1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Vợ tôi là quý nữ cổ đại - Công Ngọc Hạc Minh

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      [​IMG]
      Tên gốc: khuê tú đại sinh hoạt lục
      Tác giả: Công Ngọc Hạc Minh
      Thể loại: Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại , HE , Tình cảm , Ngọt sủng , Song khiết , Cổ xuyên kim, Hào môn thế gia , Trạch đấu , Nhẹ nhàng , Kiếp trước kiếp này , Hài hước , Đô thị tình duyên , Ấm áp , Duyên trời tác hợp , 1v1 , Nữ chủ
      Số chương: 51 chương
      Nguồn convert: wikidich
      Editor: @anita , @huyetsacthiensu @Mễ Đồng

      MỤC LỤC
      Chương 1 Chương 2Chương 3Chương 4Chương 5
      Chương 6Chương 7Chương 8Chương 9Chương 10
      Chương 11
      Chương 12Chương 13Chương 14Chương 15
      Chương 16Chương 17Chương 18Chương 19Chương 20
      Chương 21
      Chương 22Chương 23Chương 24Chương 25
      Chương 26
      Chương 27Chương 28Chương 29Chương 30
      Chương 31
      Chương 32Chương 33Chương 34 ♥ Chương 35
      Chương 36 ♥ Chương 37 ♥ Chương 38 ♥ Chương 39 ♥ Chương 40
      Chương 41 ♥ Chương 42 ♥ Chương 43 ♥ Chương 44 ♥ Chương 45
      Chương 46 ♥ Chương 47 ♥ Chương 48 ♥ Chương 49 ♥ Chương 50 ♥ Chương 51
      Last edited: 11/11/19
      h2h2h2h2, saoxoay, tieumieumieu10 others thích bài này.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Văn án

      Từ quý nữ có tiếng ở Mãn kinh đến Cố di nương ở hậu viện Lâm phủ - Cố gia đại tiểu thư muốn trở thành quân cờ bị người khác sắp đặt, nhảy xuống vực tự sát.

      Vừa mở mắt tỉnh dậy trở thành người con thế kỷ 21 - Cố Hàm Sương. Bố ruột coi thường, mẹ kế ngược đãi, đứa em cùng cha khác mẹ cười nhạo mình chuẩn bị gả cho tên nhà giàu mới nổi.

      Cố Hàm Sương có ký ức, mỗi bước đều vô cùng khó khăn. Chỉ là, người chồng chưa cưới nhà giàu mới nổi trong truyền thuyết lại dùng bờ vai kiên cố của che mưa chắn gió cho nàng.

      Cố Hàm Sương bị làm cho cảm động quyết định lấy tấm chân tình báo đáp, cho dù phải bán rượu, cho dù sau này có nhìn thấy muội muội được gả cho quan lớn phải ba quỳ chín lạy.

      Nhưng mà sau khi cưới nàng phát ra, tại sao thương nhân thời này lại giống với những gì nàng biết về thương nhân vậy? Nhà giàu mới nổi đâu?

      Nghe ông nội hứa hôn cho mình dòng dõi thư hương, Lục Văn Tinh khịt mũi coi thường. biết đó chính là đại kiện tướng dòng dõi thư hương. quyết định cố hết sức phá hỏng cuộc hôn nhân này.

      Kết quả, lần thứ hai gặp mặt, Lục Văn Tinh “Vợ đừng sợ, trốn đến phía sau này.”
      Last edited: 18/3/19
      Mây mèo, iruka kawaii, thuann30 others thích bài này.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 1: Sương lạnh

      Editor: huyetsacthiensu

      Ngoài cửa mảnh cảnh xuân.

      Có nha hoàn chạy vào “Di nương, nhà chính sai người đến mời người qua đó chuyến.”

      Cố Hàm Sương thưởng thức vòng tay tay, nghe thấy lời nha hoàn , hai hàng lông mày khuôn mặt lạnh lẽo nhíu lại.

      “Leng keng” vòng tay bị ném vào hộp trang sức. Nàng đứng dậy phủi phủi làn váy “ thôi.”

      khí trong nhà chính giương cung bạt kiếm, nha hoàn, ma ma lập thành trận địa sẵn sàng nghênh địch, ánh mắt nhìn nàng như có thâm thù đại hận.

      Cố Hàm Sương dường như chưa phát ra, vuốt khăn lụa trong tay, ung dung thong thả vào. Làn váy lay động như từng bông hoa đón gió bay ra.

      Đinh Mẫn nhìn dáng vẻ nàng như vậy vô cùng tức giận. con hồ ly tinh ra từ nơi bẩn thỉu, nếu phải có lão gia bảo vệ mình sớm trừng trị nàng ta. Lần này dễ gì mới tóm được nhược điểm của nàng ta, nhất định phải khiến cho nàng ta đẹp mặt.

      Nghĩ đến đây, trong mắt nàng ta (Đinh Mẫn) lóe lên tia hưng phấn dị thường, mở miệng “Sương di nương là to gan, dám mưu hại cái thai trong bụng Nhạc di nương, hạ nhân trong nhà bếp khai ra, ngươi còn điều gì muốn ?”

      Cố Hàm Sương nghe đến đấy bật cười “Xì” tiếng. Nàng ngẩng đầu, Thẩm thị ngồi ngay ngắn đằng trước, mấy bà vú đứng xung quanh như tam đường thẩm vấn, Đinh Mẫn làm ầm ĩ lên muốn giết nàng. Người này hai tháng trước vừa bị sảy thai, cũng yên tĩnh được thời gian.

      Có lẽ nàng ta bị thương nghiêm trọng, nghỉ ngơi thời gian lâu như vậy mà sắc mặt vẫn vàng như nghệ, gò má nhô cao, xem ra có chút mùi vị mảnh dẻ.

      Đương nhiên, xấu vẫn là xấu, gầy như vậy càng xấu.

      Nàng nhếch môi, còn tưởng trải qua chuyện lần trước nên tiến bộ hơn, ngờ ngu xuẩn vẫn là ngu xuẩn, đến bây giờ vẫn tình địch của mình là ai.

      Đinh Mẫn bị vẻ mặt hờ hững của nàng chọc giận, chính là như vậy, lâu trước đây, lúc các nàng vẫn còn là khuê nữ nàng cũng dùng vẻ mặt này đối diện nàng ta, chưa bao giờ để nàng ta vào mắt.

      Bây giờ Cố gia suy tàn, Cố Hàm Sương cũng bị đưa vào nơi bụi trần, vào chỗ dơ bẩn kia lần, cuối cùng lại rơi vào tay nàng ta, nàng có tư cách gì mà bày ra vẻ mặt ấy trước mặt nàng ta.

      “Nối dõi tông đường chính là chuyện lớn, ta phải cho lão gia câu trả lời, nếu Cố di nương còn lời nào để chính là thừa nhận. Người đâu, trói nàng ta lại, đánh năm mươi gậy.”

      Đây chính là trực tiếp muốn lấy mạng Cố Hàm Sương.

      Quả nhiên vẫn như trước đây, vừa ngu xuẩn vừa độc ác.

      bà vú sớm cầm gậy đứng đợi ở bên sẵn sàng đợi lệnh, nghe được mệnh lệnh thể chờ được mà tiến lên; bị ánh mắt rét lạnh của Cố Hàm Sương quét qua, tâm thần chấn động, động tác khỏi khựng lại.

      Đinh Mẫn thấy thể càng tức giận, dùng sức vỗ vào tay vịn của ghế “Còn đứng ngây ra đấy làm gì, nhanh bắt nàng ta lại cho ta.”

      Cố Hàm Sương thèm để ý đến đám người, sửa lại làn váy, ung dung thong thả mở miệng “Rảnh rỗi quản chuyện con của người khác, con của mình lại để nó chịu oan khuất, ta cũng biết từ lúc nào ngươi lại khoan dung như vậy.”

      Lời này chọc vào tim Đinh Mẫn châm, trong sảnh bỗng nhiên yên tĩnh lại.

      Hai tháng trước phu nhân bị sảy mất cái thai được năm tháng, nhưng điều tra tất cả cũng tra được hung thủ. Ma ma nhân chứng then chốt ở nhà bếp tự tử, manh mối đứt đoạn.

      Phu nhân vô cùng đau lòng, kêu gào muốn đánh chết mấy di nương, lão gia tất nhiên đồng ý. Đau khổ nhưng lại có chứng cứ, cuối cùng chỉ có thể đánh chết mấy nha hoàn thông phòng.

      Vốn được lão gia thương, vất vả mới có thai lại bị mất. Đứa trẻ mất là đề tài cấm kỵ ở chính viện, ai cũng giữ kín mồm kín miệng, từ liên quan cũng được đến.

      Bây giờ lại có người to gan ra, mọi người thở cũng dám thở, chỉ sợ rước lấy tai họa.

      Các nàng khâm phục lá gan của Cố di nương, lúc này còn có thể chọc vào nỗi đau của phu nhân.

      Quả nhiên, Đinh Mẫn sửng sốt chút, tiếp theo thần sắc cả người như điên cuồng, muốn phát tác lại bị câu của đối phương làm cho nhúc nhích được.

      “Ngươi muốn biết hung thủ là ai sao?”

      Muốn, sao lại muốn chứ, nằm mơ cũng muốn, nếu nàng ta biết ai hại chết con trai nàng ta, nàng ta nhất định chém thành trăm mảnh!

      Khuôn mặt Đinh Mẫn vặn vẹo, nhìn chằm chằm Cố Hàm Sương.

      “Ngươi biết hung thủ là ai sao? Mau cho ta biết là ai!”

      Cố Hàm Sương nhìn dáng vể điên cuồng của nàng ta, đột nhiên vừa cảm thấy vô vị vừa cảm thấy thương xót buồn bã. Bản thân đồng ý với Lâm Trọng vào phủ có ý nghĩa gì?

      Đây chỉ là nữ nhân hồ đồ, vụng về sống qua ngày thôi.

      Cho dù gia tộc nàng ta làm cho Cố gia sụp đổ, nàng ta giành lấy vị hôn phu của nàng, nhưng Đinh Mẫn cũng chỉ là quân cờ trong bàn cờ đáng nhắc đến, nàng ta cái gì cũng biết.

      Nàng ta nhìn nàng chằm chằm có ý gì?

      “Ta chỉ biết hung thủ là ai, ta còn có chứng cứ, ngày mai trước khi ta Đại Bi tự, ngươi hãy phái người đến lấy.”

      xong cũng ở lại, thản nhiên rời . Tất cả mọi người nhìn bóng lưng yểu điệu rời của nàng nhưng ai đứng ra ngăn cản.

      Đinh Mẫn càng mở miệng, trong mắt nghi ngờ thôi.

      Trong đầu nàng ta bây giờ toàn bộ đều là chuyện về đứa con mất của nàng ta, làm gì còn có tâm trạng quan tâm chuyện của Nhạc di nương. Đây vốn chỉ là lý do để trừng phạt nàng, nếu là bình thường Đinh Mẫn chỉ quan tâm chỉ sợ là còn muốn cười hai tiếng ‘Ông trời có mắt’.

      Cố Hàm Sương trở lại phòng mình liền sai người thu dọn đồ đạc. Viện Đinh Mẫn giống như cái lưới đánh cá, khắp nơi là lỗ hổng, chuyện ngày hôm nay chưa đến nửa ngày được truyền vào lỗ tai của những người có lòng.

      Nhạc di nương hiền lành giờ khắc này sợ là đứng ngồi yên. Nghĩ đến Đinh Mẫn vừa thay nàng ta trừng trị nàng liền cảm thấy vui vẻ, cũng biết đến khi nàng ta biết được Nhạc di nương chính là kẻ thù nàng ta vẫn luôn muốn giết chết bày ra vẻ mặt như thế nào.

      Cố Hàm Sương vuốt vuốt khăn.

      Lúc trước nàng theo Lâm Trọng vào phủ cũng phải là vì vẫn còn lưu luyến gì ta, chỉ đơn giản là muốn nhìn sau khi gia đình mình sụp đổ hai người được người đời tán thưởng là được ‘Ông trời tác hợp’ có bộ dáng hòa thuận thế nào.

      Tình cảm thanh mai trúc mã, từ lúc mình thân mình khổ sở giãy dụa trong phường kỹ, nhìn ngày qua ngày làm trò khôi hài ở sân sau còn.

      Bây giờ những tiết mục giống nhau nhìn hàng nghìn lần, từ lâu nàng còn hứng thú, đến lúc rời .

      Thanh Hoàn bưng bát tổ yến. Cố Hàm Sương miễn cưỡng dựa vào đầu giường thưởng thức móng tay hôm qua vừa nhuộm, để ý đến.

      nương, người mau uống nhân lúc còn nóng, để nguội ngon.”

      “Để xuống , ta uống.” Mặt nàng thản nhiên.

      Dáng vẻ nàng như vậy làm cho Thanh Hoàn phải nhăn mày, lên hai bước áp sát, ánh mắt sáng quắc, thấp giọng cảnh cáo nương đừng làm chuyện điên rồ nữa, nửa đời sau của người như thế nào phải xem chuyện của chủ nhân có thành hay .”

      Cố Hàm Sương nghe vậy nhìn nàng ta từ xuống dưới lượt, phát ra nha hoàn này hôm nay mặc bộ quần áo đỏ là sôi nổi. Đặc biệt nhất là cổ áo bị nàng ta cố ý kéo thấp xuống mấy phần, lộ ra cần cổ trắng mịn có vài dấu hôn chói mắt.

      Nàng khỏi “A” tiếng, còn nghĩ nha hoàn này hôm nay biết vì sao lại dám khoa tay múa chân với nàng, hóa ra là có chỗ dựa.

      Đây là muốn gây khó dễ cho nàng sao? thú vị.

      Ngón tay dài đưa lên môi, nàng nở nụ cười ý tứ sâu xa, ánh sáng trong mắt phượng lạnh lùng chuyển động, giọng điệu mềm , càng mang theo mấy phần thân thiết”

      “Chuyện này đúng là ta đúng, chú ý đến ngươi cũng là đại nương.”

      Quả nhiên, khuôn mặt Thanh Hoàn lộ vẻ đắc ý, chuẩn bị mượn cơ hội mỉa mai vài câu.

      Cố Hàm Sương đột nhiên chuyển đề tài “Nếu ở cùng lão gia, ta thay làm chủ thu lưu ngươi, thế nào?”

      Nụ cười của Thanh Hoàn còn chưa nở ra cứng đờ, ngẩng phắt đầu dậy, trợn hai mắt dám tin tưởng.

      Cố Hàm Sương nhíu mày “Làm sao vậy? phải lão gia sao? Vậy coi như xong, trong nhà này, trừ lão gia ra những người khác đều là ngoại nam. Tư thông với ngoại nam là tội chết, ta cũng bảo vệ được ngươi.”

      Lúc này Thanh Hoàn mới nhìn trêu tức trong mắt đối phương, đột nhiên hiểu được nàng là cố ý, thân thể của nàng ta cho ai chẳng lẽ nàng biết sao? ràng là nàng biết nhưng giả vờ hồ đồ!

      Chuyện này cũng thể ràng ra được. Chỉ ngờ rằng Cố Hàm Sương thức thời như vậy, nàng ta hận đến trong mắt đều là lửa giận:

      nương làm như vậy sợ chọc giận chủ nhân sao?”

      Cố Hàm Sương ném cái tăm trong tay , cười “Ngay cả chủ nhân của ngươi ta cũng sợ chẳng lẽ lại sợ nô tỳ như ngươi sao? Đừng bây giờ ngươi danh phận, cho dù có ngày ngươi sinh mười bảy, mười tám người con trai ta cũng có cách giết chết ngươi!” Nàng thu lại nụ cười mặt “Còn nhanh cút !”

      ràng vẫn là bộ dáng hờ hững như vậy nhưng Thanh Hoàn lại bị ánh mắt nàng làm cho sợ hãi, suy cho cùng trong lòng vẫn có chút e dè, xám xịt lui ra ngoài.

      A, chưa đạt được gì đắc ý, chỉ mới hơi đe dọa co rúm lại, bộ dáng chỉ biết bắt nạ kẻ yếu như vậy khiến người ta đến hứng thú tiêu khiển cũng có.

      Cố Hàm Sương chẳng muốn để ý đến nữa, đợi đến lúc trong phòng có ai mới lấy tờ giấy dưới đáy bát tổ yến ra, tiện tay rót chén trà.

      Thể chữ xuất tờ giấy trắng, Cố Hàm Sương nhìn chút, chữ viết quen thuộc, nội dung là những lời lẽ cũ rích quen thuộc, đơn giản là nhắc nàng nên quên sứ mệnh của gia tộc và nghĩ cách lấy được con ấn của Lâm gia.

      Hai năm trước, trong cuộc chính biến Gia Hòa, Cố gia rớt đài. Phụ thân của Cố Hàm Sương cùng mấy người thúc bá bị chém đầu thị chúng, những người đàn ông khác trong gia tộc bị đày ra biên cương, nữ nhân bị đưa vào kỹ phường.

      Cây ngã bầy khỉ tan, mọi người sợ bị dính líu đến cho nên đều tránh xa.

      Cố phu nhân chịu nhục mang theo đám nữ quyến tự sát trong ngục.

      Chỉ có Cố Hàm Sương, thân chật vật khổ sở khuyên bảo được, mang theo chỉ trích ‘Ngươi xứng làm con Cố gia, xứng làm con của ta’ của Cố phu nhân sống sót.

      có ai biết, Cố lão gia nên bị chặt đầu thị chúng ra vẫn còn sống, chỉ sống sót còn dẫn theo huynh đệ cháu chắt được hoán đổi sống ở chỗ bí mật ở kinh thành, dưới chân thiên tử, mưu tính phục hưng kế lớn.

      Vốn Cố Hàm Sương cũng biết chuyện, mãi đến tận nửa năm trước khi đồng ý về phủ với Lâm Trọng, có người đưa Thanh Hoàn đến bên cạnh, liên lạc với nàng nàng mới biết.

      Nếu phải bản thân bị coi là quân cờ bị bọn họ vứt bỏ nàng muốn vỗ tay lớn để khen ngợi bọn họ “Kế sách của phụ thân tuyệt vời.”

      Trong thời gian ngắn có thể ở trong bóng tối Đông Sơn tái khởi chứng tỏ lúc trước có dư lực. Vậy lúc mẫu thân cùng các thẩm thẩm, tỷ muội tự sát bọn họ ở đâu? Lúc nàng khổ sở giãy dụa ở kỹ phường bọn họ ở đâu?

      cho cùng, chẳng qua là suy tính hai bên, muốn tổn hại tài nguyên mà thôi.

      Lúc bị vứt bỏ như chiếc giày rách chút nghĩ ngợi, bỏ mặc nàng suýt chết ở bên ngoài, vậy mà đến lúc nàng ở Lâm phủ chưa đến nửa tháng lại có người mang theo tín vật tìm đến cửa, muốn nàng chịu nhục phục hưng gia tộc.

      Mỗi lần có thư đưa đến đều là những câu nhắc nhở, nàng nhận được vinh quang từ Cố gia phải gánh vác trách nhiệm của Cố gia.

      Cố Hàm Sương ngại vì những người đối xử với chân thành với nàng mà nhảy vào nước sôi lửa bỏng nhưng phụ thân và ca ca nàng là những người nhận được nhiều vinh quang từ Cố gia nhất lại là những con rùa rụt cổ trốn phía sau; bọn họ dựa vào gì mà cho rằng nàng – người con bị bọn họ vứt bỏ quay lại giúp bọn họ vượt qua khó khăn này.

      Nàng cười giễu cợt tiếng, lấy cây đánh lửa, mặt đổi sắc đốt tờ giấy thành tro bụi.
      Last edited: 18/3/19
      Mây mèo, iruka kawaii, Trà Myy45 others thích bài này.

    4. Chris_Luu

      Chris_Luu Well-Known Member

      Bài viết:
      390
      Được thích:
      541
      Đặt gạch và hóng từng chương của bạn, tin tốc độ edit cũng như ko drop của b :)))
      Chúc hố mới đông khách
      huyen1604, A fanghuyetsacthiensu thích bài này.

    5. Mễ Đồng

      Mễ Đồng Well-Known Member

      Bài viết:
      23
      Được thích:
      640
      Chương 2

      Ở chùa Đại Bi Cố Hàm Sương gặp được Tĩnh An sư thái.

      Mười bốn năm trước, khi Tĩnh An còn chưa được gọi là Tĩnh An, lúc đó Cố Hàm Sương còn thường quỳ gối, nghịch ngợm mà kêu nàng tiếng “Tiểu ”.

      Tiểu …… Các nàng mười năm gặp nhau, bởi vì phải giáo úy cấp thấp mà sau đó bị buộc phải xuất gia, Tĩnh An liền biến mất ở trước mắt mọi người.

      từng là thiên kim cao quý của Cố gia ở kinh thành Chỉ Lan, giờ lại quỳ trước Phật, từ bỏ hết mọi phong hoa, so với người trước đây thực là như hai kiếp khác nhau, đốt hết mọi tốt đẹp của trước kia, chỉ còn dư bóng dáng mảnh khảnh.

      Nàng có quay đầu lại, chỉ là giọng mở miệng: “Ngươi đến rồi?”

      Cố Hàm Sương gật gật đầu, cũng mặc kệ đối phương có nhìn thấy hay : “Tới để lời từ biệt với ngươi.”

      Bàn tay cầm chuỗi hạt ngừng lại chút : “ bái bái sao?”

      Cố Hàm Sương cười, lắc đầu: “ được, trong lòng chỉ toàn điên cuồng, bái thần phật cái gì.”

      Tĩnh An rốt cuộc cũng xoay người, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp vô song, nàng nhìn Cố Hàm Sương, mặt lộ vẻ bi thương: “Ngươi hà tất gì phải như thế này?”

      “Hà tất?” Cố Hàm Sương giống như là nghe được cái gì buồn cười, mắt phượng biểu lộ ra hai tia châm chọc: “trong lòng ngươi và ta đều rất ràng, ta là hà tất.”

      Tĩnh An im lặng, đôi môi tái nhợt run rẩy, nàng định mở miệng khuyên bảo, rồi lại biết phải bắt đầu từ đâu.

      Cố Hàm Sương cũng muốn ở lại chuyện nhiều, nàng đem đồ vật mang theo đẩy lên phía trước: “Nghe năm đó ngươi thích nhất rượu mạnh, cho nên ta mang theo Hổ Phách Quang tốt nhất cho ngươi.” xong, lại dùng ngón trỏ gõ gõ bên cạnh hộp gỗ: “Lâm Trọng nợ ta, ta cũng hận , muốn làm bẩn địa phương của , Hồng Nhan Khô này cho ngươi . Ta chết, bọn họ cũng bỏ qua cho ngươi, có cái này, tại thời điểm nào đó cũng có thể có ích.”

      Ai có thể nghĩ rằng tiểu giáo úy năm đó lại có thể trở thành Đại tướng quân mà hoàng đế tín nhiệm nhất, lại còn si tâm thay đổi? So với người chỉ ở hậu viện của Lâm phủ Cố Hàm Sương, Tĩnh An hiển nhiên có giá trị hơn, chỉ là những người đó vẫn còn kiêng kị, nên xuống tay thôi.

      Nghĩ đến đây, nàng thò người về phía trước, thấp giọng cảnh cáo: “Đừng làm việc ngốc, tin vào việc bọn họ đối xử thiệt tình mà nghe họ xắp xếp. Nếu ta xem thường ngươi!”

      xong nàng liền muốn ở lại, xoay người ra ngoài.

      Ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào, làm hình dáng của người trước mắt trở nên mơ hồ, Tĩnh An thấy nàng bước ra trước cửa, cuối cùng lại gian nan mở miệng: “Nếu ngươi giúp đỡ bọn họ làm được việc…… Tốt xấu gì cũng có thể đổi cái tuổi già an ổn.”

      Cố Hàm Sương cười: “giúp đỡ bọn họ làm được việc? Sau đó bị đưa tới làm bạn cùng ngươi sao? Chỉ nha đầu bò ra từ giường của lão gia, cũng có thể vênh mặt hất hàm sai khiến ta, có thể thấy được giờ ai đem ta để vào mắt. Chỉ sợ trước khi Cố gia khôi phục danh dự, ta trở thành nữ nhi làm cho gia tộc hổ thẹn liền phải bị chết bệnh.”

      Kinh thành ai biết Cố nương của giáo phường, lại có ai biết Cố di nương của Lâm phủ? Cùng xuất thân từ đại gia tộc giống nhau, các nam nhân ở Cố gia, từ trước đến nay đều đem thể diện xem trọng hơn nhiều so với tính mạng của nữ nhi.

      Nàng xua xua tay: “Ta phải rồi.” xong cũng dừng lại.

      Phật đường quay về với an tĩnh, Tĩnh An nhìn đồ vật trước mắt, cứng đờ mà quỳ tại chỗ ngồi, lâu sau, nàng duỗi tay, có di chuyển vò rượu kia, mà là mở hộp gỗ khắc hoa ở bên cạnh ra, viên thuốc tròn vo lẳng lặng nằm đó.

      Hồng Nhan Khô, dù là hồng nhan quốc sắc, viên vào miệng trăm mệnh cũng kết thúc.

      Nàng đột nhiên lấy tay che mặt, nước mắt rơi như mưa.

      Mọi người đều khí chất của người Cố gia, bên nhiệt tình như lửa, bên cao ngạo như sương.

      Nhưng mà các nàng đều sai rồi, Cố Chỉ Lan nàng kiêu ngạo là vì gia thế của mình, nên mới dễ dàng bị bẻ gãy. Chỉ có Hàm Sương, kiêu ngạo của nàng đến từ chính mình.

      Thắng thân vinh hiển cũng kiêu, bại thân nhục nhã vẫn bất khuất, trong lòng có chính ý, mới là ngạo cốt.

      Nàng biết ấy ở giáo phường trải qua cái gì, nên mới có thể có loại tuyệt vọng mà ngày ngày mang theo thuốc độc như thế này, hơn nữa lại như thế nào sinh ra cứng cỏi đến nổi có thể mình qua địa ngục.

      Sống, đôi khi so với cái chết càng khổ sở hơn.

      Là huynh trưởng, nhưng lại là người hủy hoại tất cả kiên trì mà nàng có.

      Chạng vạng, có tiểu ni tiến vào bẩm báo: “Cố di nương của Lâm phủ chết rồi.”

      ****************

      “Chết rồi……” Nam nhân cúi đầu, lẩm bẩm tự , lại ngẩng đầu, rơi lệ đầy mặt.

      biết bọn họ trở về được, đoạn thời gian thanh mai trúc mã khi đó, từ hai đứa trẻ vô tư đến thời thiếu niên đều làm bạn.

      Hai năm trước, vì tránh đầu sóng ngọn gió liền bắt đầu đối xử chẳng quan tâm đến nàng, sau đó lại nghe theo gia tộc cưới Đinh Mẫn .

      Chẳng sợ nàng sau lại đồng ý tùy nhập phủ, cặp kia trong mắt cũng lại có bóng dáng của .

      Trở về được, rốt cuộc cũng trở về được.

      lấy tay che mắt, cuối cùng là khóc nấc lên.

      Gió thổi bay bức họa cuộn tròn ố vàng bàn sách. cây lê Nam Kinh cười nhạt, cao ngạo như thiếu nữ ánh trăng.

      Với dòng chữ lưu niệm bức họa của vị thiếu niên ôn nhu ấy

      Giọt giọt sương lạnh ai oán, bầu trời đẹp như tiên.

      **********************

      Mùa xuân tháng ba, chim hoa đẹo đẽ, đúng là thời gian hoàn hảo để ước hẹn du ngoạn.

      Ở thúy đình của Cố gia, người thiếu nữ mặc thanh y cầm trong tay quyển tạp ký, hương thơm của trà chậm rãi lượn lờ đến:

      “Tiền triều có Sung Dương trong thôn ở huyện Liễu Hà chết, đột nhiên tỉnh lại, hành vi quái dị, giống như điên khùng, luôn mình từ thế giới khác mà đến. người nào tin, ba năm mà chết. Tác giả này, nghe được việc này, tinh tế thu chỉnh từ ngữ, có cái nhìn phi phàm, nhưng kỳ lạ lại có ý nghĩ hợp lý, biên soạn nên sách. Bởi vậy suy luận có thể xác nhưng chứa cả hai thế giới , chỉ biết tường tận.”

      tiểu nương bên cạnh ăn điểm tâm nghe đến đó, trừng đôi mắt tròn tròn, tràn đầy tò mò:

      “Những gì quyển《 kỳ nhân lục 》 này ư? Đại tỷ tỷ, đời này thực có thế giới khác? Nếu có, là hình dáng gì? So với nơi này của chúng ta giống nhau sao?”

      Nữ tử bên cạnh nữ tử cười âu yếm gõ đầu muội muội: “Chỉ là quyển tạp ký, tác giả cũng có tên tuổi, chỉ có đại tỷ tỷ của ngươi thích. Ngày thường nhìn xem để làm thú tiêu khiển thôi, nhưng tiếp nhận nổi .”

      Hình ảnh dần dần mơ hồ, thanh của thiếu nữ cũng dần dần mông lung, nghe ràng. Chỉ câu kia “tiếp nhận nổi ” ở trong đầu cứ quanh quẩn……

      Đương nhiên…… đến ? Nhưng mà tại sao ta cảm thấy thế giới kỳ diệu như vậy, ba ngàn thế giới là có ?

      ……

      Cố Hàm Sương từ trong giấc mơ ngồi dậy, ánh mặt trời ngoài cửa sổ . Trong phòng ngủ tối đen, nàng mở chiếc đèn ở đầu giường ra, nhìn qua chiếc rèm nửa trong suốt, ánh sáng ấm áp phát ra làm lòng nàng dần dần an bình.

      Nàng lại mơ thấy kiếp trước.

      Lúc ấy nàng nhảy xuống từ phía sau núi ở chùa Đại Bi, chỉ nghĩ rằng bản thân nhất định phải bị mất mạng.

      Từ đó đời còn Cố Hàm Sương.

      Sau đó ra sao? Nàng ôm lấy đầu. Tất nhiên nàng trải qua đoạn thời gian rất dài dòng, nhưng mà, mặc kệ nàng hồi tưởng bao nhiêu lần, đều chỉ thấy mảnh đen tối.

      Thời điểm nàng có ý thức, quang cảnh trước mắt hoàn toàn khác, nàng thấy giống như người đến trong《 kỳ nhân lục 》, người này ở thế giới khác lại cùng tên họ với nàng, nhưng giờ cảnh còn người mất.

      Nhưng nàng có ký ức của nương này, nhưng kỳ lạ ở chỗ, hết thảy những thứ xa lạ ở nơi này nàng lại rành rành như thế, ít thiết bị sinh hoạt nàng có thể sử dụng rất thuận tay. Ví dụ như chiếc đèn ở đầu giường này, ngay lúc đó nàng thực nhìn ra đây là cái thứ gì, nhưng tay cũng ấn xuống.

      “Bang” nó liền phát ra ánh sáng giống với lưu ly, thực là cứ như vậy mà sáng lên, ánh đèn trong suốt phát ra ánh sáng rất ấm áp, mười phần xinh đẹp.

      Đầu tiên làm nàng hoảng sợ, nhưng tiếp theo liền bị thứ thần kỳ này hấp dẫn.

      nhịn được lại ấn chút, quả nhiên, “Bang” tiếng lại tắt .

      Nàng nhìn đến nổi hứng thú dạt dào, trong lòng liền cảm thấy vui vẻ, thử lại rất nhiều lần. ánh đèn kia sáng rồi lại tắt, có lấy lần mất trật tự.

      Rút cụôc vui chơi đủ rồi, nàng nhìn xung quanh phòng thấy có ít chốt đóng mở giống như thế, nàng kiền vén màn chạy ra, đem tất cả đèn trong phòng mở ra. chân đất tinh tế quan sát hết tất cả .

      Thực thấy thế giới này kỳ diệu vô cùng.

      Chỉ cần cái như vậy để ở Đại Kim Triều chính là bảo bối kỳ diệu, ở chỗ này, chỉ là vật trang trí trong phòng, như vậy có thể thấy được thế giới này kỳ diệu tiên tiến đến mức độ nào.

      Có thân thể này chỉ dẫn, cộng với việc nàng có thể tự mình nghiên cứu, cho nên tại sinh hoạt của nàng ở chỗ này có chướng ngại gì.

      Cố Hàm Sương đứng dậy vào phòng tắm, nhìn vào chiếc gương thủy nhân lớn được treo trước mặt.

      Mày đẹp mắt phượng, mũi cao môi mỏng, thực có bảy phần tương tự với khuôn mặt nàng, trải qua nửa tháng, mặt mày thay đổi chút, càng giống hơn tám phần.

      nửa tháng kể từ khi xa rời cuộc sống ồn ào hỗn loạn khi đó, bây giờ nàng có thể trở về cuộc sống an ổn như trước đây , Cố Hàm Sương dần dần rút mũi nhọn, trở về thời gian bình thản.

      Nàng rất ít khi gặp lại ác mộng, điều nàng nhớ tới nhiều nhất, lại là khoảng thời thanh xuân vô tư phủ bụi thời gian của trước đây.

      Nàng cũng từng là người chỉ biết đánh đàn ngăm trăng, chỉ học quy tắc của các tiểu thư khuê các dưới đèn.
      Last edited by a moderator: 22/3/19
      iruka kawaii, Trà Myy, annie19642 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :