Vẽ mắt - Lâu Vũ Tình (10 chương + Kết thúc + 2 Phiên ngoại)

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Vẽ mắt
      [​IMG]

      Tác giả: Lâu Vũ Tình
      Convert: Meoconlunar
      Edit: Aries92
      Beta: Đầm♡Cơ
      Thể loại: đại

      Độ dài: 10 chương + kết thúc + 2 Phiên ngoại
      Nguồn: http://phuanhcac01.wordpress.com/


      Giới Thiệu

      Khấu Quân Khiêm sống tại ngõ 44 phố Khởi Tình, làm nghề vẽ tranh kiếm sống nhưng kì lạ là có thể vẽ núi vẽ biển vẽ nhà vẽ cửa nhưng thể vẽ vật sống …có lẽ cũng vì bản thân có chút khác thường. Vẽ vật sống gì cũng được nhưng chỉ cần thêm đôi mắt vật thể lập tức sống lại bay ra khỏi trang giấy, khiến cho dù có vẽ cũng như vẽ, còn phải tự mình chịu biết bao hậu quả.

      là phiền chết!
      Cho đến ngày hôm đó, khi đuổi theo con chó chạy ra từ bức vẽ. Lúc đuổi đến nơi vô tình gặp được , kể từ đó trái tim ngốc nghếch của bị dịu dàng ôn nhu của băt cóc.

      Trong lòng tràn ngập nhiệt huyết đương liền vẽ lại chân dung đó.Nhưng khi vừa ngủ dậy trong bức vẽ lại biến thành người xuất trước mặt .Chỉ có điều chạy ra từ bức vẽ này hiểu bị lỗi chỗ nào. Gương mặt giống hệt tình nhân trong mộng của nhưng tính cách lại khác trời vực. Người ta ôn nhu dịu dàng, nàng mỗi lần mở miệng đều khiến cho người khác hận thể tự kết liễu đời mình. Còn đây là nhà của ,đuổi , lại muốn ở chung cùng ?
      Last edited: 21/12/14

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Mở đầu:

      Cả cuộc đời của Khấu Quân Khiêm đều là sai xót trớ trêu của định mệnh. Nếu phải ông trời cố ý trừng trị chỉ có thể xui xẻo rơi trúng vận mệnh này. Lần đầu có mặt đời có tên là Quân Khiêm đủ thấy cha mẹ mong đợi ở nhiều như thế nào. Từ cho theo con đường nghệ thuật với hy vọng khi lớn lên có khí chất tao nhã,khiêm tốn của bậc quân tử.

      Chết tiệt!

      Từ ngày chui ra khỏi bụng mẹ đến nay chưa từng biết thế nào là khiêm tốn. Học đàn violon được bực tức liền kéo đứt hết dây đàn. quả thực chính là phần tử bạo lực khiến cho gia sư vì phá phánh điên cuồng của thể đuổi cổ ra khỏi cửa. Chính vì vậy mới bị bắt học vẽ. Nghe hồi bé khi chọn đồ vật đoán tương lai màng đến bất kì thứ gì cho dù thử thử lại mấy lần vẫn chỉ cầm chặt chiếc bút vẽ buông.

      Về chuyện này thực nghi ngờ cha mẹ lừa , Thứ cả đời này chán ghét nhất chính là vẽ tranh. Kết quả tùy tay vẽ bừa bức họa ngay cả bản thân còn nhìn ra là cái gì…chữ như gà bới… vậy mà tự nhiên bị có khả năng trời cho…đúng là vớ vẩn.

      ai nhìn ra trời sinh là người hiếu động hay sao? Cho học nhu đao kiếm đạo taekwondo đều vui vẻ chứ loại nghệ thuật trầm tĩnh này hợp với , ok?

      quyết tâm đời này việc gì cũng làm duy nhất hội họa là bao giờ động đến

      Có điều…

      đời này cái gì cũng chưa từng làm, duy nhất chỉ có vẽ tranh làm…. đúng là bi ai

      Về phần tại sao ghét vẽ tranh phải kể đến chuyện lúc . còn nhớ bài tập năm nhất đề tài “điều bạn nhất” Rất đơn giản !! nghĩ ngợi liền vẽ chín con chim , ngày hôm sau tự tin mang nộp…..kết quả chỉ còn trang giấy trắng tinh. Phía dưới vẫn xót lại chữ ký của còn cái gì cũng có. Ai mà tin được hình trong bức vẽ lại có thể biến mất đến giọt mực cũng chả còn? Dù cho có giải thích thế nào thầy giáo vẫn nhận định làm bài tập lại còn cố ý dối, tội càng thêm nặng. Bao nhiêu năm qua chỉ cần nhắc đến hội họa đều phải là chuyện tốt lành. Từ đó rất ghét vẽ tranh. Hăn muốn vẽ nhưng hình như có thế lực vô hình nào đó cố tình đẩy vào con đường này.

      Sau khi thi đại học, thấy điểm cũng tệ điền vào giấy chọn trường từ văn học, ngoại ngữ, tài chính kinh tế, quản lý xí nghiệp, thể dục, lịch sử….. ngay cả phát triển nông nghiệp, công trình thủy lợi đều điền hết chỉ duy nhất mĩ thuật là cố ý tránh xa. ràng có điền,…so với việc vẽ tranh làm ruộng còn tốt hơn.

      đúng là nghi ngờ bản thân bị ma ám!

      Điểm của vừa vặn qua ngành này, sau đó mắt mờ cẩn thận điền sai khoa mĩ thuật tạo hình, Dưới uy hiếp của cha bất đắc dĩ đành phải học chuyên ngành mĩ thuật, Tốt nghiệp xong với trăm ngàn trang lý lịch trúng tuyển vào làm vĩnh viễn tại bộ phận biên tập tranh minh họa, Ngoài vận mệnh ra hiểu được đây gọi là gì.

      Sau khi nhận việc rốt cuộc cũng đầu hàng vận mệnh cầm bút vẽ tranh

      Nhưng.

      Khấu Quân Khiêm vẫn như trước hận nhất vẫn là vẽ tranh,

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 1.1

      Trong thôn Mộng, những người sống ở ngõ 44 phố Khởi Tình đối với mọi người mà đều cực kỳ quỷ dị. Ngay từ đầu có lời đồn thổi rằng căn nhà số 54 trong ngõ thường xuất những chuyện kì lạ. Nghe là do ma tác quái, từng phải mời đạo sĩ đến làm phép. Càng về sau khí càng nặng, những lời truyền miệng càng ngày càng lan xa. Người ở khu này việc nhà thuận, nặng tán gia bại sản, tâm thần bất định, vì thế người chuyển đến rồi , ngày thường ai dám đến gần, cả khu phố yên tĩnh lạnh lẽo, giống như ai ở.


      Khu phố mạng nhện giăng đầy đến ngày đột nhiên xuất khoảng hai mươi tuổi đến đây bàn bạc với chủ nhà mua căn hộ ở ngõ 44. Lúc đầu mọi người đều hết sức tò mò và thận trọng muốn biết tuổi còn trẻ như vậy biết lá gan lớn đến đâu lại có dũng khí vào ở trong con ngõ bị ma ám này, đoán xem khi nào bị dọa chạy mất dạng.Thế nhưng 10 năm trôi qua thực chứng minh là chỉ thông minh tài giỏi hơn người, ngay cả dũng khí cũng rất kinh người. Chẳng những sống tốt mà dần dần còn mua hết số phòng ai thuê. Có thể là vật hợp theo loài, có thể cũng là dạng quỷ, chủ nhà ma mị vẫn bình an vô cho khách thuê phòng của mình. Đó phải là chuyện mà người thường có thể làm được.Trừ những điều đó ra, vẫn thường hay “nhặt” mấy con sơn dương lạc đường về, ngày qua ngày, ngõ 44 trong mắt người ngoài vẫn ly kì quỷ ám như cũ, những giảm bớt, mà dần dần còn có khuynh hướng “đâm chồi nảy lộc”……

      “Ngựa! quay lại đây cho tao!“ Phía đối diện truyền đến tiếng hét giận dữ của chàng họa sĩ quái nhân, Lâm Giang nghe quen nên còn cảm thấy ngạc nhiên lắm.S au khi đến phố Khởi Tình này được nửa năm ta chuyển đến.

      Khi đó vẫn làm việc tại cửa hàng tạp hóa còn ta thường hay đến đây mua gạo, ít mì ăn liền và số đồ dùng hằng ngày khác. Sau khi trò chuyện vài câu biết được ta muốn tìm phòng ở, mới đề nghị có muốn đến ngõ 44 này ?. nhớ Y Nỉ còn có gian phòng chưa có ai thuê, nếu ta muốn có thể hỏi hộ.

      Ở trong mắt người ngoài những người sống ở con ngõ này đều bình thường, luôn nhìn bọn họ với con mắt kì quái, tuy biết tại sao, bản thân thấy mọi người trong con phố Khởi Tình này đều rất tốt, rất thân thiện, tại sao mọi người lại dám đến ở…. . nghĩ tới người này lại lập tức đồng ý, còn vui vẻ chấp nhận.

      thế nào nhỉ? đây cũng có thể coi là loại trực giác. cảm thấy người đàn ông này thực rất thích hợp sống ở đây, bọn họ nhất định rất hòa hợp. Về sau Y Nỉ cũng đồng ý cho ta thuê. Từ đó bọn họ chính thức trở thành hàng xóm. Có lần thấy ta gầm rú xem chừng rất tức giận, mới quan tâm hỏi xem ta xảy ra chuyện gì? Đối phương đưa cho xem bản thiết kế, trong đó có giáo đường, có ao hồ, có quảng trường vẽ rất đẹp thế nhưng….

      còn chưa vẽ xong”

      “Xong rồi”

      “Nhưng mà…. “ giấy ràng còn chừa khoảng trống rất lớn.

      “Bay rồi”

      “Hả?”

      “Bồ câu” ta miễn cưỡng bổ sung thêm “bay rồi”. Ý ta muốn bức vẽ này vẽ bồ câu nhưng sau khi vẽ xong bay mất ?Lâm Giang xem xong trả lại ta rồi vẽ lại là được.”

      Hồi từng bị mang tiếng làm bài tập, còn bị cho là cố ý dối, sau này khi làm bị tổng biên cho rằng lấy cớ lười làm việc. Khấu Quân Khiêm sớm thành thói quen bị hiểu lầm như vậy. Đây là lần đầu tiên có người nghiêm túc tin tưởng , điều này ngược lại khiến ngây ngẩn cả người.

      tin?”

      “Tôi tin” ta cũng đâu có đùa tại sao lại thể tin?

      Đây đúng là nơi quái thai….

      Khâu Quân Khiêm á khẩu trả lời được chỉ trừng mắt nhìn Lâm Giang lúc, sau đó ta cười to đấm quyền vào ngực Lâm Giang .

      “Trời định chắc chắn là bạn tốt của tôi rồi!”

      Cuộc đời lần đầu gặp được người như vậy, đưa ta vào trại chăm sóc động vật, cẩn thận trông giữ có lỗi với bản thân.

      “Được…khụ khụ!” tuy rằng Lâm Giang hiểu sao ta muốn làm bạn mà lại đánh giống như kẻ thù…đúng là người thô lỗ.

      Hôm nay tan tầm trở về Lâm Giang vô tình nhìn thấy ta mắt vằn tia máu, bộ dạng lôi thôi lếch thếch đứng ngoài ban công. Mỗi lần đến hạn nộp bài ta đều mất ăn mất ngủ, làm thâu đêm suốt sáng. Tuy ngoài miệng luôn hận nhất chính là vẽ tranh nhưng Lâm Giang cảm thấy ta thực chán ghét công việc của mình như vậy, chỉ hơi uể oải mà thôi.

      có thể hiểu cảm giác dù bạn bỏ ra bao nhiêu công sức để cho ra đời tác phẩm tâm đắc ưng ý nhưng chỉ trong nháy mắt lại biến mất để lại dấu vết nào, ngay đến giọt mực cũng có…nếu là ai cũng nguyền rủa hội họa mà thôi. Nhìn ta râu còn chưa cạo, tóc tai bù xù quần áo lôi thôi… đáng thương, vì mải miết theo kịp bản thiết kế biết mấy ngày nay ăn cơm chưa?

      Đây là người đàn ông độc thân bi ai!

      Trong nhà ngoài mì ăn liền cũng chỉ có mì ăn liền, giống như mỗi ngày đều có thức ăn thơm ngon ngào ngạt dâng đến tận miệng, còn bị Ninh Dạ uy hiếp bắt ăn đến no mới thôi. Thấy bạn bè chịu khổ bản thân lại sống quá tốt, trong lòng cảm thấy rất thương cảm vì thế liền .

      “Cơm tối nhà tôi có thịt bò, muốn sang ăn ?”

      Người đàn ông phát điên ngay sau đó liền dừng mọi động tác, nhanh chóng quay đầu, hoàn toàn còn phẫn nộ như giây trước, vội vàng nuốt nước miếng.

      nhà ta nấu ăn ngon lắm!

      “Tối mang sang cho tôi nhé!”

      Cơm no rượu say Khấu QuânKhiêm trở về phòng làm việc. Bây giờ lấy lại tinh thần, nếu ngày mai xong việc tổng biên giết .

      “Vậy… cứ từ từ vẽ, tôi về trước.” biết tối nay ta lại thức đêm, Lâm Giang làm phiền nữa, thu dọn bàn ăn sạch , trước khi còn giúp khóa chặt cửa. Quả nhiên sáng sớm hôm sau đường mua bữa sáng thấy cửa ban công vẫn mở toang, chủ nhà ở trong phòng như hấp hối, chút khí lực.

      “Chào buổi sáng! Tôi định mua bữa sáng, tôi mua giúp phần luôn nhé?”

      “Chờ chút!” Khâu Quân Khiêm nhanh chóng thay quần áo xuống lầu chạy đến hàng bánh bao đầu ngõ .

      thôi”

      Lâm Giang kì quái nhìn .

      “Tôi mua giúp !” Khâu Quân Khiêm giống khách khí với , người cả đêm ngủ vẫn còn có tinh thần chạy ra ngoài mua đồ ăn hay sao?

      “Bởi vì…thôi quên , cũng hiểu!” Khấu Quân Khiêm phất tay.

      Lâm Giang gật đầu, tức giận vì bị xem mà, ngoan ngoãn hỏi thêm gì.Tâm tư loài người rất phức tạp, đúng là hiểu lắm. Khấu Quân Khiêm liếc cái, thở dài. Tên đầu heo này sao có thể khiến Chu đại mĩ nhân để ý tới nhỉ? Nếu Phố Khởi Tình này có 10 bí mật lớn vấn đề này đứng hàng thứ nhất, thực có rất nhiều người khó hiểu. Cũng thể trách mọi người tò mò về điều này, có dẫn chứng sau đây….Tháng trước cùng ta ăn sáng giọng hỏi.

      “Tôi hỏi , làm thế nào để theo đuổi ?” Tuy rằng cảm thấy hỏi Lâm Giang vấn đề này có vẻ hơi ngốc nhưng nghĩ đến Chu mĩ nhân, cho rằng ta cũng có chút gì đó để học tập. Đại mĩ nhân đẹp đẹp nhưng lại rất lạnh lùng, dễ theo đuổi chút nào, vậy mà ta lại lòng dạ, còn có vẻ cực kì cưng chiều ta. Chỉ mình điểm này Lâm Giang xứng đáng nhận được ngưỡng mộ vô cùng to lớn.

      “Theo đuổi?” Lâm Giang to hai mắt, mờ mịt ngốc nghếch như nghe ngôn ngữ ngoài hành tinh.

      “Như hoa tươi, quà tặng, đưa đón, mời ăn cơm, bằng làm sao Chu Ninh Dạ lại chọn chứ?”

      “Luôn luôn theo ấy, sau đó ấy bằng lòng đưa tôi về nhà, như vậy có tính ?”

      “….” Như vậy cũng được sao?

      Ông trời quả là rất công bằng, người ngốc nghếch cũng có phúc lớn như vậy, đúng thể hình dung nổi.

      lẽ….theo đuổi bạn là như vậy….” phải đôi bên đều phải tìm hiểu sao? nhớ thời cổ đại cũng chỉ cần mời bà mối cầu hôn, nhà gặt đầu là được rồi, đằng trước chỉ cần thêm hai từ theo đuổi là xong.

      Người hỏi trầm mặc , người bị hỏi nhíu mày trầm tư, khí bỗng yên lặng trong phút chốc.

      “Đến cửa hàng Sơn Đông, ăn bánh bao đầu ngõ được ?”

      “Lại ăn bánh bao?” Lâm Giang có chút ngập ngừng. Cửa hàng đó do người đàn ông trung niên mở, tuy rằng bánh bao rất ngon, thêm ly sữa đậu nành là có thể no căng bụng, lâu lâu đổi vị có thể gọi thêm trứng ốp la, thịt hun khói, Ninh Dạ cũng rất thích, nhưng mà hôm qua bọn họ mới ăn, hôm kia cũng ăn, ba hôm trước cũng ăn… cho dù có ngon, có rẻ, vẫn muốn thay đổi chút. hiểu tại sao Khâu Quân Khiêm lại kiên trì muốn ăn đến vậy…

      “Nếu ăn cái khác , tôi tự cũng được.”

      “Vậy được” tuy rằng rất muốn giữ chút nghĩa khí nhưng ăn ba ngày liên tục đạt cực hạn rồi. mua trà hạnh nhân, buổi tối Ninh Dạ thích uống nó. Sau khi mua trà về, cách khoảng khá xa nhìn thấy Khấu Quân Khiêm khiêm tốn chuyện cùng , chỉ có điều nhìn dáng vẻ nghiêm chỉnh của ta trông giống như học sinh tiểu học, chuyện lắp ba lắp bắp giống với hình tượng cẩu thả ngày thường.

      Thấy lạ, nhịn được tò mò quan sát, nhận ra đó là giáo Diệp dạy mầm non gần đấy.

      Tính tình ấy rất tốt, là trong số ít người có thái độ bình thản khi đối diện với người sống tại ngõ 44 này, chuyện nhàng , rất kiên nhẫn với trẻ . Sáng sớm thường hay chạy bộ qua nơi này, mỗi lần đều mua bữa sáng về nhà, mà món thích chính là bánh bao sữa đậu nành. Nhìn cử chỉ bất thường của Khâu Quân Khiêm lại nhớ đến vấn đề kì quái ta hỏi lúc trước, bây giờ Lâm Giang mới mơ hồ hiểu ra chút. Mua bữa sáng chỉ là cái cớ, thực ra là muốn tìm cơ hội chuyện với giáo Diệp. Chẳng lẽ….đây là “theo đuổi” trong truyền thuyết? Khâu Quân Khiêm theo đuổi giáo Diệp?

      Mọi người gặp qua Khâu Quân Khiêm đều biết là người cổ quái, bảo vẽ núi vẽ biển vẽ nhà đều được nhưng lại rất ghét vẽ động vật sống. Bất kể là động vật bay trời, bơi dưới nước hay đất đều thích. Vạn bất đắc dĩ phải vẽ, bao giờ cũng tránh vẽ đôi mắt, có vẽ cũng chỉ vẽ chấm rất , nếu cẩn thận nhìn thấy.

      Họa long vẽ rồng điểm mắt.

      Từ câu thành ngữ nghĩ ra cách. Chỉ cần thêm vào đôi mắt, bức tranh có linh hồn những chuyện ngốc nghếch phát sinh. Nhưng mà biết biết thế, dù có nhắc nhở bản thân tám trăm lần vẫn làm chuyện ngu xuẩn…giống như vệ sinh phải xả nước vậy, chờ lúc mình nhớ ra mọi chuyện xong rồi. Vì thế quanh quẩn lại mọi người vẫn nhìn bằng con mắt bình thường. Mỗi lần chạm mặt đều hét to quái nhân họa sĩ. Đến bây giờ cũng tập thành thói quen, quen bị coi là người ngoại tộc, quen đơn độc, quen ai tin tưởng, ai chấp nhận cho đến khi….Cho đến khi gặp ! giống như thiên sứ đột nhiên xuất trong cuộc sống của , như ánh hào quang mang đến màu sắc cho cuộc sống của . Lần đầu tiên trong cuộc đời trải qua cảm giác tim đập thình thịch.

      Sống đến ba mươi năm mới biết động lòng là quá muộn!

      Lần đó, khi đuổi theo con chó….vất vả lắm mới bắt được, loay hoay nghĩ cách khiến nó chui lại vào bức vẽ, ngay lúc đó gặp được . biết người ngoài hiểu nghĩ bắt nạt con vật .

      “Chuyện này… phải…bởi vì nó chạy lung tung tôi mới bắt nó về…”

      Đúng là tệ hại!

      Vừa vừa phỉ nhổ chính mình. ràng quen bị hiểu nhầm nhưng vẫn theo bản năng giải thích, sau đó sẵn sàng chờ đối phương phỉ nhổ, nhìn với ánh mắt như nhìn kẻ điên….

      Thế nhưng…. có… chỉ mỉm cười, nhàng hỏi.

      “Có thể thả nó ?”

      “Hả…được chứ” lần đầu tiên bị người khác dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn mình, ngây người còn suy xét được gì. bế con chó trong tay sau đó mỉm cười lộ ra má lúm đồng tiền làm hồn phi phách tán.

      Đẹp quá! đẹp quá! đẹp quá mất….

      bây giờ mới hiểu rốt cuộc cái gì gọi là ngoái đầu nhìn lại nhất tiếu bách mị sinh. cười giống mùa xuân ấm áp, bị má núm đồng tiền kia làm cho phương hướng, tâm như nở hoa, con người vốn sắt đá nháy mắt mềm nhũn. Lần đầu gặp , là ngu ngốc, nhưng thể khống chế mà nhất kiến chung tình. Những ngày sau đấy lúc nào cũng tìm cơ hội lượn qua đây vài vòng, cũng cứng rắn sẵn sàng ngồi nửa tiếng xe bus chỉ để đến đây mua gạo. Sau vài lần mượn cớ bắt chuyện cũng biết được ra sống gần đây. Về sau nghe Lâm Giang khu này có phòng cho thuê, chút do dự chuyển đến, mặc kệ khí nơi đây, vẫn cảm thấy bình thường.

      Khi đó trong đầu chỉ nghĩ gần quan được lộc, dù ở cùng nhau nhưng nghĩ đến việc được sống gần cũng thấy mãn nguyện. Càng nghĩ càng tràn ngập tình . Trong đầu chỉ có lời của , tư thái xinh đẹp của , lập tức hăng hái cầm bút vẽ lại chân dung trong trí nhớ. Vẽ xong rồi nhìn trái nhìn phải, càng nhìn càng hài lòng với nét vẽ trắng đen đơn giản, nhiêu đây đủ miêu tả tình nhân trong mộng của . Đổi dụng cụ vẽ, tỉ mỉ thêm sắc thái, mắt hạnh, má đào, mắt sáng….Cuối cùng đem bức vẽ hoàn thành để ở phòng ngủ, chỉ cần mở mắt là có thể nhìn thấy, nghĩ đến đây ngây ngô cười xem như rất thỏa mãn.

      Mỹ nhân chính là mỹ nhân, dù ở góc độ nào cũng vẫn đẹp….

      đêm ngủ đầu có chút mệt mỏi, hắt xì cái rồi leo lên giường, ánh mắt vẫn rời khỏi mĩ nhân cho đến khi mí mắt nặng trĩu mới từ từ chìm vào mộng đẹp…



      ————-

      Ai muốn biết truyện tình của Lâm Giang và Chu Ninh Dạ đọc truyện Thay Tim nhé!

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 1.2:

      “Shit!” Khâu Quân Khiêm xác định được là cái gì khiến mình tỉnh giấc. Trong lúc mơ màng ngồi dậy nhìn ra bên ngoài cửa sổ, đèn đường bặt sáng mới biết trời tối rồi, ngủ cả ngày.

      “Aaaaa!” Phòng bếp truyền đến tiếng vang khác thường. nghe cũng hoàn toàn xác định tiếp đó là tiếng đồ vật rơi xuống đất.

      Có trộm?

      thể nào?

      Nghe nơi này trong phạm vi mười dặm an ninh rất tốt, trước đây cũng từng có mấy tên ngốc rình rập lân la đến ngõ 44 này, cuối cùng mặt xanh lét thậm chí tè cả ra quần mà bỏ chạy, những thế bọn chúng còn ốm đau hơn mười ngày mới qua khỏi. Từ đó cứ nhắc đến con phố Khởi Tình này tự giác đều rủn rẩy cả người ra lời. Bọn chúng rút ra kinh nghiệm cho hậu bối thà rằng ăn trộm trong sở cảnh sát còn hơn đến con ngõ 44.

      Vậy… tại lại xuất tên trộm ngu ngốc nữa sao?


      men theo tiếng động đến sát ban công, phát trong đống quần áo bẩn nhấp nhổm có vật động đậy. Làm sao lại có người vì núi quần áo to tướng này mà vấp ngã chứ?

      Nếu là trộm… quả thực rất ngốc.

      “A…Shit!”Đột nhiên có tiếng chửi rủa thốt lên, chứng tỏ bị ảo giác.


      Là con ư?

      Đúng là giọng rất êm tai của con ?

      Lòng hiều kỳ của cuối cùng cũng nổi lên, thử mò tay bật công tắc đèn, mở chốt cửa lập tức cứng người khi nhìn thấy giữa đống quần áo giẫy rụa ngồi dậy, chân phải mắc vào trong giỏ quần áo vẫn chưa rút ra, đầu còn có chiếc áo mặc hai ngày chưa giặt, mái tóc dài đen bóng rối tung, cả người thoạt nhìn rất chật vật .Nhưng đây chưa phải nguyên nhân khiến kinh ngạc.


      “Diệp. . . giáo Diệp?” kinh ngạc thốt nên lời. Đối tượng thầm mến ở ngay trước mắt nhưng lại là nửa đêm, nam quả nữ….

      Thực ra cũng rất thích, trong lòng khỏi mừng thầm nhưng mà… biết từ khi nào quan hệ của bọn họ lại tốt đến mức nửa đêm còn có thể đến nhà chơi như vậy?

      Trong đầu tự giác lên các tiết mục hẹn hò đêm khuya “Tây sương nhớ” “Tướng văn quân dần đêm hẹn hò”…linh tinh…những mơ mộng hão huyền ngay sau đó lập tức tiêu tan.


      “Đồ khốn! rốt cuộc bao lâu mới giặt quần áo hả?” hôi chết được.


      Hả…????

      Khấu Quân Khiêm còn chưa kịp phản ứng tiếng chửi mắng tiếp tục vang lên


      “Trong đầu chứa cái gì vậy? giặt thôi, lại thể để gọn gàng chút hay sao? Để mấy cái giỏ to tướng như thế này chặn ở cửa ban công, ngã chết tôi rồi!”.


      “Thực xin lỗi” sững sờ xin lỗi xong mới nhớ…Đây là nhà , là địa bàn của cơ mà. Quần áo muốn bao giờ giặt, có chất cao thành núi Hymalaya cũng là việc của , nàng hung hăng cái gì? Khách đến cũng từ ban công mà vào, ngoại trừ chủ nhà ra cũng chỉ có bọn trộm cướp ban đêm mới làm mà thôi, cái loại đầu đất xẩy chân ngã cũng là xứng đáng! Hơn nữa trọng điểm là, tình nhân trong mộng của khí chất tuyệt hảo, mỗi lần mở miệng đều làm cho đàn ông chết mê chết mệt, còn người đàn bà chanh chua đanh đá nhe răng trợn mắt trước mặt thực giống với Diệp Dung Hoa?



      Chuyện này….Khấu Quân Khiêm nheo mắt lại cẩn thận đánh giá nàng từ xuống dưới rồi lại từ dưới lên …đúng rồi, bộ quần áo ta mặc càng nhìn càng quen mắt, ràng chính là… như bừng tỉnh dùng tốc dộ rốc két chạy về phòng ngủ.Bức vẽ mới hoàn thành lâu giờ trống rỗng chỉ còn lại tờ giấy trắng tinh.

      Shit! hiểu rồi ! chán nản ngồi sững sàn nhà.


      Ngu ngốc! Ngu ngốc! Khấu Quân Khiêm ngươi ngốc còn gì để ! ràng nhắc nhở chính mình trăm ngàn lần mà vẫn như cũ làm chuyện ngốc nghếch. Bây giờ hay rồi, vẽ ra cả người ! con người như vậy thể bay là có thể xong việc.


      “A shit!” ảo não liếc mắt nhìn . đến tiếng chửi thề cũng giống y như đúc.


      thể nào? Chẳng lẽ ngay cả cá tính cũng bị copy hay sao?


      Tốt lắm! tại xác định chuyện này có quan hệ với ,tất cả là chuyện cá nhân, cũng phải ngu ngốc.


      “Tuyển thủ số lấy tốc độ sét đánh kịp bưng tai đá vào gôn, xinh đẹp đạt điểm” ta còn có hứng đứng đó mát .


      ngẩng đầu trợn mắt nhìn


      “Khấu Quân Khiêm! là tên có lương tâm, có bạn là đáng lắm, cả đời đơn!”

      ngừng cười “Sao biết tên tôi?”


      chỉ biết tên , tôi còn biết tật xấu của . Buổi sáng rời giường quấn chăn bông, lại lại trong phòng quần áo tám trăm năm mới giặt lần, quần lót chỉ độc mỗi hai màu đen trắng, vì ngại giặt quần áo phiến toái nên thường thả rông dạo khắp phòng mình”


      Khấu Quân Khiêm há miệng mở miệng nhiều lần vẫn thốt nên lời,theo bản năng lùi về phía sau vài bước, bắt lấy chăn bông che chắn phía trước.


      …xông vào nhà người khác có ý đồ gì hả?” lại còn nhìn hết toàn thân .


      Chết tiệt! đàn ông cũng có quan niệm trinh tiết đấy nhé.


      trợn trừng mắt chịu nổi bộ dạng như chịu nhục của ta, phải tiếp theo ta cắn chăn, dưới ánh đèn vàng nhàng mà thổn thức đấy chứ? Xin ! khẩu vị của đâu có tệ đến thế?


      “Ai xông vào nhà ?! Tôi vốn ở đây mà!” còn sớm hơn so với ta nữa, ở rất nhiều năm rồi, nghiêm túc mà vốn là chủ nhà này đấy nhé.


      biết! Quả nhiên là đáp án thảm thương nhất.


      Ngay từ ngày đầu chuyển đến đây ở cùng con quỷ cái, từ đầu đến chân còn bị nhìn sạch bách nữa chứ….Nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào mà chỗ ta đứng ngay đến cái bóng cũng có…


      Haizzzz…. thầm thở dài.


      chán ghét vẽ tranh rồi, cái việc vớ vẩn gì cũng gặp được,bây giờ đến cả quỷ cũng xuất …giải quyết thế nào đây….

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 2:

      “Chuyện này…. là…”

      “Tôi là Khúc Hải Tần.”

      Khúc, là như vậy, căn phòng này gần đây tôi thuê rồi cho nên…” hết câu, thực ra cũng cần phải thẳng ra người hiểu cũng biết thức thời mà rời ?

      “Đây là nhà của tôi!” Khúc Hải Tần miễn cưỡng liếc nhìn cái.

      “Đó là trước kia” cường điệu “ tại tôi là người bỏ tiền ra thuê, về tình về lý về pháp luật tôi hoàn toàn có quyền sử dụng nó.”

      “Nhưng tôi sinh ra ở đây,lớn lên ở đây,người nhà bỏ từ rất lâu rồi tôi cũng tìm được họ. Nếu lại đuổi tôi tôi có thể đâu được chứ…” càng càng giọng, sầu não cúi đầu bộ dạng trông thê lương.

      Sao nghe giống như là loài cầm thú, lãnh huyết vô tình, có lương tâm vậy…Khấu Quân Khiêm nhất thời xấu hổ dám ngầng đầu.

      “Xin lỗi, tôi nhất thời nghĩ đến…” bắt bẻ , lại còn có chút thương cảm.

      “Vậy tôi có thể ở lại đây ?” giọng yếu ớt bi thương.

      ta…nếu đồng ý phải khóc đấy chứ?

      Khấu đại gia sợ trời sợ đất chỉ sợ nhất là nước mắt phụ nữ.

      “Ở ở ở, muốn ở bao lâu cũng được.” suy nghĩ gật đầu như giã tỏi.

      “Tôi muốn ngủ…” tiếng cực kỳ tội nghiệp.

      “Được! mời mời, đất nhiều đồ linh tinh như vậy cẩn thận chút!” lập tức tự động dọn dẹp tạp vật giường, nhanh chóng đứng sang bên nhường lối cho mỹ nhân ngủ, sau đó quy củ lui ra bên ngoài cửa phòng “ cần gì đừng khách khí, cứ với tôi tiếng là được.”

      Đến tận khi cửa đóng chặt Khúc Hải Tần vẫn nằm im bất động. Qua 1,2,3 giây sau mới thong thả vùi mặt vào trong gối, rốt cuộc cũng khống chế được mà phì cười.

      Trời ạ! Người đàn ông này đáng !

      Dẫu biết ta rất dễ mềm lòng, thích mềm thích cứng nhưng ngờ lại đạt đến trình độ này. ràng nhìn cường tráng như vậy nhưng ra lại rất mềm lòng. Nếu ta là loại người thích động vật, thích trẻ em thậm chỉ rảnh rỗi có thể đánh phụ nữ làm trò tiêu khiển cũng ai nghi ngờ, nhưng thực tế chỉ cần người ta hơi yếu đuối chút, cũng chỉ còn nước giơ tay hàng, ngày thường còn hay giúp người già qua đường. luôn cảm thấy người đàn ông này bề ngoài cùng nội tâm tương phản rất lớn. Lâu lắm rồi mới gặp được người như vậy. Những ngày tháng trước kia ở trong căn phòng này hồn bay phách tán, lửng lơ trong trung, canh giữ ở căn phòng người, yên tĩnh độc mình, giống như chờ đợi cái gì đến bản thân cũng biết được.

      Sau đó chuyển vào. say đắm dám mở lời cũng biết cách biểu đạt. bên nhìn ngốc nghếch như vậy, thường hay cười trộm nhưng cũng có chút cảm động. Cách tuy rất ngốc, rất ngây thơ, nhưng lại toàn tâm toàn ý, dùng trái tim hết sức chân thành ái mộ người kia…

      Tình ý à… nhàng thở dài.

      Nếu như lần đó tiếp nhận người kia có phải cũng có cơ hội thể nghiệm tình , cảm thụ hương vị chua ngọt này…Liệu đời còn có ai đầu heo giống như ?

      Nằm sofa, toàn thân nhức mỏi, ngủ yên giấc, Khấu Quân Khiêm chỉ lần tự hỏi. Tự nhiên đem chiếc giường thoải mái nhường cho con quỷ còn chính mình 180 cm ngủ ở ghế sô fa khổ sở cả đêm. càng nghĩ càng thấy ổn. Đặc biệt đến sáng hôm sau vẫn thấy nàng nằm ngủ an ổn giường, vậy mà còn hy vọng sáng sớm tỉnh lại biến mất còn tăm hơi. Kết quả chỉ cho thấy chuyện tối qua hết sức chân , phải do nhất thời mất ngủ mà sinh ảo giác. tại phải làm sao? thể giữ ở lại mãi? căn bản biết từ đâu tới, tương lai cũng biết xử lý thế nào, dù sao mời thần dễ mà tiễn thần mới khó! vẫn ngây thơ lắm nha, kết hôn thể tùy tiện sống chung với phụ nữ được. Tuy rằng đối phương căn bản phải là người…Nhưng vẫn là phụ nữ! Trước kia biết thôi bây giờ biết rồi thể coi như tồn tại mà thoải mái mặc quần lót chạy khắp phòng được. Vì thế sau ngày đầu tiên, ngày thứ hai, ngày thứ ba, người này…à …phải là con quỷ thành tinh này vẫn biến mất, thỉnh thoảng còn phát ra vài câu hết sức chán ghét, soi mói sinh hoạt ngày thường của . Mỗi đêm còn chiếm giường , cuối cùng cũng quyết định thể để yên mọi chuyện như thế được.

      vụng trộm chạy xuống tầng dưới hỏi Lâm Giang “Nếu may gặp quỷ nên xử lý thế nào?”

      “Là bà Thái sao?” Lâm Giang bình thản hỏi cũng thấy bà ấy hả?”

      Cái gì? Chẳng lẽ…chẳng lẽ ngõ 44 này còn có con quỷ khác nữa?

      Mặc dù biết Lâm Giang phải người bình thường nhưng ngoài ý muốn biết được chuyện này vẫn khiến cứng họng thốt ra lời.

      phải sao?” Lâm Giang nhìn vẻ mặt đoán “Hay là Quỷ Hồn tiên sinh hay khóc cạnh nhà tôi?”

      “….” chỉ có con?

      “Bằng chính là….”

      “Thôi được rồi đừng nữa” chút cũng muốn biết thêm.

      Lâm Giang nhìn vẻ mặt nghiêm trang răn dạy “ cần xa lánh bọn họ. ra bọn họ cũng là người tốt, chỉ cần ở chung với họ thời gian biết…”
      … “ở chung”?

      Biểu cảm của Khấu Quân Khiêm càng vặn vẹo hơn.
      “Mỗi tối bà Thái đều giúp tôi trông nhà, mỗi lần có kẻ trộm đến đều giúp tôi đuổi , còn có những lúc tôi nhàm chán có việc gì làm thường cùng Quỷ Hồn tiên sinh chuyện phiếm với nhau. đừng kỳ thị bọn họ, bọn họ rất đau lòng…” Còn chưa hết sao?

      Thường ngày Lâm Giang chuyện rất tốt, nhưng khi ta kiên trì dị thường chấp nhất làm người ta đau đầu.

      ”Hơn nữa bọn họ vốn dĩ sống ở đây. Trước kia cũng có người mới chuyển đến được mấy ngày vội vã mời thầy về đuổi họ . Thế chẳng phải tu hú chiếm tổ chim khách sao? Bọn họ đều rất tốt, lại gây trở ngại cho ai, tự nhiên đuổi người ta làm quỷ lưu lạc có đạo đức…”

      Nghe vậy, Khấu Quân Khiêm nghĩ tốt nhất nên tiếp tục vấn đề này nữa. Sờ sờ mũi, Khấu Quân Khiêm vì câu đạo đức này mà nuốt trở lại. Sau hồi giảng giải Lâm Giang mới sực nhớ ra chuyện chính

      “Đúng rồi, vừa rồi muốn xử lý cái gì?”

      có gì” ta đến nước này mà còn mở miệng đến chính cũng cảm thấy bản thân mình vô liêm sỉ, vội cúp đuôi quay về nhà. Yên lặng về đến nhà vừa mở cửa chợt nghe bên trong truyền đến tiếng gà gáy mèo kêu.

      “Aaa! cứu mạng a! Khấu Quân Khiêm mau cứu tôi…”

      Trái tim bỗng nhảy dựng lên, chạy như bay vào trong phòng, dường như là dùng sức đá bay cửa xông vào, đến khi chứng kiến chuyện trước mắt biết nên khóc hay nên cười. Còn tưởng rằng trong này xảy ra chuyện kinh thiên động địa gì, như là kẻ xấu xông vào nhà thiếu nữ với ý đồ dâm đãng, hay là giết người giống như chuyện hay xảy ra ngoài xã hội, kết quả…. chỉ đứng trước máy giặt, cánh tay giơ cao.

      bật cười “ làm gì vậy? người có rận à?”

      “Tay của tôi thấy đâu nữa rồi”

      vừa nhắc tới mới phát máy giặt còn vương lại chút màu vẽ mà tay trái của dần dần tái nhợt trông thấy. “Oa! Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? mau giúp tôi nghĩ cách !” hoảng loạn chạy khắp phòng, sau đó nhanh như đà điểu chui trở về bức tranh trốn. giấy vẽ cũng xuất chút màu vẽ. Tuy những năm gần đây chứng kiến ít chuyện kỳ lạ nhưng Khấu Quân Khiêm cũng khỏi sững sờ ba giây. Nếu phải tận mắt trông thấy, căn bản nhìn ra có chỗ nào quỷ dị. bị làm cho đầu óc choáng váng cũng suy nghĩ nhiều, tự giác thấm màu vẽ giấy nhanh chóng nhấc bút vẽ bổ sung. Vẽ xong thở ra hơi lấy lại tinh thần mới nghĩ đến…

      “Cứu cái gì mà cứu! Khấu Quân Khiêm mày là heo à! phải mày muốn xử lý chuyện này nhưng nghĩ ra cách hay sao? ta tự mình biến mất phải vừa hay? muốn giải quyết phiền toái cần để ý cái gọi là đạo đức lương tri, làm sao phải vội vội vàng vàng giúp ta chứ….

      “Haizzzz…” tiếng thở dài đột ngột vang lên bên tai.

      A..Aaaaa! Khấu Quân Khiêm giật mình thiếu chút nữa ngã khỏi ghế.

      đừng có đột nhiên lên tiếng hay xuất có được ? Dọa chết người đấy!” trợn mắt nhìn ra từ bức vẽ. Khúc Hải Tần đánh giá cánh tay của mình.

      “Rất đẹp!”

      Khấu Quân Khiêm kiêu ngạo hừm tiếng.

      Cũng xem là ai! Khấu đại nhân chẳng chuyện gì làm được chút hội họa cỏn con này làm khó được hay sao?

      có việc gì động vào nước làm chi? biết tự lượng sức mình!” xem ra ma quỷ còn ngốc hơn người thường nữa.

      Nhưng quan tâm ta sao?

      Dứt lời cũng hỏi thêm lời nào nữa…đại khái sợ lại khóc.

      Khúc Hải Tần phải đồ ngốc, cũng biết thu nhận chút tình nguyện, mặc dù bản thân bị quấy nhiễu nhưng khi biết gặp khó khăn vẫn ra tay giúp đỡ, hy vọng gặp chuyện may.

      Con người này…quả thực rất lương thiện.

      thời gian dài trước đây, phiêu phiêu đãng đãng, chỗ dựa. Ban đầu thực sợ hãi, lo lắng mình dần dần chết trong vô cảm, có hình thể, có tư tưởng biết nơi nào, ai thấy được , cũng có ai nghe chuyện, thậm chí còn biết mình như thế này bao lâu rồi…Sau đó xuất , cho tướng mạo, ngưng tụ hồn phách bốn phía, cho có thân xác để nhập vào. biết sao lại có năng lực này, nhưng so với những ngày sống trong sợ hãi trước kia thực tốt hơn rất nhiều. Nghiêm túc mà chính là ân nhân của , rất cảm kích , muốn đối với tốt tốt chút nhưng mà… Chuyện đó và việc muốn sửa đổi lại thói quen sinh hoạt bừa bộn của là hai việc khác nhau.

      “Nếu đồng ý giặt đống quần áo nửa tháng này tôi chạm vào nước.”

      Lại nữa!

      Khấu Quân Khiêm ngoáy ngoáy lỗ tai.

      chán ghét trong nhà có phụ nữ chính là vì nguyên do này, động chút là ca cẩm.

      Khúc Hải Tần nhấc váy thoải mái đến ghế sofa ngồi.Váy dài là tình nhân trông mộng của Khấu Quân Khiêm thường mặc, đối lập với khí chất của ấy, thích mặc váy phiền toái lại vướng chân vướng tay, sơ ý liền vấp ngã, nhưng bây giờ thể cầu nhiều hơn.

      Vào mùa đông, giữa trưa khó khăn lắm mới có chút ánh sáng mặt trời, khẽ hắt xì nhàn hạ nằm sưởi nắng. chưa từng thấy qua con quỷ nào quái lạ như vậy, sợ ánh nắng mặt trời, sợ sưởi nắng, chỉ sợ đụng vào nước. Khấu Quân Khiêm lắc đầu sắn tay áo đến ban công. mê man ngủ chợt tỉnh giấc hé mắt nhìn về phía ban công. cho quần áo vào máy giặt khởi động rồi cầm thùng nước bên cạnh bắt đầu lau dọn trong phòng, sắp xếp lại vật dụng. Tuy thích nghe cằn nhằn nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời, có lẽ phần cũng là sợ nửa đêm lại vấp ngã. Người đàn ông này bề ngoài dũng mãnh nhưng kỳ nội tâm lại hết sức tinh tế.

      “Còn ở góc đó nữa, lau sạch chút.” người nào đó nhãn nhã có việc gì làm thoải mái nằm ghế sofa ra lệnh.

      chết à?” Khấu Quân Khiêm khó chịu.

      chưa bao giờ cảm thấy sinh hoạt của mình có gì ổn, chỉ muốn sống thoải mái,chán ghét mọi quy củ. Từ trước tới giờ chưa từng tìm thấy cái gì. Ai quy định đồ vật phải để ngay ngắn chỗ, quần áo mỗi ngày đều phải giặt? Dù sao quần áo cũng đủ mặc vì sao thể hai tuần giặt lần? Phụ nữ đúng là loại sinh vật kỳ lạ, gặp lần niệm lần. Lúc trước cũng vì chịu được mẹ ngày ngày ca cẩm mới chuyển ra sống mình. Kết quả lại gặp phải con quỷ cái lắm điều này. Thấy cây lau nhà di chuyển đến gần chân mình Khúc Hải Tần tự giác nhấc chân lên, liếc nhìn biểu cảm tình nguyện của ai kia cười cười .

      “Nếu tôi giúp theo đuổi Diệp Dung Hoa, có thể biểu nhiệt tình hơn chút ?”

      Cái gì? dừng động tác “ giúp tôi?”

      !với cách theo đuổi của có mà đến tám trăm năm nữa cũng tán đổ được ấy.”

      “Ừm hừm” là như vậy, cũng lười biện hộ “Chẳng lẽ có cách?”

      “Tôi dù gì cũng là phụ nữ, so với cũng hiểu lòng dạ phụ nữ hơn chứ”

      Hừ hừ chỉ giỏi mạnh miệng “ bao nhiêu tuổi? mười lăm hay mười sáu?”

      Tuy rằng trước mặt là thân hình của phụ nữ trưởng thành nhưng cũng là do công vẽ ra mà thôi. Theo như quan sát của , ta ăn đơn thuần,tính tình trẻ con căn bản vẫn là bé.

      Phụ nữ? bé có!

      “Đừng có xem thường người khác,tôi mười tám rồi đấy”

      Thấy chưa! mà.

      “Hơn nữa trước kia tôi cũng rất xinh đẹp, có rất nhiều người theo đuổi, sử dụng mấy chiêu tán của bọn họ chắc cũng đủ cho dùng.”

      vậy sao?” đống người theo đuổi…thổi phồng quá .

      tin cũng chả sao.” lòng tốt tự nhiên bị dội nước lạnh.

      “Tôi tin!tôi tin! Dù trước đây có đẹp thế nào bây giờ cũng chỉ là đống xương trắng xinh đẹp, chết rồi lấy gì đối chứng.” muốn thế nào mà chẳng được.

      Khúc Hải Tần giận tái mặt “Khấu Quân Khiêm quá đáng!” cần giúp thôi, cần gì phải nhạo báng như vậy?

      Bị ánh mắt lạnh lẽo của trừng mới nhất thời chú ý mình lỡ mồm lỡ miệng.

      “Tôi…”

      “Hừ” quay người nhanh chóng nhập vào bức vẽ.

      chấp nhận lời xin lỗi thôi, vừa khéo được thanh tịnh đỡ phải vừa sửa sang phòng mà lại còn bị lải nhải. bận tâm đến phòng khách tiếp tục lau dọn sạch . vẫn hề động tĩnh. nghĩ nghĩ đến trước bức họa.

      “Này! Tôi ra ngoài ăn cơm. muốn ăn gì ?”

      có kinh nghiệm với việc này,thực biết có cần ăn cơm hay . Nghe ma quỷ cũng cần ngửi mùi thức ăn… hiển nhiên còn tức giận, vẫn im lặng phản ứng. đành tự mình ra ngoài ăn. Sau khi no bụng trở về, lọ mọ sờ đông sờ tây cuối cùng cũng đến tối muộn, vẫn thế có chút động tĩnh nào, còn phát ra tiếng thiếu nữ u hồn, hay đột nhiên thở dài dọa sợ hãi, cũng giống ba ngày trước đột nhiên chạy đến chiếm giường lớn của . Khấu Quân Khiêm bắt đầu bất an. Được rồi, nên cái gì mà đống xương trắng. Đùa quá mức rồi.Vì thế lần nữa đến, mở miệng xin lỗi.

      “Tôi…xin lỗi… cũng biết con người tôi ăn biết chừng mực, nên so đo với tôi làm gì…”

      Tâm tư con tinh tế còn tùy tiện cho nên thường biết phải chung sống với người khác phái thế nào. Kỳ hơi sợ kiểu con ôn nhu dễ bị tổn thương này. Tự nhận đủ tinh tế, đủ ôn nhu, đủ săn sóc, ăn lại ngốc, biết cách làm cho con vui vẻ, cho nên tại vẫn đơn lẻ bóng đấy thôi.

      “Con người ai mà phải chết chứ, mọi người sớm hay muộn đều có ngày này, chỉ sớm hơn chút thôi.” được nửa lập tức muốn phỉ nhổ chính mình.

      Tệ quá! đúng là đổ thêm dầu vào lửa.

      “Tránh ra!”

      Quả nhiên nàng lên tiếng nhưng nghe qua vẫn còn giận.

      “….” đúng là đầu heo.

      Có vẻ… vẫn chưa thể chấp nhận bản thân mình chết.

      Khâu Quân Khiêm biết mình giỏi ăn , càng càng sai cho nên thức thời ngậm miệng tránh những lời vô nghĩa.

      “Tóm lại tôi xin lỗi, tôi cố ý, cứ coi như tôi bậy . …đừng đau lòng” xong yên lặng cầm gối đến ghế sofa, trước khi ra khỏi phòng quên kéo rèm cửa sổ giúp . Phụ nữ ngủ cũng cần chút riêng tư.

      mang gối ra mới sực nhớ mình quên mang chăn.Thôi vậy! dù sao chợp mắt lúc là trời sáng, khỏe như trâu sợ gì lạnh? định nằm xuống sofa cửa phòng nhàng mở ra .Khúc Hải Tần bước chân nhè , biểu cảm cứng nhắc nhìn kêu.

      “Này! vào phòng mà ngủ.”

      Hả? “Vậy còn ?”

      “Tôi cần” vốn phải con người, ăn ngủ cũng chẳng sao. Chính là lâu lắm rồi mới có hình thể, nhớ cảm giác được nằm ngủ giường ấm áp, cảm giác được chạm vào đồ vật, cảm giác cổ họng có thể phát ra thanh… mỗi chuyện đều rất nhớ. biết ba ngày này quả thực làm khó . người cao 183, thân hình cường tráng như vậy mà phải ngủ sofa cứng như đá đến lật người cũng khó khăn, cơ bản thể ngủ được. Người này cũng ngu ngốc, biết giận dỗi, dù có cố tình nhường phòng cho cũng cảm kích. Vậy mà vẫn tự động tự giác đến phòng khách ngủ, đến câu oán trách cũng có. chính là vậy, mặc dù cảm thấy rất phiền phức nhưng vẫn đối xử tử tế với . Tuy rằng bản thân phải loại người biết cách chăm sóc người khác nhưng cũng chưa từng uất ức phụ nữ. Khấu Quân Khiêm ôm gối về phòng, trong đầu nghĩ nghĩ chút rồi quay lại chần chờ hỏi.

      …hết giận chưa?” chỉ cần nghĩ đến lời của mình làm tổn thương , khiến khổ sở lại cảm thấy thoải mái chút nào.

      Khúc Hải Tần nhướng mày thản nhiên trả lời “Nếu như tôi tôi vẫn còn để ý có phải tối này mất ngủ hay ?”

      “Đúng vậy” hề nghĩ ngợi nghiêm túc gật đầu.

      “Vậy được! tôi hết giận rồi.”

      “Cám ơn” Khấu Quân Khiêm thở phào nhõm.Tối nay có thể ngủ ngon rồi.

      “Này!”

      “Sao vậy?” đến cửa quay người hỏi.

      “Tôi biết là người tốt, tôi giúp theo đuổi người thích.”

      “Được” trầm ngâm lúc, chậm chạp đáp.

      vẫn tin tôi?”

      phải…” ấp a ấp úng mở miệng muốn lại thôi.

      “Rốt cuộc còn lo lắng cái gì?”

      “À! chỉ là chút tâm lý cá nhân thôi…” suy nghĩ chút mới lên tiếng.

      “Mặc xác !” trực tiếp lướt qua ….thà về phòng ngủ dưỡng sức còn hơn.

      “…” phải gọi về phòng mình sao?

      Khấu Quân Khiêm mở miệng muốn bỗng phát nhập vào bức vẽ, nhường lại giường ngủ cho . Như vậy có được ? nam quả nữ cùng chỗ. ở đó dường như để ý, mà chiếc giường kia ba ngày gặp như vẫy tay với , phát ra lời mời mê hoặc. lưng mỏi, eo mỏi rốt cuộc cũng đầu hàng vứt bỏ hết trung hiếu nhân nghĩa ngoan ngoãn bò lên giường ôm ấp.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :