1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vợ Trước Tặng Phẩm - An Cách Tư (22) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Vợ Trước Tặng Phẩm

      Tác giả: An Cách Tư

      Editor: tieudangnhi

      Thể loại: đại, Ngược thân ngược tâm, He

      Nguồn: tieudangnhi958.wordpress.com


      Giới thiệu

      Editor: tieudangnhi


      Cho đến ngày, hắt hàm nhìn nàng lạnh lùng : “Cung Tử Điềm, ngươi chỉ là thứ đẻ thay.” Nhưng lúc nhìn thấy đôi mắt trong sáng của nhiễm hơi nước, tâm ngoan xẹt tia đau đớn.

      Đẻ thay….

      chỉ mất tâm, còn mất luôn cả tôn nghiêm.

      Sau khi rời , mới biết tim mình sớm cùng ly khai.​

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1: Thế thân đẻ thay

      Editor: tieudangnhi

      Nguồn: tieudangnhi958.wordpress.com


      Bên trong phòng ngủ vắng lặng, có thể yên tĩnh ngửi được hương hoa hồng nhàn nhạt tản ra từ giường.

      Đèn đầu giường yên lặng phát ra ánh sáng mờ ảo, chút ánh đèn nhu hoà rơi vào hoa hồng giường, vừa bao bọc thân thể nằm phía .

      Đồng thời cũng đem khuôn mặt nhắn tái nhợt ra.

      Cung Tư Điềm nằm giường, mở to đôi mắt sáng, long mi dài quyến rũ.
      Cho đến bây giờ, còn dám tin chính mình thực đáp ứng cầu của chị mình.

      …..
      “Điềm Điềm, coi như chị van xin em có được ? Em nhất định phải giúp chị!”
      ……

      Bên tai vẫn vang vọng tiếng cầu xin của chị.

      Trong đầu ngừng xoay quanh hình ảnh chị khóc đến hoa lê đẫm mưa, cùng với khuôn mặt thương tâm cầu xin.

      Ở trong trí nhớ của , chị vẫn luôn là người phụ nữ kiên cường, mặc kệ gặp chuyện gì khó khăn cũng thoả hiệp. Nay là lần đầu tiên nhìn thấy chị mình khóc thành như vậy.Trong nhất thời, chỉ cảm thấy tay chân luống cuống.
      còn cách nào, chỉ đành đáp ứng.

      Thế nhưng bây giờ, nằm chiếc giường lớn xa lạ, mới phát , đây là quyết định rất hoang đường.

      Con ngươi nương theo ánh đèn mờ ảo nhìn trần nhà trắng, tâm khỏi luống cuống.

      Thân thể phút chốc ngồi dậy, nhìn quanh khung cảnh bày biện xa hoa. Đồng thời cũng tràn ngập mùi nước hoa xa lạ.

      được!

      làm được!

      Nhanh chóng vén chăn lên, giờ phút này, chỉ có suy nghĩ đó chính là mau chóng thoát khỏi cái nơi khiến cho thể thở nổi này.

      Đầu ngón chân vừa mới chạm đất, cửa phòng liền phát ra thanh , động tác của lập tức dừng lại, thân thể theo bản năng co rúm chút, sau đó trốn vào chăn, tiện thể tắt cả đèn tường.

      rất sợ nhìn thấy !

      ……
      Liên Diệc Sâm đẩy cửa vào, sớm đem màn này thu vào đáy mắt.
      Lạc mềm buộc chặt?

      Cung Tư Kỳ lại muốn trình diễn tiết mục sao?

      Bước chân trầm ổn tiến vào trong phòng, đóng cửa phòng, đôi mắt đen sâu như hồ dường như có thể nhìn từng điểm của người nằm giường.

      kết hôn cùng Cung Tư Kỳ, chẳng qua chỉ là hôn nhân dựa thương mại – tiết mục quen thuộc của giới thượng lưu.

      Nghĩ tới đây, trong cơ thể hiểu sao lại sinh ra lửa giận, đối với cuộc hôn nhân này chán ghét đến cực điểm!

      Mà cuộc hôn nhân này lại liên luỵ đến người khác, lúc này nằm giường hoa hồng trong phòng tân hôn.

      Lão thái gia ra lệnh, muốn Cung Tư Kỳ mau chóng có thai!

      Ai!

      Cho nên, vì giúp Liêm gia nối dõi tong đường mà bỏ lại công vụ của công ty bên Mỹ mà bay về đây.

      Liêm Diệc Sâm cười châm biếm, bước chân vững vàng hướng chiếc giường hoa hồng đến.

      tới….

      Nữ nhân giường hoa hồng ý thức được chuyện này, cả người khỏi khẩn trương .

      bước đến gần bước, liền hoảng hốt kịch liệt nhúc nhích, dường như cẩn thận phát ra thanh trong cổ họng.

      tới gần, dường như toàn bộ gian đều như ngừng trệ. Tiểu thân thể trong chăn nhịn được run lên cái, đôi tay bé nắm chặt góc chăn.

      Lúc này,thân thể cao ngất của Liêm Diệc Sâm đứng bên giường, cao nhìn đoàn giường hoa hồng.

      “Cung Tư Kỳ, chớ giả bộ hiền thục, càng chớ diễn bộ dáng rụt rè với ta!” Cư nhiên có thể hướng gia gia cáo trạng, cho tiếp tục diễn vai nữ nhân ngượng ngùng nữa.

      Chương 2: Dị thường cảm giác

      Editor: tieudangnhi

      Nguồn: tieudangnhi958.wordpress.com


      thân âu phục lịch lãm, bao quanh đường nét nam tính hoàn mỹ, nhưng là lúc này, thân thể cường tráng có chút căng lên, lại có điểm khó có thể miêu tả.

      Khẩu khí khinh miệt như vậy khiến Cung Tư Điềm trong chăn nhất thời hoảng hồt nhăn mày lại.

      Lời của rất quá đáng, xem ra chị có lừa , đối với chị, quả tốt.

      Ít nhất, tại là đúng.

      Hai tay thon dài ưu nhã đúc vào trong túi quần, bộ dạng tựa hồ thiếu nhẫn nại, khẽ mở môi mỏg, thản nhiên : ”Là do ngươi muốn sinh!” Lời của ngắn gọn, ý tứ lại rất ràng.

      Là Cung Tư Kỳ muốn sinh người thừa kế cho Liêm gia, chứ phải là !
      Như lời cảnh cáo, khiến cho nàng có việc gì ít ở trước mặt gia gia tung tin thị phi.

      Dứt lời, xoay người, chuẩn bị rời .

      ngờ khắc xoay người, bàn tay bé nhu nhược nắm lấy cổ tay của , kiên định dùng lực, cho rời .

      biết tại sao mình lại có dũng khí ngăn cản , chỉ là, thể để cho chị mình chịu uỷ khuất.

      Nếu như phối hợp, đến lúc đó người bị Liêm gia chỉ trích chính là chị .
      Vén chăn lên trong nháy mắt, nhìn , chính xác là bị con ngươi của khoá trụ.
      Con ngươi mị hoặc, mang theo ma lực hấp dẫn tầm mắt của , quên mất sợ hãi vừa rồi.

      Liêm Diệc Sâm dừng bước, cúi người ngồi xuống, hai tay ái muội chống hai bên người , nhích người lại gần, trừ hương nước hoa bên ngoài, vẫn còn có mùi hương nữ nhân nhàn nhạt bay vào trong cánh mũi của .

      cổ lửa nóng từ dưới thân bùng lên, thân thể cư nhiên đối với lại sinh ra loại khát vọng.

      Liêm Diệc Sâm, ngươi nhất định là điên rồi!

      “Thế nào? Nghĩ thông suốt?” cúi người, hơi thở ấm áp rơi vào mặt , khiến Cung Tư Điềm thoáng rùng mình.

      Đồng thời cúi người xuống, đem đèn tường bật lên, con ngươi mị hoặc chăm chú nhìn thẳng .

      thể phủ nhận, gương mặt lộ bên ngoài chăn rất tinh xảo, đôi con ngươi minh bạch nhuốm bụi trần, như thuỷ tinh trong suốt.

      Chỉ đáng tiếc, dã tâm nữ nhân này hợp với khuôn mặt hồn nhiên kia.
      Cung Tư Điềm sợ hãi gật đầu, long mi rung động, đôi mắt nhắm chặt.

      Đúng, nghĩ thông suốt.

      Từ đến lớn, vẫn luôn là chị bảo hộ , còn chẳng qua chỉ sâu gạo.
      Cho nên lần này, cảm thấy phải vì chị làm chút chuyện gì đó.

      Còn những chuyện khác quan tâm, cho dù, người trước mặt là Liêm Diệc Sâm— rể của .

      Hít sâu hơi, Cung Tư Điềm lấy hết dũng khí, đem chăn mềm người bỏ xuống.
      Trong nháy mắt, toàn thân cảm thấy mát lạnh.

      người của chỉ mặc bộ váy ngủ mỏng như cánh ve, vai trắng noãn lộ ra, da thịt câu hồn lập tức ra.

      Nhìn màn hương diễm động lòng người, lửa nóng đột nhiên lan tràn khắp thân, thứ gì đó bị nhiệt nóng bắt đầu bành trướng, đem cả người hành hạ đến khó chịu.

      Giờ phút này, rốt cuộc phát chính mình có điểm đúng.

      “Ngươi đối với ta làm cái gì?” Thô ráp thanh , phẫn nộ chất vấn.

      Cảm giác khó chịu trong cơ thể quá ràng, khiến có lý do gì tin đây là phản ứng tự nhiên.

      Rượu!

      Lúc này, đương nhiên ngu xuẩn mà biết đây đều là do tác dụng của mấy ly rượu đỏ gây nên.

      Lúc trước tuy có chút cảm giác mông lung, nhưng lại nghĩ đến Cung Tư Kỳ có thể vì đạt được mục đích mà từ bât kì thủ đoan hèn hạ nào.

      “Cung Tư Kỳ, ngươi lại dám hạ dược với ta!” Khẽ nguyền rủa tiếng, khắc sau, hàm dưới trơn bóng của bị cắn.

      Chương 3: Cùng nhau trầm luân

      Editor: tieudangnhi

      Nguồn: tieudangnhi958.wordpress.com


      Vươn tay, đem đèn tường tắt .

      muốn nhìn thấy khuôn mặt mỹ lệ nhưng tâm địa lại buồn nôn đến cực điểm.

      tình phát sinh quá mức đột ngột, Cung Tư Điềm còn chưa kịp hiểu lời của , hàm dưới truyền đến đau đớn làm nàng muốn lấy tay đẩy ra.

      Nhưng mà, khi đôi tay bé đặt lên vai , động tác của hiểu sao trở nên mềm

      Nụ hôn như lông vũ lướt qua, lưu luyến hôn hàm dưới của nàng,o hơi thở của tràn ngập cổ của .

      dòng điện xoẹt qua toàn thân, làm cho toàn bộ thân thể trong khoảnh khắc tê dại.

      Như vậy thân mật khiến cho cảm thấy ngượng ngùng, trong đầu trống rỗng.

      Hai tay bé của vai vì quá khẩn trương mà nắm chặt y phục của , đôi mắt sáng trong trẻo vì luống cuống mà mở ra.

      Màn đêm trong phòng, giống vắng vẻ lúc nãy, giờ phút này, mùi xạ hương đặc biệt nam tính nhàn nhạt vây quanh , lúc hồn gò má của , có thể nghe thấy mùi rượu tinh tế từ môi .

      Nhiệt độ nụ hôn trong sương mù biến mất, lòng bàn tay trống rỗng khiến lòng hụt hẫng mấy phần.

      Dừng lại trong chốc lát, cơ thể cao ngất lần nữa đè xuống, thân thể lạnh băng chịu sức nặng dần ấm áp lại mấy phần.

      Tay bé chậm rãi đặt lên, chạm vào lòng bàn tay phải là y phục như trước mà là da thịt nam tính trơn bóng nhàn nhạt nhiệt độ cơ thể truyền vào lòng bàn tay .

      Cung Tư Điềm, đêm nay trầm luân.

      Tất cả, ngay đêm nay toàn bộ đều cho -- Liêm Diệc Sâm!

      Thân thể nóng hổi đem thân thể kiều của ôm vào, khát vọng bản năng của thân thể sớm chiến thắng lý trí, cởi từng thứ quần áo người , bàn tay to kiêng nể kích thích từng dòng điện lên đó.

      Khi phá tan bức phòng tuyến cuối cùng, cái loại cảm giác bị xé rách đau đớn đó làm cho thể chịu đựng được mà rơi xuống hai hàng nước mắt trong bóng đêm.

      Đau đớn, khiến dùng sức cắn chặt đôi môi.

      Mày liễu tinh tế nhíu lại, biểu thị lúc này rất thống khổ.

      Đêm nay, nhất định phải trầm luân!

      Trời tờ mờ sáng, tiểu thân thể luôn ngủ an ổn thoáng động, đôi mắt chậm rãi mở ra.

      có thói quen với giường mình, nên khi ở nơi quen, nằm giường lạ rất khó ngủ.

      Hôm nay có thể ngủ, là bỡi vì quá đau cùng quá mệt.

      Cũng có thể, là bởi vì .

      Ngoài cửa sổ lọt vào tia sáng mờ tối, đập vào mắt là khuôn mặt vừa quen vừa lạ.

      Trán thoáng nhăn lại, có lẽ là bị giấc mộng ảnh hưởng, nhưng lại chút nào ảnh hưởng nét khí trời sinh của .

      Góc cạnh gương mặt vòng cung như như trong ánh nắng, sống mũi cao, tuấn mỹ như băng lại mang khí chất tà mị.

      Trong trí nhớ, từng rất xa lạ thể gần.
      Nhưng mà giờ phút này, cứ như vậy an ổn ngủ bên cạnh mình.

      kiềm được vô thức mà xoa gương mặt của , lòng bàn tay chạm đến ấm áp khiến khoé môi chậm rãi nở nụ cười.

      Kiếp này, có lẽ chỉ có lần này mới có thể gần như vậy.

      Chương 4: Tàn nhẫn hi sinh

      Editor: tieudangnhi

      Nguồn: tieudangnhi958.wordpress.com


      Thanh mở cửa đem mạch suy nghĩ của Cung Tư Điềm kéo về, thân thể nhắn cẩn thận từng li từng tí ngồi dậy, liền nhìn thấy chị mình lại.

      “Điềm Điềm, em thế nào?” Cung Tư Kỳ thấp giọng hỏi, trong con ngươi là mười phần khẩn cấp chờ mong.

      Cung Tư Điềm nhàng gật đầu, làm cho yên tâm.

      Thấy được đáp án của Cung Tư Điềm, Cung Tư Kỳ hiểu ý cười :”Xuỵt, chúng ta ra ngoài rồi .” Tròng mắt cố tình quét về phía nam nhân ngủ giường. Tâm, lại bi thương cùng đau đớn.

      Nghĩ cũng phải, dù sao kia cũng là nam nhân của .

      danh nghĩa, cũng là người chồng hợp pháp của .

      Cung Tư Điềm nghe lời đứng dậy, dưới thân đau đớn làm cho nàng nhịn được mà nhíu mày.

      Mới bước, giống như muốn xé rách nàng thêm lần nữa.

      Nguyên lai lần đầu tiên lại đau như thế.

      *

      sân thượng, hai nữ nhân có cùng bộ dáng giống hệt nhau.

      Bất đồng chính là, so với Cung Tư Kỳ bình tĩnh, Cung Tư Điềm lại rất bất an.

      Bàn tay bé nhịn được nắm lấy áo choàng của Cung Tư Kỳ, nét mặt ngưng trọng đều lên lo lắng của .

      “Chị, có vấn đề sao?”

      “Yên tâm , chị sắp xếp xong xuôi hết rồi. Điềm Điềm, chỉ cần em giúp chị là được rồi.” Cung Tư Kỳ vươn tay ôm lấy thân thể bất an kia, giọng an ủi.

      Nếu như có thể, nàng cũng muốn làm ra cái quyết định như vậy.

      Ai lại muốn nhường chồng của mình cho người khác?

      Cho dù có tình cảm, đây cũng là chuyện thể khoan dung được.

      Chỉ là nàng, còn cách nào!

      Nàng cần đứa , có thể ở Liêm gia trở thành người thừa kế hợp pháp.

      Dù cho phải hy sinh em ruột của mình, cũng tiếc!

      Cung Tư Điềm mờ mịt gật đầu, chị như vậy, lại có thể được cái gì nữa?

      tình đến bước này, dù cho có hối hận cũng còn kịp nữa.
      “Điềm Điềm, chị cảm ơn em cả đời.” Dừng khuôn mặt điềm tĩnh của Cung Tư Điềm, Cung Tư Kỳ tình .

      Lần này, đối với Điềm Điềm là lợi dụng triệt để.

      Cho dù mình có tính toán nhiều hơn, cũng kéo Điềm Điềm xuống nước.

      Đối với Điềm Điềm, nhất định là phải chịu thiệt.

      Nghe thấy chị mình như vậy, Cung Tư Điềm cuống quýt gật đầu, hai bàn tay bé múa chân múa tay.

      thể như vậy được, đây là em thiếu chị! Chị cần tự trách bản thân, Điềm Điềm – là tự nguyện.”

      Tình cảm của chị, hiểu.

      Nếu như, lúc trước phải do chị dũng cảm, làm sao có Cung Tư Điềm tồn tại giờ?

      Bây giờ làm chuyện này, nếu so với tất cả những chuyện mà chị làm, có thể coi là cái gì.

      “Tốt tốt tốt, chị chị .” Cung Tư Kỳ vội vàng đổi giọng :”Chung ta thể chuyện tiếp nữa, em về trước, tất cả khi đợi khi chị về đến nhà tiếp, được ?”

      Cung Tư Điềm chần chừ mà gật đầu, bàn tay đẩy Cung Tư Kỳ, ý bảo mau trở về phòng ngủ.

      Nếu như, sau khi Liêm Diệc Sâm tỉnh lại mà phát ra chuyện gì, hậu quả thể tưởng tượng nổi.

      Biết được ý tứ của Cung Tư Điềm, Cung Tư Kỳ mỉm cười đáp ứng :” đường cẩn thận.” xong, xoay người tiến vào trong phòng ngủ.

      Nhìn bóng lưng chị mình biến mất ở bên trong phòng ngủ, Cung Tư Điềm cảm thấy có vài phần thê lương.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 5: Tỉnh dậy sau đêm

      Editor: tieudangnhi

      Nguồn: tieudangnhi958.wodpres.com

      Lúc Liêm Diệc Sâm tỉnh dậy, mặt trời lên cao.

      Mở mắt ra, nhìn trần nhà xa lạ khiến nháy mắt sững sờ, nhưng khi nghe thấy mùi nước hoa gay mũi, mạch suy nghĩ mờ mịt lại lập tức trở nên ràng.

      “Ngươi tỉnh?”

      giọng của nữ nhân vào lúc này vang lên, tiếp theo là Cung Tư Kỳ mới tắm rửa sạch lại trước mặt .

      cần hoài nghi, gương mặt này chính xác là rất mỹ lệ, chỉ là, Liêm Diệc Sâm lại có hứng thú chút nào.

      “Ngươi cứ tiếp tục chỉnh trang .” châm chọc, e dè ngồi dậy, tấm chăn theo động tác đứng dậy mà rơi xuống, lộ ra da thịt màu đồng cùng với lồng ngực rắn chắc.

      Cho dù có bị thuốc khống chế, cũng thể quên tối hôm qua rất yên tĩnh, thậm chí lúc hai người kích thích va chạm, ngoại trừ tứ chi đón ý thuận theo ra, chút phản ứng cũng có.

      Cung Tư Kỳ ngẩn ra, nhưng nháy mắt khôi phục lại :”Tối hôm qua dù sao cũng là lần đầu tiên.”

      “Nga?” Liêm Diệc Sâm hoài nghi, cánh tay mau chống xốc góc chăn, bất ngờ nhìn thấy tấm ga giường còn lưu lại vết máu đỏ tươi đến giật mình.

      Con ngươi lạnh lùng nhìn cái, miệng cười đầy chế nhạo :” Nhìn ra, vì đạt được đồng ý của Liêm gia, ngươi lại rất kiên trì.” Lại còn là xử nữ, rất khó mà tin được.

      Bất quá, tối hôm qua lúc tiến vào cảm thấy rất chặt chội, khiến có lý do gì cho rằng đây là màng trinh giả dùng tiền để làm ra.

      Vừa nghĩ đến hôm qua, liền ảo não vạn phần.

      Lúc bị thuốc khống chế, lần lại lần chiếm hữu , thể tin, mình ở người Cung Tư Kỳ mà mất lý trí.

      Cung Tư Kỳ tức giận đến cực điểm, nhưng thể để lộ ra mặt, nhàn nhạt :” Buổi chiều ta có cuộc họp, ta trước.”

      Liêm Diệc Sâm trả lời, thân thể loã lồ hướng phía phòng tắm tới :”Cung Tư Kỳ, ngươi tốt nhất là có thể lập tức mang thai, bằng phải uổng phí những tính toán hẹn hạ hôm qua sao, đúng ?”

      “Ta cũng hy vọng có, dù sao tất cả người trong Liêm gia cũng rất muốn có đứa cháu ruột.”

      Cung Tư Kỳ hơi mỉm cười trả lời. Lão thái gia , nếu sinh hạ được người thừa kế của Liêm gia, bà ta đem cổ phần nắm trong tay mà sang tên hết cho đứa .

      Đến lúc đó, Cung Tư Kỳ tự nhiên cũng phải được nhận phần, cũng đồng nghĩa là cách thành công của cũng nữa.

      “Hừ!” Liêm Diệc Sâm xem thường hừ lạnh tiếng, cất bước tiến vào phòng tắm, “Phanh—“ tiếng đóng sầm cửa lại.

      Rất nhanh, bên trong phòng tắm liền truyền ra tiếng nước ào ào.

      Cung Tư Kỳ ở lại trong phòng hít sâu hơi, dù cho có tài năng thành thạo thương trường, lại vẫn như cũ chống lại khí phách cùng cơ trí trời sinh của Liêm Diệc Sâm.

      May mắn, khi biết được trước khi ngủ rất thích uống chút rượu đỏ, mới có thể hạ dược vào trong rượu của .

      Bằng , lấy khôn khéo của , Điềm Điềm rất khó ứng phó được.

      Dù sao Điềm Điềm, cùng người thường giống nhau.

      ***

      tháng sau, biệt thự Cung gia.

      Đều giống các gia đình hào môn khác, biệt thự Cung gia đương nhiên rất tráng lệ, chỉ là cái nhà, cũng có thể chứa được người trong gia đình bình thường nhiều thêm gấp vài lần.

      Gian phòng lầu hai, cửa sổ mở rộng, màn lụa hồng nhạt bay trong gió.


      Chương 6: Tiếp tục bố trí

      Editor: tieudangnhi

      Nguồn: tieudangnhi958

      Phía trước cửa sổ bàn làm việc, bóng dáng đạm mạt ngồi ghế sau bàn, hai tay chống cằm, con ngươi trong suốt chuyên chú nhìn tấm ảnh để bàn.

      Đó là nữ hài mặc váy màu trắng kiểu công chúa, tóc dài đen nhánh dưới băng đô xoã ra mềm mượt như nước, khuôn mặt nhắn điềm tĩnh, khoé môi mỉm cười ngọt ngào gợi lên má lúng đồng tiền.

      Vươn tay, ngón tay quyến luyến nhàng vuốt ve tấm ảnh, dừng lại mái tóc dài đầy lưu luyến.

      Tiểu nương trong tấm ảnh, là . Nhưng bây giờ, mái tóc dài kia còn.

      Thời khắc đáp ứng cầu của chị , liền định trước là thể giữ mái tóc dài này nữa.

      Tóc chị rất ngắn, toát ra tràng đầy tự tin và giỏi giang.

      Chỉ là, có loại khí chất đó của chị, bây giờ cắt thành như vậy, trái lại cảm thấy có chút quen.

      Cầm gương lên nhìn, nhìn tới nhìn lui cũng đều cảm thấy quen.

      Ôi, vẫn là thích tóc trước kia hơn.

      “Thùng thùng thùng ---“ cửa phòng khép hờ phát ra thanh thanh thuý, ngay sau đó là thân công sở giỏi giang đến.

      Cung Tư Điềm quay đầu lại, vừa thấy người tới liền lộ ra nụ cười ngọt ngào.

      “Có quấy rầy đến em ?” Cung Tư Kỳ vào trong phòng, lại bên cạnh Cung Tư Điềm, bàn tay sủng nịnh xoa xoa mái tóc giống mình như đúc.

      , Điềm Điềm của vẫn thích hợp với tóc dài hơn.

      Cung Tư Điềm lắc đầu, thân thủ kéo cánh tay đầu mình nắm vào trong lòng bàn tay, im lặng nhìn Cung Tư Kỳ.

      “Tìm em có việc gì sao?”

      chung, lấy cá tính cuồng công việc của chị, về nhà trong giờ làm việc.

      “Điềm Điềm, chị…” Cung Tư Kỳ mở miệng, lại biết nên hỏi như thế nào. Nhưng khi nhìn biểu tình nghi hoặc vạn phần của Cung Tư Điềm, nhàng :”Em… Có hay … Ách, cái kia tới chưa?” Vừa , tầm mắt bụng Cung Tư Điềm đảo vòng.

      Có?

      Cung Tư Điềm giật mình trong chốc lát, lật tức hiểu ánh mắt Cung Tư Kỳ là hỏi mình chuyện gì.

      nhàng gật đầu, ý bảo trong bụng có tin tức.

      tới?” Cung Tư Kỳ kinh hô thành tiếng, hai tay nắm Cung Tư Điềm :”Vậy em vì sao sớm!” có đứa , lúc trước làm tất cả đều thành công cóc.

      Cung Tư Điềm sửng sờ, thân thể nhắn bị chị nắm mà loạng choạng, nhưng mà, làm rất kinh ngạc, là chị lại hét lớn với .

      Từ đến lớn, đây là lần đầu tiên nhìn thấy chị đối với mình hét lớn.

      “Nếu có thai, vậy chúng ta lại sắp đặt thêm lần nữa.” Đẻ thay thất bại, tình liền có cách nào thực tiếp.

      Cái gì?

      Cung Tư Điềm mở to đôi mắt đầy kinh ngạc cùng tin nhìn chị mình.

      Thân thể nhắn đẩy Cung Tư Kỳ ra, nàng lùi về sau mấy bước.

      !

      muốn lại tiếp tục thêm lần nữa!

      “Điềm Điếm?” Cảm nhận được Cung Tư Điềm sợ hãi cùng tuyệt vọng, Cung Tư Kỳ ôn nhu hạ giọng :”Xin lỗi, chị nên lớn tiếng như vậy. Thế nhưng Điềm Điềm, em nhất định phải mang thai.”

      Trừ Điềm Điềm ra, còn cách nào khác.

      ! thể!” Cung Tư Điềm hoảng loạn lui về phía sau, tay bé quơ, cự tuyệt đề nghị này.

      “Điềm Điềm! Em đáp ứng chị!” Cung Tư Kỳ từng bước tiến tới, cực lực tranh thủ :”Em đáp ứng ta, tại sao có thể nuốt lời?”

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 6: Tiếp tục bố trí

      Editor: tieudangnhi

      Nguồn: tieudangnhi958



      Phía trước cửa sổ bàn làm việc, bóng dáng đạm mạt ngồi ghế sau bàn, hai tay chống cằm, con ngươi trong suốt chuyên chú nhìn tấm ảnh để bàn.

      Đó là nữ hài mặc váy màu trắng kiểu công chúa, tóc dài đen nhánh dưới băng đô xoã ra mềm mượt như nước, khuôn mặt nhắn điềm tĩnh, khoé môi mỉm cười ngọt ngào gợi lên má lúng đồng tiền.

      Vươn tay, ngón tay quyến luyến nhàng vuốt ve tấm ảnh, dừng lại mái tóc dài đầy lưu luyến.

      Tiểu nương trong tấm ảnh, là .

      Nhưng bây giờ, mái tóc dài kia còn.

      Thời khắc đáp ứng cầu của chị , liền định trước là thể giữ mái tóc dài này nữa.

      Tóc chị rất ngắn, toát ra tràng đầy tự tin và giỏi giang.

      Chỉ là, có loại khí chất đó của chị, bây giờ cắt thành như vậy, trái lại cảm thấy có chút quen.

      Cầm gương lên nhìn, nhìn tới nhìn lui cũng đều cảm thấy quen.

      Ôi, vẫn là thích tóc trước kia hơn.

      “Thùng thùng thùng ---“ cửa phòng khép hờ phát ra thanh thanh thuý, ngay sau đó là thân công sở giỏi giang đến.

      Cung Tư Điềm quay đầu lại, vừa thấy người tới liền lộ ra nụ cười ngọt ngào.

      “Có quấy rầy đến em ?” Cung Tư Kỳ vào trong phòng, lại bên cạnh Cung Tư Điềm, bàn tay sủng nịnh xoa xoa mái tóc giống mình như đúc.

      , Điềm Điềm của vẫn thích hợp với tóc dài hơn.

      Cung Tư Điềm lắc đầu, thân thủ kéo cánh tay đầu mình nắm vào trong lòng bàn tay, im lặng nhìn Cung Tư Kỳ.

      “Tìm em có việc gì sao?”

      chung, lấy cá tính cuồng công việc của chị, về nhà trong giờ làm việc.

      “Điềm Điềm, chị…” Cung Tư Kỳ mở miệng, lại biết nên hỏi như thế nào. Nhưng khi nhìn biểu tình nghi hoặc vạn phần của Cung Tư Điềm, nhàng :”Em… Có hay … Ách, cái kia tới chưa?”

      Vừa , tầm mắt bụng Cung Tư Điềm đảo vòng.

      Có?

      Cung Tư Điềm giật mình trong chốc lát, lật tức hiểu ánh mắt Cung Tư Kỳ là hỏi mình chuyện gì.

      nhàng gật đầu, ý bảo trong bụng có tin tức.

      tới?” Cung Tư Kỳ kinh hô thành tiếng, hai tay nắm Cung Tư Điềm :”Vậy em vì sao sớm!” có đứa , lúc trước làm tất cả đều thành công cóc.

      Cung Tư Điềm sửng sờ, thân thể nhắn bị chị nắm mà loạng choạng, nhưng mà, làm rất kinh ngạc, là chị lại hét lớn với .

      Từ đến lớn, đây là lần đầu tiên nhìn thấy chị đối với mình hét lớn.

      “Nếu có thai, vậy chúng ta lại sắp đặt thêm lần nữa.” Đẻ thay thất bại, tình liền có cách nào thực tiếp.

      Cái gì?

      Cung Tư Điềm mở to đôi mắt đầy kinh ngạc cùng tin nhìn chị mình.

      Thân thể nhắn đẩy Cung Tư Kỳ ra, nàng lùi về sau mấy bước.

      !

      muốn lại tiếp tục thêm lần nữa!

      “Điềm Điếm?” Cảm nhận được Cung Tư Điềm sợ hãi cùng tuyệt vọng, Cung Tư Kỳ ôn nhu hạ giọng :”Xin lỗi, chị nên lớn tiếng như vậy. Thế nhưng Điềm Điềm, em nhất định phải mang thai.”

      Trừ Điềm Điềm ra, còn cách nào khác.

      ! thể!” Cung Tư Điềm hoảng loạn lui về phía sau, tay bé quơ, cự tuyệt đề nghị này.

      “Điềm Điềm! Em đáp ứng chị!” Cung Tư Kỳ từng bước tiến tới, cực lực tranh thủ :”Em đáp ứng ta, tại sao có thể nuốt lời?”









      Chương 7: Rưng rưng đáp ứng.

      Editor: tieudangnhi

      Nguồn: tieudangnhi958.wordpress.com



      “Chị, em rất sợ. Nếu như bị phát làm sao bây giờ?”

      Loại chuyện này, làm lần là quá đủ, làm sao có thể thực thêm lần nữa.

      dám nghĩ tới, thân phận thế thân của mình lúc nào bị phát , chỉ cần nghĩ đến lúc bị Liêm Diệc Sâm phát , toàn thân đều run lên.

      Nếu như bị phát , chỉ riêng , còn có chị , thậm chí toàn bộ người trong Cung gia phải chịu tội.

      “Em yên tâm, chị sắp xếp tốt.” Cung Tư Kỳ bảo đãm, hiểu được băn khoăn trong lòng Cung Tư Điềm, liền tiến lại tiếp tục thuyết phục Tư Điềm :”Thế nhưng nếu như có đứa , chị chỉ bị Liêm gia khinh thường, thậm chí liên luỵ đến cả nhà, liên luỵ Cung thị, em có nghĩ tới chuyện đó ?”

      Tính cách Cung Tư Điềm như thế nào, so với ai cũng đều nhất.

      Tất cả những chuyện có liên quan đến tình thân, lòng của Điềm Điềm so với người khác đều rất mềm.

      Khuôn mặt khóc bỗng nhiên cứng đờ, chưa kịp căn nước mắt còn rơi xuống, nhưng biểu tình của Tư Điềm cũng giống lúc trước nhất mực phản đối.

      Khuôn mặt nhắn trong nháy mắt trở nên trắng bệt, bây giờ, so với trước càng thêm sợ hãi.

      Thấy Cung Tư Điềm giống như bị thuyết phục, Cung Tư Kỳ tiếp :”Được rồi, chị nghĩ biện pháp, em yên tâm, chắc chắn xảy ra chuyện gì.” Cũng thể gặp chuyện may được.

      Cung Tư Điềm giật mình đứng tại chỗ, con ngươi trong suốt lúc này nhuốm tầng hơi nước, cứ như vậy ngơ ngác nhìn vào khoảng , thậm chí ngay cả lúc Cung Tư Kỳ rời cũng biết.

      Trong lòng bây giờ nghĩ, là bao lâu nữa lại có thể nhìn thấy .

      khỏi tự hỏi, đáp ứng với chị chuyện hoang đường như vậy, trả ơn cho chị sao?

      biết.

      chung, đối với chuyện gặp lại Liêm Diệc Sâm, cảm thấy rất sợ hãi, cũng có loại cảm giác chờ mong mà dám thừa nhận.

      .

      Tập đoàn Cung thị, là toà cao ốc đoạn đường tương đối phồn hoa.

      Toà cao ốc cao tầng đứng sừng sững, được cẩn gạch cao cấp sáng loá mắt, óng ánh đến cực điểm.

      Bên trong phòng làm việc của Phó tổng giám đốc, Cung Tư Kỳ vùi đầu xử lý đống lớn văn kiện bàn, bên cạnh thư ký báo cáo lịch trình công việc hôm nay.

      “... giờ rưỡi chiều có cuộc họp do phó tổng giám đốc chủ trì, năm giờ có buổi tiệc, có liên quan đến họp đồng với bên Cảnh thị…” Vưu thư ký trong tay cầm lịch trình biễu hôm nay, cẩn thận báo cáo công việc ngày của Cung phó tổng giám đốc.

      Nghe thư ký lải nhải khiến Cung Tư Kỳ ngồi sau bàn làm việc vui nhíu mày, thân thủ ngăn lại cái miệng ngừng của ta.

      “Giúp tôi rót ly nước.”

      Đột nhiên bị ngăn cản khiến Vưu thư ký trận mờ mịt, lập tức kinh ngạc hỏi :”Phó tổng giám đốc, giọng của ngài bị sao thế?” Tiếng nghe rất khàn, thảo nào làm hôm nay đến bây giờ cũng chưa từng mở miệng, xem ra là do giọng xảy ra vấn đề.

      Chương 8: Đến nhà lần nữa

      Editor: tieudangnhi

      Nguồn: tieudangnhi958.wordpress.com



      Cung Tư Kỳ khó chịu thanh thanh lại cổ họng, gằng giọng :”Có chút thoải mái.” Sáng sớm thức dậy đều cảm thấy rất khó chịu, giống như có thứ gì đó ngăn ở cổ họng, còn có chút hơi đau.

      “Tôi rót nước ngay.” Vưu thư ký mặc dù có chút lo lắng, nhưng phó tổng giám đốc sao nên đành thôi.

      Sau khi Vưu thư ký đem ly nước đến, liền ân cần hỏi :”Chắc là do mấy ngày nay ngài quá nhiều ? Mỗi ngày đều phải chủ trì đến mấy cuộc hội nghị, cũng để cho giọng nghỉ ngơi chút nào.”

      , đúng là rất khân phục phó tổng giám đốc.

      nữ nhân, hơn nữa lại là nữ nhân trẻ tuổi mới hơn hai mươi, vậy mà đảm nhiệm chức vụ phó tổng giám đốc, làm việc bao giờ xử lý qua loa.

      Năng lực của , cho dù người khác có phấn đấu đến mười năm cũng chưa chắc đuổi kịp.

      “Ừm.” Cung Tư Kỳ đáp khẽ, bên uống nước cho thông họng.

      “Cuộc họp buổi chiều có nên báo cáo cho các bộ phận huỷ bỏ?” Vưu thư ký vẻ mặt nghiêm túc, cuộc họp buổi chiềt rất quan trọng, tất nhiên thời gian họp nhất định cũng ngắn.

      “Cuộc họp vẫn thường lệ, buổi tiệc lúc năm giờ để cho Ngưng quản lý thay, mau thông báo cho Ngưng quản lý.” Cung Tư Kỳ phân phó đâu vào đấy, cho dù thân thể khó chịu, nhưng đối với công việc cũng cho phép chính mình xử lý qua loa.

      “Tốt, tôi xử lý.” Vưu thư ký gật đầu, cũng quên thân thiết nhắc nhở :”Phó tổng giám đốc nhớ mau chóng khám bác sĩ, nếu như kéo dài rất nghiêm trọng, tôi xem ngài nếu cứ cố chắc lâu nữa ra tiếng mất.”

      Chuyện viêm họng lớn lớn , nếu như chăm sóc tốt, lúc đó vấn đề chuyện liền bị ảnh hưởng.

      “Ân, cảm ơn, ngươi ra ngoài trước .”

      Sau khi Vưu thư ký ra ngoài, trong đầu Cung Tư Kỳ vẫn quanh quẩn lời của ta.

      “…Nếu như kéo dài rất nguy hiểm, tôi xem ngài nếu cứ cố chắc lâu nữa ra tiếng mất.”

      ra tiếng, ra tiếng….

      Bốn chữ này, giống như quả boom, ở trong đầu nàng ong ong nổ mạnh.

      Bưng ly nước lên, từng chút từng chút uống, vẫn như cũ tiếp tục nhấm nuốt bốn chữ kia.

      Có lẽ, đây là cơ hội.

      …..

      Hôm nay, bên trong biệt thự Liêm gia vì Liêm Diệc Sâm và Cung Tư kỳ chuẩn bị hôn lễ, bóng dáng nhắn xinh xắn ngồi sofa, tay bất an ôm lấy đầu gói của chính mình.

      Liêm Diệc Sâm thích nơi ở của mình có người ngoài, cho nên bên này cũng chưa từng mướn người giúp việc, lúc này liền chí có mình ở đây.

      biết tại sao mình lại có dũng khí đến nơi này lần nữa, nhưng mà thực đến đây lần nữa rồi, bên trong biệt thự người làm cho sinh ra cảm giác ớn lạnh, nhưng khi có ở đây, trái lại càng làm cho người ta run rẩy.


      Cung Tư Điềm, cần khẩn trương, cần khẩn trương.

      ở trong lòng tự mính cổ vũ, nỗ lực khuyên mình khi nhìn thấy bóng dáng kia cần hoảng hốt.

      Nhưng mà, trong lúc bóng mờ màu đen bao phủ mình, lòng của lại vẫn khẩn trương như cụ.

      Con ngươi sợ hãi giơ lên, đúng lúc chạm phải đôi mắt đen sâu thẳm.

      Con ngươi gợn sóng, thâm thuý làm cho tự nhiên run sợ.

      Chương 9: Hai người chạm mặt

      Editor: tieudangnhi

      Nguồn: tieudangnhi958.wordpress.com



      Sau khi Liêm Diệc Sâm về đến nhà, liết mắt cái liền nhìn thấy tiểu bóng dáng ngồi sofa, chăm chú ôm chính mình, giống như tiểu nha đầu độc.

      Nhưng mà, cũng quên, dù cho là bộ dáng khả ái như thế nào, ta cũng chỉ là Cung Tư Kỳ.

      “Chờ ta trở về?” đè sát thân mình vào , nhếch miệng cười, nhàn nhạt :”Rất có nghị lực nha.” Đêm hôm khuya khoắt ngủ, xem ra đối với việc tìm người thừa kế rất là kiên trì.

      Ách?

      Cung Tư Điềm hiểu ý tứ của , cái miệng nhắn kinh ngạc mở ra.

      Chỉ là, đối mặt với thân thể cao to của , quanh thân bị bao phủ bỡi cỗ cường đại liền cảm thấy quẳng bách.

      Nhất là, phải là Cung Tư Kỳ chân chính.

      nhàng gật đầu cái, cặp mắt trong sáng thuỷ chung mở lớn, cũng rất nỗ lực dưới đáy lòng với mình phải tự trấn định.

      Bộ dáng ngây thơ như vậy khiến Liêm Diệc Sâm trong lòng xẹt qua tia kinh ngạc, cánh tay vươn ra, đơn giản là đem tiểu thân thể sofa ôm vào lòng.

      Có lẽ, Cung Tư Kỳ bên ngoài cũng phải khô khan như vậy.

      Cung Tư Điềm nhất thời phản khán, chưa kịp phản ứng liền phát mình ở trong lồng ngực của , tim ngừng nhảy loạn.

      cần khẩn trương, cần khẩn trương.

      “Nghe ngươi được?” Liêm Diệc Sâm chau mày, đạm mạc hỏi. tay ôm hông của , tay ở mặt vỗ về.

      Gương mặt này, đẹp đến thể tưởng.

      Nếu như trong lòng có nhiều thủ đoạn cùng toan tính như vậy, biết được cách săn sóc trong lời , chính xác là người thích hợp để chọn làm vợ.

      Cung Tư Điềm hơi co rúm người lại, đối với đụng chạm của thập phần thể thích ứng được, nhưng vẫn nỗ lực trấn định gật gật đầu.

      Đúng, giọng của chị đúng là xảy ra vấn đề.

      Là dây thanh quảng có vấn đề, hơn nữa còn sưng tấy làm mủ.

      Cho nên chị mới , đây là cơ hội.

      “Cho nên , làm việc cần liều mạng như vậy, thân thể bị thương người chịu khổ cũng chính là ngươi.” Môi mỏng khiêu gợi khẽ mở, cùng lúc chuyện, cỗ khí tức nhàn nhàn ấm áp cũng tuỳ thời mà đến, phã gò má của , khiến cho rùng mình cái.

      Khoảng cách như vậy, xác thực rất ái muội.

      Nhưng mà lời của , lại làm cho tim nàng trở nên ấm áp, xem ra đối với chị, cũng phải là thích.

      Ít ra tại, quan tâm đến chị mình, phải sao?

      Liêm Diệc Sâm câu khoé môi, thanh trầm thấp lại lần nữa vang lên :”Cung Tư Kỳ, có đôi khi ta hoài nghi ngươi rốt cuộc có phải là nữ nhân hay .”

      chưa từng thấy nữ nhân nào lại có dã tâm lớn như , khéo mồm khéo miệng thành công thuyết phục lão thái gia, thuận lợi trở thành người được chọn làm vợ Liêm Diệc Sâm .

      Tuy nhiên, chút nào suy nghĩ là có nữ nhân trong lòng hay .

      Nghĩ tới đây, tròng mắt nguyên bản yên lặng ở chỗ sâu nhất liền nổi lên cỗ phẫn hận khó có thể che giấu, cùng với thống khổ chợt loé rồi biến mất kia.

      Mặc dù rất nhanh liền biến mất, nhưng điều có thể nắm bắt được.

      Nguyên lai còn vì lời trước sau liền mâu thuẫn khó hiểu, nhưng mà mặt rất nhanh liền biến mất cảm xúc, làm cho quên mất mới vừa rồi là cái gì, trái lại hiểu sao liền có cảm giác lo lắng xuất .

      là như vậy chói mắt, ở dưới quang huy của , nên có loại đau đớn như vậy.

      Cho dù là chút, cũng nên có.

      Kìm lòng đậu, bàn tay bé của chậm rãi giơ lên.

      Chương 10: Cùng chung phòng

      Editor: tieudangnhi

      Nguồn: tieudangnhi958.wordpress.com



      Khuôn mặt cương nghị cùng đường nét hoàn mỹ, môi mỏng mím, tạo thành đường vòng cung, có thể thấy lông mày rậm lúc này hơi nhíu lại.

      Cho nên, muốn vuốt lên cặp lông mày rặm nhíu lại kia.

      Đột nhiên, lực bên hông biến mất, lồng ngực ấm áp lập tức cách xa chính mình.

      Bàn tay bé giơ lên dừng lại ở giữa trung, bóng dáng của xoay người rời .

      Cung Tư Điềm sững sờ trong chốc lát, lập tức buông cánh tay xuống.

      Cặp mày kia nhìu lại, vô luận là thống khổ cái gì, cũng phải là chuyện có thể quan tâm tới.

      tới đây, chỉ vì mục đích

      Đúng, chính là như vậy.

      ……..

      Bên trong phòng ngủ lầu hai, bộ âu phục đắc tiền màu đen bao lấy Liêm Diệc Sâm, hai chân thon dài bắt chéo, cả người tư thái biếng nhát ngồi ghế salon bằng da.

      Trong tay của nắm chặt chiếc ly có chân dài, trong ly là rượu Pháp 82 năm cũng là thức uống thích nhất.

      Môi mỏng khêu gợi nhàng nhấp miếng, đôi mắt màu đen sâu thẳm tà nịnh nhìn quanh bốn phía, đối với phòng “Tân hôn” chỉ ở qua mấy ngày này thực có nhiều hảo cảm.

      Bên trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy ào ào, cũng nhắc nhở người ở bên trong là chân thực tồn tại.

      Nghĩ đến vừa rồi ở dưới lầu, nhìn thấy Cung Tư Kỳ luôn luôn tràn ngập ý chí cướp đoạt trong nháy mắt tràn ra nhu tình như nước, khiến khỏi phất tay rời .

      Cái loại nhu tình đó, mang theo chút dáng vẻ kệch cõm nào, liền như vậy tự nhiên mà thể ra.

      Nhưng mà cũng thể nào quên, ta chính là Cung Tư Kỳ.

      “Két----“ Cửa phòng chậm rãi mở ra, Liêm Diệc Sâm quay đầu lại, liền thấy bóng dáng mặc áo choàng tắm xuất trong tầm mắt của mình.

      Hơi thở ấm áp của nàng quanh quẩn xung quanh, hai tay của nắm chặt cổ áo, nhưng mà, động tác như vậy trái lại càng tăng thêm mấy phần trêu ngươi.

      Cung Tư Điềm nín thở, từng bước đến bóng dáng tà tứ dựa vào sofa, mỗi bước , liền đem lòng của nàng nhắc lên cao thêm vài cái.

      thể nghi ngờ, vô luận lúc nào cũng thể che giấu nét tuấn mỹ của , dù cho lúc này lười nhát cũng tản ra khí tức kiêu ngạo bất tuân.

      Ung dung uống rượu đỏ, động tác giơ tay nhấc chân luôn luôn đều ưu nhã như vậy.

      Bất an lại lần nữa nắm chặt tay trong áo ngủ, chỉ chỉ về hướng phòng tắm, ý bảo vào tắm.

      Liêm Diệc Sâm chợt giãn mi, nhìn theo phương hướng tay nàng chỉ liền hiểu được ý tứ của nàng.

      “Có cần uống ly ?” giơ chiếc ly chân cao lên lắc lắc, rượu ngon trong ly chậm rãi xoay chuyển, hiển thị màu đỏ mỹ lệ nồng đậm của nó.

      Cung Tư Điềm lắc lắc đầu, tay chỉ chỉ cổ của mình, im lặng cho biết là mình thể uống rượu.

      bây giờ Cung Tư Kỳ, là người có thanh quảng bị sưng tấy thành mủ, có thể nghỉ ngơi là tốt lắm rồi, làm sao có thể uống thức uống có chứa nồng độ cồn kích thích như thế.

      Huống chi, cũng biết biết uống rượu.

      Liêm Diệc Sâm chau mày, cũng thêm gì nữa, ngẩng đầu lên, đem rượu còn sót lại trong ly toàn bộ uống hết.

      ngờ Cung Tư Kỳ ngàn chén say, vậy mà lại cự tuyệt uống rượu, xem ra là rất nghiêm trọng.” đứng lên, tầm mắt rơi vào cái cổ trắng noãn của , nhìn nàng .

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 11: Ôn nhu ngoài ý muốn.

      Edior: tieudangnhi

      Nguồn: tieudangnhi958.wordpress.com

      Nghe xong lời , Cung Tư Điềm sững sờ nhất thời có cách nào đáp lại.

      Cũng chính trong thời gian ngắn ngủi này, khiến Liêm Diệc Sâm nhìn thấy trong mắt có tia do dự cùng mờ mịt, trong con ngươi đơn thuần ra thần thái chút nào làm ra vẻ, trong suốt đến cực điểm.

      Điểm ấy, Liên DIệc Sâm cảm thấy rất bất ngờ.

      Đêm nay Cung Tư Kỳ tại cùng với trong ấn tượng của hoàn toàn khác nhau, nhưng lại thể là khác nhau ở điểm nào.

      Có lẽ, là do nghĩ nhiều quá thôi.

      Cũng có khả năng, là do từng nghĩ hảo hảo hiểu biết quá nhiều về Cung Tư Kỳ, ít nhất là có toàn bộ hiểu biết.

      Dù sao, chuyện này cũng liên quan đến .

      Đột nhiên, cánh tay bé ở trước mặt quơ qua, đưa xuất thần suy nghĩ quay trở về.

      Liêm Diệc Sâm nhíu mày, đối với mình xuất thần như thế rất bất mãn.

      Cầm trong tay chiếc ly đặt lại xuống bàn, qua trước mặt tiểu nữ nhân, cất bước tiến vào phòng tắm.

      Tâm Cung Tư Điềm theo cửa phòng tắm bị lực đóng lại mà lặng lẽ hạ xuống.

      Tối hôm nay, cố làm cho mình nỗ lực trấn định, nhưng khi đối mặt với , kìm lòng đậu luôn luôn toát ra khẩn trương.

      Rất hoảng, rất loạn.


      tại nàng chỉ có khẩn cầu duy nhất, là hi vọng chính mình có thể che giấu tốt, thể để cho phát được.

      …….

      Tắm rửa xong, Liệm Diệc Sâm tiện tay lấy áo choàng tắm trong phòng tắm mặc vào, đai lưng tuỳ ý cột cái, bộ dáng toàn bộ buông lỏng cảnh giác.

      Đẩy cửa ra, đôi chân thon dài bước ra khỏi phòng tắm, trong tay của cầm cái khăn lông lớn, lau chùi mái tóc còn nước.

      Bỗng nhiên, bóng dáng hấp dẫn giường đôi lọt vào mắt .

      Chỉ thấy tiểu nữ nhân mặc áo ngủ ngồi sát trong góc giường, hai mắt nhắm nghiềm, nước từng giọt từng giọt mái tóc ngắn rơi lả chả, còn dán vào hai bên gò má trắng mịn.

      màn như vậy, nhìn ở trong mắt Liêm Diệc Sâm cũng sản sinh qua quá nhiều ham muốn, nhưng lại hiểu sao lại có luồng cảm giác khác thường xẹt qua đáy lòng .

      Nhún nhún vai, cũng thèm suy nghĩ sâu xa về cảm giác đó, ngồi thẳng lên sofa lau chùi tóc mình.

      Có lẽ là có tồn tại của mà cảm giác áp bách của càng tăng lên, Cung Tư Kỳ giường chậm rãi mở mắt ra, vô thức nhìn về hướng Liêm DIệc Sâm.

      ngoài ý muốn, bóng dáng của lập tức đập vào mí mắt. (Ôi miêu tả có chút, rối -- ing) Tiểu thân thể xoay người đứng lên, mang dép lê vào hướng về phía Liêm Diệc Sâm tới.

      Đối mặt , luôn luôn có loại cảm giác áp bách, thậm chí còn có cảm giác chính mình phi thường sợ hãi .

      Có lẽ, là chột dạ .

      ……..

      Điềm Điềm, tất cả hết thảy, ta cũng chỉ có thể nhờ vào ngươi.

      ………

      Bên tai vang lời chị dặn, mang theo giọng điệu cầu xin.

      Kỳ thực, lại muốn dựa vào thế nào đây?

      cái gì cũng biết, lại phải đem chính mình giả thành nữ nhân kết hôn, nhiệm vụ này, thực rất khó.

      Lúc Cung Tư Điềm đứng dậy rời giường, Liêm Diệc Sâm chú ý tới, chỉ là có liếc mắt nhìn nhiều, Cung Tư Kỳ như thế nào cùng quan hệ.

      Nhưng mà thể nghĩ đến chính là, vậy mà hướng phía tới, hơn nữa trong lúc kinh ngạc liền tiếp lấy khăn lông trong tay , giúp đỡ lau chùi mái tóc ướt sũng.



      Chương 12: Lại chơi trò gì?

      Editor: tieudangnhi

      Nguồn: tieudangnhi958.wordpress.com

      Con ngươi sâu tĩnh giươn lên, nhìn thấy lại là bộ dáng nghiêm túc của , dường như những chuyện này tất cả đều nên như vậy. Nhưng mà cũng có lờ , lúc lau tóc của động tác có chút luống cuống cùng tự nhiên.

      “Ngươi lại chơi trò gì?” Trong phòng yên tĩnh, đột nhiên vang lên thanh trầm thấp, thanh kia băng lãnh khiến Cung Tư Điềm phút chốc đình chỉ động tác trong tay.

      Giống như bị thanh bất ngờ của doạ đến, con ngươi trong suốt của Cung Tư Điềm thoáng nổi lên tầng kinh hoảng.

      Nhưng mà, lúc tiếp xúc ánh mắt băng lãnh giống như muốn đóng băng của , ngón tay ràng run rẩy chút, thậm chí là cứng ngắc.

      Thân thủ Liêm Diệc Sâm, đem tóc mình dời ra khỏi khăn lông, đồng thời cũng đem tay hung hăng gạt qua.

      chán ghét loại chuyện đột nhiên chuyển biến này, nhất là hành động của người vợ hợp pháp nên làm với chồng của , càng làm thêm tức giận.

      Vợ?

      xứng!

      Đối mặt với Liêm Diệc Sâm đột nhiên tức giận, Cung Tư Điềm trở nên rất mờ mịt, cùng rất mạc danh kỳ diệu*(mạc danh kỳ diệu = hiểu)

      Cúi người xuống, đem khăn lông bị Liêm Diệc Sâm ném mặt đất nhặt lên, lại bị bàn tay to đột nhiên đoạt rồi ném xa hơn. Ngay sau đó, cánh tay của liền bị siết chặt.

      “Cung Tư Kỳ, có chuyện gì ngươi liền , đừng làm chuyện chút cũng như ngươi bình thường làm.” Nắm chặt hai tay của , Liêm Diệc Sâm lạnh lùng .

      Cung Tư Điềm mở to đôi mắt sáng, đem lời cúa từng câu từng chữa nghe lọt vào nội tâm.

      giống chị?

      rất khẩn trương, thậm chí rất hoài nghi có phải thâm phận của mình bị phát hay .

      Khẽ mím môi, làm bộ trấn định chỉ chỉ cổ họng của mình, sau đó lại ho hai cái.

      ra tiếng cũng có biện pháp làm cho ta biết ngươi muốn làm cái gì, tóm lại, đừng làm những chuyện mà ngươi bình thường làm, vậy khiến ta cảm thấy rất buồn nôn.” Lời của rất hung ác, nhưng cũng là ra tiếng lòng của mình.

      Vừa nghĩ tới những thủ đoạn của Cung Tư Kỳ, phần “Hiền thục” kia làm cho rất buồn nôn.

      Cung Tư Điềm yên lặng há to miệng, đối với những lời của Liêm Diệc Sâm hiểu.

      Giúp lau tóc, lại là chuyện khiến cảm thấy buồn nôn?

      Chẳng lẽ chị trước đây cũng chưa từng làm như vậy?

      Thế nhưng, phim phải là điều diễn như thế sao?

      Lông mi dài buông xuống, rất hiểu.

      “Nếu có chuyện gì, ta ngủ trước, ngươi tự làm chuyện của mình.” xong, Liêm Diệc Sâm xoay người, muốn về phía giường.

      , căn bản chút cũng có cảm giác, chuyện với chính là tiếp tục lãng phí tinh lực.

      bỗng nhiên phát , bản thân mình hôm nay rất nhiều, hoàn toàn vượt qua trấn định bình thường của mình.

      Cung Tư Điềm mím môi, với chuyển biến của như cũ vẫn chưa hoàn toàn hiểu .

      Nhưng mà khi nhìn xoay người lại làm cho có hành động, tiểu thân thể gấp gáp vòng qua bàn trà, bước mau về phía trước mấy bước, muốn dùng tay kéo bóng dáng phía trước.

      Chỉ là, trời cao giống như chút cũng chiếu cố nàng , chỉ là chạy mau có chút mà thôi, liền nghe “Đông---“ tiếng, thân thể nhắn bị chân bàn trà cản chân, liền nhào về phía trước.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :