Sáng hôm sau ----
Trác Diệu Bang rửa mặt chải đầu xong, bước ra khỏi phòng tắm, liền đến phòng để quần áo.
“ Hôm nay mặc cái này được ?” Lương Nhược Duy mặt mày rạng rỡ đứng ở trước tủ quần áo, chuẩn bị sẵn cho bộ quần áo và linh kiện.
Khóe môi của khẽ nhếch lên, rất thích nhìn tràn đầy sức sống vào buổi sáng, tinh thần phấn chấn cùng với bộ dáng mạnh mẽ, mắt ngọc mày ngài, khuôn mặt tươi cười và sắc mặt hồng hào, tất cả đều làm cho tinh thần của rung lên.
“ Hôm nay, màu may mắn của có phải màu xanh biếc ?” mỉm cười nhận lấy áo sơmi, nhìn xem ở bên cạnh còn có caravat màu xanh lá cây đậm cùng với khăn tay có đường kẻ ô vuông màu xanh biếc, liền lập tức hiểu được vận thế hôm này của mình giống với ngày hôm qua.
Vợ của giúp phối quần áo, ngoại trừ tổng thể rất dễ nhìn, mà bình thường cũng nghĩ đến vấn đề phong thủy. cũng ngại đem việc đó cho quyết định, cho nên trong tủ quần áo và linh kiện của rất rực rỡ, nhìn vào giống như màu sắc gì cũng có, hoa văn nào cũng có, ngay cả chính nhìn cũng thấy có chút hoa mắt, vậy mà có thể sắp xếp gọn gàng ngăn nắp.
“ Đúng vậy.” Co xoay người bẻ lại cổ áo giúp , thuần thục giúp thắt caravat, vừa thắt vừa cười, cảm thấy chồng trời sinh có dáng vẻ nho nhã lễ độ tốt, mặc cái gì nhìn cũng thấy tốt.
Trải qua bốn vòng Xuân Hạ Thu Đông, Trác Diệu Bang ở trong mắt vẫn là người đàn ông có phong thái phóng khoáng, là Bạch Mã Vương Tử oai phong lẫm liệt. Mặc dù qua tuổi ba mươi luôn làm việc bận rộn nhưng hề có nếp nhăn, ngược lại trãi qua năm tháng rèn luyện lại càng thêm chín chắn, lại càng tăng thêm sức hấp dẫn của đàn ông. Trãi qua hơn ngàn ngày ở chung, sáng chiều đều gặp nhau, đối với chỉ có từng chút từng chút mà còn chỉ có tăng chứ hề giảm, cho tới bây giờ ánh mắt của nhìn vẫn như trước, tràn ngập mến mộ…
“ Làm sao vậy ?” nhìn vợ thắt xong caravat, đột nhiên lại nhìn đến ngây ngốc.
Con ngươi trong suốt của nhìn gương mặt tuấn tú của chằm chằm.
“ Em cảm thấy rất đẹp trai.” xấu hổ cúi đầu, liền giúp kẹp lại caravat và gài nút tay áo.
Trác Diệu Bang hơi sửng sốt, nhìn cái má lúm đồng tiền ửng đỏ của vợ , trong đầu cũng nổi lên hồi nhộn nhạo kỳ lạ….
“ Mau ra đây ăn điểm tâm.” xoay người, ra khỏi phòng ngủ.
“ Ừ.” có chút giật mình nhìn bóng lưng dịu dàng của vợ, tóc đuôi ngựa của lắc lư trung tạo thành hình vòng cung đẹp.
Trong nháy mắt xác định được bản thân nghĩ ra ăn bữa sáng mà chính là bữa sáng, bởi vì đôi mắt nhu tình như nước của , dáng dấp của cũng làm cảm thấy đói khát.
Chẳng qua vừa mới nghiên đầu, ánh mặt trời ngoài cửa sổ liền nhắc nhở trách nhiệm của lúc này là công việc chứ phải vui đùa. Lúc này, nên lôi kéo lên giường cùng nhau lăn lộn, nếu nhất định bị trễ làm, bởi vì thời gian ăn nhất định lâu hơn thời gian ăn sáng….
Khụ, bình tĩnh, bình tĩnh…… Là bữa sáng, phải là ….
Trác Diệu Bang ưỡng ngực hít vào, ổn định lại cảm xúc, quay đầu cầm áo khoác tây trang cùng cặp đựng hồ sơ ra cửa phòng.
xuống lầu tới phòng bếp, liền nhìn thấy vợ nhón mũi chân, duỗi thẳng cánh tay lên tủ bếp ở đỉnh đầu muốn lấy đồ ăn.
nhanh chóng buông đồ tay xuống, sau đó chạy đến phái trước ôm lấy , giúp thuận lợi lấy được đồ.
“ Hay là tìm người đến sửa lại phòng bếp này chút .” Vóc người của khá , trong nhà cũng có mấy vật dụng có kích thước và độ cao thích hợp với vóc dáng bé của , cần thiết kế lại phòng bếp này cách ràng, bởi vì ban đầu lập kế hoạch cũng quá xem nặng việc thiết kế các chức năng của phòng bếp. Cho nên tất cả thiết bị ở đây đều dựa theo gian mà sắp đặt, đối với người thường xuyên xuống bếp như mà cũng thích hợp cho lắm, chiều cao của bồn rửa đối với cũng phải là thấp, sử dụng thời gian dài cần phãi cố hết sức.
Lúc trước, từng với việc kêu người sửa lại phòng bếp, thuận tiện đem phòng bếp dài hẹp này xây lại lớn hơn, đồng thời cũng đổi lại hết các vật dụng nhưng như vậy quá lãng phí tiền, dù sau dùng lâu nên cũng thành thói quen.
Dịu dàng như luôn dễ dàng thích ứng với người khác, thích ứng trong mọi hoàn cảnh, luôn cảm thấy cảnh biến đổi theo lòng mình, nhìn điều gì cũng rất thích. Đó cũng là trong những ưu điểm lớn mà thưỡng thức ở , bởi vì có nên lúc làm việc ở bên ngoài cũng bận tâm việc nhà, tất cả mọi việc trong nhà đều được xử lý ổn thỏa.
“ cần lo lắng như vậy, em nhón chân chút xíu là lấy được rồi.” Lương Nhược Duy vẫn như cũ, khéo léo từ chối ý tốt của , cầm mâm rửa sơ bằng nước rồi lấy vải bông lau khô.
Bây giờ, đối với phòng bếp vô cùng thông thạo, làm việc lâu nên quen tay, có vật gì có thể làm ngã được.
“ cà nhắc cũng chỉ có thể lấy được đồ ở tầng dưới.” vừa vừa nhìn đỉnh đầu của vợ cùng với tủ bếp có quá nhiều chênh lệch, khóe môi gợi lên chút chế nhạo.
“ Tầng cùng cũng có dùng đến nha.” hờn dỗi nhìn , muốn người chồng có thân hình cao lớn này đừng xem thường trí tuệ của , hơn nữa nếu thực cần dùng đến, chỉ cần tìm cái ghế là có thể với tới, thực còn lùn như vậy được ?
“ chỉ sợ em ngày nào đó bị nồi đập vào đầu.” cũng vì tốt cho nên mới .
“ có chuyện đó đâu mà! ra ngoài ăn sáng .” tràn đầy lòng tin, cười hì hì phụ giúp ra ngoài.
Kỳ nghĩ đến việc xây lại phòng bếp vì nguyên nhân khác, bởi vì chồng mỗi lần thấy rướn cổ lấy đồ này nọ, chủ động chạy sang ôm lấy , giúp lấy đồ. Mà bản thân luôn vui mừng trong lòng chỉ vì mấy giây ngọt ngào đó, có khi còn cố ý tìm nhiều đồ trong chốc lát, muốn thừa cơ hội cảm nhận cảm giác được chồng ôm vào trong ngực nhiều hơn chút…Hi, làm như vậy có chút giống tiểu nhân hiểm, bởi vì cha mẹ dạy phải minh bạch ràng, nhưng mà vẫn quyết định tiếp tục “ Thiết kế” , đùa giỡn tâm cơ để tạo ra khoảnh khắc thân mật của hai người bọn họ….
bàn cơm, hai người liền vào chổ ngồi, người phụ nữ lấy chén và rót nước trái cây vào ly giúp chồng, người đàn ông lấy ra xấp báo chí, liền rút ra trong đó tờ báo kinh tế và tài chính.
“ Chồng ơi, ngày kỷ niệm kết hôn của ba mẹ năm nay, cảm thấy mình nên đưa món quà nào là tốt nhất ?” Chớp mắt cái ngày kỷ niệm kết hôn của ba mẹ chồng đến, hai năm trước bởi vì thân thể mẹ chồng khỏe, nên chút mừng được, năm nay phải suy nghĩ chút, lập kế hoạch chúc mừng mới được.
“ Em quyết định là được rồi.” Loại “ chuyện gia đình” này luôn để xử lý. có ý kiến, vừa ăn sáng vừa mở tờ báo ra xem tiêu đề.
“ Lúc trước mẹ từng muốn du lịch nước ngoài, chúng ta mua vé cho bọn họ nghĩ mát, thấy thế nào ?” Trong lòng của có quyết định, nhưng vẫn muốn hỏi ý kiến của chút, dù sao phần quà tặng này danh nghĩa là của hai vợ chồng bọn họ, hơn nữa lại là người chi tiền.
Last edited by a moderator: 22/5/15