1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ ơi, chào em - Nguyệt Hạ Điệp Ảnh (60c + NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240

      [​IMG]
      Tên tác giả: Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
      Chuyển ngữ: Sâu
      Thể loại: Tiểu thuyết
      Độ dài: 60 chương + 1 Ngoại truyện
      Tình trạng sáng tác: hoàn thành
      Nguồn tác phẩm: thanhdaocac.wordpress.com

      Giới thiệu sơ lược:

      hỏi cách khó hiểu: có nhà, có xe, có tài, có mạo, có chỗ nào tốt?

      trả lời: Những ưu điểm này của đàn ông đều hấp dẫn kẻ thứ ba, có chỗ nào tốt?

      Đầu tiên, xấu hổ, sau đó nghĩ lại rồi : còn có thể lòng dạ, biết dọn dẹp nhà cửa, biết nấu ăn, biết lái xe, biết trải giường chiếu, em muốn ra ngoài, hộ tống

      nghe vậy, thương xót : Vậy em đành cố mà chê bai .

      ***

      Đàn ông tốt được để cho người phụ nữ mình tranh đấu với kẻ thứ ba, mà phải tự giác đá văng ta.


      Giới thiệu của Pink:


      Đây là câu chuyện tình của “ bé lọ lem” và “hoàng tử”.

      Chuyện kể rằng, ngày nảy ngày nay, ở thành phố nọ, có bé tên là Lọ Lem, mạnh mẽ và độc lập. Bố mẹ ly hôn từ , mình học được cách may áo, đóng giày để dự dạ hội mà cần đến bà tiên vẫy đũa thần. hôm, sau ngày làm việc vất vả, trở về nhà và nhìn thấy bạn trai mình quấn lấy mụ phù thủy độc ác. ta dùng chính tự lập của để biện minh cho phản bội của mình. Lọ Lem mạnh mẽ quyết định bỏ quay đầu nhìn lại.

      Rồi ngày, Lọ Lem gặp lại Hoàng Tử, người đàn ông có khuyết điểm trong mắt mọi người. thông minh, có tiền, có địa vị, sống trong thế giới khác hẳn với Lọ Lem. Vốn tưởng rằng Lọ Lem và Hoàng Tử là hai đường thẳng cắt nhau, gặp nhau lần rồi vĩnh viễn xa cách. Nhưng bằng tình của mình, Hoàng Tử vượt qua muôn trùng khó khăn, chiếm được trái tim người đẹp. Bị cảm động bởi tình của Hoàng Tử, Lọ Lem quyết định tin tưởng vào cuộc sống lần nữa, cuộc sống vẫn có thể đẹp như truyện cổ tích nếu người ta là chính mình và sống hết mình vì nó.

      Và từ đó, họ sống bên nhau hạnh phúc mãi mãi.



      Câu chuyện “ bé lọ lem” phiên bản Ngụy Sở: “ bé lọ lem kia bé lọ lem, tuy rằng ấy ngủ trong phòng bếp, nhưng đối với bên ngoài, thân phận ấy vẫn là con của bá tước, chuyện này thể thay đổi, cho nên thân phận của ấy xứng đôi với hoàng tử. Vì vậy, ý nghĩa chân chính của câu chuyện này cũng phải là tình giữa quý tộc và người dân nghèo hèn”, “ phải hoàng tử, em phải bé lọ lem, cho nên chúng ta là đôi trời sinh”.

      bé lọ lem phiên bản Tô Nhạc: “Bà đây đánh mi, mi ngứa da, giờ thoải mái chưa?” Giơ cao túi xách trong tay đánh thẳng vào người Trang Vệ, trong nháy mắt, Tô Nhạc cảm thấy thể xác và tinh thần thoải mái, sung sướng, phong độ là cái thá gì, có thể ăn được sao?
      tart_trung thích bài này.

    2. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 1: Đàn ông trăng hoa, cút!
      Chuyển ngữ: Sâu a.k.a Pink Lady
      Beta: tulalant

      [​IMG]
      Tô Nhạc luôn nghĩ, đời người có ba thứ máu chó nhất, thứ nhất là đề tên bảng vàng, sau đó lại phát đó phải tên mình; thứ hai là đêm tân hôn, dâu cũng phải mình; thứ ba là gặp bạn cũ nơi đất khách, đáng tiếc quan hệ của bạn cũ này với mình tốt.
      chiếc sô pha mà Tô Nhạc thích nhất có hai người, người đàn ông ôm người phụ nữ vào lòng, hôn nhau đến trời đất quay cuồng, trăng sao mù mịt.
      Tô Nhạc đứng ở cửa, biết mình nên biểu cảm thế nào, tức giận hay đau thương, hay là cả hai.
      Năm đầu tiên Tô Nhạc vào đại học, mẹ với câu, phụ nữ tìm chồng, nhất định đừng tìm người quá đẹp trai lại có tiền, đàn ông quá chói mắt như vậy dễ nắm chặt trong tay.
      Đáng tiếc, bà Tô câu này xong lại đạp đổ Vạn Lý Trường Thành trước mặt, vỗ bàn , “bà đây thèm vào”. Người quá nghiêm túc, người nghe lại càng vô tâm. giờ nhớ lại, Tô Nhạc thể thừa nhận lời vàng ý ngọc của thái hậu nhà họ Tô, đàn ông diện mạo tốt, gia thế tốt ra gì.
      Tô Nhạc luôn nghĩ, đời người có ba thứ máu chó nhất, thứ nhất là đề tên bảng vàng, sau đó lại phát đó phải tên mình; thứ hai là đêm tân hôn, dâu cũng phải mình; thứ ba là gặp bạn cũ nơi đất khách, đáng tiếc quan hệ của bạn cũ này với mình tốt.
      Tô Nhạc có người đẹp trai, gia thế lại tốt. Sau khi tốt nghiệp đại học, Tô Nhạc ở lại thành phố B tìm việc làm, bạn trai tới công ty của gia đình làm việc. Sau đó, hai người mua căn nhà, chuẩn bị ở đây an cư lạc nghiệp.
      Đáng tiếc trong phòng lúc này có thêm người phụ nữ, mà nơi người phụ nữ này ngồi lại là đùi chồng chưa cưới của .
      Trong buổi tối, đồ án của mình bị người ta cướp mất, chồng chưa cưới cũng bị người ta đánh cắp. Chẳng những vậy, người phụ nữ kia lại là đối thủ cạnh tranh của mình từ đến lớn, Tô Nhạc nghĩ vận may trái ngược với cái tên của mình, các loại cốc chén đựng đầy máu chó cứ bày ra trước mắt.
      “Tô Nhạc!”
      Khi nhìn thấy Tô Nhạc xuất ở cửa, sắc mặt Trang Vệ thay đổi, lập tức đẩy Lâm Kỳ ở trong lòng ra cách rất tự nhiên, nhận lấy hành lý trong tay , “Hôm qua phải em gọi điện ngày mai mới về sao, đường có mệt ?”
      Tô Nhạc nhìn ta cái, gì, tầm mắt lại rơi vào Lâm Kỳ sô pha.
      Lâm Kỳ hất cái cằm xinh đẹp, nở nụ cười mềm mại, đáng với Tô Nhạc, “Tô Nhạc, lâu gặp.” Trong mắt Lâm Kỳ nhiều đắc ý.
      Tô Nhạc cảm thấy đau đầu, biết dây thần kinh người phụ nữ phải thô thế nào mới có thể coi làm kẻ thứ ba là quang vinh. cũng biết da mặt người đàn ông phải dày thế nào mới có thể giả vờ vô tội trong tình cảnh này.
      “Cũng chưa lâu lắm, trước khi tốt nghiệp đại học, phải chúng ta vẫn thường xuyên gặp mặt sao?” Tô Nhạc cũng cười cười, cầm cốc rót nước rồi chậm rãi uống, giống như nhìn thấy vẻ mặt ngày càng bất an của Trang Vệ, “ làm ở đâu rồi?”
      chưa biết sao?” Lâm Kỳ dùng những ngón tay trắng nõn che miệng, nhàng cười, lộ ra vẻ vô cùng lẳng lơ: “Tôi làm ở công ty của Trang Vệ, là trợ lý của ấy.”
      Tô Nhạc nghe vậy cười cười, xoay người lấy ra hộp cà phê nguyên hạt từ trong hành lý, đưa vào trong tay Trang Vệ. “Đây là cà phê nguyên hạt thích nhất.”
      Trang Vệ nhìn thấy nụ cười mặt Tô Nhạc, trong lòng dần dần bình tĩnh lại, cùng lắm cũng chỉ là chơi đùa với người phụ nữ thôi, đàn ông ai chẳng thỉnh thoảng phong lưu chút? Huống hồ nữ chủ nhân của gia đình này chỉ là Tô Nhạc, đảm bảo này hẳn đủ để Tô Nhạc thỏa mãn rồi.
      Kéo hành lý, Tô Nhạc hất mái tóc rủ trán, khẽ nhếch cằm, “Trang Vệ, bà đây cần mi nữa, hộp cà phê nguyên hạt này coi như quà chia tay bà đây tặng mi.” xong, nhìn Trang Vệ cái, nhìn Lâm Kỳ cái, “Lâm Kỳ, gã đàn ông này cho , cứ từ từ mà chơi, dù sao cũng thích cướp tay người khác, tôi đây đặc biệt tặng cho .” xong, kéo hành lý ra khỏi cửa, quay đầu nhìn lại.
      Điều may mắn duy nhất của là thẻ ngân hàng, giấy tờ tùy thân của mình đều ở trong hành lý, ra cũng tính là quá mất mặt.
      “Tô Nhạc.”
      Trang Vệ ngờ Tô Nhạc làm như vậy, vội vàng chạy ra cửa kéo tay lại: “ và người phụ nữ kia chỉ chơi đùa chút, em đừng tưởng .”
      “Chơi đến mức ôm hôn, quấn quýt lấy nhau?” Tô Nhạc hất tay Trang Vệ ra, cười nhạt trong lòng. Ngày đó, ở đại học A, chuyện Trang Vệ theo đuổi nổi tiếng khắp trường, coi chàng “phú nhị đại*” này khác với những kẻ con ông cháu cha chỉ biết sống phóng túng. giờ nhìn lại, xem ra ta chẳng khác gì những gã núp dưới bóng người nhà thích tìm phụ nữ choi bời, nếu có cái gì khác chính là con mắt của , ngày đó mắt mù, giờ mắt vô cùng sáng .
      * Phú nhị đại: thế hệ con nhà giàu thứ hai.
      Trang Vệ biết Tô Nhạc nổi giận, thấy đối phương nể mặt mình, sắc mặt cũng trở nên lúng túng, “Em đừng cáu giận được , Lâm Kỳ chỉ là ả đàn bà thích chen chân vào gia đình người khác, làm sao có thể so với em.”
      ả đàn bà thích chen chân vào gia đình người khác mà cũng muốn, lấy cái gì để xứng với tôi?” Tô Nhạc cười giễu cợt, liếc nhìn Lâm Kỳ ra theo, vẻ mặt vô cùng nhục nhã, “Ngược lại, tôi cảm thấy hai người chính là đôi trời sinh, đừng tới gần tôi, làm ô nhiễm bầu khí của tôi.”
      Trang Vệ thấy Tô Nhạc cứng mềm đều ăn, hoàn toàn giận tái mặt , “Tô Nhạc, đừng cho rằng tôi nhường nhịn mãi, nếu hôm nay bước ra khỏi nơi này, sau này đừng quay về nữa.”
      Tô Nhạc trào phúng nhìn ta cái, xoay người tới trước thang máy, ấn nút xong mới quay đầu với Trang Vệ: “Bà đây hôm nay , cho dù mi cầu xin, bà đây cũng trở về, loại con ông cháu cha khốn kiếp như mi nên cút mới đúng!”
      Ra khỏi tiểu khu, sau khi lên chiếc taxi, Tô Nhạc mới ôm mặt, mệt mỏi rã rời, nhớ lại quãng thời gian của mình và Trang Vệ. ở bên Trang Vệ hơn hai năm, rất nhiều bạn bè trong trường đại học đều ao ước bạn trai có tài có mạo như thế. Trong thời đại tấc đất tấc vàng như bây giờ, nhà họ Trang có đống biệt thư, lại có công ty riêng, trong con mắt của phần lớn nữ sinh, đây chính là con rùa vàng làm chói mắt người đời.
      Thế nhưng, con rùa vàng này mỗi sáng mua bữa sáng cho , mỗi tối cùng tới phòng tự học nhàm chán. Cuối cùng, đồng ý ở bên phú đại nhị được phần lớn nữ sinh ao ước này. Chỉ là, ngờ, phần tình cảm này chỉ sau khi tốt nghiệp đại học năm biến thành thế này.
      Quả nhiên, thể tin được đàn ông đẹp trai lại có tiền. Tô Nhạc buông tay xuống, nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, hơi khép mi mắt, sau này tìm chồng nhất định phải tìm người bình thường, trung thực. Trong thế giới kẻ thứ ba hoành hành này, ít nhất còn có chút yên tâm.
      Tô Nhạc vừa xuống xe nghe được giọng của bạn tốt: “Nhạc Nhạc bé .”
      ngẩng đầu nhìn lên, bạn tốt thời đại học, Trần Nguyệt, tủm tìm cười vẫy vẫy tay với . Mũi Tô Nhạc hơi xót, bước nhanh về phía Trần Nguyệt, “Nguyệt Nguyệt bé .”
      “Tớ này, ngày cậu cười nhạo cái tên của tớ, cậu chết sao.” Trần Nguyệt nhận lấy hành lý trong tay Tô Nhạc, nhéo nhéo khuôn mặt trắng nõn của : “ thôi, lên .”
      Sau khi hai người đều nằm thẳng giường, Trần Nguyệt mới hỏi: “Cậu và Trang Vệ xảy ra chuyện gì?”
      Tô Nhạc mở to hai mắt, nhìn trần nhà : “Bọn tớ chia tay rồi, khi trở về, vừa khéo gặp ta và Lâm Kỳ chiến đấu quên mình.” xong, lộ ra nụ cười khổ: “Vì vậy bà chị đây đá .”
      “Lại là con tiện nhân Lâm Kỳ này.” Trần Nguyệt tức giận ngồi bật dậy: “Vì sao cậu cho đôi nam nữ chó má ấy vài cái tát, xem bọn chúng còn diễn trò gì?”
      Tô Nhạc ngồi dậy theo, nhíu mày: “Đánh đau tay tớ, chia tay bây giờ cũng tốt hơn cưới rồi ly hôn.” nhìn tay phải của mình, thấy nhẫn đính hôn ngón tay, thuận tiện bỏ ra: “Cậu xem cái nhẫn này bán được bao nhiêu tiền?”
      Sau khi tỉ mỉ nghiên cứu, Trần Nguyệt cho ra kết luận: “Tớ thấy viên kim cương bên , chắc cũng có giá trị.”
      “Ừ!” Tô Nhạc sờ sờ cằm, để nhẫn kim đặt lên tủ đầu giường. lúc lâu sau lại : “Tớ đây cũng tính là quá thiệt.”
      “Cậu biết chuyện ngày mai bạn học cùng thành phố tụ họp chưa?” Thấy vẻ mặt Tô Nhạc vui, Trần Nguyệt chuyển chủ đề sang hướng khác, chọc chọc cái trán Tô Nhạc: “Nghe lần này Ngụy cũng đến.”
      Ngụy là ai?” Tô Nhạc mờ mịt.
      Trần Nguyệt tiếp tục chọc cái đầu , chỉ tiếc rèn sắt thành thép: “ Ngụy ấy, nhân vật phong vân Ngụy Sở hơn chúng ta hai khóa ấy, Ngụy phong độ có thừa ấy, kỳ nào cũng được học bổng hạng nhất ấy, hội trưởng hội học sinh đẹp trai nhất của đại học A ấy, nghe giờ ấy tự mình gây dựng công ty riêng, trở thành nhân vật tiêu biểu tốt nghiệp từ trường chúng ta.”
      Trần Nguyệt cứ lần “ấy” là lại chọc Tô Nhạc cái, hất móng vuốt của Trần Nguyệt ra, “Ngụy Sở, tớ còn là Yên Triệu** đây.” Day day chỗ bị chọc đau, bình tĩnh lạnh nhạt mở miệng: “Tớ biết tên này, Nguyệt Nguyệt bé , quá mê trai ảnh hưởng đến hình tượng.”
      ** Ngụy, Sở, Yên, Triệu là bốn trong bảy nước lớn thời Chiến Quốc, gồm có: Tề, Sở Yên, Hàn, Triệu, Ngụy, Tần.
      “Bạn học Tô Nhạc, ngày nào đó, bạn chết vì tắc nghẽn tin tức!” Trần Nguyệt nghiến răng.
      Tô Nhạc nhướng mày: “Dân chúng sống ở những nơi tin tức thông vì những lời này mà có áp lực.”
      “2012 tới, cậu kịp lên thuyền.” Trần Nguyệt nghiêm túc.
      Tô Nhạc giơ hai cánh tay mảnh khảnh của mình lên: “Cho dù có nhìn thấy chiếc thuyền cứu nạn Noah, tớ cũng chen lên được.”
      Trần Nguyệt cam lòng : “Cậu nhận ra đàn Ngụy?”
      Tô Nhạc có chút chột dạ nhìn về phía Trần Nguyệt, cảm thấy vô cùng xấu hổ khi mình nhận ra Ngụy Sở: “Phải nhận ra ta sao?”
      Trần Nguyệt vắt tay lên trán: “Vậy, cậu có nhớ người đón cậu nhập trường khi cậu năm thứ nhất chính là Ngụy hay ?”
      Tô Nhạc cẩn thận nhớ lại: “Tớ chỉ nhớ có nam sinh tới đón tớ, được nửa đường bỏ , làm hại tớ tìm ký túc xá nữ cả nửa ngày.”
      Sắc mặt Trần Nguyệt cứng đờ: “Vậy cậu có nhớ học kỳ sau, khi chúng ta hoạt động trong ban tuyên truyền, Ngụy từng hướng dẫn cậu ?”
      Tô Nhạc vô cùng nghiêm túc nhớ lại: “Cậu cái người chê bai hoa hướng dương tớ vẽ đẹp kia à?” Rất đáng tiếc là nhớ được mặt mũi người này, chỉ nhớ rằng người đó hoa hướng dương của mình có tinh thần, thiếu phấn chấn.
      “Vậy kỳ thứ hai sao? Có lần họp lớp, cậu uống đến mức say be bét, là ai cõng cậu về phòng?!” Trần Nguyệt gần như gào lên.
      Tô Nhạc mở to hai mắt: “Cậu người cõng tớ về là đàn họ Ngụy kia?”
      Trần Nguyệt thấy cuối cùng Tô Nhạc cũng mở mang đầu óc, mừng rỡ : “Cậu nhớ ra rồi?”
      Tô Nhạc hung dữ gật đầu: “Tớ nhớ hôm sau khi tỉnh dậy, đầu u cục lớn, là ta quẳng tớ chứ gì?” Tô Nhạc than thở trong lòng, quả nhiên đàn ông đẹp trai có tiền đáng tin cậy, nếu đầu mình u lên khối.
      Trần Nguyệt tuyệt vọng, vỗ vỗ đầu Tô Nhạc: “Ngủ , bé con.”
      Tô Nhạc an ủi vỗ vai Trần Nguyệt: “Được rồi, ngoan, đừng nghĩ tới trai đẹp nữa. Ngày mai, tớ cùng cậu mua quần áo, được rồi chứ.”
      Trần Nguyệt yên lặng, liếc mắt nhìn Tô Nhạc, nằm xuống, đắp chăn, nhắm mắt, động tác liền mạch lưu loát.
      ~ Hết chương 1 ~
      Last edited: 21/8/14
      tart_trung thích bài này.

    3. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 2: Đời người bao giờ cũng quá máu chó.
      Chuyển ngữ: Sâu a.k.a Pink Lady
      Beta: tulalant

      [​IMG]
      Tô Nhạc nghĩ chính mình dường như xem người ta biểu diễn vở kịch máu chó thấp kém, tất cả các loại tình tiết máu chó đều đủ cả, mà chính mình cũng là nữ diễn viên trong vở kịch máu chó này.
      “Tô Nhạc, thích em.” Nụ cười của Trang Vệ rực rỡ như ánh mặt trời ngày đông, mặc bộ hàng hiệu, cùng với chiếc xe thể thao đắt tiền phía sau, giống hoàng tử bạch mã trong truyền thuyết.
      Đáng tiếc, đàn ông mở cửa xe BMW có thể là hoàng tử bạch mã, cũng có thể là cặn bã, Tô Nhạc lé mắt nhìn người này, trong lòng thầm mắng, cho dù ở trong mơ, xem ra Trang Vệ vẫn ăn mặc bảnh bao như trước.
      “Bạn học Tô Nhạc, nếu bạn rời giường đừng ăn sáng nữa!”
      Tôi Nhạc ngồi dậy, nhìn Trần Nguyệt gặm miếng sandwich, vò vò đầu tóc rối bời: “Cậu ăn , tớ muốn ăn.”
      “Ai ya, thất tình nên chuẩn bị tuyệt thực đấy hả?” Trần Nguyệt tới mép giường, ngồi xuống, cách vô cùng hâm mộ: “Tớ này Nhạc Nhạc bé , gương mặt này của cậu cũng tệ, da mặt mềm mịn, đàn hồi, làm thế nào lại để con tinh Lâm Kỳ kia khoét góc tường vậy?”
      Sau khi lấy quần áo ra khỏi hành lý, thay xong, Tô Nhạc mới mở miệng : “Bức tường này của tớ vây được Hồng Hạnh muốn vượt tường của Trang Vệ, có cách nào khác đâu.”
      Trần Nguyệt lắc đầu thở dài : “ nàng à, Trang Vệ mà nghe được những lời này của cậu tức đến ói máu.”
      Bàn tay thu dọn hành lý của Tô Nhạc dừng lại lát, lấy ra khung ảnh bên trong, bên là tấm ảnh mà và Trang Vệ cười sáng lạn, căn bản hề ngờ rằng tới ngày hôm nay.
      Thấy Tô Nhạc nhìn chằm chằm bức ảnh ngẩn người, Trần Nguyệt cắn cắn môi, gì.
      Đầu ngón tay mảnh khảnh của Tô Nhạc chọc chọc gương mặt Trang Vệ trong ảnh, xoay người ném cả khung ảnh vào trong thùng rác, tìm được đồ rửa mặt rồi mới cảm thán: “Nguyệt Nguyệt bé à, chú đối với cậu có phần tốt quá rồi, cậu ở lại đây làm việc mà bọn họ còn cho cậu tiền mua nhà, làm người ta thèm muốn.”
      “Được rồi, được rồi, vậy cậu ở đây với tớ .” Trần Nguyệt vừa giúp Tô Nhạc xếp quần áo từ trong hành lý vào trong tủ, vừa mở miệng hỏi: “Được rồi, hôm nay cậu có làm ?”
      Tô Nhạc lấy những thứ trong hành lý ra: “Tớ đưa đơn từ chức rồi.”
      Trần Nguyệt cũng hỏi xảy ra chuyện gì, chỉ giúp Tô Nhạc xếp từng bộ quần áo cẩn thận: “Vậy tốt, đến công ty bố tớ làm , gần đây công ty tuyển nhân viên mới.”
      Cuối cùng Tô Nhạc cũng tìm được kem và bàn chải đánh răng, nghe vậy ngẩng đầu nhìn về phía Trần Nguyệt: “Vậy tốt rồi, ai dám cho tớ vào công ty của chú, tớ có thể tìm cấp của bọn họ che nhờ ô dù.” xong, cười cười vào phòng tắm.
      Trần Nguyệt thấy Tô Nhạc ra ngoài nụ cười mặt mới dần dần biến mất, biết Tô Nhạc giống với những õng ẹo, xảy ra chuyện gì cũng khóc nháo, nhưng những chuyện xảy ra hai ngày này cũng khó chịu đựng được. còn công việc, bạn trai ngoại tình, những chuyện này xảy ra với bất cứ ai, họ cũng thể đơn giản tiếp nhận.
      Tô Nhạc thường xuyên hối hận vì những quyết định của mình, ví dụ như dạo phố với Trần Nguyệt. nhìn Trần Nguyệt giày cao gót mười phân mà lướt nhàng như gió, khỏi giật giật khóe miệng, đều là con , vì sao chỉ giày cao gót tiếng là xương sống, thắt lưng mềm nhũn ra, xấu hổ.
      “Nhạc Nhạc bé , cái áo này thế nào? Vóc người cậu tệ, mặc vào hẳn rất đẹp.” Trần Nguyệt chỉ vào chiếc áo khoác nhạt màu, với nhân viên bán hàng bên cạnh: “ đưa cái này cho ấy thử xem.”
      Tô Nhạc uể oải kéo Trần Nguyệt: “Bà chị Trần, Trần thái hậu, con mua hai bộ quần áo theo thẩm mỹ của ngài rồi, van xin ngài hãy tha cho con .”
      Trần Nguyệt ấn chiếc áo vào trong lòng Tô Nhạc, cười tít mắt , “Bạn , tớ khiến cậu xuất cách lộng lẫy trong hội bạn học thành phố, cho dù con tiểu tinh Lâm Kỳ hay gã đàn ông đê tiện Trang Vệ kia có xuất , cậu cũng phải giành sân khấu lại cho bà chị đây.”
      Tô Nhạc giật giật khóe miệng, cam chịu số phận ôm quần áo bước vào phòng thay đồ, sau khi tinh thần chịu dằn vặt, thân thể cũng bị đày đọa.
      “Cậu Ngụy, hợp tác lần này, cậu xem…” Người chuyện phát dường như tâm tình đối phương yên, nhìn theo hướng đối phương nhìn, lại thấy cái gì.
      xin lỗi.” Ngụy Sở lễ phép cười, thu hồi tầm mắt, sau khi uống ngụm cà phê mới : “ Vương đưa ra giá này có phần hơi thấp, khiến tôi khó xử.”
      “Giá cả dễ bàn.” Người cười cười: “Nếu chúng ta lại bàn bạc về sản phẩm này chút.”
      Ngụy Sở gật đầu, khóe mắt hướng ra ngoài cửa sổ, trong đôi mắt có thứ gì đó sâu đậm khó tan chảy.
      “Thái hậu nương nương, chúng ta nghỉ ngơi lát .” ngang qua quán cà phê, rốt cuộc Tô Nhạc nhịn được nữa, ôm cột đèn đường buông tay. “Tớ thà mặc giẻ lau tham gia hội bạn học cũng muốn mua sắm nữa.”
      Trần Nguyệt vỗ vỗ đầu Tô Nhạc: “Ngoan, tới cửa hàng tiếp theo rồi ai gia đưa con ăn.”
      “Cậu câu này năm lần rồi!” Tô Nhạc nghiêm khắc lên án.
      Nụ cười của Trần Nguyệt vẫn giảm: “Đương nhiên, cậu cũng có thể ôm cột đèn buông tay, tớ ăn cơm mình.”
      Tô Nhạc cam chịu số phận, buông cột đèn ra, theo bên cạnh Trần thái hậu vào cửa hàng giày.
      Vào lúc này gặp phải Lâm Kỳ và Trang Vệ chuyện ngoài ý muốn đầy máu chó, Tô Nhạc nghĩ chính mình dường như xem người ta biểu diễn vở kịch máu chó thấp kém, tất cả các loại tình tiết máu chó đều đủ cả, mà chính mình cũng là nữ diễn viên trong vở kịch máu chó này.
      nhìn Trang Vệ khom lưng đeo giày cho Lâm Kỳ, trong mắt tràn đầy thương , đột nhiên cảm thấy dạ dày nhói đau, nhíu mày nhưng vẫn đâm đầu vào tiệm giày này.
      Trần Nguyệt liếc mắt nhìn Trang Vệ và Lâm Kỳ, căn bản thèm để ý tới hai người kia, tới bên cạnh Tô Nhạc, lấy đôi giày xuống: “Nhạc Nhạc bé , thử đôi này xem, chân cậu trắng như thế, vào nhất định rất đẹp.”
      “Đẹp đẹp, nhưng biết có tiền mua hay .” Lâm Kỳ khinh bỉ nhìn về phía Tô Nhạc. “ tháng được có mấy nghìn tiền lương, nên biết tiết kiệm , nếu sau này lấy chồng cũng chẳng có đồ cưới.”
      Trần Nguyệt và Tô Nhạc đồng thời đỡ trán, người phụ nữ này có cần phải diễn giống nữ phụ độc ác trong phim thần tượng thế , thủ đoạn này… làm cho người ta gì chống đỡ được.
      Tô Nhạc quay mặt muốn tỏ ý quen người phụ nữ này, đáng tiếc, đối phương hiển nhiên nghĩ mình diễn còn chưa đủ nhập vai, tiếp tục mở miệng : “Nghe tối mai có hội bạn học phải, vì vậy Vệ mới dẫn tôi mua giày, lẽ nào mấy người cũng muốn tham gia hội bạn học?” xong, cánh tay ta còn khoác lên tay Trang Vệ.
      Trang Vệ gì, ta chỉ ngẩng đầu nhìn Tô Nhạc, nhưng đối phương căn bản thèm liếc nhìn ta, giống như ta tồn tại.
      Tô Nhạc vẫn để ý đến Lâm Kỳ, thử đôi giày Trần Nguyệt đưa cho, vào cảm thấy tệ, gật đầu: “Lấy đôi này , thái hậu nương nương, con đây có thể ăn chưa.”
      Trần Nguyệt thỏa mãn vỗ đầu Tô Nhạc: “Chuẩn tấu.”
      Lâm Kỳ được Tô Nhạc đáp lại, bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ, vẻ mặt nóng lên, khỏi nổi giận đùng đùng mở miệng: “Tô Nhạc, bạn trai đá , cũng gì sao?”
      Tô Nhạc nghe vậy cười khúc khích, trào phúng nhìn về phía Lâm Kỳ: “Đêm qua mắt mù sao, phải chính tôi đá tên con ông cháu cha này sao, tên con ông cháu cha, nàng thứ ba, đây phải đôi trời sinh sao, tôi rộng lượng tác thành cho hai người, còn chưa hài lòng?”
      Bên cạnh cũng có những khách hàng khác, nghe được những lời này của Tô Nhạc đều nhìn về phía Lâm Kỳ và Trang Vệ, thể lòng hiếu kỳ vô cùng lớn đối với kẻ thứ ba và gã đàn ông ngoại tình, dù sao ở thời buổi này, kẻ thứ ba chửi mắng người ta tương đối nhiều, dù sao thực phải tiểu thuyết Quỳnh Dao, tình phải là thứ vô địch.
      Sắc mặt Trang Vệ trở nên khó coi, ta đứng lên về phía Tô Nhạc: “Tô Nhạc, em đừng làm ầm ĩ.” Những lời này của Tô Nhạc làm người ta khó xử.
      Tô Nhạc lắc lắc ngón trỏ: “Trang Vệ, tôi làm ầm ĩ, mà tuyên bố chuyển nhượng quyền làm chủ cho Lâm Kỳ, tôi cũng muốn vì gã đàn ông như mà mất phong độ ở nơi thế này.” xong, với Trần Nguyệt ở bên cạnh: “Trần Nguyệt, chúng ta .” Nếu , sợ mình bạt tai người ta giống nữ diễn viên trong phim thần tượng, dù sao mình mà có chỉ số thông minh vô địch như nữ diễn viên là chuyện đáng sợ. = =
      Ra khỏi tiệm giày, Trần Nguyệt lo lắng liếc nhìn Tô Nhạc, nhưng sắc mặt đối phương vẫn như thường, căn bản nhìn ra chút mất hứng nào, tới nhà hàng bên cạnh: “ nàng à, hôm nay tôi mời khách, muốn ăn gì?”
      “Nhân sâm, vây cá, bào ngư, tổ yến.” Đôi mắt Tô Nhạc trông mong nhìn về phía Trần Nguyệt: “Những cái này đều được chứ?”
      Trần Nguyệt nhe răng cười : “Ra khỏi cửa rẽ phải, đụng vào tường ba cái.”
      Tô Nhạc mù mờ: “Cái tường kia có gì thần kì à?”
      Trần Nguyệt mỉm cười: “, như vậy bộ não cậu gặp ảo giác.”
      “Trần thái hậu, nhà ngài rất có tiền.” Tô Nhạc lên án. “Chẳng lẽ ngài thể an ủi người thất tình đáng thương này sao?”
      Vẻ mặt Trần Nguyệt đổi: “Vì vậy ta mới quyết định mời con ăn sườn nướng mà phải cải trắng nướng.”
      Tô Nhạc vào nhà hàng, buông đồ đạc trong tay xuống mới tức giận : “Trần thái hậu, ngài keo kiệt.”
      Trần Nguyệt tự hào : “Vì vậy ta mới có tiền.”
      Tô Nhạc yên lặng ăn hai miếng dưa chuột miễn phí bàn.
      Đồ ăn được đưa lên rất nhanh, tuy phải cái loại nhân sâm bào ngư nhưng cũng coi như tệ, Tô Nhạc nhanh tay nhanh mắt nướng miếng sườn nhiều thịt.
      “Tô Nhạc, cậu chính là thần tham ăn.” Trần Nguyệt nhìn dáng vẻ này của Tô Nhạc, bao nhiêu lo lắng cũng bị ăn hết vào bụng, người khác thất tình đều say rượu khóc lóc, tới lượt Tô Nhạc này ăn được, ngủ được, cuộc sống vẫn thoải mái như trước.
      Tô Nhạc cắn miếng sườn nướng vẻ mặt ảm đạm: “Thái hậu nhà tớ từng , nếu người phụ nữ vì gã đàn ông mà đòi sống đòi chết, cả cuộc đời đều sống uổng phí.”
      Vẻ mặt Trần Nguyệt khẽ thay đổi, gì, chỉ nướng miếng sườn nữa để vào trong bát của Tô Nhạc.
      Tô Nhạc cười cười, nhìn Trần Nguyệt : “Nguyệt Nguyệt, cậu cần lo lắng, chỉ là gã đàn ông mà thôi, Tô Nhạc tớ đến mức có Trang Vệ sống nổi, chỉ cần tớ muốn là có thể sống rất tốt.”
      Trần Nguyệt trừng mắt: “Chị đây lo lắng cho mi từ khi nào?!”
      Tô Nhạc vẫn cười như trước, ngay cả đôi mắt cũng cong thành hình trăng khuyết, nếu lo lắng, Trần Nguyệt sao có thể xin nghỉ ngày cùng , sao có thể cố ý để tới ở nhà mình, có người bạn như vậy là may mắn của Tô Nhạc .
      “Cậu Ngụy, giờ còn sớm nữa, gần đây có nhà hàng, cậu có muốn dùng cơm trưa ?” Tài xế quan tâm hỏi.
      Ngụy Sở lắc đầu, cuộn cửa sổ lên, : “Về công ty trước.”
      Tài xế gật đầu, quay xe trở lại, chen vào dòng xe cộ dài đằng đẵng.
      ~ Hết chương 2 ~
      Last edited: 21/8/14
      tart_trung thích bài này.

    4. Billy Nguyễn

      Billy Nguyễn Active Member

      Bài viết:
      209
      Được thích:
      91
      bạn ơi, có thể xuống dòng mỗi khi các nv trò chuyện được ??? chứ để như vậy đọc nhức mắt lắm

    5. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :