1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ yêu khó thuần phục - Thanh Thần Vi Dương (120c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      [​IMG]

      Vợ khó thuần phục


      Tác giả: Thanh Thần Vi Dương

      Convert: Ngocquynh520

      Editor: Liennobi

      Beta: thiênthanh

      Nguồn: LQD

      Giới thiệu
      Người xui xẻo cũng chưa đến mức như vậy nha!

      Vội vã về nhà đụng phải làm đau đầu còn chưa tính, đáng ghét hơn chính là ta cư nhiên ôm vào ngực còn hại ăn đậu hũ của , đáng ghét hơn chính là cũng bởi vì tới muộn mấy phút liền bị ông chủ cho cuốn gói rồi, đáng ghét hơn hơn nữa chính là …..

      ———

      “Điều kiện gì?” trong lòng hung hăng khinh bỉ nhìn có lòng tốt như vậy, lại còn điều kiện với mình.

      “Em phải về nhà mỗi buổi tối.”

      “Được.”

      “Sau khi tan sở phải luôn theo .”

      “Được.”

      “Còn nữa,….ở trường được chuyện cùng đàn ông, con trai.”

      “Này… là thầy giáo cũng được sao?”

      được.”

      “Vậy nếu như em có vấn đề cần thắc mắc sao?”

      “Vậy nhờ bạn khác hỏi giúp em .”

      “Phụt…. ” có thể nghĩ nổi người đàn ông lại bị phun nước miếng đầy mặt.

      —————

      “Bà xã.” dán gương mặt .

      né tránh, chán ghét nhìn , “Chúng ta còn chưa kết hôn.”

      “Ai ?” đưa bàn tay đến sau lưng lấy ra hai văn bản.

      “Em xem…”

      nhận lấy văn bản, tức muốn hộc máu, hướng tới giận giữ quát, “ giải thích ràng cho em, em từ lúc nào đồng ý gả cho ?” Tay ngừng lắc lắc cánh tay , chỉ hận thể đem băm vằm.

      “Là tối qua em ngủ mơ đồng ý.” vô tội .

      lập tức té xỉu.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1: Ánh mắt khóa tình
      "Tiểu tử, kỹ thuật bóng của cậu có tiến bộ nha", Mạnh Tử Long vỗ vai Hạ Vũ nói.

      "Tôi mỗi ngày đều chăm chỉ khổ luyện với mục tiêu lớn nhất chính là có thể vượt qua cậu". Hạ Vũ lau mồ hôi trán.

      Mạnh Tử Long và Hạ Vũ là bạn học, thời đại học bọn họ thường cùng nhau chơi bóng. Bây giờ mặc dù vì công việc thể thường tụ tập chung chỗ nhưng chỉ cần là bận việc gì, bọn họ liền tới đây đấu trận xem có người lười biếng luyện tập hay .

      "Vũ, muốn vượt qua tôi sợ rằng cậu còn phải khổ luyện thêm mấy năm nữa mới được nha". Mạnh Tử Long vỗ vỗ bả vai Hạ Vũ, vừa vừa .

      "Long, thời đại học cậu vẫn là coi thường tôi, đến tại vẫn là coi thường tôi thế này, ngày tôi vượt qua cậu để cậu cũng nếm thử mùi vị thất bại."

      Quả như thế, Mạnh Tử Long bất kể là từ thời học hay đến bây giờ ở thương trường, cũng chưa từng nếm qua thất bại...

      nữ sinh cầm túi tới, đụng phải lồng ngực kiên cố của Mạnh Tử Long.

      "Có chuyện gì xảy ra? đường mở mắt sao?" Hạ Vũ ràng có chút tức giận nhìn đến nữ sinh trước mặt dùng tay xoa ót mà trách cứ.

      " xin lỗi". ngẩng đầu nhìn Mạnh Tử Long.

      "Tôi phải cố ý", nhàng cúi đầu bày tỏ áy náy.

      Mạnh Tử Long nhìn gái trước mặt, có làn da trắng nõn, lông mày thanh tú, mắt to lung linh, sống mũi màu hồng, cánh môi mỏng, còn có kia má lúm đồng tiền hãm sâu.

      "Về sau bộ cẩn thận chút". Hạ Vũ lỗ mãng hướng nữ sinh kia mà Mạnh Tử Long chỉ là cúi đầu lẳng lặng nhìn .

      " ngại quá, tôi phải cố ý." Nhìn bộ dạng người đãn ông do mình đụng trúng, lại lần nữa lời xin lỗi.

      "Chúng ta thôi", Hạ Vũ ý bảo Mạnh Tử Long nếu có sao có thể rời .

      "Vậy tôi trước." hướng về phía Mạnh Tử Long híp híp mắt cười áy náy.

      "Bây giờ nữ sinh là càng ngày càng lỗ mãng, bộ cũng để ý chút, ràng gấp gáp như vậy chắc đến tám phần là hẹn hò bạn trai."

      Mặc dù xong chuyện nhưng Hạ Vũ vẫn ở bên cạnh Mạnh Tử Long thao thao bất tuyệt.

      ấy có bạn trai chưa? biết vì sao mà trong Mạnh Tử Long lại có nghi vấn như vậy.

      "Long, cậu nghĩ gì thế? nghe thấy lời tôi sao?" Từ lúc xảy ra va chạm tới giờ Hạ Vũ phát Mạnh Tử Long hề có phản ứng với chủ đề của mình.

      " có gì, chỉ là nghĩ chút chuyện công ty thôi." kia nụ cười đẹp, Mạnh Tử Long nghĩ tới chỉ ánh mắt nhìn vào nữ sinh kia thôi cũng có thể trực tiếp khoá trụ tim . biết ấy có bạn trai chưa?

      "Long, cậu cũng quá liều mạng với công việc, khó khăn lắm mới ra ngoài thư giãn chút, nên nghĩ đến công việc." Nghe Mạnh Tử Long suy nghĩ công việc, Hạ Vũ cảm thấy cuộc sống vào thời điểm cần hưởng thụ hãy hưởng thụ, cần vì nghiệp mà hi sinh tất cả.

      " ăn cơm ", Mạnh Tử Long vỗ vỗ vai Hạ Vũ nhưng là trong đầu lại thoáng qua bóng dáng kia, vội vàng như vậy rút cục muốn làm gì?

      chưa từng nghĩ tới chuyện mình sẽ một gái ngay trong lần gặp đầu, nhưng hôm nay dường như chuyện đó xảy ra.

      Chương 2: Tiếng cười hạnh phúc
      "Ba, con trở về." mở chốt cửa nhà mình.

      "Chị trở về."

      "Thư Thụy nhận lấy túi xách rồi kêu ba." vừa cởi giày vừa với Thư Thụy. Nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của em , cảm thấy rất vui, mặc dù và em có máu mủ gì, nhưng luôn xem Thư Thụy. là em gái ruột.

      "Ba, chị trở lại." Thư Thụy hướng người đàn ông nấu ăn trong bếp mà gọi.

      Năm tám tuổi mẹ bị tại nạn xe cộ qua đời. Quãng thời gian mười năm sau đó hai cha con nương tựa vào nhau mà sống.

      Còn nhớ năm tròn mười tám tuổi, ngày đó ba hứa đáp ứng nguyện vọng sinh nhật của , chính là hi vọng cha có thể tìm người bạn cùng trải qua nửa quãng đời còn lại của ông. Kể từ khi mẹ qua đời, đều biết nỗi cực khổ của ba , chỉ là sau này lớn lên mới càng thấu hiểu những khổ cực đó của ba.

      "Ông hãy ra ngoài , nơi này để tôi làm là được rồi." Trong phòng bếp người phụ nữ cười với ba . " chăm sóc Điềm Điềm chút , khó có dịp con lớn mới trở về nhà".

      Sau ngày đó ba dẫn người phụ nữ tên Thư Uyển về nhà.

      Thư Uyển là bà mẹ đơn thân, thời điểm cùng cha kết hôn đem theo con riêng tới nhà , bây giờ chính là em Thư Thụy của .

      Kể từ sau khi ba tái hôn, như thấy được nụ cười gương mặt ông từ mười năm trước, càng cảm thấy quyết định để ông tìm người cùng ông chung sống nửa đời còn lại của là đúng.

      "Ừ." Cam Lâm cười đáp lại người phụ nữ rồi rời khỏi phòng bếp.

      "Điềm Điềm."

      "Ba." tới ôm chặt Cam Lâm, "Ba, con rất nhớ ba."

      "Con ngốc, ba cũng rất nhớ con." Cam Lâm nhàng xoa đầu .

      Cam Lâm là người ít cũng biết cách biểu đạt tình cảm thế nào, chỉ yên lặng chăm sóc tốt nhất cho , ông muốn cũng có tuổi thơ vui vẻ giống bao đứa trẻ khác cho nên bất kể ông phải chịu cực khổ như thế nào cũng để cho bị chút xíu ủy khuất.

      "Ba, Thụy Thụy cũng muốn được ôm." Nhìn cùng Cam Lâm hạnh phúc, Thư Thụy thấy ghen tị.

      "Được, ba cũng ôm con." Cam Lâm buông ra mở rộng vòng tay ôm con Thư Thụy chặt.

      Thư Thụy từ lớn lên chỉ có mẹ, chỉ sau khi đến nhà họ Cam mới biết mình khát vọng tình thương cha cỡ nào.

      Nhìn nhà vui vẻ đầm ấm như vậy, luôn luôn vui cười. Từ sau khi ba tái hôn, bốn năm nay chính là quãng thời gian hạnh phúc nhất từ sau khi mẹ qua đời.

      Vốn mất nụ cười nhưng vì có Thư Uyển lại tìm thấy được.

      Có lẽ đại đa số những gia đình kiểu như thế này là hạnh phúc nhưng lại cảm thấy đáng mừng là gia đình mình hạnh phúc.

      "Chuyện gì vui vẻ vậy?" Thư Uyển bưng món ăn từ trong bếp ra.

      " có gì". Ba người cùng xoay qua Thư Uyển cười ha ha...

      "Lại có chuyện bí mật cho tôi biết?" Thư Uyển dọn thức ăn ra bàn, "Nhanh rửa tay ăn cơm."

      "Phải." Ba người đồng thanh trả lời, cùng nhau cười chạy rửa tay.

      Quanh phòng lại vang lên tiếng cười hạnh phúc.

      Chương 3: xin lỗi muốn rời ?
      " kịp rồi, kịp rồi, cái đồng hồ báo thức chết tiệt sao sao kêu vậy?" cầm cái đồng hồ báo thức có lẽ sắp phải bỏ , cây kim chỉ tám rưỡi mà chín giờ phải vào làm việc.

      "Chết rồi, chết rồi hôm nay chắc là làm muộn mất, trời mới biết làm muộn bị trừ tiền". vừa mặc áo miệng vừa lẩm nhẩm, mặc dù biết có lại cũng là vô ích nhưng chính lại thể khống chế được, mỗi lần khẩn trương đều câu 'trời mới biết'.

      "Điềm Điềm ăn điểm tâm sao?" Thư Uyển gọi khi thấy vội vội vàng vàng từ trong phòng lao ra.

      "Mẹ, kịp rồi, con bị muộn làm rồi."

      Thư Uyển còn muốn gì đó nhưng thoáng cái thấy bóng biến mất sau cánh cửa gỗ.

      Trời mới biết ngồi xe buýt từ đây đến công ty mất mười lăm phút, trời mới biết có lúc xe buýt tời trễ mới biết đến cửa lớn công ty còn phải trình bày, trời mới biết hôm nay làm muộn rồi.

      "Bác tài, bác tài chờ chút, chờ tôi chút." lúc học rất ghét thể dục, đặc biệt là chạy bộ, nghĩ đến mình hôm nay lại có thể bộc phát lợi hại như vậy chạy bộ cây số trong vòng 20 phút nhưng tiếc là đến được trạm xe buýt chỉ thấy được phần đuôi của chiếc xe buýt chở đầy hi vọng kia.

      "Bác tài, bác tài chờ tôi chút." liều mạng chạy theo sau chiếc xe buýt chỉ ôm tia hi vọng bác tài có thể nhìn thấy mình.

      thở hổn hển, chắc là ông trời cũng nhìn thấy cố gắng của nên cửa xe buýt cũng dần dần mở ra.

      hơi nhảy vọt tới xe buýt, lúc này là giờ cao điểm nên xe buýt rất đông người, rất ngột ngạt, hít thở thông còn tưởng mình vì cố gắng đuổi theo xe mà muốn tắt thở, nhưng mà trước mắt là thế giới tối tăm đung đưa kia cũng đánh ngã được tiểu thư ngoan cường vĩ đại là .

      Cuối cùng cũng thoát khỏi chiếc xe buýt, đứng trước cửa siêu thị Thịnh Hoa ra sức hít thở khí trong lành.

      Đợi , giờ phải là lúc nghỉ ngơi, trời mới biết tiền thưởng của . dồn tất cả hơi sức lao nhanh về phía cửa siêu thị. Bất hạnh là có chuyện xảy ra... nghe thấy tiếng hét thảm, cơn đau truyền đến, cảm thấy hình như mình vừa đụng vào tấm cửa kính.

      "Ai mà đáng chết như vậy, có mắt sao?" Bình thường luôn là người nho nhã nhưng chỉ cẩn lúc khẩn trương như lúc làm muộn thế này bản tính của mới lộ rõ.

      Người đàn ông xoay người nhìn tới vừa đụng mình còn lên tiếng mắng chửi. Sao lại là ấy? Có người nếu phải do Mạnh Tử Long đõ đoán chừng cằm rơi xuống đất rồi.

      "Sao lại là ?" Nhìn người đàn ông trước mắt rất kinh ngạc, đây phải là người hôm qua mình đụng trúng sao? Hôm nay tại sao lại là ta, phải oan gia ngõ hẹp chứ?

      tại tốt rồi, giờ phải thời điểm thắc mắc vấn đề này, ôi! tiền thưởng của mình lập tức bay mất rồi, tiền thưởng của mình….!

      vòng qua bên cạnh người đàn ông, muốn chạy về phía trước nhưng lại bị một bàn tay rắn chắc kéo lại.

      "Tiểu thư, xin lỗi muốn chạy sao?"

      Chương 4: chủ động ôm ấp thương?
      “Buông tôi ra.” thực tức giận. Tiền thưởng của tôi quan trọng hay xin lỗi của quan trọng.

      Mạnh Tử Long giữ cánh tay muốn buông. Ngày hôm qua, bộ dạng xinh đẹp dịu dàng như thế mà hôm nay dường như hoàn toàn thay đổi thành người bướng bỉnh. “Muốn tôi buông tay, trừ phi xin lỗi tôi.”

      phải chỉ là câu xin lỗi sao, có cần gấp gáp như thế?

      xin lỗi." muốn rút tay ra khỏi tay ta nhưng cánh tay vẫn bị giữ chặt trong bàn tay cứng rắn của ta.

      có chút thành ý, vừa rồi còn thèm nhìn tôi.”

      thì thể nào, phải là câu xin lỗi thôi sao, còn đòi hỏi cao như vậy. nhìn vào mắt ta .

      xin lỗi! Như vậy được chưa, còn mau buông tôi ra”.

      “Vẫn chưa được”, Mạnh Tử Long nhanh chậm, từ từ phun ra mấy chữ.

      “Tôi lời xin lỗi rồi, còn muốn như thế nào?” tức giận, chưa từng gặp qua người nào khó chiều như ta.

      “Tôi xin lỗi rồi còn muốn thế nào?”

      xin lỗi, xin lỗi... Tôi đều bao nhiêu lần rồi có phải cố ý làm khó tôi hay ?” ra gặp phải ôn thần rồi.

      “Tôi muốn dùng thái độ xin lỗi như ngày hôm qua.”

      “Tôi có nghe lầm chứ, ngày hôm qua ư? Ngày hôm qua có quỷ mới biết tại sao tôi lại xin lỗi, mau buông tôi ra, bằng đừng trách tôi khách khí. Thỏ nóng nảy cũng cắn người, phải cho cơ hội."

      “Vậy tôi cũng muốn xem xem thế nào là khách khí.” Ngày hôm qua dịu dàng xinh đẹp, hôm nay lại là ngang ngược đáng , dù là bộ dạng nào cũng khiến cho Mạnh Tử Long thể rời mắt khỏi .

      nhấc chân muốn đá cho Mạnh Tử Long cước nhưng thật may bị đoán được ý định của mình, nên tại chân của cũng bị tay giữ lại.

      khốn kiếp, buông ra cho tôi.” Muốn công kích đối phương ai ngờ kết quả lại bị đối phương bắt bài. giãy dụa muốn rút chân về.

      Mạnh Tử Long liền buông chân của ra nhưng lại khóa chặt hông, sau đó ôm vào ngực. “Sao lại cẩn thận như thế?” Lời này nghe như quan tâm , có trời mới biết, được ăn đậu hũ cơ đấy.

      “Còn mau buông tôi ra?” muốn đẩy Mạnh Tử Long ra nhưng chỉ vừa dùng lực chút cả gương mặt chìm trong lồng ngực ta.

      sao lại có thể chủ động ôm ấp thương như vậy?” Mạnh Tử Long ôm ngang thắt lưng khóe miệng cong lên, tâm trạng vô cùng vui vẻ.

      Đây phải là trả đũa hay sao? ràng bị thua thiệt, mà còn bị là ăn đậu hũ của ta, đây chẳng phải là ngậm bồ hòn làm ngọt sao, là có nỗi oan mà khó ra sao?

      Chương 5: Lại muốn ôm ấp thương?
      ...” bị lời của Mạnh Tử Long làm cho nghẹn lại biết phải trả lời thế nào cho tốt.

      “Long, cậu làm gì ở đây?” Hạ Vũ từ cửa vào nhìn thấy Mạnh Tử Long ôm nữ sinh trong ngực.

      Mạnh Tử Long liếc thấy Hạ Vũ nhìn mình với ánh mắt kinh ngạc, dò xét, liền theo phản xạ buông ôm trong ngực ra.

      hung hăng đánh mạnh quyền lên ngực Mạnh Tử Long.

      “Sao lại là ?” Hạ Vũ nhìn thấy Mạnh Tử Long vừa buông ra hết sức ngạc nhiên.

      nhìn đồng hồ đeo tay, 9h20’. Trời ơi công việc của tôi, chắc lần này bị đuổi mất.

      để ý tới ánh mắt kinh ngạc của Hạ Vũ, hướng vào bên trong chạy tới. Nếu tôi mà mất việc tha cho , đồ đàn ông đáng ghét.

      Mạnh Tử Long nhìn bóng dáng vội vàng của dần xa liền thắc mắc, sao hai lần gặp đều thấy bộ dáng nôn nóng như thế?

      “Long, cậu cười gì đấy?” Hạ Vũ thấy Mạnh Tử Long nhìn theo hướng biến mất khóe miệng cong lên.

      “Cậu đến rồi à.”

      “Làm sao cậu cùng ấy chỗ? Bọn cậu nhận ra nhau sao?” Nhìn bọn họ vừa rồi thân mật như vậy, chẳng lẽ họ trước kia biết nhau?

      “Chúng ta thôi.”

      Mạnh Tử Long về phía trước với vẻ tự mãn giống như nghe thấy Hạ Vũ chuyện với .

      Hạ Vũ đuổi theo phía sau, “Tôi vừa hỏi cậu, cậu nghe thấy sao?”

      ấy sao? Tôi quen.” Nghĩ tới dáng vẻ vừa vội vàng lại vừa bực tức cuả , Mạnh Tử Long cảm thấy thật đáng , bất giác nở nụ cười.

      “Vậy sao mới vừa rồi cậu lại ôm ấy?” Theo như Hạ Vũ biết Mạnh Tử Long phải con người tùy tiện, đối với việc ôm xa lạ lại càng thể.

      “Hôm nay cậu tìm mình có việc sao?” Đối với việc vừa mới xảy ra cũng nghĩ cần phải giải thích, bản thân cũng biết mình phải người tùy tiện chỉ là vừa rồi, trong nháy mắt lại phát sinh mong muốn muốn ôm .

      “Có phải cậu muốn về đề tài này , cậu thích bé đó hả?” Hạ Vũ vừa vừa bấm tháng máy lên .

      Thích ư? Nhưng mình hôm qua phải mới là lần đầu tiên gặp mặt ấy sao? Có thích ?

      “Tôi chuyện với cậu đấy” biết từ lúc nào cậu ta lại thành ra ngơ ngơ ngẩn ngẩn như thế.

      Đối với vấn đề này hiện tại Mạnh Tử Long vẫn chưa thể xác ̣nh được, có lẽ chỉ là có cảm tình với mà thôi.

      “Cậu vẫn chưa trả lời tôi, có phải cậu thích bé đó ?” Đây là lần đầu tiên Hạ Vũ thấy Mạnh Tử Long ôm .

      Cửa thang máy mở ra, Mạnh Tử Long thấy trong thang máy cúi đầu nhìn chân của mình đá đá để ý rằng thang máy tới nơi.

      “Tiểu thư, thang máy đến nơi rồi.”

      “Ừm,” vẫn cúi đầu tiến về phía trước đụng phải lồng ngực của Mạnh Tử Long.

      lại muốn ôm ấp thương?” Mạnh Tử Long bắt lấy bả vai của .

      ngẩng đầu lên nhìn đến trước mặt chính là người đàn ông chết tiệt kia liền giơ nắm đấm lên.

      may cho , vừa giơ tay lên bị Mạnh Tử Long chộp được.

      “Thế nào, mới vừa rồi tinh thần còn sáng láng sao bây giờ lại ủ rũ cúi đầu.”

      mau trả cho tôi công việc.” Trời mới biết cũng vì đến muộn 20 phút mà bị đuổi việc.

      ra là mất công việc nên sắc mặt mới khó coi như vậy. Mạnh Tử Long lấy trong túi ra tấm danh thiếp đưa cho .

      “Ngày mai mang tấm danh thiếp này tới tìm tôi là được.”

      Mạnh Tử Long thầm cười trong lòng.
      foreveralone thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 6: ta?
      "Long, cậu đối với đó rất đặc biệt." Hạ Vũ ngồi đối diện Mạnh Tử Long khuấy đều tách cà phê.

      "Có sao?"

      ra Mạnh Tử Long sao lại biết mình đối với rất đặc biệt. Đó là loại cảm giác thành lời, dù là mỉm cười hay quật cường cũng đều hấp dẫn . Bản thân chưa bao giờ có cảm giác như thế đối với bất kỳ người con nào nhưng đối với lại khác, lần đầu tiên nhìn thấy , đã bị ánh mắt của hút hồn.

      Có lẽ đây chính là vừa thấy . Từ trước tới giờ tin thế giới này có người con khiến cho vừa gặp nhưng khi ấy thực xuất trước mặt mình, mặc cho bản thân chịu thừa nhận nhưng mà sâu trong thâm tâm lại vang lên thanh – mày thích ấy rồi.

      "Long, có phải cậu thích ấy? Tôi chưa từng thấy cậu mỉm cười với nào như thế hơn nữa trong mắt còn tràn đầy thương dịu dàng."

      "Có lẽ là….!" Đối với , cũng muốn nhiều lời giải thích bởi vì duyên phận đến ngăn được, ngẫu nhiên là gặp nhau thế cứ thuận theo tự nhiên.

      cầm tấm danh thiếp chợt chăm chú vào dòng chữ Chủ tịch tập đoàn Long Phỉ.

      ta là Tổng giám đốc của Tập đoàn Long Phỉ? ta là thiên tài lừng lẫy trong thương giới? ta là bạch mã hoàng tử trong lòng tất cả các gái. ta sao? Đây là sao?

      Mặc dù báo chí ngày nào cũng đưa tin tức về ta nhưng rất ít khi thấy ta xuất nên căn bản cũng nhận ra người đàn ông kia lại là Mạnh Tử Long.

      Trời ạ? Đây là sao? có chút tin vào hai mắt mình.

      ngây người trong chốc lát, người đàn ông hoàn mỹ như vậy có nào có thể chống lại được sức hút đây?

      cầm tấm danh thiếp lên nhìn cẩn thận lần nữa “ phải gạt người chứ?” lấy tay bẹo vào má liền thấy đau... Đau như vậy đúng là rồi.

      đứng dậy mở máy tính, trang tìm kiếm đánh vào ba chữ Mạnh Tử Long, trong nháy mắt nhảy ra vô số kết quả tìm kiếm, trời ơi sao lại nhiều như thế?

      Di con chuột vào dòng kết quả đầu tiên, hình ảnh lớn ra trước mắt, trời ạ ta.

      mặc dù lúc cũng có chút mơ mộng mình là bé Lọ Lem được gả cho hoàng tử, đó đúng là mơ giữa ban ngày. (Edit bởi *******************). Sau này, khi lớn lên hiểu được những thứ đó đều là tác giả viết ra để lừa phỉnh những trẻ , cho nên hiểu chỉ có làm tốt công việc mới là vương đạo.

      tắt máy tính, nằm ngửa mặt lên trời nhớ tới ban ngày sao lại bị tổng giám đốc cho ăn đậu hũ? Tổng giám đốc có thể tùy tiện ăn đậu hũ sao? Tổng giám đốc có thể hại người khác bị mất việc mà cần xin lỗi sao? (tiểu thư, người ta dường như mời đến công ty của nhận công tác, bây giờ nên cười thầm mới đúng)

      Ai nha, muốn quan tâm ta là giám đốc hay công tử gì đó, bây giờ ngủ mới là vương đạo bằng mai dậy muộn chết mất. nhắm mắt lại, vào giấc mộng ngọt ngào.

      Chương 7: Chờ đợi từ sớm.
      “Tiểu thư, xin hỏi tìm ai?"

      '' bị ngăn lại hỏi ở đại sảnh tập đoàn Long Phỉ.

      “Tôi….tôi tìm tổng giám đốc.” nhìn lễ tân đại sảnh giọng trả lời, chưa từng thấy qua càng chưa dám tưởng tượng có ngày tới tập đoàn lớn như vậy nhận công tác, cho nên có phần nhút nhát.

      “Xin hỏi có hẹn trước ?”

      có.”

      hẹn trước thể gặp Tổng giám đốc của chúng tôi được.” Đây là quy tắc của công ty dù ai đến cũng đều dựa theo quy tắc để làm việc, tuy rằng Tổng giám đốc Long Phỉ phải là người hà khắc nhưng quy củ tất yếu vẫn phải tuân theo, tập đoàn lớn như vậy ngay cả chuyện cơ bản này cũng làm được sao có thể đến chuyện vươn ra thế giới?

      “ Là Tổng giám đốc của hẹn tôi đến.” lấy ra tấm danh thiếp mà hôm qua ta đưa cho , trong lòng có chút run run, nếu như lễ tân tiếp nhận danh thiếp này phải làm thế nào đây.

      Trong đại sảnh, cầm tầm danh thiếp lên xem lập tức thay đổi thái độ, vừa rồi còn tươi cười khách sáo giờ thành nịnh nọt. “Cam thiểu thư? Tổng giám đốc căn dặn nếu tiểu thư tới có thể trực tiếp lên .”

      “Oh.” nghe vậy liền thở phào nhõm hơi, may mà ta có căn dặn trước nếu có lẽ thể lên?

      “Tiểu thư, đây là danh thiếp, xin gửi lại .” Lễ tân đem tấm danh thiếp gửi lại cho .

      “Vâng, vậy tôi bây giờ có thể lên rồi sao?” chỉ hướng thang máy.

      “Đúng vậy.” Lễ tân cúi đầu cung kính với . ta nghĩ người mà Tổng giám đốc của mình đích thân căn dặn hẳn là phải nhân vật tầm thường, có điều nhìn cách ăn mặc giống với người có danh vọng, chiếc váy đen kiểu dáng hơi cũ, chỉ là gần đây người có tiền đều thích ăn mặc kỳ kỳ lạ lạ, cho nên cũng dám dễ dàng kết luận, chuyện của Tổng giám đốc căn dặn đương nhiên dám chậm trễ.

      đứng trước cửa thang máy, đúng là tập đoàn lớn ngay cả tháng máy cũng lớn như vậy, nhàng ấn nút thang máy, bước vào đứng trong thang máy tự nhiên lại có cảm giác khẩn trương nghĩ tới cảnh ngày hôm qua cùng ta ôm ấp, khuôn mặt vô thức trở nên nóng ran.

      soi vào vách tường của thang máy chỉnh lại trang phục. Đây là bộ đồ công sở cảm thấy ưng nhất. Nhìn vào gương, cười cười tự với mình có cơ hội tới công ty lớn như vậy về sau nhất định phải làm việc cho tốt.

      bình thường thích để tóc xõa, nhưng dù sao hôm nay cũng là ngày đầu đến công ty lớn và trang trọng như vậy cố ý cột tóc đuôi ngựa, để tóc tai lòa xòa, cảm thấy như thế này trang trọng hơn.

      “Đinh” thang máy đến tầng.

      ra khỏi thang máy về phía cuối hành lang, cảm thấy nơi này vắng vẻ có người lại, hiểu sao trong lòng có chút sợ hãi, có chút hồi hộp.

      Văn phòng Tổng giám đốc ở cuối hành lang, nhìn thấy tấm biển gỗ khắc chữ Văn phòng Tổng giám đốc treo trước cửa lớn, hẳn là đây rồi, thầm.

      Mạnh Tử Long vốn làm sớm nhưng hôm nay lại sớm ngồi trong văn phòng, nghe được bên ngoài có hình như có tiếng người nên nghĩ hẳn tới.

      “Vào .”

      sửng sốt, ta với sao?

      Chương 8: Được, tôi đồng ý.
      “Là sao?” Mạnh Tử Long còn chưa thấy mở cửa vào lên tiếng.

      Ôi mẹ ơi, làm sao mà ta biết mình nghĩ gì chứ, đưa tay đặt ở nắm cầm đẩy cửa vào.

      Đừng lo lắng, hãy hít thở sâu, mày cần khẩn trương.

      định cứ đứng ở cửa sao? Còn mau vào trong.” Mạnh Tử Long nhìn bộ dáng ngơ ngác đứng ở cửa, ngày hôm qua còn hung hãn như vậy hôm nay sao lại biến thành tiểu bạch thỏ ( nàng nhút nhát, mềm yếu), đúng là có thể biến đổi khôn lường mà, nhưng mà dù với bộ dáng thế nào đều cảm thấy đặc biệt.

      nhìn về phía người đàn ông ngồi ở ghế Tổng giám đốc, trời ơi ta, phải là mơ, lấy tay dụi dụi hai mắt của mình nhưng người trước mặt có biến mất mà còn là cười nhìn .

      có nhìn lầm, chính là tôi, là Mạnh Tử Long, tổng giám đốc tập đoàn Long Phỉ.” Nhìn thái độ mơ hồ của đáng , Mạnh Tử Long thoải mái , “còn mau lại đây, định đứng ở khoảng cách xa như vậy chuyện với tôi sao?”

      “Tôi...” bị có phần cảm thấy xấu hổ, bước chân từ từ tiến về phía ta nhưng mà càng bước tim càng đập mạnh giống như lập tức muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

      đứng trước mặt Mạnh Tử Long, may mắn có chiếc bàn làm chặn lại hình ảnh liều mạng xoa nắn vặn vẹo hai bàn tay.

      “Tôi…” chưa bao giờ nghĩ mình lại có thời điểm biết mở lời chuyện như thế này.

      sao lại có dáng vẻ căng thẳng như thế? Chẳng lẽ sợ tôi ăn ?” Mạnh Tử Long rời ghế đứng lên về phía thuận tiện đưa tay khoác lên vai .

      Cảm nhận được vai truyền đến lực đạo, khỏi chấn động, ta thực ra muốn làm cái gì? Là muốn ăn đậu hũ của sao?.

      muốn làm gì?”

      “Căng thẳng như vậy làm gì? Tôi ăn ”, Mạnh Tử Long vỗ vỗ vai rồi thu tay về.

      “Về sau làm trợ lý riêng cho tôi, 24 giờ đợi lệnh tôi, đối với những chuyện tôi phân phó thể .” Mạnh Tử Long nghiêng người đến trước mặt đối diện với .

      Gì chứ? hoài nghi tai mình nghe nhầm, làm trợ lý riêng cho ta, chưa tính lại còn 24h đợi lệnh, là quá dọa người , ta cho là thần sao, cũng cần ngủ sao?

      “Đối với tiền lương, cầu gì ?” Mạnh Tử Long sớm liệu đến nhất định kinh ngạc, quả thực như vậy nhưng sớm có cách ứng phó.

      “Tôi có thể từ chối công việc này ?” Đối với công việc có cầu vô lý như vậy thực tiếp nhận được.

      “Có thể, nhưng mà tôi chắc là thể sắp xếp cho công việc khác, hơn nữa nếu ra ngoài tìm việc khác nhất định thể tìm được.”

      “Cái gì?” Thế này chẳng phải quá tàn nhẫn sao, biết thực lực của tập đoàn Long Phỉ, nếu ta muốn giết người người kia chắc chắn cùng đường rồi, đáng tức cười chẳng lẽ người kia chính là mình sao? “Chúng ta có thể hay thảo luận số điều kiện?”

      “Điều kiện? Còn có nhân viên cùng ông chủ của mình thảo luận điều kiện sao, có phần hơi đánh giá cao sức quyến rũ của mình?”

      “Tôi... tôi có thể làm trợ lý riêng của của nhưng mà thể 24h đợi lệnh, tôi còn phải ngủ.”

      “Điều này đơn giản thôi, tôi nhất định cho đủ thời gian để ngủ.” Mạnh Tử Long trong lòng nở nụ cười mờ ám, chẳng qua ngủ cùng ai do tôi quyết định. “Như vậy tuần làm năm ngày, hai ngày nghỉ ngơi. Năm ngày làm 24h đợi lệnh, hai ngày nghỉ ngơi là thời gian tự do của , tiền lương mỗi tháng vạn, được chứ?

      “Mỗi tháng vạn?” có chút bị lay động, vốn dĩ công việc cũ của mỗi ngày chỉ có hơn hai ngàn tính ra căn bản là thể giúp ba san sẻ gánh nặng, vừa nghĩ tới khuôn mặt tiều tụy của ba lại nghĩ tới trước mắt là công việc với tiền lương cao như vậy bản thân chịu vất vả chút cũng sao.

      “Được, tôi đồng ý.”

      Chương 9: Có cần phải kích động như thế ?
      “Ngày mai đúng chín giờ làm, muộn phút trừ ngàn đồng.” Mạnh Tử Long trở lại ghế ngồi nhìn .

      phút trừ ngàn đồng, như vậy quá độc ác, tiền lương của tôi tháng vạn, nếu muộn mười phút tôi làm cả tháng công rồi. phút trừ ngàn đồng, quá tàn nhẫn rồi.”

      “Vậy phút hai ngàn đồng.” Mạnh Tử Long nhìn điệu bộ ủy khuất của rất muốn cười.

      …” đúng là ‘ăn người miệng mềm, bắt người tay ngắn’ nếu đổi lại là người khác đối với như vậy sớm phản kháng, nhưng mà bây giờ ở trước mặt chính là ‘miếng cơm, manh áo’ của mình nếu làm ta vừa ý công việc của coi như bọt nước.

      yên tâm, giây tôi cũng đến muộn, cần lo lắng thay tôi”, nghiến răng nghiến lợi , mặc dù trong lòng rất tức giận nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra vô cùng bình tĩnh.

      ra vừa nhắc nhở tôi, tới muộn giây cũng coi như phút cho nên ngàn vạn lần nên muộn, haha….” tiếng cười nghe ra tràn đầy đắc ý.

      … khụ khụ…khụ khụ…” nghe Mạnh Tử Long mà thiếu chút nữa bị sặc chết vì nước miếng của mình.

      “Sao thế, có cần kích động đến mức ho khan như thế?” Mạnh Tử Long vừa hỏi vừa xoay cây bút trong tay.

      “khụ khụ…tôi…tôi có.” tức giận ho tới mức cúi thấp cả người.

      sao chứ?” biết từ lúc nào Mạnh Tử Long vòng đến sau lưng , nhàng vỗ lưng giúp dễ thở hơn.

      ràng có chút hoảng hốt dựng thẳng người, xoay lại nhìn Mạnh Tử Long, khuôn mặt vô thức đỏ ửng, “ sao cả.”

      “Em thẹn thùng sao?” nhìn sắc mặt hồng hồng của , Mạnh Tử Long kích động chỉ muốn tới hôn lên môi nhưng mà giờ còn chưa đến lúc.

      ngại ngùng sờ khuôn mặt nóng ran của mình, “Tôi có.” cố ra vẻ trấn tĩnh giọng , “ đột nhiên đứng phía sau tôi nên dọa tôi sợ.”

      “Vậy xem ra tôi phải xin lỗi em, là tôi nên đứng ở sau lưng em.”

      “Sao có thể để ông chủ xin lỗi, như vậy gẫy đường tài lộc của tôi.”

      “Ha ha… em đáng , xem ra cuộc sống của tôi về sau tràn đầy thú vị.” Mạnh Tử Long nhìn trước mắt biết rằng đây chính là người phụ nữ mình muốn bảo vệ cả đời.

      "Ngày mai làm thay đổi trang phục chút." Mạnh Tử Long đánh giá tổng thể chút phong cách của , tóc cột cao có vẻ gọn gàng, khoan khoái cũng rất thích nhưng mà đối với bộ đồ kiểu dáng dám khen tặng.

      cúi đầu đánh giá chính mình. “Đây chính là bộ đồ đẹp nhất của tôi, tôi cảm thấy rất ổn, tôi tới để làm việc cũng phải làm gì khác.” có chút tủi thân, “ phải tôi muốn mặc quần áo đẹp nhưng mà… Tôi lại giống như ngậm chìa khóa vàng ra đời.”

      “Em là trợ lý riêng của tôi, em ăn mặc thế này tôi sao còn mặt mũi ra ngoài, người khác lại tưởng tôi trả lương cho em.”

      “Dù sao... tôi...” biết làm gì mới tốt đây, tại quần áo đắt đỏ như vậy.

      Mạnh Tử Long bỗng chốc nắm tay kéo .

      đâu?” tự nhiên bị ta kéo căn bản kịp phản ứng.

      biết.”

      Chương 10: Lòng bàn tay ẩm ướt.
      Mãi đến khi hết đoạn hành lang dài mới phát tay mình vẫn bị ta kéo, “Này, buông tay.” dừng bước

      Thế nhưng Mạnh Tử Long chút cũng muốn thả tay ngược lại còn nắm chặt hơn. “ nhanh chút.”

      “Này, buông tay.”

      từ tới lớn chưa từng đến chuyện đương càng chưa từng cùng người con trai nắm tay, ngày hôm qua may mất cái ôm đầu tiên của mình hôm nay lại may mất cái nắm tay đầu tiên, càng thêm may là hai cái lần đầu tiên lại hiến dâng cho người đàn ông này.

      Mặc kệ vùng vẫy thế nào nữa Mạnh Tử Long đều bỏ qua tiếng kêu la của .

      Cửa thang máy đóng lại, cảm thấy thang máy vốn rộng rãi như thế bỗng trở nên chật chội.

      bàn tay bị ta nắm lấy, bàn tay còn lại lại biết nên để vào đâu.

      “Tôi này, rút cục khi nào mới chịu thả tay?” muốn giãy dụa nhưng ngược lại càng khiến tay mình đau nhức.

      Mạnh Tử Long gì chỉ nhìn thang máy phía trước.

      vách thang máy phản chiếu hình ảnh cùng tay nắm tay, bộ dạng , gương mặt vặn vẹo thể thái độ bằng lòng còn Mạnh Tử Long khóe miệng cong lên tuy ràng nhưng cũng đủ thấy được tâm tình rất tốt.

      muốn dẫn tôi đâu?” Người đàn ông này rút cuộc sao lại như thế, hỏi cái gì ta cũng trả lời, còn nữa vì sao ta nhất định cứ phải nắm tay mình?

      nghĩ nếu giãy dụa ra, sẽ nể tình ta mặt mũi khôi ngô đẹp trai mà so đo, chỉ mong về sau trong công việc ta đối xử tốt với là được.

      Đến khi tĩnh tâm lại cảm giác được lòng bàn tay của Mạnh Tử Long cư nhiên ẩm ướt, chẳng lẽ ta cũng căng thẳng? ở trong lòng nở nụ cười thầm.

      “Em cười cái gì…” bị ta dọa tới chết khiếp, ràng chỉ cười thầm trong lòng chẳng nhẽ ta cũng có thể phát . Nhìn thang máy chuẩn bị xuống đến tầng trệt “Này, còn định buông tay sao?”

      “Ha ha”

      buồn bực, bên ngoài thang máy đều là nhân viên của tập đoàn, nếu để họ thấy tổng giám đốc nắm tay chừng ngày mai chết chìm trong biển nước bọt.

      Mạnh Tử Long nắm chặt tay “Thế nào, sợ sao?”

      “Tôi….”

      Mạnh Tử Long cố ý trêu đùa là muốn nhìn thấy bộ dáng ảo não nhưng lại dám bộc phát của .

      Lúc này đến phiên căng thẳng, bàn tay túa đầy mồ hôi mạo muội “Này, buông tay được ?” lại định giãy tay ra khỏi tay ta, trong lòng thầm nghĩ cho ta một cơ hội buông tay, nếu đừng trách khách khí.

      dùng ánh mắt cực kì cầu khẩn nhìn Mạnh Tử Long nhưng mà ngay đến con mắt cũng thèm để ý .

      buông tay cho tôi”. hét to lên nhưng may cùng với thanh của là tiếng thang máy mở cửa, tất cả nhân viên bên ngoài đến nhìn với ánh mắt khác thường.

      nhất thời được tự nhiên cúi đầu cũng cảm thấy buông tay , sau đó nghe được nhân viên ngoài thang máy đồng thanh chào hỏi Mạnh Tử Long.

      Mạnh Tử Long gật đầu với họ rồi bước ra ngoài thang máy còn lại đón nhận ánh mắt khác thường của bọn họ.

      “Tiểu thư, ra ?” nhìn bộ dáng ngơ ngác của nhân viên tốt bụng nhắc nhở …. “Tôi ra ngoài, tôi ra ngoài.”

      Sắc mặt chuyển sang đỏ dần, cúi đầu tháo chạy khỏi thang máy lại nhìn thấy Mạnh Tử Long dựa lưng vào thang máy run run khóe môi cười.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 11: Hoàn toàn có bị sao.
      nhìn điệu bộ vui sướng khi người khác gặp nạn của ta chỉ muốn ngay lập tức đem ta băm vằm. Nhưng mà giờ ta là sếp của cho nên dù tức giận thế nào cũng thể làm thế. ta cố ý khiến bị mọi người cười chê, làm bẽ mặt, chiêu này của ta hiểm ác.

      “Xem như lợi hại."

      cúi đầu thèm để ý Mạnh Tử Long, qua ta chỉ để lại câu kia.

      Mạnh Tử Long nhìn lướt qua mình ra hướng cửa chính “Này, em muốn biết tôi dẫn em đâu sao?”

      Nhìn tức giận dậm mạnh chân lên sàn nhà mà bước càng khiến nhịn được cười “Em như thế có phải là muốn phá hỏng tài sản của Công ty ?”

      Có quỷ mới biết muốn dẫn tôi đâu, tại tôi đây tâm tình tốt muốn về nhà, ai rảnh dể ý . Nghe Mạnh Tử Long ở phía sau nhưng cũng quay đầu lại mà tiếp tục về phía trước.

      phải chỉ đùa chút mà em tức giận như vậy chứ? Chịu nổi trêu chọc chẳng thú vị.” Mạnh Tử Long bước nhanh theo sau .

      Muốn khích tướng? chiêu này của hề có tác dụng với tôi, biết lượng sức, với tài nghệ của muốn khích tướng tôi, đơn giản thế đâu.

      “Em nhanh như thế làm gì?” Mạnh Tử Long bước dài chân chạy lên trước kéo tay lại.

      muốn ở giữa sảnh đông người thế này lôi kéo tôi sao?” cúi đầu nhìn Mạnh Tử Long kéo tay mình.

      “Em nghĩ sao cho là như vậy, tôi cũng để ý.”

      Có lẽ tức giận đến phát điên, mặt ửng hồng càng thêm xinh đẹp khiến cho Mạnh Tử Long nghĩ cuộc sống của sau này có vô cùng thú vị.

      ….” Cây muốn có vỏ tốt, người muốn có thể diện, người biết xấu hổ như ta đúng là thiên hạ chỉ có , đúng là đạt đến trình độ ‘lô hỏa thuần thanh’(là đạo luyện linh đơn, ý MTL luyện da mặt dày đến mức ai bì kịp, haha…..) bội phục ta được.

      “Tôi... Tôi làm sao… đây là công ty của tôi nếu muốn dây dưa với em chắc rằng ai dám có ý kiến, cho nên em ngoan ngoãn nghe lời tốt hơn nếu tôi cũng thể đảm bảo giữa thanh thiên bạch nhật ăn đậu hũ của em.” Mạnh Tử Long kéo tới trước mặt mình.

      muốn làm gì?” Nhìn động tác của ta khẩn trương, phải ta định hôn chứ?

      Mạnh Tử Long từ từ cúi đầu xuống.

      muốn làm cái gì?” nhìn động tác của ta muốn hôn khiến tim xém chút nhảy khỏi lồng ngực.

      Mạnh Tử Long cúi sát đầu vào vai .

      nín thở, chẳng lẽ ta thực muốn hôn sao?

      Mạnh Tử Long lại từ tay di chuyển đến ngón tay nhàng nắm lại rồi tỉ mỉ ngắm nghía cổ tay .

      ta làm gì? Nhìn cổ tay mình làm gì, chẳng lẽ cổ tay mình là quá dài hay sao? Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Mạnh Tử Long lại cảm thấy bực mình.

      “Hoàn toàn có sao.”

      “Cái gì có sao?” Đột nhiên lên tiếng khiến giật mình thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi :))))

      có gì.”

      có gì?” này kì lạ, thể giải thích nổi.

      Chương 12: Em định giải quyết thế nào?
      thôi, tôi dẫn em mua quần áo.” Mạnh Tử Long lại nắm lấy tay .

      Mua quần áo? Mua quần áo gì chứ? nghi ngờ lỗ tai của mình có vấn đề, đầu óc tổng giám đốc bị ngập nước sao, sao lại có chuyện ông chủ dẫn nhân viên mua quần áo hơn nữa ta lại là người đàn ông hoàn hảo, là bạch mã hoàng tử trong lòng các , vậy mà lại muốn dẫn bình thường như mua quần áo, chẳng phải là muốn hạ sát hay sao.

      “Chẳng lẽ em nghĩ em ăn mặc như thế có thể làm trợ lý riêng của tôi sao?” Mạnh Tử Long đánh giá từ đầu đến chân , cách nào tiếp nhận bộ dáng này của có thể làm trợ lý riêng cho , mặc dù bị hấp dẫn bới tính tình thẳng thắn ngây thơ chứ phải là bề ngoài của nhưng dù sao công việc vẫn là công việc, cho nên cần chú ý tới ăn mặc chút, nếu mang theo trợ lý ăn mặc như thế ra ngoài đàm phán khách hàng chỉ sợ dọa người mất.

      hiểu ý của Mạnh Tử Long nhưng để cho ông chủ dẫn mua quần áo kì quái, khiến thấy trong người được tự nhiên thoải mái.

      “Chuyện mua quần áo tự tôi mua, đảm bảo khiến mất mặt, bây giờ có thể trở về.”

      mặc dù hiểu mục đích thực ta muốn dẫn mua quần áo là gì nhưng từ trước tới nay bao giờ dựa vào quan hệ nam nữ để kiếm lợi ích, cho rằng những thứ do bản thân mình lao động kiếm được mới là những thứ có giá trị nhất.

      “Em muốn tự mình mua vậy em định mua như thế nào đây?” Ngay từ lúc quyết định để đến công ty làm việc, Mạnh Tử Long cho điều tra về gia cảnh của cho nên hiểu hoàn cảnh tại của . có lẽ vì muốn đứng ra gánh vác gia đình cho nên mới đáp ứng những cầu vô lý của vậy nên mới có thể đem này đến gần bên cạnh mình.

      cần quan tâm, tóm lại tôi tự xử lý được.” Mặc dù chưa biết giải quyết vấn đề này như thế nào nhưng vẫn tự nhủ thầm cái mà cần chính là khí chất.

      “Tôi công việc của em chính là nghe theo lời tôi, mới đó mà em quên rồi sao?”

      Trời ạ, ta đề cập đến cầu như thế lúc nào, có tất cả mọi cái đều phải nghe theo ta sao.

      từ khi nào lại thêm điều kiện như thế chứ?”

      “Bây giờ.”

      “Có thể xem xét linh động chút hay ?”

      “Em có quyền .”

      Ôi mẹ ơi sao lại để con gặp phải người này chứ, ở trước mặt ta cái gì cũng phải nghe theo, thể .

      tại công việc còn chưa chính thức bắt đầu nên tôi có quyền ’ chứ?”

      “Vậy tôi tuyên bố công việc của em bây giờ chính thức bắt đầu, công việc đầu tiên em được giao là theo tôi mua quần áo.”

      sao lại có cảm giác như bị bán vậy, trong lòng toát lạnh.

      “Tôi lần nữa em có quyền .” Mạnh Tử Long kéo bước nhanh tới khu bán đồ thời trang.

      “Này, có thể chậm chút ?” thể theo kịp bước chân của .

      “Còn có rất nhiều việc phải làm sao có thể chậm được.” vừa ta vừa bước nhanh hơn.

      dường như bị ta túm tay lôi tới khu thời trang.

      Chương 13: Gói hết lại cho tôi
      “Em xem thích gì tự mình chọn ."

      “Tôi….” biết những trang phục ở đây hề rẻ, coi như với công việc bây giờ muốn mua những thứ này cũng phải mất mấy tháng làm việc. Những thứ hàng hiệu này trước kia cho dù nghĩ cũng dám nghĩ.

      “Con gì mà như em, còn mau chọn đồ , tôi có nhiều thời gian cùng em ở đây lãng phí, còn rất nhiều việc cần tôi giải quyết.”

      nghĩ thầm tôi cần, là nhất định dẫn tôi đến chỗ này mà còn làm ra vẻ tôi khiến cho công việc của chậm trễ.

      “Tôi… tôi có thể mua được ?” vẫn có dũng khí lấy những thứ quần áo kia.

      “Bảo em mua em mua sao còn ở đó nhảm, nhanh chọn đồ .” Mạnh Tử Long dáng vẻ hung hăng , ra muốn thoải mái mua đồ chút bị cảm giác thiếu nợ .

      Nhân viên bán hàng thấy ông chủ mình dẫn đến mua quần áo đương nhiên rất nhiệt tình “Tiểu thư xin hỏi muốn mua quần áo với giá tiền và kiểu dáng như thế nào?”

      “Tôi...” nhìn Mạnh Tử Long biết phải thế nào nữa.

      “Giúp ấy chọn mấy bộ đồ phù hợp.” Mạnh Tử Long suy nghĩ nếu mua cho những y phục khác nhất định đồng ý cho nên trước cứ mua những bộ đồ công sở cho là tốt nhất.

      “Vị tiểu thư này rất trắng cho nên mặc màu sắc gì cũng đẹp.” Nhân viên bán hàng cầm lên bộ váy màu hồng nhìn , “Tiểu thư chắc hẳn khoảng hơn 20 tuổi chút nên màu hồng rất hợp với , vừa dễ thương lại vừa sang trọng.”

      cầm bộ váy hồng nhìn đến nhãn hiệu của nó trong lòng nghĩ thầm chất vải mịn màng thoải mái, so với quần áo trước đây của đúng là trời vực. nhìn đến giá tiền của sản phẩm, mẹ ơi đây là bao nhiêu tiền cảm thấy hoa cả mắt, “Cái này tôi thích lắm, chọn cái khác .”

      “Đem cái này gói lại.” Mạnh Tử Long mới vừa rồi nhìn thấy vẻ mặt của biết vì giá tiền cho nên mới thích.

      cần.” nhìn nhân viên bán hàng ý bảo phải nghe lời Mạnh Tử Long.

      “Gói lại.”

      “Vâng, thưa Tổng giám đốc.” Nhân viên bán hàng thấy Mạnh Tử Long muốn mua trong lòng rất vui mừng vì được trích phần trăm khá cao khi bán được hàng.

      “Cái đó quá đắt.” đến gần Mạnh Tử Long . Chỉ nhìn thấy dãy số kia mà cảm thấy xót ruột, nếu như mặc bộ đồ này ra ngoài cảm giác như khoác tiền mình vậy.

      “Nhìn xem còn thích những thứ khác ?” Tiền này đối với Mạnh Tử Long đáng gì. “Em cần lo lắng, tiền đó tôi có đòi em phải trả.”

      “Đây là đồ trả tiền cũng thể xem như đồ của tôi, đủ rồi, chúng ta thôi.”

      Mạnh Tử Long kéo tay tới trước bộ váy màu đen, “Bộ này cũng rất phù với vị trí công việc của em, cần phải có vài bộ đồ nhìn chững chạc chút.”

      “Gói những thứ đó lại cho tôi.” Trời mới biết ta quét tay qua bao nhiêu bộ trang phục.

      …. làm gì vậy?”

      Mạnh Tử Long năng gì chỉ chờ nhân viên bán hàng mang y phục gói lại tới đưa cho cầm “Tôi rồi, trước mặt tôi có quyền .”

      “Tôi….”

      còn muốn gì đó nhưng cho cơ hội chen vào, liền nói “Ngày mai mặc những trang phục này, đúng giờ đến công ty làm việc.”

      nhìn theo bóng lưng rời rồi lại nhìn bên chân mình bao nhiêu là quần áo, ngày hôm nay cảm giác như mình nằm mơ vậy.

      Chương 14: Nghiến răng ken két
      “ Mẹ, con về.” mở cửa thấy Thư Uyển quét dọn nhà cửa.

      “Điềm Điềm, hôm nay sao lại về sớm vậy, con được khỏe sao?” Thư Uyển cảm thấy kì lạ, bây giờ là giờ làm việc phải làm mới đúng, sao lại trở về?

      “Con sao, là do con đổi công việc mới, ngày mai mới bắt đầu chính thức làm.” do mình bị đuổi việc nên mới phải tìm công việc mới với mẹ để cho bà phải lo lắng.

      “Sao lại muốn đổi công việc khác?” Thư Uyển dừng tay tới chỗ .

      “Công việc trước đây làm thoải mái sao?”

      tại tìm việc làm rất khó khăn, con nghỉ việc có thể tìm ngay được công việc mới rồi hay sao?”

      Thư Uyển thương xót cực khổ, tuổi còn trẻ mà phải bỏ dở việc học hành, giúp cha chia sẻ gánh nặng gia đình, tại bà là nữ chủ nhân trong nhà mà giúp được gì, chỉ làm mấy việc nội trợ trong nhà, “Điềm Điềm, là mẹ khiến con phải vất vả rồi.”

      “Mẹ, Điềm Điềm cực khổ, mẹ yên tâm đây là do công ty sắp xếp con đến đơn vị mới nhận công tác, mẹ cần lo lắng.”

      “Vậy tốt, con ăn cơm chưa?” Thư Uyển nhìn đồng hồ hai giờ chiều, biết con bé này ăn cơm chưa.

      Đúng là đến sao nhưng giờ nhắc đến cảm thấy bụng đói cồn cào liền cất giọng nhàng, “Con chưa có ăn.”

      “Vậy mẹ làm chút đồ ăn cho con, con ngồi xem Ti vi chờ chút.”

      nhìn mấy lớn đựng quần áo mới mua kia vừa rồi phải tốn sức chín trâu hai hổ mới đem được chúng về nhà, cũng may là chúng đến nỗi quá nặng, nếu chắc chết vì mệt mất.

      cầm những túi đồ kia mang về phòng, treo từng cái từng cái vào tủ, trong tủ vốn rất ít quần áo giờ được treo kín trang phục của các hang thời trang nổi tiếng. đưa tay chạm tới thứ trong đó, chất vải trơn trượt mềm mại khiến cảm nhận những thứ đồ đắt tiền này đúng là chất liệu rất tốt, rất thoải mái.

      Nhưng mà quần áo đắt tiền như vậy mình phải làm bao lâu mới trả đủ cho ta, mặc dù nhận quần áo này của ta nhưng cũng muốn nhận những thứ này. Cùng lắm là mỗi tháng trích khoản từ lương ra để hoàn trả ta.

      nghĩ Mạnh Tử Long rất đúng, Long Phỉ là tập đoàn lớn, ăn mặc như học sinh nghèo đến đó làm việc thực làm mất mặt ta, vì vậy mới miễn cưỡng nhận những thứ trang phục này của ta.

      “Điềm Điềm, cơm chín rồi, mau ra ngoài ăn.” Thư Uyển ở bên ngoài gọi .

      “Vâng.”

      Mặc dù chỉ là đĩa cơm rang trứng đơn giản nhưng trong đó chứa đựng tình cảm Thư Uyển dành cho , “Mẹ làm món cơm rang này càng ngày càng ngon.”

      “Thích ăn nhiều chút, mẹ có việc cần ra ngoài lát, con ở nhà nhé.”

      “Con biết rồi.”

      vừa ăn vừa xem ti vi, mặc dù gia đình phải là hoàn hảo nhưng chỉ cần ấm áp vui vẻ như vậy cảm thấy hài lòng rồi.

      Tin tức mới nhất sáng nay, Tập đoàn Long Phỉ thành công tiến vào thị trường Quốc Tế, dự tính bao lâu sau Long Phỉ chiếm được thị phần nhất định. ti vi vừa mới đưa tin.

      Long Phỉ? ngẩng đầu lên nhìn ti vi thấy Mạnh Tử Long bị đống kí giả vây quanh, khuôn mặt ta lạnh lùng biến sắc. ta thay đổi quá nhanh, buổi sáng còn bộ dáng trêu đùa mà vẻ mặt ta bây giờ giống như ai đó thiếu ta mấy trăm vạn. trong miệng còn đầy cơm mà vẫn nghiến răng ken két.

      Chương 15: Mình cũng giống tri thức chuyên nghiệp đó chứ
      Hôm nay là ngày đầu tiên làm, bởi vì cái quy định kinh khủng kia chậm phút trừ ngàn cho nên Cam đại tiểu thư đáng thương của chúng ta mới sáu rưỡi sáng phải nhanh chóng rời giường.

      Tóc tai rối bù, mắt mũi còn lơ mơ bước ra phòng ngủ, khi còn làm ở công ty cũ tám giờ mới phải rời giường, bây giờ phải dậy sớm hơn gần hai tiếng đồng hồ, đúng là tàn khốc khiến khó có thể chấp nhận.

      “Mẹ” ra ngoài phòng khách tìm kiếm Thư Uyển.

      “Điềm Điềm, sao hôm nay con lại dậy sớm như thế?” Thư Uyển thấy dáng vẻ lờ đờ uể oải của có chút giật mình, còn tưởng mình nhìn nhầm.

      “Hôm nay là ngày đầu tiên con làm, thể đến muộn.” ra đâu muốn dậy sớm như thế chứ, tất cả đều là do người đàn ông đáng chết kia.

      khó có dịp thấy con dậy sớm như vậy, nhưng mà công việc mới đòi hỏi phải dậy sớm làm vậy sao?” Thư Uyển suy nghĩ công việc cũ của sáng 9h vào làm chiều 5h về, tại đổi công việc mới phải làm sớm như vậy.

      “Vâng công việc mới phải làm sớm chút.” cũng dám với Thư Uyển công việc mới lương cao nhưng muộn phút bị trừ ngàn còn nữa nếu tiếp nhận công việc này cũng thể đâu tìm công việc.

      “Vậy con mau tắm, mẹ làm đồ ăn sáng bây giờ.” Nhìn sớm như vậy phải ra ngoài làm Thư Uyển rất đau lòng, nhưng mà cũng chỉ có thể giúp làm đồ ăn sáng mà thôi.

      đánh răng rửa mặt xong liền vào phòng thay quần áo, mở tủ quần áo ra toàn là những thứ trang phục đều trị giá bốn vạn, quanh quẩn lại cũng biết chọn bộ trang phục nào, nhìn những nhãn mác thời trang kia có cảm giác mình xứng với chúng.

      “Tôi cảm thấy những trang phục này rất hợp với em.” nhìn những bộ quần áo này lại nhớ tới lời ngày hôm qua của Mạnh Tử Long.

      cầm lên bộ váy đen ướm thử trước gương “bộ này thích hợp với mình sao?”

      Thay xong trang phục đứng trước gương ngắm lại lần nữa, đúng là bộ váy được may rất tinh xảo, mặc lên rất vừa vặn, dài chấm gối, bị quá ngắn thực rất hợp với . nhìn mình trong gương cảm thấy mặc bộ đồ này lên khiến mình trông giống phần tử tri thức chuyên nghiệp.

      kẹp gọn gàng tóc mái, tóc dài phía sau búi cao, nhìn rất xinh đẹp. thuộc tầng lớp tri thức bỗng nhiên ra trước mặt

      Do cầu của công việc mới cho nên phải trang điểm chút nhàng, đeo đồ trang sức đơn giản, phải khiến cho bản thân phấn chấn lên chút.

      Sửa soạn xong xuôi, lại nhìn mình trong gương “Oa, là mình đây sao? ra mình cũng là xinh đẹp như vậy!!

      “Điềm Điềm, đồ ăn sáng làm xong, con ra ăn nhanh còn làm trễ giờ mất.”

      Chưa từng thấy Điềm Điềm ăn mặc như thế bao giờ Thư Uyển có chút giật mình “Điềm Điềm, hôm nay con xinh đẹp.”

      Nghe Thư Uyển khích lệ như vậy trong lòng rất vui vẻ “ mẹ?”

      “Ừ, con cũng nên để ý chăm sóc bề ngoài chút, cần quá lo lắng mọi việc trong nhà, mẹ có thể ra ngoài kiếm việc gì đó làm cũng được.” Thư Uyển biết trước kia ăn mặc đơn giản cũng là vì tiết kiệm để lo cho gia đình.

      “Mẹ, cần phải như vậy, con ăn điểm tâm .” Chuyện này Thư Uyển đề cập đến nhiều lần nhưng mà dù phải mẹ ruột nhưng cũng nỡ để bà ra ngoài vất vả.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 16: Có tài năng ngủ, bất cứ nơi đâu, khi nào cũng ngủ được.
      khổ sở đứng trước cửa tập đoàn Long Phỉ, mắt nhìn chằm chằm cửa lớn còn đóng kín, nhìn đồng hồ mới 8h sáng, còn cách giờ làm những tiếng, muốn đâm đầu vào cửa quá.

      Người đàn ông đáng chết, đành hùng hùng hổ hổ ngồi xuống bồn hoa lớn bên cạnh mà chờ đợi.

      Cũng may nơi này sáng sớm cũng có người nào qua lại, bằng phiền chết được.

      Buồn ngủ quá, nhịn được mà ngáp cái, mí mắt tự chủ được cứ díu vào nhau.

      cố gắng chống đỡ mí mắt của mình, cho chúng nhắm lại nhưng mà ý chí của bao giờ thắng nổi cơn buồn ngủ cho nên giờ lấy tay chống đỡ đầu, hai mắt nhắm nghiền.

      ngủ mà quên cả thời gian, ngồi như vậy mà vẫn ngủ ngon lành được là bội phục.

      xem, con kiểu gì mà lại ngủ ở đây thế này?” hai nhân viên công ty mới tới nhìn thấy ngủ như thế liền bàn tán.

      “Đúng đó, người ta mặc là đồ hiệu sao có thể ngồi ở bồn hoa ngủ mà còn ngáy to như thế chứ?” người khác lên tiếng.

      “Chúng ta nên qua đánh thức ấy?” nhân viên đừng bước “có lẽ là ấy đến Long Phỉ có chút việc nhưng vì tới sớm quá nên thế.”

      Người đó định tới đánh thức nhưng lại bị giọng của người đàn ông chặn lại, “Mọi người lên trước làm việc .”

      Xoay người mới thấy người vừa lên tiếng chính là Tổng giám đốc, mọi người đều cung kính chào “Tổng giám đốc, vậy chúng tôi lên trước.”

      Đám đông nhân viên bước chậm rãi từng bước nhìn Tổng giám đốc hướng tới bồn hoa nơi có ngủ mà tới, trong lòng thầm thắc mắc biết đó và Tổng giám đốc có quan hệ gì.

      Mạnh Tử Long quay lại nhìn đám nhân viên với ánh mắt cảnh cáo, mọi người liền vội thu hồi tầm mắt và nhang chân bước tới thang máy.

      nhàng tới chỗ , dường như sợ quấy rầy giấc ngủ của . cảm thấy quá bội phục , giữa chốn này cũng có thể ngủ được, như vậy ban đêm ngủ say có bị bán có lẽ cũng biết.

      Mạnh Tử Long ngồi xuống bồn hoa, chăm chú nhìn ngủ gà ngủ gật, hôm nay thấy trang điểm làm, điều này cho thấy khá coi trọng công việc này.

      “Này, tỉnh dậy, tỉnh dậy.” đưa tay đẩy bả vai .

      “Ưm… phiền chết mất… đừng quấy rầy tôi… tôi muốn ngủ.” gạt cánh tay Mạnh Tử Long để bả vai mình.

      Mạnh Tử Long nghe được liền bốc hỏa đầu, này sao có thể tùy tiện chỗ nào, giờ nào cũng ngủ được như thế.

      “Em cứ ở đây ngủ chết chắc rồi, tôi trừ lương của em.” Mạnh Tử Long ghé sát tai giọng .

      “Con muỗi đáng chết, còn dám làm phiền ta.” khua khua tay lên lại đụng trúng mặt Mạnh Tử Long.

      Ô, vừa rồi hình như mình đụng trúng phải con muỗi, mà thanh vừa rồi cũng giống tiếng muỗi… giật mình choàng mở mắt, Mạnh Tử Long kề gần sát mặt , hoảng sợ ngã ngửa về phía sau, may mà Mạnh Tử Long nhanh tay đỡ kịp nếu bị ngã lộn nhào.

      Chương 17: Ngày đầu tiên làm: đánh ông chủ ^^
      Cảm giác được Mạnh Tử Long ôm ngang hông mình, vội vàng từ người ta giật lùi lại, đứng trước mặt ta, nhìn thấy khuôn mặt còn nhàn nhạt dấu tay, dấu vết này chẳng phải do vừa rồi mơ ngủ nên đánh ta sao? làm ngày đầu tiên ra tay đánh ông chủ của mình, vậy cuộc sống sau này phải làm sao để đối phó đây….

      xin lỗi.”

      Mạnh Tử Long sờ sờ gò má mình, mặc dù đau nhưng đây là lần đầu tiên bị phụ nữ ra tay.

      “Xin lỗi có thể có tác dụng sao?”

      “Tôi... tôi phải cố ý.” bắt đầu chuyện run rẩy, mặc dù nhìn thấy trong mắt ta tia tức giận nào, nhưng vẫn cảm thấy toàn thân ta toát lên khí lạnh.

      “Về phòng làm việc tôi tính toán với em." Mạnh Tử Long để ý tới nữa mà thẳng tiến vào cửa lớn tập đoàn Long Phỉ.

      ta muốn trừng phạt mình thế nào đây, nhân viên đắc tội với cấp chắc chắn là có kết quả tốt, chẳng lẽ công việc của mình mới đây tiêu tan sao? dường như vừa nhìn thấy dáng vẻ nổi giận lôi đình của .

      nhanh chút.” Mạnh Tử Long nhìn tới người lững thững phía sau .

      “Vâng.” cúi đầu, bước nhanh chân đuổi theo ta.

      Trong thang máy hai người chuyện với nhau, dựa vào tường ́ tình kéo xa khoảng cách giữa sợ hàn khí của giết chết mình.

      Mạnh Tử Long nhìn , ánh mắt chằm chằm hướng về phía trước, biết suy nghĩ gì.

      Trong phòng làm việc của Tổng giám đốc, Mạnh Tử Long ngồi ghế, đứng trước mặt , cách bởi bàn làm việc, hai tay xoắn ở sau lưng, ngừng vặn vẹo, mặc dù bây giờ là mùa xuân ấm áp nhưng vẫn cảm thấy nổi da gà.

      Tại sao mặt ta chút biểu cảm cũng có, nhìn thấy mà kinh ngạc vô cùng…. “ xin lỗi…. tôi cố ý…” Nhìn Mạnh Tử Long đáng sợ như vậy lại lần nữa tiếng xin lỗi.

      làm ngày đầu tiên đánh ông chủ của mình, lá gan của em cũng quá to.” Mạnh Tử Long nhanh chậm nhả ra mấy chữ.

      “Tôi thực cố ý, tại dán vào lỗ tai tôi chuyện.” vế sau câu đương nhiên hết sức giọng, dường như thanh gì.

      “Vậy là em trách tôi, xem ra tôi phải xin lỗi em mới đúng.”

      may cho , dù rất nhưng người đàn ông kia lại quá thính tai.

      “Tôi… tôi…” ngờ như vậy vẫn bị ta nghe được.

      nên hiểu lầm tôi có ý đó.”

      “Vậy em xem em định xử lý việc này như thế nào?”

      Tôi làm sao biết phải thế nào, tôi đương nhiên muốn cho qua chuyện này, nghĩ trong đầu như thế

      “Tôi biết.”

      “Em biết vậy để tôi cho em biết, nhân viên đánh ông chủ phải xử trí thế nào?” Mạnh Tử Long cố tình hù dọa .

      “Tôi... tôi... muốn đuổi việc tôi sao?” nghĩ theo như ý tứ của ta chắc chắn bị cho thôi việc.

      “Đây là do em , em cảm thấy tôi đuổi việc em sao?”

      “Tôi... tôi làm sao mà biết được.” Mặc dù công việc này rất quan trọng đối với nhưng nếu như thực bị đuổi việc cũng đành chấp nhận.

      Chương 18:Tôi hôn, hôn, chúng ta cùng hôn nhau.
      “Vậy tôi cho em ba lựa chọn.” Mạnh Tử Long trong lòng len lén cười thầm, ba lựa cho đối với đều có gì tốt.

      suy nghĩ chút xem làm thế nào lựa chọn đây? ta muốn mình phải là tự động từ chức chứ còn muốn thế nào? Theo lý thuyết nhân viên đánh ông chủ nhất định bị đuổi việc, mặc dù cố ý nhưng cũng thể phủ nhận việc xảy ra, bây giờ lựa chọn cái gì?

      “Thứ nhất: em hôn tôi cái, thứ hai: tôi hôn em cái, thứ ba: chúng ta cùng hôn nhau” Mạnh Tử Long nhìn thái độ sửng sốt của , ta cố gắng nén cười nhưng lông mày cũng nhướng lên.

      “Cái này... cái này... ” Tôi muốn hỏi đây là cái lựa chọn quái gở gì chứ, bổn tiểu thư tôi đây đã cất giữ nụ hôn đầu rất cẩn thận, chỉ là ông chủ của tôi còn muốn ăn đậu hũ của tôi sao?

      “Tôi... tôi có thể hay , lựa chọn ba điều .”

      Lựa chọn như thế ai mà chịu nổi, tôi chỉ vô ý đánh cái, hơn nữa tôi là nhân viên của , sao lại muốn hôn tôi, chẳng lẽ là ông chủ muốn làm gì cũng được, chẳng lẽ người có tiền được lựa chọn, là có thể đem tôn nghiêm của tôi chà đạp. uất ức suy nghĩ

      “Ừm, dĩ nhiên có thể.” nghe được câu trả lời tâm trạng lập tức phấn chấn hẳn lên, bởi vì ủy khuất mà thiếu chút nữa nước mắt chảy xuống.

      “Có ?” vui mừng thốt lên muốn biết đáp án.

      “Đương nhiên là , em tới đây.” ta vẫy tay ý bảo tới bên cạnh mình.

      Mặc dù biết ta định làm gì nhưng mà chỉ phải lựa chọn mấy cầu kia được rồi, liền tới gần ta.

      Bởi vì đứng còn Mạnh Tử Long ngồi cho nên ta ngẩng đầu lên nhìn “Bộ váy này rất hợp với em.” nghĩ ta đổi đề tài nhanh như vậy, nên kịp phản ứng.

      “Cái gì ạ?”

      “Chẳng qua là khen em mặt trang phục đẹp thôi, có cần làm ra biểu cảm kinh ngạc thế ?”

      “Tôi... ” lập tức đỏ mặt, ở trong lòng giải thích được, mặc dù phải thích nhưng mà những lời này lại khiến đỏ mặt.

      “Sau này em ngồi đó làm việc.” Mạnh Tử Long chỉ sang chiếc bàn khác trong phòng làm việc của Tổng giám đốc.

      Theo hướng ta chỉ thấy được chiếc bàn làm việc khá lớn, bàn là bộ vi tính màn hình tinh thể lỏng cùng chén trà, ngoài ra còn có xấp văn kiện dày...

      đột nhiên kêu lên tiếng đồng thời giật bắt người ra xa mấy bước.

      ... làm cái gì vậy?” Vừa rồi thừa dịp mải mê nhìn chiếc bàn làm việc của mình ta hôn cái.

      Mạnh Tử Long ngược lại rất bình tĩnh.

      “Làm gì ư? Em biết lựa chọn thế tôi giúp em lựa chọn, còn nếu em muốn chọn phương án thứ ba tôi cũng để ý.”

      ràng bị thua thiệt nhưng mà bị ta cứng giọng thành ra lỗi của , ông trời ơi sao cho con con dao con tự chết.

      ... ... khốn kiếp.” tức giận thành lời giơ tay chỉ vào ta, cả người run rẩy.

      Chương 19: Tôi làm nữa.
      cần kích động như thế, em có biết bao nhiêu muốn được tôi hôn hay , bây giờ em nên cười thầm trong bụng mới phải.”

      Mạnh Tử Long đứng đó kéo ngón tay chỉ trỏ của xuống. “Lấy tay chỉ chỉ người khác còn là lễ phép đó.”

      Cứng họng rồi, là hết nổi. “Tôi biết đẹp trai, là bạch mã hoàng tử của bao , nhưng phải tất cả mọi đời này đều thích , ít nhất còn có tôi thích.”

      bị làm cho tức điên lên, thể dễ dàng tha thứ hành động của ta, ta đạp đổ giới hạn cuối cùng của , ra mấy câu này hậu quả là gì cũng màng đến nữa.

      Cùng lắm là bị đuổi việc thôi, tin cả thành phố rộng lớn này thể tìm nổi công việc khác, cho dù phải thành phố khác tìm việc tôi cũng muốn ở nơi đây bị coi thường.

      “Tôi phải là... tôi phải là...”

      Từng lời của vang lên trong lòng Mạnh Tử Long, ra cố ý khiến tức giận, chỉ vì gò má xinh đẹp của khiến kìm chế được hôn lên, thực ngờ tới lại nổi trận lôi đình như thế. (Edit bởi *******************). Mạnh Tử Long thấy gương mặt đỏ ửng lên, trong mắt dâng đầy tức giận.

      “Tôi làm nữa.” xoay người muốn rời . Nhưng cánh tay lại bị Mạnh Tử Long giữ lại, xoay người lại nhìn ta “ còn muốn gì?”

      “Em chẳng qua sức chịu đựng chỉ có vậy thôi sao, như vậy khi gặp khó khăn thử thách sao có thể vượt qua? Xem ra tôi quá coi trọng em rồi, em .” Mạnh Tử Long buông lỏng cánh tay , ý bảo có thể .

      Đây là thử thách sao? ràng bị thua thiệt, ta còn ra những lời như thể làm sai, ta thế mình cũng còn lý do gì ở lại đây.

      “Em có thể , nhưng mà tôi đảm bảo công việc của ba em có thể giữ được.” lời của Mạnh Tử Long giống như tuyên án.

      bước bỗng khựng lại, thể di chuyển nổi, ba mình, ta muốn làm gì ba?

      muốn như thế nào?” quay lại, trong mắt tỏa ra tia nguy hiểm.

      “Tôi muốn thế nào ư, phải hỏi em muốn thế nào mới đúng.” Mạnh Tử Long nắm chắc việc nhất định ở lại bên cạnh mình.

      nhấc chân bước , sau lưng lại truyền đến thanh đáng sợ, “Cho dù em vì mình cũng phải vì ba em mà suy nghĩ chứ, em thực muốn ba em từng tuổi này rồi còn…”

      Mạnh Tử Long còn chưa hết câu vọt tới trước mặt ta, hai tay nắm lấy cà vạt.

      muốn làm gì?, muốn làm gì ba tôi chứ?” cả người run rẩy, biết ta giở thủ đoạn gì với ba , ông cả đời cực khổ, đến lúc tuổi già... thực dám nghĩ tiếp nữa.

      “Tôi làm gì với ba em cả, tôi chẳng qua chỉ muốn nhắc nhở em, em còn có cha già, chẳng lẽ muốn cùng ông ấy san sẻ gánh nặng chút sao?”

      câu kia khiến tâm tình rơi xuống đáy, đúng là từ đầu muốn thay ba chia sẻ vất vả nên mới đồng ý cầu vô lý đáng sợ kia của ta, nhưng tình huống vừa rồi xảy ra làm sao có thể ở lại đây tiếp tục?

      Chương 20: tự chủ khóe miệng cong lên cười.
      Nhìn thấy vẻ mặt dao động của , Mạnh Tử Long lại tiếp tục “Ba em già rồi, chẳng lẽ em muốn ông ấy sớm nghỉ ngơi hưởng phúc sao?”

      Nghe những lời ta , nước mắt cứ thế rơi xuống. Ba đáng lẽ phải được nghỉ ngơi, nghĩ đến thực rất đau lòng, nhưng trước kia tiền lương của quá ít ỏi, căn bản thể mình gánh vác chi tiêu trong nhà, hơn nữa em vẫn còn học, thời điểm này trong nhà thực rất cần tiền.

      Nghĩ tới đây hạ quyết tâm, chỉ cần người thân của hạnh phúc vui vẻ là được, chịu chút thiệt thòi có sao đâu, ta muốn hôn hôn, dù sao cũng mất chút thịt nào.

      “Tổng giám đốc Mạnh, tại tôi cần làm những việc gì?”

      tiếng Tổng giám đốc Mạnh khéo dài khoảng cách giữa hai người.

      Mạnh Tử Long biết tại tức giận, hơn nữa mọi việc chỉ có giới hạn của nó, nếu nữa chỉ sợ rằng hoàn toàn phản tác dụng cho nên ta muốn bỏ qua đến chuyện này. “Em xem tập văn kiện bàn, phân loại ra sau đó lưu vào vi tính, nhớ làm chưa xong việc chưa được về.”

      “Nhiều như vậy sao?” nhìn tới đống văn kiện cao ngất, trong đầu phát ra tiếng ong ong, công việc nhiều như vậy lúc nào mới làm xong được, ngày đầu tiên làm phải tăng ca, số của mình sao lại khổ thế, ở trong lòng thầm thương xót bản thân.

      “Vậy em cho rằng tôi mời em về đây ngồi đó để trả lương cho em sao, tôi còn chưa có nhiều tiền đến mức thế.” Mạnh Tử Long phê duyệt văn kiện.

      “Tôi... tôi có ý đó.” Ở trước mặt người khác cũng mồm miệng sắc bén nhưng sao trước mặt ta trở nên yếu thế như thế chứ, là do ta quá mạnh mẽ hay do lâu rồi cùng ai cãi vã cho nên trình độ giảm sút.

      “Vậy em còn mau bắt tay vào làm việc, chẳng lẽ muốn ngủ đêm ở đây sao, tôi chiếu cố cho em đâu.” Mạnh Tử Long cũng ngẩng đầu chuyện với .

      Tôi mới cần chiếu cố đấy. xoay người tới bàn làm việc của mình, nhưng trong lòng cảm thấy kì quái, rút cục vấn đề là ở chỗ nào, vừa vừa nghĩ.

      Làm gì có trợ lý nào cùng Tổng giám đốc ngồi chung phòng làm việc, tình huống như thế phải bị người ngoài dị nghị hay sao.

      nhanh chóng tới chỗ Mạnh Tử Long “ chắc chắn là tôi ngồi đó làm việc chứ?” cũng trông mong ta ngẩng đầu nhìn , nhưng vẫn chỉ vào cái bàn đó.

      “Sao nào, chẳng lẽ em nghĩ tôi ngay cả việc đó cũng biết tính toán?”

      “Tôi phải ý đó, chăng qua tôi chưa từng thấy nhân viên và Tổng giám đốc ngồi chung phòng làm việc, huống chi…” định nam nữ ngồi chung phòng dễ bị người ta ra vào.

      “Huống chi cái gì? Em yên tâm, tôi nhầm lần, xác định là em ngồi chỗ đó làm việc, còn vấn đề gì ?” Mạnh Tử Long tay đặt xấp văn kiện ngẩng đầu nhìn , trong khi đó ta lại xoay tròn chiếc bút tay.

      ngờ tới ta chỉ nghiệp thành công mà ngay cả xoay bút cũng lợi hại như thế. (có phải bắt đầu xiêu vẹo rồi Điềm Điềm ^^)

      “Tôi... tôi có thế chuyển sang phòng khác ngồi làm việc được ?” muốn bị người ta bàn ra tán vào, nhưng lại sợ nên cứ lắp ba lắp bắp.

      “Em là trợ lý riêng của tôi đương nhiên phải làm việc dưới giám sát của tôi, vẫn đề này cần bàn thêm, nếu em còn mau làm việc tối nay nhất định phải ở lại đây tăng ca đấy. Tôi cho em biết nơi này buổi tối rất đáng sợ, có những thanh tiếng cười kì quái”

      cần tiếp, tôi lập tức làm việc.” Mạng mình nhoi, nếu có lời đồn đại cũng bỏ ngoài tai, thanh giả tự thanh.

      Mạnh Tử Long nhìn tới chồng văn kiện bàn, khóe miệng tự chủ cong lên cười.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :