Vụng Về Khi Yêu Anh - Mun (Hoàn P1)

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun

      Mun Well-Known Member

      Bài viết:
      1,369
      Được thích:
      1,380
      [​IMG]

      Tác phẩm: Vụng về khi
      Tác giả: Mun
      Thể loại: đại, he, ngược.
      Rating: 18+
      Tình trạng: Hoàn phần 1. Phần 2 là "Hận Vì "

      Liệu thương có vụng vỡ khi nước mắt cứ rơi trong làn mưa mỏng?
      hồn nhiên đáng liệu có thực được ước vọng với người mình ?
      Tại sao khi người ta thường im lặng, để rồi qua lại tiếc nuối.
      Hoàng Hà Hiểu Nghi, Lãm Thu Tuyệt Kẻ trốn người tìm, ác ma và con mồi, kẻ điên và người ?

      Văn án:
      Hôm nay là ngày nắng đẹp, ánh nắng ban mai chiếu rọi vạn vật thế gian. Tưởng như trong nắng có nụ cười tỏa sáng, trong gió mát có hạnh phúc mỉm cười. Và trong những tiếng chim hót líu lo, có tiếng ca reo mừng chào đón. Tưởng như tất cả, đều mỉm cười với nhân loại.

      Trong hoa viên của nhà tài phiệt danh giá. Đứng giữa dàn hoa tươi, nổi bật trong đó là hai người đứng gần nhau.

      bé 7 tuổi, váy trắng tinh khôi, thanh khiết xuất thần. Đôi mắt đen to láy, môi đỏ răng trắng. Mái tóc mượt như suối nước trong. Tựa như thiên sứ của đất trời tỏa nắng, nụ cười môi sáng chói thu hút mắt người. Trong mắt , là rạng rỡ và hạnh phúc ngập tràn.

      Năm ngón tay nhắn đưa ra níu áo người con trai trước, miệng phúng phính gọi tên lém lỉnh. Đôi mắt có thần ánh lên niềm vui thích cùng hâm mộ mà nhìn người con trai đứng bên cạnh. môi vẫn nở nụ cười như đóa mai xinh, long lanh sáng ngời.

      Tuyệt, lớn lên Miu làm dâu của …”

      Gương mặt này, nụ cười này, còn có lời gọi tên ngọt ngào kia nữa. Nó dường như còn in sâu trong đáy mắt ai, tựa như ánh sáng xua tất cả bóng đêm. Như liều thuốc trị thương tốt nhất cho trái tim sớm úa tàn. Và tưởng như trong những bầu trời đêm, nó như còn hữu mãi.



      Vào ngày tĩnh lặng, mưa đột nhiên bất chợt rơi. Nắng có, gió nhiều, chỉ còn lại những hạt mưa lất phất con đường vắng lặng. Màn đêm tối dần , như bao quanh lấy thân hình nhắn ướt sũng nước mưa.

      Dưới ánh đèn sáng trưng, 18 tuổi long lanh mờ ảo chạy vỉa hè vắng người. Đó là thân váy trắng tinh, mái tóc đen ướt sũng. Chân trần mang dép, lộ ra những ngón chân nhắn xinh xắn ửng đỏ. Hai bàn tay ôm con gấu cùng màu váy.

      Dòng người qua lại thỉnh thoảng nhìn theo. Nhìn thấy vội vàng chạy về nơi nào đó, nhìn những giọt pha lê rơi đầy mặt nhuộm đẫm mắt đen. Như là thiên sứ bước vô hồn mảnh đất lạ.

      Dường như tất cả cuộc đời thay đổi, dường như xung quanh , mọi thứ đều là gánh nặng.

      Bước chân chợt dừng, đôi mắt mở to rơi rớt biết nước mưa hay nước mắt nhìn thấy gì. Đôi môi run run, gương mặt ràng là sợ hãi. Như phản xạ tự nhiên, chân chần chừ mà quay ngược lại.

      Nhưng nào ngờ…

      Người đàn ông biết đứng đằng sau từ lúc nào. thân áo khoác đen u tối, gương mặt tuyệt mĩ lạnh lùng.

      Chiếc dù to lớn của người vệ sĩ bên cạnh che hết tất cả nước mưa. Chỉ thấy đôi mắt đen tối sáng lên ngọn lửa nhìn người con váy trắng tinh khôi. Nụ cười môi chợt hé, tay đưa ra nhận từ người vệ sĩ.

      Bỏ mặc chiếc váy ướt sũng nước mưa làm ướt áo mình. Bỏ mặc lời kêu la gào khóc. ôm vào lòng, chân bước lên chiếc xe sang trọng mở sẵn cửa. Đến khi cánh cửa kia đóng lại, xe rời . Cũng là lúc mang theo tia hy vọng cuối cùng đánh mất.

      Nước mưa lại rơi, rơi nhiều thêm. Gió lạnh nổi lên, lạnh hơn trước..

      Làm lá cây rụng vãi đầy đường. Tựa như có ai đó gào khóc trong đêm, trút xuống những đau đớn chưa buông lơi những gánh nặng còn đeo bám.

      Có gì đó ám ảnh mãi rời, có ngăn cách cho tình mới chớm nở. Bù lại, là hận thù sâu sắc còn dai dẳng mãi buông.

      Trong căn phòng bằng kính trắng tinh. Xung quanh là bông bao phủ. Nó như là cái lồng chim xinh xắn dành cho chủ nhân được thương chiều chuộng hết mực.

      Màn lụa theo gió lay. chiếc giường to cao mềm mại, lông thú trắng như tuyết được bao phủ xung quanh là bông vải, bốn góc cao gác lụa trắng mềm buông thả.

      Nổi bật trong đó là 18 tuổi. Mái tóc đen dài mềm mại, da thịt trắng tinh nõn nà. Bộ váy mỏng ôm lấy thân hình xinh đẹp, lấp ló bộ ngực trắng sữa chứa nhiều dấu hôn ngân. Váy ngắn vẫn thể nào che hết những vết cắn, dấu hôn đùi ngọc. Khắp người, dường như chỗ nào là có những dấu vết kích tình ấy.

      Đôi mắt khép lại, biết là ngủ hay chưa. Chỉ thấy mái tóc rối tung, bờ môi đỏ ửng sưng tấy. Váy áo chỉnh tề cùng với vòng dây trắng tinh ở cổ chân.

      biết nó làm bằng chất liệu gì, chỉ thấy mềm mại ôm lấy cổ chân tựa thú bông quấn lấy. Dây dài như vải nhưng cũng dai như cước khóa lại bên góc tường. cách ngắn gọn, đó là dây xích được đặc chế đặc biệt.

      Nghe thấy cánh cửa khẽ mở, rồi tiếng bước chân của người đàn ông cao lớn bước vào.

      Mi mắt run run mở ra, sợ hãi dâng trào trong mi ướt. cố tình lùi lại phía sau, nhưng cũng thể nào lùi thêm được nữa.

      Người đàn ông đưa tay ra, ôm trọn vào lòng. bỏ ngoài tai tiếng khóc lóc kêu la, lần nữa xé tan chiếc váy mỏng, cúi xuống đoạt lấy môi đỏ.

      Lúc đầu là nhàng dịu dàng, nhưng sau đó, chỉ có tàn bạo mãnh liệt.

      Người con nước mắt chảy dài, hai tay bị cà vạt buộc lại đỉnh đầu, chịu đựng những nụ hôn nồng nhiệt đầy khao khát khắp người.

      Môi cố tình cắn vào nhau để rơi ra tiếng rên rỉ nào. Cho dù là người đàn ông kia có gặm cắn mút liếm bờ ngực của , cũng chỉ càng làm đôi môi cắn chặt nhiều thêm.

      Mãi đến khi hai ngón tay cố ý tách bờ môi đỏ như máu ra, cố tình cho vào miệng khấy đảo. tiếng rên rỉ đầy đau đớn mới ngâm vang, phát ra, vang vọng mãi trong căn phòng thanh khiết này.

      Người đàn ông vừa lòng, càng ra sức mút lấy da thịt hơn. Đến khi dừng lại nơi riêng tư nhất, lại đụng vào nó. Chỉ quay người lại, trải dài những nụ hôn tấm lưng trắng hồng. Tay vuốt ve khắp toàn thân nhắn, hoàn toàn chìm đắm vào ngọt ngào thương.

      hai mắt long lanh đầy nước nhìn ra ngoài bầu trời qua đỉnh cửa kính.

      Còn đâu nữa những thơ ngây mộng mơ, những hồn nhiên vui đùa. Còn đâu nữa những thương mới được biết đến.

      Trái tim, chỉ còn màu đen. Thù hận, che tất cả mất rồi.

      Giá như bây giờ, được chết trong lúc này, tốt quá.

      còn chịu những ngược đãi như thế này. còn nhìn thấy gương mặt vừa vừa hận.

      nghe thầy tiếng cười trầm ấm bên tai. là gì cả, mà chỉ là thủy tinh tan vỡ. Tựa như trái tim, tan vỡ tự lúc nào.

      Last edited: 13/8/14
      Đỗ Ánh thích bài này.

    2. Mun

      Mun Well-Known Member

      Bài viết:
      1,369
      Được thích:
      1,380
      :p:p:p=D=D=D Nhá hàng:-Oops::-Oops::-Oops::-Oops: mà ai ngóng:rolleyes::rolleyes::rolleyes::rolleyes::eek::eek::eek::eek::eek:

    3. Mun

      Mun Well-Known Member

      Bài viết:
      1,369
      Được thích:
      1,380
      TẬP 1: LẦN ĐẦU



      -Năm 2020-



      “Tiểu thư, chậm chút, cẩn thận té bây giờ”



      Những người giúp việc hoảng hốt chạy theo sau gọi la í ới, phía trước họ là xíu đùa vui nghịch ngợm, tiếng cười khúc khích vang vọng toàn bộ khắp xung quanh, làm khí chẳng mấy chốc trở lên rộn ràng vui tươi hẳn lên.



      bé ánh mắt lém lỉnh đột nhiên chạy quẹo hướng khác, hai chân bé nhanh nhẹn nhảy tọt vào lùm cây đầy hoa tím, những người giúp việc nhìn thấy bóng ở đây lại toáng loạn chạy nhanh tìm, đến khi bóng người cuối cùng biến mất, cái đầu xinh chợt lòi ra khỏi vườn hoa, những bông hoa rực rỡ ôm lấy gương mặt thiên thần, như là công chúa hoa rạng rỡ nở rộ.



      bé còn thích ý với thành công của mình đột nhiên có bóng đen che trước tầm nhìn, gương mặt ngơ ngác vô thức ngẩng lên, hai mắt to tròn đen láy như viên bi biết tỏa sáng.



      Người đứng trước mặt hiên ngang như là chúa tể của loài người, ánh mắt kinh ghét nhìn xuống đầy giễu cợt, trong ấy chứa đựng tảng băng ngàn năm đầy lạnh lẽo, thân trang phục vest đen hết sức nghiêm nghị, ràng chỉ là mới hơn 10 tuổi, nhưng lại tỏ khí thế của bậc đế vương ngự trị.



      bé nhìn đến ngơ ngẩn cả mặt, người cũng bí té nhào ra khỏi lùm hoa mà vồ xuống đất, cái mặt nghệch ra mãi sau mới lấy lại được sức sống, vội vàng bò dậy, hai tay nhắn lúng túng phủi phủi váy xinh, chiếc váy hoa trắng bồng bềnh được chủ nhân chăm sóc dần dần lấy lại nguyên hình, tuy nhiên gương mặt vẫn đầy ngượng ngùng và ngỡ ngàng.



      Gặp gỡ này, liệu có phải định mệnh.



      Nếu như ngày hôm nay có.



      Liệu mối tình này, về nơi đâu.



      Nếu thời gian có thể quay trở lại.



      bọn họ, liệu có chọn lựa 1 lần nữa , hay vẫn chọn bước vào nghiệt duyên này.



      Nắng mai buông xuống, như những ánh hoàng kim tỏa sáng, phía sau chàng trai, cây hoa đào theo gió lung lay, tản xuống xung quanh những cánh đào thơm ngát.



      Cảnh sắc này, gặp gỡ này, có lẽ thể nào quên được, mối nhân duyên, liệu có phải là hạnh phúc chăng.





      năm sau, nhắn ấy lên 7 tuổi, thơ ngây vô tư chạy theo phía sau chàng trai, lẽo đẽo nũng nịu tinh nghịch cười hớn hở, trong đôi mắt, ràng là chứa đầy hạnh phúc bé.



      Tuyệt, lớn lên Miu làm vợ nha”



      Người con trai ấy- Lãm Thu Tuyệt đưa mắt nhìn nhóc rắc rối kia, từ khi gặp mặt ở năm trước, con nhóc này cứ phía sau đòi theo , dai như đỉa đói bám chặt rời.



      “Ta trước, chuyện này chắc bao giờ xảy ra”



      Lời này, rất lâu về sau khi suy nghĩ lại, Lãm Thu Tuyệt cũng đều cảm thấy nghẹn lòng và đau xót, nếu như ra lời này, trái tim và tấm lòng chân kia, phải chịu đựng những băn khoăn đau khổ, và khoảng cách giữa hai người, có lẽ xa đến như vậy.



      Và là lời này, cũng chính là Lãm Thu Tuyệt tự động phá vỡ, có lẽ chính cũng bao giờ ngờ tới, là chính bản thân mình lại cam tâm tình nguyện gỡ bỏ ràng buộc này.



      -8 năm sau-



      Biệt thự Hoàng gia hôm nay sôi nổi hơn ngày thường, chỉ có mỗi việc đại tiểu thư Hoàng Hà Hiểu Nghi học cũng làm bận rộn hết cả nhà.



      Hoàng Hà Hiểu Nghi 15 tuổi bước ra khỏi cánh cổng cao, mái tóc mềm mại tự nhiên xõa dài, bồng bềnh óng mượt như suối nước êm, dáng người thon thả cam tâm tình nguyện mà bước về phía cái xe đợi sẵn, ánh mắt đầy tức giận cùng thù địch mà nhìn sang cái xe đậu phía đối diện, vứt cái cặp vào trong xe của mình, Hoàng Hà Hiểu Nghi đầu xì khói hung hăng chạy lại phía cái xe hơi sang trọng, chân lấy đà đá mạnh cái, miệng hùng hổ gầm gừ.



      “Lãm Thu Tuyệt, ngươi ra đây cho ta, tên ôn thần này, lết ra đây nhanh”



      Căn biệt thự đối diện sang trọng và uy nghi như tòa thành, trước tiếng kêu gào như sấm vang của , nó cứ như mỉa mai mà lạnh lùng có biểu hiên gì khác, phía trong ngôi nhà, người quản gia cung kính cúi đầu hỏi ý người thanh niên im lặng xem hồ sơ.



      “Thưa thiếu gia, Hoàng Hà tiểu thư đứng bên ngoài ạ”



      “Kệ ta, lát nữa có người đem ta thôi”



      Bên ngoài, tiếng kêu gào đầy lửa cháy hừng hực lan tản, mãi đến 10 phút sau, mới có tiếng la mắng và tiếng uất ức trước khi tắt lịm đúng như lời dự đoán của .



      “Hoàng Hà Hiểu Nghi, tiểu thư xem hộ tôi bây giờ là mấy giờ rồi, còn đứng ở đấy nữa phải



      “Cha, nhưng cái tên này…”



      nên nhớ mình là con đấy, học thôi, Thu Tuyệt, con bé lại làm phiền cháu rồi”



      “Cha, buông tay con ra, con chịu…”



      Lãm Thu Tuyệt chứng kiến cảnh này nhưng cũng có thể tưởng tượng ra chuyện gì xảy ra, nụ cười kéo cong khóe môi, nhưng chỉ sau 10 giây lại tắt lịm, thay vào đó là gương mặt lạnh lùng cùng đáng sợ.



      Lãm Thu Tuyệt buông tài liệu xuống đứng lên, vừa mới bước lại gần xe của mình phải sững người mà dừng lại, tấm kính màu đen trước cửa xe, những hàng chữ hình ảnh được vẽ bằng bút lông màu trắng ngoằn ngèo như run bò che hết tầm nhìn trước mắt, hung thủ những xóa bỏ dấu vết mà còn ký tặng 1 chữ ký to đùng phía trước mặt.



      {Lãm Thu Tuyệt, tên thỏ đế}

      {Grừ…quân tử trả thù 1 ngày chưa muộn}



      {Ta nhớ kĩ mối thù này…gy…a}



      Lãm Thu Tuyệt đầu nhức nhối 1 chút, Hoàng Hà Hiểu Nghi này quá thù vặt, chỉ vì ổ bánh mì mà lại phá cái xe đáng giá cả 1 gia tài của thành dị dạng thế này, là nghịch ngợm quá mức.



      Hoàng Hà Hiểu Nghi ngồi sẵn trong phòng chủ tịch hội học sinh chờ Lãm Thu Tuyệt, cả người lọt thỏm trong cái ghế rộng lớn cao quý, ánh mắt háo hức chờ xem, đến khi cánh cửa có tiếng mở khóa, tiếng kêu đúng như dự đoán cũng vang ra.



      “Cái quỷ gì đây”



      “Á….rầm”



      Hoàng Hà Hiểu Nghi nghe tiếng kêu to ra vẻ phải nhắm lại 1 bên mắt vì tiếng ồn, nhưng lúc sau thấy có gì đó đúng, đây ràng phải tiếng của tên ôn thần kia, nghĩ vậy nhóc xoay ghế lại, lập tức nhìn thấy hình ảnh hỗn độn trước mắt, lúc này khỏi khiến bụng chứa đầy 1 lửa hỏa.



      Người con xinh đẹp vừa mở cánh cửa ra hộp nước phía theo cơ quan được đổ xuống, đầu tóc nhanh chóng ướt nhẹp dính đầy nước, trong lúc lùi lại đụng phải dầu trơn phía sau, cả người giữ được thăng bằng mà té rầm xuống đất, rất đúng tư thế nằm ngửa mặt lên trời để đếm sao.



      “Cái đồ phá đám, dám làm hư cơ quan của bổn nương”



      Hoàng Hà Hiểu Nghi tiếc của vội vàng chạy lại, thôi rồi, hộp nước mất công sức leo mãi mới để lên được, dầu trơn kia phải trèo tường để mua, thế mà tất cả lại bị phá hư tan tành, thành ra đống tan hoang như vậy đây.



      “Tiêu Vân, có cần rảnh rỗi đến mức phá chuyện của người khác như vậy



      tên Tiêu Vân sau hồi chật vật mãi mới đứng lên được, nhìn con bạn thân nâng niu hộp nước và hộp dầu trơn, lúc này mới nhận ra hung thủ biến mình thành ra như vậy là ai, nhanh chóng giựt lấy 2 bảo bối của nó vứt vào thùng rác, mắt trợn tròn, hai tay chắp hông tra khảo.



      “Hoàng Hà Hiểu Nghi, cậu giỏi lắm, giám ám sát tới, nên nhớ tớ là tri kỷ của cậu đấy”



      Hoàng Hà Hiểu Nghi chạy nhanh lại nhặt hai món đồ của mình, miệng than trời gọi bảo bối bảo bối liên tục, tức giận đổ thừa lại Tiêu Vân, ràng là phá hỏng chuyện tốt của mình.



      “Tiêu Vân tiểu quỷ, cậu phá hư kế hoạch của tớ rồi, bắt đền cậu đấy”



      “Chẳng phải thực thành công rồi sao”



      Thành công con khỉ, cậu cũng đâu phải con trai, lại càng phải tên Lãm Thu Tuyệt khốn khiếp kia, mà Lãm Thu Tuyệt đâu, như moi móc từ trong chuồng heo ra để nhớ, Hoàng Hà Hiểu Nghi căm giận .



      “Tớ dành tặng món quà này cho Lãm Thu Tuyệt khốn kiếp kia, cậu là à mà thành công, mà tại sao cậu lại ở đây hả….”



      Tiêu Vân mặt ngố ra nhìn Hoàng Hà Hiểu Nghi, Lãm Thu Tuyệt khác, ràng là khác mà, chẳng lẽ… giọng dịu , nghệch mặt ra trả lời.



      “Lãm hội trưởng tớ là cậu đợi tớ ở đây mà”



      “Cái gì…Lãm Thu Tuyệt, tên xấu xa bỉ ổi kia…”

      Trong căn phòng hội trưởng bỗng phát ra tiếng gào đầy tức giận, ngay sau đó là cơn lốc xoáy cuốn hết bụi đường, Hoàng Hà Hiểu Nghi chạy như bay bước , theo sau là Tiêu Vân gọi với, Lãm Thu Tuyệt, ngươi chết với ta.



      “Hiểu Nghi, đợi tớ với…”



      Trong phòng thư ký của Hội học sinh, cánh cửa được đóng chặt chợt mở toang ra 1 cách tàn nhẫn, Hoàng Hà Hiểu Nghi mặt đen nghịt tiến vào, giọng hùng hồn đanh thép như gai hoa.



      “Lãm Thu Tuyệt, ngươi ra đây cho ta…ngươi…”



      “Hoàng Hà Hiểu Nghi, mà dừng lại, cậu…a…”



      Tiếng quát bất chợt dừng lại, Tiêu Vân vì chạy vội quá nên kịp giữ đà mà tông vào Hoàng Hà Hiểu Nghi đột nhiên đứng lại, khó hiểu ngóc mặt từ sau lưng bạn ra để nhìn xem tình hình, cảnh sắc trước mắt làm níu lưỡi mà quay mặt chỗ khác, kia… là...



      Hoàng Hà Hiểu Nghi mặc kệ bạn lôi kéo mình , người vẫn vững như núi cao sừng sững, hình ảnh phía trước biết là gặp mấy lần rồi, từ lần đầu biết đến chuyện này vào năm trước, thể đếm được bao nhiêu ngày như thế, phải nhớ, mà chỉ là muốn nhớ mà thôi.
      Chó Điên thích bài này.

    4. Mun

      Mun Well-Known Member

      Bài viết:
      1,369
      Được thích:
      1,380
      Tập 1-2

      Người con quần áo chỉnh tề biết ngượng mà quỳ sụp giữa hai chân Lãm Thu Tuyệt, hai tay vươn ra ôm lấy hông , đầu vẫn động đậy lúc ra lúc vào giữa đôi chân rắn chắc thon dài kia, tiếng ướt át rên rỉ ngày càng nồng đậm nhuốm hẳn sương mờ, ngược lại với cảnh sắc dâm mĩ ấy, Lãm Thu Tuyệt vẫn quần áo vẫn chỉnh tề, tay để lên đầu , như là khích lệ thú cưng dốc lực hầu hạ mình.



      “A…Lãm thiếu gia, người ta muốn…ư…”



      Cái miệng đỏ mọng mặc dù chứa cự vật khổng lồ đầy hung tợn của nam nhân, nhưng vẫn cố trong phục vụ để ra ham muốn của mình, ánh mắt mơ màng như người lên cơn nghiện, cái miệng cũng cố gắng dùng hết năng lực để được ban thưởng hậu hĩnh.



      Lãm Thu Tuyệt như để ý đến hầu hạ mình phía dưới, từ đầu đến cuối, ánh mắt tối đen chỉ nhìn gương mặt cảm xúc trước mắt, chỉ có điều đôi mắt như lửa cháy trừng lại mắt mình kia lại linh động khác xa so với chủ nhân trung của nó, mà , chính là thích đôi mắt như pha lê sáng ngời ấy.



      Khóe môi kẽ cong, ánh mắt lơ đãng dâng lên tia lửa nóng mà nhìn chằm chằm vào hai mắt người đối diện, cái tay vỗ đầu kiêu vuốt dưới thân, nhưng lại làm Hoàng Hà Hiểu Nghi cảm thấy toàn thân như bị vuốt ve, nổi hết cả da gà.



      “Tự ngồi lên”



      Giọng nam tính đàn ông trầm ấm buông ra, kia như nhận được ân sủng mà uốn éo người dậy, trong lúc chuyển động thân thể làm lộ ra hai hàng khuy áo trắng, dây ren áo ngực màu đen cùng hai mảnh lộ , khuy cúc hoàn toàn được gỡ bỏ, ra bộ ngực căng đầy tròn trịa và dáng người mê mị cùng với những đường cong gợi cảm hút hồn.



      Hoàng Hà Hiểu Nghi nắm chặt tay, ánh mắt đầy tức giận nhìn chằm chằm hình ảnh ô uế trước mắt, nhìn người con kia nhanh chóng ngồi lên hai chân của , tự động dang chân, tự động rên rỉ, tự động lắc lư, tự động đưa bộ ngực của mình ma sát vào da thịt ấy, lòng tự tôn và kiêu ngạo biết vì sao lại bị đả kích nặng nề.



      Cánh cửa1 lần nữa được mở ra, nhưng người bước vào hề ngạc nhiên như 2 người vừa nãy, chỉ vừa mới phát ra lời tán thưởng chu choa cho mỹ cảnh này Hoàng Hà Hiểu Nghi xoay người đứng đối diện ta, đưa tay kéo đầu xuống, mặt ngước lên đối diện với mặt , ánh mắt đầy lửa cùng đôi môi đào cuốn hút gần sát môi đối phương, giữ lại trong phút chốc rồi mới rời ra, trong lúc vô tình xoẹt qua má người kia, trở thành nụ hôn phớt thân mật và lưu luyến, tất cả đập vào mắt người phía sau, và nó, trở thành hình ảnh khác.



      Hình ảnh Hoàng Hà Hiểu Nghi kéo đầu người con trai khác, trước mặt hôn môi rồi quay người bước , nó trở thành mồi lửa lớn, làm lửa giận hiếm khi xuất của Lãm Thu Tuyệt cũng phải bật ngòi bùng nổ.



      Người con trai kia chưa hết ngạc nhiên vì tình huống bất ngờ vừa nãy, đầu óc vẫn còn nhớ đôi mắt sáng như sao và nụ hôn phớt vẫn còn đọng hương vừa nãy, hai má bất giác hồng hồng, ngại ngùng mụ mị chạy đầy bối rối.



      “Ơ…Thu Tuyệt, cậu cứ từ từ thưởng thức, tớ trước”



      Người con say sưa nhấp nhô người đột nhiên kêu lên tiếng đau, bàn tay cứng như sắt bám chặt bên vai nhắn của mà bóp nát, sau đó, nhanh chóng ấn mạnh người ta xuống, ra sức đâm lên, mỗi lần, là chỗ đau tận cùng như dao cứa, cứ như bị con dao nhọn đâm vào, từng nhát, từng nhát , cuối cùng vẫn chịu được mà xin tha.



      “A…a…đau quá…Lãm thiếu…xin cậu…a a…”



      Tiếng van xin càng nhiều hành động tàn bạo càng sâu, ánh mắt lạnh lùng đầy lửa giận nhìn chằm chằm vào cánh cửa, tựa như trong đó có con mồi chịu hành hình từ vậy, trong phòng, rất nhanh truyền đến nhiều tiếng dị vang.



      Hoàng Hà Hiểu Nghi hoàn toàn ngờ được hành động nông nổi kia của mình, trở thành cái móc xích, liên kết những cái mắt xích khác lại, để trói buộc … cả đời.



      Từ ngày hôm nay, mọi chuyện chuyển sang trang khác, Hoàng Hà Hiểu Nghi vẫn là Hoàng Hà Hiểu Nghi ngang tàng kiêu ngạo, Lãm Thu Tuyệt vẫn là người lạnh lùng và sâu kín, quan hệ hai người, mặt ngoài vẫn chỉ là mèo và chuột, nhưng bên trong, hình thành những ngã rẽ khác nhau, tựa như dây gai leo, từ từ đan lại, luồn lách, cuộn tròn cách gỡ.





      Hơn 1 năm sau, Hoàng Hà Hiểu Nghi lên gần 17 tuổi, bắt đầu trở thành thiếu nữ xinh tươi, Lãm Thu Tuyệt cũng 21 và nhanh chóng trở thành người đàn ông mơ ước trong lòng biết bao người con khác toàn cầu.



      vị trí tối cao của tập đoàn HW, người đàn ông trẻ tuổi có quyền lực nhất thế giới và trở thành vấn đề nóng hồi của nhiều dư luận nhắm mắt suy nghĩ điều gì đó, mãi đến khi đôi mắt kia mở ra, là cả 1 hố sâu vực thẳm.



      “Tiến hành



      tiếng hết sức bình thường, nhưng nó lại trở thành 1 bi kịch của rất nhiều người, cũng chính vì nó, nên phá hạnh phúc của rất nhiều gia đình khác.



      Mãi cho đến rất nhiều năm sau, khi có người hỏi về chuyện này, nếu cho con đường chọn lựa lại, vẫn làm như thế nữa hay , và khi ấy chỉ tĩnh lặng mà nhìn về 1 phía nào đó xa xôi, gì, nhưng cũng đủ để hiểu câu trả lời của là gì.





      Trường đại học Harvard danh tiếng nhất thế giới rất nhộn nhịp, phóng viên, nhà báo, đài truyền hình, nhà chính trị gia, rất nhiều, rất nhiều những tầng lớp thượng lưu thế giới háo hức vào phòng hội nghị của trường.



      khí trong phòng là đông nghịt người, mấy người đến sau chỉ có thể đứng phía xa nhìn lại, nhưng vẫn lọt vào mắt họ 1 cách trọn vẹn, là hình ảnh những sinh viên ưu tú nhất thế giới nghiêm chỉnh ngồi phía hàng ghế đầu, phản chiếu lại những gương mặt xuất sắc ấy qua chiếc ti vi tinh thể lỏng to như bức tường lớn trước mặt.



      Sinh viên nào bước lên, có thông tin lên màn hình lớn, hết người này đến người khác, chẳng mấy chốc 99 sinh viên được giới thiệu song, chính vì thế, vào giây phút quan trọng nhất của thủ khoa đứng đầu, hồi hộp và tò mò càng dâng lên tới đỉnh điểm, cuối cùng, cái tên được chờ mong nhất cũng được trịnh trọng mời lên.



      “Mời Hoàng Hà Hiểu Nghi, tân thủ khoa bước lên thay mặt các tân sinh viên mới đọc diễn văn”



      Phóng viên, truyền hình, micro và hàng trăm con mắt hướng về phía dãy cùng, vị trí hàng đầu tân khoa từ nãy đến giờ vẫn chỉ là 1 số, hình ảnh trịnh trọng này được chiếu trực tiếp các thành phố, ti vi của nhiều nước khác nhau thế giới.



      Nhìn từ phía sau chỉ thấy bóng người thon dài đứng lên, váy trắng mềm mại nhưng kém phần cứng rắn, mái tóc bồng bềnh đen tuyền như suối nước mơ cuốn hồn biết bao nhiêu trái tim người nhìn thấy, đến khi dừng bước, quay lưng lại với hàng trăm ánh mắt dõi theo mình, gương mặt xinh xắn non nớt nhưng đầy trí tuệ khiến ít người ngạc nhiên.



      Dãy thông tin từ từ được ra, Tên: Hoàng Hà Hiểu Nghi, Quốc tịch: Việt Nam, Tuổi: 17, thành tích: đạt điểm tối đa khi thi vào trường cùng với những văn bằng luận án có danh tiếng nhiều lĩnh vực khác nhau thế giới, chức vụ có: tiến sĩ kinh tế học thế giới.



      Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt nhìn người con còn quá trẻ so với những thành tựu mà có khi cả đời người khéo khi còn chưa đạt được kia, mặc dù là đứng trước biết bao nhiêu người thành đạt, nhưng hề thấy run sợ, họ vẫn nhìn thấy, đôi mắt sáng tinh cùng gương mặt tự tin bình thản như chốn người.



      Bàn tay trắng nõn dơ lên ngang mặt, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước mặt, Hoàng Hà Hiểu Nghi tự tin đọc diễn văn bằng tiếng , từng lời cử chỉ, đều đạt tiêu chuẩn của phiên dịch viên quốc tế.



      các màn hình của thành phố, ti vi trong mọi nhà và tin tức mật lưu hành nội bộ, màn hình đều chiếu đến hình ảnh trang trọng này, nhắn, tự tin sáng ngời cùng tài năng khiến biết bao người phải ngưỡng mộ, từ đây, cũng có rất nhiều thành tựu gây chấn động biết bao lần của nhân loại.



      Trong tổng công ty của tập đoàn HW, chiếc màn hình tinh thể lỏng lớn đỉnh trung tâm được treo chính giữa tòa nhà cũng phát chiếu thông tin nóng hổi này, có biết bao nhiêu người phải dừng lại để nhìn xem.



      Nhiều người truyền tai nhau bàn tán, tập đoàn HW luôn thâu tóm hết nhân tài của Harvard, chính ngay cả cựu thủ khoa cũng giữ chức vụ lớn của tập đoàn, nhưng người xuất sắc như thế này chưa hề có.



      Trong phòng chủ tịch, người đàn ông ngồi vị trí cao nhất cũng nhìn say sưa vào màn hình đối diện, trong màn hình, gương mặt xinh xắn rạng ngời như tỏa sáng trước tất cả mọi người, đôi mắt sáng trong như nhìn thẳng tới , bàn tay nắm chặt, ánh mắt say sưa càng ngày càng tối đen thêm, cùng lúc lời diễn văn kia kết thúc, cũng là lúc tiếng chuông điện thoại bàn vang lên.



      -Thưa chủ tịch, tất cả hoàn tất-





      Báo đài, ti vi, thời , phỏng vấn vẫn còn rộn lên những dư của thiên tài 17 tuổi tin tức mới nổi cách đây 1 tiếng, tập đoàn Hoàng gia bất ngờ bị sụp đổ, chủ tịch tập đoàn đường bị sát hại, nó nhanh chóng trở thành 1 tin nóng hổi của cả thế giới.



      Hoàng Hà Hiểu Nghi vội vã chạy ra sân bay để về nhà, gương mặt lo lắng và bất an, có thể nhận thấy điều này qua từng bước chân vội vàng đầy gấp gáp, ước gì, có thể bay về ngay lúc này, mới chỉ có 3 ngày, sao lại có chuyện lớn xảy ra như thế, cha, cha sao chứ.



      Hoàng Hà Hiểu Nghi về đến nhà, tất cả trở thành trống rỗng, cha mất tích chưa tìm được, còn em trai lại phát bệnh điều trị cấp cứu, tất cả chỉ mới xảy ra, nhưng hoàn toàn thể nào cứu vãn.



      Phải chạy dâu trong lúc này, đến chỗ cảnh sát hay bệnh viện, phải làm gì cho tại, biết làm gì nữa, đầu óc như trống rỗng, còn gì cả, cha, cha ở đâu chứ…



      Lãm Thu Tuyệt vừa bước vào nhìn thấy Hoàng Hà Hiểu Nghi khóc lóc và ngơ ngác mất hồn trong lòng người khác, làm như vậy, phải là để cho người ta hưởng thụ, nghĩ vậy, bước chân tiến về phía càng nhanh hơn, giằng lấy từ trong lòng người kia về phía mình, lời lạnh lùng như mệnh lệnh vang lên.



      “Hoàng Hà Hiểu Nghi, phải ở bên cạnh tôi”





      tháng sau, thông tin rộn lên bắt đầu lắng xuống, trong căn phòng trắng tinh như thiên đường, Hoàng Hà Hiểu Nghi lại bị hãm lại như địa ngục, màu trắng tinh khôi này, lẽ ra phải là màu đen u tối mới đúng.



      Hoàng Hà Hiểu Nghi lúc đầu thể nghĩ đến là có chuyện này, cha bao giờ làm như vậy, cha bán cho Lãm Thu Tuyệt, làm bất cứ điều gì nếu chưa hỏi ý của , tin tờ giấy kia là , tất cả điều ấy chỉ là giả dối mà thôi.



      Nhưng Lãm Thu Tuyệt lại tuyệt tình đến độ cấm cửa , cho gặp mặt bất cứ ai ngoài , ta ràng là muốn làm vậy, muốn giam suốt đời, muốn nhốt ở đây mãi mãi.



      Có lẽ Hoàng Hà Hiểu Nghi cố gắng chịu đựng thêm 1 chút nữa, 1 chút nữa thôi, nhưng đến khi kia tình cờ bị phơi bày, tất cả thầm biến đổi, thân quen thành xa lạ, thương hóa thù hận, và trái tim này, màu đỏ đơn thuần nhuộm đẫm màu đen.



      Trong cơn mưa tầm tã, bầu trời sấm sét vang lên những tiếng ầm ầm đáng sợ, căn phòng màu trắng nắng ấm, ánh sáng, rất nhanh trở thành lạnh lẽo và tù túng.



      Người con váy trắng mỏng manh, mái tóc rối ôm lấy gương mặt đầy nước, ánh mắt chán ghét và sợ hãi mà nhìn người đàn ông tiến về phía mình, trái tim bé, đập lên những hồi đau nhát cứa.



      “Đừng bước lại đây, Lãm Thu Tuyệt, đừng để tôi phải hận …”



      Lãm Thu Tuyệt bước chân chợt dừng, đợi nghe hết câu đột nhiên lao nhanh về phía , cầm lấy cổ tay yếu ớt, ánh mắt sáng như băng nhìn thẳng gương mặt , từng lời , như trở thành lưỡi dao sắc nhọn vô tình.



      cứ hận tôi , càng hận càng tốt, nhưng cho dù hận tôi đến đâu, bây giờ là của tôi, đừng mong trốn thoát được, mà nếu lần sau dám trốn, tôi lấy xích xích lại đấy”



      có quyền làm điều ấy, tôi giết



      “Được, để tôi chờ xem giết tôi như thế nào”



      Lãm Thu Tuyệt như để chứng minh lời của mình, với tay lấy miếng vải trắng trói tay lại, xé tan chiếc váy mỏng của , nhanh như gió mà cúi xuống, ngấu nghiến đôi môi ướt át vì nước mắt kia.



      Làm đầu hôn môi, dịu dàng âu yếm, lần đầu ôm hôn, nuông chiều và che trở, chỉ thấy trừng phạt và bá đạo, nhẫn tâm và cướp đoạt, lần đầu diễn ra, đau lòng đến nát lòng như thế.



      Hoàng Hà Hiểu Nghi hoảng sợ , lần đầu tiên bị dọa nạt như vậy, ánh mắt dấu được sợ hãi mà run lên, tiếng nức nở đau đớn theo đó cũng phát ra.



      Người đàn ông tàn nhẫn dẫm nát lên từng da thịt của , cứa trái tim chỉ vừa mới rung động, tất cả, tan vỡ hoàn toàn.



      Lần đầu biết được hai tiếng thương, lần đầu biết đến lòng thù hận, lần đầu bị người ta cướp đoạt thương tiếc, cũng là lần đầu trái tim trong trắng bị nhuốm bụi đường, trái tim, đau đớn quá.



      Lãm Thu Tuyệt chỉ mới cuồng bạo trong lúc đầu, nhưng sau đó trở nên dịu dàng, thậm trí là chứa đầy mê luyến, từng tấc da thân thể được vuốt ve chăm sóc, làm nó ửng hồng đầy cuốn hút, nhất là đôi môi đầy quyến rũ kia khiến mãi muốn rời, trong từng cử chỉ, có lên những thương vẫn còn là số.



      Bầu trời mưa rơi, đầy gió buốt và lạnh giá, cũng chính bầu trời này, cướp tất cả những gì hạnh phúc nhất, mưa, hình như chỉ mới bắt đầu rơi, rơi 1 cách lặng lẽ và vô tình nhất.





      Lãm Thu Tuyệt vừa mới bước ra khỏi phòng họp nhận được điện thoại gấp, biết nghe thấy gì, mà chỉ thấy chạy nhanh như gió lốc, để lại phía sau là những ánh mắt ngạc nhiên và tò mò.



      Cũng chính vì có ngày hôm nay, mà Lãm Thu Tuyệt từ đó phá lệ là mang điện thoại vào phòng họp, thậm trí là chỉ cần lên số điện thoại kia, tất cả được dừng lại trong lúc ấy, từ điều thể có mà trở thành điều hiển nhiên lẽ thường.



      Lãm Thu Tuyệt lao xe với tốc độ nhanh chóng mặt, đầu óc chỉ nhớ đến người con đáng chết kia, ta giám xem thường lời của , khiến phải hối hận vì hành động này.



      Bầu trời tối om được thắp sáng bởi những ánh đèn, lung linh huyền ảo hơn dưới những hạt mưa , ánh mắt dâng đầy tức giận như lửa thiêu, trong đầu, chỉ lên 1 suy nghĩ.



      Hoàng Hà Hiểu Nghi, nếu để tôi tìm thấy, biết tay tôi.



      -HẾT TẬP 1-
      Chó Điên thích bài này.

    5. Mun

      Mun Well-Known Member

      Bài viết:
      1,369
      Được thích:
      1,380
      TẬP 2: Chạy Trốn



      Dưới ánh đèn sáng trưng, 18 tuổi, long lanh mờ ảo chạy vỉa hè vắng người, thân váy trắng tinh, mái tóc đen ướt sũng, chân trần mang dép, lộ ra những ngón chân nhắn xinh xắn ửng đỏ, hai bàn tay ôm con gấu cùng màu váy, gương mặt xinh xắn đáng như thiên sứ hạ trần, nhưng chỉ có đôi mắt ngập nước hoang mang kia là phải thiên sứ nào cũng có.



      Dòng người qua lại thỉnh thoảng ngó lại nhìn theo, nhìn vội vàng chạy về nơi nào đó xa lạ, nhìn những giọt pha lê rơi đầy mặt nhuộm đẫm mắt đen, như là thiên sứ bước vô hồn mảnh đất lạ lẫm, dường như là tất cả trong cuộc đời này thay đổi, dường như xung quanh , mọi thứ đều là gánh nặng.



      Nếu như bầu trời hôm nay, quang đãng và nhiều ánh sao, nếu như lần đầu khi bước ra khỏi cánh cửa cao sang kia, có thể nhìn thấy con đường phía trước, chắc chắn, phải sợ hãi và lo âu như thế này.



      Nhưng trước mắt, lại chẳng hề thấy gì hết, ngoài những hạt mưa rơi, ngoài những cơn gió thổi, ngoài lạnh lẽo như băng quất vào da thịt, ngoài tiếng trái tim kêu gào đau đớn.



      Càng chạy, càng thấy mình rơi vào đâu đó, tối tăm lối thoát, cứ như là có bàn tay, bóng đêm vô hình nào đó, che hết, lấy hết tất cả bầu trời của mất rồi.



      Tiếng sấm chớp vang lên bất thình lình, làm lá cây theo gió va vào nhau, tạo lên tiếng thê lương huyền ảo, mưa, cũng như trút xuống, những hạt mưa nặng hạt, tựa nước mắt sầu đau của ai đấy, vắt hết, cạn hết những đau thương thể xóa được.



      chạy vì bị tiếng sấm đột ngột vang lên làm giật mình mà ngã xuống, bên hai đầu gối nhanh chóng rỉ ra những tia máu đỏ tươi, bị nước mưa thấm vào, chảy ra như 1 con suối , mảng đầy máu theo bước chạy rơi xuống, như mảnh dây lụa đỏ, sợi chỉ tình, rơi ra, và chờ ai đó cầm lấy.



      khí im lặng bỗng trở lên khác lạ, bước chân nhắn chợt dừng lại, trước mắt, chỉ thấy vài chiếc xe hơi chạy ngược về hướng , sau đó từ từ tấp lại lề đường, cánh cửa như bóng đêm chợt mở ra, mạnh mẽ đầy dứt khoát, cũng như những người mặc vét đen chạy nhanh về phía vậy, trong đầu biết suy nghĩ gì khác, ngoài cố gắng điều chỉnh đôi chân run run cho nó chạy , chạy nhanh về hướng khác.



      Nhưng nào ngờ khi vừa mới quay người lại, đằng sau , biết từ khi nào có bóng đêm dăng đầy…



      Người đàn ông biết đứng đằng sau từ lúc nào, thân áo khoác đen u tối, gương mặt tuyệt mĩ lạnh lùng, chiếc dù to lớn của người vệ sĩ bên cạnh che hết tất cả nước mưa, đôi mắt đen sáng lên ngọn lửa mà nhìn thẳng , làm cho trái tim đập phải nghẹn lại, sau đó, nó lại đập nhanh gấp đôi khi thấy hành động tiếp theo của ta.



      Nhìn thấy đôi tay đưa về phía mình, Hoàng Hà Hiểu Nghi sợ hãi theo thói quen mà lùi lại, lồng ngực đập mạnh như muốn nứt ra cùng với những giọt nước mắt đong đầy kinh hoàng, suy nghĩ nhiều, chỉ biết quay người hướng kia, , muốn…



      Nhìn người con quật cường quay lưng lại với mình, nhìn la lối vẫy vùng muốn trốn thoát, sau đó lại nhìn từ từ càng lúc càng gần với mình hơn lúc nào hết, nụ cười môi chợt kéo ra, tay đồng thời cũng đưa ra nhận lại từ 5 người vệ sĩ.



      , thả tôi ra… muốn, cứu tôi với….hu hu hu…a….”



      Bỏ mặc chiếc váy ướt sũng nước mưa làm ướt trang phục mình, bỏ mặc lời kêu la gào khóc, ôm vào lòng, chân bước lên chiếc xe sang trọng mở cửa sẵn, đến khi cánh cửa kia đóng lại, xe rời , đồng thời cũng mang theo tia hy vọng cuối cùng đánh mất.



      Nước mưa lại rơi, rơi nhiều thêm, gió lạnh nổi lên, lạnh hơn trước, làm lá cây rụng vãi đầy đường, tựa như có ai đó gào khóc trong đêm, trút xuống những đau đớn chưa buông lơi, những gánh nặng còn đeo bám, có gì đó ám ảnh mãi rời, có ngăn cách cho tình mới chớm nở, bù lại, là hận thù sâu sắc còn dai dẳng mãi buông.





      Trong chiếc xe dài rộng sang trọng, người con ngồi thu mình lại phía, đôi tay ôm lấy hai chân run rẩy, ánh mắt đầy căm hận mà nhìn về phía người đàn ông ngồi vắt chân nhàn nhã ở bên kia.



      Lãm Thu Tuyệt nhấp ngụm rượu vang Paraong, ánh mắt đen thẳm lóe lên tia sáng tối tăm, như là thú vui khi vừa nhìn thấy sợ hãi đề phòng, lại vừa nhâm nhi thưởng thức ly rượu thơm nồng như hơi thở của thiếu nữ.



      Tiếng cạnh rất của đế ly chạm vào gạch men sứ, nhưng trong gian im lặng như thế này, nó lại là tiếng động to nhất, và đập vào tai người 1 cách dễ dàng nhất.



      Hoàng Hà Hiểu Nghi giật mình nhìn buông xuống ly rượu, mặc dù lưng dính chặt vào men gỗ, nhưng hiểu vì sao, người vẫn vô thức lùi lại về phía sau, cứ như là có gì đó, đẩy xa.



      “Muốn trốn thoát sao”



      Tiếng trầm thấp vui buồn bất chợt vang lên, hành động tiếp theo của càng làm người ta ngờ tới, vốn là ung dung ngồi 1 chỗ, lại đột ngột chồm người lên mà vươn tay về phía , như là móng vuốt của sư tử, quắp lấy con mồi run sợ bé trước mặt.



      Hoàng Hà Hiểu Nghi bị dọa đến nỗi phải kêu lên tiếng, cả người nhanh chóng bị bắt được, ép mình phải gần sát bên hơn.



      “Buông ra”

      Lãm Thu Tuyệt tức giận vì chịu yên phận mà cứ muốn vùng ra, còn định xử tội vì dám chạy trốn, nhưng khi chạm vào người , lại bị dọa cho giật mình, người rất lạnh, lạnh như băng vậy.



      Hoàng Hà Hiểu Nghi bị hành động tiếp theo của Lãm Thu Tuyệt làm sợ hãi, yên lành, lại thô bạo xé hết đồ của ra, những mảng ký ức nhanh chóng ùa về, như bóng đêm đổ xuống, đau đớn đến khóe mắt cay cay, vùng vẫy, nhưng cũng chẳng làm được gì, cảm giác vô lực, hóa ra lại đau đớn đến như vậy.



      lại muốn dẫm đạp lên trái tim , lại muốn 1 lần nữa chà đạp thân thể này, muốn giết , từ chính đau thương, muốn nhấn chìm , trong biển đen của thù hận sao, quá mệt mỏi khi phải chịu đựng dày vò như thế này rồi, bỗng nhiên lại nghĩ tới thiên đường, đấy, chắc chắn là nhàng lắm.



      Nhưng điều ngờ tới, là Lãm Thu Tuyệt lại làm gì hết, sau khi thoát đồ ra, chỉ chùm lên người tấm vải to dày bằng bông, lạnh lẽo trong phút chốc được giảm bớt rất nhiều.



      Sau đó, luồng nóng hổi đột ngột chảy xuống cổ họng, đôi môi lạnh run tái nhợt cuối cùng cũng cảm nhận được vị giác, có vị thơm nồng của nho, hương thoang thoảng của sen trắng tràn ngập khắp xung quanh.



      Bị Lãm Thu Tuyệt cưỡng ép uống hết ngụm rượu nho do truyền bằng miệng, cái đầu sau khi hứng chịu xong ngay lập tức quay về hướng khác, nhưng ngay sau đó, lại bị mạnh mẽ giữ chặt, tiếp tục hứng chịu hết lần này đến lần khác nữa.



      Lãm Thu Tuyệt môi dính chặt môi , từ từ mà truyền vào khoang miệng non mềm những dòng rượu nóng cháy, mãi cho đến khi ngụm rượu cuối cùng được truyền xong, lại rời ra ngay lúc đó, mà chỉ dừng lại, vào sâu hơn nữa, quét ngang hai cánh môi thơm, quần đảo tất cả khoang miệng chừa chỗ nào hết, dây dưa với cái lưỡi ương bướng cố ý trốn tránh mình.



      Nụ hôn dịu dàng từ từ biến mất, thay vào đó là cường bạo mãnh liệt, trong đầu, chỉ nghĩ đến vừa mới đây thôi, tìm đủ mọi cách trốn thoát mình, tức giận nhanh chóng chiếm lấy tất cả.



      Hoàng Hà Hiểu Nghi cảm nhận được giận dữ của , vì cái ôm siết chặt như muốn bóp nát người , nụ hồn ác liệt cướp đoạt thương tiếc, cùng với khí nóng như lửa của tỏa ra, nó chứng minh tất cả.



      tia máu trào ra môi , là cố tình làm như thế, hương thơm của rượu, vị của nho, mùi của máu, nhanh chóng hòa vào nhau, tạo thành hương vị khác lạ đầy hấp dẫn, cứ như tìm được thú vui mới, mà điên dại chiếm hết, đoạt hết tất cả.



      Nụ hôn này, từ cấu xé, lại chuyển thành dây dưa, từ nhàng, lại chuyển sang bá bạo, nó cứ như là cõi lòng của ai đó, lao đao theo những suy nghĩ trong đầu.



      Cuối cùng khi hai đôi môi rời ra, là tiếng ho khụ khụ vì sặc rượu, là tiếng thở gấp gáp khi cố hít vào khí lạnh, là hơi thở nóng rực đầy men tình cùng ánh mắt biết từ khi nào nhuốm đầy tình vị nhục dục…



      Lãm Thu Tuyệt ánh mắt dấu được dục vọng mà nhìn thẳng vào , trong lúc vùng vẫy, chiếc khăn bông thể che hết được thân thể kia, làm lộ ra những mảng da thịt ửng hồng cùng lấp ló hai gò ngực trắng mịn đầy dấu hôn ngân, đôi môi ửng đỏ căng mọng hé ra thở gấp, gương mặt ửng hồng vì men rượu, ánh mắt lấp lánh những sóng nước mờ ảo dần dần lịm , nhìn như thế này, dục vọng của lại nhanh chóng tăng vọt đến thể kiềm chế.



      Hai tay vừa muốn đưa ra, tiếng ngoài xe cũng vang lên cùng lúc đó, biết từ lúc nào, mà xe ngừng lại, phía bên ngoài, ánh sáng rực rỡ của ngôi biệt thự tỏa ra uy nghi. Ánh mắt dấu những ham muốn vừa mới lên, đưa tay ôm chặt lấy , nhấn nút màu đỏ bên cạnh, và cánh cửa xe được mở ra.



      Ngôi biệt thự lên như đắm mình trong ánh sáng hào quang của nó, hai hàng người giúp việc đứng nghiêm chỉnh dọc từ cửa chính cho đến bậc thang, người quản gia khom mình cúi đầu, hai bên cửa xe là hai người vệ sĩ cầm dù đứng đợi.



      Chiếc giày đen chạm xuống gạch men sứ, vang lên tiếng vang rất , nhưng cũng đủ để mọi người nhận biết ra nó là gì, ngay sau đó, đôi chân thon dài bước ra, và hình ảnh người đàn ông ôm lấy bị khăn chùm kín mít xuất , hình ảnh ấy như được tất cả ánh đèn bao quanh, tỏa ra ánh sáng chói mắt đến ai dám nhìn.



      Hai chiếc ô nhanh chóng theo sau, trước khi bóng người đàn ông khuất phía cánh cửa, kịp để lại lời , như lời tuyên bố tử hình cho tội phạm thoi thóp chờ chết.



      “Hủy nhà phân phối hoa Flower, còn tên lái xe kia, chặt đứt 2 tay cho tôi”



      “Vâng thưa ngài”



      Nếu nhà phân phối hoa Flower mất Lãm gia, đó chắc chắn là thiệt hại lớn, vì toàn bộ Lãm gia chổ nào là có, số lượng hoa dùng trong ngày cũng đủ để lấy lại lãi của tháng lời. Người con trai bị hai người vệ sĩ giữ lại nghe thấy thế gào lên, nhưng rất nhanh, bị đưa về hướng khác.



      “Lãm tiên sinh, tôi sai rồi, xin ngài tha cho tôi, tôi…, thả tôi ra…a….”

      Hoàng Hà Hiểu Nghi mãi về sau mới phát ra chuyện này, lúc ấy, mới ngờ hành động nông nổi của mình, khiến người vô tôi kia phải chịu oan ức như thế.



      Nếu nhân cơ hội Lãm Thu Tuyệt vắng, nếu nhân cơ hội nhìn thấy chiếc xe hoa đậu dưới phòng mình, nếu ngu ngốc nhảy xuống cái xe đầy hoa ấy, và năn nỉ van xin cùng dối ta là mình chỉ là người làm bị vu oan, cuộc đời ta, có lẽ phải như , cũng đong đầy thù hận mãi như vậy.


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :