1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ xấu thành vợ hiền - Thiển Toái Hoa (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Vợ xấu thành vợ hiền

      Tác giả: Thiển Toái Hoa

      Thể loại: Đại, Trùng sinh, sủng.

      Tình trạng convert: Hoàn

      Số chương: 42 chương + 4 NT

      Converter: ngocquynh520

      Editor: Tuyết Khanh

      Giới thiệu vắn tắt:

      Trong nháy mắt khi mở mắt ra, Hoàng Hân Nguyệt tỏ vẻ rất dễ nổi nóng, hoàn toàn khiếp sợ. lại quay trở về bước ngoặc làm thay đổi số phận của mình, cũng là lúc bắt đầu bi kịch, nhất thời, biết là nên cười hay là nên khóc. . . . . .

      Kiếp trước vì cái gọi là bạn bè, cái gọi là thầm mến, cái người dù bị hại cho đến chết cũng đổi, người đàn ông vẫn , người vẫn cưng chiều , bao dung , tại sống lại* (trùng sinh), quyết định tìm lại tình ngày xưa, mà yên lặng ở bên cạnh bảo vệ ?

      P/S của tác giả: hãy nhìn xem làm như thế nào thay đổi vận mệnh của mình, đây là câu chuyện xưa vợ xấu cố gắng nỗ lực. . . . . Biến thành vợ hiền, đây là chuyện xưa rất bi thảm mà lại vui vẻ.
      Chris_Luu, huyenlaw68, Nhược Vân3 others thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 1: Lần nữa sống lại

      Edit: Tuyết Khanh

      Nếu như cuộc sống có thể làm lại từ đầu, mình cố gắng làm cái gì, cố gắng thay đổi gì, cho tới bây giờ Hoàng Hân Nguyệt cũng chưa từng nghĩ tới cuộc sống của mình có thể bắt đầu lại, cũng chưa từng nghĩ tới, có thể trở về lúc những bi kịch bắt đầu xảy ra, ôm theo áy náy còn có lòng thành kính, từ giường bò xuống tới toilet.

      mang theo bộ dáng mất hồn qua ba ngày rồi, cũng trùng sinh trở lại ba ngày rồi, dựa vào cửa phòng rửa tay, từ từ nhìn mình trong gương, trẻ thêm vài tuổi, vẫn là dáng dấp giống như trước đây, thanh thanh tú tú, coi như đứng ở trong đám người, cũng có thể nhìn thấy đống người như vậy.

      Nhưng là, đôi mắt to rất sáng ngời, hợp với khuôn mặt đơn thuần, quả giống như nhóc con cần người che chở, từng, cũng có người như vậy, với , chính là mạng sống của , tất cả của . . . . . . thích , thẳng thắng của , người mang theo mùi vị rất ấm áp, hôm nay sống lại rồi, lúc này cũng sống rất tốt.

      mặt còn mang theo cái loại đau khổ chỗ nương tựa kia nữa, cũng còn bộ dáng khổ sở muốn nhớ lại, cũng tiếp tục hối hận những việc xảy ra rồi, từ khi sống lại đến bây giờ ba ngày rồi, ba ngày cũng đủ cho bình tĩnh trở lại rồi, vào giờ phút này, nên làm việc đúng đắn, dũng cảm đối mặt với tất cả mọi thứ.

      Lau mặt cái, chợt đau đớn sợ hãi la lên, ra là, đụng phải cục sưng trán mình, lại cũng xui xẻo, chỉ là cũng bởi vì vết thương này, mới có thể trở về, lại . . .

      Khóe miệng nâng lên nụ cười lạnh, biết vì sao kiếp trước của chính mình, đúng, trước kia xem như là kiếp trước , tại quay trở về, tại sao phải ngu như vậy.

      "Hoàng Hân Nguyệt mày quay trở về, mày quay trở về. . . . . ." ngừng động viên mình, tế bào toàn thân ngừng sôi trào, đôi tay bởi vì kích động nắm chặt thành quả đấm.

      "Cốc cốc cốc. . ." Ngoài cửa có tiếng gõ cửa truyền tới, thân thể sợ hãi run cái, cả người cũng bị tiếng động này làm tỉnh táo lại. Sau đó vỗ vỗ gương mặt cứng ngắc của mình, chỉnh xong tâm tình của mình, vội vàng nhanh chóng chạy mở cửa.

      "Hân Nguyệt có phải thân thể cậu thoải mái hay ? Ngày mai phải nộp luận văn tốt nghiệp rồi,. . . Tại sao cậu vẫn còn ở trong trang web Thế Giới Tiểu Thuyết xem tiểu thuyết chứ?" mở cửa, đứng nhìn người ở ngoài cửa.

      Người tới mặc bộ váy dài, váy này mặc lên người ta, càng làm nổi bật lên vóc người duyên dáng xinh đẹp, phong thái yểu điệu. Tóc dài đen bóng thẳng tắp thả xuống, bên dưới lông mi cong vút là đôi mắt to sáng long lanh lo lắng nhìn .

      Ngón tay Hoàng Hân Nguyệt nắm cái khóa cửa dần dần trắng bệch, cố gắng kiềm chế cảm xúc của bản thân muốn bộc phát, khống chế ý tưởng muốn xông lên cho ta mấy cái tát của chính mình, vội vàng cúi đầu, cũng có tránh ra để cho ta vào, hai người cứ như vậy đứng ở ngoài cửa.

      "Hân Nguyệt rốt cuộc cậu muốn như thế nào?" Ttrong mắt Vương Tiếu Vân nhanh chóng thoáng qua chút nóng nảy còn có chút giễu cợt.

      "Mình sao, chỉ là mấy ngày nay vì muốn làm cho xong luận văn tốt nghiệp mà phải thức đêm."

      " sao, vậy luận văn của cậu viết xong chưa? Có thể cho mình mượn xem chút ?" Vương Tiếu Vân vội vàng hỏi tới, giống như chậm chút, luận văn chạy mất vậy.

      Quả nhiên —— khóe miệng Hoàng Hân Nguyệt nhanh chóng thoáng qua chút châm chọc, may là lúc này cúi đầu, cho nên Vương Tiếu Vân mới có chú ý tới động tác của .

      " xin lỗi, mình cẩn thận nhấn bàn phím xóa mất rồi, ai! Đều tại mình lúc ấy cẩn thận đụng phải góc bàn, bằng cũng bị như vậy, đoán chừng đến thời gian nộp luận văn còn kịp rồi, cậu có đồng ý cho mình mượn của cậu xem chút ?" Hoàng Hân Nguyệt xong còn ngẩng đầu lên nhìn ta cái, phát mặc dù mặt Vương Tiếu Vân mang theo mỉm cười, nhưng thất vọng trong mắt làm sao có thể lừa được đây.

      Kiếp trước mình ngu ngốc, mới có thể nhầm người xấu thành người tốt, tin nhầm người cặn bã, cái thế giới này, tại sao có thể có người tốt bụng như vậy chứ, tại sao có thể có được chứ, nếu như—— có, chỉ có thể là người kia người bị làm tổn thương, mất sinh mạng.

      chợt ngây ngốc khiến Vương Tiếu Vân đứng ở ngoài cửa có chút nghi ngờ, chỉ rất là nhanh, ta liền đẩy bả vai của cái, tùy ý giải thích: "Hân Nguyệt cậu xem —— nếu là mình làm xong, mới vừa rồi mình cũng mượn của cậu rồi, đúng rồi, cậu mời mình vào ngồi chơi chút sao?"

      "Xin lỗi, lần sau , Tiếu Vân cám ơn cậu qua đây thăm mình...mình bởi vì thức đêm thân thể có chút mệt mỏi, phiền cậu hai ngày tới giúp mình xin phép giáo viên cho mình nghỉ nhé, được ?"

      Vương Tiếu Vân nghe như thế, ràng trong lòng vì ghen ghét mà rất khó chịu, lại còn thể mỉm cười gật đầu cái.

      "Vậy cậu lên trang web Thế Giới Tiểu Thuyết xem tiểu thuyết của cậu . Nghỉ ngơi , mình quấy rầy cậu nữa."

      Đuổi Vương Tiếu Vân , Hoàng Hân Nguyệt đóng cửa lại tiếp đó dựa lưng vào khung cửa, hai mắt ngơ ngác ngắm nhìn trần nhà, sau đó phát ra tiếng cười khổ, tiếng cười kia xen lẫn chua xót làm cho người ta cảm thấy rất đau lòng, rất thê lương.

      có thể rất ngu, vẫn xem Vương Tiếu Vân trở thành bạn tốt, ăn có gì ngon, chuyện vui, đồ tốt cũng chia sẻ với ta, nhưng đến cuối cùng, cư nhiên nuôi dưỡng lòng ham muốn của ta, thậm chí đến cuối cùng, ta chỉ đoạt người đàn ông của , thân phận của , tất cả tất cả tất cả của , là quá ngây thơ rồi sao? Chỉ là đời này, người đàn ông kia cần cũng được, đem ta tặng cho ta, vừa đúng thành đôi nam nữ cặn bã!
      Last edited by a moderator: 21/9/17
      Phong nguyet, AikoNguyen, huyenlaw6810 others thích bài này.

    3. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      tiếp editor ơi
      milktruyenky thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 2: bị tính kế

      Edit: Tuyết Khanh

      Kiếp trước, cái trán của cũng là bị đụng vào góc bàn, cộng thêm thức đêm viết luận văn, cho nên mơ mơ màng màng ở trong nhà trọ của mình ba ngày, cũng có ra khỏi cửa lần, cũng chính là vào lúc này Vương Tiếu Vân tìm tới cửa, cũng giống như mới vừa rồi vậy, hỏi mượn luận văn tốt nghiệp của , lần mượn, có về, ta vẫn ở trước mặt bộ dáng, sau lưng lại là bộ dáng khác.

      Nếu như lần nữa trở về, nhất định lại bị Vương Tiếu Vân lừa, kiếp trước phải cũng là như vậy sao?

      Lừa lấy luận văn tốt nghiệp của , biến thành của mình, cuối cùng giáo sư mang luận văn của đề cử cho lãnh đạo trường học xem, lãnh đạo vừa nhìn thấy liền khích lệ, mang nàng luận văn nộp lên, tham gia cuộc thi trong nước rất nổi danh, sau đó đoạt giải, khi đó Vương Tiếu Vân là như thế nào cùng giải thích, ha ha. . .

      " xin lỗi Hân Nguyệt, mình phải cố ý, mình ràng in là luận văn của mình, biết tại sao đến cuối cùng lại trở thành bài của cậu nộp lên nữa? xin lỗi, xin lỗi —"

      ràng mục đích của ta ràng như vậy, nếu như là luận văn của , tại sao phía lại có tên tuổi của Vương Tiếu Vân, ha ha mình còn ngây ngốc ngược lại an ủi ta, với ta sao, ta đoạt giải cũng như là chính mình đoạt giải rồi.

      Đến cuối cùng luận văn nộp lên bị giáo sư ở ngay trước mặt bạn học cả lớp quăng trở lại, rằng xứng làm học sinh của ông, lòng xấu hổ tối thiểu cũng có, tại sao lại chép lại luận văn của Vương Tiếu Vân, khi đó đỏ bừng cả khuôn mặt, muốn phản bác, thầy giáo lại cho cơ hội, trực tiếp để cho cút ra ngoài, luận văn tốt nghiệp của trực tiếp bỏ , muốn học lại năm.

      Bây giờ còn nhớ rất lúc ấy ôm luận văn tốt nghiệp của mình khóc rất thê lương, loại cảm giác đó vĩnh viễn vĩnh viễn đều nhớ kĩ, sợ rằng đời này kiếp này, thậm chí là kiếp sau kiếp sau cũng quên được mất.

      Sau đó, mọi người vừa nhìn thấy , ánh mắt đều trở nên kì lạ, cũng bởi vì chuyện này nên có trở lại trường học học lại, mà là lựa chọn nghỉ học, bởi vì khi đó mang thai đứa bé, đứa bé ——

      Hoàng Hân Nguyệt vội vàng bò dậy, tay chân run ngừng, kiểm tra toàn bộ lát, từ trong túi xách của mình tìm được cái nút áo, đây phải là cái nút áo bình thường, là thiết kế của thiết kế sư rất có danh vọng thế giới, kể cả áo sơ mi cũng là đồ số lượng có hạn thế giới, cho nên mặc bộ áo sơ mi này phải là người bình thường có thể mặc được.

      từ lúc sống lại lần đầu tiên phát ra mỉm cười từ nội tâm, lần này luận văn tốt nghiệp của có bị đánh cắp, ngay cả cái nút áo cũng ở đây --- người , tất cả còn kịp bù đắp lại, chỉ là Vương Tiếu Vân, nhất thời mỉm cười chuyển thành cười lạnh. . . . . .

      "Vương Tiếu Vân tất cả của tôi nếu như có bản lãnh hãy tới đây giành , lần này, tôi dễ dàng để bắt nạt như vậy, người ngu xuẩn lần là đủ rồi." thầm thề ở trong lòng.

      trước tiên mở laptop ra, vì để ngừa chuyện bất ngờ xảy ra, kết nối vào mail, đến hộp thư, mang luận văn trực tiếp gửi đến hộp thư của giáo sư, sau đó gửi cái tin nhắn cho thầy gửi bài đến hộp thư của thầy, thầy nhớ lên xem.

      Tiếp theo ra khỏi hộp thư, mở bản văn ra, mã hóa*(khóa, cài mật khẩu) bản văn lại, sau đó trở về, cảm thấy như vậy vẫn an toàn, nghĩ đến Vương Tiếu Vân thường mượn laptop của , liền trực tiếp khóa laptop luôn.

      may là bình thường thói quen rất tốt, chút tài liệu khá quan trọng lưu trong USB, cái thói quen này cũng cho ai biết, mà lúc đó luận văn của mình bị Vương Tiếu Vân đánh cắp, là do có phòng bị.

      Ngay lúc đó đối với Vương Tiếu Vân cũng rất tín nhiệm, có ai nghĩ tới, kiếp trước Vương Tiếu Vân lừa gạt rằng thể gởi qua email, phải trực tiếp in ra giấy giao cho giáo sư, ngay lúc đó còn biết mình mang thai đứa bé, cho nên thân thể nhiều chỗ thoải mái, liền yên tâm mang luận văn giao cho ta, ngừng cười khổ.

      Sờ bụng cái, lúc này đứa bé tới rồi , kiếp trước thích đứa bé này, nghe theo lời Vương Tiếu Vân, cảm thấy đứa bé là gánh nặng, cho nên đem con bỏ , mà cái nút áo kia cuối cùng cũng bị Vương Tiếu Vân mang .

      vẫn cảm thấy kì lạ Vương Tiếu Vân làm sao lại biết, tại sao lại biết cái nút áo kia phải mmotj cái nút áo bình thường, mãi cho đến khi chết rồi, mới hiểu được, mang thai đứa bé, tất cả đều là do Vương Tiếu Vân thiết kế, mục đích là vì sợ cùng ta giành Lý Hồng Vũ.

      Kiếp trước quả rất thích Lý Hồng Vũ, —— phải là thầm mến !

      Điều bí mật này cũng chỉ có Vương Tiếu Vân biết, khi chuẩn bị cho Lý Hồng Vũ biết thích ta, Vương Tiếu Vân trực tiếp cầm nút áo của mình gặp người kia, vừa nghĩ tới, lòng của cũng rất đau, rất đau, khi biết đem con ——

      Vẻ mặt của vĩnh viễn nhớ, đó là phút trước vừa mới biết mình sắp làm ba cảm thấy rất hạnh phúc, bộ dáng rất vui vẻ, phút sau nét mặt khổ sở giống như xuống địa ngục, đời này làm như vậy, , nhất định phải sinh ra đứa bé này khỏe mạnh.

      Vừa nghĩ tới đó, rất muốn nhìn thấy người đàn ông kia, người đàn ông đáng giá để dùng đời thích, đời .

      Kiếp trước, xứng làm vợ , đời này, nhất định phải làm người vợ tốt của , làm người vợ hiền, để cho cảm thấy người đàn ông hạnh phúc nhất.
      Last edited by a moderator: 21/9/17
      Phong nguyet, AikoNguyen, h2h2h2h212 others thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 3: Gia thế

      Edit: Tuyết Khanh

      Hoàng Hân Nguyệt mang tất cả đồ rơi đầy đất bỏ lại vào trong túi, mang nút áo cầm sợi dây xuyên thành dây chuyền, đeo lên, tiếp theo cầm chìa khóa, đeo túi xách lên mở cửa, dùng chìa khóa khóa cửa, liền vội vội vàng vàng hướng đến mục đích mà .

      Căn nhà trọ Hoàng Hân Nguyệt ở rất gần trường học, ban đầu cha mẹ của Hoàng Hân Nguyệt sợ ở tại ký túc xá trong trường học quen, cho nên liền mua căn nhà trọ này, làm chỗ ở cho con , đến cái này, đây cũng là chỗ khiến cho Vương Tiếu Vân ghen tỵ.

      Vương Tiếu Vân cảm thấy hai nhà bọn họ gia thế ràng giống nhau, tại sao Hoàng Hân Nguyệt lại tốt số như vậy có thể có chỗ ở riêng, ta lại có, tại sao Hoàng Hân Nguyệt cần cố gắng mà có thể lấy được tất cả những thứ tốt nhất, mà ta lại được chứ? Cho nên, trong lòng ta cực kỳ khó chịu.

      ra gia thế giống nhau, đó là do Vương Tiếu Vân tự cho là đúng, nhà họ Hoàng gia thế cùng nhà họ Vương ngang sức ngang tài, nhưng ai bảo trai Hoàng Hân Nguyệt lợi hại như vậy, thông qua cố gắng của mình, ngắn ngủn vài năm liền có công ty của riêng mình.

      ra là trai Hoàng Hân Nguyệt _Hoàng Tân Duy lúc học đại học bắt đầu làm, vừa tốt nghiệp liền cùng bạn bè cùng nhau lập nghiệp, lúc mới bắt đầu rất vất vả, mỗi ngày mệt nhọc , khi đó ba bữa cơm còn phải dựa vào ba mẹ Hoàng tiếp tế (cứu trợ), vừa bắt đầu bị người khác châm chọc cùng cười nhạo, nhưng Hoàng Tân Duy phải là người dễ dàng nhận thua như vậy.

      Chính thường ra ngoài làm việc, sau đó cũng biết là có phải ông trời có mắt hay , bị tinh thần của cảm động, có người nguyện ý ra giá cao đầu tư, mang tiền bạc rót vào công ty của .

      Chỉ là cái điều kiện đầu tiên, người đầu tư chỉ muốn mỗi năm có tiền hoa hồng hơn nữa còn muốn cầm 30% cổ phần công ty, nếu như công ty đóng cửa, tất cả tổn thất theo pháp luật phải chịu trách nhiệm hoàn toàn, hơn nữa trả lại cho người đầu tư số tiền bạc đầu tư vào, lúc ấy điều kiện như vậy có thể là rất khắc nghiệt, nếu thành công HoàngTân Duy chỉ có nửa cổ phần, thất bại, chỉ thiếu mấy trăm vạn, mà thậm chí là đống nợ.

      Hoàng Tân Duy là người mới vừa bước chân ra xã hội, có lý tưởng, có khát vọng là người bao giờ nhận thua, nhưng là, đối với người như vậy, trong xã hội khắp nơi đều có, đây chính là thực xã hội, bởi vì có tài, mà có thể lấy được thứ muốn.

      Lúc ấy Hoàng Tân Duy gặp phải biết bao nhiêu áp lực, cả đêm thiếu chút nữa suy nghĩ đến bạc đầu, sau đó ba Hoàng phân tích cho , mới đồng ý nhận cái khoản tiền này.

      Lúc ấy ba Hoàng có qua, nếu như thất bại, nhiều nhất cũng chỉ là trở lại bộ dáng như bây giờ thôi, nhưng ba Hoàng chưa ràng, là có thể so với tại còn thê thảm hơn nhiều.

      Lúc ấy đối với Hoàng Tân Duy thiếu phần ủng hộ, ba Hoàng như vậy, để cho như bừng tỉnh hiểu ra, chiến đấu với cuộc sống mới có thể thành công, còn có đối diện với cuộc sống tại sao có thể cứ nhận thua như vậy.

      Từ đó về sau, liều mạng cố gắng, cuối cùng dẫn dắt công ty thiết kế nho phát triển trở thành công ty lớn ở thị trường, nếu như Hoàng Tân Duy cứ như vậy thôi, nhưng mà có như vậy, trong tay có tiền bạc, cũng vùi đầu vào các nghành nghề khác, cho nên ngắn ngủn mấy năm, gia tài của còn giống như năm đó là thanh niên nghèo chạy làm việc vặt khắp nơi.

      Có tiền tự nhiên cuộc sống trong nhà cũng thay đổi hẳn, sau đó Hoàng Tân Duy mua căn nhà để cho cha mẹ dọn đến ở, nhưng ba mẹ Hoàng lại muốn dọn nhà, bọn họ bỏ được ít hàng xóm cũ, dọn nhà tới nơi khác sống quen, cho nên hai người già vẫn ở tại cái tiểu khu kia.

      Đối với tài sản của Hoàng Tân Duy ba mẹ Hoàng cũng có quan tâm, chỉ biết con trai nhà mình kiếm ra tiền là được rồi, mà Hoàng Hân Nguyệt cũng hiểu , chỉ biết trai nhà rất thương , muốn cái gì, chỉ cần mở miệng là có thể mua được, trai nhà luôn nuông chìu , có lúc thậm chí cần mở miệng, trai cũng mua cho .

      Hoàng Hân Nguyệt so với Hoàng Tân Duy hơn 9 tuổi, là con nhà họ Hoàng lớn tuổi mới có được, tự nhiên rất thương , cho nên kiếp trước rất đơn thuần, rất ngây thơ, cũng rất lương thiện. Cảm thấy thế giới này tất cả mọi người đều tốt đẹp, toàn bộ đều giống như , rất tốt đẹp, rất lương thiện.

      Đối với Vương Tiếu Vân,từ cùng nhau lớn lên càng giống như móc tim móc phổi dâng lên, cảm thấy có gì quan trọng bằng tình chị em của cùng Vương Tiếu Vân, cho nên, lần lượt bị Vương Tiếu Vân thiết kế hãm hại, lần lượt đều vì lý do hoang đường của ta mà tha thứ cho ta, ha ha. . . Nghĩ tới đây, trong lòng Hoàng Hân Nguyệt dâng lên từng trận từng trận đau đớn, trong miệng cũng tràn đầy vị đắng.

      tại những hàng xóm cũ kia cũng biết kinh tế nhà , nếu như bị họ biết được, nhà họ Vương cũng hiểu , Hoàng Hân Nguyệt thể may mắn vì trai mình luôn khiêm tốn và rất có nguyên tắc làm người.

      Kiếp trước người đầu tiên muốn xin lỗi là chồng của , cũng xin lỗi người nhà của mình, cha mẹ tuổi già vì chuyện của đau lòng dứt, đời này, để cho cha mẹ lo lắng cho nữa, đặc biệt là trai vào giây phút cuối cùng nhìn vào ánh mắt của , vĩnh viễn cũng bao giờ quên được, đó là ánh mắt tràn ngập khổ sở, tràn ngập tự trách.

      " trai xin lỗi, lần này em để cho mọi người lo lắng."

      Hoàng Hân Nguyệt yên lặng hạ quyết tâm trong lòng, người nhà họ Hoàng chỉ cần ra quyết định, kiên trì ngừng tiến lên, dù cho cực khổ cùng mệt mỏi hơn nữa, cũng buông tay, cho nên kiếp trước mình đâm đầu chảy máu cũng muốn quay đầu lại.

      Hoàng Hân Nguyệt trả tiền xuống taxi, lúc đóng cửa xe, sau lưng bị người vỗ , cứng ngắc lại từ từ quay đầu, nhìn người tới với khuôn mặt cứng ngắc nhìn , nước mắt của thể kiềm chế được mà rơi xuống.
      Last edited by a moderator: 21/9/17
      Phong nguyet, AikoNguyen, huyenlaw6810 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :