1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ Trước Của Satan - Đô Xuân Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      [​IMG]

      Vợ trước của Satan

      Tác Giả: Đô Xuân Tử

      Edit: Fijian và ThienVu.


      Bản convert: Thanks ss NgocQuynh và bro Dragon

      Độ dài: 149 chap

      Thể loại: Ngược , nam chính bá đạo, nữ chính hiền lành, hiểu lầm, HE


      ♥ Fijian ♥


      https://duyenkiep.wordpress.com/ngon-tinh-hoan/vợ-trước-của-satan/


      Văn án
      Mười sáu tuổi, vì xúc động nhất thời mà tìm cách tiếp xúc với nam nhân này.

      năm trời, hận đời, cả bản thân bất tri bất giác chìm đắm trong mị hoặc của .

      Trong mắt lên chán ghét, tuổi trẻ của mới biết đến cái gọi là “Đau khổ”

      Mười tám tuổi, vận mệnh lại khiến gặp .

      dám chạy trốn

      muốn cùng ta trao đổi sao? Vậy điều kiện là năm hôn nhân

      Khi chết , mẫu thân chỉ để lại cho vật trước mắt, dùng lợi thế này để tiến hành hôn lễ. muốn cho biết, tiểu nữ nhân trước đây mà thay đổi.

      Nhưng liệu lỗi lầm trước đây có được tha thứ?

      “Hách Liên Uyển Uyển!! biết , thân thể của so với gương mắt xấu xí còn thể thỏa mãn ta”

      kinh ngạc nhìn đôi mắt đỏ ngàu của , nhiều cảm xúc dấu bên trong, nhưng chắc chắn có chữ “”..

      …oOO..

      Tay gắt gao giữ lấy bản xét nghiệm từ bệnh viện, lòng như cây nến sắp tắt.

      Nguyên lai, mọi thứ xảy ra vào năm 16 tuổi cách nào buông tay.

      18 tuổi, còn sức để .

      Vậy hãy ly hôn ..


    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 1

      "Thiếu gia, em thích ."

      Mười sáu tuổi, lần đầu tiên gặp được , giống như hoa nở đúng mùa.

      Nam nhân mặc người bộ đồ Tây cao cấp, hai chân dài thẳng tắp, tư thái hề mất tao nhã. bước vào căn biệt thự.

      Sau đó, thong thả xoay người lại, đôi môi mỏng cong lên như suy nghĩ mà lại như chế giễu, ngoái đầu nhìn đứng cách đó xa.

      Chung quanh yên tĩnh, u nhưng vẫn thể che dấu cảm giác mãnh liệt cùng áp bách. Ánh trăng xen qua từng tán cây chiếu rọi xuống thân hình hoàn mỹ của nam nhân, giống như vừa phủ lên mình lớp áo rực rỡ càng làm cho thêm phần cao quý.

      Hơi thở của trong giây lát đình chỉ.

      Đôi mắt chút gò bó thả lỏng, cuồng vọng và đầy mị lực, nó sắc như mũi kiếm nhọn vừa rút ra khỏi vỏ, tà mị làm lòng người chấn động. Dù làm người khác ngỡ ngàng, bất cứ hai cũng bị hấp dẫn sâu.

      Xung quanh lại tỏa ra hàn khí lạnh thấu xương, tựa như vô số lớp áo mặc lên người làm đông cứng lại.

      Giật mình, cảm thấy mình như bị trêu chọc nhưng lại như nghe thấy những lời chế giễu của mẹ kế và em văng vẳng bên tai. chịu đủ rồi! Tận sâu trái tim dâng lên tà ý, trong đầu bắt đầu có suy nghĩ trả thù.

      Trước mắt , là nam nhân mà em rất thích, mẹ kế cũng muốn trở thành con rể.

      còn biết tên gì, biết bối cảnh gia đình đáng sợ đến mức có thể tay che trời, mà mẹ kế của cũng phải kính nhường vài phần.

      chỉ biết, là nam nhân mà em rất thích.

      "Thiếu gia, em thích ."

      lấy hết dũng khí, ép buộc trái tim vốn khỏe mạnh của mình, giờ phút này làm ra hành động lớn mật như vậy, lại lần nữa lặp lại.

      Đột nhiên nam nhân khẽ mím môi, đôi môi mỏng cong lên, đôi mắt màu tím gợn lên chút sóng. Ánh nhìn giống như pháo hoa nở rộ rồi biến mất. Trong phút chốc, ánh sáng còn lại trở nên mỹ lệ. Giây phút này, cách nào quên được.

      sải rộng đôi chân, vài bước đứng trước mặt . Dáng người tuấn cao hơn tới hai cái đầu.

      ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm vào chiếc cằm bén nhọn giống như đao phong.

      cúi người, mười ngón tay thon dài sạch nhàng nâng lên, mùi xạ hương tỏa ra từ người nhất tề tiến thẳng vào trong mũi , mị hoặc chấn động nhân tâm.

      " thích tôi."

      Ngữ khí thản nhiên, mang theo chân mà uy nghiêm. Giọng trầm thấp thuần khiết như vô số viên thủy tinh trân châu từ trong yết hầu rơi ra, mùi thơm ngát tựa hương rượu mạnh làm say lòng người.

      giống như bị mê hoặc, kinh ngạc gật đầu. Vài giây sau, nhìn thấy nụ cười nhạt nhẽo của . Còn chưa kịp lấy lại tinh thần, mùi thuốc lá in lại môi .

      Bờ môi lạnh lẽo, khẽ hôn đến thấm ướt. khẽ nhíu mày, đồng tử màu tím lóe lên chút hứng thú. "Nụ hôn đầu tiên sao?"

      vẫn còn ngơ ngác nên chỉ gật đầu, giống như kẻ mất khả năng . Trong giây lát, khi ảnh hưởng của nụ hôn ban nãy vẫn còn, giọng ôn nhu, thanh thúy lại vang lên.

      "Tốt lắm, từ hôm nay trở , cùng với ta là ."

      Đêm tối, màu đen mê mị vây lấy .

      Năm đó, mười sáu tuổi, gặp được như hoa nở gặp mùa.

      Năm đó, hoa nở rực rỡ.



      CHƯƠNG 2

      Hai năm sau.

      Sau giữa trưa, ánh nắng mặt trời gay gắt khiến ai cũng mệt mỏi mệt dần dần dịu lại. Thay vào đó, ánh nắng chiều dịu giống như gió xuân, nhàn nhã chiếu vào từng nơi , làm tăng thêm cảm giác buồn man mác cho thi nhân.

      Bục giảng cao cấp trước mắt được ánh nắng chiều ghé xuống hỏi thăm điểm trang cho nó thêm phần xa hoa. Bởi vì "Nhân Tái Tư" đẹp nhất chính là thời khắc này, đêm đó nước sông đổ về phía chân trời, dịu dàng đầy quyến rũ uốn lượn xung quanh. "Nhân Tái Tư" mang đầy nét hùng vĩ của kiến trúc phương Tây.

      Tiếng chuông chói tai vang lên. Giáo sư dạy mặc kệ nó, nhưng phía dưới ít sinh viên thu xếp sách vở chạy ra ngoài. Ông miễn cưỡng đặt tay xuống, cảm thán thanh niên ở tuổi này là khó quản giáo nhất. Lúc này, giáo sư mới phát còn học sinh mới ra khỏi phòng, trong lòng cảm thấy sung sướng.

      Hách Liên Uyển Uyển dọn dẹp sách vở xong phòng học còn bóng người. quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, ánh nắng xuyên qua lớp thủy tinh dừng lại mặt , làn da trắng như thiên sứ tinh tế phủ lên lớp kim phấn. Gió nhè thổi, để lộ ra chóp mũi nho cùng với đôi mắt màu đen sáng rực rỡ giống như những hạt châu lung linh, ánh mắt trong vắt vướng chút bụi bẩn.

      ôm lấy sách vở dọc theo hành lang như ngày thường. Lúc này, mấy nữ sinh họp lại từng nhóm chuyện với nhau, giọng của họ vang lên bên tai.

      "Hôm nay sao đại học lại náo nhiệt vậy chứ? Vừa rồi có rất nhiều người tới!"

      "Cậu biết sao? Tin tức lớn như vậy sao cậu lại biết chứ?" Khẩu khí tràn đầy vẻ kinh ngạc.

      nữ sinh lên tiếng . "Phải đó, hôm nay là ngày tốt nghiệp của sinh viên nên phải làm luận văn báo cáo."

      "Làm luận văn có gì hay chứ?" Nữ sinh lúc đầu hỏi, trong giọng lộ vẻ khinh thường.

      Hai nữ sinh còn lại trợn mắt nhấn mạnh : "Làm ơn Lynda, cậu là người ngoài hành tinh à? Hôm nay, lễ tốt nghiệp diễn ra, làm luận văn có ý nghĩa nghiệp sau này tốt đẹp. Hơn nữa, tiền vé dành hết cho buổi lễ, có rất nhiều người giàu có tới tham gia. Đừng với mình là cậu vẫn muốn nhá, cuối cùng là vì cái gì đây."

      Nữ sinh có tên Lynda mặt lộ vẻ nghi ngờ rồi dần dần chuyển sang kinh ngạc. "Lệ Nhiên Hi! Là Lệ Nhiên Hi. ấy cũng tới sao."

      "Đúng vậy, tên ngốc như cậu giờ mới hiểu sao!"

      Cho dù bị gọi là ngu ngốc, Lynda cũng hề để ý tới. kéo hai người bạn của mình chạy hết sức mình. bên chạy, bên còn la hét om sòm. "Ông trời ơi, Vương tử của Hắc Phố, sao các cậu sớm chút."

      Mấy nữ sinh trẻ tuổi rời nhanh như trận gió, chỉ còn lại mình Uyển Uyển yên lặng bước . Lắc đầu, trong lòng khẽ than . "Các cậu ấy hưng phấn như thế, ngay lập tức lại phải thất vọng rồi!"

      Vì đơn giản Vương tử mà bọn họ nhắc tới giờ phút này đứng tại cua quẹo, lười biếng dựa vào tường, giống như chờ ai đó


      CHƯƠNG 3

      Dưới ánh mặt trời, dáng người Lệ Nhiên Hi thon dài cực kỳ tuấn, lười biếng dựa vào vách tường, caravat màu xanh đậm nới lỏng nơi cổ, giống như tên du côn. cởi bỏ mấy chiếc nút áo, để lộ ra lồng ngực to lớn màu mật ong, ôm sát lấy đường cong của cơ bắp co dãn theo nhịp thở.

      Thỉnh thoảng vài nữ sinh ngang qua nhìn liền đỏ mặt, tim đập nhanh. Ngược lại, coi như biết, từng ánh mắt nóng rực chung quanh ngừng mà bắn về phía mình. dùng ngón tay thon dài kẹp giữ lấy điếu thuốc bạc giữa hai cánh môi mỏng, đôi mắt đen thâm thúy giấu dưới làn khói trắng lượn lờ.

      " Nhiên Hi."

      Nghe thấy tiếng gọi, Lệ Nhiên Hi liền nhanh chóng dập tắt điếu thuốc. Mặt ngẩng lên ra nét cười, mắt theo dõi thân ảnh mảnh mai tinh tế, gương mặt nhu hòa, tươi cười về hướng mình.

      " từ từ thôi." Thấy quá nhanh so với bình thường, mi tâm liền chau lại, giọng nhắc nhở. Bước vài bước đến bên cạnh Uyển Uyển, cầm lấy sách vở của .

      theo bên cạnh Lệ Nhiên Hi là Nguyên Phi thấy thế liền bật cười. " Nhiên Hi, tiểu gia hỏa như thế vẫn chưa đủ chậm sao. còn kêu em ấy chậm thêm tí nữa, chẳng phải khác gì con rùa sao?"

      Lệ Nhiên Hi liếc lạnh cái, Nguyên Phi lập tức ngoan ngoãn im miệng lại.

      Uyển Uyển cười trộm, sau nhất đôi mắt đen sáng rực, vui vẻ . " Nhiên Hi, em thấy Nguyên Phi lại bắt đầu ngứa da rồi đó."

      Môi Lệ Nhiên Hi cong lên, bàn tay nhàng xoa xoa đỉnh đầu , năm ngón tay đan vào mái tóc đen chừa chút khe hở, mặc cho chúng từ từ thả xuống.

      "Được, về nhà thu thập ." Lệ Nhiên Hi phụ họa .

      Nghe thấy thế, Nguyên Phi muốn khóc thét lên. Vừa rồi do quá hưng phấn, quên mất trai đạo lý bao giờ quên: Trêu chọc ai cũng được, nhưng được chọc Hách Liên Uyển Uyển.

      Thời gian nhanh trôi qua lúc nào hay.

      ngờ, hai người họ quen biết nhau hai năm. Uyển Uyển năm nay 18 tuổi, ngày càng trổ mã thêm động lòng người, làn da trắng như sứ, chóp mũi vểnh cao, đôi môi đào nhắn điểm chút hồng khiến như con búp bê bằng sứ, đôi mắt đen sáng rực, mang theo chút mị khiến người khác cách nào kiềm chế được, cảm giác thanh khiết cùng mị hoặc dung hợp chỗ. Mỗi khi nhìn vào mắt , trong lòng liền kích động gợn lên chút sóng.

      Nhìn gương mặt nhắn của Uyển Uyển dưới ánh mặt trời, đôi mắt Lệ Nhiên Hi lên chút suy tư.

      Hai năm trước, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

      Đêm hôm đó rất bình thường, nhưng hề đề cập tới, mà sau này, tính tình lại thay đổi rất nhiều, gặp chuyện cũng bình tĩnh giải quyết, nụ cười dần dần xuất gò má .

      Nhưng vẫn cảm thấy nụ cười chỉ là chiếc mặt nạ của .

      Lúc này, Uyển Uyển xoay người lại, hai gò má trắng nõn cười rộ lên dễ dàng nhìn thấy lúm đồng tiền nhợt nhạt.

      " Nhiên Hi, chúng ta đâu đây?"

      thu hồi suy nghĩ, bước nhanh lên trước, nắm lấy tay , cong môi . ", dẫn em đến nơi."

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 4

      Uyển Uyển đứng ở ngoài hành lang khách sạn của Lệ Nhiên Hi, ngoái đầu lại khó hiểu nhìn hai người. Nơi này, hai năm qua tới vô số lần. Thậm chí, nó so ra còn ấm áp hơn gia đình .

      Nhiên Hi mở miện . "Nơi muốn đưa em tới chính là đây!"

      Bấy giờ Nguyên Phi từ trong túi tiền lấy ra chùm chìa khóa giao cho Lệ Nhiên Hi. Dường như hiểu có nhiều thắc mắt, Nhiên Hi cười cách thần bí. "Tiểu gia hỏa, em biết bọn vì chuẩn bị món quà sinh nhật này mà mất bao nhiêu công sức đâu."

      Nghe thấy thế, Uyển Uyển càng kinh ngạc. Lệ Nhiên Hi dùng tay điểm vào mi tâm , đáy mắt lên tia sáng rực rỡ, câu. "Em đúng là, ngay cả sinh nhật mình cũng nhớ sao?"

      dịu dàng nắm lấy tay , dùng chìa khóa mở cửa phòng ra. Gian phòng vừa mở ra, ánh sáng của gương đập vào mắt. Gương được lau sáng bóng, phản chiếu ánh mặt trời sáng bừng làm chói mắt . Sàn nhà được làm bằng gỗ cao cấp, hòa với ánh nắng thành hợp thể.

      dù nghĩ cách mấy cũng ngờ sinh nhật đầu tiên – sinh nhật năm 18 tuổi này – lại được tặng gian phòng tập vũ đạo đẹp như thế.

      " Nhiên Hi..." Mắt Uyển Uyển ửng đỏ, cả chóp mũi lẫn lòng đều trở nên ấm áp. phải nhớ sinh nhật của mình mà là muốn nhớ tới.

      Từ lúc sinh ra, chỉ là dã chủng. Sinh nhật đối với là thứ rất xa xỉ. Là đứa trẻ thể chân chính sống dưới ánh mặt trời, sinh nhật chỉ là lời nhắc nhở thân phận hèn mọn của mà thôi.

      sủng nịnh dùng đầu ngón tay lau giọt nước mắt tràn ra của , cười tươi. Trước đây bao giờ cười với người ngoài. "Đồ ngốc, khóc cái gì, thể cho em thứ tốt nhất cũng đừng nên trách chứ."

      Nghe như thế, Nguyên Phi tính lên tiếng, nhưng lời vừa tới miệng liền nuốt vào bụng. nhẫn nhịn nén xuống, cho Uyển Uyển biết, để mua lại căn phòng này từ người hàng xóm, Lệ Nhiên Hi phải trả biết bao nhiêu tiền. Đúng ra nó rơi vào tay của bang Đông Thành vì đối phương nhất định chịu nhường lại. Lệ Nhiên Hi phải suy tính suốt hai buổi tối, cuối cùng quyết định dùng số tiền cả năm vất vả tích góp của hai người mà đổi lấy.

      Lệ Nhiên Hi xin lỗi làm cho uổng công vất vả, nhưng theo Lệ Nhiên Hi, bọn họ câu cũng oán hận. Lệ Nhiên Hi khi cầu họ làm bao giờ chuyện dịu dàng, vậy mà chỉ vì muốn cho buổi sinh nhật vui vẻ lại cúi đầu xin lỗi.

      Nghĩ vậy, Nguyên Phi hít hơi sâu.

      Uyển Uyển cắn môi, ráng kìm lại nhưng nước mắt cứ dâng lên giữ lại được. Xoay người, ngã vào ngực , đôi bàn tay nhắn gắt gao ôm lấy lưng Nhiên Hi. Tai dán vào ngực , nghe tiếng tim đập, nước mắt rơi xuống.

      vẫn biết thế giới này, đối với rất tốt, là rất tốt.

      " Nhiên Hi, cám ơn ."

      Hai chữ cám ơn tuy vô dụng, nhưng trừ bỏ cám ơn, còn biết gì?

      vòng tay ôm lấy , khiến thân hình mảnh khảnh thêm dựa sát vào người .

      Nước mắt nóng rực của ướt đẫm áo sơ mi của , chậm rãi thở dài tiếng. "Đồ ngốc."

      ra, chỉ cầu mong thứ rất đơn giản, hy vọng vui vẻ, phải ngụy trang, vui vẻ mà sống.


      CHƯƠNG 5

      Buổi tối, Lệ Nhiên Hi tự mình xuống bếp. Tuy hôm đó chưa tới ngày sinh nhật Uyển Uyển, nhưng cơ hội được thưởng thức tay nghề của Lệ Nhiên Hi rất khó.

      Trong lúc ăn cơm, ngoài Nguyên Phi cười nhạo Uyển Uyển chỉ vì món quà mà khóc đến như vậy ra, còn có hai người bạn là Lâm Rich va Tư Lăng khoa chân múa tay rất vui vẻ. Uyển Uyển mặt ửng đỏ. Cuối cùng, khi Lệ Nhiên Hi dùng cái muỗng đánh Nguyên Phi cái, mới chịu im, giọng ấp úng. "Sao có thể vì phụ nữ mà đánh em chứ."

      Dứt lời, căn phòng trở nên im lặng khác thường, rồi lại bật lên tiếng cười ồn ào, ngay cả Lệ Nhiên Hi từ trước tới giờ chưa bao giờ để lộ cảm xúc nay cũng nhịn được mà bật cười.

      Náo loạn suốt cả đêm, cuối cùng, lúc Lệ Nhiên Hi đưa Uyển Uyển về nhà 9 giờ tối. chào tạm biệt Lệ Nhiên Hi rồi mở cổng vào.

      Ánh sáng từ bóng đèn phản chiếu xuống sàn đá cẩm thạch phát ra ánh sáng chói lóa, như gương phản xạ từng đợt ánh sáng. Trong phòng khách, ngồi ghế sô pha là gia đình gồm cha, mẹ kế và em .

      thu hồi lại nụ cười mặt, vừa bước chân về phía lầu, sau lưng vang lên giọng châm chọc lạnh lùng.

      "Aizz, thứ bỏ trở về? Hôm nay sao lại ở nhà?"

      Lới của Hách Liên Doanh Doanh khó nghe, nhưng gương mặt Uyển Uyển vẫn chút biểu cảm. Đối với chế giễu này, quen thuộc suốt mấy năm qua.

      Phùng Thu Liên cười nhạo tiếng. "Doanh Doanh, sao con lại chị mình như vậy? Dù sao cũng là loại ca kỹ chẳng ra gì, làm sao có thể giống như những người đứng đắn như chúng ta, là xấu hổ mà! Vậy nên Doanh Doanh, chúng ta là người nhà Hách Liên, trăm ngàn lần đừng nên học theo loại nữ nhân đứng đắn đó, có hiểu ?" Tuy rằng người đàn bà kia chết, nhưng Phùng Thu Liên vẫn quên bà ta cùng chồng bà gian díu, lại còn sinh ra đứa con.

      Hách Liên Doanh Doanh đáp. "Con biết rồi mẹ, con như vậy."

      Uyển Uyển cảm thấy buồn cười, Hách Liên Doanh Doanh trước đây từng bán cho đám nam nhân dơ bẩn trong quán bar, giờ còn lại tỏ vẻ như vậy? Nếu phải Lệ Nhiên Hi cứu cũng biết bản thân mình ra sao.

      Nhưng thứ cảm giác chán ghét này chỉ xuất trong đầu Uyển Uyển lúc rồi biến mất, 18 tuổi rồi, còn là 16 hận đời, hận mọi thứ.

      muốn vì người con trai mà thay đổi.

      để ý tới hai mẹ con kia kẻ tung người hứng, Uyển Uyển cất bước lên lầu về phòng mình. Nhưng lần này, cha ngồi trầm mạc ngay ngắn "xem kịch" lên tiếng.

      " càng lúc càng biết phép tắc, gặp người lớn biết chào sao?"

      Phùng Thu Liên rộng lượng khoát tay . "Thôi thôi, loại dã chủng như vậy cũng chẳng mong thành tiểu thư khuê các."

      Hách Liên Thành đứng dậy, đến trước mặt Uyển Uyển . "Con theo ta vào đây, ta có chuyện muốn ."

      Dứt lời liền ngang qua Uyển Uyên, lên thư phòng ở tầng 2.

      Ánh mắt của dõi theo cha mình – người cha bình tĩnh đến kỳ lạ, mang theo thấu hiểu, lạnh nhạt của người lớn tuổi.




      CHƯƠNG 6

      Bên trong thư phòng.

      Hách Liên Thành vừa bước chân vào ngồi ngay ngắn sau bàn, tuy gương mặt vẫn hằn sâu những vết tích của thời gian nhưng cũng có thể dễ dàng nhận ra thời trẻ ông từng là người thanh niên rất lỗi lạc.

      Nếu làm sao mẹ Uyển Uyển – ca kỹ hàng đầu ở thành phố A – lại chấp nhận lấy ông chứ?

      Tầm mắt Uyển Uyển đảo quanh rồi dừng lại ở khung hình trước mắt Hách Liên Thành. Là ảnh chụp gia đình nhưng bên trong . Mặc dù ở đây rất nhiều năm nhưng chưa từng là người nhà của họ.

      "Mẹ con qua đời nhiều năm, cha vì bận chuyện công ty cũng còn thời gian quản thúc con. Doanh Doanh và mẹ kế tuy lời có khó nghe, nhưng thực chất họ lại rất tốt. Chúng ta là người nhà, người nhà nên thù hận nhau, con xem có phải ?"

      Uyển Uyển lên tiếng trả lời, thở hơi dài, đứng lặng im như tượng.

      Hách Liên Thành liếc mắt nhìn rồi tiếp. "Lệ Nhiên Hi phải người tốt, ngay cả lai lịch bằng cấp đều có, chẳng khác gì mấy tên giang hồ. Gia thế tốt, làm việc lại đàng hoàng, người như vậy con theo an toàn. Cha cũng chưa từng quản chuyện tình cảm, nhưng cha cho dù mở mặt nhắm mắt cũng muốn con mình bị nam nhân đó làm cho đau khổ."

      Bốn chữ cuối cùng Hách Liên Thành nhấn mạnh xuống như đóng đinh vào lòng Uyển Uyển, tạo thành lỗ thủng lớn. muốn cười, gì mà đau khổ với đau khổ chứ, từ khi được sinh ra, nhân sinh của vốn là đau khổ.

      Thấy Uyển Uyển vẫn lời nào, Hách Liên Thành bắt đầu nổi giận. Dáng vẻ sống mà như chết rồi của khiến ai cũng khó chịu, nếu phải ông có việc cần, ông cũng cần phải tỏ ra là người cha tốt.

      Nhẫn nại hồi lâu, ông quyết định thẳng. "Phải rồi, trước khi mẹ con mất có để lại gì ?"

      Trong lòng nhìn mọi thứ, cụp mắt xuống. từ khi còn rất , chưa bao giờ ảo tưởng được cha mình quan tâm, cho dù là chia sẻ chút tình thôi. Hôm nay, cha tỏ ra khác thường như vậy, cần nghĩ cũng biết là có chuyện muốn nhờ.

      Quả nhiên là vì mảnh đất trong tay . gật , giả ngốc . "Cũng có, nhưng biết cha lần này lại muốn bắt người nào?"

      "Mày như vậy là ý gì? Hách Liên Thành muốn cái gì có cái đó, chẳng lẽ lại để công sức của mẹ mày bị mày phá hoại hết sao? Cha đây là muốn quan tâm mày, mày có hiểu ?" Hách Liên Thành thẹn quá hóa giận.

      "Vậy cha yên tâm , nếu cha muốn con mãi mãi dừng ở tuổi 18 này, bảo quản tốt mọi thứ, tuyệt đối ném ."

      Ông ta chính là sợ đủ 18 tuổi! Khi đủ tuổi, có thể tự chi phối tài sản của mình, đến lúc đó ông muốn cái gì cũng chẳng dễ dàng.

      Nhưng lời của Uyển Uyển đánh trúng tim đen khiến Hách Liên Thành khó chịu. nên lời, ông đành phải ấp úng đáp. "Vậy con nên cẩn thận, nay trộm cướp rất nhiều..."

      Trộm cướp vào nhà sao?

      Uyển Uyển chậm rãi nâng mắt lên, lông mi dài khẽ rung, như nước, ánh mắt như chứa thần lực bắn về phía Hách Liên Thành. Ánh mắt xuyên thấu lòng người... mang theo chút chế giễu mỉa mai và hiểu rất .

      Phía sau lời là hư tình giả ý... Hách Liên Thành cũng tiếp, khoát tay ra hiệu cho Uyển Uyển rời .

      Uyển Uyển đóng cửa phòng lại, tựa vào tường nắm chặt hai mắt.

      Hít hơi rồi thở ra.

      So với lúc nãy, ánh mắt còn sắc bén, bây giờ chỉ đơn thuần là trẻ sắp bước tới tuổi xuân. bỏ rời khỏi cái gọi là gia đình.

      "Ba" tiếng, Hách Liên Thành đập mạnh xuống bàn, gọng kính mặt khẽ rung lên.

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 7

      hiểu tại sao, Lệ Nhiên Hi nằm giường mãi mà vẫn ngủ được, mắt mở to nhìn lên trần nhà lúc lâu rồi đứng dậy.

      Áo sơ mi màu phai, tóc rối đỉnh đầu mang vẻ tự nhiên. Ngũ quan bén nhọn như hàng kiếm rất sắc bén vừa rút ra khỏi vỏ. Hơn nữa đôi mắt đen lúc nửa tối như mặt sông đen huyền ảo.

      Chỉ thấy Lệ Nhiên Hi đứng bên cửa sổ, châm điếu thuốc. Ánh lửa chợt lên. Từng đợt sương khói bốc lên như Giao Long, tạo thành lớp màn che cảnh ngũ quan cao thâm, sương khói lượn lờ tạo nên tà mị cách hiệu quả.

      Nghĩ lại cách đây hai năm lần đầu gặp Uyển Uyển, khóe miệng của nam nhân khẽ cười tạo thành hình vòng cung, giống như mùa xuân rộn ràng kéo tới. Khi đó còn nghĩ tiểu nam sinh, ngẫm lại cũng buồn cười.

      Đột nhiên có tiếng bước chân truyền tới làm Lệ Nhiên Hi chú ý. Mỗi ngày đều sống nhờ dao, búa nên đối với hoàn cảnh xung quanh mình cực kỳ nhạy cảm. Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, người thường thể nghe thấy.

      dập tắt thuốc, thân ảnh nhanh nhẹn di chuyển tới cửa, di chuyển nhanh đến mức khó tin. thuần phục cầm lấy cây gậy bóng chày giấu sau cửa, bàn tay Lệ Nhiên Hi nhàng đặt tay nắm cửa, rồi xoay nó.

      Thấy người tới là ai, mặt Lệ Nhiên Hi lộ vẻ kinh ngạc.

      "Uyển Uyển."

      còn chưa xong, thân thể mềm mại mang theo mùi hương nhàng liền ngã vào ngực .

      Lông mày mỏng của Lệ Nhiên Hi chau lại, bàn tay để sau lưng lén thả gậy bóng chày xuống. tay còn lại xoa đỉnh đầu của . Gương mặt áp vào lồng ngực của . Chỉ cách lớp vải mỏng nên hơi thở ấm áp của chạm vào da thịt , khiến cảm giác khô nóng trong cơ thể bùng lên.

      " trễ thế này em ở nhà chạy đến đây làm gì? Chuyện gì xảy ra vậy?" mở miệng, giọng có chút khàn khàn.

      ở trong lòng khẽ lắc đầu, cái gì cũng . Bàn tay mảnh mai trắng như sứ giữ chặt lấy thắt lưng .

      Đôi mắt đen của Lệ Nhiên Hi lộ ra vẻ xa xăm, càng nhiều càng đau khổ.

      Tiểu gia hỏa này ở nhà chắc chắn bị ủy khuất, nếu đêm khuya cũng chẳng chạy tới nhà . Trong lòng giờ này nghĩ lại vẫn còn chút sợ hãi. Dường như muốn xác nhận có khỏe hay , Lệ Nhiên Hi gắt gao ôm lấy , hận thể đem giữ mãi trong lòng.

      Ánh trăng lộ ra bên ngoài cửa sổ, ánh sáng chiếu vào cơ thể hai người khiến họ như hòa thành hợp thể.

      lâu sau đó giọng rầu rĩ từ trong ngực vang lên. " Nhiên Hi, tiền quan trọng vậy sao? Cả gia cảnh, thân phận cũng quan trọng như vậy ư? Ca kỹ làm sao? Con của ca kỹ thế nào chứ? Em là con của ông ấy mà..." Nhiều năm như vậy phải biết, Phùng Thu Liên, Hách Liên Doanh Doanh có thân phận có gia thế, nhưng chẳng lẽ huyết thống cũng quan trọng bằng nó sao?

      Lệ Nhiên Hi nhắm hai mắt lại, đôi mắt sâu thăm thẳm dấu đau lòng. Trong lòng từng đợt thắt lại, run rẩy ngừng.

      "Đồ ngốc, trong mắt Lệ Nhiên Hi này, Uyển Uyển quan trọng hơn những thứ kia."

      Ít nhất, so với mạng còn quan trọng hơn gấp bội.



      CHƯƠNG 8

      Nửa đêm hôm đó, Uyển Uyển mệt mỏi trong lòng trầm lắng chìm sâu vào giấc ngủ. Lệ Nhiên Hi ngồi ở đầu giường hề chợp mắt cho đến khi rạng sáng.

      Buổi sáng, Khởi Phi vừa nhìn thấy Uyển Uyển liền ngẩn người: "A, tiểu gia hỏa, hôm qua phải hai đưa em về sao? Chẳng lẽ mình bị ảo giác à?"

      Lệ Nhiên Hi nắm tay Uyển Uyển vào nhà ăn, lạnh lẽo liếc nhìn Khởi Phi: "Vậy em nên tự hủy hai mắt của mình , dù sao nó có cũng dùng đến"

      Khởi Phi tiếp tục mạnh miệng : "Aizz, hai à chuyện với là mệt. Ngày hôm qua còn là huynh đệ sống chết vì nhau, hôm nay lại bảo em tự hủy hai mắt"

      Ai ngờ Lệ Nhiên Hi càng để ý tới , thẳng tới phòng bếp giúp Uyển Uyển làm bữa sáng. Ai có thể ngờ rằng người đại ca tuấn ngạo nghễ lúc nào cũng mặc tây trang bây giờ lại đeo tạp dề? Uyển Uyển hai tay ôm lấy má, mỉm cười dõi mắt nhìn theo bóng lưng Lệ Nhiên Hi mãi bận rộn.

      Khởi Phi đột nhiên áp sát , trong mắt lên vẻ mờ ám: "Tiểu tử, hai ta rất đẹp trai, nếu lấy thân báo đáp... A!"

      Còn chưa kịp xong bị tiếng rên la cắt ngang, Khởi Phi mắt ngấn lệ, ôm đầu, hai mắt tỏ vẻ đáng thương nhìn Lệ Nhiên Hi.

      Lệ Nhiên Hi đem trứng ốp la vừa làm xong đặt trước mặt Uyển Uyển, giọng khác xa với cách chuyện với người khác: "Đừng để ý đến nó, em ăn trước , ăn xong đưa em đến trường"

      Uyển Uyển gật đầu cầm lấy đĩa bắt đầu ăn.

      Khởi Phi nước mắt dâng trào, đáng thương chu môi : ", em cũng muốn ăn sáng..."

      Lệ Nhiên Hi ngoái đầu lại, nhíu mày. "Có tay biết tự làm sao? Nếu làm được chặt tay luôn "

      Phiá sau truyền đến tiếng cười của Uyển Uyển, Khởi Phi như bị hắt nước vào mặt sờ sờ mũi mình, cũng đành phải vào bếp tự làm đồ ăn sáng.

      Nếu còn làm ngay cả hai chân này cũng chẳng thể giữ nổi.

      "Em ở đây chờ , lấy xe"

      Sau khi ăn xong, Lệ Nhiên Hi rời khỏi nhà.Uyển Uyển gật đầu ra hiệu, Lệ Nhiên Hi vào gara. Nhưng vừa mới chưa được hai bước quay lại tháo chiếc khăn choàng cổ người xuống mang vào cho .

      " Nhiên Hi, em lạnh"

      tỉ mỉ đem khăn choàng quấn kín cổ , chóp mũi của đỏ bừng vì lạnh: "Em lạnh, nhưng nóng. Mang vào , cơ thể em khỏe, coi chừng bị cảm lạnh."

      Trong lòng trào lên cảm giác ấm áp, so với khăn quàng này còn ấm hơn. gật đầu, nhu thuận đứng ở bên ven đường chờ Lệ Nhiên Hi lấy xe ra.

      Lúc này chiếc xe màu đen cao cấp phóng tới. Thân xe được thiết kế theo kiểu hình giọt nước, những tia nắng ban mai chiếu vào khiến chiếc xe càng trở nên xa hoa chói mắt.

      Loại xe này rất ít thấy, thế giới rất hiếm sản xuất xe loại này. Nhưng Uyển Uyển lại thấy hứng thú lắm, chỉ quay đầu nhìn về phái gara thầm nghĩ sao Lệ Nhiên Hi mãi chưa ra.

      Nhưng đột nhiên chiếc xe cao cấp dừng lại ở ngay cạnh . Chiếc kính xe màu tối hạ xuống, hệ thống điều hóa bên trong khẽ hà hơi ra ngoài cửa sổ.

      Uyển Uyển xoay người lại nhìn trong mắt có chút đề phòng, ở trước mắt gương mặt ngoại quốc cầm tay tờ giấy.



      CHƯƠNG 9

      "Xin chào, cho tôi hỏi Na Mẫu nằm ở đâu?"

      Người lái xe Damon hạ kính xuống, cả buổi sáng hôm nay mới nhìn thấy người duy nhất ở quanh đây. cũng biết nên gọi là tiểu thư hay tiên sinh. An toàn nhất là cứ xin chào trước.

      Uyển Uyển nhìn Damon, sau đó lắc đầu : "Ngại quá, tôi cũng rành đường ở đây"

      Damon khẽ giật mình, giọng phát ra từ vị tiểu thư này mang theo mùi hương chân chất, mềm mại như nước, trong trẻo nhưng lại lạnh lẽo như mùa đông mang đến cảm giác thanh khiết, khiến người nghe cảm thấy như loại hưởng thụ.

      Nhưng Damon hưởng thụ chẳng được bao lâu, bởi vị tiểu thư này là người duy nhất có thể hỏi đường, nhưng cũng biết Na Mẫu ở đâu. nuốt nước bọt, mắt nhìn người nam nhân vẫn còn mải mê xem văn kiện tay ở phía sau, chỉ như thế thôi làm thấy khiếp sợ.

      "Tiểu thư biết tòa cao ốc thi đấu ở đâu sao?" – Chưa từ bỏ ý định quyết định hỏi thêm lần nữa

      Uyển Uyển gật đầu: "Cái đó tôi biết, ngài qua giao lộ rồi quẹo phải, nhìn bên phải thấy Nhân Tái Tư. Cách Nhân Tái Tư xa chính là tòa cao ốc thi đấu"

      Damon cơ hồ cảm động đến rớt nước mắt, nếu hỏi mà vẫn biết đường, có khả năng chết trong xe vì áp suất hạ thấp. Thời gian đối với ông chủ chính là tiền tài, cả buổi sáng lòng vòng, ông chủ vẫn chưa phát hỏa đúng là kì tích.

      Ông chủ mỗi khi tức giận cũng khác người, chỉ dùng ánh mắt lạnh như băng liếc nhìn cái. Ánh mắt mang theo chút hơi ấm này khiến người khác run sợ, giống như sa vào sông băng, nếu chú ý vạn kiếp bất phục.

      "Cám ơn tiểu thư, cám ơn, cám ơn" Damon hận thể xuống ôm cái

      Uyển Uyển cười gượng, hiểu sao chỉ đường thế này lại có thể mang đến cho cảm giác vĩ đại như cứu được mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp.

      Bất quá, từ phía hàng ghế sau truyền đến giọng lạnh thấu xương cắt ngang Damon nhiệt tình cảm ơn.

      "Damon lái xe"

      Lời vang lên như mệnh lệnh, thanh trầm thấp uy nghiêm ai dám cãi lại.

      Quả nhiên Damon liền im miệng , ngồi nghiêm chỉnh giống như chuẩn bị lâm trận giết địch. khó xử cười cười với Uyển Uyển, sau đó đẩy kính xe, nổ máy.

      Cả người Uyển Uyển như đông cứng giật mình đứng im bất động. Giọng vừa nãy...

      Trong khoảnh khắc, sắc mặt tái nhợt, hai tay nắm thành quyền buông thỏng hai bên, cả cơ thể đông cứng khẽ run rẩy.

      Giọng hề mang theo chút nhiệt độ phát ra từ lồng ngực to lớn, giống như satan ở địa ngục bung mở hai cánh màu đen. Giọng như thế cả đời này chỉ nghe được từ người.

      nhắm mắt lại cố gắng hít thở

      Tích

      Tiếng còi ô tô vang lên, Lệ Nhiên Hi dừng xe kế bên.

      Uyển Uyển mở to mắt, bi thương trong đôi mắt đen như mực biến mất rất nhanh. mỉm cười nhìn Lệ Nhiên Hi, để lộ lúm đồng tiền nhạt rất mê người

      Nụ cười sâu xa, nhưng sâu trong đáy mắt lại có chút suy nghĩ. phải , nhất định phải . Hách Liên Uyển Uyển, ngươi quên rằng từng với ngươi những gì sao? cả đời này... cũng bao giờ để ý đến có mặt của ngươi ở nơi này nữa.

      Ngươi quên rồi sao?

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 10

      Chiếc xe màu đen cao cấp phóng đường như con báo màu đen.

      Damon hết sức chuyên chú lái xe, nhưng lâu lâu vẫn nhìn trộm ông chủ ngồi ở sau. Mí mắt khẽ nâng lên, qua chiếc xính chiếu hậu quan sát nam nhân ngồi sau xe.

      Mặc dù ở bên cạnh ông chủ nhiều năm, nhưng mỗi khi nhìn thấy ngũ quan tuấn mỹ của Damon luôn cảm thấy hồi hộp đến chết. Còn ai có thể có cái mũi, mắt, lông mi, miệng chê vào đâu được, nó tạo nên mị lực phi phàm? Đặc biệt, có lúc trở nên quyến rũ người khác, có lúc lại thanh tỉnh lãnh khốc.

      Nam nhân mặc người bộ quần áo vest cắt may thủ công làm cho vẻ hoàn mỹ của càng tăng lên. Bây giờ, nhìn vào màn hình laptop lẳng lặng đọc qua các bản báo cáo.

      Ngón tay lạnh lẽo đặt máy tính, mỗi động tác của đều khiến người khác chấn động vì sắc bén và cảm giác bị chấn áp rất lớn.

      hổ danh là người nắm trong tay 1/3 kinh tế thế giới, ngay cả lúc yên tĩnh nhất cũng khiến cho người khác cảm thấy bức bách đến mức khó thở.

      "Damon"

      Đột nhiên nam nhân mở miệng. Damon liền ngừng thở, tưởng rằng bản thân bị phát sắc mặt liền tái nhợt. Lúc Damon tính đưa đầu chịu tội nam nhân bỏ chiếc bút bi tay xuống, thong thả ấn nút bên cửa sổ để chiếc kính đen từ từ hạ xuống. cúi đầu ra lệnh: "Damon, chậm lại"

      A? nghe nhầm đấy chứ? Ông chủ coi thời gian còn quý hơn cả tiền bạc bây giờ lại đồng ý tiêu phí thời gian chỉ để quan sát cảnh bên đường. Khó hiểu hơn, ông chủ còn đặt cả bút bi xuống. Dù trong lòng oán thán, Damon vẫn tuân lệnh giảm tốc độ xe xuống.

      Cửa kính xe hạ xuống, gió lạnh thổi vào khiến cho mái tóc của nam nhân hất tung lên, để lộ ra mỹ nhan hiếm thấy.

      khẽ nheo mắt lại, cảnh sắc từng nơi lướt qua. là mùa đông nhưng lại hề có cảm giác thiếu sức sống. Tuy vậy, trong trí nhớ của nơi này phải như thế.

      vài năm quay lại đây. Là hai năm, hay ba năm?

      Từng bao giờ đặt chân về nhưng lúc này lại xuất ở đây. chẳng qua cảm thấy buồn cười, cũng phải nuốt lời nhưng vì nữ nhân mà từ bỏ cơ hội làm ăn đối với thương nhân vụ làm ăn này có lời.

      Đột nhiên, sâu trong đôi mắt màu tím lên chút hoài niệm. Lấy lại tinh thần, trong mắt nam nhân còn chút gợn sóng, nhưng phải như dòng nước bình lặng trôi, mà là đôi mắt bị Uyển Uyển làm cho đóng băng, còn chút hơi ấm nào.

      Đóng cửa kính lại, khôi phục lại dáng vẻ đáng sợ ban đầu.

      "Damon, Vincent khi nào tới"

      Damon vội đem lịch trình sáng nay thông báo: "Vincent tiên sinh tối nay đáp máy bay xuống, ông chủ trở về khách sạn trước. Còn về việc thương thảo làm ăn, Vincent sáng mai tìm ông chủ để bàn bạc"

      xong, nam nhân phía sau lâu vẫn trả lời. Chẳng biết từ khi nào, lại cầm lấy bút bi bắt đầu chuyên tâm vào công việc.

      Biết việc này xem như thông qua sơ sót, Damon vội vã thở phào.


      CHƯƠNG 11

      Uyển Uyển rốt cuộc biết vì sao lão cha luôn đối với thờ ơ nay lại đột nhiên quan tâm đến mình. ra chính là vì mẹ để lại di sản cho .

      Mẹ Uyển Uyển là ca sĩ, theo lý thuyết loại nghề nghiệp này kiếm tiền cũng khá dễ dàng, nhưng mẹ Uyển Uyển lại chỉ vội vàng kiếm sống, hề tiếp khách hàng làm chuyện ám muội. Có thể nghĩ, nữ nhân bán nghệ bán thân này có bao nhiêu gia tài? Cả đời người, cuối cùng cũng chỉ để lại được cho con mình mảnh đất lớn

      Mảnh đất đáng giá lắm, nhưng cũng rất quan trọng vì nằm ở lòng thành phố phồn hoa, giao thông trọng yếu. Nếu muốn làm việc gì trọng đại mà lại có mảnh đất này trong tay chẳng khác gì chim bị chặt đứt đôi cánh.

      Ngày đó, Uyển Uyển chính là nhận được cuộc điện thoại xa lạ, mới biết được hết thảy chân tướng.

      "Xin chào, Hách liên tiểu thư. Tôi là đại lý của công ty Oreco. Tôi có chút việc muốn cùng trao đổi, xem có thể chứ?"

      Uyển Uyển đương nhiên khéo léo từ chối, nhớ chính mình quen biết gì người của công ty Oreco, chỉ có nghe qua đây là công ty bất động sản nổi tiếng. Ở đầu bên kia điện thoại, người nhận điện cũng vì bị cự tuyệt mà biểu hờn giận, chỉ giải thích: "Là như thế này, đông thành Lindsay chỉ định công ty của chúng tôi phải làm đề mục, sau khi trải qua kiểm chứng chứng minh trong đề mục mà Lindsay chỉ định, có từ 58 đến 136 m2 đất thuộc sở hữu của . Chúng tôi muốn tìm hiệp đàm về phương diện này. Trước đó chúng tôi tìm cha để chuyện, nhưng vì trong thời gian quy định ông ta giao ra được giấy tờ nhà đất, cho nên ông chủ chúng tôi quyết định tìm bàn bạc, xem lúc nào tiện?"- ra trước đó họ tìm lão cha chuyện, thảo nào ông ta hỏi về di sản mẹ để lại.

      " đưa địa chỉ công ty cho tôi, ngày mai sau khi tan học tôi ghé qua."

      Bên kia nghe thấy Uyển Uyển có ý, liền lập tức báo địa chỉ công ty Oreco. Uyển Uyển cúp điện thoại như có suy nghĩ gì, bỗng nhiên bàn tay mang theo độ ấm quen thuộc chạm vào đỉnh đầu của nhàng vỗ về chơi đùa mái tóc.

      "Làm sao vậy?" Lệ Nhiên Hi bên vừa lái xe, bên vừa ngoái đầu nhìn lại.

      Uyển Uyển kể lại chuyện gặp người của công ty bất động sản, chỉ thấy nam nhân kia nghe xong nhíu chặt đầu lông mày: "Em có muốn đợi đến ngày kia , cùng em?" để Uyển Uyển mình đối mặt với sài lang hổ báo, có cả ngàn vạn điều lo lắng.

      lắc lắc đầu, biết Lệ Nhiên Hi ngày mai có chuyện rất quan trọng, muốn lại khiến lo lắng cho . Uyển Uyển tỏ vẻ sao cả, cười cười: " cần, em chỉ là cùng bọn họ bàn việc chút, mẹ để gia sản cho em, em bán, chẳng phải chỉ là đàm phán thôi sao!."

      Nhìn Lệ Nhiên Hi vẫn còn lo lắng, lại hờn dỗi bồi thêm câu: " Nhiên Hi, em trưởng thành, phải là đứa trẻ."

      mím môi , cười khổ. Vẻ mặt lạnh nhạt cũng chỉ khi đối mặt Uyển Uyển mới có thể hòa tan như nước mùa xuân bình thường.

      còn là tiểu hài tử rồi?

      Phải , mười tám tuổi muốn trưởng thành. Nhưng sao có thể ngây thơ đến nỗi hiểu được chuyện nam nữ diễn ra?



      CHƯƠNG 12

      Ngày hôm sau, Uyển Uyển dựa theo địa chỉ ghi lại tìm đến công ty bất động sản.

      Cả tòa nhà vững chãi cao chọc trời đều được làm từ kính, khi ánh mặt trời chiếu vào như phát ra xung quanh ngàn vạn tinh quang. Hình dáng đường cong đại, cho thấy chủ nhân nơi này là người am hiểu kiến trúc và có địa vị cao.

      Uyển Uyển vào tòa nhà, thuận lợi tìm được tiếp tân. được huấn luyện nghiêm chỉnh nối máy trực tiếp với tổng giám đốc, cúp điện thoại xong, đứng lên đối diện Uyển Uyển : "Hách liên tiểu thư, mời theo lối này, tổng giám đốc đợi"

      Uyển Uyển gật gật đầu, áo trắng gọn gàng trong quần tây vì sau khi tan học chưa kịp đổi đồng phục, theo phía sau người tiếp tân trong bộ váy công sở, có vẻ càng thêm giống bé.

      Phía sau, biết ai đó cúi đầu hô câu: 'Ông chủ đến'

      Trong khoảnh khắc, tiếng hô phát ra chẳng những làm đại sảnh huyên náo mà trái lại trở nên yên tĩnh cực độ, người dẫn đường phía trước cũng chấn động, như mọi người đưa mắt tìm kiếm. Hai hàng người đứng thẳng tắp, tư thế như chuẩn bị đón Tổng thống, ai ai cũng nơm nớp lo sợ, dám chút nào chậm trễ.

      Uyển Uyển nghĩ tới lần đầu tiên đến công ty lớn còn có thể nhìn thấy trường hợp như vậy. đôi mắt như ngọc lưu ly nhìn quanh, hướng theo mọi người nhìn ra ngoài của thủy tinh trong suốt.

      Bầu trời xanh thẳm như được quấn tuyết trắng, từng tia sáng rạng rỡ hé qua đám mây hình thành vầng sáng, tươi đẹp đến mức khiến người ta dám ngắm nhìn.

      chiếc xe màu đen dài ngừng lại, thân xe chiết xạ phản chiếu ánh quang bé. Cửa ghế lái mở ra, người ngoại quốc trung niên bước xuống.

      Uyển Uyển hơi hơi quay đầu , cảm thấy người này có chút quen thuộc, còn chưa nhận ra gặp ở đâu, lái xe thân tây trang màu đen nhanh chóng tới cửa sau xe, hạ thấp người cung kính mở ra, nghênh đón nam nhân khác.

      Bước ra từ cửa sau xe là người đàn ông trẻ tuổi, ngũ quan bị ánh quang gắt gao bao phủ lóa mắt nên nhìn lắm, bộ âu phục sang trọng tôn thêm vẻ tuấn mạnh mẽ, dưới ánh mắt của mọi người như mang theo vẻ tôn quý lạnh lùng cao ngạo.

      Rốt cuộc là típ đàn ông như thế nào lại có thể làm cho mọi người kinh diễm như vậy?

      Quản lí của Oreco khom người mở ra cửa thủy tinh trong suốt để người đàn ông đó và vệ sĩ cùng tiến vào.

      Đại sảnh to như vậy nhưng lại yên tĩnh, tiếng động, chỉ có vài người hít vào khí lạnh cũng tạo ra thanh hết sức ràng. Tia nắng giữa trưa vàng rực rỡ, xuyên qua cửa kính thủy tinh chiếu thẳng vào, kích thích thị giác cách hiệu quả.

      Nhưng cũng chẳng thể so với người trước mặt. Dù là trước bao ánh mắt tràn đầy mãnh liệt, dù là bị bao người vây quanh, nam nhân tuấn này lại vẫn nổi bật, như hạc trong bầy gà vậy.

      Nhìn thấy nam nhân trước mắt, trong nháy mắt, Uyển Uyển phảng phất như bị sét đánh giống như đính tại chỗ. Ánh mắt của , lòng của , bị chế ước rồi, lại như đui mù. Dù có nghĩ nát óc cũng chưa dám nghĩ tới, đời này, tại, còn có ngày tái kiến......

      Lạc Tư, sao......

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :