1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

VỢ CÓ THUẬT CỦA VỢ - DƯ SAN SAN (Full)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      15.4

      Vài ngày bình yên như vậy trôi qua, cuối cùng Lê Bằng lật bài ngửa với tôi về những gì thầm sắp đặt, mặc dù trước đó tôi có dự cảm, nhưng lúc được nghe chính với mình, mặt tôi vẫn đần ra lúc - Lê Bằng muốn tự mở công ty.

      Tôi : “Em chưa bao giờ nghĩ cũng muốn ra ngoài”.

      “Đây là mục tiêu phấn đấu từ lâu của .”

      “Ra ngoài làm?”

      “Tự mở công ty.”

      “Ồ, được thôi. Tự mở công ty, nhưng vốn ở đâu?ݍ

      Lê Bằng lấy ra tờ giấy, đó chỉ viết vài con số, phía sau mỗi con số ấy là tên người. giải thích rằng đây là những nhà đầu tư và tiền vốn sẵn có, cổ đông lớn nhất tình nguyện bỏ ra ba triệu nhân dân tệ.

      Tôi để ý đến cái ba triệu đó, chỉ vào dòng chữ có tên “Lê Bằng” hỏi: “ có những triệu?”.

      cười khép được miệng.

      Tôi nghĩ đến khoản tiền tiết kiệm riêng của mình chỉ có ba mươi nghìn.

      Tôi : “ triệu vậy chúng ta mua căn hộ nhé, vài năm nữa, căn nhà đó có giá đến hai triệu rồi!”.

      “Bà xã, lúc này hy vọng em là Susan.”

      Tôi gì, mím môi, vốn định : “Nhỡ đâu ra ngoài mở công ty, lại thu hồi được đồng vốn nào, ngay cả triệu này cũng mất hết”. Giờ đành bấm bụng nuốt trôi, trong lòng thầm nghĩ, nếu như tôi để Lê Bằng thử, trong tương lai chắc chắn trách móc tôi. Đứng từ góc độ tâm lý mà , nếu giờ để làm chuyện mà muốn trong lòng chuyện đó mãi mãi tồn tại với ý nghĩa: “Chuyện đó thành công, chỉ đáng tiếc là thực ”, nếu vậy, phải chăng tôi nên học Susan? Cho dù Lê Bằng thất bại, cái mà chúng tôi mất chỉ là tiền bạc, chứ phải là mối quan hệ vợ chồng.

      Susan là vợ của vua cờ bạc Buffett, lúc trong tay Buffett đủ có mười nghìn đô la Mỹ, ấy lựa chọn phương án để Buffett đầu tư chứ mua nhà. Mười năm sau, Buffett kiếm được triệu đô la Mỹ đầu tiên trong đời, nhiều năm sau nữa ta trở thành người giàu nhất thế giới.

      Tôi kỳ vọng Lê Bằng trở thành Buffett, nhưng tôi tình nguyện lần làm Susan bởi hai chữ “vợ chồng” nằm giữa hai chúng tôi.

      Vài ngày sau, Lê Bằng nộp đơn từ chức lên tổng công ty, tổng công ty cố níu kéo bằng cách tăng lương, vì cho rằng đây chỉ là động thái để đòi hỏi, nhưng Lê Bằng quyết ra . Rất nhiều đồng nghiệp ngầm hỏi ý kiến của tôi về vấn đề này, điều này cho thấy đa số mọi người đều cho rằng tôi biết nội tình. Quả thực là tôi biết nội tình, nhưng muốn cho mọi người biết, nên chỉ lấp lửng: “Ồ, chắc ấy ra ngoài để theo đuổi nghiệp”. lâu sau, lại có thêm tin đồn mới, họ rằng là do mối quan hệ giữa hai chúng tôi bị bại lộ, vì để tôi có thể ở lại nên Lê Bằng chọn cách ra , như vậy gọi là tác thành lời.

      Tôi chỉ cười gì, cảm thấy chìm ngập trong những lời đồn thổi đó hạnh phúc.

      Lê Bằng và các nhà đầu tư của mình giành được quyền làm đại diện từ sản phẩm đồ lót ngoại, bất kể xét từ góc độ giá tiền, kiểu dáng hay chất liệu, nhãn hàng này đều thuộc hàng Perrari trong giới đồ lót. May mà là trong thế giới tại, chứ quay ngược trở lại mười năm trước, nó chỉ có nước chết yểu thị trường Trung Quốc, mặc dù nay thị trường cũng được lạc quan cho lắm.

      Sau khi sản phẩm mới được nhập vào, phải lựa chọn thành phố có mức chi tiêu cao nhất, khu vực đắt đỏ nhất, những trung tâm thương mại cao cấp nhất, cửa hàng có giá thuê đắt nhất, thuê những nhân viên tốt nhất, cái gì cũng phải “nhất” để cho người tiêu dùng nghĩ rằng nhãn hàng này là tuyệt nhất, lựa chọn nó là ngốc nhất. Tất nhiên, tầng lớp khách hàng mà nó hướng tới cũng phải là những người giàu có nhất, cũng thể loại trừ những khách hàng dù phải là giàu có nhất nhưng lại thích theo đuổi những cái nhất nhất. Đồng hành với những cái “nhất” của nó là việc vốn đầu tư cũng ở cấp cao nhất.

      Tôi phải lo lắng về cái “nhất” này mấy tháng trời, lo lắng mấy triệu đồng của Lê Bằng và đám bạn thể duy trì được quá nửa năm, mỗi tháng đều phải tặc lưỡi, cau mày với tiền thuê nhà, tiền lương nhân viên cùng các khoản chi tiêu khác của công ty.

      Nhưng tôi và Lê Bằng đều có vô vàn tưởng tượng và kỳ vọng vào sản phẩm này, chúng tôi lạc quan cho rằng, đến năm tháng thu hút được đợt đầu tư mới, đến tám tháng, chúng tôi chiếm lĩnh được phần thị trường tiêu dùng cao cấp, mặc dù nhiều nguy hiểm, nhưng viễn cảnh khôn cùng.

      Nhưng chỉ chống đỡ được đến tháng thứ tư, tôi thể cười nổi nữa.

      Thị trường rất khó để tấn công, còn tiền vẫn đáng tiền như vậy, tôi đành phải ép mình rút khỏi lập trường chủ quan trước Lê Bằng bước, đứng ở góc độ khách quan mà phân tích, rồi lại hỏi ý kiến của mấy người bạn. Họ đều cho rằng, hành động của tôi và Lê Bằng giống như những người vừa mới bước chân vào nghề, giống như nghé con mới sinh sợ hổ, cho rằng khắp nơi đều là vàng, đầu tư cách mù quáng như vậy tuyệt đối thể thành công, trừ khi vật đổi sao dời.

      Lê Bằng từng bỗng nhiên vui vẻ chạy về nhà năm lần, mỗi lần như vậy câu cửa miệng của đều là “cơ hội đến rồi”, và mỗi lần như thế tôi đều hét to lên, lao vào ôm chặt lấy : “Mau , mau !”. Nhưng vài ngày sau, chúng tôi vẫn trắng tay.

      Cơ hội dường như rất nhiều, mỗi lần đều đem lại cơ hội làm ăn lớn, nhưng “những người đó” cuối cùng vẫn đầu tư, họ chọn cách khoanh tay đứng nhìn, còn lòng tự tin của Lê Bằng tiêu hao dần theo những lần thất bại.

      Tôi nghĩ, nếu tôi chỉ là bạn của Lê Bằng, có lẽ tôi còn đủ lý trí mà với rằng, thị trường dễ xâm nhập như vậy, muốn tiêm nhiễm cái quan niệm “theo đuổi cái đẹp bên trong của xa hoa” vào đầu tầng lớp những người có tiền cần phải có thời gian, nhưng vấn đề là, chúng tôi có đủ tiền để bước qua giai đoạn “đầu tiên” khó khăn nhất.

      Tiền giống như nước chảy vào thị trường, nhưng hề có chút hồi đáp. Nhìn cái động đáy kia, tôi từng nảy sinh nghi ngờ về quyết định ban đầu của mình, tôi luôn tự hỏi: nếu lúc đó tôi cố ngăn Lê Bằng, thà đối mặt với cằn nhằn của trong suốt mấy chục năm về sau, cũng kiên quyết dùng số tiền triệu đó để mua nhà sao? Đáp án là, tôi nghĩ cho dù có cho tôi bao nhiêu cơ hội lựa chọn lại, tôi vẫn đứng ở lập trường “ủng hộ” , “” ở đây tất nhiên là chồng tôi.

      Trước kia Miumiu với tôi rằng: “Phụ nữ chỉ muốn ủng hộ mơ ước của đàn ông, còn đàn ông chỉ muốn thực hóa ước mơ của mình”.

      Tôi thấy câu này đúng mà cũng đúng. Quả thực đàn ông sống vì để hoàn thành giấc mơ của mình, nhưng thế giới của mỗi người đàn ông đều nhốt người phụ nữ. Trong thế giới của Lê Bằng, có tôi, thế giới của cũng là thế giới của tôi, ủng hộ , cũng đồng nghĩa với việc ủng hộ chính tôi và gia đình này của chúng tôi. Thế nên quyết định ban đầu của tôi là chính xác, cho dù thế giới này sắp đảo điên, chúng tôi vẫn ở bên nhau.

      Ngày cuối cùng của tháng đó, trở về nhà và tỏ ra mệt mỏi hơn những ngày khác, thở dài trước cả bàn đầy ắp thức ăn tôi nấu, cố nặn ra nụ cười, : “Có khách hàng thích nhãn hiệu của chúng ta, tháng nữa công ty có thể chuyển mình”.

      Tôi cũng cười, kéo vào nhà bếp, giúp xắn tay áo lên mở vòi nước, bóp hai lần nước rửa tay, lặng lẽ giúp rửa tay. Sau đó ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt như cười của : “Em tin tưởng ở ”.

      Mấy ngày sau đó, vẻ mặt Lê Bằng rất rạng rỡ, mỗi ngày đều đem về tin tức tốt lành, dù chuyện lớn bé thế nào cũng chia sẻ cùng tôi. nhìn vào đôi mắt tràn đầy hy vọng của tôi, mỗi nụ cười, mỗi câu của tôi đều trở nên quý giá hơn bao giờ hết.





      Tôi là trụ cột tinh thần cuối cùng của , tôi biết cho dù cả thế giới này nghi ngờ , tôi cũng được phép dao động.

      Tranh thủ thời gian, tôi về nhà mẹ đẻ, cố tình tách bố ra, tôi hỏi mẹ có bao nhiêu tiền tiết kiệm, bà tính sơ qua, có thể cho tôi mượn năm trăm nghìn.

      Đối với mẹ tôi mà , năm trăm nghìn này là tiền tích cóp cả đời của bà, nhưng đối với Lê Bằng chỉ như muối bỏ biển, nhưng tôi thể chống mắt nhìn mình bôn ba khắp nơi mà làm gì cả.

      Trước khi ra về, tôi dặn dặn lại mẹ rằng, đừng tiết lộ chuyện này với bố, tấm lá chắn phòng bị trong tâm lý của tôi với ông vẫn còn.

      Miiuniu rằng mặt tôi gần đây lúc nào cũng rất đau khổ, sầu não. ấy hỏi tôi có phải lo lắng vì tiền .

      Tôi hỏi ấy sao lại nhận ra, đồng thời tự nhắc nhở mình về nhà phải nặn ra được nụ cười tự nhiên nhất.

      Miumiu : “Phần lớn phụ nữ chỉ buồn vì hai chuyện: là vì đàn ông, hai là vì tiền. tại Lê Bằng phấn đấu vì “ nghiệp” của ấy, nghiệp dựa vào cái gì, thẳng ra chẳng phải là dựa vào tiền sao?”.

      Tôi cười, nhân cơ hội tranh thủ hỏi xem Miumiu có bao nhiêu tiền tiết kiệm.

      Trong tài khoản tiết kiệm của Miumiu có đến ba trăm nghìn, gấp mười lần của tôi, tôi kinh ngạc kêu lên, nhưng Miumiu an ủi tôi rằng, người phụ nữ thất bại nhiều lần trong chuyện tình cảm, thứ mà ấy tin tưởng được chỉ có thể là tiền.

      Bên phía nhà bố mẹ Lê Bằng, tôi thể qua mượn, tôi gõ cửa hết lượt tất cả các mối quan hệ của mình, vay được gần triệu nhân dân tệ, nhưng hề câu nào với Lê Bằng, bởi muốn gánh nặng tinh thần của tăng thêm.

      Điều tốt đến, nhưng điều xấu đến rất nhanh, những lo lắng của tôi thành thực, thực ra sớm muộn gì nó cũng xảy ra, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

      Đến trung tuần tháng thứ năm, Lê Bằng bắt đầu dùng từ “phiền muộn” thay thế cho tất cả tâm trạng của . ăn ít hẳn , trong vòng nửa tháng gầy hơn ba cân, ngủ cũng ngon, hàng đêm tôi vẫn nghe thấy tiếng thở dài, thỉnh thoảng lại ngồi thất thần. Tôi kể cho nghe vài câu chuyện hài, cười rất miễn cưỡng. Khi hỏi nó buồn cười ở chỗ nào, gương mặt chỉ toát lên mịt mờ, sau đó cách gắt gỏng: “ có tâm trạng nào để nghe chuyện cười cả”.

      Bắt đầu từ lúc đó, Lê Bằng đưa tôi xem hóa đơn nữa, tôi biết, đó có nghĩa là gì.

      Tôi tính sơ qua, đến tháng này về cơ bản vốn của Lê Bằng bị , bước tiếp theo chắc là vay vốn ngân hàng, hoặc đôn đáo khắp nơi để vay tiền.

      Lấy gì để làm vật thế chấp? Trong tay chúng tôi chỉ có ngôi nhà này.

      Tôi nhìn qua lượt cách bài trí trong nhà, tỏ vẻ bất an, đột nhiên có cảm giác như sắp mất nó, cứ hoảng hốt như vậy mất mấy phút. Lê Bằng đột nhiên chạy về nhà, thay comple, nhìn đồng hồ dường như tính toán thời gian tắc đường, đồng thời với tôi rằng bán ô tô.

      Tôi : “Chiếc xe đó vốn dĩ là xe cũ, số tiền bán được e rằng cũng đủ để trả tiền lương”.

      “Chẳng lẽ lại bán nhà?”

      “Nếu cảm thấy cần thiết, có thể thế chấp nhà cho ngân hàng, em có ý kiến gì.”

      kinh ngạc nhìn tôi, mấy giây sau mới phản ứng lại được: “Ý em là gì?”.

      Tôi từ từ tiến về phía , cảm nhận được căng thẳng của , đưa tay ra ngừng vỗ về những cơ bắp sau lưng , đùa rằng: “Chúng ta đối mặt với nhau hằng ngày, trong lòng có chuyện gì, em lại biết sao? Chẳng lẽ để em nhìn thấy trải chiếu ngủ ngoài đường, mà em vẫn có thể yên tâm ngủ trong nhà được sao? Nếu quả thực như vậy em còn cần căn hộ này để làm gì?”.

      Tay của Lê Bằng từ từ khép chặt lại sau lưng tôi, giọng thấp đến nỗi thể thấp hơn được nữa, bộc lộ hết mệt mỏi của lúc này: “Cho dù thế nào, căn hộ này cũng thể mang thế chấp, nghĩ cách giải quyết..”.

      Cái mà Lê Bằng gọi là cách giải quyết đại để là xin giúp đỡ của bố mẹ hoặc kêu gọi nhà đầu tư tiếp tục đầu tư.

      Chỗ bố mẹ nhiều nhất có thể vay được bảy tám trăm nghìn, tôi nghĩ như vậy. Còn về phía những cổ đông, tôi lạc quan mà cho rằng, “có lẽ” huy động thêm được cái ba triệu nhân dân tệ nữa.

      Nhưng nhà dột lại liên tiếp gặp mưa, tối thứ Tư của tuần sau đó, Lê Bằng cả đêm về.

      Bốn rưỡi sáng, tôi bừng tỉnh, ngồi giường, tay sờ nửa phần giường lạnh lẽo, tay bóp vào huyệt thái dương, định vào bếp lấy cốc nước uống hai viên thuốc đau đầu, lúc ngang qua phòng khách, bị động tĩnh làm cho khiếp sợ.

      Quay đầu nhìn lại, cả căn phòng vẫn tối đen như mực, trong bóng tối có đốm lửa .

      Tôi bước qua đó, quỳ xuống bên cạnh người đàn ông tay cầm điếu thuốc cháy nhưng đưa vào miệng : “Mấy giờ mới về? Vào phòng ngủ lát ”. Đây là lần đầu tiên hút thuốc trở lại sau khi cai thuốc thành công.

      Lê Bằng hít hơi sâu, dập điếu thuốc : “ ngủ được”.

      Tôi hỏi: “Công ty có vấn đề gì à?”.

      than vãn : “Đúng vậy... Ông Trần quyết định đầu tư nữa”.

      Ông Trần chính là người đem ba triệu nhân dân tệ ra góp vốn.

      Tôi thở dài tiếng, tim cũng ngưng đập nhịp : “Vậy định thế nào?”.

      : “ còn có thể làm thế nào được nữa? chẳng còn cách nào khác cả”.

      Tôi hít sâu ba cái, hai tay xoa xoa lên đầu gối , mới lấy hết dũng khí : “Hay là chúng ta đóng cửa nó ?”.

      Tôi ràng nghe thấy tiếng Lê Bằng hít hơi sâu, ngẩng đầu nhìn , tôi cảm nhận được trong đôi mắt đó đầy rẫy ngạc nhiên và khiển trách.

      Thứ mà tôi cần chính là đây.

      Tôi biết quyết định này rất khó khăn, cũng biết rằng Lê Bằng thể đồng ý với nó, công ty đó giống như đứa con đứt ruột đẻ ra của Lê Bằng, dốc hết tâm sức và trí lực vào đó, làm sao có thể cầm nổi dao để chém đứt nó? thể làm, nhưng tôi có thể. Cho dù tôi thể, tôi cũng buộc phải thay quyết định chuyện này, tôi thà làm tội nhân cả đời, cũng thể đẩy lún sâu hơn nữa.

      Quyết định làm chuyện rất khó, quyết định để làm chuyện gì đó càng khó hơn.

      Tôi dường như nghe thấy tiếng nuốt nước bọt, rất lâu mới nghe thấy giọng trả lời cách xót xa: “... muốn đợi thêm, có thể rất nhanh...”.

      Tôi biết chấp nhận , thậm chí còn bị cú đòn vừa rồi của tôi đánh cho gần tỉnh.

      Tôi nhoài người đầu gối , nghẹn ngào : “Được, vậy chúng ta lại đợi thử xem...”

      Chúng tôi đều biết cái giá phải trả đằng sau chữ “đợi” này.

      Lúc mẹ tôi trao quyến sổ tiết kiệm vào tay tôi, bà lẩm bẩm câu: “Đúng là đồng tiền ép chết cả hùng”.

      Tôi cầm cuốn sổ, cúi đầu : “Cảm ơn mẹ”.

      Mẹ vỗ vai tôi : “Mẹ con với nhau sao lại câu đó, số tiền này dùng cho cẩn thận, mẹ chỉ có vậy thôi, sau này... phải dựa vào chính các con”.

      Tôi gật đầu, đột nhiên cảm thây rất có lỗi với mẹ, trong lòng buồn bã, nhưng thể khóc trước mặt bà, nếu như tôi khóc, mẹ tôi càng lo lắng thêm.

      Người ủng hộ tôi tới cùng còn có cả Miumiu, sau khi ấy trịnh trọng giao “kho vàng ” của mình vào tay tôi, nửa đùa nửa câu: “Dù sao tớ cũng định có con, đến chồng cũng muốn lấy, số tiền này coi như là tiền cấp dưỡng tớ cho thằng con trai nuôi sau này của mình”.

      Tôi cảm động, ôm lấy Miumiu, nghe ấy thào bên tai: “Ôi giời, cậu ủy mị quá!”.

      Sau khi nhận cuốn sổ tiết kiệm từ tay tôi, Lê Bằng vẫn như hiểu gì cả, lên lời, ngồi thừ người ghế sofa.

      Tôi vội vã giải thích nguồn gốc số tiền này, hy vọng trong lòng dễ chịu hơn. Tôi vừa ngồi xuống bên cạnh Lê Bằng, liền bị kéo vào lòng. ôm tôi rất chặt, gì, chỉ thở hắt ra, rất lâu rất lâu sau đó mới vài câu sau gáy tôi: “ xin lỗi”.

      Tôi vỗ vào lưng , nhàng : “Em thiệt thòi gì, chút nào cả”.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      15.5

      Buổi tối hôm đó, cả hai chúng tôi đều ngủ được, mặc dù người rất mệt mỏi, nhưng đầu óc lại rất tỉnh táo.

      Tôi gối đầu lên tay , ngắm mặt trăng qua kẽ rèm, ôm tôi từ phía sau, cằm áp sát đỉnh đầu tôi, kể hết những nỗi vất vả trong mấy tháng vừa qua cho tôi nghe.

      , điều khiến buồn nhất phải là các cổ đông tiếp tục đầu tư, cũng phải là khách hàng thay đổi ý định vào giờ chót, mà là người bạn biết nhau lâu, lấy danh nghĩa giúp đỡ , nhưng lại trục lợi từ đó.

      Tôi với : “Thương trường như chiến trường, lúc đó sao lại tin người ta đến thế?”.

      đáp: “Lúc đó cần bạn bè, cũng cần đến cả giúp đỡ, nếu nghi ngờ ai dùng người đó, mà dùng người đó chớ có nghi ngờ họ, thà lòng tin tưởng ta là chiến hữu của mình, chứ phải là kẻ tiểu nhân ngáng chân mình như vậy”.

      Đây là lần ngây thơ duy nhất của Lê Bằng mà tôi được biết, rất có thể sau này còn nữa. Tôi an ủi rằng, vẫn còn những người đầu tư, chắc chắn có, trời bao giờ tuyệt đường của con người, ông trời đóng cánh cửa này của lại, nhất định giúp mở ra cánh cửa khác.

      , hy vọng là thế.

      Hy vọng là thế, quả rất hy vọng là thế.

      Chỉ vài hôm sau, Miumiu mang tấm danh thiếp Giám đốc chăm sóc khách hàng của ngân hàng đến tìm tôi, ấy Giám đốc Triệu này là bạn của ấy, có thể giúp tôi vay vốn thế chấp cách cao nhất.

      Tôi nhìn cái tên tấm danh thiếp, Triệu Hy, vì cái tên này tôi quyết định gặp ta.

      Qua điện thoại, tôi và Triệu Hy hẹn gặp nhau tại quán cafe tên tuổi, ánh đèn điện trong quán lờ mờ.

      Khách hàng rất ít, mỗi khu vực chuyện đều được ghép thành từ ba bộ sofa, rất thích hợp chuyện làm ăn, ngoại tình hoặc giao dịch tiền mặt.

      Tôi rất căng thẳng, thậm chí còn có chút ngượng ngùng, cố gắng duy trì nụ cười mặt để đối diện với soi xét từ phía Triệu Hy. Mặc dù là bạn của Miumiu, nhưng tôi hề cảm nhận được thiện ý của ta.

      Trong quá trình giao tiếp hỏi đáp đơn giản với Triệu Hy, tôi kể lại cho ta nghe gia cảnh của mình tại, sau đó mang theo rất nhiều hy vọng hỏi ta rằng, căn hộ của tôi và Lê Bằng có thể vay được nhiều nhất là bao nhiêu tiền.

      Triệu Hy suy nghĩ rất lâu, bằng khoảng thời gian tôi uống hết cốc cafe.

      Tôi cho rằng ta khó xử khi cái giá cho tôi biết vì còn phải niệm tình Miumiu, nên cố nhịn, nhưng cuối cùng tôi vẫn phải nhắc ta: “ sao đâu, cứ ”.

      Triệu Hy trả lời câu mà tôi hề nghĩ tới: “Trước kia tôi từng gặp ”.

      Tôi : “Hả?”.

      Tiếp đó là “ờ”.

      Cuối cùng : “Gặp ở đâu?”.

      Triệu Hy cười nụ cười rất quái dị: “Ở chỗ kẹp ảnh trong ví tiền của bố ”.

      Tôi hỏi: “Gì cơ?”.

      Tiếng chuông cảnh giác trong lòng tôi đột nhiên vang lên kịch liệt.

      Tôi hỏi lại lần nữa: “ gì?”, sau đó lại hỏi tiếp: “Ví tiền của bố tôi? Tại sao lại nhìn thấy nó?”.

      Ngữ điệu của tôi được nâng cao cách mất tự chủ, bởi đột nhiên tôi cảm thấy rất căng thẳng.

      Triệu Hy cười lạnh lùng với tôi: “ thử xem? Chúng ta từng chuyện điện thoại với nhau, còn có vài lời cảnh cáo tôi, nhớ à?”.

      Tôi cau mày, cách chắc chắn: “Chi bằng hãy thẳng với tôi là ai, tôi sợ là nếu đoán sai gây ra hiểu nhầm về ”.

      ta : “Bố nhiều tiền như vậy, tại sao còn phải vay thế chấp? Bố chẳng phải quay lại với mẹ rồi sao? Lúc tôi chia tay ông ấy, ông ấy cũng rất hào phóng”.

      Tôi ngay lập tức đứng thẳng dậy, hai chân run lên nhưng hận nỗi thể lập tức ngồi xuống, chỉ còn cách tựa vào bàn nghiêng nửa người về phía trước, trừng mắt nhìn ta : “ chính là cái kẻ thứ ba đó?”.

      ta sa sầm nét mặt: “Lúc đó tôi và bố tình nguyện đến với nhau, chẳng ai là kẻ thứ ba cả”.

      Tôi nghiến răng, tay vơ lấy tấm danh thiếp bàn, vo viên lại: “Vậy sớm biết tôi là ai, hôm nay lại còn vòng vo lâu như vậy, muốn gây sao?”.

      ta nhún vai: “Cứ cho là đen đủi , tự đến gõ cửa”.

      Tôi nhanh chóng bỏ , phải tôi dám lý luận trực diện với Triệu Hy, mà chỉ bởi vì tôi rất muốn khóc. Triệu Hy ngồi nhìn tôi cầu xin ta thế nào, dùng tư thế bề , đem tất cả những thiệt thòi trong cuộc cãi vã lần trước đòi hết lại, lại còn có thêm cả tiền lãi. Còn tôi, tôi vừa mới vẫy đuôi kể lể tình cảnh đáng thương của mình trước mặt kẻ thù của cả gia đình, vài phút sau bị đối phương vạch chân tướng bí mật. Tôi chỉ có thể vờ kiên cường ngoài mặt, trong đầu trống rỗng, chỉ còn nghĩ được những từ ngữ chẳng có tính sát thương chút nào như: “đáng xấu hổ”, “bỉ ổi”, “vô liêm sỉ”, “đê tiện”. Khả năng ăn của tôi hoàn toàn biến mất, biết làm cách nào để xé toạc lớp ngụy trang của đối phương.

      Lúc lao ra cửa, tôi vừa nguyền rủa, vừa lau giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống. Đây đúng là ngày nhục nhã, vì Lê Bằng, tôi cố làm tròn chức trách của người vợ nhưng lại phải trả giá vì những hồ đồ mà bố tôi từng phạm phải, bị người ta đem ra làm trò tiêu khiển.

      Nếu như tôi có thể kiên cường hơn chút, có lẽ lôi có thể vờ như hề có chuyện gì xảy ra, cười nhàng với Triệu Hy mà câu: “Ố, hóa ra là à, may quá, may quá”. Tiếp đó quên hết những chuyện xảy ra trước kia, vì khoản vay này mà bắt tay với Triệu Hy xử lý mọi chuyện theo đúng nghĩa công việc.

      Nhưng khi nghĩ tới nét mặt của mẹ lúc đưa cho tôi cuốn sổ tiết kiệm, tôi thể làm gì khác.

      Giây phút đầu tiên bước vào nhà, tôi bước nhanh vào trong phòng, quát lớn: “Vi Nguyên! ông mau ra đây”.

      Mẹ tôi nét mặt đầy lo lắng từ phòng khách bước ra, phía sau là bố tôi.

      Tôi chỉ thẳng vào ông quát rằng: “Mụ đàn bà trước kia của ông, có phải tên là Triệu Hy !”.

      Bố tôi sững sờ, ấp a ấp úng thành lời, mặt mẹ tôi trắng bệch.

      Tôi òa khóc tiếng rồi ngồi sụp xuống, khóc lóc ầm ĩ.

      Tôi khóc mất gần tiếng đồng hồ, được câu gì, mắt cũng nhìn mọi vật, dựa người giường, đầu óc nặng trĩu. Mẹ tôi vào phòng ba lần, hỏi tôi ngọn ngành việc, tôi nửa lời. Bố tôi cũng vào hai lần, dám hỏi tôi điều gì, còn bị tôi trừng mắt lườm lại.

      Lúc bố tôi bước vào phòng lần thứ ba, tôi cất tiếng, bảo ông đóng cửa lại, tôi có chuyện muốn .

      Bố tôi khóa cửa, bước lại gần, tôi : “Con đủ bản lĩnh, giúp được Lê Bằng, là do con đủ bản lĩnh, thể trút giận thay mẹ, là con đủ bản lĩnh, làm được việc gì cả.”

      Tôi vùi đầu giữa hai đầu gối, lại khóc rất lâu, có vật gì đó rất nặng đặt lên vai, rồi bàn tay đó nhàng di chuyển theo lưng tôi, hết lần này lại lần khác, chủ nhân của bàn tay đó : “Có phải con gặp Triệu Hy? Bố nghe mẹ con chuyện làm ăn của Lê Bằng gặp chút rắc rối, có phải con bàn chuyện vay thế chấp?”.

      Tôi cố kìm nén tức giận, câu gì, nhưng cũng ngăn cản bố tôi tiếp tục .

      Bố với tốc độ nhanh, nhưng rất bài bản. chuyện rất phức tạp nhưng lại được ông kể cách hết sức đơn giản. Ông , lúc đầu ông quen biết với Triệu Hy là bởi vốn quay vòng của công ty có vấn đề, chỉ còn cách vay ngân hàng, nên mới quen ta. Lúc đó Triệu Hy còn là nhân viên mới, khách hàng nhiều, thành tích cao, may nhờ có khoản vay đó mới ngóc đầu lên được. Cùng lúc với việc bố tôi bày tỏ cảm kích với Triệu Hy, ta cũng bày tỏ cảm kích với bố tôi, ta cho rằng bố tôi ngoài việc tuổi hơi lớn chút, có bất cứ khuyết điểm gì và thường xuyên mời ông ra ngoài ăn cơm. Lúc đó bố tôi cũng nghĩ Triệu Hy phải là người xấu, lại rất có chí tiến thủ, nên giới thiệu ít khách hàng cho ta. Từ đó, mối quan hệ của hai người ngày càng thân thiết hơn... Những chuyện về sau, đều diễn ra cách tự nhiên, lúc đó bố tôi thường xuyên về muộn, có những lúc hai ba ngày mới về nhà lần, duy trì mãi như vậy đến khi việc làm ăn của công ty có chuyển biến, nhưng hễ về nhà bố tôi lại phải đối mặt với vô số những câu hỏi của mẹ, nên mỗi lần về nhà chưa quá nửa tiếng họ đều cãi nhau. Dần dần, bố tôi rất ít khi về nhà.

      Chính lúc này, Triệu Hy bước vào thế giới của bố tôi, mối quan hệ như vậy kéo dài đến trước khi tôi và Lê Bằng lấy nhau vài tháng, bố tôi mới muốn quay về nhà.

      Triệu Hy cố níu kéo ông, khóc lóc, làm ầm ĩ đều có tác dụng. Bố tôi kiên quyết rời xa ta như lúc trước kiên quyết rời xa căn nhà này, chỉ khác là, bố tôi có tình cảm sâu đậm với ngôi nhà này, còn với Triệu Hy chỉ là rung động nhất thời.

      Tôi hỏi ông cách mỉa mai: “Nếu như người xuất lúc đó phải là Triệu Hy mà là người nào đó khác, hai người liệu có bắt đầu ?”.

      Bố tôi : “Cũng có thể, đây là chuyện mà bố có lỗi nhất với mẹ con”.

      Tôi tiếp lời, nợ nần tình cảm, chỉ có thể dùng tình cảm để đáp trả.

      Tôi rất coi thường hành vi của bố tôi, nhưng tôi cảm phục trước dũng khí quay trở lại với gia đình của ông, muốn rời bỏ nơi nào đó rất khó khăn, mà muốn quay lại với nó càng khó khăn hơn. Tôi biết cách cụ thể làm thế nào bố nhận được tha thứ từ mẹ, nhưng tôi tin đó là quá trình rất gian nan, người đàn ông nếu như thành tâm thành ý nhận sai, chắc là đầu gối phải được bọc vàng.

      Chuyện này trôi qua lâu, tôi tổng kết mấy câu thành tin nhắn, gửi cho Triệu Hy: “Khi đó bố tôi về phía , phải vì cuộc hôn nhân hạnh phúc, cũng phải vì , đó là bởi mẹ tôi để lọt được vào khoảng trống. Bố tôi có thể quay trở về như ngày hôm nay tất cả công lao là nhờ có mẹ, chuyện ông ấy cũng là do mẹ tôi tay gây ra, nếu phải là , rất có thể cũng là người khác, việc họ quay trở lại với nhau là bằng chứng ràng nhất”.

      Triệu Hy lập tức gọi điện lại, chửi như tát nước vào mặt tôi.

      Tôi nghe tiếng chửi của ta, về phía bố, đưa điện thoại vào tay ông, nhìn ông cau mày lắng nghe rất lâu, mãi đến khi đầu dây bên kia im lặng, mới gằn giọng câu: “Chắc chơi đủ rồi chứ, đừng có quá đáng quá”.

      Trước khi bố gác máy, tôi ràng nghe thấy tiếng khóc của Triệu Hy, nhưng cho dù đứng ở lập trường của những người phụ nữ tôi cũng thể đồng tình với ta.

      Tôi nhìn bố : “Con hy vọng sau này người đàn bà đó cũng đừng xuất nữa”.

      Bố tôi : “Bố cũng mong như vậy”.

      Sau khi quay trở lại tổ ấm của tôi và Lê Bằng, tôi mới phát trong túi có thêm cuốn sổ tiết kiệm, đó có dãy số có chữ số, chủ tài khoản: Vi Nguyên.

      Tôi hỏi mẹ có phải bà để vào , mẹ tôi , bố tôi dám đưa tận tay cho tôi, vì sợ tôi từ chối, nên chỉ còn cách lén bỏ vào túi của tôi.

      Tôi nắm chặt cuốn sổ tiết kiệm, mắt đỏ lên, nhưng đủ dũng khí để : “Con cần”.

      Ở đầu dây bên kia mẹ khuyên tôi: “Tiền của bố con sau này chẳng phải cũng để lại cho con và Lê Bằng sao, số tiền này là thành ý của ông ấy, mặc dù nhiều nhưng cũng phải là ít, trong lúc căng thẳng nay con đừng giận dỗi nữa, hãy giúp Lê Bằng vượt qua giai đoạn khó khăn này trước , còn món nợ của gia đình chúng ta con còn sợ có thời gian để giải quyết riêng sao? Nếu con cứ nghĩ như thế này, cần cần, con tiêu tiền của ông ấy chẳng phải là chuyện đương nhiên sao?”.

      Tôi mím môi, câu: “Mẹ cảm ơn bố hộ con nhé”.

      Mẹ tôi trả lời cách vui vẻ: “Được! Lần này mẹ hộ con, lần sau con phải tự nhé!”.

      Tôi nhận lời mẹ.

      Thiên lý mã cuối cùng cũng gặp được Bá Lạc, tôi liên tục nhắc nhắc lại câu này trong khoảng thời gian Lê Bằng gặp khó khăn. Tôi biết, Bá Lạc xuất thường xuyên, nhưng tôi rất hy vọng Bá Lạc xuất .

      Sau đó, Lê Bằng dùng số tiền mà chúng tôi chia nhau vay, cố gắng cầm cự được hơn hai tháng cuối cùng cũng gặp được Bá Lạc. Cổ đông mới đánh giá rất cao sức hấp dẫn và gu thẩm mỹ của Lê Bằng nên quyết định đầu tư lớn.

      Theo như cách của mẹ tôi trước kia chúng tôi chưa gặp thời, nên ngay cả uống nước lọc cũng bị dắt răng, giờ đây khi thời vận đến, có muốn ngăn cũng ngăn nổi, đến ngủ cũng phải tỉnh giấc vì sung sướng.

      Đúng như những lời tốt đẹp của mẹ tôi, sau khi Lê Bằng đổi vận, thuận lợi vô cùng, thuận buồm xuôi gió, công ty nhanh chóng lấy lại được vốn, trong khoảng thời gian năm rưỡi chúng tôi cũng lần lượt trả được hết nợ. Đầu tiên là Miumiu, tiếp đến là mẹ tôi, sau đó là bố tôi, cuối cùng mới là bố mẹ .

      Lúc đó, tôi có đề nghị rằng nên trả cùng lúc, mỗi bên trả nửa, nhưng Lê Bằng kiên quyết làm theo ý định ban đầu.

      Ngày trả tiền, tôi và Lê Bằng nắm tay nhau về nhà bố mẹ tôi, Lê Bằng trêu tôi : “Lần này chúng mình phải cùng nhau lời cảm ơn bố đấy nhé”.

      Tôi tựa đầu vào vai , “ừ” tiếng rồi : “Nể tình ông ấy thể quá tệ, đề nghị này được thông qua”.

      Mùa đông năm đó, tôi và Lê Bằng cãi nhau trận chỉ vì chuyện nhặt, nguyên nhân cụ thể là gì tôi còn nhớ, chỉ biết rằng chúng tôi cãi nhau rất dữ dội.

      Sau khi làm lành, Lê Bằng ôm tôi nằm giường, giọng đầy hối hận mà với tôi rằng, cả đời này việc làm đúng đắn nhất của là lấy tôi. Trong lúc có những người bạn tin cậy nhất, mất ý chí nhất, lạc lõng nhất tôi hề chùn bước mà luôn ủng hộ , đôn đáo khắp noi, bấm bụng nuốt trôi hết những ấm ức. thể tưởng tượng được, nếu như có hai tháng cuối, hậu quả như thế nào, càng dám tưởng tượng nếu như hai tháng cuối vẫn trong tình cảnh ảm đạm biết phải đối diện với tôi ra sao.

      biết là vì câu đó hay vì những ấm ức sau cuộc cãi vã mà tôi khóc như mưa, mặt trách tại sao lại ra những điều đó vào lúc này, mặt khác ngượng ngùng với : “Em tình nguyện tác thành cho thế giới của , vì em chính là phần thể tách rời trong thế giới của ”.

      Sau khi Miumiu nghe tôi kể lại chuyện này, ấy tôi và Lê Bằng rất tình cảm, nhưng ấy lại khen ngợi tôi: Bề ngoài giống như tôi hy sinh cái tôi của mình để tác thành cho thế giới của Lê Bằng, rất có thể Lê Bằng cảm ơn tôi, nhưng với tư cách là người vợ, thứ mà tôi cần phải là ân tình, mà là người khiến chồng mình cần - chỉ có cách trở thành người phụ nữ ấy cần trong cả công việc lẫn cuộc sống mối quan hệ của chúng tôi mới có thể lâu dài.

      Tôi cười lại rằng, chồng có cứng rắn của chồng, vợ có khéo léo của vợ, tôi là chiến hữu duy nhất của Lê Bằng và tôi tình nguyện bị người đàn ông này chiếm hữu cả đời.

      Về hôn nhân, gia đình sau khi kết hôn tròn năm tôi có những tổng kết sau đây:

      có thể là người khiến tôi đau lòng và đau tim nhất trong cuộc đời này, chính bởi vì như vậy nên mới quan trọng.

      Niềm vui đem chia sẻ cùng , đau khổ cũng đem chia sẻ cùng , lâu dần mới phát ra rằng, những niềm vui và đau khổ đó phần lớn có liên quan đến , dần dần thay thế bố mẹ, trở thành tồn tại độc đáo nhất trong cuộc đời tôi.

      luôn biết những khuyết điểm của tôi hơn chính tôi, nhưng vẫn bao dung và tôi cũng vậy.

      Trước mặt , tôi luôn là chính mình, chúng tôi thường cãi nhau, thậm chí là bỏ nhà ra , nhưng vẫn mặt dày quay trở lại, sau đó cả hai cùng hứa hẹn về tương lai, đó là bởi vì chúng tôi trở thành thể thống nhất thể tách rời nhau.

      có xấu như thế nào cũng chỉ có tôi được phép phê bình, người ngoài có tư cách can thiệp.

      Chúng tôi ngày càng có nhiều nét giống nhau, những về khẩu vị, sở thích, mà ngay cả ngoại hình cũng ngày giống nhau. Còn đối với tương lai, chúng tôi chỉ có hai ước nguyện chung, thứ nhất là nắm tay nhau, thứ hai là có thể vui vẻ đến mãi mãi.

      của tôi tên Lê Bằng, tôi vẫn thường gọi là Lê Bằng hay Đại Mao.

      Còn cuộc đời này, tôi chỉ làm đúng có hai chuyện đó là:

      Thứ nhất là, tôi Lê Bằng.

      Thứ hai là, tôi kết hôn với Lê Bằng.

      ~♥~♥~♥~ HẾT ~♥~♥~♥~
      Phong Vũ Yên, nhudaoTrang Bùi Bùi thích bài này.

    3. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      @hpdt bạn ơi,sao cái nhóm facebook ebook free mình vào ko được bạn ??

    4. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      @Chó Điên hình như khóa group rồi hay sao á bạn ơi, bạn đưa nick fb của bạn cho mình coi mình add vào group được ko?
      Chó Điên thích bài này.

    5. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      @hpdt mình vào dc rồi ,cám ơn bạn nhé, mà group này cho share dẫn link luôn hả :013: , quá :058:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :