1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

VỢ À, QUÂN HÔN NHƯ SƠN - Sơ Ảnh Thanh (c38)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      VỢ À, QUÂN HÔN NHƯ SƠN

      Tác giả : Sơ Ảnh Thanh

      NVC : Tô Vân Tường vs Tần Vi Lan

      Độ dài : 336 chương ( mỗi chương rất ngắn )

      Thể loại : Ngôn tình đại, CBCC,Sủng, HE

      Convert : Nguyệt Ly

      Edit : lalapingouin + devilxangel+ LyA

      Tình trạng edit : 2 ngày/1 chương

      Nguồn Edit: Hỏa Phụng Gia Trang

      Giới thiệu​

      sinh ra ngày đó, cha bỏ lại cho mẹ tờ thỏa thuận ly hôn. Ba ngày sau, mẹ ôm nhảy sông nhưng đến cuối cùng lại để lại cho con đường sống, mình tây thiên.

      Hơn 20 năm, cùng bà lão sống nương tựa lẫn nhau, hèn mọn nhưng cũng kiên cường mà sống.

      biết là tại lần tụ hội. cao lớn tuấn, khí lực hùng tráng, uy nghiêm nhưng cũng cởi mở, mỗi lúc giơ tay nhấc chân giống như vật phát sáng, hấp dẫn người khác phái chú ý.

      nhi, ti tiện ở trước mặt mọi người. là hồng ba đời, tôn quý như hoàng tộc. Vận mệnh bản thân khi khắc bọn họ gặp được nhau đó, liền đem tính mạng của bọn họ khoác lên cùng nhau.

      đuổi theo, trốn. bức, trốn. dùng tới binh pháp tôn tử, dùng đủ các loại chiến lược mưu thuật, rút cuộc công hãm được trái tim .

      Lần thứ nhất ngoài ý muốn phát tóc dài đến eo của là tóc giả, mà sau khi hạ mái tóc giả xuống lại là mảnh khiếp đảm kinh tâm vì vết thương đầu của .

      rút cuộc như thế nào mà trải qua? Rút cuộc bị ai tổn thương qua? Vì cái gì luôn trốn tránh đám người, chán ghét đàn ông?

      Sau ngày tân hôn, khi cho rằng vận rủi của cuộc đời kết thúc lại có những tấm hình tốt của bị đưa lên. người đàn ông cầm lấy xấp ảnh chụp đứng ở trước mặt của , “Tiểu Lan, em là của , cho em phép em gả cho người khác.”

      bi thương, sợ hãi, đau lòng cùng áy náy, “Vân Tường, chúng ta ly hôn , em xứng với .”

      đứng như chết nhìn dung nhan tái nhợt của , “Vợ à, em chẳng lẽ biết, quân hôn như sơn, thể đùa bỡn. Chỉ cần đồng ý, em vĩnh viễn đừng nghĩ rời khỏi .”

      Các file đính kèm:


    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 1 : Về nhà bị mẹ bức hôn

      Edit : lalapingouin

      Beta : devilxangel


      Tô Vân Tường về đến nhà, vội vàng cởi xuống quân trang thẳng khoác người, thân thể cao lớn trần truồng bước từng bước phóng khoáng nhưng kém phần ưu nhã vào phòng tắm. cảm thấy rất sảng khoái khi được tắm dưới dòng nước mát lạnh.

      Mới vừa bước ra phòng tắm chỉ kịp đem khăn quấn bên hông, cửa phòng bị mạnh đẩy mạnh ra khiến Tô Vân Tường sợ hết hồn… lại là mẹ của mình, đôi lông mày nhíu lên “Mẹ, mẹ lần sau mở cửa có thể hay tôn trọng con, trước tiên hãy gõ cửa rồi hãy vào có được ?

      Hạ Nguyệt Tâm “cắt” tiếng, “ Con là do mẹ sinh ra, người của ngươi có cái gì mà mẹ chưa có nhìn thấy qua sao?”

      giống với trước đây, con bây giờ người đàn ông” Tô Vân Tường tiện tay lau tóc ướt, đem khăn lông trong tay quăng lên giường, mở tủ quần áo tìm kiếm quần áo.

      Hà Nguyệt Tâm cầm lấy xấp hình chụp tới, kích động đưa đến trước mặt con trai “Haiz, Vân Tường, Vân Tường…mau đến xem xem, những tấm hình này là tuần này mẹ sàng lọc mới chọn được, con coi chút xem nào hợp mắt!”

      Tô Vân Tường vội kêu lên “Mẹ, con vất vả lắm mới trở về nghỉ ngơi chút. Mẹ có thể yên tĩnh được ?”

      Hà Nguyệt Tâm chợt nhíu mày, khí thế thua nhìn con trai, “Cũng vì con lâu ngày mới trở về nghỉ môt chuyến, mẹ mới vội vàng cho con gặp mặt! Nếu mẹ đâu tìm nàng dâu đây?”

      “Vậy cần tìm nữa!” Tô Vân Tường khom người trong tủ quần áo lấy bộ quần áo tựa hồ vẫn còn có thể mặc.

      “A…mẹ….mẹ làm gì thế ạ ?” Đầu của mới chui vào áo lỗ tai bị nhéo, lập tức kêu lên.

      Hạ Nguyệt bực tức , “ tìm sao? Con cũng 29 tuổi còn tìm, có phải muốn giống cả con ? giờ 35 tuổi còn kết hôn làm cho bác con lo lắng đến mức nào?”

      “Mẹ đây là phòng ngừa chu đáo cho con thôi, sớm chút thay con dự tính. Huống chi con xem trong đại viện, có mấy người 30 tuổi còn chưa kết hôn hả?”

      Tô Vân Tường nhìn nanh vuốt của mẹ rời khỏi lỗ tai, xoa xoa lỗ tai, “Lý Hào phải còn chưa kết hôn sao?”

      “ Hừ, Con còn Lý Hào sao? Hai người các con suốt ngày ở trong bộ đội làm việc, nhất định là có cơ hội kết giao bạn .” Hạ Nguyệt Tâm trong long tự nhủ rồi lại đem hình chụp đưa tới “ Con xem chút , mẹ chọn cho con toàn là những ưu tú, con nhất định thích”

      Tô Vân Tường liếc qua bị những dáng vẽ kệch cỡm trong hình làm cho muốn nôn, vội vàng mở to mắt, cầm lấy quần áo chạy vào phòng tắm “Mẹ, trước tiên cho con mặc đồ .”

      Hạ Nguyệt Tâm hiểu con trai mình, chặn ở cửa phòng tắm vừa nhìn ảnh chụp vừa hướng vào phòng tắm mà “Con nhà họ Trương kia, các con từ lớn lên cùng nhau cũng coi như là thanh mai trúc mã rồi, hai nhà chúng ta giao tình tồi. Con trai, ngày mai cùng con nhà họ Trương gặp mặt lần được hay ?”

      Bên trong phòng tắm có tiếng trả lời, Hạ Nguyệt Tâm gõ cửa, “Mặc quần áo xong chưa con trai.”

      Vẫn có thanh trả lời, Hạ Nguyệt Tâm nghi hoặc đẩy cửa ra phòng tắm ra, trong phòng tắm thấy bóng người mà cửa sổ bị mở tung ra, cánh cửa vẫn còn đung đưa, “ Tô Vân Tường, con dám đùa giỡn mẹ sao?”

      Thân thủ của Tô Vân Tường lưu loát nhảy từ lầu hai xuống, từ cửa sau vòng ra khỏi đại viện. Lấy điện thoại “Alo Lý Hào à, cậu ở đâu?”

      Đầu dây bên kia có chút ầm ĩ, người đàn ông đầu dây hắng giọng rống lên, “ Mình ở tại KTV, buổi tối lúc về cậu nghe rồi mà. Hôm nay sinh nhật Tiểu Nhiên, nó để mình tới giúp nó tiếp bạn hát. Cậu làm sao vậy?”

      Tô Vân Tường “A” tiếng, “Các cậu ở chỗ nào mình cùng tới. Mình về nhà mẹ bắt mình gặp mặt, mình nhảy từ cửa sổ trốn ra.”

      Lý Hào cười haha, “Mình cũng vậy mà, cho nên mình tình nguyện ở bên ngoài điên khùng cũng muốn về nhà đâu.”

      “Mình ở tại ‘Đêm Hướng Vương’, cậu tới gọi mình rồi mình xuống đón.”

      Chương 2 : Lần đầu gặp gỡ (1)

      Edit : lalapingouin + devilxangel

      Beta : devilxangel


      Tô Vân Tường nhìn quang cảnh ầm ĩ xung quanh, ngọn đèn thay đổi liên tục, trực giác mách bảo cho biết loại địa phương thích hợp. Những phục vụ viên nữ cứ nhìn theo với mắt mãnh liệt như muốn thiêu cháy, hận thể vuốt ve mặt của . càng thêm chán ghét, lỡ đến đây rồi phải kiên trì chờ thôi.

      Lý Hào ra khỏi lô ghế, trông thấy người em tốt bụng của mình đứng ở quầy phục vụ, ngoắc tay cái “Vân Tường, ở đây.”

      Tô Vân Tường tiêu sái hai tay bỏ trong túi quần, mắt nhìn thẳng cất bước tới, “ Như thế nào lâu như vậy.”

      “Bên trong quá ồn ào, cậu gọi điện lần thứ nhất mình nghe thấy.” Bộ dạng Lý Hào cao lớn, bắt ngang vai người em tốt, 2 người rời khỏi đại sảnh.

      “A, đẹp trai quá”

      “Đúng vậy, đúng vậy rất đẹp trai a! Hơn nữa các nhìn thân da thịt của ấy kìa, vừa tràn trề lực lượng lại mất vẻ gợi cảm, oa, là quá manly”

      đám nữ nhân viên phục vụ nhìn người đàn ông biến mất ở hành lang, mặt tràn đầy sắc hồng, nước miếng đều chảy xuống.

      “ Có nhiều người thế, mình vào thế này tốt lắm đâu..” muốn tiến vào, Tô Vân Tường cảm thấy sợ hãi hỏi.

      sao đâu, chính là mấy người bạn nữ của Tiểu Nhiên, tụi nó hát hát, 2 em ta uống rượu.”

      “ Cái gì? Lại là con sao?” Bước chân của Tô Vân Tường dừng lại, hiển nhiên là nghe thấy nữ sắc khuôn mặt liền thay đổi.

      “Ai nha, yên tâm , cần phải phản ứng như thế. Ngọn đèn mờ ám, phòng rộng lớn như thế đều thấy lắm, thôi. Tiểu Nhiên biết cậu muốn tới, cao hứng lắm.” Lý Hào xong , đẩy em tốt vào cửa.

      “Tiểu Nhiên, Tường của em tới nè.” Lý Hào lớn tiếng hét lên, đám gào khóc thảm thiết đều ngừng mọi hoạt động lại, nhìn về cửa đều kinh hãi hết.

      Còn tưởng rằng của Lý Nhiên là cực phẩm, ai ngờ còn có người cực phẩm trong cực phẩm!

      Đúng vậy, Tô Vân Tường ngoại trừ thân hình cao lớn, hình thể cân xứng, ngũ quan hoàn mỹ đều thể bắt bẻ được. Con mắt sắc như thanh kiếm, lông mày dày, mũi cao môi mỏng, mày kiếm co rút lại hấp dẫn, lộ ra cổ khí, đôi mắt loang loáng ánh sao trong gian u ám này như ánh trăng sáng chiếu rọi, lên trong sáng, lại lóe rạng rỡ hào quang.

      người mặc áo T-shirt phối hợp với chiếc quần ngắn màu xanh lục bằng sợi tổng hợp, tùy ý đơn giản mặc người , đơn giản chỉ cần thêm vài phần khí chất kiên cường, hơn nữa gò má kiêu căng làm cho vẻ mặt trở nên nhàn nhạt, mang theo sức quyến rũ của người đàn ông trưởng thành. Cả người vừa xuất tưa như vật sáng bình thường, hấp dẫn các khiến họ kìm lòng được mà ngắm nhìn , nhịp tim nhanh chóng tăng nhanh.

      Tần Vi Lan vốn là ngồi ở góc trong của ghế salon, miễn cưỡng nghe mấy người bạn hát, trận oanh động như vậy cũng nhịn được quay đầu nhìn sang. Từ hai mắt ngầm vụng trộm quan sát thoáng qua rồi liền quay mặt , hề chú ý nữa.

      Tô Vân Tường bước chân dài vào, từ trong túi đưa ra cái hộp gấm đưa cho người có buổi lễ sinh nhật hôm nay, “Tiểu Nhiên, đường tới đây mới mua, biết là em có thích hay ? Chúc em sinh nhật vui vẻ.”

      Lý Nhiên tiếp nhận món quà, vừa mở ra nhìn, là sợi dây chuyền, “ Oa, xinh đẹp. Em cảm ơn Vân Tường.”

      Tô Vân Tường cười cười, ngũ quan càng thêm mê người, “Thích là tốt rồi, các em cứ chơi , cần phải để ý đến .” xong, liền tự nhiên đến góc ngồi xuống.

      Tần Vi Lan thấy người đàn ông này thẳng đến bên cạnh mình mà ngồi xuống, còn chưa kịp ra “nơi này có người ngồi rồi” người đàn ông cao lớn đặt mông ngồi xuống.

      “A…” Tân Vi Lan chưa ra lời nào biến thành tiếng kêu thất thanh, người đàn ông trực tiếp ngồi xuống nửa cái chân của rồi, đè lên rất là đau nhức.

      Tô Vân Tường đột nhiên cả kinh, động tác nhanh chóng né sang bên, chăm chú nhìn kỹ mới phát trong góc người ngồi “A… xin lỗi… nhìn thấy… có làm em bị thương chứ?”

      thích cùng phụ nữ có bất kỳ mối liên hệ nào, có nghĩa là có lễ phép cùng cách ứng xử. thấy mình chủ quan làm đau người ta vội vàng cúi đầu nhìn xem, rồi ngừng xin lỗi.
      Mẹ Mìn thích bài này.

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 3 : Lần đầu gặp gỡ

      Edit : lalapingouin

      Beta : devilxangel

      thích cùng phụ nữ dây dưa, có nghĩa có tôn trọng, lịch với phụ nữ, thấy mình làm đau người ta, vội vàng nhìn xem, ngừng lời xin lỗi.

      Người đàn ông đứng trước mặt khí thế quá quật cường, cúi đầu đến gần, Tần Vi Lan cảm thấy áp lực. Hầu hết đàn ông mùa hè nóng nực thường bốc ra mùi mồ hôi, ngược lại người lại toát ra mùi cỏ xanh nhàn nhạt làm cho tự giác được mà mặt nóng lên.

      có việc gì, có việc gì, sao rồi.” Thấy bàn tay chạm tới đùi mình, Tần Vi Lan sợ hết hồn, càng thêm lùi về phía sau ghế để né tránh đụng chạm của , ngay cả chuyện cũng lắp bắp.

      Trời ạ, may mắn trong KTV tối, nếu tại chẳng phải là toi rồi sao. Người ta bất quá vô ý đụng trúng mình, Tần Vi Lan vì chính mình mà chuyện bé xé ra to cảm thấy ảo não.

      Trong góc ánh sang mờ ám của KTV, bóng dáng Tô Vân Tường cao lớn vừa giống như con chim đại bàng giang cánh bao phủ, chỉ nghe thấy giọng ngọt ngào, trong trẻo dịu dàng vướng bận bụi trần. ngước mắt nhìn lại, lại thấy hình dáng của , chỉ cảm giác được mái tóc của rất dài, che nửa khuôn mặt, vẻ mặt của dường như thay đổi khi tay của đưa đến gần.

      Phát giác dấu vân tay mình đùi người ta, nghiêm chỉnh đứng lên, vội vàng như bị điện giật, miệng ngừng , “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, phải cố ý.”

      Tần Vi Lan dám lời nào nữa, chỉ lắc đầu ý bảo mình có việc gì.

      Tô Vân Tường ngồi xuống bên, ngón tay vô ý ma sát, giống như đầu ngón tay còn lưu lại cảm xúc vừa rồi, trong đầu cảm thán ra da thịt phụ nữ sờ bóng loáng nhẵn nhụi a, hay chỉ có da của ấy mới như thế?

      Chợt rùng mình cái, Tô Vân Tường tỉnh táo lại nào…Trong đầu sao lại xuất ý nghĩ như thế, chẳng khác mấy tên lưu manh là mấy!

      Lý Hào ngồi bên cạnh ngừng trêu chọc, “Vân Tường, cậu huấn luyện binh sĩ đến hoa cả mắt rồi sao? Người ta ngồi vậy mà cậu cũng thấy.”

      Tô Vân Tường tức giận đánh bạn tốt cái “ !Đừng có trêu chọc tớ.” Cuối cùng, giọng xuống như thầm “ ấy như vậy, tớ còn tưởng là chiếc đệm ghế sofa đó”

      rất , Tần Vi Lan khi nghe thấy cũng khỏi nhíu mày ,“mình rất sao? 1m65 so với chiều cao trung bình của phụ nữ cũng được coi là cao chứ.”

      len lén nhìn qua , ít nhất cao 1m85. Quân nhân dáng cao như vậy sao ?

      Sau đó, con hát cứ tiếp tục hát, đàn ông uống rượu. Nguyên đám mỹ nữ thừa dịp ca hát như trục bánh xe lờn nhớt vậy, đem hết khả năng để đến gần Tô Vân Tường. Tất cả đều là bạn bè của Lý Nhiên, cũng có bày ra bộ mặt khó chịu, vì vậy chỉ nhàn nhạt cười, đáp lại.

      Tần Vi Lan thích hát, cả buổi tối chỉ ngồi yên góc, nghe các bạn của mình hát. Nhìn đồng hồ hơn 10h, liền đứng dậy mang giỏ xách, “Tiểu Nhiên, thời gian còn sớm nữa mình về trước đây. Buổi tối còn phải viết bản thảo nữa.”

      Lý Nhiên vừa hát xong bài, lấy cốc nước lớn uống ngụm, “ Hả? sớm như vậy sao….chúng mình chuẩn bị suốt đêm. Dù sao ngày mai là cuối tuần, đều cần làm mà.”

      Tần Vi Lan cười, “ được rồi, mình phải trước. Các bạn cứ tiếp tục chơi, sinh nhật cậu mà đương nhiên phải tận hưởng chứ.”

      Lý Nhiên tình nguyện , “ Nhưng… thôi được rồi. Bây giờ cũng là 10h rồi mình cậu về cũng an toàn lắm.”

      có chuyện gì đâu, mọi người cứ chơi tiếp .”

      Tô Vân Tường bên ngồi uống rượu với Lý Hào, ngẫu nhiên đối đáp vài ba câu với đám con vây xung quanh nãy giờ. Lúc Tần Vi Lan đứng dậy muốn rời , mới nhớ lại tồn tại của ấy. khỏi có chút hiếu kì, phàm là con trông thấy giống như ong thấy mật vậy nhưng này lúc nãy bị đụng trúng, còn ngồi gần như vậy, ràng là chưa có đến gần .

      A có ý tứ.

      “À…Tiểu Nhiên, cũng phải về, nhà có gác cổng. Bạn em ở chỗ nào, sẵn tiện đưa về luôn cho.” Tô Vân Tường đứng dậy , hai tay bỏ trong túi quần, cất giọng .









      Chương 004 : Thuận đường

      Edit : lalapingouin

      Beta : devilxangel



      “À…Tiểu Nhiên, cũng phải về, nhà có gác cổng. Bạn em ở chỗ nào, sẵn tiện đưa về luôn cho.” Tô Vân Tường đứng dậy, hai tay bỏ trong túi quần, cất giọng .

      “A? phải rồi sao?” đám con vừa nghe đẹp trai phải , đều nhịn được, ánh mắt cứ dán lên người , hận thể ôm lấy .

      Vân Tường, cũng dễ dàng gì chơi với chúng em được lần mà.”Lý Nhiên cũng có chút mất hứng

      Tô Vân Tường cười cười, “ có thói quen thức khuya, trong nhà có người chờ. phải trước, lần sau cùng các em chơi sau.”

      Đối với Tô gia Lý Nhiên cũng có chút hiểu biết, Tô lão gia là người rất khiêm khắc, vãn bối của Tô gia ai cũng phải sợ. Lý Nhiên cũng ép, nhìn Tần Vi Lan rồi , “ À.. Vân Tường, nhà của Lan Lan cũng thuận đường với . Vậy phải chịu trách nhiệm đưa Lan Lan an toàn về nhà đó.”

      Tần Vi Lan đứng ở nơi đó nghe được đưa mình về, trong lòng đột nhiên nhảy dựng lên, muốn từ chối nhưng đều có cơ hội mở miệng, bị Lý Nhiên như vậy lập tức lắc tay, “ cần đâu, cần đâu. Mình có thể tự trở về nhà được mà.”

      Bởi vì cự tuyệt quá nhanh khiến cho Tô Vân Tường có chút vui, nhíu mày lại, “ rất đáng sợ sao? Hay là em sợ quân nhân.” biết , những người quân nhân trong ấn tượng của mọi người rất nghiêm túc, lạnh như băng, nghĩ chắc bé này cũng bởi vì vậy mà sợ đưa về nhà.

      Tần Vi Lan ngẩn người ra, vội vàng ,“ phải vậy đâu ạ, nên hiểu lầm. Em chỉ cảm thấy thời gian trễ, mọi người hay là đều tự trở về là được rồi.”

      Tô Vân Tường vung tay , “Biết trễ rồi nên nhanh lên a, còn cằn nhằn cái gì.” Vừa dứt lời, bắt lấy tay rồi với những người còn lại, “Mọi người cứ chơi tiếp, chúng tôi trước.”

      Lý Hào như nhìn ra cái gì, cất giọng với người bước tới cửa, “Vân Tường, tiểu tử nhà cậu nên kiềm chế chút .”

      Ra khỏi phòng tôi, ngang qua hành lang có chút ánh đèn sáng mới nhìn người bên cạnh có hình dạng như thế nào?… tóc đen dài cho đến hông, người mặc áo sơ mi màu xanh lá đậm, kết hợp với váy màu nâu. Làn da trắng nõn, ở dưới ánh đèn phảng phất chiếu sáng, cả người toát lên khí chất thuần mỹ như sinh viên, so sánh với bị mẹ bắt gặp mặt thoạt nhìn có vẻ thoải mái hơn.

      Chỉ là này nhìn tựa hồ có vẻ giỏi về khả năng giao tiếp với người xung quanh. Ra khỏi KTV, ngay cả đảo mắt nhìn cái cũng có lấy lần.

      Tô Vân Tường rốt cục nhịn được lên tiếng phá vỡ im lặng, khẽ ôm lấy người mình rồi quay sang hỏi người bên cạnh, “Em tên là…Lan Lan?

      Tần Vi Lan đứng cùng bên đường chờ xe tới, bị đột nhiên hỏi có chút bối rối, trong lòng hiểu vì sao rung động hồi, ngẩng đầu nhìn , “À, vâng. Tần Vi Lan”

      vừa ngẩng đầu, Tô Vân Tường mới thấy ngũ quan của , rất a, mái tóc dài như dòng nước che khuất cả cái trán, ngay cả lông mày đều bị che , chiếc mũi nho vểnh lên, cái miệng nho hồng hồng, cái cằm nhọn. May mắn thay cặp mắt kia được coi là , hơn nữa lại rất sáng, lông mi cũng rất dày và dài, lúc nháy mắt tựa hồ như đôi cánh bướm.

      cơ hồ như bị ngũ quan của mê hoặc, “Em xinh đẹp.” Lời khen ngợi tự giác được bật thốt ra.

      Tần Vi Lan ngẩn người ra, mất tự nhiên cười, “ Hả… phải ……” vội vàng thu hồi lại ánh mắt, che giấu hành động luống cuống vừa rồi của mình.

      Vừa lúc nhìn , cũng là lần đầu tiên thấy tướng mạo của . Lúc trước nhìn thân hình của còn tưởng gã đàn ông thô lỗ mặt đen! tại nhìn thấy, hoàn toàn phải ah. Mái tóc đầu được cắt ngắn, nhìn rất đặc biệt, mày kiếm tung bay, đôi mắt như hoa đào léo sáng, sống mũi cao thẳng… ừ… môi mỏng khêu gợi…..

      “Tần Vi Lan. Tên rất nho nhã. là Tô Vân Tường…đám mây bay lượn.” hào phóng tự giới thiệu về mình.

      Tần Vi Lan lễ phép cười, “Tên của có khí phách.”

      Hai người nhìn nhau đều nhàn nhạt cười

      “Xe đến rồi. thôi” khi chuyện, chiếc taxi chạy tới, Tô Vân Tường lịch mở cửa xe nhường chỗ cho bên cạnh vào ngồi trước.

      Chương 005: Đường về tự nhiên trở nên quen thuộc.

      Edit : lalapingouin

      Beta : devilxangel


      “Xe đến rồi. thôi” khi chuyện, chiếc taxi chạy tới, Tô Vân Tường lịch mở cửa xe nhường chỗ cho bên cạnh vào ngồi trước.

      còn tưởng ngồi ở ghế phụ, ngờ rằng Tần Vi Lan vừa ngồi xuống bóng dáng cao lớn của cũng ngồi xuống bên cạnh làm cho chỗ ngồi phía sau xe cực kì hẹp.

      Hơi thở của bên cạnh, Tần Vi Lan phát mặt mình tựa hồ đỏ như lửa đốt, trong lòng thầm - người này như thế nào cứ tự nhiên như người thân quen vậy, chính mình ràng muốn chuyện, còn muốn ngồi cạnh mình nữa.

      Tô Vân Tường ngồi xuống, đưa tay đụng nàng “Tần tiểu thư, nhà em ở đâu? Đưa em về nhà trước.”

      “Hả? cần, cần. Để cho tài xế chạy , tới phía trước đoạn, em xuống là được rồi.”

      Tô Vân Tường nhíu mày, tối nay bị ấy cự tuyệt hoàn toàn nha.

      “Bây giờ trị an được an toàn, hãy để đưa em về nhà .” Tô Vân Tường đè xuống cảm xúc buồn bực trong lòng, tiếp tục bày ra da mặt dày. “Ai , cảm giác như bị trúng tà! Hôm nay mình làm sao vậy , phải đối phụ nữ luôn cảm thấy chán ghét sao?”

      Tài xế taxi tỏ ra có chút khó chịu, “Hai người cần phải làm trễ nãi thời gian của tôi được ? Hai người thảo luận quyết định cuối cùng là nơi nào?”

      Tần Vi Lan muốn dây dưa nữa, vội vàng , “Xin lỗi, phiền chú cho xe chạy tới đường 81 khu phố 10.”

      “A..!” Tô Vân Tường cười , thấp giọng , “Nhà chúng ta ở gần nhau! cũng ở khu phố 10, cũng gần con đường nơi em ở. đưa em về, chạy bộ 20 phút là có thể tới nhà !”

      Tần Vi Lan khỏi trong lòng than – chạy bộ 20 phút , gọi là “gần” sao? Được rồi, là quân nhân, thân thể cường tráng .

      Tô Vân Tường thấy chỉ khẽ mỉm cười lời nào, giống như mình tự biên tự diễn vậy, trong lòng càng cảm thấy buồn bực - chính mình hình như có chút lực hấp dẫn nào? bé này muốn nhìn đến lần?

      cảm thấy hình như em rất chán ghét phải?” Tô Vân Tường thầm quan sát , nhịn được hỏi.

      Tần Vi Lan ngẩn người, có chút bất đắc dĩ, “ phải vậy. nên suy nghĩ quá nhiều.”

      “ Vậy sao em thích chuyện với ?”

      có. Em chỉ theo thói quen chuyện với người lạ thôi, hơn nữa cũng biết nên gì.” Huống chi người này là đàn ông.

      “A” Tô Vân Tường sững sờ, chợt ngây ngốc cười, “Nhưng… thích hàn huyên với em, vừa thấy em có cảm giác như quen biết, giống như có cảm giác gặp được bạn cũ vậy.” hào phóng biểu đạt cảm thụ trong lòng của mình, chút nào ngại ngùng.

      Nhưng những lời này nghe vào tai Tần Vi Lan, ấn tượng về giảm phần – miệng lưỡi trơn tru, dỗ ngon dỗ ngọt!

      “Phải vậy?” cũng chỉ biết cười trừ.

      “Ừ!” Người đàn ông có tính tình như trẻ con này gật đầu cái, quay đầu nhìn , tự giác tiến tới gần, “Gọi em là Tần tiểu thư có chút xa lạ, mọi người đều gọi em là Lan Lan nhưng muốn gọi em là Lan Lan, có gì mới lạ. Hay là, gọi em là Tần Tần , khẳng định là có người gọi em như thế!”

      “Tên chỉ cách xưng hô thôi, tùy .”

      Mặc dù thái độ của quan tâm lắm, nhưng Tô Vân Tường vẫn thấy rất cao hứng nhếch miệng cười to, “Được rồi, vậy về sau gọi em là Tần Tần”

      “Tần Tần, em làm việc ở đâu vậy?” Tô Vân Tường đối với ngồi bên cạnh cảm thấy hứng thú, nhịn được muốn biết nhiều hơn về . cũng quan tâm người ta có hay để ý tới mình, bắt đầu hỏi này nọ.

      “Em chưa có công việc.”

      “Hả? Vậy em dựa vào cái gì nuôi sống chính mình?”

      “A…. em làm viết lách mạng thôi, có tiền nhuận bút.”

      “Viết lách mạng?” Tô Vân Tường chợt nhíu mày, “Làm việc đó có thể kiếm tiền sao?” Theo cách nhìn của có tiếng mới có miếng, làm mới có thể có tiền nhưng có người sống bằng tiền nhuận bút sao?

      Tần Vi Lan thấy nghi vấn với công việc của mình, nhịn được quay mặt nhìn , “Đương nhiên rồi! chẳng lẽ biết rằng nay có rất nhiều tác giả phim truyền hình đều là tiểu thuyết gia mạng sao?”

      Chương 006 : Lưu luyến rời.

      Edit : lalapingouin

      Beta : devilxangel


      Tần Vi Lan thấy nghi vấn với công việc của mình, nhịn được quay mặt nhìn , “Đương nhiên rồi! chẳng lẽ biết rằng nay có rất nhiều tác giả phim truyền hình đều là tiểu thuyết gia mạng sao?”

      nghiêm túc chuyện, đôi mắt to phát ra những tia sáng rạng rỡ khuôn mặt nho của , người tỏa ra mùi hương nhàn nhạt, tim của đột nhiên đập mạnh hơn mức bình thường, nhịn được muốn đưa tay chạm vào gương mặt của .

      thực tế cũng kìm lỏng được đưa tay ra.

      Tần Vi Lan nhìn hiểu được biểu tình vừa rồi của , nhìn lại người mình, “ làm gì vậy?”

      Tô Vân Tường bừng tỉnh, lung túng thu hồi tay lại, “A… có gì, có gì…. xin lỗi….. có gì….” chợt xoay người sang chỗ khác che giấu lung túng của mình, ngồi nghiêm chỉnh lại, lưng thẳng tắp, con mắt nhìn về phía trước, cố gắng chuyện.

      Tần Vi Lan nhìn càng cảm thấy hiếu kỳ, trong lòng thầm nghĩ : người này đầu óc có vấn đề đấy chứ? Mà thân phận của ấy là quân nhân, nhìn giống nha…

      Xe cuối cùng cũng dừng lại, Tần Vi Lan xuống xe, còn chưa kịp hẹn gặp lại Tô Vân Tường thanh toán tiền xe rồi nhảy xuống, “ đưa em về đến nhà, bây giờ 11h, an toàn đâu.”

      Tần Vi Lan thấy xe rồi, trong ngõ hẻm có chút tối nên cũng nên cự tuyệt giúp đỡ của , “Cảm ơn.”

      Tô Vân Tường tại bình tĩnh trở lại, dè dặt quan sát sắc mặt cùng hành động của tiểu nương sóng vai bên mình “Tần Tần, em có tức giận chứ?”.

      Tần Vi Lan làm bộ như cái gì cũng biết, “Tức giận chuyện gì chứ?”

      Tô Vân Tường cảm thấy nhõm hẳn , “Vậy tốt rồi, vừa rồi em gì hết nên còn tưởng em giận chứ.

      Tần Vi Lan thêm lởi nào,chỉ là mà thôi.

      “Tới rồi, phía trước là khu nhà trọ nhà của em, cảm ơn đưa em về.” Tần Vi Lan dừng lại mỉm cười nhìn người đàn ông cao lớn tuấn trước mặt lời cảm ơn. hy vọng biết thêm nhiều thứ về cuộc sống của cho nên sớm dừng bước.

      Tô Vân Tường nhìn khu chung cư phía trước, có bảo vệ gác có nguy hiểm cho lắm. Nhưng vừa nghĩa cứ như vậy tạm biệt , biết chừng nào mới có thể gặp lại trong lòng nhất thời khó chịu thôi.

      “Này…”

      “Tô tiên sinh, có chuyện gì sao?” Thấy có ý định , Tần Vi Lan hỏi.

      Tay của Tô Vân Tường bóp lại thành quả đấm, kêu răng cái, “Cái kia… Tần Vi Lan, em có thể cho số điện thoại được ?”.

      Hả? Tần Vi Lan ngẩn ra, lập tức cảm thán, “ Xin lỗi, em quen cho người mới gặp số điện thoại.” Nhất là người đó lại là đàn ông.

      Tô Vân Tường hôm nay bị này cự tuyệt rất nhiều lần, nghe thế trong lòng ngoại trừ ngạc nhiên ngược lại cũng có cảm giác mất hứng, nhếch môi cười haha, “Cũng đúng, đối với em chưa hiểu nên cũng nên cho số điện thoại. Vậy sau này trở nên quen thuộc hơn cho cũng muộn.”

      Tần Vi Lan cười cười nhìn nét mặt của , buồn cười , “Vậy cảm ơn nhiều, trở về .”

      “Em vào trước , nhìn em vào rồi mới về.” Tô Vân Tường , đẩy bả vai của .

      Tần Vi Lan trong lòng lần nữa cảm thán đầu óc của người đàn ông này có bệnh! Khóe miệng cười chút, xoay người vào.

      Đưa mắt nhìn với thân hình dần vào cửa chính rồi biến mất tại khúc quanh, Tô Vân Tường nặng nề thở dài, làm sao bây giờ? Hình như thích lạnh nhạt này rồi! vóc người nhắn xinh đẹp này cần phải để người ta cưng chiều trong tay, sao lại sống cuộc sống đơn như vậy? Ý tưởng muốn bảo hộ cho ở trong lòng bắt đầu bùng phát!

      Tô Vân Tường xoay người chạy bộ về nhà, bước chân nhàng, giống như tìm được động lực để cố gắng.


    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 007 : Tâm tình tốt hù dọa bạn tốt.

      Edit : lalapingouin

      Beta : devilxangel


      Sáng hôm sau, Tô Vân Tường rời giường rất sớm, vừa mở cửa phòng ngủ thấy Hạ Nguyệt Tâm đứng chặn cửa phòng ngủ.

      Găp con trai mặc áo quần chỉnh tề như muốn ra ngoài, Hạ Nguyệt Tâm liền nhíu mày, “Như thế nào con trai? Hôm nay lại có chuyện gì sao?”

      gương mặt tuấn tú của Tô Vân Tường lên nụ cười, hai tay đặt lên vai mẹ, dụ dỗ mẹ xuống lầu, “ Hôm nay con có chuyện mà!”.

      “Cái rắm ấy!” Hạ Nguyệt Tâm chụp tay con trai, “Con đừng có nịnh bợ mẹ! Hôm nay con đừng nghĩ bước ra khỏi cửa, theo mẹ gặp mặt!”.

      Tô Vân Tường mặt mày giương lên, cao hứng “Mẹ à, hôm nay con có chuyện muốn làm chính là tìm con dâu cho mẹ đó!”

      “Cái gì?” Hạ Nguyệt Tâm tin được những gì mình nghe thấy, “ Hả? Khoan để mẹ coi xem hôm nay có phải hay có bão to rồi ?”

      “Mẹ..con mà!” Tô Vân Tường bưng trà rót nước cho mẹ mình,“Mẹ xem con tháng mới về được 2 ngày, thời gian rất chi là cấp bách. Con muốn nắm chặt cơ hội này, hôm nay con nhất định phải ra ngoài!”.

      “Con trai, con sao? Con nhìn trúng nào sao?”

      “ Vâng!” Tô Vân Tường gật đầu như bằm tỏi, “ tối qua con mới biết ấy, ấy đối với con chưa quen biết lại xa cách. Cho nên hôm nay, con muốn hỏi thăm tin tức của ấy!”.

      Hạ Nguyệt Tâm uống ngụm trà, “ Con tốt nhất đừng gạt mẹ. Nếu .. mẹ để cho lão gia thu thập con.”

      Ở Tô gia Người có quyền uy lớn nhất chính là Tô lão gia, Tô Vân Tường bị hù dọa, nhanh chóng cầu xin mẹ, “Mẹ…ngàn vạn lần đừng làm thế mà. Con bảo đảm là !”

      xong, đôi chân thon dài bước hai bước liền rời khỏi phòng.

      Tô lão gia từ nhà chính tới, ngồi xe lăn, “ Vân Tường đâu rồi, khó có được chuyến mới về nhà, như thế nào thấy bóng dáng thế?”.

      Hạ Nguyệt Tâm đẩy lão gia tới phòng khách nghỉ ngơi, “Haha, cha… Vân Tường tìm cháu dâu cho cha.”

      Tô lão gia thở dài tiếng, “Ai, người trẻ tuổi bây giờ khó hiểu, trong nhà an bài gặp mặt tốt sao, lại tự mình muốn ra ngoài chuyện đương.”

      Hạ Nguyệt Tâm trong lòng biết ý tứ của lão gia, an ủi “Cha người đừng có trông nom những thứ này nữa, để tùy bọn a. Vân Triệt cùng Vân Thanh chính là ví dụ điển hình, con cùng Vân Ngao chỉ còn đứa này nữa, nó muốn làm gì, chúng con cũng có ngăn cản. Chỉ cần nó tìm được có gia thế trong sạch, cho dù xuất thân trong gia đình bình thường, cũng sao cả.”

      Tô lão gia tại chính là người ngại thảo luận, khoát tay, chuyển xe lăn rời , “ Mặc kệ mấy đứa, cha già rồi, cũng trôm nom các con được nữa rồi.”

      Tô Vân Tường tới Lý gia, Lý Hào cùng em Lý Nhiên rạng sáng 3, 4 h mới về nhà, lúc này đều còn ngủ. Lý Hào bị cảnh vệ đánh thức, buồn ngủ ngồi bịch ghế salon ,“Tô Vân Tường, cậu sáng sớm ngủ được tại sao lại đến đây chứ?”

      Tô Vân Tường tới lôi kéo bạn tốt ngồi dậy, “Tiểu Nhiên về chưa?”

      “Tiểu Nhiên?”Lý Hào mở to mắt, “ trở về….cậu tìm nó có chuyện gì vậy?”

      “Hi hì…” Tô Vân Tường cười vô cùng ngượng ngùng làm cho Lý Hào toàn thân nổi hết da gà, “Cậu bị trúng tà rồi sao?”

      phải! Mình tìm Tiểu Nhiên hỏi thăm chút chuyện về Tần Vi Lan.” Tô Vân Tường đối với em tốt che dấu điều gì.

      “Tần Vi Lan? Ai thế…… đời này nào có diễm phúc được Tô thiếu gia để mắt tới đây?” Lý Hào móc.

      ! Nhanh lên, giúp mình kêu Tiểu Nhiên dậy ! Chiều này phải trở quân khu, có nhiều thời gian.”

      “Chính cậu gọi ! Mình ngủ tiếp, dựa vào cái gì cậu theo đuổi người ta lại làm phiền mình!” Lý Hào lại rồi vào phòng ngủ, Tô Vân Tường kêu như thế nào cũng dậy.

      Lý Nhiên là con , Tô Vân Tường cũng nên vào phòng ngủ nên đành phải ở trong phòng Lý Hào mở máy tính chơi game, chờ em Lý Hào dậy.

      Lý Hào tỉnh dậy là 12h trưa. Mở mắt ra nhìn thấy người đàn ông ngồi trong phòng mình, giật mình, “ Tô Vân Tường cậu sao còn chưa vậy!Làm mình sợ muốn chết!”

      “Có cái gì tốt mà hù dọa chứ! Mình có hứng thú với cậu!” Tô Vân Tường thấy bạn tốt ngồi dậy, vội vàng , “Nhanh lên, Tiểu Nhiên khẳng định cũng dậy rồi. Cậu giúp mình gọi con bé !”

      Lý Hào lúc này mới nghiêm chỉnh lại, “Vân Tường, cậu sao? Cậu để ý gặp ngày hôm qua à?”

      Tô Vân Tường chút do dự gật đầu, “Là !Mình thích Tần Tần, ấy chịu cho mình số điện thoại, mình thể mặt dày ép buộc ấy nên mình đành phải tìm Tiểu Nhiên.”









      Chương 008 : Đau lòng khi biết thêm về ấy.

      Edit : lalapingouin

      Beta : devilxangel


      Lý Hào lúc này mới nghiêm chỉnh lại, “Vân Tường, cậu sao? Cậu để ý gặp ngày hôm qua à?”

      Tô Vân Tường chút do dự gật đầu, “Là ! Mình thích Tần Tần, ấy chịu cho mình số điện thoại, mình thể mặt dày ép buộc ấy nên mình đành phải tìm Tiểu Nhiên.”

      Lý Hào nhìn Tô Vân Tường như nhìn thấy người ngoài hành tinh suốt năm phút, phát ánh mắt bạn tốt vô cùng nghiêm túc, kiên định rốt cục nhảy lên, kêu to, “ Vân Tường, nếu như 2 người các cậu mà thành đôi mình phải chính là ông mối sao! Tối hôm qua, nếu có mình làm sao 2 người có thể biết nhau?!”

      “Uh, cậu muốn gì cũng được, gọi Tiểu Nhiên giùm mình .” Tô Vân Tường cước đem Lý Hào đá ra khỏi cửa.

      Lý Nhiên còn tưởng rằng Tô Vân Tường là tới tìm mình vô cùng vui vẻ, vội vàng thay quần áo xuống lầu nhưng vừa nghe Vân Tường là tìm mình muốn hỏi thăm tin tức về Tần Vi Lan lập tức trả lời cách, “ Vân Tường, em cho biết số điện thoại của ấy đâu.”

      “Vì sao lại biết?”

      “Lan Lan thích liên hệ với mọi người, phải ngày hôm qua cơm nước xong, em là sống chết đòi ấy tới KTV bạn ấy mới tới.” Lý Nhiên bĩu môi .

      “Hả?” Tô Vân Tường gật đầu, nghĩ tới ngày hôm qua cùng chuyện “Ừ. ấy là người điềm đạm nho nhã, chuyện lớn tiếng.”

      “Vâng, nếu như ấy chịu cho số điện thoại em cũng thể cho . Nếu ấy ngay cả em cũng để ý tới!”

      Tô Vân Tường hé ra khuôn mặt tuấn tú cúi xuống , “ ấy có bạn trai rồi sao?”

      “Lời tối hôm qua có thể xem như tặng cho đó. Bên người ấy bạn bè khác phái rất ít, tựa hồ ấy thích có liên hệ gì với đàn ông. Chúng em là bạn tốt, thường hay gặp nhau chuyện phiếm, nhưng về chuyện quen bạn trai hay kết hôn ấy bao giờ tới. Đúng rồi, ấy so với em lớn hơn hai tuổi, giờ ấy là 26 tuổi nhưng chút về dự định kết hôn cũng có. ấy ấy muốn sống theo chủ nghĩa độc thân.” Lý Nhiên gặp Tô Vân Tường đối với người bạn tốt của mình có hứng thú như vậy, mà cũng phải là người biết chuyện nên nhịn được đem những chuyện này đều với , hy vọng có thể bỏ ý nghĩ của .

      Quả nhiên, Tô Vân Tường trầm mặc. xinh đẹp giống như nhóc như vậy, lại vào độ tuổi xinh đẹp nhất của đời con , làm sao đối với hôn nhân mà ôm tính toán như vậy chứ?

      ấy có phải chịu qua đả kích gì ?” Tô Vân Tường nhíu mày.

      “Em biết… những chuyện như vậy, chúng em lại tới. Chúng em tại CLB cầu lông mới quen biết, về sau chuyện rất hợp ý nên quan hệ dần dần tốt lên. Thời điểm em biết ấy ấy chính là có bộ dạng này rồi.”

      ấy thích đánh cầu lông sao?”

      “Vâng, đúng vậy. Công việc của ấy làm thường phải ngồi yên chỗ suốt ngày, vận động nhiều, eo tốt nên bác sĩ đề nghị ấy vận động. ấy thích cầu lông vì thế thường hay đánh cầu lông, vận đông chút. ”Lý Nhiên vừa ăn đồ ăn vặt cho đầy bụng, vừa với Tô Vân Tường.

      Tô Vân Tường gật đầu, chợt nghĩ ra được biện pháp tới gần Tần Vi Lan.

      “Đúng rồi, hôm qua ấy với ấy viết lách mạng, đó là như thế nào vậy ?” Nghe Lý Nhiên giới thiệu những thứ này, chẳng những bỏ ý định trong đầu, ngược lại càng thêm hứng thú. làm người ta mến thể lãng phí cuộc sống như vậy. phải vào trong lòng ấy! Vì vậy, bây giờ phải cố gắng biết thêm nhiều chuyện của ấy.

      Ly Nhiên cười cười “Viết lách mạng sao? ấy với như thế sao?”

      Tô Vân Tường sờ sờ đầu “Đúng vậy, có vấn đề gì sao?”

      “ Đương nhiên là có vấn đề rồi. Lan Lan làm rất nhiều công việc , ấy chỉ là người viết lách mạng đâu, chính là người đứng sau 8 tác giả nổi tiếng đó. ấy viết rất nhiều sách, đều được dựng thành phim truyền hình! Hơn nữa rất thành công! Đây cũng là sau này em mới biết về ấy, đây cũng là nguyên nhân làm bạn cùng với ấy… Trời ạ, ấy chính là đại thần trong truyền thuyết đó.” Lý Nhiên càng càng hưng phấn.

      “Hả? Tiểu thuyết của ấy viết về cái gì?” Tô Vân Tường càng thêm hứng thú, ra tối hôm qua ấy kích động uốn nắn quan niệm của là vì sách của ấy được làm thành phim truyền hình!

      “Ngôn tình..”

      “Tiểu thuyết tình ? Em phải ấy sống theo chủ nghĩa độc thân sao?” Tô Vân Tường có cảm giác nghi ngờ.

      “Đúng vậy a! ấy viết ngôn tình, phần cuối truyện đều là bi kịch, ruột gan của người ta như đứt từng khúc vậy! Cũng chính vì vậy, sách của ấy viết mới để lại ấn tượng sâu sắc cho người đọc!” Lý Nhiên nhớ tới tiểu thuyết của Tần Vi Lan , nhất thời cảm giác buồn trầm , “Nhưng càng thương tâm đến muốn khóc càng muốn đọc.”

      “Em có sách của ấy ?” Tô Vân Tường chợt muốn đọc xem, xinh xắn như vậy rốt cuộc viết cái gì, làm cho mọi người sùng bái như vậy.

      “Đương nhiên em có, em lấy cho mượn. Nhưng sau khi đọc xong, phải trả cho em. Những cuốn sách đó thị trường đều bán hết rồi!” Lý Nhiên , lên lầu lấy sách.

      Tô Vân Tường nhìn bàn dưới 10 cuốn tiểu thuyết dày, nghẹn họng nhìn trân trối, “Những thứ này đều do ấy viết sao?”

      “Vâng! muốn xem sao? Em biết thích quyển nào liền mang xuống hết.”

      “Ừ, muốn xem.” Tô Vân Tưởng xong liền đem sách mở ra xem.

      [Chờ đợi] [ khi mùa hoa rơi..] [Hồi ức]…

      Vừa nhìn tới tên sách, cũng biết nội dung bên trong nhất định là chuyện tình buồn. Tô Vân Tường khỏi nghi hoặc cũng mang theo tia đau lòng. xinh đẹp như thế rút cuộc trải qua những chuyện đau lòng như thế nào.

      Chương 009 : Chưa thấy mặt nổi tiếng.

      Edit : lalapingouin

      Beta : devilxangel


      Tô Vân Tường ôm đống tiểu thuyết ngôn tình về nhà, trốn vào trong phòng liền bước ra nữa. Nếu thể đến gần giai nhân đọc chút tác phẩm của ấy cũng được.

      Lúc trước còn cho rằng tiểu thuyết ngôn tình chính là làm người ta muốn nôn, toàn những cảnh ân ái, tình ý triền miên nhưng ngờ lúc đọc tiểu thuyết của ấy như bị mê hoặc. Tiểu thuyết của Tần Vi Lan phải chỉ viết về tình nam nữ, mà còn đan xen chuyện xưa, hoặc là gia tộc thù hận lẫn nhau, hoặc là phát sinh khi khói lửa của chiến tranh. Nhân vật trong tiểu thuyết miêu tả rất sống động, truyện chạm tới trái tim người đọc. Truyện “Chờ đợi” được chuyển thể thành phim truyền hình có sức hút rất mạnh mẽ, rung động thua gì tác phẩm nổi tiếng “Loạn thế giai nhân”.

      Tô Vân Tường xem đến si mê như sống trong chính tác phẩm của Vi Lan, nữ nhân vật chính thân thế bi thảm cùng nam chính trải qua biết bao nguy hiểm cuối cùng vẫn xa cách, phảng phất thấy nữ nhân vật chính đau khổ nơi nương tựa. Trong lòng cảm thấy đau xót cho nhân vật nữ…dưới ngòi bút tinh tế của nữ nhân vật chính làm người ta xót xa cuối cùng vẫn được hạnh phúc, chẳng lẽ là bóng gió tới điều gì sao? Chẳng lẽ chính là từng trải qua giai đoạn như vậy sao?

      Buổi tối Hạ Nguyệt Tâm tới gọi con trai xuống ăn cơm, kêu vài tiếng cũng có nghe thấy tiếng trả lời. Bà nghi hoặc lên lầu, vào phòng con trai, thấy con trai chăm chú ngồi bàn đọc cái gì đó, tới nhéo lỗ tai con mình, “Con ở đây làm gì thế?Mẹ gọi con bao nhiêu lần con cũng trả lời.”

      xong, tay cầm lên cuốn tiểu thuyết “Chờ đợi” mà Tô Vân Tường đọc.

      Tô Vân Tường lắc lắc cổ tay mẹ già để cứu lỗ tai của mình, tay đoạt lại cuốn sách trong tay mẹ, “Mẹ, đợi con chút nữa . Chỉ còn chương này là xong rồi.”

      Hạ Nguyệt tâm nhìn cuốn sách, lấy làm ngạc nhiên, “Con à, đây phải là kịch bản của bộ phim truyền hình nổi tiếng thời gian trước đó sao? Làm sao con lại cảm thấy hứng thú đối với mấy thứ này hả?”

      Con trai bà phải là chỉ thích đánh võ, lịch sử và chiến tranh thôi sao? Khi nào thích ngôn tình rồi? đại nam nhân ôm sách ngôn tình mà đọc khiến cho người ta sợ hãi.

      Tô Vân Tường thấy mẹ mình cũng biết,trong lòng hồi hưng phấn,“Mẹ cuốn sách này là do con dâu tương lai của mẹ viết đó.”

      Hạ Nguyệt Tâm giật mình, “Con cái gì ?”

      Tô Vân Tường rốt cục xoay đầu lại, nghiêm túc nhìn mẹ , “Mẹ, con thích ấy, chính là người viết cuốn sách này. ấy tên là Tần Vi Lan!”

      Hạ Nguyệt Tâm nháy mắt, “Con trai, con hôm nay phải gạt mẹ chứ ? Mà con có thích nào đó phải ?

      Tô Vân Tường cười đứng dậy, thân hình cao lớn so với mẹ mình cao hơn cái đầu, vòng tay ôm vai mẹ , “Mẹ con biết là mẹ chưa tin con. tại mẹ tin chưa, những cuốn sách này đều do ấy viết.”

      Hạ Nguyệt Tâm vô cùng cao hứng, “Con trai, con có bản lĩnh nha? Tìm tiểu thuyết gia làm bạn con sao?Khi nào dẫn ấy về nhà ăn cơm, để cho mẹ coi mặt! Bộ phim truyền hình đó mẹ rất thích, tại mẹ xem.”

      “Vâng – cái này….” Tô Vân Tường buồn bực, “ tại con và ấy thân thuộc mấy. Đợi ngày mai con gặp ấy. Về phần mời ấy về ăn cơm, phải chờ thêm mẹ, dọa ấy chạy mất.”

      Tô Vân Tường nhìn tiểu thuyết, quyết tâm ngày mai gặp . Dù sao bây giờ cũng biết chỗ ở của rồi, dù có số điện thoại để liên lạc, cũng có thể ôm cây đợi thỏ, chắc đến mức ra ngoài mua đồ ăn thức uống chứ.

      Vừa nghĩ tới ngày mai có thể gặp nhắn xinh xắn ấy, trong lòng Tô Vân Tường cũng cảm thấy háo hức lên, vẻ mặt nghiêm nghị tuấn tú thường ngày giờ thay thế bằng bộ mặt sung sướng mà có từ gì có thể diễn tả được.

      Chương 010: Ở ngoài cửa ôm cây đợi thỏ.

      Edit : lalapingouin

      Beta : devilxangel


      Tần Vi Lan sắp hoàn cuốn tiểu thuyết nữa nên ở nhà bế quan để sửa chữa tác phẩm rồi giao cho nhà xuất bản. Điện thoại vang lên, giật mình vừa nhìn thấy điện thoại của nhà xuất bản, vội vàng nghe, “Trịnh biên tập, có chuyện gì thế? 2 ngày nay tôi sửa gần xong rồi?

      Bên kia điện thoại Trinh biên tập lại Tần, chuyện này có gì vội. Tôi gọi cho để báo tin vui cho !”

      “Chuyện vui?” Tần Vi Lan dời tầm mắt khỏi máy tính, đứng dậy vặn vẹo cơ thể đau nhức, “ Việc vui gì thế? Trịnh biên tập trả tiền cho tôi sao?”

      Trịnh Vĩ cười, “Haha , phải chuyện tiền ! mấy tháng trước xuất bản tiểu thuyết <Thiếp bản khuynh thành> mà đạo diễn Trần An nhìn trúng tiểu thuyết của muốn chuyển thể thành phim điện ảnh!”

      “Cái gì? Trần An, có phải đạo diễn nổi danh thế giới ?” Tần Vi Lan quả thực rất vui mừng!

      “Đúng rồi, vị đó đọc được tác phẩm của , sai thư kí tìm tới nhà xuất bản của chúng ta hy vọng chúng ta hợp tác. Tần, bây giờ có thời gian ? bây giờ đến chỗ tôi chuyến , đạo diễn Trần ở đây.”

      Tần Vi Lan im lặng chút gật đầu, “Vâng, tôi lập túc tới ngay.”

      Cúp điện thoại, Vi Lan đem bản thảo sửa lưu lại rồi thay đổi bộ quần áo đơn giản, đem theo chiếc máy tính rồi ra cửa.

      Tô Vân Tường sáng sớm chờ ngoài tiểu khu, người đàn ông tuấn ăn mặc rất bình thường hấp dẫn ánh mắt của nhiều người xung quanh, nhất là những trẻ tuổi nhìn them thuồng như muốn ăn tươi nuốt sống .

      Thời gian cũng tới giữa trưa, ngày hè mặt trời chói chang, Tô Vân Tường thỉnh thoảng nhìn về phía tòa nhà chung cư, ánh mắt vẫn dõi theo cánh cổng đợi chờ bóng dáng mà nhớ mong nhưng bóng dáng nhắn xinh đẹp đó vẫn xuất . lúc lo lắng, trong túi quần điện thoại vang lên.

      “Thủ trưởng!” Lấy điện thoại ra vừa nhìn, là thủ trưởng quân khu, Tô Vân Tường lập tức nhận điện thoại. Thanh uy nghiêm của vị thủ trưởng kia hù dạo đến bảo vệ của khu chung cư phải cả kinh, nhìn được liếc mắt nhìn Tô Vân Tường vài lần.

      “Cái gì? Bây giờ phải trở về quân khu?”Thanh của Tô Vân Tường mang theo vài phần kinh ngạc, “Ừ. Được, tôi biết rồi. Tôi nhất định lập tức trở về.”

      Tô Vân Tường tiếp điện thoại xong, ảo não xoay người có ý định rời khỏi, ngước mắt trông thấy bóng dáng quen thuộc leo lên chiếc taxi, vội vàng đuổi theo, “ Tần Tần… TầnTần”

      Xe taxi chạy, theo bản năng cất bước chạy theo “Tần Tần…Tần Tần… Tần Vi Lan… Tần Vi Lan.”

      “Bác tài, Bác tài, phiền bác dừng lại chút” Ngồi trong xe nghe thấy bên ngoài có người gọi mình, vội vàng bác tài xế taxi dừng xe lại, muốn mở cửa ra bên ngoài xem ai gọi mình, có bóng người xuất làm giật mình!

      Tần Vi Lan ngẩng đầu, dưới ánh mặt trời chói chang mùa hè người đàn ông cao lớn như con chim ưng vì thò đầu ra mà đưa thân thể tới che chở cho trong mảnh râm mát khiến có cảm giác áp bách.. Ngước mắt, người đàn ông còn thở phì phò, nhất thời chưa nhận ra người đàn ông trước mặt mình là ai?

      “Tần Tần rốt cuộc cũng chờ tới lúc em xuất !” Tô Vân Tường thấy mình nhận nhầm người, cao hứng vô cùng.

      Người đàn ông này gọi tên , Tần Vi Lan trong nháy mắt nhớ lại người đứng trước mặt là ai, mà tại sao ta tới tìm làm gì?

      “Xin chào, Tô, xin hỏi có chuyện gì ?” lễ phép thăm hỏi.

      Tô Vân Tường từ cao nhìn xuống , tóc hôm nay được búi cao gọn gàng tuy vẫn có mấy sợi tóc phất phơ trán nhưng cũng che được cái trán cao của .Những giác quan khác khuôn mặt đều lộ ra ngoài mà nhìn , trong lòng tự chủ được mà thích,“Tần Tần, đợi rất lâu rồi rốt cục em cũng xuất .”

      chờ tôi làm gì ?” Tần Vi Lan nhíu mày.

      Chương 011 : Tuyệt vời khi gặp lại lần nữa.

      Edit : lalapingouin

      Beta : devilxangel


      chờ tôi làm gì?” Tần Vi Lan nhíu mày.

      Tô Vân Tường nghĩ tới cuộc điện thoại vừa rồi của thủ trưởng có nhiệm vụ khẩn cấp, lần này biết chừng nào có thể trở về nhà, khoảng thời gian dài gặp được . thoáng trầm tư, ngay vào vấn đề chính, “Tần Tần, thích em. Em có thể làm bạn được ?”

      Tần Vi Lan chấn động, dám tin ngước mặt nhìn người đàn ông trước mặt, nhất thời cảm thấy mê muội. Người đàn ông này cũng quá thẳng thắn đúng là phong cách của quân nhân.Nhưng là… cần đàn ông.

      Chỉ là trong nháy mắt, Tần Vi Lan lấy lại bình tĩnh ,“ Tô, xin lỗi. Tôi muốn tới chuyện tình cảm.”

      Tô Vân Tường căn bản nghĩ tới đáp ứng liền, cho nên cự tuyệt cũng lấy làm lạ cười, “ sao, đợi đến khi em nguyện ý làm bạn của .”

      Tần Vi Lan cự tuyệt làm cho người đàn ông này hết hy vọng, ai ngờ lại mở miệng sao” làm cho nhất thời biết nên phản ứng như thế nào.

      “Tần Tần em muốn ra ngoài sao?” nhìn trang phục của hỏi. vất vả đợi người đẹp xuất , ai ngờ hai người đều có chuyện phải làm, Tô Vân Tường cảm thấy trong lòng buồn bực thôi.

      hỏi Tần Vi Lan mới nhớ đạo diễn chờ mình ở nhà xuất bản, “ Vâng,tôi có chuyện quan trọng. Gặp lại sau.”

      “Này…. Tần Tần..” Tô Vân Tường thấy vừa dứt lời ngồi lại trong xe chuẩn bị đóng cửa xe, vội vàng ngăn cản.

      Đúng lúc này điện thoại trong túi quần lại vang lên, cần suy nghĩ cũng biết người gọi tới là ai. Chỉ có thể bất lực nhìn càng ngày càng xa, ảo não lấy điện thoại ra nghe.

      “Alo”

      “ Vân Tường, cậu chết nơi nào rồi? Thủ trưởng gọi điện thoại cậu nghe sao? Nhanh về !” Lý Hào tới nhà họ Tô tìm , biết ở nhà, quân lệnh như núi mà ta còn chơi trò mất tích.

      “A, tớ biết rồi nên trở lại ngay đây.” Tô Vân Tường nhìn thấy bóng dáng xe, mới xoay người nhanh trở về.

      xe taxi, Tần Vi Lan quãng lâu mới dám quay lại nhìn. khắc kia, dưới ánh mặt trời người đàn ông cao lớn xoay người cái chớp mắt mang theo ưu thương… chẳng lẽ cự tuyệt gây tổn thương cho sao?

      Tần Vi Lan kinh ngạc ngồi yên vị lại, nghĩ tới vừa rồi bị thổ lộ lại có chút rung động.

      Tần Vi Lan ! nên suy nghĩ quá nhiều, chuyện này thể xảy ra! Tô gia ở thành phố T này danh tiếng lẫy lừng, là cháu nội của Tô lão tư lệnh ở quân khu, loại người như sao có thể vọng tưởng! Dưới ngòi bút của viết nên nhiều chuyện xưa như vậy, nhưng thực tế người đàn ông có danh tiếng như vậy thương lòng sao?

      Cười nhạt tiếng, lát sau khôi phục lại trạng thái như ban đầu. Đàn ông đối với quan trọng, đời này ở cùng bà là quá đủ rồi.

      Tần, cuối cùng cũng tới.” Vừa tới nhà xuất bản, biên tập Trịnh ở cửa chờ , vội vàng mang tới phòng làm việc.

      Phòng rộng rãi thoáng mát, người đàn ông ước chừng khoảng 35 tuổi ngồi ghế sa lon, áo sơ mi màu đen, quần jean màu xanh nhạt, nhìn rất đơn giản lại tràn đầy sức sống, chững chạc.

      “Đạo diễn Trần, đây là tác giả của [ thiếp bản khuynh thành ] Tần Vi Lan. Tần, đây là đạo diễn nổi tiếng quốc tế, Trần An.” Biên tập cười tự mình giới thiệu 2 người làm quen.

      Trần An nhìn mang laptop bước vào, còn tưởng là em làm việc vặt ở nhà xuất bản, lại ngờ biên tập dẫn tới giới thiệu. Khác xa so với tưởng tượng của , ăn mặc rất đơn giản, nhìn như sinh viên đại học.

      Trần An nho nhã cười rồi đứng dậy, đầu tiên là đối với xã phần giới thiệu của biên tập bày tỏ khiêm tốn, lại lễ phép đưa tay,“Xin chào, Tần.”

      Tần Vi Lan nhìn người đàn ông cao lớn tuấn tú trước mắt, nhất thời cũng ngạc nhiên, còn tưởng rằng Trần An là người trung tuổi tầm 40 tuổi, ngờ lại là người đàn ông trẻ tuổi, nho nhã đẹp trai, ngũ quan tuấn tú, nhìn như thế nào cũng thấy liên quan tới giới nghệ thuật giống như thầy giáo hơn.

      Phát giác mình nhìn chằm chằm người ta lâu, xin lỗi khẽ mỉm cười “Đạo diễn Trần , xin chào.”


    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 012 : Có loại đàn ông như mưa phùn lẫn trong gió xuân.

      Edit : lalapingouin

      Beta : devilxangel


      Phát giác mình nhìn chằm chằm người ta lâu, xin lỗi khẽ mỉm cười “Đạo diễn Trần , xin chào.”

      Tần, ngồi xuống rồi chuyện.” Gương mặt tuấn tú của Trần An mỉm cười, cánh tay dài ưu nhã nhấc lên, tư thế mời ngồi.

      Với tính tình của Tần Vi Lan, cảm nhận được đây là người đàn ông nhã nhặn nên liền đối với Trần An có ấn tượng rất tốt, lễ phép cười cười, đoan chính ngồi sang bên.

      Trần An đối với tiểu thuyết ‘Thiếp bản khuynh thành’ của Tần Vi Lan rất ấn tượng cho rằng cuốn tiểu thuyết này vô cùng thích hợp để chuyển thể thành phim điện ảnh. Tiểu thuyết xuyên thể loại cực thịnh thời, mà bên cạnh việc xuyên bi kịch Triều Thanh lại có người nào hỏi thăm. ‘Thiếp Bản Khuynh Thành’ về mạnh mẽ kiên cường của thời đại xuyên qua trở vể thời Hán Vũ Đế Lưu Triệt để rồi ở nơi đó phát sinh tình lẫn hận thù, mở đầu như vậy đánh vỡ cục diện của tiểu thuyết cũng như phim truyền hình về thể loại xuyên nay.

      Trần An chỉ sơ sơ lại làm cho Tần Vi Lan ngạc nhiên, nhịn được mà trong lòng thầm tán dương người đàn ông này. vốn là đem tình cảm đùa giỡn như chính chuyện xưa, thêm chút cải biến, dung hợp thời kỳ Hán Vũ Đế vào độ tuổi phải gánh vác trách nhiệm, lập tức làm cho cái chuyện xưa này càng thêm đầy đặn khắc sâu.

      xong chuyện, trợ lý đến nhắc nhở thời gian qua buổi trưa, Trần An đứng dậy ưu nhã phong độ mời,“ Tần còn chưa ăn cơm trưa, vậy chúng ta cùng ăn ?

      Tần Vi Lan hơi kinh ngach, khách khí mỉm cười “Xin lỗi, được rồi. Tôi còn phải trở về”

      Con mắt của Trần An chợt lóe, “ Tần, nể mặt tôi sao?” Gương mặt tuấn tú của người đàn ông đó vẫn luôn diện nụ cười ấm áp, lại làm cho người khác dám lời cự tuyệt.

      “ Vậy cũng được, là ngại quá.”

      có gì phải ngại cả, về sau chúng ta còn liên lạc, Tần có thời gian tới sudio xem chút.” Trần An cùng Tần Vi Lan sóng vai ra ngoài. Trợ lý sắp xếp xong nhà hàng.

      “Thứ cho tôi đương đột, Tần năm nay bao nhiêu tuổi?” dùng cơm, dù sao cũng phải tìm đề tài để , Trần An ưu nhã dùng cơm nhìn bé đối diện, cảm thấy chút ý vị khác.

      Tần Vi Lan ngẩn ra ,“ Tôi sao?” nghi hoặc hỏi lại.

      “Như thế nào? thể trả lời sao? Xin lỗi.”

      “A, có gì, năm nay tôi 26 tuổi.” Tần Vi Lan nhìn người đàn ông nhã nhặn có chút lung túng, vội vàng trả lời. xong người đàn ông trước mặt có chút kinh ngạc, lại bổ sung thêm câu, “ Lớn tuổi bị ế rồi ạ”

      Trần An nhìn làm ra bộ dáng dí dỏm mặt có ý tứ, nụ cười mặt càng lớn, nhưng vẫn mang theo tia kinh ngạc thể tưởng tượng nổi, “ Tần 26 tuổi rồi sao? Tôi còn tưởng rằng còn ở độ tuổi vị thành nhiên chứ.”

      Tần Vi lan lần này ngạc nhiên, đè nén xuống mừng rỡ,“ Tôi nhìn còn trẻ như vậy sao?”

      dám dấu, tôi đọc qua tiểu thuyết của , lời văn rất sâu sắc như người có kinh nghiệm sống phong phú nên tôi thầm nghĩ tác giả này ít nhất là người hơn 30 tuổi. Lúc gặp ở nhà xuất bản gặp, còn tưởng rằng em làm việc vặt ở nhà xuất bản ngờ rằng ấy là Tần Vi Lan!”

      Tiểu thuyết Tần Vi Lan mỗi cuốn hơn 50 vạn chữ, chuyện xưa cơ cấu rất chặt chẽ, hình tượng nhân vật được khắc họa rất nét, ngòi bút rất lão luyện. Người đọc cảm thấy tác giả là người ở độ tuổi trung niên mới có kinh nghiệm cuộc sống phong phú để chạm đến tâm hồn người đọc như thế.

      Tần Vi Lan giật mình lặng người, “ thể nào” Lại có người trẻ như vậy sao?

      Trần An lại lý giải sai rồi, cho rằng “ em làm việc vặt ở nhà xuất bản” . Thấy có vẻ đường đột, vội vàng giải thích, “Tôi chỉ muốn , nhìn rất tuổi lại viết ra tác phẩm tốt như thế, làm cho người ta bội phục.”

      “Ha ha” Tần Vi Lan bị người ta khen, xấu hổ cười cúi đầu ăn cơm thêm lời nào.

      Trần An nhất thời cảm thấy lung túng, cũng muốn thảo luận thêm vấn đề riêng tư, ngược lại đến nhân vật trong tiểu thuyết, bữa cơm coi như hòa hợp.

      Tần Vi Lan nhiều năm cùng nam nhân khác trò chuyện, hơn nữa còn nhàng trò chuyện. bữa cơm quan hệ giữa 2 người gần lại hơn rất nhiều, ít nhất hề xưng hô với nhau “ đạo diễn”, “ Tần” mà là “ Vi Lan” “ Trần An”.









      013: Lý Nhiên thuyết phục.

      Edit : lalapingouin

      Beta : devilxangel


      “Cái gì? Lan Lan, cậu gặp qua đạo diễn thiên tài Tần An kia?” Trong Câu Lạc Bộ Cầu Lông, Lý Nhiên nghe hôm qua Tần Vi Lan gặp qua Trần An,bất ngờ là toáng lên.

      Tần Vi Lan cầm lấy khăn lông lau mồ hôi, “ Làm sao vậy? ta vừa ý sách của mình, muốn chuyển thể nó thành phim, mình và ta thảo luận số vấn đề chi tiết”

      Lý Nhiên ném cây vợt cầu lông, chạy tới cầm lấy tay của Tần Vi Lan, ”Ai nha, mình cái này a! Trần An đó, người đó là thiên tài!Nghe ta năm đó bắt đầu khởi nghiệp từ diễn viên, về sau trở thành diễn viên nổi tiếng, diễn xuất tốt, hát cũng rất hay! Quan trọng hơn ta làm đạo diễn cũng rất tốt nha! ta đoạt giải mấy bộ phim, ta tự làm đạo diễn! Quả thực là người đàn ông hoàn hảo, vậy bộ dáng rất ư là đẹp trai nữa! Trời ạ, vừa nghĩ tới về sau cậu có thể thường xuyên gặp ta, oa mình rất hâm mộ!”

      Tần Vi Lan nhìn vẻ mặt của bạn tốt, lại nghĩ tới bộ dáng nhã nhặn của Trần An, khỏi đồng ý_ừ xác thực ta là mỹ nam hoàn mỹ, dáng vẻ ta với cái người tên Tô Vân Tường kia khác nhau hoàn toàn, kẻ kia luôn bắt người ta làm theo ý mình mà cũng quan tâm người ta có đồng ý hay .

      Ách như thế nào lại nhớ tới người đàn ông đó rồi?! Bỗng dưng Tần Vi Lan phát giác cư nhiên mình bất tri bất giác đem hai người đàn ông này so sánh với nhau, khỏi giật mình.

      “Cậu thích ta như vậy, về sau có cơ hội studio, mình dẫn cậu cùng.” nhìn bạn tốt, dời chú ý.

      “Được. Được. Nhưng cậu phải trước với mình, để mình xin nghỉ!” Lý Nhiên kiên định .

      Vã mồ hôi, Tần Vi Lan im lặng gì, việc này phải đến mức như vậy sao? Vì nhìn thần tượng mà xin nghỉ?

      Lý Nhiên chợt nghĩ đến cái gì, nhìn Tần Vi Lan thu dọn đồ thể thao, “Lan lan, hỏi cậu chút chuyện này nha.”

      “Chuyện gì?”

      “Cậu —— cậu đối với người tên Tô Vân Tường kia , đêm hôm đó đưa cậu về nhà có ấn tượng như thế nào?” Lý Nhiên cẩn thận quan sát vẻ mặt của bạn tốt, hỏi có chút ấp úng.

      Động tác của Tần Vi Lan có hơi chậm lại, trong lòng khỏi giật mình thoảng thốt, “Tiểu Nhiên, sao tự nhiên cậu lại hỏi chuyện này?”

      “À—— cái đó, ” Lý Nhiên ấp úng, cười cười, “ ra cũng có gì…, chính là lần trước ấy hỏi xin mình số điện thoại của cậu, mình chưa cho. Lan lan này, ấy giống như là rất thích cậu.” Lý Nhiên thăm dò .

      Ngày đó, Tô Vân Tường cùng trai tạm thời có nhiệm vụ khẩn cấp, cách vội vội vàng vàng. Nhưng cho dù như vậy, Tô Vân Tường quên liên tục dặn dò, bảo giúp đỡ chăm sóc nhiều cho Tần Vi Lan, nhất là chú ý đàn ông bên người . Lý Nhiên lúc này mới kinh sợ, Vân Tường lần này là nghiêm túc.

      “Mình biết.” Tần Vi Lan thản nhiên , làm Lý Nhiên giật mình.

      “Cậu biết?”

      Tần Vi Lan đeo túi thể thao lên, “ ta theo mình , mình cũng vẫn cự tuyệt.”

      Lý Nhiên nhìn vẻ mặt bình thản của bạn tốt , nhất thời trong lòng chợt lạnh —— Vân Tường, phải đùa đấy chứ ?

      Nhìn Vi Lan đeo túi xách ra khỏi câu lạc bộ cầu lông, Lý Nhiên nhanh chóng đuổi theo , “Này, Lan Lan, Vân Tường là người tốt, bộ dáng tuấn, tính tình cũng ôn hòa , hơn nữa gia đình ấy gia thế cũng rất tốt đấy, tại sao cậu thử cân nhắc?”

      Lý Nhiên biết, những nguyên nhân này vừa vặn là Tần Vi Lan để ý nhất .

      đột nhiên dừng lại bước, xoay người chăm chú nhìn bạn tốt, “Tiểu Nhiên, cám ơn cậu quan tâm mình. Bất quá, mình quả muốn đến chuyện tình cảm, cũng thích Tô Vân Tường. Cho nên, về sau cũng cần lại nhắc tới .”

      Lý Nhiên sợ bạn tốt tức giận, có chút cẩn thận liếc nhìn cái, “À,… vậy cũng tốt, về sau mình đề cập tới nữa.”

      “Ừ.” Vi Lan gật đầu cái, “Thời gian còn sớm, trở về thôi.”

      Chương 014 : Gặp lại

      Edit : lalapingouin

      Beta : devilxangel


      Thời gian thấm thoát trôi qua, nhiều cơ hội cũng qua rất nhanh. Cuộc sống của Tần Vi Lam vẫn như thế, viết văn và viết văn , ngẫu nhiên vận động 1 chút, ngẫu nhiên gọi điện thoại hỏi thăm bà, quan tâm tình hình sức khỏe của bà.

      Còn tưởng rằng đạo diễn của bộ phim kia lâu mới bắt đầu khỏi quay, ngờ sau hai tuần lễ, Trần An lại liên lạc với Tần Vi Lan.

      “Vi Lan, tối mai ở khách sạn Quân Hoàng, nhân viên tổ phim tổ chức liên hoan, cũng đến đây , giúp tôi chọn lựa diễn viên có hay phù hợp hình tượng nhân vật trong cảm nhận của .” Trong điện thoai, Trần An rất nhiệt tình mới tới.

      Tần Vi Lan có chút giật mình, đây chẳng phải là , tối mai cùng rất nhiều ngôi sao cùng nhau ăn cơm sao?

      “Vi Lan? nghe máy ?” Thấy lên tiếng, Trần An thắc mắc.

      “A… ” Tần Vi Lan ngẩn ra, “Tôi nghe, nghe. Chỉ là có chút kinh ngạc, dù sao tối mai có nhiều ngôi sao cùng chỗ như vậy.”

      Trần An thấp giọng cười, “Bọn họ bội phục hơn! Lại còn được gặp mặt nữ tác giả trẻ tuổi xinh đẹp nữa chứ.”

      “Đạo diễn Trần như vậy chẳng phải là muốn tôi gọi tiếng là đạo diễn thiên tài nổi tiếng quốc tế sao?” Tần Vi Lan bắt đúng vào nhược điểm khôi hài của , cũng được mà trêu chọc chút.”

      Kể từ ngày nghe xong những lời sùng bái của Lý Nhiên đối với Trần An, về nhà liền nghiêm túc sưu tập tư liệu về Trần An. Trước kia ấn tượng của đối với tên này chỉ dừng lại ở đạo diễn nổi tiếng, được rất nhiều giải thưởng. Nhưng khi nhìn thấy bản ‘chiến tích’ của ta, Tần Vi Lan mới biết người đàn ông này hổ danh được gọi là người toàn tài! Mà từ ta sau khi làm đạo diễn, thủ pháp chụp to gan lớn mật của mình lại được giới nghệ sĩ nhất trí tán dương, thay vì cách thiên tài mà người đời hay dùng cho những người có tài khác.

      Trần An là người khiêm tốn, bị Tần Vi Lan khen ngợi như vậy, liên tục khiêm tốn, “Đều là hư danh. ở đâu?Tối mai tôi tới đón cùng .”

      “À? cần, tự tôi ngồi xe tới là được.” Mặc dù ấn tượng đối với Trần An tệ, nhưng vẫn muốn cùng với đàn ông, vừa nghe Trần An tới đón, vội vàng từ chối.

      Trần An cũng miễn cưỡng, “Vậy cũng tốt, sau khi tới điện thoại cho tôi hoặc là nhờ phục vụ viên dẫn vào đều được.”

      “Ừ, được, hẹn gặp lại.”

      Ngày thứ hai, do dự đến tối dù sao cũng là tham dự tiệc tở nơi công cộng, Tần Vi Lan có hơi trang điểm chút, dùng đồ trang sức trang nhã. Tóc dài làm tạo hình đơn giản, dùng trâm gài tóc lên, tóc mái chính là tầng tầng lớp lớp che cái trán cùng lông mày, bất quá phần cổ duyên dáng đều lộ ra ngoài. mở tủ quần áo ra chọn lựa trang phục, tìm cho mình chiếc váy màu nhạt, ở giữa có đai lưng, phía trước chiếc váy có hình dáng của vạt áo, vô cùng đơn giản, nhưng lại rất thành thục.

      Nghĩ tới lần trước Trần An ăn mặc thoạt nhìn rất con, liền muốn chín chắn trưởng thành chút, vì vậy cảm thấy vừa ý thay bộ quần áo này, lại mang đôi guốc ba tấc.

      Đứng ở gương to trước xoay hai vòng, ừ, tệ, trưởng thành rất nhiều.

      Đến khách sạn các diễn viên cũng là mới vừa đến. Trần An nhìn bô dáng Tần Vi Lan, hai mắt tỏa sáng, lại cũng chỉ hơi hơi cười tiếng, dẫn vào, giới thiệu cho người ngồi, “Đây chính là tác giả của <Thiếp bản khuynh thành>, Tần Vi Lan.”

      Quả nhiên, mọi người vừa thấy tác giả là mỹ nữ, nhất thời cũng ca tụng ngớt. Người của giới giải trí, công phu miệng cũng rất được, Tần Vi Lan bị bọn họ bao vây khích lệ, người lại khiêm tốn cũng nhịn được tán gẫu.

      Ánh mắt của Trần An rất tốt, chọn lựa nữ chính rất phù hợp hình tượng nhân vật trong truyện —— giỏi giang mà mất vẻ nhu nhược, thanh thuần mà mất mị, rất thích hợp vai “Thiếp” từ đại xuyên qua đến bên cạnh Hán Vũ Đế mà diễn viên thủ vai Hán Vũ Đế, thân hình cao lớn, cũng tuấn tiêu sái, giữa hai lông mày lại tràn đầy chí khí hùng tâm, cũng phù hợp hình tượng Hán Vũ Đế trong lịch sử.

      Trần An thấy Tần Vi Lan đối với việc chọn diễn viên rất hài lòng cười , “ uổng công tôi đem tiểu thuyết của đọc mấy lần, cuối cùng là lĩnh hội được nét tinh túy của nhân vật dưới ngòi bút của .”

      Tần Vi Lan ngượng ngùng cười cười, “ là người lợi hại như vậy, sao có thể chọn sai được?”

      lời này, nhân vật trong kịch bản ta chọn lựa rất thích hợp, nhưng Trần An nghe vào trong lòng, lại tầng ý khác, “Đúng vậy, tôi cũng chọn sai, bao gồm —— nhìn trúng tác phẩm của .”

      Chương 015 : Ghen tuông vô cớ

      Edit : lalapingouin
      Beta : devilxangel


      Tần Vi Lan đối với tình cảm giữa nam nữ vô cùng nhạy cảm, Trần An câu này mà ánh mắt có thâm ý khác thường, trong lòng sáng tỏ, nhưng mà mặt lại là bình tĩnh dao động, lễ phép khách khí mỉm cười cái, “Cám ơn Đạo diễn Trần khen ngợi.”

      Cao thủ so chiêu, chiêu là được thấy đáy lòng đối phương. Trần An thấy cố ý che giấu, cũng cười tiếng cho qua, “ có gì. Tôi là đạo diễn, cũng là người kinh doanh, ra chính là tôi chỉ muốn kiếm tiền thôi.”

      Tần Vi Lan biết lời của ta là hay giả, chẳng lẽ vừa rồi né tránh tâm ý kia là sai rồi sao? ”Ha ha ——” ngây ngốc cười tiếng, cúi đầu uống nước trái cây.

      Cơm nước xong, đám ngôi sao được trợ lý bảo vệ lần lượt về phía lối ra. Tuân thủ lễ phép, Tần Vi Lan cảm thấy được hay khi rời lúc này, cuối cùng vẫn chờ Trần An đến.

      thôi, thời gian còn sớm rồi, tôi bảo trợ lý đưa về.” Trần An đứng dậy, lịch .

      Tần Vi Lan theo cùng ra ngoài, “ cần, tự tôi có thể đón xe .”

      Người đàn ông trước mặt bỗng nhiên dừng lại, xoay người, gương mặt tuấn tú nghiêm trang, “ phải biết hôm nay ăn mặc như vậy mình ngồi xe rất nguy hiểm sao?”

      Tần Vi Lan cười yếu ớt, nhìn cách ăn mặc của mình, “Vậy sao?” ràng rất bình thường, đường cái còn nhiều sexy hơn.

      “Đúng vậy!” Người đàn ông chắc chắn , “Tôi nghĩ, tôi nên mời làm làm nữ chính trong phim, hình tượng của rất phù hợp, hơn nữa khí chất bên trong cũng rất phù hợp , —— chẳng lẽ nhân vật “thiếp” đó xuyên qua chính là lấy làm hình mẫu sao?” Trần An hỏi rất nghiêm túc.

      Tần Vi Lan bật cười, “Đạo diễn Trần, khéo tưởng tượng rồi. Khó trách mọi người đều là đạo diễn thiên tài!”

      Hai người cười cười ra khỏi hành lang, đến đại sảnh.

      Nơi đây thiết kế giống như quán bar, hai bên sảnh là lớp kính tương phản nhau, ở giữa dù sao vẫn là để tiêu chí và logo của hội quán. Tần Vi Lan cùng Trần An và 3 người trợ lý từ bên trái xuống, ánh mắt tự nhiên liền thấy được người đối diện ở thang lầu.

      Tiếng cười đùa của nhìn đến bóng lưng của người nào đó giống như từng quen biết khi đó bỗng im bặt.

      Bên phải nơi cầu thang phản chiếu ánh sáng xanh vàng rực rỡ, nhóm quân nhân ước chừng có mười mấy người đứng ở đầu cầu thang, tựa hồ như chờ người. Trong đó người đứng ở phía trước, thân hình cao lớn, vóc dáng khôi ngô, quân phục tuấn, cả người đứng ở nơi đó, khí chất mãnh liệt làm cho mọi người thể chú ý.

      Mà gương mặt đó quay lại phối hợp với vóc người như vậy, quân trang như vậy, có thể là hoàn mỹ! Nơi cầu thang cùng trong đại sảnh khách khứa qua lại, cũng nhịn được nhìn về phía những quân nhân nổi bật kia, mà ít khách nữ, còn to gan đưa ánh mắt dừng lại tại cái người sĩ quan tuấn nhất phóng khoáng đó, bức tranh mang theo vẻ ái mộ đến mức tận cùng.

      “Vi Lan, gặp người quen sao?” Trần An nhìn vẻ mặt Tần Vi Lan trong nháy mắt, hiếu kỳ cực kỳ. Cặp trắng đen ràng kia trong con mắt, giật mình, kinh ngạc, tránh né, tâm tình bất an từng cái từng cái xẹt qua, cuối cùng còn có thâm thúy thể nhận ra . . . . . . Tình cảm sùng bái mến mộ. . . . . .

      “À—— , , biết, chỉ là thoáng cái nhìn thấy nhiều quân nhân như vậy, nhịn được mà kích động thôi, chúng ta nào.” xong có chút hốt hoảng, vội vàng liền muốn ra đại sảnh.

      Tô Vân Tường vốn là quay đầu lại nhìn về phía sau, nhưng mà chợt nghe giọng quen thuộc, chợt quay đầu lại, tiếp —— nhìn đến bóng dáng xinh đẹp quen thuộc chạy trối chết, vội vã chạy đến cửa lớn khách sạn——

      “Tần Tần!” Đầu óc suy nghĩ gì, kêu thành tiếng, hai chân thon dài ba hai bước xuống cầu thang, người đến cửa, bàn tay to duỗi cái, dễ dàng bắt được nhắn nào đó chuẩn bị chạy trốn.

      Chương 016: Ghen tuông vô cớ


      Tần Vi Lan cảm thấy có bàn tay như kìm sắt nắm lấy cánh tay của mình, ngay sau đó cả người bị sức lực như gió lốc kéo xoay người lại.

      “A…..” Nhìn người đàn ông cao to đột nhiên tiến tới gần, hơi thở nam tính mãnh liệt phả vào mặt khiến tự chủ được mà nhịp tim bắt đầu rối loạn, có chút sợ hãi mà giương mắt nhìn người mặc quân trang kia, nhìn khuôn mặt cương nghị tuấn của ở trước mặt, tầm mắt của mơ hồ bất định, “ …. buông tôi ra.”

      Tô Vân Tường cũng nhận thấy thô lỗ của mình, cố gắng nhịn xuống rồi giảm sức lực ở lòng bàn tay, vẫn còn yên tâm mà hỏi lại , “Tôi buông tay em chạy nữa?”

      Tần Vi Lan ngại ngùng thoát khỏi kiềm chế của , khuôn mặt xinh đẹp đỏ đến cả cổ.

      Tô Vân Tường thấy ăn mặc như thế, tầm mắt nóng rực đảo quanh người đánh giá vòng, hận thể kéo vào trong ngực mà ôm chặt lấy.

      Trần An bị người ta chú ý đến rất lâu, lẳng lặng quan sát hành động giữa hai người, nhìn thấy hai vạch ba sao vai quân phục của Tô Vân Tường nén nổi mà thầm nghĩ thân phận của người này cũng đơn giản. Sau lát, cuối cùng cũng mở miệng, “Vi Lan, ta là…?”

      Tần Vi Lan theo phản xạ mà lui về phía sau bước, giống như là muốn né tránh cảm giác tồn tại của người đàn ông này, “À… chỉ là người bạn.”

      Mặc dù Trần An hoài nghi quan hệ giữa bọn họ, nhưng nghe Tần Vi Lan như vậy, cũng yên lòng chút ..nhưng hoá ra cũng là kẻ đáng thương bị giai nhân xem .

      Tô Vân Tường nghe Trần An thân mật gọi là “Vi Lan”, trong lòng nhịn đựơc mà ghen tức, khuôn mặt tuấn tú cương nghị bỗng rét lạnh, con mắt hổ thoáng nhìn, “Tần Tần, ta là ai?”

      Tần Vi Lan nghe câu hỏi của , lại thấy giống như là người phụ nữ của vậy, trong lòng lại cảm thấy ghét, thản nhiên , “Bạn của tôi.”

      Trần An luôn lịch đối với người ngoài, thấy đối phương hỏi mình, phong độ mà nhanh nhẹn đưa tay ra, “Xin chào, Trần An.”

      Đều là đàn ông, nên Tô Vân Tường nhìn ánh mắt của Trần An nhìn Tần Vi Lan, sao lại hiểu thâm ý bên trong ánh mắt kia chứ, khóe môi hơi nhếch lên, rồi cũng đưa tay ra chào hỏi, “Xin chào, Tô Vân Tường.”

      Trong khi bắt tay, hai bên đều quan sát đối phương, trong lòng nhanh chóng có đánh giá …. kẻ địch rất mạnh, nhưng cũng thành công!

      Tường.Tính tiền bây giờ sao?” đám sĩ quan đứng yên lặng ở bên cạnh chờ lúc, nhìn hùng gan dạ mà bọn họ vẫn kiêu ngạo, lại bị mê hoặc làm cho thần hồn điên đảo, đám người cũng cảm thấy cực kỳ lạ lùng! Lại có có thể lọt vào mắt của Tô Vân Tường? !

      Tô Vân Tường nhịn được mà vung tay lên, hào phóng , “ với quầy lễ tân, tính vào tài khoản của tôi. Buổi tối các cậu còn có hoạt động gì, đều tính hết vào tôi! Giải tán, giải tán!”

      “Vâng…” đám người vui vẻ vỗ tay hoan hộ, có người tài trợ mạnh tay như vậy, bọn họ ngu sao mà chơi, đám quan quân khí bức người cười đùa rồi rời , ngang qua bên cạnh Tô Vân Tường cũng liếc mắt đầy thâm ý, mỗi người rất có ý tứ vỗ lên bả vai của cái, ghé vào lỗ tai của giọng vui đùa, “ Tường, hình như chị dâu để ý tới …”

      Vẻ mặt của Tô Vân Tường sầm xuống, chờ đám người rời hết, vẻ mặt lại dịu dàng và nồng nàn mà tiến lên, “Tần Tần, em về nhà sao, tôi đưa em về.”

      Tần Vi Lan biết còn có việc phải làm nên : “ cần, làm việc của .” xong, liếc mắt nhìn Trần An, “Chúng ta thôi.”

      Tô Vân Tường bị cự tuyệt vốn là chuyện thường như cơm bữa, cũng quen rồi. Nhưng hôm nay cự tuyệt xong, xoay người cùng với người đàn ông khác, bỗng thấy vui. Nửa tháng gặp, trong nháy mắt nhớ nhung biến thành sức mạnh, vội kéo lấy thân thể mềm mại của , gần như là nhấc lên cách mặt đất, “Tôi có chuyện muốn với em!”

      Trần An vừa thấy đối thủ biết thương hương tiếc ngọc như vậy, muốn ra tay Tần Vi Lan vừa thấy ổn, trong khi vẫn bị Tô Vân Tường kéo ra khách sạn nên chỉ khoát tay với người đàn ông muốn đuổi theo, “Trần An, có việc trước , tôi về nhà, có chuyện gì liên lạc sau.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :