1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ yêu thịnh thế của thiếu tướng - Nguyên Cảnh Chi (Hoàn Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Vợ thịnh thế của thiếu tướng

      [​IMG]
      Tác giả: Nguyên Cảnh Chi

      Convert: Quỳnh Súc Vật

      Edit: Mod box tiểu thuyết edit + sáng tác

      Thể loại: đô thị, quân nhân, sủng.
      Nguồn edit: Sưu Tầm

      Nguồn eBook: cungquanghang.com



      Giới thiệu:

      là thiếu tướng trẻ tuổi nhất trong lịch sử, là con trai thứ hai của nhà họ Tư, tồn tại giống như câu chuyện thần thoại.

      thiên kim tiểu thư xinh đẹp ăn chơi trong giới thượng lưu, là con thứ hai của nhà họ Cảnh, mang trong mình nhiều tiếng xấu.

      Hai người đáng ra nên cùng xuất , lại liên tục chìa tay giúp đỡ trong lúc bị bạn trai phản bội, sau những mưu của vị hôn phu.

      đêm phóng đãng, duyên định cả đời, lập mưu kế muốn phụ trách.

      tháng sau, lễ cưới long trọng, vinh dự trở thành dâu vĩ đại nhất trong lịch sử.

      đối với người ngoài lãnh khốc vô tình, nhưng về nhà, vợ là cao nhất.

      Đoạn ngắn thưởng thức [cưng chiều vợ có lý]

      “Lão đại, nguy rồi, nguy rồi, chị dâu thiêu phòng bếp rồi!”

      có việc gì, có thể xây lại cái khác!”

      ……

      “Lão đại, trời sập rồi, chị dâu đem bán tin tức của chúng ta!”

      có việc gì, tin tức đó đáng giá tiền, để các em rút lui là được!”

      …….

      “Lão đại, chết người rồi, chị dâu khiến Dương tiểu thư sinh non rồi!”

      có việc gì, ấy trừng trị ta, tôi cũng phải trừng trị!”

      ……

      “Lão đại, lần này xảy ra chuyện rồi, chị dâu dẫn theo tiểu Binh trở về!”

      có việc gì, đó vốn là con của tôi!”

      …….

      “Lão đại, nếu như lần này còn ngồi đọc báo và có việc gì, tôi lập tức bay Syria, chị dâu mang theo tiểu Binh đào hôn rồi!”

      có việc gì, ấy về, Tôn Ngộ trốn thoát được bàn tay của Như Lai!”

      “Tư Mộ Thần, ra đây cho em!”

      Nhìn khí thế lớn đá văng cánh cửa, mỗ nam rên lên, lão đại liệu như thần!

      …….

      Đêm trăng mờ gió lớn (*), thời điểm tốt nhất để giết người.

      (*) Nguyên văn: Nguyệt hắc phong cao [月黑风高], nghĩa là “Đêm trăng mờ giết người, ngày gió cao phóng hoả.”

      Tiểu Binh trèo lên giường làm việc, chỉ nghe có người rên lên tiếng.

      “Tiểu Binh, con muốn lão tử đoạn tử tuyệt tôn à?”

      Các file đính kèm:

      Last edited: 11/12/15
      lananhtran51, song ngư, Bạch Phụng5 others thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      ☆ Chương 1: Hình khiêu dâm 1



      giơ ly rượu lên cao, nhàng lắc lắc chất lỏng màu đỏ trong ly, ngón tay nhàng đùa bỡn tóc của mình, đứng ở nơi cao nhất trong thành phố, để có thể quan sát toàn bộ thành phố này.

      3 năm, dài, nhưng đủ để thay đổi chuyện, người, thậm chí là cả đời.

      Ba năm trước đây, tất cả mọi chuyện lên mồn trước mắt, giống như là đóa hoa Độc Lang, lấy máu tươi để làm chất dinh dưỡng, so với hoa Túc chỉ có hơn chứ kém.

      đau, cũng hận, nhưng lại độc.

      Nhân Chi Sơ, tính bổn thiện, có ai vừa sinh ra là như vậy, có số việc là vì bị hoàn cảnh bắt buộc.

      Những vết thương kia, những đau khổ kia, những thứ đau đớn kia, những thứ hối hận kia, những thứ oán hận kia, tất cả đều là chất xúc tác.

      nhớ lại người phụ nữ nằm hôn mê bất tỉnh ở giường bệnh từ ngày đó đến giờ.

      hy vọng đến dường nào, ngay lúc này đây người phụ nữ đó đứng ở trước mặt của , sau đó bá đạo lấy ly rượu của , bỉu môi nhìn .

      nhớ lại người thanh niên lớn lên cùng với .

      Lúc sắp trở nên nghèo túng, lại chìa tay ra giúp đỡ ;

      Lúc mất hết ý chí chiến đấu, ấy cứ như vậy mà nghiêm khắc huấn luyện .

      Lúc . . . . . . .

      Mới đây ba năm, có khỏe ? Khẽ vuốt trái tim của mình, nơi đó lại giống như có vết thương rất nặng ngừng nhói lên.

      Lần này, tuyệt đối bỏ chạy nữa.

      "Tổng giám đốc, hội triển lãm sắp bắt đầu rồi !" Thư ký bên cạnh nhắc nhở hành trình của .

      Cảnh Tô nâng ly rượu đỏ lên uống sạch chỉ trong hơi, trong ánh mắt thoáng qua tia bén nhọn, bắt đầu, rất muốn nhìn xem màn kịch vui này mở màn như thế nào .

      —— lời dẫn
      【Chính Văn 】

      Ba năm trước.

      Khi hừng đông, tiếng chim hót véo von tốt đẹp, khi mặt trời nghịch ngợm nhô lên bên ngoài cửa đem những người chìm trong giấc ngủ đánh thức, chứng tỏ ngày mới đến gần. Mỗi người lại nghênh đón cuộc sống hoàn toàn mới, nhưng cũng phải cuộc sống của ai cũng đều tốt đẹp như vậy.

      Bốp, bốp, ầm.

      Trong phòng ăn là mớ đầy hỗn độn, khuôn mặt người con ngã mặt đất đỏ lên, năm ngón tay in rất ràng khuôn mặt của . Mà người ngồi ở bên bàn chính là mẹ cùng với chị của cũng hề câu gì, vẫn thong thả, ung dung ăn bữa sáng, đáy mắt thậm chí còn có chút hả hê.

      Ngồi ở vị trí chủ nhà chính là người đàn ông tóc đen, sắc mặt cũng rất đen. Trong đôi mắt ấy hận thể phun ra lửa.

      "Ba!" Mắt của người con đầy nước mắt, trong mắt tràn đầy quật cường, rất muốn hỏi người đàn ông mà gọi là ba này, rốt cuộc làm sai điều gì?

      "Đừng có gọi tao là ba! Tao có đứa con biết xấu hổ như mày!" Cảnh Thái Sinh quăng tờ báo vào trong mặt của , làm cho nó rơi xuống mặt đất, tựa đề bài báo rất lớn đập vào trong mắt của , hình khiêu dâm của nhị tiểu thư của nhà họ Cảnh cùng với Ngưu Lang!

      Mặt Cảnh Tô lập tức trở nên trắng bệch, nhìn xuống tờ báo, chỉ thấy người phụ nữ trần truồng theo Ngưu Lang vào trong hộp đêm làm chuyện bất chính, có chút chừng mực.

      ", ba, đây phải là do con làm, con chưa từng làm!" Cảnh Tô quỳ mặt đất nhìn cha tức giận, vội vàng giải thích. Cảnh Tô chính là đại tiểu thư trẻ người non dạ , làm gì có kinh nghiệm làm chuyện đó, nhưng cũng phải là người dễ dàng bị người ta gây khó dễ, chuyện này nhất định là có người hãm hại mình.

      "Khóc, mày cũng biết khóc! Mày đúng là phế vật!" Nước mắt của chẳng những tìm được đồng tình nào, mà ngược lại còn bị mắng chửi!

      "Cảnh Linh, chuyện này giao cho con xử lý!"

      "Dạ, ba!" Cảnh Linh ở bên ngoan ngoãn đồng ý. Cảnh Thái Sinh rút cái chân bị Cảnh Tô ôm về, lúc gần rút ra còn quên đá vào ngực cái, kịp phản ứng, lập tức bị đá ngã xuống đất, đau đớn từ ngực lan ra toàn cơ thể, mất hết hơi sức.

      Nhìn chị hai đến gần, thân thể của co rụt lại, đôi giày cao gót bén nhọn của Cảnh Linh đạp vào tay của cái, nó và dài, đâm xuyên qua da của . Máu đỏ từ kẻ tay chảy ra, chảy xuống sàn nhà.

      đem hy vọng duy nhất gửi vào người mẹ mình, thế nhưng, khi tiếp xúc với ánh mắt lạnh lùng, vô tình của bà khỏi tự giễu mình tiếng, người mẹ lúc nào cũng hoan nghênh diện của mình, làm sao có thể giúp đở mình đây? Đều , hổ dữ ăn thịt con, vậy mà người gọi là mẹ trong suốt hai mươi mốt năm, lại rất câm hận . tìm cách thân thiện với chị, ai cũng đều mẹ kế rất độc ác, nhưng tại sao mẹ kế của gia tộc trung lưu lại như vậy, đối tốt với con lớn của chồng suốt mấy chục năm qua, Cảnh Tô nở nụ cười u tối, tại sao mình lại phải là con kế? Như vậy trong lòng của còn có thể dễ chịu hơn chút chứ?

      "Dì Chu, dọn bửa sáng xuống !" Giọng dịu dàng của bà vang lên, ngay sau đó lập tức lên lầu trở về phòng của mình.

      "Dạ, phu nhân!" Dì Chu nhìn Cảnh Tô ngồi mặt đất, đành lòng, liền đở lên ghế, đút cho vài muỗng sữa tươi, phục hồi lại sức lực, bình thường nhị tiểu thư rất tốt với bà, nhưng bà cũng chỉ có thể ghi nhớ ở trong lòng mà thôi.

      "Cám ơn dì, dì Chu!"

      "Nhị tiểu thư, ra ngoài tránh nạn !" Dì Chu luôn nhìn thấy được, nhị tiểu thư được cưng chiều, cha ruột đau, mẹ ruột thương, chị lại thân!

      Cảnh Tô trầm mặc, dì Chu thấy lời nào liền quay dọn dẹp.

      ra Cảnh Tô chìm trong suy tư của mình, người trong bức hình khiêu dâm đó phải là mình, chắc chắn là có người hãm hại mình, rốt cuộc là ai muốn hãm hại mình? Người đó có thể kiếm được lợi ích gì? Dì Chu rất đúng, muốn ra ngoài tránh nạn đây, dựa vào cú đá của ba, cũng đủ làm phải nghĩ dưỡng sức mấy ngày.

      "Nha Nha, tới nhà đón mình ! Ừ, được, lát nữa gặp ~" biết phải mất bao nhiêu nhiệt tình mới kể xong tất cả việc này . che ngực, mồ hôi trán ngừng toát ra ngoài, cha của quả nể tình chút nào.

      Két, tiếng thắng xe dồn dập kéo đến, chiếc xe Bentley màu đỏ dừng lại trước cửa nhà họ Cảnh, chẳng được bao lâu liền thấy hấp tấp xông vào.

      "Tô Tô, " Chưa kịp thấy người nghe thấy tiếng, chẳng phải là Giang Phỉ Á sao, người duy nhất có thể giúp đở lúc này sao?

      Khi thấy ngồi bàn ăn, sắc mặt trắng bệch, cái tay che ngực, cái tay rũ xuống, mu bàn tay còn có máu tươi ngừng chảy. Nước mắt của Giang Phỉ Á liền rơi xuống, đây là lần thứ mấy rồi, phải vì Cảnh Tô mà dọn dẹp cục diện rối rắm này. Cho nên vừa nhận được điện thoại của ấy, liền lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới nhà họ Cảnh. Nhìn thấy tình cảnh trước mắt, nhất định là chị ấy đạp rất mạnh.

      Nhưng vừa nghĩ tới tời báo sáng sớm ngày hôm nay, vẫn có chút lo lắng nhìn người con trước mặt này, Cảnh Tô luôn luôn ngoan ngoãn, chưa từng hộp đêm lần nào, có đánh chết cũng tin người kia chính là Cảnh Tô. Cũng biết chị của ấy, phải tốn bao nhiêu công sức vào chuyện này nữa rồi.

      Còn chưa hết trầm tư , Giang Phỉ Á đỡ Cảnh Tô dậy, ra giữa các cũng cần phải nhiều lời, có số việc chỉ cần ánh mắt có thể nhận ra ngay. Cảnh Tô ngoan ngoãn để Giảng Phỉ Á đỡ lên xe.

      Mà ở ban công lầu hai, Thẩm Xuân Linh nhếch miệng lên mỉm cười cái, cầm điện thoại lên, thoáng qua tia hiểm.
      lananhtran51, Bạch Phụng, hoadaoanh2 others thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆ Chương 2: hình khiêu dâm 2

      Trong đám người, nếu chỉ nhìn thoáng qua, cũng có thể biết được nguyên nhân sâu xa ở bên trong! Nếu phải là do vội vã thoáng nhìn, có lẽ, trong bể người, chắc phải hơn cả trăm người! lúc Cảnh Tô mới vừa mở cửa ra, liền có vô số ký giả ùa lên. Người đứng ở ban công, tâm trạng hình như rất tốt, ngồi ở ghế, vừa uống cà phê vừa thưởng thức màn kịch hay này.

      Những ánh đèn flash, micro đều chỉa vào hai người họ, đám ký giả bao vây làm họ còn đường để nữa.

      "Cảnh Tô tiểu thư, xin hỏi đây là hình khiêu dâm của phải ?"

      "Tôi, "

      "Cảnh Tô tiểu thư, xin hỏi có ý kiến gì với những hình khiêu dâm này ?"

      "Tôi, "

      "Cảnh Tô tiểu thư, nghe cha rất tức giận về việc này, xin hỏi ông ấy đánh giá chuyện này như thế nào?"

      "Tôi, "

      "Mời mấy ngươi tránh ra cho!" Giang Phỉ Á liều mạng ngăn cản, hai người họ rất muốn lái xe ra khỏi chỗ này. Nhưng Giang Phỉ Á mang đôi giày cao gót, lại còn phải chen lấn với đám đông nên chân bị trật.

      "Cảnh Tô tiểu thư, xin hỏi nghĩ sao về chuyện này?" mang ký giả đội nón lưỡi trai đột ngột ném quả bom vào .

      Cảnh Tô đột nhiên ngẩng đầu lên, sắc mặt trắng bệch, mặt vẫn còn in năm dấu tay, mái tóc dài mượt của cũng vì đám hổn loạn này mà rối tung lên. Đôi mắt vốn mất ánh hào quang đột nhiên nhìn chằm chằm người phóng viên kia, trong mắt của thậm chí có hơi quật cường. giơ cánh tay bị thương lên, vuốt vuốt mái tóc nằm tán loạn mặt ra. cười càn rỡ, rốt cuộc chuyện này vẫn phải tới bước này, phải sao? Chỉ có thể dựa vào mình mà thôi, cái thế giới này, người hiền bị bắt nạt. Mình chỉ muốn bị ép buộc, Cảnh Tô tuy phải là người lương thiện, nhưng luôn muốn sống cuộc sống giản dị, khinh thường cái cuộc sống mất tự chủ của mình. Chẳng lẽ muốn để mặc cho người ta an bài cuộc sống của mình, sau đó chỉ biết làm theo những gì họ sắp đặt? cảm thấy cuộc sống 21 năm qua của , việc làm đúng đắn nhất của chính là ở cùng chỗ với Hàn Tử Dương.

      " phải các người rất muốn biết chuyện của mấy tấm hình khiêu dâm này sao?" Ánh mắt của sắc bén, giống như có thể nhìn thấu suy nghĩ của người khác. Những thứ đó ép cả đám ký giả phải lùi về phía sau bước.

      " tuần sau, tổ chức hợp báo ở‘ Vạn Đình ’, tôi tự nhiên tất cả!" Cảnh Tô đỡ Giang Phỉ Á bị thương dậy, ra khỏi đám người.

      Đám người đó đột nhiên im lặng, còn ai dám tới chất vấn người con này nữa, ai dám cản đường của hai nữa, giống nữ vương kiêu ngạo, mặc dù trong ánh

      mắt để lộ ra bất lực, giống với người sở hữu nó. thèm để ý đến những ánh mắt tìm tòi nghiên cứu kia nữa, cực nhanh, mặc dù bị ai cản trở, nhưng vẫn cảm thấy ở sau lung giống như có bầy dã thú đuổi theo . bước nhanh hơn, vết thương như xé rách lòng của . đau đến nỗi đổ mồ hôi hột đầm đìa, khắc kia, khi đưa lưng về phía những người đó, kiên cường cũng còn nữa, chỉ có lúc này, mới cần làm ra vẻ kiên cường. Giang Phỉ Á vội vàng mở cửa xe, đem Cảnh Tô vào trong xe.

      "Mau đuổi theo!" biết là người nào kêu lên câu như vậy, đám ký giả lại bắt đầu rối rít hành động.

      Trong xe, nhìn thấy Cảnh Tô đột nhiên có chút huyết sắc nào, ngồi tựa vào phía sau, trong mắt Giang Phỉ Á đều là lo lắng.

      "Tô Tô, vết thương của cậu còn đau ?" Cảnh Tô bật cười, những giọt nước mắt giống như bầu trời bị phá hủy lại giống như ống nước bị vỡ, làm cho nó ngừng chảy ra. Lau mặt cái, nhớ lại lời mà ba lúc sáng: "Khóc khóc, mày chỉ biết khóc! Mày đúng là phế vật!" Nước mắt đúng là thứ vô dụng nhất đời này.

      "Nha Nha, đưa mình tới 'Minh Nguyệt Tiểu Uyển' di!" Minh Nguyệt Tiểu Uyển, chỉ còn có nơi này để về thôi.

      Lúc rời khỏi nhà, chỉ lây theo có cái điện thoại, màn hình vẫn tối đen, ấy vẫn lạnh lùng với như vậy, vẫn giống như khi theo đuổi mình, lạnh như vậy là chuyện đương nhiên. cười khổ, nếu như bạn mình làm ra những việc như thế này, người ta còn lo kịp chất vấn nữa là, vậy mà vẫn có chút tin tức gì. có nên vui mừng vì tin tưởng mình ?

      Giang Phỉ Á lái xe rời , chạy ngang qua chiếc Ferrari dừng sát ở ven đường, ánh mắt gióng như bị người đàn ông đó kiềm hãm lại. đôi chân dài bước xuống xe, cơ thể thon dài chặn tất cả đám côn trùng ở phía sau lại, ánh mắt đầy cơ trí giống như con chim ưng, nhờ vào tài lãnh đạo bẩm sinh nên trong bât cứ trường hợp nào cũng có thể tỏa sáng.

      Chỉ thấy vung tay lên, đám ký giả vốn phách lối, liền giống như Quần Long Vô Thủ, người hùng quốc dân ở trước mắt bọn họ, nếu tin tức Thiếu tướng trẻ tuổi được tung ra biết đáng giá hơn cái tim gièm pha này bao nhiêu lần, phải biết rằng Thiếu tướng Tư chưa từng lên bất cứ tạp chí nào. Bọn họ phải nắm chặt tất cả thời gia này để chụp hình lại mới được.

      sân thượng, sắc mặt Thẩm Xuân Linh đen xuống, tức giận ném cái ly xuống đất, cà phê văng khắp nơi. ngờ giữa đường lại xuất hiên cái tên Tư Mộ Thần này, dám phá hư tât cả kế hoạch của .

      Ở Minh Nguyệt Tiểu Uyển hai người con bị thương lảo đảo nghiêng ngã vào trong.

      Lúc vừa mở cửa ra, cũng là lúc Cảnh Tô chịu nổi đau đớn phát ra từ thân thể mình nữa, giống như trở về nơi an toàn của mình, liền ngã cái ầm xuống đất. Cái điện thoại di động màu trắng cũng vì vậy mà rơi theo xuống đất.

      Giang Phỉ Á nhập mật mã để mở cửa, lảo đảo kéo Cảnh Tô vào trong, để ấy ngồi ghế salon. vừa gấp gáp vừa tức giận, vội vàng lấy điện thoại di động ra tìm người tới khám bệnh cho Cảnh Tô.

      " trai, gọi bác sĩ tư giỏi nhất đến Minh Nguyệt Tiểu Uyển có được hay ?"

      "Tô Tô xảy ra chuyện, mình em biết phải làm sao làm?"

      " biết đường? có việc gì em tới đón !"

      "Ừ, được, cứ quyết định như vậy!"

      "A, đúng rồi, mang ít thức ăn tới đây nữa nha!"

      biết Cảnh Tô nằm mơ thấy cái gì, mà lại cực kỳ lo lắng đến như vậy, còn ở ghế sofa cuộn thành đoàn.

      Trong mơ, chỉ xuất hình ảnh duy nhất, đó là cảnh tượng lúc Hàn Tử Dương theo đuổi .

      Lúc mới quen, : " tên là Hàn Tử Dương!"

      Lần thứ 2, vô lễ ôm vào lòng: "Cảnh Tô, em là của !"

      Lần thứ 3, tặng hoa rồi còn tỏ tình với : "Cảnh Tô, làm bạn của !"

      Sau khi mua Minh Nguyệt Tiểu Uyển, liền hứa hẹn cả đời với : "Cảnh Tô, chúng ta kết hôn !"

      Nhưng mà, vẫn lạnh lùng như cũ, để cho cảm nhận được tình của . Hai năm rồi, Cảnh Tô người đàn ông lạnh lùng này suốt 2 năm, tin tưởng rằng do dù là tảng đá cũng bị thời gian làm cho nóng lên, sẵn sàng vì mà từ bỏ chức vị cao ở Cảnh Thái Lam, chấp nhận làm nhân viên , để có nhiều thời gian ở bên cạnh hơn.

      "Cảnh Tô, chúng ta chia tay !" rời , hóa thành sương trắng.

      Cảnh Tô bừng tỉnh, tại sao giấc mơ lại có thể chân đến như thế?
      Last edited: 31/1/15
      lananhtran51, Bạch Phụng, Chris2 others thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      ☆ Chương 3: Chia tay 1

      Con người ta luôn muốn hướng đến tình như vậy, nhưng cho dù tình đó có kiên cố đến đâu cũng thể nào chống lại được Tiểu Tam, rốt cuộc là do Tiểu Tam hay là do người đàn ông đó đủ kiên định đây? Điện thoại trong phòng khách vang lên, cúp điện thoại, sắc mặt Cảnh Tô tái nhợt, lâu vẫn động đậy, đó là điện thoại của chị cả.

      Mở ti vi lên, cặp tuấn nam mỹ nữ xuất màn ảnh, người nam thân tây trang màu đen, mặt như được điêu khắc, bề ngoài lạnh lùng, là đối tượng của tất cả mọi phụ nữ đời này, người con bên cạnh mặc bộ váy công sở, dáng vẻ của ấy dịu dàng đến động lòng người, khóe miệng hơi cười cười, rúc vào trong ngực của người đàn ông. Hai người đó là xứng đôi!

      Xứng đôi? Cảnh Tô bị chính suy nghĩ của mình dọa sợ, dịu dàng cũng chỉ là bề ngoài của ấy mà thôi, còn nội tâm lại xấu đến chịu nổi.

      Ngực của Cảnh Tô phập phà phập phồng , cởi chiếc nhẫn ngón vô danh xuống, đặt lên bàn trà, lâu, ngước nhìn gương mặt ở trong TV. Tin bát quái , muốn kết hôn, đối tượng lại chính là chị của mình, người đàn ông mà cách đây lâu cầu hôn với . Chuyện xưa như vậy cũng phải là chưa từng xảy ra, nhưng lúc này nó lại xảy ra người của mình, xoa xoa ngực trái, ra đau đớn là như thế này, so với chuyện hồi sáng, cái này lại càng kịch liệt hơn, sắc mặt lại càng khó nhìn hơn.

      Thua rồi! Nhìn vẻ mặt đắc ý của chị, thua rồi sao?

      Điện thoại trong phòng khách lại ngừng vang lên. Người gọi điện thoại hình như là muốn buông tha, ngừng gọi gọi lại. Hết cuộc này đến cuộc khác, quấy nhiễu thần kinh của .

      Mới vừa cầm điện thoại lên, giọng nam quen thuộc từ trong điện thoại truyền đến, giống như mang điểm vui mừng, "Sao lâu như vậy mới nghe điện thoại?"

      cau mày, chắc chắn lúc này mặt của là vẻ giận dữ, tức giận, thậm chí là lạnh lẽo.

      "Vừa rồi xem TV!" đột nhiên mở miệng giọng đùa bỡn.

      "Em thấy cái gì?" Giọng kia giống như tức giận, lại giống như có chút lo lắng.

      kéo khóe miệng lên, muốn để cho biết chuyện này? có thông báo rồi, vậy có nên giả vờ biết ?

      "Em xem phim thần tượng!" Biết mình vẫn có thói quen như thế, nên cũng thuận nước đẩy thuyền lấy nó làm lý do.

      "Buổi tối trở lại 'Minh Nguyệt Tiểu Uyển', em bảo người giúp việc tới chuẩn bị thức ăn !" Giọng cũng nhõm ít.

      "Được, em biết rồi!" Cúp điện thoại, suy nghĩ của hai người cũng hề giống nhau.

      vẫn luôn khéo léo như vậy, cất điện thoại vào, Hàn Tử Dương cười thầm, để người phụ nữ này ở bên cạnh làm tình nhân là tốt nhất.

      coi đây là chuyện đương nhiên, muốn làm con rùa đen, chôn mình ở trong mai rùa cũng được.

      **

      Cửa mở ra, bóng người cao lớn đứng lặng, cầm cái điện thoại màu trắng trong tay, là điện thoại di động loại đắt tiền, nhưng được sài cũng lâu lắm rồi. muốn vào trong, cửa còn chưa đóng lại, nghe chuyện điện thoại, hơi do dự. thầm ảo não, Tư Mộ Thần từ lúc nào lại trở nên yếu bóng vía như vậy chứ, mới vừa bước vào bước, xe tới rồi, nha đầu điên nhà họ Giang lại tới nữa rồi, thể để cho ta phá vỡ kế hoạch của mình được, phải nhanh chóng ngay mới được. Nhưng cuối cùng vẫn chậm bước.

      Gặp thoáng qua Giang Phỉ Á, chỉ cái liếc mắt, Giang Phỉ Á liền nhận ra ngay, còn chưa kịp đợi ta mở miệng, sớm rất xa.

      Nhìn Giang Phỉ Á ngẩn người, Giang Phỉ Thiên lên tiếng nhắc nhở: "Nha Nha, Cảnh Tô chờ đấy!"

      "Đúng nha, Tô Tô." đợi sau khi bước vào cửa, thấy Cảnh Tô bận rộn trong phòng bếp. Tây của ấy ngừng động, ấy gọt khoai tây, tay vẫn còn đọng lại vết máu chảy ra từ vết thương, cả khoai tây cũng đều ngâm trong máu.

      "Tô Tô, cậu có biết mình làm cái gì hả?" Giang Phỉ Á đau lòng hỏi.

      "Mình....mình biết, tối nay Tử Dương trở lại dùng cơm, mình muốn chuẩn bị cơm tối! ấy rất thích ăn khoai tây đó ~" Ánh mắt của Cảnh Tô chút lo lắng, rất bận rộn.

      Giang Phỉ Á người này rất quật cường, đồng thời cũng nhớ tới việc TV vừa đăng xì căng đan của Hàn Tử Dương cùng Cảnh Linh, nhìn TV trong phòng khách, ấy biết chuyện này chưa? liền quay sang nháy nháy mắt với mình.

      "Cảnh Tô!" Giọng dịu dàng của Giang Phỉ Thiên vang lên bên tai .

      "Giang đại ca." rốt cuộc ánh mắt của cũng có chút tỉnh táo, từ đến lớn, họ rất thích nghe giọng của Giang đại ca.

      "Cảnh Tô, ngoan , chúng ta khám bệnh trước cái ! Có được hay ?" Giọng của Giang Phỉ Thiên rất êm tai, khiến Cảnh Tô nhớ lại hồi còn . ngoắc ngoắc ngón út của mình, cười hề hề: "Được!"

      làm cho người ta dở khóc dở cười mà.

      "Giang thiếu gia, bệnh nhân có hơi phát sốt, vết thương bị nhiễm trùng, nhịp tim ổn định, hề tổn thương đến nội tạng, nhớ chú ý ăn uống, mỗi bữa ăn ít chút nhưng chia thành nhiều bữa ăn, kị cay và ăn uống đồ nguội, thức ăn có bị mốc trắng, nhớ chườm bụng bằng túi nóng!" Bác sĩ công thức hóa lời cho hai em lo lắng này nghe.

      "Tốt, chúng tôi chú ý!"

      "Nha Nha, em chăm sóc cho Cảnh Tô, tiễn bác sĩ về!"

      "Biết rồi, trai!"

      "Tô Tô, uống thuốc!"

      "Nha Nha, cậu gọi người giúp việc đến giùm mình có được hay ? Tối nay Tử Dương trở lại dùng cơm!" Cảnh Tô vươn tay ra, bắt lấy cái ly trong tay Giang Phỉ Á.

      Nhìn ánh mắt của Cảnh Tô, luôn có cách nào đành lòng cự tuyệt nó được, "Được, Tô Tô, mình đỡ cậu về phòng nghỉ ngơi trước nhé!"

      Giang Phỉ Á Cảnh Tô vào phòng khách, cũng biết đó lại là phòng ngủ chính của bọn họ.

      "Đúng rồi, Tô Tô, cậu quen Tư Mộ Thần sao?" Giang Phỉ Á quay đầu lại hỏi , lại phát người này rất mệt mỏi, giằng co cả ngày trời.

      "Nha Nha, ba tìm chúng ta có chuyện, chúng ta trở về thôi ~" Giang Phỉ Thiên cầm điện thoại di đọng trong tay, mày nhíu lại. Nhà họ Giang xảy ra chuyện gì?

      ", trong nhà xảy ra chuyện gì sao?"

      "Ừm!"

      Sau khi phân phó cho người giúp việc xong, hai em Giang Phỉ Á liền rời .

      Người giúp việc vào phòng khách Cảnh Tô vì tác dụng của thuốc mà ngủ mê man, nên cũng chào tạm biệt, tự động rời , chỉ để lại bữa tối nóng hổi ở bàn.

      **

      "Đến đây nào, Tử Dương, cẩn thận chút. ~" Người phụ nữ đỡ lấy người đàn ông say khướt mở cửa nhà ra.
      Last edited by a moderator: 3/2/15
      Bạch Phụng, hoadaoanh, Chris2 others thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      ☆ Chương 4: chia tay 2

      "Đến đây nào, Tử Dương, ngồi xuống , em rót nước cho !" thanh của đôi giày cao gót của Cảnh Linh vang lên trong căn hộ yên tĩnh, vang lên những tiếng cộc cộc.

      "Nào, Tử Dương, uống nước !" Đỡ cơ thể của Hàn Tử Dương dậy, dịu dàng đưa ly nước tới miệng . Hàn Tử Dương nằm có chút yên.

      "Cảnh Linh, đỡ vào phòng !" Hàn Tử Dương đè trán của mình, muốn nghỉ ngơi!

      "Được!"

      Cảnh Linh nghe lời vào phòng ngủ chính của Hàn Tử Dương, lúc thả nằm xuống giường, chân của cùng Hàn Tử Dương bắt chéo lấy nhau, vì vậy nên cùng nhau ngã xuống giường. Hai người bốn mắt nhìn nhau, hơi thở nóng rực pha lẫn với mùi rượu của Hàn Tử Dương phả ra, Cảnh Linh cười xinh đẹp, hai tay quấn lên cổ ta, chủ động hôn cái.

      Mùi rượu và kích động hỗn tạp vào nhau,cuối cùng Hàn Tử Dương thể chiến thắng **.

      biết có phải là do tác dụng của thuốc giảm hay , Cảnh Tô xoa xoa tóc của mình, từ từ tỉnh lại, ‘ khát quá ’!

      vừa mới mở cửa ra, liền nghe được tiếng động khác thường.

      "Là trộm sao?" Trong miệng lẩm bẩm.

      "Có phải là Tử Dương về ?" lại bắt đầu suy đoán khác, nhất định là Tử Dương trở lại, nhà trọ này ăn trộm thể nào vào dễ dàng như vậy.

      cúi lưng xuống, khóe miệng nâng lên nụ cười, mặc kệ tin bát quái như thế nào, chỉ cần tin tưởng là được rồi, phải sao? nhàng mở cửa, định nhàng trèo lên giường tạo bất ngờ cho . Nhưng là,

      "Ừm, Tử Dương, cần, chút ~" những tiếng cầu xin kiều mỵ vang lên, làm cho đứng bất động tại chỗ.

      Cảnh tượng ở giường, làm thể nào mà tin được. Hai thân thể quấn lấy nhau, thậm chí cần nhìn cũng biết, biết đó là vị hôn phu cùng với chị của mình, ra tin bát quái hề bậy, mà là do mình quá ngây thơ.

      Cảnh Tô nhìn hai người bọn hạ, mặt xấu hổ, chưa từng xảy ra bất cứ quan hệ gì với Hàn Tử Dương, ngay cả hôn, cũng chưa từng làm cùng với Hàn Tử Dương. Cảnh Tô rất biết điều, ngoan đến mức làm cho người ta hoài nghi mang theo tư tưởng của người phong kiến, Hàn Tử Dương chịu nổi Cảnh Tô như vậy, cho dù vẻ ngoài của Cảnh Tô có xinh đẹp như thế nào chăng nữa.

      đóng cửa, thanh trong phòng ngủ lan ra khắp căn phòng tĩnh mịch. Giọng kiều mỵ của càng lúc càng cao hơn trước kia, nhiều tiếng gây chấn động đến màng nhĩ của Cảnh Tô, dẫn tới thần kinh của .

      Là may mắn sao? Đàn ông đều là động vật sống nhờ vào nửa thân dưới.

      Mở đèn phòng khách lên, nhìn thấy bàn thức ăn do người giúp việc chuẩn bị cho bọn họ. cầm ly rượu đỏ lên ngừng trút vào miệng .

      Ly rượu từ bàn rơi xướng dưới đất, say, hình như quên là mình thể uống rượu. Bên trong phòng vẫn ngừng vang
      Lên tiếng động

      Rượu đỏ thể lau đau đớn trong lòng , chất lỏng màu đỏ thẫm chảy ra sàn nhà, làm tôn thêm màu trắng tinh khiết của nó, thích màu đỏ, nó là màu sắc vô cùng khoe khoang.

      Chợt, nở nụ cười. uống hết rượu còn sót lại, rồi lảo đảo .

      Ngã ngôi mặt đất, vốn định dựa người vào cửa vậy mà cơ thể lại trượt xuống, va vào trong cửa, phát ra thanh rất lớn, làm kinh động đôi nam nữ phát hỏa bên trong.

      biết là lấy lá gan ở đâu ra, đổ số rượu đỏ còn lại lên giường của hai bọn họ.

      Hàn Tử Dương lấy chăn che kín hai người lại, trong đôi mắt tràn đầy lửa giận.

      Gương mặt của Cảnh Linh vô cùng hốt hoảng, liền tranh thủ vùi nguời vào trong ngực của Hàn Tử Dương, trong mắt lưu lại bất cứ dấu vết gì, ngược lại còn chờ mong xem kịch hay.

      điên rồi hả?” Hàn Tử Dương đen mặt, cuống quít mặc quần áo.

      Rốt cuộc, bọn họ cũng ngừng lại rồi. Cảnh Tô cười cảm động.

      Hàn Tử Dương kéo Cảnh Tô cái quật ngã xuống đất.

      “Cảnh Tô, chúng ta kết thúc!”

      Cảnh Tô vỗ ngực, lại càng thêm đau, nước mắt ngừng rơi xuống.

      !” đau đớn hét lên! Tại sao người đàn ông này lại có thể tàn nhẫn như vậy? có thể chịu đựng được lạnh lùng của , có thể chịu được đa tình của , đặc biệt, có thể chấp nhận việc phản bội mình. Chỉ vì tình hai năm của bọn họ. chấp nhận tất cả.

      “Cảnh Tô, chị xin lỗi em. Em đừng gây rối nữa, được ? Chị hi vọng em có thể chúc phúc cho chị!” Cảnh Linh mặc cái áo sơ mi của Hàn Tử Dương ra ngoài.

      Cảnh Linh ngồi xuống muốn đỡ dậy, quay đầu nhìn Hàn Tử Dương, chỉ thấy khuôn mặt ửng hồng, dưới ánh đèn càng thêm mê người, mị nhãn như tơ, khuyên bảo, lẩm bẩm vài câu tiếng , càng thêm câu dẫn tâm hồn đàn ông. Trong mắt Hàn Tử Dương xuất loại gọi là rung động, Cảnh Linh nhìn vào trong mắt của Cảnh Tô tỏ ra hài lòng.

      hề báo trước, Cảnh Tô tát vào mặt Cảnh Linh cái. Cảnh Linh là muốn kích thích phản ứng của Cảnh Tô, nhưng ngờ ta lại đánh mình, theo tính tình trước đây của sớm đánh trả lại rồi, nhưng muốn mượn đao giết người, còn là mượn đao của người ta phải hoàn mỹ hơn sao?

      Cảnh Tô ra tay rất mạnh, nhưng sức lực lại lớn, Cảnh Linh ngã xuống, ngã vào trong đống thủy tinh bể, cánh tay vốn trắng nõn, giờ đầy máu tươi.

      “Cảnh Tô, sao có thể ác như vậy? cút ngay cho tôi!” Hàn Tử Dương cực kỳ tức giận, bây giờ tất cả tinh thần của ta đều tập trung hết vào người phụ nữ trước mặt này rồi.

      Cảnh Tô cũng rất luốn cuống, từ đến lớn,c ô từng làm người khác bị thương sao?

      “Chị, em cố ý, chị .. chị sao chứ? Em .. em sai rồi.!” Cảnh Tô cúi đầu ảo não, Hàn Tử Dương cũng có chút hối hận, Cảnh Tô luôn luôn thiện lương như vậy mà.

      “Cảnh Tô, chị biết em phải cố ý, chị biết em cũng cố ý làm vỡ ly rượu chỗ này!” Lời này lần nữa đem mũi nhọn đẩy vào người Cảnh Tô đáng thương, than thở khóc lóc, chọc cho Hàn Tử Dương khỏi thương . Hàn Tử Dương đtặ Cảnh Linh lên ghế salon. Quay đầu lại nhìn Cảnh Tô, có bất kỳ cảm xúc gì.

      “Cảnh Tô, từ lúc nào mà lại trở thành người có tâm cơ như vậy hả? Cảnh Tô trước kia ngay cả con kiến cũng dam giết?” Hàn Tử Dương rất là đau lòng.

      “Tử Dương, em .. em cố ý.”

      cút cho tôi.”

      Cảnh Tô nhìn người đàn ông xa lạ trước mắt, mở cửa rời . Chung quy cũng phải là chồng của , trượt chân, ngã ở trước cửa, mặt của co vô cùng mờ mịt.

      Cảnh Linh, sao chị lại cướp tất cả của tôi, ngay cả người cuối cùn chị cũng cướp ?

      Năm tám tuổi, mẹ dẫn theo tới nhà họ Cảnh, mặt áo đầm ngạo mạn tự với mình, “Mẹ của mày, chỉ có thể là mẹ của tao.” Về sao tất cả đều thay đổi.

      Năm 13 tuổi, bạn học cùng lớp đưa món đồ tùy thân, còn nhớ rất , Cảnh Linh lấy món đồ tùy thân đó, lúc ấy cũng quên nở nụ cười tà ác.

      Năm 18 tuổi, vốn nên vì bản thân mà ăn mừng lễ trưởng thành, lại đổi thành cùng bạn bè ăn liên hoan.

      vĩnh viễn cũng quên được, câu mà Cảnh Linh từng “Cảnh Tô, chỉ cần là thứ mà mày có, tao nhất định đoạt lấy, mày nhất định chỉ có hai bàn tay trắng.

      Cảnh Linh, chị làm được rồi.

      bóng dáng nhàng che ánh sáng, ngẩng đầu, thấy cặp mắt nhìn .

      theo tôi!” Giọng nối hề dịu dàng, nhưng lại có thể đầu độc trái tim của . Cảnh Tô biết ma xui quỷ khiến sao mà lại giang hai tay, mặc cho người đàn ông đó ôm vào trong lòng.
      Last edited by a moderator: 4/2/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :