1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Vợ quan - Đường Đạt Thiên

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Vợ Quan

      [​IMG]

      Tác giả: Đường Đạt Thiên

      Dịch: nhóm Hồng Tú Tú

      Nhà xuất bản Thời Đại ấn hành

      Tiểu thuyết Vợ quan gồm 2 tập, tập 1 Truy tìm hồ ly tinh và tập 2 Lòng bàn tay, mu bàn tay đều là thịt.

      **
      Vốn là hoa khôi của ngành y tế toàn thành phố, thông minh, xinh đẹp Lâm Như có danh sách dài những gã đàn ông si tình xếp hàng cầu hôn. Nhưng cuối cùng lại chọn Hứa Thiếu Phong - nhân viên nhà nước rất đỗi bình thường. Sau gần hai mươi năm chung sống, cuộc hôn nhân của họ diễn ra hết sức tốt đẹp, Thiếu Phong ngày càng thành công trong nghiệp, trở thành vị Cục trưởng danh tiếng và đầy quyền lực. Ngỡ tưởng hạnh phúc giờ đây trở nên tròn đầy, viên mãn nhưng ngờ chính quyền lực và tiền bạc lại đẩy cuộc hôn nhân của Lâm Như đến bên bờ vực thẳm.

      Phát ra chồng mình có nhân tình ở bên ngoài, dù vô cùng đau khổ, bẽ bàng, phu nhân Cục trưởng vẫn phải nén cảm xúc lại trong lòng, thầm lần tìm người đàn bà quyến rũ chồng mình. Và "con hồ ly tinh" ấy ai khác lại chính là Trần Tư Tư - giáo viên dạy Yoga cho Lâm Như. Cuộc chiến giữa hai người đàn bà chính thức bắt đầu, tuy thầm nhưng kém phần dữ dội.

      Đúng lúc này, Hứa Thiếu Phong lại phải đứng trước những cố, khó khăn trong công việc, cái ghế quyền chức bị đe dọa, lung lay nghiêm trọng. Vì người đàn ông của mình, hai người phụ nữ từ chỗ đối đầu quay sang bắt tay, hợp tác với nhau, diễn vở kịch chị em giúp Thiếu Phong "tai qua, nạn khỏi"...

      "Vợ quan" là câu chuyện về cuộc cạnh tranh căng thẳng, đầy mưu mô, hiểm độc trong chốn quan trường và cuộc chiến thầm nhưng khốc liệt của những người đàn bà đứng sau các vị quan chức quyền lực và suy đồi, tha hóa. Tiểu thuyết lôi cuốn người đọc bởi lối trần thuật tài tình với các tình tiết được xâu chuỗi logic cùng các tình huống căng thẳng khiến người đọc tò mò từ trang này qua trang khác.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Vợ quan - Tập 1: Truy tìm hồ ly tinh

      Chương 1: Truy tìm hồ ly tinh

      Nếu biết chồng mình qua đêm với người đàn bà khác, lúc đó bạn làm gì? Đây quả là vấn đề nan giải mà Lâm phu nhân gặp phải.

      Tối hôm đó, Lâm Như vừa chợp mắt được lát em họ Hồ Tiểu Dương gọi điện đến. :

      “Chị, em nhìn thấy rể, hình như ấy ở khu hoa viên Di Tình”.

      Người rể mà Hồ Tiểu Dương vừa nhắc đến chính là Hứa Thiếu Phong, chồng của Lâm Như, cũng chính là Cục trưởng Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn thành phố Hải Tân.

      Lâm Như lấy làm lạ, Hứa Thiếu Phong ràng lên tỉnh tham dự hội nghị, sao lại có thể xuất ở khu hoa viên Di Tình được. liền :

      “Tiểu Dương, em đùa à, rể em lên tỉnh họp mấy ngày nay rồi, mai mới về cơ”.

      Hồ Tiểu Dương liền : “Chị à, em đùa chị làm gì, em vừa tận mắt nhìn thấy Hứa Thiếu Phong xuống xe cùng với phụ nữ trẻ, rồi cả hai người vào tòa nhà”.

      Chưa nghe hết câu, Lâm Như bỗng thấy toàn thân run rẩy, giống như bị sét đánh ngang tai, như cái máy tính bị ngắt điện đột ngột, toàn màn hình là màu đen trống trải. Lâu nay, Lâm Như cảm thấy Hứa Thiếu Phong có quan hệ lén lút với người đàn bà khác ở bên ngoài nhưng vẫn muốn tin đấy là , càng muốn đối mặt với thực phũ phàng đó. ngờ lớp màn cửa mỏng manh được dày công che chắn nay bị người em họ xé tung ra, khiến có cảm giác nhục nhã và xấu hổ vô cùng. Thực biết trả lời em họ như thế nào, càng biết ứng phó ra sao.

      lúc lâu thấy chị trả lời, Hồ Tiểu Dương cảm thấy bất an, liền hỏi:

      “Chị có nghe thấy em đấy? Chị chứ!”

      Lúc này, Lâm Như mới hít hơi dài, bình tĩnh : “Em nhìn chưa, có phải là Hứa Thiếu Phong ?”

      Hồ Tiểu Dương trả lời: “ ấy mặc chiếc áo sơ mi màu trắng, quần âu màu xanh, chị xem em có nhầm ?”

      lại hỏi: “Thế họ vào tòa nhà nào?”

      Hồ Tiểu Dương đáp: “Tòa nhà 15 tầng, lô số 3”.

      cắn môi chặt, lúc lâu mới tiếp: “Tiểu Dương, em phải nhớ kỹ chuyện ngày hôm nay được để cho ai biết, bằng bất cứ giá nào cũng được để cho ai biết. rể em… dù sao cũng là người của chốn quan trường, tuyệt đối thể để những chuyện linh tinh này ảnh hưởng đến công danh nghiệp của ấy”.

      Hồ Tiểu Dương : “Chị, điều này chị cứ yên tâm, em nhìn thấy cũng xem như thấy gì, dù thế nào cũng để lộ ra bên ngoài đâu, làm ảnh hưởng đến danh tiếng của ấy đâu”.

      Gác điện thoại, Lâm Như ngồi thừ ra như hóa đá. thể tin được chuyện này là , cũng thể tin chuyện này là . bao lần ngửi thấy mùi nước hoa phụ nữa áo của Hứa Thiếu Phong, bao nhiêu lần, mình đơn độc trong căn phòng trống trải đến tận nửa đêm mới thấy chồng bước vào nhà với dáng vẻ mệt mỏi. ràng là biết chồng có người khác nhưng lại muốn đối mặt với thực đó, càng muốn vì thế mà mất cái gia đình này, tự lừa dối bản thân để an ủi mình rằng Hứa Thiếu Phong thể là người như thế. ngờ cú điện thoại của Hồ Tiểu Dương lại khiến mất bình tĩnh, mất luôn cả kiềm chế vốn có. muốn tiếp tục giả vờ như biết gì nữa, phải đối diện với thực tế, thể sống mãi trong giấc mộng hư vô này nữa.

      vội vàng mặc quần áo, cầm lấy túi xách chuẩn bị bước ra khỏi nhà, chợt nhìn lại mới thấy hình ảnh mình trong gương với bộ dạng đầu tóc rối bù, lại vội bỏ túi xuống, vào nhà vệ sinh, vội vàng chải lại đầu tóc, ngẩng đầu lên nhìn, khuôn mặt trong gương đáng thương, giống người thiếu phụ oan uổng bị bỏ rơi, trong lòng đột nhiên nảy sinh cảm giác đau đớn nên lời. từng có thời bông hoa của ngành Y tế toàn thành phố, có biết bao nhiêu gã si tình xếp hàng cầu hôn , vậy mà lại chọn nhân viên Nhà nước là Hứa Thiếu Phong. Lý do rất đơn giản, cái nhìn thấy ở chính là hài hước lạc quan và tinh thần cầu tiến mà những người khác có được. Vậy mà, ngờ được rằng, địa vị xã hội ngày càng cao, quyền lực trong tay ngày càng lớn tính cách Hứa Thiếu Phong cũng thay đổi từ lúc nào hay, để tới mức như ngày hôm nay.

      Lâm Như tức tốc xuống lầu, lao thẳng ra đường, vội vã bắt chiếc taxi, chạy thẳng hướng khu hoa viên Di Tình. Lúc này, trong đầu chỉ có suy nghĩ: nhất định phải tìm cho ra con hồ ly tinh ấy là ai? nhất định cho phép người đàn bà này cướp hạnh phúc của mình, càng cho phép Hứa Thiếu Phong vì người đàn bà đó mà hủy hoại cả tiền đồ. đột nhiên tỉnh táo nhận ra chân lý nếu quá khoan dung độ lượng đối với người đàn ông cũng đồng nghĩa với việc phóng túng cho hành vi của người đó.

      Ánh đèn hai bên đường sáng trưng trong đêm tối, ánh đèn neon nhấp nháy tô điểm cho những toà nhà chung cư xa gần khiến chúng trở nên huyền ảo, tăng thêm nét hoa lệ làm say đắm lòng người trong thành phố Hải Tân hào hoa này. Nhưng lúc này trong mắt Lâm Như, cảnh đêm tối hoa lệ này biết chứa bao cảnh vui buồn, ly hợp của bao gia đình và “tác thành” cho vụng trộm của bao cặp tình nhân? Ánh đèn rực rỡ này phải chăng khơi dậy đa tình trong người đàn ông, và khiến họ quên đường về?

      Taxi rẽ qua bảy, tám ngõ, cuối cùng cũng đến khu hoa viên Di Tình. Tài xế hỏi muốn đến toà nhà nào, Lâm Như đáp lô số 3, toà nhà 15 tầng. Người lái xe quen đường nên nhanh chóng đưa đến trước toà nhà 15 tầng, sau đó dừng xe và với đến nơi. Lâm Như trả tiền, nhàng xuống xe, đến lô số 3, nhìn quanh xem xét lượt. giật mình: lối vào nhà được lắp cửa chống trộm, người ngoài thể vào được.

      thừ người nghĩ ngợi hồi lâu, mình vào được cũng làm gì được chứ? Toà nhà lớn thế này, làm sao biết được Hứa Thiếu Phong ở tầng nào, phòng nào? Mình thể gõ cửa từng phòng để hỏi được?

      Khu này rất yên tĩnh, có những con đường rợp bóng cây, còn có cả nhà thuỷ sinh nhân tạo. bước chầm chậm lên bậc thang và ngồi xuống. Ánh trăng rọi qua vòm lá tạo thành những vết loang lổ mặt đất, những con ve sầu nấp trong bụi cây ngừng kêu ve ve, nhưng đối diện với toà nhà cao sừng sững trước mặt với hàng ngàn khung cửa sổ hoặc sáng hoặc tối kia, lại biết nơi người đàn ông của mình ở, càng biết người đàn bà bên cạnh chồng mình là ai. Chỉ vừa nghĩ tới người đàn ông mình thương tay trong tay với người đàn bà khác, tim như bị ngàn vạn mũi dao khía vào làm nhói đau, rồi cứ thế nỗi đau từ tim lan ra khắp cả người. Lòng trào lên nỗi uất hận, những muốn xông vào phòng bọn họ để lại vài vết rạch căm thù khuôn mặt kẻ vô liêm sỉ kia, hay mang theo bình axít để hất vào mặt người đàn bà đó, làm cho ta vĩnh viễn thể nhìn thấy ai được nữa.

      Ve sầu vẫn ngừng kêu da diết, lại biết mình nên làm gì lúc này, đầu óc quay cuồng. chợt nghĩ: mình cứ ngồi ôm cây đợi thỏ thế này cho tới lúc Hứa Thiếu Phong xuống, xem ta còn mặt mũi nào nhìn mình ? Ngay sau đó, lại nghĩ trái tim ta rời xa mình rồi, mình níu kéo ta có ích gì cơ chứ?

      Sau hồi nghĩ ngợi lung tung, thấy toàn thân mệt mỏi, ngọn lửa bừng bừng trong cũng dần nguội từ bao giờ, cũng chẳng còn cảm giác nổi giận đùng đùng như trước nữa. Sau khi bình tĩnh lại, đột nhiên tự hỏi, rốt cuộc mình muốn có kết quả như thế nào đây? Nếu muốn ly hôn với Hứa Tiểu Phong đây là cơ hội tốt nhất để nắm đằng chuôi, còn nếu muốn ly hôn, giữ lại cái gia đình này quyết được xông vào căn phòng kia để đánh ghen, cũng thể chờ ở đây khiến ta khó xử. Nếu như muốn ép Tiểu Phong vào đường chết chỉ còn cách chặn đường lui của ta mà thôi.

      Nghĩ vậy, Lâm Như đột nhiên bừng tỉnh và hiểu ra vấn đề, may mà mình biết ta ở phòng nào, may mà mình vào; nếu cứ mất bình tĩnh như lúc nãy mà xông vào, bắt gặp ta cùng với người đàn bà kia ân ái giường kết quả chỉ là huỷ hoại gia đình của mình, và tác thành cho hạnh phúc của họ mà thôi.

      nghĩ ngay đến câu chuyện đọc được trước đó ít lâu. Người vợ về nhà nhìn thấy chồng mình giường cùng người đàn bà khác. Người vợ làm ầm ĩ lên như những người đàn bà khác khác mà lặng lẽ vào bếp nấu hai bát canh trứng mang đến trước mặt hai người rồi : “Hai người vất vả quá, ăn bát canh trứng này cho bổ”. Người chồng cảm thấy có lỗi với người vợ của mình nên chấm dứt việc ngoại tình, còn người phụ nữ kia thấy bản thân có lỗi khi làm tổn thương vợ của tình nhân, tự nguyện rút lui. Từ đó hai vợ chồng họ lại hoà hợp với nhau như thuở ban đầu. Lâm Như vô cùng kinh ngạc sau khi đọc xong câu chuyện, nghĩ rằng người phụ nữ mà có tấm lòng rộng lượng như vậy quá vĩ đại, ấy chỉ là người tốt bụng, thông minh mà còn biết nhìn xa trông rộng. Nếu đổi lại là người đàn bà khác chắc chắn việc đến bước đường cùng mà thể cứu vãn nổi. Xem ra người phụ nữ thông minh nên mắt nhắm mắt mở, chỉ có người phụ nữ ngốc nghếch nhất thế giới mới nhìn bằng cả hai con mắt.

      Giờ phút này, vấn đề phải đối mặt cũng gần giống vấn đề người phụ nữ trong truyện từng gặp phải, hiểu ra cách làm đồng nhất có thể dẫn đến những kết quả khác nhau. biết, cách giải quyết khác nhau có thể dẫn tới những kết quả khác nhau. Mấu chốt của vấn đề bây giờ phải là làm thế nào để Hứa Thiếu Phong phải mất mặt, cũng phải làm thế nào để người đàn bà kia phải xấu hổ mà là phải nghĩ cách để lấy lại trái tim của Hứa Thiếu Phong, phải nghĩ cách làm cho người đàn bà kia là ai, sau đó làm cho ta phải tự rời xa chồng mình.

      Nghĩ đến đây, chợt muốn gọi điện thoại cho Thiếu Phong, xem ta rốt cuộc làm gì? Hay phải chăng bản thân trách nhầm ấy?

      Điện thoại kết nối nhưng phải mất vài hồi chuông Thiếu Phong mới bắt máy: “Alo! Muộn thế này mình còn gọi điện thoại, có việc gì ?”

      Nghe giọng của chồng, cảm thấy có gì khuất tất, giọng ngắt quãng, còn thể khó chịu. Lòng trở nên nguội lạnh nhưng ngoài miệng vẫn :

      “Em ngủ được, gọi xem mình ngủ chưa?”

      “Tôi tắm xong là ngủ luôn, mình cũng ngủ , mai tôi về Hải Tân rồi’’.

      : “Em đợi mình’’.

      “Được rồi, chúc ngủ ngon!’’ Hứa Thiếu Phong xong liền tắt máy.

      Di động trong tay Lâm Như chỉ còn lại tiếng tút dài. thanh đó như con dao cùn, cứ cứa mãi vào tim , mà nhát dao nào cũng rỉ máu.

      ngồi ngẩn ra tiếng di động vang lên báo có cuộc gọi đến, cứ nghĩ là Thiếu Phong gọi lại khiến lòng ấm lại, vội vàng lần tìm điện thoại trong túi xách, nhìn xuống mới biết hoá ra là em họ Hồ Tiểu Dương gọi.

      “Chị à, có phải chị bắt kẻ gian rồi ?’’

      Lâm Như bực bội đáp: “Em nhảm gì thế? Khó nghe quá , chị ra ngoài mua chút đồ thôi”.

      “Em đợi trước cửa nhà chị nhưng vào được”.

      “Em đợi lát, chị về ngay đây!”
      lananhtran51 thích bài này.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      khống chế nổi sức mê hoặc của Trần Tư Tư, Hứa Thiếu Phong liền lên kế hoạch dối Lâm Như ngày mai mới về Hải Tân và lén lút tới nhà Trần Tư Tư.

      chuyện với Lâm Như xong, Hứa Thiếu Phong liền vất cái điện thoại di động lên giường, sợ có người gọi tới làm phiền, ta lại nhoài người với tay ra lấy cái máy, ấn vào nút tắt.

      Vừa nãy Thiếu Phong cùng Trần Tư Tư ân ái giường. Việc giường giống với công việc hàng ngày chút nào, mặc dù mệt đến nỗi tưởng chừng tắc thở, toàn thân đầy mồ hôi nhưng lại có thể tìm thấy niềm khoái lạc mà những lúc làm việc khác sao có được, cho nên luôn cam tâm tình nguyện mỗi khi lên giường với Tư Tư.

      Thiếu Phong và Tư Tư qua lại hai, ba năm nay, càng ngày mối quan hệ đó lại càng trở nên tốt đẹp. Nguyên do chính là ngoài tuổi trẻ và sắc đẹp, Trần Tư Tư còn có sức quyết rũ chết người từ hình thể. Tư Tư là giáo viên dạy yoga, ngôn ngữ cơ thể cực kỳ phong phú, điêu luyện, ta có thể thực được những động tác có độ khó cao mà người thường làm được, điều này mở rộng tầm mắt cho Thiếu Phong, khiến Thiếu Phong thấy nàng quyến rũ vô cùng và thấy cực kỳ hưng phấn khi được ở gần nàng. Đương nhiên việc tốt như vậy làm gì có chuyện miễn phí, bạn phải đăng ký tham gia lớp học yoga của ấy, rồi còn phải nộp tiền học phí, huống chi đây lại là lớp phụ đạo riêng, mà còn là hình thức phụ đạo tiếp xúc thân thể, chắc chắn chi phí phải trả hề ít ỏi. Điều này lại có liên quan đến mặt khác của vấn đề, đó là mối quan hệ giữa tình cảm và đầu tư. Đặc biệt khi đó là tình cảm giữa người đàn ông có quyền thế với người đàn bà có sắc, có tài càng cần phải bỏ vốn đầu tư. Tuy Thiếu Phong chưa từng tặng Tư Tư vàng bạc châu báu nhưng đổi lại, dựa vào quyền thế của mình mang lại cho ít cơ hội làm giàu. Đó là lý do khiến được sở hữu cả căn hộ và chiếc xe hơi sang trọng. Nhờ vậy mà cùng với gia tăng mức độ đầu tư và cơ hội giao lưu cơ thể, tình cảm của hai người ngày càng trở nên sâu đậm.

      Có lúc Hứa Thiếu Phong cũng tự trách mình, cảm thấy làm như vậy là phải với Lâm Như. Thế nhưng, tự trách tự trách, cứ nhận được điện thoại của Trần Tư Tư là ta lại thấy kích động và ham muốn. Tình cảm vốn là vậy, có lúc vô cùng phức tạp, tuy quan hệ vợ chồng của họ rất tốt đẹp nhưng dù có tốt đẹp đến mấy từng ấy thời gian chung sống với nhau cũng có gì mới mẻ nữa, huống hồ hai người kết hôn được gần 20 năm rồi, cho dù có đẹp như Dương Quý Phi nhan sắc cũng tàn phai, tình cảm cũng phai nhạt dần. Lâu lắm rồi Hứa Thiếu Phong còn cảm thấy rung động trước vợ mình nữa, mỗi lần hai vợ chồng ân ái cũng chỉ làm chiếu lệ, máy móc, chẳng có gì là vui thú. Điều này khiến Hứa Thiếu Phong rất lo sợ và luôn tự hỏi hay mình mắc bệnh gì? Gặp Trần Tư Tư mới biết mình chẳng bị bệnh gì cả, vấn đề mà gặp phải chính là tình cảm giữa và Lâm Như hết. Khi được Trần Tư Tư nhóm lên ngọn lửa dục vọng, ta như được quay lại những năm tháng tuổi trẻ và đến lúc đó mới thực tin rằng đời người có mùa xuân thứ hai. Mà mùa xuân thứ hai này lại còn mãnh liệt hơn mùa xuân đầu tiên gấp nhiều lần.

      Lần này, Hứa Thiếu Phong lên tỉnh họp, cuộc họp bế mạc đúng vào thứ sáu, lại vừa hay Trần Tư Tư gọi điện rất nhớ . khống chế nổi sức mê hoặc của Trần Tư Tư, Hứa Thiếu Phong liền lên kế hoạch dối Lâm Như ngày mai mới về Hải Tân và lén lút tới nhà Trần Tư Tư.

      Từ lâu Hứa Thiếu Phong coi nhà Trần Tư Tư là ngôi nhà thứ hai của mình. ta biết nên gọi Tư Tư là nhân tình hay là vợ hai, nhưng dù sao, đó cũng là mối quan hệ khiến ta cảm thấy rất hài lòng. Ngay từ đầu ta đả thông tư tưởng cho Trần Tư Tư rằng: cho dù quan hệ của hai người có sâu sắc tới đâu, cũng bao giờ ly hôn với vợ. Vì biết, chốn quan trường tối kỵ việc ly hôn. ông quan chức thực thành công trong chốn quan trường có thể lén lút tìm nhân tình, thầm bao vợ bé nhưng thể ly hôn. Cho dù quan hệ vợ chồng chẳng ra gì cũng thể ly hôn. Ly hôn, dù ai đúng ai sai dư luận cũng đứng về phía kẻ yếu, đều đồng thanh lên tiếng đổ trách nhiệm cho kẻ làm quan, chẳng phải Trần Thế Mỹ cũng vì chuyện đó mà để mất chiếc ghế vào tay người khác đó sao, chắc chắn việc ly hôn ảnh hưởng rất tiêu cực tới tiền đồ chính trị của người có chức quyền. Nếu giải quyết êm thấm còn có hi vọng giữ được chức vụ tại, còn nếu việc bị thổi phồng lên khó mà bảo toàn được chức vụ. Vậy nên Trần Tư Tư cũng bao giờ đề cập tới chuyện ly hôn của Hứa Thiếu Phong, mà cũng chẳng bao giờ đến chuyện kết hôn với Trần Tư Tư. Cả hai người đều hiểu rất rằng chỉ cần hợp thức hóa quan hệ của họ, chừng đến mối quan hệ được hợp thức hóa cũng chẳng giữ nổi, nếu Hứa Thiếu Phong mất chức họ cũng phải chia tay.

      chuẩn bị về mặt tâm lý nên khi ở bên nhau họ thực cảm thấy vui vẻ. Vừa rồi họ cũng rất vui vẻ. Hứa Thiếu Phong và Trần Tư Tư dùng cơ thể để thực động tác rất khó, vào đúng lúc hai người như hòa vào làm điện thoại của Hứa Thiếu Phong đổ chuông. ta thể dừng lại để nghe máy. Cầm điện thoại lên nhìn thấy cuộc gọi của vợ, Hứa Thiếu Phong bỗng giật mình, muộn thế này còn gọi làm gì? gọi đến rồi thể nghe. Nếu tắt máy lại bị nghi ngờ làm gì khuất tất. Khi tâm trạng trở lại bình tĩnh, Hứa Thiếu Phong với Trần Tư Tư được lên tiếng khi ta nghe điện thoại. xong ấn vào phím nghe, trong điện thoại là tiếng của Lâm Như. Qua điện thoại, Hứa Thiếu Phong nghe thấy giọng điệu quen thuộc, cảm nhận được cảm giác bất an của Lâm Như đối với . Đúng lúc đó, Trần Tư Tư xoay người về phía , ghé tai vào điện thoại. Hứa Thiếu Phong rất muốn đẩy ta ra nhưng lại sợ gây tiếng động khiến Lâm Như nghi ngờ nên đành thôi.

      Khi Hứa Thiếu Phong vội vàng kết thúc cuộc điện thoại, gác máy, Trần Tư Tư chui vào lòng như con mèo con, khe khẽ hỏi:

      “Ai thế ? Nửa đêm rồi mà sao vẫn còn quan tâm đến thế”.

      Hứa Thiếu Phong rất ghét việc Trần Tư Tư hỏi này hỏi nọ. Cái đáng hỏi hãy hỏi, cái đáng hỏi đừng có hỏi. Nhất là khi Hứa Thiếu Phong nghe điện thoại, Trần Tư Tư cứ thích ghé tai nghe cùng, điều này khiến ta rất khó chịu. ta định cằn nhằn vài câu nhưng nhìn thấy Trần Tư Tư cong mông lại đáng như chú cún con, miệng phả ra làn hơi ấm nóng, phủ cả hương thơm lên mặt mình mọi tức giận như tan biến đâu hết. Lại nhớ lại trong động tác rất khó vừa rồi tập trung thế nào, biểu diễn nghệ thuật ra sao chỉ mọi tức giận tan biến mà còn khiến cảm thấy thương hơn bao giờ hết, liền ôm vào lòng vỗ về:

      “Còn ai được nữa? Bà vợ già ở nhà chứ ai”.

      Trần Tư Tư : “Muộn thế này, là chị ấy gọi để lo lắng cho hay nghi ngờ thế?”

      Hứa Thiếu Phong đáp: “Vợ chồng già rồi, còn gì nữa mà nghi ngờ?”

      Miệng thế nhưng trong lòng lại nghĩ: con người này nhạy cảm , chẳng gì qua mắt được ta. Vừa rồi nghe giọng của Lâm Như, Hứa Thiếu Phong cũng cảm thấy có gì đó ổn, Lâm Như nghe được gì hay cảm thấy điều gì sao? Hứa Thiếu Phong thực muốn làm tổn thương vợ, càng muốn vì chuyện này mà gia đình tan vỡ.

      Trần Tư Tư giả lả cười: “Miệng đằng, nhưng bụng lại nghĩ nẻo. Em thấy vừa nhận được điện thoại của chị ấy hồn bay phách lạc rồi”.

      Hứa Thiếu Phong lúng túng : “Việc chẳng có gì, sao phải lo lắng chứ?”

      Trần Tư Tư đưa bàn tay nhắn ra, kéo thân dưới của Hứa Thiếu Phong sát lại, vừa cười vừa : “Còn có sao, nhìn biết nghĩ ngợi rồi”.

      Hứa Thiếu Phong kéo chăn mỏng phủ lên thân dưới, cười mà : “Quỷ sứ ạ! Đây là đâu với đâu?”

      Trần Tư Tư : “Đây gọi là thành môn thất hỏa, ương cập trì ngư” (Cửa thành mất lửa, tai họa đổ vào ao cá).

      Hứa Thiếu Phong cười gượng gạo và : “Em đúng là chỉ thấy cây mà thấy rừng”.

      Trần Tư Tư đưa mắt nguýt cái rồi : “ đừng có làu bàu, em hỏi , có phải chị ấy nghi ngờ chúng ta rồi ?”

      Hứa Thiếu Phong : “ phải vậy đâu. Nhưng có thể ấy đoán ra ngoại tình”.

      Trần Tư Tư lại : “ để chị ấy nắm được đằng chuôi rồi đúng ?”

      Hứa Thiếu Phong : “Nắm được đằng chuôi gì chứ? Lâu lắm rồi nộp thuế cho ấy, ấy nghi ngờ mới là lạ”.

      Trần Tư Tư : “Hóa ra là vậy. Chị ấy đòi hỏi sao?”

      Hứa Thiếu Phong đáp: “ ấy chưa kịp đòi hỏi vờ say khướt rồi, có cơ hội đâu mà đòi hỏi? Gần đây tin nhắn điện thoại chẳng lan truyền năm điều cấm kỵ hay sao: Cấm ngủ với người đẹp để hưng phấn tới chết! Cấm ngủ với thanh nữ để hồn xiêu phách lạc! Cấm ngủ với vũ nữ để xót ruột tới chết! Cấm ngủ với tiểu thư để lao lực tới chết! Cấm ngủ với bà xã cả đêm giả chết! cấm được ba điều, chỉ giữ lại hai điều”.

      Trần Tư Tư bật cười, vừa cười vừa dí ngón tay vào chóp mũi Hứa Thiếu Phong: “Thiếu Phong, vui tính, đáng quá”.

      Hứa Thiếu Phong cũng vui lây: “Còn là vui tính sao, em tưởng giả chết dễ lắm à?”

      Trần Tư Tư cười lớn, vừa cười vừa : “ ngờ còn có bản lĩnh đó nữa”.

      Hứa Thiếu Phong cũng cười: “Đâu có. Em cũng biết mà, thuế má nộp cho em hết cả, còn gì nữa đâu mà nộp, nộp nổi phải giả chết chứ sao”.

      Trần Tư Tư đột nhiên ôm lấy Hứa Thiếu Phong trong lòng tràn đầy thương: “ cứ nhất thiết phải khổ sở như vậy sao? Nếu còn chị ấy nữa ly hôn , như thế cũng là giải thoát cho chị ấy, đời người ngắn ngủi có mấy chục năm thôi, sao phải tàn nhẫn với bản thân mình như thế? từng muốn để em tham dự vào chuyện gia đình , em làm được rồi, chưa bao giờ em với chuyện ly hôn. Nhưng nếu thực thể sống chung với chị ấy nữa, phải gò ép bản thân làm gì, ly hôn rồi, chúng mình sống với nhau, em nghĩ chắc chắn chúng mình rất hạnh phúc”.

      Hứa Thiếu Phong : “Tư Tư, phải muốn lấy em, muốn lắm chứ. lòng, sao lại vui khi có mỹ nhân như em luôn ở bên cạnh chứ? Nhưng vấn đề hề đơn giản như thế. Làm người trong chốn quan trường tối kỵ điều gì? Đó là ly hôn vợ. Em xem đấy, trong giới quan trường có mấy người ly hôn? Ly hôn rồi, được mấy người cảm thấy hài lòng? May ra quay lại vạch xuất phát lúc đầu, may mất tất cả những gì có. Nếu ly hôn , quyền lực trong tay mất , chẳng còn gì cả, liệu chúng ta có còn hạnh phúc được ?”

      Trần Tư Tư : “Em chẳng cần, chỉ cần được ở bên , thế là em thấy hạnh phúc rồi”.

      Trong đầu Hứa Thiếu Phong lại nghĩ: Cho dù điều ấy hay giả nghe cũng dễ chịu, liền ôm chặt lấy Trần Tư Tư : “Đồ ngốc, đừng ăn ngốc nghếch nữa, chúng ta cứ như bây giờ là tốt lắm rồi, quen nhau lâu rồi mà tình cảm lúc nào cũng như mới, lại còn luôn được bên nhau nữa”.

      Trần Tư Tư đột nhiên ngẩng đầu lên : “Em hiểu nổi giới quan chức các , tại sao có thể tự do có nhân tình, có thể tới phòng mát xa hay karaoke làm này làm nọ mà lại thể ly hôn được? Quyền lợi chính đáng bị tước đoạt, những thứ chẳng chính đáng lại quá tự do thoải mái”.

      Hứa Thiếu Phong : “Ai bọn được tự do có nhân tình, làm nọ làm kia? Chẳng qua đều là giấu giếm vụng trộm, mà là việc giấu giếm vụng trộm, dân tố cáo bị truy cứu, chẳng may Phòng Tổ chức Kỷ luật mà biết nguy to, bị xử lý đến nơi đến chốn. Em đúng là… cái đầu bé mà toàn chứa những điều kỳ quái thôi”.

      Trần Tư Tư vừa cười vừa : “Đúng là có kinh nghiệm đấy, các làm quan cũng chẳng dễ dàng gì, người mệt mỏi chết được, lòng dạ hẹp hòi chết được, đầu óc đần độn chết được, gan mật bé chết được, tửu lượng thấp chết được, khả năng tình dục lúc yếu xấu hổ chết được, khi mạnh dễ chịu chết được…!”

      Trần Tư Tư còn chưa xong, Hứa Thiếu Phong nhịn được liền phá lên cười.

      Trần Tư Tư cười : “Xem em làm vui chưa kìa, có phải em trúng tim đen rồi ?”

      Hứa Thiếu Phong : “Được rồi, hóa ra là định công kích sao?” xong liền kéo chân Tư Tư lại cù. Trần Tư Tư vốn có máu buồn ở gan bàn chân, vừa bị đụng chạm, toàn thân tự nhiên uốn éo, cười vang khắp phòng, vừa xin tha vừa dùng chân còn lại đạp Hứa Thiếu Phong. cách rất tự nhiên, Trần Tư Tư để lộ bộ phận quan trọng nhất cơ thể người đàn bà trước mặt Hứa Thiếu Phong khiến ta chợt thấy lòng rộn lên, bỏ cả trò cù bàn chân mà luôn vào việc chính.

      Vậy là, đôi nhân tình lại tiếp tục hưởng lạc.

      Cũng có lúc Hứa Thiếu Phong nghĩ, ở bên Trần Tư Tư chỉ tìm được niềm vui thể xác mà tinh thần lúc nào cũng thấy thoải mái, điều này Lâm Như vợ thể làm được. Nếu về nhà mà cũng được thoái mái, vui vẻ như thế, có lẽ cũng xa tới mức này.
      lananhtran51 thích bài này.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Dường như tất cả đàn ông đều tìm kiếm tình dục còn đàn bà luôn kiên trì với tình .

      Lâm Như vội vàng về nhà, nhìn thấy Hồ Tiểu Dương vẫn đứng đợi, cảm thấy lòng mình như được an ủi, liền gọi to: “Tiểu Dương!”

      Hồ Tiểu Dương vừa nhìn thấy bộ dạng thất thần của Lâm Như, hiểu ngay bà chị vừa đánh ghen nhưng bắt được quả tang, nhàng gọi: “Chị!”

      Lâm Như : “Muộn thế này em đến làm gì?”

      Hồ Tiểu Dương đáp: “Em nhớ chị nên đến thăm thôi. Thế nào, em được chào đón sao?”

      Lâm Như dẫn vào trong nhà rồi mới : “Mời bà của tôi ngồi, sao chị có thể chào đón em cơ chứ?”

      Hồ Tiểu Dương là em họ của Lâm Như, hai chị em hơn kém nhau tới 10 tuổi, tính cách lại rất khác biệt nhưng rất thân nhau. Hồ Tiểu Dương là người ruột để ngoài da, có gì đấy, kiểu người chưa nghĩ xong , tới khi xong việc mới thấy ân hận. Vừa rồi tới khu vườn hoa Di Tình để thăm người bạn, lúc quay về bất chợt nhìn thấy Hứa Thiếu Phong xuống xe cùng với người phụ nữ trẻ, rồi họ cùng nhau vào thang máy nữa. lấy làm lạ, chẳng lẽ Hứa Thiếu Phong lại có nhân tình bên ngoài sao? nghĩ ngợi lâu gọi ngay điện thoại cho Lâm Như, vốn chỉ định nhắc nhở chị đừng để người khác tung hoành trong khi đó mình lại chẳng biết gì. ngờ gọi điện thoại, nghe chị dặn dò giữ kín chuyện lại thấy hối hận, chẳng kịp nghĩ ngợi, lái xe về đến gần nhà rồi liền vội vàng quay đầu xe lao tới nhà Lâm Như vì sợ bà chị làm bừa.

      Hồ Tiểu Dương ngồi xuống rồi mới hỏi: “Chị định thế nào?”

      Lâm Như lấp lửng: “Cái gì mà định thế nào?”

      Hồ Tiểu Dương : “Chị đừng đánh trống lảng nữa, nhìn mặt chị là biết ngay rồi, còn giả bộ trước mặt em làm gì chứ?”

      Lời của Hồ Tiểu Dương đánh trúng nỗi đau của Lâm Như, thở dài than vãn: “Gặp chuyện thế này, chị phải làm sao đây?”

      Hồ Tiểu Dương châm điếu thuốc, vừa hút vừa : “Em cho chị vài phương án để chị tham khảo nhé”.

      Lâm Như : “Em hút thuốc ít có được ? Đàn bà con gì mà khắp người toàn mùi thuốc lá, chẳng dễ coi chút nào”.

      “Chị à, đây là mốt đấy, chị biết sao?”, Hồ Tiểu Dương hồ hởi.

      Lâm Như : “Được rồi, được rồi, bà của tôi, em đừng có với chị về mốt của em nữa. Em thích hút hút, chỉ cần A Xán phản đối là được. xem, phương án khả thi của em là gì?”

      Hồ Tiểu Dương từ từ lý giải: “Chồng có bồ giờ trở thành chuyện hết sức bình thường của xã hội rồi, phải xem chị muốn có kết cục như thế nào thôi, nếu chị muốn chia tay với ấy, ngay ngày mai chị tìm thám tử tư, đưa ra 2.000 tệ nhờ ta thu thập bằng chứng về việc ngoại tình của Hứa Thiếu Phong, sau đó đệ đơn xin ly hôn, tòa án chắc chắn phán quyết lỗi thuộc về phía Hứa Thiếu Phong, tất cả gia sản thuộc về chị”.

      Lâm Như : “Trò quỷ gì thế? Gia đình chẳng còn, chị cần cái gia sản này làm gì chứ?”

      “Vậy em hiểu ý chị rồi, chị vẫn nỡ rời bỏ Hứa Thiếu Phong đúng ? Thế này nhé, sáng mai vừa thức dậy, chị phải dọn dẹp nhà cửa sạch , gấp quần áo của ấy gọn gàng, để lại tờ giấy nhắn, rằng chị qua nhà em ở vài ngày để ấy có thời gian suy nghĩ, chờ đến khi nào lương tâm ta thức tỉnh, đến tận nơi xin chịu tội với chị, thề thốt từ nay sống tử tế chị mới về nhà với ta”.

      Lâm Như cười đau khổ: “Làm vậy chẳng phải mình quá tầm thường sao, giống như vợ bé ở quê ấy. được, được, xem xem còn cách nào hay ho hơn ?”

      Hồ Tiểu Dương : “Nếu chị vừa muốn chia tay với Hứa Thiếu Phong lại muốn bị mất mặt cứ việc trang điểm cho đẹp, gọi điện cho chàng mối tình đầu và bảo: Alo, còn nhớ em ? Em rất đơn, tối nay em rảnh…”.

      Lâm Như chưa nghe xong ngắt lời: “Em linh tinh gì thế, chị là loại người như vậy sao?”

      Hồ Tiểu Dương lại : “ phải loại người như vậy học làm loại người như vậy, chồng chị bồ bịch ở bên ngoài được, chẳng lẽ chị làm vậy được sao? Như thế nước sông phạm nước giếng, chẳng tốt quá còn gì!”

      “Em chỉ nghĩ được có thế thôi sao? Thế mà cũng đòi mở trung tâm tư vấn tâm lý, làm vậy chẳng khác nào vẽ đường cho hươu chạy’’.

      Hồ Tiểu Dương cười mà : “Chị đừng lo, nếu chị cảm thấy làm được như thế có bài thuốc này hay hơn. Này nhé, có phụ nữ ở Thượng Hải biết chồng mình cặp bồ, ngay ngày hôm sau ta liền tới tiệm làm đầu, buổi chiều mát xa mặt, tiện thể ghé qua cửa hàng mua mấy bộ đồ lót gợi cảm, tối về nhà chuẩn bị bữa tối đặc biệt, tổng cộng mất khoảng 400 tệ. Buổi tối ông chồng về nhà, nhìn thấy bà vợ vô cùng hấp dẫn, kinh ngạc tới mức được câu gì, hối hận vì mình có mắt mà như thấy núi Thái Sơn. Ông ta thề cả đời này rời xa vợ nửa bước. tuần sau, bà vợ viết bài với nhan đề: 'Tôi giữ ông chồng hào hoa của mình như thế nào' được đăng tạp chí, còn được 500 tệ tiền nhuận bút. Em khuyên chị nên học tập người phụ nữ Thượng Hải đó, trang điểm cho mình hấp dẫn hơn chút nữa, chờ rể bước vào cửa liền chạy lại ôm ấy chặt, khiến ấy phải hối hận vì bỏ rơi chị theo người khác”.

      Lâm Như nhịn được cười: “Em đừng pha trò nữa, chị già thế này rồi, sức mấy mà nghĩ tới chuyện đó nữa chứ? Chưa đánh gục được người ta mình ngã lăn ra rồi ấy chứ”.

      Hồ Tiểu Dương : “Em thích chị về mình như thế đâu nhé, già gì mà già chứ? Người vốn sinh ra xinh đẹp, tư cách cao quý như chị, đây chính là điểm thể sức hấp dẫn nhất đối với đàn ông, sao chị lại tự coi thường bản thân mình như thế nhỉ? Đừng các phu nhân quan chức như bọn chị, các bà giàu có lắm tiền ai ai cũng chỉ được cái rôm rả bề ngoài, chứ em biết thừa trong lòng ai cũng đau khổ hết. Nỗi khổ sở ấy mà tìm được đối tượng giải tỏa, cứ tích tụ lâu ngày trong bụng dẫn tới mất cân bằng tâm lý, thường xuyên mất ngủ, hoa mắt chóng mặt, thần kinh rối loạn, tính cách thay đổi. Đây chính là vấn đề mang tính xã hội, cũng là trong những nguyên nhân chính khiến em định mở trung tâm tư vấn tâm lý, mục đích là phụ đạo tâm lý cho những người giàu có lắm tiền bọn chị, giúp các chị sinh bệnh vì buồn chán”.

      Lâm Như cắt lời: “Được rồi, được rồi, em đừng giảng giải đạo đức với chị nữa, em phải nghĩ cách giúp chị , em phải điều tra cho chị xem con hồ ly tinh ấy rốt cuộc là ai? Làm việc ở đâu?”

      Hồ Tiểu Dương vừa nghe Lâm Như đến hồ ly tinh liền cười phá lên. Sáu năm trước, sau khi tốt nghiệp đại học, nộp hồ sơ ứng tuyển vào vị trí nhân viên kinh doanh của công ty bất động sản, ngờ chưa tới nửa năm, cũng mang luôn cả mình bán cho ông chủ, trở thành vợ bé như từ người ta vẫn thường , cũng có nghĩa là trở thành chủ nhân của cả khu biệt thự. Ông chủ là người Hồng Kông, ngoài 40 tuổi, dáng người tầm thước, tên A Xán. Đừng nhìn vẻ bề ngoài mà đánh giá bên trong, nghiệp ta rất đáng tự hào, trụ sở chính của công ty ở Hồng Kông, có văn phòng đại diện ở rất nhiều nơi, trong đó có ở cả thành phố Hải Tân này. Vợ con ta đều ở tất Hồng Kông. Hồ Tiểu Dương làm vợ bé được hai năm bị vợ cả phát và đòi ly hôn A Xán, vì thế mà từ thân phận vợ bé, chính thức trở thành vợ . Lúc này, nghe Lâm Như thế bất giác chỉ vào mũi mình : “Em á? Chị bảo em làm á? Chị nhầm đấy chứ? Mấy năm trước chị còn mắng em là hồ ly tinh, em dụ dỗ chồng người khác, giờ lại bảo em điều tra hồ ly tinh, hồ ly tinh điều tra hồ ly tinh, làm thế có mà loạn à. được, được, cùng lắm em tìm giúp chị tìm thám tử tư, đảm bảo người ta giúp chị làm vấn đề”.

      Lâm Như rối như tơ vò, còn tâm trí đâu mà lật lại chuyện cũ, liền : “Em có bản lĩnh làm chuyện đó thôi, nhưng đừng có hồ đồ, thám tử tư gì chứ? Làm ầm ĩ lên làm gì, còn chưa đủ loạn hay sao?”

      Hồ Tiểu Dương: “Chị, chị đúng là đến chết vẫn còn thích giữ thể diện. Nếu là em, em làm cho ta phải thân bại danh liệt, cũng phải ra tay trắng, còn nếu muốn tốt quay lại mà sống cho tử tế”.

      Lâm Như : “Em đừng có linh tinh, vợ chồng với nhau 20 năm trời, đơn giản như em đâu”.

      “Em biết là chị nỡ đối xử với Thiếu Phong như thế, vẫn muốn dùng cách trị bệnh cứu người để giúp ta hồi tâm chuyển ý. Cũng được, em giúp chị điều tra, nhưng có tìm được con hồ ly tinh ấy hay bây giờ vẫn còn chưa chắc. Mà tìm được ta làm gì được cơ chứ? Chị quản lý được chồng nên chẳng thể oán trách người khác được”, Hồ Tiểu Dương .

      “Chuyện đó em phải lo, chị tự có cách của chị”.

      Hồ Tiểu Dương : “Được rồi, được rồi, lo, lo, lo. Vừa tới Hứa Thiếu Phong chị nhảy dựng lên rồi. Dường như tất cả đàn ông đều tìm kiếm tình dục còn đàn bà luôn kiên trì với tình . Vợ là linh hồn trong trái tim người đàn ông còn tình nhân chỉ là thú vui nhục thể giường. Có người đàn bà với người đàn bà khác rằng, yên tâm, nếu chồng tôi mà có nhân tình , chẳng cần tôi phải làm ầm lên làm gì, có người trút giận thay tôi rồi, người trút giận chẳng phải ai khác chính là chồng tôi, chơi ta xong, còn phải bỏ ta nữa, để xem cuối cùng ai là người cười, ai là người bị cười”.

      Lâm Như nghe thế, thấy cũng có lý, bất giác thở dài, : “Em lấy đâu ra lắm hơi sức thế, nhớ cả những chuyện chẳng ra đâu vào đâu?”

      Hồ Tiểu Dương : “Đây gọi là tích lũy kiến thức, chị nghĩ là ở trường đại học em chỉ biết đương mà học hành gì à?” xong, ngáp dài cái, vỗ vỗ tay lên miệng: “Được rồi, nữa, mệt quá mất, em phải về ngủ đây, chị cũng ngủ sớm , đừng để bụng mấy chuyện đó làm gì”.

      Lâm Như miệng thế nhưng trong lòng thấy dễ chịu hơn nhiều, liền : “Muộn thế này còn về làm gì? Thôi ngủ lại đây chị em mình chuyện”.

      Hồ Tiểu Dương : “ được, được, em phải về, nhỡ A Xán mà gọi điện về nhà kiểm tra thấy lại nghĩ em qua đêm lung tung bên ngoài, chừng vì chuyện này mà lại ầm ĩ cả lên”.

      Lâm Như thấy thế, cũng tiện giữ lại, liền : “Lái xe từ từ thôi, cẩn thận nhé”.

      Hồ Tiểu Dương trề môi ra: “Biết rồi. Bye…”. Hồ Tiểu Dương chưa kịp dứt tiếng chào nghe thấy còi báo động bên ngoài vang lên. Cả hai người nín thở lắng nghe, thanh càng lúc càng to nhưng thể phân biệt được là tiếng còi của xe cảnh sát hay tiếng còi xe cấp cứu.

      Hồ Tiểu Dương : “Chuyện gì thế nhỉ?”, rồi chạy ra cửa sổ nhìn xuống.

      Lâm Như cũng nhìn ra, xem xét hồi rồi : “Hình như là xe chữa cháy”.

      Hồ Tiểu Dương : “Chắc chắn là có cháy ở đâu rồi”.

      Hai người lại ngó ra ngoài cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy khói xám bốc lên ở phía xa xa phủ kín cả góc trời, còi xe cứu hỏa ngừng hú lên inh ỏi, đèn xe nhấp nháy chạy về hướng có đám cháy…

      Lâm Như : “Cháy ở đâu thế nhỉ?”

      Hồ Tiểu Dương : “Hình như là ở phía tòa nhà phát hành báo Nam Quan. Được rồi, muốn cháy ở đâu cháy, em về đây”.

      “Vậy em về nhé, đường cẩn thận”.
      lananhtran51 thích bài này.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Lâm Như thể ngờ rằng con hồ ly tinh đó ở ngay trước mặt , chính là Tiểu Trần, huấn luyện viên yoga mà vô cùng ngưỡng mộ.

      Sáng hôm sau thức dậy, Lâm Như vừa súc miệng xong chuông điện thoại reo.

      đoán chắc chắn là điện thoại của Hồ Tiểu Dương, hay là con bé này lại phát được điều gì mới nên báo tin cho chăng? vội vàng nhấc điện thoại, ngờ là Đào Nhiên. Giờ mới sực nhớ ra là hôm nay có hẹn tập yoga với Đào Nhiên, nhiều việc phải nghĩ ngợi quá nên quên khuấy mất. Đào Nhiên 10 phút nữa tới đón, bảo cứ xuống nhà đợi. định nữa vì cả đêm qua chẳng chợp mắt được, mặt mũi phờ phạc, người cũng chẳng thấy dễ chịu chút nào, còn tập yoga gì nữa. Nhưng lại nghĩ Đào Nhiên nhiệt tình thế, tiện từ chối nên đành phải , thế là vội vàng thay bộ đồ thể thao, giày tập xuống nhà.

      Đào Nhiên là vợ của Vương Chính Tài. Vương Chính Tài là Chánh văn phòng dưới quyền Hứa Thiếu Phong, mối quan hệ giữa cấp và cấp dưới ở cơ quan kéo đến tận gia đình và biến thành quan hệ đẳng cấp giữa các bà vợ. Chồng quý vợ vinh, đây là quan niệm truyền thống vốn tồn tại rất lâu đời ở Trung Quốc, được thiên biến vạn hóa và truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, địa vị cao thấp của người chồng có ảnh hưởng, quyết định tới địa vị và mức độ được tôn trọng của các bà vợ. Phu nhân Chánh văn phòng thấy mình thấp bé so với phu nhân Cục trưởng, phu nhân Cục trưởng lại thấy mình thấp bé so với phu nhân Thị trưởng. Nếu ở cùng thành phố, đơn vị làm gì, nếu ở cùng thành phố, đơn vị mối quan hệ giữa các phu nhân với nhau tuyệt đối được lơ là. Nếu bạn lơ là mối quan hệ này, người ta cười bạn, bạn biết phép tắc, nặng ảnh hưởng đến danh tiếng và tiền đồ của chồng bạn. Vấn đề tế nhị này chỉ có những người trong cuộc mới hơn ai hết.

      Lâm Như biết rất sở dĩ Đào Nhiên quan tâm và kính trọng mình như vậy chẳng phải vì có sức hấp dẫn gì mà chủ yếu là bởi là phu nhân Cục trưởng Hứa Thiếu Phong, nếu phải phu nhân Cục trưởng hay Vương Chính Tài dưới quyền Hứa Thiếu Phong, Đào Nhiên cũng chẳng tốt với đến thế. Đào Nhiên đối tốt với rất nhiều thứ, ta chỉ thường xuyên tới chuyện trò với , dạo cùng , đánh mạt chược cùng mà còn kéo tới thẩm mỹ viện, tập yoga. Khi phát ra rất thích yoga, Đào Nhiên liền thầm đăng ký hai thẻ hội viên yoga, thẻ đưa cho Lâm Như, thẻ giữ lại cho mình để hộ tống Lâm Như. Biết chiếc thẻ như thế phải tới , hai nghìn tệ, Lâm Như đòi trả tiền thẻ, ta vội vàng : "Chị Lâm, đây là tấm lòng của em, chị trả tiền thế này chẳng phải là nể mặt em hay sao? Hơn nữa, thẻ này phải em bỏ tiền ra mua mà là do người ta tặng, sao em lấy tiền của chị được chứ?". Lâm Như đành giả như cái thẻ đó do người ta tặng Đào Nhiên, nhận cách rất tự nhiên. Lâm Như tham gia luyện tập vài buổi, cảm thấy rất tốt, cảm nhận được ràng cơ thể mình săn chắc lại, lại cũng nhanh nhẹn hơn trước nhiều.

      Lâm Như vừa ra tới cửa tòa nhà nhìn thấy từ xa chiếc xe màu đen đỗ dưới vỉa hè, kính xe từ từ hạ xuống, khuôn mặt xinh đẹp ngó ra cười với rạng rỡ. Cửa xe mở, người phụ nữ xinh xắn bước ra, giơ tay vẫy vẫy. Người đó chính là Đào Nhiên. Lâm Như chợt nghĩ, ta vẫn còn trẻ, xinh đẹp, năng động và hoạt bát, nếu mình lại được quay về tuổi trẻ như Đào Nhiên tốt biết bao. Đào Nhiên năm nay 32 tuổi, hơn Lâm Như đúng 10 tuổi. Người phụ nữ ở độ tuổi này là thời kỳ đỉnh cao nhất, nghĩ lại mình 10 năm trước, mình dạo bước phố cũng có ít ánh mắt quay lại nhìn.

      Lâm Như còn chưa bước lại gần, Đào Nhiên chào: “Chị Lâm, chị mặc bộ đồ thể thao này nhìn trẻ trung quá, nhìn từ xa giống hệt thiếu nữ”.

      Lâm Như nghe thế, chợt thấy lòng ấm lại, cười : “Đâu có, già rồi, chị mà được trẻ trung, xinh xắn như em tốt biết bao”. biết Đào Nhiên muốn lấy lòng mình nên thế, nhưng nghe vẫn thấy dễ chịu nên vui vẻ tiếp nhận. Xem ra, chỉ các cán bộ lãnh đạo mới thích được tâng bốc, người bình thường cũng chẳng kém gì. Tâng bốc vẫn tốt hơn nhiều so với việc phải hạ mình, nếu tâng bốc quá đà làm người ta khó chịu chẳng có gì mà vui cả.

      Đào Nhiên : “Chị Lâm, chị đừng khiêm tốn thế, ngày trước ở độ tuổi của em chị còn xinh đẹp hơn nhiều ấy chứ. Giờ hai chị em mình cùng nhau cũng chẳng thấy khác biệt là mấy”.

      Lâm Như mỉm cười : “Em khéo động viên quá, ai chẳng biết em thế để chị vui chứ”. xong liền mở cửa xe bước lên.

      Đào Nhiên : “Chị Lâm, lúc nào chị rảnh nhất định em dạy chị lái xe, tự mình lái được xe tiện lắm”.

      “Chị vốn nhát gan, dám học, có học được cũng chẳng dám lái ra đường đâu”.

      Đào Nhiên : “ sao đâu. Em cũng vốn nhát nhưng học xong rồi cứ lái ra đường vài lần là quen hết ấy mà”.

      “Vậy việc này cứ để khi nào có thời gian ta tính tiếp”.

      Sau khi thành phố Hải Tân tiến hành chế độ cải cách xe công, nhân viên công vụ về cơ bản đều có xe riêng, thậm chí có những nhà có điều kiện kinh tế, hai vợ chồng mỗi người dùng xe. Đào Nhiên là người phụ nữ chạy theo mốt, khi chế độ cải cách xe công vừa bắt đầu, ta đăng ký học ngay lớp lái xe và lấy được bằng. Sau khi cải cách xe xong, dùng tiền tích góp, cộng thêm cả phí hỗ trợ cải cách xe công được 120.000 tệ mua chiếc xe mới và nghiễm nhiên trở thành chủ xe. Hàng ngày làm, Đào Nhiên làm tài xế, để chồng là Vương Chính Tài ngồi ở ghế lãnh đạo, tiện đường chở chồng tới cổng cơ quan còn mình tới đài truyền hình làm việc, cảm thấy rất hài lòng. Lâm Như lại như vậy, Hứa Thiếu Phong nhà là Cục trưởng, ở cương vị vợ Cục trưởng phải luôn thận trọng giữ gìn, hơn nữa Bệnh viện Trung tâm Thành phố nơi Lâm Như làm việc và Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn Thành phố lại cùng tuyến đường, lại càng thể để Hứa Thiếu Phong đưa đón vợ. Lâm Như đành phải xe buýt, khi nào muộn quá gọi tắc xi. ra, Lâm Như hoàn toàn có khả năng mua xe, mà phải chỉ chiếc, đến ba, bốn chiếc cũng thừa sức mua, vấn đề ở chỗ thể mua, phải giữ tiếng. Khoa trương quá, gây chú ý, dẫn đến dư luận tốt. Cán bộ lãnh đạo vốn giống dân kinh doanh, người làm kinh doanh coi trọng hình thức, lúc cần thiết còn phải khuếch trương để khoe khoang nhiều hơn những gì mình có để đối phương cảm thấy mình có thực lực, có thể yên tâm bắt tay hợp tác. Người trong giới quan trường lại khác hẳn, giàu cũng phải giả nghèo, nếu người ta nghèo, tức là khen , người ta giàu, tức là đánh giá thấp , ý tham ô. Cho nên, Lâm Như giống Đào Nhiên, là vợ Cục trưởng, dù có tiền cũng dám khoe ra, cứ phải giấu giấu diếm diếm.

      Nhưng mỗi lần ngồi xe của Đào Nhiên cũng nghĩ, rảnh rỗi cũng cùng Đào Nhiên học lái xe, chờ học xong mua cái xe tàng tàng cũng được.

      Chẳng mấy chốc, hai người tới Câu lạc bộ Dương Quang.

      Câu lạc bộ Dương Quang rất lớn, có trung tâm giảm béo thẩm mỹ và trung tâm yoga, trung tâm yoga là phòng lớn rộng tới 300 m2, có rất nhiều người tới tập yoga, đa phần họ đều là phụ nữ trung niên, gia đình khá giả, đến độ tuổi nhất định, ngoại hình dần xuống dốc mới hoảng hốt nhận ra tuổi thanh xuân còn, để cố vớt vát lại tuổi trẻ, khống chế thân hình ngày phát phì ra, họ thể bớt chút thời gian để tới đây tập luyện.

      Lâm Như và Đào Nhiên thay quần áo, ra tới đại sảnh có rất nhiều học viên đến rồi, huấn luyện viên vẫn chưa tới, mọi người cử động tay chân tự tập luyện trước bài tập khởi động. Lâm Như tự ngắm thân hình mình trong bộ quần áo ôm sát người trong gương, bất giác đỏ mặt. Bình thường có quần áo che đậy, nhìn cũng đến nỗi, nhưng mặc bộ quần áo này vào, tất cả đều lộ ra hết. ràng cảm thấy bụng mình hơi phì ra, mông hơi xệ xuống, vòng eo to hơn trước rất nhiều. vuốt tay hai bên hông bụng, hít sâu, bụng lại rồi, người cũng trở nên gọn gàng hơn, khi thở ra, lại đâu vào đấy, khỏi thấy buồn. Chả trách Hứa Thiếu Phong thay lòng đổi dạ, có phải là cũng có liên quan tới thân hình của nhỉ? nghĩ, nếu bình thường chú ý tập luyện để có thân hình cuốn hút có lẽ giữ được trái tim Hứa Thiếu Phong. liền hạ quyết tâm, nhất định phải tập luyện chăm chỉ để cho cái bụng gọn lại.

      Đúng lúc Lâm Như nghĩ vậy trong gương xuất khuôn mặt xinh đẹp, ta mặc bộ đồ tập yoga bó sát, tóc búi cao, dáng người cao lớn. Eo như được sợi dây vô hình cột chặt, phần giữa eo và mông lại hóp vào sâu tạo thành vòng cong tuyệt mỹ, toàn thân toát lên vẻ đẹp kiều. Bước mà nhanh, như thể tiên nữ nhàng lướt mặt nước. Quay đầu lại nhìn, xa chỉ còn thấy lưng thấp thoáng. Nhìn phía sau ta cũng đẹp, eo lắc la lắc lư, đúng phong thái của thiếu nữ đẹp. Đào Nhiên chỉ vào phía sau với Lâm Như, chị Lâm, ấy là huấn luyện viên, họ Trần, mọi người đều gọi ấy là giáo Tiểu Trần. Lúc này, Lâm Như mới ồ lên tiếng người ấy đẹp quá. Đào Nhiên được đà khen thêm: tất nhiên rồi, người ta là huấn luyện viên mà lại.

      Mọi người còn giáo Tiểu Trần bước lên bục, hướng về phía mọi người cười : “Xin lỗi mọi người, tôi bị tắc đường nên đến muộn vài phút. Bài học của chúng ta ngày hôm nay là tập luyện để tạo dáng nữ tính. Giờ tôi làm động tác mẫu lần, chúng ta hãy cùng nghe nhạc và cảm nhận kỳ diệu của yoga”. xong, với tay mở nhạc, trong nền nhạc nhàng, giáo Tiểu Trần dần dần duỗi cánh tay, cơ thể hài hòa mềm mại thể chê vào đâu được, lúc mềm giống như sợi mỳ nấu chín, tay chân muốn gập lại thế nào gập lại được thế ấy, có thể dùng cả cơ thể để mô phỏng bản vẽ, khi cứng giống như cánh cung, lộn ngược đầu bục thẳng đứng nét cong. Tuy là làm động tác mẫu nhưng động tác của ấy khiến mọi người tròn mắt thán phục như xem biểu diễn nghệ thuật.

      Lâm Như ngây người ra nhìn, bụng thầm nghĩ, khi nào mình tập luyện được như ấy mới được, luyện tập được tới trình độ như thế chỉ cần bằng nửa thôi cũng được, chỉ cần luyện tập làm sao để cơ thể cân đối, mềm mại như trước khi lấy chồng mới mong thu phục được trái tim ông chồng cục trưởng.

      Nghĩ tới Hứa Thiếu Phong, lòng lại thấy đau nhói, tự nhiên thấy tê dại. Tình cảm dành cho nhau bao nhiêu năm, tình dành cho nhau bao nhiêu năm, chẳng lẽ lại kết thúc như vậy sao? Bao nhiêu lần ta về nhà lúc nửa đêm, bao nhiêu lần ta ra ngoài hội họp, chẳng lẽ chỉ là lý do, chỉ là cái cớ để che đậy cho việc có bồ nhí của ta sao?

      Thế gian này, thà tin rằng có ma quỷ còn hơn là tin cái miệng đàn ông.

      Nhưng con hồ ly tinh đó là ai? ta ở đâu?

      Lâm Như thể ngờ rằng con hồ ly tinh đó ở ngay trước mặt , chính là Tiểu Trần, huấn luyện viên yoga mà vô cùng ngưỡng mộ.

      giáo Tiểu Trần tên là Trần Tư Tư, từ mê múa, hồi học đại học cũng học về múa, ngờ ngành này ra trường khó xin việc nên sau khi tốt nghiệp tìm được chỗ múa, liền làm giáo viên dạy nhạc tại trường dân lập, làm chưa được hai năm, thấy lương thấp quá mạnh dạn xin thôi việc, học thêm yoga. Do cơ thể sẵn có độ mềm dẻo, cộng thêm kiến thức cơ bản về múa nên Trần Tư Tư nhanh chóng lấy được chứng chỉ huấn luyện yoga. Sau khi học xong, cùng lúc làm huấn luyện viên yoga cho mấy câu lạc bộ và Câu lạc bộ Dương Quang này cũng là trong số những câu lạc bộ đó. rất thích công việc này vì ngoài mức lương rất cao, lý do chủ yếu là do thích dùng ngôn ngữ cơ thể để gây kích thích cho người khác. Khi lắng nghe nhạc nền yoga, nhàng mở rộng cơ thể, từ từ đạt tới kết hợp hoàn hảo giữa trái tim và tâm hồn. Cảm giác đó dường như khiến quên tất cả để bước vào thế giới hư ảo.

      Trần Tư Tư hề biết Lâm Như là vợ quan, càng biết là vợ Cục trưởng Hứa. Tuy quan hệ với Hứa Thiếu Phong hai năm nay nhưng hề biết vợ Hứa Thiếu Phong tên gì, làm ở đâu, bao nhiêu tuổi, người thế nào. phải muốn biết mà lòng rất muốn tìm hiểu xem phu nhân Cục trưởng rốt cục là người như thế nào để dễ dàng từng bước hoán đổi ngôi vị, chuyển từ địa vị bồ nhí lên địa vị phu nhân. Nhưng cứ mỗi lần đề cập tới chuyện ấy với Hứa Thiếu Phong, ta lại cạy răng lời, chỉ chúng ta vui vẻ thế này, tự nhiên đề cập tới bà ấy làm gì? Hoặc cách dứt khoát, hôn nhân chỉ là hình thức, cốt yếu là xem tình cảm thế nào. Chỉ cần em, em là được rồi, sao phải để ý tới hình thức làm gì? Câu trả lời của Hứa Thiếu Phong tất nhiên làm hoàn toàn hài lòng nhưng hài lòng làm gì được chứ? Lúc đầu khi mới quen Hứa Thiếu Phong, biết là đàn ông có vợ, hơn nữa, Hứa Thiếu Phong cũng với ngay từ đầu rằng thể vì mà ly hôn. việc luôn tiến triển ngoài khả năng dự đoán của con người, lúc đầu bạn để ý, nhưng cùng với thời gian ngày càng để ý hơn. Tình cảm con người cũng phải ngoại lệ, từ lạnh nhạt trở nên cháy bỏng, cũng có thể từ cháy bỏng trở thành lạnh nhạt. Lúc đầu khi mới quen Hứa Thiếu Phong, Trần Tư Tư chỉ cảm thấy người đàn ông này cũng được, trong tay lại có quyền lực, cũng chỉ định thử qua xem thế nào, hề nghĩ nảy sinh tình cảm , càng thể nghĩ mình lấy người đàn ông hơn mình nhiều tuổi đến thế, lại có gia đình. chẳng hề nghĩ được rằng ái tình chính là liều thuốc độc, cùng với tiếp xúc ngày càng gần gũi của cơ thể, báo đáp vật chất ngày càng hậu hĩnh của người đàn ông này, tình cảm cũng trở nên ngày càng sâu sắc tự lúc nào. Khi giật mình nhận ra mình ta cả thể xác và tâm hồn thể quay lại được như cũ, tham vọng được sở hữu giống như có con chuột thầm gặm nhấm trái tim ai nhìn thấy, đau khổ cũng bắt đầu từ đó. Cuối cùng chỉ còn đường tiến chứ có đường lùi, tuy biết tương lai đến đâu nhưng trong sâu thẳm lòng, vẫn mơ tới ngày họ sánh bước bên nhau. Và tin là như thế.

      Kết thúc bài tập yoga, Trần Tư Tư thẳng vào phòng thay đồ, vừa từ phòng thay đồ bước ra gặp Lâm Như, cảm thấy người phụ nữ này rất thú vị, dáng vẻ rất cao quý, ung dung tự tại liền gật gật đầu chào hỏi và cười với ta. Lâm Như cũng gật gật đầu đáp lại: "Xin chào! Bài tập yoga của rất tuyệt". chuyện Đào Nhiên ra, thêm vào: "Nội công yoga của Tiểu Trần điêu luyện, giống như biểu diễn nghệ thuật, khiến người khác hết sức hâm mộ".

      Trần Tư Tư cười khách khí: “Đâu có, đâu có, tôi cũng chỉ vì thích mà thôi, sau này mọi người cùng học hỏi nhau học được thôi”.

      Đào Nhiên : “ giáo Tiểu Trần, tôi xin được giới thiệu với , đây là chị Lâm, bác sỹ Sản khoa, Bệnh viện Trung tâm Thành phố”.

      Nghe thế, Trần Tư Tư liền đưa tay ra bắt tay Lâm Như: “ vinh hạnh! Vinh hạnh quá! Chị Lâm có khí chất cao sang”.

      Lâm Như nghe thế rất hài lòng nhưng miệng vẫn khiêm tốn: “Đâu có, tôi già rồi mà, đâu được như , trẻ trung xinh đẹp, tràn đầy sức sống”.

      Đào Nhiên tiếp lời: “Cả hai người đều khiêm tốn quá, người trẻ trung xinh đẹp, người khí chất cao sang. Được rồi, để tôi mời hai vị uống trà nhé”.

      Trần Tư Tư chợt nhớ ra Hứa Thiếu Phong đợi mình ở nhà, liền từ chối, tôi có việc phải về, hôm khác rảnh tôi mời hai chị. Lâm Như cũng vội về nhà để xem Hứa Thiếu Phong về chưa, liền được rồi, để hôm khác có thời gian chúng ta chuyện.

      Bọn họ với nhau như thế rồi cùng bước ra khỏi câu lạc bộ, vào bãi đậu xe.

      Từ xa Trần Tư Tư trông thấy chiếc ô tô con màu đỏ đun của mình nhìn nổi bật như đám lửa , nhìn rất bắt mắt. thích màu đỏ đun, đó là màu sắc rất có sức lôi cuốn, luôn khiến người khác cảm thấy tràn trề sức sống và năng động. Sau khi chia tay, Lâm Như và Đào Nhiên rẽ vào bên, còn Trần Tư Tư thẳng tới chiếc xe màu đỏ đun của mình, trước khi mở cửa bước vào vẫn ngoái đầu nhìn lại hai người kia, thấy họ cũng nhìn mình, cả hai bên cùng cười với nhau, giơ tay vẫy. lên xe mới nhìn thấy hai người cùng bước lên chiếc xe màu đen.

      Trần Tư Tư khởi động xe, tự nhiên có cảm giác chị Lâm này nhìn quen quen, mà thể nhớ ra mình gặp ở đâu rồi. Có số người, số việc là vậy, có thể mình chưa từng gặp hay chưa từng trải qua nhưng lại có cảm giác hình như thấy ở đâu đó, đấy có phải là duyên phận từ kiếp trước như người ta vẫn thường nhỉ? nghĩ ra thôi nghĩ tới nữa, Trần Tư Tư quay vô lăng, xe lên đường Tình Nhân. Đó là thắng cảnh đẹp của thành phố Hải Tân, con đường như chuỗi ngọc vòng quanh bờ biển luôn khiến người ta có cảm giác lãng mạn, bay bổng. Mỗi lần Tư Tư tự lái chiếc xe thích của mình lướt con đường này, trong lòng đều cảm thấy vô cùng dễ chịu, cảm giác tuyệt vời ùa về trong . cảm thấy tất cả những điều tốt đẹp này đều do Hứa Thiếu Phong mang đến cho . Nếu quen biết Hứa Thiếu Phong, chừng giờ này còn phải chen chúc xe buýt, làm gì có chiếc xe riêng đẹp thế này.

      Đường tắt của đời người là gì? cảm thấy tìm được người đàn ông có quyền lực làm chỗ dựa cho mình chính là con đường tắt hiệu quả nhất, chẳng phải khổ sở làm việc, chẳng phải tích lũy hàng mấy chục năm, chỉ cần bước bước là tới được cuộc sống mơ ước, cuộc sống mà người khác có vất vả hàng mấy chục năm cũng có được.

      Xe rẽ vào khúc cua, từ xa nhìn thấy ốc đảo tuyệt đẹp nhô lên từ phía biển như trong truyện cổ tích. Nhà Trần Tư Tư ở khu hoa viên Di Tình đó, tuy cách xa khu trung tâm thành phố náo nhiệt nhưng bù lại nơi đây tuyệt đối yên tĩnh, dễ chịu. Hứa Thiếu Phong cũng rất thích yên tĩnh êm đềm, lại dễ tránh ánh mắt nhòm ngó của nơi này, nó khiến thế giới riêng của hai người càng trở nên tuyệt vời hơn bao giờ hết. Đêm qua, cùng Hứa Thiếu Phong quay cuồng ân ái tới mấy lần, tới mức Hứa Thiếu Phong cạn kiệt sinh lực mới buông tha.

      Sáng nay trở dậy, thấy Hứa Thiếu Phong vẫn chìm trong giấc ngủ, chợt thấy ân hận, cảm thấy mình quá tham lam, chẳng may ấy có chuyện gì biết làm thế nào? Nghĩ thế, nấu bữa sáng cho , còn mình chẳng kịp ăn gì vội vàng tới lớp, ngờ vẫn bị muộn mấy phút. nghĩ, trưa nay phải nấu canh dưỡng sinh để bồi bổ cho ấy.

      nhanh chóng đánh xe vào bãi đậu, nghĩ nhất định Hứa Thiếu Phong vẫn còn ở nhà, chừng còn chưa thèm dậy. nhàng mở cửa, định hù dọa cho ta trận. thích làm mấy trò trẻ con đó, có lúc Hứa Thiếu Phong gọi điện báo đến, còn cố tình trốn , nhân lúc Hứa Thiếu Phong để ý mới đột ngột xuất tiếng, rồi thích thú nhìn bộ dạng giật mình mãi mới định thần lại được của . Lần này, nhàng vào nhà, lại muốn hù dọa trận chơi, vậy mà khi bước vào, lại chẳng thấy đâu. Nghĩ là trốn đâu đó, đóng cửa lại tìm, vừa tìm, vừa tự lẩm bẩm, em cho trốn, em thấy rồi nhé, còn mau ra đây . Có lúc, Hứa Thiếu Phong cũng học cách hù dọa người của và khiến phải hét lên thất thanh vì sợ. vừa tự mình, vừa tìm Hứa Thiếu Phong, liền nhìn thấy tờ giấy nhắn do Hứa Thiếu Phong để lại bàn, chỉ viết vỏn vẹn mấy chữ:

      Tư Tư:

      Cơ quan có việc, phải quay về gấp.

      Thiếu Phong

      Tay cầm tờ giấy, lẳng lặng ngồi xuống, miệng lẩm bẩm: cơ quan có việc, có việc gì chứ?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :