1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Viên thuốc ma thuật của tình yêu - Mễ Mễ Lạp (Chương 6)

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      [​IMG]

      Tác giả: Mễ Mễ Lạp
      Độ dài: 10 chương
      Nhà xuất bản: NXB Văn học
      Công ty phát hành: Amak

      Cậu, cao 1m10, có mái tóc vàng óng ả, đôi mắt màu hổ phách, được các chị em nữ sinh trong trường gọi bằng cái tên tràn đấy bảo vệ "Búp bê đáng "!

      , cao 1m80, là hoàng tử của xã hội thượng lưu, là thiếu gia của tập đoàn Sun, có đôi mắt vừa lạnh lùng, vừa cuốn hút.

      làm cho Bối Tây Mễ hồ đồ ngạc nhiên hết lần này đến lần khác. làm cho Bối Tây Mễ si tình từ đau khổ trở nên hạnh phúc!

      câu chuyện tình tràn đầy ấm áp tựa như ánh nắng mặt trời mùa thu, rạng rỡ sắc màu lấp lánh của tuổi trẻ! Có hoàng tử, có lọ lem cho dù hoàng tử có hơi kì dị với việc xuất dưới hai thân phận cùng hai hình dạng phóng to thu câu chuyện vẫn đảm bảo như xưa nay vẫn thế! vẫn lãng mạn và đầy ngọt ngào, nhưng tuyệt đối lặp lại những motif cũ mà đầy sáng tạo với vô vàn những tình huống khó quên giữa chàng hoàng tử thần bí đầy lạnh lùng lắm chiêu cùng bé lọ lem ngốc nghếch đầy những suy nghĩ bạo lực nhưng dễ tin người.

      Tình có muôn vàn cách thể , đẹp và rực đầy sắc màu. Với mỗi người có những cách biểu đạt tình khác nhau, nhưng đều là những giọt tình cảm tận sâu trong trái tim. Có thể thể lời ngọt ngào cùng em, có thể thể hét to cho cả thế giới biết rằng em, nhưng nếu khoảng cách tình ngàn bước, chỉ cần em bước đầu tiên, bước nốt chín trăm chín mươi chín bước còn lại về phía em.

      nàng Bối Tây Mễ mang trong người gen di truyền của hai nhà khoa học vĩ đại nhưng tài năng của nàng đến giờ vẫn tạm thời chưa khám phá, nếu miễn cưỡng tìm kiếm cũng chỉ có thể tìm ra rằng nàng có lối tư duy cùng khả năng phá hoại khiến người thường khó có thể lý giải được. Thế nhưng ngốc nghếch trong sáng và đầy thiện lương ấy cùng lúc khiến cho trái tim hai chàng trai rơi khỏi quỹ đạo lâu nay. Hai chàng trai lạnh lùng Thánh Bách Nguyên - hình tượng đời thực của Nhật Thần đại nhân nổi tiếng vang dội trong thế giới truyện tranh; nóng tính với mái tóc đỏ chói Mông Thái Tử - nhân vật phong vân của trường trung học Thâm Điền, ai là chàng hoàng tử của bé lọ lem Tây Mễ?

      Thánh Bách Nguyên tựa như truyền thuyết, giỏi giang, đẹp trai và giàu có, trong mắt của mọi người hoàng tử cao cao tại thượng, nhưng trong mắt bé lọ lem, lại biến thành kẻ hoàn toàn xấu xa. cả ngày gọi là bà thím, tính tình khó chịu trêu chọc lớn lên ngốc nghếch cũng chê lớn lên đẹp, mặt mũi tuy có đẹp nhưng mà thay đổi sắc thái nhanh hơn cả lá bài poker. thế, còn đào ở đâu ra nhóc em Thánh Y Đằng trông như bản sao thu với tính cách quái gở cũng kém. Tại sao bố mẹ lại trở về mà lại nỡ gửi tặng món quà sinh nhật to lớn như hai em nhà này cơ chứ?

      Chạy ra khỏi nhà tránh vỏ dưa vẫn cứ gặp phải vỏ dừa, trốn em họ Thánh quái gỡ, gặp ngay Mông Thái Tử, "khỉ tóc đỏ" nổi tiếng đại ca của cả trường. dưng mà lại cứ bám theo , gọi là thú cưng, chẳng lẽ coi như thú cưng mà đối đãi sao? đâu cũng đòi dắt theo, xoa đầu, vuốt tóc, thực là khó chịu muốn chết. thế, Thánh thần đồng gặp Mông Thái Tử đánh nhau cũng là chơi xấu, đến lúc ấy, kẻ nào cũng to tiếng đòi nhận làm bạn . Bối Tây Mễ đâu có phải lúc nào cũng nhường nhịn người khác được, đụng đến vấn đề này thể nào để hai kẻ chuyên bắt nạt người kia thừa cơ trục lợi được.

      câu chuyện có nhân vật phản diện hoàn toàn, cần dùng đến những ghen tuông, đau khổ vô lí nhưng vẫn kém phần kịch tính. Những cậu học trò chỉ chịu đứng sau nhất quỷ nhì ma kia chắc chắn khiến bạn đọc thất vọng với vô số trò nghịch ngợm, tha hồ thể những ý tưởng trêu chọc nhau khiến chúng ta thể khâm phục! có lãng mạn, có ghen tuông nhưng hề bi lụy, chỉ cần được người mình để ý đến giả vờ đáng thương cũng được, chỉ cần tình địch bị đánh bại chơi xấu cũng sao!

      Cuốn tiểu thuyết "Viên thuốc ma thuật của tình " của tác giả Mễ Mễ Lạp mang đến cho bạn đọc cảm giác đời hơn, hứa hẹn khiến cho những bộ não phải quay cuồng với những áp lực học tập khoảng thời gian xả stress đầy hiệu quả.

      Hãy đến cùng cười và cảm nhận những cảm xúc tốt đẹp nhất của loài người qua câu chuyện của cậu học trò trường trung học Thâm Điền nhé!​

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Lời dẫn:

      Tiếng nhạc hôn lễ lãng mạn cất lên, tôi mặc chiếc áo ren trắng tinh khôi, đầu độ vương miện đá quý sáng lấp lánh, qua cổng hoa, bước vào thảm đỏ, khóe miệng khẽ nhếch lên nụ cười hạnh phúc...
      Nhưng...
      Ở đầu bên kia thảm đỏ...
      Nếu tôi nhìn nhầm chàng trai đó chỉ cao 1,1m, chẳng lẽ cậu chính là chú rể của tôi? phải chứ, chắc đó chỉ là hoa đồng thôi, ha ha ha...
      Tôi điều chỉnh lại tâm trạng của mình, tiếp tục vui vẻ tiến về phía trước.

      ...

      -Chú rể, giờ con có thể hôn dâu rồi.-Gương mặt tươi cười hiền lành của cha xứ ra trước mắt tôi.

      Cái gì?

      Vì sao đùng cái đến bước hôn dâu rồi?

      Chú rể đâu? Vì sao tới giờ tôi vẫn chưa nhìn thấy chú rể? Nãy giờ chỉ có cậu bé hoa đồng cao 1,1m đứng cạnh tôi thôi mà!

      Lúc này có người mang cái ghế tới cho hoa đồng, thế là cuối cùng tôi cũng nhìn gương mặt của cậu.

      Mái tóc ngắn màu vàng nổi bật, đôi mắt màu hổ phách sáng tới khó chịu, đôi môi màu hồng nhạt quyến rũ khẽ mím lại,...

      Oa, đáng quá, như hoàng tử trong các cuốn truyện tranh vậy, hơn nữa tóc cậu còn có màu vàng kim mà tôi thích nhất!

      Nhưng giây sau đó, đôi môi hoàng tử bỗng nở thành nụ cười quỷ dị, sau đó cậu...cậu từng bước, từng bước lại gần tôi, gương mặt đáng tột cùng ấy bỗng trở nên độc ác, đáng sợ, to dần, to dần trong mắt tôi...

      Chẳng lẽ cậu muốn...

      Hôn tôi?!

      Đừng, tôi muốn có chú rể cao 1,1m đâu, tôi muốn cậu bé hôn tôi đâu...

      -Á...

      Tiếng hét của tôi cuối cùng bị nhấn chìm trong đôi môi màu hồng phớt đó...

      -Đừng, đừng...

      Tôi lăn lôn giường rồi ngã bịch xuống đất. Sờ cục u nổi to đầu, tôi phẫn nộ ngồi bật dậy, hét lên:

      -Hu hu hu, cơn ác mộng đáng sợ này tiếp diễn suốt tuần nay rồi, rốt cuộc khi nào nó mới kết thúc? Ôi, tôi sắp chịu nổi rồi!

      "Tây Mễ baby nghe điện thoại... Tây Mễ baby nghe điện thoại

      A, điện thoại di động rung!

      Hóa ra là cạ cứng mà Bối Tây Mễ quý nhất, Hàn Tiểu Đới gọi điện tới.

      Ha ha, Tiểu Đới baby chắc chắn là có tin tức tốt lành muốn với tôi. Tôi vui vẻ nghe điện thoại.

      -Tiểu Đới baby, có phải là có tin tức tốt lành ?

      -Ừm, tiền bối A Triết gọi điện tới bảo tớ là tập 58 cuốn truyện tranh "Nhật Thần" xuất bản rồi, hỏi cậu có mua ?

      -Lại còn phải hỏi nữa, mua, đương nhiên là mua rồi!

      -Ha ha, tớ biết chắc chắn là cậu vui mà, nhưng cuốn truyện tranh đó thực hay đến thế sao? tuần chỉ có tập, khó chờ lắm...

      -Vì "Nhật Thần đại nhân" vĩ đại của tớ, chờ tuần có là gì, có bắt tớ chờ năm, hai năm, thậm chí là mười năm tớ cũng sẵn lòng!

      -Haiz, đúng là thua cậu luôn.

      -Đúng rồi, đúng rồi, còn cả poster nữa, nhớ bảo ấy giữ cho tớ tấm nhé...

      ...

      tới "Nhật Thần", nó là cuốn truyện tranh rất nổi tiếng trong khoảng năm trở lại đây, bởi vậy tuần nào cũng vừa ra kệ là lập tức bán hết veo, cho dù có cắm lều cũng chưa chắc mua được!

      Ha ha, nhưng tôi phải lo tới vấn đề có mua được cuốn truyện này hay .

      Bởi vì tôi có bạn hoa khôi nổi tiếng nhất trường, A Triết, tiền bối thầm chính là thiếu gia của công ty xuất bản cuốn truyện tranh đó, thế nên tôi được hưởng sái...

      Đương nhiên, nhân vật chính trong cuốn truyện tranh "Nhật Thần" chính là "Nhật Thần đại nhân" mà tôi nhất - Sun!

      những thông minh lại còn đẹp trai hơn bất cứ ngôi sao nào. có thân hình cao to, mái tóc dài chấm vai màu vàng ánh kim, ngũ quan đẹp như thiên thần, thứ đẹp nhất gương mặt là đôi mắt màu vàng kim. Chỉ cần xuất đến mặt trời cũng phải chịu lép vế.

      Hơn nữa, bạn đừng cho rằng "Nhật Thần đại nhân" chỉ là nhân vật truyện tranh viễn tưởng nhé, ấy là người tồn tại thực trong cuộc sống đấy. Nghe nguyên mấu "Nhật Thần đại nhân" là thiếu niên thần bí từng giúp tập đoàn Sun lớn nhất toàn cầu khởi tử hồi sinh - Thành Bách Nguyên. Mà cuốn truyện tranh được cải biên dựa vào tích của , tuy rằng vì cầu sáng tác mà có thêm vào đó các yếu tố tình , nhưng trí tuệ và vẻ đẹp trai khiến người người ngưỡng mộ của "Nhật Thần đại nhân" phải là giả đâu đấy.

      Tuy rằng các phóng viên chưa bao giờ chụp được ảnh chính diện của , nhưng từ sau lưng cũng đủ thấy đẹp trai điên đảo rồi, thế là nhanh chóng thu hút chú ý của rất nhiều thiếu nữ.

      Trong đó đương nhiên bao gồm cả người thông minh, đầu óc cũng "tàn tệ" là tôi.

      Hu hu, đừng nữa, tôi phải đưa chú chó cưng Cục Xương của tôi lấy truyện tranh đây. Ha ha, nội dung tập này chắc là thú vị lắm...

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 1

      1. Ánh mặt trời buổi sáng xuyên qua khung cửa sổ thủy tinh trong suốt và tấm rèm bằng ren, chiếu vào phòng ngủ còn ngập trong vẻ ngái ngủ thường ngày.

      Tôi dụi mắt, "Nhật Thần đại nhân" siêu đẹp trai trần nhà dùng ánh mắt màu vàng kim lạnh lùng nhìn tôi chăm chú. Tôi mỉm cười bò dậy, nhìn tấm poster khó khăn lắm mới kiếm được, hài lòng vươn người.

      -Chào buổi sáng, "Nhật Thần đại nhân"!

      He he!

      Đây là tấm poster tôi lấy về hôm qua trong lúc mua truyện tranh, là đẹp quá ! Tôi muốn có tấm poster này từ lâu rồi...

      Ấy? Tối qua tôi còn gặp cơn ác mộng đó nữa, ngủ mạch đến sáng luôn. Chẳng lẽ là vì được ngắm poster của "Nhật Thần dại nhân" sao? Ha ha...

      Tôi bỗng thấy cảm giác nhồn nhột ở chân, ra là Cục Xương co tròn người thành quả bóng màu trắng, nũng nịu lăn vào trong chăn tôi.

      -Ha ha, Cục Xương là háo sắc, sao lại ngủ giường chị thế này? - Tôi nhào tới, đè Cục Xương xuống, dùng mũi cọ cọ vào lưng nó.

      "Gâu gâu!..."

      Cục Xương phát ra tiếng kêu đáng .

      Tôi vuốt ve cơ thể dài 90cm của nó. Ha ha ha, nhìn đôi mắt long lanh của nó kìa, bộ lông dài trắng như tuyết của nó nữa, Cục Xương nhà chúng tôi đúng là chú chó đẹp trai!

      "Tây Mễ baby nghe điện thoại...".

      Cái điện thoại có móc búp bê ở đầu giương rung lên.

      Hử? Bố gọi điện tới!

      -A lô, bố còn nhớ con cơ à, con tưởng bố với mẹ chỉ biết máy móc với chai lọ thôi chứ...

      đến cặp bố mẹ bảo bối này là tôi lại nối giận. Họ là cặp vợ chồng nhà khao học tiếng, thích làm các thí nghiệm khoa học gần như là điên cuồng, tới nỗi vứt bỏ đứa con mới 16 tuổi ở nhà mình, bay tới phòng thí nghiệm ở Mỹ để chuyên tâm nghiên cứu... Hu hu, tôi là đáng thương, đời này làm gì có bố mẹ nào như thế!

      -Ha ha, con cưng, có nhớ bố mẹ ? Chú chó xù mẹ gửi cho con có khỏe ? - Tiếng cười của bố vọng lại trong điện thoại.

      -Ôi chà, con cưng, con xem mẹ con chưa! Thấy Cục Xương chết rồi con khóc đau lòng quá nên mẹ dùng tế bào của Cục Xương để nhân bản chú chó khác cho con đấy...- Mẹ tôi giành điện thoại của bố, phấn khích to khiến tai tôi điếc đến nơi.

      -Mẹ, mẹ muốn biến con mẹ thành đứa điếc à?

      -Con cưng, mẹ con là thế mà, lại xem số liệu thí nghiệm rồi. Bố kể cho con nghe chuyện nhé, con trai đồng nghiệp của bố sáng nay đáp máy bay xuống thành phố Tam Xuyên, cậu ấy lạ nước lạ cái, sau này sống nhờ ở nhà mình. Chỉ cần con giúp bố chăm sóc cậu ấy tốt, bố tặng con cuốn "Nhật Thần" bản đặc biệt... Cậu ấy tên là Thánh Y Đằng... Mẹ con gọi bố rồi, bố phải làm việc đây, nhớ đón đấy nhé, số hiệu máy bay là L9077... Tút tút tút...

      -A lô... a lô...

      Bố lần nào cúp điện thoại cũng nhanh như gió, cái gã tên Thánh Y Đằng ấy rốt cuộc là ai? Tôi quen sao mà đón được?

      Có điều... vừa nghĩ đến cuốn truyện "Nhật Thần" bản giới hạn chỉ có 1000 cuốn thế giới là trong đầu tôi xuất bao nhiêu ngôi sao rồi.

      Chờ đợi quá...

      -Cục Xương này, em ở nhà trông nhà nhé, chị sân bay đây.

      Mặc chiếc áo T-shirt đáng vào người, lưng đeo ba lô con gấu, chào chú chó xong, tôi bèn đón taxi thẳng tới sân bay.

      Ui da!

      Sân bay đông người quá! Tôi bất giác cúi đầu nhìn đồng hồ. 10 giờ 23 phút, còn mấy phút nữa chuyến bay đó hạ cánh.

      Ọc ọc ọc...

      Bỗng dưng bụng tôi sôi lên òng ọc. Xem ra hôm qua uống nhiều sữa chua quá, lại ăn linh tinh mấy món đồ ăn vặt nên mới thế đây mà!

      Thế là tôi vứt tấm bảng trắng có viết tên Thánh Y Đằng , chui ngay vào nhà vệ sinh của sân bay.

      Rầm!

      Tôi hùng hổ lao vào nhà vệ sinh rồi đóng rầm cửa lại, nhưng ngay lập tức há hốc miệng, đứng như trời trông, bất động. Bởi vì...

      Bởi vì trong nhà vệ sinh xuất chàng thiếu niên có mái tóc màu vàng kim, hơn nữa đó chính là màu vàng sáng lấp lánh giống y như của "Nhật Thần đại nhận" mà tôi thích nhất! Chỉ có điều mái tóc đó cắt ngắn, còn tóc của "Nhật Thần đại nhận" dài chấm vai...

      Woa! ấy cao quá, khiến tôi phải ngẩng đầu lên nhìn. Đôi lông mày đen tuyền, sống mũi cao, thứ thu hút nhất chính là đôi mắt sáng màu hổ phách, nó như viên đá mắt mèo cao cấp tỏa ra ánh sáng thần bí...

      đáng tiếc, nếu đôi mắt ấy có màu vàng kim đẹp biết bao! A, tôi là con ngốc sao? Ngoài "Nhật Thần đại nhân" mắt người bình thường làm sao có màu vàng kim được?

      -Xin... xin... xin lỗi, tôi nhầm.

      Ngượng ngùng xin lỗi, tôi đỏ bừng mặt, bịt mắt lùi ra sau.

      -Ơ? Women?

      Tại sao tấm biển treo ngoài cánh cửa lại là "Women"? ra tôi vào nhầm phòng! Có nghĩa là... là chàng thiếu niên tôi nhìn thấy ban nãy vào nhầm nhà vệ sinh, chứ phải tôi!

      Tôi mở cánh cửa lần nữa, chàng thiếu niên thấy tôi bước vào nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng, chống tay lên vách tường, trầm giọng quát:

      -Chết tiệt, lại vào làm gì?

      -Tôi nhầm chứ? Đây là nhà vệ sinh nữ mà!

      -Tôi biết!

      Giọng điệu lạnh lùng, mà hình như còn nghiến răng nữa phải.

      -... biết mà vẫn còn ở đây? Chẳng nhẽ, chẳng nhẽ là... "Dê xồm nhà vệ sinh" mà người ta vẫn đồn? - Giọng của tôi run rẩy.

      Mẹ ơi, sao mà tôi đen quá chừng thế này?

      -Yên tâm , ai mà có hứng thú với đứa con như .

      Hu hu... Như tôi làm sao? Chỉ là ngực phẳng chút, mông to chút, thực ra trông cũng ổn mà!

      -Thế... thế mau ra ngoài , nếu ... nếu tôi hét lên đấy!

      Tôi vừa thế ánh mắt ta càng trở nên đáng sợ hơn, hơn nữa ta về phía tôi, từng bước, từng bước, cho tới khi thân hình cao 1m80 của ta ép tôi vào góc tường.

      trán ta xuống giọt mồ hôi, hơi ấm từ mũi phả vào mặt tôi, khiến tôi càng thêm căng thẳng.

      -... định làm gì? Chẳng phải có hứng thú với tôi sao? Tôi hét lên đây, tôi hét đấy...

      -Nếu muốn tôi bịt miệng lại đừng có nữa, ngoan ngoãn biến mất trước mắt tôi ! - ta nheo nheo mắt, ánh mắt trở nên tàn khốc và thâm hiểm, tay chống lên bức tường đầu tôi, trầm giọng .

      Hu hu... ta gì thế? ta quả nhiên là dê xồm, dê xồm...

      Nhưng thân hình ta cao to quá, cả người tôi bị dồn vào chân tường khiến việc thở cũng khó khăn chứ đừng là phản kháng, lần này tôi sợ hãi mềm cả chân ra rồi.

      -Hu hu hu, là đồ dê xồm, đừng ỷ cao lớn mà bắt nạt tôi. Tôi... tôi nguyền rủa , nguyền rủa biến thành thằng lùn, thằng lùn chỉ cao 1,1m, sau đó tôi bắt nạt ...

      Trong tiếng nguyền rủa của tôi, lông mày ta cau lại càng chặt, rồi bỗng dưng ta túm chặt lấy cái ba lô con gấu của tôi, vừa kéo vừa lôi ném ra ngoài, sau đó là tiếng lạch cạch khóa trái cửa nhà vệ sinh.

      Hả?

      Chuyện gì thế này?

      Tôi khựng lại mất vài giây, sau đó đưa ra quyết định trọng đại. Tôi lăn đất, bò dậy, hùng hổ về phía phòng bảo vệ của sân bay.

      -Chú ơi, đấy, trong nhà vệ sinh nữ có gã biến thái, các chú phải tin cháu, cháu đáng thế này cơ mà, sao có thể lừa chú được?

      Đúng là điên mất!

      Sao mấy chú bảo vệ cứ nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ thế nhỉ?

      - thể nào có chuyện đó... Sân bay ở đây trước nay an ninh rất tốt, cháu nhìn xem, cặp tình nhân kia lưu luyến từ biệt, cảnh tượng đẹp, nhìn bên này nữa, người qua lại, khung cảnh yên bình!

      ...

      Tôi , các chú định tham gia cuộc thi đọc thơ à?

      -Làm ơn mà, các chú, cháu lừa các chú có ích gì?

      -Thế chưa chắc, biết đâu cháu định dẫn các chú để thực hiên mưu gì đó!

      -Cái gì?

      Tôi có nghe nhầm vậy, cái ông chú mũi tẹt đầu mụn này có trí tưởng tượng là phong phú, với lại...

      thế giới này còn có nào trong sáng như tôi ? Tôi 16 tuổi rồi nhưng chưa lần nào, ngay cả bàn tay con trai còn chưa từng nắm.

      Tức chết mất thôi! Xem ra hôm nay Bối Tây Mễ nổi giận được!

      Tôi nắm tay ông chú mũi tẹt, kéo mạnh, lôi chú ấy .

      -A a, tay của tôi...

      -Có vậy?

      -Trời ơi, con bé này khỏe quá, đáng sợ quá!

      -Này, chúng ta có nên ngăn lại ? Cái người mà con bé kéo là đại ca của chúng ta đó...

      ...

      Mấy chú bảo vệ loạn hết cả lên, nhưng tôi càng càng nhanh, họ chỉ đành lẽo đẽo chạy theo chúng tôi. He he, trong sách bắt cướp phải bắt thủ lĩnh trước, tôi đúng là thông minh, vận dụng trúng phóc!

      Ơ?

      Cửa nhà vệ sinh nữ sao lại mở thế nhỉ? Người đâu? "Dê xồm nhà vệ sinh" đâu?

      Vù vù...

      đỉnh đầu có cơn gió lạnh lướt qua, ánh mắt của ông chú mũi tẹt và mấy ông chú khác khiến tôi thấy áp lực.

      - bé, cháu xem, kẻ biến thái ở đâu?

      Thảm kịch! Đây chắc chắn là thảm kịch!

      đáng vô địch bị mấy ông chú chấn vấn ngay trước cửa nhà vệ sinh nữ, sau đó... mấy ông chú này lại ném đáng ấy ra khỏi sân bay, là quá vô nhân đạo!

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      2. -Hu hu, mình dối mà, vừa nãy ràng trong nhà vệ sinh có gã biến thái mà! - Tôi "đeo" mặt mình hai dòng nước mắt, buồn bã dán người vào cánh cửa kính của đại sảnh sân bay.

      -Bà thím ơi?

      giọng non nớt như búp bê vang lên bên tai tôi.

      Bà... thím ơi?

      Tai tôi có vấn đề phải ?

      thiếu nữ xinh đẹp đến mặt trời nhìn cũng phải rơi lệ, mặt trăng ngắm cũng phải thẹn thùng như Bối Tây Mễ tôi mà có người gọi là... bà thím?

      -Gã khốn nạn nào gọi tôi là bà thím? - Tôi giơ móng vuốt ra hét lên, định dạy dỗ cho cái gã gọi tôi là "bà thím" trận.

      -Người đâu? Sao thấy ai?

      Xem ra vì thấy tôi hùng hổ quá nên sợ chạy mất rồi, đúng là đồ nhát gan!

      -Đồ ngốc...

      thanh đáng đó lại vang lên.

      Tôi cảnh giác liếc mắt ra xung quanh, cuối cùng cũng nhìn thấy thằng bé có mái tóc vàng óng, gương mặt đáng nhưng chỉ cao 1,1m, người là chiếc áo sơ mi với cái quần có đai!

      A, a, nó đáng quá, giống y như cậu bé trong truyện tranh Nhật Bản, muốn véo má nó cái quá ...

      -Bà thím ơi, nước dãi của bà chảy ra rồi kìa.

      Thằng bé lạnh lùng .

      Hả? Là nó?

      Cái giọng điệu cứng nhắc, lạnh lẽo vừa gọi tôi là bà thím ấy phát ra từ miệng của thằng ranh này?

      -Ranh con đáng ghét, chị giống bà thím ở chỗ nào? Em nhìn cho kĩ , chị là mới 16 tuổi, ở vào độ tuổi thiếu niên tươi trẻ!

      Hai tay tôi chống nạnh, đầu hơi cúi xuống, nổi giận.

      Ơ?

      Mái tóc màu vàng kim? Đôi mắt màu hổ phách? Chiều cao 1,1m?

      ...

      Cái gì?

      Vì sao đùng cái đến bước hôn dâu rồi?

      Chú rể đâu? Vì sao tới giờ tôi vẫn chưa nhìn thấy chú rể? Nãy giờ chỉ có cậu bé hoa đồng cao 1,1m đứng cạnh tôi thôi mà!

      Lúc này có người mang cái ghế tới cho hoa đồng, thế là cuối cùng tôi cũng nhìn gương mặt của cậu.

      Mái tóc ngắn màu vàng nổi bật, đôi mắt màu hổ phách sáng tới khó chịu, đôi môi màu hồng nhạt quyến rũ khẽ mím lại,...

      Oa, đáng quá, như hoàng tử trong các cuốn truyện tranh vậy, hơn nữa tóc cậu còn có màu vàng kim mà tôi thích nhất!

      Nhưng giây sau đó, đôi môi hoàng tử bỗng nở thành nụ cười quỷ dị, sau đó cậu...cậu từng bước, từng bước lại gần tôi, gương mặt đáng tột cùng ấy bỗng trở nên độc ác, đáng sợ, to dần, to dần trong mắt tôi...

      Chẳng lẽ cậu muốn...

      Hôn tôi?!

      Đừng, tôi muốn có chú rể cao 1,1m đâu, tôi muốn cậu bé hôn tôi đâu...

      -Á...

      * * *

      Chú rể tí hon?

      Nó chẳng phải là chú rể tí hon cao 1,1m thường xuyên xuất trong giấc mơ của tôi sao?

      Ôi !

      phải chú rể của tôi đâu!

      Có điều sao nó lại giống như bản sao thu của gã "Dê xồm nhà vệ sinh" thế nhỉ? Chỉ khác là kẻ tôi phải ngửa mặt lên nhìn, kẻ tôi phải cúi xuống mới nhìn thấy.

      Nhưng cả hai người đều rất đáng ghét!

      -Bà thím ơi, bà quên là bà đến đón tôi rồi à?

      Cái gì?

      Ý của em là cậu nhóc Thánh Y Đằng mà chị phải đón chính là em? Người sắp sống cùng chị dưới mái nhà, chị phải chăm sóc chính là em? Á...

      đâu, tôi muốn!

      Cái thằng bé có gương mặt lạnh lùng này còn đáng ghét hơn cả con gián, tôi muốn "sống chung" với nó đâu! Hu hu, tôi muốn sống với kẻ "độc mồm" khó sống thế này đâu!

      Nhưng...

      Tôi bỗng dưng giơ cao nắm tay với tốc độ ánh sáng rồi gõ mạnh vào đầu thằng nhóc, coi như là báo thù rồi, ha ha...

      -Hu hu hu... sao thím lại đánh cháu... hu hu hu... đầu cháu đau quá... Mọi người cứu cháu với, người lớn đánh trẻ con... hu hu hu...

      Gương mặt lạnh lùng như băng của thằng ranh đó cứ như có công tắc biến hình, thoắt cái giàn giụa nước mắt. Với dáng vẻ đáng thương nó ngồi xuống đất dụi mắt rồi khóc, vừa khóc vừa đạp chân ầm ĩ.

      làm gì thế?

      ràng là tôi chỉ cốc "" lên đầu nó thôi mà!

      Nó chắc chắn là diễn viên giỏi, biểu cảm của nó trước và sau hoàn toàn khác nhau.

      Nhưng...nhưng mà trời ơi, vì sao lúc nó khóc trông lại đáng như thế, những giọt nước mắt trong vắt như pha lê từ đôi mắt to màu hổ phách rơi ra, hàng lông mi dài đọng lại giọt nước trông càng thêm quyến rũ...

      Chết rồi, chết rồi, cảm giác tội lỗi của tôi lại xuất hiên rồi...

      -Nhìn kìa, đó lơn thế mà bắt nạt thằng bé, ra sao!

      -Em ơi, em trai em hơn em rất nhiều mà, trẻ con hiểu chuyện nhường nó chút...

      -Ôi trời, khóc đáng thương quá, mà thằng bé xinh , tôi mà có đứa con đáng thế này thích quá.

      ...

      Ông... ông trời ơi...

      Tôi xin thề là tôi chỉ cốc "" lên đầu nó thồi. Tôi có bắt nạt nó đâu? Nó đổ oan cho tôi mà!

      -Ranh con, về nhà chị xử lý em.

      Tôi nghiến răng nhấn từng lời.

      -Hu hu... thím định về nhà bắt nạt cháu tiếp sao? Hu hu... chú ơi, dì ơi, ơi, chị ơi, mọi người làm chứng cho cháu, cháu phải tố cáo thím ấy, đó là bạo lực gia đình, hu hu hu...

      Thằng nhóc đưa hai tay lên mắt, khóc to hơn.

      Ánh mắt mấy bà mẹ xung quanh là đáng sợ! Người nào cũng trợn mắt nhìn tôi trách cứ vì sao lại bắt nạt thằng bé như thế.

      -Được rồi, được rồi, chị có bắt nạt em đâu, chị thề đấy, sau này bắt nạt em nữa.

      Tôi đành phải dỗ dành nó.

      -Nhìn mặt bà giả dối lắm. - Mặt nó lộ vẻ "Tôi tin bà đâu", sau đó nó móc chiếc điện thoại trong túi áo ra, - Nhưng trong điện thoại của tôi có số đường dây nóng bạo hành gia đình... lần sau bà còn bắt nạt tôi, tôi gọi điện thoại! Các dì làm chứng cho cháu nhé!

      Các bà mẹ đều gật đầu lia lịa!

      Ngất!

      Đường dây nóng bạo hành gia đình? Đó là thứ gì?

      -Mau thôi, tôi mệt rồi.

      Thằng bé lập tức cất cái vẻ mặt oan ức, giơ tay ra vẫy chiếc taxi, sau đó lạnh lùng nhìn tôi, dặn:

      -Cất hành lý của tôi vào cốp sau.

      Đầu tôi lập tức xì ra mấy ngọn khói đen.

      Nó chắc chắn là tiểu Hoàng đế độc ác thời phong kiến được chiều chuộng sinh hư! là hống hách!

      Nhưng nhìn ông mặt trời càng lúc càng chiếu sáng nhiệt tình, tôi chẳng buồn tính toán với nó nữa, về nhà ngủ giấc trưa cho . Dù sao hôm nay cũng là ngày cuối tuần vui vẻ mà, cứ vứt tâm trạng xấu sang bên !

      Ha ha ha, tôi đúng là sống quá vô tư!

      Chẳng buồn nhìn thằng ranh con ngồi ghế trước, tôi bắt đầu sắp xếp lại tâm trạng của mình.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      3. -Hu ra, chiếc giường xinh đẹp ấm áp của tôi, Cục Xương đẹp trai và chu đáo của chị, chị về rồi, cả "Nhật Thần đại nhân" mà tôi nhất nữa, nụ hôn độc quyền của thiếu nữ Tây Mễ tặng cho , ha ha, xấu hổ quá...

      Tôi hơi đổ người về phía trước, dành tặng cho bức tượng "Nhật Thần đại nhân" nụ hôn.

      -Buồn nôn.

      Thằng tiểu quỷ khoanh hai tay dựa vào tường, khóe miệng co giật.

      Hừ! Ranh con còn thích giả bộ!

      -Này này, cậu em phải hiểu tình hình đấy. Đây là địa bàn của chị, tốt nhất là cậu em nghe lời chút, nếu Cục Xương nhà chị nổi giận đấy nhé.

      "Gâu gâu, gâu gâu...". Cục Xương ở trong nhà nghe thấy tiếng của tôi bèn lên tiếng đáp.

      Quả nhiên chỉ có Cục Xương là trung thành nhất.

      -Bà thím ơi, mở cửa mau ! Nóng chết mất!

      Thánh Y Đằng lau mồ hôi, bắt đầu mất kiên nhẫn.

      -Này, cậu phải gọi chị là chị, hoặc là chị Tây Mễ. Làm ơn , em còn là thằng bé, đừng có lạnh lùng ra vẻ trưởng thành như thế, cẩn thận kẻo có tóc bạc và nếp nhăn, lão hóa sớm đấy... Ấy? Chìa khóa đâu nhỉ?

      Tôi vừa thò tay vào cái ba lô con gấu tìm chìa khóa, vừa "dạy bảo" thằng tiểu quỷ, nhưng tìm thế nào tôi cũng thấy chìa khóa đâu.

      -Mất chìa khóa rồi!

      Tôi bắt đầu sốt ruột.

      Gương mặt thằng tiểu quỷ tối sầm lại.

      Tôi ngượng ngùng cười hai tiếng, sau đó dốc ngược cái ba lô con gấu ra. Lạch cạch, mấy món đồ trong đó rơi đầy mặt đất, tôi lẩm bẩm như đọc thần chú:

      -Chìa khóa ơi chì khóa, đừng chơi trò trốn tìm với tao nữa, mau ra đây .

      Gương mặt thành tiểu quỷ đen lại càng đen hơn.

      -Ha ha, hình như chị quên chìa khóa trong nhà rồi. Ha ha, em phải lo, chuyện này thường xảy ra lắm, chỉ có cách giải quyết, thế nên chúng ta phải bình tĩnh.

      Tôi mỉm cười đứng lên, quay người xuống dưới nhà, gọi vọng lên tầng hai:

      -Cục Xương, Cục Xương đẹp trai ơi, chị Tây Mễ xinh đẹp quên mang chìa khóa rồi, làm phiền chú chó đẹp nhất thế giới nhé!

      "Gâu gâu!".

      Cục Xương đẹp trai sủa tràng dài về phía tôi.

      -Bà thím đừng với tôi là bà nhờ con chó lông trắng đó ném chìa khóa xuống nhé.

      A, a...

      Cậu ta mắc bệnh gì hả? Sao miệng cứ co giật thế kia?

      -Cái gì mà chó lông trắng, Cục Xương của chị là chú chó đẹp trai nhất, thông minh nhất đấy. Hừ, lát nữa em biết nó lợi hại thế nào!

      Cục Xương vòng quanh ban công vòng, rồi lại vào trong phòng. Tôi nghe thấy trong nhà vang lên tiếng mở ngăn kéo tủ, tiếng gõ bình bịch, vừa nghe vừa giật mình thon thót, ôi, xem ra lại phải dọn nhà rồi.

      "Tinh tong, tinh tong..."

      ban công, Cục Xương ngậm chiếc chìa khóa thong thả ra, ánh mặt trời rọi lên chiếc chìa khóa sáng lấp lánh, khiến tôi vui như hoa.

      -Nhìn , Cục Xương nhà chị có phải là giở lắm ?

      -Quả nhiên là giỏi, lần đầu tiên tôi thấy có con chó biết tán ...

      Tán ?

      Cảnh tượng lần trước lập tức xuất trong đầu tô, từ sau khi Cục Xương gặp nàng chó Giai Giai xinh đẹp nhà hàng xóm và trúng tiếng sét ái tình, cứ dăm bữa nửa tháng nó lại gặm đồ trong nhà đem ra ban công, sau đó tặng tín vật cho con chó ở bên kia lan can, bao gồm cả búp bê đồ chơi, móc khóa điện thoại,nắo chai, hạt táo,...

      Chẳng lẽ lần này, thấy Cục Xương vẫy đuôi, sau đó ném chiếc chìa khóa , chiếc chìa khóa bay thành đường vòng cung tuyệt đẹp, rơi xuống ban công nhà bên cạnh.

      -Cục Xương! Mày dám mang chìa khóa nhà mình tặng cho Giai Giai hả, mày chán sống rồi sao? Mày có thấy chủ nhân thân của mày phải dầm nắng, sắp biến thành than hả?

      Phẫn nộ!

      Tuy rằng tôi biết tình có thể khiến người ta mất lý trí, nhưng chủ nhân gặp nạn, sao nó có thể mang chùm chìa khóa cứu mạng tán được?

      -Mày... là con chó trọng sắc quên chủ nhân, vào nhà tao chặt đôi mày ra. Tức chết mà, mất mặt quá!

      Gương mặt thằng tiểu quỷ bên cạnh đầy vẻ khinh bỉ khiến tôi càng điên tiết hơn.

      Những tia lửa xẹt ngang qua đầu tôi, tôi hét lơn rồi leo lên đường ống nước sát tường như con khỉ, tôi leo mãi, leo mãi, leo được nửa sinh vật vẫn thường được gọi là con gián bò ngang qua tay tôi, thế là...

      -Á...

      Tôi rơi từ cao xuống.

      Trời ơi, mẹ ơi, tôi ngã nhào vào thằng tiểu quỷ như gã biến thái, mà đôi môi tôi lại chạm đúng vào đôi môi bé xíu của nó!

      Hai mắt thằng tiểu quỷ trợn tròn như quả trứng gà, nhìn tôi trân trối.

      Tích tắc, tích tắc...

      10 giây sau, cuối cùng tôi cũng sực tỉnh, bò dậy khỏi người thằng tiểu quỷ, bật khóc lớn:

      -Hu hu hu, thằng tiểu quỷ này sàm sỡ tôi. Nếu người ta biết đối tượng có được nụ hôn đầu của tôi là thằng nhóc tám tuổi tôi bị người ta cười chết mất...

      Hu hu...

      Tôi khóc đến muốn chết cho xong.

      -Bà thím ơi, bà nên giảm cân thôi.

      Gương mặt lạnh lùng của thằng tiểu quỷ chết tiệt thoáng đỏ bừng đáng nghi, nhưng nó biến mất chỉ giây sau đó. Nó phủi bụi người, lên lầu như thể có việc gì xảy ra.

      Có phải ban nãy nó đỏ mặt nhỉ?

      Biểu cảm thiếu tự nhiên của thằng tiểu quye khiến tâm trạng buồn thương vì đánh mất nụ hôn đầu của tôi trở nên tốt hơn. Hừ, bị thằng hôn có là gì.

      Mấy mẹ ở nhà trẻ cũng thường hôn môi bọn trẻ con đó thôi!

      Nghĩ thế, tôi thấy được giải phóng, thấy thằng tiểu quỷ lên lầu, tôi cũng lên theo.

      -Này này, tôi cảnh cáo cậu lần nữa, đừng có gọi tôi là bà thím, nếu tôi trở mặt đấy nhé. Này, cậu có nghe tôi ? Này...

      Tức chết mất! Nó bị điếc à?

      Tôi theo nó lên tầng hai, thằng tiểu quỷ cúi đầu nhìn chiếc khóa cửa, rồi móc chiếc chìa khóa trong túi ra, cắm vào ổ khóa.

      -Cậu định làm gì...

      Còn chưa xong, cạch tiếng, cánh cửa mở ra.

      -Có nhầm vậy? Sao em mở ra được? Chẳng lẽ ông bố thối của chị đưa chìa khóa cho em? đúng, cả bố với mẹ đều có chìa khóa mà, lần nào về mình cũng phải ra mở cửa!

      Trong đầu tôi xuất dấu hỏi to đùng.

      -Đây là chìa khóa vạn năng.

      Thằng tiểu quỷ đút hai tay vào túi quần, thong thả vào nhà, bật điều hòa, rồi còn về phía tủ lạnh.

      Nó thực coi đây là nhà nó à?

      -Chờ chút! Chìa khóa vạn năng? Sao em lại có thứ đó, á... chẳng nhẽ... - Trong đầu tôi lướt qua ý nghĩ đáng sợ, tôi giận dữ nhìn thằng tiểu quỷ lôi chai trà chanh trong tủ lạnh ra uống.

      -Cái chìa khóa này có phải là em chuyên dùng để mở cửa nhà người khác rồi chui vào đó lấy trộm đồ ? Á... em mói 8 tuổi mà, sao có thể làm chuyện xấu xa như thế được, là quá đáng.

      "Phụt!"...

      Gương mặt thằng tiểu quỷ tối sầm lại, sau đó phun ngụm trà chanh ra ngoài.

      -Bà thím, sức tưởng tượng của bà phong phú qua rồi đấy!

      Lúc này, trong chiếc tivi mà trước khi tôi quên tắt vang lên đoạn đối thoại, đó là bộ phim truyền hình, gã đại ca bụi đời tẩy não cho thằng em mới nhập hội.

      -Ranh con, theo đại ca sau này có vinh hoa phú quý...

      -Đại ca, em làm tốt!

      ...

      ra là thế! Sao tôi lại nghĩ ra cơ chứ?

      -Hu hu, cậu bé đáng thương, chắc em là người vô tội, bị người khác làm hư, đúng ? - Máu nóng của tôi bốc lên, tay nắm chặt, sau đó đưa ra quyết định, - sao, tiểu quỷ, chị nhất định dùng tình của chị, dùng toàn bộ nhiệt tình của chị để cảm hóa em, giáo dục gia đình là mấu chốt để đứa trẻ có thể trưởng thành lành mạnh!

      Chiếp! Chiếp! Chiếp!

      đàn quạ đáng ghét bay qua đầu thằng tiểu quỷ lạnh lùng.

      -Bà thím diễn kịch à...

      -He he, phải chị diễn kịch đâu, chị cảm hóa em.

      -Sao nhìn bà cười ý thế, bà định làm gì? - Nãy giờ vẫn tỏ vẻ lạnh lùng, thằng tiểu quỷ nhìn tôi từng bước tiến lại gần nó, giọng thay đổi.

      -He he!

      Tôi sải từng bước rộng rồi giữ thằng tiểu quỷ lại, ôm nó đặt lên đùi mình.

      -Bà thím, bà bế tôi làm gì, thả tôi xuống, đồ háo sắc! - Thằng tiểu quỷ ra sức giằng co trong lòng tôi, chỉ tiếc là trước cơ thể "cao lớn" của tôi, he he, nó chỉ phí công vô ích thôi.

      -Ý? Đúng là kỳ tích! Em mà cũng biết đỏ mặt à. Ha ha, đáng quá, nhưng mà... - Tôi quay mặt nó lại, quan sát kỹ, - Chị thực cảm thấy em rất giống cái gã "Dê xồm nhà vệ sinh" mà chị gặp ở sân bay hôm nay.

      -Thả tôi xuống mau!

      Thằng tiểu quỷ dường như bình tĩnh lại, lạnh lùng ra lệnh cho tôi.

      là đáng nghi! Sao nhìn thằng tiểu quỷ này có vẻ căng thẳng thế nhỉ?

      - được, chị vẫn chưa giảng cho em về bài học gia đình. Trước tiên, chúng ta phải rằng ăn cắp là hành vi tốt, thế nên em đừng... - Tôi kéo dài giọng, cố gắng truyền đạt hết những kiến thức đạo đức mà tôi học được ở trường cho tiểu quỷ.

      ...

      Nhưng nó có vẻ gì là cảm kích, ngược lại còn lạnh mặt, xung quanh người nó bốc lên luồng khói đen thù oán, cuối cùng tôi đến rát cổ bỏng họng mà ăn thua gì, đành phải thả nó ra.

      -Tuy rằng bây giờ em nghe vào, nhưng sau này lớn lên thành người, em nhất định cảm ơn chị. Ha ha, chị là có phong thái của người chị...

      Phịch!

      Vì tôi quá kích động đứng lên đột ngột nên tiểu quỷ lăn khỏi đùi tôi, ngã phịch xuống đất.

      -Ôi ôi, em sao chứ? Á, đầu sưng lên rồi. Nhìn thế này trông giống quái thú sừng đấy, ha ha ha...

      - Bối... Tây... Mễ!

      Thằng tiểu quỷ nghiến răng nghiến lợi gọi tên tôi. Ha ha, cuối cùng nó cũng gọi tôi là bà thím nữa rồi, chẳng lẽ nó lĩnh ngộ được đạo lý mà tôi giảng rồi sao?

      "Gâu gâu!".

      Lúc này, Cục Xương oai phong lẫm liệt từ ban công nhảy vào phòng.

      - Cục Xương thồi, chẳng phải mày bỏ nhà với Giai Giai rồi sao? Sao giờ lại quay về lấy lòng tao, tao thèm chơi với mày nữa, hừ! - Tôi quay đầu giả bộ giận dữ.

      "Hu hu!".

      Cục Xương phát ra hai tiếng kêu oan ức, sau đó...

      Sau đó nó nhào về phía tiểu quỷ.

      -Cục Xương, đừng!

      Ui chà!

      Tôi quên mất Cục Xương nhà tôi luôn có ý thù địch với tất cả bọn con trai có ý tiếp cận tôi. Tiểu quỷ tuy còn , nhưng nó cũng là con trai. Lần trước, tôi đường gặp cậu bé rất đáng , bèn cho nó cái kẹo mút, ngờ Cục Xương lao lên cắn cậu bé, cũng may bố cậu bé kịp thời bế cậu bé lên...

      Trời ơi, lần này tiểu quỷ chết chắc rồi!

      Lấy tay che mắt, tôi muốn nhìn thấy thảm cảnh sắp tiếp diễn.

      -Con chó chết tiệt, lắm dãi quá!

      Tôi mở bừng mắt ra, kinh ngạc phát Cục Xương nằm người tiểu quỷ, dùng cái lưỡi dày của nó liếm mặt thằng bé.

      -Có nhầm vậy? Nó là con trai đấy, Cục Xương, sao em lại đối xử với nó tốt thế? Chẳng nhẽ em bị bệnh?

      Tôi vội vàng đặt tay lên trán Cục Xương, chính xác mà là lên đầu.

      -Mau mang nó . - Tiểu quỷ nhìn Cục Xương bằng ánh mắt ghê sợ, tiếp. -Ở lâu với loại chủ nhân như bà nên con chó cũng trở nên đáng ghét.

      -Cái gì? Cục Xương, tiếp tục dùng nước dãi rửa mặt cho cậu bé này ! Là lá la, giờ chị phải tắm đây, lúc nãy ra ngoài người toàn là mồ hôi...

      xong, tôi chẳng buồn quan tâm chú chó của mình với cậu bé như thế nào, nhảy chân sáo vào phòng tắm, vừa vừa ngân nga hát.

      -Chú dê vui, chú dê đẹp, chú dê lười... đừng thấy tôi chỉ là chú dê...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :