1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vợ chồng cùng quản gia - Mục Yên

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Vợ chồng cùng quản gia - Mục Yên
      Tác giả: Mục Yên

      Covertor: ngocquynh520

      Editor: Trang bubble

      Độ dài: 46 chương


      Giới thiệu:

      Diệp Bội tám tuổi.

      Diêu Cẩn: Bà xã, lúc nào chúng ta sinh con vậy?

      Diệp Bội: Vẫn còn sớm.

      Diệp Bội mười sáu tuổi.

      Diêu Cẩn: Bà xã, lúc nào chúng ta sinh con vậy?

      Diệp Bội: Vẫn còn sớm.

      Diệp Bội hai mươi bốn tuổi.

      Diêu Cẩn: Bà xã, lúc nào chúng ta sinh con vậy?

      Diệp Bội ( ý thức được vuốt bụng)【 Căm tức nhìn Diêu Cẩn 】: Rốt cuộc là làm gì?

      Diêu Cẩn 【 Bộ dáng vô tội 】: có mà, chỉ là bà xã, phải có chứ?

      Diệp Bội 【 Đỡ trán 】: Đúng vậy, được toại nguyện rồi đó.

      Diêu Cẩn 【 cười khúc khích . . . 】: Ha ha, hắc hắc he he, cuối cùng cũng sắp được làm ba, bà xã em tốt. ( ra mình làm gì đâu. )

      Đây là tiểu thuyết về hai vợ chồng cùng nhau sống lại, cùng nhau phấn đấu, cùng nhau kiếm tiền, truyện này lấy ấm áp làm chủ, phấn đấu làm phụ, quan trọng là hai người đều rất hạnh phúc.


    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 1.
      Editor: trang bubble ^^

      Tỉnh Z thành phố S, nước Hoa phân loại thành phố rất ràng, điều kiện sinh hoạt và tiền lương của người ở thành phố loại cũng tốt hơn nhiều so với điều kiện của thành phố loại hai, loại ba, mà thành phố S chính là điển hình của thành phố loại hai, mặc dù bằng thành phố loại , nhưng lại tốt hơn nhiều so với thành phố loại ba, hơn nữa nếu muốn mức sống tốt hơn chút chỉ cần cố gắng hơn chút, nếu có phần công việc ổn định vẫn có thể sống rất vui vẻ.

      Khác với trước kia tất cả mọi người ở cùng nơi, bây giờ cho dù mọi người là hàng xóm cách vách cũng có thể biết nhau, ở trong vườn hoa chung cư có cặp vợ chồng bình thường cũng tuân theo quy tắc như vậy, gần như chưa bao giờ giao lưu với người chung quanh.

      Trong căn hộ phòng ngủ phòng khách, ánh đèn huỳnh quang chiếu xuống, để chúng ta có thể nhìn ràng trang trí trong nhà, editor giống như câu ngạn ngữ từng , Ma Tước tuy , ngũ tạng đều đủ, có lẽ cũng rất thích hợp vào chỗ này.

      "Ông xã, " Từ trong phòng bếp người phụ nữ cười cầm hai chén cơm ra đặt ở bàn, chỗ mình và người đàn ông đối diện, "Cuối cùng chúng ta có thể thở phào hơi, kế tiếp có lẽ chúng ta có thể suy nghĩ chút chuyện sinh con rồi." tới chỗ này, mặt người phụ nữ lộ ra nụ cười ngọt ngào, nếu phải là vì trước kia có đủ loại chuyện vướng víu, e rằng bây giờ con của bọn họ có thể mua nước tương rồi.

      Người đàn ông đưa tay nắm lấy tay của người phụ nữ, nhàng ma sát lòng bàn tay của đối phương: " để cho em chịu khổ, ngay từ đầu khi theo đuổi em từng muốn để em theo cùng nhau sống cuộc sống sung sướng, nhưng ngờ cuối cùng lại là em theo cùng nhau trải qua cuộc sống khổ sở." Áy náy là tất nhiên, nhưng mà trong lòng quan trọng nhất là phần cảm động kia.

      Hai người là quen biết lúc lên đại học, khi đó trong nhà người đàn ông vẫn còn rất nhiều tiền, cũng có rất nhiều người chạy theo , nhưng cho dù là vào lúc đó cũng chưa từng lăng nhăng, có lẽ này cả đời cũng chỉ người phụ nữ, chỉ là biết vì sao mà người phụ nữ này lại luôn chấp nhận theo đuổi của , cho đến khi nhà phá sản, người phụ nữ kia lại đột nhiên xuất , trước kia là cảm thấy người đàn ông quá mức ăn ngồi trước, nhưng bây giờ phải, cho nên bằng lòng theo cùng nhau chăm chỉ làm việc, cho tới bây giờ.

      Nụ cười mặt người phụ nữ khổ sở chút nào, ngược lại bộ dáng có vẻ rất vui vẻ: "Ông xã, ra khi đó theo đuổi em trong lòng em cũng sớm buông lỏng, chỉ là trong lòng luôn có phần lo lắng như thế, cảm thấy ngày nào đó thay đổi khíên em bắt được, cũng biết là em lớn lên ở nông thôn, trong xương chắc chắn chút suy nghĩ nông dân cá thể, nhưng mà bây giờ phải rất tốt sao, chúng ta đến nứơc như vậy, kế tiếp sinh đứa con, sau đó sống cuộc sống vui vẻ."

      "Bà xã. . . . . ." Người đàn ông tới gần phía trước lẳng lặng nhìn người phụ nữ, mũi của hai người lại gần cùng chỗ.

      " cần , " Đẩy người đàn ông, người phụ nữ bật cười, " cần tỏ vẻ như là thời gian dài chúng ta cũng trải qua vui vẻ như vậy, về sau em có thể làm việc bản thân em thích làm, cũng có thể làm việc bản thân thích làm, đợi lát nữa sau khi cơm nước xong còn có thể giống như ngày thường cùng nhau dạo chút, ra chúng ta như vậy còn có lợi ích, chúng ta có cái gọi là sau bảy năm là ngứa ngáy đúng hay ?"

      "Đúng" ra vào ngày thường người đàn ông tuyệt đối xuất cảm xúc như vậy, bởi vì biết cần làm chỗ dựa của người phụ nữ tuyệt đối thể ngã xuống được, nhưng sau ngày hôm nay hai người có thể luôn sống vui vẻ, cho nên mới có thể ra nhiều lời bùi ngùi như vậy.

      Vào khoảnh khắc ấm áp này, dường như trời đất chợt xoay chuyển, đèn trần nhà cũng bắt đầu long ra trở nên lắc lư, đồ ăn bàn rơi rớt đầy đất, sau đó giống như toàn bộ thế giới đột nhiên trở nên đen tối, nhưng chấn động vẫn ngừng lại.

      "Bà xã." Người đàn ông nắm chặt tay của người phụ nữ, ôm vào trong lòng mình.

      "Em sao."

      Có lẽ kéo dài khoảng chừng mấy phút, rung động ngừng lại, nhưng mà bên này lại có tiếng động, chút tiếng động cũng có.

      Động đất, trận động đất này xảy ra thình lình khiến cả thế giới cũng rơi vào khiếp sợ, chỉ vì lần động đất này có cường độ lớn, cũng bởi vì vị trí tâm trận địa chấn này làm cho cả thế giới đều giật mình.

      Người ở trong khu vực động đất chỉ có thể xem tin tức ti vi, động đất qua bao lâu chính quyền trung ương rất nhanh cử người xuống khu vực gặp nạn phòng chống động đất, cứu tế rồi, Đài Truyền Hình Trung Ương cũng truyền phát tin tức lúc này.

      "Động đất ở thời đại này kinh ngạc hiếm có, nhưng cũng ai ngờ tới tỉnh Z thuộc khu vực địa chấn vậy mà cũng xảy ra động đất, hoàn toàn ai dự báo được chuyện này vào trước lúc xảy ra, từ trứơc đến giờ nhà cửa tỉnh Z cũng có chức năng chống động đất, phần lớn dân chúng bởi vì phản ứng kịp mà sau đó bị vùi lấp ở dưới đất vàng, trước tiên trung ương phái ra đội tìm kiếm cứu nạn và cảnh sát võ trang, cố gắng trong thời gian ngắn nhất cứu được nhiều người nhất, hi vọng dân chúng gặp nạn càng ít càng tốt, để mọi người chúng ta cùng nhau cầu nguyện ." Giọng người chủ trì có chút nghẹn ngào, thậm chí vào lúc thông báo tin tức còn ra lời vốn nên ra từ , quan trọng nhất là, tỉnh Z có rất nhiều lao động nhập cư, nhưng an toàn của bọn họ lại ở vào tình hình khủng hoảng, gần như là ở vào khoảnh khắc đó, người cả nước miễn là họ chú ý đến tin tức này mọi người đều chắp tay lại bắt đầu cầu nguyện, tuy là biết có tác dụng hay , nhưng thể rời nhà đến khu gặp nạn giúp đỡ bọn họ cũng chỉ có thể làm như vậy.

      "18 giờ 24 phút 56 giây ngày 20 tháng7 năm 20XX, vỏ trái đất xảy ra thay đổi phạm vi lớn, cố bị nạn đầu tiên là ở tỉnh Z nước Hoa, trận động đất mãnh liệt hề đoán trước khiến rất nhiều người tỉnh Z gặp nạn, sau đó, các quốc gia còn lại xuất dồn dập các thảm hoạ khác nhau, sóng thần, tuyết lở, thậm chí số đảo quốc còn vì biến cố lần này mà hoàn toàn bị chôn vùi . . . Có thể vỏ trái đất thay đổi lần này bị ảnh hưởng chính là toàn bộ thế giới."

      Bởi vì chỉ có quốc gia xảy ra tai nạn, cho dù là cứu viện cũng có biện pháp thực ngay, nước Hoa cứu viện vẫn tiếp tục.

      "Dưới đây là phóng viên tại trường

      Thời báo thực tế : cho tới bây giờ, số người chết do động đất đạt đến năm mươi ngàn lượt người, số liệu này theo vẫn tăng lên liên tục ngừng, trường đào lên rất nhiều đều là xác chết, nhưng sau lần động đất này chúng ta cũng biết số người chưa có mất tình cảm, biết bao người mẹ bởi vì bảo vệ đứa con vì vậy mà gặp nạn, ngay mới vừa rồi, nhân viên cứu hộ còn đào ra cặp vợ chồng, người chồng ôm chặt vợ mình, đặt người vợ ở dưới người, nhưng ấy ngờ tới phía sau chỗ rớt xuống lại là cốt thép . . ." Phóng viên trường cũng tiếp tục hết, nhưng mà camera lại quay tới, người chồng cho là mình cứu được vợ, mặt vẫn mang theo nụ cười thỏa mãn, mà người vợ, vào lúc bản thân ấy cũng bị thương nặng lại chỉ cắn môi, để bản thân kêu thành tiếng, sợ rằng cũng muốn người chồng lo lắng.

      "Thiên tai thể biết trước, nhưng nhân viên cứu nạn luôn luôn cố gắng, hi vọng tất cả chúng ta đừng từ bỏ hi vọng, đặc biệt là lúc bị chôn ở dưới đất còn có những người sống, chúng tôi buông tay mọi người." Đoạn văn này lặp lặp lại dùng loa phóng thanh ở đưa tin, chỉ hy vọng có thể cứu được càng nhiều người.

      cơn gió thổi qua, tiếng dần dần xa, giống như tất cả tiếng động bên ngoài biến mất thấy nữa, thời gian ngừng lại ở chỗ này.

      "Bội Bội, Bội Bội, tỉnh dậy, mau dậy , con quên hôm nay chính là ngày đầu tiên con lên tiểu học, tối hôm qua phải là con còn phải tới sớm chút sao?"

      Tiếng địa phương quen thuộc vang lên ở bên tai, Diệp Bội mở mắt, nhìn người trước mắt, mặc dù tuổi trẻ hơn nhiều, nhưng vẫn có thể nhận ra được người này chính là mẹ của mình, há mồm gọi cũng là rất tự nhiên dùng tiếng địa phương: "Mẹ."

      "Ừ, mau dậy , mặc quần áo đánh răng, đợi lát nữa mẹ đưa con tới trường học."

      "A, được." Lúc này Diệp Bội vẫn rất mê mang như cũ, hôm nay là ngày đầu tiên lên tiểu học, nhưng trong trí nhớ lại sớm qua lâu, nếu như là những cái này đều là mơ vậy tâm trí của mình trưởng thành lại là xảy ra chuyện gì, vậy cái người mà mình làm bạn mười mấy năm xảy ra chuyện gì, còn có lần chấn động kia, nhưng cũng nhớ là trước giờ chỗ tỉnh này của mình vốn chưa từng xảy ra động đất.

      Chuyện kế tiếp bản thân Diệp Bội cũng mơ mơ màng màng, chỉ biết là có người giúp mình mặc quần áo xong, sau đó nắm tay ra cửa, ra ngoài Diệp Bội xoay người lại thấy được nhà cửa màu đỏ quen thuộc, có lẽ mới hơn nhiều so với cái kia trong trí nhớ.

      Tiểu học cách nhà mình cũng phải rất xa, cũng chỉ là bộ, chỉ dùng thời gian năm phút đồng hồ đến trường học, lúc này trường học vẫn là trường học, mà phải nhà xưởng sau này, cửa lớn kia cũng có thể thấy chữ viết tiểu học XX, tuy rằng chỗ này quả là chút hư hỏng.

      "Ngọc Hi, dẫn Bội Bội báo tên sao, thiếu chút nữa quên rồi, Bội Bội cũng nên học lớp rồi, nếu sớm biết buổi sáng cùng được rồi?" Người quen chào hỏi với mẹ Diệp Bội.

      "Đúng vậy đó, nhưng mà hôm nay là ngày đầu tiên, hề gì. Đúng rồi, Văn Cường đâu?" Bởi vì gặp được người quen, cho nên mẹ Diệp Bội liền bị bà ấy lôi kéo đến tay dắt Diệp Bội cũng dừng lại bước chân, lúc này Diệp Bội mới có tâm trạng nhìn hoàn cảnh chung quanh, mặc dù có rất nhiều người bởi vì nguyên nhân trí nhớ mà mơ hồ, nhưng vẫn nhớ được ít, thấy những người đó cười chào hỏi với bản thân, cũng tiện thể đáp lại nụ cười, chỉ là muốn để ra tên của mỗi người trong đối phương vậy rất có khả năng rồi.

      "Nó ấy à, sớm có được ngày chơi đùa, đúng rồi, Bội Bội, ở trong trường học nếu như có chuyện có thể tìm cậu con, biết ?" Người vừa chuyện với Diệp Bội mẹ đột nhiên liền chuyển sang Diệp Bội.

      Diệp Bội gật đầu: "Dạ." Làm sao lại nhớ được chứ, người đối diện mình đây gọi là bà bác, mà cậu, cũng chỉ là nam sinh lớn hơn hai tuổi so với mà thôi, khi còn bé vẫn rất nghe lời, đối với người mới lớn hơn hai tuổi gọi là cậu đó cũng gọi rất vui mừng, có lúc nghe được cậu bạn học kia nhạo báng cũng thèm quan tâm chút nào, nhưng mà bây giờ, sợ rằng là gọi ra miệng được, cũng chủ động tìm người.

      Có thể là vội vã ghi danh, mẹ Diệp Bội rất nhanh mang phòng học, giáo viên trong trí nhớ của mình chỉ có người kia, chẳng qua là vào lúc lên năm thứ ba về hưu, còn bạn học, bởi vì từng học nhà trẻ, hơn nữa còn là thôn, quen thuộc mới gọi là kỳ lạ.

      "Bội Bội, gọi thầy giáo Vương."

      "Chào thầy giáo Vương." Diệp Bội mở miệng cười, cũng biết ra đối phương phải họ Vương, mà là họ Diệp, gọi là Diệp Vương Văn, chỉ là thầy giáo Diệp quá nhiều, sợ gây nên lẫn lộn, cho nên mới dùng chữ trong tên giáo viên làm danh hiệu xưng hô, ở nơi này loại chuyện như vậy hầu như mọi người đều cùng họ cũng lạ lùng.

      "Ha ha, là ngoan." ông cụ chừng năm mươi tuổi cười ha hả trả lời.

      Mẹ Diệp về nhà, Diệp Bội cũng hi vọng như thế, bởi vì chỉ có như vậy, mới có thể bắt đầu tập trung, suy nghĩ chút rốt cuộc tại sao mình lại quay về nơi đây, tay bé này tay bé, phải tất cả mọi người hi vọng lại thấy ngươi lần nữa, vất vả mới có thể sống hạnh phúc qua ngày với ông xã, nhưng mà lại thoáng cái trở lại hồi còn , cũng biết rốt cuộc thế nào rồi.
      ly sắc thích bài này.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 2:
      Editor: trang bubble ^^

      Lúc lớp tiểu học Diệp Bội tám tuổi, mà tuổi này vốn cái gì cũng biết, dù sao đều là trẻ con, tới hôm nay ba ngày rồi, học đối với trước kia mà là mới lạ, là có hứng thú, nhưng mà đối với tại mà lại là nhàm chán, lúc lớp số học học phép toán cộng trong khoảng mười, ngữ văn học chính là loại trình độ ghép vần aoeiuv này, còn có môn nhạc linh tinh ..., mà bây giờ tiết học còn lại là chơi đùa với những dụng cụ giờ học, sai, chính là chơi đùa với những dụng cụ.

      Vào thời đại này trong nhà của đứa vốn có điều kiện nào để mua món đồ chơi gì tốt, trong trường học có thể chơi đùa với những dụng cụ lại là hoạt động làm cho người ta vui mừng hạng nhất, nhưng ra cũng chỉ là ghép từng món đồ chơi có kích thước lại thành vật cỡ lớn mà mình muốn, cho dù kết quả làm ra là cái ra đâu vào đâu cũng phải gấp.

      "Bội Bội, bạn làm sao vậy, chơi sao?"

      " chơi." Phần lớn bạn học tiểu học cũng có ấn tượng gì quá lớn, sau khi lớn lên cũng gần như chưa từng gặp lại, chỉ có vào lúc lễ mừng năm mới có khả năng chạm mặt ở ngoài vốn có khả năng gặp mặt.

      Thấy dáng vẻ xa cách của Diệp Bội, kia cũng gì, bưng lên đống linh kiện lớn bàn rồi chạy tới bàn khác: "Hiểu Hiểu, tớ với cậu chơi cùng nhau , mình tớ chơi được, Bội Bội dường như muốn chơi trò chơi lắm."

      "Ừ, được." Loại linh kiện này càng nhiều chơi lại càng vui, cho nên tự nhiên người gọi là Hiểu Hiểu kia cũng đồng ý rất nhanh.

      Tiểu học là toà kiến trúc hai tầng lầu, Diệp Bội nhớ là vào lúc năm thứ hai học sinh của thôn khác cũng đến ngôi trường này, sau đó lầu hai trở thành ký túc xá, đám trẻ con mới □ tuổi trở thành đám người ở lại sớm nhất.

      Qua ba ngày này, thể quen hay quen, chỉ có thể Diệp Bội thử tiếp nhận cái thế giới này, tiếp nhận mẹ vẫn còn trẻ tuổi so hơn với thời điểm sau này của mình. rất thích xem tiểu thuyết, cũng rất thích viết tiểu thuyết, nhưng phải đứa bé mới năm nhất còn biết mấy chữ lại đột nhiên viết ra được tiểu thuyết.Tuyệt đối là thể nào, cho nên viết tiểu thuyết kiếm tiền bị bỏ , những thứ khác chỉ có thể từ từ suy nghĩ, dù sao Diệp Bội cũng phải là người rất giỏi giang.

      Tiếng chuông tan học vang lên, người ở trong phòng học đều chạy ra ngoài, cho dù chỉ là bốn mươi lăm phút, nhưng bản tính trẻ con rất khó yên tĩnh lại, sau giờ học tự nhiên muốn ra ngoài nhanh chút.

      "Bội Bội, bạn muốn cùng hay , tiết học tới là giờ thể dục, chúng ta chơi diều hâu bắt □ ." Vẫn là nữ sinh mới vừa rồi như cũ, bởi vì hai người cùng bàn, cho nên chơi dĩ nhiên là phải gọi Diệp Bội.

      " , Duyệt Duyệt tự bạn chơi , đợi lát nữa mình ." Diệp Bội nhớ người này gọi Diệp Duyệt, về sau khi lớn lên cũng thi vào trường học hạng hai,nhưng mà bây giờ, mọi người còn chưa có khác nhau quá nhiều ở thành tích, lớp tiểu học, vốn cũng có khả năng có chênh lệch quá lớn.

      "A, vậy cũng được." Chỉ là suy sụp chút rồi Diệp Duyệt lại vui sướng chạy chơi với người khác.

      Ngồi ở dưới gốc cây gò đất, cũng thèm để ý quần có thể bị dơ hay , Diệp Bội dựa vào cây ngủ gật, có thể là suy nghĩ quá nhiều, lúc tối cũng ngủ ngon lắm, lại muốn chơi đùa chung chỗ với những đứa kia, cho nên ngủ có lẽ là lựa chọn tốt nhất của , nếu như coi là, với số tuổi của khi đó, nếu như sớm kế hoạch xong, vậy sợ rằng con của cũng lớn như vậy.

      "Haiz." Tiếng than thở khẽ vang lên ở bên cạnh Diệp Bội, cũng cảm thấy chung quanh giống như xuất thêm số người, nhưng mà là quá mệt mỏi, cho nên cũng muốn mở mắt.

      Đột nhiên, Diệp Bội cảm thấy mũi giống như thêm thứ gì, lông xù, làm cho mũi của ngứa ngáy lúc: "A, a, hắt xì."

      "Ha ha."

      "Ha ha ha ha ha."

      chỉ có tiếng cười vang lên ở chung quanh Diệp Bội, mở mắt ra, nhìn đám nữ sinh, cầm đầu là nữ sinh tóc ngắn, cũng là người mới vừa rồi táy máy tay chân ở mũi , muốn gì nhiều với những người này, Diệp Bội khẽ: "Các bạn tự mình chơi , tớ muốn nghỉ ngơi chút." Mặc dù bị đánh thức trong lòng hơi khó chịu, nhưng những người này cũng có ác ý, Diệp Bội cũng muốn truy cứu.

      " phải là bị bệnh chứ, Duyệt Duyệt, nhanh gọi thầy giáo đến ." Lần này chuyện là nữ sinh khác, người này Diệp Bội còn nhớ , có lẽ coi như là dạng từ đến lớn thành tích cũng rất tốt kia..., thoạt nhìn yếu đuối mỏng manh, nhưng lại rất to gan, vào lúc trung học lui tới với người khác, dĩ nhiên, cuối cùng cũng chỉ là thi trường đại học loại hai, chỉ là với thôn núi, ra loại hai cũng xem là quá kém.

      "Tớ sao, cần gọi, chỉ là hơi mệt mỏi." Diệp Bội giải thích, muốn gióng trống khua chiêng.

      "Nhanh lên chút á..., Duyệt Duyệt." Lần này mở miệng vẫn là nữ sinh tóc ngắn, có lẽ là thói quen thôi, lúc tiểu học trong tất cả nữ sinh hầu như coi âý là cầm đầu, nhưng thực tế cho dù tính cả nam sinh, lớp cũng chỉ có tới hai mươi người.

      "Hả, à…." đợi Diệp Bội mở miệng chuyện, Diệp Duyệt bỏ chạy gọi thầy giáo.

      Diệp Bội đỡ trán, phải muốn tiếp nhận quan tâm của mọi người, chỉ là quen, trong những bạn học này, biết người khác như thế nào, nhưng đối với Diệp Duyệt mà , có người nào là bạn tốt sau này của mình, cũng muốn làm gì mà bồi dưỡng thành quả cuộc sống, dù sao ngày nào đó Diệp Bội suy tính nhảy lớp, đời sống tiểu học, có lẽ cũng phải mọi người đều chịu đựng đựơc như vậy.

      Chẳng đến bao lâu, thầy giáo lại tới, vẫn là thầy giáo tóc bạc hoa râm đó.

      " sao chứ, Bội Bội?"

      "Con sao, thầy Vương, " cũng chỉ là trong chớp nhoáng này, có ý tưởng nảy ra sáng kiến, Diệp Bội mềm nhũn mở miệng, "Thầy Vương, con muốn về phòng học nằm ở bàn lát, đến lớp thể dục, nếu như sau đó con lại xảy ra vấn đề, con bảo mẹ con mang con tìm thầy Diệp." Thầy giáo Diệp, người này phải là ai khác, mà là bác sĩ kiêm hiệu trưởng tiểu học của thôn này.

      "Được, vậy con nằm lát , nếu còn cảm thấy thoải mái phải cho thầy biết."

      "Con biết rồi, thầy Vương." muốn đến lớp thể dục, muốn chơi trò diều hâu bắt gà con, trò chơi ném khăn tay linh tinh đó, có thể nghỉ ngơi chút đương nhiên là tốt, sau khi rời đám nữ sinh ở phía sau vẫn tiếp tục chơi, cũng chỉ là thiếu người mà thôi, họ có thể chơi vẫn có thể tiếp tục chơi như cũ.

      Có lẽ là lúc ban ngày thể nghĩ quá nhiều, vào lúc tỉnh lại cũng biết trải qua bao lâu, tất cả mọi người chăm chú nghe bài, nhưng mà sắc trời bên ngoài lại tối sầm xuống, làm như đổ mưa ngay, may là buổi trưa lúc đến đây Diệp Bội mang theo cây dù, cho nên hoàn toàn có vấn đề gì đối với .

      Cũng biết là có phải trùng hợp hay , rất nhanh tiếng chuông tan học vang lên.

      Cửa trường học, có phụ huynh đợi con của mình, Diệp Bội định ở lại lát nữa, dù sao cho dù về nhà cũng có chuyện gì có thể làm.

      Khoảng 5 phút sau, học sinh xấp xỉ, thầy Vương thấy Diệp Bội, tới cười : "Bội Bội, có phải mang dù hay , muốn thầy đưa con về nhà ?" Bởi vì đường cũng phải rất xa, cho nên đưa về nhà cũng kỳ lạ lắm, nhưng mà thầy giáo như vậy vẫn thể tốt.

      " cần, thầy Vương, con có mang dù rồi, chỉ là muốn chờ mưa chút lại trở về, tại con về ngay." xong bung dù vội vã chạy về nhà, lúc này nhà cửa cũng giống như có nhiều nhà cửa 3,4 tầng đẹp đẽ như trong trí nhớ đời sau vậy, phần lớn đều là hai tầng lầu, hơn nữa nhà cửa còn có chút na ná đại tạp viện (viện hỗn tạp lớn) vân vân, xem ra vô cùng ấm áp.

      Diệp Bội thể thừa nhận, còn có từ dưới loại tình huống nào thoát ra ngoài, trong tiểu thuyết có rất nhiều văn Trùng sinh, xem cũng nhiều, thế nhưng đến khi mình sống lại lại biết làm sao bây giờ, là nên nghĩ biện pháp làm giàu, hay là cứ luôn tiếp như vậy, sau đó tìm được người kia lại tiếp tục cuộc sống giống nhau như đúc.

      Chỉ là sao lại có thể lấy được phương pháp làm giàu dễ dàng như vậy, đến cả duy nhất việc viết tiểu thuyết có thể thực cũng thể, biết trong tiểu thuyết rốt cuộc làm sao người ta mới có thể lăn lộn thuận buồm xuôi gió như vậy đấy, ngay cả tiền vốn lúc đầu cũng có nhưng người ta phải làm như thế nào đây.

      Nhớ lại, rất nhanh Diệp Bội đến nhà của mình, trong nhà đèn sáng, chuyện bên trong đối với Diệp Bội mà nhất định là ấm áp. Chỉ là trong nháy mắt này, đột nhiên lại sợ sệt, nhắc tới cũng kỳ lạ, ngày thứ ba trở về lại sinh ra hoang mang đối với chuyện ở đây. Trước đây lâu, vào lúc hứng thú với xem tiểu thuyết trùng sinh sau đó từng hỏi bản thân mình, rốt cuộc hy vọng hay hy vọng sống lại, kết quả cuối cùng là hi vọng, mình trưởng thành, biết rất nhiều việc tương lai, nhưng mà chung quanh lại ai có thể chia sẻ với bản thân.

      Cuối cùng cũng biết trở thành như thế nào.

      "Khụ khụ, khụ khụ." Giữa mưa phùn, gần đó cũng có người nào, cho nên tiếng ho khan này có vẻ vô cùng ràng, lại còn có thể nghe ra được người phát ra tiếng này chắc là rất bé.

      Muốn dời chút suy nghĩ rối rắm trong lòng, tò mò đột nhiên tới trong lòng, Diệp Bội cẩn thận từng li từng tí tới chỗ phát ra tiếng, vòng qua chỗ ngoặt, nơi đó là phòng cỏ tranh, bên trong có đống cỏ khô, coi như là chỗ tốt đẹp để tránh mưa, từ từ tới bên ngoài phòng cỏ tranh, nhìn tình huống bên trong, đó là đứa bé trai, tuổi có lẽ lớn xấp xỉ với Diệp Bội lúc này, phong cách quần áo người lại ăn khớp với thôn này.

      "Khụ khụ." Lúc này đứa bé trai che miệng ho khan, cũng có chú ý tới Diệp Bội.

      "Cậu . . . ." biết vì sao, trong lòng đột nhiên lại có cảm giác khác thường, người này, cảm thấy bộ dạng nhìn rất quen mắt, nhưng lại nghĩ ra từng gặp ở nơi nào.

      Diệp Bội lên tiếng cũng làm cho đứa bé trai chú ý tới , ngẩng đầu nhìn Diệp Bội, trong nháy mắt thấy , trong mắt đột nhiên lóe ra ánh sáng, tay chống vào đống cỏ khô phía sau đứng lên, loạng choạng tới trước mặt Diệp Bội, vươn tay chạm vào mặt của Diệp Bội, mà Diệp Bội giống như cũng nhúc nhích giống như bị cố định lại, qua rất lâu, đứa bé trai mở miệng : "Bà xã, là em phải , có phải em trở lại giống với hay ?" Trong giọng là chần chờ còn có chờ mong, cắn chặt môi nhìn Diệp Bội.

      Chính là ở trong nháy mắt đó, nước mắt của Diệp Bội rơi xuống, ôm chặt đối phương: "Là em, là em, ông xã, em cũng trở lại."

      " tốt." Chỉ là nhàng câu thế này, cậu bé giống như mất tất cả sức lực, cả người mềm nhũn xuống.

      "Ông xã, ông xã, " Diệp Bội hoảng hốt gọi, trong chốc lát, chạm đến trán cậu bé, nóng bỏng, quay đầu nhìn về hướng nhà của mình cách đó xa, Diệp Bội lớn tiếng kêu lên, "Mẹ, mẹ, mau tới đây, mẹ. . . . . ."
      ly sắc thích bài này.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 3:
      " Thầy Diệp, như thế nào rồi?"

      " có việc gì, " Nhìn nhiệt kế chút, sau đó vẫy cho nhiệt độ hạ xuống, "Chỉ là hơi phát sốt, truyền bình nước biển là được." Thầy Diệp là bác sĩ duy nhất ở thôn này, cảm vặt thông thường cũng chỉ gọi ông giải quyết, dù sao tối đa cũng là uống thuốc chuẩn bị kim truyền chút nước biển mà thôi.

      "Ừ, vậy cám ơn thầy Diệp rồi."Tuy là bà vốn cũng biết bé trai này, nhưng chút tiền truyền nước biển này bà vẫn có thể trả nổi, mẹ Diệp thấy từ đầu tới đuôi bé trai đều kéo con của mình, phải người trong thôn, cũng biết rốt cuộc là từ đâu tới.

      Lúc này cuối cùng trong lòng Diệp Bội hơi bình tĩnh trở lại, cũng biết làm sao mà tới được, khoảng cách chênh lệch giữa nhà mình với nhà cũng phải là chút hai chút, theo giao thông bây giờ xem ra rất có thể là phải mất chừng mấy ngày mới có thể đến nhà của mình, chỉ là biết đứa bé mới chín tuổi làm sao tới được.

      Diêu Cẩn, đây là tên , rốt cuộc phải chỉ có mình mình, nhưng mà đối phương lại ngủ suốt, cũng thể chuyện với mình chút.

      "Thầy Diệp, sao cậu ấy vẫn ngủ hoài vậy?" Ngẩng đầu nhìn thầy Diệp vừa chuẩn bị truyền nước biển cho Diêu Cẩn, Diệp Bội lo âu hỏi, hi vọng xảy ra vấn đề gì.

      "Ha ha, " Thầy Diệp cười cười, "Con xem chỗ quầng thâm xung quanh mắt cậu ấy, dựa theo thầy thấy có lẽ là mấy ngày có ngủ rồi, cho nên ngủ thiếp thôi. Cũng biết là con cái nhà ai, mà lại bị ném ở nơi này như vậy, nhìn dáng vẻ của cậu bé cũng giống là bị tàn tật, chỉ là chờ cậu bé tỉnh lại chắc biết."

      "Ừ." Ngón tay xẹt qua quầng thâm mặt của Diêu Cẩn, trong lòng Diệp Bội co rút đau đớn hồi, rất muốn biết đến cùng là có chuyện gì xảy ra, nhưng mà đương vẫn ngủ, cũng có cách nào hỏi.

      Mẹ Diệp nhìn dáng vẻ con nhà mình, trong lòng sinh ra chút khác thường, chỉ là rất nhanh nén xuống, có lẽ là bởi vì lòng đồng tình của đứa bé thôi, mặc dù biết tại sao trong nháy mắt bà đột nhiên cảm thấy con của mình cẩn thận như vậy: "Bội Bội, mẹ nấu cơm, con trông cậu bé có được hay ?"

      "Dạ, con biết rồi, mẹ." Cho dù mẹ cũng đề nghị ở lại, chưa từng nghĩ tới mà còn có thể xuất tình huống như thế, như vậy đời này phải là mình , còn có người ở cùng với , cùng vượt qua cuộc sống mờ mịt.

      Lúc này Diêu Cẩn nằm ở giường của , kể từ sau khi bảy tuổi ngủ mình rồi. Trước kia còn , biết vì sao, nhưng đến tuổi tại, nếu như Diệp Bội vẫn hiểu xảy ra chuyện gì mới lạ lùng, nếu như có nhớ lầm, trong bụng mẹ của chắc là có em của rồi.

      Sau khi mẹ Diệp xuống lầu, Diệp Bội thử giãy thoát khỏi tay Diêu Cẩn, nhưng mà đối phương nắm rất chặt. Hết cách rồi, Diệp Bội thể làm gì khác hơn là dùng cánh tay khác chỉ là phải rất nhuần nhuyễn đắp chăn cho Diêu Cẩn. Quần áo người Diêu Cẩn là của mình, tuy là thoạt nhìn hơi kỳ dị, nhưng mà dù sao cũng tốt hơn mặc bộ quần áo ướt nhẹp kia.

      " xem làm sao tới đây được? Nếu như mà em nhớ lầm thành phố H cách nơi này là rất xa." Thành phố H là thành phố gần biển, mình ở thành phố S cũng là thành phố gần biển, nhưng chỗ là tột cùng phía nam, chỗ khác lại là ở phía đông nam. tại giao thông lại có thuận tiện như đời sau vậy, nếu muốn tới nơi này là rất dễ dàng.

      " nhớ được nhà em, khụ khụ, cho nên khi trở lại nhà của mình trước tiên nghĩ đến em, có thanh cho biết nhất định phải tìm được em, cho nên. . . . . ." Giọng điệu trưởng thành dùng tiếng non nớt ra có vẻ hơi khôi hài, nhưng nghe vào trong tai Diệp Bội lại có cảm giác hài hoà.

      Thấy bộ dáng Diêu Cẩn vẫn yếu ớt, cơn giận của Diệp Bội tới rồi: "Cho nên cũng chú ý người khác mà tới đây, có biết như vậy rất nguy hiểm hay , nếu phải là em tìm ra ... chẳng phải là nằm luôn ở chỗ đó rồi hả?" tới đây lòng Diệp Bội vẫn còn sợ hãi, nếu như phải là mình gặp phải ấy.

      Nắm lấy tay Diệp Bội, Diêu Cẩn cười : " có việc gì, chỉ là thoạt nhìn mà thôi, linh hồn của sớm là người lớn. Nhưng khoảnh khắc thấy em kia cảm thấy làm tất cả đều đáng giá. Em cũng biết cái loại mâu thuẫn trong lòng đó là xảy ra chuyện gì, vừa hi vọng em trở lại, vừa hy vọng em đừng nên trở lại, sống hạnh phúc ở nơi đó." Hai người trở lại có thể tiếp tục cùng nhau phấn đấu, nhưng điều này cũng chứng tỏ là ở thế giới khác mình bảo vệ tốt mà mình thích nhất, là rất hài lòng đối với bản thân mình, nhưng bây giờ, đáng giá, ở cùng nhau đều đáng giá.

      Nước mắt hoàn toàn chịu khống chế, Diệp Bội lại khóc: "Nếu như gặp phải bọn buôn người sao, bọn họ cũng xuống tay nể nang gì, còn cha mẹ của nữa, chẳng lẽ có nghĩ cho bọn họ sao?" Tất cả cảm xúc, mờ mịt ngay từ đầu, sau lại biết, đến bây giờ là lo lắng đó, tất cả mọi thứ đều bật ra ngoài.

      "Bà xã, " Diêu Cẩn đưa tay ôm lấy Diệp Bội, tay vướn truyền nước cũng theo đó nâng lên cao, " cũng phải để ý cha mẹ , cũng muốn em lo lắng, nhưng sức nặng của em ở trong lòng rất nặng. tại ba mẹ vẫn còn rất tốt, về sau cũng tốt, nhưng mà nếu như xác nhận tồn tại của em trong lòng nhất định lo lắng."

      " buông tay, " Đẩy Diêu Cẩn ra, Diệp Bội tức giận , "Chẳng lẽ để ý đến tình hình bây giờ của ư, xem , máu cũng chảy ngược rồi, mau thả xuống, rốt cuộc có để cho em yên tâm hay đây, người lớn như vậy, làm sao vẫn có tính nết con nít vậy chứ." Vài chục năm rồi, lúc bình thường hai người rất ít xảy ra tranh chấp, chính là tình cảm lại cũng chưa từng giảm bớt.

      "Bà xã, chỉ là quá xúc động khi gặp lại em, em đừng trách ." mặt Diêu Cẩn bày nét mặt vô tội, thành công khiến Diệp Bội nở nụ cười, cũng tản ra chút khí nồng đậm mới vừa rồi.

      "Thôi đựơc rồi, đúng rồi, đừng gọi em là bà xã, bị mẹ em nghe được thảm. Bây giờ chúng ta vẫn chưa có bất kỳ quan hệ gì." Xét đến cùng hai người người chỉ có tám tuổi, người kia cũng chỉ có chín tuổi, có lúc làm việc đừng nên quá giới hạn tốt hơn.

      Vẻ mặt Diêu Cẩn đau khổ: "Chúng ta là vợ chồng, nhưng mà đến bây giờ tất cả đều về rồi, đợi đến lần sau với em kết hôn phải là còn tới vài chục năm?"

      "Ai muốn kết hôn với ? Em thể đổi lại gu của mình sao?" nhõm xuống, Diệp Bội cười đùa.

      "Em dám, đời trước em là người của , đời này em cũng là người của , đây là thay đổi được, nếu như em dám hồng hạnh vượt tường , hừ hừ. . . . . ."

      "Thế nào? dám làm gì em?" Diệp Bội nhìn chằm chằm Diêu Cẩn.

      Diêu Cẩn ha ha nở nụ cười: "Đương nhiên dám làm gì em, nhưng mà phía bên kia dám cam đoan, em cũng biết, bây giờ là Phú Nhị Đại, phải Phú Nhị Đại làm chuyện xấu cần gánh chịu trách nhiệm sao, cũng nghiện thói phú nhị đại lần." Vào lúc kiếp trước, hai người cứ luôn giỡn về chuyện Phú Nhị Đại phạm tội TV, luôn nếu như mình là phú nhị đại ra sao thế nào, nhưng cũng chỉ là chút mà thôi. tại Diêu Cẩn vừa như thế cũng làm cho Diệp Bội có loại cảm giác cho tới bây giờ giữa bọn họ cũng chưa từng thay đổi.

      " cứ lên mặt , cẩn thận em bởi vì là Phú Nhị Đại lại cần nữa." Diệp Bội đùa, nhưng mà tình cảm chính là tình cảm, khi xuất rất khó thay đổi. Đời này, có lẽ hai người cũng thể quấn quít qua lại với người khác rồi, dĩ nhiên, đời trước cũng chỉ có đối phương mà thôi.

      "Bội Bội, " Lầu dưới truyền đến tiếng của mẹ Diệp, "Ăn cơm, cậu bé kia tỉnh chưa con?"

      "Tỉnh rồi, mẹ, " Diệp Bội trả lời, sau đó nhìn Diêu Cẩn, " thế nào, có thể ?"

      " nên xem thường ông xã của em, " Cười sờ sờ mũi Diệp Bội, Diêu Cẩn tự mình vén lên chăn đắp người của , thế nhưng khi thấy quần áo người mình vẫn thể tránh khỏi giật nảy mình, chỉ là rất nhanh bình tĩnh lại, đùa, "Bà xã, ngờ còn có ngày mặc quần áo của em." Tuy là vào lúc lựa chọn cố ý chọn lựa quần áo hơi trung tính chút, nhưng dù sao cũng là quần áo của con , mặc ở người Diêu Cẩn vẫn có loại kỳ lạ ra được.

      " thôi." Cầm lấy bình nước biển treo phía , Diệp Bội và Diêu Cẩn cùng nhau xuống lầu.

      Mẹ Diệp bày bát đũa, lúc thấy Diêu Cẩn cười cười: "Người bạn , con tỉnh rồi, như vậy lúc này có thể cho biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì ?" Sau đó rất nhanh nhận lấy bình tay Diệp Bội treo ở bên cạnh.

      Diêu Cẩn gật đầu, mặt lộ ra nụ cười: "Chào , con tên là Diêu Cẩn, có thể gọi con là Tiểu Cẩn." Người ở trước mắt này, nếu như vào sau này nhất định là rất quen thuộc, dù sao cũng là mẹ vợ, nhưng bây giờ hai người vẫn chưa phải là rất quen. Diêu Cẩn cũng chỉ có thể làm ra dáng vẻ quen biết, cũng có mở miệng kêu tên gọi trước kia vẫn kêu.

      "Tiểu Cẩn đúng , là hiểu chuyện." Tiếng phổ thông của mẹ Diệp cũng phải là rất đúng chuẩn, nhưng nghe vẫn là nghe hiểu được.

      Vào lúc ăn cơm, bởi vì tay truyền nước biển là tay phải, Diêu Cẩn ăn cơm lại thành vấn đề khó khăn, chỉ có thể khó khăn dùng cái muỗng ăn cơm, cho đến khi Diệp Bội nhìn nổi, cầm lấy chén cơm của Diêu Cẩn: "Tớ đút cho cậu ăn, xem bộ dáng cậu ăn cơm như vậy sợ rằng qua giờ cũng chưa ăn xong."

      người cam chịu muốn đút cơm, người khác vui vẻ ăn cơm, mẹ Diệp cười : "Con có biết cho tới bây giờ Bội Bội nhà chúng ta chưa từng có lúc tự giác như vậy, vậy mà lại tự động ra muốn đút Tiểu Cẩn, đúng là. . . . . ." xong lắc đầu đành chịu, hiển nhiên chuyện này theo ý bà là rất thể tưởng tượng nổi.

      "Mẹ, con chỉ là nhìn cậu ấy thể ăn cơm mới đút cậu ấy ăn, nếu còn lâu con mới đút đấy." như vậy, nhưng mà Diệp Bội vẫn tiếp tục đút Diêu Cẩn ăn cơm. Người ở bên ngoài nhìn vào chính là bức tranh như vậy, đút cậu bé khác ăn cơm, mà khóe miệng cậu bé biết vì sao vẫn luôn tươi cười.

      Mẹ Diệp lại nhiều, đợi đến sau khi ăn hết tất cả bà mới hỏi: "Tiểu Cẩn, con có thể chút con là người nơi nào ?"

      "Dạ thưa , con là người thành phố H."

      "Thành phố H? Xa như vậy, vậy sao con tới được nơi này?" Ngay cả mẹ Diệp cũng cảm thấy khoảng cách này là quá xa, đặc biệt là tới vùng nông thôn hẻo lánh thế này.

      Diệp Bội liếc mắt nhìn Diêu Cẩn, trong ánh mắt mang theo vẻ trêu tức, xem làm thế nào để láo trọn vẹn đây.

      Trong mắt Diêu Cẩn lóe lên nụ cười, nhưng mà mặt lại có chút đau buồn: "Là như vậy, thưa , ra con bị bọn buôn người lừa gạt đến nơi đây."
      ly sắc thích bài này.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      ☆, Chương 4:

      "Bọn buôn người?" Quả nhiên là mẹ Diệp bị Diêu Cẩn lôi kéo cảm xúc.

      "Đúng vậy ạ, " Diêu Cẩn cúi đầu, giống như cảm xúc vẫn ở trong trạng thái suy sụp, hình như còn có chút cảm xúc sợ hãi toả ra từ người , "Ngày đó con chơi ở bên ngoài, nhưng biết vì sao lại đột nhiên ngủ mất tiêu, chờ lúc con tỉnh lại con ở chiếc xe, bọn họ luôn luôn trông coi con thậm chí phải quá lơi lỏng, khoảng qua hai ngày phải, có ngày bọn họ mang theo con đến bến xe, chốc lát con la to bị bọn họ bắt được dùng sức đánh con, còn với người chung quanh con là đứa trẻ hư."

      "Khổ thân con, " Mẹ Diệp vuốt ve tóc Diêu Cẩn, "Sau đó sao? Làm thế nào con trốn ra được?"

      Vào lúc này cuối cùng Diêu Cẩn phải ở trong cảm xúc như vậy, ngẩng đầu cười : "Con lợi dụng lúc bọn họ chú ý trộm tiền của bọn họ, sau đó mua vé xe lên đường nhanh nhất, sau đó đến nơi này, ngờ gặp được người tốt như vậy."

      "Cũng đúng, tình huống như con là quá may mắn, đúng rồi, Tiểu Cẩn, con còn nhớ số điện thoại ở nhà ? Gọi điện thoại về báo cho ba mẹ con tới đón con về."

      "Dạ, con biết rồi, ơi, cám ơn , là người tốt."

      Diệp Bội cứ yên lặng như vậy nghe xong lời kể của Diêu Cẩn, đợi đến lúc mẹ Diệp rửa chén liếc mắt nhìn Diêu Cẩn, cắn răng : "Hả? Bọn buôn người? Ngược lại là em biết còn có kỹ thuật diễn tốt như vậy đó, có phải dự định sau này tiến quân Hollywood hay ?"

      "Bà xã, " Diêu Cẩn ưỡn mặt lại gần bên cạnh Diệp Bội, " thề, tuyệt đối dối với em, tại , về sau cũng ." Có việc mà Diêu Cẩn , ở đường đụng phải bọn buôn người, chỉ là cũng có bị bắt được mà thôi, nhưng mà muốn khiến Diệp Bội lo lắng cho , cho nên cũng ra chuyện này.

      Diệp Bội vỗ cái ở đầu Diêu Cẩn: " cứ tiếp tục biết xấu hổ như vậy , xem sau này có ai chịu nổi ."

      " cần người khác chịu nổi hay chịu nổi , chỉ cần bà xã em chịu được là được rồi, phải sao?" Vợ chồng vài chục năm, cho dù là tật xấu gì hai người cũng biết , cho nên muốn chịu nổi hay chịu nổi, như vậy sợ rằng chỉ có đối phương mới là chịu được nhất.

      Lúc này hai người đều như vậy, đợi đến lúc lớn lên lại cần vài chục năm, trong lúc này có thể xuất rất nhiều vấn đề, nhưng cho dù xảy ra vấn đề gì tin tưởng hai người cũng có thể vượt qua, dù sao ở thời gian khác bọn họ vượt qua mọi thứ.

      Cũng lâu lắm, Mẹ Diệp rửa xong chén, nhìn chút nước biển tay Diêu Cẩn: "Sắp truyền xong rồi, chờ con truyền xong rồi dẫn con gọi điện thoại. Đến lúc đó ràng với ba mẹ con, hai ba ngày rồi, sợ rằng bọn họ cũng rất lo lắng con." Trong nhà vẫn chưa có lắp điện thoại, cho nên muốn gọi điện thoại chỉ có thể tới nhà người khác gọi, nếu phải là thấy Diêu Cẩn còn truyền nước biển sợ rằng mẹ Diệp sớm dẫn gọi điện thoại.

      "Con sao, cũng thiếu chút thời gian này, ra con vốn định đến nhà bạn học, để lại tờ giấy cho ba mẹ có thể mấy ngày nữa mới trở về, nhưng nghĩ đến đường lại xuất vấn đề như vậy, nhưng mà ba mẹ con chắc chắn vẫn chưa biết, cũng phải là rất lo lắng." Bà xã quan trọng, nhưng mà cũng thể quan tâm đến tấm lòng của cha mẹ, về điểm này Diêu Cẩn tự nhiên suy nghĩ vô cùng chu đáo, với tư cách là người trưởng thành nếu ngay cả điểm này cũng nghĩ ra được như vậy sống uổng phí ba mươi mấy năm này rồi.

      "Cũng may, coi như là đánh bừa mà trúng."

      Đợi đến sau khi Diêu Cẩn truyền nước biển xong, thời gian tám giờ, mẹ Diệp dắt tay Diêu Cẩn và Diệp Bội ra cửa, sau khi qua con đường đến trước mặt căn nhà chỉnh trang đẹp gõ cửa.

      Sau khi cửa mở ra người ra ngoài, trang phục người tốt hơn so phần lớn mọi người ở thôn này, sau khi thấy Mẹ Diệp nhíu nhíu mày, vẻ chán ghét che giấu chút nào biểu mặt: "Chị dâu cả, trễ thế này tới đây có chuyện gì, chúng em cũng định lên lầu ngủ rồi."

      "Thím hai à, phải nhà thím lắp điện thoại rồi sao, biết có thể cho chị mượn điện thoại gọi hay ." Nếu phải là có chỗ cần nhờ đối phương, mẹ Diệp muốn đến nơi này, cho rằng trong nhà có chút tiền là có thể coi trời bằng vung.

      "Điện thoại?" Giọng the thé vang lên, " phải là chị lại muốn gọi điện thoại cho cả đó chứ, phải cả vừa rời bao lâu sao?"

      " phải vậy, " Mẹ Diệp cẩn thận từng li từng tí mở miệng, "Là cậu bé này, cậu bé bị bọn buôn người bắt cóc, sau đó mình chạy thoát, tại chị định để cậu bé gọi điện thoại về nhà, chính là cần dùng điện thoại nhà thím chút."

      "Vậy cho nên? Chờ cha mẹ của cậu ấy tìm tới tất cả chỗ tốt đều của chị, tôi cho chị mượn điện thoại gọi, còn tôi đạt được chỗ tốt gì?" Tính tình người này gần như là người cả thôn đều biết, cay nghiệt, hám lợi, điểm này đến sau này cũng chưa từng thay đổi.

      "Thím hai, con khuyên thím câu, người làm trời nhìn, nếu làm người quá khắc nghiệt ngày nào đó bị thiên lôi đánh xuống (sét đánh)." là Diệp Bội chán ghét người đàn bà trước mắt này từ đáy lòng, tại còn được chút, nhưng mà biết vào rất nhiều năm sau người đàn bà này ly hôn với chú hai của mình, hơn nữa dẫn theo con rất nhanh gả cho người đàn ông khác, nhưng mà bộ dáng bạc bẽo lúc đó lại chưa từng thay đổi.

      "Cái gì bị thiên lôi đánh, con bé kia, lá gan mày đúng là càng lúc càng lớn, đừng tưởng rằng đọc sách mấy ngày là có thể coi trời bằng vung, " xong vung tay lên tính dạy dỗ Diệp Bội chút, trong miệng còn lớn tiếng kêu, "Xem tao dạy dỗ mày chút."

      Mẹ Diệp bắt được tay của đối phương, trong mắt có vẻ vừa lòng: "Trương Liễu Chi, đây là con của tôi, còn chưa tới phiên thím dạy dỗ, thím làm cho tôi, phải tôi hỏi mượn điện thoại của thím, là hỏi chú hai mượn điện thoại, thím cho rằng thím có thể coi trời bằng vung sao?"

      "Cái nhà này chính là tôi làm chủ, giờ sao?" Giọng Trương Liễu Chi the thé vang lên, "Nhân tiện tôi cho chị biết, điện thoại này tôi còn cũng cho mượn, chị có bản lãnh lắp điện thoại cho nhà của mình, nhà mình có tiền còn dám lớn lối như vậy, hừ." Dứt lời giãy ra khỏi tay của mẹ Diệp, cửa bộp tiếng bị đóng lại, chỉ còn lại ba người đứng ở ngoài cửa.

      Mẹ Diệp có vẻ áy náy nhìn Diêu Cẩn: " xin lỗi, để cho con chê cười rồi."

      Diêu Cẩn trừng mắt nhìn: " à, con nghe hiểu các cái gì, nhưng mà con biết chắc là lỗi của người đàn bà kia, bởi vì người tốt." Về điểm này trong nhà vợ mình, biết được ràng hai, cũng bởi vì liên quan đến Diệp Bội mà học chút ngôn ngữ địa phương, cho nên ít nhiều vẫn biết chút ý mới vừa rồi họ chuyện, nhưng với lập trường bây giờ của , cứ giả vờ biết tốt hơn.

      "Đúng vậy, mẹ, là lỗi của thím hai, còn nữa, mới vừa rồi mẹ là tuyệt vời, con vỗ tay cho mẹ, " Diệp Bội dùng sức vỗ tay, "Về sau chờ Bội Bội trưởng thành kiếm nhiều tiền, giàu hơn mấy trăm lần so với nhà thím hai, đến lúc đó bọn họ xảy ra chuyện nhờ chúng ta, chúng ta cũng cần đồng ý bọn họ."

      "Ha ha, " Mẹ Diệp nhàng đụng mũi Diệp Bội cái, "Quỷ linh tinh con đó, về sau mẹ chờ con nuôi mẹ có được hay ?"

      "Đựơc." làm được, nhất định làm được, Diệp Bội nhìn chút Diêu Cẩn bên cạnh, mỉm cười nhìn , trong mắt là tràn đầy tin tưởng và khẳng định, vì vậy lòng tin Diệp Bội thêm dồi dào, dù cho làm chuyện gì quan trọng nhất là niềm tin phải sao, mà bây giờ, Diệp Bội có niềm tin.

      nhà này thể thực được, nên mẹ Diệp dẫn hai người đến chỗ xa hơn chút gọi điện thoại, cũng chỉ là trả tiền, đây là kiên trì của mẹ Diệp, dù sao nơi này gọi điện thoại tới thành phố H cũng coi là đường dài rồi, lát nữa gọi điện thoại cũng cần phải tốn ít tiền, trái lại người nhà kia rất tốt, người ta hoàn toàn để ý chút tiền này, còn sang sảng cười với mẹ Diệp: "Ngọc Hi, Bội Bội nhà chị đúng là nhặt được báu vật, nhìn phong thái của cậu bé chắc hẳn trong gia đình cũng là nhà có tiền, đến lúc đó cha mẹ cậu bé tìm tới khó tránh được cảm tạ nhà chị."

      Lúc này mẹ Diệp hoàn toàn có cái loại khí thế mạnh mẽ khi đối mặt thím hai Diệp mới vừa rồi, mà là dịu dàng cười cười: "Cái chị này giống như tôi cứu cậu bé chỉ là ham tiền, chẳng qua nếu như có thể để Tiểu Cẩn tìm được cha mẹ cậu bé cũng coi là chuyện tốt, nếu cha mẹ người khác tìm ra con mình nhất định lo lắng."

      "Đúng thế, " Người chuyện với mẹ Diệp cũng thở dài hơi, "Cậu bé như thế lại có thể chạy thoát từ trong tay bọn buôn người cũng coi là rất lợi hại, nếu chạy thoát được cũng biết có hậu quả gì."

      "Đúng vậy."

      Bên kia Diêu Cẩn bấm điện thoại.

      "Alô, ai vậy?" Đối phương hình như chưa nhận ra được mất tích của Diêu Cẩn, giọng hết sức bình tĩnh, từ đó có thể biết Diêu Cẩn làm việc tốt bao nhiêu rồi, cũng khiến bên kia lo lắng, còn có thể tới nơi này.

      "Alô, mẹ, con là Tiểu Cẩn."

      "Tiểu Cẩn à, " Giọng của đối phương vẫn hết sức bình tĩnh, "Sao vậy, muốn ba con tới đón con phải , ở nhà bạn học chơi rồi đúng ?"

      "Mẹ, con có ở nhà bạn học, con gặp phải bọn buôn người ở đường."

      "Bọn buôn người?" Giọng ở bên kia ống trở nên chói tai ngay, giống như đứng lên ngay, cho dù có trực tiếp nghe ống cũng nghe được rất ràng tiếng này, "Tiểu Cẩn con sao chớ, bây giờ con ở đâu, bọn buôn người có làm gì với con chứ, con có bị thương ?"

      Diêu Cẩn thở dài: "Mẹ, mẹ nhanh bình tĩnh chút, bình tĩnh, đúng, bình tĩnh, nếu như mà con xảy ra chuyện con cũng thể gọi điện thoại cho mẹ rồi, bây giờ con an toàn, con ở, con để cho người khác với mẹ, mẹ bảo cha con tới đón con là được rồi." xong cũng đưa ống cho mẹ Diệp.

      Mẹ Diệp ngược lại có chút khẩn trương, tiếng phổ thông vốn tiêu chuẩn cũng trở thành càng đúng tiêu chuẩn rồi, nhiều lần đối phương mới nghe nơi này là nơi nào, sau đó lại chút để cho đối phương cần phải sốt ruột, đứa ở cạnh mình có thể chăm sóc rất tốt, dù sao đứa an toàn, vậy cũng cần quá lo lắng.

      Sau khi cúp điện thoại mẹ Diệp mới thở dài : "Trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, Tiểu Cẩn dường như mẹ con rất lo lắng cho con, có vẻ rất căng thẳng."

      "Dạ, có chuyện gì đâu , chỉ cần ba con ở đó mẹ con bình tĩnh lại, mẹ cũng chỉ lo lắng chút thời gian mà thôi." Diêu Cẩn biết mẹ mình nhất định lo lắng cho mình, nhưng mình báo là an toàn, như vậy hoàn toàn có quan hệ quá lớn gì với lo lắng này.

      "Đứa này con đúng là lợi hại, chả trách có thể trốn ra được từ trong tay bọn buôn người." Người cho bọn họ mượn điện thoại giơ ngón tay cái lên.

      "Cám ơn dì khích lệ." Diêu Cẩn cười cười, tay lại nắm tay Diệp Bội, lần này xong rồi, có việc gì rồi.
      ly sắc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :