1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vẽ nên hạnh phúc - Vương Vu Thủy (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      VẼ NÊN HẠNH PHÚC
      [​IMG]
      Tác giả: Vương Vu Thủy


      Edit: mieumeo


      Số chương: 48 chương


      Thể loại: đại


      Nguồn edit: Sưu Tầm
      Nguồn eBook: cungquanghang.com


      Giới thiệu:


      nữ sinh trẻ tuổi có tính cách bình tĩnh trải qua những việc thú vị.


      Văn chương nhạt nhẽo tả thực, hi vọng có người thích.​

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 26/6/16
      Dark Angel, 251XYZPhong Vũ Yên thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1:


      Tuổi thơ của Lâm Đồng Chi, trôi qua ở ngôi làng .


      Đó là ngôi làng rất điển hình ở miền nam, ngôi làng được bao quanh bởi các dãy núi, phía trước là những cánh đồng lúa lớn, sau nhà là dòng suối bắt nguồn từ núi, bên trong suối nước trong có thể thấy được những con tôm , cua đá, buộc hai chân của Tiểu Hồng vào hòn đá cuội, con chim bói cá có màu lông tươi đẹp nhảy tới nhảy lui, phía sau dòng suối là rừng núi, trong núi có rất nhiều trái cây làm bọn vĩnh viễn thể kháng cự được, mùa xuân cây trà, nấm, mùa hè Đào, Mận, Táo, Hạnh, mùa thu quả Lựu, quả Lê, Hạt Dẻ, quả cam. . . . . . Tất cả những thứ , làm cho Lâm Đồng Chi vẫn cho là sơn thanh thủy tú bốn chữ này dùng để miêu tả quê hương của mới đúng.


      Thời thơ ấu sống ở nơi như thế, Lâm Đồng Chi tự nhiên cũng trở thành tay bắt chim trèo cây hái quả hạng nhất. Dĩ nhiên, thời gian mỗi ngày, cũng đeo cái giỏ trúc cắt cỏ, cưỡi trâu chăn thả, hoặc thời gian thu hoạch vụ thu, cũng xắn ống quần, khó khăn bắt chước cầm cái liềm đứng dưới ruộng cắt lấy ít lúa, chung, giống tất cả các bạn cùng tuổi, như các gia đình khác muốn chia sẻ chút sức lực bé của mình.


      Nhưng ngay cả bạn bè chậm hiểu nhất cũng biết, Lâm Đồng Chi giống với bọn họ, người thân nhất của là ông bà, là tâm can bảo bối của họ, cách thời gian dài, ông nội bế bé tham ăn này đặt lên vai mình đưa mua bánh, mỉm cười nhìn ăn xong, bà nội, mỗi ngày buổi tối lấy chỉ ở dưới ánh trăng giúp khâu quần áo khi trèo cây bị ngọn cây làm rách. Lâm Đồng Chi sớm mang ghế gối đầu lên chân bà nội, nghe bà nội khe khẽ kể đoạn chuyện xưa mới lạ, những người bạn khác rất quen thuộc và thân thiết với ba mẹ em, còn đối với Lâm Đồng Chi mà chỉ có những dịp năm mới mới có thể nhìn thấy hai cái bong mờ nhạt và người là Tiểu luôn nhút nhát sợ hãi trốn ở phía sau.


      Hơn nữa Lâm Đồng Chi cũng thích bọn họ, đối với , hai người quần áo chỉnh tề cử chỉ lịch phải gọi là "Ba mẹ" kia mỗi lần nhìn đều rất kỳ quái, làm cho người luôn tự do vui vẻ hoạt bát như Lâm Đồng Chi được tự nhiên, mà cái kia nhút nhát ngây ngốc lại dùng ánh mắt quý mến nhìn lại làm cho có ý nghĩ muốn tiếp nhận người em trai này, nhưng Lâm Đồng Chi vừa mang theo tên kia lên núi vòng, bệnh sởi nổi khắp mặt, rồi lại bị hai con ngỗng trắng lớn mà bà nội mới nuôi tuần đuổi cho khóc lên, Lâm Đồng Chi lên phía trước mỗi tay con tóm vào cổ của hai con ngỗng kia. Hơn nữa lần này trước khi bọn họ đến chuyện với ông bà nhắc tới cái gì mà "Nghỉ hè" "Nhận. . . . . ." "Vườn trẻ. . . . . ." Lẫn lộn cả lên, sau khi họ , ông ngồi xổm mặt đất cúi đầu lên tiếng, bà nội cầm gói kẹo mà khách mang tới đưa cho Lâm Đồng Chi, đứng ở bên ngừng lau nước mắt.


      Trẻ con thường rất nhạy cảm, Lâm Đồng Chi cũng nhận gói kẹo bà nội cho, ánh mắt của hết nhìn ông nội lại nhìn bà nội, rất sợ, hơn nữa cho là biểu khác thường của ông bà nội cùng với việc bà nội cho kẹo có liên quan tới nhau, vì vậy giống như tránh sâu lông dạng chịu nhận kẹo trong tay bà nội, hơn nữa trong mấy ngày kế tiếp, thái độ của rất khác thường có ra cửa, chỉ im lặng cố chấp theo phía sau ông nội hoặc bà nội, nắm chặt góc áo của họ.


      năm nay Lâm Đồng Chi cũng gặp được ba mẹ vào dịp năm mới, buổi trưa đầu mùa hè, cố hết sức xách theo giỏ trúc đầy cỏ vui mừng chạy vào trong nhà, vừa chạy vừa gọi "Bà nội mở cửa", cánh cửa vẫn giống như ngày trước theo tiếng gọi mà mở ra, đứng cạnh cửa, là đôi thanh niên nam nữ có biểu tình hưng phấn giống .


      Cái giỏ trúc của Lâm Đồng Chi rơi xuống, lập tức cảm thấy an toàn, bắt đầu khóc lớn, hơn nữa cố gắng chạy ra bên ngoài. Dĩ nhiên, rất nhanh bị bắt lại, nhưng rất nhanh lại từ trong tay người kia giãy giụa ra, giống như cách con ở nông thôn xử lý vấn đề mà thường thấy, lăn vào trong bùn, vừa khóc vừa lăn lộn, đồng thời lớn giọng gọi ông bà nội.


      Người mà Lâm Đồng Chi khóc cầu cứu rốt cuộc tới, lần này ra là bà nội, bà nội ôm Lâm Đồng Chi kêu tiếng"Con ngoan", nước mắt la chã rơi.


      Bà nội chảy nước mắt cùng Lâm Đồng Chi lặp lại mấy câu giống nhau, "Phải nghe lời ba mẹ" "Phải chăm chỉ học tập" "Khi nào nhớ bà nội bảo ba mẹ dẫn cháu về thăm bà nội" những lời như vậy đối với đứa bé mà chút tác dụng cũng có, Lâm Đồng Chi câu cũng hiểu, chỉ biết bà nội bỏ rồi, trở lại cứu , tiếng khóc của càng thêm sợ hãi, hai tay cào loạn từ từ dựa vào ba mẹ , quần áo vê thành đoàn nhìn ra màu sắc nữa, tóc dích bùn tụm lại với nhau ở đầu. Tiếng gọi tuyệt vọng của trẻ con làm cho người nghe đau lòng "Con muốn, Con muốn bà nội."


      khóc đến ngất , đợi khi tỉnh lại, bị mẹ ôm ngồi trong đồ vật to lớn có thể di chuyển, ba ngồi ở bên cạnh cúi đầu xuống thương xoa đầu , ánh mắt của lướt qua ba mẹ nhìn ra ngoài, vài thay đổi ở xung quanh cùng cảnh tượng và vật hoàn toàn xa lạ.


      biết từ lúc nào hề khóc nữa, chỉ giọng run rẩy ôm chặt lấy mẹ, liền như con gấu bị mẹ lần đầu tiên mang ra khỏi hang.


      Lại giống như ngồi ở xe lửa thể thấy ràng phong cảnh ngoài cửa sổ, trong ký ức của Lâm Đồng Chi có chút đứt đoạn, biết từ lúc nào mà giọng của thay đổi giống như em trai, cũng biết từ khi nào mặc quần áo đẹp đẽ, buộc tóc hai bên, giống như, là trời sinh bộ dạng thanh tú lịch . Sau khi lớn lên có thể nhớ lại ký ức khi còn gốc cây cam cành lá rậm rạp cùng với bé tóc ngắn chân trần tay còn ôn đống quả cam. biết giọng từ nơi nào truyền đến "Két", bé kia cảnh giác nhìn xung quanh, sau đó rất nhanh từ cây trượt xuống, huýt sáo, kết trong rừng vốn là có đám nho đầu trộm đuôi cướp, làm chim muông bay mất. ( dĩ nhiên, quá trình gặp nhau này cho tới rất nhiều năm sau bị người khác gạt bỏ hoàn toàn. bé kia khinh thường ngẩng đầu lên, "Ta Trần Mặc từ ngoan ngoãn, hiền lành, sao có thể là loại người đầu trộm đuôi cướp được?" Trình độ khoác mà biết ngượng này, làm cho mặt Văn Đào đều lộ ra nụ cười ý vị sâu xa )
      Last edited: 6/12/15

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 2:

      Lần thứ nhất Lâm Đồng Chi nhìn thấy Trần Mặc, đầu tiên là rung động, dường như xuyên qua Trần Mặc nhìn thấy chính mình nửa năm trước. Ánh mắt nhìn thẳng xuống mặt đất, chỉ dùng khóe mắt dư quang khinh thường quan sát đầu tóc cùng quần áo của Trần Mặc dường như nhìn ra màu sắc nữa, nhưng trong lòng cảm thấy ấy hoàn toàn khác biệt với vẻ bề ngoài kia, chỉ liếc mắt cái, làm cho có cảm giác hâm mộ cùng ghen tị, có lẽ chính bản thân cũng biết mình là cỡ nào lưu luyến cuộc sống qua, nhưng thực tế đó cũng chính là nguyên nhân mà vĩnh viễn cũng trở về. Loại cảm giác đó đơn giản cũng giống như món đồ chơi ở trong nhà mà thích nhất bị trộm , nhưng hôm sau lại thấy cái giống như thế ở trong ngực người hàng xóm a Tứ hơn nữa trong tay cậu ta còn cầm hóa đơn của cửa hàng.

      lần thứ hai Lâm Đồng Chi thấy Trần Mặc là ở trong nhà trẻ, tự nhiên đây là lần đầu tiên vào nhà trẻ, em trai Lâm Giản hơn tuổi cũng là lần đầu tiên vào, con chim non tự nhiên tốt bằng hai con chim non rồi. Hai con chim non ngơ ngác bị người lớn dẫn vào lớp học, ngơ ngác ngồi xuống chiếc ghế , liền nhìn thấy bé khuôn mặt đỏ lên hai tay còn xách cái sô nước cao bằng nửa người tới.

      Thuần túy là xuất phát từ bản năng từng là phần tử tích cực lao động, Lâm Đồng Chi đứng lên đưa tay giúp bé kia đem sô nước để xuống đất. bé ở bên vừa thở, vừa ngẩng đầu lên toét miệng cười với , đứa bé vui buồn tới cũng kỳ quái, chính vì nụ cười này, thái độ miệt thị mấy ngày trước của Lâm Đồng Chi biến thành hết sức thưởng thức.

      Các bé giống như được kẹo, lẫn nhau đem đối phương xếp ở vị trí thứ nhất, hai người rất hào phóng đem Lâm Giản và Lưu Bằng Trình cũng cho rằng em trai của mình. Vì vậy Trần Mặc nhiều hơn cái đuôi em trai, Lâm Đồng Chi cũng có người bạn khác phái, hơn nữa rất nhanh biết được chỗ tốt của chị em ở nhà trẻ, thích trò chơi cưỡi ngựa đánh giặc trong nhà trẻ, sau khi Trần Mặc và Lưu Bằng Trình trao đổi buổi tối, sáng tạo ra ác bá mang ác nô bắt em , chị cả mang theo các chị em khác ra sức đoạt lại đồ chơi. Dĩ nhiên, Trần Mặc ở trong trò chơi này là người đẹp rất uy phong chịu nhường người khác làm chị cả, mà Lâm Đồng Chi ở trong trò chơi này vĩnh viễn là em , cần bài binh bố trận, cần đánh nhau, chỉ cần khi bị cướp thê thảm kêu tiếng "Chị cả, cứu mạng." Sau đó liền thuận nước dong thuyền hoặc là tự chủ được bị bọn cướp bắt , sau đó liền trốn ở dưới gốc cậy hoặc trong góc tường nhìn hai bên bởi vì mình mà đánh nhau. Hơn nữa phát mình càng ngày càng thích cái thân phận cáo quý xinh đẹp mảnh mai trong trò chơi này, rất nhiều năm sau, đối với thân phận phù phiếm này trái đất có từ dùng để hình dung: Bình hoa.

      (bài binh bố trận: Bố trí lực lượng thành hàng ngũ để sẵn sàng chiến đấu)

      Thời gian nghỉ đông, nhà trẻ phát cho mỗi bạn bao đồ ăn vặt lớn cùng quyển sách thiếu nhi. Lâm Đồng Chi biết rất ít chữ, cầm sách thiếu nhi đem bên trong tranh vẽ lật xem hai lần xong liền đem chú ý chuyển đến đồ ăn vặt phía . Khi tan học, vui vẻ lấy cái bánh quai chèo từ trong túi đồ ăn vặt ra ăn, lại thấy Trần Mặc chau mày ủ dột lôi kéo Lưu Bằng Trình đến góc , vội vàng cầm lên đồ của mình đưa tới, "Trần Mặc cậu muốn ăn bánh quai chèo hay là kẹo đại bạch thỏ?" Trần Mặc lại giống như nghe thấy, lôi kéo góc áo của Lưu Bằng Trình thân mình uốn éo như bánh quai chèo vậy, "Mình và cậu đổi sách , quyển Tịch Phương Bình của mình đẹp chút nào." Bình thường Lưu Bằng Trình vẫn luôn nghe lời Trần Mặc nhưng lần này lại nhíu lông mày , "Nhưng mình cũng thích Tịch Phương Bình, mình thích quyển Dương gia tướng."

      Đối thoại của hai người kia hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi hiểu biết của Lâm Đồng Chi, là kỳ quái, ràng là mấy người vẫn luôn ở cùng chỗ với nhau mỗi ngày, tại sao sau khi Trần Mặc nghe được Dương gia tướng ba chữ lập tức lộ ra vẻ mặt thèm thuồng hơn nữa kéo vạt áo Lưu Bằng Trình lắc càng lợi hại, tuy nhiên Lâm Đồng Chi nghe xong lại giống như nghe Thiên Thư, nhưng dù sao cũng hiểu được hành động của hai người bạn này có liên quan tới quyển sách kia, vì vậy vội cầm cuốn sách thiếu nhi của mình đưa tới, "Trần Mặc, cậu muốn quyển sách này ?"

      (Thiên thư: Sách hoặc thư do thần tiên trời viết ra)

      Quả nhiên Trần Mặc lập tức dời chú ý, đoạt lấy sách tay xem chút, lại chỉ vào chữ trong sách hỏi, "Ah, Lưu Bằng Trình, đây là giả cái gì lệ cái gì?"

      Thấy Trần Mặc bám lấy mình muốn Dương gia tướng, Lưu Bằng Trình cầu còn được. Vội lại gần vừa nhìn vừa trả lời, "Thiệt giả cái gì Lệ Quân , chữ ở giữa kia biết, phải về hỏi ba mới được."

      Khoảng thời gian từ nông thôn mới tới, ba mẹ vẫn luôn dạy Lâm Đồng Chi biết chữ, chỉ là cho tới bây giờ cũng cảm thấy biết chữ đọc sách có gì vui, nhưng tại sao các bạn lại thích như vậy? Lâm Đồng Chi nghĩ mãi ra.

      Thời gian trôi qua càng lâu, tính tình của nhóm bạn càng lúc càng khác biệt, thế nhưng hề trở ngại họ tay nắm tay cùng nhau lớn lên, Lâm Đồng Chi càng ngày càng giống công chúa, đáng xinh đẹp, những điểm từng giống Trần Mặc còn sót lại chút gì. dùng cánh hoa cây bóng nước làm móng tay hồng đẹp, dùng chén sứ trong nhà đựng nước ấm để ủi phẳng cột tóc băng gấm của mình, chắc chắn Lâm Đồng Chi so với Trần Mặc càng them xinh đẹp, nhưng có sức lôi cuốn như Trần Mặc, có năm khi Trần Mặc trầm mê ở chuyện nào đó, có lần Lưu Bằng Trình cùng rất thân cận, lại cho Trần Mặc đến gần, trong lòng Lâm Đồng Chi lúc ấy vừa khó chịu vừa vui vẻ, bé cũng phải có tâm tư thiên sứ, rất hâm mộ hoặc chút là ghen tỵ Trần Mặc có người bạn là Lưu Bằng Trình, nhưng lúc Trần Mặc ra ngoài sau khi rèn luyện xong, hai ba chiêu rất nhanh liền vãn hồi thất bại. Lâm Đồng Chi rất chán nản, cảm thấy chán ghét chính mình, nhưng cho dù chán ghét cũng làm cho người ta hận nổi, bởi vì tính cách của bình thản, giống như ly nước ấm, ai cũng uống nhưng ai chú ý đến. Mà Trần Mặc là ly nước nóng, có thể ấm áp người cũng có thể làm bỏng người, mặc kệ người khác có thích hay , bọn họ đều có thể ở trong đám người phát đầu tiền. Cậu bé bình thường hay ở bên khởi xướng thiếu gia tính tình thể lý khi ở trước mặt cũng rất hiền mặc cho nhào nặn.

      (Bế quan: Trong đạo Phật, chỉ tăng nhân ở mình, chuyên tâm rèn luyện Phật pháp)

      Ngày cứ như vậy chậm rãi trôi qua, mặt ngoài Trần Mặc phản kháng mãnh liệt với Lâm Đồng Chi, nhưng trong lòng lại thuận theo, an phận trở thành hai thái cực. Lúc đầu cũng cho là hai người có thể cả đời cứ như vậy xuống cũng bạn cũng địch, nhưng khi biết tin ba muốn chuyển công tác. Mãi cho đến trước ngày Lâm Đồng Chi dọn nhà, cũng cho Trần Mặc biết, nếu thể thay đổi, cho Trần Mặc có ích lợi gì? Để cho cậu ấy biết trước càng đau lòng? gặp qua lúc Lưu Bằng Trình chuyển Trần Mặc rất đau lòng, muốn lại tận mắt thấy lần, sau này thường nghĩ mình so với Trần Mặc càng tàn nhẫn, đứa bé lại có tư tưởng như vậy, ngày đó bình tĩnh nhìn Trần Mặc làm xong bài tập ở nhà, nhìn Trần Mặc dọn dẹp cặp sách vui vẻ nhảy nhót về nhà, lúc vẫn quên quay đầu lại nhắc nhở , "Mình nghe ngày mai có thể kiểm tra ngữ văn, cậu có muốn xem lại sách chút ?" cười gật đầu, nhìn bé kia nhảy lên ở trong gió đêm, đung đưa, hề có dáng vẻ con , trong miệng "Gặp lại, gặp lại, " trong lòng cũng ngừng , "Gặp lại, hẹn gặp lại."
      Last edited: 6/12/15
      Phong nguyet thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 3:

      Rất nhiều năm qua, biết thế nào, Lâm Đồng Chi mỗi khi có chuyện quan trọng sắp phát sinh, lại vô tình nhớ tới từng cảnh tượng ngày xưa. Cho nên hôm nay khi Lâm Giản đẩy cửa phòng của ra tiến vào, thấy thiếu nữ chống má trầm tư.

      Lâm Giản vẻ mặt cợt nhả tới cắt đứt dòng suy nghĩ của , "Này, này, chị cũng sắp khai giảng rồi, nghĩ xong muốn học khoa văn học hay khoa tự nhiên chưa?"

      Người Lâm Đồng Chi nhúc nhích, chỉ có nét mặt càng trở nên ưu sầu hơn chút, "Lúc ăn cơm em cũng phải là nghe thấy lời của ba mẹ, thấy , nơi này của chị, nơi này, nơi này, những sợi tóc này chính là do vừa rồi sầu mà bạc ."

      Qua hết nghỉ hè năm nay Lâm Đồng Chi vào cấp ba, còn việc rốt cuộc học văn hay học tự nhiên, bàn cơm cả nhà chia làm hai phe hai bên giằng co. Ba , học giỏi toán lý hóa, đến đâu cũng sợ. Lại ba chính là người từng học khoa tự nhiên, chẳng lẽ còn có nếm đủ khổ khi học tự nhiên sao? Mà mẹ kiên trì con nên học khoa văn về sau vô luận là làm hoặc tìm người cũng dễ dàng chút. Mà giáo viên Dương chủ nhiệm lớp của Lâm Đồng Chi lại đề nghị, xét về thành tích học tập của Lâm Đồng Chi hai năm vừa rồi, tất cả thành tích của từng môn học đều cho thấy, nên thi vào khoa văn như vậy cơ hội lớn hơn chút. Theo người Trung quốc, việc quyết định tiền đồ tương lai bản thân người trong cuộc có quyền phát ngôn, giống như họ của Lâm Đồng Chi vẫn muốn học thanh nhạc, nhưng may thành tích của ấy được tốt lắm, vì vậy lúc thi tốt nghiệp trung học ba mẹ kiên quyết để cho ấy đăng kí khoa thanh nhạc, cũng tuyên bố "Chúng ta thể nhìn con phá hủy tiền đồ của mình." Người con trai kia cố gắng, "Ba mẹ cũng phải thần tiên, làm sao biết con nhất định phá hủy tiền đồ của mình?" ba mẹ trả lời, "Chờ khi con phá hủy rồi kịp nữa!" Tham khảo từ lý thuyết thấy đây có thể là nghịch lý, nhưng đơn giản là, ông trời vĩnh viễn cho ấy cơ hội để nghiệm chứng quan điểm của ba mẹ là đúng hay sai. Cho nên đối với người trong cuộc mà , đây cũng là loại tàn khốc lựa chọn.

      Dĩ nhiên Lâm Đồng Chi khó lựa chọn như vậy, nhưng cũng kẹp giữa ý kiến của hai người lớn trong nhà biết theo ai, trong đêm, cũng thực là sầu trắng vài cọng tóc dài. Trong hoàn cảnh như vậy, đêm trước khi đăng kí phân khoa, Lâm Đồng Chi mơ, nằm mơ thấy khoa văn báo danh, vừa vào lớp, đập vào mặt là ồn ào làm cho có cảm giác giống vào chợ ở nông thôn, mà đám bạn học mặt mũi, chỗ châu đầu ghé tai chuyện, chỗ vài người thi đấu với nhau, còn có chỗ có vài tên con trai đường hoàng gác chân lên bàn học. . . . . . Như thế đủ loại, làm cho hôm sau Lâm Đồng Chi dứt khoát bước vào khoa tự nhiên báo danh.

      Qua hai ngày, liền chính thức học, Lâm Đồng Chi lon ton chạy đến trước bảng thông báo xem lớp và giáo viên của mình. Khi tìm được tên của mình cũng nhìn thấy tên lớp và tên chủ nhiệm lớp, khỏi hít vào ngụm lãnh khí. Chủ nhiệm mới của họ Tưởng tên Hồng, giáo viên môn vật lý, nữ, tuổi tác , tuổi có thể ở trong khoảng từ thanh niên đến trung niên. Mà theo các học sinh của tất cả 15 lớp ta nổi tiếng phải vì năng lực dậy học, mà là khắt khe của ta. Nhân vật truyện kỳ như vậy, tại sao lại được xếp vào lớp ta? Lâm Đồng Chi cười khổ, lúc lựa chọn khoa tự nhiên vốn còn có lý do riêng, luyên tiếc giáo viên Dương, người luôn thầm gọi lại cho lời khuyên "Lâm Đồng Chi, tính cách của em cần cởi mở chút, nếu tương lai vào xã hội nhất định thua thiệt." Là giáo viên hiền lành dịu dàng, sớm biết bị tách ra, lúc trước nhất định phải khoa văn báo danh.

      Cấp ba tổng cộng có 15 lớp, phân khoa xong, khoa tự nhiên 11 lớp, khoa văn 4 lớp. Cứ như vậy, có lớp cơ bản là giữ nguyên quân số, như lớp vật lý; có lớp là sắp xếp lại hoàn toàn, như lớp văn bốn; mà có lớp, bởi vì học sinh quá nhiều, lại lấy người từ các lớp khác thay vào, như lớp 8 của Lâm Đồng Chi.

      Thấy rằng lớp học có rất nhiều học sinh mới, chắc giáo viên nhất thời cũng biết tình hình của từng học sinh, cho nên khi Lâm Đồng Chi vào lớp cũng thấy số lớp giống như bàng đen ghi bên ngoài. Học sinh trong lớp tạm thời tự do phân nhóm, chiếm núi tự mình làm vua. Lâm Đồng Chi xem chia lớp xong ủ rũ cúi đầu tới ký túc xá tìm phòng của mình mới bỏ đồ ra rồi trở lại lớp học, chỗ ngồi phía đầy người, chỉ có thể chấp nhận thở dài, xuống chỗ ngồi ở bàn thứ ba từ dưới lên gần của sổ ngồi xuống.

      Tất cả lớp học ồn ào giống cái chợ, giáo viên chậm chạp chưa đến, mọi người tụm năm tụm ba tất cả đều bận rộn giới thiệu người khác và tự giới thiệu mình. Còn số người khác vội đọc sách, cầm sách vào bàn học. Trong lớp tiếng bàn bị kéo ra kêu “cạch cạch.” Lâm Đồng Chi đột nhiên phát , cảnh tượng trước mắt và giấc mơ mấy ngày trước của mình gần giống nhau, cách khác, bị giấc mơ của chính mình hung hăng chơi vố, mẹ nó.

      bất đắc dĩ theo trào tưu, kéo bàn học ra, đem sách xếp vào bàn.

      Lúc này, đột nhiên nghe được bên cạnh có người gọi tên của , "Lâm Đồng Chi, sao cậu cũng đến lớp này? Mình và cậu ngồi cùng bàn có được ?" nghe vậy ngẩng đầu, là người cùng phòng từng ở chung với nhau hai năm rất hòa thuận vui vẻ Lý Ngọc Hỉ, đất khách gặp lại bạn cũ, Lâm Đồng Chi rất vui, vội dừng công việc trong tay lại, trả lời, "À, được, cậu muốn ngồi bên ngoài hay ngồi bên trong? Ngồi bên trong mình liền dời ra ngoài."

      Lý Ngọc Hỉ chẳng để ý đem túi sách ném lên bàn, "Cậu cất sách xong rồi, còn phiền phức như vậy làm gì? Với lại, ngồi chỗ này dù sao mấy ngày nữa cũng đổi." Khóe mắt quét đến mép váy hoa hồng lớn màu vàng từ trước cửa vào lớp học, vội ngồi xuống giơ ngón trỏ lên, ra dấu cho Lâm Đồng Chi chớ có lên tiếng.

      Sau đó, Lâm Đồng Chi lập tức được kiến thức cái gọi là mưa to gió lớn. Giáo viên Tưởng thướt tha vào, nhưng mặt lại là nghiêm khắc lạnh lùng, giáo vừa vào lớp chuyện thứ nhất chính là mở giáo án trong tay ra, xuống bàn đầu gõ cái lên đầu bạn nam quay xuống chuyện với hai bạn nữ bàn dưới. Liền nghe "Bốp" tiếng, bạn nam kia "Ôi" tiếng kêu đau, quay đầu lại nhìn thấy giáo, lập tức ngồi thẳng . Sau đó giáo lên bục giảng đứng lại, với cả lớp , "Các bạn học sinh nghe, lớp chúng ta phải chỗ để các bạn đến liếc mắt đưa tình hay lười biếng, còn có các bạn cùng lớp khác, bản thân muốn học có thể, nhưng đừng làm ảnh hưởng đến những bạn muốn học." Tuy với cả lớp, nhưng ánh mắt lại vẫn rời xung quanh chỗ bạn nam kia, mãi cho đến khi mọi người cúi đầu nhận tội, giáo viên lại nhìn xung quanh lớp vòng, ánh mắt lướt qua, Lâm Đồng Chi thấy lạnh sống lưng, như phản xạ có điều kiện cúi thấp đầu xuống. Cả lớp nhất thời câm như hến, ngay cả tiếng kim rơi mặt đất đều nghe thấy.

      Giáo viên Tưởng lúc này mới nhàng thở ra, tiếp tục , "Những học sinh mới, bây giờ cứ ngồi như vậy, chờ thi khảo sát xong xếp lại chỗ ngồi."

      Những lời này là tin tốt với Lâm Đồng Chi, và Lý Ngọc Hỉ trao đổi ánh mắt vui mừng. Sau đó vểnh tai lên tiếp tục nghe giáo viên Tưởng , "Kế tiếp là việc chọn cán bộ lớp, lớp trưởng Văn Tử, bí thư đoàn Hứa Tĩnh Hùng, lớp phó học tập Cố Duy Bình. . . . . ."

      Nhóm người này đều là nhân vật nổi danh trong lớp, Lâm Đồng Chi le lưỡi, xem ra lớp này có ít học sinh giỏi, đợi chút, Cố Duy Bình! ngẩng đầu lên, thấy trong lớp xôn xao bàn tán, có rất nhiều bạn nữ cũng giống Lâm Đồng Chi nhìn xung quanh.

      Lúc này, giọng rất thành khẩn ở phía trước Lâm Đồng Chi vang lên, "Giáo viên Tưởng, em chưa có kinh nghiệm làm cán bộ lớp, xin suy nghĩ lại."

      Trong lớp càng thêm yên tĩnh, chắc cái này gọi là yên tĩnh trước cơn bão, đầu của Lâm Đồng Chi càng cúi thấp hơn, sợ giáo viên giận chó đánh mèo lại trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, nhưng lát sau, lại nghe được giọng của giáo viên Tưởng như có chuyện gì xảy ra, "Lớp phó học tập Tề Giai, ủy viên tuyên truyền. . . . . ."

      trận tai họa sắp xảy ra cứ như vậy có, Lâm Đồng Chi và Lý Ngọc Hỉ ở dưới bàn liếc mắt nhìn nhau, hai người le lưỡi cái, lại hẹn mà cùng nhau giương mắt lên nhìn phía trước. Bạn nam kia vóc người khá cao, ngồi rất ngay ngắn, hai bốn con mắt quét tới quét lui, cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng kiêu ngạo tự ti ngồi ngay ngắn..
      Last edited by a moderator: 10/12/15
      Phong nguyetTuyết Liên thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 4:

      Cố Duy Bình là thần thánh phương nào? Ngay cả người kiến thức nông cạn như Lâm Đồng Chi cũng biết khóa họ có người tài được nhận giải thưởng khoa học tự nhiên đến đau tay. Thực ra, trường học của chưa bao giờ thiếu người tài nhưng mà nhân vật truyền kì như cậu ta quả là trăm năm khó gặp. Kể ra truyền thuyết như sau: Người tài này học lệch vô cùng, (tuy rằng điểm các môn thuộc ban tự nhiên rất cao nhưng điểm các môn xã hội thực thấp nỡ nhìn), cho nên trong danh sách 100 người học lực cao nhất trường chưa bao giờ có tên của cậu ta. Cho đến kì thi lớp 11 qua , thầy giáo lịch sử cầm kết quả so với bài làm của cậu ta, kết quả so ra cậu ta lại được 61 điểm. Lúc đó thầy giáo mừng rỡ : "Đến Cố Duy Bình còn có thể đủ điểm nhất định thành tích trường chúng ta năm nay lại đứng đầu thành phố rồi!" Sau đó lời của thầy quả thực thành , điểm trung bình môn lịch sử năm đó của trường là 98.7 điểm mà điểm trung bình của toàn thành phố là 86.6 điểm.

      Có rất nhiều bạn có thể nhớ kỹ cái tên này, là theo cái truyền thuyết kia có liên quan, truyền thuyết về Cố Duy Bình kể rằng trong phòng ngủ của bạn nữ nào đó trong lớp, vào ngày thứ tư bạn nữ có ba mẹ đến đưa đồ ăn, nhân tiện mang đến tám quả táo cũng tám quả táo kia là cho các bạn cũng phòng. Ba mẹ vừa khỏi, táo lập tức bị tranh giành hết sạch. Lúc ấy còn có bạn nữ ra ngoài làm việc, sau khi về phát táo của mình bị người lấy mất, mà những người khác đều thừa nhận. này dưới tức giận, nguyền rủa câu, "Người nào lấy táo của mình, đời này cũng đừng nghĩ được Cố Duy Bình thích." Mọi người trong phòng con chưa , bị giáo viên Lý qua nghe được, giáo viên Lý nhíu lông mày phê bình hành vi đúng của người lấy chút, ngược lại hàm ý , " quả táo mà thôi, người kia lại nguyền rủa ác như vậy?"

      nhân vật truyền kỳ như vậy, hào quang rực rỡ tỏa ra bốn phía, khi Lâm Đồng Chi nghe được cái tên này, chỉ cảm thấy rất ngưỡng mộ, trong lòng , người này tồn tại giống như vị thần, theo cách của những người lớn tuổi chính là thần tiên hạ phàm lịch kiếp mà đến, lúc này nghe tin thần phật lại ở trước mặt người phàm, là , đây là cỡ nào tam sinh hữu hạnh!

      (Tam sinh hữu hạnh: phúc đức ba đời)

      Theo tiến độ dạy học của trường, tất cả khóa mới của lớp 11 đều học xong, lúc khai giảng cũng thông báo cầu mọi người chuẩn bị tài liệu, cho nên sáng nay sau khi báo danh xong còn lại hai tiết cơ bản thêm cái gì liền thấy chuông tan học vang lên. Lâm Đồng Chi cẩn thận ghi chép xong về phòng lấy khay mua cơm, cả phòng truyền đầy rẫy các loại tin đồn mà bầu khí đặc biệt khẩn trương. Chờ Lâm Đồng Chi mua cơm xong trở về phòng, bầu khí trở lên đặc biệt nóng, về các học sinh trong lớp của giáo viên Tưởng là như thế nào chạy mất, là như thế nào dùng hết mánh khoé đoạt mấy học sinh giỏi như Cố Duy Bình tới lớp. Lúc này nếu như có giáo viên hoặc ba mẹ ở bên canh nghe, nhất định rất ngạc nhiên vì trong mắt những đứa bé hiểu chuyện này lại có thể có năng lực phân tích và những lời sắc bén nhìn ra trọng điểm mâu thuẫn như vậy.

      Cho dù tới sao hỏa, cũng thiếu người biết được tin tức. Lại đừng gian phòng nho như vậy? Lâm Đồng Chi xem mọi người thảo luận sôi nổi như vậy, nhịn được cũng tham gia vào, ra vấn đề, "Còn Giang Thượng Vân? Cậu ấy phải học sinh mà giáo viên Tưởng tự hào nhất sao? Sao cậu ấy cũng ?"

      Người kia cười nhạo, "Cái gì mà học sinh tự hào nhất? Lần trước đại học Z tới chọn học sinh, người ta nhìn trúng Giang Thượng Vân, bản thân Giang Thượng Vân cũng muốn , giáo viên Tưởng lại kiên trì muốn, cố gắng giới thiệu Liễu Tinh, Giang Thượng Vân là người tài ở hai trường Thanh Hoa và Bắc Đại, đại học Z rất lãng phí, được dễ nghe, ra còn phải là bởi vì ba mẹ của Giang Thượng Vân đều là công nhân bình thường mà trong nhà Liễu Tinh lại có tiền. Còn phải nghĩ muốn đuổi Giang Thượng Vân , chẳng qua Giang Thượng Vân , nếu thể rời khỏi lớp này kiên quyết cầu chuyển trường, giáo viên Tưởng lại tính đem Cố Duy Bình cho lớp chúng ta, thế này mới ầm ĩ nữa."

      Lâm Đồng Chi gì cũng muốn nghe tiếp nữa, tại sao lại có giáo viên như vậy? Suy nghĩ chút chính mình vẫn còn ở tay ta vượt qua năm quan trọng nhất là có chút nản chí. Cũng muốn lại tiếp tục nghe tiếp, vội vã ăn cơm xong rửa bát liền gọi Lý Ngọc Hỉ cùng cầm bát về phía lớp học. cần giáo viên cũng biết cấp ba là dạng gì khái niệm, mà Thành tích của Lâm Đồng Chi ngang nhau cũng phải thành tích các môn của đều tốt. Người chậm cần bắt đầu sớm, người thông minh có lẽ cảm thấy những lời này rất ngốc nghếch, nhưng Lâm Đồng Chi cảm thấy câu ngốc nghếch này thích hợp với người ngốc nghếch như .

      Trong lớp học có tốp năm tốp ba học sinh đọc sách làm bài, Lâm Đồng Chi lấy sách cơ bản và bài tập trắc nghiệm từ trong ngăn bàn học ra bắt đầu làm bài. Trong lớp rất yên tĩnh, những bạn vào sau đều rất tự giác im lặng về chỗ ngồi của mình. Dĩ nhiên, có thể chủ động vào lớp lúc này, mọi người đều muốn đọc sách tốt.

      Trong lớp càng ngày càng nhiều học sinh, các bạn nữ đều đến đủ hết, lại chỉ có mấy bạn nam đeo kính, Lâm Đồng Chi yên lặng cắn bút làm mấy bài tập, khu nhà của những lớp cấp ba là tòa nhà độc lập với cái khu nhà cũ khác, nhà cao phòng sâu, phía trước gần hành lang trồng rất nhiều hoa lan, phía sau gần cửa sổ là cây Thủy Sam, cây Phượng Vĩ, cây Trúc, ba loại cây này đều xanh tươi um tùm, có cành lá rậm rạp xanh biếc. Cả khu nhà rất có phong cách cổ xưa, cho dù giữa hè ngồi ở trong lớp, cũng cảm thấy nóng bức chịu nổi. Chỉ là từ trước Lâm Đồng Chi là người có thói quen ngủ trưa, những đề bài khô khan như vậy, còn có tiếng ve chập chờn ở bên ngoài, tiếng quạt máy vù vù chuyển động đỉnh đầu, bỗng dưng làm cho cảm thấy mệt mỏi uể oải. ngẩng đầu lên, hoạt động cổ chút, nhìn về phía xa bên ngoài cửa sổ, chỉ nhìn thấy dưới sân thể dục xa xa có mấy bóng người mờ nhạt cười đùa, nhìn lúc, ánh mắt hơn chút, những bóng người kia từ từ trở nên ràng, lúc này mới cúi đầu lần nữa nhìn sách tiếp tục làm bài tập.

      Chưa được năm phút đồng hồ, trận tiếng cười và những tiếng bước chân dồn dập cách lớp học càng ngày càng gần, lúc này Lâm Đồng Chi mới biết, đâu phải mắt mình tốt lắm, ràng là những người đó về phía này, bất giác lại thấy buồn cười.

      Đề bài này làm được, và Lý Ngọc Hỉ nhìn nhau cái, rất ăn ý cùng nhau quay đầu nhìn ra cửa lớp, trong lớp thoáng chốc có đám con trai mồ hôi nhễ nhại vào, giày chơi bóng nước áo, tay người ở giữa vẫn còn ôm quả bóng rổ. người cầm đầu ở trong lớp nhanh chóng nhìn vòng, lập tức thẳng tới bên cạnh lớp phó đời sống Tạ Miêu, đưa tay gõ cái vào bàn, "Này, cái chìa khóa tủ TV ở chỗ cậu phải ?"

      Lâm Đồng Chi ở xa nhìn tên con trai kia, vóc dáng hơi cao, nhưng bởi vì dáng người cân đối, có vẻ hết sức cao lớn, chắc vì thường xuyên chơi bóng, thân thể rất rắn chắc, làn da mầu nâu đậm, nhưng lại cho người ta có cảm giác rất sạch , giữa lông mày thần thái phấn khởi, cùng mấy bạn nam đeo kính ngồi trong lớp kia đúng là rất khác nhau.

      Tạ Miêu nhiều lần vẽ nháp giấy bị cắt ngang ý nghĩ, tự nhiên vui, cũng ngẩng đầu lên hỏi, "Ở chỗ của mình, muốn làm gì?"

      Những tên con trai này ngược lại so đo với cậu ấy, khi nghe được cái chìa khóa ở người cậu ấy liền nôn nóng, ồn ào , "Lấy ra lấy ra, hôm nay có trận bóng, rưỡi bắt đầu, bọn mình chờ được."

      Tạ Miêu lạnh lùng , " được, trong lớp còn nhiều bạn học như vậy, các cậu thể vì xem trận bóng mà làm ảnh hưởng đến người khác học tập, các cậu cũng quá ích kỷ rồi."

      Trong lớp liền ồn ào, có mấy người có thể chuyên tâm học nữa, các bạn nữ tự nhiên lớn tiếng ủng hộ Tạ Miêu, nhưng dù sao cũng là lớp khoa học tự nhiên, nhân số con liền yếu thế hơn, mặc dù bình thường cãi nhau đấu võ mồm với con trai cũng bị thua, nhưng biết tại sao, đối với nhóm con trai này, những giọng mỏng manh yếu ớt kia giống như làm nũng mà phải kháng nghị.

      Người nọ đôi mắt hoa đào khẽ chớp, rất xin lỗi mà hướng mọi người cười tiếng, để lộ hàm răng trắng, trong lớp những tiếng kháng nghị vốn lớn lập tức im lặng, cậu ấy cúi đầu nhìn chút đề bài mà Tạ Miêu làm khá lâu, lầm bầm , "Ai, vẽ sai rồi, đề này trăm năm nữa cũng đừng nghĩ làm được."

      Tạ Miêu nghe vậy lập tức ngẩng đầu, vừa lúc chống lại tầm mắt của cậu ấy, chẳng biết tại sao, mặt lại đỏ lên, lúc này mới chua , "Nếu giỏi giống như Cố Duy Bình cậu, mình còn ngồi ở chỗ này sao?"

      Cố Duy Bình rất thông minh tiếp, chỉ là rất tự nhiên cúi người lấy bút từ trong tay cậu ấy, vẽ chút liền ra đáp án chính xác, lại kiên nhẫn giải thích cho cậu ấy những điểm chính của đề bài.

      Cuối cùng Tạ Miêu lấy chìa khóa ra đưa cho cậu ấy, cậu ấy nhanh chóng mở ti vi lên, các bạn nam hoan hô tiếng, ngay sau đó yên tĩnh lại, màn hình phát ra tiếng còi mở đầu trận đấu.
      Last edited: 16/12/15
      Tuyết Liên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :