1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Viên mãn - Giai Lệ Tam Thiên (67C + 5NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Viên mãn
      [​IMG]

      Nguồn: http://0lamnguyet0.wordpress.com/
      Tác giả: Giai Lệ Tam Thiên
      Người dịch: Lam Nguyệt
      Beta: Miên Miên
      Số chương: 67 chương + 5 ngoại truyện
      Thể loại: đại, HE.

      Giới thiệu
      Lục Hạo cảm thấy rất giận, con trai đứng trước mặt mà chẳng hề nhận ra, cho nên trước kinh ngạc hiểu nổi của các em trong đại viện, từ lĩnh vực dầu mỏ Bắc Kinh chuyển đến lĩnh vực nghiên cứu bảo mật gì đó của thành phố L, cũng chẳng phải là có nguyên do.

      Ngoài ra, cậu nhóc đó càng nhìn càng thấy thích, con trai à, mẹ con khi nào về nhà? Hai bố con ta hợp tác, mang người phụ nữ của bố về nhà có được ?

      Còn nữa, con trai bây giờ là cậu bé cao nhất, hình thể tuyệt nhất, tuổi tác lớn nhất trong số con cái của mấy người em của , rất vui mừng!! Tông Chính gì đó và Quản gì đó kia, thèm nhắc đến, những người quen thuộc với mẹ đẻ (tác giả) đều biết, đúng đúng đúng, chính là các người đó, trước đây ở trước mặt khoe khoang các người có con trai, con có đúng ?! Tài giỏi lắm có đúng ? Hừ, cuối cùng đều phải gọi con trai đây là đúng ? Con trai là đại ca đúng ?! Con trai ra đời từ lâu rồi, chẳng thèm khoe khoang ngốc nghếch giống các người, chỉ tổ phá hoại mỹ danh của con người vừa khiêm tốn lại đen tối, Lục hồ ly của !!
      Last edited: 24/8/14

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 1: Hoa cưới của dâu

      [​IMG]

      Sáng sớm, Lục Hạo vừa từ cơ quan ra, trong tay xách túi tài liệu, đưa theo thư kí, lái chiếc Land Rover nhanh như bay, đến sân bay đem chìa khóa xe ném sang cho thư kí, vừa kịp giờ lên máy bay đến thành phố X.

      Tuy vội vàng, nhưng bề ngoài, Lục Hạo tuyệt đối để cho người khác cảm thấy được rất vội, trái lại khiến người ta có loại cảm giác người đàn ông này bất luận làm việc gì đều rất tao nhã.

      Lục Hạo làm việc liên tục mấy đêm liền, chính là để đến thành phố L tham dự hôn lễ của Quản Tiểu Nhị. Trời biết đươc tiểu tử này làm thế nào lại có thể tìm nàng đàn ông của gia đình khai thác vàng để mà sống cùng? Lục Hạo nghĩ, tuyệt đối thể như thế được, sau này tìm vợ phải tìm người giống như tiểu Hồ Điệp nhà Hạo Tử mới được.

      người con đích thực, cần phải biết giặt đồ, nấu cơm, chăm sóc con cái, ừm, tuy rằng cũng để vợ mình phải làm những việc này, nhưng biết làm mà cần làm so với biết nên mới làm là khác biệt rất lớn!

      Phải trong các em, Lục Hạo vẫn là ngưỡng mộ nhất Tông Chính Hạo Thần, tìm được người vợ nấu ăn ngon đó gọi là điểm tốt rồi, thế còn rất trầm tĩnh dịu dàng, thỉnh thoảng làm nũng chút xíu, gặp ai cũng chào hỏi ngọt ngào, mỗi lần nhìn thấy đều : “ Lục Tử, em làm cơm cho ăn nhé?!”

      Đây là phần tâm ý, tiếp đãi khách chân thành, cho nên mọi người đều thích đó. Dưới so sánh như vậy, con trai thứ hai của Quản Nguyên soái hôm nay sắp kết hôn căn bản khiến Lục Hạo ngưỡng mộ, mà còn vạn phần vui mừng, ừm, người em, cậu vào địa ngục ai vào? Cậu là Đổng Tồn Thụy[1] thời đại, hy sinh bản thân mình, để chúng tôi – những người em vẫn chưa lập gia đình này bớt được lựa chọn giống như của vợ cậu, thực tinh thần đáng được biểu dương!

      Lục Hạo nhớ đến kinh hãi của mình khi lần đầu tiên nghe Quản Tử đến Liên Dịch, tuy bề ngoài biểu ra, còn tặng tút thuốc Hoàng Hạc Lâu. Nhưng Lục Hạo cảm thấy, người phụ nữ hút thuốc dữ như vậy, ngoại hình lại chẳng xinh đẹp chút nào, thậm chí còn xinh đẹp bằng người đàn ông của mình, gầy gò chẳng đến hai lạng thịt, cùng với người đàn ông của mình đường cũng khiến người ta trăm phần trăm hiểu nhầm. Tuy gia đình ta giàu nứt đố đổ vách, hơn nữa cha vợ của Quản Tử là người giẫm xuống đất hai cái cả nước cũng phải chấn động hai cái, nhưng vẫn còn may mắn vì loại máy in tiền lại này bị hấp dẫn, nếu việc phiền phức lớn rồi đây!

      Trong khoang hạng nhất của máy bay thỉnh thoảng lại có tiếp viên hàng đến hỏi Lục Hạo có cần uống thêm chút gì , có cần chăn đắp , có cần phục vụ gì , nhiệt tình chu đáo đến mức khiến người ta muốn trao cho tấm cờ thưởng, đương nhiên, phải bỏ qua cặp mắt phóng điện vừa kín đáo lại vừa lộ liễu kia và phần vai cố ý kéo trễ cùng cặp đùi bít tất lượn qua lượn lại trước mắt ra.

      Lục Hạo đẩy đẩy gọng kính, mím môi lạnh nhạt cần, đồng thời tranh thủ thời gian xem tài liệu trong tay, những thứ này đều là dự án đầu tư và đấu thầu rất quan trọng của chính phủ.

      Máy bay tròng trành lát trong trung, Lục Hạo khẽ nhíu mày lại, gỡ kính xuống bóp bóp sống mũi, linh cảm hôm nay có chuyện gì đó xảy ra.

      Mấy tiếng đồng hồ sau, máy bay an toàn hạ cánh xuống sân bay của thành phố X, chiếc xe riêng đợi ở chỗ cửa ra. Từ tít xa Lục Hạo nhìn qua đó, muốn lập tức gọi cuộc điện thoại cho chú rể của ngày hôm nay, nếu như có thể, từ đầu dây điện thoại bên này xuyên qua đường truyền tín hiệu, đem tay tóm lấy cổ của cái gã đàn ông còn xinh đẹp hơn cả con nghe điện thoại phía bên kia mà ra sức lắc lắc.

      Bởi vì chàng được giao nhiệm vụ đón ở sân bay, hai tay giơ tấm bìa cứng rất lớn, bên vừa nhìn thấy ngay chính là nét chữ của Quản Tử, dòng chữ màu đỏ lòe loẹt khá là châm biếm, viết là “Hoan nghênh Lục hồ ly, đây cuối cùng kết hôn rồi!”.

      Hoàn toàn có hợp vần và ý nghĩa, chỉ thuần để khoe mẽ và huênh hoang, Lục Hạo đẩy đẩy gọng kính, với chàng đến đón người: “Tôi tự mình lái xe qua đó”.

      Lái xe mệt mỏi gì chứ, làm sao có thể so sánh được với kích động tột độ, muốn đạp tên Quản Tử xuống đất nện cho trận của Lục Hạo lúc này!

      chàng đón người bỗng chốc mặt mày khổ sở : “Lục gia, nếu ông chủ tôi biết rất tức giận, như thế này được, vẫn là để tiểu đệ tôi đây lái xe !”

      Lục Hạo lấy hai tờ tiền màu đỏ (2 tờ 100 tệ) từ trong ví ra đưa qua, “ tàu siêu tốc chỉ cần 41 tệ, xe khách chất lượng cao mất 87 tệ, cậu tự mình lựa chọn, tôi trước đây”.

      Sau đó, chàng đón người cứ thế nhìn theo chiếc xe Land Rover mang biển số quân đội bị lái như bay.

        *********************************

      Thành phố L có sân bay, chỉ có thể đến thành phố X trước rồi lựa chọn phương tiện giao thông khác, từ Bắc Kinh đến thành phố X rồi lại đến thành phố L, cả quãng đường Lục Hạo nới lỏng cà vạt, thả lỏng cổ tay áo, thậm chí đến áo vest ngoài khoác người cũng thể tìm được nếp gấp nhăn nào, cẩn thận bình tĩnh quen rồi, luôn luôn là như vậy.

      Khi chiếc xe vào tuyến đường chính của thành phố L, điện thoại vang lên, vừa nhận máy, liền nghe thấy em Lục Ninh nhà mình lớn giọng: “ trai! đường sao? Thuận tiện mua bó hoa cưới của dâu ở tiệm hoa bên đường nhé!”.

      Lục Hạo trầm giọng xuống : “Bảo Quản Tiểu Thiên đến chuyện với ”.

      Thế là, Quản Tử đón lấy điện thoại, hoàn toàn biết cái gì gọi thấp giọng, tiếp lục lải nhải: “Aiz za za, Lục Tử sao mà vẫn chưa đến? Mọi người đều đợi đó! bảo đến sớm ngày lại nghe! Các làm quan là phiền phức vậy đấy! Nên tôi hề thích làm cái ngành đó của ! Ờ, đúng rồi, đường giúp tôi mua bó hoa cưới nhé!”

      Tất cả đều là những lời lảm nhảm, chỉ có câu cuối cùng là trọng điểm, tên đàn ông còn lắm lời hơn cả phụ nữ này, Lục Hạo sao lại có loại em nhu vậy chứ?!!

      “Quản Tiểu Nhị, cậu kết hôn sao tôi phải hoa cưới của dâu chứ!!”

      “Ờ, he he, vừa rồi bà xã tôi quá kích động, đem bó hoa trong tay ném rồi, aiz za za, tôi đẹp trai thế này có mị lực thế này, ừm ừm, hiểu mà hiểu mà!! Lục Tử à, bây giờ tôi rảnh ra ngoài mua, tiện đường mua mang về nhé, ờ, đến chỗ tiệm hoa bên cạnh Broom , chỗ đó tôi có quen biết với chủ tiệm!”

      Bên cạnh, đồng thời xen vào giọng hi hi ha ha của Lục Ninh: “, kể cho nghe, chị Dịch thực là khiến em giật thót mình, chị ấy sao lại căng thẳng thành như vậy chứ? So với hình tượng thường ngày trời vực! Chị ấy đem ném cả hoa , em buồn cười chết mất thôi, ha ha ha…”

      “Này, Ninh Tử được xấu người phụ nữ cả tôi!!” Quản Tử la hét.

      “Quản Tiểu Nhị cậu đừng có vênh váo quá! Hôm nay là chị đây giữ thể diện cho cậu, cậu thử quát tôi tiếng nữa xem!! Chị khách khí với cậu đâu!!”



      Ồn ào quá mức, Lục Hạo chấm dứt luôn cuộc điện thoại, hít thở sâu, hôm này là ngày tốt, thể nguyền rủa cũng thể thấy máu chảy đầu rơi.

      Lục Hạo rẽ ngoặt ở phía trước, lái xe đến cửa Broom.

      Chỗ này từng đến mấy lần, là quán của Quản Tử, hôm nay mở cửa làm ăn, bởi vì toàn bộ đàn em đều phụ việc bên hôn lễ. Lục Hạo xuống xe, nhìn ngó xung quanh, biết từ lúc nào bên cạnh chỗ này mở cửa tiệm hoa, về phía trước mấy bước, nhìn thấy tấm biển hiệu bên ngoài cửa tiệm có viết hai chữ “Ngữ Hinh”, hướng xuống dưới, có thể nhìn thấy mấy chậu hoa kiều diễm bừng nở chào đón ánh nắng mặt trời.

      Ngữ Hinh… Lục Hạo ngừng lại chút, nghĩ đến người con có cái tên giống như vậy.

      Bước chân lên bậc vào cửa, nhìn thấy bóng lưng, mái tóc giống như rong biển buông xõa xuống sau lưng, ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ kính chiếu lên bề mặt, ánh lên vầng sáng dịu dàng.

      Lục Hạo nghĩ bản thân mình chẳng biết có phải là thực mệt quá mà hoa mắt rồi ? gỡ kính xuống dùng tay dụi dụi khóe mắt, lại lần nữa đeo kính lên, lần nữa thấy bóng lưng kia vẫn ở ngay trước mắt mình.

      Động tác ngờ nghệch thế này, rất lâu chưa xuất rồi.

      Giống, quá giống, độ dài của mái tóc, độ bóng sáng, thậm chí cả chiếc váy liền kia, Lục Hạo đều nhớ , đó là mua, trong cuộc đời này lần đầu tiên cũng là lần duy nhất mua đồ tặng người con .

      Lương Ngữ Hinh cảm thấy được có người vào trong tiệm, mỉm cười quay người lại, nhìn vào đôi mắt dài của Lục Hạo.

      Khuôn mặt đó đập vào trong mắt, đồng thời, Lục Hạo nghe thấy trái tim của mình “thịch” tiếng bắt đầu đập gấp hơn.

      “Ngữ Hinh…” mở miệng gọi, giọng hơi khàn khàn.

      Lương Ngữ Hinh hơi hé môi ra, chỉ là hé môi, đáp lời, sau đó, chầm chầm chuyển về nụ cười mỉnh dịu dàng như lúc ban đầu, khẽ gật đầu với Lục Hạo.

      Trán tim của Lục Hạo, bỗng chốc liền khó chịu, bây giờ là như thế nào! Như thế nghĩa là sao?!! Mỉm cười với gật đầu với là giả như quen sao?!!

      Lương Ngữ Hinh chỉ có thể gật đầu, phải là muốn , mà là thể , nếu như có thể, : Chào , sư huynh.

      Sau đó, quả đạn pháo lao đến, ôm lấy chân của Lương Ngữ Hinh, chiếc đầu ngẩng lên, khuôn mặt nhắn xinh xắn, cặp mắt đen như trái nho chớp chớp.

      Chớp mắt, giọng trẻ con nhõng nhẽo: “Mẹ ơi, Hạo Tử muốn ăn thạch!”

      làm nũng, dụi dụi tóc vào chân của mẹ trông như chú chó , kèm theo nụ cười lấy lòng, đây là tuyệt chiêu sở trường nhất của trẻ con khi muốn ăn đồ ăn vặt.

      Trái tim Lục Hạo lại ngừng đập, trở nên rất lạnh rất lạnh, dường như cảm giác thấy trái tim đập gấp lúc vừa nãy hoàn toàn bị đông cứng rồi, thấy nhịp tim của mình sắp ngừng lại rồi.

      Lương Ngữ Hinh ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào Hạo Tử, lắc lắc đầu.

      Lục Hạo vẫn nghe thấy chuyện, nhưng Hạo Tử biết hôm nay được ăn thạch vị dứa vào buổi sáng rồi, liền ngoan ngoãn buông chân của mẹ ra, ngồi xuống bên cạnh cầm rubik xoay, cậu nhóc mặc chiếc quần yếm màu xanh thẫm, trước ngực có chiếc túi lớn, hai chiếc chân buông thõng lắc lư.

        Cửa tiệm này, chỉ còn lại hai người nam nữ trưởng thành đối diện nhìn nhau, ngoài cửa thỉnh thoảng vang lên tiếng còi xe, rất lâu sau, Lục Hạo mới tìm lại được giọng, : “Cho bó hoa cưới của dâu.”

      [1] Đổng Tồn Thụy là chiến sĩ giải phóng quân Trung Quốc, trong trận đánh ôm thuốc nổ lao vào lô cốt địch và hi sinh dũng. Học theo Đổng Tồn Thụy = ôm bom cảm tử => Ý Lục hồ ly đá đểu Quản Nhị liều mình lấy vợ, là giúp đỡ huynh đệ vớ phải người như Liên Dịch.
      tiểu Viên Viêntart_trung thích bài này.

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 2: Lòng tình nguyện

      [​IMG]


      Lương Ngữ Hinh chưa từng nghĩ đến, trong ngày tươi sáng như thế này, dậy sớm giống như những ngày bình thường khác, cho Hạo Tử ăn sáng xong mở cửa tiệm, vừa quay lại, liền có thể gặp được người đàn ông mà mình ái mộ nhất khi còn trẻ.

      6 năm rồi, bọn họ 6 năm rồi chưa hề gặp mặt nhau, Lục Hạo của bây giờ, thay đổi ít, mặt lại còn thêm chiếc kính gọng vàng, hoàn toàn che lấp cặp mắt dài kia của .

      Lương Ngữ Hinh cúi đầu nhìn nhìn Hạo Tử, Hạo Tử ngẩng mặt lên làm biểu cảm nghịch ngợm với mẹ.

      Diện mạo của hai ngươi giống nhau, Lương Ngữ Hinh lặng lẽ thốt lên trong lòng.

      Lúc này, điện thoại của Lục Hạo lại lần nữa vang lên ồn ào, Lương Ngữ Hinh ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy Lục Hạo trực tiếp tắt máy.

      Hôm nay mặc rất là chỉnh tề, là chú rể phải ? dâu xinh đẹp ? Chắc là phải rất xinh đẹp rồi! Bọn họ chắc là rất nhau? Cho nên mới đích thân đến mua hoa cưới cho dâu đúng !

        *********************************

      “Ngữ Hinh?” Lục Hạo gọi , “ hơi vội chút”.

      Phải rồi, đương nhiên là vội, hôm nay tổ chức tiệc rượu nữa! Vậy mình nên làm như thế nào? Màu sắc gì kiểu dáng gì dâu mới thích? Nhất định phải bó đẹp chút, hôm nay là ngày quan trọng mà!

      Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, hôm nay đương nhiên là ngày quan trọng, nhưng đương lại phải là Lục Hạo, mà là Quản Tử có diện mạo trông còn xinh đẹp hơn cả con bị dập điện thoại bây giờ nhảy lên kia.

      Lương Ngữ Hinh suy nghĩ rất nghiêm túc, phải làm thế nào để hỏi được đây? Dùng giấy bút chắc chắn được, muốn, cũng hy vọng hôm nay, trong ngày Lục Hạo kết hôn hạnh phúc như thế này, để biết được thực là bản thân mình thể được nữa.

      cứ đứng ở đó suy nghĩ, trái tim của Lục Hạo, khẽ khẽ thắt lại, trước mắt này, ồ, , nên là người phụ nữ này, vẫn là tiểu sư muội thường xuyên ngẩn người ra lơ đễnh trước kia của , dường như vẫn quen thuộc như vậy, nhưng lại xa lạ làm sao.

      “Ờ, tùy ý giúp bó là được.” Lục Hạo đột ngột , cảm thấy khung cảnh quá buồn tẻ tốt.

      Đây là Lục Hạo, người khí chất mạnh mẽ, hơn nữa luôn ở vị trí cao đến mức căn bản cần để ý khung cảnh như thế nào, thế mà bây giờ, cảm thấy khung cảnh quá buồn tẻ tốt chút nào.

      Lương Ngữ Hinh khẽ mỉm cười, làm sao có thể tùy ý, đây là bó hoa mà dâu của cầm tay trong nghi thức, là cảm thấy lúng túng nên mới với em như thế phải ? Vậy yên tâm, em nhất định khiến dâu của vui mừng.

      vào bên trong lát, từ trong những chiếc xô nhựa màu đỏ chọn ra vài bông hoa loại khác nhau, ra hiệu với Lục Hạo, dùng ánh mắt hỏi : Thích loại nào?

      Lục Hạo có nghiên cứu những loài hoa cỏ này, nheo mày lại cảm thấy lễ động phòng của Quản Nhị vào buổi tối hôm nay nhất định phải tìm lại vị thế của mình, để tôi đây ra ngoài mua hoa cưới cho cậu? Tôi nhất định phải đánh cho mông cậu nở hoa mới thôi Quản Tiểu Thiên!!!

      “Em thấy đẹp là được.” Lục Hạo .

      Lương Ngữ Hinh gật gật đầu, quay người, bắt đầu lựa chọn giấy bọc hoa.

      Từng có thời, em cũng mơ ước đến khung cảnh bản thân mình được cầm hoa cưới của dâu, nhưng sau đó, quá nhiều hoa cưới của dâu được bó ra từ bàn tay em, em cũng còn mong nghĩ nữa.

      Chỉ đơn giản nhìn qua chiếc eo thon thả của , cảm thấy mềm mại đến lý giải nổi, Lục Hạo ngẩn ngơ nhìn, đột nhiên cảm thấy bản thân mình quá đường đột, là vợ của người khác, hơn nữa còn là mẹ của cậu nhóc đáng .

      Lương Ngữ Hinh cắt sửa cành hoa, lựa chọn những bông hoa nở rộ tươi tắn nhất, phối hợp màu sắc, trắng thuần khiết tím nhạt trở thành sư phối hợp tốt nhất, dùng dây thép mảnh cố định xong lấy kìm nhọn cắt phần dây thép thừa ra , hai tay linh hoạt khéo léo lật gấp, bọc lên lớp lưới sợi màu tím nhạt trước, rồi lại cuốn tầng giấy bọc màu nhạt hơi cứng chút, sau đó tầng ngoài cùng là lớp sợi lưới đăng ten, màu trắng tinh khiết hoàn hảo, mang chút bột vàng dưới ánh nắng mặt trời có thể khúc xạ ra hào quang lấp lánh.

      Lương Ngữ Hinh đem thành phẩm hoàn thành nửa đưa cho Lục Hạo xem, ý nghĩa là: Có thích ?

      Lục Hạo nhìn hiểu, nhưng nghĩ chẳng phải là mình kết hôn, thích có tác dụng gì? Hơn nữa, nàng đàn ông đó căn bản là có xứng với bó hoa đẹp như thế này !!

      Tuy trong lòng lầm bẩm, nhưng bề ngoài, Lục Hạo vẫn thản nhiên, khẽ gật đầu, biểu thị hài lòng.

      Như vậy, Lương Ngữ Hinh thấy yên tâm rồi, lúc quay người mái tóc đen đầu vòng đường, những sợi tóc lướt qua bên khóe miệng của Lục Hạo.

      Hai người đều sững lại, loại cảm giác này, làm thế nào cũng che lấp được, lần đầu gặp gỡ của bọn họ, cũng là trong trường hợp như thế này.

      Lục Hạo muốn đưa tay ra vuốt những sợi tóc đó, nhưng vào lúc sắp đến gần Lương Ngữ Hinh vội bước mấy bước, kéo dãn khoảng cách của hai người.

      Lương Ngữ Hinh cuối cùng dùng sợi ruy băng rộng bản, kết thành hình cái nơ bướm xinh đẹp ở chỗ tay cầm phần đuôi của bó hoa.

      Hoàn thành rồi, thở phào hơi, lưu luyến nhìn mấy cái, rồi duỗi tay ra, đưa cho Lục Hạo, trong lòng : Chúc kết hôn vui vẻ.

      Lục Hạo đón lấy, mặt vẫn còn lưu lại hơi ấm từ lòng bàn tay của Lương Ngữ Hinh, biểu cảm gì nắm lại trong tay, lấy ví ra chuẩn bị trả tiền.

      Lương Ngữ Hinh vội vàng xua tay lắc đầu, làm sao có thể nhận tiền chứ, cứ coi như là quà tặng, là em lòng thể chúc phúc với sư huynh đó.

      Thực ra, Lục Hạo muốn , em nhận lấy , thuận tiện viết cho tờ hóa đơn, phải bắt tên Quản Tiểu Nhị kia trả gấp 20 lần. Nhưng mà giây sau, tay của Lương Ngữ Hinh chạm lên bàn tay cầm ví của , mực đẩy vào trong lòng , biểu thị mình nhận tiền.

      Có lẽ là do biểu cảm kiên quyết khuôn mặt nhắn đó, cũng có lẽ là do cảm giác tiếp xúc ấm nóng mềm mại mu bàn tay, Lục Hạo khẽ gật đầu, cố nài nữa.

      Sắp trưa rồi, ánh nắng mặt trời càng lúc càng nóng rực, Lục Hạo ra khỏi tiệm hoa, bị mặt trời chói chang chiếu rọi vào, quay đầu, Lương Ngữ Hinh đứng ở cửa, nấp mình ở trong góc của cửa tiệm .

      Nhưng mà cậu bé đáng kia ra ngoài, đôi mắt to to chuyển đảo đảo chớp chớp, chiếc rubik trong bàn tay vẫy vẫy với Lục Hạo, với Lục Hạo: “Chú ơi, bai bai!”.

      Lục Hạo kìm được nghĩ, đứa trẻ này diện mạo giống mẹ! Có người phụ nữ như thế này đứa con như thế này, là người đàn ông thế nào mà qua được mặt cướp lấy?!

      Chầm chậm quay về Broom, lên chiếc Land Rover, lái thẳng vào trong thành phố nhanh như bay, sau đó đến khách sạn, Lục Hạo liền trở lại là Lục Hạo trước kia rồi.

      Lúc đem ném bó hoa cho chú rể, Lục Hạo nghĩ ngẫm, rồi vẫn hỏi: “Cậu quen than với bà chủ tiệm?”

      Quản Tử mặt mày mờ ám, “Đúng vậy, tôi rất thân với Ngữ Hinh đó! Sao nào, hiếm khi có thể nghe được chủ đề gì liên quan đến phụ nữ từ trong miệng của nhỉ!! Tôi cảm thấy điều này rất bình thường tí nào! Á á, tôi phải với Hạo Tử, tôi phải với Ninh Tử, tôi phải cho Quản Nguyên Soái, sau đó để Quản Nguyên Soái gọi điện bảo cho mẹ , là con trai bà ấy động lòng phàm rồi!! Aiz za za, Lục Tử chỉ là giúp tôi mua bó hoa tìm được người ưng ý rồi sao? Ừm ừm, tôi cảm thấy được lắm đó ~””.

      Lục Hạo : “Đưa trả tôi tiền mua hoa”.

      Quản Tử bỗng chốc nổi khùng, “Xí! em bao nhiêu năm rồi mà còn đòi tiền của tôi?!! Tôi có tiền!! Bây giờ cả người và thịt đều là của Tiểu Dịch nhà tôi rồi!!”

      Lục Hạo cảm thấy, kiểu khoe khoang rất thô này thể nào nhân nhượng được, cho nên phải nhắc nhở thị trưởng Tiểu Tông nhớ lại chút, đêm tân hôn của cậu ta năm trước là tình hình như thế nào.

      Lục Hạo có bất cứ trách nhiệm gì trong chuyện đó, bởi vì đêm tân hôn năm trước của thị trưởng Tiểu Tông có mặt, tuy sau này vô cùng tiếc nuối, chỉ có thể ôm băng ghi hình trường mang xem cho , nhưng bây giờ lại cảm thấy vạn phần may mắn, vì chỉ có như thế, hôm nay mới có thể liên thủ thành công với thị trưởng Tiểu Tông!

      Tuy ôm mộng dẹp tan kích động của chú rể xinh đẹp bên cạnh này, nhưng vẫn là hỏi câu cuối cùng: “Cậu còn dám thân với ấy? Cậu biết ấy kết hôn còn dám làm mối cho tôi?!!

      Chỉ là, Quản Tử cười thần bí, hơn nữa cảm thấy bản thân mình nhìn thấy được kì tích trong nhân gian rồi, Lục Tử có hứng thú với phụ nữ à, có đúng hay đây!! Lục Tử với mình ấy cho rằng chủ tiệm hoa kết hôn rồi à phải đấy!! Aiz za za, Tiểu Lục Lục cam tâm sao? Ừm ừm, như vậy tôi giúp !

      Cho nên, Quản Tử : “ có đâu, Ngữ Hinh vẫn chưa kết hôn!”.

      Lục Hạo bây giờ muốn gào thét, Quản Tiểu Nhị sao cậu chết ?!! Tin tức quan trọng như thế này lại để đến bây giờ cậu mới chịu cho tôi? Tôi muốn băm cậu ra!!

        ***********************************

      Buổi tối, mọi người vô cùng vui vẻ trong căn nhà mới, thù mới hận cũ gì đó tất cả cùng nhau giải quyết lượt, nhìn thấy Quản Tử bị giày vò kha khá rồi, Lục Hạo hài lòng gật đầu với Tông Chính Hạo Thần, đỡ gọng kính cất bước rời .

      Lái xe lòng lòng vòng vòng, nghĩ ngẫm về các em bên cạnh, Hạo Tử lập gia đình sinh con sớm nhất, bây giờ giữ chức thị trường thành phố L làm việc xuôi chèo mát mái. Quản Tử thứ hai, lấy công chúa của tập đoàn Tử Kim, từ nay bán mạng bán thịt cho bà xã cũng chẳng có gì tốt, lại nhìn đến em ruột Lục Ninh của mình, nha đầu này từ bị Minh Tử quây nuôi, tên đó vẫn luôn thèm thuồng như hổ đói đợi con bé trưởng thành, bây giờ dưa chín cuống rụng rồi, sắp nước đến cừ thành[1] rồi. Tiếp theo là Đại Pháo, thôi cần so sánh nữa, con gấu lớn vô tâm vô tính. Chỉ có Lục Hạo , đột nhiên cảm thấy bản thân mình đơn lẻ loi, nhiều năm như vậy, rốt cuộc là làm gì?

      Bắt đầu từ buổi trưa hôm nay sau khi nghe thấy Quản Tử Ngữ Hinh chưa kết hôn, trong đầu óc của Lục Hạo đều tràn ngập hình ảnh hai mẹ con họ, người phụ nữ tốt như thế, cậu con trai đáng như thế, rốt cuộc là gã đàn ông khốn kiếp thế nào mới có thể lòng lang dạ thú bỏ rơi họ, thèm để ý?!!

      Lục Hạo tức giận điên rồi, cảm thấy như đồ của mình bị người ta chà đạp.

      Đây là loại trạng thái thần kì, luôn cảm thấy thế giới này căn bản việc gì có thể khiến mình xuất loại cảm xúc buồn bực hoặc tức giận. Nhưng tức giận rồi, bởi nghĩ rằng Lương Ngữ Hinh sống tốt, tức giận bản thân mình vì cái gì mà làm mất Lương Ngữ Hinh trong những năm qua!

      Trong lòng trống rỗng, Lục Hạo lái xe đến Broom, cảm thấy mình rất muốn lén lút nhìn thêm lần nữa, cho nên lặng lẽ xuống xe về phía tiệm hoa, đường còn bóng người qua lại nữa, thời gian muộn quá rồi, thỉnh thoảng có chiếc xe lái qua đường, bánh xe cọ vào mặt đường phát ra tiếng.

      Đến cửa tiệm hoa, Lục Hạo liền cười, hơi hơi nhếch khóe miệng lên, làm ra biểu cảm bất lực, vì sao? Bởi vì tiệm hoa đóng cửa rồi.

      Lục Hạo nhìn đồng hồ, ràng biết thời gian rất muộn rồi, nhưng hề nghĩ rằng người nào đó có thể đóng cửa tiệm về nhà, chỉ là trong đầu óc gào thét muốn nhìn cái, liền mình ngốc nghếch như thế này đứng trước cửa tiệm hoa của người nào đó, nhìn khung cửa kính đen xì xì.

      Bỏ , ngày mai lại đến là được rồi, Lục Hạo với chính mình, giây sau đó, giọng đó lại chất vấn chính mình, mày ngày mai lại còn muốn đến nữa, Lục Hạo mày bị làm sao thế?

      Đúng vậy, bị làm sao thế?

      Quay về khách sạn, tắm rửa xong nằm lên giường, Lục Hạo gỡ kính ra trầm tư, Lương Ngữ Hinh, em kết hôn, vậy đứa trẻ đó là của tên khốn nạn nào? Em cùng với đứa trẻ đáng đó sống như thế nào? Vì sao em đến tìm ? , có thể giúp em.

      Mơ mơ màng màng, đến sáng hôm sau, bởi vì cả đêm đóng cửa sổ, Lục Hạo nghìn năm biết đến bệnh, bị cảm.

      Đầu choáng choáng nặng nặng, mũi tắc nghẹt l giống như bị tưới xi măng, Lục Hạo đầu tóc rối bù làm tổ trong chăn, chuyện đầu tiên nghĩ đến, lại là Lương Ngữ Hinh.

      Hôm nay chắc mở cửa tiệm nhỉ? Buổi tối lại đến xem xem.

      Sau đó, điện thoại vang lên, Lục Ninh lớn tiếng trong điện thoại: “! Tên Quản Tiểu Nhị đàn bà kia lại vứt bỏ mấy người bọn em, đưa chị Dịch ra nước ngoài chơi rồi!! Như thế này được! Chúng ta cùng nhau đến Broom uống hết sạch toàn bộ rượu trong quán bar có được ?!!”

      Lục Hạo cổ họng khản đặc với em ruột: “Gọi người đàn ông của em đến chuyện với ”.

      giây sau, điện thoại bị Lục Ninh đơn phương ngắt máy, phải thế nào? Nếu như em : ơi, Tiểu Minh tối qua ngủ ở trong phòng của ấy! Như thế, có người tin ?!!

      Lục Hạo ho hai tiếng, cảm thấy bản thân mình có thể bị cảm nặng trong mùa thu là quá thần kì.

        **************************************

      Lục Hạo cứ như thế ở lại trong khách sạn, ngủ từ sáng sớm đến tận tối, chẳng muốn ăn gì cả, thấy thời gian cũng gần đến lúc rồi, liền bò dậy, toàn thân mềm nhũn tắm rửa, chải đầu tóc chỉnh tề, âu phục cà vạt, lái xe đến Broom.

      Đến cửa xuống xe, hỏi cậu nhân viên trong quán câu: “Có rất ồn ào mang theo môt người đàn ông còn ồn ào hơn đến uống rượu ?”

      Mấy câu nhân viên đều nhận ra Lục Hạo, toét miệng cười biết người Lục gia đến chính là em mình, quả quyết lắc đầu, biểu thị hôm nay Broom rất yên tĩnh.

      Lục Hạo hài lòng khẽ gật đầu, cảm thấy, tiệm hoa mở ở bên cạnh quán rượu thực rất an toàn, tuy đây là địa bàn của Quản Tiểu Nhị, nhưng đảm bảo được có vài người đàn ông thối tha uống nhiều rượu rồi đầu óc tỉnh táo, ngộ nhỡ được vài bước phát chủ trong tiệm hoa ở bên cạnh nhìn trông rất xinh đẹp, liền vào trong trêu ghẹo vài câu gì đó, vậy nguy hiểm lớn rồi.

      Thế là, Lục Hạo gọi điện thoại cho Quản Tử ở mãi tận Mianmar, Quản Tử ngẩng đầu lên khỏi ngực của vợ mình, vô cùng tức giận nhận điện thoại hét : “Đồ khốn! Lục Tử cố ý chứ gì!! Kì nghỉ trăng mật của tôi, mà tại sao lại gọi điện thoại đến cho tôi vào buổi tối!! Vận động vào buổi tối của tôi vô cùng quan trọng có biết !! Lẽ nào NH muốn để toàn thế giới đều biết Lục Hạo là tên quỷ đáng ghét có phụ nữ nên buổi tối đều rất nhàn rỗi, liền gọi điện khắp nơi cho những người em có phụ nữ sao!!!”.

      Lục Hạo cầm điện thoại để cách xa tai cánh tay, đợi Quản Tử thừa lời xong rồi mới chuyện: “Trong quán của cậu sau này sạch chút, nhanh chóng đổi thành hiệu sách cho tôi xem tốt hơn đó, còn nữa, được lớn tiếng với tôi, cậu ấy à ở Bắc Kinh xảy ra chuyện tôi là người lo lắng nhất, cậu là tên quỷ đáng ghét vong ân phụ nghĩa!”.

      “Cậu với tôi về quán nào? Tôi nhiều quán như vậy, làm sao biết được rốt cuộc cậu đến quán nào?!!” Quản Tử nổi khùng rồi, biết nợ người khác món nợ nhân tình thế này rồi cũng phải trả, xem xem, ở Bắc Kinh có rắc rối làm phiền đến huynh đệ, bây giờ cũng coi như là cảm thấy thấp hơn huynh đệ chút à!!

      “… Broom.” Lục Hạo biết vì sao mình phải ngừng lại chút, hơn nữa lại lúng túng thế này,

      “Hì hì,”Quản Tử như tóm được đuôi chuột cười đểu tiếng, cũng hỏi nhiều, thực ra là có nhiều thời gian để hỏi, Tiểu Quản Tử nhà ta vẫn nằm trong tay của vợ, sắp nổ rồi, “Biết rồi!! Sau này cho phép nửa đêm gọi điện thoại cho tôi nữa đấy!”

      Lục Hạo tắt điện thoại, nhìn nhìn đồng hồ, 9 rưỡi tối là nửa đêm sao?

      Sau đó, liền nhìn thấy bóng dáng nhớ nhung suốt cả ngày, gắng sức chuyển chậu hoa.


      [1] Ý chỉ điều kiện chín muồi, việc ắt thành công.
      tiểu Viên Viên thích bài này.

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 3: Cháo trắng trộn đường

      [​IMG]

      Lục Hạo tắt điện thoại nhìn nhìn đồng hồ, 9 rưỡi tối là nửa đêm sao?

      Sau đó, liền nhìn thấy bóng dáng nhớ nhung suốt cả ngày, gắng sức chuyển chậu hoa.

      “Để !” Lục Hạo từ phía sau nhanh chân bước đến, nghiêng người khom lưng, ôm lấy chậu hoa lớn kìa từ trong tay của Lương Ngữ Hinh.

      Lương Ngữ Hinh muốn giành trở lại, bởi vì nhìn thấy bộ âu phục người Lục Hạo bị bùn đất bên chậu hoa làm bẩn rồi.

      “Để làm.” Lục Hạo .

      Lúc này, giọng non nớt mềm mềm cất lên, quả đạn dính gần bên chân của Lục Hạo, làm bộ làm tịch ôm chiếc chậu hoa lên : “Mẹ ơi, Hạo Tử giúp mẹ!”.

      Lục Hạo cảm thấy bản thân mình giống như bị điện giật vậy, cảm giác tê tê từ dưới chân bắt đầu truyền lên, cậu nhóc đáng vẫn chưa cao đến đùi , dùng hết toàn bộ sức lực ôm lấy chiếc chậu hoa nghiêng nghiêng ngả ngả, sau đó phát ra bên cạnh có chiếc cột điện rất đáng tin cậy, lập tức mềm nhũn dựa vào đó.

      Lục Hạo hơi cứng đờ ra, tuy năm nay 34 tuổi rồi, nhưng là rất ít tiếp xúc với trẻ con, nhiều nhất cũng chỉ là tiểu tử béo con nhà Tông Chính Hạo Thần, hình như cũng là mềm mại, ôm tay cũng dám dùng lực, mũi ngửi thấy hương sữa ngòn ngọt.

      Hạo Tử nỗ lực ngẩng đầu lên, nhìn ngóng chiếc cột điện này, đôi mắt đen sáng sâu thẳm, với Lục Hạo: “Chú ơi, chú khỏe quá!”

      Đây khen ngợi phải ? Lục Hạo vốn dĩ đầu óc choáng váng bây giờ càng phân được gì nữa.

      Lương Ngữ Hinh dắt Hạo Tử ra, đón lấy chậu hoa trong tay cậu bé sang tay mình, đồng thời xoa xoa đầu cậu khen ngợi, mỉm cười với bé.

      Hạo Tử cảm thấy, mình lớn rồi, có thể giúp đỡ mẹ làm việc rồi, nhìn xem mẹ rất vui mừng kìa!

      Lục Hạo cứ ôm chậu hoa lớn đầy bùn đất đứng ở bên cạnh, nhìn hai mẹ con này nhìn nhau, trong lòng có chút cảm giác là gì.

      Rốt cuộc là tên lòng lang dạ sói khốn kiếp nào, lại vứt vỏ người phụ nữ như thế này?!!

      Lương Ngữ Hinh đến trước mặt, chỉ chỉ vào sàn nhà trong góc ra hiệu cho Lục Hạo có thể đặt chậu hoa xuống, Lục Hạo khẽ gật đầu, khom lưng xuống.

      Còn cách khoảng cánh tay, vẫn là trong lúc vô ý, đầu ngón tay của Lương Ngữ Hinh lướt qua bên mặt của Lục Hạo.

      Cảm giác tiếp xúc nóng rực giống như lửa thiêu, từ đầu ngón tay truyền thẳng mạch đến tim, đợi đến lúc sau khi Lục Hạo đặt chậu hoa nặng nề xuống rồi đứng dậy, Lương Ngữ Hinh mới phát giác ra điều bình thường, nóng quá phải là nhiệt độ bình thường.

      he hé miệng ra, muốn hỏi câu: bị sốt?!

      Nhưng được, có cách nào, thể phát ra được thanh gì, chỉ có thể mở đèn lớn trong cửa tiệm, dưới ánh đèn sáng trưng nhìn khuôn mặt đỏ ửng vì bị sốt của Lục Hạo.

      Lục Hạo để ý đến bùn bẩn dính quần áo, lật tay dùng mu bàn tay sạch đẩy đẩy gọng kính, đột nhiên cảm thấy, tay áo của mình bị người ta kéo lấy.

      Cúi đầu, là tay của Lương Ngữ Hinh.

      Mạch suy nghĩ quay về đến rất nhiều năm trước, bởi vì tiểu học muội này bình thường cũng chẳng nhiều lời gì, cho nên thường ngày kéo giữ tay áo của , sau khi có được ánh nhìn của , trầm tĩnh nhìn .

      Cặp mắt to đó, chính là biết chuyện.

      Bây giờ cũng vậy, tay kéo tay áo của , nhìn , trong ánh mắt là lo lắng.

      Lục Hạo vẫn là cẩn thận nghĩ chút, vì sao lo lắng? Sau đó, Lương Ngữ Hinh phủ lên trán của .

      Dường như lại quá đột ngột rồi, lập tức rời ra.

      Cậu bé đáng thấp lùn xán đến gần mẹ, lén nhìn, dường như là hiểu được tất cả.

      Lục Hạo phản ứng lại được, nắm lấy tay của Lương Ngữ Hinh : “ bị cảm rồi”.

      phải là bị cảm nữa rồi, Lương Ngữ Hinh dùng móng tay bấm vào lòng bàn tay của mình, rất nóng, ấy sốt rồi!!

      Lục Hạo tóm lấy tay của Lương Ngữ Hinh buông, điều này đối với chẳng hề có vấn đề gì cả, em vẫn chưa kết hôn, có thể cứ nắm tay em thế này.

      Nhưng với Lương Ngữ Hinh mà , lại là vấn đề lớn rồi, hôm qua mới kết hôn, bây giờ sao lại xuất ở đây? Vì sao bị sốt có ai quan tâm? Vì sao muốn nắm tay của em?

      Hạo Tử thấp lùn cảm thấy người lớn là vô vị, vì sao cứ nhìn đối phương chuyện chứ? Cậu dụi dụi mắt, với Lương Ngữ Hinh: “Mẹ ơi, Hạo Tử buồn ngủ rồi”.

      Lương Ngữ Hinh muốn rút tay về, nhưng Lục Hạo chịu, cảm thấy thể cứ buông tay như thế này, muốn cứ buông tay như thế này.

      ngồi quỳ xuống, học theo mô thức bình đẳng gần đây hai vợ chồng Tông Chính Hạo Thần vẫn luôn lải nhải, đặt tay lên vai của cậu bé đáng : “Bây giờ chú bị cảm rất khó chịu, có thể cùng cháu về nhà ? Cho chú uống cốc nước có được ?”

      Vốn dĩ nghĩ rằng, cậu bé đáng hiểu chuyện này gật đầu, nhưng ngờ rằng, cậu nhóc lập tức nhảy lùi lại ba bước, bàn tay bé bịt chặt lấy mũi và miệng, ú a ú ớ : “Đừng có lây bệnh cho cháu!!”

      Giây tiếp theo, mặt Lục Hạo đen xì, còn Lương Ngữ Hinh lại cười.

      Hạo Tử học mẫu giáo rồi, trẻ con sức đề kháng kém, nếu như lớp có bạn nào bị cảm, ngày hôm sau cả lớp ít nhất có bốn, năm bạn khác cũng cũng bị lây bệnh, cho nên Lương Ngữ Hinh thường xuyên với Hạo Tử: “ được đến quá gần bạn bị cảm, phải dùng tay che miệng của mình lại chuyện với bạn, nếu như bản thân con bị cảm, cũng phải làm như vậy, mới truyền bệnh cho các bạn khác”.

      Đương nhiên, những lời này là Lương Ngữ Hinh viết lên tấm bảng đen bảo cho con trai, cần nghi ngờ, tuy Hạo Tử chỉ mới 5 tuổi, nhưng cậu biết chữ ít hơn học sinh tiểu học.

      Hơn nữa, Lương Ngữ Hinh còn : Nếu như Hạo Tử bị ốm, phải uống thuốc rất đắng, mẹ rất đau lòng.

      Lục Hạo trước này chưa từng cảm thấy bản thân mình đáng thương như thế này, đơn lẻ loi mình, bị sốt cao, còn bị cậu bé đáng này kì thị, quá là đáng thương!

      Lương Ngữ Hinh ôm Hạo Tử lên, dùng gò má chà chà lên gò má phúng phính của con trai, hôn cái, biểu thị vừa rồi Hạo Tử làm rất tốt.

      Hạo Tử rất đắc ý liếc nhìn Lục Hạo cái, hôn hôn lên mặt mẹ, nghiêng đầu dựa vào vai của Lương Ngữ Hinh, thầm câu.

      Sau đó, Lương Ngữ Hinh liền biết nên làm thế nào nữa.

      Bởi vì Hạo Tử : “Mẹ ơi, chúng ta phải vui vẻ giúp người, để chú ấy về nhà cùng chúng ta nhé, chú ấy rất đáng thương!”

      Nếu như Lục Hạo biết bây giờ hình tượng của trong lòng cậu bé đáng là như thế này, xem ra mặt càng đen hơn, thêm nữa còn sốt, thế là biến thành đen xì đen xì giống như cao nguyên Hoàng Thổ, trong đen toát ra màu đỏ, hình tượng hoàn toàn sụp đổ.

      Nhưng biết, vậy còn có chút thiện cảm với cậu bé đáng này, bởi vì Lương Ngữ Hinh chẳng có cách nào đành khẽ gật đầu, Hạo Tử rất vui mừng vỗ tay cười, sau đó giơ tay về phía Lục Hạo, biểu thị muốn ôm mình.

      Lục Hạo quên mất bản thân mình vẫn sốt, quên mất cậu bé đáng này vừa rồi vẫn chê, ghét mình sợ bị lây bệnh, duỗi tay ta đón lấy, trong lòng bỗng chốc được lấp đầy hương sữa của trẻ con.

      Hạo Tử bịt miệng và mũi với Lục Hạo: “Chú ơi, nhà cháu ở trong ngõ bên cạnh, chúng ta về nhà thôi!”

      Tắt đèn, khóa cửa hàng, trong còn ngõ phản chiếu bóng dáng của ba người.

        **************************************

      Vì sao Hạo Tử nhiệt tình với Lục Hạo như vậy? Lương Ngữ Hinh nghĩ điều này chắc chính là huyết thống thu hút rồi.

      móc chìa khóa từ trong túi ra mở cửa, Hạo Tử ôm lấy tay của Lục Hạo, cái đầu gật gật.

      Lục Hạo khom người xuống, ôm cậu bé đáng vào cửa, phòng ngủ lớn, chiếc giương đôi cho hai người, bên chiếc gối lớn và chiếc gối hình con gấu.

      Lục Hạo đặt cậu bé con đáng xuống, đẩy ra ngoài, đứng ở cửa, nhìn Lương Ngữ Hinh nâng đầu của thằng bé lên cởi áo khoác ngoài ra, cởi luôn cả chiếc quần ra, chiếc quần lót hình ô tô màu đỏ của thằng bé lộ ra trước mắt Lục Hạo, đột nhiên cảm thấy tâm trạng rất tốt, hình như cảm cũng đỡ hơn nhiều rồi.

      Lương Ngữ Hinh sắp xếp xong cho con trai, chỉ chỉ vào sofa trong phòng khách bảo Lục Hạo ngồi xuống, bản thân mình vào bếp đun nước.

      Sốt phải uống nhiều nước mới được, ừm, biết ăn tối chưa, có cần nấu cháo ?

      Lục Hạo chầm chậm đến nhà bếp, dựa vào cánh cửa, giọng vốn dĩ lành lạnh bây giờ khản đặc, mũi cũng bị tắc nghẹt, : “ vẫn chưa ăn cơm”.

      Lúc này, Lương Ngữ Hinh đến hỏi cũng chẳng cần hỏi nữa, vậy cứ nấu nồi cháo là được rồi, cứ coi như cảm ơn ấy vừa rồi giúp mình chuyển chậu hoa.

      Kiểu tìm cớ cho bản thân mình để che đậy tâm trạng ràng muốn quan tâm đến Lục Hạo này, khiến Lương Ngữ Hinh hơi hơi đỏ ửng mặt.

      Từ góc nhìn của Lục Hạo thấy rất đẹp, người phụ nữ dịu dàng, đứng dưới ánh đèn màu vàng ấm áp, đeo tạp dề, vo gạo, mái tóc dài phủ qua vai, bên má có thể nhìn thấy được chút đỏ hồng.

      Khi Lục Hạo nếm miếng cháo trắng đầu tiên, đơn giản là muốn khóc, tuy cảm thấy rất mất mặt, nhưng đây là cảm giác của gia đình!

      Cháo trắng trộn với đường trắng, thích hợp nhất để bệnh nhân bồi bổ thể lực, cháo trắng mềm mềm, mùi vị ngòn ngọt, thuận theo thực quản mà xuống, trong dạ dày ấm ấm, bỗng chốc cảm thấy bản thân mình có tinh thần hơn nhiều.

      Lương Ngữ Hinh thấy hơi cẳng, đây là lần đầu tiên làm đồ ăn cho Lục Hạo, tuy chỉ là cháo trắng, nhưng vẫn thấy lo lắng, cháo có đủ mềm ? Liệu có quá đặc ? ăn có thấy ngon ?

      thấp thỏm của thời đại học, bây giờ lại xuất , tuy bây giờ là mẹ của đứa trẻ, trải qua rất nhiều việc, chỉ cần là Lục Hạo, Lương Ngữ Hinh đều quan tâm và căng thẳng như thế này.

      Lục Hạo xúc bát cháo ăn hết sạch còn chừa lại chút nào, dư vị ngọt ngào vẫn còn trong miệng, : “ có thể ăn thêm bát nữa ? Cháo rất ngon”.

      Lương Ngữ Hinh mỉm cười gật đầu, vào trong bếp bưng nồi cháo ra ngoài, thu lấy chiếc bát trong tay của Lục Hạo , ý là: ăn nhiều chút, ăn hết tất cả chỗ này !

      Lục Hạo cảm thấy, phụ nữ à, phải như thế này, như thế này mới là phụ nữ mà! Chỉ là cháo cũng ngon như vậy, kìm được nghĩ, đổi thành những món ăn khác, có phải là cũng ăn ngon miệng như thế này ?

      thể , Lục Hạo lần đầu tiên ăn đường trắng trộn cháo, ăn chán rồi. Nỗ lực để duy trì hình tượng bản thân mình, cố gắng nấc cục, đem đặt chiếc nồi trống xuống, nhìn thấy viên thuốc Lương Ngữ Hinh đưa đến.

      Dường như, có ai để ý đến là có giao lưu ngôn ngữ hay , ràng chuyện, lại tiếp xúc hòa hợp.

      Lương Ngữ Hinh còn rót nước ấm cho Lục Hạo uống thuốc, nhưng ngờ rằng, người đàn ông trước mặt lại cau mày lại, bĩu môi ra, biểu cảm giống hệt như Hạo Tử trước khi uống thuốc.
      tiểu Viên Viêntart_trung thích bài này.

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 4: Ngủ lại qua đêm

      [​IMG]

      Dường như có ai để ý đến là có giao lưu ngôn ngữ hay , ràng chuyện, lại tiếp xúc hòa hợp như vậy.

      Lương Ngữ Hinh còn rót nước ấm cho Lục Hạo uống thuốc, nhưng ngờ rằng, người đàn ông trước mặt lại cau mày lại, bĩu môi ra, biểu cảm lại giống hệt như Hạo Tử khi phải uống thuốc.

      đem đẩy nước qua, ý là: Nhất định phải uống thuốc!!

      Mi tâm của Lục Hạo càng nhíu sâu, làm sao có thể để người khác biết được uống thuốc rất khó khăn đây? Tuyệt đối thể để biết được! Cho nên, Lục Hạo đứng lên, với Lương Ngữ Hinh: “ còn sớm nữa rồi, về trước đây.”

      Biểu chạy trốn ràng như thế này, Lương Ngữ Hinh có kinh nghiệm phong phú với cậu con trai nên trong lòng biết quá , nghĩ ngẫm tuy có uống thuốc hay cũng là chuyện của người khác, nhưng bị bệnh thoải mái, vẫn là để uống thuốc xong rồi hẵng về tốt hơn.

      Thế là, Lục Hạo liền nhìn thấy Lương Ngữ Hinh đứng dậy vào bếp, chẳng mấy chốc lại ra, cánh tay giấu phía sau người, cười tủm tỉm nhìn mình.

        *************************************

      “Hử?”

      Lương Ngữ Hinh xòe bàn tay ra, chìa ra chiếc kẹo mút vị dứa.

      Lục Hạo ngạc nhiên. đâu có phải là cậu nhóc Hạo Tử kia đâu, thích ăn kẹo! Nhưng Lương Ngữ Hinh vẫn cứ kiên trì nhìn , bóc mở vỏ bọc của chiếc kẹo mút ra, đưa cho .

      viên con nhộng hạ sốt và hai viên cephalosporin tiêu viêm, Lục Hạo cảm thấy rất phiền phức, uống thuốc, từ biết nuốt thuốc, loại việc này là bẩm sinh, cho nên gắng hết sức để bản thân mình bị ốm, nếu như gặp phải vấn đề đau đầu nóng não nào, trực tiếp đến bệnh viện truyền chai nước.

      Lục Hạo thở dài, cảm thấy hôm nay mình chạy thoát rồi, quyết định thôi thể phong độ chút vậy.

      Cầm thuốc lên, bỏ vào trong miệng giống như là thuốc độc, uống ngụm nước lớn, ngẩng thẳng cổ lên nỗ lực nuốt xuống, trời ơi, đây là mùi vị gì vậy??

      Viên thuốc con nhộng khá lớn mắc nghẹn lại trong họng nuốt xuống được, mang theo vị thuốc nồng nồng mùi vị kì quái nhừa nhựa sắp khiến cho nước mắt tràn ra ngoài rồi, mà lúc này bên cạnh có người phụ nữ mà bạn quan tâm mở mắt lên chăm chú nhìn, còn biểu thị bạn phải dũng cảm phải nỗ lực. người đàn ông, lúc lái xe có thể thể được dáng vẻ phong độ, Lục Hạo bây giờ cảm thấy việc uống thuốc này cũng gần giống như vậy, người đàn ông có thể uống được xong thuốc, nhất định là người đàn ông rất phong độ! Ừm, chính là giống như Lục Hạo vậy!!

      Đem nuốt ba viên thuốc thuốc xong, Lục Hạo thở phào nhõm, rất bình tĩnh đặt cốc nước xuống, trước mắt là chiếc kẹo mút Lương Ngữ Hinh đưa qua.

      cần đâu”. Lục Hạo .

      Lương Ngữ Hinh cười nhưng thu tay về. Theo như thấy, người đàn ông này chính là giống hệt con trai, lúc uống thuốc nhất định phải có người ở bên cạnh trông chừng mới được, nếu lén đem thuốc giấu hoặc là nhanh chóng ném , đương nhiên dưới giám sát đốc thúc của , cậu nhóc ấy nhất định ngoan ngoãn uống hết thuốc, nhưng nhất định làm bộ đáng thương cầu chiếc kẹo mút.

      Lục Hạo chỉ là phiên bản trưởng thành của Hạo Tử, lắc đầu muốn kẹo mút, những Lương Ngữ Hinh biết, đây chỉ là vì sĩ diện mà thôi.

      Buổi tối hôm nay, trong miệng Lục Hạo bị nhét chiếc kẹo mút, tuy bề ngoài vẫn là nhíu mày lại biểu thị cự tuyệt, nhưng trong lòng lại ngọt ngào thoải mái.

      Sau đó, Lục Hạo : “Em vì sao chuyện với ?”.

        ***************************************

      khí ấm áp bỗng chốc như có luồng khí lạnh thổi qua liền giảm xuống cả hơn chục độ.

      Lương Ngữ Hinh cứng đờ sống lưng, làm thế nào đây? vẫn chưa nghĩ xong nên trả lời câu hỏi này như thế nào.

      Lục Hạo biết mình sai lời rồi, nhưng cẩn thận suy ngẫm, lại thấy hình như nào có điều gì nên mà!

      Đúng lúc này, Hạo Tử ở trong phòng gọi mẹ, Lương Ngữ Hinh tìm được cớ, vội chạy vào trong phòng ngủ rất lâu sau ra ngoài nữa.

      Lục Hạo muốn châm hiếu thuốc, nhìn nhìn căn phòng khách ấm áp thơm tho này, bên chiếc sofa vải có gối ôm được may bằng tay, hình thêu chữ thập bên tinh tế đẹp đẽ.

      Dường như, thể để xảy ra việc có người phải hút thuốc lá thụ động ở trong căn phòng này được!

      Ngón tay mân mê góc túi có bao thuốc nhô lên, gỡ kính xuống đem đầu dựa lên sofa, hình như thuốc có tác dụng, đầu choáng choáng nặng nề càng dữ hơn, chỉ là mũi thông hơn chút.

      Lương Ngữ Hinh vẫn luôn chú ý đến động tĩnh bên ngoài, lúc mới bắt đầu còn có thể nghe thấy chút tiếng động vang lên, lát sau trong phòng khách nghe thấy thanh khác nữa, cho rằng Lục Hạo rời rồi, liền chầm chậm ra, nhưng nhìn thấy bên sofa trong nhà, có người đàn ông cao lớn ngủ.

      Lần đầu tiên, trong nhà có người đàn ông trưởng thành. Chỗ Lương Ngữ Hinh đứng là góc rẽ nhìn thấy được phòng khách, hơi quay đầu là có thể nhìn thấy phòng ngủ lại, tay trái và tay phải đều là người đàn ông quan trọng nhất trong sinh mệnh của .

      Người đàn ông này , phải làm thế nào đây? Vợ của ấy nhất định vẫn đợi ấy! Phải lay cho tỉnh lại sao? Đúng, nên làm như vậy.

      Lương Ngữ Hinh đến bên sofa, duỗi tay đẩy đẩy cánh tay của Lục Hạo, Lục Hạo ngủ mơ, cảm thấy rất quen thuộc, trước đây cũng có người lay như thế này.

      Lương Ngữ Hinh dùng chút sức lực, thể chuyện, thanh, chỉ có thể lay tỉnh Lục Hạo như thế này.

      Lục Hạo mơ hồ hé mắt ra chút, nhìn thấy cặp mắt lo của Lương Ngữ Hinh, duỗi tay ra cái, liền đem người ôm vào trong lòng.

      Lương Ngữ Hinh sợ chết khiếp rồi, đẩy ngực của Lục Hạo vật lộn muốn đứng dậy, nhưng sức lực của phụ nữ chẳng thể nào thắng được với sức lực của đàn ông, cảm thấy Lục Hạo càng ôm càng chặt, thậm chí nghe thấy giọng thầm bên tai: “Vào lúc thế này, em nên hét lên, có sói háo sắc phi lễ với em”.

      Chầm chậm, Lục Hạo cảm thấy người phụ nữ trong lòng bất động, nhưng sống lưng cứng lên thẳng đứng, trước ngực có dòng ẩm ướt.

      sững sờ mở mắt ra, cúi đầu nhìn xuống người phụ nữ trong lòng.

      “Vì sao lại khóc?” Lục Hạo cảm thấy thể hiểu nổi, ngoại trừ Lục Ninh ra, đây là lần đầu tiên khiến cho người phụ nữ khóc, Đương nhiên, tiểu nha đầu Lục Ninh kia khi còn động đến cũng khóc, chẳng hề có chút chí khí nào. Nhưng mà Lương Ngữ Hinh giống vậy, tuyệt đối phải là loại phụ nữ thích khóc lóc như vậy.

      Quan trọng nhất là, bản thân mình vừa rồi ràng là dạy ấy phương pháp đối phó nếu sau này gặp phải kẻ xấu, vì sao lại có thể khiến cho ấy khóc được chứ?!!

      Lương Ngữ Hinh im lặng rơi nước mắt, bởi vì Lục Hạo vừa rồi : Em nên hét lên.

      thể, thể, căn phòng chỉ có người phụ nữ sống với đứa trẻ, nửa đêm có chút động tĩnh, cho dù là mèo hoang nhảy qua bệ cửa sổ cũng có thể khiến giật mình tỉnh giấc, gầm giường của phòng ngủ cũng thường giấu con dao rọc giấy cỡ lớn sắc bén, nếu như có bất trắc, liều mình để bảo vệ con trai.

      Những điều này, nên thế nào? Lục Hạo, em phải cho biết được? Hơn nữa cũng kết hôn rồi em phải cho biết như thế nào đây!!!

        ***************************************

      Lục Hạo đến kính cũng chẳng nhớ đeo lên, nhìn đồ vật thấy hơi mơ hồ , hỏi Lương Ngữ Hinh: “ sai rồi sao?”

      Lương Ngữ Hinh ngồi lùi ra sau, rời khỏi cái ôm ấm áp mà thực ra trong lòng vô cùng lưu luyến này, quay người vào phòng ngủ.

      Lục Hạo cảm thấy buồn bã lại đau đầu, nên làm như thế nào? phải là ghét nên mới khóc dữ dội như vậy chứ??!

      Thế là, liền gọi điện thoại cho Tông Chính Hạo Thần – người tương đối đáng tin cậy.

      Đêm khuya, Tông Chính Hạo Thần ôm người phụ nữ của mình ở trong lòng kể chuyện, đúng vậy, kể chuyện trước khi ngủ. Mà tiểu tử béo nhà bọn họ, từ sớm bị lấy thân phận của tiểu nam tử hán, liền bị xách đến căn phòng khác tự ngủ, thậm chí, đến kể chuyện trước khi ngủ cũng có.

      “Hạo Tử.”

      “Có chuyện gì mau, tôi rất bận.”

      Đồng Tiểu Điệp bên cạnh nhõng nhẽo hỏi: “ núi có miếu hòa thượng sao?”.

      Lục Hạo cảm thấy mình bị kích thích rồi, đầu càng đau hơn, : “ người phụ nữ khóc trong lòng cậu, là sao vậy?”

      Tiếp sau đó, trong điện thoại có tiếng nữa, Lục Hạo alô tiếng.

      “Á á á!” Đồng Tiểu Điệp kinh ngạc kêu.

      Tông Chính Hạo Thần nỗ lực bình tĩnh : “Người em, hoan nghênh ạnh gia câu lạc bộ những người đàn ông tốt.”

      “Cái gì?!!”

      có gì, sau này biết được, ừm, tôi cảm thấy chắc là nhanh chóng biết được thôi.”

      Lục Hạo cảm thấy Tông Chính Hạo Thần chắc chắn là giả bộ thần bí, rất muốn dập điện thoại, nhưng vẫn chưa có được giải đáp thích hợp.

      Tông Chính Hạo Thần đem cơ hội quý báu có thể khiến Lục Hạo thiếu món nợ nhân tình này giao cho người phụ nữ của ta.

      Sau đó, Lục Hạo liền nghe thấy giọng Đổng Tiểu Điệp: “ Lục tử à, em là Tiểu Điệp đây, ừm, em nghĩ vì được ôm nên ấy chắc là quá vui mừng mới khóc đó!!”

      “Tiểu Hồ Điệp bây giờ phải đùa!!”

      “Ơ ơ, em cũng có đùa mà!! phải tin tưởng em chứ, lúc này nhất quyết thể buông tay đó! Phải cứ ôm lấy ! nhất định thành công đó!!”

      Lục Hạo chống trán, làm thế nào đây, vừa nãy buông tay, Lương Ngữ Hinh vào trong phòng rồi!!

      Đồng Tiểu Điệp giống như có tâm điện cảm ứng, ấy tiếp tục : “Cứ coi như buông tay rồi cũng thể rời đâu!! Nếu ấy khóc càng đau lòng hơn đó!!”

      Câu này, Lục Hạo nghe lọt tai rồi, dập điện thoại, dựa vào sofa ngủ tiếp.

        *************************************

      Hạo Tử 8 giờ sáng phải đến trường mẫu giáo, từ sớm được Lương Ngữ Hinh kéo dậy, hôn cái lên mắt, cậu nhóc con liền ngoan ngoãn mở mắt ra, tự mình dậy mặc quần áo.

      Lương Ngữ Hinh lấy xong nước, bóp xong kem đánh răng cho con trai, đến bếp chuẩn bị bữa sáng. Buổi tối hôm qua ngủ, cả đêm suy nghĩ, vẫn phải ràng tốt hơn, sao cả em chỉ là biết chuyện nữa, sao cả.

      Tuy có tâm lý chuẩn bị, nhưng buổi sáng sớm ngày thu trong sáng, nhìn thấy bố của con trai ngủ sofa trong phòng khách, tâm trạng vẫn tốt lên cách kì lạ, nhưng lại nghĩ ngẫm, làm thế nào đây? Cả đêm về nhà, vợ chắc lo lắng lắm!

      Lương Ngữ Hinh nghĩ, sau này mọi người vẫn là cần gặp mặt nhau nữa tốt hơn, tự đặt mình vào vị trí người vợ mới cưới của Lục Hạo mà nghĩ, cảm thấy bản thân mình chính là giống như hồ ly tinh dụ dỗ chồng người ta về nhà.

      Như thế này được, là mẹ của Hạo Tử, phải làm người mẹ ưu tú.

      Lục Hạo ở trong giấc ngủ ngửi thấy mùi vị thơm thơm, lật người muốn tiếp tục ngủ lát, giả vờ trở mình chờ đợi, em làm xong bữa sáng chắc chắn lịch giữ lại ăn cơm nhỉ?!!
      tiểu Viên Viêntart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :