1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ yêu hàng tỉ: Chớ chọc bà xã của tổng giám đốc - Trắc Nhĩ Linh Thính (276C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      [​IMG]
      Tác giả: Trắc Nhĩ Linh Thính

      Edit: caoviyen_73 + dungnho + rosakazu

      Beta: caoviyen_73

      Converter: ngocquynh520


      Giới thiệu vắn tắt:

      "Tôi có thể chấp nhận tôi, nhưng tuyệt đối để cho rời khỏi tôi!"

      "Ngoại trừ tôi ra, người nào dám đụng tới , tôi liền giết người đó!"

      ——---------------------

      Ngô Duẫn Kỳ tới trước mặt Trần Vũ Tịch, đưa tay nhàng nâng cằm của lên: "Nhà họ Ngạo rất nhanh kết thúc, Ngạo Dạ Phong còn bất kỳ cái gì để cho đâu, tới chỗ của tôi, có bất cứ thứ gì nếu muốn."

      Nhìn gương mặt khôi ngô, khóe miệng lên nụ cười nhàn nhạt, người thoang thoảng mùi thuốc lá, mặc dù cũng đẹp trai như vậy, nhưng khí chất của và Ngạo Dạ Phong khác nhau trời vực, có lẽ vì khí chất như vậy nên càng có thể hấp dẫn , dễ dàng khiến mê muội.

      Nhưng từ trong xương tủy, và Ngạo Dạ Phong vẫn giống nhau.

      "!" Trần Vũ Tịch cự tuyệt rất quả quyết, tia do dự.

      "Tại sao?" mang theo ý vị đùa giỡn, hề tức giận, ngược lại chính vì trả lời như vậy, nên càng có hứng thú đối với .
      DragonProkChris thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Cuốn thứ I.

      Chương 1: Bắt đầu chuyện xưa tốt đẹp

      . . . . . .

      Lần đầu tiên gặp mặt, chỉ vào bộ ngực còn chưa lộ của : " xác định cơ thể của biết cái gì gọi là trổ mã sao?" chút khách khí cho cước.

      Tiến vào nhà giàu sang quyền thế, chưa tới ba giờ, thành vị hôn thê của , cháu dâu tương lai của tập đoàn Ngạo Thế.

      Cũng may chưa bắt lập tức kết hôn, phải chờ thời gian nữa!

      Ngày đầu tiên tỉnh ngủ, bò lên người của , bị cho cước đá bay ra khỏi giường.

      "Ngạo Dạ Phong, ai cho phép vào phòng tôi! dám chiếm tiện nghi của tôi. . . . . ."

      Ngạo Dạ Phong kêu thét lên tiếng, bỏ tay ra, " thấy dáng vẻ tôi giống như muốn chiếm tiện nghi của sao? phụ nữ các người cũng dạng như nhau thôi, quả nhiên đối với loại phụ nữ như vậy, chẳng có chút thú vị gì”

      người Ngạo Dạ Phong mặc bộ đồ thể thao, hình như vừa mới chạy bộ trở về, dáng vẻ hề biết thẹn.

      ", vừa mới. . . . . ."

      Ngạo Dạ Phong xoay người ra ngoài, "Tôi chỉ muốn thử chút thôi, muốn biết xem những người phụ nữ giống nằm ở phía dưới có cảm giác gì. Quả nhiên. . . . . . có cảm giác!"

      Nhìn bóng dáng kia dần dần biến mất ở cửa ra vào, Nam Cung Thiến giơ quả đấm lên điên cuồng gào thét, "Ngạo —— Dạ —— Phong ——, tôi với đội trời chung! chết !"

      Trong buổi sáng tinh mơ, cả tòa nhà nghe thấy tiếng gào thét của Nam Cung Thiến.

      Ông cụ Ngạo ngồi trước bàn ăn ở dưới lầu, cơ thể khẽ run lên, Thím Lưu đứng bên chuẩn bị bữa ăn sáng khẽ mỉm cười, "Cổ họng của bé này ghê gớm ."

      Ông cụ Ngạo liếc mắt nhìn Thím Lưu cái, hoàn toàn suy xét nội dung lời của Nam Cung Thiến, "Cổ họng lớn có ích lợi gì."

      Thím Lưu cười tiếng, "Cổ họng lớn có nghĩa là sức lực của những người đó rất tốt, người phụ nữ như vậy, tương lai dễ sinh."

      Ông cụ Ngạo gật đầu cái, hài lòng cười cười, "Xem ra sau này gia tộc nhà họ Ngạo phải dựa vào nha đầu này để duy trì nòi giống rồi, ta muốn chỉ có chắt trai đâu mà càng nhiều càng tốt!" xong cười ha ha lên.

      . . . . . .

      "Chỉ số IQ của người phụ nữ vừa rồi tỉ lệ nghịch với đôi giày cao gót của ta!" Ngạo Dạ Phong vừa xoay tay lái, vừa thản nhiên .

      Nam Cung Thiến mừng rỡ, "Bình thường tôi đều giày thể thao đấy!"

      Ngạo Dạ Phong nghĩ tới câu như vậy, quay đầu lại nhìn , đảo qua vùng ngực nhô lên của , "Ừ, chỉ số IQ của thực so với người phụ nữ kia cao hơn chút, chỉ có điều. . . . . . Cũng giống ngực của , đều đều —— bằng phẳng!"

      cước đá tới, "Ngạo Dạ Phong, chẳng lẽ đổi sang loại phương thức bình luận khác về phụ nữ được sao?"

      "Đổi, đương nhiên có thể đổi, lúc nào cũng chỉ dùng loại tư thế nhàm chán tới cỡ nào!" nghiêng sát vào ép xuống.

      Nam Cung Thiến cuống quít tránh né, "Tôi là phương thức, lỗ tai có vấn đề phải , phải tư thế."

      " ra , phương thức và tư thế theo tôi là cùng ý!"

      . . . . . .

      ngày nào đó, có người phụ nữ ôm cái bụng bự vào khu nhà cao cấp của họ Ngạo, muốn chịu trách nhiệm!

      Ngạo Dạ Phong miễn cưỡng ngồi ghế sa lon, sắc mặt lạnh lùng u ám khác thường, "Cút!"

      Người phụ nữ kinh hãi, "Nhưng trong bụng tôi là máu mủ của nhà họ Ngạo các người!"

      "Tôi biến, nghe thấy sao? Thấy là phụ nữ có thai, nên đừng ép tôi tự mình động thủ đem vứt ra ngoài."

      Nam Cung Thiến ngồi bên bèn đứng lên, "Ngạo Dạ Phong, đây chính là con của !"

      Ngạo Dạ Phong đứng dậy, kéo Nam Cung Thiến lên lầu, nhìn cũng nhìn người phụ nữ kia cái.

      . . . . . .

      Nam Cung Thiến, nữ, hai mươi mốt tuổi, cha là thủ trưởng binh đoàn đặc chủng của quân đội, từ hi vọng con của mình có thể làm người lính đặc chủng, trở thành niềm kiêu hãnh của cả gia tộc.

      Nhưng khi vừa gia nhập quân đội, lại nhận được nhiệm vụ đầu tiên, chính là giả trang thành học sinh trung học mười bảy tuổi lẫn vào đám con cái nhà giàu ở trường cấp 3 để điều tra!

      . . . . . .

      Giáo viên chủ nghiệm lớp lại là hot boy thầm mến trong suốt những năm học cấp 3!

      Giống như trở lại thời học sinh, muốn chân chính lại lần nữa.
      dungggChris thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 2: Tiếng vang ở ký túc xá

      Đông. . . . . . tiếng vang lớn, cảm giác cả ký túc xá cũng bị chấn động.

      Tay Nam Cung Thiến giơ lên chiếc giày thể nhận ra là của mình nữa, lính đặc chủng đá văng cửa phòng ký túc xá 306. Mà cánh cửa kia,bị đá thiếu chút nữa tạo thành lỗ thủng, trong phòng có bốn tuổi xấp xỉ , hoặc ngồi, hoặc nằm.

      Chỉ là, họ tới đây sớm hơn Nam Cung Thiến năm.

      "Là ai bỏ đinh vào giày, đứng ra đây cho tôi." Nam Cung Thiến quét mắt nhìn về phía bốn .

      trong bốn đó liếc nhìn Nam Cung Thiến, cười lạnh tiếng: " nhầm phòng rồi, đây là phòng 306, phòng của là phòng 206, ở tầng dưới!"

      chuyện với Nam Cung Thiến đưa ngón cái ra, chỉ ngược xuống mặt đất, thái độ ràng là khiêu khích .

      Nam Cung Thiến đem giày cầm trong tay, hung hăng ném về phía , cơ thể cũng nhào về phía ta mà đánh.

      Mấy người trong phòng thấy thế, nhanh chóng hợp tác, phải ngăn cản, mà đè Nam Cung Thiến xuống dưới ra sức đấm đá vào người .

      Nam Cung Thiến phục, nhớ tới hơn tháng quaở trường bộ đội đặc chủng huấn luyện đặc biệt, mấy người này vẫn chuyện mình gây ra, phải giành đồ đạc của , cũng hợp lại làm khó . Nhớ tới những chuyện này, Nam Cung Thiến đánhcàng dữ dội hơn.

      thể đánh lúc bốn người, như vậy rất dễ mất mạng, nhưng chết cũng phải kéo theo kẻ nữa cùng chết.

      Mấy trong phòng đánh nhau cho đến khi quản lý ký túc xá nghe tiếng chạy tới, mới kéo các ra.

      Năm người đồng thời bị đưa đến phòng làm việc của ban quản lý ký túc xá.

      Thấy mấy người toàn thân đầy thương tích đứng đó, Mạc Phong nhất thời sửng sốt: "Chuyện gì xảy ra? Sao lại đánh nhau?"

      Mấy người cúi đầu, Mạc Phong là người đứng đầu ở đây, đừng nhìn bình thường mặt cười như hoa, mọi người đều truyền là thủ trưởng ác ma, nếu ai rơi vào tay , chính là "vạn kiếp bất phục" nha!

      "Trung đội trưởng Lý, cậu xem rốt cuộc là thế nào!" Mạc Phong liếc mắt nhìn Trung đội trưởng Lý bên cạnh, vòng qua bàn làm việc, ngồi lên ghế sofa.

      "Thủ trưởng, nên tự hỏi hơn, tôi chịu hoàn toàn trách nhiệm, tôi quản lý bọn họ tốt."

      Mạc Phong dừng lại: " nhảm, mấy tiểu nha đầu này, cậu còn quản lý được, làm Trung đội trưởng kiểu gì?"

      Trung đội trưởng Lý liếc mắt nhìn Nam Cung Thiến bên cạnh, là người Thủ trưởng Mạc Phong, Nam Cung Thiên là danh tiếng, đứng đầu trong bộ đội, cũng dám trêu chọc , mà mấy người này, ai cũng đều khiến đau đầu, thân phận-bối cảnh kém so với Nam Cung Thiến.

      Đều là người mà thể đắc tội. Chính thủ trưởng Mạc Phong mới có thể trấn áp được bọn họ.

      "Tôi chấp nhận bị phạt!" Trung đội trưởng Lý đứng ngay ngắn, tư thế của quân nhân, bộ dạng thấy chết sợ. Dù sao, mấy người này tôi để lại đây cho , thích xử lý thế nào xử lý thế đó.

      Mạc Phong khẽ mỉm cười, vừa rồi, còn lớn tiếng chuyện điện thoại với Nam Cung Thiên. Vì cấp số việc, cho nên mới trở lại đơn vị, sớm nghe danh của Nam Cung Thiến, nhưng vẫn chưa gặp qua.

      Khi còn bé lúc Mạc Phong đến nhà Nam Cung, Nam Cung Thiến luôn thích , theo chơi.

      Bây giờ nhớ đến, cũng hai mươi mốt tuổi rồi.

      Mạc Phong đứng dậy, qua năm , dáng vẻ uy nghiêm, khiến Nam Cung Thiến rất có áp lực.

      Nhưng vẫn nhịn được, khóe mắt liếc trộm , chẳng qua là, khi còn bé, vẫn luôn thích chú Mạc? Dáng vẻ thay đổi chút nào.
      Chương 3: Bị phạt chạy trăm vòng

      Mạc Phong ho tiếng làm mấy nhất thời cả kinh, Mạc Phong cười cười nhìn họ.
      “ Các biết quy định của quân đội sao? Nếu đánh nhau nhất định phải chịu phạt.”

      Mấy im lặng lên tiếng.

      Mạc Phong đứng cạnh Nam Cung Thiến nhưng càng muốn nhìn mặt càng cúi thấp đầu xuống

      “ Ngẩng đầu lên.” Mạc Phong gầm lên tiếng

      Nam Cung Thiến và mấy tự động đứng nghiêm, mắt nhìn thẳng về phía trước.

      “ Có bản lĩnh phạm phải sai lầm mà dám nhận sai có phải hay ? Các vì sao lại đánh nhau?”

      Mạc Phong bây giờ quả giống ác ma, mới rồi còn có bộ dáng cười cười đột nhiên biến thành bộ dáng giống như muốn ăn thịt người.

      “ Là ta gây chuyện trước, họ để đinh vào bên trong giày của ta.” Nam Cung Thiến vừa vừa đưa tay chỉ vào mấy người còn lại”

      đừng ngậm máu phun người, có chứng cớ gì để là chúng tôi để?” trong bốn bị Nam Cung Thiến chỉ hô lên

      Mắt thấy đám lại chuẩn bị đánh nhau Mạc Phong vỗ vỗ tay cái thiếu chút nữa dọa mấy chạy mất. trầm mặc hồi sau đó lại về phía Nam Cung Thiến với giọng trong nháy mắt đột nhiên nhu hòa:

      là Nam Cung Thiến?”

      Nam Cung Thiến liếc nhìn Mạc Phong cái rồi gật đầu mà :

      “ Mạc thúc thúc, tối nhớ khi còn bé thường đến nhà của tôi chơi có đúng ? có còn nhớ tôi ?” Nam Cung Thiến cười với Mạc Phong như muốn nhận người quen

      Những kia nghe xong nhất thời ngẩn người ra, Nam Cung Thiến lại quen biết với thủ trưởng, còn gọi thân thiết như vậy, lần này bọn họ chết chắc rồi.

      Vốn nghĩ có thể thoát được xử phạt lại nghe thấy Mạc Phong cười như cười mà :

      “ Theo quy định của quân đội mọi người ra thao trường chạy 100 vòng, tối hôm nay chạy xong được ăn cơm.”

      Nam Cung Thiến ngốc đứng chỗ, nghĩ đến nghĩ đến quan hệ giữa hai người. Vậy mà lúc mới đến đây cha còn ở chỗ này có thúc thúc cần lo lắng bị ai bắt nạt.

      Đáng chết lại bị cha lừa.

      Hơn tám giờ tối Nam Cung Thiến mới tới phòng ăn với khối thân thể mệt lả vì đói và mệt. bây giờ có thể ăn được cả con heo.

      Mới vừa tiến vào phòng ăn thấy Mạc Phong với vẻ mặt cười híp mắt lại

      “ Nha đầu, tới đây đồ ăn ở chỗ này.” Mạc Phong nụ cười thân thiện hướng vẫy vẫy tay gọi

      Nam Cung Thiến liếc mắt nhìn qua, trời ạ! như thế nào giống hồn bất tán vậy.

      “ Mạc thúc thúc, à Mạc thủ trưởng.” Nam Cung Thiến khẽ cúi đầu, bộ dáng giống như rất tội nghiệp.

      “ Nhanh ngồi xuống , ngươi nhất định là rất đói, mau ăn cơm .” Mạc Phong cười

      nhảm, người thử chạy ở bãi tập 100 vòng mà ăn cơm rồi xem có cảm giác gì? lão già chết tiệt nhất định có mưu gì đó.

      Nam Cung Thiến lắc đầu :

      phiền Mạc thủ trưởng, tôi vẫn là tự mình ăn vẫn tốt hơn.”

      “ Lúc có người, cứ gọi là Mạc thúc thúc là được rồi. Lúc ngươi đến ta ở đây hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt nghĩ ngươi lớn như vậy, nhanh ngồi xuống .” Mạc Phong cười

      “ Ba ngươi hôm nay gọi điện cho ta còn muốn ta chiếu cố ngươi tốt, những món ăn này đều là mẹ ngươi cố ý dặn dò cho ngươi đâu.”

      Nhớ tới mẹ Nam Cung Thiến nhất thời xúc động, nếu khoonh phải bởi vì cha là thủ trưởng mẹ cũng để cho vào bộ đội đặc chủng để chịu khổ như vậy. Mới có tháng mà da đen như than rồi.

      Nhưng vẫn là ở trước mặt Mạc Phong cố gắng kìm chế cảm xúc ngồi xuống.

      “ Nhanh ăn .”

      Nhìn những món thức ăn ngon bày trước mặt xác định đúng là các món mình thích lại nhìn ngó xung quanh cái, trong phòng ăn bây giờ còn ai cũng chỉ có hai người bọn họ nên dứt khoát cầm đũa lên hướng phía đồ ăn tới.
      hoa nở mùa hèlaula thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 004: Dám vũ nhục quyến rũ của

      Mạc Phong vừa cười, vừa gắp rau vào bát cho .

      "Ăn nhiều chút, như vậy mới có sức huấn luyện."

      Nam Cung Thiến thừa dịp chú ý liếc bằng nửa con mắt với vẻ xem thường.

      "Chú cũng giống cha cháu, suốt ngày chỉ biết đến huấn luyện huấn luyện, ngoại trừ việc bảo vệ quốc gia, các người ngay cả sống cho chính mình cũng có sao! Sao ở đây lại có những người ngốc như thế chứ, quả là . . . . . ."

      Nam Cung Thiến đột nhiên ngây người, vậy mà mình cũng phát hỏa. Liếc nhìn gương mặt trầm lặng của Mạc Phong, cuống quít cầm nửa bát cơm lên che mặt mình.

      cần gắp thức ăn, ăn hơi sạch .

      "Được rồi, ăn xong rồi đặt xuống đây ! Chú đáng sợ như vậy sao?"

      "Có!" Nam Cung Thiến phát ra thanh vô cùng , nhưng vẫn bị Mạc Phong nghe được.

      " phải là do phạt cháu chạy trăm vòng chứ, chuyện này đối với bộ đội đặc chủng mà , cũng chỉ là chuyện thường tình như cơm bữa mà thôi." Mạc Phong như khuyên răn.

      "Đó là đối với các chú, cháu muốn làm lính, là bị cha ép buộc, chú cũng biết thế. . . . . ." Nam Cung Thiến vỗ bàn la hét, nhưng khi quay lại, nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Mạc Phong, nên dừng lại.

      Ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, cúi đầu tiếng nào.

      Sau khi hai người trầm mặc hồi lâu, Mạc Phong mới lại bình tĩnh mở miệng: ‘Cháu muốn sống ở chỗ này, vậy nhiệm vụ đặc biệt, trong bộ đội cố tìm người thích hợp, chú xem điều kiện của cháu cũng tệ. Chỉ cần cháu tiếp nhận, có thể khỏi chỗ này. Cháu trở lại cuộc sống bình thường"

      Nam Cung Thiến đột nhiên đứng bật dậy, "Có ? Nhiệm vụ gì?" Chỉ cần có thể rời khỏi nơi chết tiệt này, muốn làm cái gì cũng được.

      Nhìn Nam Cung Thiến biểu tình hưng phấn như vậy, Mạc Phong có phần thất vọng, nhưng do cấp mực muốn giải quyết xong chuyện này, dò tìm trong số nữ bộ đội đặc chủng trong binh đoàn, nhưng vẫn chưa lựa chọn được người thích hợp.

      Hôm nay khi nhìn thấy Nam Cung Thiến, đột nhiên cảm thấy còn ai thích hợp hơn nữa.

      Vậy mà đến khi Nam Cung Thiến biết nội dung của nhiệm vụ, khóe miệng co quắp lại, hận thể chui vào trong kẽ đất được.

      Bọn họ nhìn trúng phải do Nam Cung Thiến nhanh nhẹn, cũng phải do đầu óc thông minh cơ trí, mà là do dáng người khô khan cứng nhắc, cùng với gương mặt mãi mãi vẫn chưa trưởng thành.

      Nhiệm vụ là muốn giả trang thành nữ sinh cấp 3 mười bảy tuổi, xâm nhập vào nhà chủ tịch tập đoàn khổng lồ, điều tra tư liệu.

      "Tôi nhìn có vẻ ngây thơ như vậy sao? Năm nay tôi cũng hai mươi mốt tuổi rồi, muốn tôi trở thành bé mười bảy tuổi, các người thấy tôi giống sao?" Trước mặt bạn bè, nam Cung Thiến mặc đồng phục học sinh trung học cấp ba, vòng quanh hai vòng rồi .

      Mấy người hẹn mà cùng gật đầu, "Có phải cậu dựa vào quan hệ của cha cậu, mà báo cáo láo số tuổi hay ?"

      Hai mắt Nam Cung Thiến trợn tròn, "Cậu thử thêm câu nữa xem! Có muốn tôi lấy CMND ra , để cho mấy người xấu xí các cậu xem cho ràng."

      Mấy người cười bị Nam Cung Thiến bức đến góc tường, " cần cần, chúng tôi nhìn rồi!"

      Đợi đến lúc Nam Cung Thiến xoay người, giữa mấy người lại phát ra những câu hỏi nghi ngờ, "Lại , dạo này, có quan hệ CMND cũng có thể làm giả ."

      Nam Cung Thiến lại lần nữa trầm lạnh lùng: "Còn nữa!" Lần này cho họ cơ hội, bổ nhào về phía các .

      Mấy vửa cười đùa vừa đánh nhau.

      lâu sau.

      Nam Cung Thiến ngồi ở giường, hai chân xếp bằng, mấy bạn cùng phòng khác nghe nhạc vẫn nghe nhạc, đọc sách vẫn đọc sách.

      Nam Cung Thiến thở dài.

      Quét nhìn vòng, ai để ý .

      Tiếp tục than thở. . . . . .

      Vẫn có người để ý, Nam Cung Thiến tức giận dậm chân, nhưng là quên mình ngồi ở giường, nhất thời đầu đụng vào ván giường phía .
      Chương 005: Cái tên nổi danh thứ ba về môn tán đả khối trung học.

      Lúc này, mấy người kia mới chịu quay đầu lại nhìn Nam Cung Thiến.

      "Theo tôi cậu nên nhận , bộ dáng của cậu nhìn qua còn bằng học sinh trung học đấy. Hơn nữa, nhiệm vụ đặc biệt như vậy, có người muốn còn được đấy." người trong số các nhìn Nam Cung Thiến cố che dấu nụ cười .

      "Nhiệm vụ gì tôi đều sợ, thế nhưng cái nhiệm vụ này ràng vũ nhục quyến rũ của người phụ nữ như tôi."

      Xì. . . . . .

      Mấy khác cùng lúc phá ra tiếng cười lớn.

      Thậm chí còn có người ôm bụng, cười lăn lộn giường.

      "Các cậu có ý gì!"

      người cười chảy cả nước mắt chỉ vào Nam Cung Thiến, " nhóc con như cậu, mà có cái gì gọi là quyến rũ của phụ nữ, phụ nữ người ta trước sau lồi lõm, cậu bằng phẳng như cải bẹ trắng. Nếu tôi là đàn ông, ngay cả ham muốn cũng có, vậy ăn thế nào!"

      vừa dứt, lại trận cười ầm nữa vang lên, Nam Cung Thiến quẫn bách cúi đầu xuống, ra sức cụng vào ván giường.

      Mười bốn mười lăm tuổi bắt đầu mãnh liệt ăn thực phẩm dinh dưỡng, nhưng những thực phẩm dinh dưỡng đáng chết kia, tập trung vào não, nhưng chỉ biến thành hồ dán.

      ra cơ thể cũng phải là , cao hơn 1m 6, nếu muốn đánh nhau với ba bốn người đàn ông, dễ dàng như chơi trò chơi.

      Nhớ tới thời còn học cấp 3, thầm mến Đại Suất Ca, vậy mà lần đầu tiên gặp kêu là em trai.

      Mẹ nó, thiếu chút nữa là hộc máu.

      Việc khiến tức giận trong lòng hơn là em trai hơn năm tuổi, còn chưa bao giờ gọi qua tiếng chị.

      Ngay cả các em trai lớp dưới, đến giờ cũng biết rốt cuộc là nam hay nữ.
      Hay bởi vì Nam Cung Thiến thích cắt tóc ngắn, hơn nữa thần kinh vận động siêu cấp tốt, lại ở trong thời kỳ trổ mã nên phân biệt nam nữ. . . . . .

      Nam Cung Thiến chỉ có thể hét to, ông trời muốn bức chết ta.
      . . . . . .

      Thời điểm xuất lần nữa, Nam Cung Thiến đứng ở cửa sân bay chờ xe tới đón .

      Nghe tập đoàn Ngạo Thế có vị thế tệ toàn thế giới, hơn nữa tài lực tương đối hùng hậu. Mấu chốt chính là, người đứng đầu tập đoàn này, cũng chỉ là người mới hai mươi tuổi.

      Nam Cung Thiến khẽ thở dài, bây giờ sao nhân tài xuất tầng tầng lớp lớp a!

      Trong lúc chờ xe, đột nhiên nghĩ đến thủ trưởng Mạc đưa cho phong thư, khi nào đến chỗ này hãy mở ra xem.

      biết là cái gì?

      Nam Cung Thiến lấy phong thư từ trong túi ra, mở ra xem, chữ viết bên trong là của chính thủ trưởng Mạc.

      Hình như nội dung về nhiệm vụ sắp tới.

      Trần Vũ Tịch, nữ, mười bảy tuổi.

      Cha: Trần Nam.

      Mẹ: Lý Mai.

      Là con trong nhà, năm tuổi cha mẹ mang rời khỏi tập đoàn Ngạo Thế, mười tuổi cha mẹ đều mất. mình phiêu bạt bên ngoài.

      Ông nội của Trần Vũ Tịch và Ngạo Tùng của tập đoàn Ngạo Thế là em kết nghĩa, Ngạo Tùng nhiều năm tìm kiếm mồ côi này.
      .

      . . . . . .

      . . . . . .

      Thiến Thiến, đây là tư liệu cơ bản về Trần Vũ Tịch, nhiệm vụ của cháu chính là giả trang thành Trần Vũ Tịch xâm nhập vào tập đoàn Ngạo Thế, dùng mọi thủ đoạn, điều tra băng đảng tội phạm Mafia và việc buôn lậu vũ khí. Chúng ta hoài nghi tổ chức xã hội đen ban đầu được gây dựng lại sau lưng tập đoàn Ngạo Thế.

      Nhiệm vụ khó khăn chắc chắn phải hoàn thành, lúc nha đầu trở về chú tổ chức Lễ Chúc Mừng cho cháu!

      Nhớ kỹ, sau khi xem xong phải tiêu hủy chứng cứ!

      Càng nhìn xuống dưới, đầu Nam Cung Thiến càng lúc càng căng thẳng, căng thẳng phải vì tiếp nhận nhiệm vụ nặng nề như vậy, mà chính là ràng là lính đặc chủng hai mươi mốt tuổi, sao lại có thể giả trang thành học sinh trung học mười bảy tuổi nhỉ.

      Nam Cung Thiến cau mày nhìn chiếc xe con tới, trong kính chiếu hậu, dùng sức nhéo khuôn mặt của mình.

      Mi thanh mục tú, đôi mắt to long lanh có hồn, mặc dù vóc dáng cao hơn 1m60, nhìn qua có vẻ mỏng manh, nhưng là học sinh trung học nổi danh thứ ba về môn tán đả trong cả nước!
      @: Vì lý do kỹ thuật nên nàng rosakazu thể edit tiếp được nữa. Chỉ còn ta và nàng dungnho tiếp tục nghiệp. Mong các nàng ủng hộ tinh thần nha.

      Chương 6: Sao ngài kêu tôi gọị ngài là ông nội?

      Đối phó mấy tên côn đồ, căn bản thành vấn đề.

      Nam Cung Thiến lần nữa thở dài, bọn họ rốt cuộc nhìn mình có chỗ nào giống như học sinh trung học hả?

      Nhìn lại mình trong gương, đường cong, dáng người tốt, tóc ngắn, gương mặt ngọt ngào điểm thêm má lúm đồng tiền,tr6n gương mặt hai mươi mốt tuổi, mà lại mang theo vẻ ngây thơ hồn nhiên, hoàn toàn hề trổ mã như phụ nữ trưởng thành.

      Hai mươi mốt tuổi, nhưng ngay cả lần thành công cũng có, mà mỗi lần đều là thầm mến đối tượng kêu mình là em, nhưng sau đó lại chạy theo người phụ nữ khác.

      Khóe miệng xinh đẹp của Nam Cung Thiến co quắp lại, Thiên Lý ở chỗ nào a!

      "Tại sao tôi giống phụ nữ !" Nam Cung Thiến cước đá vào chiếc xe kia, vừa đá xong, cửa kiếng xe chậm rãi hạ xuống.

      Nam Cung Thiến nhất thời kinh hoảng, cuống quít lui về phía sau mấy bước, " xin lỗi, xin lỗi! phải tôi cố ý đá xe của ngài . . . . . ."

      Người đàn ông ngồi ở xe hướng Nam Cung Thiến cười tà mị tiếng: "Thích làm phụ nữ sao? bằng kêu chú đây dạy cháu?"

      Nam Cung Thiến há hốc miệng, bộ dáng của nhìn qua chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi, có lẽ bằng tuổi Nam Cung Thiến, vậy mà lại dám ra những lời này, Nam Cung Thiến lại cước đá ra: "Chú? Sao ngài kêu tôi gọi ngài là ông nội a, tôi thấy ngài cũng chưa có trổ mã trưởng thành đâu, có tư cách gì dạy tôi làm phụ nữ . . . . ."

      trong lúc Nam Cung Thiến chỉ vào người đàn ông, chuẩn bị nổi đóa, ghế ngồi phụ bên cạnh, phụ nữ vẫn nằm người của đột nhiên ngẩng đầu nhìn Nam Cung Thiến.

      "Dạ, phụ nữ như vậy mà cũng có hứng thú sao? nghĩ cũng là người thích tiểu loli!"

      Cặp ngực lớn của người phụ nữ kia kia đè trước bụng người đàn ông, người đàn ông chút khách khí ở trước mặt Nam Cung Thiến, thò bàn tay vào quần áo của người phụ nữ đó, ngay sau đó người phụ nữ cười lên khanh khách: "Dạ, xấu! Đừng như vậy nha, người ta nhìn kìa, dạy đứa bé làm bậy."

      Mặc dù như vậy, nhưng tiếng cười của người phụ nữ càng thêm mị, mặt dâng lên tầng đỏ thắm, cặp ngực đứng sừng sững bất khuất lại hướng người đàn ông đè xuống.

      Nam Cung Thiến dùng sức siết quả đấm, xoay người , tim đập nhanh hơn, phải vì cảnh tượng mập mờ vừa rồi, mà là kềm chế để mình xoay người đá thêm cước nữa.

      Giọng sau lưng từ từ biến mất, Nam Cung Thiến thở dài sâu, rốt cuộc có chỗ nào đúng, làm sao lại hề giống phụ nữ chứ?

      Đều do cha, ông là quân nhân tính , nhưng lúc Nam Cung Thiến lên năm tuổi, lại kêu từ nhà chuyển vào trại lính sống, khó trách người chút mùi vị phụ nữ cũng có.

      Thở dài, Nam Cung Thiến nhíu mày cái, lại cái người tới đón rốt cuộc có tới hay , sao đến bây giờ ngay cả bóng dáng cũng thấy?

      Nam Cung Thiến nhìn đồng hồ đeo tay, ở chỗ này chờ gần giờ rồi, còn cho người tới đây.

      từ thành phố M đến thành phố K, bởi vì thay đổi địa phận, cũng bởi vì muốn hoàn toàn thoát khỏi thân phận ban đầu, cho nên trừ cái đồng hồ đeo tay, tất cả mọi thứ người đều đổi hết rồi.

      Bây giờ ngay cả điện thoại cũng có.

      Lại đợi ước chừng khoảng 10 phút nữa, gặp người, cũng thấy ai giơ bảng hiệu muốn tìm Trần Vũ tịch.

      Quên , cũng may là đến lúc phải ghi chép chút, địa chỉ biệt thự nhà họ Ngạo, có thể thuê ô tô !

      Sau khi Nam Cung Thiến ngăn chiếc xe taxi, lên xe rời , chiếc xe kia, nam nữ hai người mới lưu luyến tách ra: "Dạ, người phụ nữ phải đón kia rốt cuộc là ai? Còn chưa tới sao?"

      Ngạo Dạ Phong nhíu mày cái, nhịn được nhìn ra ngoài, nhiệm vụ ông nội giao cho, đồng ý cũng phải hoàn thành.

      Chương 007: ra là?

      Lại , nhiều năm gặp như vậy, biết hình dáng kia bây giờ như thế nào, nhớ lúc , hình như chỉ mới năm tuổi.

      Sau khi Ngạo Dạ Phong đợi lúc, cuối cùng nhẫn nại được nữa bèn nổ máy xe, quay về biệt thự Nhà họ Ngạo.

      Có thể do người tài xế xe taxi đó thấy Nam Cung Thiến quen thuộc vùng này, vừa đúng lúc địa chỉ tới lại là biệt thự Nhà họ Ngạo, nên nghĩ chắc đây là người có tiền, cho nên vòng quanh thành phố vòng lâu, cuối cùng mới đưa đến đúng địa chỉ.

      Nam Cung Thiến nhíu mày cái, Nhà họ Ngạo cách phi trường xa như vậy sao?

      Tính tiền xuống xe, Nam Cung Thiến xách vali đứng ở trước cửa biệt thự Nhà họ Ngạo, ngước nhìn tòa nhà cao cấp, nữa cha mình cũng là thủ trưởng a, nhưng vẫn chỉ ở căn phòng chỉ có hơn 100 m2, biệt thự lớn như thế này, đối với gia đình họ mà , là mơ nổi.

      Nam Cung Thiến bước lên trước nhấn chuông cửa, rất nhanh liền có bà thím ra ngoài mở cửa.

      " là?"

      "Tôi là Nam. . . . . . Trần Vũ tịch!"

      Bà thím kia cả kinh, " ra là , mau vào , cậu chủ đón được , ông cụ phát giận bên trong! Mau vào!"

      Nam Cung Thiến bị bà thím này kéo vào biệt thự vô cùng nhiệt tình, ngang qua hành lang, hai bên là bãi cỏ xanh rất lớn, trồng đầy các loại cây cối hoa cỏ rất lạ.

      "Vũ Tịch đến rồi!"

      già trẻ đối nghịch bên trong phòng khách, nghe Thím Lưu thông báo, nhất thời đều nhìn ra phía cửa, nhưng Ngạo Dạ Phong phản ứng nhanh hơn, lập tức vọt ra cửa.

      Vài chục năm thấy, biết nha đầu này trổ mã như thế nào?

      "Là !"

      "Là !"

      Nam Cung Thiến và Ngạo Dạ Phong cùng chỉ vào đối phương, lặng khoảng ba giây, sau đó Ngạo Dạ Phong nhìn lướt qua trước ngực Nam Cung Thiến: " xác định là Trần Vũ Tịch sao?"

      Nam Cung Thiến sửng sốt, chẳng lẽ bị phát rồi sao?

      "Vâng, đương nhiên là tôi! chính là Ngạo Dạ Phong !"

      may là vừa rồi mới đọc qua tư liệu về nhà họ Ngạo nên hơi quen thuộc.

      Nhìn nụ cười cứng ngắc gương mặt của Nam Cung Thiến, Ngạo Dạ Phong nhíu mày cái: " xác định mười bảy tuổi?"

      Nam Cung Thiến lần nữa ngẩn ra, "Dĩ nhiên!" Để chứng minh mình nhớ rất ràng, Nam Cung Thiến y như trong tư liệu, khoát tay cái: "Tôi rời khỏi Nhà họ Ngạo lúc năm tuổi, khi tôi lên mười tuổi cha mẹ qua đời, sau đó. . . . . ."

      "Đợi nào...! cần phải nhiều như vậy." Ngạo Dạ Phong vung tay lên, sờ vào cái đầu nhắn của : "Chẳng những con, mà ngực lại bằng phẳng, có PP, hoàn toàn có đường cong, xác định cơ thể của biết cái gì gọi trổ mã sao?"

      sai. So với Ngạo Dạ Phong cao hơn 1m8 mà , dáng người của có vẻ thon chút, nhưng là. . . . . .

      đá này tuyệt đối làm cho Ngạo Dạ Phong thay đổi cái nhìn đối với .

      Trong nháy mắt Ngạo Dạ Phong ôm bắp chân của mình, xoa vào chỗ bị thương, Nam Cung Thiến hừ lạnh tiếng, hướng về phía phòng khách tới.

      Vừa đúng lúc đụng vào ánh mắt mong đợi của Ngạo Tùng: "Là Vũ Tịch hả! Mau tới đây, Để ông nhìn chút, mười mấy năm gặp, lớn như vậy rồi."

      Trần Vũ Tịch vừa cười vừa về phía Ngạo Tùng, đây chính là người thành lập tổ chức mafia Ngạo Thiên năm đó , nghĩ tới bây giờ vẫn còn sống khỏe mạnh như vậy.

      "Ông Ngạo!" Trần Vũ Tịch ngồi xuống bên cạnh ông lão, cười rất ngọt ngào.

      Lúc này Ngạo Dạ Phong mới từ cửa tới, nghĩ tới lực chân của này lại mạnh tới như vậy.

      "Chúng ta tìm cháu nhiều năm nay rồi, từ lúc cha mẹ cháu qua đời là tìm cháu, nhưng vẫn tìm được! Hôm nay rốt cuộc có thể tìm thấy cháu, từ nay về sau hãy coi nơi này như nhà của mình, nếu cần gì hãy với Ngạo Phong." Ngạo Tùng khách khí .
      Chương 008: ban đầu Tiểu Thảo, bây giờ chủ nhiệm lớp

      Ngạo Dạ Phong dựa vào ghế sa lon, tiện tay cầm lên quyển tạp chí, vốn cho là trong nhà có thêm người phụ nữ, cận thủy lâu đài, nghĩ đến lại là. . . . . . liếc nhìn Nam Cung Thiến, quét qua trước ngực của , "Ông nội tôi rất bận, có chuyện gì với Thím Lưu , có vẻ nhiều chuyện quá."

      Sắc mặt Ngạo Tùng trầm xuống, "Ta cháu chăm sóc tốt cho Vũ Tịnh, nghe hiểu ?"

      Ngạo Dạ Phong ai cũng sợ, duy chỉ có ông cụ nhà này là sợ muốn chết, "Được được được, cháu nhất định chăm sóc tốt!" Ngạo Dạ Phong nhíu mày nhìn Nam Cung Thiến.

      Nam Cung Thiến thấy được mùi vị khiêu khích trong ánh mắt Ngạo Dạ Phong, cười càng thêm ngọt ngào, "Vậy phải cám ơn Ngạo Phong ca ca rồi!"

      Cả người Ngạo Dạ Phong run lên, bị người phụ nữ gọi mình là “Ca ca”, đúng là có điểm chịu nổi.

      "Ngạo Phong, cháu đưa Vũ Tịnh lên tầng xem phòng của con bé , sau đó nếu cần giúp tay làm chút."

      Ngạo Dạ Phong nhịn được đứng dậy, " thôi!". Hai tay đút vào túi, mình lên lầu, Trần Vũ Tịch cuống quít xách va-li của mình, theo sát Ngạo Dạ Phong lên tầng.

      Ngạo Dạ Phong ở phía trước, dõi theo bóng lưng , thân tây trang màu đen hưu nhàn, quanh người tản ra mùi vị nước hoa nhàn nhạt, xen lẫn hơi thở nam tính, đường cong hoàn mỹ làm cho người ta si mê, nhất là gương mặt tuấn tú, quả giống như là tượng thần Hy Lạp, là người sống sao?

      Lông mày Nam Cung Thiến co rút lại, chỉ là Đại Suất Ca, lại cao ngạo làm cho người ta nhịn được đá mấy đá mặt mới hài lòng.

      Nam Cung Thiến cũng mong quay lại giúp đỡ mình, cứ như vậy theo phía sau . Khi vào khúc cua cầu thang, trước mặt bỗng tối sầm, trước mặt xuất chướng ngại vật, thân thể Nam Cung Thiến khỏi lui về phía sau mấy bước.

      Ngạo Dạ Phong tay đỡ tường, cái tay khác cắm ở trong túi, bên môi thoáng lên ý cười, nhìn chằm chằm Nam Cung Thiến.

      Trong lòng Nam Cung Thiến khỏi hô to, nghiệt!

      "Tiểu Thiếu Nữ, cái này. . . . . ." chỉ chỉ cánh cửa đối diện kia, "Là phòng của tôi, cho phép của tôi được vào, còn nữa, phòng của ở cầu thang bên kia, từ nơi này phân chia giới hạn, đừng để cho tôi thấy bước vào nơi này nửa bước."

      Vừa mới tới đây, còn chưa nắm tình hình, Nam Cung Thiến chịu đựng.

      "Ta can thiệp chuyện của , tốt nhất cũng làm bộ thấy được việc của tôi. Có chuyện gì tìm Thím Lưu , tôi rảnh!"

      Ngay sau đó, xoay người tới gian phòng của mình, đóng cửa phòng phịch tiếng.

      Người đàn ông này cao ngạo lạnh lùng làm cho người ta tức điên, nhưng hôm nay lúc và người phụ nữ ngực lớn ở trong xe mập mờ, hoàn toàn là người khác.

      Nam Cung Thiến hít hơi sâu, nắm chặt quả đấm, liếc nhìn cánh cửa kia, đuôi lông mày khẽ động, hãy đợi đấy!

      Sau đó xoay người theo lời Ngạo Dạ Phong, tới gian phòng của mình.

      Gian phòng bố trí vô cùng đơn giản, đại đa số đều là sắc màu ấm áp, quả nhiên là học sinh cao trung nên mới có phòng riêng.

      Cửa bên trái là phòng rửa tay, bên trong là nơi tắm và rửa mặt, bên phải là tủ treo quần áo, tủ treo quần áo trước mặt giường đơn, đối diện là cửa sổ. hồi gió thổi tới, lành lạnh, dưới cửa là tủ sách, vậy đó chính là nơi ‘ làm bài tập ’.

      Sau khi Nam Cung Thiến thu dọn xong, chuẩn bị rửa mặt, lại thấy Thím Lưu từ bên ngoài vào.

      "Tiểu thư! Ông cụ gọi xuống."

      "Hả? Chuyện gì?" Nam Cung Thiến nhìn Thím Lưu hỏi.

      "Thầy giáo trong trường tới, là chủ nhiệm lớp , gọi xuống chút!"
      laula thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 9: mơ ước trở thành , có thể lại lần nữa

      "Oh, cháu hiểu rồi !"

      Nam Cung Thiến nhíu mày, xem ra sắp phải ôn lại cuộc sống thời cấp 3 rồi, thoáng thở dài, nhiệm vụ này đúng là quá đặc biệt, sau đó đổi cái áo khoác khác, xuống lầu.

      Thời điểm thấy người đàn ông trẻ tuổi đó ngồi ở ghế sa lon, thiếu chút nữa kinh hoảng hét lên, vội vàng che miệng xoay người chạy lên lầu.

      Nhưng ngờ vừa mới xoay người liền đụng vào người Ngạo Dạ Phong.

      giữ chặt cơ thể Nam Cung Thiến: " , lại phải nhìn chút!"

      Nam Cung Thiến còn tâm trí để ý đến , phăng phăng chạy lên lầu.

      Ngạo Dạ Phong liếc nhìn bóng dáng của Nam Cung Thiến, xuống lầu, "Ông nội, cháu có chút chuyện, ra ngoài chút, ăn cơm tối cần chờ cháu!"

      đợi Ngạo Tùng trả lời, Ngạo Dạ Phong khỏi phòng khách.

      Mà lúc này Nam Cung Thiến, ở khúc quanh lầu, dựa vào tường đứng, miệng há to để thở. Nhịp tim đập ngừng! Trời ạ! thế giới này tại sao lại có chuyện trùng hợp như vậy, phải nhìn lầm rồi chứ?

      Nam Cung Thiến núp ở khúc quanh lén liếc mắt nhìn xuống ‘chủ nhiệm lớp’ ở phía dưới.

      sai, chính là , chính là hot boy thời trung học của Nam Cung Thiến, Đường Dật!

      Nhớ năm đó đối tượng mà mỹ nữ toàn trường theo đuổi chính là , thầm mến trong suốt thời gian học cấp 3, là người lần đầu tiên thầm mến đến khi tốt nghiệp trung học, chấm dứt như vậy! Cả thời trung học, cứ như vậy qua. Thời thanh xuân của , ngay cả câu tôi thích cũng chưa từng ra.

      Sau khoảng thời gian đó, còn dễ dàng thích bất cứ ai nữa, nhất là những người còn phân biệt được là đàn ông hay là phụ nữ.

      "Thím Lưu, phải thím kêu Vũ Tịch xuống sao? Sao còn chưa xuống?" Ngạo Tùng kịp đợi, hỏi.

      Nam Cung Thiến há to miệng hít thở, cố gắng khiến nhịp tim đập loạn trong lòng mình ổn định và bình tĩnh chút! Nhớ lại ngày đó, Đường Dật và mình cũng quen thuộc lắm, chỉ gặp qua hai lần, tốt nghiệp trung học nhiều năm như vậy, chưa chắc nhận ra mình là ai!

      Bình tĩnh, bình tĩnh!

      Cuối cùng Nam Cung Thiến hít hơi sâu, mặt mang theo nụ cười xuống dưới lầu.

      "Vũ Tịch a! Mau tới đây, Ông nội tìm cho con vị giáo viên, về sau ngài ấy phụ trách việc học tập của con." Ngạo Tùng cười .

      Vũ Tịch ngoài cười nhưng trong lòng lại mắng, tìm ai được ah..., nhất định phải tìm Đường Dật.

      "Xin chào thầy!"

      Đường Dật nhìn Nam Cung Thiến khẽ mỉm cười, nụ cười mê người này giống như đúc năm đó, khiến trầm mê.

      "Vũ Tịch? Vũ Tịch?"

      "Ặc, oh. Thưa thầy!"

      "Tôi tên là Đường Dật, về sau em học trong lớp tôi, Chủ nhật tôi tới đây làm giáo viên dạy kèm ở nhà của em, giúp em ôn lại bài học, nghe ông Ngạo mấy năm này em học, bài tập có thể quên tương đối nhiều, đừng áp lực quá, có gì hiểu có thể tới tìm tôi!"

      tốt quá! Đường Dật nhận ra , hơn nữa lại còn là chủ nhiệm lớp cộng thêm gia sư, ông trời đúng là mở to hai mắt, khiến giấc mộng nhiều năm chưa thực được của , bắt đầu lại ở đây.

      "Vũ Tịch, còn mau cám ơn thầy Đường!"

      Nam Cung Thiến cười rực rỡ khác thường, nụ cười phát ra từ nội tâm, "Cám ơn thầy Đường."

      Ngạo Tùng quay đầu nhìn Đường Dật cười , " nghĩ tới thầy Đường lại tuổi thế này mà làm chủ nhiệm lớp, về sau Vũ Tịch giao cho thầy, chắc tốn nhiều tâm sức lắm."

      "Ông Ngạo gì thế, nếu có ông giúp đỡ, trường học của chúng tôi rộng rãi sáng sủa như vậy, khi tôi tới đây, hiệu trưởng còn cố tình dặn dò, kêu tôi nhất định phải thay ông ấy cảm tạ ngài! Về sau có rảnh rỗi thân chinh tới nhà gặp mặt!"

      Đường Dật cười, khí chất lịch nho nhã, khiến Nam Cung Thiến ngồi bên hoàn toàn quên mình ở đâu, cùng nhiệm vụ đặc biệt người, lòng muốn nhào vào ngực của .
      @susu2012: Nam nữ 9 là NCT và NDK, người mà trong văn án giới thiệu đầu tiên á nàng.

      Chương 10: Bây giờ vừa đúng lúc

      nghĩ tới nhiều năm như vậy, còn có cơ hội gặp mặt , giống như trở lại thời trung học của mình lần nữa, trở lại khoảng thời gian thầm mến .

      Sau khi Đường Dật và Ngạo Tùng hàn huyên lát, liền chuẩn bị rời .

      "Con tiễn thầy Đường!"

      đợi Ngạo Tùng lên tiếng, Nam Cung Thiến cuống quít đứng lên, Ngạo Tùng cười cười gì, nhìn Nam Cung Thiến và Đường Dật ra ngoài.

      "Thầy Đường!" Nam Cung Thiến theo sát bước, "Sao thầy lại ở thành phố này? Thầy phải là người địa phương chứ?"

      Đường Dật cười tiếng: "Tôi ở thành phố M, sau khi tốt nghiệp trung học, vì có lựa chọn gì, cho nên chọn nghề giáo viên, mới vừa tốt nghiệp được phân bổ tới đây làm giáo viên."

      "Oa, thầy Đường nhất định vô cùng lợi hại, vừa mới tốt nghiệp có thể lên làm chủ nhiệm lớp."

      Đường Dật xem thường, nguyên nhân còn phải là vì quan hệ trong nhà của mình sao.

      "Vũ Tịch là người ở đâu?"

      "Em. . . . . ." Miệng vừa phát ra hình dáng chữ M liền bị cứng rắn nuốt xuống: "Em là người ở đây, khi còn bé em theo cha mẹ ra nước ngoài, sau này lại trở về ."

      Đường Dật gật đầu cái, những chuyện này mới vừa nghe Ông cụ Ngạo xong, chỉ vì muốn tránh tới chuyện đau lòng của , cũng hỏi nhiều.

      "Đúng rồi thầy Đường, bây giờ thầy có bạn chưa?"

      Đường Dật quay đầu lại nhìn Nam Cung Thiến, Nam Cung Thiến cười tiếng: "Là em tùy tiện hỏi chút, em thấy điều kiện của thầy Đường tốt như vậy, nhất định có ít theo đuổi nha."

      cúi đầu suy nghĩ chút, tư thái tuấn này, khiến Nam Cung Thiến lần nữa đắm chìm trong tưởng tượng vô cùng, giống như từng nhìn .

      Đường Dật cười tiếng: " có! Chỉ là, tạm thời thầy chưa suy nghĩ tới vấn đề này."

      Nam Cung Thiến cười càng thêm chút kiêng nể.

      Trong lúc tiễn Đường Dật về, luôn với , nếu như có vấn đề gì tùy thời có thể tìm , hơn nữa còn để lại địa chỉ của và số điện thoại.

      Đưa mắt nhìn chiếc xe Đường Dật xa, Nam Cung Thiến xoay người hưng phấn nhảy bật lên.

      ngờ rằng trong khi thi hành nhiệm vụ, còn có thể gặp được chuyện tốt như vậy, giống như là trở lại thời mười bảy tuổi, ngây thơ non nớt, tràn đầy mộng tưởng và lãng mạn. Ông trời là đối với mình quá tốt!

      Đợi đến khi Nam Cung Thiến trở lại phòng khách, thấy Ngạo Tùng liếc nhìn thứ gì đó, nghe tiếng bước chân, Ngạo Tùng quay đầu nhìn lại.

      "Là Vũ Tịch a, tới đây!" Ông nhìn vẫy vẫy tay, đem cuốn album ảnh người lật lần lượt cho Vũ Tịch xem: "Con xem đây là bộ dạng con lúc năm tuổi, khi đó cha mẹ cháu còn ở đây, ông nội cháuvẫn còn sống, nhưng ngờ mới mấy năm thấy, cuối cùng chỉ còn lại mình cháu"

      Nam Cung Thiến khẽ nhíu mày, gia cảnh của Trần Vũ Tịch chân chính đích xác là có chút đáng thương, nhưng Nam Cung Thiến bây giờ chút cũng đáng thương, ngược lại rất may mắn, chỉ là trong tình huống này, nên khóc tiếng mới đúng.

      Vì vậy chép miệng, trong đôi mắt tràn đầy nước mắt.

      Ngạo Tùng đau lòng vuốt đầu của , "Vũ Tịch đừng khóc, ông nội thương cháu! Đây chính là nhà của cháu, ta và Dạ Phong chính là người nhà của cháu." Đúng lúc này Thím Lưu bưng ly trà tới, để trước Ông cụ Ngạo, cười : "Nhìn tuổi của Vũ Tịch và Dạ Phong kém nhau nhiều lắm, nếu có thể chân chính trở thành người nhà tốt hơn."

      Ông cụ Ngạo và Nam Cung Thiến cùng lúc ngơ ngẩn, Ông cụ Ngạo vỗ tay cười , "Đây là ý kiến hay, nhớ ngày đó khi ta cùng ông nội Vũ Tịch chung với nhau, cũng muốn kết thành thân gia, ngờ, chúng ta cũng đều có cháu, bây giờ vừa đúng lúc!"
      Chương 11: Quả nhiên có hứng thú

      Ông cụ Ngạo cười vui vẻ, Nam Cung Thiến khóc ra nước mắt, nên chơi đùa kiểu như thế chứ!

      ", , ông nội, thể! Bây giờ cháu chưa đến tuổi, cháu mới mười bảy tuổi, còn phải lấy việc học làm chủ, ! Hơn nữa người chưa tới tuổi thành niên là được phép kết hôn đấy!" Nam Cung Thiến rất muốn cười to vào ý tưởng ngây thơ của Ông cụ Ngạo.

      Ông cụ Ngạo xem thường khoát khoát tay, "Vũ Tịch, cháu nghĩ nhiều quá! Dĩ nhiên bây giờ ông chưa cho hai cháu kết hôn."

      Nam Cung Thiến nghe như thế vừa tính thở phào hơi, lại nghe ông cụ tiếp tục , "Chỉ là trước tiên có thể đính hôn, chờ sau khi Vũ Tịch tốt nghiệp đại học, kết hôn."

      " phải, ông nội, cháu ….cái đó. . . . . ."

      "Cứ như vậy , ta phải xem ngày chút, chọn ngày đính hôn tốt nhất, còn mấy người bạn già nữa, cũng phải thông báo tiếng." Ông cụ Ngạo thèm quan tâm đến những lờn của Nam Cung Thiến, đứng dậy hướng thư phòng của mình tới.

      Nam Cung Thiến ngồi yên ghế salon, giơ đầu ngón tay ra đếm, tới Nhà họ Ngạo vẫn chưa tới ba giờ, vậy mà trở thành cháu dâu tương lai của Nhà họ Ngạo rồi.

      Trời ạ!

      Còn cái tên Ngạo Dạ Phong, cái tên hoa tâm thích ăn củ cải lớn kia, tại sao có thể đem hạnh phúc của chính mình giao cho người khác như thế, Nam Cung Thiến đứng lên vèo cái, muốn kết thúc nhiệm vụ này, vì bảo đảm trong sạch của mình, phải lập tức rời lúc này thôi.

      Nhưng vừa mới tính bước chân , lại rụt trở về, lại , bây giờ cũng là Trần Vũ Tịch rồi, loại nhiệm vụ này làm sao có thể kết thúc là kết thúc đây?

      Nam Cung Thiến vỗ gáy, quả nhiên tư duy năng lực của những nhà giàu có, phải có thể đoán thấu .

      Cũng may vừa rồi Ông cụ Ngạo cũng , phải đợi sau khi tốt nghiệp đại học mới kết hôn, vậy khi đó hoàn thành nhiệm vụ và rời rồi.

      Nam Cung Thiến nhíu mày, thôi kệ, đính đính, dù sao Ngạo Dạ Phong cũng là Đại Suất Ca a, cứ coi như bình hoa để ngắm cũng được, quan trọng nhất là, sống ở đây, có thể nhìn thấy Đường Dật.

      Nghĩ đến bộ dáng đẹp trai và nụ cười mê người của Đường Dật, Nam Cung Thiến giảm bớt lo lắng trong lòng, tâm trạng sáng sủa hơn.

      Ngạo Dạ Phong buổi tối có chuyện, cơm tối chỉ có Ông cụ Ngạo và Nam Cung Thiến hai người ăn.

      Bởi vì ngày hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện khiến khó có thể tiếp nhận, tựa như ở trong câu chuyện thần thoại vậy, hay bởi vì đường mệt nhọc, nên ngủ rất sớm và ngủ rất say.

      Nam Cung Thiến đến bây giờ đều thói quen mặc nội y khi ngủ, người chỉ mặc cái quần lót, sau đó khoác áo ngủ lên, buổi tối ngủ rất ngoan, sáng sớm đem tấm chăn mỏng che ở người đá văng ra.

      "Này. . . . . . bé, rời giường thôi!"

      Nam Cung Thiến miễn cưỡng lật người, ý thức vẫn còn rất mơ hồ, mới sáng sớm mà ai chuyện vậy.

      "Này, nếu rời giường, đừng trách tôi khách sáo!"

      Thanh từ đầu truyền đến, thậm chí còn có thể cảm nhận được hương vị ban mai nhàn nhạt từ người truyền tới.

      Là giọng của Ngạo Dạ Phong, Nam Cung Thiến đột nhiên mở mắt, thấy quỳ gối hai bên người mình, hai tay chống ở hai bên đầu , cẩn thận nhìn chằm chằm .

      "A. . . . . ." Nam Cung Thiến hét to tiếng, cước đá tới, Ngạo Dạ Phong bị Nam Cung Thiến nhẫn tâm đá rớt xuống giường.

      Ngạo Dạ Phong từ dưới đất đứng lên, cau mày giận dữ, " có chuyện gì xảy ra vậy, tôi có lòng tốt gọi rời giường vậy mà lại đá tôi!"

      Nam Cung Thiến ngồi bật dậy, tức giận trợn trừng mắt nhìn Ngạo Dạ Phong, chỉ vào hét, "Ngạo Dạ Phong, ai cho vào phòng tôi! dám chiếm tiện nghi của tôi. . . . . ."

      Ngạo Dạ Phong lạnh lùng hừ tiếng, dang hai tay ra, " thấy dáng vẻ tôi giống như muốn chiếm tiện nghi của lắm sao? cho cùng cũng là dạng, quả nhiên đối với người phụ nữ như , có hứng thú."
      laula thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :