Vợ Ơi Anh Biết Lỗi Rồi - Nguyễn Bích Hồng (Hoàn) (Sưu Tầm)

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      [​IMG]


      VỢ ƠI BIẾT LỖI RỒI.

      Tác giả: Nguyễn Bích Hồng.

      Sinh năm: 1992 (Thế hệ 9x).

      Bút danh: Caycodai.

      Công ty phát hành : Bachabooks

      Nhà xuất bản: NXB Văn Học

      Trọng lượng vận chuyển (gram): 510

      Kích thước : 13 x 20.5 cm

      Số trang: 432

      Ngày xuất bản : 04-2012

      Giá bìa: 83.000 ₫

      Giới thiệu:

      Tôi - thằng đàn ông 32 tuổi, có vợ và con . Tôi ko biết sau khi lập gia đình cuộc sống hôn nhân của bạn có phải là thiên đường? Còn với tôi nó chẳng phải là địa ngục nhưng cũng chả phải là thiên đường! Bởi chả có cái địa ngục nào lại cho tôi những phút giây ngọt ngào, lãng mạn, và cả những khao khát, đam mê mãnh liệt. Và cũng chả có cái thiên đường nào lại chứa đựng những nỗi lo sợ, những chọn lựa khó khăn, những toan tính cho cuộc sống bộn bề phía trước, hay hơn cả là những hơn ghen ích kỉ và những nỗi lầm đáng tiếc.

      Vợ tôi ư? Biết thế nào về vợ bé bỏng của mình nhỉ? phải ngẫu nhiên mà tôi gọi ấy là vợ bé bỏng đâu, bởi ấy bây giờ mới có 20 tuổi. Các bạn đừng ngạc nhiên, tôi cưới vợ khi ấy vừa mới tốt nghiệp THPT xong mà. Có nghĩa là tôi hơn ấy 12 tuổi và chúng tôi cưới nhau được gần 2 năm.
      Last edited: 29/3/16

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 1 - CON KHÓ ƯA

      - Này chú, chú có thể nhường cho cháu chỗ này được ko?

      Tôi ngước lên, con mặc đồng phục học sinh, hình như là của cấp III, đeo cặp quai chéo, mái tóc búi lọn , phất phơ mấy lọn tóc con, hơi rối. Có lẽ nó vừa học về. Con bé vẫn hướng đôi mắt nhìn tôi.

      - Nhưng vẫn còn bàn trống mà bé! – Tôi đáp, những tưởng rằng con bé nhận ra và tìm chỗ ngồi khác, ai dè:

      - Vì còn chỗ cháu mới bảo chú nhường lại bàn này cho cháu chứ. Đây là chỗ ngồi quen thuộc của cháu. Và cháu chỉ muốn ngồi ở chỗ quen thôi.

      - Nhưng đây là chỗ duy nhất còn có ổ cắm sạc điện. Chú cần làm việc với cái laptop của chú mà giờ nó lại sắp hết điện. – Tôi hếch chỉ cái laptop bàn. Thực ra tôi có thể đứng dậy và nhường lại chỗ này cho con bé, vì tôi cũng chả gấp gáp đến độ phải làm việc ngay trong khi được ngồi nghỉ tại quán cà phê yên tĩnh thế này. Nhưng tôi thích tí nào hay chính xác là tôi ghét cái cách nó chuyện và đề nghị tôi nhường bàn. Nếu phải là quá đáng tôi thấy chẳng ưa gì con này.

      Con bé vẫn giương đôi mắt nhìn tôi. là, nó con nhóc cùng lắm là học 11, 12 trong khi tôi 30 tuổi đầu. Ấy thế mà nó dám nhìn người lớn tuổi hơn mình bằng ánh mắt đó. thể chấp nhận đc.


      - Chú , cháu ko hiểu sao?

      Ngay lập tức, tôi thấy nó đến cái bàn bên cạnh, quẳng cặp sách vào ghế cái "bụp" rồi kéo mạnh chiếc ghế khác ngồi vào đó. Và tôi nghe thấy mồn lời con bé lầm bầm: "Đồ ông già mọn!"

      Cái gì? Ông già mọn ư? Nếu nó là "Thằng cha mọn" có lẽ tôi chả thấy gì đâu. Nhưng đằng này nó lại bảo tôi là "Đồ ông già". , tôi tuy 30 tuổi nhưng ai cũng bảo tôi là trẻ hơn so tuổi và đẹp trai, phong độ hơn khối thằng cha bằng tuổi mình. Vậy mà, con bé đó lại dám kêu tôi là "ông già", chẳng biết nhìn người tí nào. Nhưng thôi, tôi người lớn chấp trẻ con làm gì.

      Tôi nghe thấy tiếng hút nước chùn chụt từ cái bàn bên cạnh. Con con đứa chẳng biết tệ nhị gì cả. Rồi chợt, tiếng ống hút gặp đá rít mạnh. Tôi quay sang nhìn, cốc sinh tố sữa chua của con bé cạn sạch trong khi cốc nâu đá của tôi gần như vẫn còn nguyên hay cùng lắm là vơi 1, 2 thìa. Con bước ra khỏi bàn, túm lấy cái cặp và trước khi rời khỏi nó vẫn quên tặng tôi cái lườm cháy da mặt.



      CHƯƠNG 2 - OAN GIA NGÕ HẸP


      Sau ngày đụng độ phải con bé đó, tôi biết có phải nó độc mồm độc miệng rủa tôi nữa, mà tôi liên tiếp gặp chuyện bực mình. Nhất là cái chuyện mẹ tôi, bà cứ liên tục càu nhàu tôi chuyện đến giờ này mà vẫn chưa có bạn . , xung quanh tôi thiếu nhưng khổ nỗi, tôi chỉ mải miết với công việc, hơn nữa tôi biết họ chẳng thể làm vừa ý mẹ tôi đâu. Bà ấy quá kĩ tính.

      - Tối mai, con gặp mặt người. Đó là con bà bạn cũ của mẹ.

      - Gặp mặt? Con có thời gian đâu!

      - Sao lại ? Mẹ cần biết con bận gì, nhưng việc gặp mặt con phải . Con nghĩ, mẹ bỏ bao nhiêu thời gian ra để tìm vợ cho con là rảnh lắm à. Mẹ rồi đó.

      Đấy, tôi quên thêm, ngoài việc kĩ tính ra mẹ tôi còn hơi độc đoán, có lẽ tôi thừa hưởng điều này từ mẹ. Và tất nhiên, tôi phải gặp mặt người ta theo ép buộc và sắp đặt của mẹ tôi.

      Đúng 8h tối, tôi có mặt tại khách sạn mà mẹ tôi đặt chỗ trước, tay còn phải cầm theo quyển báo – ám hiệu mà hai bên dùng để tìm ra nhau. Tôi nhìn xung quanh phòng, duy chỉ có ngồi đúng bàn mà mẹ tôi đặt chỗ trước và chúi mũi vào tờ báo, hình như là hoa học trò phải. Tôi phải bật cười với ý nghĩ, ta lớn thế mà vẫn còn đọc tờ báo dành cho tuổi mới lớn thế ư. Và ngay sau đó tôi tìm được câu trả lời.

      - Tôi có thể cùng đọc báo với bạn ? – Đó cũng là ám hiệu mà mẹ tôi dặn phải nếu gặp người ta trước.

      - Tất nhiên, nếu điều đó làm bạn thấy vui. – Đúng là câu ám hiệu tiếp theo rồi. Tôi khẽ cười vì tìm ra người ta dễ dàng, ko mất nhiều giờ của tôi. Nhưng ngay sau đó, tôi gần như ko thể cười nổi. Và con bé đó hình như cũng thế. Sau khi xong câu ám hiệu và đặt quyển báo xuống, nó tròn xoe mắt nhìn tôi. cái nhìn chẳng mấy thiện cảm gì dành cho tôi.

      - phải thế chứ! – Tôi chỉ biết thốt lên câu đó.

      Con bé nhếch miệng cười khẩy tôi.

      - ngờ lại là ông! là có duyên gớm!

      Sao tôi ghét cái cách chuyện của con bé này thế ko biết. Nó ở trường được học cách phải chuyện với người lớn tuổi ra sao ư? Tôi thấy khá giận và ko muốn phải lãng phí thời gian quý báu của tôi cho con bé khó ưa này. Bao nhiêu giấy tờ và dự án chờ tôi ở nhà. Nghĩ vậy, tôi toan bước con nhanh chân, rời khỏi bàn, chắn trước mặt tôi.

      - Sao chú bỏ sớm vậy. Mình vẫn còn chưa chuyện mà. – Nó cười đầy vẻ thách thức tôi.

      - Tôi nghĩ chúng ta cần phải chuyện nữa. Dẫu sao cũng biết kết quả rồi.

      - Chú đừng vội kết luận thế chứ! Biết đâu đấy, chúng ta lại hợp nhau.

      - Tôi nghĩ thế đâu bé ạ!

      - Chú thử sao biết! – rồi con bé trở lại chỗ ngồi bình thản, hớp hụp nước lọc ở sẵn bàn, con bé lại . - Dẫu sao cả chú và cháu đều đến đây rồi, ngồi lại chuyện coi như là cùng ôn chuyện cũ, bổ sung chuyện mới!

      Tôi ko hiểu ý con bé, chuyện cũ tôi hiểu nó ám chỉ việc gì nhưng còn bổ sung chuyện mới là sao? Giữa tôi và nó có cái quái gì chứ. Nhưng hiểu sao tôi cũng quay trở lại bàn. Con bé bình thản lật lật Menu.

      - Chú dùng gì?

      - Nâu đá.

      - Chú có vẻ thích cà phê quá nhỉ! – xong con bé gọi đồ.

      Nhìn cái cách nó chọc chọc ngoáy ngoáy cái cốc sinh tố sữa chua làm tôi thấy khó chịu. Chẳng lẽ nó bảo tôi lại chỉ để ngắm cái việc nó làm sao.

      - Sao chú cứ cau mày nhìn cháu thế? – Tôi giật mình, con bé có mặt ở chán nữa à?

      - Cháu có nghĩ là cốc sinh tố ngon hơn thay vì cháu cứ chọc chọc mà uống ko?

      - Giống như cái lần ở quán cà phê trước ạ? – Nó bắt đầu ôn chuyện cũ rồi đó.

      - Lần ấy cháu uống ngon lành quá! – Tôi cố ý giễu cợt nó.

      - Cũng nhờ ở chú đấy! – Nó ngước mắt lên nhìn tôi. – Chú có thấy bữa nọ mình quá mọn ?

      là, cái con này nó chuyện sao mà khó nghe thế biết. Tôi hớp hụm nâu đá, khẽ :

      - Còn cháu, có biết phải ăn với người lớn tuổi hơn thế nào ?

      - Có! Nhưng chỉ là với những người đáng kính thôi, còn chú, cháu thấy cần thiết. – Con xong, lúc này nó mới hút cốc sinh tố của nó, bình thản như cần biết nó vừa mới gì. , tôi chưa lần nào gặp phải con nhóc biết điều như thế này. Tôi cố gắng mỉm cười và :

      - Đó cũng là lí do tại sao cháu có được chỗ ngồi quen của mình.

      - À ra vậy! – Con bé mà ko thèm nhìn mặt tôi. Hút hụm sinh tố nữa, nó đứng dậy, mỉm cười. – Có lẽ lúc nào đó, chú thấy hối hận vì buổi chuyện mấy khôn khéo dành cho cháu bữa nay. À, bữa nay ta mới ôn được chuyện cũ mà chưa bố sung được chuyện mới. Chắc dịp khác. Chào chú!

      rồi con bé xách cái túi bước ra khỏi khách sạn. thực lúc đấy ngoài thấy khó chịu với con bé ra tôi chả hiểu những gì nó . con bày đặt. Tôi nghĩ thế!

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 3 - HÙNG CỨU KẺ THÙ

      Tôi về nhà, mang hết cái bực dọc từ buổi gặp mặt trút lên mẹ tôi - tất cả cũng do cái ý tưởng muốn tôi gặp mặt của bà mà ra.

      - Sao về sớm vậy con? Thế nào? Có gặp được ấy ?

      - Có, đến cái là con gặp được ngay.

      - May quá vậy sao! Thế ấy được chứ?

      - Hơn cả sức tưởng tượng.

      - hả? Bà ấy quả hề tâm bốc con mình! Thấy bảo ấy đựơc cả người lẫn nết đó.

      - Mẹ đùa đấy à? ta có mà xấu cả người lẫn nết ý.

      - Con gì vậy?

      - Con biết mẹ chọn người kiếu gì nữa. con thù dai, lại còn khó ưa, ăn khó nghe.

      - Vậy sao? Có nhầm đấy. Bạn mẹ bảo ai cũng khen ấy xinh đẹp, dịu dàng mà.

      - Tại mẹ chưa gặp ta thôi, gặp rồi con nghĩ mẹ còn khó ưa hơn cả con. Chắc bạn mẹ, bà ấy quá tâng bốc con mình rồi. Lần sau mẹ đừng bắt con làm mấy cái chuyện vớ vẩn này nữa. Mất bao giờ của con. Thôi con về phòng.

      Tôi bỏ về phòng bỏ lại mẹ tôi chưng hửng ở dưới phòng khách. Nghe những gì mẹ tôi bảo về ta mà sao tôi thấy cứ như là trời vực vậy. Khéo có mà là hai con người hoàn toàn khác nhau cũng nên. Con xinh đẹp, dịu dàng nỗi gì? Có mà đành hanh, ghê gớm có!

      Vì con đó mà cả đêm tôi chả thể nào vào đầu được mấy cái đề xuất dự án. Thế là bỏ phí cả đêm làm việc mà đãng nhẽ ra như thường ngày là hiệu quả lắm. Thôi vậy, coi như được đêm ngủ sớm. Tôi leo lên giường và đánh giấc ngon lành đến tận sáng. Có lẽ cũng phải cảm ơn con nhóc đó, nhờ nó mà tôi mới có giấc ngủ ngon đến thế.

      ***

      Tôi lái con SANTAFEB đen đường. là lạ, có lẽ nhờ được ngủ giấc ngon lành mà sáng nay tôi thấy người tỉnh táo và sáng khoái lạ. Đường giờ này vẫn còn ít người, tại bữa nay cao hứng thế nào tôi lại muốn làm sớm để tạt qua quán cà phê hôm trước. Tôi thích yên tĩnh của nó. Chợt tôi nhớ tới con , nó từng bảo cái bàn tôi ngồi là chỗ quen của nó, chứng tỏ nó cũng hay đến đó. Nhưng người như nó mà cũng đến cái quán cà phê mà có lẽ chỉ dành cho ai thích yên tĩnh và nhàng như tôi. Còn nó, tôi nghĩ ồn ào, náo nhiệt và sôi động hợp với nó hơn.

      Tôi bước vào quán, khá bất ngờ, tôi thấy nó – con khó ưa ngồi ngay ở cái bàn quen của nó và hướng đôi mắt xa xăm nhìn ra khung cửa kính. bàn con là đĩa bánh mì ốp la và cốc sinh tố sữa chua. Có lẽ nó rất thích món này hay sao mà lần nào tôi cũng thấy nó chỉ chọn uống sinh tố sữa chua. Mà biết con nghĩ gì nhỉ, nhìn đôi mắt nó xa xăm thế chắc là phải nghĩ cái gì đó đặc biệt và quan trọng lắm. Tôi đắn đo biết có nên bước vào . Nhỡ lại đụng độ với con bé ấy phiền phức lắm.

      suy nghĩ chợt con bé quay ngoắt ra nhìn tôi. Nó tròn xoe mắt, đôi lông mày nó chợt nhíu lại rồi lại dãn ra, nó đưa cốc sinh tố lên miệng vừa hút vừa nhìn tôi. Tức chịu được. Tôi còn lựa chọn nào khác. Tôi bước vào và cố tỏ vẻ thèm bận tâm tới có mặt của nó ở đây. Tôi chọn cái bàn cách xa nó, tít tận trong cùng. Tôi ngồi vào chỗ và gọi đồ rồi mà con đó vẫn cứ ngồi nhìn tôi chằm chằm. chả biết vô duyên là gì. Tôi đưa mắt nhìn lại nó, nó liền đưa miếng bánh mì ốp la bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến cứ như là hàm ý chỉ tôi giống cái miếng bánh mì đó vậy.

      Đấy, nhìn nó vậy ai có thể chấp nhận được nó là đứa con xinh đẹp, dịu dàng như lời mẹ tôi chứ. Mà bà bạn của mẹ tôi chắc cũng giống con đó. Đúng là mẹ nào con đấy. Tôi vừa nghĩ đến thế thấy con đứng dậy trả tiền. May quá, thế là tôi cũng thoát được nó. Nhưng hẳn như tôi nghĩ.

      - Ôi thôi chết, cháu quên tiền ở nhà rồi. – Con sau hồi lục lọi khắp túi quần túi áo tá hoả phát ra là nó để quên tiền ở nhà. Bất chợt, tôi bắt gặp ánh mắt cầu cứu của nó. Tôi quay mặt , thèm nhìn và giả vờ như mình phải tập trung vào đồ ăn ở bàn. Tôi biết con nhìn tôi dữ lắm, ánh mắt hình viên đạn cũng nên vì tôi thấy gáy tôi nóng bừng mà. Hì, hình như tôi thấy sướng. Mà tệ , từ lúc nào tôi lại chấp trẻ con thế này. Nhưng thôi, ai bảo con bé đó có thù oán với tôi chứ.

      mỉm cười sung sướng tôi phải giật mình bởi tiếng con bé. Nó đứng cạnh tôi từ lúc nào hay.

      - Chú có thể cho cháu mượn tiền được chứ?

      Tôi ngước lên nhìn nó.

      - có tiền mà cũng vào ăn sao bé?

      - Chú! - Mặt nó nóng đỏ, có lẽ nó rất giận. Mặc kệ thôi, tôi chả bận tâm. – Cháu quên tiền ở nhà. Nếu biết có tiền cháu vào!

      Tôi cười khẩy:
      - Biết trước giàu bé ạ!

      - Thế tóm lại là chú có cho cháu mượn tiền ? – Nó gần như gắt lên với tôi. Tôi định quoạng lại nó cơ, nhưng thấy mắt nó hình như hơi ươn ướt, tôi lại thôi.

      - Được, coi như là mời người quen vậy. Được chứ! – Nó gật đầu cái "rộp" mới sợ!

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 4 - XINH ĐẸP

      Tôi vừa trở về nhà thấy mẹ tôi hớn hở.

      - Này Lâm, con là... Hôm nay mẹ gặp ấy rồi, lúc trở bà Thanh đến câu lạc bộ. Trời ơi con bé xinh đẹp, đoan trang thế mà sao con còn chê hả?

      - Có phải là mẹ đó? Con mắt của mẹ tinh tường lắm mà!

      - tất nhiên, ấy đúng là mẫu con dâu mà mẹ hằng mong. Hôm nay, mẹ mời gia đình họ cùng dùng bữa với gia đình ta tối nay ở khách sạn Phượng Dư rồi đấy.

      - Sao mẹ chẳng bao giờ hỏi ý kiến con vậy? Hôm nay con gặp ta rồi, và giờ con muốn gặp nữa. Xúi quẩy lắm!

      - Xúi quấy cái gì hả? Con lấy đc người ta mới là xúi quẩy của đời con đó. Con biết tính mẹ rồi mà, mẹ quyết định, 1 là 1.


      đúng là trời chẳng bao giờ thương tôi. ngày mà phải gặp con bé tới 2 lần, khác nào tra tấn chứ. Lại đêm lãng phí rồi, cứ thế này tôi đến chẳng còn cơ hội mà thăng tiến nữa rồi. Con bé đáng ghét, biết nó bỏ bùa mê thuốc lú gì cho mẹ tôi rồi. Phen này, trứơc mặt bà, tôi quyết làm cho nó lộ cái đuôi cáo.

      ***

      Mới 7h30 tối, mà tôi và mẹ tôi có mặt tại chỗ hẹn. Hẹn người ta 8h thế mà mẹ tôi cứ mực bắt phải sớm vì sợ người ta bảo mình chu đáo. Trời đất, chưa gọi đồ ăn, ngồi ở đó chắc là để ngắm người ta ăn.

      Đúng 8h, hai người phụ nữ trẻ già tiến tới chỗ chúng tôi. , lúc đó tôi gần như thể tin nổi vào mắt mình, người phụ nữ trẻ ấy quá đẹp. ấy quả là vô cùng đoan trang và dịu dàng trong chiếc váy lụa trắng bó sát người. Cái dáng người cực chuẩn và đẹp. Vòng eo thon . Vòng ngực đầy đặn. Và làn da trắng mịn mà. Có lẽ tại căn phòng khách sạn lúc ấy ít những người đàn ông cũng cùng trạng thái ngất ngây như tôi. Nhưng có điều làm tôi chợt tỉnh, ấy hoàn toàn phải là con nhóc khó ưa mà tôi gặp. Trời, vậy mọi chuyện là thế nào? lẽ tất cả chỉ là trùng hợp? Nếu vậy hôm qua xinh đẹp này đáng nhẽ ra phải đến gặp tôi lại đến. Vậy là sao? Ôi! Tôi chả hiểu gì cả!

      - Dạ chào bác, chào . - Giọng và êm cắt ngang dòng suy nghĩ và lô tôi lại với thực tại.

      - À... ừ... Mời... mời ngồi. – Tôi hiểu tại sao lúc đấy tôi lại thiếu tự nhiên đến vậy.

      - Bà và cháu ngồi xuống ! - Mẹ tôi quay sang phía tôi cười tươi - Thế nào, Thanh Trúc đẹp quá phải ? – Tôi chỉ biết gật đầu mà dám nhìn vào ấy. Hình như ấy nhận ra bối rối của tôi hay sao mà tôi liếc nhìn thấy ấy khẽ cười. – Mà cháu út đâu rồi? - Mẹ tôi chợt quay sang hỏi bà Thanh.

      - Cái con bé đấy lúc nào cũng vậy, đường chợt nó kêu có chút việc cần giải quyết, có lẽ đến muộn.

      - Vậy chúng ta đợi bé đến cùng ăn vậy.

      - Thôi cần đâu, đợi con đấy biết đường nào mà lần. Thôi chúng ta cứ dùng bữa trước.

      Hoá ra gia đình này lại còn có cả con nữa. ta tên là Thanh Mai. Chẳng biết có đẹp được như chị . Đúng là đàn ông tệ , suốt cả buổi tôi chỉ nhìn ngắm Thanh Trúc mãi thôi. Công nhận là ấy đẹp, chê vào đâu được. Chưa kể ấy giờ còn là trợ lí cho công ty liên doanh với nước ngoài. Mẹ tôi đúng, ấy đúng là mẫu vợ lý tưởng của rất nhiều người đàn ông, trong đó có tôi.

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 5 - KẺ PHÁ ĐÁM

      Buổi ăn tối có lẽ quả là tuyệt vời đối với tôi nếu như xuất của kẻ phá đám - con khó ưa. Trong khi mọi người chúng tôi say sưa thưởng thức những món ăn và tán chuyện phiếm với nhau tiếng lanh lảnh của con nhóc vang lên:

      - Dạ, xin lỗi để mọi người phải chờ ạ. – Nó mà đưa đôi mắt nhìn tôi vẻ đắc ý lắm. À hoá ra là con đó dám giả mạo chị để gặp mặt tôi. Con quá quoắt. Nó mỉm cười với tôi cái rồi kéo ghế ngồi xuống.

      Nó và chị đúng là khác nhau trời vực. Chị nó dịu dàng đoan trang thế kia, trong khi đó, nó - quần tụt, áo đuôi tôm, tóc buộc bổng, chân giầy, cổ đeo vòng chữ thập, tay đeo vòng nhựa đủ màu. Mẹ tôi nhìn nó cũng phải nhíu mày. Tôi dám cá là lúc đó mẹ tôi liệt kê nó vào danh sách những người ưng được của bà.

      Cả buổi tối tôi mất ngủ vì chuyện hai chị em Thanh Trúc và Thanh Mai. Tôi thực vẫn hiểu hành động của hai chị em họ. biết chuyện đến gặp tôi là tự ý của con hay là có cả đồng ý của Thanh Trúc. Nếu như vậy tôi hiểu ấy coi tôi như thế nào và liệu tôi có nên tiếp cận ấy . Nhưng nếu muốn chắc chắn tôi gặp phải khó khăn từ em đáng ghét của ấy. Nhức đầu !

      ***

      Tôi đến công ty, ngồi trong phòng làm việc mà mắt tôi thể nào rời khỏi được cái điện thoại và cái danh thiếp của Thanh Trúc. Tôi đắn đo biết có nên liên lạc cho ấy ? Mà nếu tôi gọi biết gì với ấy. Nếu lung tung, hay những điều tẻ nhạt chắc chắn tôi mất điểm trước ấy.

      - Trưởng phòng, nghĩ gì thế? - Tiếng cậu Đức làm tôi giật mình. Cậu ta là cấp dưới của tôi nhưng hai em khá thân nhau.

      - Tôi muốn làm quen với nhưng... - Tôi ngập ngừng.

      - đó Lâm? - Đức có vẻ vô cùng ngạc nhiên. Cũng phải thôi, từ trứơc đến giờ cậu ta chỉ thấy tôi ngoài công việc ra nghĩ gì đến chuyện khác, đặc biệt lại là chuyện tìm hiểu bạn .

      - Cậu cười tôi đấy à?

      - Hì. – Cậu ta gãi tai – phải thế ạ, nhưng lần đầu tiên thấy nhắc đến chuyện này nên em hơi ngạc nhiên tí. Thế gặp khó khăn gì à? Có cần em giúp ?

      Tôi xém quên mất, thằng Đức cậu ta nổi tiếng có tài cua ở công ty mà. Còn được mệnh danh là chuyên gia tình nữa. Thế mà tôi lại chẳng nghĩ ra. Đúng rồi, vị cứu tinh của tôi đây rồi!

      Theo đúng hướng dẫn và giải pháp cậu Đức đề ra, tôi sau bao nhiêu lần hít khí trời, lấy dũng khí mới dám cầm máy ấn số gọi. Đầu dây bên kia giọng nhàng, êm du:

      - Alo, tôi Thanh Trúc xin nghe.

      - Tôi... tôi Hoàng Thiên Lâm đây.

      - À, là Lâm sao? gọi cho em có chuyện gì ?

      - À, cũng có chuyện gì quan trọng lắm, chỉ là tôi muốn mời ăn trưa thôi. có rảnh ?

      - Vâng, thế cũng được!

      Tôi cúp máy mà lòng sung sướng gì diễn tả nổi. Toát cả mồ hôi hột và đúng là trời còn thương tôi bị ấy từ chối. Nếu mà bị từ chối ngay từ lần đầu này có lẽ tôi tụt hết cả dũng khí và chẳng bao giờ dám tiếp tục nghiệp tán đổ ấy mất.

      12h trưa tôi hẹn ấy ở nhà hàng Pháp. Tôi đến sớm hơn cả giờ hẹn, có lẽ mẹ tôi đúng, tôi sợ nếu đến muộn mình quả là chẳng lịch tẹo nào thôi cứ đến sớm trước ấy vậy. Tôi ngồi chờ mà cảm giác cứ nâng nâng khó tả. Tôi tưởng tượng ra viễn cảnh đẹp. Rằng tôi và ấy cùng thưởng thức những món ăn Pháp tuyệt. Và ấy dịu dàng gắp thức ăn và bón cho tôi. Tôi nhớ mang máng hình như phim Hàn Quốc thường thế.

      Nhưng lại đau lòng, ấy cùng em của mình. Ôi lạy **** tôi, giấc mộng của tôi tiêu tan và kế hoạch cưa đổ người đẹp của tôi bữa nay bước đầu đến phá sản.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :