nhăn cả mặt!

      "Ha ha ha. . . . . . Ha ha. . . . . ."

      Mạc Thiên Kình khống chế nổi nữa, ôm bụng cười lăn lộn, đụng tới tay chân bị thương, khỏi đau đến co quắp lại.

      Ngọc Sính Đình nhìn thấy đau đến như vậy, khỏi giễu cợt.

      "Ai bảo cười, cho đau chết !"

      Lại dám cười nhạo ta, đáng đời, cho đau chết!

      Sắc mặt Mạc Thiên Kình tái nhợt, lớp băng gạc màu trắng bắt đầu rịn ra máu đỏ, khiến khỏi mở miệng.

      "Ngọc Sính Đình, vết thương của tôi hình như bị rách ra!"

      xong cả người đổ mồ hôi nhễ nhại, Ngọc Sính Đình đứng ở lầu hai liếc mắt nhìn lớp băng gạc tay chân của , rồi cau mày xuống.

      Nhìn thấy mồ hôi nhễ nhại mới ý thức được tính chất nghiêm trọng của chuyện này, lạnh lùng liếc nhìn vẻ mặt tái nhợt của Mạc Thiên Kình, rất muốn đánh trận.

      " chờ chút, tôi xử lý cho !"

      thêm câu, mắt phượng đảo qua, nhìn thấy tủ thuốc ở bên, bên trong có đầy đủ mọi thứ, cái gì cần có đều có.

      Mạc Thiên Kình lên tiếng, bây giờ còn dư thừa hơi sức để mà chuyện.

      Ngọc Sính Đình chuẩn bị xong mọi thứ liền bắt đầu tháo băng gạc, khi nhìn thấy vết thương ở dưới lớp gạc vẻ bình tĩnh mặt đột nhiên biến mất.

      Chỉ thấy làn da màu đồng đầy vết dao chém, bắp chân vẫn còn cái lỗ lớn chừng ngón cái cái, nhìn qua là biết do trúng đạn!

    4. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 5: Tôi Muốn Tiểu!

      Mạc Thiên Kình nhìn vẻ mặt xinh đẹp nhưng biến sắc của , muốn gì đó, nhưng lực bất tòng tâm, đau đớn từ miệng vết thương truyền đến thấu tận câm can khiến ngừng đổ mồ hôi, mồ hôi nhễ nhại.

      "Kiên nhẫn chút, rất đau!"

      Sính Đình cắn răng, đây chính là vết thương kinh khủng nhất mà gặp qua, trước kia có người bị chém mười mấy dao mà cũng cảm thấy kinh khủng như thếi.

      Nhìn chân, chẳng lẽ tàn phế sao?

      Sính Đình cầm miếng bông gòn trong tay, nhàng nhúng vào dung dịch sát khuẩn thận trọng lau bề mặt vết thương, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn Mạc Thiên Kình, đôi môi mỏng của mím chặt, tiếng động, trán dày đặc mồ hôi, tí tách xuống sàn nhà, hơi thở nặng nề.

      "Tôi với chưa, trước kia khi tôi điều tra án mạng thường nhìn thấy những thi thể bị chém, máu thịt lẫn lộn những tên tội phạm giết người con mẹ nó biến thái, tàn nhẫn cắt rời những thi thể đó. . . . . ."

      Sính Đình vừa , vừa băng bó rửa ráy, mặc dù chuyện, nhưng nguyên nhấn chính là muốn bản thân mình vì nghĩ đến những hình ảnh kia quên vết thương rất kinh khủng này!

      "Cánh tay trúng viên đạn, dao chém bảy nhát!"

      Mạc Thiên Kình cắn răng thốt ra những lời này, thấy chẳng những sợ mà còn trề môi ngừng, nên nhớ rằng chưa từng nhìn thấy người phụ nữ nào nhìn thấy vết thương của như bây giờ mà ngất , là người đầu tiên!

      "Biết rồi!"

      Ngọc Sính Đình thèm ngẩng đầu, nhàn nhạt xong, mặt có cảm xúc gì xử lý vết thương xong, trán đầy mồ hôi, mái tóc ướt đẫm.

      "Khổ cho rồi!"

      Mạc Thiên Kình lạnh nhạt , thanh bé yếu ớt.

      Sính Đình nhìn cái, đứng dậy xuống nhà bếp.

      "Muốn ăn cái gì!"

      Buộc tạp dề, giọng của Sính Đình hơi lạnh, tuy nhiên ít nhất bây giờ cũng là bệnh nhân đặc biệt, vì vậy tạm thời lần đầu tiên làm người giúp việc.

      "Tùy tiện làm, cái gì cũng được!"

      hay bắt bẻ trong chuyện ăn uống, huống chi trong tình huống đói lả như thế này mà , có ăn là tốt rồi!

      "Chờ chút!"

      Sính Đình xong bắt đầu công việc lu bù trong bếp, mở tủ lạnh ra, bên trong tràn đầy thức ăn, cái gì cũng có.

      Cắt chút thịt nạc, xúc ít gạo nấu cháo thịt nạc.

      Đợi sau khi ra khỏi bếp, tiếng sau rồi, Mạc Thiên Kình vẫn ngồi chỗ cũ hề nhúc nhích, hai mắt khép hờ, nghe thấy thanh liền mở mắt ra.

      Khi nhìn thấy Ngọc Sính Đình bưng bát cháo tới khỏi sửng sốt, nhưng ngay sau đó liền giọng cám ơn!

      Bây giờ rất suy yếu, mỗi khi chạm vào vết thương, đau đớn thấu tim, khiến con hơi sức mà chuyện với .

      "Nấu ít cháo thịt nạc, tạm thời ăn !"

      phải hỏi thăm, mà là ra lệnh!

      Sính Đình đem cháo thịt nạc đặt ở trước mặt , nhưng Mạc Thiên Kình hề đụng tay, nhìn thấy biết nên gì mới phải, nhưng được!

      "Sao, ghét cháo thịt nạc tôi nấu?"

      Sính Đình nhìn ăn bèn nổi giận, bản thân cũng rất ít khi nấu đồ ăn, vậy mà lại còn ghét bỏ tay nghề của .

      Gương mặt đẹp trainhưng tái nhợt của Mạc Thiên Kình khẽ ửng hồng, lúng túng mở to hai mắt, trầm giọng .

      "Tôi muốn con !"

      "Những câu như vậy mà cũng ra được!Tôi nhổ vào !"

      Sính Đình nổi giận, như vậy rồi, lại còn muốn chơi con , hơn nữa còn dám trước mặt mình, dầu gì mình cũng là vợ chưa cưới của ta chứ!

      Mặc dù có thành hay chuyện khác, nhưng những lời lẽ này của là quá đáng!

      " phải, tôi muốn tiểu chút!" Mạc Thiên Kình bị hiểu lầm, chỉ biết lúng túng ra như bé trai, sau khi Sính Đình nghe lời của lập tức sắc mặt đỏ hồng.

      Nhìn ngồi xe lăn, tay chân bị thương, có khả năng tự tiểu sao?

      Nếu có thể, chẳng lẽ còn muốn đưa tiểu sao?

      Chương 6: Cháu Muốn Chăm Sóc Bé Trai Lớn Như Vậy!

      " giúp tôi cầm cái bồn tiểu!"

      Mạc Thiên Kình ho khan mấy tiếng, gương mặt đẹp trailạnh lùng khẽ đỏ ửng, quay đầu tránh tầm mắt của , tại vết thương của bị nứt ra, căn bản cách nào tiểu.

      Nhưng cũng có khả năng tè ra quần, dưới tình huống như thế cũng chỉ có thể đỏ mặt gọi giúp tay cầm cái bồn tiểu thôi!

      Sính Đình nóng bừng mặt, vẻ mặt cũng bắt đầu mất tự nhiên, "Cái bồn tiểu ở đâu?"

      "Phòng vệ sinh có cái!"

      Mạc Thiên Kình xong, Sính Đình bỏ chạy vào phòng vệ sinh, xoay người lấy cái bồn tiểu màu đỏ ra đặt ở dưới người .

      "Cái đó. . . . . . Chính có thể chứ?"

      Phải có thể chứ? Đừng là kêu kéo ra, cũng muốn.

      "Có thể!"

      Giọng mạc Thiên Kình rất , Sính Đình nghe xong xoay người rời , nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lầu hai, Sính Đình lập tức chạy .

      "Sính Đình, chung sống như thế nào?"

      Ngọc Kỳ Lân vừa mở miệng liền hỏi, Sính Đình bị ông nhắc tới liền nổi trận lôi đình, nhớ tới chuyện vừa xảy ra, mặt vẫn còn cảm giác nóng bừng khó chịu.

      "Ông nội, ông kêu cháu tới đây làm vú em hả, thương thế của ta nghiêm trọng như vậy, ngay cả đổ nước tiểu cũng thể tự lo liệu, ông kêu cháu phải chăm sóc thế nào. . . . . ."

      Sính Đình nổi giận hầm hừ, bây giờ chỉ là cái bồn nước tiểu đó thôi, nếu là chất thải kia sao đây?

      giúp thế nào, giúp cởi quần, hay chùi đít cho ?

      A a! ! !

      phải bà vú!

      Ngọc Kỳ Lân đem điện thoại cách xa lỗ tai chút, nghe thấy tiếng Sính Đình gào thét, khỏi cau mày, con bé này cũng sắp kết hôn rồi, sao còn nóng nảy như vậy!

      "Sính Đình, cháu cứ coi nó như đứa bé trai , chăm sóc xi ỉa xi đái chút!" Nếu như thấy hết cũng có quan hệ gì a, ông chính là nghĩ như vậy, tốt nhất khi trở về gạo sống nấu thành cơm chín, ông có thể ôm chắt rồi!

      Trong mắt Ngọc Kỳ Lân tất cả đều là nụ cười, Mạc Tử Khiêm ngồi bên nghe chiến hữu cũ như thế cũng gật đầu tán đồng.

      Mặc dù lần này cháu trai bị thương là trọng điểm, nhưng ít nhất cũng cho các ông sáng tạo ra rất nhiều cơ hội.

      Đến lúc đó ông lại cơ thể Thiên Kình bị nhìn thấy hết rồi, phải phụ trách!

      Ha ha, ông là quá thông minh!

      "Bé trai? Chết tiệt! Làm sao có thể!"

      Có bé trai nào lớn như thế sao? Xi ỉa xi đái, làm sao có thể ẵm người đàn ông lớn đến như vậy được, làm sao có thể bưng phân đổ được!

      "Ha ha. . . . . ." Ngọc Kỳ Lân cười gượng mấy tiếng, Sính Đình lớn tiếng , .

      "Ông nhanh phái người y tá tới đây, cháu muốn trở về làm!"

      làm! thà rằng ngày đêm phá án nghỉ ngơi! Cũng muốn chăm sóc “bé trai ”lớn như vậy!

      "Sính Đình, ông nội quên cho cháu biết, chỗ của cháu toàn bộ cài đặt hệ thống bảo vệ, căn bản ra khỏi được, cháu nên ở đó ở mấy ngày !"

      Ngọc Kỳ Lân giảo hoạt , nhìn chiến hữu cũ bên cạnh, nụ cười tràn đầy.

      "Cái gì!"

      Ngọc Sính Đình dám tin, nổi trận lôi đình, bị trúng kế!

      "Ông cho cháu về, cháu chết cho ông xem!"

      Ngọc Sính Đình nổi giận, cũng học ông nội uy hiếp ông.

      "Này . . . . . . Này. . . . . . Sính Đình, cháu cái gì, sao lại nghe thấy, có phải tín hiệu tốt hay ? Sính Đình!"

      Ngọc Kỳ Lân giả bộ nghe được, lớn tiếng kêu mấy câu sau đó cúp điện thoại, hai ông già liếc mắt nhìn nhau, gian trá vô cùng.

      "Ông nội xấu xa!"

      Sính Đình nổi giận vứt điện thoại sàn nhà, mang “giả trư ăn cọp” sao, xem chạy thoát thế nào!

      "Phốc . . . . ."

      Dưới lầu phát ra thanh gì đó, Sính Đình vừa xuống, lập tức ngửi thấy mùi vô cùng hôi thối, gương mặt đẹp traicủa Mạc Thiên Kình trở nên xanh mét, vẻ mặt đầy khổ sở.

      Sính Đình bóp mũi, nổi giận hỏi, " sao thế?"

      Mạc Thiên Kình sắc mặt tốt, chỉ vào bát cháo thịt nạc kia, "Sau khi ăn xong đau bụng, muốn tiêu!"
      luongnhu96 thích bài này.

    5. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 7: Lúng Túng Vì Đau Bụng!

      "Cái gì?"

      Sính Đình vừa dứt lời nghe thấy tiếng vang từ bụng Mạc Thiên Kình òng ọc òng ọc truyền đến, tiếp theo đó là từng tiếng từng tiếng đánh rắm nhảy ra, hôi thối vô cùng.

      ". . . . . ."

      Sính Đình muốn nổi giận, lại nghe giọng trầm thấp nhưng có lực của Mạc Thiên Kình: "Mau đỡ tôi vào nhà vệ sinh!"

      Bây giờ, cái cần nhất chính là bồn cầu, quá tệ hại, thanh danh đời của oàn bộ bị hủy ở bát cháo thịt nạc này, hơn nữa, điểm chết người nhất chính là tại kìm nén vất vả, đau bụng, lại bắt đầu đau bụng.

      "Nhanh lên chút!"

      Mạc Thiên Kình nhịn được kêu to, sắp chịu nổi!

      "Ờ!"

      Sính Đình phản ứng kịp vội vàng đẩy đến toilet, sau đó đỡ tới bồn cầu, mỗi bước hai người đều rất nhẫn.

      Mạc Thiên Kình đánh rắm thúi liên tiếp, Sính Đình thể hít thở được, điểm chết người nhất chính là Mạc Thiên Kình, bây giờ còn biết phải làm sao để cởi quần ra!

      "Được rồi!"

      Cuối cùng cũng tới bồn cầu, Sính Đình vừa mới mở miệng, liền bị mùi rắm thúi của Mạc Thiên Kình tấn công, Sính Đình gần như muốn điên rồi, Mạc Thiên Kình vội vàng .

      "Giúp tôi cởi quần, nhanh lên chút!"

      sắp nhịn nổi, luồng chất thải cố gắng kềm chế ở nơi nào đó ngay lập tức bộc phát!

      "Cái gì!"

      Kêu cởi quần!

      "Nhanh lên chút, tôi nhịn nổi nữa!"

      Mạc Thiên Kình tức giận quát, Sính Đình vội vàng kéo quần , hai mắt nhắm chặt dùng sức kéo, cả quần dài và quần lót cùng lúc bị kéo xuống.

      "Phốc. . . . . ."

      tiếng vang lớn kèm theo mùi phân vô cùng thúi khiến Sính Đình nhịn được chạy ra cửa, há mồm thở dốc, thúi quá, là thúi!

      thề nhất định phải rời lúc này thôi, đây chính là cuộc sống “chung đụng” mà ông nội , muốn điên rồi!

      "Ọc ọc ọc ọc. . . . . . Phốc. . . . . . Phốc. . . . . ."

      Bên trong lại truyền tới tràng thanh, Sính Đình vội vàng chạy , chịu nổi, chịu nổi!

      Mạc Thiên Kình ngồi ở bồn cầu, gương mặt đẹp trailà mảnh đỏ ửng, ngờ cảnh tượng bọn họ gặp mặt lần đầu tiên lại là như vậy, khủng khiếp hơn chính là bây giờ hoàn toàn giống như đứa bé cần chăm sóc.

      cũng biết tại hận thể biến thành con muỗi bay ra khỏi biệt thự, nhưng ràng hơn biết căn bản thể ra được!

      "Mẹ nó! Sao lại thế này!"

      Sính Đình trong trong ngoài ngoài loanh quanh vài vòng, kết quả ràng nhìn thấy có cái cửa sổ, nhưng nhảy xuống cư nhiên bị chiếc lồng thủy tinh trong suốt nhốt lại, thể ra ngoài.

      mò mẫm tìm nơi có gió thổi vào để tìm cửa ra , nhưng lại ra được!

      Lấy điện thoại di động ra, Sính Đình nổi giận gọi điện thoại cho ông nội!

      "Xin chào, số điện thoại quý khách gọi ngoài vùng phủ sóng, xin hãy bật hộp thư thoại!"

      Sính Đình nổi giận nhấn hộp thư thoại, hét lớn.

      "Ông nội, thả cháu ra ngoài ngay, nếu ông còn được thấy cháu nữa!"

      Trước khi giận dữ cúp điện thoại, tiếng báo có tin nhắn trong hộp thư thoại lại vang lên, nhấn cái, truyền đến giọng đáng đánh đòn của ông nội:

      "Sắp tới ngày giỗ của bà nội cháu, ông nội thăm mộ bà nội cháu chút, đại khái khoảng tháng nữa mới về, sống chung với Thiên Kình tốt nha!"

      Sính Đình cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm chiếc điện thoại di động, ngày giỗ của bà nội?

      Chết tiệt, khi dễ ngu ngốc sao? còn nhớ ngày giỗ của bà nội còn cách hai tháng nữa mới tới!

      Đợi sau khi ra ngoài tuyệt đối tha thứ cho ông!

      Trong ngực Sính Đình ngừng bùng lên ngọn lửa, nhưng có chỗ phát tiết, tức giận đến sắc mặt đỏ bừng!

      "Ngọc Sính Đình, cầm giúp tôi cuộn giấy tới đây!"

      Trong phòng vệ sinh, thanh trầm thấp như bị bóp nghẹt của Mạc Thiên Kình vang lên, Sính Đình cắn môi, bóp mũi vào phòng vệ sinh.

      Mạc Thiên Kình nhìn thấy bộ dáng của , áy náy .

      "Xin lỗi, tôi thể lau được, giúp tôi!"

      bây giờ có biện pháp, ngồi xổm lâu như vậy, đụng chạm đến vết thương, rất đau đớn khó chịu.

      Sính Đình muốn khóc, cư nhiên gọi chùi đít.

      "Thuận tiện giải quyết luôn bồn cầu, hơi nhiều. . . . . ."

      Chương 8: Chùi Đít Giúp Tôi!

      Sính Đình thở hơi dài, bây giờ hoàn toàn còn xấu hổ, có còn cũng chỉ là tức giận của .

      " phải mất thời gian bao lâu mới có thể tự chăm sóc bản thân?"

      Sính Đình đè nút xả nước, giọng điệu hỏi rất quái lạ, sắc mặt Mạc Thiên Kình tốt.

      " chờ chút hãy lau, tôi còn muốn. . . . . . Phốc. . . . . ."

      Mạc Thiên Kình còn chưa hết, nghe “phốc” tiếng, sắc mặt Sính Đình cũng thay đổi, mùi hôi bốc lên ngất trời.

      "Có thuốc thanh tẩy khí ?"

      Sính Đình bóp mũi, bị mùi rắm thúi của hun đến chết lặng!

      Sắc mặt Mạc Thiên Kình rất khó coi, quan sát đáng vẻ của , " tìm xem, chắc có!"

      Hôm nay cũng mới đến, tất nhiên biết , nhưng mà biết, bọn họ cũng sẵn sàng!

      ". . . . . . Tiếp tục!"

      Sính Đình bóp mũi, quăng lại câu rồi vọt ra khỏi phòng vệ sinh, thuận tiện đóng cửa lại, Mạc Thiên Kình lúng túng, mùi hôi lần này tự mình ngửi!

      Chỉ có điều khiến giật mình là, mặc dù rất tức giận, nhưng còn tạt lửa lên người !

      Điểm này rất bội phục.

      Sính Đình vừa quạt lỗ mũi, vừa thở từng ngụm từng ngụm, vào phòng bếp tìm, cuối cùng cũng nhìn thấy bình thuốc tẩy ở lầu hai, y như tìm được của quý cầm phun xung quanh, cho đến khi trong khí tràn ngập mùi thơm hoa Bách Hợp, lúc này mới hài lòng thở phào cái.

      Mạc Thiên Kình rốt cuộc cũng xong, cả người mất nước đến khô héo, đây lần đầu tiên đau bụng như vậy, hoài nghi có phải Ngọc Sính Đình đem bột bã đậu bỏ vào bát cháo cho ăn hay .

      thà rằng bị tập huấn quan cả ngày chứ muốn như vậy, bây giờ tay chân cũng run rẩy, trong bụng trống rỗng.

      "Ngọc Sính Đình, giúp tôi!"

      Mạc Thiên Kình kêu to tiếng, nhìn băng gạc tay chân, khỏi cau mày, mới vừa rồi cố gắng dùng sức, bây giờ miệng vết thương lại bị vỡ, lần này lại phải phiền toái !

      Sính Đình vào phòng vệ sinh, vừa vào tới cửa liền cầm chai xịt phòng thơm ngát phun khắp mọi nơi, cũng may, quạt gió hút chút mùi hôi, cộng thêm phòng vệ sinh rất lớn, vì vậy khí cũng thoáng hơn rất nhiều.

      "Tôi lấy khăn giấy cho , tự lau!"

      Muốn chùi đít cho, chẳng phải là nhìn thấy cái mông của , lại còn cái tiểu kê kê kia nữa sao?

      Mạc Thiên Kình đứng lên, chân trái chống đỡ thân thể, cái tay khác cũng chống thân thể, "Phiền !"

      " kêu tôi lau, nhưng tôi muốn nhìn thấy của !"

      Sính Đình nhìn trán đầy mồ hôi, băng gạc ở tay chân cũng rỉ ra vết máu, có thể thấy được bây giờ rất đau!

      "Ừ!"

      Mạc Thiên Kình giọng xong, Sính Đình lôi kéo mấy tầng khăn giấy liếc nhìn cái mông khổng lồ, lau, cách tầng khăn giấy, cảm giác tay của đụng vào cái mông của mình, thân thể Mạc Thiên Kình khẽ chấn động.

      Chỗ chết người nhất chính là cảm giác tiểu huynh đệ của mình lại ngẩng đầu lên .

      Sính Đình lau qua quít mấy cái xong, chỉ sợ mình đụng phải cái gì.

      "Tôi giúp kéo quần!"

      Sính Đình đứng sau lưng , căn bản nhìn thấy tiểu đệ của ngẩng đầu rất hùng dũng oai vệ, Mạc Thiên Kình nỗ lực khắc chế dục vọng, gật đầu cái, chỉ mong đừng chạm vào. . . . . .

      "Cái gì đó, sao nóng như vậy?"

      Sính Đình ở phía sau kéo quần, liền đụng phải vật thể nóng rực, lập tức hỏi.

      Mạc Thiên Kình cứng ngắc lắc đầu, " có gì!"

      có việc gì mới là lạ, càng muốn nó mềm xuống, thế nhưng nó lại hùng dũng khiêu chiến.

      "A, vậy tôi kéo khóa kéo lên cho !"

      " cần, tự tôi có thể!"

      Mạc Thiên Kình lấy tay kéo lkhóa kéo lên, trời mới biết giờ phút này cơ thể hoàn toàn dựa vào chân trái chống đỡ, cả người run rẩy dữ dội, cho đến khi kéo được khóa kéo lên, lúc này mới thở phào nhõm.

      "Phiền quá" mặt Mạc Thiên Kình rất nóng, lần đầu tiên cảm giác mình bị mất mặt, hình tượng vốn chói lọi của mình trong chốc lát bị hủy trước mặt .

      "Tôi giúp thay băng, ướt hết rồi!"

      Sính Đình nhìn , biết giờ phút này rất mất thể diện, có người đàn ông nào mà có thể chấp nhận tình huống mất mặt này xảy ra trước mặt người phụ nữ được .

      "Ừ!"

      Thân thiết gật đầu, Sính Đình đỡ Mạc Thiên Kình ngồi vào xe lăn.

      " biết truyền dịch ?"

      Mạc Thiên Kình đột nhiên hỏi ra câu!
      Huệ Nguyễn thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :