1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vợ! Xin đừng rời xa anh - Hà Tiểu Ngư

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Vợ! Xin đừng rời xa - Hà Tiểu Ngư

      Tác giả:Hà Tiểu Ngư

      Beta:Kim ngưu 026

      Tiến độ: 2->3 chương 1 tuần
      Nhân vật chính: Dương Thế Minh, Triệu Thiên Thiên
      Nhân vật trung gian: Dương Bảo Khánh, Triệu Vĩnh Kỳ, Lâm Ngọc Lan, Trần Cảnh Đường
      Nhân vật cực phản diện: Nguyệt Ánh Phương

      Giới thiệu:

      - lạnh lùng, tàn nhẫn
      - độc ác, vô tình
      - đẹp trai, quyền quý

      - ngây thơ, trong sáng
      - đến mù quáng
      - dành cả trái tim mình cho

      vô tình bước đến cuộc đời vào ngày mưa
      ngay từ lần đầu gặp mặt
      mưu quỷ kế đưa đến bên nhau
      Ngỡ như được thương
      Ngỡ như được hạnh phúc
      Ngỡ như là giấc mơ đẹp
      Ngờ đâu là vật thế thân
      Vợ quay về mang bao hơi ấm
      Xóa tan mùa đông lạnh lẽo trong
      Hạnh phúc... vỡ tan!!!
      ngắn ngủi!!!
      Buổi chiều mưa hôm ấy
      người con ướt đẫm trong màn mưa...
      Lạnh...
      tới
      "Chồng à, hạnh phúc nhé! Em... mãi !"
      Ngày mưa hôm ấy...
      Tử thần cướp khỏi vòng tay
      Ngày mưa hôm ấy...
      Người con ngã nền đất lạnh...
      Máu...
      "Vợ! Xin đừng rời xa !"
      Em là ánh sáng của cuộc đời
      Em đưa thoát khỏi bóng tối
      Em mang đến cho tình ấm áp
      Em mang đến cho mái ấm gia đình
      Và... mang đến cho cuộc sống, niềm tin, hi vọng
      Vì thế... em tuyệt đối được rời bỏ đâu, vợ nhé!
      mãi em!!!
      My love...

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 1: Định mệnh

      "Rào... rào... rào..."

      Mưa rơi! Mưa đầu thu lớn! Đường phố đông đúc bỗng chốc trở nên yên tĩnh, còn vẻ náo nhiệt lúc ban đầu, chỉ còn tiếng mưa rơi lộp bộp đều đều dứt.

      Trong tiệm cà phê cổ kính, có trẻ ngồi nhìn ra bầu trời u tối ngoài kia, tay ngừng khuấy khuấy tách cà phê nguội. Thiên Thiên nhìn trời, than ngắn thở dài:

      "Sao lại xui thế chứ?"

      Hôm nay là ngày đầu tiên đến trường sau kì nghỉ hè dài đằng đẵng. Còn háo hức mong chờ ngày khai giảng cơn mưa bất chợt đổ ập tới, nghi thức chào khai giảng thể tiến hành. mất hứng mà!

      Vẫn còn ngồi tự kỉ, Thiên Thiên chợt nhìn ra ngoài trời mưa kia, thấy bé trai khoảng chừng 5, 6 tuổi đường. Mưa ướt đẫm cậu bé làm cậu co rúm người vì lạnh, trông hết sức tội nghiệp! Tình thương của bỗng trỗi dậy. Thiên Thiên tay cầm ô chạy ra đường lớn, vừa vừa ngừng lẩm bẩm:

      "Trời à, ông bớt mưa có được vậy? chán chết mà!"

      Rất nhanh sau đó, chạy đến chỗ cậu nhóc. Ngắm nghía hồi, đẹp trai đấy chứ! bình phẩm thằng bé trước mặt. Nhìn , cánh tay mập mạp, dáng người bụ bẫm, đôi mắt to tròn, đen láy. Lại còn khuôn mặt tròn trịa, phúng phính kia nữa chứ, nhìn là chỉ muốn cắn cái! Thiên Thiên nuốt nuốt nước miếng. Cậu nhóc trước mặt này, quá đẹp trai !

      Cùng lúc đó, cậu bé kia cũng nhìn chằm chằm người đứng trước mặt mình như muốn hỏi 'Sao lại nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống tôi thế kia? thấy tôi lạnh sao? Còn đần mặt ra đó làm gì?'

      "Chị à, nhìn tôi có thể kiếm ra tiền sao?"

      Lúc này, Thiên Thiên mới giật mình rời khỏi chín tầng mây. tiến lại gần xoa xoa đầu cậu nhóc trước mặt:

      "Này bé, bé khả ái nha! Tên bé là gì thế?"

      Quác... quác... quạ đen bay đầy đầu thằng bé. Cậu hắng giọng, ưỡn ngực, vỗ bôm bốp ra vẻ người lớn, giọng đầy kiêu ngạo:

      "Này chị, tôi có tên, được gọi tôi là bé!"

      "Ô ô, cậu nhóc này đáng !"

      Thiên Thiên vò vò mái tóc ướt sũng nước của cậu bé, môi cong lên cười cười. Thằng bé bày ra bộ mặt chán ghét, cau có, mặt lên bốn chữ 'đừng động vào tôi'. Có điều... Cậu nhóc than thở: 'Thiên à, tại sao người lại sinh ra cái chị ngu ngu đần đần này thế? xỉ nhục lớn của tạo hóa'.

      Thiên Thiên vô cùng hài lòng vò vò 'cục bông' đầu bé, bỗng dưng cảm thấy lạnh. rùng mình. Lẽ nào ban ngày lại có ma? Đừng aaaa...

      " làm gì con trai tôi?"

      À há! Giờ Thiên Thiên có thể khẳng định, 'con trai tôi?' trăm phần trăm nghìn phần nghìn đây là người rồi! Nhưng sao nghe giọng ấy mà cứ có cảm giác như Tula đến từ địa ngục vậy?

      Thiên Thiên quay đầu lại, trái tim bỗng đập liên hồi. Ôi Thiên ơi! Nay là ngày gì mà con may mắn thế? Trước mặt Thiên Thiên bây giờ là đại, đại, đại, đại soái ca aaa. Phải là cực phẩm của cực phẩm của cực phẩm ấy chứ! Ca ca Vĩnh Kỳ của chắc gì bằng được ! Có điều ca ca luôn nở nụ cười ấm áp còn người đàn ông tuấn trước mặt này lại lạnh như tiền, trong ánh mắt băng lãnh lại chứa đầy đơn và nỗi buồn man mác. hít hít hơi dài. Sao trái tim lại càng ngày càng đập nhanh vậy? Lẽ nào cái này được gọi là 'tình sét đánh' trong truyền thuyết? Cũng có khả năng lớn ấy chứ nhỉ, trời mưa to mà! Nó đảm bảo sét tới ngay thôi!

      "Tôi hỏi làm gì con trai tôi?"

      Người đàn ông cau mày nhìn người con ngu ngốc trước mặt, giọng nhàng nhưng lại có độ sát thương cực cao. Dương Thế Minh cau mày, mắt híp lại, lạnh lùng đánh giá Thiên Thiên làm chột dạ. Hôm nay liệu trông có luộm thuộm nhỉ? có mới là lạ! Tóc tai bị gió mưa táp vào trông bê bết, bù xù như tổ quạ, lại thêm mặt mày lấm lem, quần áo xốc xếch trông thảm cực kì! Thiên Thiên ỉu xìu. Chắc chắn vị đại soái ca trước mặt này có chút xíu hảo cảm gì với nó rồi!

      Dương Thế Minh nhìn chằm chằm Thiên Thiên. Người phụ nữ ngu ngốc này!

      "Tôi , bị điếc à?"

      Lúc này mới hoàn hồn lại, nhìn xuống thằng bé. Con trai tôi? Vị soái ca này có con?Giờ mới để ý, trông hai người này như từ khuôn đúc ra vậy! Lại , cậu bé vừa nhìn thấy Thế Minh, tự cao kiêu ngạo của cậu mất sạch, rất có khí phách ôm chân Thiên Thiên, bày ra bộ dáng uất ức như bị người ta thiếu nợ vậy!

      Thiên Thiên khóe miệng giật giật. Cái thể loại gì đây? Hình như thằng bé này phải thằng bé lúc nãy phải! Nhìn bộ dáng sao khác nhau trời vực vậy?

      "À... ừm... tôi... là đẹp trai!"

      Phì phì! Nó phỉ nhổ cái miệng mình. Sao lại ăn bậy bạ ngay lúc này chứ?

      Thế Minh phớt lờ Thiên Thiên, nhìn thằng bé dưới chân lạnh lùng phun ra câu mệnh lệnh:

      " về!"

      Cậu bé rưng rưng, mở to con mắt vô tội:

      " muốn! Con muốn có mẹ! Con muốn tìm mẹ!"

      "DƯƠNG BẢO KHÁNH!"

      gằn từng chữ, lạnh lùng, uy nghi. Nhưng nào ai biết trong thâm tâm đau đến nhường nào.

      À! Ra là thằng bé này tên Bảo Khánh. Tên là hay, người cũng đẹp! chép chép miệng cảm thán. Nhìn thằng bé bày ra bộ mặt như mếu, đỡ:

      "À... hay là cứ cho thằng bé tìm mẹ !"

      "Câm miệng"

      Lạnh lùng đến đáng sợ, cặp mắt đỏ màu máu nhìn như vị thần chết. Đây là chuyện của gia đình . Mà là người ngoài. Muốn quản chuyện của sao? là mơ tưởng. Nghĩ cũng đừng nghĩ!

      Người đàn ông này! Sao có thể thích "tảng băng di động" thế này nhỉ? Thiên Thiên ngừng tự hỏi chính bản thân mình.

      kéo tay Bảo Khánh, lôi mặc thằng bé giãy giụa ngừng:

      "Chị... chị..."

      Bảo Khánh nhìn Thiên Thiên. bày ra bộ dáng bất lực nhìn cậu. Sorry bé nhá! Chuyện của gia đình bé, chị can thiệp hơn!

      Thiên Thiên có tiền đồ xoay người chạy lấy thân. Bất quá, vẫn muốn được gặp lại mặc dù biết người đàn ông này có gia đình. Nhưng con tim mình đâu thể điều khiển bằng lí trí. Đúng ?

      Hôm nay là ngày đẹp trời, Thiên Thiên tự nhủ. Vì sao ư ? Rất đơn giản, bao lâu nữa ca ca dấu của trở về. là tuyệt vời! chạy chiếc xe đạp "cổ kính" đường,vừa vừa hát líu lo, rất vui vẻ!

      "Chị..."

      Tiếng gọi trong trẻo vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của . À! Là thằng nhóc Bảo Khánh. Thằng nhóc chạy ra chắn trước đầu xe ,vẻ mặt đầy kiêu ngạo.

      Thiên Thiên ôm đầu oán trời. Thiên ạ,tại sao ông nỡ lòng để giọng ngọt ngào như vậy lọt vào cái mặt than??? Nhìn cái mặt nó , sánh ngang với miếng thịt đông lạnh được rồi đấy!

      "Này nhóc! Nhóc chắn đường của chị đấy!"

      Bảo Khánh hừ lạnh. Cái con người ngu ngốc này dám để ý đến cậu. sỉ nhục lớn mà.

      "Tôi muốn về nhà"

      "Liên quan gì đến chị?" Thiên Thiên trưng ra bộ mặt ngây thơ hỏi lại.

      _ Đưa tôi về nhà!

      Phừ!Phừ! biết tốt xấu. Được đưa bổn thiếu gia về là phúc mấy đời nhà chị đấy!

      " thích ! Sao chị phải đưa nhóc về kia chứ?"

      Còn lâu mới làm việc công!

      "Chứ phải chị thích ba ba đại nhân của tôi hay sao?"

      Bảo Khánh khinh bỉ nhìn .

      Phốc! Sao thằng nhóc mắc dịch này lại biết? Lẽ nào mặt có ghi à? Thằng nhóc biết chẳng lẽ đại soái ca ấy cũng biết. A ! A!
      Đừng nha! Mà có nên đưa thằng nhóc này về nhỉ,biết đâu có thể gặp lại mỹ nam ấy.

      Nhưng mà người ta có con rồi kia mà, vẫn là nên mơ tưởng. Haizz! Dại gì mà làm tiểu tam, cũng phải loại ngu!

      Định dứt khoát trả lời thằng nhóc Bảo Khánh ném cho trái bom hẹn giờ

      "Ba tôi độc thân "

      Uỳnh!Uỳnh!Uỳnh! Sét đánh giữa trời quang. Độc thân ư? độc thân ?Vậy còn thằng nhóc đứng trước mặt là sao đây?

      Mà thôi,mặc kệ ít ra còn cơ hội. Ôi! Soái ca, Thiên Thiên đến đây.

      Và kết quả là
      *************************
      "Nhanh lên,nhanh chút. Sao chị chậm như rùa vậy?"

      "Hộc...hộc ...hộc... Nhóc là người à?"

      ra sức thở. Nhóc này ăn gì mà nặng quá vậy?
      *TT_TT * Hu..hu ... khổ thân ! Nếu vì gặp soái ca còn lâu mới chở thằng nhóc này về.

      "Chị thường ngày ăn cái gì vậy?"

      "Cơm"

      "Tôi ăn cơm,chị cũng ăn cơm mà sao chị ngu đến vậy? Đúng là vũ nhục của nhân loại"

      Khoé môi giật giật,thằng nhóc này là sỉ nhục đất à? Nhịn. Phải nhịn. Sống đời gần hai mươi năm chẳng lẽ lại chịu thua đứa trẻ? Vì tương lai con em chúng ta,vì mối thù của nhân loại phải cố gắng đến cùng!

      Trong khi Thiên Thiên nhà ta nai lưng ra đạp,"bán mặt cho đất,bán lưng cho trời" cậu nhóc Bảo Khánh lại có bộ dạng hết sức hưởng thụ!

      Cậu bé nhìn Thiên Thiên. Người phụ nữ này khác hẳn với những người phụ nữ tham lam kia, lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào tài sản nhà cậu. Nữ nhân này tuy có hơi ngu ngốc chút nhưng là người lương thiện. Nhìn , đôi mắt trong veo lẫn chút tạp chất nào. Mà hình như chị này cũng có ý với ba ba của cậu nha! Cậu cũng rất muốn có mẹ rồi, có nên tác hợp hai người với nhau nhỉ? Nhưng chung,người phụ nữ này, cậu thích!

      Phù! Cuối cùng cũng đến nơi rồi!

      thở phào nhõm. Thằng nhóc biết có nhét thêm gạch vào người mà sao nặng dữ vậy? Bảo Khánh ung dung trèo xuống tự đẩy cổng, quên kéo theo còn ai oán.

      "Oa!"

      reo lên. Căn nhà này,à phải là lâu đài thu mới đúng cũng đẹp quá ! đúng là người có tiền! Hừm... Rất sang trọng,lộng lẫy nhưng vẫn có phần tịch mịch.

      Cùng lúc đó,tại thư phòng Dương Thế Minh trầm nhìn tập tài liệu trước mặt. gian chỉ còn tiếng sột soạt của những trang giấy. Tức giận. Khuôn mặt trở nên lạnh lẽo đến đáng sợ. Chuyện năm đó,quả nhiên phải là vụ tai nạn bình thường. Đó là cái bẫy!

      cầm lấy bức ảnh bàn, bức ảnh được đóng khung cẩn thận,có thể thấy tấm ảnh đó quan trọng với như thế nào. Tay nhàng vuốt ve tấm ảnh như muốn khắc sâu nụ cười,ánh mắt của vào trong lòng mình. Giọng của cũng trở nên ấm áp hơn:

      - Vợ à! Ở bên đó,em có nhớ ?

      Phải! Tấm ảnh cầm là hình của vợ , là mẹ của con trai - Nguyệt Ánh Phương. là mối tình đầu của ,cũng là người mà dành cả đời thương. vốn có gia đình hạnh phúc,có người vợ xinh đẹp, đứa con trai tinh nghịch. Nhưng nào ngờ vụ tai nạn kinh hoàng tai mang , rời xa , khiến mất thứ quan trọng nhất thuộc về mình, khiến Bảo Khánh mất mẹ, mất tình thương.

      Ngày tiễn về bên kia bầu trời, trái tim cũng trở nên lạnh dần,tất cả tình của cũng chôn vùi theo người con đó. Người ta độc ác nhưng cũng rất đa tình,hơn ba năm luôn luôn tìm kiếm . Tự giày vò bản thân trong nỗi nhớ nhung. Nụ cười của tan biến vào gió,tất cả còn lại chỉ là lạnh lẽo, đơn...

      nhàng hôn di vật của vợ,ánh mắt tràn đầy thương. Khuôn mặt bỗng chốc trở nên trầm, nụ cười quỷ dị xuất môi. Vợ à! Em phải đợi . Ông ta nhất định phải trả giá vì dám tổn thương em! Mà ta, Triệu Thiên Thiên xứng đáng là quân cờ để lợi dụng trả thù. Hãy tin tưởng , mãi em, em nhất định chết cách oan uổng!

      "Ba!Ba có trong đó ?"

      Bảo Khánh tìm ư? Chuyện lạ!

      "Có chuyện gì?"

      lạnh lùng hỏi nhưng trong ánh mắt cũng khó giấu nổi thương.

      Ngay lúc cánh cửa mở ra, trái tim Thiên Thiên lại đập liên hồi trong lồng ngực. Thịch ...thịch....thịch ... ôm lấy ngực thầm than:"Triệu Thiên Thiên mày có tiền đồ! Mất mặt quá !"

      Trong lúc biết tìm chỗ nào trốn cho đỡ xấu hổ Dương Thế Minh cũng nhìn . cười như cười,môi mỏng mấp máy:

      "Chúng ta kết hôn !"

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 3: Hôn lễ. Thiên Kỳ trở về

      " Oa tiểu thư, hôm nay trông đẹp!"

      người hầu đứng kế bên Thiên Thiên trầm trồ khen ngợi. cười khẽ, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương. Đúng vậy, Thiên Thiên phải thừa nhận. Trong gương bây giờ là gương mặt hoàn hảo tì vết. Làn da trắng hồng, đôi môi mỏng mềm mịn, cực say mê lòng người, mái tóc uốn xoăn để vài lọn rơi hững hờ kết hợp với chiếc váy trắng tinh khiết, trông đáng muôn phần. Hôm nay là ngày kết hôn của với Thế Minh. mỉm cười, nụ cười hạnh phúc. Còn nhớ ngày hôm đó, khi nghe từng câu, từng chữ làm sung sướng đến ngây dại

      " Chúng ta kết hôn !"

      Năm từ, chỉ vẻn vẹn có vậy nhưng cũng đủ làm trái tim loạn nhịp. Và Thiên Thiên đồng ý ngay chút do dự. Nhìn chính mình trong gương, cứ ngỡ đây chỉ là giấc mơ. kết hôn, mà người chồng tương lai của lại là người đàn ông lí tưởng làm say đắm biết bao trái tim của người phụ nữ. Hạnh phúc- chỉ cần có vậy!

      Chiếc xe hoa dừng lại tại bãi biển. Từ trong xe, người con bước xuống làm ai cũng thẫn thờ. đẹp quá! nét đẹp đáng !

      Thế Minh nhìn theo bóng dáng của người con ấy- người trở thành vợ mình trong vài phút tới. khỏi cười lạnh.

      Vợ sao? mãi mãi chỉ có người vợ mà thôi. ư? mơ tưởng!

      Mấy nghi lễ rườm rà cuối cùng cũng kết thúc. Thiên Thiên khỏi thở dài. Mệt a!!! Tưởng sớm được về nhà, ai dè... Thiên Thiên méo mặt. Làm ơn , chân mỏi nhừ rồi á, sao lại phải tiếp khách nữa? Nhìn những người ra ra vào vào, thi nhau chúc mừng, cười tới nỗi miệng cứng đờ. Chúc mừng gì chứ? Nhìn mặt họ , có mấy ai là lòng? Nhưng cũng thể ngờ rằng... Người say đắm còn giả tạo hơn họ gấp trăm ngàn lần!

      " Con rể, Thiên nhi, chúc mừng chúc mừng, hai con trông đẹp đôi"

      Con rể ư? khinh thường người đàn ông trước mặt. Muốn làm ba vợ tôi? Nghĩ cũng đừng nghĩ!

      cười như cười, vươn tay, ôm vào lòng:

      "Cảm ơn ba"

      Cứ thế, câu, tôi câu, hai người cười cười cứ như thân thiết lắm vậy

      Nhìn ông Triệu Lâm Khang- ba cười giả tạo, Thiên Thiên khỏi hừ lên tiếng. ngờ sao ông ta có thể diễn đạt như thế? Quá xuất sắc! thầm khinh bỉ trong lòng. Quan tâm sao? giả tạo! Nhiều lúc còn tự hỏi, liệu ông ta là ba ? bao giờ ông ta hỏi thăm tiếng nào chưa? hề! Từ lúc dọn ra ngoài sống, phải tự kiếm tiền, tự nuôi sống bản thân. Ông ta đâu quan tâm còn sống hay chết. Vì sao ư? Ông ta còn mải lo cho tình nhân của mình kìa. Vậy mà bây giờ, sao tự dưng đến xưng là ba , hỏi thăm dữ vậy? cười tự giễu. Hỏi thăm ? Hay hỏi han túi tiền của chồng đúng hơn. đáng khinh thường!

      suy nghĩ vẩn vơ góc váy bị giật giật, Thiên Thiên cúi xuống nhìn. Thiên Bảo a Thiên Bảo, đừng hù dọa người ta chạy mất như thế chứ! Trong này có máy điều hòa nhiệt độ nha, cần phải làm tảng băng di động đâu!

      Thiên Thiên nhìn chằm chằm cậu, cậu lừ mắt nhìn lại . Này, đồ phụ nữ ngu ngốc, là tôi giúp nên mới thành Dương phu nhân đấy! Tôi làm cũng phải là công nha!

      "Chị nhìn gì mà kinh thế? Tính ăn thịt tôi sao? Quái vật!"

      Đen, đen, đen. Mặt đen sì sì. Gì chứ? trợn mắt:

      "Này nhóc! Nhóc nhìn chị sao biết chị nhìn nhóc? Nhóc cũng tính ăn thịt chị à?"

      Bảo Khánh bĩu môi xem thường. Thịt chị á? Tôi đây cần đâu. Chị già hơn tôi đâu phải hai tuổi. Cho nên chị phục vụ cho ba ba đại nhân của tôi 'ăn' tốt hơn.

      Như chợt nhớ ra điều gì, liếc nhìn cậu, nhếch mép cười đểu làm cậu nổi da gà. Đừng có nhìn cậu như vậy chứ!

      "Này nhóc, từ giờ được gọi là chị nữa! Gọi mami, biết ?"

      Cậu cực kì khinh thường người phụ nữ ngu ngốc trước mặt

      "Muốn tôi gọi mami á? Chị nằm mơ giữa ban ngày à?"

      Hừ hừ. Tức chết . Bực thế cơ chứ, thằng nhóc này khinh thường đấy! Tức giận! Tức giận! Chị bỏ chỗ khác cho nhóc coi!

      là làm, chạy biến. Bảo Khánh hí mắt nhìn . Hừ ý gì thế nhỉ? Muốn tôi theo chị à? Mơ nhé! Nhưng mà... 1s...2s...3s..., người phụ nữ ngu ngốc này chạy biến đâu rồi? Phải tìm thôi!

      Thiên Thiên ngắm nhìn xung quanh. Hôm nay vui cực kì nhá! Đám cưới của được tổ chức tại khu resort. Cực rộng luôn! Gió thổi mát rượi. Rất thoải mái! kéo chiếc váy dài trắng tinh khôi của mình, đôi chân trần bước bãi cát mát lạnh. Hoàng hôn buông xuống kết hợp với người con ấy, đẹp như bức tranh khiến ai ai cũng thể dời mắt.

      "Thiên nhi !"

      Thiên Thiên giật mình sửng sốt. quay đầu lại, nụ cười rạng rỡ thêm mấy phần:

      "Thiên Kỳ ca ca "

      Thiên Kỳ bước tới bên , nhanh dần, nhanh dần, rồi chạy. ôm lấy cơ thể mềm mại bé, hôn lên trán :

      "Thiên nhi, ca ca thực rất nhớ em !"

      "Vĩnh kỳ ca ca, Thiên nhi cũng rất nhớ ! bỏ Thiên nhi lâu !"

      Đôi mắt đỏ hoe, rưng rưng ấm ức. Thiên Kỳ ca ca xấu! Bỏ rơi suốt mấy năm trời.

      "Ca ca xin lỗi, là ca ca tốt"

      Rồi lại nhìn tới bộ váy cưới tinh khôi người , sắc mặt khỏi trầm xuống:

      "Thiên nhi, em kết hôn?"

      kết hôn sao? Nghe ba kết hôn, dám tin. Nhưng trước mắt bây giờ... váy cưới, nhẫn cưới, dâu,... tâm khỏi đau đớn. trở thành vợ người ta rồi sao?

      "Ư ! Vĩnh Kỳ ca ca, hôm nay là ngày cưới của em đó, có ngạc nhiên ?

      cười, nụ cười đẹp rực rỡ như ánh ban mai. thiên thần soi sáng cho tâm hồn tăm tối của . bước đến bên cạnh , cho niềm tin, sức sống để rồi... cướp mất trái tim . Dẫu biết là sai trái nhưng thể thoát ra. Đứng trước , tim vẫn lỗi nhịp, đứng trước , cảm thấy ấm áp. Nhưng giờ đây, thiên thần ấy rời khỏi cuộc sống của mất rồi. , cuộc đời chỉ còn lại những mảng u tối. phải làm sao đây? chính đứa em của mình!

      "Mami!"

      Thiên Thiên giật mình. Giọng này... quen quen nhá! dụi dụi mắt, nhìn chằm chằm thằng bé trước mặt. Nhóc con này, chính xác là Bảo Khánh rồi! Nó vừa gọi là gì thế? Mami ư? Ôi ôi hạnh phúc mà!

      Mặt thằng bé đen như đít nồi cháy, chạy tới kéo tay , còn quên lườm người đàn ông trước mặt:

      "Mami, nhanh chút, Ba chờ chúng ta đó!"

      Bảo Khánh nhấn mạnh từ "ba" như để cảnh cáo Thiên Kỳ. cười khổ. phải chứ? Từ khi nào mà lại để thằng nhóc vắt mũi chưa sạch này đe dọa thế? khổ cho mà!

      Chương 4: Trở mặt

      "Thiên nhi, em được quên đâu, biết ?"

      mắt đỏ hoe, đầu gật gật. nhìn màn này mà khỏi chướng tai gai mắt:

      "Thiên Kỳ ca ca, sao Thiên nhi có thể quên ca ca được chứ. Trong lòng Thiên nhi, Thiên Kỳ ca ca luôn là nhất !"

      còn chưa hết câu, chiếc xe hoa lao vụt , để lại bóng hình đơn của người con trai. Thiên Kỳ đứng đó, lặng lẽ nhìn theo chiếc xe khuất dần:

      "Thiên nhi, ca ca chúc em hạnh phúc "

      Chiếc xe lao nhanh đường quốc lộ, chẳng mấy chốc về đến biệt thự Dương gia. Dương Thế Minh nhanh chóng bước ra khỏi xe và thẳng vào nhà. nhìn , cau mày. mở cửa xe giúp sao?

      "Chị đừng nghĩ ba ba đại nhân của tôi ga lăng mở cửa xe cho chị . Tôi cũng còn chưa được hưởng thụ phúc phần đó đâu "

      Bảo Khánh bước xuống xe quên ngoảnh đầu lại, ngoắc ngoắc tay, ý gọi Thiên Thiên theo cậu. Vậy là lớn vào nhà. Từ nay, trở thành vợ rồi. Từ nay, là Dương thiếu phu nhân. Từ nay, được bên cạnh người mình thương. Nhưng...

      "Chị, chúng ta ra ngoài hóng mát, nhé !"

      Thiên Thiên trố mắt nhìn Bảo Khánh vừa bước vào nhanh chóng chạy ra, khỏi thắc mắc, đầu ba vạch đen.

      Chị sao? Gọi mami chứ! Thằng nhóc này ! Sau này nhất định phải giáo huấn thằng bé mới được!

      "Này nhóc, thấy chị mặc đồ cưới à? Nóng! Khó chịu muốn chết. Gì gì cũng phải đợi chị thay xong đồ cưới ra chứ ! "

      lách qua Bảo Khánh bước vào nhà. được đoạn, đứng sững lại, tin vào mắt mình. ra nhanh chóng trở về là vì chuyện này sao?

      Trước mặt Thiên Thiên bây giờ là đôi gian phu dâm phụ răng môi quấn quýt lấy nhau rời. Mà người đàn ông đó, ai khác chính là chồng , người - Dương Thế Minh! Liệu đây có phải ảo giác ? Dụi, dụi mãi,... nhưng hình ảnh đó vẫn chân chân thực thực ra trước mắt !

      Cái gì kia? Người bạn tình của chồng nhìn với ánh mắt khiêu khích, nhưng giọng vẫn tỏ vẻ ngạc nhiên cùng hoảng sợ:

      ", dừng lại. Vợ ở đây!"

      cười khinh bỉ, vẫn tiếp tục công việc dang dở, thèm quan tâm người vợ vừa mới có cách đây lâu của mình:

      "Vợ? ta xứng sao? cưới vợ bằng rước con hầu về nhà! Đỡ tốn tiền lương tháng, chỉ tốn thêm cái miệng ăn. Là người kinh doanh, lời lãi như thế ngu gì mà làm!"

      Uỳnh. Bức tường vững chãi trong sụp đổ. làm vậy là có ý gì? khinh thường sao? Tại sao chứ? đâu làm gì có lỗi với ?

      Nước mắt lăn dài nơi gò má, dáng người bé khẽ run run. chạy, chạy mặc cho mình vấp ngã, mặc cho chảy máu, mặc cho bộ váy trắng tinh khôi dính đầy đất cát. Nhà rộng, chạy vậy mà vẫn chưa đến tới cổng nữa. ngồi thụp xuống gốc cây bên cạnh mình, nước mắt rơi xuống. ... sao có thể làm như vậy với chứ? Nếu hãy coi như người qua đường , sao lại bóp nát trái tim như thế? Con hầu? là con hầu của sao?

      " cưới vợ bằng rước con hầu về nhà..."

      " cưới vợ bằng rước con hầu về nhà..."
      ......

      Từng từ, từng chữ văng vẳng bên tai như câu thần chú. Thiên Thiên ôm đầu, lắc nguầy nguậy, bịt chặt tai của mình. khóc, khóc như mưa khiến Bảo Khánh đau lòng thôi. Ba ba của cậu cũng là quá đáng !

      "Mami! Mami đừng ngồi đây nữa, bẩn hết váy cưới rồi!"

      Thiên Thiên ngửa mặt lên nhìn cậu, nước mắt làm ướt nhẹp gương mặt xinh xinh của . Bảo Khánh là dỗ ngọt sao?

      Thằng bé chạy tới, vươn tay lau những giọt nước mắt nóng hổi còn vương , cậu nhăn mặt:

      "Mami đừng khóc, trông xấu kinh khủng khiếp luôn á! Ba ba thương là phải rồi!"

      nhìn Bảo Khánh. ? Vì xấu nên mới thương? Ngay lập tức tinh thần phấn chấn hẳn lên. Đúng vậy, được khóc. Khóc rất xấu, ai thích người xấu hết! phải mạnh mẽ, phải tự tin, phải tươi cười. tin ngày nào đó, nhất định chinh phục được trái tim sắt đá của .

      Dương Thế Minh nhìn màn này khỏi cười lạnh. ta đúng là con ngu! Đừng tưởng biết ta lấy là vì tiền. Nhưng cứ chờ xem, tôi nhất định để cho Triệu gia các người được sung sướng đâu. Chỉ cần ngày tôi còn ở đây, các người đừng mong có ngày được vui vẻ. Hãy nhớ lấy!

      "Vợ, em thỏa mãn chưa? Còn chưa đâu. Nhất định để ta nếm trải từng ngày, từng giờ nỗi đau đớn dằn vặt bản thân. "

      cười trầm, bóp chặt ly rượu trong tay, màu đỏ lan dần khắp mu bàn tay , tí tách rơi xuống sàn. cho thấy, Dương Thế Minh chính là ác quỷ thực thụ!

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 5: Đau đớn

      Thiên Thiên bước ra từ phòng tắm. mặc người chiếc áo ngủ hình mèo Kitty trông dễ thương vô cùng. Mái tóc sũng nước được lau , buông xõa. Những giọt nước mát lạnh rơi xuống cằm, cổ, cực kì mê người!

      ngồi chiếc giường rộng rãi trong phòng ngủ, cố ý thức đợi . Hôm nay là đêm đầu tiên của vợ chồng mà, vì thế cực kì mong đợi. Nhưng sao vẫn chưa thấy đâu nhỉ? Thiên Thiên ngước nhìn chiếc đồng hồ treo tủ đầu giường, giờ là 11h30'. về nhà muộn!

      lấy chiếc điện thoại tính gọi cho , lúc này mới sực nhớ ra... có số, đành cất và tiếp tục đợi. Đồng hồ chầm chậm, chầm chậm quay. Giờ là 12h hơn, có chút buồn ngủ. Chợt tỉnh táo hẳn vì...

      Cánh cửa bật mở, Thiên Thiên cười tươi nhanh chóng ngồi dậy chào đón , nhưng sát bên cạnh bây giờ là người phụ nữ. Họ ngừng răng môi quấn quýt với nhau. kinh ngạc, mắt mở lớn. Đây... ta phải minh tinh điện ảnh mới nổi Lâm Ngọc Lan sao? Tại sao ta với chồng lại...

      Giọt nước mắt mặn chát xuất đôi mắt to tròn, trong veo của . Đôi mắt mở to, ầng ậng nước. ra kiểu người phụ nữ thích là những người nổi tiếng, ba vòng hoàn hảo. giống . nhìn lại mình, tự chế giễu bản thân. Lẽ nào chút cơ hội cũng có?

      Nhìn hai người trước mặt, Thiên Thiên mơ hồ nhìn thấy bóng dáng hai cơ thể trần trụi dính sát vào nhau. Bàn tay bé vươn ra lau nước mắt, nhưng thể nào ngăn nổi những giọt nước mắt tuôn trào.

      Thiên Thiên mấp máy môi cất tiếng gọi khẽ:

      ""

      Đáp lại chỉ là tiếng kêu trầm thấp của Lâm Ngọc Lan. Bàn tay ta vuốt ve tấm lưng trần trụi của người đàn ông, hướng tới nhếch miệng nở nụ cười chiến thắng. Đây chính xác là khiêu khích!

      " Minh..."

      Vẫn vậy, có gì thay đổi. Có khác phải chăng là hai người kia ngày càng mạnh mẽ, theo đó là trái tim ngày càng đau, quặn thắt, ngừng rỉ máu.

      giọt, hai giọt, ba giọt,... nước mắt cứ lặng lẽ rơi. ôm lấy ngực mình, thở dốc, dùng hết sức đẩy cửa tính chạy ra ngoài. Nhưng vô ích! Cửa khóa! bị nhốt trong này cùng với Dương Thế Minh và minh tinh mới nổi kia. phải làm sao đây? thực muốn, muốn người chồng mà hết mực thương tay trong tay với người khác. muốn coi người vợ hờ. cũng có trái tim của riêng mình, cũng biết ích kỉ, biết đau.

      Thiên Thiên ngồi phịch xuống đất, mắt nhắm chặt, đôi bàn tay bé ra sức bịt kín tai của mình. Giá như đây chỉ là giấc mộng, chóng đến rồi chóng qua. Và rồi ngày mai thức giấc, được ôm vào lòng, được nghe thủ thỉ "Vợ ơi!"

      Nhưng thể sống trong ảo tưởng được lâu. Bên tai Thiên Thiên vẫn ngừng truyền đến tiếng rên rỉ của người phụ nữ cùng tiếng thở dốc của người đàn ông. Thiên Thiên che lấy tai mình, lắc đầu nguầy nguậy. Nhưng dù có cố gắng cách mấy, cũng thể xua những hình ảnh, những thanh bóp nát trái tim .

      Dường như thể chịu đựng được nữa, hét lên tiếng rồi ngã xuống sàn nhà g Thiên Thiên bất tỉnh. Nhưng những viên pha lê bé vẫn ngừng rơi ra từ khóe mắt .

      Thiên Thiên tỉnh lại là việc của ngày hôm sau. Vẫn vậy, vẫn nằm nền đất lạnh giá ấy, tấm chăn, xê dịch . cứ vậy... bỏ mặc .

      Thiên Thiên thẫn thờ ngồi đó, đôi mắt có tiêu cự, mờ mờ tầng sương mỏng. Thử hỏi có ai như vậy mà trái tim đau? Đây mới là ngày đầu tiên đến đây. Vậy biết phải chống chọi nỗi đau dày vò trong tâm can ấy đến bao giờ? rũ mi mắt xuống. Khóc! khóc cho số phận đầy bất hạnh của mình.

      Tiếng chuông điện thoại reo. Thiên Thiên nhìn tên người gọi, lấy tay lau nước mắt, cố gắng nặn ra nụ cười:

      "Thiên Kỳ ca ca..."

      "Thiên nhi, em khóc sao? Sao giọng em nghe lạ vậy?"

      Nước mắt thi nhau rơi xuống. Thiên Kỳ ca ca của vẫn vậy, vẫn ngừng đối xử tốt với như ngày xưa. luôn quan tâm, lo lắng cho . nhớ , nhớ vòng tay ấm áp của mỗi khi rơi nước mắt, nhớ cách dỗ ngọt làm vui... nhớ tất cả mọi thứ về .

      Thiên Thiên ngẩng mặt lên trời, cố ngăn dòng nước mắt ào ào như lũ đổ về:

      " có. Tại tối hôm qua bị cảm lạnh nên giọng Thiên nhi cis chút kì quái thôi. Thiên Kỳ ca ca đừng lo!

      "Vậy em uống thuốc chưa?"

      "Ưm, ca ca, em uống rồi. Rất nhanh hết bệnh rồi thăm ca ca!"

      "Vậy tốt. Em mau nghỉ ngơi cho nhanh chóng hồi phục sức khỏe. Tạm biệt em!"

      "Vâng"

      Thiên Kỳ cúp máy mà lòng đau như cắt. bị cảm lạnh sao? biết chăm sóc cho bản thân. Liệu uống thuốc?

      "Thiên nhi, nếu em có mệnh hệ gì, thực sống nổi đâu, tiểu bảo bối!"

      Chương 6: Chị ấy là mami của con!


      Thiên Thiên bước xuống lầu với tâm trạng ổn định. Làm sao có thể ổn khi mà người chồng mới cưới của lại quan hệ với người đàn bà khác ngay trước mặt mình được chứ?

      Lúc này Thiên Thiên thực rất buồn, Bảo Khánh học. biết tâm cùng ai a? Vì thế, quyết định ăn để giải tỏa tâm trạng bứt rứt trong lòng. Thiên Thiên lục lọi tủ lạnh, ngăn ngăn dưới mà chẳng thấy thứ gì. phải chứ? Nhà giàu mà keo kiệt!

      "Này kia, làm gì vậy?"

      Tiếng quát vang lên trong căn phòng rộng lớn. Thiên Thiên quay đầu nhìn lại. Đây là giúp việc. Nhưng sao thái độ của ta đối với chủ nhân lại vô phép vô tắc như vậy? Lẽ nào ta biết Triệu Thiên Thiên là ai?

      "Tôi đói, tôi muốn ăn. Sao có bữa sáng?"

      Người giúp việc bĩu môi, nhìn với ánh mắt cực kì khinh thường:

      "Muốn ăn tự mà nấu. Công việc của tôi chỉ là nấu cơm, dọn dẹp, phục vụ cho ông chủ, cậu chủ. Còn ? Hừ. phải phận của tôi!"

      Muốn ăn ư? còn chịu nhìn lại bản thân mình . Có ai đời đêm tân hôn lại bị chồng mang nhân tình về nhà làm nhục mình? Vậy ngu gì mà phải nịnh nọt ta? tốn nước bọt!

      Thiên Thiên nhíu mày. Dù gì tại cũng là nữ chủ nhân ngôi nhà này mà. Mặc dù được thương, nhưng giấy tờ hợp pháp, vẫn là vợ !

      "Thái độ của như vậy là sao? Tôi là vợ của ông chủ các người, địa vị cũng hơn các người. Vậy mà các người cư nhiên coi tôi là gì hả?"

      Nhất định phải trừng trị bọn họ thích đáng, nếu ở đây, chắc chắn được yên ổn! Nhưng lập tức, kiêu ngạo của nhanh chóng sụp đổ.

      "Chủ nhân? Hừ! Vậy thưa bà Dương, ông chủ mọi việc của bà nên để bà tự giải quyết hơn!"

      ta đổi giọng:

      "Còn nữa, ông chủ có mọi việc chúng tôi làm cũng nên chia cho ít, ăn rồi nằm, lại buồn"

      Thiên Thiên lững thững bước lên lầu. thực thể hiểu nổi, tại sao lại coi như con hầu để đối xử vậy chứ? là vợ của . Sao có thể nhẫn tâm như thế?

      ra ngoài ban công, mặc cho những làn gió lạnh ngừng táp vào mặt, lùa vào mái tóc đùa nghịch. Trông lúc này yếu đuối, hệt như đóa bồ công đu đưa trước gió, chỉ cần cái thổi bay , gục ngã. rất buồn!

      "Người phụ nữ ngu ngốc, chị bị điên à? Trời lạnh như vậy vào nhà mà còn ngồi đây? Bệnh thần kinh!"

      Bảo Khánh vươn tay lau nước mắt cho . Lại khóc rồi! Người phụ nữ ngu ngốc, biết tự chăm sóc bản thân mình hay sao?

      Thiên Thiên sững sờ? khóc ư? Sao lại cảm nhận được? Đưa tay lên lau chùi nước mắt, mỉm cười nhìn Bảo Khánh:

      "Nhóc về rồi à? Sao ở lại trường luôn? Trời lạnh thế này về làm gì cho mệt?"

      "Tôi thích tôi về. Ai có thể quản được tôi?"

      Hừ hừ... đồ nữ nhân ngu ngốc! Nếu phải vì lo chị ở nhà mình buồn, đơn có ai chơi tôi cũng ứ thèm về đâu nhé! Vậy mà còn biết điều.

      "Bảo Khánh a Bảo Khánh, chị đói quá aaa!"

      Thằng bé nhăn mặt lại, đói sao lại ăn ?

      "Sáng chị ăn sao mà đói?"

      Thiên Thiên rũ xuống mi mắt, buồn buồn thở dài. có nên cho thằng bé biết ? Mà thôi . Nó biết được tích gì? Quan trọng là ở Thế Minh kìa. Haizzz...

      "!"

      " đâu?"

      " xuống lầu"

      Bảo Khánh kéo vào phòng ăn. Ngỡ tưởng có mỗi hai người, ai dè... Dương Thế Minh ngồi đọc tờ báo cùng với minh tinh Lâm Ngọc Lan. Hai người họ ngồi đây làm gì? Đừng là cũng ăn nhé! Thiên à, làm ơn ! Như vậy sao có thể nuốt trôi?

      "Ba ba hảo"

      Bảo Khánh chào ba ba đại nhân của mình. Khổ nỗi còn cái minh tinh kia bị thằng bé làm ngơ khiến ta tức méo mặt.

      "Hôm nay ăn cơm ở trường?"

      "Dạ ba ba, từ nay con thường xuyên về nhà ăn cơm"

      gì nữa, quay ra tiếp tục đọc báo. khí cứ thế rơi vào yên tĩnh. Kẻ đứng, người ngồi, cực kì quỷ dị!

      ""- chỉ tay vào Thiên Thiên nhíu mày- "Còn biết nấu cơm sao? Đứng đây làm gì cho chật chỗ?"

      ngẩn người. Sao lại là nấu chứ? Hay nghe nhầm? Nhưng chứng minh, đây hoàn toàn đều là , đành lủi thủi vào bếp chuẩn bị trổ tài nấu nướng.

      Thấy khuất, Bảo Khánh cau mày nhìn ba ba.

      "Ba ba, sao lại để mami nấu? Còn phải nhà có giúp việc sao? Còn nữa, ta làm gì ở đây?"

      Thằng bé chỉ tay vào thẳng mặt Lâm Ngọc Lan, trong giọng giấu nổi chán ghét xen lẫn tia khó chịu.

      Dương Thế Minh khuôn mặt thâm trầm, lạnh lùng mở miệng:

      "Ai cho con gọi như vậy? Bảo Khánh, ta có bất kì quan hệ gì với con. Con mãi mãi chỉ có người mẹ thôi. Hiểu ?"

      "Ba ba! Con cũng chị ấy là mẹ. Đó là mami của con. Lâm Ngọc Lan ta mới thực cùng con có quan hệ! Đừng để ta ở đây làm chướng mắt con!"

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 7: Tư cách làm vợ tôi, chút cũng có phúc phần đó!

      "Ba ba! Con cũng chị ấy là mẹ. Đó là mami của con. Lâm Ngọc Lan ta mới thực cùng con có quan hệ! Đừng để ta ở đây làm chướng mắt con!"

      Dương Thế Minh nắm chặt bàn tay nhìn chằm chằm con trai, Bảo Khánh là giúp loại người đó?

      Đúng lúc tình hình dần trở nên căng thẳng,Thiên Thiên bước vào. Mùi thức ăn thơm ngào ngạt lan tỏa ra bốn phía, đánh thức khứu giác của tất cả mọi người. mang vào đều là những món ăn quá cầu kì, đơn giản mà bổ dưỡng: cá kho tàu, gà chiên, sườn xào chua ngọt, trứng ốp la, rau tươi cùng với tô canh to bự.

      Thiên Thiên múc ra cho mỗi người bát. Bảo Khánh nhìn mà mắt sáng rực như sao, liền quên mất tình hình căng thẳng vừa rồi. múc cho Thế Minh, mặt lạnh như tiền chút phản ứng. Nhưng đâu ai biết trong lòng ngừng gào thét phải ăn ngay a. Còn Lâm Ngọc Lan nữa. Thiên Thiên bê bát canh đặt lên bàn cho ta. ta bĩu môi khinh thường, là Dương phu nhân mà phải tự tay vào bếp nấu ư? Hừ, đúng là đổ rẻ rách! Cóc ghẻ mãi mãi vẫn chỉ là cóc ghẻ, làm sao có thể biến thành phượng hoàng đây?

      Lâm Ngọc Lan nhếch môi cười. Ha ha, Thiên Thiên, phải làm sao đây a? Tôi có trò chơi mới để tặng rồi!

      Ý nghĩ kèm với hành động, Lâm Ngọc Lan nhanh chóng dùng tay ta gạt vào tô canh ngừng nghi ngút khói làm nó đổ ụp lên người mình, đồng thời tay Thiên Thiên cũng tránh khỏi bị liên lụy.

      "Á..."

      Nước mắt trào lên nơi khóe mi của ta, nhưng sâu trong mắt đó lại là tia ngoan độc. đúng là diễn viên nghiệp dư, ánh mắt đó của ta bị lớn nhìn thấu. Dương Thế Minh thầm cười lạnh. Lợi dụng ta, thú vị!

      Lâm Ngọc Lan rưng rưng ấm ức:

      "Thiên Thiên, tôi biết ghét tôi vì tôi cướp chồng của , nhưng tôi và Minh là nhau lòng, xin đừng như vậy! Hãy hiểu cho chúng tôi! Nếu thích tôi, vậy cứ thẳng, đừng đánh sau lưng tôi như vậy"

      Thiên Thiên ngu ngu ngơ ngơ. đâu có làm gì đâu? ràng là bị ta đổ oan!

      "Lâm Ngọc Lan, hươu vượn gì vậy? Cái gì mà đánh sau lưng? Là ..."

      "Bốp..."

      còn chưa hết câu, thanh thanh thúy ấy vang lên. trợn tròn mắt. tát ? là đau! chỉ đau về thể xác mà nó còn giày vò cả tâm hồn .

      Bảo Khánh sửng sốt nhìn năm dấu tay hằn lên khuôn mặt trắng noãn của , tâm liền đau dứt. Trái lại với cậu, Lâm Ngọc Lan chính là người hả hê nhất. Ha ha, làm vợ sao? Còn phải như món đồ chơi bị chà đạp thương tiếc? ta còn bằng nhân tình của là Lâm Ngọc Lan đây. đáng khinh thường!

      "Mau xin lỗi ấy!"

      Giọng trầm thấp, lạnh lẽo như Tula đến từ mười tám tầng địa ngục, làm mọi người rét mà run. đáng sợ!

      Thiên Thiên nước mắt ướt đẫm gò má. Khuôn mặt bỏng rát, đau đớn. nhìn , bộ dáng tuyệt vọng, trông đáng thương vô cùng:

      "Minh, phải tin em... em thực chưa có làm gì hết. Em cũng phải là loại người thích gây với người khác"

      "Lí do gì khiến tôi phải tin tưởng lời ? Hửm?"

      lạnh lùng mở miệng, nhanh, chậm làm cảm nhận được cỗ lạnh lẽo từ bàn chân lên đỉnh đầu. Run run mở miệng, mang tia hi vọng mỏng manh nhìn :

      "Minh, em là vợ !"

      " câm miệng! Tôi cho biết, trong cái nhà này, chỉ là con hầu hơn kém. hiểu? Tư cách làm vợ tôi, chút cũng có phúc phần đó! Mau quỳ xuống, xin lỗi ấy!"

      Bảo Khánh bất mãn thay lên tiếng đòi lại công bằng:

      "Ba! Ba là vô lí. Người làm đổ bát canh là ta. Chính mắt con trông thấy. Con cũng tin là ba nhìn ra!"

      Lâm Ngọc Lan thầm nghiến răng nghiến lợi. Thằng nhãi nhép vắt mũi chưa sạch này tính phá hỏng kế hoạch của sao. Hừ! Còn xem lại mình là ai. Đấu với ? Nghĩ cũng đừng nghĩ!

      "Bảo Khánh, em gì vậy a? Sao chị lại có thể tự hại chính mình được chứ? Chị cũng đâu có ngu ngốc tới mức đổ cả bát canh nóng lên người mình! Là ta hãm hại chị! Ở với ta lâu ngày, em chắc chắn bị lợi dụng!"

      Lâm Ngọc Lan đôi mắt ầng ậng nước, tay chỉ vào mặt Thiên Thiên lên án.

      Bảo Khánh tức đen mặt. Mami của cậu, ta lại có quyền chỉ tay? ta nghĩ mình là ai chứ?

      "Này bà , bà là ai trong cái nhà này mà có quyền ? Hãy nhìn lại mình . Già cóc đế đại vương rồi mà gọi em xưng chị với tôi biết xấu hổ à? Trình độ diễn xuất của chỉ đạt mức nghiệp dư thôi. có hay lên giường với đại gia để được thăng cấp?"

      Lâm Ngọc Lan cứng họng làm Bảo Khánh trưng ra bộ dáng thỏa mãn hưởng thụ. Lời cậu đều ta , ta cãi được sao? Hừ trong lòng cậu, Thiên Thiên mới xứng đáng làm chị, làm mami của cậu. Bằng , đừng ai mơ tưởng!

      Dương Thế Minh tức giận nhìn Bảo Khánh. Con trai, con làm ta tức giận rồi! Người phụ nữ dơ bẩn này, có tư cách để được con bảo vệ.

      "Triệu Thiên Thiên, tôi quỳ xuống xin lỗi ấy! Nghe hả?"

      Thiên Thiên thở dốc ôm lấy con tim bé của mình, ánh mắt đau đớn nhìn . nhất định phải như vậy sao? Nhất định phải tàn nhẫn với ?

      Được! Vậy nghe lời . muốn quỳ, làm vô điều kiện. Cứ lạnh lùng , tin chắc chắn rồi ngày, làm nóng chảy trái tim bằng đá trong .

      Vậy là trước ánh mắt của bao người, Thiên Thiên quỳ xuống xin lỗi Lâm Ngọc Lan. Đôi chân bé ấy chạm tới nền đất lạnh lẽo, như lòng lúc này, lạnh, đau!

      Lâm Ngọc Lan nhếch môi cười chiến thắng. Hừ! Triệu Thiên Thiên con ngu chính hiệu. ta chỉ làm nền cho Lâm Ngọc Lan trở nên sáng chói hơn thôi.

      Còn về phía Bảo Khánh, cậu rất thất vọng! Mami của cậu, cư nhiên lại khuất phục trước loại diễn viên nghiệp dư như thế. Cậu nhìn ba ba mình, chút phản ứng cũng có. cỗ tức giận dâng lên trong lòng cậu. Cậu hất đổ hết mọi thứ bàn ăn. Cậu ghét ba ba, ghét Lâm Ngọc Lan, ghét nhất là Thiên Thiên:

      "Triệu Thiên Thiên! Tôi ghét chị!"

      Chương 8: Người ra khỏi đây phải là

      Thiên Thiên ngồi giường, đôi mắt vô hồn nhìn ra khung cửa sổ. tự hỏi từ lúc lấy , có thực hạnh phúc? Mới về làm vợ chưa đầy ngày mà bao cay đắng phải chịu đựng. thực biết, phải làm sao mới chinh phục được trái tim ?

      "Cạch"

      Cửa phòng bỗng chốc bật mở, cùng với đó là xuất của Lâm Ngọc Lan. Thiên Thiên nhíu mày. ta vào đây làm gì? Hay lại tính chế giễu ? Lại còn vào mà gõ cửa? là bất lịch ! Hình như, dần trở thành thú vui tiêu khiển của mọi người phải! Thiên Thiên khó chịu mở miệng:


      " vào đây làm gì? Ra ngoài mau!'

      Lâm Ngọc Lan cười đầy trào phúng nhìn trước mặt mình:

      "Dương phu nhân, ngây thơ! Người ra khỏi phòng này phải là mới đúng. Đừng biết xấu hổ mà đứng đây. Còn mau dọn đồ rồi cút khỏi phòng này?"

      Thiên Thiên tức giận nắm chặt đôi bàn tay bé của mình, những móng tay đâm sâu vào da thịt mà hề hay biết:

      "Lâm Ngọc Lan, sao có thể trơ trẽn như vậy? Đây là phòng của vợ chồng tôi, tại sao tôi phải ?"

      " còn thèm nhìn lại bản thân mình? Căn phòng sang trọng như vậy, có thể đủ tư cách ở đây sao? Là Thế Minh chủ động kêu tôi từ nay dọn đến đây sống cùng ấy. Ngay tại phòng này! Vì thế tôi lịch mời cút khỏi đây!"

      Lâm Ngọc Lan quên nhấn mạnh từng từ. Làm ơn , cũng có điếc! Thiên Thiên thở dài não nề. ngày càng quá đáng rồi. là vợ , vậy mà Lâm Ngọc Lan ta chỉ là nhân tình bé dám cưỡi đầu cưỡi cổ . Bây giờ có thể chắc chắn: kể từ giờ phút này, được yên ổn trong căn nhà này!

      Ôm bọc quần áo rời khỏi phòng, Thiên Thiên mang bộ dáng đầy bất lực. phải ở phòng nào đây? Ở đâu mới có thể chứa chấp ?

      " kia, đừng có lại lại làm chướng mắt người khác!"

      A. Lại là giúp việc hồi sáng. là hách dịch! Thiên Thiên quyết định lờ ta. cũng muốn gây thêm phiền phức. Vậy mà ta còn cố tình gây chuyện, mặt vênh vênh váo váo:

      "Đừng có lượn lờ ở đây làm gì. xứng để sống tại tầng lầu xa hoa này đâu! Lâm tiêu thư dặn tôi kêu dọn xuống ở khu nhà kho. Hừ, sao đời lại có loại người như chứ? Đồ ngu ngốc! Chính mình là hạng người gì còn biết sao?"

      Thiên Thiên lặng lẽ cúi đầu, cắn môi. Nước mắt nhanh chóng tràn đầy hốc mắt. ngừng tự nhủ bản thân mình phải mạnh mẽ, phải kiên cường, thể để ai cưỡi đầu cưỡi cổ mình. Nhưng dường như... những ý chí đó đối với , thực quá xa vời!

      Mở cửa nhà kho, Thiên Thiên ngừng ho khan. bụi bặm! bao lâu trong đây chưa có ai tới dọn dẹp rồi? Bật đèn, haizz căn phòng này ... sao nhỉ? Ừm, vẫn tốt hơn căn nhà trọ cũ mà ở trước khi trở thành vợ . bắt tay làm tổng vệ sinh căn phòng, chẳng mấy chốc nó trở nên sạch . Cũng khá đẹp đó chứ! Đối với lúc này, hài lòng!

      Thiên Thiên quay đầu ra phía cửa, ở nơi đó có ánh mắt lạnh lẽo nhìn . khỏi giật mình. Bảo Khánh a, xin cậu đừng giận tôi!

      Bảo Khánh nhìn cách thờ ơ. Thằng bé tính rời khỏi phòng bị níu lại. chớp chớp hàng mi dài, nhìn cậu trông đáng thương:

      "Bảo Khánh a Bảo Khánh, cậu là vẫn còn giận tôi sao? Đừng như vậy mà, tôi đau lòng lắm!"

      Cậu hơi mủi lòng rồi đấy! thể, nhất định được mềm lòng a Bảo Khánh. Cậu phải cho người phụ nữ ngu ngốc này nếm mùi vị của mật đắng.

      "Bảo Khánh a, đừng giận chị có được ? có em bảo vệ, chị sao có thể sống nổi tại ngôi nhà này? Ở đây có ai thương chị hết á, chỉ có mình em thôi. Vì thế nên đừng bỏ rơi chị nữa, nhé!"

      Bịt tai lại, được nghe! Hừ, nữ nhân thối, cư nhiên dám dùng ánh mắt đáng thương vô số tội ấy nhìn cậu. là tức chết! Nhìn thấy vết bỏng đỏ ửng bàn tay nõn nà của , mi tâm cậu khỏi nhíu chặt lại. Hừ, Lâm Ngọc Lan, tôi coi đắc ý đến bao giờ? Cứ chờ đó! hại mami của tôi, tôi nhất định trả lại gấp trăm ngàn lần!

      "Nữ nhân ngu ngốc! Chị biết cách chăm sóc bản thân mình à? Để tay mình bị bỏng nặng như vậy, ngộ nhỡ thành sẹo phải làm sao đây?"

      Bảo Khánh kéo vào phòng, vừa xoa thuốc vừa càu nhàu thôi. Thiên Thiên nhìn cậu, nở nụ cười ấm áp. biết, Bảo Khánh rất quan tâm tới . Đó là lòng! Nếu như Thế Minh có thể giống thằng bé như vậy tốt. nhà ba người chắc chắn cực kì hạnh phúc!

      Bảo Khánh nhìn Thiên Thiên thẫn thờ mà khỏi đau lòng. Còn đâu là người phụ nữ ngày đầu mới gặp? Nụ cười rực rỡ như ánh nắng ban mai ấy sao nhanh chóng biến tan? Bảo Khánh ngừng tự hỏi chính bản thân mình, để mami kết hôn với ba ba, rốt cục đến cuối cùng là quyết định đúng đắn hay là lựa chọn sai lầm?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :