☆ Chương 3: Chia tay 1
Con người ta luôn muốn hướng đến tình như vậy, nhưng cho dù tình đó có kiên cố đến đâu cũng thể nào chống lại được Tiểu Tam, rốt cuộc là do Tiểu Tam hay là do người đàn ông đó đủ kiên định đây? Điện thoại trong phòng khách vang lên, cúp điện thoại, sắc mặt Cảnh Tô tái nhợt, lâu vẫn động đậy, đó là điện thoại của chị cả.
Mở ti vi lên, cặp tuấn nam mỹ nữ xuất màn ảnh, người nam thân tây trang màu đen, mặt như được điêu khắc, bề ngoài lạnh lùng, là đối tượng của tất cả mọi phụ nữ đời này, người con bên cạnh mặc bộ váy công sở, dáng vẻ của ấy dịu dàng đến động lòng người, khóe miệng hơi cười cười, rúc vào trong ngực của người đàn ông. Hai người đó là xứng đôi!
Xứng đôi? Cảnh Tô bị chính suy nghĩ của mình dọa sợ, dịu dàng cũng chỉ là bề ngoài của ấy mà thôi, còn nội tâm lại xấu đến chịu nổi.
Ngực của Cảnh Tô phập phà phập phồng , cởi chiếc nhẫn ngón vô danh xuống, đặt lên bàn trà, lâu, ngước nhìn gương mặt ở trong TV. Tin bát quái , muốn kết hôn, đối tượng lại chính là chị của mình, người đàn ông mà cách đây lâu cầu hôn với . Chuyện xưa như vậy cũng phải là chưa từng xảy ra, nhưng lúc này nó lại xảy ra người của mình, xoa xoa ngực trái, ra đau đớn là như thế này, so với chuyện hồi sáng, cái này lại càng kịch liệt hơn, sắc mặt lại càng khó nhìn hơn.
Thua rồi! Nhìn vẻ mặt đắc ý của chị, thua rồi sao?
Điện thoại trong phòng khách lại ngừng vang lên. Người gọi điện thoại hình như là muốn buông tha, ngừng gọi gọi lại. Hết cuộc này đến cuộc khác, quấy nhiễu thần kinh của .
Mới vừa cầm điện thoại lên, giọng nam quen thuộc từ trong điện thoại truyền đến, giống như mang điểm vui mừng, "Sao lâu như vậy mới nghe điện thoại?"
cau mày, chắc chắn lúc này mặt của là vẻ giận dữ, tức giận, thậm chí là lạnh lẽo.
"Vừa rồi xem TV!" đột nhiên mở miệng giọng đùa bỡn.
"Em thấy cái gì?" Giọng kia giống như tức giận, lại giống như có chút lo lắng.
kéo khóe miệng lên, muốn để cho biết chuyện này? có thông báo rồi, vậy có nên giả vờ biết ?
"Em xem phim thần tượng!" Biết mình vẫn có thói quen như thế, nên cũng thuận nước đẩy thuyền lấy nó làm lý do.
"Buổi tối trở lại 'Minh Nguyệt Tiểu Uyển', em bảo người giúp việc tới chuẩn bị thức ăn !" Giọng cũng nhõm ít.
"Được, em biết rồi!" Cúp điện thoại, suy nghĩ của hai người cũng hề giống nhau.
vẫn luôn khéo léo như vậy, cất điện thoại vào, Hàn Tử Dương cười thầm, để người phụ nữ này ở bên cạnh làm tình nhân là tốt nhất.
coi đây là chuyện đương nhiên, muốn làm con rùa đen, chôn mình ở trong mai rùa cũng được.
**
Cửa mở ra, bóng người cao lớn đứng lặng, cầm cái điện thoại màu trắng trong tay, là điện thoại di động loại đắt tiền, nhưng được sài cũng lâu lắm rồi. muốn vào trong, cửa còn chưa đóng lại, nghe chuyện điện thoại, hơi do dự. thầm ảo não, Tư Mộ Thần từ lúc nào lại trở nên yếu bóng vía như vậy chứ, mới vừa bước vào bước, xe tới rồi, nha đầu điên nhà họ Giang lại tới nữa rồi, thể để cho ta phá vỡ kế hoạch của mình được, phải nhanh chóng ngay mới được. Nhưng cuối cùng vẫn chậm bước.
Gặp thoáng qua Giang Phỉ Á, chỉ cái liếc mắt, Giang Phỉ Á liền nhận ra ngay, còn chưa kịp đợi ta mở miệng, sớm rất xa.
Nhìn Giang Phỉ Á ngẩn người, Giang Phỉ Thiên lên tiếng nhắc nhở: "Nha Nha, Cảnh Tô chờ đấy!"
"Đúng nha, Tô Tô." đợi sau khi bước vào cửa, thấy Cảnh Tô bận rộn trong phòng bếp. Tây của ấy ngừng động, ấy gọt khoai tây, tay vẫn còn đọng lại vết máu chảy ra từ vết thương, cả khoai tây cũng đều ngâm trong máu.
"Tô Tô, cậu có biết mình làm cái gì hả?" Giang Phỉ Á đau lòng hỏi.
"Mình....mình biết, tối nay Tử Dương trở lại dùng cơm, mình muốn chuẩn bị cơm tối! ấy rất thích ăn khoai tây đó ~" Ánh mắt của Cảnh Tô chút lo lắng, rất bận rộn.
Giang Phỉ Á người này rất quật cường, đồng thời cũng nhớ tới việc TV vừa đăng xì căng đan của Hàn Tử Dương cùng Cảnh Linh, nhìn TV trong phòng khách, ấy biết chuyện này chưa? liền quay sang nháy nháy mắt với mình.
"Cảnh Tô!" Giọng dịu dàng của Giang Phỉ Thiên vang lên bên tai .
"Giang đại ca." rốt cuộc ánh mắt của cũng có chút tỉnh táo, từ đến lớn, họ rất thích nghe giọng của Giang đại ca.
"Cảnh Tô, ngoan , chúng ta khám bệnh trước cái ! Có được hay ?" Giọng của Giang Phỉ Thiên rất êm tai, khiến Cảnh Tô nhớ lại hồi còn . ngoắc ngoắc ngón út của mình, cười hề hề: "Được!"
làm cho người ta dở khóc dở cười mà.
"Giang thiếu gia, bệnh nhân có hơi phát sốt, vết thương bị nhiễm trùng, nhịp tim ổn định, hề tổn thương đến nội tạng, nhớ chú ý ăn uống, mỗi bữa ăn ít chút nhưng chia thành nhiều bữa ăn, kị cay và ăn uống đồ nguội, thức ăn có bị mốc trắng, nhớ chườm bụng bằng túi nóng!" Bác sĩ công thức hóa lời cho hai em lo lắng này nghe.
"Tốt, chúng tôi chú ý!"
"Nha Nha, em chăm sóc cho Cảnh Tô, tiễn bác sĩ về!"
"Biết rồi, trai!"
"Tô Tô, uống thuốc!"
"Nha Nha, cậu gọi người giúp việc đến giùm mình có được hay ? Tối nay Tử Dương trở lại dùng cơm!" Cảnh Tô vươn tay ra, bắt lấy cái ly trong tay Giang Phỉ Á.
Nhìn ánh mắt của Cảnh Tô, luôn có cách nào đành lòng cự tuyệt nó được, "Được, Tô Tô, mình đỡ cậu về phòng nghỉ ngơi trước nhé!"
Giang Phỉ Á Cảnh Tô vào phòng khách, cũng biết đó lại là phòng ngủ chính của bọn họ.
"Đúng rồi, Tô Tô, cậu quen Tư Mộ Thần sao?" Giang Phỉ Á quay đầu lại hỏi , lại phát người này rất mệt mỏi, giằng co cả ngày trời.
"Nha Nha, ba tìm chúng ta có chuyện, chúng ta trở về thôi ~" Giang Phỉ Thiên cầm điện thoại di đọng trong tay, mày nhíu lại. Nhà họ Giang xảy ra chuyện gì?
", trong nhà xảy ra chuyện gì sao?"
"Ừm!"
Sau khi phân phó cho người giúp việc xong, hai em Giang Phỉ Á liền rời .
Người giúp việc vào phòng khách Cảnh Tô vì tác dụng của thuốc mà ngủ mê man, nên cũng chào tạm biệt, tự động rời , chỉ để lại bữa tối nóng hổi ở bàn.
**
"Đến đây nào, Tử Dương, cẩn thận chút. ~" Người phụ nữ đỡ lấy người đàn ông say khướt mở cửa nhà ra.
Last edited by a moderator: 3/2/15