1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vợ chồng có thời hạn - Lộ Khả Khả (8) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Vợ chồng có thời hạn

      Tác giả: Lộ Khả Khả
      Thể loại: Showbiz, 1vs1
      Số chương: 10C
      Editor: Boo Yang​



      Giới thiệu:
      " có việc gì, yên tâm, tất cả cứ giao cho tôi." Tất cả đều ở đây, tổ kịch do bảo vệ.

      - Tôn Gia Nhạc từ việc tìm nhà đầu tư cho tới việc đơn giản lặt vặt, cái gì cũng có thể làm được, là nhà làm phim vạn năng!

      Bởi vì tính cách nữ siêu nhân, nên trọng trách mang mình lúc nào là nhàng.

      Thêm nữa là vốn hay mềm lòng, vì giúp đỡ đạo diễn trẻ tuổi thực ước mơ, phải vượt qua vấn đề khó khăn là tìm nhà đầu tư.

      Cái này quả việc vô cùng dễ dàng, giờ, suy nghĩ muốn nát óc cũng chỉ có người có thể đồng ý đầu tư - Quan Chính Bình.

      ta có khuôn mặt ưa nhìn, đường nét ràng, đôi mắt thâm thuý sâu thấy đáy.

      Là người vừa đẹp trai, có tiền lại tài giỏi, toàn bộ những điểm đều khiến người ta phải kêu to có thiên lý.

      Càng khiến người ta buồn bực hơn là, tính tình ta rất lạnh lùng, chuyện đều bao giờ nể mặt ai, bao giờ thoả hiệp.

      Nhưng vì tiền tài trợ, nhất định phải vác da mặt dày đến súng đạn cũng thể xuyên thủng, mang khuôn mặt tươi cười nhờ cậy ta.

      Vào lúc cơn thịnh nộ của ta lên đến đỉnh điểm, khuôn mặt tươi cười rất nhanh đều giữ được, nghĩ tới...

      ta lại có thể hỏi " có bạn trai chưa?", “Có người thân bên cạnh ?”…

      Biết còn độc thân phán câu "Rất tốt, tôi liên lạc với sau!"

      Trời ạ! phải ta hiểu lầm cái gì rồi chứ! Hay là sai chỗ nào rồi?

      Đừng ta nghĩ rằng đầu tư cho có thể cùng xảy ra chuyện gì nha?
      Dion thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1.1:

      Trong studio Bách Thuận, trước ký túc xá cũ kỹ của học sinh xuất tình cảnh, đạo diễn Lại Tiểu Phi lòng tràn đầy hy vọng khoa tay múa chân hướng dẫn nam nữ diễn viên.

      "Trong cảnh này, hai người chia tay rồi, phải chỉ là chuyện vài giọt nước mắt là xong. phải hiểu rằng thời điểm hai người gặp lại là hai năm sau rồi, thực ra trong lòng vẫn tràn đầy mong đợi đối với ta..."

      Giọng dạy dỗ của Lại Tiểu Phi truyền tới phòng làm việc hẹp bên cạnh, lúc đó Tôn Gia Nhạc xét duyệt tài liệu làm phim làm như hoàn toàn nghe thấy, chỉ chuyên tâm chửi rủa...

      "Tên nhóc chết tiệt nào dám báo cáo thu chi cho đồ uống Starbucks đến 1000, máy pha cà phê của tổ kịch mới hỏng có hai ngày liền muốn tạo phản rồi sao? có khuyến mãi mua tặng ai có tiền uống Starbucks chứ! Mỗi phần tiền dùng để quay phim đều là do liều mạng già này mà kiếm được đấy! Dám dùng linh tinh là……………..chết

      “Buổi tối mua máy pha cà phê mới”. Tôn Gia Nhạc viết lên lịch làm việc trong máy.

      Ring ring ring, Tôn Gia Nhạc cầm lấy điện thoại rung lên ở bàn.

      "Chị Gia Nhạc, phim của chúng ta sắp hết rồi. Nội dung phim ở lúc cao trào, lỡ may trong lúc Lại Tiểu Phi quay tới cảnh đặc sắc…”

      Trợ lý quay phim lần đầu tiên tham gia quay phim miễn phí ở phòng bên cạnh lớn tiếng .

      "Yên tâm , có chị ở đây. Hôm qua chị gọi điện đặt thêm phim rồi, thứ hai họ đưa đến. Chị cũng chuyện với Lại Tiểu Phi bảo cậu ấy sử dụng tiết kiệm chút, ít nhất phải đủ dùng cho đến hết ngày chủ nhật bởi vì đến lúc đó mới có tiền để mua phim"

      Tôn Gia Nhạc cúp điện thoại, tiếp tục xem xét hoá đơn.

      Ring ring ring, điện thoại lại tiếp tục kêu lên.

      Tôn Gia Nhạc cầm điện thoại cho vào túi quần, giây sau tới trước cửa studio nhận cơm hộp.

      "Bao nhiêu tiền?" Tôn Gia Nhạc tươi cười hỏi.

      "Tổng cộng nghìn năm trăm hai mươi đồng" . Cậu nhóc đưa cơm hộp của cửa hàng Thanh Xuân Đậu tò mò nhìn có mái tóc dài, rất có khí chất trước mặt hỏi: "Mọi người quay phim gì vậy? Nhân vật chính là ai?"

      "Quay phim hài về tình tuổi trẻ, nữ chính là sát thủ của các trạch nam –Kỳ Kỳ.

      Tôn Gia Nhạc nhìn thấy ánh mắt của cậu nhóc phát sáng bèn vỗ vai cậu

      "Lần sau đến tôi giúp cậu xin chữ kí của ấy, đến lúc phim công chiếu nhớ xem ủng hộ. Còn nữa, giúp tôi hỏi ông chủ của cậu chút, thay vì giao tiền cơm vào ngày mai có thể để đến cuối tháng được ? Chúng tôi mỗi ngày tiết kiệm ít như vậy mới có thể tiếp tục quay phim với Kỳ Kỳ"(đoạn này chém @@)

      " thành vấn đề! tôi về hỏi bố, nhất định OK!" Cậu nhóc buông lời thề son sắt.

      Tốt quá! Lại có thêm khoản tiền có thể thanh toán muộn chút rồi! Tổ kịch của bọn họ kinh phí có hạn, có thể tiết kiệm chút nào hay chút ấy.

      Tôn Gia Nhạc nở nụ cười rực rỡ vẫy tay tạm biệt với cậu nhóc sau đó nhét hóa đơn vào túi quần, hai tay cầm tất cả 10 hộp cơm vào bên trong, sức lực vô tận so với thân hình mảnh khảnh của hoà hợp.

      Dù sao lúc còn là trợ lý nho làm việc cho nhà sản xuất để kiếm sống ngay cả máy quay cùng đạo cụ bối cảnh cũng từng bê, cơm hộp có là gì.

      Tôn Gia Nhạc đặt cơm hộp xuống góc chỗ nghỉ ngơi, nhìn đồng hồ chuẩn bị nửa giờ nữa bảo bọn họ nghỉ tay ăn cơm. Sau đó còn muốn bàn bạc với Phiến Thương chút về bản quyền DVD của nước ngoài, còn phải xác định sau thời gian quay phim liên lạc với David để giúp họ làm bản thảo nhạc phim “miễn phí”, còn có…

      "Tôn Gia Nhạc!" Đạo diễn Lại Tiểu Phi mặt mũi trắng bệch vọt tới chỗ .

      " có việc gì, yên tâm, có tôi ở đây!" Tôn Gia Nhạc cũng chưa vội hỏi là có chuyện gì, trước tiên tay kéo ngồi xuống, tay kia đưa cho cốc cà phê được giữ ấm trong lòng bàn tay.

      Lại Tiểu Phi uống liền hai ngụm, lúc này mặt mới lấy lại được chút huyết sắc.

      "Cái nữ thần của trạch nam- Kỳ Kỳ kia, tôi quả thể chịu được ta nữa, ta hoàn toàn là củi mục!" Lại Tiểu Phi cầm cốc giữ ấm trong tay ngừng run rẩy.

      "Thân ái, phải biết là nếu phải vì có Kỳ Kỳ, nhà đầu tư làm sao chịu bỏ ra hai nghìn vạn để chúng ta quay phim? Giấc mơ của chúng ta có thể thực đều là nhờ Kỳ Kỳ, đương nhiên ấy phải củi mục, ấy là nữ thần giúp đỡ thực ước mơ!" Tôn Gia Nhạc nắm tay Lại Tiểu Phi, đôi mắt hạnh sáng long lanh nhìn thẳng vào : " ấy là nữ thần phải người, phải kiên nhẫn với ấy chút"

      "Tôi chỉ còn thiếu nước giả xuống để giúp ta diễn nữa thôi, như vậy mà còn gọi là chưa đủ kiên nhẫn à?" Lại Tiểu Phi nổi giận trừng mắt, gương mặt đều chuyển màu gan heo hệt như bị trúng gió.

      "Thân ái, xem Kỳ Kỳ cũng luyện tập thể được chút thần sắc, hôm qua người đại diện của ấy phải cảm ơn sao? Tương lai là đạo diễn lớn có công đào tạo ra ngôi sao nha!" Tôn Gia Nhạc mang vẻ mặt sùng bái .

      "Tôi sợ tôi chưa kịp trở nên nổi tiếng chết, cảnh ngắn còn chưa quay xong bị kỹ thuật diễn của ta hù chết! Tôi có cách để khai thông đầu óc cho ta!" Lại Tiểu Phi buồn bực dậm chân, cảm thấy oan ức quắt miệng.

      " có việc gì, yên tâm, có tôi ở đây. Tôi chuyện với Kỳ Kỳ, chia sẻ với ấy kinh nghiệm thất tình lúc trước của tôi, làm cho ấy có thể nhanh chóng nhập vai, được ?" Tôn Gia Nhạc vỗ vai ta, ôn nhu .

      "Nếu tôi nên làm gì bây giờ?" Lại Tiểu Phi giang tay ôm lấy Tôn Gia Nhạc, khuôn mặt mập mạp của ta tựa lên vai .

      "Mọi việc đều có tôi lo liệu". Tôn Gia Nhạc vừa cười vừa , dùng khẩu hình miệng với Phó đạo diễn Đỗ Tuấn đứng sau lưng ta :" ấy sao".

      Lúc này Đỗ Tuấn mới bước tới, kéo cánh tay ôm Tôn Gia Nhạc xuống hỏi:" Có đói bụng , tôi lấy cơm cho ".

      Lại Tiểu Phi gật đầu.

      "Đúng vậy, ăn cơm , nghỉ ngơi trước chút. Để Đỗ Tuấn lấy giúp cơm đùi gà thích nhất, chọn cho cái đùi gà lớn nhất. xem xem hạnh phúc, buổi trưa Kỳ Kỳ chỉ được ăn ít trái cây, đâu được ăn đùi gà chiên thơm lừng như ". Tôn Gia Nhạc vỗ vỗ mặt Lại Tiểu Phi, thấy miễn cưỡng cười cười biết ổn.

      "Cảm ơn". Đỗ Tuấn cầm theo cơm hộp kéo tay Lại Tiểu Phi ra ngoài cửa.

      "Tôi ra ngoài ăn, giờ sau tiếp tục quay". Lại Tiểu Phi .

      "Được". Tôn Gia Nhạc đến giữa sân lớn tiếng :" Mọi người mọi người, đạo diễn mọi người có thể nghỉ ngơi ăn cơm, giờ sau lại tiếp tục".

      Nhân viên công tác nghe xong, biết có lẽ đạo diễn bình tĩnh trở lại, mỗi người đều chắp hai tay trước ngực làm động tác vái tạ Tôn Gia Nhạc bởi vì bọn họ rất sợ đạo diễn kiềm chế được đoạt lấy sổ ghi chép của nhân viên mà đánh nữ thần của trạch nam Kỳ Kỳ.

      "Mọi người còn đứng đó làm gì? Nhanh lại đây nhận cơm, nếu chậm còn phần ngon đâu nha"

      Tôn Gia Nhạc nhìn mấy nhân viên công tác như cá mòi chen lấn đến chỗ để cơm hộp, cười cười lui sang bên, nhìn thấy người đại diện của Kỳ Kỳ- Hứa Đại Minh liền vẫy tay với ta.

      Đối diện là Hứa Đại Minh hai mắt thâm đen, ủ rũ bước tới bên cạnh .

      "Đạo diễn cũng là, sao mắng nặng lời vậy chứ! Kỳ Kỳ cũng rất cố gắng để diễn rồi, nếu còn khóc thêm nữa chết người đó" Hứa Đại Minh phẫn nộ :" Kỳ Kỳ của chúng tôi ở bên ngoài là bảo vật được người ta nâng trong lòng bàn tay, bao giờ bị mắng chửi như vậy đâu!"

      "Kỳ Kỳ đồng ý quay bộ phim này, tại ấy được mọi người đánh giá cao, là người có hiểu biết, cố gắng vươn lên, là nữ thần của các trạch nam. tình cũng đâu có nghiêm trọng như vậy, có việc gì đâu, yên tâm, có tôi ở đây!". Tôn Gia Nhạc vỗ vỗ vai Hưa Đại Minh hỏi:" Kỳ Kỳ đâu?"
      Last edited: 3/5/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ]Chương 1.2:

      " ở trong phòng hoá trang khóc đến thê thảm"

      Kỳ Kỳ khóc, tại sao nhân lúc này mà quay cảnh chia tay? Tôn Gia Nhạc thầm nghĩ nhưng dưới chân cũng ngừng lại về phía phòng hoá trang.

      ""Tôi chuyện với Kỳ Kỳ, đạo diễn mắng ấy là vì muốn tạo khí để quay phim, tất cả đều là đạo diễn dụng tâm lương khổ (khổ tâm suy nghĩ), có được ?" quay đầu với Hứa Đại Minh.

      Hứa Đại Minh nghe vậy liền giơ ngón tay cái lên với .

      Ring ring ring...Điện thoại của Tôn Gia Nhạc lại kêu lên.

      Tôn Gia Nhạc nhìn qua dãy số màn hình, thân thể lập tức đứng lại.

      "Đợi lát nữa tôi tìm Kỳ Kỳ"

      Hứa Đại Minh gật đầu sau đó rời .

      Tôn Gia Nhạc tìm nơi hẻo lánh ít người, đầu tiên là nở nụ cười, vị kim chủ bỏ vốn cho bộ phim gọi tới phải nghênh đón tốt mới được.

      " Chung, sao có thời gian rảnh mà gọi điện đến vậy? Có phải và tổng giám đốc Lý muốn đến khảo sát hay ? Ngày mai có cảnh rất đặc sắc. Tạo hình của Kỳ Kỳ rất đáng ..." Thần thái Tôn Gia Nhạc sáng láng tuôn tràng, đột nhiên khuôn mặt trở nên nghiêm túc "Tôi vẫn nghe..."

      Ba phút sau đó, Tôn Gia Nhạc từ đứng biến thành dựa vào tường, sau đó lại ngồi xổm đất.

      Cuối cùng ngồi bệt sàn nhà bởi vì tin tức nghe được quá bất ngờ.

      “Tôi , cảm ơn Chung đặc biệt gọi tới để thông báo cho tôi. nhớ chú ý giữ gìn sức khoẻ, à còn nhờ gửi lời hỏi thăm của tôi đến Lý tổng. Tôi có cái gì nhưng sức lực mời hai người ăn cơm, nghe hai người chuyện vẫn có thể. Nếu có chuyện cần tôi giúp nhớ phải gọi cho tôi”. Môi Tôn Gia Nhạc run rẩy nhưng giọng vẫn tràn đầy sức sống.” Được, sau này gặp lại”.

      Tôn Gia Nhạc cúp điện thoại, mờ mịt nhìn về phía các nhân viên đoàn làm phim lại.

      Trợ lí Chung , công ty của Lý tổng bị tra ra là vay mượn số tiền vượt quá mức cho phép, tuyên bố phá sản, ngân hàng tịch thu tất cả tài sản. Năm trăm vạn tiền tài trợ Lý tổng đáp ứng đầu tư vào cuối tuần này đương nhiên toàn bộ cũng biến thành con số !

      Tôn Gia Nhạc gỡ trâm gỗ cài đầu xuống, đẻ mái tóc dài đến eo tự do xoã xuống che kín vai mình. xoa cái trán đau nhức, có cảm giác mình so với bé bán diêm còn bất lực hơn.

      Bởi vì chỉ có mình, còn có cả đoàn làm phim cần dùng tiền chờ phía sau.

      “Gia Nhạc, sao chứ?”

      Tôn Gia Nhạc ngẩng đầu liền nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Phó đạo diễn Đỗ Tuấn, theo phản xạ trả lời:” Yên tâm, có tôi ở đây, có chuyện gì”

      có chuyện gì mới là lạ, nhìn mặt tái nhợt đủ để nhận vai khách mời nữ quỷ rồi!” Đỗ Tuấn cau mày .

      “Là do tôi nhịn đói lâu thôi, để tôi ăn hai hộp cơm sao.” Tôn Gia Nhạc vịn vào vách tường đứng lên.

      “Vậy mau ăn cơm .” Đỗ Tuấn tiến đến đỡ , lo lắng hỏi:” Sao tay lại lạnh cóng thế này?”

      Bởi vì trái tim tôi cũng lạnh lẽo! Tôn Gia Nhạc hét thầm trong lòng nhưng vẫn phải cố gắng gượng cười, ra cái dấu “OK” . “Nhanh ăn cơm

      Tôn Gia Nhạc lảo đảo cầm lấy phần cơm cuối cùng, dùng thời gian nhanh nhất có thể ăn hết bởi vì cơm thể lãng phí, thời gian cũng thể chờ người.

      Cuối tuần này phải tới khu du lịch quay phim rồi.

      Tiền, bằng mọi cách phải kiếm được. Dù sao so với mấy trăm tỷ tan thành mây khói của Lý tổng năm trăm vạn của cũng chỉ là hạt cát thôi…

      Tất cả đều lo liệu, đoàn phim này là do phụ trách. là Tôn Gia Nhạc, là người mà từ việc tìm nhà đầu tư cho tới việc đơn giản lặt vặt, cái gì cũng có thể làm được, là nhà làm phim vạn năng!

      “Yên tâm, có tôi ở đây, có việc gì”

      Tôn Gia Nhạc tự cỗ vũ chính mình xong liền ngồi lên cái máy cũ dùng báo che lại, tại đầu vẫn còn trống rỗng.

      Chết tiệt, chẳng qua chỉ giả làm siêu nhân thôi, cũng phải là siêu nhân .

      quả nhà chế tác có khả năng, năng lực tổ chức tốt, quan hệ rộng, lại biết cách quảng cáo. Nhưng mấy lần trước, có thể thuận lợi xin được tiền vốn là vì đạo diễn muốn quay đề tài có sức hút, đạo diễn đó cũng rất có năng lực, bộ phim đó còn có thể bán bản quyền cho nước ngoài.

      Nhưng mà, Lại Tiểu Phi chẳng qua chỉ là đạo diễn mới, hơn nữa loại phim về tình trong sáng này tất cả đều là nhờ có Kỳ Kỳ mới có thể có được nguồn vốn ít ỏi này.

      “Tổng giám đốc của công ty xây dựng Song Lâm Quan Chính Bình thay người cha mất trả lại ba nghìn vạn tiền lương còn nợ công nhân lúc đóng của nhà máy nhiều năm trước, các công nhân cũ đều là ngoài ý muốn

      Đột nhiên, Tôn Gia Nhạc nhìn chằm chằm vào tiêu đề trang nhất tờ báo cũ trước mắt.

      “Công ty xây dựng Song Lâm?” Là công ty nhờ vào phát triển thành phố mới mà trở nên nổi tiếng, còn xây rất nhiều khu nhà cao cấp ở các khu vực trung tâm “Công ty xây dựng Song Lâm”?

      Trời ạ, tiếp theo bọn họ quay bộ phim "Làng nghỉ mát Song Lâm" chính là do công ty xây dựng Song Lâm xây đấy! Đây nhất định là do ông trời ám chỉ cho , Quan Chính Bình thân là Tổng giám đốc của công ty xây dựng Song Lâm thay cha trả lại món nợ cũ vậy hẳn ta là người có tài đồng thời cũng là người tốt.

      Có lẽ Quan tiên sinh có thể cân nhắc chút về việc đầu tư cho đạo diễn trẻ có lý tưởng, có khát vọng cũng nên

      Mắt hạnh của Tôn Gia Nhạc loé sáng, cả người lập tức tràn đầy năng lượng.

      Trời tuyệt đường người, hiểu tất cả đều ổn thôi.
      Last edited: 3/5/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 2: Lần đầu gặp gỡ

      Văn phòng Tổng giám đốc công ty xây dựng Song lâm yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của hai đối tác bàn chuyện làm ăn là Quan Chính Bình và Hoàng Quốc Phú.

      Chủ tịch Hoàng Quốc Phú năm nay hơn năm mươi tuổi , lúc này khuôn mặt đỏ bừng, phẫn nộ trừng mắt nhìn Quan Chính Bình phía đối diện.

      Tổng giám đốc Quan Chính Bình 36 tuổi mặt chút biểu tình nhìn thẳng ông ta.

      “Chú đồng ý! Nơi đó phía trước gần khu dân cư, sau có cửa hàng, mua lại có thể làm được gì chứ? Thuê lại còn được.” Hoàng Quốc Phú lớn tiếng .

      “Nếu như trước gần khu dân cư, sau có cửa hàng, vậy chứng tỏ giá đắt. Cho dù công ty muốn bỏ tiền đầu tư ngân hàng cũng đồng ý cho vay.”Quan Chính Bình
      Đẩy chiếc kính gọng vàng, đôi mắt đen lợi hại tỏ ý thoả hiệp.

      “ Ngay cả ngân hàng cháu cũng hỏi đến rồi? ràng là để chú vào trong mắt”. Hoàng Quốc Phú nghe xong càng tức giận hơn, giọng bỗng chốc cao lên ít:” Chú là chủ tịch, cháu là Tổng giám đốc, cháu có biết đến tôn ti trật tự nữa hả?”

      “Chú Hoàng”. Môi Quan Chính Bình cong lên, giọng điệu lạnh lùng giống hệt khuôn mặt:” Chú cất nhắc cháu vào Song Lâm có lẽ cũng hiểu hơn ai hết cháu là người làm việc gì mà chắc chắn. Nếu như cháu đề nghị mua lại mảnh đất đó chắc chắn trong lòng có chuẩn bị kỹ càng, cháu dự định khai phá chỗ đó để xây dựng trung tâm yoga của Đài Loan, khiến nó có thể nhanh chóng trở nên nổi tiếng”

      “Cái chỗ đó ngay cả con đường hoàn thiện cũng có” Hoàng Quốc Phu lắc đầu, vẫn tán thành.

      “ Nếu cháu quyết định, nhất định làm được”. Giọng điệu Quan Chính Bình chút nhượng bộ.

      “Tuỳ cháu! Dù sao bây giờ cũng là thiên hạ của người trẻ tuổi”. Hoàng Quốc Phú nghiêm mặt cũng nhìn mặt .

      “Chú Hoàng, chú là cổ đông lớn nhất của công ty). Cháu chỉ hi vọng chú có thể cho cháu cơ hội, nếu cháu cũng chỉ có thể tự mình đầu tư vào khu đất đó”

      Hoàng Quốc Phú bỗng ngẩng đầu lên, lời này của Quan Chính Bình tỏ vẻ tình thế bắt buộc.

      Công ty xây dựng Song Lâm là hai người già trẻ bọn họ sáng lập ra, lúc đó ông dùng tiền đầu tư còn Quan Chính Bình dùng tài năng của mình để cùng tham gia.. Sau đó, Quan Chính Bình lãnh đạo tạo ra rất nhiều dự án thành công phát huy tất cả tài năngcùng sở của chính mình, giúp bọn họn thu được lợi nhuận rất lớn đồng thời cũng trở thành người nắm phần ba cổ phần của công ty.

      Hoàng Quốc Phú biết, bây giờ cho dù bọn họ tiếp tục xây dưng công trình dựa vào tiền cho thuê cùng tiền lãi thu được cũng đủ để bọn họ sống cuộc sống giàu sang phú quý sang tận kiếp sau, tất cả đều nhờ công của Quan Chính Bình.

      Quan Chính Bình ra có khả năng tạo cho mình đế quốc riêng nhưng đứa này vẫn luôn nhớ đến tình cảm cũ, biết ơn ông năm đó dẫn dắt nên cho đến bây giờ hai người vẫn tiếp tục cùng hợp tác.

      “Được rồi, cháu muốn mua cứ mua ” Hoàng Quốc Phú thở dài, gương mặt già nua bất đắc dĩ nhìn Quan Chính Bình:” Chỉ là chú muốn làm chuyện phiền phức như vậy. Cháu cũng biết mà, Lệ Văn nhà chú vì cháu có cảm tình với nó mà tức giận qua lại với tên tiểu tử có tài cán gì làm cho cả nhà chú đều trở nên lộn xộn”

      “Người thành công bây giờ hầu hết là người lúc trước chút tiếng tăm, có lẽ chú nên thử cho ta cơ hội, cũng giống như chú cho cháu cơ hội vậy” Quan Chính Bình .
      “ Cậu ta tới nhà chú ăn cơm chỉ lo ăn uống no đủ, năng bừa bãi, hoàn toàn quan tâm xem thử Lệ Văn no chưa” Hoàng Quốc Phú thở phì phò .

      “Chi tiết đều cần phải cẩn thận, người này tốt, cháu rảnh khuyên nhủ Lệ Văn chút”

      “Vậy nhờ cháu” Hoàng Quốc Phú vỗ vỗ vai , nở nụ cười :” Cháu cũng biết chú chỉ có đứa con là Lệ Văn, sau này Song Lâm đều để lại cho nó”

      Quan Chính Bình lễ phép gật đầu, gương mặt lạnh lùng bên dưới cặp kính có bất kỳ biểu tình dư thừa nào.

      Đợi Hoàng Quốc Phú rời , Quan Chính Bình tháo kính mắt xuống, xoa xoa mi tâm đau nhức.

      Sao biết chú Hoàng muốn gả con cho chứ? Vấn đề là ở chỗ vốn có ý định kết hôn.

      Nhưng mà tháng trước mẹ lại đột nhiên từ Canada trở lại Đài Loan, sau đó liền bắt tay vào việc tìm đối tượng xem mắt cho .

      chưa từng thấy mẹ nôn nóng như vậy bao giờ, cũng biết là từ việc tìm vợ cho có thể đem lại cho bà nhiều niềm vui đến vậy, bởi vậy cũng đành lòng ngăn cản. Dù sao mẹ cũng hơn 70 tuổi rồi.

      Vấn đề là sắp vì mấy cuộc xem mắt này mà mắc bệnh u buồn rồi!

      Quan Chính Bình đặt kính mắt lên bàn. Thiếu cản trở của mắt kính, lãnh ngạo trong mắt cùng với khí chất nghiêm túc khuôn mặt tuấn càng thêm . Kính mắt chẳng qua chỉ là vật làm tăng thêm nho nhã của mà thôi.

      Quan Chính Bình nới lỏng cúc áo sơ mi, ngồi xuống trước máy tính sửa lại bản kế hoạch khảo sát tiến độ xây dựng ở công trường vào ngày mai, còn có kế hoạch khảo sát làng du lịch, rồi chuẩn bị tan tầm.

      “Còn có việc gì sao?” Quan Chính Bình nhấn vào bộ đàm chuyện với thư kí.

      “Có vị tiểu thư họ Tôn muốn gặp cậu nhưng có hẹn trước..”Thư kí .

      ấy về ” Thư kí của rất có kinh nghiệm, nếu như vị Tôn tiểu thư kia có chuyện quan trọng cần bàn sớm mời vào phòng họp rồi.

      “Tôn tiểu thư ấy có thể đợi đến khi chịu gặp mới thôi”

      “Vậy cứ để ấy đợi, nếu ấy gây ảnh hưởng đến công việc gọi cảnh sát tới làm việc”

      Quan Chính Bình lạnh lùng cúp điện thoại, đeo kính lên, cầm cặp tài liệu ra khỏi văn phòng.

      Thư kí ở bên ngoài văn phòng theo mười năm, năm mươi tuổi – thư kí Thạch nhìn thấy ra gật gật đầu :” Gặp lại sau, nhớ lái xe cẩn thận”

      Quan Chính Bình gật đầu, bước được hai bước lại quay lại hỏi:”Mẹ tôi có còn gọi tới hỏi lịch trình của tôi ?”

      “Tôi tháng này cậu rất bận, ban ngày phải họp, buổi tối lại phải lập dự án mới”

      “Cảm ơn” Quan Chính Bình thở ra, gương mặt lạnh lùng cuối cùng cũng nở nụ cười.

      ra…” Thư kí ho hai tiếng, vẫn quyết định ra:”Tôi cũng là người làm mẹ nên có thể hiểu được tâm tình của mẹ cậu. Con trai có lớn thế nào vẫn là con, bà ấy lớn tuổi mới sinh ra cậu, giờ hơn 70 tuổi rồi, muốn có cháu ôm cũng là chuyện bình thường”

      “Tôi hiểu tâm tình của bà ấy nhưng tôi muốn bị ràng buộc với bất kì nào” mím môi

      “Đó là bởi vì cậu còn chưa gặp được người thích hợp”Thư kí Thạch

      Đa tạ ông trời! Ý tứ trong cặp mắt đen của Quan Chính Bình cho điều này là đúng nhưng cũng muốn tranh luận với thư kí Thạch…

      Nếu dễ dàng bị thuyết phục như vậy phải Quan Chính Bình rồi.

      Quan Chính Bình bấm thang máy thẳng xuống tầng , những nhân viên làm việc nhìn thấy đều cung kính chào”Hẹn gặp lại, Tổng giám đốc” sau đó lại tiếp tục công việc của mình.

      Nhân viên công ty xây dựng Song Lâm đều biết Quan Chính Bình chính là người bảo thủ. Trừ khi xảy ra tình huống đặc biệt nếu mỗi ngày đều đúng giờ trở về nhà ăn tối, 11h ngủ, 4h sáng thức dậy, tới công ty vào đúng 7h sau đó tan tầm vào 5h chiều.

      Quan Chính Bình ra cổnng chính của công ty, ánh nắng chiều ấm áp nhàng bao phủ cơ thể .

      Môi nở nụ cười thoải mái, bả vai cứng nhắc cũng thả lỏng, thời tiết hôm nay rất thích hợp để chạy bộ. Bây giờ về nhà dùng xong bữa tối có thể chạy 30 phút.

      “Xin chào, Quan tiên sinh”

      Đúng lúc đó, nở nụ cười thân thiện ngăn cản bước chân của

      Quan Chính Bình cúi đầu nhìn miễn cưỡng cũng chỉ cao đến ngực , nếu để ý nhìn có thể phát ra.

      “Tôi biết , xin nhường đường” Môi Quan Chính Bình nhả ra mấy chữ.

      xin lỗi, là tôi quên giới thiệu” Tôn Gia Nhạc cầm danh thiếp đưa tới trước mặt , may là so với ảnh mạng cũng khác bao nhiêu nên mới có thể dễ dàng tìm thấy :”Xin chào, tôi là Tôn Gia Nhạc, là nhà chế tác của phim điện ảnh “Vợ chồng có thời hạn””

      Quan Chính Bình liếc nhìn tấm danh thiếp nhưng cũng có ý đinh nhận.

      nhớ là, bộ phim “Vợ chồng có thời hạn” này cuối tuần bắt đầu khởi quay tại Làng du lịch Song Lâm, hình như còn muốn mở họp báo, mời phóng viên đến để quảng bá.

      Tôn Gia Nhạc lúng túng thu hồi danh thiếp, nụ cười mặt vẫn có giảm bớt. Là nhà làm phim, phẩm chất đầu tiên cần có là co được dãn được, Quan Chính Bình cũng phải là kim chủ đầu tiên bày ra vẻ mặt chán ghét với ..

      “Muốn bàn chuyện quay phim đến tìm người trong bộ phận PR của làng du lịch Song Lâm” Quan Chính Bình bước sang bên cạnh, muốn qua .

      Tôn Gia Nhạc bước nhanh đuổi theo, lại ngăn trước mặt .

      cảm ơn vẫn còn nhớ “Vợ chồng có thời hạn” được quay tại khu vực của công ty , còn có nửa tháng trước lúc chúng tôi quay phim các cho sử dụng miễn phí phòng tổng thống”

      muốn cám ơn? Trong kia có rất nhiều nhân viên, có thể lời cảm ơn với bọn họ” Quan Chính Bình kiên nhẫn bước qua người , tiếp tục về phía trước.

      “Quan tiên sinh là vui tính” lại vội vàng đuổi theo.

      Con mắt lạnh lùng của Quan Chính Bình khẽ nhíu, liếc mắt nhìn “Nếu còn tiếp tục nịnh nọt tôi lập tức gọi cho bộ phận PR huỷ bỏ hợp tác quay phim với các

      “Nhưng chúng ta ký hợp đồng nha”Tôn Gia Nhạc buột miệng .

      Quan Chính Bình trừng mắt nhìn khuôn mặt chỉ bằng lòng bàn tay của , gương mặt lạnh lùng, đôi mắt đen như muốn toé lên ánh lửa bình tĩnh nhìn .

      “Tiền bồi thường phá vỡ hợp đồng tôi trả” Quan Chính Bình chậm rãi .

      !!!” Tôn Gia Nhạc kêu thảm thiết, khuôn mặt nhắn nhăn thành đám”. ngàn vạn lần đừng làm như thế! Nghìn sai vạn sai đều là do tôi, hôm nay tôi đến đây là do nhìn thấy tin trả nợ cũ thay bố báo, cho nên…”

      “Đó là tin tức từ nhiều năm trước” cắt ngang lời , hoàn toàn hiểu rốt cuộc muốn diễn cái gì.

      “Cho nên nó mới bị lấy để che lên thiết bị cũ” Tôn Gia Nhạc giọng , nhưng rất nhanh lại đề cao lượng, tinh thần sáng láng “Nhưng mà, tình nhiều năm như vậy vẫn còn khiến tôi rất cảm động, đây mới là điều quan trọng nhất”

      Quan Chính Bình từ cao cúi xuống quan sát có mái tóc dài, khuôn mặt thanh tú cùng với đôi mắt hạnh tràn ngập cảm xúc trước mặt.

      Tôn Gia Nhạc cũng nhìn lại , thể chú ý đến khuôn mặt góc cạnh cùng đôi mắt sâu thẳm và đôi mắt kiếng gương mặt . vừa đẹp trai vừa có tiền lại có tài, là trời có mắt mà.

      xong rồi?” hỏi

      “Đúng vậy”

      xong vậy nhanh cút

      Tôn Gia Nhạc trợn tròn mắt nhìn , cứ nghĩ là mình nghe lầm.

      “Quan tiên sinh, có đùa ? bảo tôi cút” cười khan hỏi.

      “Tôi chưa bao giờ đùa”Quan Chính Bình bước qua người , nhanh về phía trước.

      Tôn Gia Nhạc nhìn bóng lưng , lửa giận bốc lên tận não. muốn tạt cho chậu nước, nếu đá cho cái ngã sấp xuống cũng được.

      Nhưng mà là nhà làm phim, là người phải gánh lấy cả bộ phim, mà …… Kim chủ của chạy rồi! Bộ phim của cần gấp 500 vạn!








      Last edited: 3/5/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 2.2:

      Nếu như cút có thể có 500 vạn vậy cút ngay.

      “Đứng lại”. Tôn Gia Nhạc nghiến răng, hai tay dang thành hình chữ nhất đứng trước mặt .(hai tay dang ngang đó m.n^^)

      Quan Chính Bình nhìn vẻ mặt như muốn băm thành thịt vụn của Tôn Gia Nhạc, nheo mắt, khẽ quát tiếng:” Tránh ra”.

      Tôn Gia Nhạc hít sâu hơi, cười híp mắt vỗ vai .

      “Quan tiên sinh, ngờ chuyện cũng giống lúc mua đất, đơn giản ngắn gọn”.(chém@@)

      Quan Chính Bình trừng lớn mắt, thể tưởng tượng nổi đẩy kính mắt.

      Cái người đứng trước mắt cười hì hì, bộ dáng vừa rồi cùng trò chuyện rất vui vẻ là ai? phải vừa lúc nãy mặt vẫn còn tràn đầy tức giận sao?

      “Quan tiên sinh”. Tôn Gia Nhạc nở nụ cười đầy thành khẩn:” Tôi chỉ xin cho tôi 5 phút, bởi vì sau câu tôi cảm động còn có “cho nên””.

      “Cho nên?”. Quan Chính Bình nhìn biểu cảm nhanh chóng thay đổi này, vốn là muốn bước nhưng lại đột nhiên dừng lại, bởi vì muốn xem thử trong hồ lô của bán thuốc gì?

      “Người như vậy rất trọng tình trọng nghĩa, ngay cả các công nhân cũ của cha cũng nỡ phụ lòng, nhất điịnh có thể hiểu được cảm giác của tôi khi vì bạn bè, vì điện ảnh, vì ước mơ mà giúp bạn mình tiếc mạng sống là như thế nào”.

      “Tôi tại muốn hiểu chính là, da mặt của luôn dày như vậy?”. Quan Chính Bình mỉa mai nâng lên khoé môi hỏi.

      Tôn Gia Nhạc lắc đầu, thở dài tiếng, bi thảm thừa nhận:”Có khi so với bây giờ càng dày hơn”.

      Quan Chính Bình mím môi, thiếu chút nữa bật cười thành tiếng.

      muốn tôi đầu tư bao nhiêu?”. Quan Chính Bình hơi nhếch môi, tránh cho nụ cười tràn ra bên khoé miệng phá vỡ khuôn mặt lạnh lùng của .

      “Năm trăm vạn”. cảm giác phía sau như xuất kim quang chói lọi, nhưng dám quá nhiều.

      “Vì năm trăm vạn có thể làm tới mức này?”.

      tức đến bốc hoả nhìn chằm chằm, cảm thấy mặt có loại tinh thần mạnh mẽ phấn chấn làm người ta thể dời mắt.

      “Năm trăm vạn đối với là rất ít ỏi nhưng đối với ước mơ của đạo diễn là rất to lớn, bởi vậy nên tôi mới nguyện ý vì ta mà có gắng”. Tôn Gia Nhạc hai mắt phiếm lệ, thanh mang chút nghẹn ngào .

      Hoàn hảo! tốt, đến cũng bị chính mình làm cho cảm động.

      Quan Chính Bình nhìn , nhớ đến nhiều năm trước chính mình cũng vì món nợ của cha, ngay cả chỉ thiếu 10 vạn cũng muốn cúi đầu hạ thấp bản thân.

      “Để tôi suy nghĩ chút”. Quan Chính Bình xoay người, tiếp tục bước nhanh về phía trước.

      “Đây là kịch bản phim của chúng tôi, từng xuất trong vài triển lãm điện ảnh”. Tôn Gia Nhạc bước bên cạnh , vội vàng lấy kịch bản từ trong ba lô, nâng cao quá lông mày.

      cần”. Khoé miệng Quan Chính Bình vụng trộm nâng lên, ánh mắt cũng tự chủ mà nhìn thẳng khuôn mặt .

      “Cảm ơn tin tưởng 100%”. Tôn Gia Nhạc nhanh bước đến trước mặt , cúi đầu chín mươi độ.

      “Tôi phải là tin tưởng , “Làng du lịch Song Lâm” nếu như đồng ý cho các quay phim có nghĩa là bọn họ xem xét qua rồi”.

      “Đúng vậy”. le lưỡi.

      Quan Chính Bình nhìn mang nụ cười ngây thơ, càng nhìn cảng cảm thấy có chút ý tứ.

      Mái tóc dài buông tự nhiên, mặc mình áo sơ mi trắng cùng với quần jean làm cho người tràn đầy hơi thở nghệ . thể nghi ngờ rằng khí chất này của còn hơn cả mỹ mạo, còn có đôi mắt đầy nhiệt tình, to tròn giống như đứa bé càng thu hút ánh mắt mọi người.

      Tôn Gia Nhạc thấy quan sát, lập tức nâng lên nụ cười rực rỡ.

      “Nếu có chuyện gì còn chưa , tôi rất vui lòng giải thích cho ”.

      diễn tốt như thế, nên làm nhà làm phim mà nên làm diễn viên”. .

      được đâu, tôi diễn luôn quá giả, quá khoa trương, rất giống diễn kịch, có đủ chân thành..”. Tôn Gia Nhạc thấy nhíu mày, đột nhiên nhớ tới mục đích chuyến này của , vội vàng cười càng thêm sáng lạn, để lộ hàm răng trắng bóc:” Thành ý của tôi tuyệt đối là 100%, những lời vùa rồi cũng đều là lời tâm huyết, xin nhất định phải ủng hộ. Bây giờ giúp đỡ chúng tôi, nếu sau này có điều gì cần tôi giúp đỡ, tôi nhất định mà lao vào nơi nước sôi lửa bỏng…”

      “Dừng”. nghiêm túc giơ tay phải lên ngăn cản tiếp tục , nhưng môi lại nở nụ cười: “Diễn quá giả, quá khoa trương?”

      Nụ cười này của , tróng mắt đên lạnh lùng giống như là vẽ rồng điểm mắt làm cho cả khuôn mặt đều sáng bừng lên.

      Mà Tôn Gia Nhạc nhìn nụ cười đủ để giết người hàng loạt của , đầu óc liền đình chỉ hoạt động.

      Mẹ ạ, cười lên quá phải quá mức quyến rũ rồi ?

      Mà Quan Chính Bình nhìn thấy ngây ra như phỗng liền bật cười.

      Tiếng cười thể kìm nén, cười đến mức cúi gập người xuống.

      Tiếng cười của sảng khoái rực rỡ, ngửa đầu phong thái phóng khoáng, cười rộ lên trông mê người… Tôn Gia Nhạc si ngốc nhìn chớp mắt, trong lúc nhất thời liền thất thần, mãi cho đến lúc ý thức được cười mới thôi.

      “Tóm lại, tóm lại…”. Tôn Gia Nhạc nhìn vào đôi mắt màu đen như có thể hiểu thấu lòng người của chợt cảm thấy bối rối biết tay chân nên để ở nơi nào. “Tóm lại, cá giúp đỡ nước nước giúp đỡ cá. Chỉ cần mở miệng tôi nhất định hỗ trợ!”

      “Tôi nghĩ tôi có lúc cần giúp đỡ, trừ khi tôi cũng cần tìm người diễn kịch…”. Quan Chính Bình đột nhiên dừng lại, bởi vì có ý nghĩ vừa mới chợt loé lên trong đầu .
      Last edited: 3/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :